Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 85
Mai Quả
06/06/2017
13 Replies421. Không được lấy mạng La Khải
Đêm sau, bão tuyết càng thêm cuồng bạo.
Tuyết dày ba thước, ngựa không thể đi, nếu Chu binh muốn mở đường máu cho Trữ Phi, thì cũng chỉ có thể đi bộ xung phong liều chết.
“Tự bảo trọng.” Long Huyền đăt một ly rượu tiễn đưa vào tay Trữ Phi: “Trẫm chờ tin tốt của ngươi.”
Trữ Phi uống cạn chén rượu nồng, đáp lại Long Huyền: “Bệ hạ bảo trọng, mạt tướng đi.”
Long Huyền vỗ vai Trữ Phi, tất cả sầu lo trong lòng đều ẩn dưới nụ cười, Long Huyền chưa từng cười thoải mái như hôm nay: “Trẫm chờ ngươi lãnh binh trở về!”
Trữ Phi chắp tay thi lễ với Long Huyền, xoay người đi khỏi.
Bởi La Khải lúc này phải bộ chiến, cho nên không mặc áo giáp, nói với chúng tướng trong doanh: “Các ngươi phải bảo vệ bệ hạ, ai không nghe cứ phạt theo quân pháp.”
“Vâng.” Chúng tướng lĩnh mệnh.
“Bệ hạ.” La Khải chắp tay trước Long Huyền, chờ Long Huyền hạ lệnh.
“Xuất phát đi.” Long Huyền lớn tiếng nói, chỉ là giữa gió tuyết này, âm thanh có phần yếu ớt.
Đoàn người ngựa rất nhanh đã mất hút trong mịt mù bão táp, ngay cả dấu chân cũng chỉ chớp mắt đã bị gió tuyết phủ mờ.
“Bệ hạ, trở về đi.” Phúc Lai đứng phía sau Long Huyền nói.
“Trẫm sẽ chờ ở đây.” Long Huyền nói.
Long Huyền không trở về doanh trướng, chúng tướng không ai dám rời đi, vì thế các binh tướng và Long Huyền đành đứng chờ trong bão táp. Khi tiếng thét gào của quân Bắc Yến vang lên, trên đầu, trên vai những người tại Chu doanh đã phủ một lớp tuyết dày, cơ hồ đều biến thành người tuyết.
Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa vẫn luôn chờ Long Huyền phái người mở đường máu, chỉ không ngờ Long Huyền khiến họ chờ lâu đến vậy.
“Là La Khải!” Tư Mã Thanh Sa rời khỏi trướng, liền có tướng quân chạy đến trước mặt bẩm: “Là La Khải tự mình dẫn người đến đây!”
La Khải? Tư Mã Thanh Sa nhẩm lại cái tên này, rồi nói với tướng quân: “Nghe ý chỉ của trẫm, không được lấy mạng La Khải!”
Tướng quân ngẩn ngơ, La Khải là nguyên soái Chu quân, không được lấy mạng hắn sao?
“Còn không mau đi?!” Tư Mã Thanh Sa mặt trầm xuống: “Ngươi muốn trẫm lặp lại lần nữa sao?”
Tướng quân kia vội cúi người hành lễ với Tư Mã Thanh Sa, rồi chạy tới tiền doanh truyền lệnh.
La Khải là đại ca La Duy, Tư Mã Thanh Sa nhớ rất rõ ràng, sau khi La Khải nhận được “tin báo tử” của La Duy, người này đã hành động điên cuồng như thế nào. La Khải là chủ soái, đáng chết, nhưng không thể chết trong tay của hắn. Như vậy có lẽ La Duy… Nghĩ đến La Duy, Tư Mã Thanh Sa chợt lảo đảo, cơ hồ té ngã trên nền tuyết. Thời khắc biết La Duy chưa chết, Tư Mã Thanh Sa mừng rỡ như điên, không có nửa phần buồn bực, hắn thậm chí còn không thèm xử phạt Sở thái y đã lừa hắn. Chỉ cần La Duy sống là được, chỉ cần người này còn sống, hắn sẽ vẫn còn cơ hội nhìn thấy y. Diệt Đại Chu, không chỉ bởi hắn phải giành thiên hạ về cho Bắc Yến, mà còn bởi hắn muốn được nhìn thấy La Duy. Tư Mã Thanh Sa cố gắng bước đi trong gió tuyết, nếu hắn tha cho La Khải một con đường, liệu La Duy có còn hận hắn hay không? Giờ khắc này, trong lòng Tư Mã Thanh Sa, trừ La Duy, thì không còn gì hết.
Trữ Phi và Vệ Lam không vọt vào tiền doanh liên quân Yến Thương cùng La Khải, mà náu mình trong bão tuyết, đợi đến khi hai bên hỗn chiến, hai người mới lẫn vào trong doanh. Vệ Lam ra tay trước Trữ Phi, cắt đứt cổ họng hai binh sĩ Đông Thương, mỗi người kéo một cái xác, tìm một chỗ khuất phía sau doanh trướng, hai người vội vã lột quần áo trên người xác chết mặc vào.
“Ai?” Một đội quân Đông Thương đuổi tới phía sau hai người, nhìn thấy họ liền quát hỏi.
Vệ Lam chưa kịp mặc quần áo, đám binh lính đã xông ra ngoài, động tác của hắn không vì một trận bão tuyết cỏn con mà chậm lại, nhân dịp đám binh lính Đông Thương chưa tới gần, kiếm trong tay đã lóe sáng, kiếm khí xẹt qua tay tiểu đầu mục đang mở miệng quát hỏi. Tiểu đầu mục chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, đầu óc còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, thì người đã ngã quỵ trên nền tuyết.
Trữ Phi ra tay sau Vệ Lam, trên người y còn mang theo hành lý, không nhẹ nhàng được như Vệ Lam, nhưng cũng dễ dàng giết chết ba binh sĩ Đông Thương.
“Không sao chứ?” Vệ Lam giải quyết binh lính Đông Thương cuối cùng, không quay đầu lại mà hỏi Trữ Phi.
“Không có việc gì.” Trữ Phi gạt tuyết trên khuôn mặt.
“Chúng ta đi.” Giọng Vệ Lam vừa vang lên, thì người cũng đã nhẹ nhàng lao về phía trước.
Trữ Phi theo sát phía sau Vệ Lam.
Tư Mã Thanh Sa bị mọi người vây quanh, vừa đi vừa hỏi Dương Nguyên Tố hiện tại đang ở nơi nào.
Vệ Lam thấy một đám người đi về phía mình, vội dừng lại rồi vọt sang một bên.
Trữ Phi chỉ liếc mắt đã thấy Tư Mã Thanh Sa giữa đám người, cố nén niềm xúc động muống táng cho vị hoàng đế Bắc Yến này một trận, im lặng đứng bên cạnh Vệ Lam.
“Sao các ngươi lại đứng đây?” Một giáo úy mang theo binh sĩ tới, nhìn thấy Vệ Lam và Trữ Phi liền quát hỏi.
Vệ Lam kéo Trữ Phi khom người, ra vẻ kính cẩn nghe theo.
“Các ngươi ở doanh nào?” Giáo úy hỏi: “Sao lại đứng đây?”
Vệ Lam nhìn giáo úy cách bọn họ ngày càng gần, nhỏ giọng nói với Trữ Phi: “Không thể gạt được nữa, ngươi mau chạy đi, để ta giữ chân chúng.”
“Điên à?” Trữ Phi cũng nhỏ giọng: “Tư Mã Thanh Sa cũng ở đây, một mình ngươi đánh sao nổi?”
“Tóm lại ngươi mau chạy đi!” Dư quang nơi khóe mắt Vệ Lam thấy giáo úy đang lại gần, vội vàng cúi đầu thấp nữa.
“Sao các ngươi không nói gì?” Giáo úy lớn giọng, khiến đoàn người Tư Mã Thanh Sa ngừng lại, nhìn về phía Vệ Lam và Trữ Phi.
“Chúng thuộc hạ đang định tới tiền doanh ạ.” Vệ Lam nói.
“Các ngươi ở doanh nào?”
“Y doanh (Doanh trại y tế) ạ.” Vệ Lam đáp.
Giáo úy hồ nghi nhìn Vệ Lam và Trữ Phi, gã không biết ai trong y doanh cả, trong lòng tuy có hoài nghi, nhưng khi Vệ Lam nói chuyện, cố ý mang theo chút khẩu âm Bắc Yến, cuối cùng giáo úy nói: “Vậy mau lên, về sau không có việc gì thì đừng tùy tiện đứng đây.”
“Chúng ta đi.” Cách gió tuyết, Tư Mã Thanh Sa không nhìn rõ khuôn mặt Vệ Lam và Trữ Phi, hắn đang nóng lòng đến tiền doanh đi đốc chiến, nên chỉ nói với các tướng quân như vậy.
Đoàn người lại vội vàng đi về phía trước.
Giáo úy và đám người dạt sang một bên, chờ đoàn người Tư Mã Thanh Sa đi rồi mới theo sau.
Vệ Lam và Trữ Phi đi theo phía sau, đi được chừng mười thước, Vệ Lam liền nhẹ nhàng đẩy Trữ Phi.
Trữ Phi nắm tay Vệ Lam, lặng lẽ xoay người chạy. Không phải là y muốn sống chết cùng Vệ Lam, mà vì y còn có hoàng mệnh trong người, không thể để Vệ Lam một người ứng phó với giặc.
Giáo úy kia mang theo một đội người ngựa, vội vã đến tiền doanh tiếp viện, nhưng không ngờ vừa quay đầu đã không thấy hai người trong “y doanh” đâu.
422. Lại là địch?
Tiền doanh, tiếng kêu xé trời, máu nhuộm hồng nền tuyết.
Người bên La Khải ngày càng ít, ngay cả chính hắn cũng nhiễm đầy máu tươi.
Cung tiễn thủ đã sớm giương cung cài tên, nhắm ngay binh tướng Chu quân bị liên quân yến Thương vây kín, chỉ là Tư Mã Thanh Sa có lệnh, không được hại đến tính mạng La Khải, cho nên họ mới chưa bắn tên.
“Bắt sống La Khải!” Tư Mã Thanh Sa sau khi đến tiền doanh lại hạ lệnh, lúc này Dương Nguyên Tố vẫn còn đang trên đường tới.
Vệ Lam thấy tầng tầng lớp lớp thi thể giữa vòng vây, phóng mắt nhìn lại, đều là binh tướng Chu quân áo trắng, Vệ Lam cắn răng, từng bước đến gần La Khải. Hắn mặc quân phục Đông Thương, lực chú ý của liên quân Yến Thương lại bận đặt trên người La Khải, nên càng dễ dàng để Vệ Lam đến gần La Khải hơn.
Trường thương trong tay La Khải nặng trĩu, thân thể đã mỏi mệt rồi.
“La Thế Nghi kiệt sức rồi!” Giữa liên quân Yến Thương, không biết là ai hô một tiếng.
Liên quân đã lui về phía sau vài bước lập tức tiến về phía La Khải như thủy triều.
“Đại soái!” Một thân binh bổ nhào vào trước người La Khải.
La Khải chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lòe, người lính hầu cận này theo hắn từ ngày đầu nhập ngũ, bị mấy trường thương đâm xuyên bụng, đến khi mấy thanh trường thương ấy rút ra, nội tạng của người lính hầu cận này đã bị lôi hết ra ngoài cơ thể.
La Khải gào to, trường thương trong tay đảo qua, giết chết vài tên lính Đông Thương trong tầm với, hắn muốn xem qua tình huống của người hầu cận, thế nhưng chưa kịp liếc mắt, mấy thanh trường thương khác lại đâm tới trước mặt hắn. La Khải chỉ có thể lắc mình tránh né, trơ mắt nhìn thi thể người lính hầu cận bị quân Đông Thương giẫm nát nhừ.
Nhìn cảnh chém giết trước mắt, Vệ Lam chỉ có thể kiên nhẫn chờ, hắn muốn chờ một cơ hội, có thể khiến những người còn sống lao ra khỏi doanh.
Khi Dương Nguyên Tố đến tiền doanh, nhìn thấy các cung tiễn thủ đều đứng im, nhất thời cả giận: “Vì sao không bắn?!”
“Là…” Bị Dương Nguyên Tố quát hỏi, binh sĩ Đông Thương chỉ vào Tư Mã Thanh Sa đứng cách đó không xa.
“Nực cười!” Dương Nguyên Tố giậm chân, đi nhanh về phía Tư Mã Thanh Sa. Gã biết lần này là La Khải đích thân dẫn người đến sấm doanh, Tư Mã Thanh Sa không chịu để người bắn chết La Khải, đại khái Dương Nguyên Tố cũng đoán được đây là vì cái gì, tám chín phần mười vì La Duy kia. Dương Nguyên Tố nghĩ, lúc này đây gã không thể nể mặt Tư Mã Thanh Sa, gã phải hỏi cho ra lẽ, hiện tại là lúc ủy mị sao?!
Vệ Lam trong đám người thấy bóng dáng Dương Nguyên Tố, vị trí của người này càng khiến hắn dễ ra tay hơn so với Tư Mã Thanh Sa. Hít sâu một hơi, Vệ Lam đột nhiên nhảy thật cao, cây trường thương trong tay trực tiếp đâm thẳng vào Dương Nguyên Tố.
Có tướng quân Đông Thương phản ứng nhanh, lập tức dùng chiến đao chém cây trường thương giữa không trung thành hai đoạn.
Vệ Lam cũng không dừng tay, tựa như cánh én, tung bay trên đỉnh đầu liên quân Yến Thương, liên tục phi bốn năm thanh trường thương về phía Dương Nguyên Tố.
“Bệ hạ!” Binh tướng Đông Thương vội vàng hộ giá, bọn họ đã nhìn ra Vệ Lam đang nhắm vào Nguyên Tố đế của bọn họ.
“Đại ca!” Vệ Lam vừa liều chết xông về phía Dương Nguyên Tố vừa thét to với La Khải: “Tử Chu không sao, chúng ta lao ra đi!”
La Khải nghe Vệ Lam nói Tử Chu không sao, liền biết Trữ Phi đã lẩn vào được quân doanh Yến Thương, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi nói với các bộ hạ: “Chúng ta lao ra đi!”
“Ngăn chúng lại!” Tư Mã Thanh Sa ra lệnh.
Hai phương lại là một hồi hỗn chiến.
Vệ Lam chỉ xung phong liều chết về phía Dương Nguyên Tố, Dương Nguyên Tố không đứng ở chỗ khuất như Tư Mã Thanh Sa, nơi gã đứng địa hình trống trải, dễ dàng để Vệ Lam xung phong liều chết. Giết người đối với Vệ Lam mà nói, vốn là sở trường, lúc này hắn một lòng giết người, kiếm phong lướt qua, càng tử thương vô số.
Ngay khi La Khải mang theo bộ hạ ra sức xông ra phía ngoài, liền nghe thấy tiếng kêu vang lên giữa liên quân, viện binh Long Huyền phái tới đã đến.
“Lam!” Khi La Khải thu thương, không muốn dưới tay lại có thêm mấy âm hồn, liền hô to về phía Vệ Lam.
“Vệ Lam?” Khi Tư Mã Thanh Sa nghe La Khải thét lên, trong đầu liền “ong” một tiếng, hắn nhìn về phía Dương Nguyên Tố, kẻ giết người như ác ma tái thế kia, chính là Lam mà La Duy vẫn hằng thương nhớ? “Người kia!” Tư Mã Thanh Sa chỉ về phía Vệ Lam, tức giận hạ lệnh: “Bắt sống Vệ Lam cho trẫm! Trẫm thưởng vạn hộ hầu (chức hầu tước có một vạn căn nhà)!”
Phần thưởng ban ra, người vây quanh La Khải đột nhiên ít hẳn, các binh tướng cùng lao về phía Vệ Lam.
“Tư Mã Thanh Sa!” Dương Nguyên Tố rống giận.
“Bắt sống Vệ Lam!” Tư Mã Thanh Sa không để ý tiếng rống của Dương Nguyên Tố, chỉ lớn tiếng lệnh cho binh tướng Bắc Yến.
“Bắn tên!” Dương Nguyên Tố cũng hạ lệnh: “Bắn tên cho trẫm!”
Vệ Lam lại một lần nửa nhảy vọt lên từ giữa đám người, trong tay còn giữ một thi thể binh lính Đông Thương.
Cung tiễn thủ Đông Thương thả tên.
Thi thể trong tay Vệ Lam trở thành lá chắn, khinh công phi phàm trở thành vũ khí hộ mệnh của Vệ Lam, mang theo một thi thể cắm đầy mũi tên, hắn vẫn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, xẹt qua đỉnh đầu liên quân Yến Thương.
“Đuổi theo!” Lần này Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa lại nhất trí hạ lệnh.
La Khải mang theo tàn quân lúc này đã chạy ra khỏi tiền doanh.
Hai bên lại chém giết một hồi trong bão tuyết.
“Hậu doanh cháy!” Ngay khi cả hai bên đều chém giết đến đỏ mắt, thì lại có tiếng hô truyền ra giữa quân doanh Yến Thương.
La Khải và Vệ Lam sóng vai giết địch, nhìn quân doanh ánh lửa ngút trời, thế này mới chân chính yên lòng, đây là tín hiệu họ đã giao ước với Trữ Phi, hậu doanh cháy, chứng tỏ Trữ Phi đã trốn ra khỏi liên doanh.
“Đi!” Vệ Lam kéo La Khải, thừa dịp quân Yến Thương không để ý, bọn họ nên mau chóng về doanh.
“Không cần đuổi theo nữa.” Dương Nguyên Tố nhìn hậu doanh ngập trong biển lửa, không để các bộ hạ đuổi theo La Khải nữa.
“Ngươi!” Tư Mã Thanh Sa không muốn thả Vệ Lam.
“Giặc cùng đường chớ đuổi.” Dương Nguyên Tố tức giận nói với Tư Mã Thanh Sa: “Dập tắt lửa mới là quan trọng, chúng ta không thể tự làm loạn trận tuyến được.”
Tư Mã Thanh Sa chưa từ bỏ ý định, nhìn Chu quân chạy càng lúc càng xa.
“Nhất định có kẻ nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.” Dương Nguyên Tố thì thầm với Tư Mã Thanh Sa: “Ngươi cho rằng lửa kia tự nổi lên chắc?”
Tư Mã Thanh Sa vẫn đầy vẻ giận dữ.
Dương Nguyên Tố đành nói: “Ngươi vẫn không hiểu? Long Huyền bị chúng ta vây ở chỗ này, người có thể nắm giữ triều đình Đại Chu chỉ có thể là Cẩm vương. Bệ hạ, ngươi phải chống lại La Duy! Trẫm nói như vậy, ngươi có thể tập trung tinh thần hay không?”
Tư Mã Thanh Sa sững sờ giữa gió tuyết cuồng bạo, hắn phải là kẻ địch của La Duy sao?
423. Long Tường qua đời
Chiến báo từ Bắc Yến chậm chạp không đến, không khí bất an bao phủ triều đình Đại Chu.
Chiến báo vẫn để trong ngăn bí mật ở giường Liễu thị Thái Hậu, không phải Liễu thị Thái Hậu không muốn trả chiến báo này về, mà do La Tri Ý nghe theo mưu kế của La Duy, ra lệnh canh gác cửa cung thật nghiêm ngặt, Cao Thù không có cơ hội tiến cung, nên không thể mang chiến báo có dấu năm ngọn lửa kia về được.
La Duy không để ý chuyện chiến báo Bắc Yến chậm chạp không về, y chỉ thường xuyên oán giận mùa đông năm nay ở thượng đô, chẳng khác gì mùa đông Bắc Yến, ngày nào tuyết cũng rơi, khiến y không thể mở cửa phòng.
La Duy chờ động tĩnh của Thường Lăng, nghĩ xem mình nên làm gì, rốt cuộc y nghĩ đến Long Tiêu, nếu y động vào Long Tiêu, liệu Thường Lăng có thể chịu đựng nữa hay không?
Long Tiêu không biết lục hoàng thúc đã nổi sát tâm với nó, đứa trẻ đơn thuần cảm giác lục hoàng thúc là người tốt, nó thích cái cảm giác được La Duy dỗ dành, thỉnh thoảng sẽ đến Y Cẩm viên tìm La Duy, nghịch tuyết trên Thúy Đảo, chơi không biết mệt. Mỗi khi La Duy nhìn thấy nụ cười của Long Tiêu, nghe đứa trẻ này gọi mình là lục hoàng thúc, La Duy lại mềm lòng, y không ra tay được, Long Tiêu vô tội mà.
Ngay khi sát ý trong lòng La Duy lung lay, thì tin dữ của Long Tường đến thượng đô trước Trữ Phi một ngày.
La Duy nhìn tin báo Tạ Ngữ đưa cho mình, y không thể tin vào hai mắt, giật lấy tin báo tang này. Đây không phải thư nhị ca La Tắc viết, mà là thư của thị vệ trưởng Long Tường mang đi Nam Chiếu.
“Điều này sao có thể?” Tạ Ngữ lải nhải nhắc đi nhắc lại.
Một tháng trước, thư từ Lâm Thủy quan gửi về Đại Chu, nói khi Long Tường cưỡi ngựa ngoài Lâm Thủy quan, qua cầu gỗ, bỗng nhiên cầu gỗ gãy, cả người cả ngựa rơi vào hồ sâu, hắn bị chính ngựa của mình đạp xuống nước, đùi phải gãy khi giãy dụa trong nước, bị ngựa kéo đứt lìa khỏi thân thể. Khi mọi người cứu được Long Tường lên bờ, Long Tường đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi quân y cấp cứu khẩn cấp, La Tắc đang chiến đấu trong Lâm Thủy quan không kịp báo tin về La trạch, nghe theo đề nghị của quân y, đưa Long Tường trở về Đại Chu. Rồi lại nghe quân y nói, muốn cứu tính mạng Dụ vương, chỉ có thể dùng thuốc hóa hủ sinh cơ trong cung, cho nên gửi chiến báo hình năm ngọn lửa về kinh đô cầu cứu.
Long Tường đau khổ chống đỡ một tháng, thế nhưng thái y và hóa hủ sinh cơ từ thượng đô mãi không đến, cuối cùng Dụ vương Long Tường chết bệnh tại thành Ngô Châu của Đại Chu.
“Chiến báo cứu viện…” La Duy vội hỏi Tạ Ngữ: “Vậy thư này thì sao? Sao huynh không nói gì với đệ?”
Tạ Ngữ đáp: “Không ai nhìn thấy bức thư này!”
“Chiến báo hình năm ngọn lửa, Binh bộ hội không ai nhìn thấy?!” La Duy đứng ngồi không yên: “Làm sao mà đệ tin được chứ?!”
Tạ Ngữ nói: “Ta đã mang người lục tung Binh bộ, nhưng không hề có chiến báo hình năm ngọn lửa kia.”
La Duy đứng ngẩn người, y chưa bao giờ nghĩ đến việc Long Tường sẽ chết, người này rõ ràng sẽ sống lâu hơn y, sao có thể chết ngay như vậy? Thiếu một chân, người này liền không sống nổi nữa?
Tạ Ngữ không có thời gian chờ La Duy ngẩn người, vội la lên: “Ngươi nói đi, chuyện này phải nói thế nào với các triều thần?”
La Duy ngã ngồi: “Long Tường hắn… hắn thật sự đã chết?”
“Tin báo tang ở đây rồi, ngươi còn chưa tin sao?” Tạ Ngữ nói.
La Duy lại nói: “Cứ cho là không thấy chiến báo từ Lâm Thủy quan, thế nhưng thư cầu cứu đâu? Làm gì có chuyện người của Long Tường chỉ gửi mỗi một chiến báo kia về?”
Tạ Ngữ xoa mắt: “Binh bộ đang tìm, lát nữa sẽ đưa tới.”
“Huynh…” La Duy nói: “Người chết rồi, huynh đưa cho đệ còn có ích gì nữa?”
“Hiện tại trừ chiến báo Bắc Yến và Nam Chiếu…” Tạ Ngữ nói: “Những thứ không quan trọng, Binh bộ đều sẽ để lại xem sau, cũng chẳng có cách nào khác.”
La Duy hồi lâu không nói, trừ Lâm Thủy quan, thì tùy thị của Long Tường, phủ nha các nơi, không ai có tư cách gửi chiến báo, chỉ có thể gửi công hàm, hiện tại có ai trong triều rảnh để xem công hàm nữa? Ngay cả Hộ bộ, trước giờ đều chú trọng công văn lương thực, tiền thuế, những cái khác để sau.
“Ngươi nghĩ xem nên nói với Liễu thị Thái Hậu thế nào đi.” Tạ Ngữ nói với La Duy.
La Duy ngoài miệng nói: “Chuyện này có gì phải sợ?” Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Triệu Phúc báo Vương thượng thư từ Binh bộ đến.
La Duy nhìn thấy vị lão thần cùng thời La Tri Thu này, vội chắp tay trước mặt Vương thượng thư: “Vương bá phụ.”
“Vương gia.” Sắc mặt Vương thượng thư cực kỳ khó coi, nhưng vẫn hành lễ với La Duy: “Chuyện Dụ vương, Binh bộ đã tra xét nội bộ một lần, vẫn không tìm thấy chiến báo kia, thế nhưng quan canh cổng thành đã ghi lại.” Vương thượng thư nói, rồi đặt một chồng thư trước mặt La Duy và Tạ Ngữ: “Đây là thư tìm được về bệnh tình Dụ vương gia, thư xin thuốc và thái y.”
La Duy lật xem mấy bức thư, không ít thư viết hai chữ cấp tốc, nếu không phải chuyện của hoàng tộc Đại Chu không thể truyền ra, thì những người này đã viết sáu chữ “Dụ vương bệnh tình nguy kịch” rồi.
“Không đúng!” Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Binh bộ không đọc thư, vậy thì Hoàng nội ti (cơ quan cai quản trong hoàng cung) cũng phải nhận được thư chứ, sao bọn họ cũng không biết tí nào vậy?”
La Duy nhớ chưởng quản Hoàng nội ti là Lý thân vương Long Hành (thím này là em ruột thái tử Long Ngọc, con của la Tri Ý), liền không tiếp lời Tạ Ngữ. Hoàng nội ti tuy rằng được cho là cơ quan lớn nhất hoàng tộc, nhưng cho tới nay cũng chỉ báo một số chuyện nhỏ cho Hoàng đế, cho nên Long Huyền mới có thể yên tâm để Long Hành chưởng quản Hoàng nội ti. Nếu Long Hành biết chuyện Long Tường chết, thì hẳn sẽ che giấu sự tình không báo, La Duy tuyệt đối không thấy kỳ quái.
Vương thượng thư nhìn Tạ Ngữ vẫn định hỏi La Duy gì đó, liền ngắt lời: “Minh Viễn, ngươi đừng quản chuyện hoàng gia.”
Lúc này Tạ Ngữ mới phản ứng lại, hắn mụ mẫm rồi mới dám nói với La Duy chuyện đó! Lúc này hắn mới nhớ Hoàng nội ti là do Long Hành chủ quản, năm đó khi Long Ngọc chết người này đã náo loạn một hồi, khi đó Long Tường còn tát tam ca này một cái trước mặt mọi người, Lý thân vương không thừa dịp hiện tại báo thù mới là lạ!
“Đi thăm dò.” La Duy suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói với Tạ Ngữ và Vương thượng thư: “Cửa thành có chỗ đăng ký, chúng ta có thể biết chiến báo kia vào thành lúc nào, đi thăm dò xem người nào trong Binh bộ thu chiến báo, bắt lại thẩm tra hết! Mặc kệ thế nào, ta cũng phải có gì đó để nói với Liễu thị Thái Hậu nương nương.”
“Vậy có báo tin Dụ vương gia chết ra ngoài không?” Tạ Ngữ hỏi.
“Tạm thời giấu kín đã.” La Duy nói: “Đệ sẽ nói chuyện với người trong hoàng thất, xem xem đưa thi thể Dụ vương vè thượng đô như thế nào.”
Tạ Ngữ và Vương thượng thư thấy La Duy đã có chủ ý, đều không nói cái gì nữa, lui ra ngoài.
Long Tường đã chết, La Duy ngồi một mình trong phòng, ngực quặn đau, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
424. Triệu Hạc Niên đến
“Lục hoàng thúc!” Ngay khi ngực La Duy khó chịu, thì bên tai truyền đến tiếng Long Tiêu, ngẩng đầu đã thấy tiểu hoàng tử đứng trước mặt, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn y.
“Ngươi… sao con lại tới đây?” La Duy miễn cưỡng cười hỏi, y tuyệt đối không biết đứa trẻ này bước vào từ bao giờ.
“Tiêu nhi đến thăm lục hoàng thúc.” Long Tiêu nhìn La Duy: “Lục hoàng thúc, người làm sao thế? Không vui sao?”
“Không đâu.” La Duy véo hai má bụ bẫm của đứa trẻ, không biết vì sao bàn tay lại lướt xuống cổ Long Tiêu.
“Lục hoàng thúc?”
“Ừ.” La Duy đáp lại Long Tiêu, nhưng hai mắt lại chăm chăm nhìn cổ nó, trên người vật nhỏ này nhiều thịt, thế nhưng cái cổ lại thật mỏng manh, dường như chỉ cần dùng một chút sức thôi, cái cổ này sẽ gẫy ngay lập tức.
Long Tiêu không biết tâm tư La Duy, kiễng chân, bàn tay nho nhỏ đặt lên trán y.
Long Tiêu mới từ bên ngoài vào, trong phòng La Duy đặt bốn lò sưởi, tiểu hoàng tử vừa vào đã nhễ nhại mồ hôi, La Duy chỉ cảm thấy bàn tay ướt sũng chạm vào mình, vội gạt ra: “Ngươi định làm gì?”
“Có phải lục hoàng thúc bị bệnh không?” Long Tiêu có chút lo lắng: “Mắt lục hoàng thúc đỏ lên kìa.”
La Duy buông lỏng bàn tay trên cổ Long Tiêu, cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu nó: “Đừng bận tâm, con tới chỗ ta, hoàng tổ mẫu có biết không?”
Long Tiêu vội gật đầu.
“Thập Tam.” La Duy quay ra ngoài cửa hô một tiếng.
Long Thập Tam lên tiếng rồi xuất hiện trong phòng.
“Ngươi đưa đại điện hạ ra ngoài chơi.” La Duy nói: “Cẩn thận một chút, đừng để nó nghịch tuyết.”
Long Tiêu cũng biết lục hoàng thúc sợ lạnh, không cố kéo La Duy ra ngoài chơi, chạy tới trước mặt Long Thập Tam, tuyệt không khách khí mà kéo tay hắn: “Thập Tam, chúng ta đi thôi.”
Long Thập Tam thấy La Duy ngồi ở chỗ kia phất tay, vội đưa Long Tiêu ra ngoài. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu, Long Thập Tam có chút buồn khổ, ai cũng nói trẻ con hoàng tộc sớm thông minh, nhưng tại sao đại điện hạ một chút cũng không nhận ra, rằng kì thật lục hoàng thúc không muốn nhìn thấy nó? Là đại điện hạ này quá ngốc, hay là La Duy diễn kịch quá tài?
La Duy đuổi Long Tiêu đi rồi, liền gọi Triệu Phúc.
“Vương gia.” Triệu Phúc vội chạy vào.
“Ngươi đi tìm Lý vương.” La Duy nói: “Để huynh ấy tới đây một chuyến.”
Triệu Phúc vội chạy đi.
Long Hành tới rất nhanh, ngay khi Triệu Phúc đến Lý vương phủ tìm hắn, Long Hành đã biết có lẽ Long Tường chết rồi, không thì La Duy cũng sẽ không đến tìm hắn.
La Duy nhìn thấy Long Hành, ngược lại lại đứng dậy đón chào, gọi Long Hành một tiếng: “Vương gia.”
Long Hành ngồi xuống cái ghế bên cạnh La Duy: “Vân Khởi, ngươi nên gọi ta một tiếng tam ca.”
La Duy lắc đầu cười cười, tự rót một chén trà cho Long Hành.
“Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi nhỉ?” Long Hành đột nhiên hỏi La Duy.
La Duy ngẫm nghĩ: “Hình như đã lâu lắm rồi.”
Đã thật lâu… Long Hành quan sát La Duy trước mặt: “Sau khi ngươi trở về, ta chẳng có cách nào vào cung gặp ngươi.”
La Duy buông ấm trà trong tay: “Long Tường đã chết ở Ngô Châu.”
Long Hành đang định uống trà, nghe La Duy nói vậy liền khựng lại: “Thế à?”
“Đây là thư báo tang của hắn.” La Duy đặt hơn mười bức thư trước mặt Long Hành.
Long Hành uống một ngụm trà: “Hiện tại chúng ta đang chiến tranh, có thích hợp để làm đại tang cho Long Tường không?”
“Huynh tuyệt đối chẳng thương tâm chút nào.” La Duy nói.
“Ta không coi hắn là huynh đệ, tất nhiên sẽ không đau lòng.” Long Hành nói: “Vân Khởi, chẳng lẽ ngươi đau lòng sao?”
“Hắn chưa bao giờ có lòng dạ hại người.” La Duy nói.
Long Hành cười hai tiếng: “Có ca ca ruột thịt của hắn rồi, muốn hại người cũng chẳng cần hắn ra tay.”
La Duy thở dài.
“Nói đi, ngươi tìm ta đến có chuyện gì.” Long Hành uống cạn chén trà, rồi cầm cái chén không trong tay ngắm nghía.
“Thiêu hủy hết thư đi.” La Duy trầm giọng nói: “Thư này gửi đến chỗ người của huynh, chính huynh xem xét, tự tay giữ lại, những thứ không cần thiết thì không nên giữ.”
Long Hành có chút kinh ngạc nhìn về phía La Duy, hắn không ngờ La Duy sẽ nói với hắn những lời này.
“Long Huyền luôn trân trọng Long Tường, nếu hắn biết huynh động chân động tay bên trong, chắc chắn sẽ không tha cho huynh.”
“Ngươi đang giúp ta đấy à?”
“Đệ đã sai người mời cô cô đến.” La Duy nói: “Lát nữa hai người hãy nói chuyện với nhau ở đây, cô cô rất nhớ huynh.”
Lúc này Long Hành mới ngừng xoay xoay chén trà: “Mẫu hậu sẽ đến nơi này?”
“Vâng.” La Duy nói: “Lát nữa gặp nhau đừng nói chuyện Long Tường, cứ nói chuyện gia đình thôi.”
Long Hành vội cúi đầu nhìn bản thân, hôm nay ra ngoài gấp, hắn không để ý trang phục, gặp mẫu hậu, phải trông sao cho có tinh thần một chút chứ.
“Vào phòng trong chờ đi ạ.” La Duy nhìn thấy động tác của Long Hành, trên mặt mới có tiếu ý: “Huynh mặc thế cũng được mà, để cô cô nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của huynh.”
Long Hành đứng lên, nói với La Duy: “Ta nhận ân tình này của ngươi, Vân Khởi, ngươi yên tâm, những người đó ta đã xử lý hết rồi, Long Huyền là dạng người gì, ta cũng biết rõ.”
Long Hành vào phòng trong chờ La Tri Ý, La Duy một mình đứng ngồi không yên trong thư phòng, bây giờ y chỉ nghĩ, lúc nào thì nên công khai tin Long Tường qua đời đây, không thể để nhị ca La Tắc liên lụy được.
Mẹ con La Tri Ý gặp mặt, tất nhiên là một phen thổ lộ tình cảm. Long Hành chỉ hận mình không có bản lĩnh, không thể đón mẫu thân ra ngoài an hưởng tuổi già, còn La Tri Ý có thể gặp Long Hành đã vô cùng thỏa mãn.
Khi La Duy ở trong thư phòng chờ tin tức của Tạ Ngữ và Vương thượng thư, thì Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên – bạn cũ của La Tri Thu đã về quê dưỡng già – nhận được thư tay của La Duy liền đến thượng đô, đứng ngoài cửa cung cầu kiến.
Nghe nói Triệu Hạc Niên đến, La Duy ngại Triệu Phúc đi đứng chậm, gọi Long Thập: “Thập, mau đi đón Triệu đại tướng quân.”
Long Thập nghe lệnh, chạy đến cửa cung đón Triệu đại tướng quân.
Triệu Hạc Niên đi trên đường đến Y Cẩm viên, liền hỏi Long Thập: “Ta đi đường này có gặp cung nhân không?”
Long Thập vội đáp: “Bệ hạ từng có ý chỉ, mọi người trong cung không được phép đến gần hồ Ngự Tâm, cho nên ngài cứ yên tâm đi, nơi này trừ chúng ta thì không có ai xuất hiện.”
“Vậy nếu trong cung có ai đi nhầm?”
“Giết ngay lập tức.” Long Thập nói.
Triệu Hạc Niên hít mạnh một hơi, hay lắm, chỉ cần không gặp cung nhân, thanh danh của La Duy sẽ không bại hoại.
Long Thập không hiểu Triệu Hạc Niên hỏi hắn câu đó để làm gì, nhưng không tiện hỏi, chỉ trả lời các câu hỏi rồi đưa Triệu Hạc Niên đến thẳng Y Cẩm viên.
425. Mẫu thân là hung thủ
Triệu Hạc Niên đến Y Cẩm viên, khi nhìn thấy La Duy đứng ở cửa phòng đón mình liền nói: “Tiểu Duy, ngươi vẫn vậy.”
La Duy sờ sờ mặt mình, cười cười kéo Triệu Hạc Niên vào phòng.
Không cảm thấy La Duy thay đổi gì nhiều, Triệu Hạc Niên theo bản năng lại coi La Duy như tam tiểu tử nhà La Tướng gia: “Đến đây, để ta nhìn kỹ ngươi nào.”
“Triệu bá phụ.” La Duy kéo Triệu Hạc Niên ngồi xuống: “Tiểu chất tìm Triệu bá phụ đến, là có chuyện mong Triệu bá phụ giúp đỡ.”
Triệu Hạc Niên vội hỏi La Duy: “Là chuyện gì? Có kẻ bắt nạt ngươi?”
La Duy sầu mi khổ kiểm nói: “Lúc này ngoài Triệu bá phụ ra thì con không biết tìm ai cả.”
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
La Duy thấp giọng: “Lĩnh Nam Thường thị diệt vong, Triệu bá phụ biết chưa ạ?”
Triệu Hạc Niên đáp: “Biết chứ, bây giờ có ai ở Đại Chu mà không biết chuyện này?”
“Là bệ hạ giết.” La Duy nói thật nhanh.
Triệu Hạc Niên ngồi không vững, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì?!”
La Duy giữ bàn tay Triệu Hạc Niên đặt trên bàn: “Người là bệ hạ giết, Hình bộ đã nhận định hung thủ là nguyên thống lĩnh Long kỵ vệ – Long Nhất.”
Long Nhất? Triệu Hạc Niên nghe đến cái tên này liền nói: “Đây không phải tên khốn đã ám sát ngươi sao?”
“Việc này Triệu bá phụ cũng biết?”
“Phú tại thâm sơn hữu viễn thân.(Người giàu có thì ở trong núi sâu cũng có kẻ chạy tới làm thân)” Triệu Hạc Niên nói: “Chuyện ở thượng đô ta biết hết.”
“Long Nhất ám sát con chỉ để ngụy trang.” La Duy lúc này mới nói: “Mãi sau này con mới nghĩ ra, không thì dựa vào bản lĩnh của Long kỵ vệ, khi đó Long Nhất đứng ngay trước mặt con, sao lại chỉ đâm con bị thương được?”
“Là vì cái gì?” Triệu Hạc Niên không giống La Tri Thu, ông luôn luôn không có hảo cảm với Long Huyền, La Duy nói xấu Long Huyền cái gì, ông già này đều tin hết.
“Hiện tại không phải lúc nói nhiều.” La Duy hiển nhiên cũng biết tính Triệu Hạc Niên: “Con nghe nói trong quân của Thường Lăng có rất nhiều tướng quân từng là thuộc hạ cũ của Triệu bá phụ?”
“Đúng vậy.” Triệu Hạc Niên nói: “Tiểu Duy, ngươi muốn làm gì?”
“Nếu Thường Lăng thật sự làm phản…” La Duy nói: “Triệu bá phụ có cách đoạt lấy binh quyền trong tay gã không ạ?”
“Tiểu tử Thường gia thật sự làm phản?!”
“Bây giờ con chưa chắc chắn, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước.” La Duy nói: “Lần này Triệu bá phụ đến thượng đô, hãy tìm hiểu tin tức trong quân Thường Lăng, con không muốn đợi đến lúc Thường Lăng bị bức cung, ngồi chờ chết.”
“Tiểu Duy.” Triệu Hạc Niên do dự: “Ngươi, không phải ngươi muốn…” Một câu ‘không phải ngươi muốn phản chứ?’ củaTriệu Hạc Niên mãi chẳng thể nói thành lời.
“Nếu Thường Lăng chịu yên phận, thì chúng ta sẽ bình an vô sự.” La Duy chỉ cười: “Có Triệu bá phụ canh giữ ở đây, con cũng có thể an tâm rồi.”
“Đứa nhỏ này!” Triệu Hạc Niên thế này mới cười nói: “Ngươi cho ta là cái gì? Thần giữ cửa?”
La Duy thầm cười khổ, Triệu Hạc Niên tới rất đúng lúc, sau khi Liễu thị Thái Hậu biết Long Tường qua đời, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây. Nữ nhân này luôn gần gũi huynh muội Thường thị, khó bảo đảm Thường Lăng không bị nữ nhân này lợi dụng. Bây giờ không phải lúc để ý chuyện Thường Lăng có động tĩnh gì, mà y phải đề phòng Thường Lăng sẽ xuống tay với y bất cứ lúc nào. Dù sao cũng là y kích Long Tường đi Nam Chiếu, thù này Liễu thị kia sẽ không thể bỏ qua.
Khi La Duy nói chuyện với Triệu Hạc Niên ở nơi này, Tạ Ngữ và Vương thượng thư lại đến Y Cẩm viên, hai người nhìn thấy Triệu Hạc Niên, vẻ mặt đều như nhìn thấy cứu tinh vậy.
“Các ngươi làm sao thế?” Triệu Hạc Niên cũng có quen biết hai vị này, lập tức hỏi: “Tiểu tử Thường gia làm phản thật sao?”
Tạ Ngữ lập tức nhìn về phía La Duy, ánh mắt trách cứ, đến bây giờ người này vẫn ghi thù với Thường thị.
“Triệu bá phụ.” La Duy để Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngồi xuống, rồi nói với Triệu Hạc Niên: “Còn có một chuyện con chưa kịp nói với người.”
Triệu Hạc Niên hỏi: “Còn có chuyện gì?”
La Duy nói: “Dụ vương Long Tường xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở cửa Lâm Thủy bên Nam Chiếu, đã chết ở thành Ngô Châu.”
Triệu Hạc Niên thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên, chuyện thế này phải nói cho ông biết ngay từ đầu chứ! “Ngươi… nhị ca ngươi có liên quan đến việc này không?” Triệu Hạc Niên không quan tâm đến Long Tường, ông chỉ quan tâm đến La Tắc, La Tắc trăm ngàn lần đừng dây vào chuyện này!
“Nhị ca con không ở cửa Lâm Thủy.” La Duy nói: “Việc này không liên quan gì đến huynh ấy.”
“Một người đang khỏe mạnh sao tự dưng lại chết ngay được?” Biết La Tắc không liên quan gì đến cái chết của Long Tường, Triệu Hạc Niên mới yên lòng: “Hắn bị người ta ám sát?”
“Ngoài ý muốn thôi ạ.” Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Dụ vương chết chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Hai người tra được cái gì rồi?” La Duy hỏi Tạ Ngữ và Vương thượng thư.
“Là Cao Thù.” Tạ Ngữ nói.
Cái tên này La Duy nghe rất quen tai: “Hình như đệ nghe thấy cái tên này rồi.”
“Y là đệ đệ một trắc phu nhân trong phủ Dụ vương.” Vương thượng thư nói.
“Là kẻ này giấu chiến báo?” La Duy hỏi, thầm nghĩ xem đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
“Ngày đó y nhận chiến báo.” Tạ Ngữ nói: “Chúng ta đã dùng hình với y.”
“Y nhận tội?” La Duy hỏi.
“Không.” Tạ Ngữ đáp: “Y chỉ nói hai chữ: không biết.”
“Y nhận chiến báo vào ngày nào ạ?” La Duy lại hỏi.
Vương thượng thư báo ngày.
La Duy ngẫm nghĩ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hình như hôm ấy chính là ngày Triệu Phúc nói với y Cao Thù vào cung gặp Liễu thị.
“Ngươi nghĩ ra cái gì à?” Tạ Ngữ thấy vẻ mặt La Duy khác thường liền hỏi.
“Ngày áy Cao Thù vào cung gặp Liễu thị Thái Hậu.” La Duy nói: “Mọi người nói xem, có phải chỉ là trùng hợp không?”
Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngây người, không ai dám đáp lời La Duy.
“Các ngươi đang nói cái gì thế?” Triệu Hạc Niên không hiểu gì cả.
La Duy đột nhiên phá lên cười, thế giới này thật sự rất đáng cười! Thậm chí đáng cười vô cùng tận!
Tạ Ngữ tái nhợt nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
“Chiến báo kia đến từ Nam Chiếu, dùng tới hình năm ngọn lửa.” La Duy vừa cười vừa nói: “Nhất định trên phong thư cũng không ghi mấy chữ Dụ vương bệnh tình nguy kịch, nhất định chúng tưởng là nhị ca đệ chiến bại cầu cứu viện! Lũ đáng chết, chúng định hại nhị ca đây mà!” Nụ cười trên mặt La Duy đột nhiên tan biến, vung tay hất hết ấm chén hoa quả trên bàn xuống đất.
“Đừng…” Triệu Hạc Niên kéo tay La Duy lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Ngữ kể hết đầu đuôi câu chuyện, Triệu Hạc Niên nhiều năm chinh chiến, không còn quá quan tâm đến mạng người cũng trở nên ngây dại.
“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy. Đăng bởi: admin
Đêm sau, bão tuyết càng thêm cuồng bạo.
Tuyết dày ba thước, ngựa không thể đi, nếu Chu binh muốn mở đường máu cho Trữ Phi, thì cũng chỉ có thể đi bộ xung phong liều chết.
“Tự bảo trọng.” Long Huyền đăt một ly rượu tiễn đưa vào tay Trữ Phi: “Trẫm chờ tin tốt của ngươi.”
Trữ Phi uống cạn chén rượu nồng, đáp lại Long Huyền: “Bệ hạ bảo trọng, mạt tướng đi.”
Long Huyền vỗ vai Trữ Phi, tất cả sầu lo trong lòng đều ẩn dưới nụ cười, Long Huyền chưa từng cười thoải mái như hôm nay: “Trẫm chờ ngươi lãnh binh trở về!”
Trữ Phi chắp tay thi lễ với Long Huyền, xoay người đi khỏi.
Bởi La Khải lúc này phải bộ chiến, cho nên không mặc áo giáp, nói với chúng tướng trong doanh: “Các ngươi phải bảo vệ bệ hạ, ai không nghe cứ phạt theo quân pháp.”
“Vâng.” Chúng tướng lĩnh mệnh.
“Bệ hạ.” La Khải chắp tay trước Long Huyền, chờ Long Huyền hạ lệnh.
“Xuất phát đi.” Long Huyền lớn tiếng nói, chỉ là giữa gió tuyết này, âm thanh có phần yếu ớt.
Đoàn người ngựa rất nhanh đã mất hút trong mịt mù bão táp, ngay cả dấu chân cũng chỉ chớp mắt đã bị gió tuyết phủ mờ.
“Bệ hạ, trở về đi.” Phúc Lai đứng phía sau Long Huyền nói.
“Trẫm sẽ chờ ở đây.” Long Huyền nói.
Long Huyền không trở về doanh trướng, chúng tướng không ai dám rời đi, vì thế các binh tướng và Long Huyền đành đứng chờ trong bão táp. Khi tiếng thét gào của quân Bắc Yến vang lên, trên đầu, trên vai những người tại Chu doanh đã phủ một lớp tuyết dày, cơ hồ đều biến thành người tuyết.
Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa vẫn luôn chờ Long Huyền phái người mở đường máu, chỉ không ngờ Long Huyền khiến họ chờ lâu đến vậy.
“Là La Khải!” Tư Mã Thanh Sa rời khỏi trướng, liền có tướng quân chạy đến trước mặt bẩm: “Là La Khải tự mình dẫn người đến đây!”
La Khải? Tư Mã Thanh Sa nhẩm lại cái tên này, rồi nói với tướng quân: “Nghe ý chỉ của trẫm, không được lấy mạng La Khải!”
Tướng quân ngẩn ngơ, La Khải là nguyên soái Chu quân, không được lấy mạng hắn sao?
“Còn không mau đi?!” Tư Mã Thanh Sa mặt trầm xuống: “Ngươi muốn trẫm lặp lại lần nữa sao?”
Tướng quân kia vội cúi người hành lễ với Tư Mã Thanh Sa, rồi chạy tới tiền doanh truyền lệnh.
La Khải là đại ca La Duy, Tư Mã Thanh Sa nhớ rất rõ ràng, sau khi La Khải nhận được “tin báo tử” của La Duy, người này đã hành động điên cuồng như thế nào. La Khải là chủ soái, đáng chết, nhưng không thể chết trong tay của hắn. Như vậy có lẽ La Duy… Nghĩ đến La Duy, Tư Mã Thanh Sa chợt lảo đảo, cơ hồ té ngã trên nền tuyết. Thời khắc biết La Duy chưa chết, Tư Mã Thanh Sa mừng rỡ như điên, không có nửa phần buồn bực, hắn thậm chí còn không thèm xử phạt Sở thái y đã lừa hắn. Chỉ cần La Duy sống là được, chỉ cần người này còn sống, hắn sẽ vẫn còn cơ hội nhìn thấy y. Diệt Đại Chu, không chỉ bởi hắn phải giành thiên hạ về cho Bắc Yến, mà còn bởi hắn muốn được nhìn thấy La Duy. Tư Mã Thanh Sa cố gắng bước đi trong gió tuyết, nếu hắn tha cho La Khải một con đường, liệu La Duy có còn hận hắn hay không? Giờ khắc này, trong lòng Tư Mã Thanh Sa, trừ La Duy, thì không còn gì hết.
Trữ Phi và Vệ Lam không vọt vào tiền doanh liên quân Yến Thương cùng La Khải, mà náu mình trong bão tuyết, đợi đến khi hai bên hỗn chiến, hai người mới lẫn vào trong doanh. Vệ Lam ra tay trước Trữ Phi, cắt đứt cổ họng hai binh sĩ Đông Thương, mỗi người kéo một cái xác, tìm một chỗ khuất phía sau doanh trướng, hai người vội vã lột quần áo trên người xác chết mặc vào.
“Ai?” Một đội quân Đông Thương đuổi tới phía sau hai người, nhìn thấy họ liền quát hỏi.
Vệ Lam chưa kịp mặc quần áo, đám binh lính đã xông ra ngoài, động tác của hắn không vì một trận bão tuyết cỏn con mà chậm lại, nhân dịp đám binh lính Đông Thương chưa tới gần, kiếm trong tay đã lóe sáng, kiếm khí xẹt qua tay tiểu đầu mục đang mở miệng quát hỏi. Tiểu đầu mục chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, đầu óc còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, thì người đã ngã quỵ trên nền tuyết.
Trữ Phi ra tay sau Vệ Lam, trên người y còn mang theo hành lý, không nhẹ nhàng được như Vệ Lam, nhưng cũng dễ dàng giết chết ba binh sĩ Đông Thương.
“Không sao chứ?” Vệ Lam giải quyết binh lính Đông Thương cuối cùng, không quay đầu lại mà hỏi Trữ Phi.
“Không có việc gì.” Trữ Phi gạt tuyết trên khuôn mặt.
“Chúng ta đi.” Giọng Vệ Lam vừa vang lên, thì người cũng đã nhẹ nhàng lao về phía trước.
Trữ Phi theo sát phía sau Vệ Lam.
Tư Mã Thanh Sa bị mọi người vây quanh, vừa đi vừa hỏi Dương Nguyên Tố hiện tại đang ở nơi nào.
Vệ Lam thấy một đám người đi về phía mình, vội dừng lại rồi vọt sang một bên.
Trữ Phi chỉ liếc mắt đã thấy Tư Mã Thanh Sa giữa đám người, cố nén niềm xúc động muống táng cho vị hoàng đế Bắc Yến này một trận, im lặng đứng bên cạnh Vệ Lam.
“Sao các ngươi lại đứng đây?” Một giáo úy mang theo binh sĩ tới, nhìn thấy Vệ Lam và Trữ Phi liền quát hỏi.
Vệ Lam kéo Trữ Phi khom người, ra vẻ kính cẩn nghe theo.
“Các ngươi ở doanh nào?” Giáo úy hỏi: “Sao lại đứng đây?”
Vệ Lam nhìn giáo úy cách bọn họ ngày càng gần, nhỏ giọng nói với Trữ Phi: “Không thể gạt được nữa, ngươi mau chạy đi, để ta giữ chân chúng.”
“Điên à?” Trữ Phi cũng nhỏ giọng: “Tư Mã Thanh Sa cũng ở đây, một mình ngươi đánh sao nổi?”
“Tóm lại ngươi mau chạy đi!” Dư quang nơi khóe mắt Vệ Lam thấy giáo úy đang lại gần, vội vàng cúi đầu thấp nữa.
“Sao các ngươi không nói gì?” Giáo úy lớn giọng, khiến đoàn người Tư Mã Thanh Sa ngừng lại, nhìn về phía Vệ Lam và Trữ Phi.
“Chúng thuộc hạ đang định tới tiền doanh ạ.” Vệ Lam nói.
“Các ngươi ở doanh nào?”
“Y doanh (Doanh trại y tế) ạ.” Vệ Lam đáp.
Giáo úy hồ nghi nhìn Vệ Lam và Trữ Phi, gã không biết ai trong y doanh cả, trong lòng tuy có hoài nghi, nhưng khi Vệ Lam nói chuyện, cố ý mang theo chút khẩu âm Bắc Yến, cuối cùng giáo úy nói: “Vậy mau lên, về sau không có việc gì thì đừng tùy tiện đứng đây.”
“Chúng ta đi.” Cách gió tuyết, Tư Mã Thanh Sa không nhìn rõ khuôn mặt Vệ Lam và Trữ Phi, hắn đang nóng lòng đến tiền doanh đi đốc chiến, nên chỉ nói với các tướng quân như vậy.
Đoàn người lại vội vàng đi về phía trước.
Giáo úy và đám người dạt sang một bên, chờ đoàn người Tư Mã Thanh Sa đi rồi mới theo sau.
Vệ Lam và Trữ Phi đi theo phía sau, đi được chừng mười thước, Vệ Lam liền nhẹ nhàng đẩy Trữ Phi.
Trữ Phi nắm tay Vệ Lam, lặng lẽ xoay người chạy. Không phải là y muốn sống chết cùng Vệ Lam, mà vì y còn có hoàng mệnh trong người, không thể để Vệ Lam một người ứng phó với giặc.
Giáo úy kia mang theo một đội người ngựa, vội vã đến tiền doanh tiếp viện, nhưng không ngờ vừa quay đầu đã không thấy hai người trong “y doanh” đâu.
422. Lại là địch?
Tiền doanh, tiếng kêu xé trời, máu nhuộm hồng nền tuyết.
Người bên La Khải ngày càng ít, ngay cả chính hắn cũng nhiễm đầy máu tươi.
Cung tiễn thủ đã sớm giương cung cài tên, nhắm ngay binh tướng Chu quân bị liên quân yến Thương vây kín, chỉ là Tư Mã Thanh Sa có lệnh, không được hại đến tính mạng La Khải, cho nên họ mới chưa bắn tên.
“Bắt sống La Khải!” Tư Mã Thanh Sa sau khi đến tiền doanh lại hạ lệnh, lúc này Dương Nguyên Tố vẫn còn đang trên đường tới.
Vệ Lam thấy tầng tầng lớp lớp thi thể giữa vòng vây, phóng mắt nhìn lại, đều là binh tướng Chu quân áo trắng, Vệ Lam cắn răng, từng bước đến gần La Khải. Hắn mặc quân phục Đông Thương, lực chú ý của liên quân Yến Thương lại bận đặt trên người La Khải, nên càng dễ dàng để Vệ Lam đến gần La Khải hơn.
Trường thương trong tay La Khải nặng trĩu, thân thể đã mỏi mệt rồi.
“La Thế Nghi kiệt sức rồi!” Giữa liên quân Yến Thương, không biết là ai hô một tiếng.
Liên quân đã lui về phía sau vài bước lập tức tiến về phía La Khải như thủy triều.
“Đại soái!” Một thân binh bổ nhào vào trước người La Khải.
La Khải chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lòe, người lính hầu cận này theo hắn từ ngày đầu nhập ngũ, bị mấy trường thương đâm xuyên bụng, đến khi mấy thanh trường thương ấy rút ra, nội tạng của người lính hầu cận này đã bị lôi hết ra ngoài cơ thể.
La Khải gào to, trường thương trong tay đảo qua, giết chết vài tên lính Đông Thương trong tầm với, hắn muốn xem qua tình huống của người hầu cận, thế nhưng chưa kịp liếc mắt, mấy thanh trường thương khác lại đâm tới trước mặt hắn. La Khải chỉ có thể lắc mình tránh né, trơ mắt nhìn thi thể người lính hầu cận bị quân Đông Thương giẫm nát nhừ.
Nhìn cảnh chém giết trước mắt, Vệ Lam chỉ có thể kiên nhẫn chờ, hắn muốn chờ một cơ hội, có thể khiến những người còn sống lao ra khỏi doanh.
Khi Dương Nguyên Tố đến tiền doanh, nhìn thấy các cung tiễn thủ đều đứng im, nhất thời cả giận: “Vì sao không bắn?!”
“Là…” Bị Dương Nguyên Tố quát hỏi, binh sĩ Đông Thương chỉ vào Tư Mã Thanh Sa đứng cách đó không xa.
“Nực cười!” Dương Nguyên Tố giậm chân, đi nhanh về phía Tư Mã Thanh Sa. Gã biết lần này là La Khải đích thân dẫn người đến sấm doanh, Tư Mã Thanh Sa không chịu để người bắn chết La Khải, đại khái Dương Nguyên Tố cũng đoán được đây là vì cái gì, tám chín phần mười vì La Duy kia. Dương Nguyên Tố nghĩ, lúc này đây gã không thể nể mặt Tư Mã Thanh Sa, gã phải hỏi cho ra lẽ, hiện tại là lúc ủy mị sao?!
Vệ Lam trong đám người thấy bóng dáng Dương Nguyên Tố, vị trí của người này càng khiến hắn dễ ra tay hơn so với Tư Mã Thanh Sa. Hít sâu một hơi, Vệ Lam đột nhiên nhảy thật cao, cây trường thương trong tay trực tiếp đâm thẳng vào Dương Nguyên Tố.
Có tướng quân Đông Thương phản ứng nhanh, lập tức dùng chiến đao chém cây trường thương giữa không trung thành hai đoạn.
Vệ Lam cũng không dừng tay, tựa như cánh én, tung bay trên đỉnh đầu liên quân Yến Thương, liên tục phi bốn năm thanh trường thương về phía Dương Nguyên Tố.
“Bệ hạ!” Binh tướng Đông Thương vội vàng hộ giá, bọn họ đã nhìn ra Vệ Lam đang nhắm vào Nguyên Tố đế của bọn họ.
“Đại ca!” Vệ Lam vừa liều chết xông về phía Dương Nguyên Tố vừa thét to với La Khải: “Tử Chu không sao, chúng ta lao ra đi!”
La Khải nghe Vệ Lam nói Tử Chu không sao, liền biết Trữ Phi đã lẩn vào được quân doanh Yến Thương, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi nói với các bộ hạ: “Chúng ta lao ra đi!”
“Ngăn chúng lại!” Tư Mã Thanh Sa ra lệnh.
Hai phương lại là một hồi hỗn chiến.
Vệ Lam chỉ xung phong liều chết về phía Dương Nguyên Tố, Dương Nguyên Tố không đứng ở chỗ khuất như Tư Mã Thanh Sa, nơi gã đứng địa hình trống trải, dễ dàng để Vệ Lam xung phong liều chết. Giết người đối với Vệ Lam mà nói, vốn là sở trường, lúc này hắn một lòng giết người, kiếm phong lướt qua, càng tử thương vô số.
Ngay khi La Khải mang theo bộ hạ ra sức xông ra phía ngoài, liền nghe thấy tiếng kêu vang lên giữa liên quân, viện binh Long Huyền phái tới đã đến.
“Lam!” Khi La Khải thu thương, không muốn dưới tay lại có thêm mấy âm hồn, liền hô to về phía Vệ Lam.
“Vệ Lam?” Khi Tư Mã Thanh Sa nghe La Khải thét lên, trong đầu liền “ong” một tiếng, hắn nhìn về phía Dương Nguyên Tố, kẻ giết người như ác ma tái thế kia, chính là Lam mà La Duy vẫn hằng thương nhớ? “Người kia!” Tư Mã Thanh Sa chỉ về phía Vệ Lam, tức giận hạ lệnh: “Bắt sống Vệ Lam cho trẫm! Trẫm thưởng vạn hộ hầu (chức hầu tước có một vạn căn nhà)!”
Phần thưởng ban ra, người vây quanh La Khải đột nhiên ít hẳn, các binh tướng cùng lao về phía Vệ Lam.
“Tư Mã Thanh Sa!” Dương Nguyên Tố rống giận.
“Bắt sống Vệ Lam!” Tư Mã Thanh Sa không để ý tiếng rống của Dương Nguyên Tố, chỉ lớn tiếng lệnh cho binh tướng Bắc Yến.
“Bắn tên!” Dương Nguyên Tố cũng hạ lệnh: “Bắn tên cho trẫm!”
Vệ Lam lại một lần nửa nhảy vọt lên từ giữa đám người, trong tay còn giữ một thi thể binh lính Đông Thương.
Cung tiễn thủ Đông Thương thả tên.
Thi thể trong tay Vệ Lam trở thành lá chắn, khinh công phi phàm trở thành vũ khí hộ mệnh của Vệ Lam, mang theo một thi thể cắm đầy mũi tên, hắn vẫn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, xẹt qua đỉnh đầu liên quân Yến Thương.
“Đuổi theo!” Lần này Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa lại nhất trí hạ lệnh.
La Khải mang theo tàn quân lúc này đã chạy ra khỏi tiền doanh.
Hai bên lại chém giết một hồi trong bão tuyết.
“Hậu doanh cháy!” Ngay khi cả hai bên đều chém giết đến đỏ mắt, thì lại có tiếng hô truyền ra giữa quân doanh Yến Thương.
La Khải và Vệ Lam sóng vai giết địch, nhìn quân doanh ánh lửa ngút trời, thế này mới chân chính yên lòng, đây là tín hiệu họ đã giao ước với Trữ Phi, hậu doanh cháy, chứng tỏ Trữ Phi đã trốn ra khỏi liên doanh.
“Đi!” Vệ Lam kéo La Khải, thừa dịp quân Yến Thương không để ý, bọn họ nên mau chóng về doanh.
“Không cần đuổi theo nữa.” Dương Nguyên Tố nhìn hậu doanh ngập trong biển lửa, không để các bộ hạ đuổi theo La Khải nữa.
“Ngươi!” Tư Mã Thanh Sa không muốn thả Vệ Lam.
“Giặc cùng đường chớ đuổi.” Dương Nguyên Tố tức giận nói với Tư Mã Thanh Sa: “Dập tắt lửa mới là quan trọng, chúng ta không thể tự làm loạn trận tuyến được.”
Tư Mã Thanh Sa chưa từ bỏ ý định, nhìn Chu quân chạy càng lúc càng xa.
“Nhất định có kẻ nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.” Dương Nguyên Tố thì thầm với Tư Mã Thanh Sa: “Ngươi cho rằng lửa kia tự nổi lên chắc?”
Tư Mã Thanh Sa vẫn đầy vẻ giận dữ.
Dương Nguyên Tố đành nói: “Ngươi vẫn không hiểu? Long Huyền bị chúng ta vây ở chỗ này, người có thể nắm giữ triều đình Đại Chu chỉ có thể là Cẩm vương. Bệ hạ, ngươi phải chống lại La Duy! Trẫm nói như vậy, ngươi có thể tập trung tinh thần hay không?”
Tư Mã Thanh Sa sững sờ giữa gió tuyết cuồng bạo, hắn phải là kẻ địch của La Duy sao?
423. Long Tường qua đời
Chiến báo từ Bắc Yến chậm chạp không đến, không khí bất an bao phủ triều đình Đại Chu.
Chiến báo vẫn để trong ngăn bí mật ở giường Liễu thị Thái Hậu, không phải Liễu thị Thái Hậu không muốn trả chiến báo này về, mà do La Tri Ý nghe theo mưu kế của La Duy, ra lệnh canh gác cửa cung thật nghiêm ngặt, Cao Thù không có cơ hội tiến cung, nên không thể mang chiến báo có dấu năm ngọn lửa kia về được.
La Duy không để ý chuyện chiến báo Bắc Yến chậm chạp không về, y chỉ thường xuyên oán giận mùa đông năm nay ở thượng đô, chẳng khác gì mùa đông Bắc Yến, ngày nào tuyết cũng rơi, khiến y không thể mở cửa phòng.
La Duy chờ động tĩnh của Thường Lăng, nghĩ xem mình nên làm gì, rốt cuộc y nghĩ đến Long Tiêu, nếu y động vào Long Tiêu, liệu Thường Lăng có thể chịu đựng nữa hay không?
Long Tiêu không biết lục hoàng thúc đã nổi sát tâm với nó, đứa trẻ đơn thuần cảm giác lục hoàng thúc là người tốt, nó thích cái cảm giác được La Duy dỗ dành, thỉnh thoảng sẽ đến Y Cẩm viên tìm La Duy, nghịch tuyết trên Thúy Đảo, chơi không biết mệt. Mỗi khi La Duy nhìn thấy nụ cười của Long Tiêu, nghe đứa trẻ này gọi mình là lục hoàng thúc, La Duy lại mềm lòng, y không ra tay được, Long Tiêu vô tội mà.
Ngay khi sát ý trong lòng La Duy lung lay, thì tin dữ của Long Tường đến thượng đô trước Trữ Phi một ngày.
La Duy nhìn tin báo Tạ Ngữ đưa cho mình, y không thể tin vào hai mắt, giật lấy tin báo tang này. Đây không phải thư nhị ca La Tắc viết, mà là thư của thị vệ trưởng Long Tường mang đi Nam Chiếu.
“Điều này sao có thể?” Tạ Ngữ lải nhải nhắc đi nhắc lại.
Một tháng trước, thư từ Lâm Thủy quan gửi về Đại Chu, nói khi Long Tường cưỡi ngựa ngoài Lâm Thủy quan, qua cầu gỗ, bỗng nhiên cầu gỗ gãy, cả người cả ngựa rơi vào hồ sâu, hắn bị chính ngựa của mình đạp xuống nước, đùi phải gãy khi giãy dụa trong nước, bị ngựa kéo đứt lìa khỏi thân thể. Khi mọi người cứu được Long Tường lên bờ, Long Tường đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi quân y cấp cứu khẩn cấp, La Tắc đang chiến đấu trong Lâm Thủy quan không kịp báo tin về La trạch, nghe theo đề nghị của quân y, đưa Long Tường trở về Đại Chu. Rồi lại nghe quân y nói, muốn cứu tính mạng Dụ vương, chỉ có thể dùng thuốc hóa hủ sinh cơ trong cung, cho nên gửi chiến báo hình năm ngọn lửa về kinh đô cầu cứu.
Long Tường đau khổ chống đỡ một tháng, thế nhưng thái y và hóa hủ sinh cơ từ thượng đô mãi không đến, cuối cùng Dụ vương Long Tường chết bệnh tại thành Ngô Châu của Đại Chu.
“Chiến báo cứu viện…” La Duy vội hỏi Tạ Ngữ: “Vậy thư này thì sao? Sao huynh không nói gì với đệ?”
Tạ Ngữ đáp: “Không ai nhìn thấy bức thư này!”
“Chiến báo hình năm ngọn lửa, Binh bộ hội không ai nhìn thấy?!” La Duy đứng ngồi không yên: “Làm sao mà đệ tin được chứ?!”
Tạ Ngữ nói: “Ta đã mang người lục tung Binh bộ, nhưng không hề có chiến báo hình năm ngọn lửa kia.”
La Duy đứng ngẩn người, y chưa bao giờ nghĩ đến việc Long Tường sẽ chết, người này rõ ràng sẽ sống lâu hơn y, sao có thể chết ngay như vậy? Thiếu một chân, người này liền không sống nổi nữa?
Tạ Ngữ không có thời gian chờ La Duy ngẩn người, vội la lên: “Ngươi nói đi, chuyện này phải nói thế nào với các triều thần?”
La Duy ngã ngồi: “Long Tường hắn… hắn thật sự đã chết?”
“Tin báo tang ở đây rồi, ngươi còn chưa tin sao?” Tạ Ngữ nói.
La Duy lại nói: “Cứ cho là không thấy chiến báo từ Lâm Thủy quan, thế nhưng thư cầu cứu đâu? Làm gì có chuyện người của Long Tường chỉ gửi mỗi một chiến báo kia về?”
Tạ Ngữ xoa mắt: “Binh bộ đang tìm, lát nữa sẽ đưa tới.”
“Huynh…” La Duy nói: “Người chết rồi, huynh đưa cho đệ còn có ích gì nữa?”
“Hiện tại trừ chiến báo Bắc Yến và Nam Chiếu…” Tạ Ngữ nói: “Những thứ không quan trọng, Binh bộ đều sẽ để lại xem sau, cũng chẳng có cách nào khác.”
La Duy hồi lâu không nói, trừ Lâm Thủy quan, thì tùy thị của Long Tường, phủ nha các nơi, không ai có tư cách gửi chiến báo, chỉ có thể gửi công hàm, hiện tại có ai trong triều rảnh để xem công hàm nữa? Ngay cả Hộ bộ, trước giờ đều chú trọng công văn lương thực, tiền thuế, những cái khác để sau.
“Ngươi nghĩ xem nên nói với Liễu thị Thái Hậu thế nào đi.” Tạ Ngữ nói với La Duy.
La Duy ngoài miệng nói: “Chuyện này có gì phải sợ?” Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Triệu Phúc báo Vương thượng thư từ Binh bộ đến.
La Duy nhìn thấy vị lão thần cùng thời La Tri Thu này, vội chắp tay trước mặt Vương thượng thư: “Vương bá phụ.”
“Vương gia.” Sắc mặt Vương thượng thư cực kỳ khó coi, nhưng vẫn hành lễ với La Duy: “Chuyện Dụ vương, Binh bộ đã tra xét nội bộ một lần, vẫn không tìm thấy chiến báo kia, thế nhưng quan canh cổng thành đã ghi lại.” Vương thượng thư nói, rồi đặt một chồng thư trước mặt La Duy và Tạ Ngữ: “Đây là thư tìm được về bệnh tình Dụ vương gia, thư xin thuốc và thái y.”
La Duy lật xem mấy bức thư, không ít thư viết hai chữ cấp tốc, nếu không phải chuyện của hoàng tộc Đại Chu không thể truyền ra, thì những người này đã viết sáu chữ “Dụ vương bệnh tình nguy kịch” rồi.
“Không đúng!” Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Binh bộ không đọc thư, vậy thì Hoàng nội ti (cơ quan cai quản trong hoàng cung) cũng phải nhận được thư chứ, sao bọn họ cũng không biết tí nào vậy?”
La Duy nhớ chưởng quản Hoàng nội ti là Lý thân vương Long Hành (thím này là em ruột thái tử Long Ngọc, con của la Tri Ý), liền không tiếp lời Tạ Ngữ. Hoàng nội ti tuy rằng được cho là cơ quan lớn nhất hoàng tộc, nhưng cho tới nay cũng chỉ báo một số chuyện nhỏ cho Hoàng đế, cho nên Long Huyền mới có thể yên tâm để Long Hành chưởng quản Hoàng nội ti. Nếu Long Hành biết chuyện Long Tường chết, thì hẳn sẽ che giấu sự tình không báo, La Duy tuyệt đối không thấy kỳ quái.
Vương thượng thư nhìn Tạ Ngữ vẫn định hỏi La Duy gì đó, liền ngắt lời: “Minh Viễn, ngươi đừng quản chuyện hoàng gia.”
Lúc này Tạ Ngữ mới phản ứng lại, hắn mụ mẫm rồi mới dám nói với La Duy chuyện đó! Lúc này hắn mới nhớ Hoàng nội ti là do Long Hành chủ quản, năm đó khi Long Ngọc chết người này đã náo loạn một hồi, khi đó Long Tường còn tát tam ca này một cái trước mặt mọi người, Lý thân vương không thừa dịp hiện tại báo thù mới là lạ!
“Đi thăm dò.” La Duy suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói với Tạ Ngữ và Vương thượng thư: “Cửa thành có chỗ đăng ký, chúng ta có thể biết chiến báo kia vào thành lúc nào, đi thăm dò xem người nào trong Binh bộ thu chiến báo, bắt lại thẩm tra hết! Mặc kệ thế nào, ta cũng phải có gì đó để nói với Liễu thị Thái Hậu nương nương.”
“Vậy có báo tin Dụ vương gia chết ra ngoài không?” Tạ Ngữ hỏi.
“Tạm thời giấu kín đã.” La Duy nói: “Đệ sẽ nói chuyện với người trong hoàng thất, xem xem đưa thi thể Dụ vương vè thượng đô như thế nào.”
Tạ Ngữ và Vương thượng thư thấy La Duy đã có chủ ý, đều không nói cái gì nữa, lui ra ngoài.
Long Tường đã chết, La Duy ngồi một mình trong phòng, ngực quặn đau, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
424. Triệu Hạc Niên đến
“Lục hoàng thúc!” Ngay khi ngực La Duy khó chịu, thì bên tai truyền đến tiếng Long Tiêu, ngẩng đầu đã thấy tiểu hoàng tử đứng trước mặt, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn y.
“Ngươi… sao con lại tới đây?” La Duy miễn cưỡng cười hỏi, y tuyệt đối không biết đứa trẻ này bước vào từ bao giờ.
“Tiêu nhi đến thăm lục hoàng thúc.” Long Tiêu nhìn La Duy: “Lục hoàng thúc, người làm sao thế? Không vui sao?”
“Không đâu.” La Duy véo hai má bụ bẫm của đứa trẻ, không biết vì sao bàn tay lại lướt xuống cổ Long Tiêu.
“Lục hoàng thúc?”
“Ừ.” La Duy đáp lại Long Tiêu, nhưng hai mắt lại chăm chăm nhìn cổ nó, trên người vật nhỏ này nhiều thịt, thế nhưng cái cổ lại thật mỏng manh, dường như chỉ cần dùng một chút sức thôi, cái cổ này sẽ gẫy ngay lập tức.
Long Tiêu không biết tâm tư La Duy, kiễng chân, bàn tay nho nhỏ đặt lên trán y.
Long Tiêu mới từ bên ngoài vào, trong phòng La Duy đặt bốn lò sưởi, tiểu hoàng tử vừa vào đã nhễ nhại mồ hôi, La Duy chỉ cảm thấy bàn tay ướt sũng chạm vào mình, vội gạt ra: “Ngươi định làm gì?”
“Có phải lục hoàng thúc bị bệnh không?” Long Tiêu có chút lo lắng: “Mắt lục hoàng thúc đỏ lên kìa.”
La Duy buông lỏng bàn tay trên cổ Long Tiêu, cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu nó: “Đừng bận tâm, con tới chỗ ta, hoàng tổ mẫu có biết không?”
Long Tiêu vội gật đầu.
“Thập Tam.” La Duy quay ra ngoài cửa hô một tiếng.
Long Thập Tam lên tiếng rồi xuất hiện trong phòng.
“Ngươi đưa đại điện hạ ra ngoài chơi.” La Duy nói: “Cẩn thận một chút, đừng để nó nghịch tuyết.”
Long Tiêu cũng biết lục hoàng thúc sợ lạnh, không cố kéo La Duy ra ngoài chơi, chạy tới trước mặt Long Thập Tam, tuyệt không khách khí mà kéo tay hắn: “Thập Tam, chúng ta đi thôi.”
Long Thập Tam thấy La Duy ngồi ở chỗ kia phất tay, vội đưa Long Tiêu ra ngoài. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu, Long Thập Tam có chút buồn khổ, ai cũng nói trẻ con hoàng tộc sớm thông minh, nhưng tại sao đại điện hạ một chút cũng không nhận ra, rằng kì thật lục hoàng thúc không muốn nhìn thấy nó? Là đại điện hạ này quá ngốc, hay là La Duy diễn kịch quá tài?
La Duy đuổi Long Tiêu đi rồi, liền gọi Triệu Phúc.
“Vương gia.” Triệu Phúc vội chạy vào.
“Ngươi đi tìm Lý vương.” La Duy nói: “Để huynh ấy tới đây một chuyến.”
Triệu Phúc vội chạy đi.
Long Hành tới rất nhanh, ngay khi Triệu Phúc đến Lý vương phủ tìm hắn, Long Hành đã biết có lẽ Long Tường chết rồi, không thì La Duy cũng sẽ không đến tìm hắn.
La Duy nhìn thấy Long Hành, ngược lại lại đứng dậy đón chào, gọi Long Hành một tiếng: “Vương gia.”
Long Hành ngồi xuống cái ghế bên cạnh La Duy: “Vân Khởi, ngươi nên gọi ta một tiếng tam ca.”
La Duy lắc đầu cười cười, tự rót một chén trà cho Long Hành.
“Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi nhỉ?” Long Hành đột nhiên hỏi La Duy.
La Duy ngẫm nghĩ: “Hình như đã lâu lắm rồi.”
Đã thật lâu… Long Hành quan sát La Duy trước mặt: “Sau khi ngươi trở về, ta chẳng có cách nào vào cung gặp ngươi.”
La Duy buông ấm trà trong tay: “Long Tường đã chết ở Ngô Châu.”
Long Hành đang định uống trà, nghe La Duy nói vậy liền khựng lại: “Thế à?”
“Đây là thư báo tang của hắn.” La Duy đặt hơn mười bức thư trước mặt Long Hành.
Long Hành uống một ngụm trà: “Hiện tại chúng ta đang chiến tranh, có thích hợp để làm đại tang cho Long Tường không?”
“Huynh tuyệt đối chẳng thương tâm chút nào.” La Duy nói.
“Ta không coi hắn là huynh đệ, tất nhiên sẽ không đau lòng.” Long Hành nói: “Vân Khởi, chẳng lẽ ngươi đau lòng sao?”
“Hắn chưa bao giờ có lòng dạ hại người.” La Duy nói.
Long Hành cười hai tiếng: “Có ca ca ruột thịt của hắn rồi, muốn hại người cũng chẳng cần hắn ra tay.”
La Duy thở dài.
“Nói đi, ngươi tìm ta đến có chuyện gì.” Long Hành uống cạn chén trà, rồi cầm cái chén không trong tay ngắm nghía.
“Thiêu hủy hết thư đi.” La Duy trầm giọng nói: “Thư này gửi đến chỗ người của huynh, chính huynh xem xét, tự tay giữ lại, những thứ không cần thiết thì không nên giữ.”
Long Hành có chút kinh ngạc nhìn về phía La Duy, hắn không ngờ La Duy sẽ nói với hắn những lời này.
“Long Huyền luôn trân trọng Long Tường, nếu hắn biết huynh động chân động tay bên trong, chắc chắn sẽ không tha cho huynh.”
“Ngươi đang giúp ta đấy à?”
“Đệ đã sai người mời cô cô đến.” La Duy nói: “Lát nữa hai người hãy nói chuyện với nhau ở đây, cô cô rất nhớ huynh.”
Lúc này Long Hành mới ngừng xoay xoay chén trà: “Mẫu hậu sẽ đến nơi này?”
“Vâng.” La Duy nói: “Lát nữa gặp nhau đừng nói chuyện Long Tường, cứ nói chuyện gia đình thôi.”
Long Hành vội cúi đầu nhìn bản thân, hôm nay ra ngoài gấp, hắn không để ý trang phục, gặp mẫu hậu, phải trông sao cho có tinh thần một chút chứ.
“Vào phòng trong chờ đi ạ.” La Duy nhìn thấy động tác của Long Hành, trên mặt mới có tiếu ý: “Huynh mặc thế cũng được mà, để cô cô nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của huynh.”
Long Hành đứng lên, nói với La Duy: “Ta nhận ân tình này của ngươi, Vân Khởi, ngươi yên tâm, những người đó ta đã xử lý hết rồi, Long Huyền là dạng người gì, ta cũng biết rõ.”
Long Hành vào phòng trong chờ La Tri Ý, La Duy một mình đứng ngồi không yên trong thư phòng, bây giờ y chỉ nghĩ, lúc nào thì nên công khai tin Long Tường qua đời đây, không thể để nhị ca La Tắc liên lụy được.
Mẹ con La Tri Ý gặp mặt, tất nhiên là một phen thổ lộ tình cảm. Long Hành chỉ hận mình không có bản lĩnh, không thể đón mẫu thân ra ngoài an hưởng tuổi già, còn La Tri Ý có thể gặp Long Hành đã vô cùng thỏa mãn.
Khi La Duy ở trong thư phòng chờ tin tức của Tạ Ngữ và Vương thượng thư, thì Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên – bạn cũ của La Tri Thu đã về quê dưỡng già – nhận được thư tay của La Duy liền đến thượng đô, đứng ngoài cửa cung cầu kiến.
Nghe nói Triệu Hạc Niên đến, La Duy ngại Triệu Phúc đi đứng chậm, gọi Long Thập: “Thập, mau đi đón Triệu đại tướng quân.”
Long Thập nghe lệnh, chạy đến cửa cung đón Triệu đại tướng quân.
Triệu Hạc Niên đi trên đường đến Y Cẩm viên, liền hỏi Long Thập: “Ta đi đường này có gặp cung nhân không?”
Long Thập vội đáp: “Bệ hạ từng có ý chỉ, mọi người trong cung không được phép đến gần hồ Ngự Tâm, cho nên ngài cứ yên tâm đi, nơi này trừ chúng ta thì không có ai xuất hiện.”
“Vậy nếu trong cung có ai đi nhầm?”
“Giết ngay lập tức.” Long Thập nói.
Triệu Hạc Niên hít mạnh một hơi, hay lắm, chỉ cần không gặp cung nhân, thanh danh của La Duy sẽ không bại hoại.
Long Thập không hiểu Triệu Hạc Niên hỏi hắn câu đó để làm gì, nhưng không tiện hỏi, chỉ trả lời các câu hỏi rồi đưa Triệu Hạc Niên đến thẳng Y Cẩm viên.
425. Mẫu thân là hung thủ
Triệu Hạc Niên đến Y Cẩm viên, khi nhìn thấy La Duy đứng ở cửa phòng đón mình liền nói: “Tiểu Duy, ngươi vẫn vậy.”
La Duy sờ sờ mặt mình, cười cười kéo Triệu Hạc Niên vào phòng.
Không cảm thấy La Duy thay đổi gì nhiều, Triệu Hạc Niên theo bản năng lại coi La Duy như tam tiểu tử nhà La Tướng gia: “Đến đây, để ta nhìn kỹ ngươi nào.”
“Triệu bá phụ.” La Duy kéo Triệu Hạc Niên ngồi xuống: “Tiểu chất tìm Triệu bá phụ đến, là có chuyện mong Triệu bá phụ giúp đỡ.”
Triệu Hạc Niên vội hỏi La Duy: “Là chuyện gì? Có kẻ bắt nạt ngươi?”
La Duy sầu mi khổ kiểm nói: “Lúc này ngoài Triệu bá phụ ra thì con không biết tìm ai cả.”
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
La Duy thấp giọng: “Lĩnh Nam Thường thị diệt vong, Triệu bá phụ biết chưa ạ?”
Triệu Hạc Niên đáp: “Biết chứ, bây giờ có ai ở Đại Chu mà không biết chuyện này?”
“Là bệ hạ giết.” La Duy nói thật nhanh.
Triệu Hạc Niên ngồi không vững, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì?!”
La Duy giữ bàn tay Triệu Hạc Niên đặt trên bàn: “Người là bệ hạ giết, Hình bộ đã nhận định hung thủ là nguyên thống lĩnh Long kỵ vệ – Long Nhất.”
Long Nhất? Triệu Hạc Niên nghe đến cái tên này liền nói: “Đây không phải tên khốn đã ám sát ngươi sao?”
“Việc này Triệu bá phụ cũng biết?”
“Phú tại thâm sơn hữu viễn thân.(Người giàu có thì ở trong núi sâu cũng có kẻ chạy tới làm thân)” Triệu Hạc Niên nói: “Chuyện ở thượng đô ta biết hết.”
“Long Nhất ám sát con chỉ để ngụy trang.” La Duy lúc này mới nói: “Mãi sau này con mới nghĩ ra, không thì dựa vào bản lĩnh của Long kỵ vệ, khi đó Long Nhất đứng ngay trước mặt con, sao lại chỉ đâm con bị thương được?”
“Là vì cái gì?” Triệu Hạc Niên không giống La Tri Thu, ông luôn luôn không có hảo cảm với Long Huyền, La Duy nói xấu Long Huyền cái gì, ông già này đều tin hết.
“Hiện tại không phải lúc nói nhiều.” La Duy hiển nhiên cũng biết tính Triệu Hạc Niên: “Con nghe nói trong quân của Thường Lăng có rất nhiều tướng quân từng là thuộc hạ cũ của Triệu bá phụ?”
“Đúng vậy.” Triệu Hạc Niên nói: “Tiểu Duy, ngươi muốn làm gì?”
“Nếu Thường Lăng thật sự làm phản…” La Duy nói: “Triệu bá phụ có cách đoạt lấy binh quyền trong tay gã không ạ?”
“Tiểu tử Thường gia thật sự làm phản?!”
“Bây giờ con chưa chắc chắn, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước.” La Duy nói: “Lần này Triệu bá phụ đến thượng đô, hãy tìm hiểu tin tức trong quân Thường Lăng, con không muốn đợi đến lúc Thường Lăng bị bức cung, ngồi chờ chết.”
“Tiểu Duy.” Triệu Hạc Niên do dự: “Ngươi, không phải ngươi muốn…” Một câu ‘không phải ngươi muốn phản chứ?’ củaTriệu Hạc Niên mãi chẳng thể nói thành lời.
“Nếu Thường Lăng chịu yên phận, thì chúng ta sẽ bình an vô sự.” La Duy chỉ cười: “Có Triệu bá phụ canh giữ ở đây, con cũng có thể an tâm rồi.”
“Đứa nhỏ này!” Triệu Hạc Niên thế này mới cười nói: “Ngươi cho ta là cái gì? Thần giữ cửa?”
La Duy thầm cười khổ, Triệu Hạc Niên tới rất đúng lúc, sau khi Liễu thị Thái Hậu biết Long Tường qua đời, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây. Nữ nhân này luôn gần gũi huynh muội Thường thị, khó bảo đảm Thường Lăng không bị nữ nhân này lợi dụng. Bây giờ không phải lúc để ý chuyện Thường Lăng có động tĩnh gì, mà y phải đề phòng Thường Lăng sẽ xuống tay với y bất cứ lúc nào. Dù sao cũng là y kích Long Tường đi Nam Chiếu, thù này Liễu thị kia sẽ không thể bỏ qua.
Khi La Duy nói chuyện với Triệu Hạc Niên ở nơi này, Tạ Ngữ và Vương thượng thư lại đến Y Cẩm viên, hai người nhìn thấy Triệu Hạc Niên, vẻ mặt đều như nhìn thấy cứu tinh vậy.
“Các ngươi làm sao thế?” Triệu Hạc Niên cũng có quen biết hai vị này, lập tức hỏi: “Tiểu tử Thường gia làm phản thật sao?”
Tạ Ngữ lập tức nhìn về phía La Duy, ánh mắt trách cứ, đến bây giờ người này vẫn ghi thù với Thường thị.
“Triệu bá phụ.” La Duy để Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngồi xuống, rồi nói với Triệu Hạc Niên: “Còn có một chuyện con chưa kịp nói với người.”
Triệu Hạc Niên hỏi: “Còn có chuyện gì?”
La Duy nói: “Dụ vương Long Tường xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở cửa Lâm Thủy bên Nam Chiếu, đã chết ở thành Ngô Châu.”
Triệu Hạc Niên thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên, chuyện thế này phải nói cho ông biết ngay từ đầu chứ! “Ngươi… nhị ca ngươi có liên quan đến việc này không?” Triệu Hạc Niên không quan tâm đến Long Tường, ông chỉ quan tâm đến La Tắc, La Tắc trăm ngàn lần đừng dây vào chuyện này!
“Nhị ca con không ở cửa Lâm Thủy.” La Duy nói: “Việc này không liên quan gì đến huynh ấy.”
“Một người đang khỏe mạnh sao tự dưng lại chết ngay được?” Biết La Tắc không liên quan gì đến cái chết của Long Tường, Triệu Hạc Niên mới yên lòng: “Hắn bị người ta ám sát?”
“Ngoài ý muốn thôi ạ.” Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Dụ vương chết chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Hai người tra được cái gì rồi?” La Duy hỏi Tạ Ngữ và Vương thượng thư.
“Là Cao Thù.” Tạ Ngữ nói.
Cái tên này La Duy nghe rất quen tai: “Hình như đệ nghe thấy cái tên này rồi.”
“Y là đệ đệ một trắc phu nhân trong phủ Dụ vương.” Vương thượng thư nói.
“Là kẻ này giấu chiến báo?” La Duy hỏi, thầm nghĩ xem đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
“Ngày đó y nhận chiến báo.” Tạ Ngữ nói: “Chúng ta đã dùng hình với y.”
“Y nhận tội?” La Duy hỏi.
“Không.” Tạ Ngữ đáp: “Y chỉ nói hai chữ: không biết.”
“Y nhận chiến báo vào ngày nào ạ?” La Duy lại hỏi.
Vương thượng thư báo ngày.
La Duy ngẫm nghĩ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hình như hôm ấy chính là ngày Triệu Phúc nói với y Cao Thù vào cung gặp Liễu thị.
“Ngươi nghĩ ra cái gì à?” Tạ Ngữ thấy vẻ mặt La Duy khác thường liền hỏi.
“Ngày áy Cao Thù vào cung gặp Liễu thị Thái Hậu.” La Duy nói: “Mọi người nói xem, có phải chỉ là trùng hợp không?”
Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngây người, không ai dám đáp lời La Duy.
“Các ngươi đang nói cái gì thế?” Triệu Hạc Niên không hiểu gì cả.
La Duy đột nhiên phá lên cười, thế giới này thật sự rất đáng cười! Thậm chí đáng cười vô cùng tận!
Tạ Ngữ tái nhợt nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
“Chiến báo kia đến từ Nam Chiếu, dùng tới hình năm ngọn lửa.” La Duy vừa cười vừa nói: “Nhất định trên phong thư cũng không ghi mấy chữ Dụ vương bệnh tình nguy kịch, nhất định chúng tưởng là nhị ca đệ chiến bại cầu cứu viện! Lũ đáng chết, chúng định hại nhị ca đây mà!” Nụ cười trên mặt La Duy đột nhiên tan biến, vung tay hất hết ấm chén hoa quả trên bàn xuống đất.
“Đừng…” Triệu Hạc Niên kéo tay La Duy lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Ngữ kể hết đầu đuôi câu chuyện, Triệu Hạc Niên nhiều năm chinh chiến, không còn quá quan tâm đến mạng người cũng trở nên ngây dại.
“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.