Chương 118: Hoàn Toàn Hiểu Ra
Tử Hằng
28/01/2023
Editor: Đỗ Thùy Anh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Hai người đều không ngờ, Tiêu Túy mang Ngọc Phách đến lăng mộ trong thành Thuận Kinh.
Đó là ở nơi yên tĩnh nhất Thuận Kinh, được bao quanh bởi cây tùng cây bách. Những khối đá với đường cong mạnh mẽ bao quanh một đường dẫn vào ba sân nhỏ bên trong.
Lối vào lăng mộ là cổng tam quan, thủ vệ canh gác ở chỗ này, kinh ngạc nhìn Tiêu Túy và Ngọc Phách đi vào trong. Toàn bộ dân chúng toàn thành đều tham gia lễ hội, lại có người đi đến lăng mộ.
Ngọc Phách đi theo Tiêu Túy vào sân trong, nơi này trang nghiêm an tĩnh, làm cho trong lòng Ngọc Phách bất an.
“Tiêu tam tiểu thư, đây là nơi ngươi muốn dẫn ta đến phải không?”
“Chính là nơi này.” Tiêu Túy nói: “Đế cơ mời đi theo ta.”
Ngọc Phách cảm thấy rất kinh ngạc: “Vì sao lại là nơi này?”
“Nơi này có đáp án mà đế cơ có thể tìm được.”
Đáp án.
Đến cuối cùng đáp án chính xác là gì?
Trong lòng Ngọc Phách không ngừng suy nghĩ điều đó.
Nàng có cần đáp án không? Nàng chỉ muốn chạy trốn mà thôi, đây vốn là ý niệm rất kiên quyết trong đầu nàng.
Nhưng tại sao, sau khi nhìn thấy Tiêu Túy, nghe nàng ấy nói vài câu, nàng lại cảm thấy bối rối và do dự như vậy?
Đi qua ba sân nhỏ, sân cuối cùng lại chia ra thành hai sân đông và tây.
Tiêu Túy đi về sân phía tây, Ngọc Phách đi theo sát phía sau. Nàng nhìn thấy một bụi cây bách đứng trang nghiêm, từng ngôi mộ nằm rải rác trong đó.
Những ngôi mộ này là gò đất, một số ngôi mộ được chỉnh sửa thành viền đá. Nhìn cũng không giống như là hình thức của những người phú quý, chỉ có bia mộ là được chỉnh sửa đồng nhất, chữ khắc trên bia cũng có đường nét giống nhau.
Ngọc Phách nhìn vào những cái tên trên bia, những người này nàng không biết là ai. Nhưng nhìn kích thước của những ngôi mộ này, có thể thấy rằng không phải là hài cốt của họ được chôn bên trong những ngôi mộ - mà là y phục của họ.
“Trong mười năm qua, Thuận Kinh yên bình hạnh phúc, nhưng các nước cùng tồn tại sẽ thỉnh thoảng có chiến tranh. Ở biên giới mà chúng ta không nhìn thấy, có biết bao nhiêu nam nhi nhập ngũ vì bảo vệ sự bình an cho chúng ta, xương cốt để nơi sa trường...”
Tiêu Túy đi tới, dừng ở dưới một cây tùng.
“Lăng mộ này được xây dựng vì bọn họ, chôn cất y phục của bọn họ, cho người nhà bọn họ có nơi để tưởng niệm...”
Nàng sâu kín nói, nhìn về phía Ngọc Phách, lại chỉ một ngôi mộ cách đó không xa. Có một nữ nhân quỳ trước bia mộ đang đốt tiền giấy.
“Vị phụ nhân kia mỗi ngày đều ở đây từ sáng đến tối. Lần trước khi ta nhìn thấy nàng, nàng ở trước bia mộ khóc ra máu, ta gọi người canh giữ lăng mộ đưa nàng trở về.”
“Khóc ra... máu?” Ngọc Phách kinh hãi, ngơ ngác thì thào.
“Ngọc Phách đế cơ, chúng ta đi nói chuyện với nàng đi.” Tiêu Túy nói xong, đi qua.
Ngọc Phách nhìn phụ nhân kia, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy rất đáng thương. Nhưng lời của Tiêu Túy nói lại làm cho nàng hơi e ngại. Ngọc Phách nhìn thấy Tiêu Túy đã đi qua, nàng cũng đành phải đuổi theo, túm chặt áo khoác trên người.
“Phu nhân.” Tiêu Túy nhẹ nhàng gọi phụ nhân kia.
Thân thể phụ nhân khẽ run, sau đó đứng dậy, xoay người lại.
Khi nhìn thấy mặt nàng ấy, trái tim Ngọc Phách co rút dữ dội, nàng mở to hai mắt.
Phụ nhân này rõ ràng rất trẻ tuổi, nhưng đầu tóc lại bạc trắng không thấy một màu đen nào.
Làn da của nàng ấy vốn không xấu, nhưng xung quanh hai mắt đều là nếp nhăn. Trong mắt nàng ấy có nỗi bi thương, tiều tụy, đờ đẫn giống như trái tim của nàng ấy đã chết.
“Phu nhân, xin mạo muội quấy rầy.” Tiêu Túy hành lễ: “Xin hỏi, trong mộ này chôn di vật của người nào vậy?”
“Là tướng công ta.” m thanh phụ nhân rất khàn khàn, Ngọc Phách có thể nghe ra, đây là do gào khóc mà khàn giọng.
“Còn đây là...”
Nàng chỉ vào một ngôi ngôi ở bên cạnh, rồi bên cạnh, và bên cạnh nữa...
“Tướng công, anh chồng, chú, anh trai và cha ta, nhà thúc bá của ta có bốn người, ông nội của ta. Còn có nhi tử mười ba tuổi của ta, hương khói duy nhất của chúng ta, bọn họ đều chôn ở chỗ này...”
Mười người chết nơi sa trường!
Ngọc Phách sửng sốt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, Thuận Kinh yên vui giàu có này, Thuận Kinh mà nàng sống từ nhỏ, còn có thể có một gia đình thê thảm như vậy!
Có phải tường thành của hoàng cung quá cao, làm cho nàng không thể nhìn thấy những bi kịch nhân gian gần trong gang tấc này, làm cho nàng nghĩ rằng dân chúng Thuận Kinh cũng có được sự xa hoa giống nàng?
Tiêu Túy suy nghĩ một lúc, nói với Ngọc Phách: “Nam nhân nhà bọn họ, có người chết ở phía nam, có người ra khỏi Dương Quan không trở về nữa. Từ chiến tranh Vệ quốc thời tiên đế tại vị đến chiến tranh với Bắc Ngụy vài ngày trước, một nhà mười nam nhân đều chết trận, cả nhà hi sinh anh dũng.”
“Đúng vậy, cả nhà hi sinh anh dũng, cả nhà hi sinh anh dũng!” Phụ nhân cười, so với khóc còn tê tâm liệt phế hơn.
“Họ hy sinh vì đất nước, vì bảo vệ cuộc sống bình an của chúng ta, họ là anh hùng liệt sĩ! Cái chết của họ rất quanh vinh! Ta tự hào về họ!”
Thực sự là niềm tự hào sao? Ngọc Phách cảm nhận được hốc mắt mình trở nên nóng ẩm, nụ cười của phụ nhân trước mắt đã mơ hồ thành từng mảnh nhỏ.
“Đế cơ, nhà bọn họ chỉ còn lại một mình nàng ấy.” Tiêu Túy nhìn chằm chằm Ngọc Phách, tiếp tục nói: “Lần này Bắc Ngụy quấy phá biên cảnh Đại Nghiêu ta, trượng phu của nàng ấy và nhi tử mười ba tuổi được triệu tập. Nàng ấy vẫn luôn chờ bọn họ trở về, nhưng cuối cùng lại đợi được hai cái bài vị. Đêm đó, nàng ấy bởi vì quá mức đau buồn mà bạc cả đầu, rồi cổ họng cũng khóc khàn, cả ngày đều ở trong lăng mộ này ngẩn người...”
“Tiêu tam tiểu thư, xin ngươi đừng nói nữa.” Hai vai Ngọc Phách không khống chế được run rẩy. Nàng che mắt, cảm giác được trong mắt càng ngày càng nóng, trong lòng tràn ngập sự bi thương, đang muốn xé rách lồng ngực nàng ra.
“Đế cơ, nếu như ngay cả những lời này người cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận, thì người có biết trên đời này có bao nhiêu người sống còn đau hơn chết.” Tiêu Túy nói xong, nhìn về phía phụ nhân cười đến ngây ngốc kia.
“Phu nhân, nếu lòng ngươi còn muốn sống. Ngươi có thể nói cho Tiêu Túy biết, nguyện vọng trong lòng ngươi là gì không?’
“Nguyện vọng hả... Có, tất nhiên có...” Phụ nhân gật đầu, mang theo một ý cười đau lòng, khàn giọng hét lên: “Mong muốn của ta! Ta chỉ có một nguyện vọng! Đó chính là Đại Nghiêu ta - không còn người phải hy sinh anh dũng nữa!”
Trong nháy mắt, nước mắt của Ngọc Phách tràn ra, nước mắt từ trong ngón tay nàng chảy ra như mưa.
Nàng chưa bao giờ biết, bên ngoài thế giới yên bình mà nàng đang sống, còn có một số người vì hòa bình mà vứt bỏ mạng sống của mình.
Nàng tưởng chiến tranh chỉ là một tin tức, và một vài con số được gọi là thương thương. Nhưng nàng không biết rằng đối với một số người, chiến tranh là nguồn gốc của tất cả các bất hạnh.
Nàng hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đều là dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy.
Mà nàng chưa từng biết điều này, ngược lại còn còn cho rằng mình mới là người bất hạnh nhất.
“Thương thay xương chất bờ Vô Định, mà vẫn người trong mộng gối xuân…”
Gióng nói của Tiêu Túy cũng không còn lành lạnh, mà là tràn ngập nỗi bi thương.
“Ở vị trí cao, hưởng thụ nhiều, phải gánh vác cũng nhiều. Đế cơ muốn trốn tránh vận mệnh của mình, lại không biết rằng có bao nhiêu người mong muốn Đại Nghiêu không còn liệt sỹ, đều đặt hy vọng ở bản thân người.”
Nàng nắm lấy cổ tay Ngọc Phách, kéo tay nàng đang che mắt xuống, nghiêm nghị nói: “Người hãy vì những dân chúng từng vì người mà liều chết bảo vệ làm điều gì đó, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Nếu Tiêu Túy là người, ta sẽ không khinh thường mình phải làm đế cơ cao quý, bất luận là hòa thân hay là thế nào, ta sẽ tuyệt đối không trốn tránh!”
Ngọc Phách chấn động, chỉ cảm thấy lời nói của Tiêu Túy dường như mang theo tiếng vang, từng vòng vây quanh nàng. Tiếng sau so với tiếng trước càng kiên quyết, càng chấn động hơn.
Tiêu Sắt Sắt ở trong bóng tối cũng bị cảm hóa, nhìn Tiêu Túy lẩm bẩm: “Tam tỷ mạnh mẽ như vậy, thật sự nói ra những lời này, cũng có thể kiên quyết như vậy. Lục điện hạ, người cũng cảm giác được đúng không... Lục điện hạ?”
“Cẩn vương phi.” Ngọc Khuynh Hàn gật đầu đáp lại. Nhưng Tiêu Sắt Sắt nhìn ra được, hắn vừa rồi mới thất thần bị nàng gọi lại.
“Thì ra Lục điện hạ cũng thất thần.” Tiêu Sắt Sắt nói.
“Cẩn vương phi nói phải.” Ngọc Khuynh Hàn lẩm bẩm: “Tính tình của Tiêu tam tiểu thư như vậy, ta… chưa bao giờ nghĩ đến.”
Không biết tại sao, Tiêu Sắt Sắt luôn cảm thấy giọng điệu của Ngọc Khuynh Hàn có ý tứ, giống như còn có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời. Nàng giật mình ý thức được một chuyện, sao hôm nay cùng Lục điện hạ tới lâu như vậy, cũng không nghe thấy hắn ho khan, bệnh của hắn đã khỏi rồi sao?
“Tứ tiểu thư?”
Giọng nói của Tiêu Túy, cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Túy phát hiện ra nàng.
Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Khuynh Hàn đi ra, đồng thời Ngọc Phách cũng quay đầu nhìn sang, vừa khóc nức nở vừa kinh ngạc nói: “Lục ca?”
“Tam tỷ, Ngọc Phách đế cơ.” Tiêu Sắt sắt cúi người, ra hiệu cho Lục La bình thân, bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể của Tiêu Túy.
“Tam tỷ tỷ, Lục điện hạ vẫn luôn đi tìm Ngọc Phách đế cơ. Người gặp được ta, đã cùng nhau tới đây. Vừa rồi lời mọi người nói, ta và Lục điện hạ cũng đều nghe thấy.”
Ngọc Phách lau nước mắt, nói: “Thì ra Lục ca cũng nghe thấy. Lục ca, xin lỗi, ta không nên ích kỷ muốn chạy trốn, ta lại không suy nghĩ cho ngươi và mẫu phi.”
Sắc mặt Ngọc Khuynh Hàn hơi phiền muộn: “Thực ra… là do ta vô dụng. Không muốn ngươi đi dị quốc chịu khổ, nhưng lại không nói ra được.”
“Lục ca, ngươi không cần tự trách mình, ta không cho rằng ngươi đối với ta có chỗ nào không tốt.” Ngọc Phách cầm tay Ngọc Khuynh Hàn, làm cho nước mắt vốn bị hong khô, lại hiện ra hơi nước.
“Lục ca, ngươi luôn thích im lặng, trước kia luôn là ta khuyên ngươi. Nhưng lần này ta cũng không có tư cách nói ngươi, rõ ràng lần này là ta không hiểu chuyện.”
Thấy Ngọc Phách ngượng ngùng cười, Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Tiêu Túy, từ ánh mắt của Tiêu Túy nàng nhìn thấy một sự vui mừng.
Mọi người đều nói Ngọc Phách đế cơ có tài, suy nghĩ chừng mực, có nguyên tắc, lời này quả thật không sai. Chỉ cần người khác khuyên bảo nàng, nàng rất nhanh có thể hiểu được, đối với Đại Nghiêu cũng là một chuyện tốt.
“Ngọc Phách, trước kia ngươi luôn khuyên ta. Mỗi khi tinh thần ta sa sút, chỉ cần nghĩ lại những lời ngươi nói, ta có thể phấn chấn trở lại." Ngọc Khuynh Hàn nói.
“Ta có nói như vậy sao?” Ngọc Phách hiển nhiên không nhớ rõ, thản nhiên cười: “Lục ca ngươi nói lại cho ta biết đi, đúng lúc cũng có thể khích lệ ta.”
Ngọc Khuynh Hàn nhớ lại quá khứ, khi đó hắn và Ngọc Phách ở sông Bạch cứu Tiêu Túy bị ngâm lồng heo. Hắn kiêng kỵ Ngọc Khinh Dương sẽ phát tác, mà Ngọc Phách luôn cố gắng mang hy vọng cho hắn.
Lục ca, chúng ta vẫn còn trẻ, con đường này chưa đi đến cuối cùng.
Chúng ta cứ mạnh mẽ đi, ông trời sẽ không bao giờ tuyệt đường sống của chúng ta, ta tin rằng đầu bên kia của con đường nhất định sẽ an toàn.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Hai người đều không ngờ, Tiêu Túy mang Ngọc Phách đến lăng mộ trong thành Thuận Kinh.
Đó là ở nơi yên tĩnh nhất Thuận Kinh, được bao quanh bởi cây tùng cây bách. Những khối đá với đường cong mạnh mẽ bao quanh một đường dẫn vào ba sân nhỏ bên trong.
Lối vào lăng mộ là cổng tam quan, thủ vệ canh gác ở chỗ này, kinh ngạc nhìn Tiêu Túy và Ngọc Phách đi vào trong. Toàn bộ dân chúng toàn thành đều tham gia lễ hội, lại có người đi đến lăng mộ.
Ngọc Phách đi theo Tiêu Túy vào sân trong, nơi này trang nghiêm an tĩnh, làm cho trong lòng Ngọc Phách bất an.
“Tiêu tam tiểu thư, đây là nơi ngươi muốn dẫn ta đến phải không?”
“Chính là nơi này.” Tiêu Túy nói: “Đế cơ mời đi theo ta.”
Ngọc Phách cảm thấy rất kinh ngạc: “Vì sao lại là nơi này?”
“Nơi này có đáp án mà đế cơ có thể tìm được.”
Đáp án.
Đến cuối cùng đáp án chính xác là gì?
Trong lòng Ngọc Phách không ngừng suy nghĩ điều đó.
Nàng có cần đáp án không? Nàng chỉ muốn chạy trốn mà thôi, đây vốn là ý niệm rất kiên quyết trong đầu nàng.
Nhưng tại sao, sau khi nhìn thấy Tiêu Túy, nghe nàng ấy nói vài câu, nàng lại cảm thấy bối rối và do dự như vậy?
Đi qua ba sân nhỏ, sân cuối cùng lại chia ra thành hai sân đông và tây.
Tiêu Túy đi về sân phía tây, Ngọc Phách đi theo sát phía sau. Nàng nhìn thấy một bụi cây bách đứng trang nghiêm, từng ngôi mộ nằm rải rác trong đó.
Những ngôi mộ này là gò đất, một số ngôi mộ được chỉnh sửa thành viền đá. Nhìn cũng không giống như là hình thức của những người phú quý, chỉ có bia mộ là được chỉnh sửa đồng nhất, chữ khắc trên bia cũng có đường nét giống nhau.
Ngọc Phách nhìn vào những cái tên trên bia, những người này nàng không biết là ai. Nhưng nhìn kích thước của những ngôi mộ này, có thể thấy rằng không phải là hài cốt của họ được chôn bên trong những ngôi mộ - mà là y phục của họ.
“Trong mười năm qua, Thuận Kinh yên bình hạnh phúc, nhưng các nước cùng tồn tại sẽ thỉnh thoảng có chiến tranh. Ở biên giới mà chúng ta không nhìn thấy, có biết bao nhiêu nam nhi nhập ngũ vì bảo vệ sự bình an cho chúng ta, xương cốt để nơi sa trường...”
Tiêu Túy đi tới, dừng ở dưới một cây tùng.
“Lăng mộ này được xây dựng vì bọn họ, chôn cất y phục của bọn họ, cho người nhà bọn họ có nơi để tưởng niệm...”
Nàng sâu kín nói, nhìn về phía Ngọc Phách, lại chỉ một ngôi mộ cách đó không xa. Có một nữ nhân quỳ trước bia mộ đang đốt tiền giấy.
“Vị phụ nhân kia mỗi ngày đều ở đây từ sáng đến tối. Lần trước khi ta nhìn thấy nàng, nàng ở trước bia mộ khóc ra máu, ta gọi người canh giữ lăng mộ đưa nàng trở về.”
“Khóc ra... máu?” Ngọc Phách kinh hãi, ngơ ngác thì thào.
“Ngọc Phách đế cơ, chúng ta đi nói chuyện với nàng đi.” Tiêu Túy nói xong, đi qua.
Ngọc Phách nhìn phụ nhân kia, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy rất đáng thương. Nhưng lời của Tiêu Túy nói lại làm cho nàng hơi e ngại. Ngọc Phách nhìn thấy Tiêu Túy đã đi qua, nàng cũng đành phải đuổi theo, túm chặt áo khoác trên người.
“Phu nhân.” Tiêu Túy nhẹ nhàng gọi phụ nhân kia.
Thân thể phụ nhân khẽ run, sau đó đứng dậy, xoay người lại.
Khi nhìn thấy mặt nàng ấy, trái tim Ngọc Phách co rút dữ dội, nàng mở to hai mắt.
Phụ nhân này rõ ràng rất trẻ tuổi, nhưng đầu tóc lại bạc trắng không thấy một màu đen nào.
Làn da của nàng ấy vốn không xấu, nhưng xung quanh hai mắt đều là nếp nhăn. Trong mắt nàng ấy có nỗi bi thương, tiều tụy, đờ đẫn giống như trái tim của nàng ấy đã chết.
“Phu nhân, xin mạo muội quấy rầy.” Tiêu Túy hành lễ: “Xin hỏi, trong mộ này chôn di vật của người nào vậy?”
“Là tướng công ta.” m thanh phụ nhân rất khàn khàn, Ngọc Phách có thể nghe ra, đây là do gào khóc mà khàn giọng.
“Còn đây là...”
Nàng chỉ vào một ngôi ngôi ở bên cạnh, rồi bên cạnh, và bên cạnh nữa...
“Tướng công, anh chồng, chú, anh trai và cha ta, nhà thúc bá của ta có bốn người, ông nội của ta. Còn có nhi tử mười ba tuổi của ta, hương khói duy nhất của chúng ta, bọn họ đều chôn ở chỗ này...”
Mười người chết nơi sa trường!
Ngọc Phách sửng sốt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, Thuận Kinh yên vui giàu có này, Thuận Kinh mà nàng sống từ nhỏ, còn có thể có một gia đình thê thảm như vậy!
Có phải tường thành của hoàng cung quá cao, làm cho nàng không thể nhìn thấy những bi kịch nhân gian gần trong gang tấc này, làm cho nàng nghĩ rằng dân chúng Thuận Kinh cũng có được sự xa hoa giống nàng?
Tiêu Túy suy nghĩ một lúc, nói với Ngọc Phách: “Nam nhân nhà bọn họ, có người chết ở phía nam, có người ra khỏi Dương Quan không trở về nữa. Từ chiến tranh Vệ quốc thời tiên đế tại vị đến chiến tranh với Bắc Ngụy vài ngày trước, một nhà mười nam nhân đều chết trận, cả nhà hi sinh anh dũng.”
“Đúng vậy, cả nhà hi sinh anh dũng, cả nhà hi sinh anh dũng!” Phụ nhân cười, so với khóc còn tê tâm liệt phế hơn.
“Họ hy sinh vì đất nước, vì bảo vệ cuộc sống bình an của chúng ta, họ là anh hùng liệt sĩ! Cái chết của họ rất quanh vinh! Ta tự hào về họ!”
Thực sự là niềm tự hào sao? Ngọc Phách cảm nhận được hốc mắt mình trở nên nóng ẩm, nụ cười của phụ nhân trước mắt đã mơ hồ thành từng mảnh nhỏ.
“Đế cơ, nhà bọn họ chỉ còn lại một mình nàng ấy.” Tiêu Túy nhìn chằm chằm Ngọc Phách, tiếp tục nói: “Lần này Bắc Ngụy quấy phá biên cảnh Đại Nghiêu ta, trượng phu của nàng ấy và nhi tử mười ba tuổi được triệu tập. Nàng ấy vẫn luôn chờ bọn họ trở về, nhưng cuối cùng lại đợi được hai cái bài vị. Đêm đó, nàng ấy bởi vì quá mức đau buồn mà bạc cả đầu, rồi cổ họng cũng khóc khàn, cả ngày đều ở trong lăng mộ này ngẩn người...”
“Tiêu tam tiểu thư, xin ngươi đừng nói nữa.” Hai vai Ngọc Phách không khống chế được run rẩy. Nàng che mắt, cảm giác được trong mắt càng ngày càng nóng, trong lòng tràn ngập sự bi thương, đang muốn xé rách lồng ngực nàng ra.
“Đế cơ, nếu như ngay cả những lời này người cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận, thì người có biết trên đời này có bao nhiêu người sống còn đau hơn chết.” Tiêu Túy nói xong, nhìn về phía phụ nhân cười đến ngây ngốc kia.
“Phu nhân, nếu lòng ngươi còn muốn sống. Ngươi có thể nói cho Tiêu Túy biết, nguyện vọng trong lòng ngươi là gì không?’
“Nguyện vọng hả... Có, tất nhiên có...” Phụ nhân gật đầu, mang theo một ý cười đau lòng, khàn giọng hét lên: “Mong muốn của ta! Ta chỉ có một nguyện vọng! Đó chính là Đại Nghiêu ta - không còn người phải hy sinh anh dũng nữa!”
Trong nháy mắt, nước mắt của Ngọc Phách tràn ra, nước mắt từ trong ngón tay nàng chảy ra như mưa.
Nàng chưa bao giờ biết, bên ngoài thế giới yên bình mà nàng đang sống, còn có một số người vì hòa bình mà vứt bỏ mạng sống của mình.
Nàng tưởng chiến tranh chỉ là một tin tức, và một vài con số được gọi là thương thương. Nhưng nàng không biết rằng đối với một số người, chiến tranh là nguồn gốc của tất cả các bất hạnh.
Nàng hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đều là dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy.
Mà nàng chưa từng biết điều này, ngược lại còn còn cho rằng mình mới là người bất hạnh nhất.
“Thương thay xương chất bờ Vô Định, mà vẫn người trong mộng gối xuân…”
Gióng nói của Tiêu Túy cũng không còn lành lạnh, mà là tràn ngập nỗi bi thương.
“Ở vị trí cao, hưởng thụ nhiều, phải gánh vác cũng nhiều. Đế cơ muốn trốn tránh vận mệnh của mình, lại không biết rằng có bao nhiêu người mong muốn Đại Nghiêu không còn liệt sỹ, đều đặt hy vọng ở bản thân người.”
Nàng nắm lấy cổ tay Ngọc Phách, kéo tay nàng đang che mắt xuống, nghiêm nghị nói: “Người hãy vì những dân chúng từng vì người mà liều chết bảo vệ làm điều gì đó, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Nếu Tiêu Túy là người, ta sẽ không khinh thường mình phải làm đế cơ cao quý, bất luận là hòa thân hay là thế nào, ta sẽ tuyệt đối không trốn tránh!”
Ngọc Phách chấn động, chỉ cảm thấy lời nói của Tiêu Túy dường như mang theo tiếng vang, từng vòng vây quanh nàng. Tiếng sau so với tiếng trước càng kiên quyết, càng chấn động hơn.
Tiêu Sắt Sắt ở trong bóng tối cũng bị cảm hóa, nhìn Tiêu Túy lẩm bẩm: “Tam tỷ mạnh mẽ như vậy, thật sự nói ra những lời này, cũng có thể kiên quyết như vậy. Lục điện hạ, người cũng cảm giác được đúng không... Lục điện hạ?”
“Cẩn vương phi.” Ngọc Khuynh Hàn gật đầu đáp lại. Nhưng Tiêu Sắt Sắt nhìn ra được, hắn vừa rồi mới thất thần bị nàng gọi lại.
“Thì ra Lục điện hạ cũng thất thần.” Tiêu Sắt Sắt nói.
“Cẩn vương phi nói phải.” Ngọc Khuynh Hàn lẩm bẩm: “Tính tình của Tiêu tam tiểu thư như vậy, ta… chưa bao giờ nghĩ đến.”
Không biết tại sao, Tiêu Sắt Sắt luôn cảm thấy giọng điệu của Ngọc Khuynh Hàn có ý tứ, giống như còn có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời. Nàng giật mình ý thức được một chuyện, sao hôm nay cùng Lục điện hạ tới lâu như vậy, cũng không nghe thấy hắn ho khan, bệnh của hắn đã khỏi rồi sao?
“Tứ tiểu thư?”
Giọng nói của Tiêu Túy, cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Túy phát hiện ra nàng.
Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Khuynh Hàn đi ra, đồng thời Ngọc Phách cũng quay đầu nhìn sang, vừa khóc nức nở vừa kinh ngạc nói: “Lục ca?”
“Tam tỷ, Ngọc Phách đế cơ.” Tiêu Sắt sắt cúi người, ra hiệu cho Lục La bình thân, bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể của Tiêu Túy.
“Tam tỷ tỷ, Lục điện hạ vẫn luôn đi tìm Ngọc Phách đế cơ. Người gặp được ta, đã cùng nhau tới đây. Vừa rồi lời mọi người nói, ta và Lục điện hạ cũng đều nghe thấy.”
Ngọc Phách lau nước mắt, nói: “Thì ra Lục ca cũng nghe thấy. Lục ca, xin lỗi, ta không nên ích kỷ muốn chạy trốn, ta lại không suy nghĩ cho ngươi và mẫu phi.”
Sắc mặt Ngọc Khuynh Hàn hơi phiền muộn: “Thực ra… là do ta vô dụng. Không muốn ngươi đi dị quốc chịu khổ, nhưng lại không nói ra được.”
“Lục ca, ngươi không cần tự trách mình, ta không cho rằng ngươi đối với ta có chỗ nào không tốt.” Ngọc Phách cầm tay Ngọc Khuynh Hàn, làm cho nước mắt vốn bị hong khô, lại hiện ra hơi nước.
“Lục ca, ngươi luôn thích im lặng, trước kia luôn là ta khuyên ngươi. Nhưng lần này ta cũng không có tư cách nói ngươi, rõ ràng lần này là ta không hiểu chuyện.”
Thấy Ngọc Phách ngượng ngùng cười, Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Tiêu Túy, từ ánh mắt của Tiêu Túy nàng nhìn thấy một sự vui mừng.
Mọi người đều nói Ngọc Phách đế cơ có tài, suy nghĩ chừng mực, có nguyên tắc, lời này quả thật không sai. Chỉ cần người khác khuyên bảo nàng, nàng rất nhanh có thể hiểu được, đối với Đại Nghiêu cũng là một chuyện tốt.
“Ngọc Phách, trước kia ngươi luôn khuyên ta. Mỗi khi tinh thần ta sa sút, chỉ cần nghĩ lại những lời ngươi nói, ta có thể phấn chấn trở lại." Ngọc Khuynh Hàn nói.
“Ta có nói như vậy sao?” Ngọc Phách hiển nhiên không nhớ rõ, thản nhiên cười: “Lục ca ngươi nói lại cho ta biết đi, đúng lúc cũng có thể khích lệ ta.”
Ngọc Khuynh Hàn nhớ lại quá khứ, khi đó hắn và Ngọc Phách ở sông Bạch cứu Tiêu Túy bị ngâm lồng heo. Hắn kiêng kỵ Ngọc Khinh Dương sẽ phát tác, mà Ngọc Phách luôn cố gắng mang hy vọng cho hắn.
Lục ca, chúng ta vẫn còn trẻ, con đường này chưa đi đến cuối cùng.
Chúng ta cứ mạnh mẽ đi, ông trời sẽ không bao giờ tuyệt đường sống của chúng ta, ta tin rằng đầu bên kia của con đường nhất định sẽ an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.