Chương 59: Nguyên Tấn Vương Phi
Tử Hằng
16/01/2023
Edit: Thùy Linh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
-------------------------
Ngọc Vong Ngôn không nói gì, lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt Sắt đi đến trước mặt.
Bóng hai người dưới đèn cách nhau rất gần, Tiêu Sắt Sắt nhẹ hỏi: “Vương gia quay lại là còn lời gì muốn nói với ta sao?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Khi bổn vương rời đi, từ xa nhìn thấy Ngọc Khuynh Dương lại đây.”
“Nói như vậy, Vương gia là lo cho ta?”
Ngọc Vong Ngôn gật đầu : “Ừ.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng ấm áp: “Những lời ta nói với Ngọc Khuynh Dương, Vương gia đều nghe thấy được ư.”
Ngọc Vong Ngôn gật đầu.
“Vương gia, chàng không cần bi thống, Cẩm Sắt tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của Ngọc Khuynh Dương, mà ta, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vương gia, ta cùng chàng đối phó Ngọc Khuynh Dương cũng được, Triệu gia cũng được, thậm chí dù bao nhiêu người, ta đều cùng chàng cùng tiến cùng lui.”
Trong lòng Ngọc Vong Ngôn vừa thống khổ phẫn nộ, lại lo lắng không nguôi, hắn không có lý do gì lại hoài nghi Tiêu Sắt Sắt có rắp tâm khác, ngược lại sự chân thành tha thiết cùng quyết tâm của nàng đã đả động đến hắn.
“Sắt Sắt… Hôm nay, nàng vì bổn vương chắn rượu, ngày sau, bổn vương nhất định vì nàng chắn kiếm.”
“Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, nội tâm vui sướng, cảm xúc mãnh liệt làm nàng nhất thời lại có chút lúng túng.
Nàng biết bản thân đã không thể khống chế được tình cảm. Ngọc Vong Ngôn giống như là một hồ nước tĩnh lặng, hắn si tình Trương Cẩm Sắt, đối với Tiêu Sắt Sắt quan tâm, từng chút một ảnh hưởng tâm trí nàng.
Nàng vô lực ngăn cản, chỉ có thể để tình cảm ấy ngày một lớn mạnh, cuối cùng lại càng sáng rõ.
“Vương gia, từ ngày đầu tiên ta thấy chàng, cho đến hiện tại, chưa từng thấy chàng cười.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Khi nào ta mới có thể thấy Vương gia cười đây?”
Ngọc Vong Ngôn chấn động trong lòng, nháy mắt liền minh bạch tâm ý của Tiêu Sắt Sắt.
Hắn áy náy nói: “Có lẽ sẽ làm nàng thất vọng.”
Tiêu Sắt Sắt lắc đầu: “Nếu biết chàng như vậy, Cẩm Sắt tỷ tỷ trên trời có linh thiêng cũng sẽ không dễ chịu. Vương gia, tin tưởng ta, Cẩm Sắt tỷ tỷ thật sự rất hối hận, nàng đã biết mình mắt mù, nàng đã biết ai mới là người nàng nên phó thác cả đời.”
“Nàng…” Ngọc Vong Ngôn khiếp sợ.
“Vương gia, chàng không phải còn có việc muốn làm sao, mau đi đi.” Tiêu Sắt Sắt đẩy đẩy Ngọc Vong Ngôn: “Ta ở chỗ này chờ chàng trở về.”
“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn chau mày, xoay người đưa lưng về phía Tiêu Sắt Sắt, một bước vẫn chưa đi.
“Sắt Sắt, bổn vương thực xin lỗi nàng.”
“Không… Vương gia đối với ta thực sự rất tốt, không có ai đối xử với ta tốt hơn chàng.”
Ngọc Vong Ngôn trầm mặc thật lâu sau, thấp giọng hỏi: “Sắt Sắt, trong lòng của nàng có bổn vương, phải không?”
“… Đúng vậy.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm.
“Tâm của bổn vương đã cho người khác, cũng đã theo nàng xuống mồ, ta sẽ không thích thêm bất cứ ai.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Nàng đem bổn vương đặt ở trong lòng, không đáng.”
“Vương gia, chàng tự trách sao? Không cần tự trách.” Tiêu Sắt Sắt cười, “Với ta mà nói, chỉ cần có thể ở cùng Vương gia đã là điều rất đáng giá. Có lẽ có một ngày, ta có thể nhìn thấy Vương gia cười, mặc kệ có phải cười với ta hay không.”
“Sắt Sắt…”
“Được rồi, Vương gia chàng mau đi đi.” Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai đẩy đẩy Ngọc Vong Ngôn, “Không cần áy náy với ta cũng không cần tự trách, ta muốn cùng cung nữ ở thiên điện chơi hoa cái thẻ, ta chờ Vương gia trở về.”
“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn áy náy vô cùng, không đành lòng nhìn Tiêu Sắt Sắt rồi cười khổ, nặng nề rời đi.
Tiêu Sắt Sắt.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên tên này, không ngừng hiện lên hoa mẫu đơn mà nàng vẽ bằng máu, con bướm mê ly, dáng múa kinh diễm.
Sự si tình của hắn rõ ràng là đối với Cẩm Sắt, nhưng không biết vì sao hắn luôn có cảm giác, Tiêu Sắt Sắt mang theo bóng dáng Cẩm Sắt, làm lòng hắn dần dần mê hoặc?
Nhìn Ngọc Vong Ngôn dần dần biến mất, Tiêu Sắt Sắt cười khổ, trong lòng lại ngọt lại đắng.
Có được sự thâm tình ái mộ của hắn, không phải một loại hạnh phúc sao? Mặc dù, ‘Nàng’ không phải ‘Nàng’.
Dọc theo đường mòn dưới mái hiên trở lại thiên điện, trong điện mấy cung nữ đang vội vàng sửa sang lại đồ vật, cách Tiêu Sắt Sắt không xa, một người đang dùng ấm bạc nung khô huân hương. Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống ghế dựa bên cạnh nàng ta, cung nữ có chút sợ hãi hành lễ, vội cúi đầu.
Nói chơi hoa cái thẻ là không có khả năng, dù sao Tiêu Sắt Sắt vừa mới kinh diễm tứ phía, cung nữ đối với nàng vô cùng kính sợ.
Nàng một người ngồi xuống, tùy ý cầm quyển 《 Dụ Thế Minh Ngôn 》lên xem, chờ Ngọc Vong Ngôn trở lại.
Ban đêm Đế Cung đen nhánh như mực.
Bốn góc của cung điện như bốn con quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Ngọc Vong Ngôn tránh né cung nhân suốt dọc đường, nhanh chóng hướng tới một tòa cung điện ở hậu cung.
Cung điện kia là điện Thu Thủy.
Trong sảnh của điện Thu Thủy, một vị phi tần đã đến tuổi trung niên đang bất an đi tới đi lui, áo gấm trong cung, làm nàng vẫn toát lên bộ dạng thùy mị.
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động nhỏ, phi tần lui ra phía sau nhìn Ngọc Vong Ngôn từ cửa sổ nhảy vào.
“Mẫu phi.”
Sau khi Ngọc Vong Ngôn tiến vào điện, đóng cửa sổ.
Vị phi tần lộ ra biểu tình kinh hỉ, nói với cung nữ ngoài phòng: “Các ngươi đều lui ra ngoài, đóng cửa cung lại.”
“Dạ.”
“Mẫu phi.” Đến khi điện Thu Thủy chỉ còn lại có hai người, Ngọc Vong Ngôn vội vàng đi đến trước mặt vị phi tần.
Dư quý phi.
Vốn dĩ nàng là mẹ ruột của Ngọc Vong Ngôn - Tấn vương phi, nhưng nhiều năm trước bà bị Thiên Anh đế đoạt lấy, từ đó cầm tù ở Đế Cung, sinh ra Ngọc Khuynh Vân.
Trong trí nhớ của Ngọc Vong Ngôn, hắn từ nhỏ đều do vú nuôi nuôi lớn, câu mà phụ thân nói nhiều nhất với hắn chính là, Hoàng bá phụ của hắn đã chia rẽ một nhà bọn họ.
Chính vì nguyên nhân đó, hoàng tộc Ngọc thị, là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
“Vong Ngôn.” Dư Thu Thủy nắm tay Ngọc Vong Ngôn, “Lại đây, để mẫu phi nhìn xem, ngươi thế nào?”
“Mẫu phi, ta cùng phụ vương đều rất khỏe, nhưng lại không muốn người vẫn luôn ở chỗ này chịu khổ.”
Dư Thu Thủy mơn trớn mặt Ngọc Vong Ngôn, trong mắt rưng rưng: “Gầy rồi, trong ánh mắt còn có tơ máu, sắc mặt đều vàng. Vong Ngôn, mẫu phi không ở bên ngươi, ngươi phải tự mình chiếu cố bản thân, như vậy mới có thể làm mẫu phi yên tâm.”
“Mẫu phi, chỉ là hai ngày này ta có chút mệt mỏi mà thôi, không đáng ngại.” Ngọc Vong Ngôn lẩm bẩm: “Không biết tới khi nào một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ.”
“Mẫu phi không nóng nảy, không nóng nảy.” Dư Thu Thủy vỗ tay Ngọc Vong Ngôn: “Mẫu phi chờ ngươi, cũng chờ phụ thân ngươi. Chỉ cần chúng ta đều tồn tại, một ngày nào đó sẽ gặp nhau… Chỉ cần chúng ta đều tồn tại.”
Ngọc Vong Ngôn trầm nhiên nói: “Là ta quá bất hiếu, khiến mẫu phi phải ở bên cạnh hoàng bá phụ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!”
Dư Thu Thủy đau khổ nói: “Không, không… Hắn là quân, chúng ta là thần, hắn muốn ta làm phi tử của hắn, chúng ta không thể phản kháng.”
“Phản kháng không được… Vậy đem hắn ném đi.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Ta cùng phụ thân đều có ý nghĩ này.”
Dư Thu Thủy chảy nước mắt: “Đều là ta vô dụng, ta chỉ biết liên lụy phu quân cùng nhi tử, nếu không có ta, ngươi cùng phụ thân ngươi sẽ không vất vả như vậy.”
“Mẫu phi, đừng nói những lời như vậy.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Là Thiên Anh đế đem chúng ta bức đến con đường này, ngày sau, ta sẽ làm hắn hối hận, ta sẽ đón người trở về đoàn tụ cùng phụ thân.”
“Vong Ngôn…” Dư Thu Thủy xoa khóe mắt đã có nếp nhăn, hai mắt đẫm lệ.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
-------------------------
Ngọc Vong Ngôn không nói gì, lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt Sắt đi đến trước mặt.
Bóng hai người dưới đèn cách nhau rất gần, Tiêu Sắt Sắt nhẹ hỏi: “Vương gia quay lại là còn lời gì muốn nói với ta sao?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Khi bổn vương rời đi, từ xa nhìn thấy Ngọc Khuynh Dương lại đây.”
“Nói như vậy, Vương gia là lo cho ta?”
Ngọc Vong Ngôn gật đầu : “Ừ.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng ấm áp: “Những lời ta nói với Ngọc Khuynh Dương, Vương gia đều nghe thấy được ư.”
Ngọc Vong Ngôn gật đầu.
“Vương gia, chàng không cần bi thống, Cẩm Sắt tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của Ngọc Khuynh Dương, mà ta, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vương gia, ta cùng chàng đối phó Ngọc Khuynh Dương cũng được, Triệu gia cũng được, thậm chí dù bao nhiêu người, ta đều cùng chàng cùng tiến cùng lui.”
Trong lòng Ngọc Vong Ngôn vừa thống khổ phẫn nộ, lại lo lắng không nguôi, hắn không có lý do gì lại hoài nghi Tiêu Sắt Sắt có rắp tâm khác, ngược lại sự chân thành tha thiết cùng quyết tâm của nàng đã đả động đến hắn.
“Sắt Sắt… Hôm nay, nàng vì bổn vương chắn rượu, ngày sau, bổn vương nhất định vì nàng chắn kiếm.”
“Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, nội tâm vui sướng, cảm xúc mãnh liệt làm nàng nhất thời lại có chút lúng túng.
Nàng biết bản thân đã không thể khống chế được tình cảm. Ngọc Vong Ngôn giống như là một hồ nước tĩnh lặng, hắn si tình Trương Cẩm Sắt, đối với Tiêu Sắt Sắt quan tâm, từng chút một ảnh hưởng tâm trí nàng.
Nàng vô lực ngăn cản, chỉ có thể để tình cảm ấy ngày một lớn mạnh, cuối cùng lại càng sáng rõ.
“Vương gia, từ ngày đầu tiên ta thấy chàng, cho đến hiện tại, chưa từng thấy chàng cười.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Khi nào ta mới có thể thấy Vương gia cười đây?”
Ngọc Vong Ngôn chấn động trong lòng, nháy mắt liền minh bạch tâm ý của Tiêu Sắt Sắt.
Hắn áy náy nói: “Có lẽ sẽ làm nàng thất vọng.”
Tiêu Sắt Sắt lắc đầu: “Nếu biết chàng như vậy, Cẩm Sắt tỷ tỷ trên trời có linh thiêng cũng sẽ không dễ chịu. Vương gia, tin tưởng ta, Cẩm Sắt tỷ tỷ thật sự rất hối hận, nàng đã biết mình mắt mù, nàng đã biết ai mới là người nàng nên phó thác cả đời.”
“Nàng…” Ngọc Vong Ngôn khiếp sợ.
“Vương gia, chàng không phải còn có việc muốn làm sao, mau đi đi.” Tiêu Sắt Sắt đẩy đẩy Ngọc Vong Ngôn: “Ta ở chỗ này chờ chàng trở về.”
“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn chau mày, xoay người đưa lưng về phía Tiêu Sắt Sắt, một bước vẫn chưa đi.
“Sắt Sắt, bổn vương thực xin lỗi nàng.”
“Không… Vương gia đối với ta thực sự rất tốt, không có ai đối xử với ta tốt hơn chàng.”
Ngọc Vong Ngôn trầm mặc thật lâu sau, thấp giọng hỏi: “Sắt Sắt, trong lòng của nàng có bổn vương, phải không?”
“… Đúng vậy.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm.
“Tâm của bổn vương đã cho người khác, cũng đã theo nàng xuống mồ, ta sẽ không thích thêm bất cứ ai.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Nàng đem bổn vương đặt ở trong lòng, không đáng.”
“Vương gia, chàng tự trách sao? Không cần tự trách.” Tiêu Sắt Sắt cười, “Với ta mà nói, chỉ cần có thể ở cùng Vương gia đã là điều rất đáng giá. Có lẽ có một ngày, ta có thể nhìn thấy Vương gia cười, mặc kệ có phải cười với ta hay không.”
“Sắt Sắt…”
“Được rồi, Vương gia chàng mau đi đi.” Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai đẩy đẩy Ngọc Vong Ngôn, “Không cần áy náy với ta cũng không cần tự trách, ta muốn cùng cung nữ ở thiên điện chơi hoa cái thẻ, ta chờ Vương gia trở về.”
“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn áy náy vô cùng, không đành lòng nhìn Tiêu Sắt Sắt rồi cười khổ, nặng nề rời đi.
Tiêu Sắt Sắt.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên tên này, không ngừng hiện lên hoa mẫu đơn mà nàng vẽ bằng máu, con bướm mê ly, dáng múa kinh diễm.
Sự si tình của hắn rõ ràng là đối với Cẩm Sắt, nhưng không biết vì sao hắn luôn có cảm giác, Tiêu Sắt Sắt mang theo bóng dáng Cẩm Sắt, làm lòng hắn dần dần mê hoặc?
Nhìn Ngọc Vong Ngôn dần dần biến mất, Tiêu Sắt Sắt cười khổ, trong lòng lại ngọt lại đắng.
Có được sự thâm tình ái mộ của hắn, không phải một loại hạnh phúc sao? Mặc dù, ‘Nàng’ không phải ‘Nàng’.
Dọc theo đường mòn dưới mái hiên trở lại thiên điện, trong điện mấy cung nữ đang vội vàng sửa sang lại đồ vật, cách Tiêu Sắt Sắt không xa, một người đang dùng ấm bạc nung khô huân hương. Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống ghế dựa bên cạnh nàng ta, cung nữ có chút sợ hãi hành lễ, vội cúi đầu.
Nói chơi hoa cái thẻ là không có khả năng, dù sao Tiêu Sắt Sắt vừa mới kinh diễm tứ phía, cung nữ đối với nàng vô cùng kính sợ.
Nàng một người ngồi xuống, tùy ý cầm quyển 《 Dụ Thế Minh Ngôn 》lên xem, chờ Ngọc Vong Ngôn trở lại.
Ban đêm Đế Cung đen nhánh như mực.
Bốn góc của cung điện như bốn con quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Ngọc Vong Ngôn tránh né cung nhân suốt dọc đường, nhanh chóng hướng tới một tòa cung điện ở hậu cung.
Cung điện kia là điện Thu Thủy.
Trong sảnh của điện Thu Thủy, một vị phi tần đã đến tuổi trung niên đang bất an đi tới đi lui, áo gấm trong cung, làm nàng vẫn toát lên bộ dạng thùy mị.
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động nhỏ, phi tần lui ra phía sau nhìn Ngọc Vong Ngôn từ cửa sổ nhảy vào.
“Mẫu phi.”
Sau khi Ngọc Vong Ngôn tiến vào điện, đóng cửa sổ.
Vị phi tần lộ ra biểu tình kinh hỉ, nói với cung nữ ngoài phòng: “Các ngươi đều lui ra ngoài, đóng cửa cung lại.”
“Dạ.”
“Mẫu phi.” Đến khi điện Thu Thủy chỉ còn lại có hai người, Ngọc Vong Ngôn vội vàng đi đến trước mặt vị phi tần.
Dư quý phi.
Vốn dĩ nàng là mẹ ruột của Ngọc Vong Ngôn - Tấn vương phi, nhưng nhiều năm trước bà bị Thiên Anh đế đoạt lấy, từ đó cầm tù ở Đế Cung, sinh ra Ngọc Khuynh Vân.
Trong trí nhớ của Ngọc Vong Ngôn, hắn từ nhỏ đều do vú nuôi nuôi lớn, câu mà phụ thân nói nhiều nhất với hắn chính là, Hoàng bá phụ của hắn đã chia rẽ một nhà bọn họ.
Chính vì nguyên nhân đó, hoàng tộc Ngọc thị, là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
“Vong Ngôn.” Dư Thu Thủy nắm tay Ngọc Vong Ngôn, “Lại đây, để mẫu phi nhìn xem, ngươi thế nào?”
“Mẫu phi, ta cùng phụ vương đều rất khỏe, nhưng lại không muốn người vẫn luôn ở chỗ này chịu khổ.”
Dư Thu Thủy mơn trớn mặt Ngọc Vong Ngôn, trong mắt rưng rưng: “Gầy rồi, trong ánh mắt còn có tơ máu, sắc mặt đều vàng. Vong Ngôn, mẫu phi không ở bên ngươi, ngươi phải tự mình chiếu cố bản thân, như vậy mới có thể làm mẫu phi yên tâm.”
“Mẫu phi, chỉ là hai ngày này ta có chút mệt mỏi mà thôi, không đáng ngại.” Ngọc Vong Ngôn lẩm bẩm: “Không biết tới khi nào một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ.”
“Mẫu phi không nóng nảy, không nóng nảy.” Dư Thu Thủy vỗ tay Ngọc Vong Ngôn: “Mẫu phi chờ ngươi, cũng chờ phụ thân ngươi. Chỉ cần chúng ta đều tồn tại, một ngày nào đó sẽ gặp nhau… Chỉ cần chúng ta đều tồn tại.”
Ngọc Vong Ngôn trầm nhiên nói: “Là ta quá bất hiếu, khiến mẫu phi phải ở bên cạnh hoàng bá phụ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!”
Dư Thu Thủy đau khổ nói: “Không, không… Hắn là quân, chúng ta là thần, hắn muốn ta làm phi tử của hắn, chúng ta không thể phản kháng.”
“Phản kháng không được… Vậy đem hắn ném đi.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Ta cùng phụ thân đều có ý nghĩ này.”
Dư Thu Thủy chảy nước mắt: “Đều là ta vô dụng, ta chỉ biết liên lụy phu quân cùng nhi tử, nếu không có ta, ngươi cùng phụ thân ngươi sẽ không vất vả như vậy.”
“Mẫu phi, đừng nói những lời như vậy.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Là Thiên Anh đế đem chúng ta bức đến con đường này, ngày sau, ta sẽ làm hắn hối hận, ta sẽ đón người trở về đoàn tụ cùng phụ thân.”
“Vong Ngôn…” Dư Thu Thủy xoa khóe mắt đã có nếp nhăn, hai mắt đẫm lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.