Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ

Chương 119: Sự Nghi Ngờ

Tử Hằng

28/01/2023

Editor: Lan Anh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Ngọc Phách có chút giật mình vì mình đã nói những lời đầy hy vọng vào thời điểm đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, lúc đó nàng còn thuyết phục được lục ca, nhưng bây giờ ở trong hoàn cảnh này nhất thời cảm thấy muốn bỏ trốn, nhưng nàng quên mất rằng phía trước vẫn còn một chặng đường dài, rất dài để đi.

Ngay cả khi thành thân với Thái tử Bắc Ngụy danh tiếng kém cỏi, nàng vẫn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, mang âm nhạc và vũ điệu của Đại Nghiêu đến Bắc Ngụy và phấn đấu trở thành một công chúa lỗi lạc.

Không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, không phải sao?

Đôi mắt linh quang trở nên trong veo như dòng suối, Ngọc Phách nở nụ cười ngọt ngào: "Tam tiểu thư, cảm ơn ngươi đã kịp thời ngăn cản ta phạm sai lầm lớn. Lục ca, chúng ta hãy nhanh chóng trở lại sông Bạch, ta phải chuẩn bị những thứ mang đến Bắc Ngụy. Ta sẽ không làm phụ hoàng và bá tánh Đại Nghiêu thất vọng."

"Được rồi." Ngọc Khuynh Hàn vỗ đầu Ngọc Phách.

Tiêu Túy cười nhẹ: “Đừng khách sáo, Tiêu Túy chưa bao giờ quên ân tình của công chúa và Lục điện hạ lúc trước, có lẽ cả cuộc đời này cũng không báo đáp hết.”

Ngọc Phách mỉm cười nói: "Những lời này của tam tiểu thư thật là khách khí, ta và Lục ca sẽ không vui."

“Ngọc Phách.” Ngọc Khuynh Hàn vội vàng nói, không cho Ngọc Phách nói tiếp, Ngọc Phách liếc mắt một cái.

Tiêu Sắt Sắt nhìn và luôn cảm thấy có ý gì khác trong đó.

Nàng rời mắt nhìn nữ nhân đã đi xa, có lẽ đã đi tảo mộ cho người trong gia đình, đốt tiền giấy, đôi mắt đờ đẫn.

Tiêu Sắt Sắt không nói nên lời, thấy sắc mặt Tiêu Túy có vẻ tệ hơn trước, nàng vội hỏi: "Tam tỷ tỷ, tỷ có sao không, có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút không?"

“Đa tạ Tứ tiểu thư đã lo lắng, Tiêu Túy không sao.” Nở nụ cười nhẹ, Tiêu Túy cúi đầu nhìn bụng dưới ngày càng phình to của mình, một tay chậm rãi sờ lên.

Có thể thấy Tiêu Túy rất yêu đứa nhỏ này, bất kể phụ thân của nó là ai, chỉ biết đây là người thân thiết nhất của nàng.

Tiêu Sắt Sắt cũng nhẹ nhàng xoa xoa bụng của Tiêu Túy, cười nói: "Cháu trai nhỏ của ta sẽ được sinh ra trong vài tháng nữa, ta sẽ về Tiêu gia để bế nó, nhất là tiệc đầy tháng, ta không muốn bỏ lỡ, nhất định sẽ cùng Vương gia uống cạn một ly rượu trong không khí vui vẻ."

Tiêu Túy hơi sững sờ, hành lễ nói: "Nếu như Tứ tiểu thư có thể đến vui lòng nhận cho, Tiêu Túy cầu mà không được.”

“Tam tỷ tỷ sao có thể dùng từ 'cầu mà không được’ như vậy?" Tiêu Sắt Sắt giễu cợt. "Còn nữa, Tam tỷ tỷ nên gọi ta là tứ muội thay vì lúc nào cũng gọi Tứ tiểu thư, ta càng ngày càng không quen rồi.”

"... Được." Tiêu Túy mỉm cười, nụ cười đó thật tử tế và Tiêu Sắt Sắt có thể hiểu được điều đó.

“Đúng rồi, Tam tỷ tỷ —” Tiêu Sắt Sắt còn chưa nói xong, nàng đã thấy Tiêu Túy đột nhiên che miệng nôn khan, sau đó ho và cong người xuống.

“Tam tỷ tỷ!” Tiêu Sắt Sắt sửng sốt.

“Tam tiểu thư!” Lục La cũng sợ hãi trước tình huống đột ngột này.

Hai người họ muốn đỡ lấy Tiêu Túy nhưng họ không nghĩ còn có người nhanh hơn.

Tiêu Túy ngã vào vòng tay của Ngọc Khuynh Hàn.

“Tam tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Câu hỏi của Ngọc Khuynh Hàn có vẻ rất lo lắng.



Hắn ôm lấy thân thể của Tiêu Túy, có thể thấy cơ thể hắn rất nặng và đứng không vững, Ngọc Khuynh Hàn đưa vai cho Tiêu Túy để nàng tựa đầu vào, còn một tay nắm lấy tay nàng. Lòng bàn tay rất lạnh, Ngọc Khuynh Hàn trong tiềm thức siết chặt hơn một chút, hoàn toàn đem Tiêu Túy ôm vào trong lòng.

“Chuyện này...” Lục La muốn nhắc nhở Ngọc Khuynh Hàn nam nữ thụ thụ bất thân nhưng dù sao nàng cũng không có gan nói chuyện với hoàng tử, đành phải cầu xin Tiêu Sắt Sắt: “Tứ tiểu thư... à không, Cẩn vương phi... ”

Tiêu Sắt Sắt không để ý đến Lục La, mặc dù thấy Ngọc Khuynh Hàn đã sai nhưng nàng vẫn quan tâm đến thân thể Tiêu Túy hơn.

“Tam tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi?”

“Tứ tiểu thư… Tứ muội…” Tiêu Túy khó chịu ngồi xuống thở hổn hển: “Tiêu Túy không sao, chắc hôm nay có chút mệt mỏi.”

Ngọc Phách vội vàng nói: "Tất cả đều là do ta. Tam tiểu thư ngươi cứ thả lỏng, chúng ta sẽ đưa ngươi trở về."

"Ngọc Phách đế cơ..." Tiêu Túy muốn nói rằng nàng nghỉ một chút thì sẽ tốt hơn thôi, nhưng cảm giác khó chịu trong bụng nghiêm trọng đến mức nàng không thể nói được vì nôn mửa.

“Tam tiểu thư, ta sẽ đưa ngươi về phủ.” Ngọc Khuynh Hàn nói, nhẹ nhàng xốc eo Tiêu Túy và nâng nàng bế lên.

Tiêu Túy sửng sốt: “Lục điện hạ!”

Lục La cũng ngẩn ra: “Cái này, cái này...”

“Lục La, ngươi còn đứng đó làm gì!” Tiểu Sắt Sắt nghiêm nghị nói rồi ra lệnh: “Mau dẫn đường cho Lục điện hạ, cùng nhau đưa tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi, đồng thời lấy cho tỷ ấy một ít thuốc an thai."

“Vâng, vâng.” Lục La bị vẻ mặt ảm đạm của Tiêu Sắt Sắt làm cho chùn bước, nàng hiểu mình nên làm gì, vội vàng dẫn đường cho Ngọc Khuynh Hàn.

“Ngọc Phách đế cơ, chúng ta trở về đừng để cho Hoàng bá phụ phát hiện người bị đánh lén, không lại huy động đám người đi tìm.” Nhìn đám người Ngọc Khuynh Hàn rời đi, Tiêu Sắt Sắt liền nói với Ngọc Phách.

Ngọc Phách nhìn lại nữ tử vẫn đang đốt giấy trước mộ, cắn môi dưới, quay đầu nói: "Ta sẽ không bỏ trốn nữa."

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, những người lính gác ở cổng nhìn Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Phách bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tiêu Sắt Sắt không để ý đến họ, nàng nhìn về phía góc đường theo hướng Tiêu phủ, có thể thấy Ngọc Khuynh Hàn đang đi rất nhanh, bóng dáng của họ đã dần biến mất sau cùng.

Tiêu Sắt Sắt nheo mắt, một đôi mắt đen láy tĩnh lặng và xinh đẹp, một luồng ánh sáng kỳ lạ xuất hiện.

Nếu nàng không nhìn ra hành động của Lục điện hạ vừa rồi thì nàng có lẽ đã bị mù.

Hắn rất quan tâm đến Tam tỷ tỷ, ánh mắt của hắn đầy lo lắng, khi nhìn vào Tam tỷ tỷ, ánh mắt của hắn dường như quan tâm tỷ ấy rất nhiều.

Tam tỷ tỷ rất ít khi ra khỏi phủ, không thích kết giao bằng hữu, Lục điện hạ như người vô hình, không nói nhiều về bệnh tật, bọn họ trở nên khác thường như vậy từ khi nào?

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Ngọc Phách, “Tam tiểu thư nói như vậy chính là khách khí, Lục ca của ta sẽ không vui”. Tiêu Sắt Sắt như đã đoán trúng, liền chấn động.

Chẳng lẽ, người chiếm đoạt nhầm thân thể của Tam tỷ tỷ chính là Lục điện hạ!

Đứa trẻ trong bụng Tam tỷ tỷ không phải là cháu của Hoàng đế sao?

Tiêu Sắt Sắt thu hồi tầm mắt, trong mắt cũng thay đổi vẻ xa lạ, trở nên nhẹ nhàng mềm mại trở lại.

Ở trước mặt Ngọc Phách, nàng không nên tỏ ra mình biết nhiều. Và tại thời điểm này, Lục Ý và Tầm Dương vương phi vẫn đang đợi nàng bên bờ sông, vì vậy đây là lúc để nàng hội họp cùng họ.

Bên bờ sông Bạch, không khí náo nhiệt vẫn tiếp diễn.

Giải đua thuyền rồng đã tiến vào đoạn gay cấn, các đội tài năng đã nghỉ ngơi một thời gian trước khi chuẩn bị cho trận chung kết. Dòng người náo nhiệt vây quanh sông Bạch, trên cầu mọi người đứng la liệt.



Trên một cây cầu vòm, Tiêu Sắt Sắt đã tìm thấy Tầm Dương vương phi và Lục Ý. Hai người đang bám vào lan can, thò đầu nhìn thuyền rồng chuẩn bị xuất phát, Tầm Dương vương phi lắc lư reo hò cổ vũ.

Lục Ý quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt, vội vàng nói: "Tiểu thư, người đã trở lại rồi, mau đến xem, bây giờ là trận chung kết rồi!"

Tiêu Sắt Sắt mỉm cười: “Ta về trước một chuyến, sau đó sẽ tới tìm ngươi.”

“A? Sao, tiểu thư ơi!” Lục Ý thất vọng nói.

Tiêu Sắt Sắt cũng bất đắc dĩ. Nha đầu này không thấy Ngọc Phách đế cơ ở bên cạnh sao? Trước tiên phải để cho Ngọc Phách trở về, nếu không sẽ kinh động đến Thiên Anh đế mà trở thành một đống hỗn độn.

Do lượng người trên cầu quá đông nên Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Phách phải bước đi thật chậm và cẩn thận. Vừa đi không được bao lâu, khi đi ngang qua Tầm Dương vương phi, nàng nghe thấy tiếng người đột nhiên điên cuồng hò hét, Tiểu Sắt Sắt liếc nhìn về phía dòng sông, hóa ra trận chung kết đã bắt đầu.

Lúc này, Tầm Dương vương phi đột nhiên như phát hiện ra cái gì: "Hả?"

Nàng rời khỏi lan can, quay đầu nhìn một con hẻm, liếc mắt trầm ngâm rồi đảo mắt hai lần, đột nhiên hét lên: “Kẻ bất lương đâu!” Nàng vội vàng chen qua đám đông chạy khỏi cầu.

“Hứa tỷ tỷ!” Tiêu Sắt Sắt vội vàng gọi.

Ngọc Phách ngạc nhiên hỏi: "Tầm Dương vương phi đang làm gì vậy?"

“Ta không biết, nhưng nhìn bộ dạng của nàng ấy, hình như phát hiện ra điều gì đó không bình thường.” Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đi xem thử, dù sao ta cũng đi với Tầm Dương vương phi, tốt nhất là nên quay về cùng nhau."

Ngọc Phách cười ngọt ngào: "Cẩn vương phi, ta cũng đi, dù sao ta đã trì hoãn lâu như vậy rồi, chậm một chút nữa cũng không sao đâu."

“Được rồi.” Hai người đồng thuận và cùng nhau đuổi theo Tầm Dương vương phi.

Cuộc đua thuyền rồng càng lúc càng trở nên gay cấn, khiến mọi người đều dồn về phía sông, nơi cách sông một chút dường như cũng vắng hơn bình thường rất nhiều.

Cách bờ không xa, quanh góc phố đã có người qua lại. Không có nhiều người và không biết họ đang xem gì, nhưng Tiêu Sắt Sắt dần dần có thể nghe thấy âm thanh của nhạc cụ phát ra từ đó, nghe âm sắc, giống như tiếng chuông. Và Tầm Dương vương phi đang chạy về phía nó.

Ngọc Phách kinh ngạc nói: “Vừa rồi chúng ta ở trên cầu xa như vậy mà Tầm Dương vương phi thực sự đã nghe thấy tiếng nhạc ở đây sao?”

“Đúng vậy, tu vi của nàng ấy thật sự rất cao thâm.” Tiêu Sắt Sắt phụ họa.

Ngọc Phách hỏi: “Tầm Dương vương phi cũng thích âm luật sao?”

“Hình như không phải.” Tiêu Sắt Sắt vừa chạy vừa nói: “Nàng ấy vừa nói 'Kẻ bất lương ở đâu'...”

Thở hổn hển, hai người cuối cùng chạy tới, đi đến bên cạnh Tầm Dương vương phi và cùng nhau nhìn lại.

Ở đây thực sự có một người đang chơi nhạc cụ, quả thật là một chiếc chuông rất nhỏ, được làm bằng đồng xanh đen.

"Chính là nam nhân này..." Tầm Dương vương phi lẩm bẩm: "Nam nhân này là ai mà không cho người ta xem cuộc đua thuyền rồng! Thật hiếm thấy người nào đó có kỹ năng có thể so sánh với ca ca ta và còn tưởng rằng họ đến để thách thức ta. Ta nghĩ đó chỉ là một người mù đang biểu diễn!”

Người mù?

Sau khi nghe điều này, Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Phách phát hiện ra rằng người cầm chuông đôi mắt không có tiêu cự, cũng không chuyển động, đúng vậy người này thực sự bị mù.

Đánh giá về cách ăn mặc của người này, có lẽ người này là một nhạc sư. Có khuôn mặt tuấn tú trong sáng, lại có vẻ xa hoa, sạch sẽ giản dị có chút bụi bặm. Đôi tay đó đang gõ chuông một cách cố ý hay vô ý, những ngón tay mảnh khảnh cùng những khớp xương lồi lõm đã thu hút sự chú ý của Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Phách.

Giai điệu của người đó dường như được tấu theo ý muốn và những người xem rõ ràng là không hài lòng và thở dài. Có người ném hai đồng tiền rồi bước đi, có người trực tiếp mắng: "Tấu cái gì vậy? Như này mà dám ra mặt biểu diễn! Thật là phá hỏng bầu không khí!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook