Chương 127: Làm Chuyện Đại Sự
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Trúc Linh
Beta: Võ Thị Kim Tuyển
“Sắt Sắt!”
Lúc này, trái tim của Ngọc Vong Ngôn bị mất đi một nhịp, hắn lao về phía Tiêu Sắt Sắt, dùng tốc độ nhanh nhất ôm nàng vào lòng, đồng thời chuyển động thân người, phần lưng bị đập vào mép thuyền.
m thanh trầm đục như bị bóp nghẹn khiến Tiêu Sắt Sắt sợ hãi, nàng vội vàng hỏi: “Vong Ngôn, chàng không sao chứ?”
Con thuyền lắc lư từ bên này sang bên kia nhưng một chiếc thuyền khác lại vô tình va vào họ. Đúng lúc này, người trên chiếc thuyền kia chạy tới mũi thuyền hét lớn: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Các ngươi không sao chứ?”
Tiêu Sắt Sắt không có thời gian để ý bọn họ, nàng nhìn Ngọc Vong Ngôn nói: “Chỉ là lưng bị đụng một chút thôi, không có việc gì, nếu không bị thương nặng là tốt rồi.”
“Chàng có phải là rất đau không?” Miệng Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm, cho đến lúc này mới phát hiện, động tác vừa rồi của bọn họ làm nước bắn tung tóe, hiện tại khắp người đều bị ướt hết, trên mặt Ngọc Vong Ngôn còn dính ít bọt nước.
“Này, các ngươi thực sự không sao chứ?” Chiếc thuyền kia vẫn đang có người hét lên.
Tiêu Sắt Sắt mỉm cười với họ, sau đó nhìn Ngọc Vong Ngôn, cười nói: “Chúng ta có phải là vui quá hóa buồn?”
Ngọc Vong Ngôn im lặng một lát rồi nói: “Chỉ cần nàng mạnh khỏe, chỉ có vui vẻ, không có buồn đau.”
“Vong Ngôn…” Tiêu Sắt Sắt cố ý bất mãn kêu một tiếng, chui đầu vào trong lồng ngực Ngọc Vong Ngôn, thoải mái cười ra tiếng.
Mà người trên chiếc thuyền bên cạnh thấy hai người không để ý tới mình đành phải chào một tiếng rồi quay đi.
Đợi đến lúc Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn trở lại bờ biển, toàn thân đều ướt đẫm khiến cho Hà Hoan và Hà Cụ giật mình.
Hà Hoan thậm chí còn há to miệng hỏi: “Tiểu thư, người đây là không cẩn thận bị rơi xuống nước?”
“Đúng vậy, rơi xuống nước, rất sảng khoái nha.” Tiêu Sắt Sắt cười, kéo Ngọc Vong Ngôn về.
Hà Hoan mang theo ngạc nhiên khuyên nhủ: “Tiểu thư, nếu người cứ mặc như vậy thì sẽ bị cảm lạnh đấy, hãy mặc thêm áo của ta và đại ca đi.”
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Tiêu Sắt Sắt thương lượng với Ngọc Vong Ngôn khoan hãy hồi phủ mà ngồi xe ngựa đi đến đầu ngõ Lâm gia thăm Quách Giai Di.
Lâm gia phu nhân là muội muội của Du Thu Thủy, Lâm gia có không ít y quan và y nữ, trước khi tới Hồ Dương, Ngọc Vong Ngôn đã đưa Quách Giai Di tới Lâm gia chữa bệnh, sau khi về Thuận Kinh cũng có đi thăm nàng ta vài lần. Y thuật của người Lâm gia cao siêu, đã giúp bệnh tình của nàng ta chuyển biến tốt đẹp hơn. Nghe nói, hiện tại Quách Giai Di đã khôi phục hoạt động bình thường, tốt hơn rất nhiều.
Tiêu Sắt Sắt gặp được Quách Giai Di ở dưới gốc cây sơn trà phía sau hậu viên Lâm gia.
Khí sắc của nàng ta so với lần trước tốt hơn, y phục màu trắng như nước, váy sam ở giữa những chiếc lá xanh cùng hoa hồng phá lệ xuất trần.
Nàng ta như là người từ trong sách bước ra, trên người có hương vị như trang giấy.
Thấy trạng thái của nàng ta không tồi, Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Lâm gia không hổ là ngự y chi môn, quả nhiên là Hoa Đà tái thế, khí sắc của Quách tỷ tỷ đã đỡ hơn nhiều.”
“Đa tạ Vương phi đã quan tâm, thiếp thân mạng lớn.” Quách Giai Di hành lễ.
“Vương gia, thiếp thân có một chuyện, nếu nói ra sợ là không ổn nhưng nếu không nói ra e là hơi ái ngại.”
Ngọc Vong Ngôn có chút nghi hoặc: “Cứ nói đi đừng ngại.”
“Vâng.” Quách Giai Di bình tĩnh nói: “Thiếp thân nghe nói Tầm Dương Vương phi hiện tại đang ở Cẩn Vương phủ, nàng ta không phải là người tốt, xin Vương gia tránh xa nàng ra.”
Tiêu Sắt Sắt một bụng nghi ngờ: “Quách tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy?”
“Tầm Dương Vương phi không phải là người lương thiện.” Quách Giai Di nói: “Nàng ta tàn nhẫn lại ác độc, âm hiểm xảo trá. Khăng khăng muốn ở lại Cẩn Vương phủ chỉ sợ là bụng dạ khó lường. Để tránh đêm dài lắm mộng, hãy mau đưa nàng ta về cho Tầm Dương Vương càng sớm càng tốt.”
Tiêu Sắt Sắt trầm mặc.
Tầm Dương Vương phi quả thật là người kỳ quái, một hai nhất định phải ở Cẩn Vương phủ, thực ra chính nàng cũng hoài nghi nàng ta có tâm cơ.
Đúng là nàng ta tàn nhẫn ác độc, nhưng nói nàng ta âm hiểm xảo trá… Tiêu Sắt Sắt lại không cảm nhận được chút nào, mà nàng còn cảm thấy vị tiểu cô nãi nãi này là người chính nghĩa.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Giai Di, những lời này, ngươi có chắc chắn hay không?”
“Không có.” Quách Giai Di nhàn nhạt nói: “Nhưng mọi người đều biết nàng ta đối với Vương phi hết sức ân cần.”
Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Ý của Quách tỷ tỷ là, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo?*”
“Vương phi, thà rằng tin việc này có còn hơn không.” Ngữ điệu của Quách Giai Di nghiêm túc hơn so với ngày thường.
Ngọc Vong Ngôn suy nghĩ một chút, trong lòng đưa ra quyết định, nói với hai người: “Bổn vương sẽ quan sát thêm nhiều hơn, nhất định sẽ không mất cảnh giác.”
Quách Giai Di hành lễ, nói: “Vương gia suy đoán mọi chuyện cẩn thận, thật là sáng suốt.”
Ngọc Vong Ngôn không trả lời lại, thấy Quách Giai Di không có việc gì, liền cùng Tiêu Sắt Sắt trở về.
Ngọc Vong Ngôn nắm tay Tiêu Sắt Sắt, hắn đi ở phía trước, nàng đi theo sau hắn, trong lòng cảm thấy một trận lạnh lẽo không giải thích được, tóc tai ủ rũ, thậm chí còn phá vỡ không khí ngọt ngào giữa nàng và Ngọc Vong Ngôn.
Tiêu Sắt Sắt chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được quay lại nhìn Quách Giai Di, chỉ thấy nàng ta vẫn còn đứng dưới gốc cây sơn trà, hai tay đan vào nhau để trước người, một chiếc trâm cài đầu phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt Tiêu Sắt Sắt khiến nàng khó chịu quay đầu lại.
Nhìn hai người đã đi xa, đáy mắt sáng như nước thanh đạm của Quách Giai Di đột nhiên xuất hiện cảm giác như sương mù.
Tay nàng ta từ từ vươn ra, ngón tay kẹp thứ gì đó. Nhìn kỹ lại thì đó chính là ba chiếc kim châm…
Ngày mười bảy tháng năm năm Ất tỵ, Đường Thành Tiêu thị, di nương của Tiết thị được nâng lên làm chính thê, thứ nữ Tiêu Thư Đồng được nâng lên làm đích nữ.
Đối với một sự kiện lớn của gia tộc như vậy, đáng lẽ Tiêu Sắt Sắt phải đi. Nhưng ngày hôm ấy, thân thể nàng không được khỏe, chỉ phái người tặng lễ vật cho Tiêu gia, rồi ở lại vương phủ tĩnh dưỡng.
Trong Đế cung, hiện giờ đang bận rộn chuẩn bị cho việc hòa thân của công chúa Ngọc Phách, mấy ngày nay có rất nhiều người ra vào cung.
Thiên Anh Đế rất coi trọng lần hòa thân này của công chúa Ngọc Phách. Vì vậy, hắn ra lệnh cho các tư tế Thuận Kinh dựa theo lễ nghi phong tục của Đại Nghiêu phải chuẩn bị buổi lễ tế thật long trọng, cầu nguyện cho sự hòa bình lâu dài của Đại Nghiêu và Bắc Ngụy.
Địa điểm hiến tế là ở trước tế đàn của tông miếu.
Chủ tế cùng phụ tế vẫn là Triệu Phóng Yên và sư phụ của nàng. Dựa vào quy mô lần này, trừ bỏ bài xướng lễ cùng tán dẫn ở ngoài, còn cần tám người phụ giúp, tám linh mục, hầu như toàn bộ đều vận dụng để tham gia hiến tế.
Xét thấy có một số người có kinh nghiệm và trình độ ít ỏi, Thiên Anh Đế đã đặc biệt ra lệnh cho Triệu Phóng Yên phải đưa họ vào cung để hướng dẫn cho bọn họ.
Triệu Phóng Yên rốt cuộc cũng tạm thời thoát khỏi sự giam lỏng của Triệu gia.
Ngày tế lễ là do Tấn Vương chọn, đó là ngày 25 tháng 5 âm lịch, là ngày tốt để cầu phúc, tế tổ, khai thương.
Ngày 25, giờ Mão kém hai khắc.
Những dụng cụ dùng để hiến tế đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chủ tế đang nhấn mạnh và dặn dò những điều cần chú ý trong việc tế lễ lần cuối cùng. Triệu Phóng Yên bị một đám quan viên cùng nhóm tư tước vây quanh, những nam nhân, nữ nhân trẻ tuổi đều đang rất háo hức.
“Triệu tiểu thư, người xem văn võ bá quan đều đã tới cả rồi! Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy đó.”
“Phóng Yên tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị tốt rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót.”
“Ta tin muội!” Triệu Phóng Yên cười nói: “Mọi người ở với nhau thời gian dài như vậy, đều có sự ăn ý cả rồi, mặc kệ ước nguyện ban đầu của các ngươi khi gia nhập đoàn hiến tế là gì...”
Ước nguyện ban đầu?
“Ước nguyện ban đầu của ta chính là thích nó.”
“Ta là bởi vì ngưỡng mộ văn hóa Đại Nghiêu, cảm thấy lễ hiến tế là một phần không thể thiếu.”
“Ta…” Có một thanh âm nhút nhát vang lên: “Ta là bởi vì tin tưởng thứ gọi là hư vô huyền ảo, giống như là vận mệnh chú định vận mệnh còn có… Xem tinh.”
Triệu Phóng Yên cảm nhận được có một bàn tay đang thúc đẩy nàng, đột nhiên trái tim đập thình thịch vì hưng phấn.
Nàng nhìn người vừa nói lúc nãy, đó là cô nương nhỏ tuổi nhất trong đoàn hiến tế, ngày thường đều không nói chuyện nhiều, hóa ra nàng ấy cũng có niềm tin tín ngưỡng giống với nàng nhưng lại có chút không hòa nhập với mọi người.
“Phóng Yên tỷ tỷ, ta… Ta hôm nay muốn mạnh dạn nói ra.” Cô nương như gom đủ dũng khí, âm thanh cũng to lên: “Ta ủng hộ tỷ! Bởi vì tín ngưỡng của ta và tỷ đều giống nhau.”
Triệu Phóng Yên cười, trong lòng tràn ngập cảm động, giống như bản thân lưu lạc giữa biển người mênh mông cuối cùng cũng tìm thấy người đồng hành.
Nàng gật đầu, nắm lấy tay cô nương đó, lẩm bẩm: “Mặc kệ người khác thấy thế nào, chúng ta đều làm những gì mà bản thân mình cho là đúng, không phụ lòng mình, cũng muốn vì Đại Nghiêu mà góp một phần công sức.”
“Phóng Yên tỷ tỷ, tỷ yên tâm, lần hiến tế này nhất định sẽ kết thúc viên mãn. Chúng ta chờ mong ý niệm mong muốn hòa bình sẽ truyền đến tai của Thiên Tử, công chúa Ngọc Phách mang lại hòa bình lâu dài cho Đại Nghiêu và Bắc Ngụy.”
“Ừm. Hòa bình vạn tuế.” Đôi mắt của những thiếu niên, cô nương trẻ tuổi đều bừng sáng lên.
“Phóng Yên tỷ tỷ, chúng ta hãy lại sân để tập lần cuối cùng.” Bọn họ nói xong nhìn nhau và nhất trí gật đầu.
Triệu Phóng Yên gật đầu: “Các ngươi hãy đi trước, ta ở lại kiểm tra một chút xem chậu đồng và bình rượu đã tốt chưa.”
“Vâng, chúng ta đi trước.”
Một nhóm thiếu niên, thiếu nữ cười, trong lòng đầy sự hưng phấn cùng mong đợi, kết bạn đi tới chỗ sân tập, đến chỗ chủ tế đang tập điếu văn, đọc chúc quan.
Triệu Phóng Yên ở lại, cẩn thận kiểm tra dụng cụ, ngón tay mơn trớn bên ngoài rồi bên trong chậu đồng và bình rượu, đôi mắt chuyên chú hiện lên một tia ôn nhu giống như một cô nương đang vui mừng.
Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn đến sớm, Ngọc Vong Ngôn vừa tới đã bị đám Thường Hiếu vây quanh nói chuyện.
Tiêu Sắt Sắt xuyên qua một nhóm văn võ bá quan mặc y phục đen đỏ. choàng áo gấm tím thẫm, cũng không qua chỗ các mệnh phụ để chào hỏi mà đi tới chỗ Triệu Phóng Yên.
Ngay khi nàng vừa tới thì thấy Triệu Phóng Yên đang nửa quỳ nửa ngồi trước một bàn thấp, mặc áo choàng đen viền đỏ, khiến nàng ấy vừa trang nghiêm lại xinh đẹp như trong tranh bước ra.
Tiêu Sắt Sắt tiến lại, muốn nói chuyện cùng Triệu Phóng Yên nhưng không ngờ thấy nàng ấy trượt tay, một bình rượu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Không đợi Triệu Phóng Yên nhặt bình rượu lên thì có một bàn tay nhặt lên giúp nàng.
Hóa ra là Ngọc Khuynh Vân, không biết đã tới đây lúc nào, trả lại bình rượu cho Triệu Phóng Yên.
“Triệu tiểu thư, tại hạ vừa lúc đi ngang qua, thấy sắc mặt của tiểu thư không được tốt lắm. có phải là cảm thấy khẩn trương hay không?” Hắn vẫn luôn ôn hòa như vậy, nụ cười không chê vào đâu được.
Triệu Phóng Yên tiếp nhận bình rượu, một bên xem xem có bị nứt ở đâu không, một bên nói: “Phóng Yên chỉ là đột nhiên cảm thấy bất an, giống như là sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra.”
Beta: Võ Thị Kim Tuyển
“Sắt Sắt!”
Lúc này, trái tim của Ngọc Vong Ngôn bị mất đi một nhịp, hắn lao về phía Tiêu Sắt Sắt, dùng tốc độ nhanh nhất ôm nàng vào lòng, đồng thời chuyển động thân người, phần lưng bị đập vào mép thuyền.
m thanh trầm đục như bị bóp nghẹn khiến Tiêu Sắt Sắt sợ hãi, nàng vội vàng hỏi: “Vong Ngôn, chàng không sao chứ?”
Con thuyền lắc lư từ bên này sang bên kia nhưng một chiếc thuyền khác lại vô tình va vào họ. Đúng lúc này, người trên chiếc thuyền kia chạy tới mũi thuyền hét lớn: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Các ngươi không sao chứ?”
Tiêu Sắt Sắt không có thời gian để ý bọn họ, nàng nhìn Ngọc Vong Ngôn nói: “Chỉ là lưng bị đụng một chút thôi, không có việc gì, nếu không bị thương nặng là tốt rồi.”
“Chàng có phải là rất đau không?” Miệng Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm, cho đến lúc này mới phát hiện, động tác vừa rồi của bọn họ làm nước bắn tung tóe, hiện tại khắp người đều bị ướt hết, trên mặt Ngọc Vong Ngôn còn dính ít bọt nước.
“Này, các ngươi thực sự không sao chứ?” Chiếc thuyền kia vẫn đang có người hét lên.
Tiêu Sắt Sắt mỉm cười với họ, sau đó nhìn Ngọc Vong Ngôn, cười nói: “Chúng ta có phải là vui quá hóa buồn?”
Ngọc Vong Ngôn im lặng một lát rồi nói: “Chỉ cần nàng mạnh khỏe, chỉ có vui vẻ, không có buồn đau.”
“Vong Ngôn…” Tiêu Sắt Sắt cố ý bất mãn kêu một tiếng, chui đầu vào trong lồng ngực Ngọc Vong Ngôn, thoải mái cười ra tiếng.
Mà người trên chiếc thuyền bên cạnh thấy hai người không để ý tới mình đành phải chào một tiếng rồi quay đi.
Đợi đến lúc Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn trở lại bờ biển, toàn thân đều ướt đẫm khiến cho Hà Hoan và Hà Cụ giật mình.
Hà Hoan thậm chí còn há to miệng hỏi: “Tiểu thư, người đây là không cẩn thận bị rơi xuống nước?”
“Đúng vậy, rơi xuống nước, rất sảng khoái nha.” Tiêu Sắt Sắt cười, kéo Ngọc Vong Ngôn về.
Hà Hoan mang theo ngạc nhiên khuyên nhủ: “Tiểu thư, nếu người cứ mặc như vậy thì sẽ bị cảm lạnh đấy, hãy mặc thêm áo của ta và đại ca đi.”
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Tiêu Sắt Sắt thương lượng với Ngọc Vong Ngôn khoan hãy hồi phủ mà ngồi xe ngựa đi đến đầu ngõ Lâm gia thăm Quách Giai Di.
Lâm gia phu nhân là muội muội của Du Thu Thủy, Lâm gia có không ít y quan và y nữ, trước khi tới Hồ Dương, Ngọc Vong Ngôn đã đưa Quách Giai Di tới Lâm gia chữa bệnh, sau khi về Thuận Kinh cũng có đi thăm nàng ta vài lần. Y thuật của người Lâm gia cao siêu, đã giúp bệnh tình của nàng ta chuyển biến tốt đẹp hơn. Nghe nói, hiện tại Quách Giai Di đã khôi phục hoạt động bình thường, tốt hơn rất nhiều.
Tiêu Sắt Sắt gặp được Quách Giai Di ở dưới gốc cây sơn trà phía sau hậu viên Lâm gia.
Khí sắc của nàng ta so với lần trước tốt hơn, y phục màu trắng như nước, váy sam ở giữa những chiếc lá xanh cùng hoa hồng phá lệ xuất trần.
Nàng ta như là người từ trong sách bước ra, trên người có hương vị như trang giấy.
Thấy trạng thái của nàng ta không tồi, Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Lâm gia không hổ là ngự y chi môn, quả nhiên là Hoa Đà tái thế, khí sắc của Quách tỷ tỷ đã đỡ hơn nhiều.”
“Đa tạ Vương phi đã quan tâm, thiếp thân mạng lớn.” Quách Giai Di hành lễ.
“Vương gia, thiếp thân có một chuyện, nếu nói ra sợ là không ổn nhưng nếu không nói ra e là hơi ái ngại.”
Ngọc Vong Ngôn có chút nghi hoặc: “Cứ nói đi đừng ngại.”
“Vâng.” Quách Giai Di bình tĩnh nói: “Thiếp thân nghe nói Tầm Dương Vương phi hiện tại đang ở Cẩn Vương phủ, nàng ta không phải là người tốt, xin Vương gia tránh xa nàng ra.”
Tiêu Sắt Sắt một bụng nghi ngờ: “Quách tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy?”
“Tầm Dương Vương phi không phải là người lương thiện.” Quách Giai Di nói: “Nàng ta tàn nhẫn lại ác độc, âm hiểm xảo trá. Khăng khăng muốn ở lại Cẩn Vương phủ chỉ sợ là bụng dạ khó lường. Để tránh đêm dài lắm mộng, hãy mau đưa nàng ta về cho Tầm Dương Vương càng sớm càng tốt.”
Tiêu Sắt Sắt trầm mặc.
Tầm Dương Vương phi quả thật là người kỳ quái, một hai nhất định phải ở Cẩn Vương phủ, thực ra chính nàng cũng hoài nghi nàng ta có tâm cơ.
Đúng là nàng ta tàn nhẫn ác độc, nhưng nói nàng ta âm hiểm xảo trá… Tiêu Sắt Sắt lại không cảm nhận được chút nào, mà nàng còn cảm thấy vị tiểu cô nãi nãi này là người chính nghĩa.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Giai Di, những lời này, ngươi có chắc chắn hay không?”
“Không có.” Quách Giai Di nhàn nhạt nói: “Nhưng mọi người đều biết nàng ta đối với Vương phi hết sức ân cần.”
Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Ý của Quách tỷ tỷ là, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo?*”
“Vương phi, thà rằng tin việc này có còn hơn không.” Ngữ điệu của Quách Giai Di nghiêm túc hơn so với ngày thường.
Ngọc Vong Ngôn suy nghĩ một chút, trong lòng đưa ra quyết định, nói với hai người: “Bổn vương sẽ quan sát thêm nhiều hơn, nhất định sẽ không mất cảnh giác.”
Quách Giai Di hành lễ, nói: “Vương gia suy đoán mọi chuyện cẩn thận, thật là sáng suốt.”
Ngọc Vong Ngôn không trả lời lại, thấy Quách Giai Di không có việc gì, liền cùng Tiêu Sắt Sắt trở về.
Ngọc Vong Ngôn nắm tay Tiêu Sắt Sắt, hắn đi ở phía trước, nàng đi theo sau hắn, trong lòng cảm thấy một trận lạnh lẽo không giải thích được, tóc tai ủ rũ, thậm chí còn phá vỡ không khí ngọt ngào giữa nàng và Ngọc Vong Ngôn.
Tiêu Sắt Sắt chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được quay lại nhìn Quách Giai Di, chỉ thấy nàng ta vẫn còn đứng dưới gốc cây sơn trà, hai tay đan vào nhau để trước người, một chiếc trâm cài đầu phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt Tiêu Sắt Sắt khiến nàng khó chịu quay đầu lại.
Nhìn hai người đã đi xa, đáy mắt sáng như nước thanh đạm của Quách Giai Di đột nhiên xuất hiện cảm giác như sương mù.
Tay nàng ta từ từ vươn ra, ngón tay kẹp thứ gì đó. Nhìn kỹ lại thì đó chính là ba chiếc kim châm…
Ngày mười bảy tháng năm năm Ất tỵ, Đường Thành Tiêu thị, di nương của Tiết thị được nâng lên làm chính thê, thứ nữ Tiêu Thư Đồng được nâng lên làm đích nữ.
Đối với một sự kiện lớn của gia tộc như vậy, đáng lẽ Tiêu Sắt Sắt phải đi. Nhưng ngày hôm ấy, thân thể nàng không được khỏe, chỉ phái người tặng lễ vật cho Tiêu gia, rồi ở lại vương phủ tĩnh dưỡng.
Trong Đế cung, hiện giờ đang bận rộn chuẩn bị cho việc hòa thân của công chúa Ngọc Phách, mấy ngày nay có rất nhiều người ra vào cung.
Thiên Anh Đế rất coi trọng lần hòa thân này của công chúa Ngọc Phách. Vì vậy, hắn ra lệnh cho các tư tế Thuận Kinh dựa theo lễ nghi phong tục của Đại Nghiêu phải chuẩn bị buổi lễ tế thật long trọng, cầu nguyện cho sự hòa bình lâu dài của Đại Nghiêu và Bắc Ngụy.
Địa điểm hiến tế là ở trước tế đàn của tông miếu.
Chủ tế cùng phụ tế vẫn là Triệu Phóng Yên và sư phụ của nàng. Dựa vào quy mô lần này, trừ bỏ bài xướng lễ cùng tán dẫn ở ngoài, còn cần tám người phụ giúp, tám linh mục, hầu như toàn bộ đều vận dụng để tham gia hiến tế.
Xét thấy có một số người có kinh nghiệm và trình độ ít ỏi, Thiên Anh Đế đã đặc biệt ra lệnh cho Triệu Phóng Yên phải đưa họ vào cung để hướng dẫn cho bọn họ.
Triệu Phóng Yên rốt cuộc cũng tạm thời thoát khỏi sự giam lỏng của Triệu gia.
Ngày tế lễ là do Tấn Vương chọn, đó là ngày 25 tháng 5 âm lịch, là ngày tốt để cầu phúc, tế tổ, khai thương.
Ngày 25, giờ Mão kém hai khắc.
Những dụng cụ dùng để hiến tế đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chủ tế đang nhấn mạnh và dặn dò những điều cần chú ý trong việc tế lễ lần cuối cùng. Triệu Phóng Yên bị một đám quan viên cùng nhóm tư tước vây quanh, những nam nhân, nữ nhân trẻ tuổi đều đang rất háo hức.
“Triệu tiểu thư, người xem văn võ bá quan đều đã tới cả rồi! Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy đó.”
“Phóng Yên tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị tốt rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót.”
“Ta tin muội!” Triệu Phóng Yên cười nói: “Mọi người ở với nhau thời gian dài như vậy, đều có sự ăn ý cả rồi, mặc kệ ước nguyện ban đầu của các ngươi khi gia nhập đoàn hiến tế là gì...”
Ước nguyện ban đầu?
“Ước nguyện ban đầu của ta chính là thích nó.”
“Ta là bởi vì ngưỡng mộ văn hóa Đại Nghiêu, cảm thấy lễ hiến tế là một phần không thể thiếu.”
“Ta…” Có một thanh âm nhút nhát vang lên: “Ta là bởi vì tin tưởng thứ gọi là hư vô huyền ảo, giống như là vận mệnh chú định vận mệnh còn có… Xem tinh.”
Triệu Phóng Yên cảm nhận được có một bàn tay đang thúc đẩy nàng, đột nhiên trái tim đập thình thịch vì hưng phấn.
Nàng nhìn người vừa nói lúc nãy, đó là cô nương nhỏ tuổi nhất trong đoàn hiến tế, ngày thường đều không nói chuyện nhiều, hóa ra nàng ấy cũng có niềm tin tín ngưỡng giống với nàng nhưng lại có chút không hòa nhập với mọi người.
“Phóng Yên tỷ tỷ, ta… Ta hôm nay muốn mạnh dạn nói ra.” Cô nương như gom đủ dũng khí, âm thanh cũng to lên: “Ta ủng hộ tỷ! Bởi vì tín ngưỡng của ta và tỷ đều giống nhau.”
Triệu Phóng Yên cười, trong lòng tràn ngập cảm động, giống như bản thân lưu lạc giữa biển người mênh mông cuối cùng cũng tìm thấy người đồng hành.
Nàng gật đầu, nắm lấy tay cô nương đó, lẩm bẩm: “Mặc kệ người khác thấy thế nào, chúng ta đều làm những gì mà bản thân mình cho là đúng, không phụ lòng mình, cũng muốn vì Đại Nghiêu mà góp một phần công sức.”
“Phóng Yên tỷ tỷ, tỷ yên tâm, lần hiến tế này nhất định sẽ kết thúc viên mãn. Chúng ta chờ mong ý niệm mong muốn hòa bình sẽ truyền đến tai của Thiên Tử, công chúa Ngọc Phách mang lại hòa bình lâu dài cho Đại Nghiêu và Bắc Ngụy.”
“Ừm. Hòa bình vạn tuế.” Đôi mắt của những thiếu niên, cô nương trẻ tuổi đều bừng sáng lên.
“Phóng Yên tỷ tỷ, chúng ta hãy lại sân để tập lần cuối cùng.” Bọn họ nói xong nhìn nhau và nhất trí gật đầu.
Triệu Phóng Yên gật đầu: “Các ngươi hãy đi trước, ta ở lại kiểm tra một chút xem chậu đồng và bình rượu đã tốt chưa.”
“Vâng, chúng ta đi trước.”
Một nhóm thiếu niên, thiếu nữ cười, trong lòng đầy sự hưng phấn cùng mong đợi, kết bạn đi tới chỗ sân tập, đến chỗ chủ tế đang tập điếu văn, đọc chúc quan.
Triệu Phóng Yên ở lại, cẩn thận kiểm tra dụng cụ, ngón tay mơn trớn bên ngoài rồi bên trong chậu đồng và bình rượu, đôi mắt chuyên chú hiện lên một tia ôn nhu giống như một cô nương đang vui mừng.
Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn đến sớm, Ngọc Vong Ngôn vừa tới đã bị đám Thường Hiếu vây quanh nói chuyện.
Tiêu Sắt Sắt xuyên qua một nhóm văn võ bá quan mặc y phục đen đỏ. choàng áo gấm tím thẫm, cũng không qua chỗ các mệnh phụ để chào hỏi mà đi tới chỗ Triệu Phóng Yên.
Ngay khi nàng vừa tới thì thấy Triệu Phóng Yên đang nửa quỳ nửa ngồi trước một bàn thấp, mặc áo choàng đen viền đỏ, khiến nàng ấy vừa trang nghiêm lại xinh đẹp như trong tranh bước ra.
Tiêu Sắt Sắt tiến lại, muốn nói chuyện cùng Triệu Phóng Yên nhưng không ngờ thấy nàng ấy trượt tay, một bình rượu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Không đợi Triệu Phóng Yên nhặt bình rượu lên thì có một bàn tay nhặt lên giúp nàng.
Hóa ra là Ngọc Khuynh Vân, không biết đã tới đây lúc nào, trả lại bình rượu cho Triệu Phóng Yên.
“Triệu tiểu thư, tại hạ vừa lúc đi ngang qua, thấy sắc mặt của tiểu thư không được tốt lắm. có phải là cảm thấy khẩn trương hay không?” Hắn vẫn luôn ôn hòa như vậy, nụ cười không chê vào đâu được.
Triệu Phóng Yên tiếp nhận bình rượu, một bên xem xem có bị nứt ở đâu không, một bên nói: “Phóng Yên chỉ là đột nhiên cảm thấy bất an, giống như là sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.