Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 53

Mai Quả

06/06/2017

19 Replies261 Suối nước nóng Sùng Cốc

Sùng Cốc không cách xa kinh sư như hoàng lăng Đại Chu, mà ở ngay trong vùng núi sâu phía bắc thành Hạ Phương.

Bởi vì hoàng lăng ở trong núi sâu, cho nên trong núi vẫn có đường cho xe ngựa chạy. La Duy ngồi trong xe ngựa Tư Mã Thanh Sa chuẩn bị cho y, không có rèm dày thảm ấm, nhiệt độ trong xe cơ hồ chẳng khác với bên ngoài là bao. Cửa xe không thể mở từ bên trong, vì bị một ván gỗ đóng đinh chặn lại, La Duy ngồi bên trong không khác gì ngồi trong ngục tối. Nhưng nếu ở trong lao, chỉ cần không bị xích lại thì y có thể đi lại để tự sưởi ấm, nhưng trong xe này nhỏ hẹp, y chỉ có thể ngồi cuộn tròn, động cũng không động nổi.

Xe ngựa ngừng lại, La Duy nghe bên ngoài có người gọi ăn cơm. Chỉ chốc lát sau, có người mở cửa xe, mang một cốc nước và một cái bánh vào. Nước rất lạnh, cái bánh thì màu đen tuyền, La Duy cắn một miếng, có mùi đậu, thô lệ khó nuốt. Nhưng không phải y không biết thứ này, là bã đậu, nông dân vẫn dùng chút cám nghiền cùng bã đậu để làm thức ăn cho gia súc. Không biết Tư Mã Thanh Sa còn muốn trừng phạt y như thế nào đây, La Duy ăn nửa cái bánh rồi uống cốc nước kia, trong bụng có thức ăn, y mới có sức đối mặt với Tư Mã Thanh Sa được.

Đội ngũ lại đi tiếp, đại thái giám hỏi binh sĩ đưa cơm cho La Duy,“Y ăn không?”

“Ăn một nửa ạ.” Binh sĩ mang một nửa cái bánh bã đậu cho đại thái giám xem, hỏi:“Tiền công công, vứt đi chứ?”

“Ăn không hết thì để đấy ăn tiếp.” Đại thái giám họ Tiền nói.

Binh sĩ tuân lệnh, buổi tối hôm nay, khi đưa cơm chiều cho La Duy, sẽ lại đem nửa cái bánh này đặt vào trong xe.

Tư Mã Thanh Sa tới Sùng Cốc sớm hơn La Duy hai ngày. Từ khi đăng cơ tới nay, đây là lần thứ hai hắn đến Sùng Cốc. Sùng Cốc là hoàng lăng Tư Mã thị, ngoài sơn hình địa mạo, mang thế ngọa hổ tàng long, còn bởi vì nơi này cảnh trí quanh năm xanh mướt, sơn hoa rực rỡ, có suối nước nóng không bao giờ cạn.

Tư Mã Trường Thiên đế mất đột ngột, cho nên lăng tẩm của lão tại Sùng Cốc đến hôm nay vẫn chưa xây dựng hoàn thành. Quan tài của Trường Thiên đế tất nhiên không thể táng trong lăng mộ xây dang dở, cho nên chỉ có thể đặt tạm trong ngôi chùa ở Sùng Cốc.

Đêm, những người xây dựng lăng mộ đều đi nghỉ ngơi, Tư Mã Thanh Sa đứng trước ngôi mộ sắp hình thành. Nơi này chính là nơi phụ hoàng hắn yên giấc ngàn thu, Tư Mã Thanh Sa nhìn bầu trời thất tinh bắc đẩu, không khỏi suy nghĩ, đế vương như bọn họ, sau khi chết, thật sự có thể lên trời làm thần tiên sao?

“Bệ hạ.” Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám,“ Cẩm vương Duy của Đại Chu đến.”

La Duy. Tư Mã Thanh Sa nghe cái tên này, hô hấp như bị kìm hãm, hắn rốt cục cũng được nhìn thấy y rồi.

“Bệ hạ……”

“Biết rồi.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Dẫn y ra suối nước nóng.”

“Nô tài tuân chỉ.” Thái giám này lĩnh chỉ, rồi lui ra ngoài.

“Phụ hoàng.” Tư Mã Thanh Sa nói với ngôi mộ không người, phảng phất vong hồn của Tư Mã Trường Thiên,“Nhi thần đã bắt La Duy đến, người nói nhi thần phải đối xử với y thế nào đây?”

Ánh nến trong ngôi mộ vụt sáng, không ai trả lời câu hỏi của Tư Mã Thanh Sa.

Ngày Long Huyền bảo Tôn Ly nhắn tin về, Tư Mã Thanh Sa không có bất cứ do dự nào liền phát binh đánh thành Ô Sương. Bắc Yến sau một phen khổ chiến, mới lấy lại được Đông Thương, một lần nữa đoạt lại Xuân Độ quan, vốn đã hao tài tốn của, nên nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng Tư Mã Thanh Sa vẫn dùng toàn lực, liều mạng đánh trận này. Cũng có lão thần khuyên hắn, lúc này không phải lúc xuất binh, nhưng Tư Mã Thanh Sa không nghe lời lão thành mưu quốc khuyên bảo. Trừ Tôn Ly biết nội tình, người Bắc Yến đều nói hắn vì thành Ô Sương, nhưng Tư Mã Thanh Sa biết, bản thân chỉ vì La Duy thôi.

Đứng trước ngôi mộ thật lâu, Tư Mã Thanh Sa mới mang theo một thân hàn khí bước ra khỏi nơi này. Có một tâm tư, mà sau trận chiến Thiên Thủy, Tư Mã Thanh Sa vẫn chôn ở đáy lòng. La Duy, toàn bộ tâm tư này chính là La Duy, mỗi tiếng nói mỗi cử động, nhíu mi, miệng cười của người này hắn đều nhớ rõ, không biết trong bao nhiêu giấc mộng, hắn đều mơ về hình bóng La Duy đứng trên thành Ô Sương, mắt môi như họa, trong chốc lát lại biến thành La Duy đứng trên thành Nghiệp Già, giữa phong tuyết, thiếu niên kia cười tựa gió xuân. Tư Mã Thanh Sa không thể tha thứ cho chính mình, rõ ràng đây là kẻ hại hắn mất thành trì, hại phụ hoàng hắn chết thảm, cớ sao hắn lại ngày đêm mong nhớ?!

La Duy ngồi ở Noãn các, bên cạnh là một huân lư hương, La Duy không biết đây là hương hoa gì, y chưa từng thấy ở Đại Chu. Hương hoa nồng đậm, khiến đầu óc La Duy vốn hôn trầm càng trở nên mê huyễn. May mà Noãn các không hề lạnh như trời đông giá rét, thân thể La Duy vốn đông cứng, nhưng ngồi ở đây một lát cũng ấm lên..

Không bao lâu, lại có cung nhân mang cho La Duy một bát súp.

La Duy thầm muốn nói tiếng tạ ơn, nhưng thấy tiểu cung nhân này cũng nhìn y đầy hận ý, liền bưng bát súp lên uống, tránh né ánh mắt xuyên thấu của tiểu cung nhân.

Tiểu cung nhân vẫn đứng đợi đến khi La Duy dùng xong bát súp, mới cầm bát không lui ra ngoài, từ đầu đến cuối không nói với La Duy câu nào.

Có bát súp vào bụng, La Duy mới có chút khí lực, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài Noãn các. Bên ngoài đèn đuốc lung linh, đứng ở Noãn các này, nhìn không thấy hoàng lăng của các đời quân vương Tư Mã thị, chỉ có thể nhìn thấy hoa cỏ bạt ngàn. La Duy ngây ngốc đứng trước cửa sổ, chờ Tư Mã Thanh Sa, hắn sai người đưa y bát súp, là muốn để lát nữa dụng hình, y sẽ không đến nỗi phái chết hay sao? La Duy miên man suy nghĩ. Lúc này, ở đây chỉ có một mình y, chung quanh đều là người Bắc Yến hận y đến tận xương tủy, La Duy cảm thấy thật sự y không thể sống mà ra khỏi hoàng lăng Sùng Cốc.

“Vương gia.” Tiền công công lại một lần nữa bước vào, nói:“Bệ hạ muốn gặp ngài.”

“Hắn muốn gặp ta ở đâu?” La Duy hỏi.

Ngoài cửa sổ lúc này truyền đến tiếng gõ mõ sang canh, đã là canh ba rồi.

“Vương gia, mời đi theo nô tài.” Tiền công công miệng tự xưng là nô tài, nhưng ngữ khí lại cao cao tại thượng.

Tình thế bắt buộc, La Duy buộc phải đi theo Tiền, bước qua tầng tầng lò sưởi ở Noãn các. Đi xuống không biết bao nhiêu thềm đá, La Duy nghe được tiếng nước, qua hai khúc ngoặt nữa, thì trước mắt rộng mở sáng sủa, một suối nước nóng cực lớn xuất hiện trước mắt La Duy.

“Vương gia hãy chờ ở đây.“Tiền công công bỏ lại những lời này rồi đi thẳng.

La Duy nhìn xung quanh, nơi này trừ y và nước, thì chẳng còn ai cả. Suối nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, thỉnh thoảng còn có bọt nước. Hơi nước cùng nhiệt độ hòa lẫn vào nhau, khiến nơi này ấm áp đến mức khó thở. La Duy càng không hiểu nổi tâm tư của Tư Mã Thanh Sa, nếu muốn trừng trị y, thì trực tiếp nhốt y vào ngục là được rồi, đưa y đến suối nước nóng trong hoàng lăng để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ muốn giam y ở đây?

Không có cách nào, y đành đứng chờ. La Duy nhìn ánh nến đã cháy hết vài cái, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tư Mã Thanh Sa. Thật sự là chống đỡ không nổi, La Duy dựa vào một cái cột mà ngồi xuống, vốn chỉ định dựa vào một lát, không ngờ sau khi ngồi xuống, mặt đất đều ướt hết cả, La Duy cũng không để ý, liền thiếp đi.

Đến gần sángTư Mã Thanh Sa mới vào suối nước nóng này. Đây là suối nước nóng ngầm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, cho nên có lẽ bên ngoài mặt trời đã mọc, nhưng trong này vẫn chỉ có thể thắp sáng bằng ánh nến. Trong hơi nước mông lung, Tư Mã Thanh Sa phí một phen nhãn lực, mới nhìn thấy La Duy ngồi dưới đất ngủ say. Hắn đi tới trước mặt La Duy, con người đã vô cùng mệt mỏi này vẫn chưa tỉnh.

Tư Mã Thanh Sa đứng đó, từ trên cao nhìn xuống La Duy, người này quần áo dính bẩn, tóc tai tán loạn, lại bị hơi nước trong này bám ướt, trên mặt cũng dính bụi, cuộn mình trên mặt đất mà ngủ, rõ ràng chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Tư Mã Thanh Sa giật mình, hắn không hiểu vì sao mình còn có thể cảm thấy người này xinh đẹp, rõ ràng là một nam tử, không có vẻ mềm mại của nữ tử, vì sao lại khiến hắn ngại ngùng?

Cảm thấy có bàn tay chạm vào người, La Duy chợt bừng tỉnh,“Ngươi?” Y phát hiện bản thân bị Tư Mã Thanh Sa ôm vào lòng, tay Tư Mã Thanh Sa đang đặt ở thắt lưng y.

Tư Mã Thanh Sa thấy mình làm La Duy tỉnh lại, liền kéo La Duy ra suối nước nóng.

La Duy còn chưa kịp tỉnh hẳn, đã bị bao phủ trong làn nước ấm.

262 Cái gọi là đế vương chinh phục

Tưởng rằng Tư Mã Thanh Sa sẽ mắng chửi mình giống như người dân Bắc Yến, cũng từng tưởng rằng Tư Mã Thanh Sa sẽ dụng hình với mình, thậm chí đã tưởng rằng, vì sĩ diện, Tư Mã Thanh Sa sẽ không để ý đến thế tục mà chém chết mình trước mộ Tư Mã Trường Thiên, cho nên trước khi La Duy đến Bắc Yến, đã an bài chu đáo đường lui cho người thân, y biết sau khi mình sang Bắc Yến, sinh tử có số, cuối cùng y cũng đấu không lại Long Huyền, vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận. La Duy không ngờ rằng Tư Mã Thanh Sa sẽ ôm tâm tư khác với y.

Sau khi rơi vào suối nước nóng, La Duy bị Tư Mã Thanh Sa giữ chặt trong nước, sặc vài ngụm, đầu óc vốn mơ hồ mê muội bị nước làm thanh tỉnh.

“La Duy.” Tư Mã Thanh Sa đè La Duy dưới thân, gọi La Duy một tiếng, thanh âm thay đổi, vừa hung tợn, lại vừa tràn ngập sắc dục khó nói thành lời.

“Buông ra!” Sau khi La Duy tỉnh lại, xét thái độ của những hạ nhân kia, thì y chẳng cần suy nghĩ cũng đoán được hành động của Tư Mã Thanh Sa lúc này. La Duy chống cự, nhưng khó dùng lực trong nước, ỷ vào kỹ năng bơi không tồi, y tránh được khỏi bàn tay Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa vốn xem thường sức lực của La Duy, không ngờ La Duy thoạt nhìn văn nhược, nhưng hóa ra khí lực không hề nhỏ, dám đá vào đầu gối hắn một cái.

La Duy muốn đứng thẳng lên, lại phát hiện suối nước nóng này quá sâu, hai chân y không thể chạm đến đáy.

“Buông ra?” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy muốn bơi sang chỗ đối diện, liền đưa tay ngăn cản y,“La Duy.” Hắn hỏi La Duy:“Đến bây giờ mà ngươi còn dám ra lệnh cho trẫm sao?”

“Ngươi muốn giết cứ giết!” La Duy biết mình trốn không thoát, dứt khoát nói với Tư Mã Thanh Sa.

“Giết ngươi?” Tư Mã Thanh Sa mỉa mai:“Giết ngươi, để ta bị người trong thiên hạ nhạo báng là kẻ không biết lễ nghĩa, không xứng đáng làm vua à? La Duy, ngươi chỉ biết hại trẫm thôi!”

La Duy lui về phía sau, nhưng phía sau lưng chợt lạnh, đụng phải vách hồ, y đã không còn đường thối lui.

Tư Mã Thanh Sa chặn trước mặt La Duy, nói:“La Duy, ngươi có từng hối hận hay không?”

La Duy đáp:“Hối hận.”

“Ngươi còn gạt ta à!” Tư Mã Thanh Sa đột nhiên phẫn nộ, vươn tay bóp cổ La Duy, rít gào:“Rốt cuộc thì ngươi đã từng nói với ta một câu nào thật lòng hay chưa?! La Duy, trẫm thật tâm đối đãi ngươi, kể từ lúc mới quen, trẫm đã không có ý hại ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi đối với trẫm từng có tâm sao? Vô tâm? Hay là muốn lợi dụng? Nói đi!”

La Duy không thở được, theo bản năng muốn gỡ tay Tư Mã Thanh Sa ra, nhưng toàn bộ sức lực đã dùng hết trong lúc giãy dụa ban đầu, bây giờ không còn nữa. La Duy dần dần bất động, nghĩ rằng cứ để Tư Mã Thanh Sa bóp chết cũng hay, Tư Mã Thanh Sa hận sâu như vậy, đừng nói y chịu khổ một năm, mà một ngày có lẽ y cũng không chịu nổi.

Tư Mã Thanh Sa giờ khắc này cũng tính cứ như vậy bóp chết La Duy, chỉ cần La Duy chết, hắn sẽ không nghĩ về y nữa, cũng không còn bất cứ hận ý nào, có lẽ hắn là kẻ bất trung bất hiếu, nhưng chỉ cần La Duy chết, là hắn được giải thoát rồi. Cảm thấy thân thể người trong tay đã mềm nhũn, vô lực phản kháng, Tư Mã Thanh Sa tưởng rằng mình đã giết chết y, hắn vươn tay còn lại, lau đi những giọt nước trên khuôn mặt La Duy, muốn nhìn La Duy thêm một chút, lại thấy đôi môi y hóa tím.

La Duy từ từ nhắm hai mắt, chỉ còn chờ khoảnh khắc cuối cùng.

Tư Mã Thanh Sa vội buông lỏng tay, hắn không ra tay được, không muốn giết, hắn không muốn La Duy chết.

La Duy lại thở được, kịch liệt ho khan.

“Ngươi không thể chết được.” Tư Mã Thanh Sa đẩy La Duy vào vách đá, phát điên xé nát quần áo y, cuồng loạn mà gào thét:“Trước khi trả xong món nợ mà ngươi đã nợ ta, thì ngươi đừng mong được chết! Ngươi khiến Tư Mã Thanh Sa ta trở thành trò cười cho thiên hạ, sao ngươi có thể chết ngay được chứ? Người chết còn có thể biết đau không?! Ta không để ngươi chết được! Ngươi, ngươi cũng đừng mong được chết!”

Thân thể La Duy mềm nhũn, hai tay yếu ớt ngăn cản Tư Mã Thanh Sa xé rách quần áo,“Ngươi thả ta ra đi…” Y cầu xin Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa không muốn nghe giọng La Duy nữa, lấy tay bưng kín miệng mũi y.

La Duy bị Tư Mã Thanh Sa bịt chặt miệng, hít thở không thông, khiến trước mắt y tối sầm.

“Ngươi đến để trả nợ, La Duy.” Tư Mã Thanh Sa dường như đang tìm một lý do cho chính mình, hắn không phải kẻ bất trung bất hiếu, hắn chỉ muốn người này sống để chuộc tội mà thôi, hắn không nhớ y, mà là hận y.

Thân thể một trận đau nhức, khiến hai mắt La Duy trừng lớn, khóe mắt như nứt ra.

Tư Mã Thanh Sa lại dường như chưa từng chiếm được thứ gì khiến hắn vui thích như lúc này, thì ra tư vị thân thể nam tử là như thế này, không mềm mại như nữ tử, nhưng lại căng chặt, khiến hắn khi ra vào cũng cảm thấy đau đớn, thế nhưng có được thứ khoái cảm hoan ái kia, lại càng thêm hưng phấn chinh phục.

La Duy vốn đã hôn mê, lại bị cơn đau làm tỉnh,“Đi ra ngoài…” Y há miệng, không biết lấy sức lực từ đâu ra, kêu lên thảm thiết,“Ta chịu không nổi, ngươi đi ra ngoài!” Y cố hết sức đẩy Tư Mã Thanh Sa ra.

Tư Mã Thanh Sa chỉ dùng một tay ôm lấy La Duy, hung hăng va chạm trên vách đá, bản thân cũng mượn sức của chính La Duy mà liều mạng xuyên vào thân thể y.

La Duy lại hét thảm một tiếng, tựa như chỗ sâu nhất trong bụng bị ai đánh một cú thật mạnh, lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép mà vỡ tung.

Thị vệ canh giữ bên ngoài suối nước nóng, cung nhân, bọn thái giám đều bị tiếng hét thảm thiết của La Duy dọa sợ, không thể tưởng tượng nổi Cẩm vương Duy đang phải chịu hình phạt như thế nào.

Máu chảy dọc theo chân hai người xuống nước, mặt nước trong nháy mắt hóa đỏ ngầu.

Đầu La Duy lệch sang, tựa trên vai Tư Mã Thanh Sa, vô tri vô giác, giống như đã chết.

Tư Mã Thanh Sa không cảm nhận được gì, đứng trong máu loãng, theo đuổi cảm giác sung sướng hắn chưa từng trải qua. Mùi máu tươi xen lẫn trong hơi nước, chậm rãi tràn ngập khắp không gian. Mùi máu tươi ấy, nếu người khác ngửi được sẽ buồn nôn, nhưng đối với Tư Mã Thanh Sa lúc này, lại như đưa hắn quay lại chiến trường, hắn ảo tưởng mình đang rong ruổi trên lưng ngựa, mang theo thiên quân vạn mã, chinh phục hết thảy, mà La Duy dưới thân, chính là chiến trường của hắn.

Tư Mã Thanh Sa đứng trong mặt nước lâu hóa khó chịu, hắn liền ôm La Duy lên bờ, làm trên mặt đất không thú vị, lại mang theo La Duy xuống nước. Một người vốn rất biết kiềm chế, lúc này lại vô cùng phóng túng.

La Duy bị cơn đau kéo tỉnh, rồi lại vì đau mà ngất đi, cứ như vậy lặp lại, không kêu lên nổi nữa.

Tư Mã Thanh Sa ngay từ đầu không thích nghe giọng La Duy, lúc này lại muốn nghe lời cầu xin La Duy phát ra trong vô thức,“Sao ngươi không nói gì?” Hắn hỏi La Duy, hai mắt y vẫn mở to nhưng đã mất đi tiêu cự.

Môi La Duy khẽ mấp máy, nhưng khi Tư Mã Thanh Sa ghé sát tai vào môi y, lại chẳng nghe được gì.

“Bệ hạ còn chưa ra?” Có thần tử lại tìm đến Tư Mã Thanh Sa một lần nữa.

Tiền công công canh giữ ngoài cửa lắc đầu.

“Bệ hạ ăn chưa?” Vị thần tử thân tín này lo lắng cho Tư Mã Thanh Sa.

“Đã ăn mấy bát súp và cháo yến rồi.” Tiền công công đáp lời.



Bọn họ đều không biết, Tư Mã Thanh Sa cả ngày nay chẳng ăn bất cứ thứ gì, mấy bát súp và cháo yến kia, hắn đều ép La Duy ăn hết, hắn biết người này thân mình không tốt, không dựa vào mấy thứ đại bổ mà duy trì tính mạng, thì hẳn sẽ bị hắn chơi đùa đến chết ở đây.

“Bệ hạ có nói lúc nào sẽ ra không?” Thần tử lại hỏi, có mấy việc quan trọng bắt buộc phải do Tư Mã Thanh Sa quyết định.

Tiền công công vừa định lên tiếng, thì cách một cánh cửa đá, bọn họ lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết, khiến người ta tim đập chân run.

Giữa dòng nước, hai ngón tay Tư Mã Thanh Sa nhét sâu vào thân thể La Duy, La Duy đúng như Tư Mã Thanh Sa mong muốn, lại hét to lên, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, nhưng sau đó cả người chết ngất, mặc cho Tư Mã Thanh Sa đùa nghịch như thế nào, y cũng không tỉnh lại.

………….

Yếu vợi? 2 ngón tay mà cứ làm như 2 bàn tay =.,=

263 Thâm cung tù

Khi La Duy tỉnh lại, đã là năm ngày sau.

“Người tỉnh rồi?” Một lão thái giám tóc bạc trắng canh giữ bên giường La Duy, thấy La Duy rốt cục cũng mở mắt, tiến lại gần hỏi La Duy một câu.

La Duy vừa cử động, một trận đau nhức khó nói thành lời từ hạ thân truyền đến, khiến y suýt nữa lại hôn mê.

“Người đừng cử động.” Lão thái giám nói:“Phía dưới của người nứt rất nặng, cử động sẽ lại nứt ra đấy.”

La Duy đầy mặt xấu hổ, khi vừa tỉnh lại, trong đầu trống trơn, cơn đau lúc này mới khiến y nhớ lại chuyện xảy ra ở suối nước nóng. Y quay đầu, nhìn nơi mình đang ở, hình như là một cung thất, cũng chạm trổ điêu khắc, chỉ là ngay đến mạng nhện cũng đóng bụi, cửa sổ cũ nát, không giống một nơi có người ở.

“Bệ hạ đưa người đến đây.” Lão thái giám dường như biết La Duy đang nhìn gì:“Người nằm chờ một chút, nô tài đi gọi thái y đến.”

Lão thái giám đi ra ngoài, cửa cũng không thèm đóng. Gió lạnh xộc thẳng vào, thổi tới chỗ La Duy, khiến y co rụt lại. La Duy há miệng ho khan, nhưng cứ ho một tiếng, hạ thân lại đau như bị khoan vào. Không dễ dàng chống đỡ qua trận đau đớn này, y đã đổ một thân mồ hôi lạnh. La Duy muốn nằm thẳng, nhưng lưng vừa đụng tới ván giường, một trận đau đớn lại truyền khắp toàn thân. La Duy không biết rằng, vì bị Tư Mã Thanh Sa đè trên vách đá mà cọ xát, nên lưng y không còn một mảnh da nào lành lặn.

Một thái y cùng lão thái giám đi đến, lão đứng trước giường nhìn La Duy, không hề che giấu sự khinh thường.“Thân mình còn đau không?” Lão hỏi La Duy.

La Duy trầm mặc không nói.

Thái y cũng không nói nhiều với La Duy, trực tiếp xốc chăn che trên người y lên.

La Duy thấy hạ thân chợt lạnh, tay đụng phải làn da sưng tấy, mới phát giác hạ thân mình không một mảnh vải.

Thấy La Duy muốn che, thái y trung niên lạnh nhạt nói:“Thương thế của ngài là do hạ quan trị, vương gia đừng che cái gì trước mặt hạ quan cả.”

Bởi vì tay thái y đụng phải vết thương, y kêu lên một tiếng, rồi im lặng.

“Mang nước ấm đến.” Thái y ra lệnh cho lão thái giám bên cạnh.

Lão thái giám có chút không bằng lòng, nhưng lời thái y nói gã không dám không nghe, quay đầu bước đi, lúc này mới nhớ đóng cửa phòng.

La Duy trừ làn da lưng nát bét, thì trước người lại không bị thương, chỉ có những vết xanh tím qua năm ngày vẫn không tan hết. Thái y nhìn thân thể thê thảm trước mắt, nhướng mày, lão cũng cảm thấy không đành lòng. Ngày ấy, Tư Mã Thanh Sa bước ra từ suối nước nóng, lão liền bị cung nhân gọi vào trong, vừa bước vào, đã bị mùi máu tươi làm cho suýt nôn ra. Đến khi lão nhìn thấy La Duy trên mặt đất, liền kêu lên thành tiếng, trong nháy mắt ấy lão cho rằng, y cả người xanh tím, hai chân mở rộng, hạ thân chỉ còn là một lỗ máu không sạch sẽ, quanh thân đều dính đầy máu loãng và nước, không có khả năng còn sống.

“Bệ hạ nói, nếu người này không sống được, ngươi cũng không cần sống tiếp.” Khi đó Tiền đại tổng quản đã nói như vậy.

Thái y vẫn còn may mắn, Cẩm vương Duy mới nhìn tưởng như yếu ớt, nhưng không ngờ vẫn có thể chịu đựng. Sốt cao ba ngày, mê man năm ngày, khi tỉnh lại, thấy La Duy lúc này không sốt nữa, thái y mới xác định người này chưa chết được.

Lão thái giám mang một chậu nước ấm đến, hỏi thái y:“Đại nhân, một chậu nước có đủ không?”

“Không đủ.” Thái y nói rồi giúp La Duy lau rửa.

Lão thái giám lại đi đun nước.

Thái y khinh thường thì vẫn khinh thường, nhưng động tác lại rất nhẹ, sợ làm đau La Duy. Khi giúp La Duy bắt mạch, vị ngự dụng thái y của Tư Mã Thanh Sa cũng phát hiện tâm mạch La Duy đã từng tổn thương, người này không thể chịu đau thêm nữa.

“Này…” La Duy đến lúc này mới thở nổi, mở miệng hỏi thái y:“Đây là nơi nào?”

Thái y nói:“Là hoàng cung Bắc Yến.”

La Duy hơi thở mong manh, nói:“Vậy ở đây? Là chỗ nào?”

“Đây là điện Ngưng Lộ.”

La Duy còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại đau đến ngừng thở, tay gắt gao túm lấy vỏ gối, có như vậy mới không kêu lên thành tiếng.

Thái y giúp phân tán lực chú ý của La Duy:“Nơi này đã vài chục năm không có người ở, ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có người đến quấy nhiễu ngươi. Bệ hạ hôm qua đã hạ chiếu thư, ngươi đột ngột phát bệnh, vì để tiện chăm sóc ngươi, nên mới giữ ở lại trong cung nghỉ ngơi.”

“Vậy những người đi theo ta, đại nhân có biết tình hình bọn họ không?” La Duy hỏi.

“Bọn họ ở dịch quán.” Thái y nói:“Ngươi không cần lo lắng cho bọn họ, bệ hạ sẽ không đối phó với hạ nhân.”

“Vậy hắn còn định làm gì ta?”

Thái y nghẹn lời, chuyện Tư Mã Thanh Sa cưỡng bức La Duy, trừ Tiền công công, lão thái giám bị phái đến hầu hạ La Duy, thì chỉ còn lão biết, việc này thái y chẳng có cách nào trả lời La Duy cả. Lão luôn luôn đi theo Tư Mã Thanh Sa, luôn luôn không phát giác Tư Mã Thanh Sa mê nam sắc, lần này lại đối với La Duy như vậy, có lẽ chỉ là đơn thuần muốn làm nhục La Duy, nhưng sau đó lại không tiếc thuốc quý, chỉ cầu có thể cứu sống La Duy. Thái y không biết vạn tuế gia muốn tiếp tục làm nhục y, hay là có tâm tư khác.

La Duy không có được đáp án, cũng không hỏi lại.

Thái y mất đi hứng thú nói chuyện, động tác nhanh hơn.

Đến khi thái y lau người cho La Duy xong, thay thuốc, La Duy đã đau đến ướt đẫm mồ hôi.

Thái y đành lệnh cho lão thái giám tiếp tục đi đun nước ấm, rồi ra cửa gọi thêm hai thái giám, giúp La Duy lau người một lần nữa, đổi lại đệm chăn, thay áo ngủ.

“Đại nhân vì kẻ này mà bận rộn thành như vậy…” Lão thái giám nhìn thái y nhỏ giọng oán giận:“Có cần thiết không? Bệ hạ chỉ nói y không chết là được mà.”

Thái y nói:“Nếu y lại bị cảm lạnh, nhất định sẽ mất mạng.”

Lão thái giám nói:“Nô tài thấy y đã đỡ nhiều, có thể mở miệng nói chuyện mà.”

Thái y trầm mặt nói:“Sao? Vương công công cũng học y thuật à? Từ khi nào thế?”

Bị thái y nói như vậy, lão thái giám mới không nói nữa.

Thái y cho La Duy uống thuốc xong, mới rời đi, trước khi đi lại dặn dò lão thái giám:“Nếu y xảy ra chuyện gì, thì lập tức tới tìm ta.”

Lão thái giám đồng ý, đưa thái y đi ra ngoài, khi trở về, thấy La Duy trên giường lại mê man.

La Duy ngủ đến tận buổi tối, khi mở mắt ra, liền thấy Tư Mã Thanh Sa ngồi ở bên cạnh giường.

“Ta đã nói sẽ không cho ngươi chết.” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy tỉnh, bình tĩnh nói.

La Duy giữ chặt chăn trên người, ánh mắt kinh hoảng nhìn Tư Mã Thanh Sa.

“Ngươi đừng nghĩ muốn chết.” Tư Mã Thanh Sa nở nụ cười, nói:“Ngươi là quan tòa của trận Chu Yến, nếu ngươi tự sát, ta sẽ lại phát binh, lúc này, Đại Chu vẫn còn đang trong thiên tai nhân họa nhỉ.”

La Duy không nhìn Tư Mã Thanh Sa, quay đầu, khẽ cụp mắt, dưới mi mắt thật dài xuất hiện một bóng râm.

Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, cỗ dục niệm trong lòng lại nổi lên, vì sao người này lại đẹp đến thế? Thần sắc mang bệnh, càng nhìn càng thương xót. Tư Mã Thanh Sa đưa tay vuốt ve khuôn mặt La Duy,“Nếu ngươi không phải kẻ thù của trẫm thì tốt biết bao nhiêu…” Hắn hỏi La Duy:“Vì sao ngươi lại cùng trẫm kết thù?”

La Duy vô lực tránh khỏi bàn tay Tư Mã Thanh Sa, y không muốn cùng Tư Mã Thanh Sa nói về tranh chấp giữa hai nước, mà có lẽ, Tư Mã Thanh Sa cũng chẳng muốn nghe những lời như vậy. La Duy chỉ hỏi Tư Mã Thanh Sa:“Quần áo ta hôm ấy đâu?”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi muốn quần áo hôm ấy mặc trên người?”

La Duy khẽ gật đầu.

“Ngươi tìm thứ này sao?” Tư Mã Thanh Sa từ trong lòng lấy ra một vật, là một nửa miếng ngọc Uyên Ương.

264 Không thể tin

La Duy vươn tay muốn đoạt lại ngọc Uyên Ương trong tay Tư Mã Thanh Sa, dù mất cái gì, y cũng không muốn mất thứ này.

Tư Mã Thanh Sa nắm tay lại, ngăn bàn tay La Duy. La Duy giấu nửa miếng ngọc Uyên Ương này ở túi áo trong, có thể thấy nó quan trọng với La Duy đến nhường nào.“Nửa kia của thứ này ở đâu?” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy.

La Duy quan sát thần tình Tư Mã Thanh Sa, khí định thần nhàn, không giống bộ dáng phát cuồng, cân nhắc một hồi mới mở miệng nói:“Ta không biết, đây là nương ta để lại cho ta, ngươi trả nó cho ta đi.”

“Nương ngươi?” Tư Mã Thanh Sa không biết La Duy nói thật hay nói dối:“Vậy nửa kia ở trong tay phụ hoàng ngươi?”

La Duy nhỏ giọng nói:“Ta không biết.”

“Phụ hoàng ngươi không nói với ngươi?” Tư Mã Thanh Sa nói:“Đại danh của mẫu thân ngươi, ngay cả trẫm cũng từng nghe, đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, quốc sắc thiên hương.”

“Ta… ta chưa từng nhìn thấy người.”

“Triều đình Đại Chu triều đối đãi với ngươi có chỗ nào tốt chứ?” Tư Mã Thanh Sa ném ngọc Uyên Ương vào người La Duy,“Ngươi nghĩ lại đi, trung thành và tận tâm như vậy, đáng giá sao?”

La Duy gắt gao giữ chặt ngọc Uyên Ương trong tay, cứ như sợ Tư Mã Thanh Sa lại lấy đi mất.

“Nói đi!” Tư Mã Thanh Sa nâng cằm La Duy lên,“Hiện tại đã hối hận chưa?”

“Ta là con dân Đại Chu.” La Duy nói:“Từ nhỏ đã vậy, bệ hạ, ta không thể lựa chọn.”

Tư Mã Thanh Sa lại thay đổi sắc mặt.

La Duy bộ dáng vô lực, nói:“Bệ hạ, hạ nhục ta ngươi cũng đã làm, nếu vẫn không đủ, hãy nhốt ta vào ngục là được rồi. La Duy không phải kẻ không biết tốt xấu, ta biết bệ hạ hận ta, người Bắc Yến đều hận ta, ta không nên ở lại hoàng cung này, ngươi để ta ra khỏi cung đi.”

Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy sững sờ, La Duy chưa từng ăn nói khép nép như vậy trước mặt hắn, lòng hắn bỗng nhiên mềm nhũn.

“Ta bị như vậy coi như là gặp báo ứng.” La Duy tiếp tục cầu xin Tư Mã Thanh Sa:“Ngươi hãy buông tha ta đi.”

“Giả vờ đáng thương!” Tư Mã Thanh Sa bạt tai La Duy một cái thật mạnh, hắn đã bị La Duy lừa đến phát sợ. Tư Mã Thanh Sa không tin La Duy sẽ dễ dàng chịu thua như thế, người này tâm cơ quá sâu, những lời y nói không thể tin được.

La Duy nhận cái tát của Tư Mã Thanh Sa, khóe miệng nhất thời chảy máu.

Tư Mã Thanh Sa nghĩ mình lại bị La Duy lừa, nên vừa mới mềm lòng, lại trở nên cáu giận, ánh mắt nhìn La Duy không được tự nhiên. Chộp lại ngọc Uyên Ương trong tay La Duy,“Cái này thật sự là của mẫu thân cho ngươi?” Hắn lớn tiếng hỏi.

La Duy thật sự không hiểu, Tư Mã Thanh Sa muốn dây dưa làm rõ thật giả chuyện này với y làm gì.



Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy không nói lời nào, trong lòng càng thêm khẳng định, y đã nói dối đây là di vật của mẫu thân. Ngọc Uyên Ương bị Tư Mã Thanh Sa nện trên mặt đất.

“Đừng!” La Duy nghe tiếng ngọc Uyên Ương rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang, giãy dụa bật dậy, đưa tay đỡ lấy.

Bên cạnh Tư Mã Thanh Sa trống không.

La Duy không có gì chống đỡ, lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng cũng đủ để tay y chạm được vào miếng ngọc Uyên Ương.

Chân Tư Mã Thanh Sa đạp lên tay La Duy,“Đây thật sự là di vật của mẫu thân ngươi?”

“Phải!” La Duy nói, tay y bị Tư Mã Thanh Sa đạp lên, không thể động đậy.

“Thật chứ?” Tư Mã Thanh Sa tăng thêm lực dưới chân.

“Thật!” La Duy chỉ sợ Tư Mã Thanh Sa đạp hỏng ngọc Uyên Ương, đối với đau đớn trên tay, y vẫn còn có thể chịu đựng, nhìn Tư Mã Thanh Sa cam đoan:“Là thật, ta sẽ không lấy mẫu thân ra để nói dối!”

Tư Mã Thanh Sa bất động, lực dưới chân càng ngày càng lớn, lời La Duy nói phân không rõ thật giả, khiến lòng hắn tràn đầy phẫn hận.

Tay đứt ruột xót, chân Tư Mã Thanh Sa đạp lên một thời gian dài, La Duy bắt đầu không chịu nổi, y cảm thấy xương ngón tay như vỡ nát, cố chịu đựng mà cầu xin Tư Mã Thanh Sa:“Bệ hạ, ta nay đã là tù nhân của ngươi, ta không còn bản lĩnh hại ngươi nữa, lại càng không thể lừa ngươi, ta còn có thể lừa ngươi cái gì cơ chứ? Ngươi hãy buông tha cho ta đi!”

Tư Mã Thanh Sa nhấc chân, bước sang một bên, hắn vốn đưa tay định đỡ La Duy đứng lên, nhưng khi tay vừa chạm vào y, lại rụt về, xoay người bước đi. Người này là kẻ thù, toàn Bắc Yến đang nhìn xem hắn sẽ trừng trị y như thế nào, hắn không thể đối xử tốt với người này.

Lão Vương thái giám chờ Tư Mã Thanh Sa rời khỏi đây, bước đến, trong ánh nến mơ hồ, gã thấy La Duy quỳ rạp trên mặt đất. Đến gần hơn vài bước, gã hoảng sợ khi thấy tay phải La Duy da thịt tuột hết ra ngoài. Gã canh giữ bên ngoài nửa ngày, nhưng lúc nãy mới có tiếng động truyền ra, chỉ trong chốc lát ấy, y đã bị vạn tuế gia làm bị thương thành thế này ư?

Nền đất rất lạnh, La Duy bị đau lại bị lạnh, nhìn thấy lão Vương thái giám đứng trước mặt mình, nhân tiện nói:“Ngươi đỡ ta được không, ta không đứng lên được.”

“Vương gia cũng là người xuất thân cao quý.” Lão Vương thái giám xoay người, kéo La Duy khỏi mặt đất, đẩy lên giường,“Thân kiều nhục quý (thân thể mềm mại, da thịt quý báu), ngài hãy nghĩ cho bản thân mình, đừng suốt ngày chọc giận bệ hạ.”

La Duy xoa xoa khóe miệng dính máu, muốn đắp chăn, thì hạ thân lại cảm thấy ẩm ướt.

Lão Vương thái giám đương nhiên cũng thấy máu ở hạ thân La Duy, kéo chăn đắp lên người La Duy:“Vương gia cố chịu đựng, nô tài đi gọi thái y cho ngài.”

Cung thất không người, La Duy xòe tay, nhìn ngọc Uyên Ương trong tay. Ngọc thạch Tuyên Châu tương đối cứng, ngọc Uyên Ương này bị Tư Mã Thanh Sa ném, mà cũng chỉ có vài vết rạn. La Duy siết chặt ngọc Uyên Ương, trên tay đầy máu, mà máu ở hạ thân cũng rất nhanh nhiễm đỏ đệm chăn. Đau đớn, khuất nhục, ủy khuất, bất lực, phẫn hận, tất cả cảm giác dấy lên trong lòng, La Duy vùi đầu trong chăn, đem ngọc Uyên Ương dán lên ngực, bật khóc. Lần này, không có ***g ngực của Vệ Lam để y dựa vào, cũng không có Vệ Lam đến cho y ấm áp, La Duy tuyệt vọng, y muốn rời khỏi nơi này, y nhớ Vệ Lam.

Thái y tới rất nhanh, nghe nói La Duy lại bị thương, thái y thực khẩn trương, sợ lần này La Duy lại tăng thêm thương tích, thì thần tiên cũng không cứu nổi. Khi thái y đến, La Duy không thấy động tĩnh, thái y cuống quít xốc chăn lên xem, y đã mê man, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt kéo dài.

“Y không có việc gì chứ?” Lão Vương thái giám nhìn đệm chăn máu chảy đầm đìa, có chút sợ sệt, nếu La Duy chết, gã cũng không yên ổn.

“Không phải ta đã nói trong phòng phải thật ấm áp sao?” Thái y sờ sờ đệm chăn lạnh ngắt, mắng lão Vương thái giám:“Ngươi thật sự muốn để y chết sao?”

Lão Vương thái giám nhìn La Duy, nhỏ giọng giải thích:“Y như vậy, thì khác gì đã chết!”

Thái y thở dài, nói:“Ngươi cho rằng y muốn sống chắc?”

Lão Vương thái giám dậm chân:“Nô tài đi lấy nước ấm.”

Thái y nói:“Đổi tất cả những thứ trên giường, ngươi mang thêm vài chậu than tới nữa.”

Lão Vương thái giám tự nhận xúi quẩy mà đi ra ngoài, gã tuyệt đối không muốn hầu hạ Cẩm vương Đại Chu, toàn Bắc Yến phỏng chừng cũng chẳng có ai thích Cẩm vương này, chỉ có thái giám già xúi quẩy như gã mới bị phái tới hầu hạ tội nhân, chưa nói cả ngày phải lo lắng đề phòng, mà còn chẳng có ích lợi gì nữa.

Thái y lấy một cái khăn nhét vào miệng La Duy, sợ La Duy trong mê man sẽ cắn phải đầu lưỡi. Lão cẩn thận dò xét hạ thân La Duy, chỉ là vết thương cũ nứt ra, không có ô dịch, thái y thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra lần này vạn tuế gia không cường bạo y, vết thương không nguy hiểm tính mạng, ít nhất chỗ sâu không có việc gì, vết thương bên ngoài thì dễ xử lý thôi.

“Lam…” Trong mê man, La Duy thốt lên một tiếng, vết thương ở hạ thân bị thái y đụng vào, bị đau, một hàng nước mắt lại rơi xuống.

265 Chịu đựng

La Duy lần này nằm liệt giường bảy ngày, Tư Mã Thanh Sa không đến, hàng ngày y chỉ có thể nhìn thấy lão Vương thái giám, và vị Sở thái y trị thương cho mình. La Duy cùng lão Vương thái giám cơ hồ không nói chuyện, lão thái giám này ngàn vạn lần thấy y không vừa mắt, suốt ngày tặng cho La Duy ánh mắt xem thường, La Duy cũng không rảnh để ý tới lão thái giám. Ngược lại, thái y sẽ ngẫu nhiên nói chuyện với La Duy một chút, La Duy cũng chỉ thừa lúc này mà hỏi được mấy chuyện bên ngoài từ miệng thái y. Từ Sở thái y, La Duy mới biết, Thất Tử và Tiểu Tiểu vẫn luôn làm loạn đòi vào cung gặp y, nhưng đều bị binh lính Bắc Yến “khuyên” trở về.

“Mấy hạ nhân của ngươi, hình như đã bị Đại Chu nuông chiều làm hỏng rồi!” Sở thái y nói với La Duy:“Hễ mở miệng ra nói thì cứ như mình là lão gia. Vương gia, hồi còn ở Đại Chu ngươi dạy chúng nó như thế nào đấy?”

La Duy chỉ có thể nói:“Cho chúng nó một trận thì chúng nó sẽ không làm loạn nữa, đều chỉ là trẻ con thôi mà.”

Sở thái y nghe La Duy nói lời này, chẳng biết phải nói thêm gì nữa, lão nhìn La Duy, chẳng qua y cũng chỉ là một thiếu niên.

La Duy lo lắng cho Thất Tử và Tiểu Tiểu, nhưng hiện tại y cũng không có cách nào để liên hệ với bọn Thất Tử cả. Nằm trên giường, y chỉ có thể nhìn mặt trời mọc rồi lặn ngoài cửa sổ, đếm ngày qua, thỉnh thoảng lại đem nửa miếng ngọc Uyên Ương kia siết chặt trong tay, ngắm nghía, tự tìm niềm an ủi.

Ngày thứ tám, Tư Mã Thanh Sa lại đến.

Lúc này đây La Duy vừa mới nằm nghiêng trên giường ăn một bát cháo loãng, nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, La Duy vốn nhờ ăn thức ăn nóng mới có chút ấm áp, hiện giờ lại rét run.

“Ngươi khỏe rồi chứ?” Tư Mã Thanh Sa đứng ở đầu giường hỏi La Duy.

La Duy đáp:“Tốt hơn nhiều.”

Sở thái y hôm qua cũng nói cho Tư Mã Thanh Sa, vết thương của La Duy đã đỡ nhiều. Tư Mã Thanh Sa nhìn cái bát không đặt cạnh giường La Duy, y ăn hết một bát cháo, khiến Tư Mã Thanh Sa rất vừa lòng, điều này chứng tỏ y không hề sống dở chết dở.

La Duy chờ Tư Mã Thanh Sa nói chuyện, y không biết mình sẽ lại phải đối mặt với cơn giận nào của Tư Mã Thanh Sa nữa đây.

“Ngươi đứng lên theo trẫm ngoài đi dạo một chút.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Hoa trong ngự hoa viên đều nở cả rồi.”

La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa hồi lâu, cảm thấy người này hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, không biết mấy ngày nay, Bắc Yến có chuyện gì vui, mà khiến Tư Mã Thanh Sa khi nhìn y cũng vẫn vui vẻ.

“Vân Khởi.” Tư Mã Thanh Sa rốt cục gọi tên chữ của La Duy:“Ngươi đứng dậy đi.”

La Duy đánh bạo nói:“Ta… ta không dậy được.”

Tư Mã Thanh Sa nhíu mày, lời La Duy nói, hắn đều phải nghĩ kỹ, sợ lại bị La Duy lừa.“Ngươi không muốn đi cùng trẫm?” Hắn hỏi La Duy.

La Duy mấy ngày này vẫn không thể trở mình, sao có thể cùng Tư Mã Thanh Sa đi ngắm hoa gì đó chứ? “Ta… ta thật sự không đi lại được.” Y nói với Tư Mã Thanh Sa:“Mấy ngày nữa đi.”

“Trẫm chỉ dùng ngươi một lần.” Tư Mã Thanh Sa kéo tay La Duy, nói:“Chẳng lẽ lại biến ngươi thành tàn phế?!”

La Duy bị Tư Mã Thanh Sa kéo mạnh, ngã xuống đất, quỳ bám vào bên cạnh giường.

“Hiện tại đồ lót cũng mặc được rồi.” Tư Mã Thanh Sa thế này mới nới lỏng tay, nói:“Sao ngươi lại không đi được? Đứng lên mặc quần áo, trẫm đưa ngươi ra ngoài.”

La Duy tay chống giường, định đứng dậy, biến cái chăn thành một đống nhàu nát, hồi lâu mới có thể đứng lên, chỉ là không đứng thẳng được.

Tư Mã Thanh Sa mất kiên nhẫn, không chờ La Duy đứng thẳng lên, kéo La Duy: “Đi ra chỗ giá treo áo, nhanh lên một chút.”

La Duy bị Tư Mã Thanh Sa kéo, nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, rồi lại không chịu đi nữa, cứng đờ tại chỗ.

“Ngươi lại đùa giỡn cái gì thế?!” Tư Mã Thanh Sa thay đổi sắc mặt, hắn hôm nay có ý tốt, muốn đưa La Duy đi xem kỳ hoa dị thảo của hoàng cung Bắc Yến, không ngờ người này lại chống đối.

La Duy mặt trắng bệch, gập người, môi run run, cúi đầu nhìn mặt đất.

Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, không giống như giả vờ, ý niệm trong lòng chợt lóe, quay lại, đưa tay vào trong đồ lót của La Duy, sờ soạng một phen, đã thấy tay đầy máu.

Vết thương ở hạ thân La Duy vẫn chảy máu, hai ngày trước mới đóng vẩy, hôm nay bị Tư Mã Thanh Sa lôi kéo, vết thương lại vỡ ra.

Tư Mã Thanh Sa bế xốc La Duy lên, đặt vào giường, động tác ôn nhu, nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ qua cho La Duy.“Ngươi cũng quá mức không dùng được đấy!” Hắn mắng La Duy:“Nếu ai cũng như ngươi, thì chắc người trong tiểu quan quán sẽ chết hết?! Ngươi dưỡng thương bao nhiêu ngày rồi? Sao vẫn chảy máu chứ? Trẫm chỉ làm một lần, mà lại làm đứt một đoạn ruột của ngươi được hay sao?”

La Duy không muốn kêu đau trước mặt Tư Mã Thanh Sa, cắn răng chịu đựng, không nói một tiếng, chỉ ồ ồ hít thở, đủ để khiến người ta biết y đang phải chịu đau.

Sở thái y rất nhanh lại bị gọi đến.

Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y, liền hỏi:“Đến tột cùng thì y bị bệnh gì? Là trẫm làm đứt ruột y sao?”

Sở thái y dở khóc dở cười, làm chuyện đó sao có thể đứt ruột được? Ruột đứt, La Duy làm sao sống nổi?

Tư Mã Thanh Sa nói rồi lại nhìn La Duy không thể động đậy nằm trên giường, thấy thật phiền lòng, không đợi Sở thái y đáp lời, lại chỉ vào La Duy nói:“Nếu ruột đứt, trẫm sẽ dùng ngươi thêm một hồi nữa, không thể để ngươi cứ như vậy mà chết được! La Duy, ngươi nói xem ngươi còn có tác dụng gì? Ngay cả phía dưới cũng hỏng, chỉ còn một cái mặt để người khác nhìn hay sao?”

La Duy vẫn nằm im như chết.

Sở thái y tỏ vẻ không thể tin nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa, lão đi theo Tư Mã Thanh Sa nhiều năm như vậy, có thể nói là nhìn vị quân chủ này lớn lên, Sở thái y lần đầu tiên nghe thấy Tư Mã Thanh Sa phun ra uế ngôn hạ nhục người.

“Ngươi nhìn trẫm làm cái gì?” Tư Mã Thanh Sa chột dạ, chẳng lẽ lời mình nói có vấn đề, bèn nói với Sở thái y:“Mau xem xem có phải ruột y đứt rồi hay không.”

Sở thái y cởi hết đồ lót của La Duy ra trước mặt Tư Mã Thanh Sa, một bên xem xét vết thương cho La Duy, một bên nói với Tư Mã Thanh Sa:“Bệ hạ, Cẩm vương gia vẫn chưa thể đi lại, đây là do miệng vết thương lại vỡ ra, không liên quan gì đến ruột cả.”

Tư Mã Thanh Sa thấy hai chân La Duy bị Sở thái y mở ra, giống như một sản phụ đang lâm bồn, dưới thân một mảnh máu tươi, (đúng rồi, có bầu đi mà, sinh tử văn đi mà …) rốt cuộc không đành lòng.“Khi… khi nào y mới khỏe lên?” Cố nhẹ giọng, Tư Mã Thanh Sa hỏi Sở thái y.

“Thân mình Vương gia vốn không tốt.” Sở thái y ăn ngay nói thật:“Miệng vết thương lành chậm hơn người thường, thần cũng thể nói không chính xác.”

“Y sẽ tàn phế ư?”

“Vương gia sau khi thương thế lành, có thể đi lại bình thường.”

“Trẫm không hỏi chuyện đi lại của y.” Tư Mã Thanh Sa nói.

Sở thái y cảm thấy La Duy chợt run lên.

Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y hình như không hiểu lời hắn nói, liền chỉ vào hạ thân La Duy, nói:“Chỗ đó cơ.”

Sở thái y lúng túng nói:“Khỏi rồi sẽ không có việc gì nữa.”

Tư Mã Thanh Sa đóng cửa mà đi.

“Vương gia hãy chịu khó.” Sở thái y nói với La Duy:“Ta phải bóc hết vẩy ra.”

La Duy nhắm chặt hai mắt, y có thể sống qua mười năm năm tháng ở kiếp trước, thì lúc này đây cũng có thể. Một năm, La Duy tự nói với bản thân mình, chỉ một năm thôi, Tư Mã Thanh Sa dù tiếp tục hạ nhục y, cũng sẽ không thể bằng mười năm khổ sở kia được.

………………..

Cầu sinh tử văn, cầu cảnh sinh đẻ vật vã, cầu có bầu, chời ới!!!!!!!!! Sao ko phải stv???? =((

Thím nào viết đồng nhân cảnh sinh tử an ủi tâm hồn thiếu nữ cuồng stv này đi mà Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook