Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 84

Mai Quả

06/06/2017

10 Replies Ta là người thân bất do kỷ

(Thân bất do kỷ: Con người ta nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)

Nhìn lệnh bài không thể giúp Thường Lăng nói ra hung thủ là ai, nhưng ít nhất cũng làm gã tin rằng thật sự có một cái lệnh bài như vậy.

Tạ Ngữ lo lắng nhìn Thường Lăng: “Quốc cữu gia, hiện tại chưa thể khẳng định điều gì, ngài đừng nghĩ quá nhiều, hãy kiên nhẫn, cho Hình bộ một chút thời gian, để họ điều tra rõ ngọn ngành.”

“Hình rồng này…” Thường Lăng lại hỏi Tạ Ngữ: “Ngươi cảm thấy nó có ý nghĩa gì?”

“Có lẽ nó chỉ là một cái lệnh bài bình thường thôi.” Tạ Ngữ nói: “Không có bất cứ ý nghĩa gì cả.”

Thường Lăng đáp lại: “Là như vậy à.”

“Quốc cữu gia?” Tạ Ngữ thấy Thường Lăng định đi, vội đứng dậy đuổi theo gã: “Bây giờ ngài đừng suy nghĩ bậy bạ.”

“Sao ngươi biết ta suy nghĩ bậy bạ chứ?” Thường Lăng dừng lại hỏi Tạ Ngữ.

Tạ Ngữ nói: “Có rồng, không nhất định là liên quan đến hoàng gia, đây chỉ là một cái lệnh bài, chỉ cần một nghệ nhân điêu khắc đủ lành nghề là sẽ có thể làm được, ngài nghĩ nhiều cũng vô dụng.”

Thường Lăng đứng im hồi lâu mới hỏi Tạ Ngữ: “Tạ đại nhân quả nhiên kiến thức phi phàm, Thường Lăng thụ giáo.”

Lần này Thường Lăng đi rất nhanh, Tạ Ngữ không ngăn lại được, trong lòng hắn lại bắt đầu xoay chuyển… La Duy! Rõ ràng đã đồng ý với hắn sẽ không làm loạn triều chính, bây giờ đang lúc chiến tranh, La Duy làm như vậy mà dám nói là không loạn triều chính hay sao?

Thường Lăng ra khỏi Thượng Thư tỉnh, liền đến trước cửa hoàng cung, trực tiếp nói với tướng quân thủ vệ rằng gã muốn gặp Cẩm vương.

Chuyện trong cung, tướng quân gác cổng cũng nghe được một ít, nghe Thường Lăng nói muốn gặp La Duy, liền vội vàng đi theo gã.

“Ngươi yên tâm.” Thường Lăng nói: “Để ta tự đi, ngươi sai người vào thông báo một tiếng là được.”

La Duy và Thường Lăng, tướng quân gác cổng chẳng dám đắc tội người nào, vội ra lệnh cho một giáo úy đến Y Cẩm viên bẩm báo với La Duy.

Thường Lăng đợi bên ngoài rất lâu.

Cuối cùng tướng quân gác cổng không nỡ nhìn nữa, nói với Thường Lăng: “Từ đây đến Y Cẩm viên đường xa, quốc cữu gia cố đợi thêm một lát.”

Thường Lăng không lên tiếng, lúc này gã cảm giác La Duy sẽ không chịu gặp gã, gã tìm đến đây là tự làm mình mất mặt rồi.

Ngay lúc Thường Lăng chuẩn bị rời đi, thì giáo úy kia chạy ra nói với gã: “Quốc cữu gia, Cẩm vương gia mời ngài tới.”

Thường Lăng không ngờ La Duy sẽ chịu gặp gã, thất thần bước vào cung.

Tướng quân canh cửa vội gọi Thường Lăng lại, chỉ vào thanh kiếm bên hông Thường Lăng: “Quốc cữu gia, đây là quy củ trong cung ạ.”

Thường Lăng tháo thanh kiếm bên hông, đặt vào tay tướng quân.

“Quốc cữu gia.” Tướng quân này hỏi Thường Lăng thêm một câu: “Ngài biết đường đến Y Cẩm viên không?”

Lúc này Thường Lăng mới nhớ, gã không biết đường tới Y Cẩm viên.

“Ngươi đưa quốc cữu gia đi đi.” Tướng quân lệnh cho giáo úy vừa rồi.

Giáo úy vội đi phía trước Thường Lăng dẫn đường.

Thường Lăng đi trên con đường dẫn tới Y Cẩm viên, hỏi giáo úy này: “Sao vừa rồi ngươi đi lâu vậy?”

Giáo úy vội trả lời: “Khi tiểu nhân đến, vương gia đang thay thuốc, tiểu nhân không dám làm phiền.”

La Duy gặp chuyện, sườn phải có thương tích, điều này Thường Lăng cũng biết. Cho dù Thường Lăng biết La Duy cố ý lấy cớ thay thuốc thì gã cũng chẳng thể nói gì.

Phong cảnh Thúy Đảo thật không tồi, chỉ là Thường Lăng lúc này không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, gã chỉ muốn mau chóng được nhìn thấy La Duy.

La Duy ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Thường Lăng vào nhà cũng không đứng dậy đón chào, chỉ lạnh lùng hỏi: “Thường quốc cữu muốn gặp ta, thật khiến ta chấn động, quốc cữu lúc này hẳn là nên đi gặp hoàng hậu nương nương mới đúng.”

Thường Lăng vẫn hành lễ trước La Duy, gã không muốn trêu chọc người này, chỉ là có chuyện gã không thể không hỏi La Duy.

“Ngồi đi.” La Duy nhận lễ của Thường Lăng rồi phất tay chỉ cái ghế phía bên phải.

Triệu Phúc mang trà lên.

“Nói đi, chuyện gì?” La Duy hỏi Thường Lăng.

Thường Lăng nhìn những hạ nhân đứng trong phòng: “Vương gia, ta có thể nói riêng với ngài vài câu không?”

“Lui xuống hết đi.” La Duy ra lệnh.

Triệu Phúc dẫn người lui xuống.

“Bây giờ đã nói được chưa?” La Duy hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Vương gia.” Thường Lăng nói: “Ta chỉ là người thân bất do kỷ.”

“Ta biết.” La Duy nói: “Có một số việc bản thân ngươi không thể làm chủ, vì việc này mà ngươi chạy tới tìm ta?”

“Chuyện của Thường thị, vương gia hẳn là đã biết?” Thường Lăng hỏi.

“Đã nghe nói, không ngờ Lĩnh Nam Thường thị là đương triều quốc thích lại gặp phải chuyện thế này.” La Duy không tỏ vẻ gì, lạnh lùng nói: “Việc này Hình bộ sẽ điều tra, quốc cữu gia hãy cho họ chút thời gian.”

Thường Lăng đứng dậy, đặt tờ giấy Tưởng thượng thư đưa cho gã xuống trước mắt La Duy: “Vương gia đã nhìn thấy thứ này chưa?”

La Duy nhìn lướt qua dấu in: “Đây là cái gì?”

“Ta chỉ muốn biết vương gia đã nhìn thấy thứ này hay chưa thôi.” Thường Lăng hỏi.

“Hình như là đồ trong cung.” La Duy nói: “Lệnh bài này không phải của ta, ngươi hỏi sai người rồi.”

“Ta muốn gặp hoàng hậu nương nương.” Thường Lăng nói: “Vương gia có thể cho phép hay không?”

“Hoàng hậu nương nương đang an thai.” La Duy nói: “Bây giờ ngươi đi gặp nàng, để hai huynh muội ôm nhau khóc lóc?”

“Vương gia có thể cho phép không?”

“Hoàng thái hậu nương nương đã có ý chỉ, hiện tại người trong cung cũng không thể quấy rầy hoàng hậu nương nương, quốc cữu gia hãy chờ vài ngày nữa đi.”

“Ta nên tìm ai để xin phép đây?” Thường Lăng nói: “Vương gia muốn ta đi hỏi Hoàng thái hậu nương nương sao?”

Lúc này La Duy mới cầm tờ giấy kia lên: “Hình rồng năm vuốt này chỉ có Hoàng đế mới được sử dụng, là vật của đế vương.”

Thường Lăng liền nói: “Vậy cụ thể đây là lệnh bài gì?”

La Duy đáp: “Cái này ngươi chờ bệ hạ về mà hỏi, ta làm sao biết được?”

“Vương gia trước đây đã từng làm bạn bên vua.” Thường Lăng nói: “Hẳn là vương gia có thể nhận ra thứ này, mong vương gia chỉ giáo.”

“Vì sao ta phải nói cho ngươi?” La Duy cười lạnh, ném tờ giấy vào người Thường Lăng: “Nếu quốc cữu gia không có chuyện gì khác, thì mời quay trở về.”

“Bên trên có khắc chữ.” Thường Lăng đứng bất động.

La Duy đáp lời: “Ta có nhìn thấy, làm sao?”

“Không phải vương gia từng bị thống lĩnh Long kỵ vệ – Long Nhất gây thương tích sao?”

“Sao ngươi lại nhắc đến việc này?” La Duy sửng sốt, lấy lại tờ giấy trong tay Thường Lăng nhìn thật kỹ.

Thường Lăng cũng không giục La Duy, chỉ đứng bên cạnh chờ.

“Thập Nhị, ngươi vào đây.” La Duy gọi.

Một lát sau, Long Thập Nhị đã đứng trước mặt La Duy và Thường Lăng.

“Ngươi xem này.” La Duy đưa tờ giấy cho Thập Nhị: “Đây có phải là lệnh bài của Long kỵ vệ không?”

Long Thập Nhị thoáng nhìn dấu in trên giấy: “Vương gia, đây là lệnh bài của Long Nhất.”

La Duy lại nói: “Ngươi nhìn kỹ xem, không được sai sót.”

Long Thập Nhị nhìn lại rồi nói: “Đúng là của Long Nhất ạ, đã bắt được Long Nhất sao?”

La Duy liền hỏi Thường Lăng: “Các ngươi đã bắt được Long Nhất rồi à?”

Suy nghĩ dối gian

Thường Lăng không đáp lại câu hỏi của La Duy, chỉ nhìn chằm chằm Long Thập Nhị nói: “Sao ngươi lại khẳng định lệnh bài này là của Long Nhất?”

Long Thập Nhị trả lời: “Tiểu nhân biết loại lệnh bài này.”

“Chứng cớ đâu?”

Long Thập Nhị nhìn về phía La Duy.

La Duy hỏi: “Thường quốc cữu, ngươi đến đây để tra khảo à?”

Thường Lăng đáp lời: “Hắn nói đây là của Long Nhất, làm sao ta tin ngay được?”

“Làm càn!” La Duy tức giận: “Thường Lăng, ngươi nghĩ ở đây là chỗ nào?!”

Lúc bấy giờ Long Thập Nhị mới tháo lệnh bài đeo bên hông mình xuống, sau khi năm người họ trở về cung, Long Huyền đã trọng thưởng thứ này cho bọn họ: “Quốc cữu gia.” Long Thập Nhị cầm lệnh bài bằng hai tay, dâng lên Thường Lăng: “Đây là lệnh bài của tiểu nhân, mời quốc cữu gia xem thử.”

Thường Lăng cầm lấy lệnh bài của Long Thập Nhị, chỉ mới nhìn qua thôi mà gã đã suýt ngất trước mặt La Duy.

“Ngươi…” Lúc này giọng La Duy lại có vẻ quan tâm: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Thường Lăng trả lại lệnh bài cho Long Thập Nhị: “Quấy rầy vương gia rồi.”

“Ngươi muốn đi à?” La Duy phất tay ra hiệu cho Long Thập Nhị để hắn lui ra, sau đó nói với Thường Lăng: “Chỗ này của ta ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi được sao?”

Thường Lăng dừng bước, rồi lại tiếp tục đi, gã nghe thấy La Duy hỏi: “Đây là do kẻ diệt cả Thường thị để lại?”

Thường Lăng không đi nổi nữa.

La Duy đột nhiên nở nụ cười.

Thường Lăng vội vã quay đầu, vừa lúc nhìn được sự khoái trá trong mắt La Duy, ruột gan gã sôi lên, không kìm nén được lửa giận trong lòng, bước đến gần La Duy. Gã thật sự muốn giết kẻ này!

“Hèn gì ngày đó Long Nhất cứ như phát điên.” La Duy không để ý Thường Lăng tới gần: “Lại đâm ta một đao trước mặt mọi người, vốn hắn làm gì có gan cơ chứ.”

“Ngươi có ý gì?” Thường Lăng hỏi.

“Long Nhất luôn không muốn làm Long kỵ vệ.” La Duy nói: “Hắn chỉ một lòng muốn sống cho bản thân mình.”

“Ta vẫn không hiểu ý ngươi.”

“Nghe không hiểu thì tự suy nghĩ di.” La Duy lạnh nhạt: “Thường Lăng, ngươi thật sự không hợp với Bình Chương hoàng đế, đầu óc của ngươi không đủ dùng.”

“Vân Khởi!” Thường Lăng gào to tên La Duy: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta cũng nói rồi, ta chỉ là người thân bất do kỷ.”

“Ta hận ngươi.” La Duy nói: “Nhưng chưa đến mức muốn giết cả nhà ngươi, đương triều quốc thích, ít nhiều gì cũng có uy phong.”

“Thường gia không hề tranh đoạt với La gia.” Thường Lăng nói.

“Chuyện này không liên quan gì đến La gia cả, Thường Lăng, ngươi có biết vì sao cha ta quy ẩn không?”



Thường Lăng nhìn La Duy.

La Duy nói tiếp: “Quyền quá lớn, sẽ phải chịu sự ganh ghét.”

“Ý ngươi là…”

“Ta chưa nói gì hết.” La Duy chặn lời Thường Lăng: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, trong mắt bệ hạ chúng ta đều là quân cờ, mưu tính hại người là đam mê của hắn.”

Thường Lăng định mở miệng nói gì đó với La Duy.

“Triệu Phúc.” Đúng lúc ấy La Duy lại gọi Triệu Phúc vào: “Đưa quốc cữu gia đi thăm hoàng hậu nương nương.”

“Nô tài tuân lệnh.” Triệu Phúc vội đáp.

“Đột nhiên ta thấy thông cảm cho ngươi…” La Duy giải thích với Thường Lăng: “Để ngươi gặp nữ tử thân phận tôn quý nhất Thường thị, biết đâu tâm trạng ngươi sẽ tốt hơn?”

“Quốc cữu gia.” Triệu Phúc gọi Thường Lăng đang đứng ngẩn người: “Mời.”

Thường Lăng ra khỏi phòng khách, bất chợt nghe thấy tiếng cười của La Duy, âm thanh ấy khiến gã dường như không thể chịu đựng nổi.

Thường Lăng đi rồi, Long Thập Nhị mới đến trước mặt La Duy: “Vương gia, Thường thị…?”

“Là ta sai người giết hết đấy.” La Duy cười cốt để Thường Lăng nghe, Thường Lăng đi rồi, khuôn mặt y lại trở nên lạnh lẽo.

Long Thập Nhị cúi đầu.

“Thấy ta làm sai?” La Duy hỏi.

Long Thập Nhị nói: “Không phải, thuộc hạ chỉ không biết vương gia muốn làm gì.”

La Duy ngẩng đầu nhìn Long Thập Nhị: “Đừng nói là ngươi, có đôi khi, ta cũng không biết ta muốn làm cái gì.”

“A?” Long Thập Nhị há to miệng. Giết Thường thị, chẳng lẽ chỉ là ý tưởng đột phát của người này?

“Ngươi đi theo gã đến điện Phượng Nghi xem sao.” La Duy lệnh cho Long Thập Nhị: “Xem huynh muội gã gặp nhau sẽ nói những gì.”

“Vâng.” Long Thập Nhị tuân lệnh.

La Duy đứng dậy bước ra sân, một vườn hoa cỏ, ánh mặt trời nóng rát, thế nhưng tất cả đều hóa giá băng trong mắt La Duy.

Thường Lăng vừa vào trong điện Phượng Nghi đã nhìn thấy Thường thị hoàng hậu đầy nước mắt.

“Đại điện hạ đâu?” Hai huynh muội chưa nói với nhau câu nào, Thường Lăng cũng không nhìn thấy Long Tiêu, liền hỏi Thường thị hoàng hậu.

Nước mắt Thường thị hoàng hậu vừa ngừng, lại bị câu hỏi của Thường Lăng làm trào ra.

Thường Lăng cả kinh, vội hỏi: “Đại điện hạ cũng đã xảy ra chuyện?”

“Bệ hạ không cho muội gặp nó.” Thường thị hoàng hậu lòng tràn đầy uất ức, đầy bụng mật vàng(*) rốt cuộc cũng có thể dốc hết ra với huynh trưởng ruột thịt.

(*) Đầy bụng mật vàng: Các thím hay thấy câu này hoặc là câu “đầy bụng nước đắng” trong đam mẽo, ý là nỗi khổ chồng chất trong lòng nhưng giấu kín ko biết kể cùng ai.

“Không cho muội gặp nó?” Thường Lăng sửng sốt: “Vì sao?”

Thường thị hoàng hậu khóc lóc kể lể với Thường Lăng, chính nàng cũng không ý thức được rằng, nàng đang kể với huynh trưởng chuyện hoàng đế đối xử với nàng không tốt.

Thường Lăng vẫn trầm mặc nghe Thường thị hoàng hậu khóc lóc, trong lòng lạnh lẽo. Thường Lăng chưa bao giờ dám đoán tâm tư Long Huyền, bởi vì gã sợ. Thế nhưng lúc này đây, tính mạng cả bộ tộc không còn, khiến Thường Lăng không thể không suy nghĩ đến tâm tư Long Huyền. Lời La Duy giống như ma ám, cứ mãi xoay quanh trong đầu. Thường gia những năm gần đây độc đại trong triều, Long Huyền giao hết binh quyền kinh đô – trừ thượng đô – cho gã, Thường Lăng cứ tưởng mình đã trở thành thân tín của Long Huyền, được Long Huyền tín nhiệm, nhưng giao binh quyền cho gã rồi, lại hại Thường gia của hắn là sao?

Thường thị hoàng hậu không chú ý đến sắc mặt ảm đạm của huynh trưởng, cứ liến thoắng kể chuyện thương tâm của mình.

Thường Lăng nhìn vệt nước mắt trên khuôn mặt Thường thị hoàng hậu, muội muội này của gã từ nhỏ luôn hiền lành ổn trọng, không ngờ hôm nay lại khóc nhiều như thế trước mặt gã, trong hoàng cung, rốt cuộc nàng đã phải chịu bao nhiêu uất ức? Hoàng gia này… Thường Lăng nghĩ đến Long Huyền, nghĩ đến La Duy, hoàng tộc Long thị sao toàn sinh ra quái vật như thế? “Muội biết Long Nhất không?” Thường Lăng đột nhiên hỏi.

Thường thị hoàng hậu đáp: “Nghe nói là Long kỵ vệ làm thương Cẩm vương bị thương ạ.”

“Muội gặp hắn bao giờ chưa?”

“Ngay cả điện Trường Minh muội cũng không được vào…” Thường thị hoàng hậu gạt nước mắt: “Sao có thể gặp những người này chứ? Ca, ở trong cung, muội cứ như một người ngoài, muội chẳng biết gì hết.”

Long Nhất muốn tự do, Thường Lăng đột nhiên lại nhớ đến lời La Duy nói, như vậy ám sát La Duy chỉ là ngụy trang, là kế một mũi tên trúng hai đích của Long Huyền. Một là khiến La Duy bị thương, không thể có động tĩnh gì lớn, hai là khiến Long Nhất có thể trốn khỏi tai mắt mọi người, giết hết người Thường thị, đổi lấy sự tự do của chính bản thân mình? Long Huyền muốn giết Thường thị, không muốn dùng gã nữa? E ngại đối với Long Huyền lúc này hóa thành hoài nghi. Thường Lăng càng nghĩ càng thấy chân thật, thế nhưng… nếu Long Huyền không cần gã nữa, thì chỉ cần giết gã là được rồi, cần gì phải giết hết cả Thường thị chứ?

Giấu riêng chiến báo

(Chiến báo: Bản báo cáo tình hình chiến tranh)

Thường Lăng vào cung rồi trở về không tiếng động, khiến Liễu thị Thái Hậu thất vọng. Long Huyền viễn chinh bên ngoài, đây là thời cơ tốt nhất để trừ khử La Duy, Thường Lăng thật không có can đảm!

“Thái Hậu nương nương.” Ngay khi Liễu thị Thái Hậu đang thở phì phò tức giận ở điện Hưởng Niên, thì một tiểu thái giám ở bên ngoài bẩm: “Một đại nhân ở Binh bộ muốn gặp người ạ.”

Chữ “Binh bộ” này khiến Liễu thị Thái Hậu ngẩn ra, mãi sau mới phản ứng lại được: “Cho vào.”

Một nam tử chậm rãi đi theo tiểu thái giám, lén la lén lút.

“Là ngươi?” Đến khi Liễu thị Thái Hậu nhìn rõ mặt người này liền giận tái mặt: “Sao ngươi lại vào cung?”

Người vừa tới tên Cao Thù, là em ruột của một thiếp thất được sủng ái trong phủ Long Tường, được Long Tường sắp xếp cho một chức quan nhỏ trong Binh bộ. Liễu thị Thái Hậu chướng mắt hai tỷ đệ này, Long Tường vì Cao thị xuất thân nhà nghèo, nếu không phải Long Huyền gây áp lực, thì thiếu chút nữa đã làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê. Về phần đệ đệ, Liễu thị Thái Hậu khinh thường nhìn Cao Thù, chỉ là một con sâu bám lấy Long Tường mà thôi!

“Thái Hậu nương nương.” Cao Thù cười lấy lòng Liễu thị Thái Hậu.

“Ai gia hỏi ngươi, sao ngươi lại vào cung?” Liễu thị Thái Hậu hỏi.

“Gia tỷ hôm nay phát hiện đã có thai ba tháng.” Cao Thù vô cùng phấn khởi: “Hạ quan muốn đến báo tin vui cho Thái Hậu nương nương ạ.”

Cao thị có tin vui, thế nhưng Liễu thị Thái Hậu chẳng thấy vui chút nào, lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng phải con trưởng, ai gia có phải nói một câu chúc mừng với tỷ tỷ ngươi không đây?”

Cao Thù không giận, vẫn cười nói với Liễu thị Thái Hậu: “Hạ quan không dám, hạ quan đến còn có một chuyện muốn bẩm báo với Thái Hậu nương nương.”

“Còn có chuyện gì?”

“Không phải Thái Hậu nương nương bảo hạ quan nên chú ý đến những chiến báo đến từ Nam Chiếu sao?” Cao Thù nói.

Liễu thị Thái Hậu vội vung tay ra lệnh cho các cung nhân thái giám bên trong.

Tất cả mọi người lui ra ngoài.

“Sao cái gì ngươi cũng dám nói thế hả?”Chờ mọi người lui ra hết rồi, Liễu thị Thái Hậu mới mắng Cao Thù.

Cao Thù tự tát mình một cái: “Hạ quan ngu dốt, xin Thái Hậu nương nương đừng chấp nhặt.”

“Được rồi.” Liễu thị Thái Hậu không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi đến là có chuyện gì?”

Cao Thù rút một quyển chiến báo từ tay áo ra đưa cho Liễu thị Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, đây là chiến báo hạ quan nhận được hôm nay, đã giấu riêng ạ.”

Liễu thị Thái Hậu vội ngồi thẳng, đúng là bà sai người nhắc nhở Cao Thù, để người này giúp bà để ý chiến báo từ Nam Chiếu. Nhưng Liễu thị Thái Hậu luôn không ưa vào hai tỷ đệ Cao thị, cho nên cũng không trông cậy Cao Thù có thể giúp đỡ mình cái gì cả, không ngờ tối nay người này lại trộm về cho bà một quyển chiến báo.

“Thái Hậu nương nương.” Cao Thù thần bí nói với Liễu thị Thái Hậu: “Là văn kiện khẩn cấp, trận Nam Chiếu nhất định sẽ bại.”

Liễu thị Thái Hậu tiếp nhận chiến báo, nhìn phong ấn vẫn dán kín, hỏi Cao Thù: “Sao ngươi biết là sẽ bại trận?”

“Theo quy củ của Binh bộ…” Cao Thù chỉ vào chiến báo còn phong ấn: “Chỗ này có năm ngọn lửa.”

Lần đầu tiên trong đời Liễu thị Thái Hậu có cơ hội xem chiến báo, nhờ Cao Thù nói bà mới nhận ra trên chiến báo có hình năm ngọn lửa.

“Đây là chiến báo khẩn cấp nhất, những trận thắng nhỏ bại nhỏ chỉ có hình một ngọn lửa, đại thắng cũng chỉ bốn.” Cao Thù nói: “Dùng năm cái, thông thường là đại bại, gửi tin về xin chi viện.”

Liễu thị Thái Hậu ném chiến báo vào mặt Cao Thù: “Không biết sống chết gì sao, chiến báo thế này mà ngươi cũng dám giấu riêng? Ngươi không cần tính mạng già trẻ trong nhà nữa hả?!”

Cao Thù vội quỳ xuống: “Hạ quan vì Thái Hậu nương nương mà.”

“Ngươi nói cái gì?” Liễu thị Thái Hậu hận không thể đạp tên khốn này thêm một cái.

Cao Thù biết giấu chiến báo là tội tru di cửu tộc, thế nhưng cả gia tộc đang trông cậy vào người tỷ tỷ làm thiếp trong phủ Dụ vương, chỉ khi tỷ tỷ này được ưu ái, thì bộ tộc Cao thị mới mong được hơn người. Cao Thù biết, tỷ tỷ được Dụ vương sủng, nhưng Thái Hậu trong điện Hưởng Niên lại không để tý tỷ vào mắt. Muốn lấy lòng Thái Hậu không phải chuyện dễ dàng, Cao Thù là trái lo phải nghĩ rồi mới quyết định mạo hiểm, chỉ cần khiến Liễu thị Thái Hậu vui, bọn họ cũng có thể sống thoải mái qua ngày.“Thái Hậu nương nương.” Cao Thù nhỏ giọng nói với Liễu thị Thái Hậu: “Ngài nghe hạ quan nói đã! Tiểu nhân biết Dụ vương gia đóng binh ở cửa Lâm Thủy, chứ không theo đại quân của La Vũ Hiên vào sâu trong Nam Chiếu, cho nên cho dù La Vũ Hiên đại bại thì cũng không liên quan gì đến vương gia.”

Liễu thị Thái Hậu lấy lại chiến báo từ tay Cao Thù, nếu chỉ là chiến báo La Tắc cầu cứu binh, không liên quan gì đến Long Tường, như vậy… Một ác niệm nảy ra trong đầu Liễu thị Thái Hậu, người La Duy dựa vào không phải là hai huynh trưởng La Khải, La Tắc hay sao? La Tắc binh bại chết trận, hoặc là sau này bị hỏi tội, cũng đều làm tổn thương sinh lực của La Duy, chiến báo này giấu đi là đúng!

“Thái Hậu nương nương?” Cao Thù tỏ vẻ lấy lòng hỏi Liễu thị Thái Hậu.

“Ngươi thật sự không sợ chết?” Liễu thị Thái Hậu hỏi.

“Tính mạng hạ quan là do Thái Hậu nương nương định đoạt.” Cao Thù vội đáp.

Liễu thị Thái Hậu định xé phong ấn trên chiến báo.

“Thái Hậu nương nương không thể…” Cao Thù vội vàng ngăn lại: “Phong ấn rách, sẽ có người điều tra.”

“Chẳng phải hủy đi là được rồi hay sao?”

“Khi chiến báo vào thành, thì sẽ phải báo lại với quan gác cổng.” Cao Thù nói: “Cho dù hôm nay hạ quan giấu riêng chiến báo này, nhưng ngày mai vẫn phải mang chiến báo trở về ạ.”

Liễu thị Thái Hậu lúc này mới liếc nhìn Cao Thù, nhìn không ra kẻ này cũng biết suy nghĩ đấy.

“Thái Hậu nương nương?” Cao Thù chỉ vào chiến báo hỏi Liễu thị Thái Hậu.

“Giữ lại bảy ngày.” Liễu thị Thái Hậu nói: “Để La Vũ Hiên chịu khổ một chút.”

Cao Thù vội nịnh nọt: “Thái Hậu nương nương thánh minh.”

Liễu thị Thái Hậu tháo vòng ngọc trên tay đưa cho Cao Thù: “Đây là quà ai gia thưởng tỷ tỷ ngươi, để nàng dưỡng thai cho tốt.”

“Hạ quan tạ ơn Thái Hậu nương nương ban thưởng!” Cao Thù mừng rỡ, hai tay tiếp nhận quà Liễu thị Thái Hậu ban cho, lần này xem ra y đã thành công rồi.

Cao Thù thiên ân vạn tạ rồi mới rời khỏi đây, Liễu thị Thái Hậu bỏ nó vào ngăn bí mật trong giường mình. Ngày mai bà sẽ đến Binh bộ hỏi thăm tin tức của Long Tường, chỉ cần xác định Long Tường đúng là đang đóng quân ở cửa Lâm Thủy gì đó mà Cao Thù nói, thì cứ giữ lại chiến báo kia bảy ngày.

Cao Thù ra khỏi cung, được tiểu thái giám điện Hưởng Niên tiễn, hai người dọc đường đều trốn không muốn để ai bắt gặp, không ngờ vừa đến cửa cung đã bị một đội thị vệ ngăn lại.

“Đây là Cao đại nhân ở Binh bộ.” Tiểu thái giám vội nói ra thân phận Cao Thù: “Trắc phu nhân Cao thị trong phủ Dụ vương có thai, Cao đại nhân vào cung báo tin vui cho Thái Hậu nương nương ạ.”

“Trắc phu nhân Cao thị là gia tỷ của bản quan.” Cao Thù nói thêm một câu.

Lúc này đội thị vệ mới tránh ra, chỉ huy nói: “Cao đại nhân, đi cẩn thận.”

Cao Thù và tiểu thái giám vội đi về phía trước.

Không bao lâu, tại Y Cẩm viên, La Duy nghe Triệu Phúc kể chuyện Cao Thù vào cung gặp Liễu thị Thái Hậu, liền hỏi: “Đó là ai?”

Triệu Phúc kể chuyện tỷ đệ Cao thị cho La Duy.

“Thì ra trước khi đi, Dụ vương còn để lại một mầm mống.” La Duy nói, không để tâm đến chuyện Cao Thù vào cung. Trong tay y cầm một chiến báo đến từ Nam Chiếu, giống hệt như ở Bắc Yến, nhị ca y cũng khải hoàn. La Duy không khỏi suy nghĩ, cứ như vậy, không lẽ bọn họ sẽ thu phục được cả Nam Chiếu và Bắc Yến?

Long Huyền binh bại

Thường thị diệt môn, mặc kệ Thường Lăng và Thường thị hoàng hậu bi thương như thế nào, không lâu sau đã thành câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng Đại Chu, khiến Thường Lăng chân chính cảm nhận được cái gì gọi là thân giả vưu bi thương, tha nhân cụ dĩ ca. (Người thân càng bi thương, người ngoài càng có chuyện vui để kể)

La Duy kiên nhẫn chờ xem bước tiếp theo Thường Lăng muốn làm gì, mồi đã buông, Thường Lăng cũng mắc câu rồi. Cái La Duy muốn không phải cái chết của cả Thường thị, y chỉ muốn Thường Lăng vì mạng sống mà phản bội chủ tử Long Huyền, rơi vào kết cục giống Tê Nguyên Liễu thị, thân bại danh liệt, toàn tộc hủy diệt. Đương nhiên, La Duy cũng có tâm tình chờ đợi, chờ xem Long Huyền vợ con ly tán, Thường thị Thụy Vân kiếp này tuy không thể giúp con trai lên kế vị, nhưng cũng là một người vợ hiền hậu, hậu cung kiếp trước không có nữ tử được tiếng là hiền hậu này, La Duy muốn xem hậu cung Bình Chương triều sẽ trở nên như thế nào đây.

Nhưng La Duy không ngờ Thường Lăng sau khi ra khỏi cung lại như mai danh ẩn tích, không có động tĩnh gì. Biểu hiện của Thường Lăng khiến La Duy buồn bực, Thường Lăng như vậy, chẳng phải phí công y suy tính rồi hay sao?

“Vân Khởi.” Tạ Ngữ cả người ướt sũng đi vào thư phòng La Duy, vừa phủi bọt nước trên người vừa gọi y một tiếng.

La Duy đang ngồi tự chơi cờ, liếc nhìn Tạ Ngữ rồi nói: “Bên ngoài mưa ạ?”



Tạ Ngữ thổi hơi làm ấm tay mình, nhìn quanh thư phòng La Duy, ở đây cũng có lò sưởi rồi.

“Lại đây ngồi đi.” La Duy đặt quân cờ trong tay xuống, thấy Tạ Ngữ vẫn đứng ỳ ra, liền gọi hắn.

“Mùa đông năm nay có khi lạnh hơn cả năm ngoái.” Tạ Ngữ ngồi xuống phía đối diện bàn cờ, cầm lấy quân đen, đặt xuống một nước cờ: “Ngươi có vẻ nhàn nhã quá nhỉ.”

La Duy đặt một quân cờ trắng: “Tuyết vẫn chưa rơi, bên ngoài lạnh bao nhiêu được?”

Đối với người cả ngày chỉ ngồi cạnh lò sưởi, Tạ Ngữ cảm thấy mình chẳng có cách nào tả cho La Duy về cái rét năm nay ở Đại Chu: “Tuyết rơi, trời sẽ càng lạnh.” Hắn nói với La Duy: “Ngươi phải cẩn thận đấy, đừng để bị cảm lạnh.”

La Duy chăm chú nhìn bàn cờ: “Sao huynh lại đến tay không thế? Vẫn chưa có chiến báo từ Bắc Yến sao?”

“Không có.” Tạ Ngữ nói: “Ngươi có cảm thấy đây là chuyện tốt không?”

Lúc này La Duy mới ngẩng đầu nhìn Tạ Ngữ: “Đã mấy ngày rồi ạ?”

Tạ Ngữ hạ quân cờ đen trong tay: “Mười ngày.”

“Mười ngày?”

“Ừ.”

La Duy nhíu mày, đặt quân cờ trắng ngăn chặn thế cờ đen của Tạ Ngữ: “Thời gian này hẳn là Bắc Yến sẽ có tuyết rơi, có lẽ bão tuyết gió mạnh, chiến báo không về kịp lúc.”

“Đa số các đại thần đều nghĩ như vậy.” Tạ Ngữ nói: “Chỉ là ta có chút lo lắng.”

“Mùa đông ở Bắc Yến khó đánh trận lắm.” La Duy nói: “Chỉ có thể tạm thời dựng trại, chờ mùa đông này qua đi.”

“Ngươi chắc chắn Bắc Yến bây giờ tuyết đang ngập đường đi chứ?”

“Đệ cũng ở Bắc Yến được vài năm, Bắc Yến dù mùa xuân vẫn có tuyết, huống hồ là mùa đông?” La Duy nói với Tạ Ngữ: “Huynh có thể bớt suy nghĩ được hay không? Chuyện tốt khéo cũng bị huynh nghĩ thành xấu mất.”

Tạ Ngữ chỉ vào bàn cờ nói với La Duy: “Không phải ta nghĩ nhiều, Vân Khởi, nếu ngươi cứ tiếp tục không yên lòng, thì ván này ta sẽ thắng đấy.”

“Vương gia.” Long Thập chạy vào, lớn tiếng nói với La Duy: “Bên ngoài tuyết rơi kìa.”

“Lại tuyết rơi.” La Duy than thở: “Tuyết chết tiệt!”

“Ngươi nói cái gì?” Tạ Ngữ hỏi.

“Không có gì.” La Duy nói: “Huynh thấy ván cờ này đệ sẽ thua à?”

Tạ Ngữ nhìn bàn cờ: “Ta không nhìn ra ngươi có cách nào thắng được ta.”

Long Thập đi đến trước bàn cờ.

“Thập.” La Duy vừa nghĩ nước cờ vừa nói với Long Thập: “Nếu đống tuyết chết tiệt này tích tụ, ngươi nhớ phải dọn sạch cho ta đấy.”

Long Thập nói: “Vương gia, sao người lại ghét tuyết đến thế?”

“Đời này ta ghét nhất là tuyết đấy.” La Duy đáp.

Tạ Ngữ và Long Thập liếc mắt nhìn nhau, không lâu sau, La Duy lại nói ba tiếng tuyết chết tiệt, xem ra y thực sự ghét trời đổ tuyết.

“Tuyết chết tiệt!” Lúc này Long Huyền cũng nhìn đầy trời tuyết bay trước doanh trướng, nhịn không được mắng một câu.

“Bệ hạ.” Phúc Lai vẻ mặt cầu xin nói: “Ngài hãy vào trướng đi ạ, trên người ngài có thương tích, thái y nói ngài không thể chịu lạnh!”

“Biến!” Long Huyền đẩy Phúc Lai đang dìu mình ra thật xa: “Ngươi cũng muốn quản trẫm à?!”

“Nô tài không dám!” Phúc Lai liền quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Xin bệ hạ thứ tội.”

Khi La Khải đi tới, thấy Long Huyền đứng ở trước trướng, liền vội vã lại gần: “Bệ hạ, sao ngài lại ra đây?”

Long Huyền nhìn thấy La Khải, không nổi giận nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn ngập trời tuyết đổ.

La Khải do dự một chút, rồi vươn tay đỡ Long Huyền: “Bệ hạ, cứ vào trướng đi đã.”

“Thế Nghi.” Long Huyền nói: “Ngươi nói lúc nào tuyết mới ngừng rơi?”

La Khải dìu Long Huyền vào bên trong: “Thần nhìn thời tiết hôm nay, có lẽ tuyết sẽ không ngừng rơi ngay được.”

Long Huyền được La Khải đỡ về giường, khi nằm xuống, bởi vì chạm vào vết thương trước ngực và trên lưng, động tác ngừng một lúc mới có thể nằm xuống.

Long Huyền nằm xuống rồi, La Khải mới nói: “Thần cảm thấy tuyết không ngừng mới tốt, như vậy Bắc Yến và Đông Thương mới không thể tấn công, quân ta có cơ hội nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

Long Huyền hít thở nặng nhọc.

La Khải hỏi: “Bệ hạ không thoải mái? Có cần gọi thái y không?”

Long Huyền lắc đầu, trầm mặc một lúc rồi nói với La Khải: “Vân Khởi bảo ta nên cẩn thận với Dương Nguyên Tố này, không ngờ lời y lại thành sự thật.”

La Khải cúi đầu, hắn không có lời nào để nói.

Nửa tháng trước, Dương Nguyên Tố của Đông Thương và Long Huyền ước định, chia làm hai nhánh quân trái phải, tấn công giáp lá cà phủ Tấn Châu của Bắc Yến. Không ngờ vào lúc Chu quân toàn lực tấn công thành, thì quân Đông Thương đột nhiên quay đầu tấn công Chu quân, quân Bắc Yến trong thành lao ra, hai bên hợp lực, vây kín Chu quân dưới thành Tấn Châu. Long Huyền lúc ấy xả thân chém giết, bị chém hơn mười nhát, nếu không có Trữ Phi mang quân liều chết phá vòng vây của quân Đông Thương, thì ngày đó Long Huyền và toàn quân đã bị tiêu diệt dưới thành Tấn Châu rồi. Chu quân gấp gáp rút lui, chạy đến tận bãi Hoán Khê mới có thể ngừng lại.

Liên quân Yến Thương vốn định nhất cổ tác khí (gióng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm), đột kích giết Long Huyền ngay tại bãi Hoán Khê cạn nước sông mà khô thành lục địa này, chỉ là lúc này Bắc Yến bắt đầu mùa đông, một đêm tuyết đổ, tuyết chắn lối đi, hai bên mới rơi vào thế giằng co tại bãi Hoán Khê. Tuyết đã rơi liên tục nửa tháng mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, Long Huyền thậm chí đã hoài nghi, liệu rằng hắn có bị chôn vùi trong tuyết nơi Bắc Yến?

Hạ lệnh La Duy nhiếp chính

La Khải đứng cạnh giường Long Huyền một lát rồi mới nói: “Bệ hạ, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay, nên để người về triều điều binh thì hơn.”

“Ngươi muốn cử ai đi?” Long Huyền hỏi.

“Vệ Lam là sự lựa chọn tốt nhất.” La Khải nói: “Vòng vây bên ngoài khó phá, Vệ Lam có bản lĩnh này.”

Ánh mắt Long Huyền lạnh lùng, lập tức nói: “Trên người Vệ Lam có thương tích, sao ngươi lại để hắn xông ra?”

Vết thương của Vệ Lam dưỡng nửa tháng đã đỡ hẳn, nhưng Long Huyền nói vậy khiến ánh mắt La Khải cũng hóa lạnh lùng.

“Để Trữ Phi về đi.” Long Huyền đã sớm nghĩ đến chuyện phải phái người về triều, thậm chí hắn còn nghĩ tới chuyện khi La Duy biết hắn bị mắc bẫy của Dương Nguyên Tố sẽ có vẻ mặt ra sao.

La Khải hồi lâu không lên tiếng.

Long Huyền đành nói: “Ngươi cho rằng Trữ Phi không được?”

“Trữ Phi đương nhiên cũng có thể.” La Khải nói, ánh mắt nhìn Long Huyền, vẫn vô cùng lạnh lẽo.

“Ngươi cũng biết…” Long Huyền nhẹ giọng: “Lao ra khỏi vòng vây, cửu tử nhất sinh, nếu Vệ Lam gặp chuyện không may, La Duy sẽ đau lòng lắm.”

La Khải “a” một tiếng. Lao ra khỏi vòng vây của liên quân Yến Thương sẽ rơi vào thế cửu tử nhất sinh, võ nghệ Trữ Phi lại bá đạo hơn Vệ Lam, càng thêm phần thích hợp. Nhưng La Khải và Long Huyền đều ngầm hiểu vì cái gì Vệ Lam không thể rời doanh. Nếu trong triều biết bọn họ gặp chuyện không may, La Duy sẽ dễ dàng nắm giữ triều chính Đại Chu. Cứ như vậy, Vệ Lam sẽ là yếu điểm Long Huyền nắm giữ, La Duy có thể mặc kệ Long Huyền, nhưng sẽ không mặc kệ Vệ Lam, cho nên nhất định sẽ phái binh đến giải nguy.

“Ngươi gọi Tử Chu đến đây đi.” Long Huyền nói.

La Khải đứng bất động, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, kỳ thật có thần ở đây, Tiểu Duy… ý thần là Cẩm vương gia sẽ lập tức phái binh đến cứu viện.”

Long Huyền nặng nề thở dài, nói với La Khải: “Thế Nghi, trẫm biết ngươi sẽ không để bản thân mình trở thành thứ trói buộc La Duy, cho nên, ngươi, ngươi gọi Tử Chu đến đây đi.”

La Khải xoay người.

Long Huyền nằm trên giường, xiết chặt nắm tay.

Nếu Vệ Lam về kinh, La Duy xưng đế, như vậy cho dù La Khải có phải tự sát, cũng sẽ không để bản thân trở thành quân cờ cho Long Huyền uy hiếp La Duy. La Khải và Long Huyền đều biết điều này, cho nên cả hai đều không nói toạc ra, thế nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Trữ Phi lúc này đang ở trong soái trướng với Vệ Lam, nhưng chẳng nói với nhau câu nào. Mỗi lần ở cạnh Vệ Lam, Trữ Phi đều sinh ra một nguyện vọng mạnh mẽ, y muốn đánh Vệ Lam một trận ra trò, như vậy biết đâu hắn sẽ nhớ đến La Duy? Trữ Phi không biết vì sao mình không thể chấp nhận chuyện Vệ Lam quên mất La Duy, không lưu lại được bất kỳ dấu vết.

“Tử Chu.” La Khải vào trướng rồi nói với Trữ Phi: “Bệ hạ gọi ngươi, ngươi mau tới đi.”

Trữ Phi đứng lên định đi.

“Lam cũng đi theo đi.” La Khải lại gọi Vệ Lam: “Bệ hạ quyết định phái người về triều điều binh.”

Vệ Lam đứng dậy nói: “Bệ hạ phái ai trở về ạ?”

“Tử Chu trở về điều binh.” La Khải nói: “Lam, lần này ngươi và ta phải mở đường máu cho Tử Chu.”

Vệ Lam gật đầu: “Nên về triều điều binh sớm hơn mới phải.”

Trữ Phi dẫn đầu ra khỏi soái trướng, bên ngoài tuyết bay rợn ngợp, khiến Trữ Phi khẽ rùng mình.

Khi ba người cùng vào trướng của Long Huyền, Long Huyền đã ngồi dậy, thấy ba người vào liền lệnh cho họ ngồi.

Muốn để Trữ Phi xông ra thế nào, bốn người đều hiểu rõ, không có sắp xếp cụ thể, chỉ có thể dựa vào dũng khí lao thẳng ra ngoài. Bọn họ suy nghĩ thật kỹ, phải tìm ra điểm yếu của liên quân Yến Thương, để họ có thể nhanh chóng lao ra.

Lần thương nghị này kéo dài từ buổi chiều đến tận nửa đêm. Cuối cùng quân thần bốn người đều đầy vẻ bất đắc dĩ, Trữ Phi về triều điều binh, bọn họ nghĩ như thế nào, thương lượng như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có cách dùng mạng người đổi lấy đường máu cho Trữ Phi, không còn phương pháp khác.

“Tử Chu.” Long Huyền lặng im hồi lâu mới nói với Trữ Phi: “Sau khi trở về ngươi hãy nói với La Duy, rằng trẫm có thể chống chọi đến mùa xuân năm sau, y còn tận ba tháng để chuẩn bị, cho nên đừng gấp gáp.”

Trữ Phi nhìn La Khải, rồi mới hỏi Long Huyền: “Chuyện điều binh… Cẩm vương gia có thể làm chủ triều đình không?”

Long Huyền lấy giấy bút viết một chiếu thư, đưa cho Trữ Phi nói: “Ngươi hãy mang chiếu thư về triều, khi trẫm còn ở Bắc Yến, thì triều đình sẽ do La Duy nhiếp chính, ai không tuân theo, chém.”

La Khải đột ngột đứng lên, mở to hai mắt, khó tin nhìn Long Huyền: “Bệ hạ, ngài muốn để Cẩm vương nhiếp chính sao?!”

Long Huyền cười khổ, trừ La Duy, hắn không yên lòng giao Đại Chu cho bất luận kẻ nào: “Trẫm biết rõ bản lĩnh La Duy.” Long Huyền nói với La Khải: “Sau khi tin tức chúng ta bại trận truyền về triều, trừ La Duy, trẫm không biết còn ai có thể giúp trẫm ổn định triều chính nữa.”

La Khải không nói gì.

Trữ Phi hỏi: “Bệ hạ, nếu lại phái binh đến, thì sẽ phái quân đội của ai đây?”

Vệ Lam lúc này mới nói: “Trong triều đình Nam Chiếu còn có chiến sự, liệu còn có thể phái binh không?”

Trong quân chiến tướng trên vạn, Long Huyền lúc này đây đã dùng binh lực của toàn Đại Chu vào trận Bắc Yến, La Duy có thể phái ai đến chứ? Long Huyền không thể lập tức nghĩ ra ai.

“Có thể để La Tắc dẫn binh đến.” La Khải nói: “Dù sao ở đây cũng quan trọng hơn.”

Long Huyền gật đầu, nói với Trữ Phi: “Sau khi ngươi về triều, trước hết phải giúp La Duy ổn định triều cục, sau đó nghe theo sự sắp xếp của y.”

Trữ Phi quỳ xuống nhận thánh chỉ từ tay Long Huyền: “Thần tuân chỉ.”

Long Huyền nâng tay để Trữ Phi bình thân: “Đêm nay ngươi hãy đi đi, bảo trọng.”

“Mạt tướng cũng khẩn cầu bệ hạ bảo trọng.” Trữ Phi nói: “Nhất định mùa xuân năm sau mạt tướng sẽ trở về.”

“Được.” Long Huyền nhìn Trữ Phi nâng chiếu thư trong tay, cảm giác dù có chiếu thư này, thì nhất định vẫn có hoàng thất không phục La Duy, liền nói với Vệ Lam: “Lam, ngươi mang kiếm của trẫm đến đây.”

Vệ Lam nghe lệnh, lấy thanh kiếm Long Huyền treo trên vách trướng xuống.

“Tử Chu hãy mang kiếm này về.” Long Huyền bảo Vệ Lam giao kiếm cho Trữ Phi: “Để La Duy giữ.”

“Thần tuân chỉ.” Trữ Phi vội đáp.

“Các ngươi ra ngoài chuẩn bị đi.” Long Huyền thấy Trữ Phi nhận kiếm, cảm thấy những lời nên nói đã nói hết rồi, liền vung tay lên: “Trẫm nghỉ một lát rồi cũng sẽ đưa Tử Chu đi.”

Ba người La Khải hành lễ trước Long Huyền, rời khỏi trướng.

“Tử Chu.” Vệ Lam ra khỏi trướng liền hỏi Trữ Phi: “Lần này ngươi cần mang theo bao nhiều người về?”

“Ta đi một mình thôi.” Trữ Phi nói: “Ta không muốn để ai chịu chết cùng ta.”

La Khải và Vệ Lam đều im lặng hồi lâu, tuy rằng Long Huyền đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện Trữ Phi phải làm sau khi về triều, nhưng chẳng ai dám nắm chắc rằng lúc này đây, liệu Trữ Phi có thể thoát khỏi vòng vây về Chu không. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook