Chương 188: Giao Ra Tương Ấn
Tử Hằng
28/03/2023
Edit: Trúc Linh
Beta: Khanh
Thật ra vẫn còn một chuyện Tiêu Sắt Sắt vẫn phải nói với Ngọc Khuynh Vân về Dư Thu Thủy. Ngọc Khuynh Vân không biết chân tướng sự việc, vẫn luôn nghĩ rằng kẻ giả mạo ấy chính là mẫu thân ruột của hắn. Tiêu Sắt Sắt không thể nói thẳng ra được nên chỉ đành nói: “Lần này nhị điện hạ dẫn đầu quân tạo phản, còn có Nhị Vương phi, Tiêu Hữu Thừa Tướng, cộng thêm sự trợ giúp của Dư Quý phi. Vừa rồi ta và Vong Ngôn đã đi hỏi Hoàng bá bá, theo ý của người thì không thể tha cho Dư Quý phi.”
Đối với kết quả như vậy, Ngọc Khuynh Vân cho dù có đau khổ cũng chỉ có thể chấp nhận, không biết nên nói cái gì, đành phải cười khổ nói: “Tiêu thị ở Đường Thành cũng phải trả một cái giá không nhỏ, cho dù Cẩn Vương phi không phải là người của Tiêu gia nhưng trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.”
“Đó là đương nhiên, xung quanh có không ít người bị liên lụy, tương đối thê thảm.”
Không bao lâu thì Ngọc Vong Ngôn trở lại, thấy Ngọc Khuynh Vân, biểu tình trên mặt có chút không được tự nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Ngọc Vong Ngôn tự nhiên nói vài lời với Ngọc Khuynh Vân, hắn sai người dán thông cáo khắp nơi trong thành, truy nã Tiêu Khác. Thiên Anh Đế đã ra sắc lệnh, Ngọc Vong Ngôn cũng đã xem qua, bên trong nói rằng, nếu Tiêu Khác chịu giao ra tương ấn thì sẽ bảo toàn được tính mạng của toàn tộc, cho bọn họ về Đường Thành làm thứ dân.
Ngọc Vong Ngôn ngay lập tức bắt tay vào xử lý.
Hoàng bảng vừa được dán lên thì lập tức có rất nhiều bá tánh vây xem, lời đồn đãi nhanh chóng truyền đi xa, cúi cùng cũng truyền đến tai Tiêu Khác.
Tiêu Khác bí mật trốn khỏi hoàng cung, mặc kệ đại nữ nhi của mình, hắn không dám quay trở lại Tiêu gia vì sợ có kẻ ôm cây đợi thỏ mà bắt hắn.
Đường Thành Tiêu thị cứ như vậy mà bị hủy hoại trong tay hắn, kết cục như vậy hắn không cam lòng. Nếu đã không thể xoay chuyển được thế cục này, vậy thì hắn phải đảm bảo tính mạng bản thân, còn gia đình đang ở tướng phủ kia cứ mặc cho số phận đi, hắn tin tưởng tứ tiểu thư của hắn là Tiêu Sắt Sắt nhất định sẽ không đuổi tận giết tuyệt người nhà của mình.
Vì thế Tiêu Khác trốn tránh khắp nơi, các môn sinh và bằng hữu của hắn lúc này đều sợ chuốc họa vào thân nên tất cả đều ước mình không liên quan tới hắn, càng không muốn lưu hắn. Lòng tự tôn của hắn không cho phép bản thân biến thành dân tị nạn đi ăn xin, vì thế cho dù hắn trốn ở đâu cũng sợ hãi sẽ bị tìm ra.
Tiêu Khác không có cách nào khác đành phải trốn ở Phật đường của Tiêu gia, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Tiêu Khác chắc chắn quan binh nhất định sẽ không tìm đến nơi này.
Phật đường của Tiêu gia nằm ở phía tây của thành, tiếp giáp với một trang viên bỏ hoang, thập phần yên tĩnh.
Ngày thường trừ thái quân Tiêu lão gia thỉnh thoảng đến đây dâng lễ Phật, người Tiêu gia cũng chỉ đến khi cúng bái tổ tiên, hay thời điểm gả đích nữ đi mới tới đây, thời gian còn lại Phật đường rất an tĩnh, chỉ có mấy vị sa di tới đây để dâng hương.
Sau khi Tiêu Khác tới đây đã hạ lệnh cho mấy vị Sa di không được phép nói ra hắn ở nơi này.
Mấy vị Sa di vô cùng hoảng sợ, họ trao đổi ánh mắt với nhau, đưa Tiêu Khác tới Thiên điện. Thiên điện là nơi thờ bài vị độ mẫu của Phật giáo, đằng sau tượng Phật đều có những sa các để nghỉ ngơi.
Tiêu Khác đi ra đằng sau, mấy vị Sa di đóng cửa lại. Ánh đèn bên ngoài chiếu vào xua tan bóng tối bên trong, Tiêu Khác kinh ngạc phát hiện ra ở Thiên điện này lại có người ở, không phải ai khác mà chính là nữ nhi của hắn Tiêu Túy.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Tiêu Khác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc trước có nghe Nhị điện hạ nói qua, vào lúc hắn muốn giết Lục điện hạ thì bị Tiêu Túy cản trở, sau đó Tiêu Túy và Lục điện hạ lại cùng nhau mất tích, không biết là kẻ nào đã mang hai người họ đi, đến cả thần không biết quỷ không hay. Vậy mà tại sao giờ lại ở Phật đường của Tiêu gia?
Trong ngực Tiêu Túy còn đang ôm Quân Diệu, Quân Diệu giờ đã lớn hơn một vòng rồi. Một mình Tiêu Túy ôm đứa nhỏ cũng có chút khó khăn. Không biết Lục La và một nữ nhân trung niên từ đâu lao ra, giúp nàng ôm hài tử. Nữ nhân trung niên kia Tiêu Khác không biết nhưng lại có đôi mắt phượng nhãn, cái này làm Tiêu Khác cảm thấy hoảng sợ: Đây chính là mẫu phi của Lục điện hạ, Vinh Tần!
Có gì đó không đúng!
Tiêu Khác xoay người định chạy trốn, vừa mới quay lại liền thấy Ngọc Khuynh Hàn đứng trước mặt chắn đường hắn.
Chân Tiêu Khác lập tức mềm nhũn, nhìn Ngọc Khuynh Hàn lại quay sang nhìn Tiêu Túy, vẻ mặt khó coi lẫn sợ hãi như thể trước mặt là sói sau lưng là hổ.
“ Lão… Lão thần tham kiến Lục điện hạ.” Tiêu Khác gian nan ra vẻ cung kính, chắp tay nói: “ Lão thần rốt cuộc cũng tìm được ngài, trong khoảng thời gian này, ngài đi nơi nào? Thật làm cho bệ hạ lo lắng!”
Một trận gió thổi lên mặt Ngọc Khuynh Hàn, hắn lạnh lùng nói: “ Sự tình bên ngoài chúng ta đều đã biết hết, Tiêu Hữu Thừa Tướng giao ra tương ấn chính là lựa chọn duy nhất để bảo vệ tính mạng của Tiêu gia.”
Tiêu Khác thở dốc vì kinh ngạc, trong lòng thực sự sợ hãi. Việc Lục điện hạ xuất hiện ở Phật đường của Tiêu gia đã đủ kỳ quái, như thế nào còn biết rõ mọi việc ở bên ngoài như vậy?
Không đúng, bị hắn tính kế!
Tiêu Khác lúc này mới phản ứng lại, hóa ra sau khi Tiêu Túy và Lục điện hạ được cứu đi, có người đã an bài cho bọn họ ở Phật đường của Tiêu gia. Nơi này vốn dĩ là địa bàn của Tiêu gia, ai cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ ở nơi này. Mà Sa di ở Phật đường chắc chắn đã bị mua chuộc để truyền tin tức phát sinh bên ngoài cho họ, còn đem mình tới Thiên điện này.
Tiêu Khác thực sự rất buồn bực, vận khí của hắn thực kém, cư nhiên đụng phải Phật đường!
“ Cha, Lục điện hạ nói đúng, tính mạng của rất nhiều người ở Tiêu gia đều nằm trong tay của cha.” m thanh trong trẻo của Tiêu Túy vang lên phía sau, đánh gãy sự khó chịu của Tiêu Khác.
Tiêu Khác quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, chỉ hận tại sao lại sinh ra nữ nhi như vậy! Không thể giúp được gì cho Đường Thành Tiêu thị thì thôi, còn ở khắp nơi truy bắt hắn, hiện tại thân phận thấp hèn như Tiêu Túy còn muốn đe dọa hắn?
Đang muốn mở miệng ra mắng bỗng nhớ tới một việc.
Nhị điện hạ đã chết, Đại điện hạ và Ngũ điện hạ đều không có hứng thú với hoàng quyền, hiện giờ người có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế chỉ có Tứ điện hạ và Lục điện hạ. Nếu Lục điện hạ có thể giành được ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia lại phụ trợ hắn, vậy chẳng phải là tòng long chi công hay sao?
Cũng không thể dám chắc được, lỡ như để Cẩn Vương và đứa con hoang kia nhặt được tiện nghi thì sao? Dù sao Thiên Anh Đế tín nhiệm Cẩn Vương còn hơn nhi tử của mình.
Nhưng trước đây Nhị điện hạ có nói, Lục điện hạ không phải là đèn cạn dầu, nếu hắn thực sự muốn tranh giành nói không chừng có thể thắng được Tứ điện hạ và Cẩn Vương. Hơn nữa, thân thể Lục điện hạ trước đến giờ luôn không tốt, một khi liều mạng cũng được cái lợi, sau này cũng dễ dàng khống chế.
Trong thời gian ngắn ngủi, đầu Tiêu Khác đảo vòng mấy cái. Đôi mắt hắn khẽ lóe lên, rất mau liền toát ra bộ dáng kính cẩn đầy ý cười.
Hắn chắp tay hướng tới Ngọc Khuynh Hàn, miệng lưỡi trơn tru dụ dỗ: “ Lục điện hạ mấy năm nay quả thật đã vất vả rất nhiều, mẫu tử hai người đều bị Tưởng Quý phi và Nhị điện hạ chèn ép quá đáng.”
Ngọc Khuynh Hàn không có phản ứng gì.
Tiêu Khác tiếp tục nói: “ Hiện tại, thân thể của Thiên Anh Đế đang nguy cấp, Đại Nghiêu lại không có Thái tử. Cơ hội thoáng qua, Lục điện hạ nghĩ thử xem có muốn nắm lấy? Hay cam tâm làm một người vô hình?”
Ngọc Khuynh Hàn vẫn không phản ứng như cũ, chỉ là đáy mắt càng thêm lạnh lùng.
Tiêu Khác cười, nghĩ thầm chắc Ngọc Khuynh Hàn đang nghĩ về mấy lời nói của hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có ánh mắt dừng trên lưng hắn, rất khó chịu.
Tiêu Khác quay đầu lại hung hăng nhìn Tiêu Túy, sau đó quay mặt lại nhìn Ngọc Khuynh Hàn, trong lòng bị gương mặt lạnh lùng trước mặt làm cho trống rỗng. Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt này có lực sát thương không hề thua Cẩn Vương.
“ Tiêu đại nhân nói xong rồi?” Ngọc Khuynh Hàn lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Tiêu Khác lại nắm chắc thêm ba phần, tươi cười nói: “ Lục điện hạ, lão thần cũng là vì suy nghĩ cho người. Muốn dùng thế lực của Đường Thành Tiêu thị trợ giúp ngài một tay.”
Gương mặt Ngọc Khuynh Hàn phủ thêm một lớp sương lạnh, đôi mắt phượng nhãn híp lại, bên trong không có chút hơi ấm. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Khác, nhìn đến nỗi khiến Tiêu Khác cảm thấy chột dạ, bỗng nhiên hắn ra tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Tiêu Khác, đem Tiêu Khác ấn lên mặt đất.
Tiêu Khác sợ hãi: “ Lục, Lục điện hạ.”
Tiêu Túy vội vàng đặt Quân Diệu vào lòng Vinh Tần, đi tới chỗ Ngọc Khuynh Hàn nói: “ Xin Lục điện hạ lưu tình, cha của ta đã lớn tuổi rồi.”
Lực đạo trên tay Ngọc Khuynh Hàn không có ý giảm xuống, giương mắt lên nhìn Tiêu Túy, trong mắt là gương mặt xinh đẹp của nàng, đáy mắt hiện lên chút đau lòng nói: “ Trước kia nàng ở Tiêu phủ chịu nhiều cực khổ đều là do hắn ban tặng.”
Tiêu Túy lạnh nhạt nói: “ Đó đều là chuyện đã qua, dù sao thì hắn cũng là cha của ta.”
“ Nàng quá thiện lương rồi.” Ngọc Khuynh Hàn than nhẹ, có chút không ủng hộ, ngữ điệu tràn đầy xót thương.
Tiêu Khác nghe xong cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ đến điều gì đó bỗng cảm thấy rùng mình: “ Tiêu Túy, Quân Diệu là con của ai?”
Tiêu Túy không đáp mà chỉ khuyên nhủ: “ Trên dưới Tiêu phủ có hơn trăm mạng người, đều ở trong tay cha. Giao tương ấn ra đổi lấy mạng của mẫu thân và thê nhi của người so với việc được ăn cả ngã về không thì tốt hơn nhiều.”
“ Ngươi là cái đồ nữ nhi bất hiếu.” Tiêu Khác muốn mở miệng mắng nhưng vừa mới phát ra âm tiết bả vai đã bị Ngọc Khuynh Hàn hung hăng ấn xuống, âm tiết phát ra cũng trở thành tiếng hét.
Ngọc Khuynh Hàn lạnh lùng nói: “ Ta chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vậy nên sẽ không bị ngươi châm ngòi ly gián. Ngươi đánh cược Nhị ca sẽ làm hoàng đế nhưng lại thua rồi, thừa dịp còn có cơ hội để bảo toàn mạng sống cho gia tộc thì nên thu tay lại đi. Nếu ngươi lại tiếp tục đánh cược, e rằng Đường Thành Tiêu thị chính là Hồ Dương Triệu thị thứ hai, cơ nghiệp trăm năm tiêu tán chỉ còn lại cát bụi.”
Những lời vừa nói tràn đầy tức giận, Tiêu Khác càng nghe càng sợ hãi. Hắn không thể tin được nói: “ Lục điện hạ, bệnh của người…”
“ Ta từ trước tới nay không có bệnh gì cả.” Ngọc Khuynh Hàn nói: “ Trước đây, vì để bảo vệ bản thân, không thể không làm vậy. Sau khi cùng Nhị ca vạch mặt nhau thì không cần phải giả vờ nữa.”
“ Lục điện hạ. Người…” Tiêu Khác vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thuyết phục Ngọc Khuynh Hàn: “ Người thực sự cam tâm tình nguyện làm một điện hạ thấp kém? Cứ như vậy mà nhìn các vị huynh đệ đạp lên đầu của người?”
Ngọc Khuynh Hàn lộ ra thần sắc chán ghét, nếu không phải vì Tiêu Túy, hắn thực sự sẽ giết chết Tiêu Khác.
“ Tiêu đại nhân, ngươi không cần phải nói nữa. Tiêu Túy muốn cứu người của Tiêu phủ, ta cũng không muốn xem người tiếp tục tác quái. Nói, ngươi đã giấu tương ấn ở đâu?”
“ Lục điện hạ…”
“ Nói mau!” Ngọc Khuynh Hàn nói từng chữ một: “ Ngươi có tin bây giờ ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Tiêu Túy?”
Lúc này Tiêu Khác đã hoàn toàn tuyệt vọng, Đường Thành Tiêu thị, hắn xem trọng Đường Thành Tiêu thị hơn tất cả, đưa nó trở thành đệ nhất vọng tộc ở Đại Nghiêu, kết quả, kết quả chỉ trong một đêm đều tan thành mây khói.
Tại sao Đường Thành Tiêu thị lại bị hủy trong tay hắn? Hắn làm sao có thể đối mặt được với liệt tổ liệt tông Tiêu thị đây?
Hắn vì Đường Thành Tiêu thị mà làm nhiều việc như vậy, vì cái gì, vì cái gì a…
“ Tiêu đại nhân, ngươi nói hay không?” Lực đạo trên tay Ngọc Khuynh Hàn lại tăng thêm một phần.
Biểu tình Tiêu Khác vặn vẹo, không cam lòng nói: “ Tương ấn, tương ấn… ta giấu ở phía dưới cây hoa hòe đằng sau núi cao Tiêu phủ.”
“ Rất tốt.” Ngọc Khuynh Hàn buông Tiêu Khác ra, hô to: “ Người đâu! Đi tới Tiêu phủ thông báo cho lão thái quân, làm theo lời của Tiêu đại nhân tới chỗ giấu tương ấn, dùng nó để đổi Tiêu đại nhân.”
Beta: Khanh
Thật ra vẫn còn một chuyện Tiêu Sắt Sắt vẫn phải nói với Ngọc Khuynh Vân về Dư Thu Thủy. Ngọc Khuynh Vân không biết chân tướng sự việc, vẫn luôn nghĩ rằng kẻ giả mạo ấy chính là mẫu thân ruột của hắn. Tiêu Sắt Sắt không thể nói thẳng ra được nên chỉ đành nói: “Lần này nhị điện hạ dẫn đầu quân tạo phản, còn có Nhị Vương phi, Tiêu Hữu Thừa Tướng, cộng thêm sự trợ giúp của Dư Quý phi. Vừa rồi ta và Vong Ngôn đã đi hỏi Hoàng bá bá, theo ý của người thì không thể tha cho Dư Quý phi.”
Đối với kết quả như vậy, Ngọc Khuynh Vân cho dù có đau khổ cũng chỉ có thể chấp nhận, không biết nên nói cái gì, đành phải cười khổ nói: “Tiêu thị ở Đường Thành cũng phải trả một cái giá không nhỏ, cho dù Cẩn Vương phi không phải là người của Tiêu gia nhưng trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.”
“Đó là đương nhiên, xung quanh có không ít người bị liên lụy, tương đối thê thảm.”
Không bao lâu thì Ngọc Vong Ngôn trở lại, thấy Ngọc Khuynh Vân, biểu tình trên mặt có chút không được tự nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Ngọc Vong Ngôn tự nhiên nói vài lời với Ngọc Khuynh Vân, hắn sai người dán thông cáo khắp nơi trong thành, truy nã Tiêu Khác. Thiên Anh Đế đã ra sắc lệnh, Ngọc Vong Ngôn cũng đã xem qua, bên trong nói rằng, nếu Tiêu Khác chịu giao ra tương ấn thì sẽ bảo toàn được tính mạng của toàn tộc, cho bọn họ về Đường Thành làm thứ dân.
Ngọc Vong Ngôn ngay lập tức bắt tay vào xử lý.
Hoàng bảng vừa được dán lên thì lập tức có rất nhiều bá tánh vây xem, lời đồn đãi nhanh chóng truyền đi xa, cúi cùng cũng truyền đến tai Tiêu Khác.
Tiêu Khác bí mật trốn khỏi hoàng cung, mặc kệ đại nữ nhi của mình, hắn không dám quay trở lại Tiêu gia vì sợ có kẻ ôm cây đợi thỏ mà bắt hắn.
Đường Thành Tiêu thị cứ như vậy mà bị hủy hoại trong tay hắn, kết cục như vậy hắn không cam lòng. Nếu đã không thể xoay chuyển được thế cục này, vậy thì hắn phải đảm bảo tính mạng bản thân, còn gia đình đang ở tướng phủ kia cứ mặc cho số phận đi, hắn tin tưởng tứ tiểu thư của hắn là Tiêu Sắt Sắt nhất định sẽ không đuổi tận giết tuyệt người nhà của mình.
Vì thế Tiêu Khác trốn tránh khắp nơi, các môn sinh và bằng hữu của hắn lúc này đều sợ chuốc họa vào thân nên tất cả đều ước mình không liên quan tới hắn, càng không muốn lưu hắn. Lòng tự tôn của hắn không cho phép bản thân biến thành dân tị nạn đi ăn xin, vì thế cho dù hắn trốn ở đâu cũng sợ hãi sẽ bị tìm ra.
Tiêu Khác không có cách nào khác đành phải trốn ở Phật đường của Tiêu gia, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Tiêu Khác chắc chắn quan binh nhất định sẽ không tìm đến nơi này.
Phật đường của Tiêu gia nằm ở phía tây của thành, tiếp giáp với một trang viên bỏ hoang, thập phần yên tĩnh.
Ngày thường trừ thái quân Tiêu lão gia thỉnh thoảng đến đây dâng lễ Phật, người Tiêu gia cũng chỉ đến khi cúng bái tổ tiên, hay thời điểm gả đích nữ đi mới tới đây, thời gian còn lại Phật đường rất an tĩnh, chỉ có mấy vị sa di tới đây để dâng hương.
Sau khi Tiêu Khác tới đây đã hạ lệnh cho mấy vị Sa di không được phép nói ra hắn ở nơi này.
Mấy vị Sa di vô cùng hoảng sợ, họ trao đổi ánh mắt với nhau, đưa Tiêu Khác tới Thiên điện. Thiên điện là nơi thờ bài vị độ mẫu của Phật giáo, đằng sau tượng Phật đều có những sa các để nghỉ ngơi.
Tiêu Khác đi ra đằng sau, mấy vị Sa di đóng cửa lại. Ánh đèn bên ngoài chiếu vào xua tan bóng tối bên trong, Tiêu Khác kinh ngạc phát hiện ra ở Thiên điện này lại có người ở, không phải ai khác mà chính là nữ nhi của hắn Tiêu Túy.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Tiêu Khác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc trước có nghe Nhị điện hạ nói qua, vào lúc hắn muốn giết Lục điện hạ thì bị Tiêu Túy cản trở, sau đó Tiêu Túy và Lục điện hạ lại cùng nhau mất tích, không biết là kẻ nào đã mang hai người họ đi, đến cả thần không biết quỷ không hay. Vậy mà tại sao giờ lại ở Phật đường của Tiêu gia?
Trong ngực Tiêu Túy còn đang ôm Quân Diệu, Quân Diệu giờ đã lớn hơn một vòng rồi. Một mình Tiêu Túy ôm đứa nhỏ cũng có chút khó khăn. Không biết Lục La và một nữ nhân trung niên từ đâu lao ra, giúp nàng ôm hài tử. Nữ nhân trung niên kia Tiêu Khác không biết nhưng lại có đôi mắt phượng nhãn, cái này làm Tiêu Khác cảm thấy hoảng sợ: Đây chính là mẫu phi của Lục điện hạ, Vinh Tần!
Có gì đó không đúng!
Tiêu Khác xoay người định chạy trốn, vừa mới quay lại liền thấy Ngọc Khuynh Hàn đứng trước mặt chắn đường hắn.
Chân Tiêu Khác lập tức mềm nhũn, nhìn Ngọc Khuynh Hàn lại quay sang nhìn Tiêu Túy, vẻ mặt khó coi lẫn sợ hãi như thể trước mặt là sói sau lưng là hổ.
“ Lão… Lão thần tham kiến Lục điện hạ.” Tiêu Khác gian nan ra vẻ cung kính, chắp tay nói: “ Lão thần rốt cuộc cũng tìm được ngài, trong khoảng thời gian này, ngài đi nơi nào? Thật làm cho bệ hạ lo lắng!”
Một trận gió thổi lên mặt Ngọc Khuynh Hàn, hắn lạnh lùng nói: “ Sự tình bên ngoài chúng ta đều đã biết hết, Tiêu Hữu Thừa Tướng giao ra tương ấn chính là lựa chọn duy nhất để bảo vệ tính mạng của Tiêu gia.”
Tiêu Khác thở dốc vì kinh ngạc, trong lòng thực sự sợ hãi. Việc Lục điện hạ xuất hiện ở Phật đường của Tiêu gia đã đủ kỳ quái, như thế nào còn biết rõ mọi việc ở bên ngoài như vậy?
Không đúng, bị hắn tính kế!
Tiêu Khác lúc này mới phản ứng lại, hóa ra sau khi Tiêu Túy và Lục điện hạ được cứu đi, có người đã an bài cho bọn họ ở Phật đường của Tiêu gia. Nơi này vốn dĩ là địa bàn của Tiêu gia, ai cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ ở nơi này. Mà Sa di ở Phật đường chắc chắn đã bị mua chuộc để truyền tin tức phát sinh bên ngoài cho họ, còn đem mình tới Thiên điện này.
Tiêu Khác thực sự rất buồn bực, vận khí của hắn thực kém, cư nhiên đụng phải Phật đường!
“ Cha, Lục điện hạ nói đúng, tính mạng của rất nhiều người ở Tiêu gia đều nằm trong tay của cha.” m thanh trong trẻo của Tiêu Túy vang lên phía sau, đánh gãy sự khó chịu của Tiêu Khác.
Tiêu Khác quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, chỉ hận tại sao lại sinh ra nữ nhi như vậy! Không thể giúp được gì cho Đường Thành Tiêu thị thì thôi, còn ở khắp nơi truy bắt hắn, hiện tại thân phận thấp hèn như Tiêu Túy còn muốn đe dọa hắn?
Đang muốn mở miệng ra mắng bỗng nhớ tới một việc.
Nhị điện hạ đã chết, Đại điện hạ và Ngũ điện hạ đều không có hứng thú với hoàng quyền, hiện giờ người có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế chỉ có Tứ điện hạ và Lục điện hạ. Nếu Lục điện hạ có thể giành được ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia lại phụ trợ hắn, vậy chẳng phải là tòng long chi công hay sao?
Cũng không thể dám chắc được, lỡ như để Cẩn Vương và đứa con hoang kia nhặt được tiện nghi thì sao? Dù sao Thiên Anh Đế tín nhiệm Cẩn Vương còn hơn nhi tử của mình.
Nhưng trước đây Nhị điện hạ có nói, Lục điện hạ không phải là đèn cạn dầu, nếu hắn thực sự muốn tranh giành nói không chừng có thể thắng được Tứ điện hạ và Cẩn Vương. Hơn nữa, thân thể Lục điện hạ trước đến giờ luôn không tốt, một khi liều mạng cũng được cái lợi, sau này cũng dễ dàng khống chế.
Trong thời gian ngắn ngủi, đầu Tiêu Khác đảo vòng mấy cái. Đôi mắt hắn khẽ lóe lên, rất mau liền toát ra bộ dáng kính cẩn đầy ý cười.
Hắn chắp tay hướng tới Ngọc Khuynh Hàn, miệng lưỡi trơn tru dụ dỗ: “ Lục điện hạ mấy năm nay quả thật đã vất vả rất nhiều, mẫu tử hai người đều bị Tưởng Quý phi và Nhị điện hạ chèn ép quá đáng.”
Ngọc Khuynh Hàn không có phản ứng gì.
Tiêu Khác tiếp tục nói: “ Hiện tại, thân thể của Thiên Anh Đế đang nguy cấp, Đại Nghiêu lại không có Thái tử. Cơ hội thoáng qua, Lục điện hạ nghĩ thử xem có muốn nắm lấy? Hay cam tâm làm một người vô hình?”
Ngọc Khuynh Hàn vẫn không phản ứng như cũ, chỉ là đáy mắt càng thêm lạnh lùng.
Tiêu Khác cười, nghĩ thầm chắc Ngọc Khuynh Hàn đang nghĩ về mấy lời nói của hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có ánh mắt dừng trên lưng hắn, rất khó chịu.
Tiêu Khác quay đầu lại hung hăng nhìn Tiêu Túy, sau đó quay mặt lại nhìn Ngọc Khuynh Hàn, trong lòng bị gương mặt lạnh lùng trước mặt làm cho trống rỗng. Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt này có lực sát thương không hề thua Cẩn Vương.
“ Tiêu đại nhân nói xong rồi?” Ngọc Khuynh Hàn lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Tiêu Khác lại nắm chắc thêm ba phần, tươi cười nói: “ Lục điện hạ, lão thần cũng là vì suy nghĩ cho người. Muốn dùng thế lực của Đường Thành Tiêu thị trợ giúp ngài một tay.”
Gương mặt Ngọc Khuynh Hàn phủ thêm một lớp sương lạnh, đôi mắt phượng nhãn híp lại, bên trong không có chút hơi ấm. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Khác, nhìn đến nỗi khiến Tiêu Khác cảm thấy chột dạ, bỗng nhiên hắn ra tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Tiêu Khác, đem Tiêu Khác ấn lên mặt đất.
Tiêu Khác sợ hãi: “ Lục, Lục điện hạ.”
Tiêu Túy vội vàng đặt Quân Diệu vào lòng Vinh Tần, đi tới chỗ Ngọc Khuynh Hàn nói: “ Xin Lục điện hạ lưu tình, cha của ta đã lớn tuổi rồi.”
Lực đạo trên tay Ngọc Khuynh Hàn không có ý giảm xuống, giương mắt lên nhìn Tiêu Túy, trong mắt là gương mặt xinh đẹp của nàng, đáy mắt hiện lên chút đau lòng nói: “ Trước kia nàng ở Tiêu phủ chịu nhiều cực khổ đều là do hắn ban tặng.”
Tiêu Túy lạnh nhạt nói: “ Đó đều là chuyện đã qua, dù sao thì hắn cũng là cha của ta.”
“ Nàng quá thiện lương rồi.” Ngọc Khuynh Hàn than nhẹ, có chút không ủng hộ, ngữ điệu tràn đầy xót thương.
Tiêu Khác nghe xong cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ đến điều gì đó bỗng cảm thấy rùng mình: “ Tiêu Túy, Quân Diệu là con của ai?”
Tiêu Túy không đáp mà chỉ khuyên nhủ: “ Trên dưới Tiêu phủ có hơn trăm mạng người, đều ở trong tay cha. Giao tương ấn ra đổi lấy mạng của mẫu thân và thê nhi của người so với việc được ăn cả ngã về không thì tốt hơn nhiều.”
“ Ngươi là cái đồ nữ nhi bất hiếu.” Tiêu Khác muốn mở miệng mắng nhưng vừa mới phát ra âm tiết bả vai đã bị Ngọc Khuynh Hàn hung hăng ấn xuống, âm tiết phát ra cũng trở thành tiếng hét.
Ngọc Khuynh Hàn lạnh lùng nói: “ Ta chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vậy nên sẽ không bị ngươi châm ngòi ly gián. Ngươi đánh cược Nhị ca sẽ làm hoàng đế nhưng lại thua rồi, thừa dịp còn có cơ hội để bảo toàn mạng sống cho gia tộc thì nên thu tay lại đi. Nếu ngươi lại tiếp tục đánh cược, e rằng Đường Thành Tiêu thị chính là Hồ Dương Triệu thị thứ hai, cơ nghiệp trăm năm tiêu tán chỉ còn lại cát bụi.”
Những lời vừa nói tràn đầy tức giận, Tiêu Khác càng nghe càng sợ hãi. Hắn không thể tin được nói: “ Lục điện hạ, bệnh của người…”
“ Ta từ trước tới nay không có bệnh gì cả.” Ngọc Khuynh Hàn nói: “ Trước đây, vì để bảo vệ bản thân, không thể không làm vậy. Sau khi cùng Nhị ca vạch mặt nhau thì không cần phải giả vờ nữa.”
“ Lục điện hạ. Người…” Tiêu Khác vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thuyết phục Ngọc Khuynh Hàn: “ Người thực sự cam tâm tình nguyện làm một điện hạ thấp kém? Cứ như vậy mà nhìn các vị huynh đệ đạp lên đầu của người?”
Ngọc Khuynh Hàn lộ ra thần sắc chán ghét, nếu không phải vì Tiêu Túy, hắn thực sự sẽ giết chết Tiêu Khác.
“ Tiêu đại nhân, ngươi không cần phải nói nữa. Tiêu Túy muốn cứu người của Tiêu phủ, ta cũng không muốn xem người tiếp tục tác quái. Nói, ngươi đã giấu tương ấn ở đâu?”
“ Lục điện hạ…”
“ Nói mau!” Ngọc Khuynh Hàn nói từng chữ một: “ Ngươi có tin bây giờ ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Tiêu Túy?”
Lúc này Tiêu Khác đã hoàn toàn tuyệt vọng, Đường Thành Tiêu thị, hắn xem trọng Đường Thành Tiêu thị hơn tất cả, đưa nó trở thành đệ nhất vọng tộc ở Đại Nghiêu, kết quả, kết quả chỉ trong một đêm đều tan thành mây khói.
Tại sao Đường Thành Tiêu thị lại bị hủy trong tay hắn? Hắn làm sao có thể đối mặt được với liệt tổ liệt tông Tiêu thị đây?
Hắn vì Đường Thành Tiêu thị mà làm nhiều việc như vậy, vì cái gì, vì cái gì a…
“ Tiêu đại nhân, ngươi nói hay không?” Lực đạo trên tay Ngọc Khuynh Hàn lại tăng thêm một phần.
Biểu tình Tiêu Khác vặn vẹo, không cam lòng nói: “ Tương ấn, tương ấn… ta giấu ở phía dưới cây hoa hòe đằng sau núi cao Tiêu phủ.”
“ Rất tốt.” Ngọc Khuynh Hàn buông Tiêu Khác ra, hô to: “ Người đâu! Đi tới Tiêu phủ thông báo cho lão thái quân, làm theo lời của Tiêu đại nhân tới chỗ giấu tương ấn, dùng nó để đổi Tiêu đại nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.