Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 26
Mai Quả
06/06/2017
2 Replies Tự tìm ái nhân
La Duy cùng La Tắc sau khi vui đùa, liền hỏi La Tri Thu: “Cha, bệ hạ có nói gì về việc nhị điện hạ tới phương nam không?”
La Tri Thu nhìn Vệ Lam hai tay bưng chiếc bàn nhỏ ra ngoài, mới nói: “Chu Đại học sĩ dốc hết sức ngăn trở, bệ hạ bây giờ còn đang do dự.”
“Nhị điện hạ muốn tới phương nam?” La Tắc tiếp lời: “Vậy cứ để hắn đi, đỡ phải để hắn ở thượng đô khiến chúng ta đều không được yên ổn.”
La Duy lập tức lên tiếng: “Hắn vẫn ở đây thì tốt hơn, như vậy mặc kệ hắn làm cái gì, chúng ta đều có thể nhìn thấy, tới phương nam, ai biết nhị điện hạ sẽ làm ra chuyện gì?”
La Tri Thu hỏi lại: “Duy nhi, ngươi thật sự cảm giác nhị điện hạ ở lại thượng đô sẽ tốt hơn?”
La Duy đap: “Nếu như hắn tới phương nam không có lợi, vậy nhị điện hạ cần gì phải chủ động nói với thái tử rằng hắn muốn tới đó?”
La Tri Thu nói: “Còn chuyện thái tử bị hành thích, ngươi có ý gì không?”
La Duy nghĩ tới vấn đề này, nhưng thật sự không nghĩ ra: “Khâu tướng nói lão muốn điều tra.” Y nói với La Tri Thu và La Tắc: “Chi bằng chúng ta cứ chờ xem lão có thể tra được những gì.”
“Khâu Triệt?” La Tắc kêu lên: “Người này chẳng tốt đẹp gì!”
“Ngươi sợ cái gì?” La Tri Thu nói với La Tắc: “Trong mắt ngươi còn có người tốt sao?”
“Khâu tướng này tại sao không phải người tốt?” La Duy hỏi La Tắc.
La Tắc đè thấp giọng nói: “Mấy ngày ngươi bị bệnh, chuyện xảy ra bên ngoài chúng ta chưa nói cho ngươi nghe, Khâu Triệt này sau khi về kinh, không biết đã an bài bao nhiêu người của lão trong triều đình, cha cũng không thể nói lời nào.”
La Duy nghe vậy chỉ cười, Hưng Võ đế đương nhiên sẽ không để La gia nắm quyền, thế lực của Khâu Triệt là điều hoàng đế đã sớm đoán ra. Nghĩ đến Khâu Triệt, La Duy đột nhiên cảm thấy bất ổn, liền nói với La Tri Thu: “Phụ thân có phải rất muốn nhị điện hạ rời kinh tới phương nam không?”
La Tri Thu ngồi trước giường La Duy, ông sớm đã chán ghét mọi chuyện trên triều đình, chỉ là bây giờ chưa phải lúc ông có thể rời đi: “Duy nhi, ngươi phải biết là mộc tú vu lâm phong tất thôi chi (nôm na là cây to đón gió lớn), thái tử điện hạ một mình nhận lấy hết sự thù địch, sẽ không tốt.”
La Tắc không hiểu ý tứ cha cho lắm, nhưng La Duy lại hiểu, ông muốn để Long Huyền đứng trên Long Ngọc, thay Long Ngọc chắn đi dục vọng đoạt ngôi của các hoàng tử khác, chuyện này rất có khả năng xảy ra.
“Duy nhi.” La Tri Thu nói: “Ngươi có sợ nhị điện hạ hay không?”
La Duy sửng sốt, y sợ Long Huyền?
“Ta nghĩ chuyện nhị điện hạ tớ phương nam, Khâu tướng cũng sẽ không đồng ý.” La Tri Thu hơi nhíu mày: “Chúng ta không cần làm cái gì cả. Thái tử điện hạ dù muốn hỗ trợ, nhưng nếu Chu Đại học sĩ dốc hết sức phản đối, thái tử cũng sẽ thay đổi ý định.”
“À này…” La Tắc lúc này không kiên nhẫn, chuyện tranh đế vị, hắn nghe tới phát phiền: “Tiểu Duy, ngươi biết không? Chu Đại học sĩ muốn nhận ngươi làm con rể!”
“Cái gì?” La Duy ngây người, chuyện gì đang xảy ra?
“Thất tiểu thư của Chu gia sẽ là vợ ngươi.” La Tắc cảm giác lúc này La Duy thoạt nhìn có điểm ngốc nghếch: “Cưới vợ, ngươi còn không cao hứng?”
La Duy lúc này mới phản ứng, Chu Trữ Văn đúng lúc này gả con gái đến đây: “Người này không biết thân thể con không tốt chứ?” Lập tức La Duy không còn sắc mặt hòa nhã: “Đem nữ nhi gả cho con? Lão ta nhìn trúng con, hay là nhìn trúng nhà chúng ta?”
La Tắc vốn cao hứng, nghe La Duy nói như vậy, nét cười trên mặt tiêu thất: “Tiểu Duy, thân thể ngươi làm sao? Không khỏe? Ngươi hiện tại không được như ngày trước?”
“Chu Trữ Văn này không phải người tốt.” La Duy nói: “Cha, nhị ca, về sau hai người đừng giao du với những kẻ như thế nữa.”
La Tắc nói: “Chu Trữ Văn này đắc tội với ngươi?”
“Nếu nhà chúng ta có muội muội, huynh sẽ đem nó gả cho một con ma ốm đói chứ?” La Duy hỏi.
“Nói gì vậy?” La Tắc mất hứng : “Ngươi sao lại là con ma ốm đói? Ngươi không biết hiện tại có bao nhiêu tiểu thư ở thượng đô muốn gả cho ngươi đâu!”
“Nhị ca tự tìm được phu nhân cho mình, vì cái gì đệ lại không thể? Đệ cũng muốn tự tìm kiếm một người.”
“Ngươi không giống ta.”
“Không giống chỗ nào?”
“Được rồi, được rồi.” La Tri Thu thấy hai huynh đệ sắp cãi nhau, liền mở miệng nói: “Không thích thì thôi, ta nói lại với Chu Đại học sĩ một tiếng là được.”
“Vậy ngươi thích người thế nào?” La Tắc chưa từ bỏ ý định, lại hỏi La Duy.
“Đệ….” La Duy cười, nửa là đứng đắn, nửa là vui đùa nói: “Đệ có lẽ không thích nữ nhân.”
“Không thích nữ nhân, ngươi thích nam nhân hay sao?” La Tắc lại nghĩ tới quá khứ, về lời đồn La Duy thích Long Huyền, hiện tại không ai dám nói La Duy thích Long Huyền nữa, nhưng chẳng lẽ tiểu tử này thật sự thích nam nhân?
“Sao nào?” La Duy hỏi La Tắc nói: “Nếu đệ thích nam tử, nhị ca còn nhận đệ đệ này hay không?”
“Ngươi…” La Tắc nhìn La Duy nửa ngày mới hỏi: “Ngươi thật sự thích nam tử?”
“Việc này về sau rồi nói.” La Duy đột nhiên lại cười: “Nhị ca thì ra chẳng biết đùa.”
“Việc này cũng có thể lấy ra vui đùa?!” Nếu không phải La Duy bây giờ còn bệnh, thì La Tắc phải giáo huấn đệ đệ này một phen.
Vệ Lam lúc này mới mang thuốc vào.
“Ngươi uống thuốc xong liền nghỉ ngơi đi.” La Tri Thu muốn cùng La Duy bàn chuyện thái tử, nhưng nhìn sắc mặt La Duy nhợt nhạt hơn ban ngày, đành tìm cơ hội khác.
La Duy gật đầu, y rất mệt, đầu óc nghĩ lung tung, nhưng thân thể lại la hét muốn ngủ.
“Thái tử làm sao ạ? Không còn cách khác?” Ra khỏi phòng ngủ La Duy, La Tắc nhịn không được hỏi La Tri Thu: “Bệ hạ phái ai điều tra việc này?”
“Nhẹ giọng một chút.” La Tri Thu vẫy tay với La Tắc: “Đừng phiền đến đệ đệ ngươi.”
La Tắc phải cùng La Tri Thu ra ngoài sân, rồi nhỏ giọng hỏi: “Phái ai đi? Việc này không thể cứ vậy mà xong được.”
“Chưa phái ai đi cả.” La Tri Thu đứng ở cửa nách, thấp giọng nói: “Không biết bệ hạ đang muốn làm gì. Ta nghĩ chờ sau khi Minh Viễn tỉnh lại, hỏi nó một chút.”
“Là chuyện riêng của thái tử?” La Tắc vội hỏi: “Còn có chuyện gì chúng ta không biết?”
“Phương nam đang lũ lụt…” La Tri Thu lắc đầu: “Tóm lại thực phiền toái, cứ chờ Minh Viễn tỉnh lại rồi nói sau.”
“Không được, con sẽ đi hỏi.” La Tắc lớn lên cùng thái tử Long Ngọc, quan hệ không thể so với người thường, nghe La Tri Thu nói vậy, lập tức phản đối: “Con sẽ tới hỏi, thái tử không thể không nói sự thật.”
“Ngươi hãy khuyên thái tử tránh xa nhị điện hạ xa một chút đi.” La Tri Thu nói: “Hơn nữa, giờ không phải lúc nói chuyện tình nghĩa huynh đệ đâu.”
“Con nói như vậy rất nhiều lần rồi.” La Tắc nói: “Hắn không nghe, con biết làm sao đây?”
La Tri Thu chỉ thấy đau đầu, thái tử Long Ngọc tâm tính khoan hậu, không thích cùng người tranh đấu, giống hệt La Tri Ý, nhưng tâm tính như vậy, sẽ chỉ làm khó cho những người đứng phía sau thái tử mà thôi.
Vì sao đối xử tốt với ta như vậy?
“Lời ta vừa nói với nhị ca ngươi nghe được chứ?” Trong phòng ngủ, La Duy sau khi uống thuốc hỏi Vệ Lam.
“Có.” Vệ Lam nhận lấy bát thuốc trống không.
“Ta sẽ không cưới vợ.” La Duy nói: “Sau này còn có thể, chứ hiện tại thì không có khả năng .”
Vệ Lam đưa cái bát không ra ngoài, sau khi trở về liền nhìn La Duy xuất thần.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Công tử.” Vệ Lam ngồi ở bên cạnh giường, hỏi La Duy: “Ngươi vì cái gì lại đối xử tốt với Vệ Lam như vậy?”
“Vì cái gì à?” La Duy mím môi cười: “Ta cũng không biết nữa.”
Vệ Lam không biết rằng mình đã mong La Duy nói cái gì khác đến nhường nào, nhưng La Duy lại nói không biết, khiến Vệ Lam tâm tình thất lạc. Lời ra khỏi miệng, muốn nói gì để che dấu tâm tư, nhưng lại không biết phải nói gì.
La Duy đưa tay vuốt ve khuôn mặt Vệ Lam: “Lam là người duy nhất không liên quan đến quá khứ của ta, ngươi có thể ở bên ta, mãi mãi. Ngươi biết không, trước kia ta cũng từng đối xử rất tốt với một người, nhưng lại khiến người kia chán ghét, con người của ta không tốt, là…”
“Công tử có chỗ nào không tốt?” Vệ Lam cầm tay La Duy, ngắt lời y, bàn tay này lạnh cóng khiến Vệ Lam đau lòng: “Người này là ai vậy?”
“Là ai cũng không còn quan trọng nữa.” La Duy nói: “Tất cả đã qua rồi. Ít nhất Lam sẽ không chán ghét ta, đúng hay không?”
“Vệ Lam có thể nào chán ghét công tử? Công tử không chán ghét Vệ Lam là tốt lắm rồi.” Vệ Lam vội vàng nói: “Vệ Lam trước kia chẳng qua chỉ là…”
“Chuyện ngày trước chúng ta đừng nói đến nữa.” La Duy tựa đầu vào vai Vệ Lam, y không muốn nhớ về quá khứ, nay nhìn thấy Long Huyền, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh như nước, nhưng kẻ vì người này mà liều lĩnh si mê đã không còn: “Hiện tại ta chỉ muốn tìm một người có thể đối xử tốt với ta.” La Duy nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, tựa như trong mộng: “Lam, vận khí của ngươi không tốt, gặp phải người ích kỷ như ta.”
Vệ Lam chỉ có thể ôm chặt người đang dựa vào vai hắn, La Duy cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười, nhưng chỉ có Vệ Lam biết, người này lúc nào cũng không vui, tâm sự tầng tầng. Vệ Lam thấy thừa tướng một nước như La Tri Thu cũng chưa chắc đã có nhiều tâm sự bằng La Duy.“Công tử, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Vì sao phải nói lời này?”
“Ngủ đi.” La Duy không muốn nhắc lại: “Ngày mai chúng ta tới chùa Hộ Quốc, ta muốn gặp Phất Y Đại Sư.”
“Gặp quốc sư?”
“Đúng vậy, nhưng không biết ông ấy có muốn gặp ta không.” La Duy nằm xuống giường: “Ngủ đi.”
Vệ Lam nói: “Ta đi tắm một chút.”
“Ừ.” La Duy nhắm lại mắt.
Chờ khi Vệ Lam rửa mặt chải đầu trở về, La Duy dường như đã ngủ say. Vệ Lam không biết nên ngủ trên chiếc ghế gần cửa sổ, hay là ngủ chung giường với La Duy, đang do dự, La Duy mở mắt: “Công tử.” Vệ Lam khẽ kêu lên.
“Sao còn chưa lên giường ngủ?” La Duy hé mắt, có chút mơ hồ nói: “Sao lại đứng? Mặt đất không lạnh sao?”
Vệ Lam nghe vậy mới nằm bên cạnh La Duy.
La Duy than thở: “Vẫn là ngươi ấm áp nhất.”
Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.
Đến nửa đêm, đại thái giám trong cung đến, gõ cửa tướng phủ.
La Tri Thu đã ngủ, lại bị quản gia gọi, vội vàng khoác áo ra gặp vị thái giám này.
“Tướng gia.” Đại thái giám nhìn thấy La Tri Thu, đầy mặt tươi cười, nói: “Bệ hạ lệnh cho nô tài đến báo với tướng gia một tiếng.”
La Tri Thu vội đứng trang nghiêm nói: “Công công cứ nói.”
Đại thái giám nói: “Hôm nay giờ sửu, Lý quý phi nương nương sinh hạ Thập hoàng tử.”
La Tri Thu nghe thấy trên đời lại có thêm một hoàng tử, trong lòng không biết là tư vị gì, Hoàng đế không thể không có con, nhưng quá nhiều con, đối với nhân dân hay quốc gia đều không có gì tốt, huống chi hiện tại là phi tử tổng quản hậu cung, Lý thị quý phi sinh ra. Thái tử lại nhiều thêm một cường địch.“Công công hồi cung trước đi.” La Tri Thu cười với đại thái giám: “Bổn tướng sau khi chuẩn bị xong sẽ tiến cung.”
“Bệ hạ cũng nói.” Đại thái giám được La Tri Thu thưởng, mặt mày hớn hở nói với La Tri Thu: “Lúc này trời giá rét, La Tam công tử thân thể không tốt, không cần lập tức vào cung.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.” La Tri Thu vội hướng về phía hoàng cung bái một bái.
Đại thái giám đi rồi, La Tắc mới chạy lại, nhìn La Tri Thu sắc mặt không vui, vội hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Lý phi sinh Thập hoàng tử.” La Tri Thu nói: “Ngươi trở về thay quan phục, theo vi phụ vào cung chúc mừng.”
“Lý phi cũng sinh hoàng tử?” Người không rành chính sự như La Tắc cũng biết việc tiểu hoàng tử sinh ra không phải chuyện tốt với thái tử.
“Ngươi mau đi đi.” La Tri Thu giục La Tắc đi thay quan phục.
“Vậy Tiểu Duy đâu? Có cần gọi nó không?” La Tắc hỏi.
“Bệ hạ ân chuẩn cho nó tối nay không cần vào cung.” La Tri Thu nói.
“Vậy cha chờ con một chút.” La Tắc bước nhanh về phòng thay quan phục .
La Tri Thu cũng trở về phòng thay quan phục. Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu cũng không ngủ được, quản gia cũng phải mang theo hạ nhân trong phủ, để khiêng kiệu cho La Tri Thu, chuẩn bị ngựa cho La Tắc, bọn thị vệ cùng đi ra ngoài cũng đều phải chuẩn bị. Mọi người bận rộn, cả tả tướng phủ cũng bận rộn theo.
Chỉ có mảnh sân trước phòng La Duy, đình viện thâm thâm, không có tiếng người.
“Ngày mai khi Duy nhi rời giường, nàng hãy nói cho nó biết việc này.” La Tri Thu trước khi ra ngoài, dặn dò Phó Hoa: “Nếu nó chưa tỉnh, nàng cũng đừng quấy rầy nó.”
“Duy nhi thân thể không tốt.” Phó Hoa nói: “Sao thiếp có thể làm phiền nó, chàng mau đi đi.”
La Tri Thu lúc này mới lên kiệu, La Tắc cưỡi ngựa đi theo một bên, mang theo một đội thị vệ vào cung.
La thị phụ tử cùng vào cung, bên ngoài điện Trường Minh đã có rất nhiều đại thần. Sợ các đại thần bị lạnh, Hưng Võ đế còn sai người đốt chậu than bên ngoài điện, sưởi ấm cho các đại thần.
“Tướng gia.” Chu Trữ Văn đang cùng một người nói chuyện, thấy La Tri Thu đi đến, vội vàng chạy lại, chắp tay thi lễ nói: “Tướng gia cũng đến.”
“Chu đại nhân.” La Tắc thân là vãn bối, hành lễ với Chu Đại học sĩ.
Các đại thần đều lần lượt cùng La Tri Thu chào hỏi, La Tri Thu nhất nhất hoàn lễ. La Tắc đến bên cạnh Triệu Quân Bác, Triệu Quân Nghị, rời xa đám văn thần làm hắn phiền lòng.
“Tiểu Duy thế nào rồi?” Triệu Quân Bác mở miệng liền hỏi đến La Duy.
“Vẫn không chịu ăn cơm.” La Tắc nhỏ giọng nói, lắc đầu: “Nhìn vẫn không được khỏe.”
Triệu thị huynh đệ chỉ có thể cùng phát sầu với La Tắc, đối với tiểu hoàng tử vừa sinh, bọn họ một chút cảm tưởng cũng không có, đứa bé này chẳng có chút quan hệ gì với họ, chỉ có La Duy là đối tượng họ quan tâm.
Lý phi sản tử
Chu Trữ Văn vẫn đợi đến khi La Tri Thu cùng các đại thần hàn xong, mới cùng La Tri Thu đứng một bên, nhỏ giọng: “Bệ hạ tới chỗ Lý phi nương nương rồi.”
La Tri Thu nói: “Hoàng tử ra đời, chuyện tốt như vậy, thật đáng mừng.”
Chu Trữ Văn cũng đáp lời: “Đúng vậy, đây là phúc của Đại Chu ta.”
Hai người nói những lời này để người ngoài nghe, bao gồm cả thái tử, thì cả chín vị hoàng tử trước, có lần nào khi họ sinh ra, Hưng Võ đế lại đích thân đợi bên ngoài phòng sinh? Địa vị của Thập hoàng tử này trong mắt Hưng Võ đế quả là đặc biệt.
“Vợ chồng Lý hầu cũng tới.” Chu Trữ Văn lại nhỏ giọng nói.
“Thái tử điện hạ cũng tới chứ?” La Tri Thu hỏi.
“Điện hạ cử động chưa thuận tiện nên không đi, thái tử phi đã đi rồi.” Chu Trữ Văn nói: “Hoàng hậu nương nương cũng tới nữa.”
La Tri Thu nhìn sao Mai phía chân trời như ẩn như hiện, chỉ lên bầu trời nói với Chu Đại học sĩ: “Xem ra chúng ta phải chờ tới sau hừng đông, mới có thể nhìn thấy bệ hạ.”
Bên kia, không ít đại thần đang vây quanh hữu tướng Khâu Triệt, cũng đang nhỏ giọng nói cái gì đó.
La Tri Thu biết hữu tướng cũng lo sợ không vui, cửu hoàng tử Long Nghị còn nhỏ, vốn định ỷ vào việc là nhi tử nhỏ nhất, để nhận sự yêu mến của Hưng Võ đế, nay Thập hoàng tử sinh ra, phía sau còn Thường Hoài Lý thị(*) chống lưng, cửu hoàng tử sau một đêm đã có thêm một kình địch. Kỳ thật mọi người chẳng ai vui vẻ, La Tri Thu thầm cảm khái một câu.
(*)Nghĩa là nhà họ Lý làm chủ đất Thường Hoài
Trong cung Cầm Sắt của Lý phi, Hưng Võ đế nhìn Thập hoàng tử trong lòng hoàng hậu, nói với hoàng hậu: “Tiểu nhi thật đúng là kỳ lạ, sau khi sinh hạ, nhìn thấy trẫm lại nở nụ cười.”
La Tri Ý nhìn Thập hoàng tử mới sinh một canh giờ, cũng thấy ngạc nhiên, nàng cũng từng sinh ba nhi tử, nhưng sau khi sinh hạ hẳn sẽ khóc vài tiếng chứ, liền cười với tiểu anh nhi.“Bệ hạ ngài xem, nó cũng cười với thần thiếp.”
Đế hậu cùng nhau trêu đùa tiểu anh nhi này.
“Thật giống Tiểu Duy.” La Tri Ý đột nhiên nhắc tới La Duy.
“Duy nhi làm sao?” Hưng Võ đế vừa nghe hoàng hậu nói tới La Duy, vội hỏi.
“Nghe huynh trưởng thần thiếp nói, khi Tiểu Duy sinh ra cũng cười.” La Tri Ý nói: “Tiểu Duy khi đó là một đứa trẻ mập mạp, giống hệt tiên đồng, chỉ tiếc thần thiếp không thể nhìn thấy bộ dạng Tiểu Duy trong tã lót.”
Hưng Võ đế đưa tay chọc chọc khuôn mặt tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử chu miệng y a một tiếng.
“A!” La Tri Ý cười nói: “Bệ hạ, tiểu thập gọi phụ hoàng kìa.”
Hưng Võ đế cười ha hả, nhưng trong nụ cười lại mang theo chua xót. La Tri Ý nói đến La Duy mới trước đây, Hưng Võ đế tự nhiên nhớ đến La Tri Cẩm, đứa con Tri Cẩm sinh hạ, tất nhiên phải giống tiên đồng, chỉ là ngài không thể ở bên nàng lúc đó.
Vợ chồng Lý hầu bên ngoài điện nghe được tiếng Hưng Võ đế cười, trong lòng đều vui vẻ, Hoàng đế cười thoải mái đến vậy, có lẽ rất yêu thích Thập hoàng tử này.
Các tần phi và thái tử phi lại âm thầm không thích, nhưng không ai biểu lộ ra ngoài, đều giữ vẻ mặt tươi cười, nói toàn những lời dễ nghe, rất hợp với tình hình.
Lúc này Triệu Phúc đi đến, bẩm báo lên Hưng Võ đế: “Bệ hạ, các đại nhân đều đang chờ bên ngoài điện Trường Minh, chờ để chúc mừng bệ hạ.”
“Duy nhi đến không?” Hưng Võ đế hỏi.
Triệu Phúc vội nói: “Bệ hạ nói không quấy rầy Tam công tử nghỉ ngơi, cho nên tam công tử hẳn là còn chưa biết đến chuyện vui này, nô tài chỉ thấy La Tướng gia với Đô Úy đại tướng quân đến.”
“Duy nhi thân thể không tốt.” Hưng Võ đế thấy La Tri Ý nhìn hắn, liền giải thích một câu: “Trẫm muốn để nó nghỉ ngơi nhiều, nó không thể chịu lạnh.”
“Thân thể Tiểu Duy…” La Tri Ý nghe Hưng Võ đế nói đến sức khỏe của La Duy, cũng không khỏi phát sầu: “Dưỡng thương hơn nửa năm, vẫn không thấy khỏe lên. Thần thiếp ban ngày gặp nó, thật gầy, thuốc cũng uống không ít, sao cứ như vậy mãi?”
“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.” Hưng Võ đế nghĩ đến bệnh tình La Duy, niềm vui vì nhi tử thứ mười sinh ra nhạt đi không ít, nói với La Tri Ý: “Hoàng hậu ở đây đi, trẫm đi gặp các đại thần.”
La Tri Ý hỏi: “Sau khi Lý muội muội tỉnh, muốn gặp bệ hạ thì làm sao?”
“Có hoàng hậu là được rồi.” Hưng Võ đế lúc này lại mặt lạnh, nhìn thoáng qua hoàng hậu ôm Thập hoàng tử, rồi rời khỏi cung Cầm Sắt, về điện Trường Minh.
“Nương nương.” Hưng Võ đế mới vừa đi, cung nhân trong điện Khuynh Văn của Long Huyền liền chạy đến, quỳ xuống trước La Tri Ý: “Từ trắc thất của nhị điện hạ đau bụng, muốn mời thái y tới xem.”
Đêm nay Lý quý phi sinh sản, thái y đều ở chỗ này. Từ thị mang thai đứa con đầu của Long Huyền, mặc kệ là nam hay là nữ, đều là người quan trọng trong hoàng gia. La Tri Ý vội cử hai thái y cùng cung nhân này tới điện Khuynh Văn, ngẫm lại vẫn không yên lòng, bèn sai Tiết ma ma bên cạnh cùng đi. La Tri Ý dù không quan tâm chuyện trong cung, nhưng cũng biết người trong cung đều cao khán đê thải (chỉ nhìn lên cao, coi thường người dưới thấp), Long Huyền nay không thể so với trước, La Tri Ý sợ Long Huyền lúc này bị người ta làm khó dễ.
Trong một gian ở điện Khuynh Văn, Từ thị ngã vào trên giường không ngừng nhẹ giọng hô đau, cả người đều ướt mồ hôi. Long Huyền thong thả đi qua đi lại bên ngoài, cũng thấy sốt ruột. Từ thị đã mất mẫu tộc, đối với Long Huyền mà nói, thì một chút tác dụng cũng không có, nhưng thai nhi trong bụng nàng, lại là hài tử đầu tiên của Long Huyền, Long Huyền rất chờ mong đứa con này.
Long Tường ngồi ở một bên, nhìn Long Huyền đi tới đi lui trước mặt, cũng đứng ngồi không yên, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không làm được, nói vài câu an ủi khô khan, cảm thấy như thà không nói còn hơn, nên ngậm miệng, ngồi ở một bên chờ.
Thái y cùng cung nhân tiến vào: “Mau tới xem một chút.” Long Huyền không cần bọn họ hành lễ, trực tiếp chỉ vào phía trong nói.
Hai thái y vội vào trong, Long Huyền liếc nhìn Long Tường, cũng theo đi vào. Long Tường định đứng dậy vào cùng, bước nửa bước, mới nhớ ra đó là phòng ngủ của thiếp thất ca ca, đệ đệ như hắn không thể đi vào, chỉ có thể ngồi chờ.
“Ngũ điện hạ, ngài uống trà đi ạ.” Phúc Vận thay Long Tường rót một ly trà.
Long Tường buồn bực khoát tay ngăn Phúc Vận, hắn hiện tại nào có tâm tình uống trà?
Bên trong, hai thái y thay phiên nhau bắt mạch cho Từ thị, sau đó hai người cùng nhau thương lượng.
“Hài tử của ta?” Từ thị đau đến nỗi thần trí không rõ ràng, nhưng vẫn quan tâm tới thai nhi trong bụng, nhịn đau hỏi.
“Thái y ở đây rồi.” Long Huyền đi lên an ủi Từ thị: “Ngươi đừng lo lắng, ngươi cùng hài tử sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Long Huyền lúc này dịu dàng khiến Từ thị lắp bắp kinh hãi, kể từ khi nàng còn là Từ thị đại tiểu thư, Long Huyền cũng chưa từng đối xử với nàng ôn hòa như thế, quả nhiên nữ nhân vẫn phải có một đứa con kề bên, Từ thị trong lòng ảm đạm, nhưng vẫn cố tươi cười, nói với Long Huyền: “Thiếp đỡ rồi, đã khiến điện hạ lo lắng.”
Phương nào là lối thoát?
Thái y sau khi bắt mạch, lập tức kê đơn, để người đi bốc thuốc.
“Tình huống của nàng như thế nào?” Chờ khi cả ba đều ra ngoài, Long Huyền liền hỏi hai thái y.
Hai thái y nhìn nhau, đều dám mở miệng trước.
“Nói đi.” Long Tường vội la lên: “Hài tử có thể có chuyện gì hay không?”
Long Huyền nhìn bộ dáng hai thái y, liền biết tình huống của Từ thị không tốt, liền nói với Tiết ma ma vẫn chờ bên ngoài: “Ma ma trở về nói với mẫu hậu giúp ta, rằng Từ thị sẽ lập tức uống thuốc, không có trở ngại gì, xin mẫu hậu đừng lo lắng.” Nói rồi, Long Huyền liếc nhìn Phúc Vận.
Phúc Vận lập tức tiến lên, cười với Tiết ma ma: “Ma ma, tiểu nhân đưa ma ma ra ngoài.”
Tiết ma ma là lão nhân trong cung, biết Long Huyền không muốn để bà nghe thấy tình trạng của Từ thị, nhưng không vạch trần tâm tư Long Huyền, dù sao hoàng hậu nương nương đã cố hết sức, nhưng bên này không cảm kích, trách sao các nàng không tận tâm với điện Phượng Nghi, lập tức bật cười, nới với Long Huyền: “Từ quý nhân tất có đại phúc, sẽ không có việc gì đâu, nô tỳ sẽ quay về báo với nương nương.”
“Đây là nhị điện hạ thưởng cho ma ma.” Phúc Vận khi đưa Tiết ma ma ra ngoài, liền dúi vào tay Tiết ma ma mấy đĩnh bạc.
Trong điện, Long Huyền nói với thái y: “Không sao, các ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, ta không phải người sợ thuốc giấu bệnh.”
Hai thái y im lặng một lúc, cuối cùng người lớn tuổi hơn đáp: “Điện hạ, trắc phu nhân tình huống không lạc quan, tâm tình tích tụ, can khí phạm tỳ (**), bệnh tình xem ra đã lâu.”
(**) Tỳ là lá lách, một bộ phận bên trái dạ dày. Can khí phạm tỳ, có thể hiểu là do tâm lý không tốt, vì cáu giận buồn bực nên ảnh hưởng đến cơ thể
“Can khí phạm tỳ?” Long Huyền cũng hiểu được chút y thuật, nghe thái y nói vậy, đáp: “Vậy phải khai tiết hỏa dược (dùng thuốc thanh nhiệt), chỉ là nàng đang có bầu, phải dùng phương thuốc nào đây? Tình huống thai nhi thế nào?”
Thái y lúc kê đơn kỳ thật cũng khó xử, người mang thai, tuyệt đối không được dùng thuốc thanh nhiệt, bọn họ cũng chỉ có thể kê đơn giảm bớt tình trạng, nhưng thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời, không thể trị tận gốc.
“Thai nhi thì sao?” Long Tường ở một bên cũng hỏi.
“Điện hạ.” Thái y sau khi nghĩ ngợi, mới nói với Long Huyền: “Trắc phu nhân có dấu hiệu sảy thai, hạ quan cũng chỉ có thể tận lực giữ thai, nhưng hạ quan chỉ nắm chắc hai phần.”
“Ngươi thế nào?” Long Huyền hỏi một thái y khác.
“Hạ quan cũng chỉ chắc hai phần.” Thái y này vội đáp.
Long Huyền siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, nắm chắc hai phần? Có nghĩa là hài tử của Từ thị không thể giữ .
“Vậy các ngươi hãy tận lực đi.” Hắn nói với thái y.
“Hạ quan tuân mệnh.” Thái y ứng tiếng.
“Các ngươi cũng biết hôm nay trong cung vừa có thêm một hoàng tử, ngày vui thế này, ta nghĩ các ngươi không nên nói chuyện xấu” Khuôn mặt Long Huyền lúc này thật lạnh lùng, nói với các thái y: “Hãy nói rằng, Từ thị đã uống thuốc, những chuyện khác không cần nói.”
“Điện hạ, nghĩa là?” Thái y sửng sốt, hắn muốn bọn họ nói dối?
“Từ thị chỉ là trắc thất, hài tử kia cũng không phải con trưởng.” Long Huyền nói: “Không cần vì một thai nhi như thế mà làm mất niềm vui của phụ hoàng và mẫu hậu. Nếu Từ thị thực sự không tốt, ta sẽ tự nói.”
“Sao có thể được?” Long Tường kêu lên: “Ca, sao huynh có thể nói thế?”
“Có chuyện gì thì nói sau.” Long Huyền nhìn Long Tường, rồi lại nói với hai thái y: “Hai vị chỉ cần tận tâm trị liệu cho tốt.”
“Hạ quan đã rõ.” Hai thái y biết Long Huyền có tiếng lãnh tâm lãnh diện (tim lạnh mặt lạnh), nay nghe hắn nói vậy, không dám nhiều chuyện.
“Ta ở lại thư phòng.” Long Huyền cũng không vào thăm Từ thị, nói với thái y: “Có chuyện các ngươi cứ sai người tới gọi ta.” Nói xong lời này, Long Huyền liền đi ra ngoài.
Long Tường nhìn Long Huyền, lại nhìn hai thái y, rồi dậm chân đuổi theo Long Huyền ra ngoài.
“Aizzzz!” Một thái y nhìn theo Long Huyền ra ngoài, nặng nề mà thở dài một hơi.
“Cẩn thận!” Thái y lớn tuổi vội nhắc nhở hậu bối. Trong hoàng cung, nói thêm một lời, đi thêm một bước cũng là sai, bọn họ là thái y, chủ tử sinh bệnh sẽ chữa bệnh, những chuyện khác, bọn họ coi như người mù người điếc.
Long Huyền bước nhanh về thư phòng: “Các ngươi đều lui xuống đi.” Hắn nói với đám thái giám hầu hạ trong thư phòng.
Long Tường đuổi theo bước vào, nhìn bốn tiểu thái giám nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
“Đóng cửa lại.” Long Huyền ngồi cạnh bàn trà, nói với Long Tường.
Long Tường dùng sức đóng sầm cửa lại, nổi giận với Long Huyền: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?!”
“Ngươi hét cái gì?” Long Huyền nói: “Ngươi không biết hôm nay là ngày tiểu hoàng đệ của chúng ta sinh ra sao?”
“Phụ hoàng nhiều nhi tử, những người khác có thể không sinh bệnh sao?” Long Tường không hiểu lời Long Huyền.
“Chúng ta hiện tại đang trong hoàn cảnh nào, ngươi không biết à?”
“Chúng ta hiện tại thất thế, cha không thương xót, nương cũng không thể gặp, nhưng chúng ta không phải phạm nhân.” Long Tường cả giận: “Kể cả là phạm nhân, sinh bệnh cũng có thể chữa chứ? !”
“Nếu Từ thị không có việc gì, ta nói ra, không phải sẽ khiến thiên hạ nói ra nói vào sao?” Long Huyền nói: “Nhìn lại tình huống của nàng đi.”
“Nắm chắc hai phần !” Long Tường nói: “Không bằng đệ tới miếu Phật tổ xin phù hộ! Huynh còn muốn thấy tình huống nào nữa? Để đến khi đứa bé trong bụng tiểu tẩu tử mất đi, huynh mới chịu nói à?”
“Ngươi không hiểu lời ta nói, chỉ biết tự làm mất mặt sao?” Long Huyền nói: “Ngươi biết rõ chúng ta nay thất thế, tổng quản hậu cung cũng không còn là mẫu phi. Chưa phải lúc nguy cấp, ta sẽ không nói, ngươi hãy nghe lời đi.”
“Ca!”
“Ngươi về trước đi!” Long Huyền xoa mi tâm nói.
“Đệ có về thì cũng sẽ ngủ được hay sao?” Long Tường kêu lên.
“Ngươi hãy để ta một mình yên lặng một chút.” Long Huyền nói: “Tường, đó là hài tử đầu tiên của ta, ta không phải không đau lòng.”
Long Tường biết ca ca không muốn mình nhìn thấy bộ dạng khổ sở của hắn, đứng ngây ngốc trong chốc lát: “Vậy sáng mai đệ lại tới, nếu tiểu tẩu tử có chuyện, huynh phải sai người gọi đệ đến đấy.”
“Ừ.”
Long Tường lo lắng rời đi.
Long Huyền từ từ nhắm hai mắt ngồi xuống, hắn không muốn để Long Tường sốt ruột phát hoả, cũng biết đệ đệ này không thể giúp hắn, cho nên bảo Long Tường trở về nghỉ ngơi, Long Huyền cười khổ, hắn rất muốn có một người ở bên, chỉ là không thể tìm được người này.
“Điện hạ!” Bên ngoài thư phòng, Phúc Vận cẩn thận gõ cửa.
Long Huyền không lên tiếng.
Phúc Vận đợi một lúc, trong thư phòng không có tiếng đáp lại, chỉ có thể kiên trì nói: “Điện hạ, Từ trắc phu nhân lại đau bụng.”
“Để thái y khám.” Long Huyền lạnh lùng nói: “Ta là thái y sao?”
Phúc Vận không dám nói nữa, nhẹ nhàng chạy đi.
Long Huyền mở mắt ra, sững sờ nhìn ánh nến đối diện. Hắn phải thoát khỏi khốn cảnh này thế nào đây? Dỗ ngọt thái tử, rời khỏi thượng đô, là lối thoát duy nhất của hắn. Chỉ có rời khỏi thượng đô, hắn mới có thể lại âm thầm lôi kéo thế lực cho mình, Liễu Song Sĩ tuy đã chết, nhưng sẽ còn bạn bè môn sinh, những người này hắn vẫn có thể mượn sức, Danh Kiếm sơn trang của Trữ Sơ Ảnh, cũng đã nhắn là muốn gặp hắn thương lượng một lần, tất cả chỉ có thể làm khi rời thượng đô. Phải làm thế nào mới được rời khỏi thượng đô? La thị phụ tử còn chưa ra tay, thế mà chỉ một Chu Trữ Văn cũng đã có thể ngăn đường đi của hắn, chẳng lẽ Long Huyền chỉ có thể bị vây đến chết trong hoàng cung sao?
Tướng phủ lúc sáng sớm
Ánh mặt trời vừa chiếu xuống, Vệ Lam liền tỉnh lại, La Duy vẫn ngủ say trong lòng hắn. Vệ Lam nhẹ nhàng buông La Duy ra, sau khi rời giường cũng không vội vàng mặc quần áo cho mình, mà đắp lại chăn cho La Duy rồi mới mặc thêm quần áo.
Vệ Lam ra khỏi phòng ngủ, trong viện giờ phút này vẫn yên tĩnh không một bóng người, ánh đèn ngoài hành lang cũng chưa tắt. Vệ Lam đi đến hành lang, thổi tắt ánh đèn, lại đốt thêm chậu than, mang vào phòng ngủ của La Duy, có thêm chậu than, căn phòng lại trở nên ấm áp thêm một chút.
Chờ Vệ Lam đặt chậu than xong xuôi, Thất Tử cũng ngáp dài đi đến, nhỏ giọng gọi Vệ Lam một tiếng: “Vệ đại ca.”
“Công tử còn chưa tỉnh.” Vệ Lam cũng nhẹ giọng nói.
“Công tử ngày hôm qua còn ho không?” Thất Tử hỏi.
Vệ Lam lắc đầu, mấy ngày này La Duy ít ho khan hơn.
“Xem ra công tử có thể uống ít thuốc đi một chút.” Thất Tử chạy đến bên giường, La Duy không ho khan trong lúc ngủ cũng là một chuyện tốt.
Vệ Lam cũng đi tới, sờ sờ trán La Duy, không lạnh không nóng.
“Ta mang điểm tâm tới.” Thất Tử thấy La Duy không có việc gì, cũng an tâm, nói với Vệ Lam: “Vệ đại ca, ngươi chờ ta một chút.”
Tiểu Tiểu lúc này cũng bước thấp bước cao đi tới, nó muốn đem quần áo La Duy mặc ngày hôm qua đi giặt, lại hỏi Vệ Lam: “Vệ đại ca, quần áo của ngươi đâu? Ta giặt giùm luôn.”
Vệ Lam vội nói: “Không cần, ta tự giặt là được.”
“Dù sao cũng phải giặt.” Tiểu Tiểu nói, ôm đống quần áo trong phòng ra, cũng không quản là La Duy hay Vệ Lam : “Vệ đại ca, ngươi mỗi ngày đều chăm sóc công tử, chắc rất mệt, việc nhỏ này để Tiểu Tiểu làm là được rồi.”
Vệ Lam muốn ngăn lại, hắn thực sự không có thói quen để người giặt quần áo hộ mình.
“Công tử tỉnh rồi.” Tiểu Tiểu đột nhiên nói, thừa lúc Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, Tiểu Tiểu liền chạy trốn ra ngoài.
La Duy trở mình một cái, Vệ Lam thăm dò, thấy La Duy vẫn chưa tỉnh, lại kéo lại góc chăn giúp La Duy, hắn vẫn nhớ kỹ thái y lời nói, La Duy lúc này không thể chịu lạnh.
Thất Tử mang điểm tâm đến, cùng Vệ Lam ăn bên ngoài phòng.
“Lát nữa ta sẽ đi sắc thuốc cho công tử.” Thất Tử vừa ăn vừa nói: “Nghe nói thuốc kia rất đắng, thái y còn nói công tử khẩu vị không tốt, mỗi ngày uống loại thuốc này, là ta thì ta cũng ăn không ngon nổi.”
Vệ Lam tràn đầy đồng cảm, nhưng bị bệnh không uống thuốc cũng không được, hắn không thể không tin thái y chứ?
Thất Tử tiếp tục oán giận thái y, nó vì chuyện La Duy không ăn được, đã mất ngủ vài buổi tối, đêm hôm qua nó mới nghĩ ra một nguyên do: “Vệ đại ca, hôm nay Ngụy thái y lại đến, ta sẽ nói với ông ta, xin ông ta kê đơn thuốc bớt đắng cho công tử, ngươi nói xem người này hôm nay có còn kê đơn thuốc đắng nữa không?”
“Thuốc nào cũng đắng hết.” Vệ Lam chưa từng nghe qua loại thuốc nào không đắng cả.
“Vậy có thuốc nào không đắng không nhỉ?” Thất Tử hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam nói: “Ta không biết.” Nếu có, hắn cũng muốn tìm cho La Duy.
“Ta hôm nay sẽ hỏi Ngụy thái y.” Thất Tử chưa từ bỏ ý định: “Mỗi ngày đều uống thuốc đến phát no, công tử nào còn có khẩu vị ăn cơm. Kỳ thật công tử trước kia cũng thích ăn bánh gạo nếp , nhưng hôm qua ta mua, y lại nói không thích ăn ngọt, công tử hiện tại thật sự là thay đổi rất nhiều.”
“Công tử trước kia…” Vệ Lam nói một nửa rồi ngừng lại.
“Công tử trước kia làm sao?” Thất Tử hỏi.
“Không có gì.” Vệ Lam vẫn quyết định không hỏi, nếu La Duy nguyện ý nói, y sẽ nói cho hắn, nếu không muốn nói, vậy hắn cần gì phải biết?
La Duy ngủ tới tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh, lúc mở mắt ra, liền thấy Vệ Lam ngồi bên cạnh.
“Công tử tỉnh rồi?” Vệ Lam thấy La Duy mở mắt, vội lấy quần áo cho La Duy.
“Là lúc nào rồi?” La Duy nằm trong ổ chăn bất động, hỏi Vệ Lam.
“Buổi trưa.” Vệ Lam nói.
“Đã giữa trưa rồi à…” La Duy trở mình vài lần trong chăn, ổ chăn thực ấm áp, khiến y không muốn đứng lên.
Vệ Lam đem quần áo tới, thấy La Duy không có ý rời giường, liền nói: “Ta mang cơm đến cho công tử nhé?”
“Không cần, ta không đói bụng.” La Duy nói.
“Không ăn cơm sao được?” Vệ Lam nghe La Duy nói không đói bụng, liền phát sầu.
“Lại cau có.” La Duy liếc nhìn Vệ Lam, nở nụ cười: “Ta có thể tự bỏ đói mình hay sao?”
“Ta mang súp tới.” Vệ Lam nói, hắn không có cách nào cãi lại La Duy.
Quản gia ăn xong cơm trưa, lần thứ ba đi vào trong viện của La Duy, vừa lúc thấy Tiểu Tiểu ngồi ngẩn người trong sân, liền hỏi: “Công tử tỉnh chưa?”
Tiểu Tiểu hồi thần nói: “Vệ đại ca đang hầu công tử ăn súp.”
“Công tử vẫn không muốn ăn gì à?”
“Công tử nói không đói bụng.”
Quản gia thở dài, tam công tử chắc có thể thành tiên rồi.
“Ngài không phải có chuyện tìm công tử sao?” Tiểu Tiểu đứng dậy nói: “Công tử còn chưa ra ngoài, ngài cứ vào trong phòng ngủ mà nói.”
La Duy đã uống xong bát súp, lại nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, y vẫn thấy mệt.
“Công tử.” Quản gia đứng bên ngoài gọi một tiếng.
“Vào đi.” La Duy nghe thấy giọng quản gia, liền lên tiếng.
Vệ Lam đứng dậy.
“Ngồi đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam ấn xuống.
Quản gia lúc này đã vào, thấy Vệ Lam ngồi bên giường La Duy, cũng không phản ứng gì, chỉ hành lễ với La Duy, nói: “Công tử, phu nhân sai tiểu nhân đến xem ngài tỉnh chưa.”
“Mẫu thân có chuyện tìm ta?” La Duy hỏi.
Quản gia nói: “Công tử, đêm qua Lý phi nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử, tướng gia và nhị công tử đã vào cung chúc mừng. Bệ hạ nói công tử thân thể không tốt, không để người quấy rầy công tử nghỉ ngơi.”
“Bọn họ ban đêm đã vào cung, vậy đã trở về chưa?”
“Vẫn chưa về.”
La Duy vừa nghe Lý phi sinh một hoàng tử, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Kiếp trước Hưng Võ đế chỉ có chín vị hoàng tử, Lý phi tuy cũng là phi tử được ân sủng, nhưng kiếp trước không có con trai. Nếu không phải kiếp này chuyện Liễu phi mượn cớ sảy thai mà âm mưu hãm hại hoàng hậu bị bại lộ, thất sủng, thì sợ rằng Lý phi sẽ chẳng thể mang thai rồng. Lý phi, Thường Hoài Lý thị, lại có thêm Thập hoàng tử, cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Công tử?” Quản gia nhìn La Duy nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn nóc nhà, hồi lâu không nói lời nào, lại kêu một tiếng.
“Ta biết.” La Duy lúc này mới nói: “Ngươi đi làm việc đi.”
“Vậy công tử có vào cung không?” Quản gia hỏi.
“Trong cung chắc đang bày yến tiệc, ta cũng ăn không nổi.” La Duy nói: “Hôm nay ta sẽ không tiến cung, lát nữa ta mang theo Vệ Lam và vài người đi ra ngoài, ngươi đi nói cho mẫu thân ta một tiếng.”
“Vâng.” Quản gia lui xuống.
“Công tử hôm nay muốn tới chùa Hộ Quốc thật sao?” Vệ Lam hỏi.
“Ừ.” La Duy ngồi dậy: “Có một số việc ta muốn hỏi quốc sư, xin ông ta chỉ giáo.” Đăng bởi: admin
La Duy cùng La Tắc sau khi vui đùa, liền hỏi La Tri Thu: “Cha, bệ hạ có nói gì về việc nhị điện hạ tới phương nam không?”
La Tri Thu nhìn Vệ Lam hai tay bưng chiếc bàn nhỏ ra ngoài, mới nói: “Chu Đại học sĩ dốc hết sức ngăn trở, bệ hạ bây giờ còn đang do dự.”
“Nhị điện hạ muốn tới phương nam?” La Tắc tiếp lời: “Vậy cứ để hắn đi, đỡ phải để hắn ở thượng đô khiến chúng ta đều không được yên ổn.”
La Duy lập tức lên tiếng: “Hắn vẫn ở đây thì tốt hơn, như vậy mặc kệ hắn làm cái gì, chúng ta đều có thể nhìn thấy, tới phương nam, ai biết nhị điện hạ sẽ làm ra chuyện gì?”
La Tri Thu hỏi lại: “Duy nhi, ngươi thật sự cảm giác nhị điện hạ ở lại thượng đô sẽ tốt hơn?”
La Duy đap: “Nếu như hắn tới phương nam không có lợi, vậy nhị điện hạ cần gì phải chủ động nói với thái tử rằng hắn muốn tới đó?”
La Tri Thu nói: “Còn chuyện thái tử bị hành thích, ngươi có ý gì không?”
La Duy nghĩ tới vấn đề này, nhưng thật sự không nghĩ ra: “Khâu tướng nói lão muốn điều tra.” Y nói với La Tri Thu và La Tắc: “Chi bằng chúng ta cứ chờ xem lão có thể tra được những gì.”
“Khâu Triệt?” La Tắc kêu lên: “Người này chẳng tốt đẹp gì!”
“Ngươi sợ cái gì?” La Tri Thu nói với La Tắc: “Trong mắt ngươi còn có người tốt sao?”
“Khâu tướng này tại sao không phải người tốt?” La Duy hỏi La Tắc.
La Tắc đè thấp giọng nói: “Mấy ngày ngươi bị bệnh, chuyện xảy ra bên ngoài chúng ta chưa nói cho ngươi nghe, Khâu Triệt này sau khi về kinh, không biết đã an bài bao nhiêu người của lão trong triều đình, cha cũng không thể nói lời nào.”
La Duy nghe vậy chỉ cười, Hưng Võ đế đương nhiên sẽ không để La gia nắm quyền, thế lực của Khâu Triệt là điều hoàng đế đã sớm đoán ra. Nghĩ đến Khâu Triệt, La Duy đột nhiên cảm thấy bất ổn, liền nói với La Tri Thu: “Phụ thân có phải rất muốn nhị điện hạ rời kinh tới phương nam không?”
La Tri Thu ngồi trước giường La Duy, ông sớm đã chán ghét mọi chuyện trên triều đình, chỉ là bây giờ chưa phải lúc ông có thể rời đi: “Duy nhi, ngươi phải biết là mộc tú vu lâm phong tất thôi chi (nôm na là cây to đón gió lớn), thái tử điện hạ một mình nhận lấy hết sự thù địch, sẽ không tốt.”
La Tắc không hiểu ý tứ cha cho lắm, nhưng La Duy lại hiểu, ông muốn để Long Huyền đứng trên Long Ngọc, thay Long Ngọc chắn đi dục vọng đoạt ngôi của các hoàng tử khác, chuyện này rất có khả năng xảy ra.
“Duy nhi.” La Tri Thu nói: “Ngươi có sợ nhị điện hạ hay không?”
La Duy sửng sốt, y sợ Long Huyền?
“Ta nghĩ chuyện nhị điện hạ tớ phương nam, Khâu tướng cũng sẽ không đồng ý.” La Tri Thu hơi nhíu mày: “Chúng ta không cần làm cái gì cả. Thái tử điện hạ dù muốn hỗ trợ, nhưng nếu Chu Đại học sĩ dốc hết sức phản đối, thái tử cũng sẽ thay đổi ý định.”
“À này…” La Tắc lúc này không kiên nhẫn, chuyện tranh đế vị, hắn nghe tới phát phiền: “Tiểu Duy, ngươi biết không? Chu Đại học sĩ muốn nhận ngươi làm con rể!”
“Cái gì?” La Duy ngây người, chuyện gì đang xảy ra?
“Thất tiểu thư của Chu gia sẽ là vợ ngươi.” La Tắc cảm giác lúc này La Duy thoạt nhìn có điểm ngốc nghếch: “Cưới vợ, ngươi còn không cao hứng?”
La Duy lúc này mới phản ứng, Chu Trữ Văn đúng lúc này gả con gái đến đây: “Người này không biết thân thể con không tốt chứ?” Lập tức La Duy không còn sắc mặt hòa nhã: “Đem nữ nhi gả cho con? Lão ta nhìn trúng con, hay là nhìn trúng nhà chúng ta?”
La Tắc vốn cao hứng, nghe La Duy nói như vậy, nét cười trên mặt tiêu thất: “Tiểu Duy, thân thể ngươi làm sao? Không khỏe? Ngươi hiện tại không được như ngày trước?”
“Chu Trữ Văn này không phải người tốt.” La Duy nói: “Cha, nhị ca, về sau hai người đừng giao du với những kẻ như thế nữa.”
La Tắc nói: “Chu Trữ Văn này đắc tội với ngươi?”
“Nếu nhà chúng ta có muội muội, huynh sẽ đem nó gả cho một con ma ốm đói chứ?” La Duy hỏi.
“Nói gì vậy?” La Tắc mất hứng : “Ngươi sao lại là con ma ốm đói? Ngươi không biết hiện tại có bao nhiêu tiểu thư ở thượng đô muốn gả cho ngươi đâu!”
“Nhị ca tự tìm được phu nhân cho mình, vì cái gì đệ lại không thể? Đệ cũng muốn tự tìm kiếm một người.”
“Ngươi không giống ta.”
“Không giống chỗ nào?”
“Được rồi, được rồi.” La Tri Thu thấy hai huynh đệ sắp cãi nhau, liền mở miệng nói: “Không thích thì thôi, ta nói lại với Chu Đại học sĩ một tiếng là được.”
“Vậy ngươi thích người thế nào?” La Tắc chưa từ bỏ ý định, lại hỏi La Duy.
“Đệ….” La Duy cười, nửa là đứng đắn, nửa là vui đùa nói: “Đệ có lẽ không thích nữ nhân.”
“Không thích nữ nhân, ngươi thích nam nhân hay sao?” La Tắc lại nghĩ tới quá khứ, về lời đồn La Duy thích Long Huyền, hiện tại không ai dám nói La Duy thích Long Huyền nữa, nhưng chẳng lẽ tiểu tử này thật sự thích nam nhân?
“Sao nào?” La Duy hỏi La Tắc nói: “Nếu đệ thích nam tử, nhị ca còn nhận đệ đệ này hay không?”
“Ngươi…” La Tắc nhìn La Duy nửa ngày mới hỏi: “Ngươi thật sự thích nam tử?”
“Việc này về sau rồi nói.” La Duy đột nhiên lại cười: “Nhị ca thì ra chẳng biết đùa.”
“Việc này cũng có thể lấy ra vui đùa?!” Nếu không phải La Duy bây giờ còn bệnh, thì La Tắc phải giáo huấn đệ đệ này một phen.
Vệ Lam lúc này mới mang thuốc vào.
“Ngươi uống thuốc xong liền nghỉ ngơi đi.” La Tri Thu muốn cùng La Duy bàn chuyện thái tử, nhưng nhìn sắc mặt La Duy nhợt nhạt hơn ban ngày, đành tìm cơ hội khác.
La Duy gật đầu, y rất mệt, đầu óc nghĩ lung tung, nhưng thân thể lại la hét muốn ngủ.
“Thái tử làm sao ạ? Không còn cách khác?” Ra khỏi phòng ngủ La Duy, La Tắc nhịn không được hỏi La Tri Thu: “Bệ hạ phái ai điều tra việc này?”
“Nhẹ giọng một chút.” La Tri Thu vẫy tay với La Tắc: “Đừng phiền đến đệ đệ ngươi.”
La Tắc phải cùng La Tri Thu ra ngoài sân, rồi nhỏ giọng hỏi: “Phái ai đi? Việc này không thể cứ vậy mà xong được.”
“Chưa phái ai đi cả.” La Tri Thu đứng ở cửa nách, thấp giọng nói: “Không biết bệ hạ đang muốn làm gì. Ta nghĩ chờ sau khi Minh Viễn tỉnh lại, hỏi nó một chút.”
“Là chuyện riêng của thái tử?” La Tắc vội hỏi: “Còn có chuyện gì chúng ta không biết?”
“Phương nam đang lũ lụt…” La Tri Thu lắc đầu: “Tóm lại thực phiền toái, cứ chờ Minh Viễn tỉnh lại rồi nói sau.”
“Không được, con sẽ đi hỏi.” La Tắc lớn lên cùng thái tử Long Ngọc, quan hệ không thể so với người thường, nghe La Tri Thu nói vậy, lập tức phản đối: “Con sẽ tới hỏi, thái tử không thể không nói sự thật.”
“Ngươi hãy khuyên thái tử tránh xa nhị điện hạ xa một chút đi.” La Tri Thu nói: “Hơn nữa, giờ không phải lúc nói chuyện tình nghĩa huynh đệ đâu.”
“Con nói như vậy rất nhiều lần rồi.” La Tắc nói: “Hắn không nghe, con biết làm sao đây?”
La Tri Thu chỉ thấy đau đầu, thái tử Long Ngọc tâm tính khoan hậu, không thích cùng người tranh đấu, giống hệt La Tri Ý, nhưng tâm tính như vậy, sẽ chỉ làm khó cho những người đứng phía sau thái tử mà thôi.
Vì sao đối xử tốt với ta như vậy?
“Lời ta vừa nói với nhị ca ngươi nghe được chứ?” Trong phòng ngủ, La Duy sau khi uống thuốc hỏi Vệ Lam.
“Có.” Vệ Lam nhận lấy bát thuốc trống không.
“Ta sẽ không cưới vợ.” La Duy nói: “Sau này còn có thể, chứ hiện tại thì không có khả năng .”
Vệ Lam đưa cái bát không ra ngoài, sau khi trở về liền nhìn La Duy xuất thần.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Công tử.” Vệ Lam ngồi ở bên cạnh giường, hỏi La Duy: “Ngươi vì cái gì lại đối xử tốt với Vệ Lam như vậy?”
“Vì cái gì à?” La Duy mím môi cười: “Ta cũng không biết nữa.”
Vệ Lam không biết rằng mình đã mong La Duy nói cái gì khác đến nhường nào, nhưng La Duy lại nói không biết, khiến Vệ Lam tâm tình thất lạc. Lời ra khỏi miệng, muốn nói gì để che dấu tâm tư, nhưng lại không biết phải nói gì.
La Duy đưa tay vuốt ve khuôn mặt Vệ Lam: “Lam là người duy nhất không liên quan đến quá khứ của ta, ngươi có thể ở bên ta, mãi mãi. Ngươi biết không, trước kia ta cũng từng đối xử rất tốt với một người, nhưng lại khiến người kia chán ghét, con người của ta không tốt, là…”
“Công tử có chỗ nào không tốt?” Vệ Lam cầm tay La Duy, ngắt lời y, bàn tay này lạnh cóng khiến Vệ Lam đau lòng: “Người này là ai vậy?”
“Là ai cũng không còn quan trọng nữa.” La Duy nói: “Tất cả đã qua rồi. Ít nhất Lam sẽ không chán ghét ta, đúng hay không?”
“Vệ Lam có thể nào chán ghét công tử? Công tử không chán ghét Vệ Lam là tốt lắm rồi.” Vệ Lam vội vàng nói: “Vệ Lam trước kia chẳng qua chỉ là…”
“Chuyện ngày trước chúng ta đừng nói đến nữa.” La Duy tựa đầu vào vai Vệ Lam, y không muốn nhớ về quá khứ, nay nhìn thấy Long Huyền, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh như nước, nhưng kẻ vì người này mà liều lĩnh si mê đã không còn: “Hiện tại ta chỉ muốn tìm một người có thể đối xử tốt với ta.” La Duy nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, tựa như trong mộng: “Lam, vận khí của ngươi không tốt, gặp phải người ích kỷ như ta.”
Vệ Lam chỉ có thể ôm chặt người đang dựa vào vai hắn, La Duy cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười, nhưng chỉ có Vệ Lam biết, người này lúc nào cũng không vui, tâm sự tầng tầng. Vệ Lam thấy thừa tướng một nước như La Tri Thu cũng chưa chắc đã có nhiều tâm sự bằng La Duy.“Công tử, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Vì sao phải nói lời này?”
“Ngủ đi.” La Duy không muốn nhắc lại: “Ngày mai chúng ta tới chùa Hộ Quốc, ta muốn gặp Phất Y Đại Sư.”
“Gặp quốc sư?”
“Đúng vậy, nhưng không biết ông ấy có muốn gặp ta không.” La Duy nằm xuống giường: “Ngủ đi.”
Vệ Lam nói: “Ta đi tắm một chút.”
“Ừ.” La Duy nhắm lại mắt.
Chờ khi Vệ Lam rửa mặt chải đầu trở về, La Duy dường như đã ngủ say. Vệ Lam không biết nên ngủ trên chiếc ghế gần cửa sổ, hay là ngủ chung giường với La Duy, đang do dự, La Duy mở mắt: “Công tử.” Vệ Lam khẽ kêu lên.
“Sao còn chưa lên giường ngủ?” La Duy hé mắt, có chút mơ hồ nói: “Sao lại đứng? Mặt đất không lạnh sao?”
Vệ Lam nghe vậy mới nằm bên cạnh La Duy.
La Duy than thở: “Vẫn là ngươi ấm áp nhất.”
Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.
Đến nửa đêm, đại thái giám trong cung đến, gõ cửa tướng phủ.
La Tri Thu đã ngủ, lại bị quản gia gọi, vội vàng khoác áo ra gặp vị thái giám này.
“Tướng gia.” Đại thái giám nhìn thấy La Tri Thu, đầy mặt tươi cười, nói: “Bệ hạ lệnh cho nô tài đến báo với tướng gia một tiếng.”
La Tri Thu vội đứng trang nghiêm nói: “Công công cứ nói.”
Đại thái giám nói: “Hôm nay giờ sửu, Lý quý phi nương nương sinh hạ Thập hoàng tử.”
La Tri Thu nghe thấy trên đời lại có thêm một hoàng tử, trong lòng không biết là tư vị gì, Hoàng đế không thể không có con, nhưng quá nhiều con, đối với nhân dân hay quốc gia đều không có gì tốt, huống chi hiện tại là phi tử tổng quản hậu cung, Lý thị quý phi sinh ra. Thái tử lại nhiều thêm một cường địch.“Công công hồi cung trước đi.” La Tri Thu cười với đại thái giám: “Bổn tướng sau khi chuẩn bị xong sẽ tiến cung.”
“Bệ hạ cũng nói.” Đại thái giám được La Tri Thu thưởng, mặt mày hớn hở nói với La Tri Thu: “Lúc này trời giá rét, La Tam công tử thân thể không tốt, không cần lập tức vào cung.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.” La Tri Thu vội hướng về phía hoàng cung bái một bái.
Đại thái giám đi rồi, La Tắc mới chạy lại, nhìn La Tri Thu sắc mặt không vui, vội hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Lý phi sinh Thập hoàng tử.” La Tri Thu nói: “Ngươi trở về thay quan phục, theo vi phụ vào cung chúc mừng.”
“Lý phi cũng sinh hoàng tử?” Người không rành chính sự như La Tắc cũng biết việc tiểu hoàng tử sinh ra không phải chuyện tốt với thái tử.
“Ngươi mau đi đi.” La Tri Thu giục La Tắc đi thay quan phục.
“Vậy Tiểu Duy đâu? Có cần gọi nó không?” La Tắc hỏi.
“Bệ hạ ân chuẩn cho nó tối nay không cần vào cung.” La Tri Thu nói.
“Vậy cha chờ con một chút.” La Tắc bước nhanh về phòng thay quan phục .
La Tri Thu cũng trở về phòng thay quan phục. Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu cũng không ngủ được, quản gia cũng phải mang theo hạ nhân trong phủ, để khiêng kiệu cho La Tri Thu, chuẩn bị ngựa cho La Tắc, bọn thị vệ cùng đi ra ngoài cũng đều phải chuẩn bị. Mọi người bận rộn, cả tả tướng phủ cũng bận rộn theo.
Chỉ có mảnh sân trước phòng La Duy, đình viện thâm thâm, không có tiếng người.
“Ngày mai khi Duy nhi rời giường, nàng hãy nói cho nó biết việc này.” La Tri Thu trước khi ra ngoài, dặn dò Phó Hoa: “Nếu nó chưa tỉnh, nàng cũng đừng quấy rầy nó.”
“Duy nhi thân thể không tốt.” Phó Hoa nói: “Sao thiếp có thể làm phiền nó, chàng mau đi đi.”
La Tri Thu lúc này mới lên kiệu, La Tắc cưỡi ngựa đi theo một bên, mang theo một đội thị vệ vào cung.
La thị phụ tử cùng vào cung, bên ngoài điện Trường Minh đã có rất nhiều đại thần. Sợ các đại thần bị lạnh, Hưng Võ đế còn sai người đốt chậu than bên ngoài điện, sưởi ấm cho các đại thần.
“Tướng gia.” Chu Trữ Văn đang cùng một người nói chuyện, thấy La Tri Thu đi đến, vội vàng chạy lại, chắp tay thi lễ nói: “Tướng gia cũng đến.”
“Chu đại nhân.” La Tắc thân là vãn bối, hành lễ với Chu Đại học sĩ.
Các đại thần đều lần lượt cùng La Tri Thu chào hỏi, La Tri Thu nhất nhất hoàn lễ. La Tắc đến bên cạnh Triệu Quân Bác, Triệu Quân Nghị, rời xa đám văn thần làm hắn phiền lòng.
“Tiểu Duy thế nào rồi?” Triệu Quân Bác mở miệng liền hỏi đến La Duy.
“Vẫn không chịu ăn cơm.” La Tắc nhỏ giọng nói, lắc đầu: “Nhìn vẫn không được khỏe.”
Triệu thị huynh đệ chỉ có thể cùng phát sầu với La Tắc, đối với tiểu hoàng tử vừa sinh, bọn họ một chút cảm tưởng cũng không có, đứa bé này chẳng có chút quan hệ gì với họ, chỉ có La Duy là đối tượng họ quan tâm.
Lý phi sản tử
Chu Trữ Văn vẫn đợi đến khi La Tri Thu cùng các đại thần hàn xong, mới cùng La Tri Thu đứng một bên, nhỏ giọng: “Bệ hạ tới chỗ Lý phi nương nương rồi.”
La Tri Thu nói: “Hoàng tử ra đời, chuyện tốt như vậy, thật đáng mừng.”
Chu Trữ Văn cũng đáp lời: “Đúng vậy, đây là phúc của Đại Chu ta.”
Hai người nói những lời này để người ngoài nghe, bao gồm cả thái tử, thì cả chín vị hoàng tử trước, có lần nào khi họ sinh ra, Hưng Võ đế lại đích thân đợi bên ngoài phòng sinh? Địa vị của Thập hoàng tử này trong mắt Hưng Võ đế quả là đặc biệt.
“Vợ chồng Lý hầu cũng tới.” Chu Trữ Văn lại nhỏ giọng nói.
“Thái tử điện hạ cũng tới chứ?” La Tri Thu hỏi.
“Điện hạ cử động chưa thuận tiện nên không đi, thái tử phi đã đi rồi.” Chu Trữ Văn nói: “Hoàng hậu nương nương cũng tới nữa.”
La Tri Thu nhìn sao Mai phía chân trời như ẩn như hiện, chỉ lên bầu trời nói với Chu Đại học sĩ: “Xem ra chúng ta phải chờ tới sau hừng đông, mới có thể nhìn thấy bệ hạ.”
Bên kia, không ít đại thần đang vây quanh hữu tướng Khâu Triệt, cũng đang nhỏ giọng nói cái gì đó.
La Tri Thu biết hữu tướng cũng lo sợ không vui, cửu hoàng tử Long Nghị còn nhỏ, vốn định ỷ vào việc là nhi tử nhỏ nhất, để nhận sự yêu mến của Hưng Võ đế, nay Thập hoàng tử sinh ra, phía sau còn Thường Hoài Lý thị(*) chống lưng, cửu hoàng tử sau một đêm đã có thêm một kình địch. Kỳ thật mọi người chẳng ai vui vẻ, La Tri Thu thầm cảm khái một câu.
(*)Nghĩa là nhà họ Lý làm chủ đất Thường Hoài
Trong cung Cầm Sắt của Lý phi, Hưng Võ đế nhìn Thập hoàng tử trong lòng hoàng hậu, nói với hoàng hậu: “Tiểu nhi thật đúng là kỳ lạ, sau khi sinh hạ, nhìn thấy trẫm lại nở nụ cười.”
La Tri Ý nhìn Thập hoàng tử mới sinh một canh giờ, cũng thấy ngạc nhiên, nàng cũng từng sinh ba nhi tử, nhưng sau khi sinh hạ hẳn sẽ khóc vài tiếng chứ, liền cười với tiểu anh nhi.“Bệ hạ ngài xem, nó cũng cười với thần thiếp.”
Đế hậu cùng nhau trêu đùa tiểu anh nhi này.
“Thật giống Tiểu Duy.” La Tri Ý đột nhiên nhắc tới La Duy.
“Duy nhi làm sao?” Hưng Võ đế vừa nghe hoàng hậu nói tới La Duy, vội hỏi.
“Nghe huynh trưởng thần thiếp nói, khi Tiểu Duy sinh ra cũng cười.” La Tri Ý nói: “Tiểu Duy khi đó là một đứa trẻ mập mạp, giống hệt tiên đồng, chỉ tiếc thần thiếp không thể nhìn thấy bộ dạng Tiểu Duy trong tã lót.”
Hưng Võ đế đưa tay chọc chọc khuôn mặt tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử chu miệng y a một tiếng.
“A!” La Tri Ý cười nói: “Bệ hạ, tiểu thập gọi phụ hoàng kìa.”
Hưng Võ đế cười ha hả, nhưng trong nụ cười lại mang theo chua xót. La Tri Ý nói đến La Duy mới trước đây, Hưng Võ đế tự nhiên nhớ đến La Tri Cẩm, đứa con Tri Cẩm sinh hạ, tất nhiên phải giống tiên đồng, chỉ là ngài không thể ở bên nàng lúc đó.
Vợ chồng Lý hầu bên ngoài điện nghe được tiếng Hưng Võ đế cười, trong lòng đều vui vẻ, Hoàng đế cười thoải mái đến vậy, có lẽ rất yêu thích Thập hoàng tử này.
Các tần phi và thái tử phi lại âm thầm không thích, nhưng không ai biểu lộ ra ngoài, đều giữ vẻ mặt tươi cười, nói toàn những lời dễ nghe, rất hợp với tình hình.
Lúc này Triệu Phúc đi đến, bẩm báo lên Hưng Võ đế: “Bệ hạ, các đại nhân đều đang chờ bên ngoài điện Trường Minh, chờ để chúc mừng bệ hạ.”
“Duy nhi đến không?” Hưng Võ đế hỏi.
Triệu Phúc vội nói: “Bệ hạ nói không quấy rầy Tam công tử nghỉ ngơi, cho nên tam công tử hẳn là còn chưa biết đến chuyện vui này, nô tài chỉ thấy La Tướng gia với Đô Úy đại tướng quân đến.”
“Duy nhi thân thể không tốt.” Hưng Võ đế thấy La Tri Ý nhìn hắn, liền giải thích một câu: “Trẫm muốn để nó nghỉ ngơi nhiều, nó không thể chịu lạnh.”
“Thân thể Tiểu Duy…” La Tri Ý nghe Hưng Võ đế nói đến sức khỏe của La Duy, cũng không khỏi phát sầu: “Dưỡng thương hơn nửa năm, vẫn không thấy khỏe lên. Thần thiếp ban ngày gặp nó, thật gầy, thuốc cũng uống không ít, sao cứ như vậy mãi?”
“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.” Hưng Võ đế nghĩ đến bệnh tình La Duy, niềm vui vì nhi tử thứ mười sinh ra nhạt đi không ít, nói với La Tri Ý: “Hoàng hậu ở đây đi, trẫm đi gặp các đại thần.”
La Tri Ý hỏi: “Sau khi Lý muội muội tỉnh, muốn gặp bệ hạ thì làm sao?”
“Có hoàng hậu là được rồi.” Hưng Võ đế lúc này lại mặt lạnh, nhìn thoáng qua hoàng hậu ôm Thập hoàng tử, rồi rời khỏi cung Cầm Sắt, về điện Trường Minh.
“Nương nương.” Hưng Võ đế mới vừa đi, cung nhân trong điện Khuynh Văn của Long Huyền liền chạy đến, quỳ xuống trước La Tri Ý: “Từ trắc thất của nhị điện hạ đau bụng, muốn mời thái y tới xem.”
Đêm nay Lý quý phi sinh sản, thái y đều ở chỗ này. Từ thị mang thai đứa con đầu của Long Huyền, mặc kệ là nam hay là nữ, đều là người quan trọng trong hoàng gia. La Tri Ý vội cử hai thái y cùng cung nhân này tới điện Khuynh Văn, ngẫm lại vẫn không yên lòng, bèn sai Tiết ma ma bên cạnh cùng đi. La Tri Ý dù không quan tâm chuyện trong cung, nhưng cũng biết người trong cung đều cao khán đê thải (chỉ nhìn lên cao, coi thường người dưới thấp), Long Huyền nay không thể so với trước, La Tri Ý sợ Long Huyền lúc này bị người ta làm khó dễ.
Trong một gian ở điện Khuynh Văn, Từ thị ngã vào trên giường không ngừng nhẹ giọng hô đau, cả người đều ướt mồ hôi. Long Huyền thong thả đi qua đi lại bên ngoài, cũng thấy sốt ruột. Từ thị đã mất mẫu tộc, đối với Long Huyền mà nói, thì một chút tác dụng cũng không có, nhưng thai nhi trong bụng nàng, lại là hài tử đầu tiên của Long Huyền, Long Huyền rất chờ mong đứa con này.
Long Tường ngồi ở một bên, nhìn Long Huyền đi tới đi lui trước mặt, cũng đứng ngồi không yên, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không làm được, nói vài câu an ủi khô khan, cảm thấy như thà không nói còn hơn, nên ngậm miệng, ngồi ở một bên chờ.
Thái y cùng cung nhân tiến vào: “Mau tới xem một chút.” Long Huyền không cần bọn họ hành lễ, trực tiếp chỉ vào phía trong nói.
Hai thái y vội vào trong, Long Huyền liếc nhìn Long Tường, cũng theo đi vào. Long Tường định đứng dậy vào cùng, bước nửa bước, mới nhớ ra đó là phòng ngủ của thiếp thất ca ca, đệ đệ như hắn không thể đi vào, chỉ có thể ngồi chờ.
“Ngũ điện hạ, ngài uống trà đi ạ.” Phúc Vận thay Long Tường rót một ly trà.
Long Tường buồn bực khoát tay ngăn Phúc Vận, hắn hiện tại nào có tâm tình uống trà?
Bên trong, hai thái y thay phiên nhau bắt mạch cho Từ thị, sau đó hai người cùng nhau thương lượng.
“Hài tử của ta?” Từ thị đau đến nỗi thần trí không rõ ràng, nhưng vẫn quan tâm tới thai nhi trong bụng, nhịn đau hỏi.
“Thái y ở đây rồi.” Long Huyền đi lên an ủi Từ thị: “Ngươi đừng lo lắng, ngươi cùng hài tử sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Long Huyền lúc này dịu dàng khiến Từ thị lắp bắp kinh hãi, kể từ khi nàng còn là Từ thị đại tiểu thư, Long Huyền cũng chưa từng đối xử với nàng ôn hòa như thế, quả nhiên nữ nhân vẫn phải có một đứa con kề bên, Từ thị trong lòng ảm đạm, nhưng vẫn cố tươi cười, nói với Long Huyền: “Thiếp đỡ rồi, đã khiến điện hạ lo lắng.”
Phương nào là lối thoát?
Thái y sau khi bắt mạch, lập tức kê đơn, để người đi bốc thuốc.
“Tình huống của nàng như thế nào?” Chờ khi cả ba đều ra ngoài, Long Huyền liền hỏi hai thái y.
Hai thái y nhìn nhau, đều dám mở miệng trước.
“Nói đi.” Long Tường vội la lên: “Hài tử có thể có chuyện gì hay không?”
Long Huyền nhìn bộ dáng hai thái y, liền biết tình huống của Từ thị không tốt, liền nói với Tiết ma ma vẫn chờ bên ngoài: “Ma ma trở về nói với mẫu hậu giúp ta, rằng Từ thị sẽ lập tức uống thuốc, không có trở ngại gì, xin mẫu hậu đừng lo lắng.” Nói rồi, Long Huyền liếc nhìn Phúc Vận.
Phúc Vận lập tức tiến lên, cười với Tiết ma ma: “Ma ma, tiểu nhân đưa ma ma ra ngoài.”
Tiết ma ma là lão nhân trong cung, biết Long Huyền không muốn để bà nghe thấy tình trạng của Từ thị, nhưng không vạch trần tâm tư Long Huyền, dù sao hoàng hậu nương nương đã cố hết sức, nhưng bên này không cảm kích, trách sao các nàng không tận tâm với điện Phượng Nghi, lập tức bật cười, nới với Long Huyền: “Từ quý nhân tất có đại phúc, sẽ không có việc gì đâu, nô tỳ sẽ quay về báo với nương nương.”
“Đây là nhị điện hạ thưởng cho ma ma.” Phúc Vận khi đưa Tiết ma ma ra ngoài, liền dúi vào tay Tiết ma ma mấy đĩnh bạc.
Trong điện, Long Huyền nói với thái y: “Không sao, các ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, ta không phải người sợ thuốc giấu bệnh.”
Hai thái y im lặng một lúc, cuối cùng người lớn tuổi hơn đáp: “Điện hạ, trắc phu nhân tình huống không lạc quan, tâm tình tích tụ, can khí phạm tỳ (**), bệnh tình xem ra đã lâu.”
(**) Tỳ là lá lách, một bộ phận bên trái dạ dày. Can khí phạm tỳ, có thể hiểu là do tâm lý không tốt, vì cáu giận buồn bực nên ảnh hưởng đến cơ thể
“Can khí phạm tỳ?” Long Huyền cũng hiểu được chút y thuật, nghe thái y nói vậy, đáp: “Vậy phải khai tiết hỏa dược (dùng thuốc thanh nhiệt), chỉ là nàng đang có bầu, phải dùng phương thuốc nào đây? Tình huống thai nhi thế nào?”
Thái y lúc kê đơn kỳ thật cũng khó xử, người mang thai, tuyệt đối không được dùng thuốc thanh nhiệt, bọn họ cũng chỉ có thể kê đơn giảm bớt tình trạng, nhưng thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời, không thể trị tận gốc.
“Thai nhi thì sao?” Long Tường ở một bên cũng hỏi.
“Điện hạ.” Thái y sau khi nghĩ ngợi, mới nói với Long Huyền: “Trắc phu nhân có dấu hiệu sảy thai, hạ quan cũng chỉ có thể tận lực giữ thai, nhưng hạ quan chỉ nắm chắc hai phần.”
“Ngươi thế nào?” Long Huyền hỏi một thái y khác.
“Hạ quan cũng chỉ chắc hai phần.” Thái y này vội đáp.
Long Huyền siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, nắm chắc hai phần? Có nghĩa là hài tử của Từ thị không thể giữ .
“Vậy các ngươi hãy tận lực đi.” Hắn nói với thái y.
“Hạ quan tuân mệnh.” Thái y ứng tiếng.
“Các ngươi cũng biết hôm nay trong cung vừa có thêm một hoàng tử, ngày vui thế này, ta nghĩ các ngươi không nên nói chuyện xấu” Khuôn mặt Long Huyền lúc này thật lạnh lùng, nói với các thái y: “Hãy nói rằng, Từ thị đã uống thuốc, những chuyện khác không cần nói.”
“Điện hạ, nghĩa là?” Thái y sửng sốt, hắn muốn bọn họ nói dối?
“Từ thị chỉ là trắc thất, hài tử kia cũng không phải con trưởng.” Long Huyền nói: “Không cần vì một thai nhi như thế mà làm mất niềm vui của phụ hoàng và mẫu hậu. Nếu Từ thị thực sự không tốt, ta sẽ tự nói.”
“Sao có thể được?” Long Tường kêu lên: “Ca, sao huynh có thể nói thế?”
“Có chuyện gì thì nói sau.” Long Huyền nhìn Long Tường, rồi lại nói với hai thái y: “Hai vị chỉ cần tận tâm trị liệu cho tốt.”
“Hạ quan đã rõ.” Hai thái y biết Long Huyền có tiếng lãnh tâm lãnh diện (tim lạnh mặt lạnh), nay nghe hắn nói vậy, không dám nhiều chuyện.
“Ta ở lại thư phòng.” Long Huyền cũng không vào thăm Từ thị, nói với thái y: “Có chuyện các ngươi cứ sai người tới gọi ta.” Nói xong lời này, Long Huyền liền đi ra ngoài.
Long Tường nhìn Long Huyền, lại nhìn hai thái y, rồi dậm chân đuổi theo Long Huyền ra ngoài.
“Aizzzz!” Một thái y nhìn theo Long Huyền ra ngoài, nặng nề mà thở dài một hơi.
“Cẩn thận!” Thái y lớn tuổi vội nhắc nhở hậu bối. Trong hoàng cung, nói thêm một lời, đi thêm một bước cũng là sai, bọn họ là thái y, chủ tử sinh bệnh sẽ chữa bệnh, những chuyện khác, bọn họ coi như người mù người điếc.
Long Huyền bước nhanh về thư phòng: “Các ngươi đều lui xuống đi.” Hắn nói với đám thái giám hầu hạ trong thư phòng.
Long Tường đuổi theo bước vào, nhìn bốn tiểu thái giám nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
“Đóng cửa lại.” Long Huyền ngồi cạnh bàn trà, nói với Long Tường.
Long Tường dùng sức đóng sầm cửa lại, nổi giận với Long Huyền: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?!”
“Ngươi hét cái gì?” Long Huyền nói: “Ngươi không biết hôm nay là ngày tiểu hoàng đệ của chúng ta sinh ra sao?”
“Phụ hoàng nhiều nhi tử, những người khác có thể không sinh bệnh sao?” Long Tường không hiểu lời Long Huyền.
“Chúng ta hiện tại đang trong hoàn cảnh nào, ngươi không biết à?”
“Chúng ta hiện tại thất thế, cha không thương xót, nương cũng không thể gặp, nhưng chúng ta không phải phạm nhân.” Long Tường cả giận: “Kể cả là phạm nhân, sinh bệnh cũng có thể chữa chứ? !”
“Nếu Từ thị không có việc gì, ta nói ra, không phải sẽ khiến thiên hạ nói ra nói vào sao?” Long Huyền nói: “Nhìn lại tình huống của nàng đi.”
“Nắm chắc hai phần !” Long Tường nói: “Không bằng đệ tới miếu Phật tổ xin phù hộ! Huynh còn muốn thấy tình huống nào nữa? Để đến khi đứa bé trong bụng tiểu tẩu tử mất đi, huynh mới chịu nói à?”
“Ngươi không hiểu lời ta nói, chỉ biết tự làm mất mặt sao?” Long Huyền nói: “Ngươi biết rõ chúng ta nay thất thế, tổng quản hậu cung cũng không còn là mẫu phi. Chưa phải lúc nguy cấp, ta sẽ không nói, ngươi hãy nghe lời đi.”
“Ca!”
“Ngươi về trước đi!” Long Huyền xoa mi tâm nói.
“Đệ có về thì cũng sẽ ngủ được hay sao?” Long Tường kêu lên.
“Ngươi hãy để ta một mình yên lặng một chút.” Long Huyền nói: “Tường, đó là hài tử đầu tiên của ta, ta không phải không đau lòng.”
Long Tường biết ca ca không muốn mình nhìn thấy bộ dạng khổ sở của hắn, đứng ngây ngốc trong chốc lát: “Vậy sáng mai đệ lại tới, nếu tiểu tẩu tử có chuyện, huynh phải sai người gọi đệ đến đấy.”
“Ừ.”
Long Tường lo lắng rời đi.
Long Huyền từ từ nhắm hai mắt ngồi xuống, hắn không muốn để Long Tường sốt ruột phát hoả, cũng biết đệ đệ này không thể giúp hắn, cho nên bảo Long Tường trở về nghỉ ngơi, Long Huyền cười khổ, hắn rất muốn có một người ở bên, chỉ là không thể tìm được người này.
“Điện hạ!” Bên ngoài thư phòng, Phúc Vận cẩn thận gõ cửa.
Long Huyền không lên tiếng.
Phúc Vận đợi một lúc, trong thư phòng không có tiếng đáp lại, chỉ có thể kiên trì nói: “Điện hạ, Từ trắc phu nhân lại đau bụng.”
“Để thái y khám.” Long Huyền lạnh lùng nói: “Ta là thái y sao?”
Phúc Vận không dám nói nữa, nhẹ nhàng chạy đi.
Long Huyền mở mắt ra, sững sờ nhìn ánh nến đối diện. Hắn phải thoát khỏi khốn cảnh này thế nào đây? Dỗ ngọt thái tử, rời khỏi thượng đô, là lối thoát duy nhất của hắn. Chỉ có rời khỏi thượng đô, hắn mới có thể lại âm thầm lôi kéo thế lực cho mình, Liễu Song Sĩ tuy đã chết, nhưng sẽ còn bạn bè môn sinh, những người này hắn vẫn có thể mượn sức, Danh Kiếm sơn trang của Trữ Sơ Ảnh, cũng đã nhắn là muốn gặp hắn thương lượng một lần, tất cả chỉ có thể làm khi rời thượng đô. Phải làm thế nào mới được rời khỏi thượng đô? La thị phụ tử còn chưa ra tay, thế mà chỉ một Chu Trữ Văn cũng đã có thể ngăn đường đi của hắn, chẳng lẽ Long Huyền chỉ có thể bị vây đến chết trong hoàng cung sao?
Tướng phủ lúc sáng sớm
Ánh mặt trời vừa chiếu xuống, Vệ Lam liền tỉnh lại, La Duy vẫn ngủ say trong lòng hắn. Vệ Lam nhẹ nhàng buông La Duy ra, sau khi rời giường cũng không vội vàng mặc quần áo cho mình, mà đắp lại chăn cho La Duy rồi mới mặc thêm quần áo.
Vệ Lam ra khỏi phòng ngủ, trong viện giờ phút này vẫn yên tĩnh không một bóng người, ánh đèn ngoài hành lang cũng chưa tắt. Vệ Lam đi đến hành lang, thổi tắt ánh đèn, lại đốt thêm chậu than, mang vào phòng ngủ của La Duy, có thêm chậu than, căn phòng lại trở nên ấm áp thêm một chút.
Chờ Vệ Lam đặt chậu than xong xuôi, Thất Tử cũng ngáp dài đi đến, nhỏ giọng gọi Vệ Lam một tiếng: “Vệ đại ca.”
“Công tử còn chưa tỉnh.” Vệ Lam cũng nhẹ giọng nói.
“Công tử ngày hôm qua còn ho không?” Thất Tử hỏi.
Vệ Lam lắc đầu, mấy ngày này La Duy ít ho khan hơn.
“Xem ra công tử có thể uống ít thuốc đi một chút.” Thất Tử chạy đến bên giường, La Duy không ho khan trong lúc ngủ cũng là một chuyện tốt.
Vệ Lam cũng đi tới, sờ sờ trán La Duy, không lạnh không nóng.
“Ta mang điểm tâm tới.” Thất Tử thấy La Duy không có việc gì, cũng an tâm, nói với Vệ Lam: “Vệ đại ca, ngươi chờ ta một chút.”
Tiểu Tiểu lúc này cũng bước thấp bước cao đi tới, nó muốn đem quần áo La Duy mặc ngày hôm qua đi giặt, lại hỏi Vệ Lam: “Vệ đại ca, quần áo của ngươi đâu? Ta giặt giùm luôn.”
Vệ Lam vội nói: “Không cần, ta tự giặt là được.”
“Dù sao cũng phải giặt.” Tiểu Tiểu nói, ôm đống quần áo trong phòng ra, cũng không quản là La Duy hay Vệ Lam : “Vệ đại ca, ngươi mỗi ngày đều chăm sóc công tử, chắc rất mệt, việc nhỏ này để Tiểu Tiểu làm là được rồi.”
Vệ Lam muốn ngăn lại, hắn thực sự không có thói quen để người giặt quần áo hộ mình.
“Công tử tỉnh rồi.” Tiểu Tiểu đột nhiên nói, thừa lúc Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, Tiểu Tiểu liền chạy trốn ra ngoài.
La Duy trở mình một cái, Vệ Lam thăm dò, thấy La Duy vẫn chưa tỉnh, lại kéo lại góc chăn giúp La Duy, hắn vẫn nhớ kỹ thái y lời nói, La Duy lúc này không thể chịu lạnh.
Thất Tử mang điểm tâm đến, cùng Vệ Lam ăn bên ngoài phòng.
“Lát nữa ta sẽ đi sắc thuốc cho công tử.” Thất Tử vừa ăn vừa nói: “Nghe nói thuốc kia rất đắng, thái y còn nói công tử khẩu vị không tốt, mỗi ngày uống loại thuốc này, là ta thì ta cũng ăn không ngon nổi.”
Vệ Lam tràn đầy đồng cảm, nhưng bị bệnh không uống thuốc cũng không được, hắn không thể không tin thái y chứ?
Thất Tử tiếp tục oán giận thái y, nó vì chuyện La Duy không ăn được, đã mất ngủ vài buổi tối, đêm hôm qua nó mới nghĩ ra một nguyên do: “Vệ đại ca, hôm nay Ngụy thái y lại đến, ta sẽ nói với ông ta, xin ông ta kê đơn thuốc bớt đắng cho công tử, ngươi nói xem người này hôm nay có còn kê đơn thuốc đắng nữa không?”
“Thuốc nào cũng đắng hết.” Vệ Lam chưa từng nghe qua loại thuốc nào không đắng cả.
“Vậy có thuốc nào không đắng không nhỉ?” Thất Tử hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam nói: “Ta không biết.” Nếu có, hắn cũng muốn tìm cho La Duy.
“Ta hôm nay sẽ hỏi Ngụy thái y.” Thất Tử chưa từ bỏ ý định: “Mỗi ngày đều uống thuốc đến phát no, công tử nào còn có khẩu vị ăn cơm. Kỳ thật công tử trước kia cũng thích ăn bánh gạo nếp , nhưng hôm qua ta mua, y lại nói không thích ăn ngọt, công tử hiện tại thật sự là thay đổi rất nhiều.”
“Công tử trước kia…” Vệ Lam nói một nửa rồi ngừng lại.
“Công tử trước kia làm sao?” Thất Tử hỏi.
“Không có gì.” Vệ Lam vẫn quyết định không hỏi, nếu La Duy nguyện ý nói, y sẽ nói cho hắn, nếu không muốn nói, vậy hắn cần gì phải biết?
La Duy ngủ tới tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh, lúc mở mắt ra, liền thấy Vệ Lam ngồi bên cạnh.
“Công tử tỉnh rồi?” Vệ Lam thấy La Duy mở mắt, vội lấy quần áo cho La Duy.
“Là lúc nào rồi?” La Duy nằm trong ổ chăn bất động, hỏi Vệ Lam.
“Buổi trưa.” Vệ Lam nói.
“Đã giữa trưa rồi à…” La Duy trở mình vài lần trong chăn, ổ chăn thực ấm áp, khiến y không muốn đứng lên.
Vệ Lam đem quần áo tới, thấy La Duy không có ý rời giường, liền nói: “Ta mang cơm đến cho công tử nhé?”
“Không cần, ta không đói bụng.” La Duy nói.
“Không ăn cơm sao được?” Vệ Lam nghe La Duy nói không đói bụng, liền phát sầu.
“Lại cau có.” La Duy liếc nhìn Vệ Lam, nở nụ cười: “Ta có thể tự bỏ đói mình hay sao?”
“Ta mang súp tới.” Vệ Lam nói, hắn không có cách nào cãi lại La Duy.
Quản gia ăn xong cơm trưa, lần thứ ba đi vào trong viện của La Duy, vừa lúc thấy Tiểu Tiểu ngồi ngẩn người trong sân, liền hỏi: “Công tử tỉnh chưa?”
Tiểu Tiểu hồi thần nói: “Vệ đại ca đang hầu công tử ăn súp.”
“Công tử vẫn không muốn ăn gì à?”
“Công tử nói không đói bụng.”
Quản gia thở dài, tam công tử chắc có thể thành tiên rồi.
“Ngài không phải có chuyện tìm công tử sao?” Tiểu Tiểu đứng dậy nói: “Công tử còn chưa ra ngoài, ngài cứ vào trong phòng ngủ mà nói.”
La Duy đã uống xong bát súp, lại nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, y vẫn thấy mệt.
“Công tử.” Quản gia đứng bên ngoài gọi một tiếng.
“Vào đi.” La Duy nghe thấy giọng quản gia, liền lên tiếng.
Vệ Lam đứng dậy.
“Ngồi đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam ấn xuống.
Quản gia lúc này đã vào, thấy Vệ Lam ngồi bên giường La Duy, cũng không phản ứng gì, chỉ hành lễ với La Duy, nói: “Công tử, phu nhân sai tiểu nhân đến xem ngài tỉnh chưa.”
“Mẫu thân có chuyện tìm ta?” La Duy hỏi.
Quản gia nói: “Công tử, đêm qua Lý phi nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử, tướng gia và nhị công tử đã vào cung chúc mừng. Bệ hạ nói công tử thân thể không tốt, không để người quấy rầy công tử nghỉ ngơi.”
“Bọn họ ban đêm đã vào cung, vậy đã trở về chưa?”
“Vẫn chưa về.”
La Duy vừa nghe Lý phi sinh một hoàng tử, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Kiếp trước Hưng Võ đế chỉ có chín vị hoàng tử, Lý phi tuy cũng là phi tử được ân sủng, nhưng kiếp trước không có con trai. Nếu không phải kiếp này chuyện Liễu phi mượn cớ sảy thai mà âm mưu hãm hại hoàng hậu bị bại lộ, thất sủng, thì sợ rằng Lý phi sẽ chẳng thể mang thai rồng. Lý phi, Thường Hoài Lý thị, lại có thêm Thập hoàng tử, cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Công tử?” Quản gia nhìn La Duy nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn nóc nhà, hồi lâu không nói lời nào, lại kêu một tiếng.
“Ta biết.” La Duy lúc này mới nói: “Ngươi đi làm việc đi.”
“Vậy công tử có vào cung không?” Quản gia hỏi.
“Trong cung chắc đang bày yến tiệc, ta cũng ăn không nổi.” La Duy nói: “Hôm nay ta sẽ không tiến cung, lát nữa ta mang theo Vệ Lam và vài người đi ra ngoài, ngươi đi nói cho mẫu thân ta một tiếng.”
“Vâng.” Quản gia lui xuống.
“Công tử hôm nay muốn tới chùa Hộ Quốc thật sao?” Vệ Lam hỏi.
“Ừ.” La Duy ngồi dậy: “Có một số việc ta muốn hỏi quốc sư, xin ông ta chỉ giáo.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.