Chương 76: Rạn Nứt
Tử Hằng
22/01/2023
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Áng Mây
—----------------------------
Nhìn thấy Tôn Bả Thức dốc sức đi lên, điên cuồng đánh Lão Mã, các huynh đệ gánh hát chạy nhanh đem hai người tách ra.
Biểu tình Lão Mã còn trắng bệch, hốc mắt đã trúng một cú đấm mới phản ứng lại, nhìn nhìn hai bên, thoáng chốc đẩy huynh đệ gánh hát xoay người chạy trốn.
Tiêu Khác nói: “Bắt lấy hắn cho bổn tướng!”
“Mau, mau bắt Lão Mã lại!” Chủ gánh hát vội vàng hô.
Lão Mã quen thuộc với thiết kế ở đây nên chạy trốn rất nhanh, nhóm huynh đệ gánh hát muốn ngăn cản, hắn liền dùng con dao nhỏ dùng để làm ảo thuật phóng qua.
Một huynh đệ bả vai trúng đao kêu đau một tiếng, sợ tới mức chạy nhanh trở về.
Chỉ có Tôn Bả Thức hai mắt đỏ lên, dùng tay không gạt đi đao mà Lão Mã phóng, hắn phát điên chạy về phía trước.
Vài thân ảnh nhanh lẹ đúng lúc này xuất hiện trong phòng, thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng, có lực. Trong đó, có một người đem tay đang cầm đao của Lão Mã chế trụ, tên còn lại đá chân hắn một cái làm hắn quỳ xuống.
Tiêu Sắt Sắt chăm chú nhìn lên, đúng là thị vệ Vương phủ và Sơn Tông, nghĩ rằng bọn họ là âm thầm đến.
Đáy mắt Sơn Tông mỉm cười, thi lễ với nhóm người Ngọc Vong Ngôn.
Thường Hiếu chắp tay đáp: “Đa tạ đã ra tay.”
“Thuộc hạ nên làm.” Sơn Tông cười khẽ, trở về bên người Ngọc Vong Ngôn.
Hai thị vệ Vương phủ kìm hãm Tôn Bả Thức, hắn phẫn hận nói: “Lão Mã, vì sao ngươi lại giết chết Tinh Nhân? Ngươi trả lời ta, vì sao ngươi lại giết chết Tinh Nhân!”
“Hừ, vì sao?” Lão Mã thấy chuyện không thể cứu vãn, không còn giãy dụa mà phẫn nộ nói: “Đàn bà thối tha kia lại có thể đứng đầu bảng, thu được nhiều tiền như vậy còn chê ít, trong Lê viên ngoại trừ nàng ta thì ta là người có tiền công cao nhất, cho nên năm lần bảy lượt lại vơ vét của ta!”
“Tinh Nhân vơ vét của ngươi? Không, điều đó không có khả năng! Tinh Nhân sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Tiểu tử ngươi chính là đồ ngốc, chuyện của nàng ta còn không biết!” Lão Mã vẻ mặt vặn vẹo: “Nàng ta là một kẻ tham giàu chỉ thấy tiền, cái khác đều chướng mắt. Nàng ta biết trong nhà ta có mẫu thân đã già lại còn ốm yếu, liền uy hiếp ta nếu không đem một nửa tiền công thì sẽ sai người đánh nương ta! Tiền của ta là dùng để mua thuốc cho nương, ta chịu không nổi nàng nên mới giết chết nàng!”
“Ngươi...”
“Ngươi cái gì!” Lão Mã phỉ nhổ nói: “Ta có sai sao? Là nàng bất nhân trước đừng trách ta bất nghĩa! Ả đàn bà thối tha này xứng đáng bị thế! Nàng là chết vì lòng tham của mình!”
“Ngươi, ta không cho phép ngươi nói Tinh Nhân như vậy!” Tôn Bả Thức thống khổ nhìn thi thể Tinh Nhân.
Trong tay Thường Hiếu còn nắm mảnh vải bố kia, hắn vuốt ve mảnh vải rồi bình thản nói: “Theo như động cơ mà ngươi nói, cũng chỉ là lời nói của một bên, cụ thể bản quan còn muốn điều tra rõ ràng. Cẩn vương điện hạ, còn mời bọn thị vệ ngài dẫn hắn về phủ Thuận kinh.”
“Được.” Ngọc Vong Ngôn nhìn về phía Sơn Tông: “Ngươi hỗ trợ cùng với bọn họ.”
“Vâng, Vương gia.” Sơn Tông chắp tay lập tức làm theo.
Bọn thị vệ áp giải Lão Mã đi.
Lão Mã bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Muốn giết ta thì cứ đến a, lông mày lão tử sẽ không nhăn chút nào! Lão tử giết người xấu, đây là chuyện tốt mà lão tử làm!”
“Im lặng!” Thị vệ Vương phủ quát.
Lão mã lại càng nói lớn hơn: “Ta giết người xấu, đây là chuyện tốt mà ta làm! Ả đàn bà tham lam này nên chết đi!”
“Nếu ngươi nghĩ rằng việc giết nàng ta là đúng đắn, vậy sao ngươi còn đổ tội cho Tôn Bả Thức?”
Giọng nói Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên vang lên, nàng đang nhìn Lão Mã, tư thái yên lặng, ánh mắt mát lạnh như là hoa mộc lan mới nở vừa ôn nhu lại thê lương.
“Nếu như ngươi cảm thấy bản thân mình làm chuyện tốt, vậy vì sao không dám thừa nhận mà lại đem tội danh giết người đổ lên đầu người khác?”
Bước chân Lão Mã chậm một chút: “Ta…”
“Còn có, ngươi luôn miệng nói rằng dùng tiền công nuôi sống nương ngươi. Nhưng ngươi có nghĩ rằng lưới trời tuy thưa nhưng lại khó lọt, nay ngươi trong đại lao, nương ngươi sẽ do ai chăm sóc?”
“Nương ta…” Thân mình Lão Mã cứng lại.
Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng qua là nhất thời nảy sinh khí phách, dám làm không dám nhận thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thị vệ quát: “Dám gào lên với Vương phi! Còn không mau đi? Đi! Giải hắn đi!”
“Các ngươi, ta… Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ta giết người xấu, đây là chuyện tốt mà ta làm!”
Lão Mã còn đang rít gào, lại bị áp giải đi ra ngoài, rất xa còn nghe tiếng la của hắn.
Cuối giờ Dậu đêm đó, án mạng ở Lê viên mới giải quyết xong.
Nghe nói Thường Hiếu ở nha môn phủ Thuận kinh thẩm vấn Lão Mã, lại nói ra khẩu cung của nhóm người trong gánh hát, cuối cùng phán Lão Mã bởi vì tiền mà giết Tinh Nhân cô nương, giá họa cho Tôn Bả Thức.
Dựa theo luật pháp Đại Nghiêu, Lão Mã chạy trốn đã là tội chết, nhưng lo lắng mẫu thân thân thể không tốt, Thường Hiếu từ phủ Thuận kinh lấy ra chút tiền cho Lão Mã dùng để nuôi dưỡng người thân trước khi lâm chung.
Mấy ngày cuối cùng của tháng hai năm Ất Tỵ, Tiêu Sắt Sắt nghe Lục Ý nói Thiên Anh đế ca ngợi Thường Hiếu, đem hắn đề bạt cho vị trí Đại Lý Tự Khanh. Mà gia quyến của Đại Lý Tự Khanh cũ được Ngọc Vong Ngôn bảo vệ liền thoát được tội chết, đuổi khỏi Thuận kinh.
Lục Ý đem chuyện tình kể sống động như thật, Tiêu Sắt Sắt nghe giống như có thể thấy được phe cánh Triệu thị có sắc mặt như rau ngâm, Tiêu Khác nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ, mà Ngọc Vong Ngôn sẽ không chút dao động.
Nghĩ đến Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt nở nụ cười, tươi cười như một vết thương trên khóe môi, tất cả đều là chua xót.
Ngày Thường Hiếu nhậm chức Đại Lý Tự Khanh là ngày kinh trập(*). Hoa đào hôm nay ở Thuận Kinh đã nở.
* ngày 5 hoặc 6 tháng 3
Trong Cẩn vương phủ, Bàng Linh y phục màu đỏ phấp phới, song kiếm Việt Nữ vung lên như hỏa điêu bay nhanh, sức lực quét xuống dưới, vung lên hoa đào dưới đất như cơn mưa màu hồng.
Trong hàng ngàn bông hoa đào có một bóng dáng của gấm Tứ Xuyên màu khói bụi bước tới, Ngọc Vong Ngôn nhìn Bàng Linh, nhìn Quách Giai Di đi theo bên cạnh.
“Giai Di, thân thể của ngươi gần đây thế nào?”
Quách Giai Di đáp: “Hồi bẩm Vương gia, thiếp thân đã không có gì đáng ngại.”
“Có còn đau đớn rét lạnh?”
“Vương gia yên tâm, thiếp thân có thể kiềm chế.”
“Ừ…” Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát kêu: “Sơn Tông.”
“Vương gia, có thuộc hạ.” Sơn Tông từ chỗ tối đi ra, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như những bông hoa đào mới nở.
“Sơn Tông, Đại Lý Tự Khanh quyền cao chức trọng, Thường Hiếu ngồi trên vị trí kia, Triệu gia ắt sẽ nóng nảy.”
“Đúng vậy, không tàn nhẫn với chúng ta, không phải tác phong của bọn hắn.” Sơn Tông lạnh nhạt nói: “Ngay cả chuyện ám sát Vương phi bọn họ còn làm ra được, vậy thì còn cái gì bọn họ không thể làm?”
“Sơn Tông, ngươi có sợ hãi không?” Ngọc Vong Ngôn hỏi.
Sơn Tông hơi nghi ngờ rồi lại lanh lẹ cười rộ lên: “Tốt xấu gì thuộc hạ cũng ở trên giang hồ nhiều năm, tà môn ma đạo cái gì còn chưa thấy qua, một đám quan lại có thể đe dọa thuộc hạ sao?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Bổn vương tin ngươi, chính là thủ đoạn mềm dẻo giết người vô hình, giống như trước kia chúng ta đem túi hương cung phi bỏ vào phủ đệ của Đại Lý Tự Khanh. Cùng một chuyện, phải đề phòng người bên cạnh mình.”
“Vương gia yên tâm.” Sơn Tông chắp tay: “Kỳ thật nếu từ góc độ của người ngẫm lại, vậy thì mới có ý nghĩa. Hơn nữa Vương gia không phải một mình, ngoại trừ huynh đệ chúng ta thì còn có Vương phi.”
Ngọc Vong Ngôn nhíu mày, có chút không muốn đàm luận đến Tiêu Sắt sắt, hỏi khác đi: “Sơn Tông, đã nhiều ngày, Tiêu Khác có gặp gỡ Thường Hiếu không?”
Sơn Tông đáp: “Ngoại trừ ngày đó Thường Hiếu nhậm chức, có đủ quan lại đi chúc mừng, còn có không ít quan viên một mình đến gặp, trong đó cũng có Tiêu Hữu thừa tướng. Nhưng mà hắn gặp Thường Hiếu vào ban đêm.”
Ngọc Vong Ngôn ánh mắt trầm xuống: “Quả nhiên.”
“Vương gia đã biết cái gì?” Sơn Tông dù bận tâm nhưng vẫn ung dung hỏi.
Quách Giai Di yếu ớt như nước: “Sơn Tông đại nhân biết đáp án.”
Sơn Tông ánh mắt hơi chuyển, hạ giọng nói: “Trong lòng thuộc hạ vẫn nghĩ Thường Hiếu là môn sinh của Tiêu Hữu thừa tướng. Tuy rằng trước mắt chúng ta cùng Tiêu thị vinh nhục cùng nhau, nhưng thuộc hạ cảm thấy dựa vào tính cách của Tiêu Hữu thừa tướng thì thái độ nhất định là lợi dụng. Hiện tại Thường Hiếu đã trở thành Đại Lý Tự Khanh, Tiêu Hữu tướng nên dặn dò hắn trung thành với Tiêu thị mà không phải là Cẩn vương phủ.”
“Bổn vương cũng suy nghĩ như ngươi.” Ngọc Vong ngôn nói: “Hiện giờ ta cùng Tiêu thị chung kẻ thù, nếu ngày nào đó kẻ địch này không tồn tại, Tiêu Khác sẽ làm thế nào?”
Tầm mắt Sơn Tông cùng Quách Giai Di lần lượt thay đổi, trong lòng hiểu rõ.
Lần này tác phong cùng mục đích của Tiêu Khác, hắn nhất định sẽ tìm thế lực lừng lẫy hơn Cẩn vương phủ và hợp tác cùng bọn hắn.
Đến lúc đó sợ rằng Cẩn vương phủ sẽ bị cắn ngược một cái.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Tâm tư Tiêu Khác cho đến bây giờ bổn vương cũng rất rõ ràng, không thể không chuẩn bị.”
“Vương gia có thượng sách?” Quách Giai Di hỏi.
Ngọc Vong Ngôn nhìn nhụy hoa anh đào, cổ tay áo dính một chút, lưu lại hương thơm nhợt nhạt.
Hắn lấy từ trong trung y ra một phong thư, đưa cho Sơn Tông: “Tối nay ngươi lẻn vào phủ của Thường Hiếu, đem cái này giao tận tay hắn, chú ý không được để lộ hành tung.”
“Vâng.” Sơn Tông nhận lấy rồi thở dài cáo từ.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng ẩn vào mây đen, u ám áp lực.
Trong phủ đệ Thường Hiếu, đa số ngọn đèn đã tắt, vì vậy trong phong thư kia hết sức rõ ràng dưới ngọn đèn.
Trước bàn, Thường Hiếu đối mặt với Sơn Tông tới đưa thư.
Hắn đã mở ra lá thư, trên giấy Tuyên Thành chỉ có hai chữ lại đủ làm cho hắn khiếp sợ không nói gì, nội tâm mông lung không ngớt.
Đó là hai chữ do Ngọc Vong Ngôn tự tay viết.
Huyễn nhân.
Hai chữ này khiến cho Thường Hiếu tối nay phải mất ngủ.
Suốt hai tháng, cây cỏ đã thu hút bươm bướm.
Khí hậu gần đây có chút lặp lại, vết thương cũ của Tiêu Sắt Sắt có chút đau.
Nàng tựa vào giường nhỏ, dùng áo lông đắp lên người. nhìn hoa mùa xuân một ngày ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
“Lục Ý, chúng ta nhàn rỗi như vậy đã bao lâu?”
Lục Ý bưng trà lại, nước trà có cánh hoa đào ở trên.
“Tiểu thư, nô tỳ tính… Hình như là gần một tháng!”
Mới một tháng.
Tiêu Sắt Sắt cười khổ: “Một tháng này rõ ràng xảy ra rất nhiều chuyện, đối với ta lại cảm thấy rất dài.”
“A? Sao tiểu thư lại cảm thấy như thế? Nô tỳ đã biết!” Lục Ý tức giận bất bình nói: “Nhất định là Quách trắc phi làm cho người nhàn rỗi, còn có Vương gia không đến thăm tiểu thư, ngay cả chúng ta đi gặp Vương gia nhưng người lại trốn tránh, nói hai cầu liền rời đi. Vương gia sao có thể như vậy?”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã nghe thấy giọng nói của Quách Giai Di.
“Vương phi, Vương gia đến thăm ngài.”
Beta: Áng Mây
—----------------------------
Nhìn thấy Tôn Bả Thức dốc sức đi lên, điên cuồng đánh Lão Mã, các huynh đệ gánh hát chạy nhanh đem hai người tách ra.
Biểu tình Lão Mã còn trắng bệch, hốc mắt đã trúng một cú đấm mới phản ứng lại, nhìn nhìn hai bên, thoáng chốc đẩy huynh đệ gánh hát xoay người chạy trốn.
Tiêu Khác nói: “Bắt lấy hắn cho bổn tướng!”
“Mau, mau bắt Lão Mã lại!” Chủ gánh hát vội vàng hô.
Lão Mã quen thuộc với thiết kế ở đây nên chạy trốn rất nhanh, nhóm huynh đệ gánh hát muốn ngăn cản, hắn liền dùng con dao nhỏ dùng để làm ảo thuật phóng qua.
Một huynh đệ bả vai trúng đao kêu đau một tiếng, sợ tới mức chạy nhanh trở về.
Chỉ có Tôn Bả Thức hai mắt đỏ lên, dùng tay không gạt đi đao mà Lão Mã phóng, hắn phát điên chạy về phía trước.
Vài thân ảnh nhanh lẹ đúng lúc này xuất hiện trong phòng, thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng, có lực. Trong đó, có một người đem tay đang cầm đao của Lão Mã chế trụ, tên còn lại đá chân hắn một cái làm hắn quỳ xuống.
Tiêu Sắt Sắt chăm chú nhìn lên, đúng là thị vệ Vương phủ và Sơn Tông, nghĩ rằng bọn họ là âm thầm đến.
Đáy mắt Sơn Tông mỉm cười, thi lễ với nhóm người Ngọc Vong Ngôn.
Thường Hiếu chắp tay đáp: “Đa tạ đã ra tay.”
“Thuộc hạ nên làm.” Sơn Tông cười khẽ, trở về bên người Ngọc Vong Ngôn.
Hai thị vệ Vương phủ kìm hãm Tôn Bả Thức, hắn phẫn hận nói: “Lão Mã, vì sao ngươi lại giết chết Tinh Nhân? Ngươi trả lời ta, vì sao ngươi lại giết chết Tinh Nhân!”
“Hừ, vì sao?” Lão Mã thấy chuyện không thể cứu vãn, không còn giãy dụa mà phẫn nộ nói: “Đàn bà thối tha kia lại có thể đứng đầu bảng, thu được nhiều tiền như vậy còn chê ít, trong Lê viên ngoại trừ nàng ta thì ta là người có tiền công cao nhất, cho nên năm lần bảy lượt lại vơ vét của ta!”
“Tinh Nhân vơ vét của ngươi? Không, điều đó không có khả năng! Tinh Nhân sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Tiểu tử ngươi chính là đồ ngốc, chuyện của nàng ta còn không biết!” Lão Mã vẻ mặt vặn vẹo: “Nàng ta là một kẻ tham giàu chỉ thấy tiền, cái khác đều chướng mắt. Nàng ta biết trong nhà ta có mẫu thân đã già lại còn ốm yếu, liền uy hiếp ta nếu không đem một nửa tiền công thì sẽ sai người đánh nương ta! Tiền của ta là dùng để mua thuốc cho nương, ta chịu không nổi nàng nên mới giết chết nàng!”
“Ngươi...”
“Ngươi cái gì!” Lão Mã phỉ nhổ nói: “Ta có sai sao? Là nàng bất nhân trước đừng trách ta bất nghĩa! Ả đàn bà thối tha này xứng đáng bị thế! Nàng là chết vì lòng tham của mình!”
“Ngươi, ta không cho phép ngươi nói Tinh Nhân như vậy!” Tôn Bả Thức thống khổ nhìn thi thể Tinh Nhân.
Trong tay Thường Hiếu còn nắm mảnh vải bố kia, hắn vuốt ve mảnh vải rồi bình thản nói: “Theo như động cơ mà ngươi nói, cũng chỉ là lời nói của một bên, cụ thể bản quan còn muốn điều tra rõ ràng. Cẩn vương điện hạ, còn mời bọn thị vệ ngài dẫn hắn về phủ Thuận kinh.”
“Được.” Ngọc Vong Ngôn nhìn về phía Sơn Tông: “Ngươi hỗ trợ cùng với bọn họ.”
“Vâng, Vương gia.” Sơn Tông chắp tay lập tức làm theo.
Bọn thị vệ áp giải Lão Mã đi.
Lão Mã bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Muốn giết ta thì cứ đến a, lông mày lão tử sẽ không nhăn chút nào! Lão tử giết người xấu, đây là chuyện tốt mà lão tử làm!”
“Im lặng!” Thị vệ Vương phủ quát.
Lão mã lại càng nói lớn hơn: “Ta giết người xấu, đây là chuyện tốt mà ta làm! Ả đàn bà tham lam này nên chết đi!”
“Nếu ngươi nghĩ rằng việc giết nàng ta là đúng đắn, vậy sao ngươi còn đổ tội cho Tôn Bả Thức?”
Giọng nói Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên vang lên, nàng đang nhìn Lão Mã, tư thái yên lặng, ánh mắt mát lạnh như là hoa mộc lan mới nở vừa ôn nhu lại thê lương.
“Nếu như ngươi cảm thấy bản thân mình làm chuyện tốt, vậy vì sao không dám thừa nhận mà lại đem tội danh giết người đổ lên đầu người khác?”
Bước chân Lão Mã chậm một chút: “Ta…”
“Còn có, ngươi luôn miệng nói rằng dùng tiền công nuôi sống nương ngươi. Nhưng ngươi có nghĩ rằng lưới trời tuy thưa nhưng lại khó lọt, nay ngươi trong đại lao, nương ngươi sẽ do ai chăm sóc?”
“Nương ta…” Thân mình Lão Mã cứng lại.
Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng qua là nhất thời nảy sinh khí phách, dám làm không dám nhận thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thị vệ quát: “Dám gào lên với Vương phi! Còn không mau đi? Đi! Giải hắn đi!”
“Các ngươi, ta… Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ta giết người xấu, đây là chuyện tốt mà ta làm!”
Lão Mã còn đang rít gào, lại bị áp giải đi ra ngoài, rất xa còn nghe tiếng la của hắn.
Cuối giờ Dậu đêm đó, án mạng ở Lê viên mới giải quyết xong.
Nghe nói Thường Hiếu ở nha môn phủ Thuận kinh thẩm vấn Lão Mã, lại nói ra khẩu cung của nhóm người trong gánh hát, cuối cùng phán Lão Mã bởi vì tiền mà giết Tinh Nhân cô nương, giá họa cho Tôn Bả Thức.
Dựa theo luật pháp Đại Nghiêu, Lão Mã chạy trốn đã là tội chết, nhưng lo lắng mẫu thân thân thể không tốt, Thường Hiếu từ phủ Thuận kinh lấy ra chút tiền cho Lão Mã dùng để nuôi dưỡng người thân trước khi lâm chung.
Mấy ngày cuối cùng của tháng hai năm Ất Tỵ, Tiêu Sắt Sắt nghe Lục Ý nói Thiên Anh đế ca ngợi Thường Hiếu, đem hắn đề bạt cho vị trí Đại Lý Tự Khanh. Mà gia quyến của Đại Lý Tự Khanh cũ được Ngọc Vong Ngôn bảo vệ liền thoát được tội chết, đuổi khỏi Thuận kinh.
Lục Ý đem chuyện tình kể sống động như thật, Tiêu Sắt Sắt nghe giống như có thể thấy được phe cánh Triệu thị có sắc mặt như rau ngâm, Tiêu Khác nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ, mà Ngọc Vong Ngôn sẽ không chút dao động.
Nghĩ đến Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt nở nụ cười, tươi cười như một vết thương trên khóe môi, tất cả đều là chua xót.
Ngày Thường Hiếu nhậm chức Đại Lý Tự Khanh là ngày kinh trập(*). Hoa đào hôm nay ở Thuận Kinh đã nở.
* ngày 5 hoặc 6 tháng 3
Trong Cẩn vương phủ, Bàng Linh y phục màu đỏ phấp phới, song kiếm Việt Nữ vung lên như hỏa điêu bay nhanh, sức lực quét xuống dưới, vung lên hoa đào dưới đất như cơn mưa màu hồng.
Trong hàng ngàn bông hoa đào có một bóng dáng của gấm Tứ Xuyên màu khói bụi bước tới, Ngọc Vong Ngôn nhìn Bàng Linh, nhìn Quách Giai Di đi theo bên cạnh.
“Giai Di, thân thể của ngươi gần đây thế nào?”
Quách Giai Di đáp: “Hồi bẩm Vương gia, thiếp thân đã không có gì đáng ngại.”
“Có còn đau đớn rét lạnh?”
“Vương gia yên tâm, thiếp thân có thể kiềm chế.”
“Ừ…” Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát kêu: “Sơn Tông.”
“Vương gia, có thuộc hạ.” Sơn Tông từ chỗ tối đi ra, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như những bông hoa đào mới nở.
“Sơn Tông, Đại Lý Tự Khanh quyền cao chức trọng, Thường Hiếu ngồi trên vị trí kia, Triệu gia ắt sẽ nóng nảy.”
“Đúng vậy, không tàn nhẫn với chúng ta, không phải tác phong của bọn hắn.” Sơn Tông lạnh nhạt nói: “Ngay cả chuyện ám sát Vương phi bọn họ còn làm ra được, vậy thì còn cái gì bọn họ không thể làm?”
“Sơn Tông, ngươi có sợ hãi không?” Ngọc Vong Ngôn hỏi.
Sơn Tông hơi nghi ngờ rồi lại lanh lẹ cười rộ lên: “Tốt xấu gì thuộc hạ cũng ở trên giang hồ nhiều năm, tà môn ma đạo cái gì còn chưa thấy qua, một đám quan lại có thể đe dọa thuộc hạ sao?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Bổn vương tin ngươi, chính là thủ đoạn mềm dẻo giết người vô hình, giống như trước kia chúng ta đem túi hương cung phi bỏ vào phủ đệ của Đại Lý Tự Khanh. Cùng một chuyện, phải đề phòng người bên cạnh mình.”
“Vương gia yên tâm.” Sơn Tông chắp tay: “Kỳ thật nếu từ góc độ của người ngẫm lại, vậy thì mới có ý nghĩa. Hơn nữa Vương gia không phải một mình, ngoại trừ huynh đệ chúng ta thì còn có Vương phi.”
Ngọc Vong Ngôn nhíu mày, có chút không muốn đàm luận đến Tiêu Sắt sắt, hỏi khác đi: “Sơn Tông, đã nhiều ngày, Tiêu Khác có gặp gỡ Thường Hiếu không?”
Sơn Tông đáp: “Ngoại trừ ngày đó Thường Hiếu nhậm chức, có đủ quan lại đi chúc mừng, còn có không ít quan viên một mình đến gặp, trong đó cũng có Tiêu Hữu thừa tướng. Nhưng mà hắn gặp Thường Hiếu vào ban đêm.”
Ngọc Vong Ngôn ánh mắt trầm xuống: “Quả nhiên.”
“Vương gia đã biết cái gì?” Sơn Tông dù bận tâm nhưng vẫn ung dung hỏi.
Quách Giai Di yếu ớt như nước: “Sơn Tông đại nhân biết đáp án.”
Sơn Tông ánh mắt hơi chuyển, hạ giọng nói: “Trong lòng thuộc hạ vẫn nghĩ Thường Hiếu là môn sinh của Tiêu Hữu thừa tướng. Tuy rằng trước mắt chúng ta cùng Tiêu thị vinh nhục cùng nhau, nhưng thuộc hạ cảm thấy dựa vào tính cách của Tiêu Hữu thừa tướng thì thái độ nhất định là lợi dụng. Hiện tại Thường Hiếu đã trở thành Đại Lý Tự Khanh, Tiêu Hữu tướng nên dặn dò hắn trung thành với Tiêu thị mà không phải là Cẩn vương phủ.”
“Bổn vương cũng suy nghĩ như ngươi.” Ngọc Vong ngôn nói: “Hiện giờ ta cùng Tiêu thị chung kẻ thù, nếu ngày nào đó kẻ địch này không tồn tại, Tiêu Khác sẽ làm thế nào?”
Tầm mắt Sơn Tông cùng Quách Giai Di lần lượt thay đổi, trong lòng hiểu rõ.
Lần này tác phong cùng mục đích của Tiêu Khác, hắn nhất định sẽ tìm thế lực lừng lẫy hơn Cẩn vương phủ và hợp tác cùng bọn hắn.
Đến lúc đó sợ rằng Cẩn vương phủ sẽ bị cắn ngược một cái.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Tâm tư Tiêu Khác cho đến bây giờ bổn vương cũng rất rõ ràng, không thể không chuẩn bị.”
“Vương gia có thượng sách?” Quách Giai Di hỏi.
Ngọc Vong Ngôn nhìn nhụy hoa anh đào, cổ tay áo dính một chút, lưu lại hương thơm nhợt nhạt.
Hắn lấy từ trong trung y ra một phong thư, đưa cho Sơn Tông: “Tối nay ngươi lẻn vào phủ của Thường Hiếu, đem cái này giao tận tay hắn, chú ý không được để lộ hành tung.”
“Vâng.” Sơn Tông nhận lấy rồi thở dài cáo từ.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng ẩn vào mây đen, u ám áp lực.
Trong phủ đệ Thường Hiếu, đa số ngọn đèn đã tắt, vì vậy trong phong thư kia hết sức rõ ràng dưới ngọn đèn.
Trước bàn, Thường Hiếu đối mặt với Sơn Tông tới đưa thư.
Hắn đã mở ra lá thư, trên giấy Tuyên Thành chỉ có hai chữ lại đủ làm cho hắn khiếp sợ không nói gì, nội tâm mông lung không ngớt.
Đó là hai chữ do Ngọc Vong Ngôn tự tay viết.
Huyễn nhân.
Hai chữ này khiến cho Thường Hiếu tối nay phải mất ngủ.
Suốt hai tháng, cây cỏ đã thu hút bươm bướm.
Khí hậu gần đây có chút lặp lại, vết thương cũ của Tiêu Sắt Sắt có chút đau.
Nàng tựa vào giường nhỏ, dùng áo lông đắp lên người. nhìn hoa mùa xuân một ngày ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
“Lục Ý, chúng ta nhàn rỗi như vậy đã bao lâu?”
Lục Ý bưng trà lại, nước trà có cánh hoa đào ở trên.
“Tiểu thư, nô tỳ tính… Hình như là gần một tháng!”
Mới một tháng.
Tiêu Sắt Sắt cười khổ: “Một tháng này rõ ràng xảy ra rất nhiều chuyện, đối với ta lại cảm thấy rất dài.”
“A? Sao tiểu thư lại cảm thấy như thế? Nô tỳ đã biết!” Lục Ý tức giận bất bình nói: “Nhất định là Quách trắc phi làm cho người nhàn rỗi, còn có Vương gia không đến thăm tiểu thư, ngay cả chúng ta đi gặp Vương gia nhưng người lại trốn tránh, nói hai cầu liền rời đi. Vương gia sao có thể như vậy?”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã nghe thấy giọng nói của Quách Giai Di.
“Vương phi, Vương gia đến thăm ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.