Chương 114:
Tử Hằng
28/01/2023
Editor: Tiêu Nhạn ( Thùi)
Beta : Tuyết Sang
Lông mày của Ngọc Vong Ngôn có chút nhíu lại, lúc này ánh mắt của Ngọc Vong Ngôn đang nhìn về phía Tầm Dương Vương Phi trở nên sắc bén.
Không ngờ cô nãi nãi này giống như không có chuyện gì xảy ra, còn nhặt đũa lên, ăn các món ăn trên đĩa của Tiêu Sắt Sắt, vừa ăn được hai miếng thì làm rơi đũa, khó chịu nói: “Đây là thứ gì vậy, thật khó ăn, không thể so sánh với thức ăn mà sư huynh của ta làm! Bỏ đi, các người ăn đi, ta cùng với vị muội muội nói chuyện là được rồi!”
Người trong điện càng yên tĩnh hơn, ngay cả tiếng đũa rơi cũng rất rõ ràng.
Hoàng tử trên bàn ra chút lạnh nhạt, đại khái là ngũ hoàng tử thẳng thắn nhìn không vừa mắt Tầm Dương Vương Phi, trong lòng mắng nàng là một đồ điên.
Thời phút này Tiêu Sắt Sắt bị trở thành người đương sự, có thích nó không, nói cũng không được mà không nói cũng không xong. Trong lòng có chút ngượng ngùng, lúc này nghe thấy Ngọc Vong Ngôn nói: “Xem ra Tầm Dương Vương Phi và Sắt Sắt có quen biết nhau.”
Thấy hắn vì nàng mà giải vây, trong lòng trở nên ấm áp hơn hẳn, cười nói: “Tầm Dương Vương Phi thật kích động.”
“Đúng vậy, ta vẫn luôn là người như vậy!” Tầm Dương Vương Phi gật đầu như đập tỏi, sau đó chỉ vào đám người nói: “Các người nhìn cái gì chứ? Tiếp tục ăn đồ của mấy người đi! Cung yến này vẫn chưa kết thúc à?”
Mọi người đều không thể nói nên lời.
Ngọc Khinh Dương không chịu được mà nói: “Tầm Dương Vương, vương phi của ngươi sao lại vô lễ như vậy, ngươi đây là muốn phụ hoàng----”
“Im miệng!” Thiên Anh đế đen mặt quát lên, hung dữ trừng Ngọc Khinh Dương nói: “Tầm Dương Vương thắng lợi trở về, Tầm Dương Vương Phi trấn thủ phía nam Đại Nghiêu có công, yến hội tối nay là trẫm tổ chức cho bọn họ, không đến lượt ngươi xen vào!”
Ngọc Khinh Dương ngây người kinh hãi. Sao lại như vậy? người phụ nữ điên đó không để phụ hoàng vào mắt, vậy mà người còn nói giúp bọn họ?
“Biểu ca.” Lam ngồi bên cạnh Ngọc Khinh Dương, cúi đầu hô hắn một tiếng, dùng ánh mắt nói với hắn rằng hắn không cần nói gì nữa.
Tương Quý Phi cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Tầm dương Vương phi là người như thế nào, động vào cô ta? Thật không có mắt nhìn.
Nhìn thấy Ngọc Vong Ngôn đang căng trán lên nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Sắt Sắt thu mắt lại nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hắn mà bật cười. Chỉ sợ ngày nào hắn không còn sợ thì cũng bị nữ nhân sỉ nhục, bản thân chỉ biết về những chuyện xung quanh, chưa bao giờ đi nghe ngóng về Tầm Dương Vương Phi.
Vị Vương phi này căn bản là không thể chọc.
Sư huynh cô ta là hoàng đế láng giềng Chu Quốc, lãnh thổ của Chu Quốc rộng lớn, quốc lực cường thịnh. Đại Nghiêu bên cạnh Chu Quốc, quanh năm không dám xem nhẹ. Cô ấy và sư tẩu là Chu Hậu Bách Lý Thị có giao tình với cô ấy, lúc cô kết hôn với Tầm Dương Vương cung là đích thân Chu hậu đến tham gia hôn lễ.
Nếu như để Chu Hậu đó biết tiểu sư muội này của mình ở Đại Nghiêu chịu ủy khuất, có thể sẽ trực tiếp điều quân trấn áp đến biên giới, hậu quả như vậy Đại Nghiêu gánh không nổi.
Có điều Tầm Dương Vương Phi không để Ngọc Khuynh Dương vào mắt, lúc này không biết từ đâu lấy ra một bao Hồng Thự Điều vui vẻ ăn, một bên còn lấy một ít đưa cho Tiêu Sắt Sắt: “Cho cô thử. Món này là do sư huynh ở Chu quốc mang tới cho ta đấy. Còn ngon hơn đồ ăn ở đây gấp trăm lần.”
“Được.” Tiêu Sắt Sắt cung kính không bằng tuân mệnh.
“Kia là gì vậy Cẩn vương! Ngươi cũng ăn mấy cái đi.” Tầm Dương Vương Phi lại lấy thêm một nắm, tay nhỏ vây vẫy 6 chiếc bánh Hồng Thự Điều xếp thành một hàng ở trước mặt Ngọc Vong Ngôn.
Ánh mắt của Ngọc Vong Ngôn trầm xuống. Tầm Dương Vương Phi này tuy tuổi không lớn, nhưng tu vi thì lại rất cao.
Mọi người bắt đầu khôi phục được trạng thái cũng yến, Tiêu Lan Điện cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Đối diện là Tầm Dương Vương đang ở đó uống rượu, đôi mắt trời sinh màu xanh lam thỉnh thoảng lại xem xét trên người thê tử của hắn. Mà Tiêu Sắt Sắt cũng nằm trong tầm mắt của hắn, đáy mắt đó dường như chứa đầy âm khí, khiến cô vô cớ cảm thấy lành lạnh.
Tầm Dương Vương Phi đột nhiên gọi nàng: “Vị muội muội này, người ta muốn hỏi muội một vấn đề.”
“Mời Tầm Dương Vương Phi nói.” Tiêu Sắt Sắt mỉm cười.
“Muội nói ta biết, có phải là lúc trước từng gặp qua Lê Hoa Vu tỷ tỷ không?”
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt kinh sợ, Ngọc Vong Ngôn bên cạnh cũng cau mày, cả hai im lặng nhìn Tầm Dương Vương Phi. Chuyện bí mật như vậy, sao cô ấy lại biết?
“Nhìn gì chứ, ta đâu có ăn mất vợ ngươi!” Tầm Dương Vương Phi quay mặt đi, gương mặt có chút nhăn lại, nhìn Ngọc Vong Ngôn, rồi nói nhỏ với Tiêu Sắt Sắt: “Lần đầu gặp muội, ta đã thấy trên người muội có vũ khí, có cảm giác rất giống với Lê Hoa Vu tỷ tỷ.”
Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra.
Tầm Dương Vương Phi nói: “Lê Hoa Vu lợi hại tương đương với vu sư, ngươi vừa nhìn đã thấy không có tu vi, sao lại có cảm giác rất giống với tỷ ấy vậy chứ! Nên ta đoán là ngươi cũng đã từng gặp tỷ ấy. Mau nói cho ta biết tỷ ấy có khỏe không? Tỷ ấy đi một mình hay đi cùng người khác? Tỷ ấy bây giờ có còn ở Thuận Kinh không? Các người với tỷ ấy có quan hệ gì? Sao tỷ ấy lại gặp cô? Tỷ ấy có chuyển lời gì với cô không? Tỷ ấy có....”
Sau khi đặt ra rất một đống các câu hỏi, Tiêu Sắt Sắt lỗ tai như muốn thủng, cũng không thể theo kịp nhịp, thật sự muốn nói: “Làm ơn yên tĩnh một chút.” Nhưng Tầm Dương Vương Phi vẫn tiếp tục nói, Tiêu Sắt Sắt lắng nghe còn phải từ trong trí nhớ cố gắng trả lời hết câu hỏi, đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện nam Lâm Hậu và Triệu Gia.
Tầm Dương Vương Phi nghe kỹ, cuối cùng hỏi: “Ngươi tên là gì? Còn có sinh vào năm nào vậy?”
“Ta tên Tiêu Sắt Sắt, sinh năm Mậu Tử.”
“Ta lớn hơn ngươi, vậy cứ gọi thẳng tên ngươi đi.” Tầm Dương Vương Phi khoát hai tay áo nói: “Ta là người trong giang hồ, không cần sử dụng quy tắc đâu, ta họ Hứa, cứ gọi ta như vậy là được. Nếu ngươi và Lê Hoa Vu tỷ tỷ quen biết nhau vậy thì chính là bằng hữu của ta. Vừa hay ta vừa đến thuận Kinh không muốn ở biệt quán, đêm nay liền qua nhà ngươi ở tạm!”
Tiêu Sắt Sắt giật mình, Ngọc Vong Ngôn không nói thêm gì nữa.
Đón tiếp một khách nhân như vậy, quả thật bất hạnh ba đời.
Thôi vậy. Tiêu Sắt Sắt tự nói với bản thân, sau đó mỉm cười hỏi Tầm Dương Vương Phi: “Hứa tỷ tỷ và Lê Hoa Vu quan hệ rất tốt sao.”
“Đương nhiên rồi, chúng ta là tỷ muội tốt.”
“Nếu đã như vậy, người có thể cho ta biết thêm về cô ấy không?” Tiêu Sắt Sắt để tâm đến những lời khuyên mà Lê Hoa Vu nói trước khi rời đi, muốn biết thêm về người đó.
Tầm Dương Vương Phi nói: “Nàng rất thần bí.”
“Ừm.”
“Cô ấy chưa bao giờ vén mạng che mặt lên. Có người cố gắng vén lên, suýt chút thì bị cô ấy giết chết.”
“Nói vậy, mặt của cô ấy người vẫn chưa thấy qua?” Tiêu Sắt Sắt hỏi.
“Chưa từng thấy qua.” Tầm Dương Vương Phi nói: “Tuy rằng chúng ta đều là Thất Hoa Cốc, bất quá một năm chúng ta gặp chưa đến vài lần, ngươi cứ xem như chúng ta là bạn tốt của nhau là được!”
Con ngươi của Tiêu Sắt Sắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô nói: “Thất Hoa Cốc…”
“Cô từng nghe nói qua?” Tầm Dương Vương Phi vỗ vỗ tay, nhìn Tiêu Sắt Sắt vẻ mặt mong chờ.
“Có nghe qua.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu. Trước đây có Trương Dật Phàm từng nói qua với cô, hôm nay đến yến hội Sơn Tông cũng có nói qua.
Thất Hoa Cốc, là bảy nhóm gồm bảy môn phái được đặt tên theo các loài hoa, sống rải rác ở nhiều quốc gia khác nhau, rất khó tìm thấy. Mọi người đều sở hữu kỹ năng độc nhất vô nhị. Bao năm nay không biết đã có bao nhiêu cao thủ kinh thế, ví dụ như có Anh Túc Cốc – độc y Ứng Trường An thủ đoạn độc ác.
Mấy năm đầu, Thất Hoa Cốc còn sản sinh ra bảy nữ tử, được gọi là “hoa cốc thất túc” hoạt động trên giang hồ, triều đường, chiến trường, gây chấn động một thời, như Thất Đẩu Bắc Tinh chói mắt. Nếu Tiêu Sắt Sắt nhớ không lầm thì Lê Hoa U là một trong bảy túc, sinh ra từ Tương Quốc Lê Hoa Cốc, mà Tầm Dương Vương Phi và sư tẩu của nàng Chu Hậu Bách Lý Thị cung đều là bảy túc.
Tiêu sắt Sắt cười nói: “Hứa tỷ tỷ, ta cũng đã nghe qua chuyện về hoa cốc thất túc.”
“Đúng vậy, mấy năm trước chúng ta còn độc thân, thật là oanh oanh liệt liệt.” Trong đáy mắt Tầm Dương Vương Phi hiện lên ta hoài niệm: “ Xong vào long đàm hang hổ, đánh qua tà giáo, lên triều đình, ra chiến trường, không có mấy ngày yên ổn, sau này mọi người đều lập gia rồi thoát ẩn giang hồ, giờ nghĩ lại lúc sóng gió khi đó cũng quả thực nhớ.” Sau đó lại nói: “Quái lạ, ta với ngươi cũng không thân, cùng ngươi nói về mấy thứ này làm gì chứ! Chúng ta ăn Hồng Thự Điểu, cô rót cho ta một cốc nước!”
“Được, nước của người. Hứa tỷ tỷ uống chậm thôi, đừng để bị sặc.” Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng đưa cốc nước qua, yên lặng nhìn người bên cạnh.
Thật sự mà nói, lần đầu nhìn thấy Tầm Dương Vương Phi, Tiêu Sắt Sắt đã cảm thấy nàng còn đẹp hơn cả những thứ châu quang bảo điện này.
Không phải là ở trên người nàng, mà là cảm nhận được cảm giác rất trong trẻo.
Nàng không có mặc các phục của mệnh phụ mà mặt một bộ váy dài màu trắng như tuyết, khi ăn Hồng Thự Điểu trên tay áo hiện lên nhưng hoa văn thêu. Da của nàng so với Tiêu Sắt Sắt còn trắng hơn, giống như đồ sứ vạy, tóc được búi cao tinh xảo, phóng khoáng xếch sang một bên, cài một kẹp tóc cũng có hoa văn như vậy.
Nếu nói các phu nhân trong điện đều là vạn tử ngàn hồng, thì nàng chính là một màu trắng tinh, lạc lõng nhưng lại có sức sống thực sự.
Không tự chủ được, Tiêu Sắt Sắt nói: “Đàm hoa trắng thuần tinh khiết như vậy, rất thích hợp với người.”
Tầm Dương Vương Phi nhíu mày lại cười nói: “Nếu ngươi thấy dáng vẻ lúc ta giết người thì nhất định không nói ra được câu này đâu.”
Tiêu Sắt Sắt im lặng không nói.
Đúng lúc này Thiên Anh Đế ngồi trên ghế rồng Tấn vương: “Thần đệ, sứ thần của Bắc Ngụy Quốc vẫn chưa đến à?”
Tấn vương đứng dậy, chắp tay nói: “Nhìn thời gian.... chắc cũng sắp đến rồi, thần đệ ra ngoài xem một chút.”
Ngọc Khuynh Ngôn và Tiêu Sắt Sắt nhìn Tấn Vương, Tấn Vương sắc mặt có vẻ không tốt lắm, khi đứng dậy dùng lực nhíu mày, vẻ mặt có chút đau đớn.
Hắn vừa đi vài bước, bên ngoài điện có thái giám hô to: “Sứ thần Bắc Ngụy Quốc đến!”
Sứ thần này đến Thuận Kinh vài giờ trước, được bố trí nghỉ lại ở dịch quán, bây giờ mới đi sang cung yến. Tất cả những chuyện này đều là do Tần Vương sắp xếp, bây giờ sứ thần đến đây, đương nhiên là muốn bày tỏ thái độ của Bắc Ngụy Quốc, bàn chuyện với Thiên Anh đế chuyện hòa thân.
Từ lúc thái giam hô lên, các nữ tử trọng điện sắc mặt đều trở nên không tốt. Đặc biệt là vị đế cơ kia, chỏ sợ nếu chuyện hòa thân bị rơi trên đầu của mình, không muốn phải rời khỏi cố hương.
Rất nhanh sứ thần đã vào điện, hắn ta đưa lê vật dâng lên cho Tấn Vương. Tấn vương dâng lên bằng cả hai tay dâng cho Thiên Anh đế, danh sách lễ vật, đều là Bắc Ngụy tặng cho Đại Nghiêu châu bảo ngọc khí, lương ma lăng la.
Thiên Anh Đế cười nói: “Được, làm phiền sứ thần đại nhân rồi, mời ngồi.”
Một lần nữa hắn lại đưa ra một thiếp mời cho Thiên Anh Đế, nói: “Nghiêu Quốc bệ hạ, Hoàng đế Bắc Quốc muốn hòa thân với Đại Nghiêu Quốc. Nghe nói đế cơ rất có tài, lại là con gái của quý phi, Bắc Ngụy hoàng đế lệnh thần đưa hậu lễ đến đây, sính ngọc phách đế có là thái tử phi của Bắc Ngụy.”
Beta : Tuyết Sang
Lông mày của Ngọc Vong Ngôn có chút nhíu lại, lúc này ánh mắt của Ngọc Vong Ngôn đang nhìn về phía Tầm Dương Vương Phi trở nên sắc bén.
Không ngờ cô nãi nãi này giống như không có chuyện gì xảy ra, còn nhặt đũa lên, ăn các món ăn trên đĩa của Tiêu Sắt Sắt, vừa ăn được hai miếng thì làm rơi đũa, khó chịu nói: “Đây là thứ gì vậy, thật khó ăn, không thể so sánh với thức ăn mà sư huynh của ta làm! Bỏ đi, các người ăn đi, ta cùng với vị muội muội nói chuyện là được rồi!”
Người trong điện càng yên tĩnh hơn, ngay cả tiếng đũa rơi cũng rất rõ ràng.
Hoàng tử trên bàn ra chút lạnh nhạt, đại khái là ngũ hoàng tử thẳng thắn nhìn không vừa mắt Tầm Dương Vương Phi, trong lòng mắng nàng là một đồ điên.
Thời phút này Tiêu Sắt Sắt bị trở thành người đương sự, có thích nó không, nói cũng không được mà không nói cũng không xong. Trong lòng có chút ngượng ngùng, lúc này nghe thấy Ngọc Vong Ngôn nói: “Xem ra Tầm Dương Vương Phi và Sắt Sắt có quen biết nhau.”
Thấy hắn vì nàng mà giải vây, trong lòng trở nên ấm áp hơn hẳn, cười nói: “Tầm Dương Vương Phi thật kích động.”
“Đúng vậy, ta vẫn luôn là người như vậy!” Tầm Dương Vương Phi gật đầu như đập tỏi, sau đó chỉ vào đám người nói: “Các người nhìn cái gì chứ? Tiếp tục ăn đồ của mấy người đi! Cung yến này vẫn chưa kết thúc à?”
Mọi người đều không thể nói nên lời.
Ngọc Khinh Dương không chịu được mà nói: “Tầm Dương Vương, vương phi của ngươi sao lại vô lễ như vậy, ngươi đây là muốn phụ hoàng----”
“Im miệng!” Thiên Anh đế đen mặt quát lên, hung dữ trừng Ngọc Khinh Dương nói: “Tầm Dương Vương thắng lợi trở về, Tầm Dương Vương Phi trấn thủ phía nam Đại Nghiêu có công, yến hội tối nay là trẫm tổ chức cho bọn họ, không đến lượt ngươi xen vào!”
Ngọc Khinh Dương ngây người kinh hãi. Sao lại như vậy? người phụ nữ điên đó không để phụ hoàng vào mắt, vậy mà người còn nói giúp bọn họ?
“Biểu ca.” Lam ngồi bên cạnh Ngọc Khinh Dương, cúi đầu hô hắn một tiếng, dùng ánh mắt nói với hắn rằng hắn không cần nói gì nữa.
Tương Quý Phi cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Tầm dương Vương phi là người như thế nào, động vào cô ta? Thật không có mắt nhìn.
Nhìn thấy Ngọc Vong Ngôn đang căng trán lên nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Sắt Sắt thu mắt lại nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hắn mà bật cười. Chỉ sợ ngày nào hắn không còn sợ thì cũng bị nữ nhân sỉ nhục, bản thân chỉ biết về những chuyện xung quanh, chưa bao giờ đi nghe ngóng về Tầm Dương Vương Phi.
Vị Vương phi này căn bản là không thể chọc.
Sư huynh cô ta là hoàng đế láng giềng Chu Quốc, lãnh thổ của Chu Quốc rộng lớn, quốc lực cường thịnh. Đại Nghiêu bên cạnh Chu Quốc, quanh năm không dám xem nhẹ. Cô ấy và sư tẩu là Chu Hậu Bách Lý Thị có giao tình với cô ấy, lúc cô kết hôn với Tầm Dương Vương cung là đích thân Chu hậu đến tham gia hôn lễ.
Nếu như để Chu Hậu đó biết tiểu sư muội này của mình ở Đại Nghiêu chịu ủy khuất, có thể sẽ trực tiếp điều quân trấn áp đến biên giới, hậu quả như vậy Đại Nghiêu gánh không nổi.
Có điều Tầm Dương Vương Phi không để Ngọc Khuynh Dương vào mắt, lúc này không biết từ đâu lấy ra một bao Hồng Thự Điều vui vẻ ăn, một bên còn lấy một ít đưa cho Tiêu Sắt Sắt: “Cho cô thử. Món này là do sư huynh ở Chu quốc mang tới cho ta đấy. Còn ngon hơn đồ ăn ở đây gấp trăm lần.”
“Được.” Tiêu Sắt Sắt cung kính không bằng tuân mệnh.
“Kia là gì vậy Cẩn vương! Ngươi cũng ăn mấy cái đi.” Tầm Dương Vương Phi lại lấy thêm một nắm, tay nhỏ vây vẫy 6 chiếc bánh Hồng Thự Điều xếp thành một hàng ở trước mặt Ngọc Vong Ngôn.
Ánh mắt của Ngọc Vong Ngôn trầm xuống. Tầm Dương Vương Phi này tuy tuổi không lớn, nhưng tu vi thì lại rất cao.
Mọi người bắt đầu khôi phục được trạng thái cũng yến, Tiêu Lan Điện cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Đối diện là Tầm Dương Vương đang ở đó uống rượu, đôi mắt trời sinh màu xanh lam thỉnh thoảng lại xem xét trên người thê tử của hắn. Mà Tiêu Sắt Sắt cũng nằm trong tầm mắt của hắn, đáy mắt đó dường như chứa đầy âm khí, khiến cô vô cớ cảm thấy lành lạnh.
Tầm Dương Vương Phi đột nhiên gọi nàng: “Vị muội muội này, người ta muốn hỏi muội một vấn đề.”
“Mời Tầm Dương Vương Phi nói.” Tiêu Sắt Sắt mỉm cười.
“Muội nói ta biết, có phải là lúc trước từng gặp qua Lê Hoa Vu tỷ tỷ không?”
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt kinh sợ, Ngọc Vong Ngôn bên cạnh cũng cau mày, cả hai im lặng nhìn Tầm Dương Vương Phi. Chuyện bí mật như vậy, sao cô ấy lại biết?
“Nhìn gì chứ, ta đâu có ăn mất vợ ngươi!” Tầm Dương Vương Phi quay mặt đi, gương mặt có chút nhăn lại, nhìn Ngọc Vong Ngôn, rồi nói nhỏ với Tiêu Sắt Sắt: “Lần đầu gặp muội, ta đã thấy trên người muội có vũ khí, có cảm giác rất giống với Lê Hoa Vu tỷ tỷ.”
Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra.
Tầm Dương Vương Phi nói: “Lê Hoa Vu lợi hại tương đương với vu sư, ngươi vừa nhìn đã thấy không có tu vi, sao lại có cảm giác rất giống với tỷ ấy vậy chứ! Nên ta đoán là ngươi cũng đã từng gặp tỷ ấy. Mau nói cho ta biết tỷ ấy có khỏe không? Tỷ ấy đi một mình hay đi cùng người khác? Tỷ ấy bây giờ có còn ở Thuận Kinh không? Các người với tỷ ấy có quan hệ gì? Sao tỷ ấy lại gặp cô? Tỷ ấy có chuyển lời gì với cô không? Tỷ ấy có....”
Sau khi đặt ra rất một đống các câu hỏi, Tiêu Sắt Sắt lỗ tai như muốn thủng, cũng không thể theo kịp nhịp, thật sự muốn nói: “Làm ơn yên tĩnh một chút.” Nhưng Tầm Dương Vương Phi vẫn tiếp tục nói, Tiêu Sắt Sắt lắng nghe còn phải từ trong trí nhớ cố gắng trả lời hết câu hỏi, đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện nam Lâm Hậu và Triệu Gia.
Tầm Dương Vương Phi nghe kỹ, cuối cùng hỏi: “Ngươi tên là gì? Còn có sinh vào năm nào vậy?”
“Ta tên Tiêu Sắt Sắt, sinh năm Mậu Tử.”
“Ta lớn hơn ngươi, vậy cứ gọi thẳng tên ngươi đi.” Tầm Dương Vương Phi khoát hai tay áo nói: “Ta là người trong giang hồ, không cần sử dụng quy tắc đâu, ta họ Hứa, cứ gọi ta như vậy là được. Nếu ngươi và Lê Hoa Vu tỷ tỷ quen biết nhau vậy thì chính là bằng hữu của ta. Vừa hay ta vừa đến thuận Kinh không muốn ở biệt quán, đêm nay liền qua nhà ngươi ở tạm!”
Tiêu Sắt Sắt giật mình, Ngọc Vong Ngôn không nói thêm gì nữa.
Đón tiếp một khách nhân như vậy, quả thật bất hạnh ba đời.
Thôi vậy. Tiêu Sắt Sắt tự nói với bản thân, sau đó mỉm cười hỏi Tầm Dương Vương Phi: “Hứa tỷ tỷ và Lê Hoa Vu quan hệ rất tốt sao.”
“Đương nhiên rồi, chúng ta là tỷ muội tốt.”
“Nếu đã như vậy, người có thể cho ta biết thêm về cô ấy không?” Tiêu Sắt Sắt để tâm đến những lời khuyên mà Lê Hoa Vu nói trước khi rời đi, muốn biết thêm về người đó.
Tầm Dương Vương Phi nói: “Nàng rất thần bí.”
“Ừm.”
“Cô ấy chưa bao giờ vén mạng che mặt lên. Có người cố gắng vén lên, suýt chút thì bị cô ấy giết chết.”
“Nói vậy, mặt của cô ấy người vẫn chưa thấy qua?” Tiêu Sắt Sắt hỏi.
“Chưa từng thấy qua.” Tầm Dương Vương Phi nói: “Tuy rằng chúng ta đều là Thất Hoa Cốc, bất quá một năm chúng ta gặp chưa đến vài lần, ngươi cứ xem như chúng ta là bạn tốt của nhau là được!”
Con ngươi của Tiêu Sắt Sắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô nói: “Thất Hoa Cốc…”
“Cô từng nghe nói qua?” Tầm Dương Vương Phi vỗ vỗ tay, nhìn Tiêu Sắt Sắt vẻ mặt mong chờ.
“Có nghe qua.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu. Trước đây có Trương Dật Phàm từng nói qua với cô, hôm nay đến yến hội Sơn Tông cũng có nói qua.
Thất Hoa Cốc, là bảy nhóm gồm bảy môn phái được đặt tên theo các loài hoa, sống rải rác ở nhiều quốc gia khác nhau, rất khó tìm thấy. Mọi người đều sở hữu kỹ năng độc nhất vô nhị. Bao năm nay không biết đã có bao nhiêu cao thủ kinh thế, ví dụ như có Anh Túc Cốc – độc y Ứng Trường An thủ đoạn độc ác.
Mấy năm đầu, Thất Hoa Cốc còn sản sinh ra bảy nữ tử, được gọi là “hoa cốc thất túc” hoạt động trên giang hồ, triều đường, chiến trường, gây chấn động một thời, như Thất Đẩu Bắc Tinh chói mắt. Nếu Tiêu Sắt Sắt nhớ không lầm thì Lê Hoa U là một trong bảy túc, sinh ra từ Tương Quốc Lê Hoa Cốc, mà Tầm Dương Vương Phi và sư tẩu của nàng Chu Hậu Bách Lý Thị cung đều là bảy túc.
Tiêu sắt Sắt cười nói: “Hứa tỷ tỷ, ta cũng đã nghe qua chuyện về hoa cốc thất túc.”
“Đúng vậy, mấy năm trước chúng ta còn độc thân, thật là oanh oanh liệt liệt.” Trong đáy mắt Tầm Dương Vương Phi hiện lên ta hoài niệm: “ Xong vào long đàm hang hổ, đánh qua tà giáo, lên triều đình, ra chiến trường, không có mấy ngày yên ổn, sau này mọi người đều lập gia rồi thoát ẩn giang hồ, giờ nghĩ lại lúc sóng gió khi đó cũng quả thực nhớ.” Sau đó lại nói: “Quái lạ, ta với ngươi cũng không thân, cùng ngươi nói về mấy thứ này làm gì chứ! Chúng ta ăn Hồng Thự Điểu, cô rót cho ta một cốc nước!”
“Được, nước của người. Hứa tỷ tỷ uống chậm thôi, đừng để bị sặc.” Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng đưa cốc nước qua, yên lặng nhìn người bên cạnh.
Thật sự mà nói, lần đầu nhìn thấy Tầm Dương Vương Phi, Tiêu Sắt Sắt đã cảm thấy nàng còn đẹp hơn cả những thứ châu quang bảo điện này.
Không phải là ở trên người nàng, mà là cảm nhận được cảm giác rất trong trẻo.
Nàng không có mặc các phục của mệnh phụ mà mặt một bộ váy dài màu trắng như tuyết, khi ăn Hồng Thự Điểu trên tay áo hiện lên nhưng hoa văn thêu. Da của nàng so với Tiêu Sắt Sắt còn trắng hơn, giống như đồ sứ vạy, tóc được búi cao tinh xảo, phóng khoáng xếch sang một bên, cài một kẹp tóc cũng có hoa văn như vậy.
Nếu nói các phu nhân trong điện đều là vạn tử ngàn hồng, thì nàng chính là một màu trắng tinh, lạc lõng nhưng lại có sức sống thực sự.
Không tự chủ được, Tiêu Sắt Sắt nói: “Đàm hoa trắng thuần tinh khiết như vậy, rất thích hợp với người.”
Tầm Dương Vương Phi nhíu mày lại cười nói: “Nếu ngươi thấy dáng vẻ lúc ta giết người thì nhất định không nói ra được câu này đâu.”
Tiêu Sắt Sắt im lặng không nói.
Đúng lúc này Thiên Anh Đế ngồi trên ghế rồng Tấn vương: “Thần đệ, sứ thần của Bắc Ngụy Quốc vẫn chưa đến à?”
Tấn vương đứng dậy, chắp tay nói: “Nhìn thời gian.... chắc cũng sắp đến rồi, thần đệ ra ngoài xem một chút.”
Ngọc Khuynh Ngôn và Tiêu Sắt Sắt nhìn Tấn Vương, Tấn Vương sắc mặt có vẻ không tốt lắm, khi đứng dậy dùng lực nhíu mày, vẻ mặt có chút đau đớn.
Hắn vừa đi vài bước, bên ngoài điện có thái giám hô to: “Sứ thần Bắc Ngụy Quốc đến!”
Sứ thần này đến Thuận Kinh vài giờ trước, được bố trí nghỉ lại ở dịch quán, bây giờ mới đi sang cung yến. Tất cả những chuyện này đều là do Tần Vương sắp xếp, bây giờ sứ thần đến đây, đương nhiên là muốn bày tỏ thái độ của Bắc Ngụy Quốc, bàn chuyện với Thiên Anh đế chuyện hòa thân.
Từ lúc thái giam hô lên, các nữ tử trọng điện sắc mặt đều trở nên không tốt. Đặc biệt là vị đế cơ kia, chỏ sợ nếu chuyện hòa thân bị rơi trên đầu của mình, không muốn phải rời khỏi cố hương.
Rất nhanh sứ thần đã vào điện, hắn ta đưa lê vật dâng lên cho Tấn Vương. Tấn vương dâng lên bằng cả hai tay dâng cho Thiên Anh đế, danh sách lễ vật, đều là Bắc Ngụy tặng cho Đại Nghiêu châu bảo ngọc khí, lương ma lăng la.
Thiên Anh Đế cười nói: “Được, làm phiền sứ thần đại nhân rồi, mời ngồi.”
Một lần nữa hắn lại đưa ra một thiếp mời cho Thiên Anh Đế, nói: “Nghiêu Quốc bệ hạ, Hoàng đế Bắc Quốc muốn hòa thân với Đại Nghiêu Quốc. Nghe nói đế cơ rất có tài, lại là con gái của quý phi, Bắc Ngụy hoàng đế lệnh thần đưa hậu lễ đến đây, sính ngọc phách đế có là thái tử phi của Bắc Ngụy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.