Chương 58: Chuyển Nguy Thành An
Tử Hằng
16/01/2023
Edit: Yuu
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—-----------------------
“Hoàng bá phụ.”
Giọng nói của Ngọc Vong Ngôn bỗng nhiên vang lên.
Tiêu Sắt Sắt giật mình nhìn qua, Ngọc Vong Ngôn quỳ gối bên cạnh nàng, tay phải bao trùm tay trái của nàng.
“Bá phụ, Sắt Sắt là sau khi gả vào Cẩn vương phủ mới dần dần khôi phục trí lực. Là thần điệt thỉnh đại phu giang hồ vì nàng chữa trị, lúc này mới chữa khỏi cho nàng.”
Tim Tiêu Sắt Sắt phịch một tiếng.
“Thần điệt bởi vì trong lòng lo lắng nên không đem việc này công bố ra ngoài, vì sợ làm cho rối loạn, thần điệt còn để Sắt Sắt tiếp tục giả ngốc.” Ngọc Vong Ngôn dập đầu nói: “Sắt Sắt chỉ là nghe theo hành sự của thần điệt, sai lầm ở thần điệt, thỉnh bá phụ đặc xá cho Sắt Sắt.”
“Vong Ngôn…” Trái tim Tiêu Sắt Sắt như được sưởi ấm.
Không nghĩ tới, hắn vì để cho nàng thoát tội mà đem tội lỗi đều ôm trên người mình.
Dù cho hắn không yêu nàng, nhưng một người nam nhân có thể che chở cho một nữ nhân đơn giản là vì trách nhiệm và đạo nghĩa, sự tình như vậy lại có mấy người có thể làm được?
Tiêu Sắt Sắt nói: “Bệ hạ, không liên quan đến Vương gia, là nô tì tự mình muốn giả ngốc.”
“Bá phụ, Sắt Sắt được nuôi dưỡng ở khuê phòng nhiều năm, rất nhiều chuyện không biết, sau gả tới Vương phủ tự nhiên đều là nghe theo ý thần điệt. Thần điệt để nàng tiếp tục giả ngốc, nàng đều làm theo.”
“Vong Ngôn!” Tiêu Sắt Sắt lắc đầu hô.
Ngọc Vong Ngôn vỗ vỗ tay trái nàng: “Yên tâm.”
Chỉ hai chữ lại làm cho hốc mắt Tiêu Sắt Sắt nóng lên.
Nàng dập đầu nói: “Bệ hạ, có tội khi quân chính là nô tì, Vương gia thật sự không biết.”
“Sắt Sắt ——”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Thiên Anh đế chán nản.
Ban đầu chính ông là người nói quân vô hí ngôn, hiện tại Vong Ngôn và Vương phi của hắn hai người đang tranh nhau gánh tội, thế này còn ra thể thống gì?
Thiên Anh đế dở khóc dở cười nhìn Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái, Cẩn vương phi này thật là, thế nhưng lại làm ông phải ngậm bồ hòn.
“Tiêu Sắt Sắt, vì sao ngươi giả ngốc?” Thiên Anh đế khẽ quát.
Tiêu Sắt Sắt thành khẩn nói: “Nô tì có nỗi khổ tâm, cũng là vì có thể bảo hộ Vương gia.”
“Vì sao ngươi lại đoạt rượu của Vong Ngôn, ngươi không sợ bị trẫm trừng phạt sao?”
“Có, nô tì sợ.” Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Nhưng nô tì không thể để cho Vương gia uống rượu, gần đây thân thể chàng không tốt, uống rượu có thể làm tổn thương thân thể của chàng ấy.”
“Sắt Sắt…” Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn sâu thẳm.
“Hoàng huynh.” Tấn vương im lặng thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Khuôn mặt già này của thần đệ tuy không đáng giá nhưng vẫn là hy vọng hoàng huynh có thể nể mặt thần đệ, tha thứ cho đứa nhỏ Sắt Sắt này. Thần đệ thấy, Vong Ngôn rất thích nàng.”
Thiên Anh đế xưa nay luôn nhân nhượng với đệ đệ, thời điểm này đang lo lắng cho cảm xúc của Tấn vương, càng không đành lòng trách phạt Tiêu Sắt Sắt cái gì.
Hơn nữa, một câu nói cuối cùng Tấn vương làm hắn nghĩ tới Trương Cẩm Sắt. Vong Ngôn si mê Trương Cẩm Sắt thế nào hắn cũng biết, nếu hiện tại Vong Ngôn thích Tiêu Sắt Sắt, Tiêu Sắt Sắt cũng vì bảo vệ Vong Ngôn mà tình nguyện giả ngốc, đây không phải là chuyện tốt sao?
Thiên Anh đế bất đắc dĩ thở dài: “Vong Ngôn, trẫm nghĩ lại, vẫn là hạnh phúc ngươi quan trọng. Phụ vương của ngươi nói, ngươi từ trong đau khổ đi ra, vậy trẫm cũng không thể lại làm cho ngươi đau thấu tim gan một lần nữa.”
Ngọc Vong Ngôn hơi giật mình, nặng nề nói: “Thần điệt… khỏe lắm.”
Thiên Anh đế nói: “Dù sao trước đó trẫm cũng đã nói đáp ứng Tiêu Sắt Sắt một thỉnh cầu, hiện tại cũng không thể tự bội ước. Tiêu Sắt Sắt, trẫm liền đặc xá cho ngươi tội khi quân.”
“Tạ bệ hạ!” Tim của Tiêu Sắt Sắt cuối cùng ổn định, ngẩng đầu lên với Thiên Anh đế nói: “Thần sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của bệ hạ.”
Thiên Anh đế nhíu mày nói: “Không biết thứ tự trước sau, còn gọi trẫm là bệ hạ làm gì?”
Tiêu Sắt Sắt biết nghe lời liền gọi: “Hoàng bá phụ.”
Thiên Anh đế bật cười, giống như vừa rồi không có giận dữ, vào lúc này dường như nó đã biến mất trong không khí.
Tiêu Khác thấy thế, vội dập đầu nói: “Bệ hạ anh minh, là lão thần không giáo dục tốt nữ nhi, lão thần thấy thật hổ thẹn.”
“Tiêu ái khanh không cần hổ thẹn.” Thiên Anh đế vẫy vẫy tay áo, “Vong Ngôn nói, Cẩn vương phi là sau khi xuất giá mới thông minh, Tiêu ái khanh cũng không biết sự tình. Ngược lại nữ nhi này của ái khanh rất đa tài đa nghệ, đem nàng gả cho Vong Ngôn, trẫm hiện tại rất hài lòng.”
“Hoàng thượng thánh minh.” Tiêu Khác vội vàng lấy lòng một câu, liền nhanh chóng im lặng.
Hiện tại mọi người đều thấy rõ ràng, Thiên Anh đế đối với Cẩn vương quả nhiên không phải kiểu yêu thương chiều chuộng bình thường, chỉ sợ đúng như lời đồn, Cẩn vương được Thiên Anh đế gửi nuôi ở tư gia Tấn vương.
Tiêu Sắt Sắt cũng biết rằng, sẽ có nhiều người coi Ngọc Vong Ngôn là cái gai trong mắt. Nàng kéo tay Ngọc Vong Ngôn, muốn thông qua cách này nói cho hắn: Nàng và hắn, cùng tiến cùng lùi, vui buồn cùng nhau.
Tiếp nhận tin tức từ Tiêu Sắt Sắt truyền đến, Ngọc Vong Ngôn trầm ngâm không nói.
Hắn mang theo Tiêu Sắt Sắt lần thứ nữa khấu tạ Thiên Anh đế, hai người bình thân, tính cả Tiêu Khác, từng người bọn họ trở lại chỗ ngồi.
Tiêu Khác vẫn tức giận với sự tự chủ trương của Tiêu Sắt Sắt, và cho nàng một nhìn đầy cảnh cáo.
Tiêu Sắt Sắt làm như không thấy, ánh mắt lờ mờ ở bên trong đảo qua, hiểu rõ ràng từ giờ phút này mọi thứ sẽ khác.
Giả ngốc không còn bảo vệ được bản thân và những người mình quan tâm, thì từ nay trở đi, nàng chính thức thông minh hơn!
Trải qua ba trận so tài, Tiêu Sắt Sắt cũng mệt mỏi.
Ngọc Vong Ngôn tưởng nàng không ăn được nhiều, vì thế gắp đồ ăn cho nàng, cầm cái chén chứa đầy đồ ăn đưa qua cho nàng.
Tiêu Sắt Sắt ăn hết, ăn được nửa chừng thì nhìn Ngọc Vong Ngôn, mỉm cười thật sâu nói: “Vương gia, cảm ơn chàng vừa rồi đã vì ta cầu xin.”
“Không cần, bổn vương có trách nhiệm làm như vậy.” Ngọc Vong Ngôn khuyên nhủ: “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
Tiêu Sắt Sắt lập tức ngơ ngẩn, một tiếng “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn”, vì sao giống như lời nói ấm áp giữa những người yêu nhau?
Không… Là nàng đa tâm.
Nàng là thê tử của Ngọc Vong Ngôn, nhưng không phải là người hắn yêu.
Hắn chỉ là hạ thấp thái độ của mình đối với nàng, mềm mỏng hơn mà thôi.
Trong lòng lại có chút chua chát, Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vương gia biết rõ ta là giả ngốc, có rất nhiều bí mật, lại còn một mực không vạch trần ta, đối với ta chỉ chiếu cố thêm, ta…” Trong lòng khó chịu, Tiêu Sắt Sắt có chút nói không nên lời.
“Ăn cơm trước đi.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Chờ cung yến kết thúc, bổn vương còn có việc phải làm. Nàng nghỉ ngơi ở thiên điện của điện Tiêu Lan, chờ bổn vương làm xong việc, tới đón nàng hồi phủ.”
“Được.” Tiêu Sắt Sắt không hỏi Ngọc Vong Ngôn muốn làm chuyện gì.
Nàng nguyện ý vì hắn làm tất cả, ngay cả khi hắn vẫn giấu nàng rất nhiều thứ.
Đúng giờ Tuất, cung yến kết thúc.
Quan lại, quyền quý mang theo nữ quyến, lần lượt rời đi.
Một số người đã uống quá nhiều, tụ tập thành tốp năm tốp ba cùng nhau đi, đơn giản thảo luận đêm nay có những thăng trầm.
Bên ngoài điện Tiêu Lan, khí lạnh đập vào người.
Tiêu Sắt Sắt đưa mắt nhìn Ngọc Vong Ngôn rời đi, một thân một mình đi về hướng thiên điện, lúc này nàng cảm thấy cô đơn vô cùng, trái ngược hẳn với đại sảnh sáng sủa sôi động trước đó, khiến nàng cảm thấy có chút lạc lõng.
Ngọc Vong Ngôn đi rồi, để lại nàng một mình.
Nàng lo lắng hắn, và cũng cảm thấy hiu quạnh thê lương cho chính mình.
Bởi vì không muốn tới thiên điện ngồi chờ, Tiêu Sắt Sắt tùy ý đi xung quanh, từ thiên điện qua con đường mòn, đi tới một khu rừng trúc.
Trúc, thực sự là một loài thực vật cao quý, ngay cả trong đêm tối lạnh lẽo như vậy cũng tươi tốt.
Phía sau, bỗng nhiên có người tới gần.
Tiêu Sắt Sắt không biết là ai, tay để ở cây trúc nắm chặt, quay đầu nhìn lại.
Ra là Ngọc Khuynh Dương.
Nàng nheo mắt, đáy mắt lạnh như băng.
“Thái tử điện hạ, Cẩm Lam tỷ tỷ đêm nay bị nhục nhã, người không ở bên nàng an ủi, lại rảnh rỗi đi dạo tới nơi này?”
Ngọc Khuynh Dương khóe môi treo ý cười ngoan độc, đáy mắt mang đầy ý hận, nhưng dáng người vẫn đầy phong lưu và khí chất.
Hắn nói: “Cẩn vương phi đêm nay thật đúng là nổi bật, lấy huyết vẽ tranh, triệu hồi bướm, vũ điệu khuynh thành, bổn cung cũng không thể không thưởng thức tài năng của ngươi.”
Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: “Có thể được Thái tử điện hạ thưởng thức, ta thụ sủng nhược kinh.”
Ngọc Khuynh Dương sắc mặt biến đổi: “Tiêu Sắt Sắt, ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ!”
A, nhanh như vậy thẹn quá thành giận, đã lộ nguyên hình?
Ngọc Khuynh Dương, sự kiên nhẫn của ngươi vẫn kém như cũ.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tỷ thí tài nghệ là do Thái tử điện hạ đề xuất, mặc kệ là kết quả như nào, Thái tử điện hạ cũng phải gánh chịu, không phải sao?”
“Tiêu Sắt Sắt, ngươi ——”
“Ta còn chưa cảm ơn Thái tử điện hạ đâu.” Tiêu Sắt Sắt không chút sợ hãi nói: “Cảm ơn Thái tử điện hạ cho ta một cơ hội tuyệt vời như vậy, để ta không phải giả ngốc nữa, cũng được bệ hạ công nhận. Thái tử điện hạ không biết sao, sau khi người đưa Cẩm Lam tỷ tỷ rời đi, bệ hạ đã yêu cầu ta sau này gọi ngài ấy là ‘Hoàng bá phụ’, còn nói ta và Vương gia rất hạnh phúc.”
Ngọc Khuynh Dương tức giận đến phát run, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Sắt Sắt, Cẩn vương yêu ai ngươi biết không? Hắn chính là yêu Cẩm trắc phi của bổn cung! Ngươi cùng lắm chỉ là cái thế thân, nói không chừng đến thế thân còn không bằng, cũng chỉ có thể làm ấm giường cho hắn mà thôi, ngươi và Cẩm trắc phi một người chết cũng không sánh nổi!”
“Im ngay!” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Trên đời này chỉ có Trương Cẩm Sắt, không có Cẩm trắc phi! Trương Cẩm Sắt cùng ngươi không còn quan hệ, ngươi đừng vũ nhục một người đã xuống mồ!”
Ngọc Khuynh Dương tức giận nói: “Dù sao bổn cung nói cho ngươi, hôm nay ngươi cản rượu cho hắn, đừng hy vọng ngày sau hắn có thể cản một kiếm cho ngươi!”
“Ta không trông cậy vào cái gì, chỉ cần Vương gia mạnh khỏe, mọi chuyện đều tốt.” Tiêu Sắt Sắt hành lễ, “Thái tử điện hạ nếu không có việc gì, mời trở về cho, Cẩm Lam tỷ tỷ còn đang chờ người đấy. Ta là Cẩn vương phi, cùng người đối thoại thế này, không khỏi dính hiềm nghi, ta còn muốn tránh hiềm nghi đấy.”
“Tiêu, Sắt, Sắt!”
Ngọc Khuynh Dương bị tức giận đến mức gần như ói ra máu, cuối cùng khua tay múa chân như trống thất thanh, phất tay áo bỏ đi.
Nhìn hắn rời xa, Tiêu Sắt Sắt di dời tầm mắt, không muốn nhìn nữa.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Người này, sớm hay muộn có một ngày nàng sẽ thu thập hắn ta thật tốt, không chút lưu tình.
Vừa rồi đối thoại đề cập tới Trương Cẩm Sắt, Tiêu Sắt Sắt ngực như bị kim đâm, đau lòng lại mệt mỏi.
Ở một mình trong rừng trúc này, cảm giác bất lực ngày càng lớn, Tiêu Sắt Sắt muốn quay về thiên điện ngay lập tức, chờ Ngọc Vong Ngôn trở về.
Nhưng nàng không ngờ rằng khi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng người đứng dưới mái hiên của thiên điện, đôi mắt như trạc ngọc, con ngươi như mực đen, đôi môi mỏng như ngọc đỏ, được bao phủ bởi những ánh sáng nhỏ dần.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt đột nhiên xuất hiện hàng trăm mùi vị khác nhau, nàng si ngốc đi về phía Ngọc Vong Ngôn, bách chuyển thiên hồi nói một tiếng: “Vương gia, sao chàng đã trở lại?”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—-----------------------
“Hoàng bá phụ.”
Giọng nói của Ngọc Vong Ngôn bỗng nhiên vang lên.
Tiêu Sắt Sắt giật mình nhìn qua, Ngọc Vong Ngôn quỳ gối bên cạnh nàng, tay phải bao trùm tay trái của nàng.
“Bá phụ, Sắt Sắt là sau khi gả vào Cẩn vương phủ mới dần dần khôi phục trí lực. Là thần điệt thỉnh đại phu giang hồ vì nàng chữa trị, lúc này mới chữa khỏi cho nàng.”
Tim Tiêu Sắt Sắt phịch một tiếng.
“Thần điệt bởi vì trong lòng lo lắng nên không đem việc này công bố ra ngoài, vì sợ làm cho rối loạn, thần điệt còn để Sắt Sắt tiếp tục giả ngốc.” Ngọc Vong Ngôn dập đầu nói: “Sắt Sắt chỉ là nghe theo hành sự của thần điệt, sai lầm ở thần điệt, thỉnh bá phụ đặc xá cho Sắt Sắt.”
“Vong Ngôn…” Trái tim Tiêu Sắt Sắt như được sưởi ấm.
Không nghĩ tới, hắn vì để cho nàng thoát tội mà đem tội lỗi đều ôm trên người mình.
Dù cho hắn không yêu nàng, nhưng một người nam nhân có thể che chở cho một nữ nhân đơn giản là vì trách nhiệm và đạo nghĩa, sự tình như vậy lại có mấy người có thể làm được?
Tiêu Sắt Sắt nói: “Bệ hạ, không liên quan đến Vương gia, là nô tì tự mình muốn giả ngốc.”
“Bá phụ, Sắt Sắt được nuôi dưỡng ở khuê phòng nhiều năm, rất nhiều chuyện không biết, sau gả tới Vương phủ tự nhiên đều là nghe theo ý thần điệt. Thần điệt để nàng tiếp tục giả ngốc, nàng đều làm theo.”
“Vong Ngôn!” Tiêu Sắt Sắt lắc đầu hô.
Ngọc Vong Ngôn vỗ vỗ tay trái nàng: “Yên tâm.”
Chỉ hai chữ lại làm cho hốc mắt Tiêu Sắt Sắt nóng lên.
Nàng dập đầu nói: “Bệ hạ, có tội khi quân chính là nô tì, Vương gia thật sự không biết.”
“Sắt Sắt ——”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Thiên Anh đế chán nản.
Ban đầu chính ông là người nói quân vô hí ngôn, hiện tại Vong Ngôn và Vương phi của hắn hai người đang tranh nhau gánh tội, thế này còn ra thể thống gì?
Thiên Anh đế dở khóc dở cười nhìn Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái, Cẩn vương phi này thật là, thế nhưng lại làm ông phải ngậm bồ hòn.
“Tiêu Sắt Sắt, vì sao ngươi giả ngốc?” Thiên Anh đế khẽ quát.
Tiêu Sắt Sắt thành khẩn nói: “Nô tì có nỗi khổ tâm, cũng là vì có thể bảo hộ Vương gia.”
“Vì sao ngươi lại đoạt rượu của Vong Ngôn, ngươi không sợ bị trẫm trừng phạt sao?”
“Có, nô tì sợ.” Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Nhưng nô tì không thể để cho Vương gia uống rượu, gần đây thân thể chàng không tốt, uống rượu có thể làm tổn thương thân thể của chàng ấy.”
“Sắt Sắt…” Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn sâu thẳm.
“Hoàng huynh.” Tấn vương im lặng thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Khuôn mặt già này của thần đệ tuy không đáng giá nhưng vẫn là hy vọng hoàng huynh có thể nể mặt thần đệ, tha thứ cho đứa nhỏ Sắt Sắt này. Thần đệ thấy, Vong Ngôn rất thích nàng.”
Thiên Anh đế xưa nay luôn nhân nhượng với đệ đệ, thời điểm này đang lo lắng cho cảm xúc của Tấn vương, càng không đành lòng trách phạt Tiêu Sắt Sắt cái gì.
Hơn nữa, một câu nói cuối cùng Tấn vương làm hắn nghĩ tới Trương Cẩm Sắt. Vong Ngôn si mê Trương Cẩm Sắt thế nào hắn cũng biết, nếu hiện tại Vong Ngôn thích Tiêu Sắt Sắt, Tiêu Sắt Sắt cũng vì bảo vệ Vong Ngôn mà tình nguyện giả ngốc, đây không phải là chuyện tốt sao?
Thiên Anh đế bất đắc dĩ thở dài: “Vong Ngôn, trẫm nghĩ lại, vẫn là hạnh phúc ngươi quan trọng. Phụ vương của ngươi nói, ngươi từ trong đau khổ đi ra, vậy trẫm cũng không thể lại làm cho ngươi đau thấu tim gan một lần nữa.”
Ngọc Vong Ngôn hơi giật mình, nặng nề nói: “Thần điệt… khỏe lắm.”
Thiên Anh đế nói: “Dù sao trước đó trẫm cũng đã nói đáp ứng Tiêu Sắt Sắt một thỉnh cầu, hiện tại cũng không thể tự bội ước. Tiêu Sắt Sắt, trẫm liền đặc xá cho ngươi tội khi quân.”
“Tạ bệ hạ!” Tim của Tiêu Sắt Sắt cuối cùng ổn định, ngẩng đầu lên với Thiên Anh đế nói: “Thần sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của bệ hạ.”
Thiên Anh đế nhíu mày nói: “Không biết thứ tự trước sau, còn gọi trẫm là bệ hạ làm gì?”
Tiêu Sắt Sắt biết nghe lời liền gọi: “Hoàng bá phụ.”
Thiên Anh đế bật cười, giống như vừa rồi không có giận dữ, vào lúc này dường như nó đã biến mất trong không khí.
Tiêu Khác thấy thế, vội dập đầu nói: “Bệ hạ anh minh, là lão thần không giáo dục tốt nữ nhi, lão thần thấy thật hổ thẹn.”
“Tiêu ái khanh không cần hổ thẹn.” Thiên Anh đế vẫy vẫy tay áo, “Vong Ngôn nói, Cẩn vương phi là sau khi xuất giá mới thông minh, Tiêu ái khanh cũng không biết sự tình. Ngược lại nữ nhi này của ái khanh rất đa tài đa nghệ, đem nàng gả cho Vong Ngôn, trẫm hiện tại rất hài lòng.”
“Hoàng thượng thánh minh.” Tiêu Khác vội vàng lấy lòng một câu, liền nhanh chóng im lặng.
Hiện tại mọi người đều thấy rõ ràng, Thiên Anh đế đối với Cẩn vương quả nhiên không phải kiểu yêu thương chiều chuộng bình thường, chỉ sợ đúng như lời đồn, Cẩn vương được Thiên Anh đế gửi nuôi ở tư gia Tấn vương.
Tiêu Sắt Sắt cũng biết rằng, sẽ có nhiều người coi Ngọc Vong Ngôn là cái gai trong mắt. Nàng kéo tay Ngọc Vong Ngôn, muốn thông qua cách này nói cho hắn: Nàng và hắn, cùng tiến cùng lùi, vui buồn cùng nhau.
Tiếp nhận tin tức từ Tiêu Sắt Sắt truyền đến, Ngọc Vong Ngôn trầm ngâm không nói.
Hắn mang theo Tiêu Sắt Sắt lần thứ nữa khấu tạ Thiên Anh đế, hai người bình thân, tính cả Tiêu Khác, từng người bọn họ trở lại chỗ ngồi.
Tiêu Khác vẫn tức giận với sự tự chủ trương của Tiêu Sắt Sắt, và cho nàng một nhìn đầy cảnh cáo.
Tiêu Sắt Sắt làm như không thấy, ánh mắt lờ mờ ở bên trong đảo qua, hiểu rõ ràng từ giờ phút này mọi thứ sẽ khác.
Giả ngốc không còn bảo vệ được bản thân và những người mình quan tâm, thì từ nay trở đi, nàng chính thức thông minh hơn!
Trải qua ba trận so tài, Tiêu Sắt Sắt cũng mệt mỏi.
Ngọc Vong Ngôn tưởng nàng không ăn được nhiều, vì thế gắp đồ ăn cho nàng, cầm cái chén chứa đầy đồ ăn đưa qua cho nàng.
Tiêu Sắt Sắt ăn hết, ăn được nửa chừng thì nhìn Ngọc Vong Ngôn, mỉm cười thật sâu nói: “Vương gia, cảm ơn chàng vừa rồi đã vì ta cầu xin.”
“Không cần, bổn vương có trách nhiệm làm như vậy.” Ngọc Vong Ngôn khuyên nhủ: “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
Tiêu Sắt Sắt lập tức ngơ ngẩn, một tiếng “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn”, vì sao giống như lời nói ấm áp giữa những người yêu nhau?
Không… Là nàng đa tâm.
Nàng là thê tử của Ngọc Vong Ngôn, nhưng không phải là người hắn yêu.
Hắn chỉ là hạ thấp thái độ của mình đối với nàng, mềm mỏng hơn mà thôi.
Trong lòng lại có chút chua chát, Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vương gia biết rõ ta là giả ngốc, có rất nhiều bí mật, lại còn một mực không vạch trần ta, đối với ta chỉ chiếu cố thêm, ta…” Trong lòng khó chịu, Tiêu Sắt Sắt có chút nói không nên lời.
“Ăn cơm trước đi.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Chờ cung yến kết thúc, bổn vương còn có việc phải làm. Nàng nghỉ ngơi ở thiên điện của điện Tiêu Lan, chờ bổn vương làm xong việc, tới đón nàng hồi phủ.”
“Được.” Tiêu Sắt Sắt không hỏi Ngọc Vong Ngôn muốn làm chuyện gì.
Nàng nguyện ý vì hắn làm tất cả, ngay cả khi hắn vẫn giấu nàng rất nhiều thứ.
Đúng giờ Tuất, cung yến kết thúc.
Quan lại, quyền quý mang theo nữ quyến, lần lượt rời đi.
Một số người đã uống quá nhiều, tụ tập thành tốp năm tốp ba cùng nhau đi, đơn giản thảo luận đêm nay có những thăng trầm.
Bên ngoài điện Tiêu Lan, khí lạnh đập vào người.
Tiêu Sắt Sắt đưa mắt nhìn Ngọc Vong Ngôn rời đi, một thân một mình đi về hướng thiên điện, lúc này nàng cảm thấy cô đơn vô cùng, trái ngược hẳn với đại sảnh sáng sủa sôi động trước đó, khiến nàng cảm thấy có chút lạc lõng.
Ngọc Vong Ngôn đi rồi, để lại nàng một mình.
Nàng lo lắng hắn, và cũng cảm thấy hiu quạnh thê lương cho chính mình.
Bởi vì không muốn tới thiên điện ngồi chờ, Tiêu Sắt Sắt tùy ý đi xung quanh, từ thiên điện qua con đường mòn, đi tới một khu rừng trúc.
Trúc, thực sự là một loài thực vật cao quý, ngay cả trong đêm tối lạnh lẽo như vậy cũng tươi tốt.
Phía sau, bỗng nhiên có người tới gần.
Tiêu Sắt Sắt không biết là ai, tay để ở cây trúc nắm chặt, quay đầu nhìn lại.
Ra là Ngọc Khuynh Dương.
Nàng nheo mắt, đáy mắt lạnh như băng.
“Thái tử điện hạ, Cẩm Lam tỷ tỷ đêm nay bị nhục nhã, người không ở bên nàng an ủi, lại rảnh rỗi đi dạo tới nơi này?”
Ngọc Khuynh Dương khóe môi treo ý cười ngoan độc, đáy mắt mang đầy ý hận, nhưng dáng người vẫn đầy phong lưu và khí chất.
Hắn nói: “Cẩn vương phi đêm nay thật đúng là nổi bật, lấy huyết vẽ tranh, triệu hồi bướm, vũ điệu khuynh thành, bổn cung cũng không thể không thưởng thức tài năng của ngươi.”
Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: “Có thể được Thái tử điện hạ thưởng thức, ta thụ sủng nhược kinh.”
Ngọc Khuynh Dương sắc mặt biến đổi: “Tiêu Sắt Sắt, ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ!”
A, nhanh như vậy thẹn quá thành giận, đã lộ nguyên hình?
Ngọc Khuynh Dương, sự kiên nhẫn của ngươi vẫn kém như cũ.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tỷ thí tài nghệ là do Thái tử điện hạ đề xuất, mặc kệ là kết quả như nào, Thái tử điện hạ cũng phải gánh chịu, không phải sao?”
“Tiêu Sắt Sắt, ngươi ——”
“Ta còn chưa cảm ơn Thái tử điện hạ đâu.” Tiêu Sắt Sắt không chút sợ hãi nói: “Cảm ơn Thái tử điện hạ cho ta một cơ hội tuyệt vời như vậy, để ta không phải giả ngốc nữa, cũng được bệ hạ công nhận. Thái tử điện hạ không biết sao, sau khi người đưa Cẩm Lam tỷ tỷ rời đi, bệ hạ đã yêu cầu ta sau này gọi ngài ấy là ‘Hoàng bá phụ’, còn nói ta và Vương gia rất hạnh phúc.”
Ngọc Khuynh Dương tức giận đến phát run, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Sắt Sắt, Cẩn vương yêu ai ngươi biết không? Hắn chính là yêu Cẩm trắc phi của bổn cung! Ngươi cùng lắm chỉ là cái thế thân, nói không chừng đến thế thân còn không bằng, cũng chỉ có thể làm ấm giường cho hắn mà thôi, ngươi và Cẩm trắc phi một người chết cũng không sánh nổi!”
“Im ngay!” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Trên đời này chỉ có Trương Cẩm Sắt, không có Cẩm trắc phi! Trương Cẩm Sắt cùng ngươi không còn quan hệ, ngươi đừng vũ nhục một người đã xuống mồ!”
Ngọc Khuynh Dương tức giận nói: “Dù sao bổn cung nói cho ngươi, hôm nay ngươi cản rượu cho hắn, đừng hy vọng ngày sau hắn có thể cản một kiếm cho ngươi!”
“Ta không trông cậy vào cái gì, chỉ cần Vương gia mạnh khỏe, mọi chuyện đều tốt.” Tiêu Sắt Sắt hành lễ, “Thái tử điện hạ nếu không có việc gì, mời trở về cho, Cẩm Lam tỷ tỷ còn đang chờ người đấy. Ta là Cẩn vương phi, cùng người đối thoại thế này, không khỏi dính hiềm nghi, ta còn muốn tránh hiềm nghi đấy.”
“Tiêu, Sắt, Sắt!”
Ngọc Khuynh Dương bị tức giận đến mức gần như ói ra máu, cuối cùng khua tay múa chân như trống thất thanh, phất tay áo bỏ đi.
Nhìn hắn rời xa, Tiêu Sắt Sắt di dời tầm mắt, không muốn nhìn nữa.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Người này, sớm hay muộn có một ngày nàng sẽ thu thập hắn ta thật tốt, không chút lưu tình.
Vừa rồi đối thoại đề cập tới Trương Cẩm Sắt, Tiêu Sắt Sắt ngực như bị kim đâm, đau lòng lại mệt mỏi.
Ở một mình trong rừng trúc này, cảm giác bất lực ngày càng lớn, Tiêu Sắt Sắt muốn quay về thiên điện ngay lập tức, chờ Ngọc Vong Ngôn trở về.
Nhưng nàng không ngờ rằng khi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng người đứng dưới mái hiên của thiên điện, đôi mắt như trạc ngọc, con ngươi như mực đen, đôi môi mỏng như ngọc đỏ, được bao phủ bởi những ánh sáng nhỏ dần.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt đột nhiên xuất hiện hàng trăm mùi vị khác nhau, nàng si ngốc đi về phía Ngọc Vong Ngôn, bách chuyển thiên hồi nói một tiếng: “Vương gia, sao chàng đã trở lại?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.