Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 52
Mai Quả
06/06/2017
101 Replies256 Quẻ đại hung (cực xấu)
Buổi chiều hôm ấy, Vệ Lam rời thượng đô tới Đông Nam tòng quân.
Mà La Duy, mặc kệ trong lòng chờ mong thời gian trôi chậm đến nhường nào, thì ngày y phải rời thượng đô vẫn đến.
“Duy nhi.” Một khắc cuối cùng trước khi La Duy ra khỏi hoàng cung, Hưng Võ đế gọi y lại.
“Bệ hạ còn có gì phân phó?” La Duy khom người hỏi.
“Duy nhi.” Hưng Võ đế sờ vạt áo La Duy, tựa hồ muốn xem y có mặc đủ ấm hay không,“Ngươi ở Bắc Yến hãy nhẫn nại, phụ hoàng nhất định sẽ nhanh chóng đón ngươi về.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.”
“Ngươi, ngươi gọi trẫm một tiếng phụ hoàng đi…” Hưng Võ đế nói.
La Duy thế này mới ngẩng đầu nhìn Hưng Võ đế, vị Hoàng đế luôn nghiêm trang nọ, giờ phút này lại nhìn y bằng ánh mắt cầu xin. La Duy cảm thấy có chút không đành lòng, mở miệng, nhưng một tiếng “phụ hoàng” vẫn mãi chẳng thể thốt nên lời.
“Đi thôi.” Hưng Võ đế không chờ được một tiếng “phụ hoàng” của La Duy, nhưng không trách y, cảm thấy càng khổ sở, bèn quay đầu, không nhìn La Duy nữa, chỉ vung tay lên, nói:“Hãy tự bảo trọng đi, phụ hoàng chắc chắn sẽ sớm đưa ngươi trở về.”
La Duy quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái trước Hưng Võ đế, vừa định đứng dậy, đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nhân. La Duy nhìn theo tiếng động, thấy Phó Hoa đứng phía sau La Tri Thu, bên cạnh bà là Hứa Nguyệt Diệu cũng rơi lệ đầy mặt. La Duy không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất mà chuyển hướng, dập đầu ba cái trước La Tri Thu và Phó Hoa.
“Duy nhi!” Phó Hoa thấy La Duy như thế, rốt cục không để ý là đang ở trước thánh giá của Hưng Võ đế nữa, khóc to, nếu không phải La Tri Thu kịp giữ bà lại, thì Phó Hoa đã vọt tới trước mặt La Duy rồi.
“Mẫu thân ở nhà nhớ sống thật tốt…” La Duy đứng dậy, cười với Phó Hoa:“Hài nhi lần này lại ra khỏi cửa, mẫu thân đừng để hài nhi lo lắng.”
Phó Hoa khóc đến nỗi không nói nên lời, chỉ không ngừng gật đầu. Bà vốn không thích La Duy, khi La Duy còn nhỏ, bà đã cảm giác đứa nhỏ này từ diện mạo đến tính tình đều không tốt, chỉ biết rằng La Duy là do tiểu muội bị cưỡng bức mà sinh ra, đối với La Duy chưa từng khắt khe, nhưng lại vô cùng chán ghét. Đến khi La Duy hiểu chuyện, người cũng gầy, đẹp hơn, Phó Hoa đối với La Duy, cũng chỉ là săn sóc nhiều hơn một chút khi y ngã bệnh, bẵng đi lâu lắm, bà cũng chẳng yêu thương La Duy hơn một chút nào. Nay thân thế La Duy sáng tỏ, Phó Hoa mới phát hiện là La Duy hạ mình sống ở La gia, bà khinh thường La Duy là hoàn toàn không có đạo lý. Nghĩ đến chuyện La Duy phải tới đất Bắc Yến đầy băng tuyết làm chất tử, Hoàng đế Bắc Yến cùng La Duy còn có thù giết cha, cho dù Phó Hoa là phụ nữ, cũng biết La Duy ở Bắc Yến sẽ không dễ chịu gì. Trở thành hoàng tử, lại bị hoàng gia đối đãi như vậy, Phó Hoa chợt yêu thương La Duy hơn, lúc này bà lại nhớ La Duy. Phó Hoa ở nhà khóc lóc náo loạn với La Tri Thu mấy ngày, bà muốn cầu xin La Tri Thu nể tình phụ tử mười mấy năm, giúp La Duy một tay, nhưng La Tri Thu chẳng hề phản ứng, bà là một phụ nhân, dựa vào trượng phu mà sống, bà không có cách nào giúp La Duy cả.
La Duy lại cười rồi liếc nhìn Hứa Nguyệt Diệu, do dự một chút, nhưng vẫn nhìn về phía La Tri Thu.
La Tri Thu nhìn La Duy gật đầu một cái, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, thì giờ này khắc này cũng chẳng thể nói ra.
“La Duy!” Lúc này lại có người gọi La Duy.
Mọi người cùng nhau nhìn phía âm thanh truyền đến.
Long Tường thấy mọi người cùng nhìn về phía hắn, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, gọi La Duy một tiếng:“Lục đệ!” Nói rồi cất bước tới trước mặt La Duy,“Ngươi!” Long Tường nhìn La Duy từ trên xuống dưới.
“Làm sao?” La Duy nhìn Long Tường đứng trước mặt mình, hồi lâu mà chẳng nói gì, liền mở miệng hỏi trước.
“Cầm lấy!” Long Tường vội kéo tay La Duy, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đang nắm tay La Duy, nhưng khi Long Tường thả tay ra, trong tay áo La Duy đã có thêm một vật.“Trước kia ta từng nói với ngươi, ta tập võ là vì muốn bảo vệ quốc gia.” Long Tường nhìn La Duy nói:“Hiện tại ta võ tập thành tài, nhưng ngươi lại phải đi chịu tội.”
“Sau này sẽ có cơ hội ra trận giết địch mà.” La Duy nói.
“Tụ kiếm (kiếm ngắn giấu trong tay áo) kia có thể đồng tâm tước ngọc (cắt qua kim loại, xẻ được ngọc).” Long Tường nhỏ giọng nói với La Duy:“Ngươi hãy dùng để phòng thân.”
“Không hận ta?” La Duy cũng nhỏ giọng hỏi Long Tường.
Long Tường cắn môi, muốn lắc đầu, nhưng lại thấy không cam lòng.
La Duy không ép Long Tường, đây là đệ đệ cùng mẹ với Long Huyền, có thể đối đãi với y như vậy là khó lắm rồi. Xe ngựa lúc này đã đến bên cạnh La Duy, lúc này y mới thấy, sứ thần đến đưa y sang Bắc Yến, là Tôn Ly.
Tôn Ly thấy La Duy nhìn gã, nghiêm mặt, nhưng vẫn hành lễ trước La Duy.
La Duy xoay người định lên xe, thì bất chợt quay người lại, ánh mắt y đảo qua Long Huyền, biết Long Huyền giờ phút này đang nhìn y, nhưng ánh mắt La Duy không dừng lại, đạp lên bậc, vào xe ngựa.
“Lên đường!” Tôn Ly hô to một tiếng.
Long Huyền nhìn xe ngựa chở La Duy lăn bánh, đột nhiên như mất đi hồn phách, định bước ra khỏi hàng ngũ hoàng tử. Long Huyền đột nhiên có một dự cảm, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn La Duy đi như thế, thì nhất định sau này sẽ hối hận.
“Nhị đệ?” Long Ngọc đứng phía trước Long Huyền phát giác hành động của hắn, vội kéo Long Huyền lại.
Long Huyền thấy Long Ngọc, đột nhiên như tỉnh mộng,“Không có gì…” Hắn cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã treo lên vẻ không đành:“Chỉ là nhìn lục đệ đi như vậy, trong lòng thấy thật có lỗi.”
Long Ngọc nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa, vẻ mặt tối sầm. Chu Trữ Văn bảo hắn không cần lo chuyện La Duy, các mưu sĩ bên người cũng đều nói, La Duy không thể giữ lại, thái tử phi khóc cầu, cuối cùng La Tri Thu cũng nói, La Duy buộc phải sang Bắc Yến thôi. Long Ngọc không cần người Chu gia nói cũng đã sớm nhìn ra, phụ hoàng hắn coi trọng La Duy hơn hắn, nếu La Duy cứ tiếp tục ở thượng đô, nói không chừng ngôi vị thái tử của hắn sẽ mất. Kỳ thật Long Ngọc rất muốn nói với những người bên cạnh, rằng hắn không cần ngôi vị thái tử này, chí hắn không ở thiên hạ, cho nên giang sơn này thuộc về La Duy cũng không có gì không tốt.
“Quay về đi.” Hưng Võ đế nhìn theo đến khi bóng xe ngựa chở La Duy biến mất khỏi tầm mắt, mới nói một câu với các hoàng tử và chư thần.
Long Ngọc đi theo phía sau Hưng Võ đế, phía sau hắn là các hoàng đệ, sau nữa mới là các triều thần. Long Ngọc chỉ có thể thầm nói xin lỗi La Duy ở trong lòng, không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn muốn ngôi vị thái tử này, thật sự là, bên hắn có quá nhiều người, cả đời vinh nhục đều dựa vào hắn, hắn không thể dứt bỏ được. Long Ngọc nhìn Hưng Võ đế phía trước, Hoàng đế là một vị vua cô độc, vậy thái tử như hắn cũng chỉ là một thần tử cô độc mà thôi.
La Duy ngồi ở trong xe, xe đi qua ngã tư đường thượng đô, y vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Người đi đường nhìn đoàn xe ngựa này, biết ngồi trên xe chính là Cẩm vương Duy sang Bắc Yến làm chất tử, đều không hẹn mà dạt sang hai bên, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, bàn tán sôi nổi, nhìn xe ngựa chở La Duy lướt qua trước mắt, mang đầy tiếc hận. Nhớ khi Cẩm vương Duy thiếu niên phong hầu, cưỡi ngựa đi khắp các đầu đường thượng đô, quả thật tao nhã vô song. Nay nhận tổ quy tông, trở thành con vua, lại phải lưu lạc làm chất tử, nằm trong lòng bàn tay kẻ khác.
“Cho nên mới nói con người họa phúc khôn lường, mệnh lúc này lúc khác, khó mà đoán được!” Một lão già nhìn người trẻ tuổi bên cạnh mà cảm thán.
Chùa Hộ Quốc, Phất Y Đại Sư nhìn năm đồng tiền trên bàn trà, thở dài liên tục.
“Sư phụ!” Một tiểu sa di chạy vào nói:“Cẩm vương gia đã rời khỏi cửa cung.”
Phất Y Đại Sư rối loạn xếp lại mấy đồng tiền.
Tiểu sa di lại cực kỳ thông minh, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn ra đây là một quẻ bói. Không biết sư phụ nó đang bói cho ai, mà lại ra một quẻ đại hung.
257 Thường Lăng không tin được
Tôn Ly vội vã về Bắc Yến, ở đất kinh đô Đại Chu, gã chỉ có thể chịu đựng, chờ đến khi ra khỏi đất kinh đô rồi, gã liền giục La Duy gấp rút lên đường, cho nên suốt dọc đường đi cứ như hành quân đánh trận.
Tiểu Tiểu và Thất Tử oán hận vô cùng, La Duy phải dặn trước, rằng không được tỏ ra nóng nảy, sau này bọn họ phải sống giữa ánh mắt của người Bắc Yến, lúc này nếu đắc tội Tôn Ly, thì mất nhiều hơn được.
“Nô tài chỉ sợ thân mình công tử không chịu nổi.” Tiểu Tiểu nhìn La Duy oán giận nói.
La Duy đặt miếng lương khô vào tay Tiểu Tiểu. Tiểu gia nhân này, đến bây giờ vẫn quen gọi y là công tử, La Duy cũng để mặc nó gọi, một tiếng công tử này, thoải mái hơn nhiều so với tiếng vương gia kia.
“Công tử.” Thất Tử ngồi ở một bên cắn bánh bao, hỏi La Duy:“Thân thể người có chống đỡ được không? Hãy ăn chút gì đi.”
“Ta không sao.” La Duy uống một ngụm nước, nước này thật lạnh, La Duy nuốt xuống, không hề lên tiếng.
“Vương gia.” Bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh như băng của Tôn Ly.
“Chuyện gì?” La Duy hỏi.
“Chúng ta đã tới Vân Châu.” Tôn Ly nói:“Vân Châu vẫn chưa hết dịch bệnh, mạt tướng nghĩ, chúng ta sẽ không nghỉ ở Vân Châu, mà gấp rút lên đường cả đêm.”
“Được.” La Duy nói:“Cứ làm như lời tướng quân nói.”
Tôn Ly nói xong, lập tức rời đi, không dây dưa thêm một khắc.
La Duy dọc đường không bắt chuyện với Tôn Ly, sau Tư Mã Thanh Sa, thì người này là người hận y nhất. Biết rõ không thể làm dịu mối quan hệ, La Duy cũng không muốn cố gắng.
Tôn Ly hiện tại không lo lắng về La Duy, cho dù La Duy có bản lĩnh cao hơn nữa, thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay gã. Điều Tôn Ly lo lắng là, qua Vân Châu, bọn họ sẽ tới Vân Quan. Nếu La Khải giăng lưới, liệu bọn họ có thể thuận lợi đưa La Duy đi không?
Suốt đêm gấp rút lên đường, thậm chí chết mất hai con ngựa chiến Bắc Yến thượng đẳng, bảy ngày sau, đoàn người La Duy mới đến Vân Quan.
Cửa xe mở ra, La Duy bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt, khi y định đưa tay lên che nắng, thì một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay y,“Đại ca?” Bàn tay ấy, La Duy không cần nhìn, cũng biết là của La Khải.
La Khải ngồi ở bên cạnh La Duy, phân phó bên ngoài:“Về soái phủ.”
Tôn Ly và đám người Bắc Yến được thủ hạ của La Khải mời sang chỗ khác,“Lát nữa sẽ có người đến chiêu đãi các vị.” Người kia để lại một câu như vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tôn Ly đã bỏ đi.
Thủ hạ của Tôn Ly nổi giận, lại bị Tôn Ly ngăn cản,“Nơi này là Vân Quan, đừng làm càn.” Rồi nói với thủ hạ:“Hết thảy cứ chờ đến thành Ô Sương rồi tính.”
Trong xe, tay La Duy thật lạnh, La Khải liền nắm tay La Duy xoa xoa, thỉnh thoảng còn hà hơi, muốn làm tay La Duy ấm lên.
“Đại ca.” La Duy gọi La Khải một tiếng.
La Khải không để ý tới La Duy, chỉ chú ý giúp tay La Duy lưu thông máu.
La Duy thấy La Khải như vậy, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn giao hai tay mình cho La Khải.
Ước nửa canh giờ sau, xe ngựa ngừng lại, quân sĩ bên ngoài bẩm báo La Khải: “Đại soái, đến soái phủ rồi.”
La Duy có thể tự xuống xe, nhưng La Khải nắm tay y không buông, nên y đành để La Khải đỡ xuống xe.
“Tiểu thúc của Sương nhi!” Diệp Tú đã sớm chờ ở trước cửa, nhìn thấy La Duy xuống xe, vội tiến lên, gọi La Duy một tiếng.
“Đại tẩu!” La Duy thấy Diệp Tú, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Đi đường có mệt không?” Diệp Tú nhìn La Duy từ trên xuống dưới, thấy La Duy tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng sắc mặt không có vẻ bị bệnh, cũng không gầy đi, lúc này mới an lòng.
“Đệ chỉ ngồi ở trong xe…” La Duy nói:“Ai mệt thì mệt, chứ đệ không mệt được.”
La Khải không nói một lời, kéo La Duy vào trong soái phủ.
“Chúng ta vào trong nói chuyện,” Diệp Tú vội nói.
La Khải đưa La Duy đến hậu đường soái phủ, thấy La Duy ngồi rồi mới ngồi xuống, chỉ là không lên tiếng.
La Duy đưa mắt nhìn Diệp Tú.
Mấy ngày nay La Khải ra sao, Diệp Tú là người biết rõ nhất,“Tiểu thúc này.” Nàng cười nói với La Duy:“Ta đi sai người chuẩn bị nước nóng cho ngươi, ngươi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
La Duy gật đầu nói vâng.
Diệp Tú liền đi ra ngoài.
La Duy lại đợi La Khải, thấy La Khải vẫn không nhìn y, cũng không nói gì cả, liền đứng lên, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt La Khải, nói:“Ca, huynh không muốn để ý đến đệ sao?”
“Ngươi còn nhận ta là ca ca ngươi?” Hồi lâu sau, La Khải mới khàn khàn cổ họng hỏi La Duy.
“Huynh chính là đại ca của đệ.” La Duy cười rộ lên, nói:“Chỉ đổi một người cha thôi, mẫu thân đệ vẫn là người U Yến La gia mà.”
Yết hầu La Khải đi chuyển một hồi, rốt cuộc hắn vươn tay, kéo La Duy vào lòng, tức giận nói:“Là ta làm đại ca vô dụng, không bảo vệ được ngươi!”
La Duy trấn an La Khải:“Đệ chỉ đi Bắc Yến, không phải là không trở về. Đại ca, năm nay nhiều thiên tai nhân họa, không phải tại đại ca, đại ca có gì sai?”
“Là ta không thể đánh lui đại quân Bắc Yến.”
“Bệ hạ nghiêm mệnh đại ca không được xuất quan, trận này trở thành như vậy, chẳng liên quan gì đến đại ca cả.”
“Tiểu Duy…” La Khải đỡ vai La Duy nói:“Ngươi trốn đi.”
“Cái gì?”
“Ngươi thật sự muốn sang Bắc Yến sao?” La Khải thấy La Duy nhìn mình sững sờ, vội nói:“Nơi này là Vân Quan, cách thượng đô xa như vậy, làm gì còn ai theo dõi ngươi? Trước hết ngươi cứ trốn ở bên ngoài đã.”
La Duy nói:“Đại ca muốn đệ chạy đi đâu chứ?”
“Trước kia đại tẩu ngươi sống ở một nơi gọi là trại Tật Phong.” La Khải nói:“Ngươi tới chỗ đó đi.”
“Làm trái thánh chỉ…” La Duy nói:“Cho dù đệ có chạy tới chân trời, cũng sẽ có ngày bị bắt lại.”
“Có đại ca ở đây rồi, ai dám bắt ngươi?”
La Duy thở dài, nhỏ giọng nói:“Đáng tiếc, đại ca không phải đế vương.”
Bàn tay La Khải bất giác siết chặt.
La Duy không kêu đau, chỉ nói với La Khải:“Ngày mai đệ đi rồi, đại ca, chuyến đi Bắc Yến này, đệ trốn không thoát đâu.”
“Tiểu Duy!” La Khải nói:“Ngươi cứ trốn đi, có chuyện gì đại ca sẽ gánh vác.”
“Cha mẹ, nhị tẩu, Ưu nhi vẫn còn ở thượng đô.” La Duy nói:“Đại ca còn có đại tẩu và Sương nhi, sao có thể vì một mình đệ, mà khiến cả nhà không được yên ổn?”
“Ngươi đi Bắc Yến, chúng ta có thể an tâm sao?!” La Khải gầm nhẹ hỏi La Duy.
“Đệ đi rồi vẫn có thể trở về.” La Duy xoa xoa ngực La Khải, giúp La Khải thuận khí:“Đại ca yên tâm, tính mạng đệ sẽ không gặp nguy hiểm, không thì sao cha lại để đệ đi?”
“Sau khi về kinh ta sẽ hỏi cha.” La Khải nghe La Duy nhắc tới La Tri Thu, không thèm che giấu sự phẫn uất:“Ta sẽ hỏi cha rằng, sao người lại nhẫn tâm như vậy!”
“Được rồi, đại ca ra mặt vì đệ đi!” La Duy vui đùa.
“Ngươi còn cười?” La Khải trừng mắt nhìn La Duy.
La Duy lúc này mới thu hồi nụ cười, nhìn La Khải nói:“Nhất định đệ phải đi Bắc Yến.”
“Ngươi……”
“Đại ca, hãy nghe đệ nói.” La Duy nghiêm túc nói với La Khải:“Thường Lăng không tin được.”
La Khải cả kinh.
La Duy nắm tay La Khải, không để La Khải lên tiếng, tiếp tục nói:“Thường gia đã kết thân cùng nhị điện hạ, sẽ không về phe thái tử nữa. Trận chiến Ô Sương lần này, đánh tới hôm nay vẫn chậm chạp không có kết quả, đệ nghĩ là do Thường Lăng này cũng có vấn đề.”
“Là Thường Lăng hại ngươi?” La Khải thiếu chút nữa kêu to lên.
La Duy không giấu diếm La Khải, kể hết những chuyện y hoài nghi về Thường Lăng ra.
La Khải đầu tiên là ngạc nhiên lắng nghe, cuối cùng tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
Diệp Tú vào gọi La Duy đi tắm, bị vẻ mặt dữ tợn của La Khải làm hoảng sợ. Nhưng khi nàng nghe La Duy kể chuyện xong, Diệp Tú còn phản ứng kịch liệt hơn La Khải, bảo La Khải mang binh đến băm xác Thường Lăng thành vạn đoạn, nếu La Khải không đi, nàng sẽ dẫn các huynh đệ của mình đi, không bắt được Thường Lăng không về.
258 Thư nhà
Thấy vợ chồng La Khải phẫn nộ, La Duy biết hiện giờ bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào đối phó với Thường Lăng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
“Uổng cho chàng vẫn coi họ Thường là huynh đệ tốt!” Diệp Tú càng nói càng bốc hỏa, cuối cùng quở trách La Khải,“Nếu sớm biết đây là loại lang sói không biết tốt xấu, thì thiếp đã dẫn người đi bắt hắn từ lâu rồi!”
“Nàng định mang người nào đi?” La Khải nói:“Nàng cho rằng mình vẫn là đầu lĩnh thổ phỉ à?”
“Đừng tranh cãi nữa.” La Duy thấy hai người sắp to tiếng, vội vàng khuyên nhủ:“Việc này Thường Lăng cũng thân bất do kỷ(*), nếu đệ không vướng phải chuyện lần này, thì cũng sẽ không bỏ qua cho Lĩnh Nam Thường thị.”
(*) Ý nói người ta nhiều khi phải làm những chuyện mà mình không muốn, hoặc không thể làm những điều mà mình muốn
La Duy khi nói lời này có chút âm trầm, khiến La Khải cùng Diệp Tú chẳng biết nói gì cho thỏa đáng.
“Tóm lại đại ca phải nhớ kỹ, sau này phải đề phòng Thường Lăng.” La Duy dặn dò La Khải:“Chuyện Vân Quan, tốt nhất không cho hắn biết, cũng không để hắn nhúng tay vào.”
“Hắn đang ở thành Ô Sương, sao có thể quản chuyện của Vân Quan?” La Khải hỏi.
“Thường Lăng đã làm phó soái Vân Quan nhiều năm.” La Duy nói:“Nơi này có không ít thuộc hạ cũ của hắn ngầm báo tin, nếu muốn giấu diếm đại ca, thì không phải không có khả năng. Đại ca hãy mau chóng thanh lọc Vân Quan, kẻ nào không thể dùng, thì tống cổ hết đi.”
“Tống cổ?” La Khải nói:“Tống cổ như thế nào?”
La Duy có chút kinh ngạc, y không tin huynh trưởng mình làm tướng nhiều năm, lại không biết đuổi một người như thế nào, nhưng vẫn nói:“Điều đi nơi khác là tiện nhất, Đại Chu lớn như vậy, điều đi đâu cũng được, chỉ cần cách Vân Quan xa một chút.”
“Ta không thể vô cớ điều người đi…” La Khải nói, làm đại soái Vân Quan mấy năm nay, hắn chưa từng vì tư lợi mà xuống tay với người nào.
“Trong quân, việc điều động vốn rất bình thường.” La Duy nói:“Đại ca chỉ cần tìm lý do nào đó thôi.”
La Khải định nói, Diệp Tú đã lên tiếng:“Tiểu thúc còn có thể hại chàng hay sao? Chàng cứ nghe tiểu thúc, những kẻ đi theo chàng nhưng trong lòng lại đầy toan tính, chàng giữ lại làm gì?”
La Duy nói:“Việc này đại ca nên làm nhanh chóng, đừng để bọn họ đánh hơi được, rồi liên thủ đối phó đại ca. Hiện tại dù sao cũng là thời buổi rối loạn, trong quân không ổn là điều phạm vào tối kỵ của bệ hạ.”
La Khải cuối cùng gật đầu, xem như đồng ý, rồi lại hỏi La Duy:“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không trốn, mà sẽ đi Bắc Yến?”
La Duy gật đầu, nhìn về phía Diệp Tú cười nói:“Đại tẩu, đệ đi tắm được chưa?”
Diệp Tú nói:“Chuẩn bị xong hết rồi, mau đi đi.”
La Duy mượn cớ tắm rửa, tạm thời rời khỏi.
La Duy đi rồi, Diệp Tú liền hỏi La Khải:“Tiểu đệ không muốn trốn?”
“Nó lo cho gia đình, không chịu trốn.” La Khải buồn rầu nói:“Tính nó không chịu nghe ai khuyên đâu.”
Diệp Tú nói:“Vậy làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng hết, để nó tới trại ngay đêm nay rồi.”
La Khải ngồi yên trong chốc lát, sau đó tức giận nói:“Mặc kệ nó có nguyện ý hay không, cho dù phải ép buộc, ta cũng bắt nó phải đi!”
Diệp Tú ngẫm lại, trừ phương pháp mạnh, cũng chẳng có biện pháp nào khác, liền nói:“Vậy cứ theo lời chàng.”
La Khải đã sắp xếp người, chờ La Duy tắm rửa xong, ép La Duy phải trốn.
“Đại soái.” Lính canh cửa soái phủ lúc này lại vội vàng chạy đến.
“Chuyện gì?” La Khải hiện tại ngoài chuyện của La Duy, thì chẳng có tâm trí nào lo các việc khác, không kiên nhẫn hỏi.
Cửa phòng nói:“Tướng phủ ở thượng đô phái người tới, nói là tướng gia có thư nhà gửi đại soái.”
La Khải và Diệp Tú nhìn nhau, La Duy vừa đến, thì thư nhà của phụ thân cũng vừa lúc tới nơi, đây là ý gì?
Diệp Tú đột nhiên nhướng mày, nhỏ giọng nói với La Khải:“Không phải là phụ thân cũng muốn cứu tiểu đệ đấy chứ? Ở thượng đô nhiều người như vậy, người khó mà nỏi ra, cho nên tới Vân Quan rồi, cha thấy chỗ này tiện hành động chăng?”
La Khải nghe Diệp Tú nói, hắn đương nhiên cũng hy vọng lá thư của La Tri Thu gửi hắn, là muốn hắn cứu La Duy.
Người truyền tin tiến vào, định quỳ xuống hành lễ trước mặt La Khải.
La Khải vừa thấy người này, là người trong La phủ, vội nói:“Không cần hành lễ, đưa thư của cha ta cho ta nào.”
Lão gia nhân đem thư La Tri Thu tự tay viết giao cho La Khải.
La Khải bóc thư xem, càng xem sắc mặt lại càng trắng bệch.
Diệp Tú thấy La Khải khác lạ, vội tới bên cạnh La Khải, phu thê hai người cùng đọc thư, kết quả Diệp Tú đọc được một nửa, đã không muốn đọc nữa.
“Đại công tử.” Lão gia nhân thấy La Khải đầy vẻ không cam tâm, muốn xé thư, vội vàng quỳ xuống nói với La Khải:“Tướng gia nói, đại công tử nếu muốn thấy trên dưới trăm người La phủ chết hết, thì cứ việc làm theo ý mình.”
La Khải vò nát bức thư, La Tri Thu không nói thêm cái gì với hắn trong thư, càng chưa nói cái gì giang sơn làm trọng, chỉ nói với La Khải, rằng nếu hắn thả La Duy, Hưng Võ đế sẽ không bỏ qua cho La gia, rồi để hắn tự mình lựa chọn.
Lão gia nhân quỳ chờ La Khải đáp lời.
La Khải cuối cùng phất tay để lão gia nhân lui xuống trước, hắn còn có thể làm thế nào đây? Liều mạng cửa nát nhà tan, cũng phải cứu La Duy sao? Chuyện như vậy, La Khải không làm được.
“Phải làm thế nào đây?” Diệp Tú lúc này không có chủ ý, đành hỏi La Khải.
La Khải ngồi đó hồi lâu, cuối cùng đứng dậy nói với Diệp Tú:“Bảo mọi người về hết đi.”
Diệp Tú muốn nổi giận với La Khải, tại La gia, trừ trượng phu La Khải, nàng có cảm tình với La Duy nhất, nếu không có La Duy, cũng không có nàng cùng La Khải ngày hôm nay.
“Không như vậy, thì nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?” La Khải đỏ hai mắt, hỏi Diệp Tú:“Chẳng lẽ để cha mẹ phải chết sao?”
Diệp Tú cúi đầu không nói gì, không ai muốn cha mẹ phải chết cả.
“Đi chuẩn bị đồ ăn đi.” La Khải day day hai mắt, nói với Diệp Tú:“Lần trước ta thấy Tiểu Duy rất thích ăn đồ ăn nàng làm, hôm nay làm nhiều hơn một chút đi.”
Diệp Tú mắt ngậm nước, đi chuẩn bị đồ ăn.
La Khải đến tiểu hoa thính gặp La Duy, La Duy lúc này đã tắm xong, ôm Tiểu La Sương đứng dưới mái hiên trêu đùa. Tiểu anh nhi không biết sầu, bị La Duy trêu đùa, phát ra tiếng cười khanh khách.
La Khải nhìn La Duy trêu đùa La Sương, trên mặt tươi cười, trái tim càng như bị kim đâm. Hắn từ nhỏ đã tòng quân, chưa từng gặp tình cảnh như ngày hôm nay, trong tay có đao kiếm, dưới trướng có binh mã, nhưng lại không cứu được đệ đệ của mình.
“Đại ca!” La Duy thấy La Khải tiến vào, cười gọi La Khải, bế La Sương lại gần, mặt đối mặt La Khải, hỏi Tiểu La sương:“Sương nhi, nhìn xem ai tới kìa?”
“Giờ nó chỉ có biết ăn rồi ngủ thôi…” La Khải đi lên, xoa đầu tiểu nhi tử, nhìn La Duy nói:“Sao có thể nhận ra ai?”
“Sương nhi…” La Duy ghé sát mặt trước mắt La Sương, nói:“Con phải nhớ kỹ, ta là tiểu thúc của con.”
La Sương miệng phun phì phì, nhìn La Duy cười.
La Duy hỏi La Khải:“Sương nhi có thể nhớ đệ không? Sẽ không phải là sau một thời gian không nhìn thấy, khi gặp lại, nó sẽ không chịu nhận đệ chứ?”
Lời này khiến La Khải xót xa, đón lấy La Sương trong tay, giao cho bà vú, nói:“Ngươi là tiểu thúc của nó, huyết nhục chi thân, sao nó lại không nhận ngươi?”
La Duy nhếch miệng cười.
“Bên ngoài lạnh lắm.” La Khải kéo La Duy vào nhà,“Chúng ta vào nhà rồi nói.” Lại lệnh cho bà vú:“Ngươi đưa La Sương về phòng đi.”
“Đại soái!” Trong phòng khách, Hồng thúc đợi La Khải đã lâu.
“Hồng thúc?” La Khải nhìn thấy Hồng thúc, ngoài ý muốn nói:“Sao thúc lại tới đây?”
“Đệ gọi Hồng thúc đến đấy.” La Duy nói, sau đó gật đầu với Hồng thúc.
Hồng thúc đặt mấy quyển sổ trước mặt La Khải.
La Khải nói:“Các ngươi làm cái gì vậy?”
La Duy ngồi bên cạnh La Khải, nói:“Đây là tiền mà tiêu cục Tật Phong kiếm được mấy năm nay, trước kia vẫn là do đệ quản, hiện tại sẽ để đại ca quản.”
259 Thẳng thắn
La Khải mở quyển sách, nhìn một chuỗi dài con số, chỉ trợn mắt cứng lưỡi.
“Chừng ấy tiền, đại ca có vừa lòng không?” La Duy hỏi.
La Khải nói:“Mấy năm nay lão bản tiêu cục là ngươi?”
La Duy nói:“Mọi chuyện đều là Hồng thúc làm, đệ chỉ góp chút tiền vốn.”
Hồng thúc vội lên tiếng:“Nếu không có Tam công tử, tiêu cục cũng không làm ăn thuận lợi đến thế.”
“Ngươi!” La Khải nhìn những con số khổng lồ trong sổ sách, hỏi La Duy:“Ngươi không biết quan viên triều đình không thể kinh thương sao? Ngươi cần nhiều tiền như thế để làm cái gì?”
La Duy nói:“Đệ nói rồi, tiêu cục lập ra dưới danh nghĩa của Hồng thúc. Về phần tiền, đại ca, chúng ta cần tính toán cho mai sau.”
“Về sau nhà chúng ta mở tiêu cục mà sống?” La Khải hỏi.
“Nếu không làm quan, mở tiêu cục cũng không tồi.” La Duy nói rồi liếc nhìn Hồng thúc.
Hồng thúc vội lui ra ngoài.
“Ngươi nói phụ thân có thể mất chức quan?” La Khải hỏi La Duy, chuyện Long Huyền hắn còn chưa kịp tiêu hóa, lúc này La Duy lại cho hắn một đòn cảnh cáo.
“Hiện tại triều cục thực loạn…” La Duy đè thấp thanh âm nói với La Khải:“Thái tử không phải là đại thụ để chúng ta dựa vào.”
“Thái tử cũng……”
“Hắn không phải đối thủ của Long Huyền.” La Duy nói thẳng:“Đại ca nên chuẩn bị tinh thần thái tử sẽ bại đi.”
La Khải nói:“Chuyện này cha chưa bao giờ nói.”
“Cha muốn bảo vệ thái tử.” La Duy nói:“Chỉ là trước khi đệ đi Bắc, đã tính đến tình huống xấu nhất của La gia, vạn nhất đệ không về được, đại ca……”
“Sao ngươi lại không về được chứ?” La Khải quát:“Đừng nói mấy câu ủ rũ thế anyf!”
“Đệ là nói vạn nhất.”
“Việc này không có vạn nhất.”
“Đại ca, thỏ khôn tìm hang mà trú, chúng ta phú quý đã tận, không nên tự tìm đường lui cho chính mình sao?” La Duy nói:“Có tiền tài, chúng ta dù có quy ẩn sơn lâm, thì vẫn có thể sống phú quý.”
La Khải nói:“Nào dễ dàng quy ẩn như thế? Ngươi nói thái tử không thể dựa vào, vậy nhà ta phải dụa vào ai mà sống?”
“Sống chết trước mắt, chúng ta quản chuyện sống chết của người khác làm gì?” Nụ cười trên mặt La Duy bỗng nhiên hóa lạnh,“Ca, nếu tiến một bước là vực sâu vạn trượng, thì vì sao chúng ta không lùi một bước? Hồng thúc là thân tín của đại tẩu, huynh có thể tín nhiệm lão, cho dù La gia không thể hiển quý trong triều, thì lão vẫn sẽ toàn tâm toàn ý giúp huynh.”
La Khải rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi mấy vòng trong phòng khách,“Nhà chúng ta đã đến nước này, tiến thêm một bước liền thịt nát xương tan ư?” Hắn hỏi La Duy.
“Tả tướng La phủ một năm nay ba đứa con được phong hầu.” La Duy nói:“Sau đó đệ lại được phong vương, hưởng thân vương tước. Đại ca, huynh thấy nhà chúng ta hiện nay tốt đẹp, hay là bại vận?”
La Khải trố mắt nói:“Thái tử không làm gì sai, mà vẫn có thể bại sao?”
“Đệ nghĩ thái tử đã bị bệ hạ chán ghét.” La Duy nói:“Cho nên nếu hắn đánh mất sủng ân, đệ tuyệt đối không bất ngờ. Còn có Long Huyền, hiện tại bệ hạ giao việc cho hắn ngày càng nhiều, để hắn vượt qua thái tử chỉ chuyện sớm muộn thôi.”
“Chuyện này cha biết chứ?”
“Phụ thân trong lòng hiểu rõ, chỉ là người không muốn thừa nhận.”
La Khải lại thở dài đi lại vài vòng, cuối cùng đến trước mặt La Duy, dừng lại:“Tiểu Duy, ta đã lâu không về thượng đô, cho nên ngươi đừng dọa ta.”
La Duy kéo tay Khải, để La Khải ngồi xuống, nhỏ giọng nói:“Đệ chỉ nói đây là trường hợp xấu nhất, có lẽ là đệ nghĩ quá nhiều. Chỉ là chút tiền tài ngầm này, đại ca không thể buông tay. Vạn nhất thật sự thái tử thế bại, phụ thân muốn cùng sống chết với thái tử, đại ca phải cùng nhị ca khuyên nhủ phụ thân, vứt bỏ quan tước, chỉ cần cả nhà có thể ở bên nhau, thì dù có phải làm ruộng cũng vui vẻ. Huống chi, chúng ta cũng sẽ không gặp cảnh khốn cùng.”
“Trong triều còn có ngươi, nhà chúng ta sao lại mất căn cơ?” La Khải nói, lúc này hắn cũng chẳng màng đến cái gì trung quân hay không trung quân, La Duy nói cũng đúng, chỉ cần cả nhà bọn họ bình an vô sự, chuyện thái tử có liên quan gì đến họ cơ chứ?
“Thiên hữu bất trắc đích phong vân. (Trời gió trời mưa khó đoán)” La Duy nói:“Chuyện sau này ai biết được, chúng ta lại càng không có bản lĩnh đoán ra. Đại ca hãy nhớ kỹ lời đệ nói, cẩn thận ứng phó là được. Cho dù đệ có thể về triều, cũng không biết bệ hạ còn có thể ân sủng đệ hay không.”
“Vậy ngươi…” La Khải ngừng lại một chút, rồi hỏi:“Ngươi nay cũng là con cháu hoàng gia, chẳng lẽ không nghĩ tới…” La Khải chỉ chỉ nơi họ ngồi,“Một chút cũng không nghĩ tới?”
“Đệ…” La Duy định trả lời, thì Diệp Tú tìm đến, nói đồ ăn đã bày kín một bàn, chờ huynh đệ hai người tới ăn.
Diệp Tú dồn hết sở trường làm bàn tiệc rượu này. Với tâm tình của La Duy hiện tại, y ăn cái gì cũng đều giống như ăn sáp, nhưng vì vợ chồng La Khải chăm chú nhìn, nên ăn nhiều hơn một ít.
Ăn xong bữa cơm trong không khí nặng nề, ba người cũng chẳng nói được mấy câu.
Cơm chiều xong xuôi, Diệp Tú nói có chuẩn bị cho La Duy một ít quần áo, rồi vội vàng trở về phòng. La Khải cùng La Duy đi ngủ, huynh đệ hai người lớn như vậy rồi, nhưng đây mới là lần đầu ngủ cùng nhau.
“Thuốc mang đủ chưa?” La Khải không có cách nào giúp La Duy trốn thoát, đành phải hỏi xem La Duy chuẩn bị đi Bắc Yến ra sao.
“Mang đủ hết rồi ạ.” La Duy nói:“Phụ thân muốn đệ chờ ở Bắc Yến một năm.”
“Chỉ một năm là được?”
“Có lẽ vậy.” La Duy nói, nếu có thể, y cũng thật sự muốn La Khải giúp y đào tẩu.
La Khải nghiêng người, quay mặt về phía La Duy nói:“Ngươi có từng nghĩ tới vị trí đó hay không?”
La Duy nói:“Nếu đệ bảo có, thì đại ca sẽ làm gì?”
La Khải cắn răng nói:“Nếu ngươi muốn, ta cùng với nhị ca ngươi sẽ giúp ngươi.”
“Nếu phụ thân không đồng ý?”
“Việc này không nhất định phải làm theo cha.” La Khải nói:“Mà tại sao cha lại không đồng ý? Ngươi và chúng ta không phải rất thân cận hay sao? Hà tất phảiuổng công lo cho người ngoài?”
La Duy đầu tiên bật cười, sau đó mới nói:“Đệ không có số mệnh này.”
“Sao ngươi biết ngươi không có số mệnh này?” La Khải đem kéo La Duy đang quay lưng về phía mình lại, để y đối mặt với mình:“Ta không đùa với ngươi đâu, ngươi có gì thua kém Long Huyền? Hắn có thể tranh, nươi lại không thể tranh sao?”
La Duy dường như do dự nhiều lần, La Khải có thể nói lời muốn giúp y đoạt vị, khiến La Duy giật mình. Đại ca trong trí nhớ y, là một người trung quân nhưng cứng nhắc, người trước mặt này, không giống đại ca trong trí nhớ của y.
“Ngươi nói đi!” La Khải giục La Duy.
“Đệ…” La Duy rốt cục hạ quyết tâm, nói:“Thân thể đệ không tốt, đời này không thể có con, sao có thể nắm lấy giang sơn?”
“Ngươi!” La Khải không ngờ La Duy có thể nói ra những lời như vậy, theo bản năng nhìn xuống hạ thân La Duy.
“Chuyện này đệ sẽ không nói bậy.” La Duy cười khổ nói:“Khi ở trong cung, bệ hạ vẫn sai thái y điều trị cho đệ, đống dược liệu này là để đệ có thể duy trì nòi giống.”
“Tâm mạch bị thương, mà không thể có con sao?” La Khải không tin:“Ngươi chỉ cần… chỉ cần tiết chế một chút, không phải… không phải là sẽ ổn thôi sao?” Nói xong lời này, La Duy không có phản ứng, La Khải đỏ mặt, nói chuyện anyf với đệ đệ, thật sự rất xấu hổ.
“Còn nữa…” La Duy lúc này cũng thẳng thắn nói với La Khải:“Đệ cũng không thích nữ nhân.”
La Khải vốn đang chống tay gối đầu nằm nghiêng, bị câu này của La Duy làm cả kinh, thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã xuống giường.
La Duy thần sắc như thường nói:“Đệ không thể nối dõi tông đường, cưới vợ cũng chỉ là hại người, cho nên đệ không thích nữ tử, cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Ngươi…” La Khải lúc này nhớ kỹ lại, nghẹn nửa ngày, mới hỏi La Duy:“Ngươi có phải cùng… cùng Vệ Lam?”
“Vâng.” La Duy lên tiếng.
La Khải không biết mình có nên nổi giận hay không.
“Cho nên đại ca hãy chiếu cố Lam nhiều một chút.” La Duy mạnh mẽ nhìn La Khải.
La Khải hít một hơi thật sâu.
“Đại ca?” La Duy chưa hết hy vọng, vội kéo tay áo La Khải.
La Khải thiếu chút nữa không chống đỡ nổi mà mắng La Duy hồ nháo, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của La Duy, hắn có muốn nói nhiều hơn cũng không thể.“Biết rồi.” La Khải hàm hồ đồng ý với La Duy, nghĩ đến chuyện La Duy phải đi Bắc Yến, trái tim La Khải cũng không thể cứng rắn mãi, giúp La Duy dịch dịch góc chăn, nói:“Ngủ đi, ngày mai đại ca tiễn ngươi lên đường.”
“Vậy chuyện tiêu cục thì sao?”
“Ta sẽ quản thật tốt.” La Khải nói:“Đây cũng là tâm huyết của ngươi, không thể lãng phí.”
La Duy lúc này mới thả lỏng, chuyện cần giao đã giao hết, bên người lại là La Khải, y yên tâm nhắm mắt ngủ say.
La Khải trông coi cho La Duy, tâm phiền ý loạn, mở mắt thức trắng một đêm.
260 Bắc Yến xuân hàn
Ra khỏi Vân Quan, qua ốc đảo hoang mạc, qua thành Ô Sương, rồi qua Thiên Thủy Nguyên, mới chân chính là đất Bắc Yến.
Tư Mã Thanh Sa lại phái một đội binh mã đến hộ vệ, chỉ là, như vậy cũng không thể ngăn lời mắng chửi của dân chúng Bắc Yến dành cho đoàn xe ngựa của La Duy. Quốc thù gia hận, chỉ qua một trận chiến Ô Sương – Thiên Thủy, Bắc Yến mất thành Ô Sương, đây là quốc thù, không biết có bao nhiêu quân nhân Bắc Yến chết dưới phiến hoang nguyên và chân tòa thành đen kịt ấy, người chết có họ hàng ruột thịt, đây chính là gia hận. La Duy trong mắt người Bắc Yến, chính là đầu sỏ, Bắc Yến chật kín người lửa giận bừng bừng chỉ chực chờ phát tiết.
Tôn Ly nghe những lời mắng chửi xung quanh, trong lòng gã dâng lên một loại khoái cảm được trả thù. Mà khi Tôn Ly quay đầu lại nhìn đoàn xe ngựa lặng im không tiếng động ấy, thì chút khoái cảm này đã rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh. La Duy suốt dọc đường không hề lên tiếng, cứ như người này đột nhiên trở thành kẻ câm điếc vậy, chẳng phản ứng với bất cứ ô ngôn uế ngữ nào. Tôn Ly nhìn phản ứng của La Duy, thấy thật nản lòng. Cứ như đưa tay đấm vào một bịch bông, vật bị đánh chẳng làm sao, còn người đánh cũng không thấy thỏa mãn.
La Duy ngồi ở trong xe, cửa sổ xe đóng chặt, bên ngoài tiếng chửi rủa của người Bắc Yến vẫn vang lên không ngớt. La Duy chỉ chuyên tâm đọc sách dạy đánh cờ trong tay, suy nghĩ hồi lâu, mới đặt một quân cờ xuống.
Tiểu Tiểu ở một bên rốt cục phát khóc.
“Không chịu nổi?” La Duy nghe tiếng Tiểu Tiểu khóc, mới ngẩng đầu nói:“Coi như không nghe thấy gì là được.”
“Hai nước giao chiến là do các vị quân chủ…” Tiểu Tiểu lau nước mắt nức nở nói:“Chính bọn họ không có bản lĩnh đánh thắng trận, dựa vào cái gì mà mắng công tử chứ?!”
La Duy đưa khăn cho Tiểu Tiểu,“Lau đi, ngươi đọc sách không tồi, có thể nói ra hai nước giao chiến là do các vị quân chủ. Tiểu Tiểu, sau này ngươi phải đi thi Trạng Nguyên đấy.”
“Công tử !” Tiểu Tiểu dùng khăn lau lung tung lên mặt một hồi, mới dịch mông đến trước mặt La Duy, ngồi chồm hỗm nói:“Người không tức giận? Binh lính bên ngoài rõ ràng là cố ý, nếu bọn họ không cho phép, thì sao người dân Bắc Yến dám mắng chúng ta?!”
“Không bị đánh ta đã thấy may mắn lắm rồi.” La Duy lại bắt đầu xếp quân cờ.
Tiểu Tiểu nhìn những quân cờ đen trắng đầy bàn cờ, đột nhiên run giọng hỏi La Duy:“Công tử, đến tột cùng thì người Bắc Yến sẽ làm gì chúng ta? Sẽ…sẽ… đánh chúng ta à?”
“Có ta ở đây rồi.” La Duy thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, chỉ có thể an ủi Tiểu Tiểu:“Đợi đến thành Hạ Phương, chúng ta sẽ có nơi ở của mình, ngươi chỉ cần ở bên trong, không có việc gì thì đừng ra ngoài, hệt như hồi ở tướng phủ, thì sẽ không có ai đánh ngươi cả.”
“Vậy công tử thì sao?” Tiểu Tiểu hỏi:“Cũng ở cùng chỗ với nô tài?”
“Được rồi.” La Duy vỗ đầu Tiểu Tiểu,“Ngươi thật đúng là lắm mối bận tâm, đã nói có ta ở đây rồi, các ngươi sẽ không phải chịu khổ.”
Tiểu Tiểu tin La Duy, hướng ra phía ngoài chửi một câu:“Mắng chửi nhân tài là đồ tiện nhân!”
La Duy cúi đầu, không giữ nổi quân cờ trong tay, đánh rơi nó xuống bàn cờ. Tư Mã Thanh Sa hận y, hắn đường đường là vua của một nước, biết oan có đầu nợ có chủ, tất nhiên sẽ không gây phiền toái với bọn Tiểu Tiểu. Nhưng La Duy không biết Tư Mã Thanh Sa sẽ đối xử với mình ra sao. Đánh đập? Thụ hình? La Duy cũng khiếp đảm, y không muốn phải chịu đau.
Có vật nặng ném vào thùng xe.
Tiểu Tiểu liền nhào vào trên người La Duy, muốn bảo vệ y.
“Không có việc gì.” La Duy vỗ lưng Tiểu Tiểu, an ủi:“Một hòn đá thôi mà.”
Thất Tử chửi người bên ngoài, nhưng tiếng nó lại lập tức bị bao phủ trong tiếng cười vang của người dân Bắc Yến.
Tôn Ly hạ lệnh đi nhanh hơn, nhưng không hề lên tiếng đuổi dân chúng đang bám theo mắng chửi đoàn xe ngựa.
“Tướng gia nói chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ một năm.” Tiếng chửi bậy ngoài xe xa dần, chút dũng khí bảo vệ chủ nhân của Tiểu Tiểu lập tức tiêu thất, nó hỏi La Duy:“Công tử, là một năm thôi, sẽ không dài hơn chứ?”
La Duy chỉ gật đầu một cái, mong rằng chỉ là một năm. Xuân hạ thu đông, một năm sẽ rất nhanh trở thànhquá khứ, y có thể chịu đựng mà.
“Mưa rồi.” Tiểu Tiểu lên tiếng.
La Duy lúc này mới vén rèm cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đã là mùa xuân, La Duy có thể nhìn thấy chồi non đầu cành, cũng nhìn thấy tuyết đọng thật dày.
“Nơi này lạnh hơn Đại Chu của chúng ta…” Đối với người lần đầu tiên đến Bắc Yến như Tiểu Tiểu, khí trời lúc này căn bản vẫn là mùa đông khắc nghiệt.
La Duy buông rèm xuống, nói một câu:“Cũng sắp đến thành Hạ Phương rồi.”
Tiểu Tiểu nói:“Công tử, tại sao đô thành Bắc Yến lại có tên giống tên người thế.”
Lực chú ý của La Duy trở lại bàn cờ kia, y lại tiếp tục tự đánh cờ.
“Công tử?” Tiểu Tiểu thấy La Duy không để ý tới mình, lại gọi La Duy một tiếng.
“Thành Hạ Phương, nghĩa là bốn phương vui mừng.” La Duy không ngẩng đầu, nói với Tiểu Tiểu:“Ý là thống nhất thiên hạ, bốn biển thần phục.”
“Khẩu khí thật lớn…” Tiểu Tiểu than thở.
Xe ngựa lại kịch liệt lắc lư, những quân cờ La Duy vừa sắp xếp rơi hết xuống dưới.
Tiểu Tiểu vội thu dọn quân cờ, trong lòng ủy khuất, lại chảy nước mắt, nói:“Lại là người Bắc Yến cố ý, nhất định đã để ngựa chạy vào rãnh nước!”
La Duy bóp trán, đầu y có chút mê muội trong trận nhoáng lên vừa rồi. Mấy ngày nay, những quân sĩ Bắc Yến đánh xe cho y không quá một ngày đổi một người. Loại xóc nảy do cố ý này, khiến xương cốt cả người La Duy đều đau, đầu váng mắt hoa, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Tiểu vừa dọn xong quân cờ, thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Vương gia.” Tôn Ly đứng ở bên ngoài gọi La Duy một tiếng.
“Sao thế?” La Duy hỏi.
Tôn Ly nói:“Mời vương gia xuống xe nói chuyện, vạn tuế gia của ta có lời muốn nói.”
“Công tử!” Tiểu Tiểu lại khẩn trương kéo tay áo La Duy.
“Không có việc gì, đừng sợ.” La Duy nhìn Tiểu Tiểu cười an ủi, đẩy cửa xe, liền bị gió lạnh bên ngoài đập vào mặt, thổi mạnh đến phát run.
Đứng bên cạnh Tôn Ly là một thái giám nội thị trong hoàng thất Bắc Yến, nhìn thấy La Duy xuống xe, liền mở miệng:“Vương gia, dọc đường có vất vả không?”
La Duy đứng trước xe nói:“Không sao.” Y thấy thái giám này tuổi đã lớn, Tôn Ly đối với gã cùng có vẻ cung kính, có lẽ thái giám này có địa vị không thấp trong hoàng cung Bắc Yến.
“Vương gia.” Đại thái giám vẫn quan sát La Duy:” Nô tài phụng thánh chỉ của bệ hạ đến đón vương gia.“
La Duy nói:“Ta biết sắp đến thành Hạ Phương rồi.”
“Nhưng vạn tuế gia không có ở thành Hạ Phương.” Đại thái giám nói.
La Duy hỏi:“Ngươi định đón ta tới đâu?”
“Bệ hạ ở Sùng Cốc, đặc biệt lệnh cho nô tài tới đón vương gia vào đó gặp người.”
La Duy lui về phía sau một bước, Sùng Cốc là hoàng lăng của Tư Mã thị, hắn muốn y tới hoàng lăng làm cái gì? Định giết y trước mộ Tư Mã Trường Thiên, để an ủi vong linh?
“Vương gia.” Thái giám này hình như rất vừa lòng với phản ứng của La Duy nghiêng mình, đưa tay ra nói:“Mời.”
“Vậy các hạ nhân, thị vệ của ta thì sao?” La Duy hỏi.
“Bệ hạ không bảo họ vào cùng…” Đại thái giám nói:“Bọn họ sẽ tới thành Hạ Phương trước. Vương gia, bệ hạ biết ngài tới, nên đã sớm chuẩn bị dịch quán ở thành Hạ Phương, chỉ còn chờ vương gia tới thôi.”
Thất Tử và bọn thị vệ đứng xung quanh La Duy đều có vẻ khẩn trương.
La Duy thấy đám binh tướng Bắc Yến nhìn họ như hổ rình mồi, thở dài một hơi, nói:“Được, ta đi theo ngươi, còn các thủ hạ của ta, phiền các ngươi sắp xếp khi tới thành Hạ Phương vậy.”
“Công tử!” Thất Tử thấy La Duy định đi, xông về phía trước một bước, ngăn cản La Duy.
“Chờ ta ở thành Hạ Phương.” La Duy nhìn Thất Tử, cười vô vị rồi nhẹ giọng nói:“Chúng ta nay ăn nhờ ở đậu, ngươi đừng quá mức làm càn, đừng gây phiền toái cho ta.”
“Công tử không thể đi một mình được!” Thất Tử vội la lên.
“Chúng ta chỉ có ngần này người, đánh không lại người ta đâu.” La Duy lướt qua Thất Tử, đến bên cạnh đại thái giám.
Quả nhiên La Duy mới bước vài bước, đoàn người Thất Tử liền bị binh lính Bắc Yến vây quanh. Đoàn người trơ mắt nhìn La Duy bị đại thái giám đưa đi.
………………..
Ở mấy chương này, nếu thím nào để ý thì sẽ thấy em ko gọi La Khải là “anh” như trước mà chuyển thành “hắn”
Tại có mấy thím chê để “anh” nghe nó hiện đại quá
Em sẽ beta dần dần để sửa lại mấy chương trước sau, tất nhiên sẽ sửa lại luôn danh xưng các kiểu ạ :3 Đăng bởi: admin
Buổi chiều hôm ấy, Vệ Lam rời thượng đô tới Đông Nam tòng quân.
Mà La Duy, mặc kệ trong lòng chờ mong thời gian trôi chậm đến nhường nào, thì ngày y phải rời thượng đô vẫn đến.
“Duy nhi.” Một khắc cuối cùng trước khi La Duy ra khỏi hoàng cung, Hưng Võ đế gọi y lại.
“Bệ hạ còn có gì phân phó?” La Duy khom người hỏi.
“Duy nhi.” Hưng Võ đế sờ vạt áo La Duy, tựa hồ muốn xem y có mặc đủ ấm hay không,“Ngươi ở Bắc Yến hãy nhẫn nại, phụ hoàng nhất định sẽ nhanh chóng đón ngươi về.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.”
“Ngươi, ngươi gọi trẫm một tiếng phụ hoàng đi…” Hưng Võ đế nói.
La Duy thế này mới ngẩng đầu nhìn Hưng Võ đế, vị Hoàng đế luôn nghiêm trang nọ, giờ phút này lại nhìn y bằng ánh mắt cầu xin. La Duy cảm thấy có chút không đành lòng, mở miệng, nhưng một tiếng “phụ hoàng” vẫn mãi chẳng thể thốt nên lời.
“Đi thôi.” Hưng Võ đế không chờ được một tiếng “phụ hoàng” của La Duy, nhưng không trách y, cảm thấy càng khổ sở, bèn quay đầu, không nhìn La Duy nữa, chỉ vung tay lên, nói:“Hãy tự bảo trọng đi, phụ hoàng chắc chắn sẽ sớm đưa ngươi trở về.”
La Duy quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái trước Hưng Võ đế, vừa định đứng dậy, đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nhân. La Duy nhìn theo tiếng động, thấy Phó Hoa đứng phía sau La Tri Thu, bên cạnh bà là Hứa Nguyệt Diệu cũng rơi lệ đầy mặt. La Duy không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất mà chuyển hướng, dập đầu ba cái trước La Tri Thu và Phó Hoa.
“Duy nhi!” Phó Hoa thấy La Duy như thế, rốt cục không để ý là đang ở trước thánh giá của Hưng Võ đế nữa, khóc to, nếu không phải La Tri Thu kịp giữ bà lại, thì Phó Hoa đã vọt tới trước mặt La Duy rồi.
“Mẫu thân ở nhà nhớ sống thật tốt…” La Duy đứng dậy, cười với Phó Hoa:“Hài nhi lần này lại ra khỏi cửa, mẫu thân đừng để hài nhi lo lắng.”
Phó Hoa khóc đến nỗi không nói nên lời, chỉ không ngừng gật đầu. Bà vốn không thích La Duy, khi La Duy còn nhỏ, bà đã cảm giác đứa nhỏ này từ diện mạo đến tính tình đều không tốt, chỉ biết rằng La Duy là do tiểu muội bị cưỡng bức mà sinh ra, đối với La Duy chưa từng khắt khe, nhưng lại vô cùng chán ghét. Đến khi La Duy hiểu chuyện, người cũng gầy, đẹp hơn, Phó Hoa đối với La Duy, cũng chỉ là săn sóc nhiều hơn một chút khi y ngã bệnh, bẵng đi lâu lắm, bà cũng chẳng yêu thương La Duy hơn một chút nào. Nay thân thế La Duy sáng tỏ, Phó Hoa mới phát hiện là La Duy hạ mình sống ở La gia, bà khinh thường La Duy là hoàn toàn không có đạo lý. Nghĩ đến chuyện La Duy phải tới đất Bắc Yến đầy băng tuyết làm chất tử, Hoàng đế Bắc Yến cùng La Duy còn có thù giết cha, cho dù Phó Hoa là phụ nữ, cũng biết La Duy ở Bắc Yến sẽ không dễ chịu gì. Trở thành hoàng tử, lại bị hoàng gia đối đãi như vậy, Phó Hoa chợt yêu thương La Duy hơn, lúc này bà lại nhớ La Duy. Phó Hoa ở nhà khóc lóc náo loạn với La Tri Thu mấy ngày, bà muốn cầu xin La Tri Thu nể tình phụ tử mười mấy năm, giúp La Duy một tay, nhưng La Tri Thu chẳng hề phản ứng, bà là một phụ nhân, dựa vào trượng phu mà sống, bà không có cách nào giúp La Duy cả.
La Duy lại cười rồi liếc nhìn Hứa Nguyệt Diệu, do dự một chút, nhưng vẫn nhìn về phía La Tri Thu.
La Tri Thu nhìn La Duy gật đầu một cái, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, thì giờ này khắc này cũng chẳng thể nói ra.
“La Duy!” Lúc này lại có người gọi La Duy.
Mọi người cùng nhau nhìn phía âm thanh truyền đến.
Long Tường thấy mọi người cùng nhìn về phía hắn, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, gọi La Duy một tiếng:“Lục đệ!” Nói rồi cất bước tới trước mặt La Duy,“Ngươi!” Long Tường nhìn La Duy từ trên xuống dưới.
“Làm sao?” La Duy nhìn Long Tường đứng trước mặt mình, hồi lâu mà chẳng nói gì, liền mở miệng hỏi trước.
“Cầm lấy!” Long Tường vội kéo tay La Duy, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đang nắm tay La Duy, nhưng khi Long Tường thả tay ra, trong tay áo La Duy đã có thêm một vật.“Trước kia ta từng nói với ngươi, ta tập võ là vì muốn bảo vệ quốc gia.” Long Tường nhìn La Duy nói:“Hiện tại ta võ tập thành tài, nhưng ngươi lại phải đi chịu tội.”
“Sau này sẽ có cơ hội ra trận giết địch mà.” La Duy nói.
“Tụ kiếm (kiếm ngắn giấu trong tay áo) kia có thể đồng tâm tước ngọc (cắt qua kim loại, xẻ được ngọc).” Long Tường nhỏ giọng nói với La Duy:“Ngươi hãy dùng để phòng thân.”
“Không hận ta?” La Duy cũng nhỏ giọng hỏi Long Tường.
Long Tường cắn môi, muốn lắc đầu, nhưng lại thấy không cam lòng.
La Duy không ép Long Tường, đây là đệ đệ cùng mẹ với Long Huyền, có thể đối đãi với y như vậy là khó lắm rồi. Xe ngựa lúc này đã đến bên cạnh La Duy, lúc này y mới thấy, sứ thần đến đưa y sang Bắc Yến, là Tôn Ly.
Tôn Ly thấy La Duy nhìn gã, nghiêm mặt, nhưng vẫn hành lễ trước La Duy.
La Duy xoay người định lên xe, thì bất chợt quay người lại, ánh mắt y đảo qua Long Huyền, biết Long Huyền giờ phút này đang nhìn y, nhưng ánh mắt La Duy không dừng lại, đạp lên bậc, vào xe ngựa.
“Lên đường!” Tôn Ly hô to một tiếng.
Long Huyền nhìn xe ngựa chở La Duy lăn bánh, đột nhiên như mất đi hồn phách, định bước ra khỏi hàng ngũ hoàng tử. Long Huyền đột nhiên có một dự cảm, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn La Duy đi như thế, thì nhất định sau này sẽ hối hận.
“Nhị đệ?” Long Ngọc đứng phía trước Long Huyền phát giác hành động của hắn, vội kéo Long Huyền lại.
Long Huyền thấy Long Ngọc, đột nhiên như tỉnh mộng,“Không có gì…” Hắn cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã treo lên vẻ không đành:“Chỉ là nhìn lục đệ đi như vậy, trong lòng thấy thật có lỗi.”
Long Ngọc nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa, vẻ mặt tối sầm. Chu Trữ Văn bảo hắn không cần lo chuyện La Duy, các mưu sĩ bên người cũng đều nói, La Duy không thể giữ lại, thái tử phi khóc cầu, cuối cùng La Tri Thu cũng nói, La Duy buộc phải sang Bắc Yến thôi. Long Ngọc không cần người Chu gia nói cũng đã sớm nhìn ra, phụ hoàng hắn coi trọng La Duy hơn hắn, nếu La Duy cứ tiếp tục ở thượng đô, nói không chừng ngôi vị thái tử của hắn sẽ mất. Kỳ thật Long Ngọc rất muốn nói với những người bên cạnh, rằng hắn không cần ngôi vị thái tử này, chí hắn không ở thiên hạ, cho nên giang sơn này thuộc về La Duy cũng không có gì không tốt.
“Quay về đi.” Hưng Võ đế nhìn theo đến khi bóng xe ngựa chở La Duy biến mất khỏi tầm mắt, mới nói một câu với các hoàng tử và chư thần.
Long Ngọc đi theo phía sau Hưng Võ đế, phía sau hắn là các hoàng đệ, sau nữa mới là các triều thần. Long Ngọc chỉ có thể thầm nói xin lỗi La Duy ở trong lòng, không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn muốn ngôi vị thái tử này, thật sự là, bên hắn có quá nhiều người, cả đời vinh nhục đều dựa vào hắn, hắn không thể dứt bỏ được. Long Ngọc nhìn Hưng Võ đế phía trước, Hoàng đế là một vị vua cô độc, vậy thái tử như hắn cũng chỉ là một thần tử cô độc mà thôi.
La Duy ngồi ở trong xe, xe đi qua ngã tư đường thượng đô, y vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Người đi đường nhìn đoàn xe ngựa này, biết ngồi trên xe chính là Cẩm vương Duy sang Bắc Yến làm chất tử, đều không hẹn mà dạt sang hai bên, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, bàn tán sôi nổi, nhìn xe ngựa chở La Duy lướt qua trước mắt, mang đầy tiếc hận. Nhớ khi Cẩm vương Duy thiếu niên phong hầu, cưỡi ngựa đi khắp các đầu đường thượng đô, quả thật tao nhã vô song. Nay nhận tổ quy tông, trở thành con vua, lại phải lưu lạc làm chất tử, nằm trong lòng bàn tay kẻ khác.
“Cho nên mới nói con người họa phúc khôn lường, mệnh lúc này lúc khác, khó mà đoán được!” Một lão già nhìn người trẻ tuổi bên cạnh mà cảm thán.
Chùa Hộ Quốc, Phất Y Đại Sư nhìn năm đồng tiền trên bàn trà, thở dài liên tục.
“Sư phụ!” Một tiểu sa di chạy vào nói:“Cẩm vương gia đã rời khỏi cửa cung.”
Phất Y Đại Sư rối loạn xếp lại mấy đồng tiền.
Tiểu sa di lại cực kỳ thông minh, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn ra đây là một quẻ bói. Không biết sư phụ nó đang bói cho ai, mà lại ra một quẻ đại hung.
257 Thường Lăng không tin được
Tôn Ly vội vã về Bắc Yến, ở đất kinh đô Đại Chu, gã chỉ có thể chịu đựng, chờ đến khi ra khỏi đất kinh đô rồi, gã liền giục La Duy gấp rút lên đường, cho nên suốt dọc đường đi cứ như hành quân đánh trận.
Tiểu Tiểu và Thất Tử oán hận vô cùng, La Duy phải dặn trước, rằng không được tỏ ra nóng nảy, sau này bọn họ phải sống giữa ánh mắt của người Bắc Yến, lúc này nếu đắc tội Tôn Ly, thì mất nhiều hơn được.
“Nô tài chỉ sợ thân mình công tử không chịu nổi.” Tiểu Tiểu nhìn La Duy oán giận nói.
La Duy đặt miếng lương khô vào tay Tiểu Tiểu. Tiểu gia nhân này, đến bây giờ vẫn quen gọi y là công tử, La Duy cũng để mặc nó gọi, một tiếng công tử này, thoải mái hơn nhiều so với tiếng vương gia kia.
“Công tử.” Thất Tử ngồi ở một bên cắn bánh bao, hỏi La Duy:“Thân thể người có chống đỡ được không? Hãy ăn chút gì đi.”
“Ta không sao.” La Duy uống một ngụm nước, nước này thật lạnh, La Duy nuốt xuống, không hề lên tiếng.
“Vương gia.” Bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh như băng của Tôn Ly.
“Chuyện gì?” La Duy hỏi.
“Chúng ta đã tới Vân Châu.” Tôn Ly nói:“Vân Châu vẫn chưa hết dịch bệnh, mạt tướng nghĩ, chúng ta sẽ không nghỉ ở Vân Châu, mà gấp rút lên đường cả đêm.”
“Được.” La Duy nói:“Cứ làm như lời tướng quân nói.”
Tôn Ly nói xong, lập tức rời đi, không dây dưa thêm một khắc.
La Duy dọc đường không bắt chuyện với Tôn Ly, sau Tư Mã Thanh Sa, thì người này là người hận y nhất. Biết rõ không thể làm dịu mối quan hệ, La Duy cũng không muốn cố gắng.
Tôn Ly hiện tại không lo lắng về La Duy, cho dù La Duy có bản lĩnh cao hơn nữa, thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay gã. Điều Tôn Ly lo lắng là, qua Vân Châu, bọn họ sẽ tới Vân Quan. Nếu La Khải giăng lưới, liệu bọn họ có thể thuận lợi đưa La Duy đi không?
Suốt đêm gấp rút lên đường, thậm chí chết mất hai con ngựa chiến Bắc Yến thượng đẳng, bảy ngày sau, đoàn người La Duy mới đến Vân Quan.
Cửa xe mở ra, La Duy bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt, khi y định đưa tay lên che nắng, thì một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay y,“Đại ca?” Bàn tay ấy, La Duy không cần nhìn, cũng biết là của La Khải.
La Khải ngồi ở bên cạnh La Duy, phân phó bên ngoài:“Về soái phủ.”
Tôn Ly và đám người Bắc Yến được thủ hạ của La Khải mời sang chỗ khác,“Lát nữa sẽ có người đến chiêu đãi các vị.” Người kia để lại một câu như vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tôn Ly đã bỏ đi.
Thủ hạ của Tôn Ly nổi giận, lại bị Tôn Ly ngăn cản,“Nơi này là Vân Quan, đừng làm càn.” Rồi nói với thủ hạ:“Hết thảy cứ chờ đến thành Ô Sương rồi tính.”
Trong xe, tay La Duy thật lạnh, La Khải liền nắm tay La Duy xoa xoa, thỉnh thoảng còn hà hơi, muốn làm tay La Duy ấm lên.
“Đại ca.” La Duy gọi La Khải một tiếng.
La Khải không để ý tới La Duy, chỉ chú ý giúp tay La Duy lưu thông máu.
La Duy thấy La Khải như vậy, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn giao hai tay mình cho La Khải.
Ước nửa canh giờ sau, xe ngựa ngừng lại, quân sĩ bên ngoài bẩm báo La Khải: “Đại soái, đến soái phủ rồi.”
La Duy có thể tự xuống xe, nhưng La Khải nắm tay y không buông, nên y đành để La Khải đỡ xuống xe.
“Tiểu thúc của Sương nhi!” Diệp Tú đã sớm chờ ở trước cửa, nhìn thấy La Duy xuống xe, vội tiến lên, gọi La Duy một tiếng.
“Đại tẩu!” La Duy thấy Diệp Tú, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Đi đường có mệt không?” Diệp Tú nhìn La Duy từ trên xuống dưới, thấy La Duy tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng sắc mặt không có vẻ bị bệnh, cũng không gầy đi, lúc này mới an lòng.
“Đệ chỉ ngồi ở trong xe…” La Duy nói:“Ai mệt thì mệt, chứ đệ không mệt được.”
La Khải không nói một lời, kéo La Duy vào trong soái phủ.
“Chúng ta vào trong nói chuyện,” Diệp Tú vội nói.
La Khải đưa La Duy đến hậu đường soái phủ, thấy La Duy ngồi rồi mới ngồi xuống, chỉ là không lên tiếng.
La Duy đưa mắt nhìn Diệp Tú.
Mấy ngày nay La Khải ra sao, Diệp Tú là người biết rõ nhất,“Tiểu thúc này.” Nàng cười nói với La Duy:“Ta đi sai người chuẩn bị nước nóng cho ngươi, ngươi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
La Duy gật đầu nói vâng.
Diệp Tú liền đi ra ngoài.
La Duy lại đợi La Khải, thấy La Khải vẫn không nhìn y, cũng không nói gì cả, liền đứng lên, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt La Khải, nói:“Ca, huynh không muốn để ý đến đệ sao?”
“Ngươi còn nhận ta là ca ca ngươi?” Hồi lâu sau, La Khải mới khàn khàn cổ họng hỏi La Duy.
“Huynh chính là đại ca của đệ.” La Duy cười rộ lên, nói:“Chỉ đổi một người cha thôi, mẫu thân đệ vẫn là người U Yến La gia mà.”
Yết hầu La Khải đi chuyển một hồi, rốt cuộc hắn vươn tay, kéo La Duy vào lòng, tức giận nói:“Là ta làm đại ca vô dụng, không bảo vệ được ngươi!”
La Duy trấn an La Khải:“Đệ chỉ đi Bắc Yến, không phải là không trở về. Đại ca, năm nay nhiều thiên tai nhân họa, không phải tại đại ca, đại ca có gì sai?”
“Là ta không thể đánh lui đại quân Bắc Yến.”
“Bệ hạ nghiêm mệnh đại ca không được xuất quan, trận này trở thành như vậy, chẳng liên quan gì đến đại ca cả.”
“Tiểu Duy…” La Khải đỡ vai La Duy nói:“Ngươi trốn đi.”
“Cái gì?”
“Ngươi thật sự muốn sang Bắc Yến sao?” La Khải thấy La Duy nhìn mình sững sờ, vội nói:“Nơi này là Vân Quan, cách thượng đô xa như vậy, làm gì còn ai theo dõi ngươi? Trước hết ngươi cứ trốn ở bên ngoài đã.”
La Duy nói:“Đại ca muốn đệ chạy đi đâu chứ?”
“Trước kia đại tẩu ngươi sống ở một nơi gọi là trại Tật Phong.” La Khải nói:“Ngươi tới chỗ đó đi.”
“Làm trái thánh chỉ…” La Duy nói:“Cho dù đệ có chạy tới chân trời, cũng sẽ có ngày bị bắt lại.”
“Có đại ca ở đây rồi, ai dám bắt ngươi?”
La Duy thở dài, nhỏ giọng nói:“Đáng tiếc, đại ca không phải đế vương.”
Bàn tay La Khải bất giác siết chặt.
La Duy không kêu đau, chỉ nói với La Khải:“Ngày mai đệ đi rồi, đại ca, chuyến đi Bắc Yến này, đệ trốn không thoát đâu.”
“Tiểu Duy!” La Khải nói:“Ngươi cứ trốn đi, có chuyện gì đại ca sẽ gánh vác.”
“Cha mẹ, nhị tẩu, Ưu nhi vẫn còn ở thượng đô.” La Duy nói:“Đại ca còn có đại tẩu và Sương nhi, sao có thể vì một mình đệ, mà khiến cả nhà không được yên ổn?”
“Ngươi đi Bắc Yến, chúng ta có thể an tâm sao?!” La Khải gầm nhẹ hỏi La Duy.
“Đệ đi rồi vẫn có thể trở về.” La Duy xoa xoa ngực La Khải, giúp La Khải thuận khí:“Đại ca yên tâm, tính mạng đệ sẽ không gặp nguy hiểm, không thì sao cha lại để đệ đi?”
“Sau khi về kinh ta sẽ hỏi cha.” La Khải nghe La Duy nhắc tới La Tri Thu, không thèm che giấu sự phẫn uất:“Ta sẽ hỏi cha rằng, sao người lại nhẫn tâm như vậy!”
“Được rồi, đại ca ra mặt vì đệ đi!” La Duy vui đùa.
“Ngươi còn cười?” La Khải trừng mắt nhìn La Duy.
La Duy lúc này mới thu hồi nụ cười, nhìn La Khải nói:“Nhất định đệ phải đi Bắc Yến.”
“Ngươi……”
“Đại ca, hãy nghe đệ nói.” La Duy nghiêm túc nói với La Khải:“Thường Lăng không tin được.”
La Khải cả kinh.
La Duy nắm tay La Khải, không để La Khải lên tiếng, tiếp tục nói:“Thường gia đã kết thân cùng nhị điện hạ, sẽ không về phe thái tử nữa. Trận chiến Ô Sương lần này, đánh tới hôm nay vẫn chậm chạp không có kết quả, đệ nghĩ là do Thường Lăng này cũng có vấn đề.”
“Là Thường Lăng hại ngươi?” La Khải thiếu chút nữa kêu to lên.
La Duy không giấu diếm La Khải, kể hết những chuyện y hoài nghi về Thường Lăng ra.
La Khải đầu tiên là ngạc nhiên lắng nghe, cuối cùng tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
Diệp Tú vào gọi La Duy đi tắm, bị vẻ mặt dữ tợn của La Khải làm hoảng sợ. Nhưng khi nàng nghe La Duy kể chuyện xong, Diệp Tú còn phản ứng kịch liệt hơn La Khải, bảo La Khải mang binh đến băm xác Thường Lăng thành vạn đoạn, nếu La Khải không đi, nàng sẽ dẫn các huynh đệ của mình đi, không bắt được Thường Lăng không về.
258 Thư nhà
Thấy vợ chồng La Khải phẫn nộ, La Duy biết hiện giờ bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào đối phó với Thường Lăng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
“Uổng cho chàng vẫn coi họ Thường là huynh đệ tốt!” Diệp Tú càng nói càng bốc hỏa, cuối cùng quở trách La Khải,“Nếu sớm biết đây là loại lang sói không biết tốt xấu, thì thiếp đã dẫn người đi bắt hắn từ lâu rồi!”
“Nàng định mang người nào đi?” La Khải nói:“Nàng cho rằng mình vẫn là đầu lĩnh thổ phỉ à?”
“Đừng tranh cãi nữa.” La Duy thấy hai người sắp to tiếng, vội vàng khuyên nhủ:“Việc này Thường Lăng cũng thân bất do kỷ(*), nếu đệ không vướng phải chuyện lần này, thì cũng sẽ không bỏ qua cho Lĩnh Nam Thường thị.”
(*) Ý nói người ta nhiều khi phải làm những chuyện mà mình không muốn, hoặc không thể làm những điều mà mình muốn
La Duy khi nói lời này có chút âm trầm, khiến La Khải cùng Diệp Tú chẳng biết nói gì cho thỏa đáng.
“Tóm lại đại ca phải nhớ kỹ, sau này phải đề phòng Thường Lăng.” La Duy dặn dò La Khải:“Chuyện Vân Quan, tốt nhất không cho hắn biết, cũng không để hắn nhúng tay vào.”
“Hắn đang ở thành Ô Sương, sao có thể quản chuyện của Vân Quan?” La Khải hỏi.
“Thường Lăng đã làm phó soái Vân Quan nhiều năm.” La Duy nói:“Nơi này có không ít thuộc hạ cũ của hắn ngầm báo tin, nếu muốn giấu diếm đại ca, thì không phải không có khả năng. Đại ca hãy mau chóng thanh lọc Vân Quan, kẻ nào không thể dùng, thì tống cổ hết đi.”
“Tống cổ?” La Khải nói:“Tống cổ như thế nào?”
La Duy có chút kinh ngạc, y không tin huynh trưởng mình làm tướng nhiều năm, lại không biết đuổi một người như thế nào, nhưng vẫn nói:“Điều đi nơi khác là tiện nhất, Đại Chu lớn như vậy, điều đi đâu cũng được, chỉ cần cách Vân Quan xa một chút.”
“Ta không thể vô cớ điều người đi…” La Khải nói, làm đại soái Vân Quan mấy năm nay, hắn chưa từng vì tư lợi mà xuống tay với người nào.
“Trong quân, việc điều động vốn rất bình thường.” La Duy nói:“Đại ca chỉ cần tìm lý do nào đó thôi.”
La Khải định nói, Diệp Tú đã lên tiếng:“Tiểu thúc còn có thể hại chàng hay sao? Chàng cứ nghe tiểu thúc, những kẻ đi theo chàng nhưng trong lòng lại đầy toan tính, chàng giữ lại làm gì?”
La Duy nói:“Việc này đại ca nên làm nhanh chóng, đừng để bọn họ đánh hơi được, rồi liên thủ đối phó đại ca. Hiện tại dù sao cũng là thời buổi rối loạn, trong quân không ổn là điều phạm vào tối kỵ của bệ hạ.”
La Khải cuối cùng gật đầu, xem như đồng ý, rồi lại hỏi La Duy:“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không trốn, mà sẽ đi Bắc Yến?”
La Duy gật đầu, nhìn về phía Diệp Tú cười nói:“Đại tẩu, đệ đi tắm được chưa?”
Diệp Tú nói:“Chuẩn bị xong hết rồi, mau đi đi.”
La Duy mượn cớ tắm rửa, tạm thời rời khỏi.
La Duy đi rồi, Diệp Tú liền hỏi La Khải:“Tiểu đệ không muốn trốn?”
“Nó lo cho gia đình, không chịu trốn.” La Khải buồn rầu nói:“Tính nó không chịu nghe ai khuyên đâu.”
Diệp Tú nói:“Vậy làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng hết, để nó tới trại ngay đêm nay rồi.”
La Khải ngồi yên trong chốc lát, sau đó tức giận nói:“Mặc kệ nó có nguyện ý hay không, cho dù phải ép buộc, ta cũng bắt nó phải đi!”
Diệp Tú ngẫm lại, trừ phương pháp mạnh, cũng chẳng có biện pháp nào khác, liền nói:“Vậy cứ theo lời chàng.”
La Khải đã sắp xếp người, chờ La Duy tắm rửa xong, ép La Duy phải trốn.
“Đại soái.” Lính canh cửa soái phủ lúc này lại vội vàng chạy đến.
“Chuyện gì?” La Khải hiện tại ngoài chuyện của La Duy, thì chẳng có tâm trí nào lo các việc khác, không kiên nhẫn hỏi.
Cửa phòng nói:“Tướng phủ ở thượng đô phái người tới, nói là tướng gia có thư nhà gửi đại soái.”
La Khải và Diệp Tú nhìn nhau, La Duy vừa đến, thì thư nhà của phụ thân cũng vừa lúc tới nơi, đây là ý gì?
Diệp Tú đột nhiên nhướng mày, nhỏ giọng nói với La Khải:“Không phải là phụ thân cũng muốn cứu tiểu đệ đấy chứ? Ở thượng đô nhiều người như vậy, người khó mà nỏi ra, cho nên tới Vân Quan rồi, cha thấy chỗ này tiện hành động chăng?”
La Khải nghe Diệp Tú nói, hắn đương nhiên cũng hy vọng lá thư của La Tri Thu gửi hắn, là muốn hắn cứu La Duy.
Người truyền tin tiến vào, định quỳ xuống hành lễ trước mặt La Khải.
La Khải vừa thấy người này, là người trong La phủ, vội nói:“Không cần hành lễ, đưa thư của cha ta cho ta nào.”
Lão gia nhân đem thư La Tri Thu tự tay viết giao cho La Khải.
La Khải bóc thư xem, càng xem sắc mặt lại càng trắng bệch.
Diệp Tú thấy La Khải khác lạ, vội tới bên cạnh La Khải, phu thê hai người cùng đọc thư, kết quả Diệp Tú đọc được một nửa, đã không muốn đọc nữa.
“Đại công tử.” Lão gia nhân thấy La Khải đầy vẻ không cam tâm, muốn xé thư, vội vàng quỳ xuống nói với La Khải:“Tướng gia nói, đại công tử nếu muốn thấy trên dưới trăm người La phủ chết hết, thì cứ việc làm theo ý mình.”
La Khải vò nát bức thư, La Tri Thu không nói thêm cái gì với hắn trong thư, càng chưa nói cái gì giang sơn làm trọng, chỉ nói với La Khải, rằng nếu hắn thả La Duy, Hưng Võ đế sẽ không bỏ qua cho La gia, rồi để hắn tự mình lựa chọn.
Lão gia nhân quỳ chờ La Khải đáp lời.
La Khải cuối cùng phất tay để lão gia nhân lui xuống trước, hắn còn có thể làm thế nào đây? Liều mạng cửa nát nhà tan, cũng phải cứu La Duy sao? Chuyện như vậy, La Khải không làm được.
“Phải làm thế nào đây?” Diệp Tú lúc này không có chủ ý, đành hỏi La Khải.
La Khải ngồi đó hồi lâu, cuối cùng đứng dậy nói với Diệp Tú:“Bảo mọi người về hết đi.”
Diệp Tú muốn nổi giận với La Khải, tại La gia, trừ trượng phu La Khải, nàng có cảm tình với La Duy nhất, nếu không có La Duy, cũng không có nàng cùng La Khải ngày hôm nay.
“Không như vậy, thì nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?” La Khải đỏ hai mắt, hỏi Diệp Tú:“Chẳng lẽ để cha mẹ phải chết sao?”
Diệp Tú cúi đầu không nói gì, không ai muốn cha mẹ phải chết cả.
“Đi chuẩn bị đồ ăn đi.” La Khải day day hai mắt, nói với Diệp Tú:“Lần trước ta thấy Tiểu Duy rất thích ăn đồ ăn nàng làm, hôm nay làm nhiều hơn một chút đi.”
Diệp Tú mắt ngậm nước, đi chuẩn bị đồ ăn.
La Khải đến tiểu hoa thính gặp La Duy, La Duy lúc này đã tắm xong, ôm Tiểu La Sương đứng dưới mái hiên trêu đùa. Tiểu anh nhi không biết sầu, bị La Duy trêu đùa, phát ra tiếng cười khanh khách.
La Khải nhìn La Duy trêu đùa La Sương, trên mặt tươi cười, trái tim càng như bị kim đâm. Hắn từ nhỏ đã tòng quân, chưa từng gặp tình cảnh như ngày hôm nay, trong tay có đao kiếm, dưới trướng có binh mã, nhưng lại không cứu được đệ đệ của mình.
“Đại ca!” La Duy thấy La Khải tiến vào, cười gọi La Khải, bế La Sương lại gần, mặt đối mặt La Khải, hỏi Tiểu La sương:“Sương nhi, nhìn xem ai tới kìa?”
“Giờ nó chỉ có biết ăn rồi ngủ thôi…” La Khải đi lên, xoa đầu tiểu nhi tử, nhìn La Duy nói:“Sao có thể nhận ra ai?”
“Sương nhi…” La Duy ghé sát mặt trước mắt La Sương, nói:“Con phải nhớ kỹ, ta là tiểu thúc của con.”
La Sương miệng phun phì phì, nhìn La Duy cười.
La Duy hỏi La Khải:“Sương nhi có thể nhớ đệ không? Sẽ không phải là sau một thời gian không nhìn thấy, khi gặp lại, nó sẽ không chịu nhận đệ chứ?”
Lời này khiến La Khải xót xa, đón lấy La Sương trong tay, giao cho bà vú, nói:“Ngươi là tiểu thúc của nó, huyết nhục chi thân, sao nó lại không nhận ngươi?”
La Duy nhếch miệng cười.
“Bên ngoài lạnh lắm.” La Khải kéo La Duy vào nhà,“Chúng ta vào nhà rồi nói.” Lại lệnh cho bà vú:“Ngươi đưa La Sương về phòng đi.”
“Đại soái!” Trong phòng khách, Hồng thúc đợi La Khải đã lâu.
“Hồng thúc?” La Khải nhìn thấy Hồng thúc, ngoài ý muốn nói:“Sao thúc lại tới đây?”
“Đệ gọi Hồng thúc đến đấy.” La Duy nói, sau đó gật đầu với Hồng thúc.
Hồng thúc đặt mấy quyển sổ trước mặt La Khải.
La Khải nói:“Các ngươi làm cái gì vậy?”
La Duy ngồi bên cạnh La Khải, nói:“Đây là tiền mà tiêu cục Tật Phong kiếm được mấy năm nay, trước kia vẫn là do đệ quản, hiện tại sẽ để đại ca quản.”
259 Thẳng thắn
La Khải mở quyển sách, nhìn một chuỗi dài con số, chỉ trợn mắt cứng lưỡi.
“Chừng ấy tiền, đại ca có vừa lòng không?” La Duy hỏi.
La Khải nói:“Mấy năm nay lão bản tiêu cục là ngươi?”
La Duy nói:“Mọi chuyện đều là Hồng thúc làm, đệ chỉ góp chút tiền vốn.”
Hồng thúc vội lên tiếng:“Nếu không có Tam công tử, tiêu cục cũng không làm ăn thuận lợi đến thế.”
“Ngươi!” La Khải nhìn những con số khổng lồ trong sổ sách, hỏi La Duy:“Ngươi không biết quan viên triều đình không thể kinh thương sao? Ngươi cần nhiều tiền như thế để làm cái gì?”
La Duy nói:“Đệ nói rồi, tiêu cục lập ra dưới danh nghĩa của Hồng thúc. Về phần tiền, đại ca, chúng ta cần tính toán cho mai sau.”
“Về sau nhà chúng ta mở tiêu cục mà sống?” La Khải hỏi.
“Nếu không làm quan, mở tiêu cục cũng không tồi.” La Duy nói rồi liếc nhìn Hồng thúc.
Hồng thúc vội lui ra ngoài.
“Ngươi nói phụ thân có thể mất chức quan?” La Khải hỏi La Duy, chuyện Long Huyền hắn còn chưa kịp tiêu hóa, lúc này La Duy lại cho hắn một đòn cảnh cáo.
“Hiện tại triều cục thực loạn…” La Duy đè thấp thanh âm nói với La Khải:“Thái tử không phải là đại thụ để chúng ta dựa vào.”
“Thái tử cũng……”
“Hắn không phải đối thủ của Long Huyền.” La Duy nói thẳng:“Đại ca nên chuẩn bị tinh thần thái tử sẽ bại đi.”
La Khải nói:“Chuyện này cha chưa bao giờ nói.”
“Cha muốn bảo vệ thái tử.” La Duy nói:“Chỉ là trước khi đệ đi Bắc, đã tính đến tình huống xấu nhất của La gia, vạn nhất đệ không về được, đại ca……”
“Sao ngươi lại không về được chứ?” La Khải quát:“Đừng nói mấy câu ủ rũ thế anyf!”
“Đệ là nói vạn nhất.”
“Việc này không có vạn nhất.”
“Đại ca, thỏ khôn tìm hang mà trú, chúng ta phú quý đã tận, không nên tự tìm đường lui cho chính mình sao?” La Duy nói:“Có tiền tài, chúng ta dù có quy ẩn sơn lâm, thì vẫn có thể sống phú quý.”
La Khải nói:“Nào dễ dàng quy ẩn như thế? Ngươi nói thái tử không thể dựa vào, vậy nhà ta phải dụa vào ai mà sống?”
“Sống chết trước mắt, chúng ta quản chuyện sống chết của người khác làm gì?” Nụ cười trên mặt La Duy bỗng nhiên hóa lạnh,“Ca, nếu tiến một bước là vực sâu vạn trượng, thì vì sao chúng ta không lùi một bước? Hồng thúc là thân tín của đại tẩu, huynh có thể tín nhiệm lão, cho dù La gia không thể hiển quý trong triều, thì lão vẫn sẽ toàn tâm toàn ý giúp huynh.”
La Khải rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi mấy vòng trong phòng khách,“Nhà chúng ta đã đến nước này, tiến thêm một bước liền thịt nát xương tan ư?” Hắn hỏi La Duy.
“Tả tướng La phủ một năm nay ba đứa con được phong hầu.” La Duy nói:“Sau đó đệ lại được phong vương, hưởng thân vương tước. Đại ca, huynh thấy nhà chúng ta hiện nay tốt đẹp, hay là bại vận?”
La Khải trố mắt nói:“Thái tử không làm gì sai, mà vẫn có thể bại sao?”
“Đệ nghĩ thái tử đã bị bệ hạ chán ghét.” La Duy nói:“Cho nên nếu hắn đánh mất sủng ân, đệ tuyệt đối không bất ngờ. Còn có Long Huyền, hiện tại bệ hạ giao việc cho hắn ngày càng nhiều, để hắn vượt qua thái tử chỉ chuyện sớm muộn thôi.”
“Chuyện này cha biết chứ?”
“Phụ thân trong lòng hiểu rõ, chỉ là người không muốn thừa nhận.”
La Khải lại thở dài đi lại vài vòng, cuối cùng đến trước mặt La Duy, dừng lại:“Tiểu Duy, ta đã lâu không về thượng đô, cho nên ngươi đừng dọa ta.”
La Duy kéo tay Khải, để La Khải ngồi xuống, nhỏ giọng nói:“Đệ chỉ nói đây là trường hợp xấu nhất, có lẽ là đệ nghĩ quá nhiều. Chỉ là chút tiền tài ngầm này, đại ca không thể buông tay. Vạn nhất thật sự thái tử thế bại, phụ thân muốn cùng sống chết với thái tử, đại ca phải cùng nhị ca khuyên nhủ phụ thân, vứt bỏ quan tước, chỉ cần cả nhà có thể ở bên nhau, thì dù có phải làm ruộng cũng vui vẻ. Huống chi, chúng ta cũng sẽ không gặp cảnh khốn cùng.”
“Trong triều còn có ngươi, nhà chúng ta sao lại mất căn cơ?” La Khải nói, lúc này hắn cũng chẳng màng đến cái gì trung quân hay không trung quân, La Duy nói cũng đúng, chỉ cần cả nhà bọn họ bình an vô sự, chuyện thái tử có liên quan gì đến họ cơ chứ?
“Thiên hữu bất trắc đích phong vân. (Trời gió trời mưa khó đoán)” La Duy nói:“Chuyện sau này ai biết được, chúng ta lại càng không có bản lĩnh đoán ra. Đại ca hãy nhớ kỹ lời đệ nói, cẩn thận ứng phó là được. Cho dù đệ có thể về triều, cũng không biết bệ hạ còn có thể ân sủng đệ hay không.”
“Vậy ngươi…” La Khải ngừng lại một chút, rồi hỏi:“Ngươi nay cũng là con cháu hoàng gia, chẳng lẽ không nghĩ tới…” La Khải chỉ chỉ nơi họ ngồi,“Một chút cũng không nghĩ tới?”
“Đệ…” La Duy định trả lời, thì Diệp Tú tìm đến, nói đồ ăn đã bày kín một bàn, chờ huynh đệ hai người tới ăn.
Diệp Tú dồn hết sở trường làm bàn tiệc rượu này. Với tâm tình của La Duy hiện tại, y ăn cái gì cũng đều giống như ăn sáp, nhưng vì vợ chồng La Khải chăm chú nhìn, nên ăn nhiều hơn một ít.
Ăn xong bữa cơm trong không khí nặng nề, ba người cũng chẳng nói được mấy câu.
Cơm chiều xong xuôi, Diệp Tú nói có chuẩn bị cho La Duy một ít quần áo, rồi vội vàng trở về phòng. La Khải cùng La Duy đi ngủ, huynh đệ hai người lớn như vậy rồi, nhưng đây mới là lần đầu ngủ cùng nhau.
“Thuốc mang đủ chưa?” La Khải không có cách nào giúp La Duy trốn thoát, đành phải hỏi xem La Duy chuẩn bị đi Bắc Yến ra sao.
“Mang đủ hết rồi ạ.” La Duy nói:“Phụ thân muốn đệ chờ ở Bắc Yến một năm.”
“Chỉ một năm là được?”
“Có lẽ vậy.” La Duy nói, nếu có thể, y cũng thật sự muốn La Khải giúp y đào tẩu.
La Khải nghiêng người, quay mặt về phía La Duy nói:“Ngươi có từng nghĩ tới vị trí đó hay không?”
La Duy nói:“Nếu đệ bảo có, thì đại ca sẽ làm gì?”
La Khải cắn răng nói:“Nếu ngươi muốn, ta cùng với nhị ca ngươi sẽ giúp ngươi.”
“Nếu phụ thân không đồng ý?”
“Việc này không nhất định phải làm theo cha.” La Khải nói:“Mà tại sao cha lại không đồng ý? Ngươi và chúng ta không phải rất thân cận hay sao? Hà tất phảiuổng công lo cho người ngoài?”
La Duy đầu tiên bật cười, sau đó mới nói:“Đệ không có số mệnh này.”
“Sao ngươi biết ngươi không có số mệnh này?” La Khải đem kéo La Duy đang quay lưng về phía mình lại, để y đối mặt với mình:“Ta không đùa với ngươi đâu, ngươi có gì thua kém Long Huyền? Hắn có thể tranh, nươi lại không thể tranh sao?”
La Duy dường như do dự nhiều lần, La Khải có thể nói lời muốn giúp y đoạt vị, khiến La Duy giật mình. Đại ca trong trí nhớ y, là một người trung quân nhưng cứng nhắc, người trước mặt này, không giống đại ca trong trí nhớ của y.
“Ngươi nói đi!” La Khải giục La Duy.
“Đệ…” La Duy rốt cục hạ quyết tâm, nói:“Thân thể đệ không tốt, đời này không thể có con, sao có thể nắm lấy giang sơn?”
“Ngươi!” La Khải không ngờ La Duy có thể nói ra những lời như vậy, theo bản năng nhìn xuống hạ thân La Duy.
“Chuyện này đệ sẽ không nói bậy.” La Duy cười khổ nói:“Khi ở trong cung, bệ hạ vẫn sai thái y điều trị cho đệ, đống dược liệu này là để đệ có thể duy trì nòi giống.”
“Tâm mạch bị thương, mà không thể có con sao?” La Khải không tin:“Ngươi chỉ cần… chỉ cần tiết chế một chút, không phải… không phải là sẽ ổn thôi sao?” Nói xong lời này, La Duy không có phản ứng, La Khải đỏ mặt, nói chuyện anyf với đệ đệ, thật sự rất xấu hổ.
“Còn nữa…” La Duy lúc này cũng thẳng thắn nói với La Khải:“Đệ cũng không thích nữ nhân.”
La Khải vốn đang chống tay gối đầu nằm nghiêng, bị câu này của La Duy làm cả kinh, thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã xuống giường.
La Duy thần sắc như thường nói:“Đệ không thể nối dõi tông đường, cưới vợ cũng chỉ là hại người, cho nên đệ không thích nữ tử, cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Ngươi…” La Khải lúc này nhớ kỹ lại, nghẹn nửa ngày, mới hỏi La Duy:“Ngươi có phải cùng… cùng Vệ Lam?”
“Vâng.” La Duy lên tiếng.
La Khải không biết mình có nên nổi giận hay không.
“Cho nên đại ca hãy chiếu cố Lam nhiều một chút.” La Duy mạnh mẽ nhìn La Khải.
La Khải hít một hơi thật sâu.
“Đại ca?” La Duy chưa hết hy vọng, vội kéo tay áo La Khải.
La Khải thiếu chút nữa không chống đỡ nổi mà mắng La Duy hồ nháo, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của La Duy, hắn có muốn nói nhiều hơn cũng không thể.“Biết rồi.” La Khải hàm hồ đồng ý với La Duy, nghĩ đến chuyện La Duy phải đi Bắc Yến, trái tim La Khải cũng không thể cứng rắn mãi, giúp La Duy dịch dịch góc chăn, nói:“Ngủ đi, ngày mai đại ca tiễn ngươi lên đường.”
“Vậy chuyện tiêu cục thì sao?”
“Ta sẽ quản thật tốt.” La Khải nói:“Đây cũng là tâm huyết của ngươi, không thể lãng phí.”
La Duy lúc này mới thả lỏng, chuyện cần giao đã giao hết, bên người lại là La Khải, y yên tâm nhắm mắt ngủ say.
La Khải trông coi cho La Duy, tâm phiền ý loạn, mở mắt thức trắng một đêm.
260 Bắc Yến xuân hàn
Ra khỏi Vân Quan, qua ốc đảo hoang mạc, qua thành Ô Sương, rồi qua Thiên Thủy Nguyên, mới chân chính là đất Bắc Yến.
Tư Mã Thanh Sa lại phái một đội binh mã đến hộ vệ, chỉ là, như vậy cũng không thể ngăn lời mắng chửi của dân chúng Bắc Yến dành cho đoàn xe ngựa của La Duy. Quốc thù gia hận, chỉ qua một trận chiến Ô Sương – Thiên Thủy, Bắc Yến mất thành Ô Sương, đây là quốc thù, không biết có bao nhiêu quân nhân Bắc Yến chết dưới phiến hoang nguyên và chân tòa thành đen kịt ấy, người chết có họ hàng ruột thịt, đây chính là gia hận. La Duy trong mắt người Bắc Yến, chính là đầu sỏ, Bắc Yến chật kín người lửa giận bừng bừng chỉ chực chờ phát tiết.
Tôn Ly nghe những lời mắng chửi xung quanh, trong lòng gã dâng lên một loại khoái cảm được trả thù. Mà khi Tôn Ly quay đầu lại nhìn đoàn xe ngựa lặng im không tiếng động ấy, thì chút khoái cảm này đã rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh. La Duy suốt dọc đường không hề lên tiếng, cứ như người này đột nhiên trở thành kẻ câm điếc vậy, chẳng phản ứng với bất cứ ô ngôn uế ngữ nào. Tôn Ly nhìn phản ứng của La Duy, thấy thật nản lòng. Cứ như đưa tay đấm vào một bịch bông, vật bị đánh chẳng làm sao, còn người đánh cũng không thấy thỏa mãn.
La Duy ngồi ở trong xe, cửa sổ xe đóng chặt, bên ngoài tiếng chửi rủa của người Bắc Yến vẫn vang lên không ngớt. La Duy chỉ chuyên tâm đọc sách dạy đánh cờ trong tay, suy nghĩ hồi lâu, mới đặt một quân cờ xuống.
Tiểu Tiểu ở một bên rốt cục phát khóc.
“Không chịu nổi?” La Duy nghe tiếng Tiểu Tiểu khóc, mới ngẩng đầu nói:“Coi như không nghe thấy gì là được.”
“Hai nước giao chiến là do các vị quân chủ…” Tiểu Tiểu lau nước mắt nức nở nói:“Chính bọn họ không có bản lĩnh đánh thắng trận, dựa vào cái gì mà mắng công tử chứ?!”
La Duy đưa khăn cho Tiểu Tiểu,“Lau đi, ngươi đọc sách không tồi, có thể nói ra hai nước giao chiến là do các vị quân chủ. Tiểu Tiểu, sau này ngươi phải đi thi Trạng Nguyên đấy.”
“Công tử !” Tiểu Tiểu dùng khăn lau lung tung lên mặt một hồi, mới dịch mông đến trước mặt La Duy, ngồi chồm hỗm nói:“Người không tức giận? Binh lính bên ngoài rõ ràng là cố ý, nếu bọn họ không cho phép, thì sao người dân Bắc Yến dám mắng chúng ta?!”
“Không bị đánh ta đã thấy may mắn lắm rồi.” La Duy lại bắt đầu xếp quân cờ.
Tiểu Tiểu nhìn những quân cờ đen trắng đầy bàn cờ, đột nhiên run giọng hỏi La Duy:“Công tử, đến tột cùng thì người Bắc Yến sẽ làm gì chúng ta? Sẽ…sẽ… đánh chúng ta à?”
“Có ta ở đây rồi.” La Duy thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, chỉ có thể an ủi Tiểu Tiểu:“Đợi đến thành Hạ Phương, chúng ta sẽ có nơi ở của mình, ngươi chỉ cần ở bên trong, không có việc gì thì đừng ra ngoài, hệt như hồi ở tướng phủ, thì sẽ không có ai đánh ngươi cả.”
“Vậy công tử thì sao?” Tiểu Tiểu hỏi:“Cũng ở cùng chỗ với nô tài?”
“Được rồi.” La Duy vỗ đầu Tiểu Tiểu,“Ngươi thật đúng là lắm mối bận tâm, đã nói có ta ở đây rồi, các ngươi sẽ không phải chịu khổ.”
Tiểu Tiểu tin La Duy, hướng ra phía ngoài chửi một câu:“Mắng chửi nhân tài là đồ tiện nhân!”
La Duy cúi đầu, không giữ nổi quân cờ trong tay, đánh rơi nó xuống bàn cờ. Tư Mã Thanh Sa hận y, hắn đường đường là vua của một nước, biết oan có đầu nợ có chủ, tất nhiên sẽ không gây phiền toái với bọn Tiểu Tiểu. Nhưng La Duy không biết Tư Mã Thanh Sa sẽ đối xử với mình ra sao. Đánh đập? Thụ hình? La Duy cũng khiếp đảm, y không muốn phải chịu đau.
Có vật nặng ném vào thùng xe.
Tiểu Tiểu liền nhào vào trên người La Duy, muốn bảo vệ y.
“Không có việc gì.” La Duy vỗ lưng Tiểu Tiểu, an ủi:“Một hòn đá thôi mà.”
Thất Tử chửi người bên ngoài, nhưng tiếng nó lại lập tức bị bao phủ trong tiếng cười vang của người dân Bắc Yến.
Tôn Ly hạ lệnh đi nhanh hơn, nhưng không hề lên tiếng đuổi dân chúng đang bám theo mắng chửi đoàn xe ngựa.
“Tướng gia nói chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ một năm.” Tiếng chửi bậy ngoài xe xa dần, chút dũng khí bảo vệ chủ nhân của Tiểu Tiểu lập tức tiêu thất, nó hỏi La Duy:“Công tử, là một năm thôi, sẽ không dài hơn chứ?”
La Duy chỉ gật đầu một cái, mong rằng chỉ là một năm. Xuân hạ thu đông, một năm sẽ rất nhanh trở thànhquá khứ, y có thể chịu đựng mà.
“Mưa rồi.” Tiểu Tiểu lên tiếng.
La Duy lúc này mới vén rèm cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đã là mùa xuân, La Duy có thể nhìn thấy chồi non đầu cành, cũng nhìn thấy tuyết đọng thật dày.
“Nơi này lạnh hơn Đại Chu của chúng ta…” Đối với người lần đầu tiên đến Bắc Yến như Tiểu Tiểu, khí trời lúc này căn bản vẫn là mùa đông khắc nghiệt.
La Duy buông rèm xuống, nói một câu:“Cũng sắp đến thành Hạ Phương rồi.”
Tiểu Tiểu nói:“Công tử, tại sao đô thành Bắc Yến lại có tên giống tên người thế.”
Lực chú ý của La Duy trở lại bàn cờ kia, y lại tiếp tục tự đánh cờ.
“Công tử?” Tiểu Tiểu thấy La Duy không để ý tới mình, lại gọi La Duy một tiếng.
“Thành Hạ Phương, nghĩa là bốn phương vui mừng.” La Duy không ngẩng đầu, nói với Tiểu Tiểu:“Ý là thống nhất thiên hạ, bốn biển thần phục.”
“Khẩu khí thật lớn…” Tiểu Tiểu than thở.
Xe ngựa lại kịch liệt lắc lư, những quân cờ La Duy vừa sắp xếp rơi hết xuống dưới.
Tiểu Tiểu vội thu dọn quân cờ, trong lòng ủy khuất, lại chảy nước mắt, nói:“Lại là người Bắc Yến cố ý, nhất định đã để ngựa chạy vào rãnh nước!”
La Duy bóp trán, đầu y có chút mê muội trong trận nhoáng lên vừa rồi. Mấy ngày nay, những quân sĩ Bắc Yến đánh xe cho y không quá một ngày đổi một người. Loại xóc nảy do cố ý này, khiến xương cốt cả người La Duy đều đau, đầu váng mắt hoa, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Tiểu vừa dọn xong quân cờ, thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Vương gia.” Tôn Ly đứng ở bên ngoài gọi La Duy một tiếng.
“Sao thế?” La Duy hỏi.
Tôn Ly nói:“Mời vương gia xuống xe nói chuyện, vạn tuế gia của ta có lời muốn nói.”
“Công tử!” Tiểu Tiểu lại khẩn trương kéo tay áo La Duy.
“Không có việc gì, đừng sợ.” La Duy nhìn Tiểu Tiểu cười an ủi, đẩy cửa xe, liền bị gió lạnh bên ngoài đập vào mặt, thổi mạnh đến phát run.
Đứng bên cạnh Tôn Ly là một thái giám nội thị trong hoàng thất Bắc Yến, nhìn thấy La Duy xuống xe, liền mở miệng:“Vương gia, dọc đường có vất vả không?”
La Duy đứng trước xe nói:“Không sao.” Y thấy thái giám này tuổi đã lớn, Tôn Ly đối với gã cùng có vẻ cung kính, có lẽ thái giám này có địa vị không thấp trong hoàng cung Bắc Yến.
“Vương gia.” Đại thái giám vẫn quan sát La Duy:” Nô tài phụng thánh chỉ của bệ hạ đến đón vương gia.“
La Duy nói:“Ta biết sắp đến thành Hạ Phương rồi.”
“Nhưng vạn tuế gia không có ở thành Hạ Phương.” Đại thái giám nói.
La Duy hỏi:“Ngươi định đón ta tới đâu?”
“Bệ hạ ở Sùng Cốc, đặc biệt lệnh cho nô tài tới đón vương gia vào đó gặp người.”
La Duy lui về phía sau một bước, Sùng Cốc là hoàng lăng của Tư Mã thị, hắn muốn y tới hoàng lăng làm cái gì? Định giết y trước mộ Tư Mã Trường Thiên, để an ủi vong linh?
“Vương gia.” Thái giám này hình như rất vừa lòng với phản ứng của La Duy nghiêng mình, đưa tay ra nói:“Mời.”
“Vậy các hạ nhân, thị vệ của ta thì sao?” La Duy hỏi.
“Bệ hạ không bảo họ vào cùng…” Đại thái giám nói:“Bọn họ sẽ tới thành Hạ Phương trước. Vương gia, bệ hạ biết ngài tới, nên đã sớm chuẩn bị dịch quán ở thành Hạ Phương, chỉ còn chờ vương gia tới thôi.”
Thất Tử và bọn thị vệ đứng xung quanh La Duy đều có vẻ khẩn trương.
La Duy thấy đám binh tướng Bắc Yến nhìn họ như hổ rình mồi, thở dài một hơi, nói:“Được, ta đi theo ngươi, còn các thủ hạ của ta, phiền các ngươi sắp xếp khi tới thành Hạ Phương vậy.”
“Công tử!” Thất Tử thấy La Duy định đi, xông về phía trước một bước, ngăn cản La Duy.
“Chờ ta ở thành Hạ Phương.” La Duy nhìn Thất Tử, cười vô vị rồi nhẹ giọng nói:“Chúng ta nay ăn nhờ ở đậu, ngươi đừng quá mức làm càn, đừng gây phiền toái cho ta.”
“Công tử không thể đi một mình được!” Thất Tử vội la lên.
“Chúng ta chỉ có ngần này người, đánh không lại người ta đâu.” La Duy lướt qua Thất Tử, đến bên cạnh đại thái giám.
Quả nhiên La Duy mới bước vài bước, đoàn người Thất Tử liền bị binh lính Bắc Yến vây quanh. Đoàn người trơ mắt nhìn La Duy bị đại thái giám đưa đi.
………………..
Ở mấy chương này, nếu thím nào để ý thì sẽ thấy em ko gọi La Khải là “anh” như trước mà chuyển thành “hắn”
Tại có mấy thím chê để “anh” nghe nó hiện đại quá
Em sẽ beta dần dần để sửa lại mấy chương trước sau, tất nhiên sẽ sửa lại luôn danh xưng các kiểu ạ :3 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.