Chương 75: Chân Tướng Rõ Ràng
Tử Hằng
22/01/2023
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Hạ Nhi Liên Y
----------------------------
Thường Hiếu nhặt một mảnh vỡ dưới đất lên mũi ngửi, hương vị rượu gạo đậm đặc lưu lại trên mảnh chén.
Hắn dùng khăn tay bọc lại mảnh vỡ rồi nhìn về phía Tôn Bả Thức nói: “Ngươi đem chân tướng nói rõ ràng cho bản quan.”
“Vâng, là…” Tôn Bả Thức oán hận trừng mắt về phía bọn Lão Mã nói: “Không lâu tiểu nhân tìm đến phòng Tinh Nhân muốn hỏi nàng chuẩn bị như thế nào, nhưng mà gõ cửa lại không có ai trả lời, tiểu nhân liền tiếp tục gõ thêm vài lần… Cứ như vậy liền phát hiện không đúng, đẩy cửa đi vào thì lại không khóa, tiểu nhân tiến vào thì thấy nàng đã chết… Lúc ấy tiểu nhân không thể tin tưởng, liền xem nàng còn thở không, thật đáng giận! Tiểu nhân cảm thấy trời đất tối tăm, liền chạy nhanh gọi người đến!”
Lão Mã chế giễu nói: “Ta nhổ! Thừa dịp kể chuyện cũ! Ta thấy Tinh Nhân chính là do ngươi giết!”
“Không phải ta! Lão Mã tại sao ngươi lại ngậm máu phun người?”
“Yên lặng!” Thường Hiếu lạnh giọng quát hai người, tầm mắt lại tìm kiếm trong căn phòng, nhìn thấy một bàn thờ phía sau tấm rèm.
Thường Hiếu lập tức đi đến, xốc lên màn trướng, dụng cụ được bày biện trên bàn thờ nhìn một cái liền hiểu ngay.
Tinh Nhân này xem ra là thích bái tế thần linh, trên bàn thờ có bày thần vị Thái Sơn nãi nãi, cây nhang trong lư đồng, hoa quả cống phẩm. Rõ ràng hai ngọn nến còn cháy.
Bốn cái chén làm bằng gốm được đặt trước bài vị rất ngay ngắn, miệng chén đều đặt hướng ra phía bên ngoài.
Ánh mắt Thường Hiếu trầm xuống, quan sát bốn cái chén một lát rồi cầm lấy một cái ngửi mùi vị còn sót lại, tiếp theo cầm cái chén trở lại bàn đạt đối diện Tinh Nhân.
“Thường Hiếu, đây là…” Tiêu Khác hỏi.
Thường Hiếu nói: “Cái chén này được đặt ở đây từ trước.”
“Ở trên bàn?” Vị trí kia là ở đối diện Tinh Nhân, nói cách khác, đó là vị trí để ngồi uống cùng Tinh Nhân.
Thường Hiếu nói: “Trước bài vị đều có ba cái chén.”
Nói như vậy Tiêu Khác cũng kịp phản ứng. Thường tế thần linh đều dùng ba chén rượu hoặc là nước trong, đâu thể nào đặt bốn cái chén?
“Cái chén này là có người cố ý để vào.” Thường Hiếu nói: “Trong chén này lưu lại mùi hương của rượu gạo, hẳn là có người cùng Tinh Nhân cô nương uống rượu, sau đó đem chén rượu đặt trước bài vị.”
Mọi người nghe xong lời này cùng đồng thời hoài nghi lời mà Thường Hiếu nói.
Chẳng lẽ người kia lừa Tinh Nhân uống rượu gạo xong, sau đó mưu hại Tinh Nhân, tiếp theo đem cái chén của mình để lẫn trước bài vị sao?
Lão Mã chỉ vào cái mũi của Tôn Bả Thức nói: “Chính là ngươi! Ta sớm đã nói tiểu tử ngươi có vấn đề mà! Là ngươi giết Tinh Nhân cô nương xong giờ lại chạy đến vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Không phải ta! Quả thực không phải ta!” Tôn Bả Thức sốt ruột, mạnh mẽ túm lấy vạt áo: “Ta với ngươi rõ ràng không có thù oán, tại sao ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết!”
“Con mẹ nó ngươi dám bắt ta!” Lão Mã phun một ngụm nước miếng lên mặt Tôn Bả Thức: “Ngươi chính là có tật giật mình! Bắt lấy hắn, bắt lấy tên hung thủ này!”
“Ngươi-”
“Yên lặng!” Thường Hiếu lạnh lùng nói: “Tranh cãi không ngừng, cản trở việc của bản quan, bắt đến Kinh Triệu Duẫn lĩnh năm gậy!”
Tôn Bả Thức lúc này mới bỏ qua Lão Mã, lau nước miếng trên mặt, sắc mặt giận dữ chuyển thành hồng, đáy mắt tràn đầy cừu hận.
Chủ gánh hát tức giận mắng: “Các ngươi cũng đừng cho… Quan gia thêm phiền!”
Lão Mã nhổ một ngụm, lại thấy Thương Hiếu một mực nhìn hắn, hỏi: “Đại nhân, làm sao vậy?”
Thường Hiếu không nói, tầm mắt rời khỏi vạt áo của Lão Mã, nhìn thấy cái chén trong tay và Tinh Nhân đã chết nói: “Tôn Bả Thức đúng là người có tình nghi lớn nhất.”
“Đại nhân!” Tôn Bả Thức sắc mặt tái nhợt: “Tiểu nhân oan uổng!”
“Chính là ngươi!” Lão Mã nói.
Thường Hiếu lại nói: “Hiềm nghi lớn chính là sự hoài nghi của bản quan, không có nghĩa rằng hung thủ chính là ngươi.”
Tôn Bả Thức nhất thời lúng túng không mở miệng được.
Thiên Anh đế nói: “Thường Hiếu, ngươi suy đoán được gì, nói ra cho trẫm… Cho mọi người nghe một chút.”
“Vâng!” Thường Hiếu chắp tay nói: “Đầu tiên bản quan còn muốn hỏi một số vấn đề với chủ gánh hát, mong ngươi biết được gì thì hãy khai báo ra hết.”
“Vâng!” Chủ gánh hát trả lời.
“Chủ gánh hát, bản quan hỏi ngươi, Tinh Nhân cô nương có phải hôm nay không ra khỏi phòng hay không, thời gian cuối cùng nàng trở về phòng là lúc nào?”
Chủ gánh hát nghĩ nghĩ rồi đáp: “Là vào giữa trưa thảo dân dẫn nàng đi ăn cơm, nàng có ra ngoài một chút, sau đó thì trở về. Lúc sau thảo dân bận rộn cho buổi diễn vào chiều nên không chiếu cố nàng, nhưng có lẽ nàng không ra khỏi phòng.”
“A? Chủ gánh hát sao có thể khẳng định?”
“Đúng vậy.” Chủ gánh hát nói: “Quan gia có điều không biết, phòng của Tinh Nhân cô nương được thông với hậu trường Lê viên, sau khi thảo dân khai màn vở kịch thì luôn bận bịu ở phía sau. Nếu nàng ra khỏi phòng thì nhất định thảo dân sẽ nhìn thấy.”
“Có lẽ là ngươi bận rộn nên cũng không thể nhìn chính xác!” Tiêu Khác lạnh lùng nói.
Sắc mặt chủ gánh hát trắng bệch, vội vàng giải thích: “Lời này của Tiêu Hữu thừa tướng tuyệt đối không có khả năng! Tinh Nhân là người mà do chính tay thảo dân bồi dưỡng, thảo dân đem nàng trở thành người đứng đầu bảng Lê viên, nàng đối với thảo dân nhất định rất cảm kích. Nếu nàng thấy thảo dân bận rộn, cho dù thảo dân không lo lắng cho nàng thì nàng cũng sẽ chủ động chào hỏi với thảo dân!”
Tiêu Khác mặt lạnh nhìn về Thường Hiếu.
Thường Hiếu nói: “Nếu Tinh Nhân cô nương ở phòng được thông với hậu trường vậy thì nếu có người vào phòng, nhất định ngươi cũng sẽ nhìn thấy.”
“Cái này…” Chủ gánh hát nghi hoặc một lúc mới trả lời: “Quan gia vừa nói như vậy thảo dân liền thấy có chút kỳ quái. Cơm trưa ăn xong rồi, thảo dân luôn bận việc ở đây, có thấy mấy người huynh đệ ra ra vào vào, lại không thấy ai vào phòng Tinh Nhân cô nương, ngoại trừ…”
“Ngoại trừ ai?” Tiêu Khác truy vấn.
“Ngoại trừ…” Ánh mắt chủ gánh hát nhìn về phía Tôn Bả Thức: “Ngoại trừ Tôn Bả Thức nhìn thấy Tinh Nhân đã chết…”
“Chủ gánh hát, không phải ta!” Tôn Bả Thức sợ tới mức mặt xám trắng, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Đám người Lão Mã mắng: “Chứng cứ vô cùng xác thực, thế mà ngươi lại dám giết Tinh Nhân!”
“Đúng, nhất định ngươi oán hận Tinh Nhân làm mất mặt mũi của ngươi nên đã nghĩ cách trả thù!”
“Nói không chừng trước khi giết Tinh Nhân còn ép Tinh Nhân phải làm theo ý mình! Thường đại nhân, hắn ta phải bị chém đầu!”
“Không, không phải ta! Đại nhân minh giám, tiểu nhân oan uổng!” Tôn Bả Thức mềm nhũn quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu.
“Ngươi đứng lên.” Thường Hiếu vẻ mặt vẫn như trước, ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó mang theo tất cả xuyên thấu mà trong trẻo nhìn về phòng Tinh Nhân.
“Không thể ra vào bằng cửa phòng, cũng không hẳn là không vào từ cửa sổ.”
Mọi người nghe thấy thì ngạc nhiên.
Tiêu Sắt Sắt cũng nhìn về phía cửa sổ, nhìn kỹ bên ngoài, lại lấy tay cẩn thận sờ soạng, tiếp theo đẩy cửa sổ dùng ngón tay sờ soạng xung quanh đó một lát, bỗng nhiên đôi mắt phát sáng, tầm mắt dừng chỗ cửa phòng Tinh Nhân.
Chỗ cửa có một cây gậy được đặt ở đó.
Thường Hiếu chỉ vào cây gậy kia: “Bản quan nhớ đây chính là vật trong tay của long vương Hồ Động Đình trong vở .”
Mọi người nhất thời tỉnh mộng, không biết vì sao Thường Hiếu lại nhắc tới cái này.
Lão Mã vỗ vỗ ngực tự hào nói: “Người diễn vai long vương Động Đình chính là ta, y phục đã được cởi ra, đại nhân chê cười rồi.”
“Ngươi khiêm tốn, vai long vương Động Đình ngươi diễn rất khá.” Thường Hiếu rời khỏi cửa sổ đi tới phía Lão Mã: “Nhưng lúc Tinh Nhân cô nương chết đi, ngươi diễn lại rất kém.”
Thân mình Lão Mã cứng đờ: “Đại nhân, ngài… Có ý gì!”
Thường Hiếu ánh mắt phát sáng, nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, nếu là bản quan giết Tinh Nhân cô nương, vậy thì sẽ cùng đám người kia mà đi vào sau gian phòng nàng, sẽ không diễn trò đem đạo cụ đặt ở cạnh cửa, mà là tiếp tục nắm trong tay, hoặc là giả vờ sợ hãi mà làm rơi cái gậy.”
Lão Mã đột nhiên kinh hãi.
“Tiếp theo, nếu bản quan là ngươi, sau khi từ cửa sổ vào phòng Tinh Nhân cô nương, nhất định sẽ lau đi dấu vết trên cửa sổ, tránh để lại bụi bùn.”
Lão Mã lại run lên, la lớn: “Đại nhân là nói đùa sao, thói quen của ta thường đặt đồ ở cạnh cửa, dựa vào cái này liền nói ta giết người? Còn có dấu vết trên cửa sổ, giày của người khác cũng có chính bùn, dựa vào cái gì nói là ta?”
Tiêu Khác quát: “Làm càn! Ngươi lại dám nói chuyện như vậy với mệnh quan triều đình?”
“Ta…” Lão Mã không mở miệng được, trong mắt rõ ràng chột dạ.
Thường Hiếu chắp tay với Tiêu Khác, ý bảo với hắn là không có việc gì, tiếp theo nhìn về Lão Mã, lại đi lại thi thể Tinh Nhân, ngổi xổm xuống.
“Thứ ba, nếu bản quan là ngươi, sau khi ép Tinh Nhân cô nương uống rượu độc, nhất định sẽ dùng phấn sáp rửa sạch móng tay mình.”
Tiêu Khác nói: “Tại sao Tinh Nhân cô nương lại bị ép uống rượu độc?”
Thường Hiếu trả lời: “Tinh Nhân cô nương tức giận muốn kêu cứu, vì thế hung thủ đã dùng rượu độc để ép nàng uống.”
“Có chứng cứ gì chứng minh suy đoán của ngươi?”
“Có.” Thường Hiếu cung kính trả lời Tiêu Khác, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên gương mặt của Tinh Nhân: “Trên mặt Tinh Nhân cô nương có dấu vết của son phấn bị khẩy đi, chắc chắn là bị ngón tay hung thủ cào vào khi đang mạnh mẽ kiềm chế nàng.”
Tiêu Khác lạnh lùng nói với Lão Mã: “Đưa hai tay ngươi đây, bổn tướng muốn nhìn xem móng tay người có dính son phấn hay không?”
Lão Mã đáy mắt hiện lên một tia thả lỏng, hắn ngoan ngoãn vươn hai tay, nhưng hai bàn tay hắn lại rất sạch sẽ, móng tay vừa mới được cắt không lâu, cũng không có dấu vết của son phấn.
Tiêu Khác nhíu mày, nhất thời không vui, thầm nghĩ rằng Thường Hiếu suy đoán sai lầm.
Lão Mã cũng nói: “Trước khi lên biểu diễn ta đã cắt móng tay, cũng là vì để tiện biểu diễn, nhưng cũng không thể nói ta là hung thủ chứ.”
Thường Hiếu lộ ra ý cười nhạt: “Tốt, chuyện này không được, vậy lấy cái khác.” Hắn nói: “Nếu bản quan là ngươi, thứ tư, là trung y.”
“Trung y?” Lão Mã cúi đầu nhìn vạt áo: “Trung y làm sao, trung y của ta…” Nói tới đây thở dốc vì kinh ngạc, nháy mắt hé ra khuôn mặt trắng bệch như bụi trong lư hương, hắn sợ tới mức một chữ cũng không nói nên lời.
“Trung y của ngươi bị kéo đến hỏng, mảnh vải còn sót lại trong lòng bàn tay trái của Tinh Nhân cô nương.” Thường Hiếu mở bàn tay trái của Tinh Nhân ra, trong lòng bàn tay là một mảnh vải bố.
“Cho nên thứ năm, nếu bản quan là ngươi, sau khi giết người, sẽ không vội vàng ném vỡ chén rượu mà là kiểm tra thi thể trước, đề phòng còn lưu dấu vết của mình.”
Trong đầu Lão Mã oanh một tiếng vang dội, dường như trời đất đã sụp đổ, chấn động làm hắn ngã ngồi trên mặt đất. Một đôi mắt còn muốn mở to, môi lại không nói ra lời, thân mình bỗng nhiên run rẩy.
Phản ứng như vậy khiến cho chủ gánh hát và mọi người khiếp sợ, chủ gánh hát không thể tin nói: “Lão Mã, chẳng lẽ là ngươi? Ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
“Hừ, cái tên chết tiệt!” Tôn Bả Thức tức giận quát: “Giết Tinh Nhân, còn muốn hại chết ta! Khốn nạn, ta sẽ không tha cho ngươi! Ta muốn giết ngươi, báo thù cho Tinh Nhân!”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
----------------------------
Thường Hiếu nhặt một mảnh vỡ dưới đất lên mũi ngửi, hương vị rượu gạo đậm đặc lưu lại trên mảnh chén.
Hắn dùng khăn tay bọc lại mảnh vỡ rồi nhìn về phía Tôn Bả Thức nói: “Ngươi đem chân tướng nói rõ ràng cho bản quan.”
“Vâng, là…” Tôn Bả Thức oán hận trừng mắt về phía bọn Lão Mã nói: “Không lâu tiểu nhân tìm đến phòng Tinh Nhân muốn hỏi nàng chuẩn bị như thế nào, nhưng mà gõ cửa lại không có ai trả lời, tiểu nhân liền tiếp tục gõ thêm vài lần… Cứ như vậy liền phát hiện không đúng, đẩy cửa đi vào thì lại không khóa, tiểu nhân tiến vào thì thấy nàng đã chết… Lúc ấy tiểu nhân không thể tin tưởng, liền xem nàng còn thở không, thật đáng giận! Tiểu nhân cảm thấy trời đất tối tăm, liền chạy nhanh gọi người đến!”
Lão Mã chế giễu nói: “Ta nhổ! Thừa dịp kể chuyện cũ! Ta thấy Tinh Nhân chính là do ngươi giết!”
“Không phải ta! Lão Mã tại sao ngươi lại ngậm máu phun người?”
“Yên lặng!” Thường Hiếu lạnh giọng quát hai người, tầm mắt lại tìm kiếm trong căn phòng, nhìn thấy một bàn thờ phía sau tấm rèm.
Thường Hiếu lập tức đi đến, xốc lên màn trướng, dụng cụ được bày biện trên bàn thờ nhìn một cái liền hiểu ngay.
Tinh Nhân này xem ra là thích bái tế thần linh, trên bàn thờ có bày thần vị Thái Sơn nãi nãi, cây nhang trong lư đồng, hoa quả cống phẩm. Rõ ràng hai ngọn nến còn cháy.
Bốn cái chén làm bằng gốm được đặt trước bài vị rất ngay ngắn, miệng chén đều đặt hướng ra phía bên ngoài.
Ánh mắt Thường Hiếu trầm xuống, quan sát bốn cái chén một lát rồi cầm lấy một cái ngửi mùi vị còn sót lại, tiếp theo cầm cái chén trở lại bàn đạt đối diện Tinh Nhân.
“Thường Hiếu, đây là…” Tiêu Khác hỏi.
Thường Hiếu nói: “Cái chén này được đặt ở đây từ trước.”
“Ở trên bàn?” Vị trí kia là ở đối diện Tinh Nhân, nói cách khác, đó là vị trí để ngồi uống cùng Tinh Nhân.
Thường Hiếu nói: “Trước bài vị đều có ba cái chén.”
Nói như vậy Tiêu Khác cũng kịp phản ứng. Thường tế thần linh đều dùng ba chén rượu hoặc là nước trong, đâu thể nào đặt bốn cái chén?
“Cái chén này là có người cố ý để vào.” Thường Hiếu nói: “Trong chén này lưu lại mùi hương của rượu gạo, hẳn là có người cùng Tinh Nhân cô nương uống rượu, sau đó đem chén rượu đặt trước bài vị.”
Mọi người nghe xong lời này cùng đồng thời hoài nghi lời mà Thường Hiếu nói.
Chẳng lẽ người kia lừa Tinh Nhân uống rượu gạo xong, sau đó mưu hại Tinh Nhân, tiếp theo đem cái chén của mình để lẫn trước bài vị sao?
Lão Mã chỉ vào cái mũi của Tôn Bả Thức nói: “Chính là ngươi! Ta sớm đã nói tiểu tử ngươi có vấn đề mà! Là ngươi giết Tinh Nhân cô nương xong giờ lại chạy đến vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Không phải ta! Quả thực không phải ta!” Tôn Bả Thức sốt ruột, mạnh mẽ túm lấy vạt áo: “Ta với ngươi rõ ràng không có thù oán, tại sao ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết!”
“Con mẹ nó ngươi dám bắt ta!” Lão Mã phun một ngụm nước miếng lên mặt Tôn Bả Thức: “Ngươi chính là có tật giật mình! Bắt lấy hắn, bắt lấy tên hung thủ này!”
“Ngươi-”
“Yên lặng!” Thường Hiếu lạnh lùng nói: “Tranh cãi không ngừng, cản trở việc của bản quan, bắt đến Kinh Triệu Duẫn lĩnh năm gậy!”
Tôn Bả Thức lúc này mới bỏ qua Lão Mã, lau nước miếng trên mặt, sắc mặt giận dữ chuyển thành hồng, đáy mắt tràn đầy cừu hận.
Chủ gánh hát tức giận mắng: “Các ngươi cũng đừng cho… Quan gia thêm phiền!”
Lão Mã nhổ một ngụm, lại thấy Thương Hiếu một mực nhìn hắn, hỏi: “Đại nhân, làm sao vậy?”
Thường Hiếu không nói, tầm mắt rời khỏi vạt áo của Lão Mã, nhìn thấy cái chén trong tay và Tinh Nhân đã chết nói: “Tôn Bả Thức đúng là người có tình nghi lớn nhất.”
“Đại nhân!” Tôn Bả Thức sắc mặt tái nhợt: “Tiểu nhân oan uổng!”
“Chính là ngươi!” Lão Mã nói.
Thường Hiếu lại nói: “Hiềm nghi lớn chính là sự hoài nghi của bản quan, không có nghĩa rằng hung thủ chính là ngươi.”
Tôn Bả Thức nhất thời lúng túng không mở miệng được.
Thiên Anh đế nói: “Thường Hiếu, ngươi suy đoán được gì, nói ra cho trẫm… Cho mọi người nghe một chút.”
“Vâng!” Thường Hiếu chắp tay nói: “Đầu tiên bản quan còn muốn hỏi một số vấn đề với chủ gánh hát, mong ngươi biết được gì thì hãy khai báo ra hết.”
“Vâng!” Chủ gánh hát trả lời.
“Chủ gánh hát, bản quan hỏi ngươi, Tinh Nhân cô nương có phải hôm nay không ra khỏi phòng hay không, thời gian cuối cùng nàng trở về phòng là lúc nào?”
Chủ gánh hát nghĩ nghĩ rồi đáp: “Là vào giữa trưa thảo dân dẫn nàng đi ăn cơm, nàng có ra ngoài một chút, sau đó thì trở về. Lúc sau thảo dân bận rộn cho buổi diễn vào chiều nên không chiếu cố nàng, nhưng có lẽ nàng không ra khỏi phòng.”
“A? Chủ gánh hát sao có thể khẳng định?”
“Đúng vậy.” Chủ gánh hát nói: “Quan gia có điều không biết, phòng của Tinh Nhân cô nương được thông với hậu trường Lê viên, sau khi thảo dân khai màn vở kịch thì luôn bận bịu ở phía sau. Nếu nàng ra khỏi phòng thì nhất định thảo dân sẽ nhìn thấy.”
“Có lẽ là ngươi bận rộn nên cũng không thể nhìn chính xác!” Tiêu Khác lạnh lùng nói.
Sắc mặt chủ gánh hát trắng bệch, vội vàng giải thích: “Lời này của Tiêu Hữu thừa tướng tuyệt đối không có khả năng! Tinh Nhân là người mà do chính tay thảo dân bồi dưỡng, thảo dân đem nàng trở thành người đứng đầu bảng Lê viên, nàng đối với thảo dân nhất định rất cảm kích. Nếu nàng thấy thảo dân bận rộn, cho dù thảo dân không lo lắng cho nàng thì nàng cũng sẽ chủ động chào hỏi với thảo dân!”
Tiêu Khác mặt lạnh nhìn về Thường Hiếu.
Thường Hiếu nói: “Nếu Tinh Nhân cô nương ở phòng được thông với hậu trường vậy thì nếu có người vào phòng, nhất định ngươi cũng sẽ nhìn thấy.”
“Cái này…” Chủ gánh hát nghi hoặc một lúc mới trả lời: “Quan gia vừa nói như vậy thảo dân liền thấy có chút kỳ quái. Cơm trưa ăn xong rồi, thảo dân luôn bận việc ở đây, có thấy mấy người huynh đệ ra ra vào vào, lại không thấy ai vào phòng Tinh Nhân cô nương, ngoại trừ…”
“Ngoại trừ ai?” Tiêu Khác truy vấn.
“Ngoại trừ…” Ánh mắt chủ gánh hát nhìn về phía Tôn Bả Thức: “Ngoại trừ Tôn Bả Thức nhìn thấy Tinh Nhân đã chết…”
“Chủ gánh hát, không phải ta!” Tôn Bả Thức sợ tới mức mặt xám trắng, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Đám người Lão Mã mắng: “Chứng cứ vô cùng xác thực, thế mà ngươi lại dám giết Tinh Nhân!”
“Đúng, nhất định ngươi oán hận Tinh Nhân làm mất mặt mũi của ngươi nên đã nghĩ cách trả thù!”
“Nói không chừng trước khi giết Tinh Nhân còn ép Tinh Nhân phải làm theo ý mình! Thường đại nhân, hắn ta phải bị chém đầu!”
“Không, không phải ta! Đại nhân minh giám, tiểu nhân oan uổng!” Tôn Bả Thức mềm nhũn quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu.
“Ngươi đứng lên.” Thường Hiếu vẻ mặt vẫn như trước, ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó mang theo tất cả xuyên thấu mà trong trẻo nhìn về phòng Tinh Nhân.
“Không thể ra vào bằng cửa phòng, cũng không hẳn là không vào từ cửa sổ.”
Mọi người nghe thấy thì ngạc nhiên.
Tiêu Sắt Sắt cũng nhìn về phía cửa sổ, nhìn kỹ bên ngoài, lại lấy tay cẩn thận sờ soạng, tiếp theo đẩy cửa sổ dùng ngón tay sờ soạng xung quanh đó một lát, bỗng nhiên đôi mắt phát sáng, tầm mắt dừng chỗ cửa phòng Tinh Nhân.
Chỗ cửa có một cây gậy được đặt ở đó.
Thường Hiếu chỉ vào cây gậy kia: “Bản quan nhớ đây chính là vật trong tay của long vương Hồ Động Đình trong vở .”
Mọi người nhất thời tỉnh mộng, không biết vì sao Thường Hiếu lại nhắc tới cái này.
Lão Mã vỗ vỗ ngực tự hào nói: “Người diễn vai long vương Động Đình chính là ta, y phục đã được cởi ra, đại nhân chê cười rồi.”
“Ngươi khiêm tốn, vai long vương Động Đình ngươi diễn rất khá.” Thường Hiếu rời khỏi cửa sổ đi tới phía Lão Mã: “Nhưng lúc Tinh Nhân cô nương chết đi, ngươi diễn lại rất kém.”
Thân mình Lão Mã cứng đờ: “Đại nhân, ngài… Có ý gì!”
Thường Hiếu ánh mắt phát sáng, nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, nếu là bản quan giết Tinh Nhân cô nương, vậy thì sẽ cùng đám người kia mà đi vào sau gian phòng nàng, sẽ không diễn trò đem đạo cụ đặt ở cạnh cửa, mà là tiếp tục nắm trong tay, hoặc là giả vờ sợ hãi mà làm rơi cái gậy.”
Lão Mã đột nhiên kinh hãi.
“Tiếp theo, nếu bản quan là ngươi, sau khi từ cửa sổ vào phòng Tinh Nhân cô nương, nhất định sẽ lau đi dấu vết trên cửa sổ, tránh để lại bụi bùn.”
Lão Mã lại run lên, la lớn: “Đại nhân là nói đùa sao, thói quen của ta thường đặt đồ ở cạnh cửa, dựa vào cái này liền nói ta giết người? Còn có dấu vết trên cửa sổ, giày của người khác cũng có chính bùn, dựa vào cái gì nói là ta?”
Tiêu Khác quát: “Làm càn! Ngươi lại dám nói chuyện như vậy với mệnh quan triều đình?”
“Ta…” Lão Mã không mở miệng được, trong mắt rõ ràng chột dạ.
Thường Hiếu chắp tay với Tiêu Khác, ý bảo với hắn là không có việc gì, tiếp theo nhìn về Lão Mã, lại đi lại thi thể Tinh Nhân, ngổi xổm xuống.
“Thứ ba, nếu bản quan là ngươi, sau khi ép Tinh Nhân cô nương uống rượu độc, nhất định sẽ dùng phấn sáp rửa sạch móng tay mình.”
Tiêu Khác nói: “Tại sao Tinh Nhân cô nương lại bị ép uống rượu độc?”
Thường Hiếu trả lời: “Tinh Nhân cô nương tức giận muốn kêu cứu, vì thế hung thủ đã dùng rượu độc để ép nàng uống.”
“Có chứng cứ gì chứng minh suy đoán của ngươi?”
“Có.” Thường Hiếu cung kính trả lời Tiêu Khác, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên gương mặt của Tinh Nhân: “Trên mặt Tinh Nhân cô nương có dấu vết của son phấn bị khẩy đi, chắc chắn là bị ngón tay hung thủ cào vào khi đang mạnh mẽ kiềm chế nàng.”
Tiêu Khác lạnh lùng nói với Lão Mã: “Đưa hai tay ngươi đây, bổn tướng muốn nhìn xem móng tay người có dính son phấn hay không?”
Lão Mã đáy mắt hiện lên một tia thả lỏng, hắn ngoan ngoãn vươn hai tay, nhưng hai bàn tay hắn lại rất sạch sẽ, móng tay vừa mới được cắt không lâu, cũng không có dấu vết của son phấn.
Tiêu Khác nhíu mày, nhất thời không vui, thầm nghĩ rằng Thường Hiếu suy đoán sai lầm.
Lão Mã cũng nói: “Trước khi lên biểu diễn ta đã cắt móng tay, cũng là vì để tiện biểu diễn, nhưng cũng không thể nói ta là hung thủ chứ.”
Thường Hiếu lộ ra ý cười nhạt: “Tốt, chuyện này không được, vậy lấy cái khác.” Hắn nói: “Nếu bản quan là ngươi, thứ tư, là trung y.”
“Trung y?” Lão Mã cúi đầu nhìn vạt áo: “Trung y làm sao, trung y của ta…” Nói tới đây thở dốc vì kinh ngạc, nháy mắt hé ra khuôn mặt trắng bệch như bụi trong lư hương, hắn sợ tới mức một chữ cũng không nói nên lời.
“Trung y của ngươi bị kéo đến hỏng, mảnh vải còn sót lại trong lòng bàn tay trái của Tinh Nhân cô nương.” Thường Hiếu mở bàn tay trái của Tinh Nhân ra, trong lòng bàn tay là một mảnh vải bố.
“Cho nên thứ năm, nếu bản quan là ngươi, sau khi giết người, sẽ không vội vàng ném vỡ chén rượu mà là kiểm tra thi thể trước, đề phòng còn lưu dấu vết của mình.”
Trong đầu Lão Mã oanh một tiếng vang dội, dường như trời đất đã sụp đổ, chấn động làm hắn ngã ngồi trên mặt đất. Một đôi mắt còn muốn mở to, môi lại không nói ra lời, thân mình bỗng nhiên run rẩy.
Phản ứng như vậy khiến cho chủ gánh hát và mọi người khiếp sợ, chủ gánh hát không thể tin nói: “Lão Mã, chẳng lẽ là ngươi? Ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
“Hừ, cái tên chết tiệt!” Tôn Bả Thức tức giận quát: “Giết Tinh Nhân, còn muốn hại chết ta! Khốn nạn, ta sẽ không tha cho ngươi! Ta muốn giết ngươi, báo thù cho Tinh Nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.