Chương 150: Ngã Xuống Sườn Núi
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Gia Duệ
Cũng may mấy ngày nay Ẩn Vương dùng quỷ đánh tường, phân tán nhóm người đang tìm kiếm kia ra, vậy nên, số lượng người tìm đến cũng không nhiều.
Tiêu Sắt Sắt đặt cây sáo lên môi, chưa đến lúc quan trọng, thì chưa thổi lên. Trước mắt nàng hiện lên khung cảnh trận chiến ác liệt, không thể không nói, Sơn Tông và Ẩn vương đều là cao thủ trong giang hồ, một quyền rất khó bị đánh bại, chỉ là Ẩn vương ngồi trên tảng đá, tấn công bằng âm thanh của chiếc khánh, sức mạnh kia khiến những ai đến gần hắn trong vòng bảy bước chân đều bị thất khiếu đến chết. Cùng với sự giúp đỡ của Bàng Linh và Trương Dật Phàm, không bao lâu, đám người đó đã bị giết chết chỉ còn lại hai người sống.
“Giữ lại nhân chứng.” Ẩn vương dừng lại cầm chiếc khánh trong tay, giống như chơi vẫn chưa đủ, âu yếm vuốt ve nó. Sau đó đặt chiếc khánh qua một bên, chậm rãi phủi ống tay áo rồi nói: “Trói hai tên kia lại, dẫn bọn chúng về Bình thành.”
Hai tên kia sớm đã bị dọa hồn bay phách tán, quỳ dưới chân Ẩn vương, dập đầu như con gà mổ thóc: “Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Chúng tôi chỉ là nghe theo lệnh của người khác, không có cách nào làm trái!”
“Muốn sống không?” Ẩn vương khẽ cười.
“Muốn! Muốn!”
“Vậy thì cùng bổn vương trở về Bình thành.”
“Vâng, vâng!”
Nhìn thấy hắn bình thản như vậy, Bàng Linh mím môi, kéo tay áo Sơn Tông nói: “Người này đang lợi dụng chúng ta!”
“Nhưng hắn cứu chúng ta không phải là giả.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Mặc dù cách này có chút nhàm chán.”
Đêm hôm đó, đoàn người ngủ qua đêm tại một thung lũng gần đó.
Thung lũng kia bốn phía đều là núi đá, che chắn gió tốt, một đống lửa được đốt lên, sưởi ấm đoàn người.
Trương Dật Phàm và Sơn Tông đi tìm chút cỏ, trải trên mặt đất. Bởi vì Tiêu Sắt Sắt đang có thai, hai người bọn họ giúp nàng trải nệm cỏ thật dày, tiện tay săn một ít thú để nướng ăn.
Ngắm bầu trời đêm trên núi, không hiểu sao lại thấy xanh hơn bên ngoài, trên bầu trời đêm tô điểm nhiều ngôi sao, giống như hoa bách hợp trắng trong hồ nước xanh thẳm. Lại vừa giống như đèn Khổng Minh đã bay rất xa, đem theo tâm tư của Tiêu Sắt Sắt bay đến bên người Ngọc Vong Ngôn.
Chàng có bình an hay không?
Nàng không thể nào biết được, Sơn Tông và Bàng Linh càng không biết. Sau khi bọn họ rơi xuống núi, liên quan đến việc Ngọc Vong Ngôn hộ tống Đế Cơ hòa thân, đã bị tầng tầng lớp lớp núi lớn ngăn cản, tình cảnh khó khăn trước mặt khó có thể cứu vớt.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt bỗng dâng lên nỗi chua xót chưa từng có, xen lẫn mơ hồ, giống như cái đinh cắm sâu trong tim của nàng.
Trước đây mỗi lần gặp khó khăn, nàng đều thấp thỏm lo lắng, giống như chuyện ở Hồ Dương, nàng bị lũ thủy phỉ bao vây trong tòa tháp năm tầng, một mình nàng chiến đấu.
Khi đó, nàng tin rằng đám thủy phỉ không làm khó được Vong Ngôn, cho nên vẫn bình tĩnh đợi chàng cùng chiến đấu. Thế nhưng lần này bọn họ gặp phải loại tập kích như thế này, khả năng lao ra ngoài rất thấp, cho dù Vong Ngôn không sao thì trước hết phải đem Ngọc Phách đến Bình thành, dọc đường đi không biết phải gặp mấy trận tập kích như vậy nữa.
Tiêu Sắt Sắt không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, nàng ngẩn người cúi đầu, vuốt ve bụng nhỏ.
Nếu Hà Hoan Hà Cụ còn sống, chắc chắn sẽ đến tìm nàng. Bây giờ bọn họ không thể tách rời với Ẩn Vương, có một số việc, nàng cần phải biết rõ.
Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, cẩn thận ra khỏi thung lũng, lần theo tiếng khánh vang lên không ngừng, tìm thấy Ẩn Vương.
Hắn ngồi dưới gốc cây tùng, ánh trăng sáng chiếu lên bộ y phục màu trắng, một tay ôm chiếc khánh, tay kia cứng nhắc gõ nhẹ.
Dường như đang đắm chìm trong thế giới của bản nhạc, hai mắt hắn nhắm lại, cơ thể khẽ lắc lư theo giai điệu, nửa ngày sau, giai điệu lại buồn trở lại, hắn cũng hát theo đó: "Nhìn những hàng sa kê, tai cây sa kê đỏ tươi. Bước đi trên nền đất cũ, nhịp bước thật chậm, trong lòng như muốn nghẹn lại. Những người có thể hiểu tôi nói rằng tôi đang buồn trong lòng. Những người không thể hiểu tôi hỏi tôi điều gì để tìm kiếm. Trời cao, ai bắt tôi bỏ nhà ra đi..."[3]
[3] 《黍离》: "Kê Li" được tuyển chọn từ "Sách Ca, Vương Phong", được sưu tầm từ dân gian, là một bài dân ca trong đời sống xã hội thời nhà Chu.
Tiêu Sắt Sắt biết, dựa vào tu vi của hắn, nhất định hắn đã biết nàng ở trước mặt. Nhưng không ai có thể quấy rầy hắn đắm chìm trong âm luật, như Sơn Tông đã nói, Ẩn Vương là kẻ si mê âm nhạc, cho dù có kề dao trên cổ thì hắn nhất quyết sẽ không từ bỏ nhạc khúc trong tay.
Một lúc sau, đợi hắn hát xong rồi mở mắt ra, Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Ẩn Vương, có vài lời ta không thể không đánh liều hỏi ngươi một câu, ngươi đang giúp hay lợi dụng chúng ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Điều này có quan trọng hay không?” Hắn thản nhiên hỏi.
“Quan trọng. Sự sống chết của phu quân ta và Đế Cơ hòa thân vẫn chưa rõ.” Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt trở nên nghiêm túc.
Ẩn Vương im lặng một hồi, đột nhiên trở nên cực kì nghiêm túc nói: “Ngươi muốn hòa sao?”
Tiêu Sắt Sắt ngạc nhiên không nói gì. Tất nhiên là nàng muốn hai nước hòa nhau, nhưng Vong Ngôn và Ngọc Phách có thể yên ổn trở về Bình thành hay không?
Nàng lạnh nhạt nói: “Cho dù Ngọc Phách Đế Cơ có hòa thân thành công thì cũng chỉ là gả cho một Thái tử không có chí lớn, nếu mất mạng, e rằng sau này cũng không thoát nổi quyền lực của Hoàng Hậu Bắc Ngụy.”
“Bây giờ nói những lời này vẫn còn quá sớm, trước khi nàng gả đi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu gả, nhất định phải gả cho Thái tử sao?” Ẩn Vương khôi phục giọng nói nhàn nhạt.
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày: “Ý của ngươi là sao?”
Ẩn Vương cười nhếch mép: “Gả cho Thái tử là số mệnh của nàng, nhưng gả cho người khác thì chính là may mắn của nàng. Trong đời người, gặp nhiều lý do khác nhau, đại khái là bảy phần số mệnh, ba phần vận thế, có cái gọi là định mệnh, cũng cái gọi là vô thường.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ẩn Vương tâm sáng như gương.”
“Là lòng yên tĩnh.” Hắn cười yếu ớt, “Mọi người đều nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hai mắt ta bất tiện, cứ như đóng cửa sổ này liền trở thành căn phòng tối đen. Ngược lại như vậy ta mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ đến những chuyện khác.”
Tiêu Sắt Sắt trầm ngâm suy nghĩ.
Ẩn Vương vuốt ve chiếc khánh, đôi mắt hắn tối sầm lại, “Đàm phán làm hòa, Hoàng Hậu và Thái tử sẽ ngã ngựa, điều này cũng không có gì phải lo lắng... Chỉ có điều thái độ của đôi vợ chồng kia không rõ ràng, các người lần này xảy ra chuyện, ta sợ rằng nàng ta sẽ…”
Đôi vợ chồng kia là ai, “nàng ta” là ai?
Tiêu Sắt Sắt không muốn quan tâm quá nhiều.
Nhưng khi nghe thấy “nàng ta” xuất hiện từ miệng Ấn Vương, nàng mới thực sự hiểu rằng vì sao ngay cả Ấn Vương, trưởng lão của m Dương phái cũng phải sợ “nàng ta”.
Ba ngày sau, nhóm người Tiêu Sắt Sắt đã vượt qua nhiều ngọn núi, cũng giết rất nhiều quan binh được phái đến để giết họ.
Những quan binh này đều ăn mặc như binh lính Đại Nghiêu, thực ra bọn chúng đều người mà Hoàng Hậu Bắc Ngụy cùng Thái tử phái tới.
Tiêu Sắt Sắt vẫn giống như những lần trước, cầm trùng sáo, bảo vệ Tiêu Trí Viễn tránh xa khỏi trận chiến khốc liệt.
Tiêu Trí Viễn rất hiểu chuyện, trực tiếp đi bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, không một chút giữ chân nàng.
Những binh lính bị Tiêu Sắt Sắt thu hút đến đều bị độc trùng cắn dẫn đến cơ thể co giật, cuối cùng suy kiệt mà chết.
Nhưng điều khiến hai tỷ đệ bọn họ không ngờ đến chính là trong đám binh lính này, có không ít người mang theo cung tên. Bọn chúng thấy huynh đệ của mình khi tới gần Tiêu Sắt Sắt liền chết một cách khó hiểu, dứt khoát ở xa giương cung, hướng về phía hai tỷ đệ bắn tên.
“Trí Viễn, nằm xuống!” Tiêu Sắt Sắt trong lòng hoảng sợ, mạnh mẽ kéo Trí Viễn ngã nhào xuống đất.
Hai tỷ đệ tránh được hai mũi tên, lăn trên mặt đất. Chuyện xảy ra quá đột ngột, tay Tiêu Sắt Sắt hung hăng nắm chặt mới giữ được một góc của cây sáo trùng, còn tay kia ôm Tiêu Trí Viễn, trời đất quay cuồng, chỉ thấy từng mũi tên bắn về phía bọn họ, một số bắn về phía trái phải, một số bắn qua nơi mà họ lăn qua...
Bỗng nhiên cảm nhận bên dưới bản thân mình trống không, Tiêu Sắt Sắt không khỏi kêu lên, bắt gặp ánh mặt kinh ngạc và hoảng sợ của Tiêu Trí Viễn.
Hai tỷ đệ đang rơi nhanh xuống dưới.
Đây có phải là vách đá không? Loại lo lắng này khiến trái tim của Tiêu Sắt Sắt như bất ổn, gấp đến độ quên cả thở.
Nàng không dám nghĩ bọn họ rơi xuống từ độ cao nào, lại càng không dám nghĩ đến bọn họ rơi xuống mặt đất sẽ bị biến thành bộ dạng gì.
Sự căng thẳng này chỉ kéo dài trong khoảng thời gian cực ngắn, bởi vì lưng Tiêu Trí Viễn chạm đất. Cơn đau kịch liệt bò khắp cơ thể dọc theo xương khớp, cả khuôn mặt đau đớn của Tiêu Trí Viễn trở nên vặn vẹo, tiếng hét đau đớn ngay bên tai Tiêu Sắt Sắt.
Có lẽ bọn họ đã rơi xuống một vùng trũng, mà nơi này lại có độ dốc khiến bọn họ lăn sau khi tiếp đất.
Tiêu Sắt Sắt nâng cái tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp đang ôm Tiêu Trí Viễn lên, không biết đây là máu của ai trong hai người bọn họ.
Hai tay Tiêu Trí Viễn cũng chảy nhiều máu nhưng hắn vẫn gắt gao che chở cho tỷ tỷ. Hai người bọn họ cứ như vậy một đường lăn xuống sườn núi, bị cành cây và đá đâm làm bị thương, từng trận đau đớn hành hạ lên cơ thể mỏng manh của bọn họ.
Sườn núi này rất dài, hai người bọn họ rốt cuộc cũng ngừng lại, giống như đã trải qua rất lâu rồi.
Tay Tiêu Sắt Sắt vẫn nắm chặt cây sáo trùng, phía trên dính đầy bùn đất, nơi được năm ngón tay nàng cũng dính máu me đầm đìa.
Tiêu Trí Viễn cố gắng đứng dậy, vội vàng đi tới đỡ Tiêu Sắt Sắt, quần áo của hai người từ trên xuống dưới đều bị cào nát, thân thể như bị vô số con kiến và côn trùng cắn, khắp nơi đau nhức, khớp xương đau như kim đâm.
"Tỷ tỷ, người không sao chứ?" Tiêu Trí Viễn thở hổn hển hỏi.
"Không sao..." Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt.
Sao nàng lại có cảm giác bụng dưới mình đau như vậy? Giống như bên trong có mấy cây dao nhỏ xoắn ở bên trong.
"Tỷ tỷ, người mau ăn chút thảo dược!" Tiêu Triết Viễn biết không thể chậm trễ, vội vàng lấy từ trong quần áo mấy loại thảo dược còn sót lại.
Tiêu Sắt Sắt ăn vào, đồng thời duỗi thẳng người, cơ thể bị thương nên một cử động nhỏ đều khiến nàng cảm thấy khó thở.
Tiêu Sắt Sắt lập tức ăn dược mà Tiêu Trí Viễn đưa, vuốt ve bụng dưới của mình, sợ rằng không bảo vệ được đứa trẻ, gấp đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tiêu Trí Viễn khó khăn đứng lên, "Tỷ tỷ, chúng ta đang ở đâu đây..." Hắn nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bọn Sơn Tông, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không chân thực.
"Lần này phải làm sao bây giờ, ngày hôm qua Ấn Vương nói chúng ta sắp rời khỏi núi, thế nhưng lúc này, chúng ta lại..." Tiêu Trí Viễn nói xong lại cắn răng một cái tự mình cắt đứt suy nghĩ, "Không được, thân thể của tỷ tỷ không thể chịu đựng được, ta phải chăm sóc tỉ ấy thật tốt, sẽ sớm gặp lại mọi người."
"Trí Viễn..."
"Tỷ tỷ, người nghỉ ngơi trước đi, đệ sẽ tìm cách trở về.”
"Trí Viễn… đợi một chút." Tiêu Sắt Sắt gọi hắn lại, yếu ớt nói: "Đừng trở về, hiện giờ bọn họ ngươi chết ta sống, chúng ta sẽ gây trở ngại..."
"Vậy thì chờ ở chỗ này sao?"
"Chờ đã, nếu muốn chờ..." đáy mắt Tiêu Sắt Sắt lộ ra dáng vẻ kiên định, "Thì chờ ít nhất nửa canh giờ, sau đó gọi bọn họ."
"Được."
Cũng may mấy ngày nay Ẩn Vương dùng quỷ đánh tường, phân tán nhóm người đang tìm kiếm kia ra, vậy nên, số lượng người tìm đến cũng không nhiều.
Tiêu Sắt Sắt đặt cây sáo lên môi, chưa đến lúc quan trọng, thì chưa thổi lên. Trước mắt nàng hiện lên khung cảnh trận chiến ác liệt, không thể không nói, Sơn Tông và Ẩn vương đều là cao thủ trong giang hồ, một quyền rất khó bị đánh bại, chỉ là Ẩn vương ngồi trên tảng đá, tấn công bằng âm thanh của chiếc khánh, sức mạnh kia khiến những ai đến gần hắn trong vòng bảy bước chân đều bị thất khiếu đến chết. Cùng với sự giúp đỡ của Bàng Linh và Trương Dật Phàm, không bao lâu, đám người đó đã bị giết chết chỉ còn lại hai người sống.
“Giữ lại nhân chứng.” Ẩn vương dừng lại cầm chiếc khánh trong tay, giống như chơi vẫn chưa đủ, âu yếm vuốt ve nó. Sau đó đặt chiếc khánh qua một bên, chậm rãi phủi ống tay áo rồi nói: “Trói hai tên kia lại, dẫn bọn chúng về Bình thành.”
Hai tên kia sớm đã bị dọa hồn bay phách tán, quỳ dưới chân Ẩn vương, dập đầu như con gà mổ thóc: “Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Chúng tôi chỉ là nghe theo lệnh của người khác, không có cách nào làm trái!”
“Muốn sống không?” Ẩn vương khẽ cười.
“Muốn! Muốn!”
“Vậy thì cùng bổn vương trở về Bình thành.”
“Vâng, vâng!”
Nhìn thấy hắn bình thản như vậy, Bàng Linh mím môi, kéo tay áo Sơn Tông nói: “Người này đang lợi dụng chúng ta!”
“Nhưng hắn cứu chúng ta không phải là giả.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Mặc dù cách này có chút nhàm chán.”
Đêm hôm đó, đoàn người ngủ qua đêm tại một thung lũng gần đó.
Thung lũng kia bốn phía đều là núi đá, che chắn gió tốt, một đống lửa được đốt lên, sưởi ấm đoàn người.
Trương Dật Phàm và Sơn Tông đi tìm chút cỏ, trải trên mặt đất. Bởi vì Tiêu Sắt Sắt đang có thai, hai người bọn họ giúp nàng trải nệm cỏ thật dày, tiện tay săn một ít thú để nướng ăn.
Ngắm bầu trời đêm trên núi, không hiểu sao lại thấy xanh hơn bên ngoài, trên bầu trời đêm tô điểm nhiều ngôi sao, giống như hoa bách hợp trắng trong hồ nước xanh thẳm. Lại vừa giống như đèn Khổng Minh đã bay rất xa, đem theo tâm tư của Tiêu Sắt Sắt bay đến bên người Ngọc Vong Ngôn.
Chàng có bình an hay không?
Nàng không thể nào biết được, Sơn Tông và Bàng Linh càng không biết. Sau khi bọn họ rơi xuống núi, liên quan đến việc Ngọc Vong Ngôn hộ tống Đế Cơ hòa thân, đã bị tầng tầng lớp lớp núi lớn ngăn cản, tình cảnh khó khăn trước mặt khó có thể cứu vớt.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt bỗng dâng lên nỗi chua xót chưa từng có, xen lẫn mơ hồ, giống như cái đinh cắm sâu trong tim của nàng.
Trước đây mỗi lần gặp khó khăn, nàng đều thấp thỏm lo lắng, giống như chuyện ở Hồ Dương, nàng bị lũ thủy phỉ bao vây trong tòa tháp năm tầng, một mình nàng chiến đấu.
Khi đó, nàng tin rằng đám thủy phỉ không làm khó được Vong Ngôn, cho nên vẫn bình tĩnh đợi chàng cùng chiến đấu. Thế nhưng lần này bọn họ gặp phải loại tập kích như thế này, khả năng lao ra ngoài rất thấp, cho dù Vong Ngôn không sao thì trước hết phải đem Ngọc Phách đến Bình thành, dọc đường đi không biết phải gặp mấy trận tập kích như vậy nữa.
Tiêu Sắt Sắt không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, nàng ngẩn người cúi đầu, vuốt ve bụng nhỏ.
Nếu Hà Hoan Hà Cụ còn sống, chắc chắn sẽ đến tìm nàng. Bây giờ bọn họ không thể tách rời với Ẩn Vương, có một số việc, nàng cần phải biết rõ.
Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, cẩn thận ra khỏi thung lũng, lần theo tiếng khánh vang lên không ngừng, tìm thấy Ẩn Vương.
Hắn ngồi dưới gốc cây tùng, ánh trăng sáng chiếu lên bộ y phục màu trắng, một tay ôm chiếc khánh, tay kia cứng nhắc gõ nhẹ.
Dường như đang đắm chìm trong thế giới của bản nhạc, hai mắt hắn nhắm lại, cơ thể khẽ lắc lư theo giai điệu, nửa ngày sau, giai điệu lại buồn trở lại, hắn cũng hát theo đó: "Nhìn những hàng sa kê, tai cây sa kê đỏ tươi. Bước đi trên nền đất cũ, nhịp bước thật chậm, trong lòng như muốn nghẹn lại. Những người có thể hiểu tôi nói rằng tôi đang buồn trong lòng. Những người không thể hiểu tôi hỏi tôi điều gì để tìm kiếm. Trời cao, ai bắt tôi bỏ nhà ra đi..."[3]
[3] 《黍离》: "Kê Li" được tuyển chọn từ "Sách Ca, Vương Phong", được sưu tầm từ dân gian, là một bài dân ca trong đời sống xã hội thời nhà Chu.
Tiêu Sắt Sắt biết, dựa vào tu vi của hắn, nhất định hắn đã biết nàng ở trước mặt. Nhưng không ai có thể quấy rầy hắn đắm chìm trong âm luật, như Sơn Tông đã nói, Ẩn Vương là kẻ si mê âm nhạc, cho dù có kề dao trên cổ thì hắn nhất quyết sẽ không từ bỏ nhạc khúc trong tay.
Một lúc sau, đợi hắn hát xong rồi mở mắt ra, Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Ẩn Vương, có vài lời ta không thể không đánh liều hỏi ngươi một câu, ngươi đang giúp hay lợi dụng chúng ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Điều này có quan trọng hay không?” Hắn thản nhiên hỏi.
“Quan trọng. Sự sống chết của phu quân ta và Đế Cơ hòa thân vẫn chưa rõ.” Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt trở nên nghiêm túc.
Ẩn Vương im lặng một hồi, đột nhiên trở nên cực kì nghiêm túc nói: “Ngươi muốn hòa sao?”
Tiêu Sắt Sắt ngạc nhiên không nói gì. Tất nhiên là nàng muốn hai nước hòa nhau, nhưng Vong Ngôn và Ngọc Phách có thể yên ổn trở về Bình thành hay không?
Nàng lạnh nhạt nói: “Cho dù Ngọc Phách Đế Cơ có hòa thân thành công thì cũng chỉ là gả cho một Thái tử không có chí lớn, nếu mất mạng, e rằng sau này cũng không thoát nổi quyền lực của Hoàng Hậu Bắc Ngụy.”
“Bây giờ nói những lời này vẫn còn quá sớm, trước khi nàng gả đi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu gả, nhất định phải gả cho Thái tử sao?” Ẩn Vương khôi phục giọng nói nhàn nhạt.
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày: “Ý của ngươi là sao?”
Ẩn Vương cười nhếch mép: “Gả cho Thái tử là số mệnh của nàng, nhưng gả cho người khác thì chính là may mắn của nàng. Trong đời người, gặp nhiều lý do khác nhau, đại khái là bảy phần số mệnh, ba phần vận thế, có cái gọi là định mệnh, cũng cái gọi là vô thường.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ẩn Vương tâm sáng như gương.”
“Là lòng yên tĩnh.” Hắn cười yếu ớt, “Mọi người đều nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hai mắt ta bất tiện, cứ như đóng cửa sổ này liền trở thành căn phòng tối đen. Ngược lại như vậy ta mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ đến những chuyện khác.”
Tiêu Sắt Sắt trầm ngâm suy nghĩ.
Ẩn Vương vuốt ve chiếc khánh, đôi mắt hắn tối sầm lại, “Đàm phán làm hòa, Hoàng Hậu và Thái tử sẽ ngã ngựa, điều này cũng không có gì phải lo lắng... Chỉ có điều thái độ của đôi vợ chồng kia không rõ ràng, các người lần này xảy ra chuyện, ta sợ rằng nàng ta sẽ…”
Đôi vợ chồng kia là ai, “nàng ta” là ai?
Tiêu Sắt Sắt không muốn quan tâm quá nhiều.
Nhưng khi nghe thấy “nàng ta” xuất hiện từ miệng Ấn Vương, nàng mới thực sự hiểu rằng vì sao ngay cả Ấn Vương, trưởng lão của m Dương phái cũng phải sợ “nàng ta”.
Ba ngày sau, nhóm người Tiêu Sắt Sắt đã vượt qua nhiều ngọn núi, cũng giết rất nhiều quan binh được phái đến để giết họ.
Những quan binh này đều ăn mặc như binh lính Đại Nghiêu, thực ra bọn chúng đều người mà Hoàng Hậu Bắc Ngụy cùng Thái tử phái tới.
Tiêu Sắt Sắt vẫn giống như những lần trước, cầm trùng sáo, bảo vệ Tiêu Trí Viễn tránh xa khỏi trận chiến khốc liệt.
Tiêu Trí Viễn rất hiểu chuyện, trực tiếp đi bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, không một chút giữ chân nàng.
Những binh lính bị Tiêu Sắt Sắt thu hút đến đều bị độc trùng cắn dẫn đến cơ thể co giật, cuối cùng suy kiệt mà chết.
Nhưng điều khiến hai tỷ đệ bọn họ không ngờ đến chính là trong đám binh lính này, có không ít người mang theo cung tên. Bọn chúng thấy huynh đệ của mình khi tới gần Tiêu Sắt Sắt liền chết một cách khó hiểu, dứt khoát ở xa giương cung, hướng về phía hai tỷ đệ bắn tên.
“Trí Viễn, nằm xuống!” Tiêu Sắt Sắt trong lòng hoảng sợ, mạnh mẽ kéo Trí Viễn ngã nhào xuống đất.
Hai tỷ đệ tránh được hai mũi tên, lăn trên mặt đất. Chuyện xảy ra quá đột ngột, tay Tiêu Sắt Sắt hung hăng nắm chặt mới giữ được một góc của cây sáo trùng, còn tay kia ôm Tiêu Trí Viễn, trời đất quay cuồng, chỉ thấy từng mũi tên bắn về phía bọn họ, một số bắn về phía trái phải, một số bắn qua nơi mà họ lăn qua...
Bỗng nhiên cảm nhận bên dưới bản thân mình trống không, Tiêu Sắt Sắt không khỏi kêu lên, bắt gặp ánh mặt kinh ngạc và hoảng sợ của Tiêu Trí Viễn.
Hai tỷ đệ đang rơi nhanh xuống dưới.
Đây có phải là vách đá không? Loại lo lắng này khiến trái tim của Tiêu Sắt Sắt như bất ổn, gấp đến độ quên cả thở.
Nàng không dám nghĩ bọn họ rơi xuống từ độ cao nào, lại càng không dám nghĩ đến bọn họ rơi xuống mặt đất sẽ bị biến thành bộ dạng gì.
Sự căng thẳng này chỉ kéo dài trong khoảng thời gian cực ngắn, bởi vì lưng Tiêu Trí Viễn chạm đất. Cơn đau kịch liệt bò khắp cơ thể dọc theo xương khớp, cả khuôn mặt đau đớn của Tiêu Trí Viễn trở nên vặn vẹo, tiếng hét đau đớn ngay bên tai Tiêu Sắt Sắt.
Có lẽ bọn họ đã rơi xuống một vùng trũng, mà nơi này lại có độ dốc khiến bọn họ lăn sau khi tiếp đất.
Tiêu Sắt Sắt nâng cái tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp đang ôm Tiêu Trí Viễn lên, không biết đây là máu của ai trong hai người bọn họ.
Hai tay Tiêu Trí Viễn cũng chảy nhiều máu nhưng hắn vẫn gắt gao che chở cho tỷ tỷ. Hai người bọn họ cứ như vậy một đường lăn xuống sườn núi, bị cành cây và đá đâm làm bị thương, từng trận đau đớn hành hạ lên cơ thể mỏng manh của bọn họ.
Sườn núi này rất dài, hai người bọn họ rốt cuộc cũng ngừng lại, giống như đã trải qua rất lâu rồi.
Tay Tiêu Sắt Sắt vẫn nắm chặt cây sáo trùng, phía trên dính đầy bùn đất, nơi được năm ngón tay nàng cũng dính máu me đầm đìa.
Tiêu Trí Viễn cố gắng đứng dậy, vội vàng đi tới đỡ Tiêu Sắt Sắt, quần áo của hai người từ trên xuống dưới đều bị cào nát, thân thể như bị vô số con kiến và côn trùng cắn, khắp nơi đau nhức, khớp xương đau như kim đâm.
"Tỷ tỷ, người không sao chứ?" Tiêu Trí Viễn thở hổn hển hỏi.
"Không sao..." Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt.
Sao nàng lại có cảm giác bụng dưới mình đau như vậy? Giống như bên trong có mấy cây dao nhỏ xoắn ở bên trong.
"Tỷ tỷ, người mau ăn chút thảo dược!" Tiêu Triết Viễn biết không thể chậm trễ, vội vàng lấy từ trong quần áo mấy loại thảo dược còn sót lại.
Tiêu Sắt Sắt ăn vào, đồng thời duỗi thẳng người, cơ thể bị thương nên một cử động nhỏ đều khiến nàng cảm thấy khó thở.
Tiêu Sắt Sắt lập tức ăn dược mà Tiêu Trí Viễn đưa, vuốt ve bụng dưới của mình, sợ rằng không bảo vệ được đứa trẻ, gấp đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tiêu Trí Viễn khó khăn đứng lên, "Tỷ tỷ, chúng ta đang ở đâu đây..." Hắn nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bọn Sơn Tông, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không chân thực.
"Lần này phải làm sao bây giờ, ngày hôm qua Ấn Vương nói chúng ta sắp rời khỏi núi, thế nhưng lúc này, chúng ta lại..." Tiêu Trí Viễn nói xong lại cắn răng một cái tự mình cắt đứt suy nghĩ, "Không được, thân thể của tỷ tỷ không thể chịu đựng được, ta phải chăm sóc tỉ ấy thật tốt, sẽ sớm gặp lại mọi người."
"Trí Viễn..."
"Tỷ tỷ, người nghỉ ngơi trước đi, đệ sẽ tìm cách trở về.”
"Trí Viễn… đợi một chút." Tiêu Sắt Sắt gọi hắn lại, yếu ớt nói: "Đừng trở về, hiện giờ bọn họ ngươi chết ta sống, chúng ta sẽ gây trở ngại..."
"Vậy thì chờ ở chỗ này sao?"
"Chờ đã, nếu muốn chờ..." đáy mắt Tiêu Sắt Sắt lộ ra dáng vẻ kiên định, "Thì chờ ít nhất nửa canh giờ, sau đó gọi bọn họ."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.