Chương 126: Tặng Tín Vật Cho Nhau
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Tuy Dụ
Beta: Thiên mạc
Chủ tiệm theo bản năng muốn ngăn bọn họ lại, nhưng Ngọc Khuynh Dương chạy rất nhanh, chỉ mong để tất cả mọi người đều quên cái dáng vẻ của hắn trông như thế nào. Trương Cẩm Lam bị hắn kéo theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc, mệt mỏi đến tê liệt, cũng không thấy hắn quan tâm thân thể nàng một chút nào.
“Ai da, chuyện này là như thế nào? Nam nhân kia sao lại như vậy chứ?”
“Đúng vậy! Dáng dấp đẹp mắt như thế, kết quả một chút khí độ cũng không có, cùng một nữ nhân đến đoạt đồ, đấu giá xong lại chạy trốn, thật là mất thể diện chết đi được!”
“Có câu nói như thế nào nhỉ? Kim ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong!”
Nghe những nữ khách nhân trong tiệm nghị luận, Tiêu Sắt Sắt đi đến trước mặt ông chủ, cười yếu ớt nói: “Vừa rồi đã để ngươi chê cười, thật sự xin lỗi.”
Ông chủ cũng không biết nên nói cái gì, tự biết nếu Tiêu Sắt Sắt muốn năm ngàn bốn trăm lượng hoàng kim là không thể nào, đành phải cười khổ nói: “Đáng thương tản tuyết này của ta, bán không được giá tiền cao.”
“Lời này cũng không thể nói như vậy, ban đầu ta trả cho ngươi hai ngàn hai trăm hai, đây đã là giá tiền cao không phải sao?” Tiêu Sắt Sắt tỏ ý bảo Hà Cụ lấy ngân phiếu ra, vẫy một cái, tổng cộng là hai ngàn năm trăm hai.
“Ông chủ, chuyện vừa rồi là ta thất lễ, thêm phiền toái cho ngươi, đây là ngân phiếu hai ngàn năm trăm hai, cũng không cần trả lại tiền lẻ.”
Ông chủ ngẩn ra, vội vàng nhận lấy ngân phiếu, mặt mày vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!”
“Chúng ta đi thôi Hà Cụ.” Tiêu Sắt Sắt chỉ cười không nói. Hồi tưởng về Ngọc Khuynh Dương, nàng sẽ không quên trong phủ của hắn còn bí mật nuôi tử sĩ.
Chuyện này nàng phải quan sát cẩn thận, chờ cơ hội để nắm thóp, còn có thể dùng chuyện này làm chứng cứ.
Lúc đi qua sông Bạch, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy một quán trà, gọi hai chén trà uống.
Nàng lấy hạt châu ngọc Hòa Điền đã mua được ra, tiếp theo từ trong quần áo cẩn thận lấy ra một vật, đem hạt châu ngọc Hòa Điền và vật này gộp lại với nhau.
Hà Cụ uống trà, hỏi: “Tiểu thư tại sao lại làm vậy?”
“Đưa cho vương gia.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vương gia nói, hôm nay muốn cho ta một tín vật trân quý hơn so với bạch ngọc cá chép, ta cũng muốn tặng cho chàng một đồ vật như thế. Lúc trước không có mua tản tuyết, là sợ mua về ta sẽ không giữ gìn được, sẽ làm nó bị mất màu, cho dù là phai màu một chút ta cũng sẽ cảm thấy không tốt. Bây giờ mua được tản tuyết, làm xong tín vật này, khiến nó trở nên tốt nhất đẹp nhất.”
Tay Hà Cụ bưng chén trà cứng đờ, rũ mắt yên lặng.
“Hà Cụ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Tiêu Sắt Sắt phát hiện hắn thất thần.
Hà Cụ thấp giọng nói: “Ta bỗng nhiên nghĩ tới thiếu tiểu thư.”
Lê Hoa Vu? Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, “Biểu tỷ thế nào?”
“... Không có gì.” Mặt Hà Cụ âm trầm, nhìn qua là biết có nỗi niềm khó nói.
Tiêu Sắt Sắt không truy cứu, mà hỏi cái khác: “Hà Cụ, ngươi thấy biểu tỷ tháo khăn che mặt xuống rồi sao?”
“Không có, ta và Hà Hoan đều chưa từng thấy qua.” Hạ Cụ nói: “Nghe nói người gặp qua hình dáng của thiếu tiểu thư, trừ gia chủ và tướng công nàng, còn lại đều chết hết rồi.”
Động tác trên tay Tiêu Sắt Sắt dừng lại, “Chết? Là bị biểu tỷ giết sao?”
“Không biết.” Viền mắt Hà Cụ trong bóng tối bao phủ sự ảm đạm, “Nghe nói, ngày đó thiếu tiểu thư ra đời, tất cả những người từng thấy mặt nàng, bao gồm mẹ ruột của nàng cùng bà mụ ở bên trong, toàn bộ đều chết hết.”
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày. Chuyện này nghe qua sao lại giống như là thủ đoạn tàn ác của những gia tộc lớn vậy chứ?
“Hình dáng của thiếu tiểu thư chính là một điều bí ẩn, hơn nữa còn điều là cấm kỵ.”
Hà Cụ có vẻ cảm thán nói, ngửa đầu đem chén trà uống hết vào miệng.
Bên bờ sông Bạch, người đến người đi.
Nước sông chậm rãi chảy, hồng kiều hoán nữ, trên bờ sông có người thả diều.
Giữa sông rải rác vài chiếc thuyền hoa sen, tựa như những đám mây dần dần biến đổi trên bầu trời, thong thả trôi trên sông.
Xuyên qua mờ mờ ảo ảo, Tiêu Sắt Sắt đã tới bờ Bạch. Cùng Ngọc Vong Ngôn hẹn ở chỗ này, Tiêu Sắt Sắt nhìn quanh bốn phía một lần, nhìn thấy dáng một thân xám khói đứng một mình ở chỗ kia.
“Sắt Sắt!”
m thanh của Ngọc Vong Ngôn vang lên, khiến lòng Tiêu Sắt Sắt cảm thấy vui mừng.
Nàng nhìn lại hướng mặt sông, bên bờ đậu một chiếc du thuyền nhỏ. Hà Hoan đang ở trên bờ vẫy tay, mà Ngọc Vong Ngôn đứng ở mũi thuyền, vạt áo bị gió cuốn mở ra một tầng hoa văn nhỏ bé.
“Sắt Sắt, tới đây.” Hắn ôn nhu gọi, ánh mắt yêu thương, mềm mại quấn lấy lòng Tiêu Sắt Sắt.
Nàng cười đi tới bờ sông, đưa một tay cho hắn đỡ, tay kia đang định nhấc váy lên, nhưng không nghĩ hắn trực tiếp ôm người nàng lên thuyền.
“Vong Ngôn…” Nàng nỉ non, sau khi đứng vững, cảm giác hai gò má có chút nóng.
Liếc nhìn Hà Hoan đang gãi gãi lỗ tai, còn chưa kịp ý thức được mình giống một giá cắm nến, đã bị Hà Cụ cầm cổ tay kéo đi.
Tiêu Sắt Sắt bật cười, thấy Ngọc Vong Ngôn tháo sợi dây nối với du thuyền bên bờ ra. Nước chảy đẩy du thuyền chậm rãi trôi cách xa bờ sông, hai người cũng mặc kệ du thuyền tùy ý trôi đi, nhìn nhau, ngồi cạnh nhau ở giữa thuyền.
Du thuyền phiêu đãng theo nước chảy.
Tiêu Sắt Sắt nhìn ngược lại bờ sông, lại nhìn người bên cạnh, trên mặt hiện ra chút sắc hồng, lẩm bẩm nói: “Vong Ngôn, ta có đồ muốn tặng cho chàng…”
“Ta cũng có.” Ngọc Vong Ngôn cười yếu ớt, quan sát mặt Tiêu Sắt Sắt nửa mong đợi nửa ngượng ngùng, “Ở Hồ Dương ta đã đáp ứng nàng, muốn tặng nàng một tín vật trân quý hơn so với bạch ngọc cá chép kia, chẳng qua là…”
“Cái gì?” Tiêu Sắt Sắt rụt rè hỏi.
Ngọc Vong Ngôn hơi có thẹn, “Chẳng qua là... Làm không tốt, sợ nàng không thích.”
“Sẽ không đâu. Chỉ cần là chàng cho, ta đều thích.”
Những lời này có sức mạnh cực lớn đối với Ngọc Vong Ngôn, khiến cho nụ cười của hắn trở nên sâu sắc hơn. Thấy hai cái tay ở trong tay áo của Tiêu Sắt Sắt đảo qua lại, hình như là đang cầm thứ gì đó, Ngọc Vong Ngôn nói: “Sắt Sắt, để ta tặng nàng trước đi.”
Hắn dứt lời, từ dưới y phục lấy ra một cái hộp xinh xắn. Mặt hộp là màu lụa đỏ, dùng sợi chỉ thêu vài hoa văn sẫm màu, Tiêu Sắt Sắt nhìn có chút ngạc nhiên mừng rỡ, cái hộp này cũng giống cái nàng đang cầm.
“Sắt Sắt, mở ra nhìn một chút.” Ngọc Vong Ngôn đem cái hộp đặt trên tay Tiêu Sắt Sắt.
“Ừ…” Tiêu Sắt Sắt cảm nhận được mong đợi và cảm xúc vui vẻ, tựa như là một con nai con đang chạm vào ngực nàng.
Nàng cẩn thận mở hộp ra.
Khi nhìn thấy vật trong hộp, cảm xúc kịch liệt nào đó giống như một tia chớp nhanh chóng đánh vào linh hồn nàng. Tứ chi như thu được dư thừa sức sống, trước mắt cũng giống như xuất hiện cầu vồng, tốt đẹp mà hạnh phúc như vậy.
“Cái này, đây là…”
Tiêu Sắt Sắt si ngốc quên luôn lời nói.
Nàng không dám tin, thứ mà hắn đưa cho nàng cũng giống kiểu mà nàng đang cầm.
Một sợi tơ hồng.
Một sợi tơ hồng nhìn có vẻ đơn giản.
Nhưng Ngọc Vong Ngôn dùng bốn đồng tiền với sợi tơ hồng dày, tự tay đan thành.
Kỹ thuật đan tơ hồng không tính là tinh xảo, Tiêu Sắt Sắt biết, vì nàng cũng dùng hai tay đan sợi tơ hồng kia, hai tay cầm bút và kiếm, có thể bày mưu lập kế, có thể viết vạn dặm non sông. Còn để có thể đan được chiếc vòng có sức sống như vậy, đối với hắn mà nói có chút hơi khó, nhưng hắn vẫn đan nghiêm túc như thế, mỗi một chi tiết đều đã dùng hết sức.
Trên sợi vòng còn xuyên ba hạt ngọc châu tròn, Tiêu Sắt Sắt nâng tơ hồng lên nhìn ngọc châu màu xanh nguyệt này, vành mắt có chút ẩm ướt.
“Ngọc Lam Điền…”
Nàng lẩm bẩm, không khỏi nghĩ đến hồ nước phía sau linh đường Cẩn vương phủ, dùng máu của Ngọc Vong Ngôn sau đó viết xuống hai câu thơ.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Nếu tơ hồng là duyên phận, ba viên ngọc Lam Điền chính là tam sinh.
Hắn tặng nàng tam sinh si tình quấn quýt, nàng sao lại không nghĩ ra chứ?
“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Có thích không?”
“Ừ, ta thích lắm.” Giọng Tiêu Sắt Sắt hơi nức nở.
Điều này làm cho Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc, đau lòng: “Sao vậy?”
Tiêu Sắt Sắt anh ninh: “Ta cảm thấy thật sự bất ngờ, chàng lại có thể tặng ta cái này.”
“Nói vậy, nàng thích nó phải không?”
“Thích, ta rất thích…” Tiêu Sắt Sắt cẩn thận đem tơ hồng để lại trong hộp, tiếp theo đem cái hộp kia của mình lấy ra, đưa cho Ngọc Vong Ngôn.
“Đây là ta tặng chàng, ta nghĩ, chàng cũng sẽ thích.”
“Dĩ nhiên.” Nàng tặng, hắn làm sao có thể không thích chứ?
Ngọc Vong Ngôn cười yếu ớt, nhận lấy cái hộp, giống như Tiêu Sắt Sắt rất cẩn thận mở ra. Mà phản ứng của hắn, cũng như Tiêu Sắt Sắt vậy, mặc kệ cảm xúc mừng như điên không ngừng trào ra, môi mỏng khẽ run, nhất thời không thốt ra lời, ánh mắt mừng rỡ khôn xiết.
“Sắt Sắt, nàng…” Hắn kinh ngạc vui mừng nâng tín vật Tiêu Sắt Sắt tặng cho hắn lên, thật không thể nghĩ đến, đây cũng là một sợi tơ hồng.
Cũng giống hắn, tơ hồng này chứa đựng tâm ý của Tiêu Sắt Sắt. Nàng rất khéo tay, so với hắn đan tất nhiên là tinh xảo hơn nhiều, mỗi một mắt nối tiếp cùng nút thắt hợp lại không chê vào đâu được.
Trên tơ hồng, cũng xuyên ba hạt ngọc châu tròn, chính là tản tuyết, nhàn nhạt sắc màu xám khói giống như là bộ gấm Tứ Xuyên của Ngọc Vong Ngôn, lạnh lùng mang theo ấm áp, màu sắc rực rỡ như sóng trên sông Giang, mênh mông sang trọng lại hoa lệ.
“Vong Ngôn, ta đeo tơ hồng cho chàng, có được không?” Tiêu Sắt Sắt cười, nơi khóe mắt bởi vì ướt át mà hơi đỏ lên.
“Đừng khóc.” Ngọc Vong Ngôn vội vàng xoa nhẹ khóe mắt nàng, ngón tay thô ráp mang theo vết chai lau đi nước mắt của Tiêu Sắt Sắt, động tác dịu dàng giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất.
Tiêu Sắt Sắt thuận thế bắt lấy tay Ngọc Vong Ngôn, nhẹ nhàng buông xuống, sau đó một tay cầm sợi tơ hồng của mình, linh hoạt vòng trên cổ tay của hắn, nhẹ nhàng thắt chặt.
“Vong Ngôn, ta cảm thấy, tơ hồng này cùng chàng rất hợp với chàng.”
“Ừ…” Ngọc Vong Ngôn nhu hòa nhìn dáng vẻ Tiêu Sắt Sắt thắt sợi dây, chuyên chú mà ôn nhu, mềm mại tràn đầy tình yêu, sợi tóc của nàng lướt qua cánh tay hắn, hơi ngứa một chút những đối với hắn đều rất đẹp đẽ ngọt ngào.
Tơ hồng buộc chặt, Ngọc Vong Ngôn cũng cầm dây đan của mình lên, cũng cột lên cho Tiêu Sắt Sắt.
Sợ khí lực của mình không tốt sẽ làm đau nàng, Ngọc Vong Ngôn cẩn thận từng chút một, Tiêu Sắt Sắt ngọt ngào cười một cái, cuối cùng cũng cột chắc sợi dây.
Hai sợi tơ hồng, đeo vào cổ tay của nhau, ánh sáng nhạt của Hòa Điền ngọc cùng Lam Điền ngọc chiếu vào nhau.
Bọn họ nhìn nhau cười, trong mắt đều là hình bóng của đối phương, chung quanh hết thảy đều hóa thành vân đạm phong khinh.
Trên sông Bạch rốt cuộc không chỉ có một du thuyền của bọn họ, hai người bởi vì quá mức chuyên chú, mà không để ý đến phương hướng du thuyền phiêu đãng. Kết quả ngay tại lúc này, chỗ lái thuyền đột nhiên truyền tới chấn động kịch liệt, thân thuyền nghiêng về một bên, Tiêu Sắt Sắt không kịp chuẩn bị, cả người ngửa ra phía sau ngã ra ngoài.
Beta: Thiên mạc
Chủ tiệm theo bản năng muốn ngăn bọn họ lại, nhưng Ngọc Khuynh Dương chạy rất nhanh, chỉ mong để tất cả mọi người đều quên cái dáng vẻ của hắn trông như thế nào. Trương Cẩm Lam bị hắn kéo theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc, mệt mỏi đến tê liệt, cũng không thấy hắn quan tâm thân thể nàng một chút nào.
“Ai da, chuyện này là như thế nào? Nam nhân kia sao lại như vậy chứ?”
“Đúng vậy! Dáng dấp đẹp mắt như thế, kết quả một chút khí độ cũng không có, cùng một nữ nhân đến đoạt đồ, đấu giá xong lại chạy trốn, thật là mất thể diện chết đi được!”
“Có câu nói như thế nào nhỉ? Kim ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong!”
Nghe những nữ khách nhân trong tiệm nghị luận, Tiêu Sắt Sắt đi đến trước mặt ông chủ, cười yếu ớt nói: “Vừa rồi đã để ngươi chê cười, thật sự xin lỗi.”
Ông chủ cũng không biết nên nói cái gì, tự biết nếu Tiêu Sắt Sắt muốn năm ngàn bốn trăm lượng hoàng kim là không thể nào, đành phải cười khổ nói: “Đáng thương tản tuyết này của ta, bán không được giá tiền cao.”
“Lời này cũng không thể nói như vậy, ban đầu ta trả cho ngươi hai ngàn hai trăm hai, đây đã là giá tiền cao không phải sao?” Tiêu Sắt Sắt tỏ ý bảo Hà Cụ lấy ngân phiếu ra, vẫy một cái, tổng cộng là hai ngàn năm trăm hai.
“Ông chủ, chuyện vừa rồi là ta thất lễ, thêm phiền toái cho ngươi, đây là ngân phiếu hai ngàn năm trăm hai, cũng không cần trả lại tiền lẻ.”
Ông chủ ngẩn ra, vội vàng nhận lấy ngân phiếu, mặt mày vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!”
“Chúng ta đi thôi Hà Cụ.” Tiêu Sắt Sắt chỉ cười không nói. Hồi tưởng về Ngọc Khuynh Dương, nàng sẽ không quên trong phủ của hắn còn bí mật nuôi tử sĩ.
Chuyện này nàng phải quan sát cẩn thận, chờ cơ hội để nắm thóp, còn có thể dùng chuyện này làm chứng cứ.
Lúc đi qua sông Bạch, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy một quán trà, gọi hai chén trà uống.
Nàng lấy hạt châu ngọc Hòa Điền đã mua được ra, tiếp theo từ trong quần áo cẩn thận lấy ra một vật, đem hạt châu ngọc Hòa Điền và vật này gộp lại với nhau.
Hà Cụ uống trà, hỏi: “Tiểu thư tại sao lại làm vậy?”
“Đưa cho vương gia.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vương gia nói, hôm nay muốn cho ta một tín vật trân quý hơn so với bạch ngọc cá chép, ta cũng muốn tặng cho chàng một đồ vật như thế. Lúc trước không có mua tản tuyết, là sợ mua về ta sẽ không giữ gìn được, sẽ làm nó bị mất màu, cho dù là phai màu một chút ta cũng sẽ cảm thấy không tốt. Bây giờ mua được tản tuyết, làm xong tín vật này, khiến nó trở nên tốt nhất đẹp nhất.”
Tay Hà Cụ bưng chén trà cứng đờ, rũ mắt yên lặng.
“Hà Cụ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Tiêu Sắt Sắt phát hiện hắn thất thần.
Hà Cụ thấp giọng nói: “Ta bỗng nhiên nghĩ tới thiếu tiểu thư.”
Lê Hoa Vu? Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, “Biểu tỷ thế nào?”
“... Không có gì.” Mặt Hà Cụ âm trầm, nhìn qua là biết có nỗi niềm khó nói.
Tiêu Sắt Sắt không truy cứu, mà hỏi cái khác: “Hà Cụ, ngươi thấy biểu tỷ tháo khăn che mặt xuống rồi sao?”
“Không có, ta và Hà Hoan đều chưa từng thấy qua.” Hạ Cụ nói: “Nghe nói người gặp qua hình dáng của thiếu tiểu thư, trừ gia chủ và tướng công nàng, còn lại đều chết hết rồi.”
Động tác trên tay Tiêu Sắt Sắt dừng lại, “Chết? Là bị biểu tỷ giết sao?”
“Không biết.” Viền mắt Hà Cụ trong bóng tối bao phủ sự ảm đạm, “Nghe nói, ngày đó thiếu tiểu thư ra đời, tất cả những người từng thấy mặt nàng, bao gồm mẹ ruột của nàng cùng bà mụ ở bên trong, toàn bộ đều chết hết.”
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày. Chuyện này nghe qua sao lại giống như là thủ đoạn tàn ác của những gia tộc lớn vậy chứ?
“Hình dáng của thiếu tiểu thư chính là một điều bí ẩn, hơn nữa còn điều là cấm kỵ.”
Hà Cụ có vẻ cảm thán nói, ngửa đầu đem chén trà uống hết vào miệng.
Bên bờ sông Bạch, người đến người đi.
Nước sông chậm rãi chảy, hồng kiều hoán nữ, trên bờ sông có người thả diều.
Giữa sông rải rác vài chiếc thuyền hoa sen, tựa như những đám mây dần dần biến đổi trên bầu trời, thong thả trôi trên sông.
Xuyên qua mờ mờ ảo ảo, Tiêu Sắt Sắt đã tới bờ Bạch. Cùng Ngọc Vong Ngôn hẹn ở chỗ này, Tiêu Sắt Sắt nhìn quanh bốn phía một lần, nhìn thấy dáng một thân xám khói đứng một mình ở chỗ kia.
“Sắt Sắt!”
m thanh của Ngọc Vong Ngôn vang lên, khiến lòng Tiêu Sắt Sắt cảm thấy vui mừng.
Nàng nhìn lại hướng mặt sông, bên bờ đậu một chiếc du thuyền nhỏ. Hà Hoan đang ở trên bờ vẫy tay, mà Ngọc Vong Ngôn đứng ở mũi thuyền, vạt áo bị gió cuốn mở ra một tầng hoa văn nhỏ bé.
“Sắt Sắt, tới đây.” Hắn ôn nhu gọi, ánh mắt yêu thương, mềm mại quấn lấy lòng Tiêu Sắt Sắt.
Nàng cười đi tới bờ sông, đưa một tay cho hắn đỡ, tay kia đang định nhấc váy lên, nhưng không nghĩ hắn trực tiếp ôm người nàng lên thuyền.
“Vong Ngôn…” Nàng nỉ non, sau khi đứng vững, cảm giác hai gò má có chút nóng.
Liếc nhìn Hà Hoan đang gãi gãi lỗ tai, còn chưa kịp ý thức được mình giống một giá cắm nến, đã bị Hà Cụ cầm cổ tay kéo đi.
Tiêu Sắt Sắt bật cười, thấy Ngọc Vong Ngôn tháo sợi dây nối với du thuyền bên bờ ra. Nước chảy đẩy du thuyền chậm rãi trôi cách xa bờ sông, hai người cũng mặc kệ du thuyền tùy ý trôi đi, nhìn nhau, ngồi cạnh nhau ở giữa thuyền.
Du thuyền phiêu đãng theo nước chảy.
Tiêu Sắt Sắt nhìn ngược lại bờ sông, lại nhìn người bên cạnh, trên mặt hiện ra chút sắc hồng, lẩm bẩm nói: “Vong Ngôn, ta có đồ muốn tặng cho chàng…”
“Ta cũng có.” Ngọc Vong Ngôn cười yếu ớt, quan sát mặt Tiêu Sắt Sắt nửa mong đợi nửa ngượng ngùng, “Ở Hồ Dương ta đã đáp ứng nàng, muốn tặng nàng một tín vật trân quý hơn so với bạch ngọc cá chép kia, chẳng qua là…”
“Cái gì?” Tiêu Sắt Sắt rụt rè hỏi.
Ngọc Vong Ngôn hơi có thẹn, “Chẳng qua là... Làm không tốt, sợ nàng không thích.”
“Sẽ không đâu. Chỉ cần là chàng cho, ta đều thích.”
Những lời này có sức mạnh cực lớn đối với Ngọc Vong Ngôn, khiến cho nụ cười của hắn trở nên sâu sắc hơn. Thấy hai cái tay ở trong tay áo của Tiêu Sắt Sắt đảo qua lại, hình như là đang cầm thứ gì đó, Ngọc Vong Ngôn nói: “Sắt Sắt, để ta tặng nàng trước đi.”
Hắn dứt lời, từ dưới y phục lấy ra một cái hộp xinh xắn. Mặt hộp là màu lụa đỏ, dùng sợi chỉ thêu vài hoa văn sẫm màu, Tiêu Sắt Sắt nhìn có chút ngạc nhiên mừng rỡ, cái hộp này cũng giống cái nàng đang cầm.
“Sắt Sắt, mở ra nhìn một chút.” Ngọc Vong Ngôn đem cái hộp đặt trên tay Tiêu Sắt Sắt.
“Ừ…” Tiêu Sắt Sắt cảm nhận được mong đợi và cảm xúc vui vẻ, tựa như là một con nai con đang chạm vào ngực nàng.
Nàng cẩn thận mở hộp ra.
Khi nhìn thấy vật trong hộp, cảm xúc kịch liệt nào đó giống như một tia chớp nhanh chóng đánh vào linh hồn nàng. Tứ chi như thu được dư thừa sức sống, trước mắt cũng giống như xuất hiện cầu vồng, tốt đẹp mà hạnh phúc như vậy.
“Cái này, đây là…”
Tiêu Sắt Sắt si ngốc quên luôn lời nói.
Nàng không dám tin, thứ mà hắn đưa cho nàng cũng giống kiểu mà nàng đang cầm.
Một sợi tơ hồng.
Một sợi tơ hồng nhìn có vẻ đơn giản.
Nhưng Ngọc Vong Ngôn dùng bốn đồng tiền với sợi tơ hồng dày, tự tay đan thành.
Kỹ thuật đan tơ hồng không tính là tinh xảo, Tiêu Sắt Sắt biết, vì nàng cũng dùng hai tay đan sợi tơ hồng kia, hai tay cầm bút và kiếm, có thể bày mưu lập kế, có thể viết vạn dặm non sông. Còn để có thể đan được chiếc vòng có sức sống như vậy, đối với hắn mà nói có chút hơi khó, nhưng hắn vẫn đan nghiêm túc như thế, mỗi một chi tiết đều đã dùng hết sức.
Trên sợi vòng còn xuyên ba hạt ngọc châu tròn, Tiêu Sắt Sắt nâng tơ hồng lên nhìn ngọc châu màu xanh nguyệt này, vành mắt có chút ẩm ướt.
“Ngọc Lam Điền…”
Nàng lẩm bẩm, không khỏi nghĩ đến hồ nước phía sau linh đường Cẩn vương phủ, dùng máu của Ngọc Vong Ngôn sau đó viết xuống hai câu thơ.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Nếu tơ hồng là duyên phận, ba viên ngọc Lam Điền chính là tam sinh.
Hắn tặng nàng tam sinh si tình quấn quýt, nàng sao lại không nghĩ ra chứ?
“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Có thích không?”
“Ừ, ta thích lắm.” Giọng Tiêu Sắt Sắt hơi nức nở.
Điều này làm cho Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc, đau lòng: “Sao vậy?”
Tiêu Sắt Sắt anh ninh: “Ta cảm thấy thật sự bất ngờ, chàng lại có thể tặng ta cái này.”
“Nói vậy, nàng thích nó phải không?”
“Thích, ta rất thích…” Tiêu Sắt Sắt cẩn thận đem tơ hồng để lại trong hộp, tiếp theo đem cái hộp kia của mình lấy ra, đưa cho Ngọc Vong Ngôn.
“Đây là ta tặng chàng, ta nghĩ, chàng cũng sẽ thích.”
“Dĩ nhiên.” Nàng tặng, hắn làm sao có thể không thích chứ?
Ngọc Vong Ngôn cười yếu ớt, nhận lấy cái hộp, giống như Tiêu Sắt Sắt rất cẩn thận mở ra. Mà phản ứng của hắn, cũng như Tiêu Sắt Sắt vậy, mặc kệ cảm xúc mừng như điên không ngừng trào ra, môi mỏng khẽ run, nhất thời không thốt ra lời, ánh mắt mừng rỡ khôn xiết.
“Sắt Sắt, nàng…” Hắn kinh ngạc vui mừng nâng tín vật Tiêu Sắt Sắt tặng cho hắn lên, thật không thể nghĩ đến, đây cũng là một sợi tơ hồng.
Cũng giống hắn, tơ hồng này chứa đựng tâm ý của Tiêu Sắt Sắt. Nàng rất khéo tay, so với hắn đan tất nhiên là tinh xảo hơn nhiều, mỗi một mắt nối tiếp cùng nút thắt hợp lại không chê vào đâu được.
Trên tơ hồng, cũng xuyên ba hạt ngọc châu tròn, chính là tản tuyết, nhàn nhạt sắc màu xám khói giống như là bộ gấm Tứ Xuyên của Ngọc Vong Ngôn, lạnh lùng mang theo ấm áp, màu sắc rực rỡ như sóng trên sông Giang, mênh mông sang trọng lại hoa lệ.
“Vong Ngôn, ta đeo tơ hồng cho chàng, có được không?” Tiêu Sắt Sắt cười, nơi khóe mắt bởi vì ướt át mà hơi đỏ lên.
“Đừng khóc.” Ngọc Vong Ngôn vội vàng xoa nhẹ khóe mắt nàng, ngón tay thô ráp mang theo vết chai lau đi nước mắt của Tiêu Sắt Sắt, động tác dịu dàng giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất.
Tiêu Sắt Sắt thuận thế bắt lấy tay Ngọc Vong Ngôn, nhẹ nhàng buông xuống, sau đó một tay cầm sợi tơ hồng của mình, linh hoạt vòng trên cổ tay của hắn, nhẹ nhàng thắt chặt.
“Vong Ngôn, ta cảm thấy, tơ hồng này cùng chàng rất hợp với chàng.”
“Ừ…” Ngọc Vong Ngôn nhu hòa nhìn dáng vẻ Tiêu Sắt Sắt thắt sợi dây, chuyên chú mà ôn nhu, mềm mại tràn đầy tình yêu, sợi tóc của nàng lướt qua cánh tay hắn, hơi ngứa một chút những đối với hắn đều rất đẹp đẽ ngọt ngào.
Tơ hồng buộc chặt, Ngọc Vong Ngôn cũng cầm dây đan của mình lên, cũng cột lên cho Tiêu Sắt Sắt.
Sợ khí lực của mình không tốt sẽ làm đau nàng, Ngọc Vong Ngôn cẩn thận từng chút một, Tiêu Sắt Sắt ngọt ngào cười một cái, cuối cùng cũng cột chắc sợi dây.
Hai sợi tơ hồng, đeo vào cổ tay của nhau, ánh sáng nhạt của Hòa Điền ngọc cùng Lam Điền ngọc chiếu vào nhau.
Bọn họ nhìn nhau cười, trong mắt đều là hình bóng của đối phương, chung quanh hết thảy đều hóa thành vân đạm phong khinh.
Trên sông Bạch rốt cuộc không chỉ có một du thuyền của bọn họ, hai người bởi vì quá mức chuyên chú, mà không để ý đến phương hướng du thuyền phiêu đãng. Kết quả ngay tại lúc này, chỗ lái thuyền đột nhiên truyền tới chấn động kịch liệt, thân thuyền nghiêng về một bên, Tiêu Sắt Sắt không kịp chuẩn bị, cả người ngửa ra phía sau ngã ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.