Chương 113: Liên Lụy Cẩn Vương
Tử Hằng
28/01/2023
Edit: Kình Lạc
Beta: Võ Thị Kim Tuyển
Xoay người lại, nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài Ngự Thư phòng, đáy mắt Ngọc Khuynh Vân phập phồng gợn sóng.
Những năm gần đây, nghĩ muốn gia hòa vạn sự hưng, hắn luôn là người hòa giải giữa các huynh đệ, giúp đỡ người này người kia, cẩn thận duy trì sự cân bằng mỏng manh giữa họ…
Ngọc Khuynh Vân vốn tưởng rằng chỉ cần là một người hòa giải tốt, không cần nhằm vào các huynh đệ nào cả, hắn có thể bảo vệ từng người.
Nhưng sự việc ở Hồ Dương, còn có thảm kịch thôn Hà, như là đòn cảnh cáo đánh cho hắn tỉnh mộng.
Là hắn quá ngây thơ rồi, cứ nghĩ sẽ bảo vệ được tất cả huynh đệ, cứ nghĩ các huynh đệ khác cũng sẽ ít nhiều nghĩ đến tình nghĩa của nhau.
Chính sự ngây thơ này đã giết chết hàng trăm sinh mạng ở thôn Hà. Những vong hồn đó có thể không được yên nghỉ, vì họ vẫn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, khóc lóc với hắn, buộc tội hắn về sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của mình, ngày đêm nhắc nhở hắn về hận thù.
Hắn sẽ không còn ngây thơ nữa.
Hắn không những phải biết tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi mà còn phải biết cách tấn công.
Ở đường ra khỏi cung, Ngọc Khuynh Vân thấy Ngọc Khuynh Huyền đang bước về phía mình.
Vĩnh Hạng dài kẹp hai người ở giữa, quạ đứng trên tường cao hai bên kêu khản cả cổ.
Ngọc Khuynh Vân lần đầu cảm thấy con đường này hẹp như vậy, hẹp đến mức chỉ có thể cất chứa thù hận, không thể nhìn tới cuối.
“Tứ đệ từ Ngự Thư phòng ra sao?” Ngọc Khuynh Huyền cười hắc hắc, càng ngày càng gần, “Phụ hoàng truyền ta đi Ngự Thư phòng, xem ra là Tứ đệ nói gì đó khiến phụ hoàng nghi ngờ về việc Hồ Dương.”
Hai người sát vai, giờ khắc này, Ngọc Khuynh Vân tàn nhẫn nói: “Chuyện thôn Hà.”
Bước chân Ngọc Khuynh Huyền dừng lại, nụ cười xấu xa trên khóe môi, thoải mái hào phóng thừa nhận.
“Không tồi, là bổn điện hạ làm. Tứ đệ đầu óc không kém, nhanh như vậy liền nghĩ đến bổn điện hạ.”
Ngọc Khuynh Vân tức giận xông thẳng đỉnh đầu, gần như gầm nhẹ: “Bọn họ cùng ngươi không oán không thù.”
“Bọn họ là bị ngươi liên lụy. Muốn báo thù cho bọn hắn? Ha hả, Tứ đệ thật là một người trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc đáng tiếc a.”
“Ngươi sẽ không có kết cục tốt.” Ngọc Khuynh Vân cảnh cáo, “Tâm tư của ngươi, phụ hoàng rất rõ.”
Ngọc Khuynh Huyền hờ hững khịt mũi, “Không cần biết thế nào, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Tứ đệ, trừ khi đệ có thể đưa ra chứng cứ chứng minh tội ác của ta với phụ hoàng.”
“Nhị ca không cần lo lắng tới chứng cứ của thần đệ.” Ngọc Khuynh Vân lạnh nhạt nói: “Ác giả ác báo, nhị ca trước hết nên nghĩ đến việc ở Hồ Dương - cái củ khoai lang phỏng tay này đi.”
Ngọc Khuynh Huyền lông mày dần dần nhướng lên, bộ dáng vô cùng nham hiểm: “Tứ đệ, ngươi cảm thấy, bổn điện hạ vừa rồi ở Ngự Thư Phòng, vì sao muốn ám chỉ Thái Tử rằng Hồ Dương rất nguy hiểm?”
Ngọc Khuynh Vân run lên.
Ngọc Khuynh Huyền nói: “Bổn điện hạ nếu không nói như vậy, còn có thể có cơ hội đến Hồ Dương sao?”
Ngọc Khuynh Vân có chút giật mình, “Hay là nhị ca cố ý nói cho thần đệ nghe.”
“Tứ đệ thông minh, một điểm liền thấu.” Ngọc Khuynh Huyền có pha chút đắc ý, giọng điệu hoàn toàn khinh thường.
“Tứ đệ, một người tốt như đệ, coi trọng tình nghĩa, nhất định ta sẽ giữ lại đệ đệ ngốc như đệ. Không tồi, động tác ngươi rất nhanh, Thái Tử bị thương, bổn điện hạ vừa mới nghe nói. Hiện tại việc ở Hồ Dương rơi xuống đầu ta, phụ hoàng nghi ngờ thì làm sao? Chờ ta làm tốt việc Hồ Dương, chính là lập công lớn, cũng không tồi. Nói như vậy, bổn điện hạ hẳn là chuẩn bị đồ ngon rượu tốt, ở trong phủ xin đợi ngươi đại giá. Như vậy huynh đệ chúng ta cũng hảo thoải mái chè chén, ta rất cảm kích tứ đệ.”
“Xin miễn cho kẻ bất tài.” Ngọc Khuynh Vân lạnh lạnh nói: “Ý tốt của nhị ca, xem như thần đệ đã nhận.”
“A…” Ngọc khuynh huyền gật gật đầu, ánh mắt ngoan độc tức nhìn Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ đệ, lần này ngươi ở trước mặt phụ hoàng chỉ điểm ta, chắc hẳn trong lòng phụ hoàng thiên vị ngươi không ít, có lẽ cảm thấy ngươi vừa thông minh lại lương thiện."
Ngọc Khuynh Vân trong lòng rùng mình. Lời nói của Ngọc Khuynh Vân y hệt lời Thiên Anh đế vừa nói.
“Không tồi a, chúc mừng.” Ngọc Khuynh Huyền cười lãnh đạm: “Chúc mừng Tứ đệ được phụ hoàng ưu ái, nói không chừng tương lai vị trí Thái Tử này…”
“Nhị ca, nơi này là hoàng cung, cẩn thận lời nói không rước họa vào thân.” Ngọc Khuynh Vân ánh mắt tàn khốc như lưỡi đao, huynh đệ hai người như cũ đứng nhìn nhau.
“Cũng đúng.” Ngọc Khuynh Huyền cười tà: “Chúng ta không thể biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, chúng ta đều tập trung vào huynh đệ của mình, nhưng quên rằng có một số thứ đe dọa hơn…”
Thứ "đe dọa" chỉ chính là ai, Ngọc Khuynh Vân tự nhiên minh bạch. Hắn nói: “Hận thù giữa ta và ngươi không cần thiết liên lụy Cẩn Vương.”
“A, nhưng không phải do ta.” Ngọc Khuynh Huyền đáy mắt hung ác, “Vậy đến nhìn xem, hắn có phải là huynh đệ chúng ta không."
“Thần đệ cáo từ.” Ngọc Khuynh Vân không muốn nói tiếp, thu hồi ánh mắt, chắp tay hành lễ.
“Tứ đệ đi thong thả, đa tạ.” Ngọc Khuynh Huyền tà tà cười, huynh đệ hai người cứ vậy lướt qua.
Thân ảnh hai người kéo dài trên Vĩnh Hạng, hai bên trên tường cao, đàn quạ đen bỗng nhiên cùng kinh hách, tiếng kêu tê tâm liệt phế dần dần bị tiếng gió nuốt hết…
Tin tức Ngọc Khuynh Huyền thay thế Ngọc Khuynh Dương đi Hồ Dương giải quyết tốt hậu quả đã đến tai dòng tộc và võ tướng triều đình vào lúc nửa đêm.
Tiêu Sắt Sắt cũng nghe nói đến tin tức này, sửa váy đứng dậy, cầm trong tay cái bánh màn thầu, tiêu sái tiến về phía sau hồ.
Tin tức này đối với một số người là tin bất ngờ, nhưng đối Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt mà nói, hoàn toàn ở trong dự liệu.
Ngọc Khuynh Vân biến hóa, bọn họ đều đã nhận ra, trên vai đeo quá nhiều thù hận, có lẽ tương lai sẽ đi lệch khỏi quỹ đạo. Tiêu Sắt Sắt có chút lo lắng, cho nên, nàng ẩn ẩn sợ hãi, tương lai có thể sẽ cùng Ngọc Khuynh Vân biến thành địch nhân.
Nàng có thể nhìn ra Ngọc Vong Ngôn đối xử sâu nặng với Ngọc Khuynh Vân, vì Ngọc Vong Ngôn, nàng hy vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Nhân ngày 5 tháng 5 có nhiều việc, vốn triều đình không muốn tổ chức thờ cúng Tết Đoan Ngọ. Cũng may tháng 5 năm nhuận Ất Tỵ, Thiên Anh đế an bài cúng tế vào ngày năm tháng năm năm nhuận, một là vì ăn tết, hai là vì nghênh đón Tầm Dương vương từ Bắc Ngụy trở về.
Nói đến việc này, Tầm Dương vương bị điều đi biên cảnh tác chiến, mới g có mấy ngày, Bắc Ngụy Nguyên thị hoàng tộc không muốn đánh, thậm chí còn chủ động muốn ký kết quan hệ thông gia với Đại Nghiêu.
Nghe nói sứ giả Bắc Ngụy sẽ đến vào tháng năm, hy vọng Đại Nghiêu có thể gả một vị công chúa làm Thái tử phi, ngày nào đó trở thành Bắc Nguỵ Hoàng Hậu, hai nước giao hảo.
Việc này đột ngột, tuy rằng đối với Đại Nghiêu là chuyện tốt, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại nhớ tới đêm đó rời Hồ Dương, Triệu Phóng Yên nhìn chăm chú phương bắc tinh đấu trên bầu trời, nói với Ngọc Khuynh Vân: “Huỳnh hoặc thủ tâm(*)… Bắc Nguỵ nội loạn, Phóng Yên cho rằng, có lẽ người thắng sẽ là Đại Nghiêu.”
(*)[Hỏa tinh giữ sao Tâm] Cổ nhân cho rằng: trong chòm Tâm Túc, vì sao sáng nhất đại diện cho Hoàng đế, hai ngôi sao còn lại tượng trưng cho Thái tử và con thứ. Trong khi đó, sự xuất hiện của “huỳnh hoặc thủ tâm” sẽ ngăn cản ánh sáng của ngôi sao sáng nhất, nói cách khác là làm lu mờ ánh sáng của vì sao tượng trưng cho Thiên tử, Bởi vậy, đây bị xem là điềm báo có tai họa lớn, nhẹ thì Hoàng đế mất ngôi, nghiêm trọng thì nhà vua băng hà.
Huỳnh hoặc thủ tâm là một tinh tượng mang điềm xấu, có quan hệ với các vương hầu, trước mắt Bắc Nguỵ nội chiến, lại bị Triệu Phóng Yên nói trúng rồi.
Nhưng thật ra nghĩ đến Triệu Phóng Yên, Tiêu Sắt Sắt liền nghĩ đến sáng nay Lục Ý cùng nàng nói bát quái.
Lục Ý miêu tả sinh động như thật, nói Triệu Phóng Yên hiện giờ bị giam lỏng ở Triệu gia, mỗi ngày bị trưởng bối giáo dục, làm nàng ngoan ngoãn gả cho Thái Tử, phụ trợ Thái Tử một lần nữa được sủng ái. Lại thêm sự tình ở Hồ Dương làm Triệu gia không quá tốt. Tại thời điểm này, Triệu gia vì sợ Thái Tử sinh ra dị tâm, càng muốn muốn ký kết việc đại hôn này, chặt chẽ khống chế Thái Tử.
Nghe xong, Tiêu Sắt Sắt dùng nắp gạt nhẹ ly trà, cười nói: “Những lời này ngươi nghe ai nói?”
“Còn cần nghe ai nói sao? Trên đường đã sớm đồn ra!” Lục Ý hô.
“Nói bậy.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Trước nửa đoạn ta tin ngươi là ở trên phố nghe, nhưng phần sau đoạn ‘Triệu gia vì sợ Thái Tử sinh ra dị tâm’ những lời này, ngươi nghe ở đâu?”
“A? Cái này…” Lục Ý nhụt chí nói: “Là Sơn Tông đại nhân nói.”
“Bọn họ phỏng đoán.” Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ, uống trà cười thầm.
Uống mấy ngụm, cười nói vớiLục Ý: “Giúp ta lấy lịch, đánh dấu tháng 5 kia.”
“Vì sao vậy tiểu thư?” Lục Ý tuy rằng làm theo, lại tò mò dò hỏi.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tầm Dương vương ngày đó ở kinh thành, buổi tối trong cung muốn mở yến hội. Vương gia gần đây bận rộn, chúng ta giúp hắn nhớ ngày lành, để tránh đến lúc đó quá hấp tấp.”
“Vẫn là tiểu thư cẩn thận!” Lục Ý gật đầu, nói: “Tiểu thư tiểu thư, còn có chuyện Lục Ý đã quên nói, nghe trên đường người nói, Tầm Dương vương trời sinh một đôi mắt màu lam, rất dọa người! Mặt khác Vương phi hắn cũng muốn từ phía nam chạy tới cùng nhau ăn mừng, mọi người đều nói thà rằng chọc Diêm Vương cũng không thể chọc Tầm Vương phi! Tiểu thư, đến cung yến, ngươi cùng Vương gia cần phải cách bọn họ phu thê họ xa một chút!”
“Đã biết, ngươi cứ yên tâm đi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt.
Tuy là nói thế, đến cung yến ngày đó, Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ phát hiện, Tầm Dương vương phi tựa hồ cảm thấy hứng thú với nàng.
Nàng chỉ nghĩ yên ổn cúi đầu ăn cơm uống trà, nhưng Tầm Dương Vương phi lại cao điệu thái quá, Tiêu Sắt Sắt lần này muốn tránh cũng không được.
“Uy, hoàng thượng, ta muốn ngồi cùng với muội muội kia!”
Giọng nói Tầm Dương Vương phi lanh lảnh vang khắp Tiêu Lan điện, thiếu chút nữa dọa Tiêu Sắt Sắt. Mà thời điểm lời này vang lên, Tiêu Sắt Sắt rõ ràng nhìn thấy Thiên Anh Đế thân mình run lên, tính cả Triệu hoàng hậu cùng nhóm phi tần, mỗi người sắc mặt đều đen.
“Hoàng đế, ta muốn ngồi cùng với muội muội kia, ta đi a.”
Tầm Dương Vương phi nói liền nhảy lên, nhảy nhót vài bước, lại nghĩ tới cái gì, xoay người chạy về Tầm Dương vương, ở trán hắn bắn một cái “Uy, nhân gia đi tìm muội muội kia nói chuyện phiếm, ngươi ăn ngon uống tốt, không có việc gì đừng kêu ta!”
Cái này đừng nói Tiêu Sắt Sắt, tông thân văn võ đang ngồi, nữ quyến người hầu, tất cả đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều sợ ngây người, tầm mắt ngắm nhìn Tầm Dương Vương phi, lại chỉ có Tầm Dương vương dường như điếc mù lo uống rượu, một chút phản ứng cũng không có.
“Vị này muội muội này.”
Tầm Dương Vương phi chạy tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt, nhìn mắt Ngọc Vong Ngôn, tiếp theo liền vọt tới bên cạnh Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống, trực tiếp đem Ngọc Vong Ngôn đẩy ra, nói: “Ngươi tránh sang một bên đi, ta muốn cùng vương phi ngươi nói chuyện!”
Beta: Võ Thị Kim Tuyển
Xoay người lại, nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài Ngự Thư phòng, đáy mắt Ngọc Khuynh Vân phập phồng gợn sóng.
Những năm gần đây, nghĩ muốn gia hòa vạn sự hưng, hắn luôn là người hòa giải giữa các huynh đệ, giúp đỡ người này người kia, cẩn thận duy trì sự cân bằng mỏng manh giữa họ…
Ngọc Khuynh Vân vốn tưởng rằng chỉ cần là một người hòa giải tốt, không cần nhằm vào các huynh đệ nào cả, hắn có thể bảo vệ từng người.
Nhưng sự việc ở Hồ Dương, còn có thảm kịch thôn Hà, như là đòn cảnh cáo đánh cho hắn tỉnh mộng.
Là hắn quá ngây thơ rồi, cứ nghĩ sẽ bảo vệ được tất cả huynh đệ, cứ nghĩ các huynh đệ khác cũng sẽ ít nhiều nghĩ đến tình nghĩa của nhau.
Chính sự ngây thơ này đã giết chết hàng trăm sinh mạng ở thôn Hà. Những vong hồn đó có thể không được yên nghỉ, vì họ vẫn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, khóc lóc với hắn, buộc tội hắn về sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của mình, ngày đêm nhắc nhở hắn về hận thù.
Hắn sẽ không còn ngây thơ nữa.
Hắn không những phải biết tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi mà còn phải biết cách tấn công.
Ở đường ra khỏi cung, Ngọc Khuynh Vân thấy Ngọc Khuynh Huyền đang bước về phía mình.
Vĩnh Hạng dài kẹp hai người ở giữa, quạ đứng trên tường cao hai bên kêu khản cả cổ.
Ngọc Khuynh Vân lần đầu cảm thấy con đường này hẹp như vậy, hẹp đến mức chỉ có thể cất chứa thù hận, không thể nhìn tới cuối.
“Tứ đệ từ Ngự Thư phòng ra sao?” Ngọc Khuynh Huyền cười hắc hắc, càng ngày càng gần, “Phụ hoàng truyền ta đi Ngự Thư phòng, xem ra là Tứ đệ nói gì đó khiến phụ hoàng nghi ngờ về việc Hồ Dương.”
Hai người sát vai, giờ khắc này, Ngọc Khuynh Vân tàn nhẫn nói: “Chuyện thôn Hà.”
Bước chân Ngọc Khuynh Huyền dừng lại, nụ cười xấu xa trên khóe môi, thoải mái hào phóng thừa nhận.
“Không tồi, là bổn điện hạ làm. Tứ đệ đầu óc không kém, nhanh như vậy liền nghĩ đến bổn điện hạ.”
Ngọc Khuynh Vân tức giận xông thẳng đỉnh đầu, gần như gầm nhẹ: “Bọn họ cùng ngươi không oán không thù.”
“Bọn họ là bị ngươi liên lụy. Muốn báo thù cho bọn hắn? Ha hả, Tứ đệ thật là một người trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc đáng tiếc a.”
“Ngươi sẽ không có kết cục tốt.” Ngọc Khuynh Vân cảnh cáo, “Tâm tư của ngươi, phụ hoàng rất rõ.”
Ngọc Khuynh Huyền hờ hững khịt mũi, “Không cần biết thế nào, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Tứ đệ, trừ khi đệ có thể đưa ra chứng cứ chứng minh tội ác của ta với phụ hoàng.”
“Nhị ca không cần lo lắng tới chứng cứ của thần đệ.” Ngọc Khuynh Vân lạnh nhạt nói: “Ác giả ác báo, nhị ca trước hết nên nghĩ đến việc ở Hồ Dương - cái củ khoai lang phỏng tay này đi.”
Ngọc Khuynh Huyền lông mày dần dần nhướng lên, bộ dáng vô cùng nham hiểm: “Tứ đệ, ngươi cảm thấy, bổn điện hạ vừa rồi ở Ngự Thư Phòng, vì sao muốn ám chỉ Thái Tử rằng Hồ Dương rất nguy hiểm?”
Ngọc Khuynh Vân run lên.
Ngọc Khuynh Huyền nói: “Bổn điện hạ nếu không nói như vậy, còn có thể có cơ hội đến Hồ Dương sao?”
Ngọc Khuynh Vân có chút giật mình, “Hay là nhị ca cố ý nói cho thần đệ nghe.”
“Tứ đệ thông minh, một điểm liền thấu.” Ngọc Khuynh Huyền có pha chút đắc ý, giọng điệu hoàn toàn khinh thường.
“Tứ đệ, một người tốt như đệ, coi trọng tình nghĩa, nhất định ta sẽ giữ lại đệ đệ ngốc như đệ. Không tồi, động tác ngươi rất nhanh, Thái Tử bị thương, bổn điện hạ vừa mới nghe nói. Hiện tại việc ở Hồ Dương rơi xuống đầu ta, phụ hoàng nghi ngờ thì làm sao? Chờ ta làm tốt việc Hồ Dương, chính là lập công lớn, cũng không tồi. Nói như vậy, bổn điện hạ hẳn là chuẩn bị đồ ngon rượu tốt, ở trong phủ xin đợi ngươi đại giá. Như vậy huynh đệ chúng ta cũng hảo thoải mái chè chén, ta rất cảm kích tứ đệ.”
“Xin miễn cho kẻ bất tài.” Ngọc Khuynh Vân lạnh lạnh nói: “Ý tốt của nhị ca, xem như thần đệ đã nhận.”
“A…” Ngọc khuynh huyền gật gật đầu, ánh mắt ngoan độc tức nhìn Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ đệ, lần này ngươi ở trước mặt phụ hoàng chỉ điểm ta, chắc hẳn trong lòng phụ hoàng thiên vị ngươi không ít, có lẽ cảm thấy ngươi vừa thông minh lại lương thiện."
Ngọc Khuynh Vân trong lòng rùng mình. Lời nói của Ngọc Khuynh Vân y hệt lời Thiên Anh đế vừa nói.
“Không tồi a, chúc mừng.” Ngọc Khuynh Huyền cười lãnh đạm: “Chúc mừng Tứ đệ được phụ hoàng ưu ái, nói không chừng tương lai vị trí Thái Tử này…”
“Nhị ca, nơi này là hoàng cung, cẩn thận lời nói không rước họa vào thân.” Ngọc Khuynh Vân ánh mắt tàn khốc như lưỡi đao, huynh đệ hai người như cũ đứng nhìn nhau.
“Cũng đúng.” Ngọc Khuynh Huyền cười tà: “Chúng ta không thể biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, chúng ta đều tập trung vào huynh đệ của mình, nhưng quên rằng có một số thứ đe dọa hơn…”
Thứ "đe dọa" chỉ chính là ai, Ngọc Khuynh Vân tự nhiên minh bạch. Hắn nói: “Hận thù giữa ta và ngươi không cần thiết liên lụy Cẩn Vương.”
“A, nhưng không phải do ta.” Ngọc Khuynh Huyền đáy mắt hung ác, “Vậy đến nhìn xem, hắn có phải là huynh đệ chúng ta không."
“Thần đệ cáo từ.” Ngọc Khuynh Vân không muốn nói tiếp, thu hồi ánh mắt, chắp tay hành lễ.
“Tứ đệ đi thong thả, đa tạ.” Ngọc Khuynh Huyền tà tà cười, huynh đệ hai người cứ vậy lướt qua.
Thân ảnh hai người kéo dài trên Vĩnh Hạng, hai bên trên tường cao, đàn quạ đen bỗng nhiên cùng kinh hách, tiếng kêu tê tâm liệt phế dần dần bị tiếng gió nuốt hết…
Tin tức Ngọc Khuynh Huyền thay thế Ngọc Khuynh Dương đi Hồ Dương giải quyết tốt hậu quả đã đến tai dòng tộc và võ tướng triều đình vào lúc nửa đêm.
Tiêu Sắt Sắt cũng nghe nói đến tin tức này, sửa váy đứng dậy, cầm trong tay cái bánh màn thầu, tiêu sái tiến về phía sau hồ.
Tin tức này đối với một số người là tin bất ngờ, nhưng đối Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt mà nói, hoàn toàn ở trong dự liệu.
Ngọc Khuynh Vân biến hóa, bọn họ đều đã nhận ra, trên vai đeo quá nhiều thù hận, có lẽ tương lai sẽ đi lệch khỏi quỹ đạo. Tiêu Sắt Sắt có chút lo lắng, cho nên, nàng ẩn ẩn sợ hãi, tương lai có thể sẽ cùng Ngọc Khuynh Vân biến thành địch nhân.
Nàng có thể nhìn ra Ngọc Vong Ngôn đối xử sâu nặng với Ngọc Khuynh Vân, vì Ngọc Vong Ngôn, nàng hy vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Nhân ngày 5 tháng 5 có nhiều việc, vốn triều đình không muốn tổ chức thờ cúng Tết Đoan Ngọ. Cũng may tháng 5 năm nhuận Ất Tỵ, Thiên Anh đế an bài cúng tế vào ngày năm tháng năm năm nhuận, một là vì ăn tết, hai là vì nghênh đón Tầm Dương vương từ Bắc Ngụy trở về.
Nói đến việc này, Tầm Dương vương bị điều đi biên cảnh tác chiến, mới g có mấy ngày, Bắc Ngụy Nguyên thị hoàng tộc không muốn đánh, thậm chí còn chủ động muốn ký kết quan hệ thông gia với Đại Nghiêu.
Nghe nói sứ giả Bắc Ngụy sẽ đến vào tháng năm, hy vọng Đại Nghiêu có thể gả một vị công chúa làm Thái tử phi, ngày nào đó trở thành Bắc Nguỵ Hoàng Hậu, hai nước giao hảo.
Việc này đột ngột, tuy rằng đối với Đại Nghiêu là chuyện tốt, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại nhớ tới đêm đó rời Hồ Dương, Triệu Phóng Yên nhìn chăm chú phương bắc tinh đấu trên bầu trời, nói với Ngọc Khuynh Vân: “Huỳnh hoặc thủ tâm(*)… Bắc Nguỵ nội loạn, Phóng Yên cho rằng, có lẽ người thắng sẽ là Đại Nghiêu.”
(*)[Hỏa tinh giữ sao Tâm] Cổ nhân cho rằng: trong chòm Tâm Túc, vì sao sáng nhất đại diện cho Hoàng đế, hai ngôi sao còn lại tượng trưng cho Thái tử và con thứ. Trong khi đó, sự xuất hiện của “huỳnh hoặc thủ tâm” sẽ ngăn cản ánh sáng của ngôi sao sáng nhất, nói cách khác là làm lu mờ ánh sáng của vì sao tượng trưng cho Thiên tử, Bởi vậy, đây bị xem là điềm báo có tai họa lớn, nhẹ thì Hoàng đế mất ngôi, nghiêm trọng thì nhà vua băng hà.
Huỳnh hoặc thủ tâm là một tinh tượng mang điềm xấu, có quan hệ với các vương hầu, trước mắt Bắc Nguỵ nội chiến, lại bị Triệu Phóng Yên nói trúng rồi.
Nhưng thật ra nghĩ đến Triệu Phóng Yên, Tiêu Sắt Sắt liền nghĩ đến sáng nay Lục Ý cùng nàng nói bát quái.
Lục Ý miêu tả sinh động như thật, nói Triệu Phóng Yên hiện giờ bị giam lỏng ở Triệu gia, mỗi ngày bị trưởng bối giáo dục, làm nàng ngoan ngoãn gả cho Thái Tử, phụ trợ Thái Tử một lần nữa được sủng ái. Lại thêm sự tình ở Hồ Dương làm Triệu gia không quá tốt. Tại thời điểm này, Triệu gia vì sợ Thái Tử sinh ra dị tâm, càng muốn muốn ký kết việc đại hôn này, chặt chẽ khống chế Thái Tử.
Nghe xong, Tiêu Sắt Sắt dùng nắp gạt nhẹ ly trà, cười nói: “Những lời này ngươi nghe ai nói?”
“Còn cần nghe ai nói sao? Trên đường đã sớm đồn ra!” Lục Ý hô.
“Nói bậy.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Trước nửa đoạn ta tin ngươi là ở trên phố nghe, nhưng phần sau đoạn ‘Triệu gia vì sợ Thái Tử sinh ra dị tâm’ những lời này, ngươi nghe ở đâu?”
“A? Cái này…” Lục Ý nhụt chí nói: “Là Sơn Tông đại nhân nói.”
“Bọn họ phỏng đoán.” Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ, uống trà cười thầm.
Uống mấy ngụm, cười nói vớiLục Ý: “Giúp ta lấy lịch, đánh dấu tháng 5 kia.”
“Vì sao vậy tiểu thư?” Lục Ý tuy rằng làm theo, lại tò mò dò hỏi.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tầm Dương vương ngày đó ở kinh thành, buổi tối trong cung muốn mở yến hội. Vương gia gần đây bận rộn, chúng ta giúp hắn nhớ ngày lành, để tránh đến lúc đó quá hấp tấp.”
“Vẫn là tiểu thư cẩn thận!” Lục Ý gật đầu, nói: “Tiểu thư tiểu thư, còn có chuyện Lục Ý đã quên nói, nghe trên đường người nói, Tầm Dương vương trời sinh một đôi mắt màu lam, rất dọa người! Mặt khác Vương phi hắn cũng muốn từ phía nam chạy tới cùng nhau ăn mừng, mọi người đều nói thà rằng chọc Diêm Vương cũng không thể chọc Tầm Vương phi! Tiểu thư, đến cung yến, ngươi cùng Vương gia cần phải cách bọn họ phu thê họ xa một chút!”
“Đã biết, ngươi cứ yên tâm đi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt.
Tuy là nói thế, đến cung yến ngày đó, Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ phát hiện, Tầm Dương vương phi tựa hồ cảm thấy hứng thú với nàng.
Nàng chỉ nghĩ yên ổn cúi đầu ăn cơm uống trà, nhưng Tầm Dương Vương phi lại cao điệu thái quá, Tiêu Sắt Sắt lần này muốn tránh cũng không được.
“Uy, hoàng thượng, ta muốn ngồi cùng với muội muội kia!”
Giọng nói Tầm Dương Vương phi lanh lảnh vang khắp Tiêu Lan điện, thiếu chút nữa dọa Tiêu Sắt Sắt. Mà thời điểm lời này vang lên, Tiêu Sắt Sắt rõ ràng nhìn thấy Thiên Anh Đế thân mình run lên, tính cả Triệu hoàng hậu cùng nhóm phi tần, mỗi người sắc mặt đều đen.
“Hoàng đế, ta muốn ngồi cùng với muội muội kia, ta đi a.”
Tầm Dương Vương phi nói liền nhảy lên, nhảy nhót vài bước, lại nghĩ tới cái gì, xoay người chạy về Tầm Dương vương, ở trán hắn bắn một cái “Uy, nhân gia đi tìm muội muội kia nói chuyện phiếm, ngươi ăn ngon uống tốt, không có việc gì đừng kêu ta!”
Cái này đừng nói Tiêu Sắt Sắt, tông thân văn võ đang ngồi, nữ quyến người hầu, tất cả đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều sợ ngây người, tầm mắt ngắm nhìn Tầm Dương Vương phi, lại chỉ có Tầm Dương vương dường như điếc mù lo uống rượu, một chút phản ứng cũng không có.
“Vị này muội muội này.”
Tầm Dương Vương phi chạy tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt, nhìn mắt Ngọc Vong Ngôn, tiếp theo liền vọt tới bên cạnh Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống, trực tiếp đem Ngọc Vong Ngôn đẩy ra, nói: “Ngươi tránh sang một bên đi, ta muốn cùng vương phi ngươi nói chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.