Chương 187: Đường Cùng
Tử Hằng
07/02/2023
Edit: Thùy Anh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Nghe thấy Tiêu Sắt Sắt hỏi, Tiêu Thư Đồng lại không buồn không giận, không oán không hận. Thậm chí nàng ta cũng không có biểu cảm gì, bình tĩnh giống như nàng ta vốn không quen biết hai người kia.
Ngược lại, nàng ta cười lạnh nói: “Trước khi ta nghe được tin dữ, ta thực sự không nghĩ rằng họ sẽ chết nhanh như vậy.”
“Này! Đó chính là tướng công và mẹ chồng của ngươi! Ngươi là một động vật máu lạnh sao!” Ứng Trường An nhìn thật sự khó chịu, mắng ra miệng.
Ánh mắt Tiêu Thư Đồng từ trên cao nhìn xuống, đảo qua Ứng Trường An, cười lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, thua chính là không có bản lĩnh.”
“Ngươi!”
“Không sao cả, mặc dù bọn họ không còn ở đây, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc ta sử dụng đòn sát thủ này. Cuối cùng người giành chiến thắng vẫn là chúng ta, hai người họ ở dưới nhìn thấy cũng sẽ an tâm.” Khóe môi Tiêu Thư Đồng cong lên cười lạnh.
Ngọc Vong Ngôn nói với vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: “Những gì ngươi đã làm, cũng không phải vì bọn họ, ngươi từ đầu đến cuối chỉ vì bản thân mà thôi.” Sự ác độc của nữ nhân này làm hắn cảm thấy run sợ. Chuyện Huyễn Ức Tán lúc trước, Sắt Sắt thiếu chút nữa bị nàng ta hại chết!
“Được rồi, ngươi còn nói nhảm với nàng làm gì nữa, ta không thể nhìn loại quỷ ích kỷ người thân cũng không nhận này được nữa!” Ứng Trường An đã tức giận đến mức trên trán nổi lên gân xanh.
Tiêu Thư Đồng bình tĩnh, đưa đứa nhỏ trong ngực ra ngoài lan can. Hành động này khiến cho phía dưới phát ra âm thanh hít sâu.
Nàng ta nhìn thấy sự kinh hãi trên mặt Ngọc Vong Ngôn, thấy Tiêu Sắt Sắt đau lòng đến không muốn sống, rất tốt, nàng ta rất hài lòng.
Tiêu Thư Đồng nói: “Ta có thế tử Cẩn Vương ở trong tay, ta cũng không cần dựa vào ai. Tiêu thị ở Đường thành cũng vô dụng, bọn họ chết hay sống, Cẩn vương, tùy ý các ngươi. Nhưng muốn đứa trẻ trong tay ta sống sót, ngươi phải cho ta những thứ ta muốn.”
“Ngươi muốn cái gì.” Trong giọng nói trầm thấp của Ngọc Vong Ngôn đã mang theo sát khí.
“Ngôi vị hoàng hậu.” Tiêu Thư Đồng cười khẽ.
Phía dưới lại xuất hiện tiếng xôn xao, trong lúc nhất thời mọi người không thể hiểu được, Tiêu Thư Đồng rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhị điện hạ đã chết, nàng ta không thể làm hoàng hậu của Nhị điện hạ được, chẳng lẽ lại muốn tái giá với cha chồng của mình sao?
Hoang đường!
Hốc mắt Tiêu Sắt Sắt đỏ bừng, đôi mắt đẹp rét lạnh như băng. Nàng theo bản năng nắm chặt chiếu thư trong ngực, lạnh lùng nói: “Trưởng tỷ, Đại Nghiêu ta không có đạo lý con dâu sau khi chồng mất sẽ gả cho bố chồng. Chuyện bại hoại trái luân thường như thế mà tỷ vẫn muốn làm sao?”
Tiêu Thư Đồng yên tâm thoải mái nói: “Ta từ thứ nữ của Tiêu thị trở thành đích nữ, việc này tính là cái gì? Hoàng thị và Tiêu Văn Thúy ngu xuẩn biết chuyện xấu kia, thì có sao? Cuộc đời ta từ đầu đến cuối đều chỉ có một mục tiêu, đó chính là mẫu nghi thiên hạ. Ta chỉ cần vị trí hoàng hậu, mặc kệ là làm hoàng hậu của ai, ta chỉ cần vị trí đó.”
Kẻ điên. Trương Dật Phàm và Ứng Trường An đồng thời mắng chửi ở trong lòng.
Tiêu Sắt Sắt cũng lắc đầu, chỉ cảm thấy nữ nhân này đã phát điên, không thể cứu chữa được nữa.
“Thế nào, có muốn đáp ứng điều kiện của ta không?” Tiêu Thư Đồng đưa đứa nhỏ về phía trước một chút: “Các ngươi đi thương lượng với Thiên Anh đế đi. Đầu tiên phong ta làm hoàng hậu, sau đó hạ chiếu đảm bảo rằng ai cũng không thể phế ta, ngàn đời ai cũng không thể chửi bới ta nửa chữ.”
Trương Dật Phàm giận dữ nói: “Chỉ bằng ngươi, còn muốn cái gì mà ngàn đời! Ta nghĩ là ngàn đời bị mắng chửi đấy!”
“Tùy ý ngươi nói, dù sao thì, mạng của thế tử Cẩn vương cũng ở trong tay ta.” Tiêu Thư Đồng thản nhiên nhìn từ trên cao xuống.
Tiêu Sắt Sắt thở dài, nàng rất mệt.
Nàng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc nàng mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt không còn lo lắng sợ hãi nữa, chỉ có sự lạnh lẽo.
“Trưởng tỷ, tỷ rất thông minh, biết nắm lấy điểm yếu của người khác. Nhưng từ khi tỷ mất tích, tỷ nghĩ chúng ta sẽ không phòng tỷ sao?”
Nụ cười lạnh trên khóe môi Tiêu Thư Đồng ngưng lại.
Tiêu Sắt Sắt cười hai tiếng, lên tiếng nói: “Tiêu Thư Đồng! Chính tỷ nhìn lại xem, tỷ đang ôm cái gì ở trong ngực!”
Tâm tư Tiêu Thư Đồng chấn động, nàng ta có dự cảm không tốt, mở cái khăn ra nhìn kỹ... Không thể nào! Đây là cái gì! Làm sao nó có thể là một con rối được!
Dường như không thể tin được, nàng ta lật qua lật lại nhiều lần. Thậm chí nàng ta còn xé nhỏ cái khăn ra, lấy con rối làm rất giống thật kia ra.
Lúc này Tiêu Thư Đồng hoàn toàn choáng váng, đầu óc vừa nóng vừa mơ hồ. Vẻ ngoài tao nhã hiền thục xưa nay đã không còn sót lại chút gì, dáng vẻ tàn tạ, mờ mịt lại tuyệt vọng giống như một kẻ mất trí cảm giác được cái chết sắp đến.
“Bắt nàng ta lại!” Ngọc Vong Ngôn ra lệnh, đám cận vệ xông lên tháp chuông.
Tiêu Thư Đồng vội vàng chạy khắp nơi trên mái nhà, nhưng rất nhanh đã bị đám cận vệ bắt được, kéo xuống dưới. Dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn của nàng ta, lúc xuống, bên búi tóc của nàng đều bung xoã, quần áo cũng bị nắm đến rách ra.
“Tiện nhân! Tiêu Sắt Sắt, ngươi là tiện nhân! Ta phải làm hoàng hậu! Ta không cam lòng! Ta phải làm hoàng hậu!”
Tiêu Thư Đồng bị ném đến trước mặt Ngọc Vong Ngôn, Trương Dật Phàm ấn bả vai nàng ta xuống, buộc nàng phải quỳ trên mặt đất. Nghe thấy nàng vẫn còn đang mắng chửi, hắn rất ghét bỏ, dứt khoát móc một miếng vải nhét vào miệng Tiêu Thư Đồng.
“Ô ô ô…” Tiêu Thư Đồng phát ra tiếng kêu cuồng loạn, giãy dụa, mắt mở to.
Tiêu Trí Viễn đã choáng váng, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Thư Đồng như thế này.
Ứng Trường An bĩu môi, châm chọc nói: “Đến đường cùng, bộ dáng chó cùng dứt giậu.”
Nhìn Tiêu Thư Đồng, Tiêu Sắt Sắt lạnh nhạt nói: “Tỷ có biết không? Con rối trong tay tỷ là Vong Ngôn cố tình để cho tỷ lấy đi. Lần thứ hai ta và Vong Ngôn đi gặp Hoàng bá, đã bảo Hà Hoan mang thế tử đi, và giao con rối cho ma ma trong hậu điện. Ứng thần y đặc biệt ở lại, không chút dấu vết tạo cơ hội, lúc này mới cho tỷ có cơ hội thừa cơ, trộm đứa nhỏ đi.”
Tiêu Thư Đồng nghe được thân thể cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt. Tại sao? Tại sao bọn họ lại làm như vậy?
“Tỷ đang hỏi tại sao ư?” Tiêu Sắt Sắt hơi cúi đầu nhìn nàng ta, cười nói: “Trưởng tỷ, tỷ thật sự rất thông minh, nhưng thông minh lại bị thông minh hại. Tỷ dựa vào Tiêu thị, tốn nhiều sức lực như vậy mới trở thành Nhị vương phi, tỷ muốn cái gì, ta đều đoán được. Với tính cách bất động thanh sắc của tỷ, ta không tin Nhị điện hạ chết, ngươi sẽ bỏ qua, mà việc tỷ mất tích đã chứng minh được tỷ nhất định còn muốn làm chuyện gì đó. Cho nên, ta và Vong Ngôn quyết định dẫn rắn ra khỏi động, dùng một con rối giả dẫn tỷ ra ngoài.”
Tiêu Thư Đồng như bị hóa đá, một lúc lâu không có động tĩnh. Tiếp theo lại đột nhiên kêu lên, điên cuồng vặn vẹo thân thể muốn đâm Tiêu Sắt Sắt.
Trương Dật Phàm hung hăng đè nàng ta lại, bởi vì tức giận, trực tiếp đánh gãy hai tay nàng ta.
Tiêu Thư Đồng đau đớn rơi nước mắt, giãy dụa càng lợi hại hơn.
Tiêu Sắt Sắt không muốn nhìn nữa, liếc mắt nhìn con rối bị ném ở dưới tháp chuông, lạnh nhạt nói: “Trưởng tỷ có biết con rối này từ đâu đến không? Là những phi tần trong cung đã mất con hoặc không sinh được, vụng trộm làm để tạm an ủi bản thân. Hư danh có ích lợi gì chứ, cách sống như vậy, cũng là việc mà tỷ khổ tâm theo đuổi sao?”
Tiêu Thư Đồng 'ô ô' hai tiếng, bỗng nhiên giống như cà tím héo, mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Nghe thấy Tiêu Sắt Sắt hỏi, Tiêu Thư Đồng lại không buồn không giận, không oán không hận. Thậm chí nàng ta cũng không có biểu cảm gì, bình tĩnh giống như nàng ta vốn không quen biết hai người kia.
Ngược lại, nàng ta cười lạnh nói: “Trước khi ta nghe được tin dữ, ta thực sự không nghĩ rằng họ sẽ chết nhanh như vậy.”
“Này! Đó chính là tướng công và mẹ chồng của ngươi! Ngươi là một động vật máu lạnh sao!” Ứng Trường An nhìn thật sự khó chịu, mắng ra miệng.
Ánh mắt Tiêu Thư Đồng từ trên cao nhìn xuống, đảo qua Ứng Trường An, cười lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, thua chính là không có bản lĩnh.”
“Ngươi!”
“Không sao cả, mặc dù bọn họ không còn ở đây, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc ta sử dụng đòn sát thủ này. Cuối cùng người giành chiến thắng vẫn là chúng ta, hai người họ ở dưới nhìn thấy cũng sẽ an tâm.” Khóe môi Tiêu Thư Đồng cong lên cười lạnh.
Ngọc Vong Ngôn nói với vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: “Những gì ngươi đã làm, cũng không phải vì bọn họ, ngươi từ đầu đến cuối chỉ vì bản thân mà thôi.” Sự ác độc của nữ nhân này làm hắn cảm thấy run sợ. Chuyện Huyễn Ức Tán lúc trước, Sắt Sắt thiếu chút nữa bị nàng ta hại chết!
“Được rồi, ngươi còn nói nhảm với nàng làm gì nữa, ta không thể nhìn loại quỷ ích kỷ người thân cũng không nhận này được nữa!” Ứng Trường An đã tức giận đến mức trên trán nổi lên gân xanh.
Tiêu Thư Đồng bình tĩnh, đưa đứa nhỏ trong ngực ra ngoài lan can. Hành động này khiến cho phía dưới phát ra âm thanh hít sâu.
Nàng ta nhìn thấy sự kinh hãi trên mặt Ngọc Vong Ngôn, thấy Tiêu Sắt Sắt đau lòng đến không muốn sống, rất tốt, nàng ta rất hài lòng.
Tiêu Thư Đồng nói: “Ta có thế tử Cẩn Vương ở trong tay, ta cũng không cần dựa vào ai. Tiêu thị ở Đường thành cũng vô dụng, bọn họ chết hay sống, Cẩn vương, tùy ý các ngươi. Nhưng muốn đứa trẻ trong tay ta sống sót, ngươi phải cho ta những thứ ta muốn.”
“Ngươi muốn cái gì.” Trong giọng nói trầm thấp của Ngọc Vong Ngôn đã mang theo sát khí.
“Ngôi vị hoàng hậu.” Tiêu Thư Đồng cười khẽ.
Phía dưới lại xuất hiện tiếng xôn xao, trong lúc nhất thời mọi người không thể hiểu được, Tiêu Thư Đồng rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhị điện hạ đã chết, nàng ta không thể làm hoàng hậu của Nhị điện hạ được, chẳng lẽ lại muốn tái giá với cha chồng của mình sao?
Hoang đường!
Hốc mắt Tiêu Sắt Sắt đỏ bừng, đôi mắt đẹp rét lạnh như băng. Nàng theo bản năng nắm chặt chiếu thư trong ngực, lạnh lùng nói: “Trưởng tỷ, Đại Nghiêu ta không có đạo lý con dâu sau khi chồng mất sẽ gả cho bố chồng. Chuyện bại hoại trái luân thường như thế mà tỷ vẫn muốn làm sao?”
Tiêu Thư Đồng yên tâm thoải mái nói: “Ta từ thứ nữ của Tiêu thị trở thành đích nữ, việc này tính là cái gì? Hoàng thị và Tiêu Văn Thúy ngu xuẩn biết chuyện xấu kia, thì có sao? Cuộc đời ta từ đầu đến cuối đều chỉ có một mục tiêu, đó chính là mẫu nghi thiên hạ. Ta chỉ cần vị trí hoàng hậu, mặc kệ là làm hoàng hậu của ai, ta chỉ cần vị trí đó.”
Kẻ điên. Trương Dật Phàm và Ứng Trường An đồng thời mắng chửi ở trong lòng.
Tiêu Sắt Sắt cũng lắc đầu, chỉ cảm thấy nữ nhân này đã phát điên, không thể cứu chữa được nữa.
“Thế nào, có muốn đáp ứng điều kiện của ta không?” Tiêu Thư Đồng đưa đứa nhỏ về phía trước một chút: “Các ngươi đi thương lượng với Thiên Anh đế đi. Đầu tiên phong ta làm hoàng hậu, sau đó hạ chiếu đảm bảo rằng ai cũng không thể phế ta, ngàn đời ai cũng không thể chửi bới ta nửa chữ.”
Trương Dật Phàm giận dữ nói: “Chỉ bằng ngươi, còn muốn cái gì mà ngàn đời! Ta nghĩ là ngàn đời bị mắng chửi đấy!”
“Tùy ý ngươi nói, dù sao thì, mạng của thế tử Cẩn vương cũng ở trong tay ta.” Tiêu Thư Đồng thản nhiên nhìn từ trên cao xuống.
Tiêu Sắt Sắt thở dài, nàng rất mệt.
Nàng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc nàng mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt không còn lo lắng sợ hãi nữa, chỉ có sự lạnh lẽo.
“Trưởng tỷ, tỷ rất thông minh, biết nắm lấy điểm yếu của người khác. Nhưng từ khi tỷ mất tích, tỷ nghĩ chúng ta sẽ không phòng tỷ sao?”
Nụ cười lạnh trên khóe môi Tiêu Thư Đồng ngưng lại.
Tiêu Sắt Sắt cười hai tiếng, lên tiếng nói: “Tiêu Thư Đồng! Chính tỷ nhìn lại xem, tỷ đang ôm cái gì ở trong ngực!”
Tâm tư Tiêu Thư Đồng chấn động, nàng ta có dự cảm không tốt, mở cái khăn ra nhìn kỹ... Không thể nào! Đây là cái gì! Làm sao nó có thể là một con rối được!
Dường như không thể tin được, nàng ta lật qua lật lại nhiều lần. Thậm chí nàng ta còn xé nhỏ cái khăn ra, lấy con rối làm rất giống thật kia ra.
Lúc này Tiêu Thư Đồng hoàn toàn choáng váng, đầu óc vừa nóng vừa mơ hồ. Vẻ ngoài tao nhã hiền thục xưa nay đã không còn sót lại chút gì, dáng vẻ tàn tạ, mờ mịt lại tuyệt vọng giống như một kẻ mất trí cảm giác được cái chết sắp đến.
“Bắt nàng ta lại!” Ngọc Vong Ngôn ra lệnh, đám cận vệ xông lên tháp chuông.
Tiêu Thư Đồng vội vàng chạy khắp nơi trên mái nhà, nhưng rất nhanh đã bị đám cận vệ bắt được, kéo xuống dưới. Dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn của nàng ta, lúc xuống, bên búi tóc của nàng đều bung xoã, quần áo cũng bị nắm đến rách ra.
“Tiện nhân! Tiêu Sắt Sắt, ngươi là tiện nhân! Ta phải làm hoàng hậu! Ta không cam lòng! Ta phải làm hoàng hậu!”
Tiêu Thư Đồng bị ném đến trước mặt Ngọc Vong Ngôn, Trương Dật Phàm ấn bả vai nàng ta xuống, buộc nàng phải quỳ trên mặt đất. Nghe thấy nàng vẫn còn đang mắng chửi, hắn rất ghét bỏ, dứt khoát móc một miếng vải nhét vào miệng Tiêu Thư Đồng.
“Ô ô ô…” Tiêu Thư Đồng phát ra tiếng kêu cuồng loạn, giãy dụa, mắt mở to.
Tiêu Trí Viễn đã choáng váng, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Thư Đồng như thế này.
Ứng Trường An bĩu môi, châm chọc nói: “Đến đường cùng, bộ dáng chó cùng dứt giậu.”
Nhìn Tiêu Thư Đồng, Tiêu Sắt Sắt lạnh nhạt nói: “Tỷ có biết không? Con rối trong tay tỷ là Vong Ngôn cố tình để cho tỷ lấy đi. Lần thứ hai ta và Vong Ngôn đi gặp Hoàng bá, đã bảo Hà Hoan mang thế tử đi, và giao con rối cho ma ma trong hậu điện. Ứng thần y đặc biệt ở lại, không chút dấu vết tạo cơ hội, lúc này mới cho tỷ có cơ hội thừa cơ, trộm đứa nhỏ đi.”
Tiêu Thư Đồng nghe được thân thể cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt. Tại sao? Tại sao bọn họ lại làm như vậy?
“Tỷ đang hỏi tại sao ư?” Tiêu Sắt Sắt hơi cúi đầu nhìn nàng ta, cười nói: “Trưởng tỷ, tỷ thật sự rất thông minh, nhưng thông minh lại bị thông minh hại. Tỷ dựa vào Tiêu thị, tốn nhiều sức lực như vậy mới trở thành Nhị vương phi, tỷ muốn cái gì, ta đều đoán được. Với tính cách bất động thanh sắc của tỷ, ta không tin Nhị điện hạ chết, ngươi sẽ bỏ qua, mà việc tỷ mất tích đã chứng minh được tỷ nhất định còn muốn làm chuyện gì đó. Cho nên, ta và Vong Ngôn quyết định dẫn rắn ra khỏi động, dùng một con rối giả dẫn tỷ ra ngoài.”
Tiêu Thư Đồng như bị hóa đá, một lúc lâu không có động tĩnh. Tiếp theo lại đột nhiên kêu lên, điên cuồng vặn vẹo thân thể muốn đâm Tiêu Sắt Sắt.
Trương Dật Phàm hung hăng đè nàng ta lại, bởi vì tức giận, trực tiếp đánh gãy hai tay nàng ta.
Tiêu Thư Đồng đau đớn rơi nước mắt, giãy dụa càng lợi hại hơn.
Tiêu Sắt Sắt không muốn nhìn nữa, liếc mắt nhìn con rối bị ném ở dưới tháp chuông, lạnh nhạt nói: “Trưởng tỷ có biết con rối này từ đâu đến không? Là những phi tần trong cung đã mất con hoặc không sinh được, vụng trộm làm để tạm an ủi bản thân. Hư danh có ích lợi gì chứ, cách sống như vậy, cũng là việc mà tỷ khổ tâm theo đuổi sao?”
Tiêu Thư Đồng 'ô ô' hai tiếng, bỗng nhiên giống như cà tím héo, mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.