Chương 151: Tạo Hóa Trêu Ngươi
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Jelly
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Liên quan đến hai lời đồn này, lời đồn thứ nhất do Sơn Tông để Phi Hồng sơn trang đồn ra, còn lời đồn thứ hai, tám phần do Ẩn vương.
Dựa vào nội dung của lời đồn thứ hai, ngày đó Ẩn vương ở trong núi dùng thuật m Dương gọi quỷ đập tường, thuộc hạ của hắn cũng âm thầm tiêu diệt người của Ngọc Phách.
Tuy Ẩn vương bị nghi ngờ huyết thống, trục xuất Bình Thành, nhưng thế lực thủ hạ của hắn e là không yếu hơn hoàng hậu và thái tử. Đây cũng là suy đoán của Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn.
Vì đây là việc nội bộ của Bắc Ngụy, tất nhiên hai người sẽ không xen vào, chỉ xem tình hình mà âm thầm giúp Ẩn vương, xem như báo đáp hắn giúp Tiêu Sắt Sắt ngăn cản truy binh ở trong núi.
Kể từ đó, trước ngày đại hôn của Ngọc Phách, hai người có thể tạm thời nhàn rỗi. Nghe nói trong miếu Thành Hoàng ở Bình Thành có một vị đạo sĩ tu vi cực cao, coi bói rất linh, Bàng Linh tò mò muốn đi xem, Tiêu Sắt Sắt cũng dứt khoát kéo Ngọc Vong Ngôn cùng đi xem.
Miếu Thành Hoàng của mỗi một thành trì ở các nước đều giống nhau, miếu Thành Hoàng ở Bình Thành thờ cúng Thành Hoàng gia và Thành Hoàng phu nhân, hương khói thịnh vượng.
Vì để không phải xếp hàng, Bàng Linh chọn ngày trời mưa, thúc giục mọi người xuất phát. Tiêu Sắt Sắt thấy nàng tràn trề sự hào hứng, không thể không nể mặt, tất cả mang theo ô, lên xe ngựa đến miếu Thành Hoàng.
Bầu trời âm u, mưa to như trút nước cọ rửa cây cối hậu viện miếu Thành Hoàng trở nên xanh mượt.
Có mấy vị đạo sĩ cầm ô giấy đi ra từ trong sân, trong tay nâng dầu vừng và trái cây cúng đi về phía phòng có tượng Phật. Bàng Linh ngăn lại hỏi đạo trưởng xem bói ở đâu, họ vội vàng chỉ về một hướng, Bàng Linh vui vẻ đi đến.
Một phòng bình thường được xây ở trong sân, mùi đàn hương lượn lờ, có một vị đạo sĩ y phục màu lam ngồi xếp bằng xoa nhẹ đàn ngọc. Trước mặt hắn chính là quẻ xăm, Bàng Linh tiến lên, bộ mặt cầu xin chờ đạo sĩ đàn xong mới hỏi: “Bọn ta đến xem bói, nghe nói ngài bói rất linh nghiệm.”
Vị đạo sĩ đánh giá qua mấy người, tiếp theo bưng quẻ xăm lên, nói một tiếng “Vô Lượng Thiên Tôn”, hai mắt khép kín, lắc ống quẻ.
“Ta trước.” Bàng Linh cười nói.
Một quẻ xăm bỗng nhiên rơi ra, Bàng Linh vội vã cúi người tiếp được.
“Cùng nhau vượt nghìn dặm tứ hải... Cái này nghĩa là gì?” Bàng Linh nhìn chữ trên quẻ xăm, cười hỏi.
Đạo sĩ không nói, sắc mặt lặng như giếng cổ.
Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một hồi, cười nhạt: “Xem mặt chữ đoán ý tứ, hình như nói ngươi sẽ cùng người nào đó dạo chơi tứ hải, nhìn phong cảnh nghìn dặm.”
“A! Thật sao? Nếu là thật, vậy rất tốt!” Khóe miệng Bàng Linh giương cao. Những ngày tháng sống ở Cẩn vương phủ giống như ngồi tù, nàng đã thấy chán muốn chết. So ra thì ngắm cảnh khắp nơi càng thú vị hơn.
“Ta cũng bói một quẻ.” Tiêu Sắt Sắt đến bên cạnh đạo sĩ, cười nhẹ cúi chào: “Đạo trưởng, ta muốn bói một quẻ cho ta và phu quân.”
Đạo sĩ gật đầu, chốc lát, quẻ xăm của Tiêu Sắt Sắt cũng rơi ra.
“Mau mau mau, ta xem xem.” Bàng Linh cúi người trước nhặt quẻ xăm lên nhìn chăm chú nói: “Trăng giữa hồ, thuyền vấn vương. Nghĩa là gì?”
Tiêu Sắt Sắt cười như hoa cúc thanh nhã giữa mùa thu, trao đổi ánh mắt với Ngọc Vong Ngôn mà chỉ hai người có thể hiểu.
Quẻ bói này, nếu là thật, vậy sẽ là cuộc sống mà họ hướng đến.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của họ, Bàng Linh cười một tiếng, nhanh nhẹn nói: “Xem ra là quẻ tốt.”
“Ừ... Vậy ta cũng bói một quẻ.” Hà Hoan sờ vành tai, hơi ngại ngùng cười, trong đáy mắt toàn là sự thành kính.
Đạo sĩ nhìn hắn một cái, chỉ chốc lát, rơi ra quẻ thuộc về Hà Hoan.
“Để ta xem.” Hà Hoan chờ đợi, căng thẳng nắm chặt quẻ gỗ, đối diện với mặt sau quẻ xăm, trái tim bình bịch không dám lật xem chữ trên quẻ.
Trương Dật Phàm thấy vậy, chép chép miệng, cười nhạo nói: “Chẳng phải ngươi là tử sĩ à, ngay cả lá gan xem chữ cũng không có!” Nói xong liền động thủ cướp về, còn đọc chữ trên quẻ một cách đầy đủ.
“Lương thực bội thu, gia súc dồi dào.”
Tiêu Sắt Sắt sửng sốt.
Trương Dật Phàm cau mặt: “Có ý gì?” Sau đó đưa quẻ cho Tiêu Trí Viễn: “Ngươi giải thích đi!”
Tiêu Chí Viễn nghiêm túc nói: “Nghĩa là thu hoạch được mùa, trong nhà vật nuôi sinh đẻ dồi dào, cũng có thể hình dung người dân thịnh vượng. Hà Hoan đại ca, đây là một quẻ tốt, hạnh phúc cát tường.”
Mọi người không nhịn cười nổi, Hà Hoàn đỏ một đường từ tai đến cổ. Hắn là tử sĩ, cũng không phải là nông phu, cái gì mà lương thực bội thu, gia súc dồi dào, làm vườn chăn nuôi hắn không hứng thú.
Hiếm khi một sân nhỏ thanh tịnh lại có ra tiếng cười đùa xua tan sự lo lắng mấy ngày nay, Bàng Linh vỗ bả vai Trương Dật Phàm nói: “Tiểu quỷ, ngươi cũng xem một quẻ đi, nói không chừng bói ra phú khả địch quốc(*)!”
* phú khả địch quốc: của cải tương đương với 1 quốc gia
Trương Dật Phàm liếc mắt trừng Bàng Linh một cái, một tay hất tay nàng ra: “Nhàm chán!”
“Ha ha...” Bàng Linh không khỏi cười vang lên, vỗ bả vai Hà Cụ: “Hà Cụ huynh đệ, nhìn ngươi suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm túc, giống như người khác thiếu nợ huynh bốn ngàn vạn lượng bạc vậy, đến bói một quẻ thả lỏng đi.”
Cơ mặt Hà Cụ hơi co lại, không nói lời nào, bình tĩnh đến trước mặt đạo sĩ.
Rất nhanh, quẻ xăm của Hà Cụ đã rơi ra.
“Mau xem!” Bàng Linh khá thích náo nhiệt, thích thú đoạt lấy quẻ xăm, cười đọc: “Kiếp người giữa trời đất, chợt như khách phương xa... Ai giải thích đi!”
Tiêu Sắt Sắt sửng sốt, gương mắt vốn tràn đầy tươi cười nháy mắt biến thành màu xanh, rùng mình từ chân lên.
Nàng còn nhớ Ngọc Phách đã đọc câu thơ này trên tường thành phía bắc Đại Nghiêu. Kiếp người giữa trời đất, chợt như khách phương xa, ý nghĩa câu thơ này là nói, trước mặt trời đất, tuổi thọ con người ngắn ngủi giống như một vị khách vội vàng đến rồi đi. Mà bây giờ, đây là ý nghĩa trên quẻ bói của Hà Cụ, Hà Cụ...
“Ôi, sao không ai nói gì?” Bàng Linh nhìn mấy người như đang bị hóa đá, đem quẻ xăm trong tay lật qua lật lại mấy lần: “Các ngươi đều không biết ý nghĩa của quẻ xăm này sao?”
Trương Dật Phàm không thích đọc sách, câu thơ nho nhã này hắn cũng không hiểu. Hà Hoan Hà Cụ cũng đọc ít sách, Hà Hoan kinh ngạc trợn mắt nhìn Hà Cụ, lại nhìn về phía Tiêu Trí Viễn. Sắc mặt Tiêu Trí Viễn hơi xanh, một lúc sau vòng vo cười nói: “Ta cũng không biết...”
Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh hơn Tiêu Trí Viễn, lúc này dĩ nhiên mặt không biến sắc, không nhìn ra một chút thay đổi.
“Thực ra ta biết ý nghĩa quẻ xăm này.” Qua một hồi lâu, Tiêu Sắt Sắt cười nhạt đi ra: “Đơn giản là nói đi đến nhiều nơi, gần giống với quẻ xăm của Bàng Linh.”
Hà Hoan lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, sờ tai nói: “Đúng, tiểu thư nói đúng, thuộc hạ với đại ca luôn bôn ba, mấy năm nay cũng đi qua nhiều nước.”
“Chứ sao nữa, từ sau khi các ngươi tìm được ta, Hà Cụ đã cùng chạy đến Hồ Dương, hiện tại lại đến Bắc Ngụy.” Tiêu Sắt Sắt vừa nói vừa cười với Ngọc Vong Ngôn, sâu trong đáy mắt hai người đều cất giấu loại tình cảm phức tạp.
Những điều này đều được đạo sĩ nhìn thấy, khuôn mặt đạo sĩ lạnh nhạt, lại trở lại ngồi trước bàn dài, đánh một khúc đàn linh hoạt kỳ ảo xa xưa.
Ngũ âm cùng phát, một khúc tri âm tri kỷ, tiếng đàn như một dòng nước chảy mà mọi người có thể che giấu lòng mình.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Liên quan đến hai lời đồn này, lời đồn thứ nhất do Sơn Tông để Phi Hồng sơn trang đồn ra, còn lời đồn thứ hai, tám phần do Ẩn vương.
Dựa vào nội dung của lời đồn thứ hai, ngày đó Ẩn vương ở trong núi dùng thuật m Dương gọi quỷ đập tường, thuộc hạ của hắn cũng âm thầm tiêu diệt người của Ngọc Phách.
Tuy Ẩn vương bị nghi ngờ huyết thống, trục xuất Bình Thành, nhưng thế lực thủ hạ của hắn e là không yếu hơn hoàng hậu và thái tử. Đây cũng là suy đoán của Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn.
Vì đây là việc nội bộ của Bắc Ngụy, tất nhiên hai người sẽ không xen vào, chỉ xem tình hình mà âm thầm giúp Ẩn vương, xem như báo đáp hắn giúp Tiêu Sắt Sắt ngăn cản truy binh ở trong núi.
Kể từ đó, trước ngày đại hôn của Ngọc Phách, hai người có thể tạm thời nhàn rỗi. Nghe nói trong miếu Thành Hoàng ở Bình Thành có một vị đạo sĩ tu vi cực cao, coi bói rất linh, Bàng Linh tò mò muốn đi xem, Tiêu Sắt Sắt cũng dứt khoát kéo Ngọc Vong Ngôn cùng đi xem.
Miếu Thành Hoàng của mỗi một thành trì ở các nước đều giống nhau, miếu Thành Hoàng ở Bình Thành thờ cúng Thành Hoàng gia và Thành Hoàng phu nhân, hương khói thịnh vượng.
Vì để không phải xếp hàng, Bàng Linh chọn ngày trời mưa, thúc giục mọi người xuất phát. Tiêu Sắt Sắt thấy nàng tràn trề sự hào hứng, không thể không nể mặt, tất cả mang theo ô, lên xe ngựa đến miếu Thành Hoàng.
Bầu trời âm u, mưa to như trút nước cọ rửa cây cối hậu viện miếu Thành Hoàng trở nên xanh mượt.
Có mấy vị đạo sĩ cầm ô giấy đi ra từ trong sân, trong tay nâng dầu vừng và trái cây cúng đi về phía phòng có tượng Phật. Bàng Linh ngăn lại hỏi đạo trưởng xem bói ở đâu, họ vội vàng chỉ về một hướng, Bàng Linh vui vẻ đi đến.
Một phòng bình thường được xây ở trong sân, mùi đàn hương lượn lờ, có một vị đạo sĩ y phục màu lam ngồi xếp bằng xoa nhẹ đàn ngọc. Trước mặt hắn chính là quẻ xăm, Bàng Linh tiến lên, bộ mặt cầu xin chờ đạo sĩ đàn xong mới hỏi: “Bọn ta đến xem bói, nghe nói ngài bói rất linh nghiệm.”
Vị đạo sĩ đánh giá qua mấy người, tiếp theo bưng quẻ xăm lên, nói một tiếng “Vô Lượng Thiên Tôn”, hai mắt khép kín, lắc ống quẻ.
“Ta trước.” Bàng Linh cười nói.
Một quẻ xăm bỗng nhiên rơi ra, Bàng Linh vội vã cúi người tiếp được.
“Cùng nhau vượt nghìn dặm tứ hải... Cái này nghĩa là gì?” Bàng Linh nhìn chữ trên quẻ xăm, cười hỏi.
Đạo sĩ không nói, sắc mặt lặng như giếng cổ.
Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một hồi, cười nhạt: “Xem mặt chữ đoán ý tứ, hình như nói ngươi sẽ cùng người nào đó dạo chơi tứ hải, nhìn phong cảnh nghìn dặm.”
“A! Thật sao? Nếu là thật, vậy rất tốt!” Khóe miệng Bàng Linh giương cao. Những ngày tháng sống ở Cẩn vương phủ giống như ngồi tù, nàng đã thấy chán muốn chết. So ra thì ngắm cảnh khắp nơi càng thú vị hơn.
“Ta cũng bói một quẻ.” Tiêu Sắt Sắt đến bên cạnh đạo sĩ, cười nhẹ cúi chào: “Đạo trưởng, ta muốn bói một quẻ cho ta và phu quân.”
Đạo sĩ gật đầu, chốc lát, quẻ xăm của Tiêu Sắt Sắt cũng rơi ra.
“Mau mau mau, ta xem xem.” Bàng Linh cúi người trước nhặt quẻ xăm lên nhìn chăm chú nói: “Trăng giữa hồ, thuyền vấn vương. Nghĩa là gì?”
Tiêu Sắt Sắt cười như hoa cúc thanh nhã giữa mùa thu, trao đổi ánh mắt với Ngọc Vong Ngôn mà chỉ hai người có thể hiểu.
Quẻ bói này, nếu là thật, vậy sẽ là cuộc sống mà họ hướng đến.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của họ, Bàng Linh cười một tiếng, nhanh nhẹn nói: “Xem ra là quẻ tốt.”
“Ừ... Vậy ta cũng bói một quẻ.” Hà Hoan sờ vành tai, hơi ngại ngùng cười, trong đáy mắt toàn là sự thành kính.
Đạo sĩ nhìn hắn một cái, chỉ chốc lát, rơi ra quẻ thuộc về Hà Hoan.
“Để ta xem.” Hà Hoan chờ đợi, căng thẳng nắm chặt quẻ gỗ, đối diện với mặt sau quẻ xăm, trái tim bình bịch không dám lật xem chữ trên quẻ.
Trương Dật Phàm thấy vậy, chép chép miệng, cười nhạo nói: “Chẳng phải ngươi là tử sĩ à, ngay cả lá gan xem chữ cũng không có!” Nói xong liền động thủ cướp về, còn đọc chữ trên quẻ một cách đầy đủ.
“Lương thực bội thu, gia súc dồi dào.”
Tiêu Sắt Sắt sửng sốt.
Trương Dật Phàm cau mặt: “Có ý gì?” Sau đó đưa quẻ cho Tiêu Trí Viễn: “Ngươi giải thích đi!”
Tiêu Chí Viễn nghiêm túc nói: “Nghĩa là thu hoạch được mùa, trong nhà vật nuôi sinh đẻ dồi dào, cũng có thể hình dung người dân thịnh vượng. Hà Hoan đại ca, đây là một quẻ tốt, hạnh phúc cát tường.”
Mọi người không nhịn cười nổi, Hà Hoàn đỏ một đường từ tai đến cổ. Hắn là tử sĩ, cũng không phải là nông phu, cái gì mà lương thực bội thu, gia súc dồi dào, làm vườn chăn nuôi hắn không hứng thú.
Hiếm khi một sân nhỏ thanh tịnh lại có ra tiếng cười đùa xua tan sự lo lắng mấy ngày nay, Bàng Linh vỗ bả vai Trương Dật Phàm nói: “Tiểu quỷ, ngươi cũng xem một quẻ đi, nói không chừng bói ra phú khả địch quốc(*)!”
* phú khả địch quốc: của cải tương đương với 1 quốc gia
Trương Dật Phàm liếc mắt trừng Bàng Linh một cái, một tay hất tay nàng ra: “Nhàm chán!”
“Ha ha...” Bàng Linh không khỏi cười vang lên, vỗ bả vai Hà Cụ: “Hà Cụ huynh đệ, nhìn ngươi suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm túc, giống như người khác thiếu nợ huynh bốn ngàn vạn lượng bạc vậy, đến bói một quẻ thả lỏng đi.”
Cơ mặt Hà Cụ hơi co lại, không nói lời nào, bình tĩnh đến trước mặt đạo sĩ.
Rất nhanh, quẻ xăm của Hà Cụ đã rơi ra.
“Mau xem!” Bàng Linh khá thích náo nhiệt, thích thú đoạt lấy quẻ xăm, cười đọc: “Kiếp người giữa trời đất, chợt như khách phương xa... Ai giải thích đi!”
Tiêu Sắt Sắt sửng sốt, gương mắt vốn tràn đầy tươi cười nháy mắt biến thành màu xanh, rùng mình từ chân lên.
Nàng còn nhớ Ngọc Phách đã đọc câu thơ này trên tường thành phía bắc Đại Nghiêu. Kiếp người giữa trời đất, chợt như khách phương xa, ý nghĩa câu thơ này là nói, trước mặt trời đất, tuổi thọ con người ngắn ngủi giống như một vị khách vội vàng đến rồi đi. Mà bây giờ, đây là ý nghĩa trên quẻ bói của Hà Cụ, Hà Cụ...
“Ôi, sao không ai nói gì?” Bàng Linh nhìn mấy người như đang bị hóa đá, đem quẻ xăm trong tay lật qua lật lại mấy lần: “Các ngươi đều không biết ý nghĩa của quẻ xăm này sao?”
Trương Dật Phàm không thích đọc sách, câu thơ nho nhã này hắn cũng không hiểu. Hà Hoan Hà Cụ cũng đọc ít sách, Hà Hoan kinh ngạc trợn mắt nhìn Hà Cụ, lại nhìn về phía Tiêu Trí Viễn. Sắc mặt Tiêu Trí Viễn hơi xanh, một lúc sau vòng vo cười nói: “Ta cũng không biết...”
Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh hơn Tiêu Trí Viễn, lúc này dĩ nhiên mặt không biến sắc, không nhìn ra một chút thay đổi.
“Thực ra ta biết ý nghĩa quẻ xăm này.” Qua một hồi lâu, Tiêu Sắt Sắt cười nhạt đi ra: “Đơn giản là nói đi đến nhiều nơi, gần giống với quẻ xăm của Bàng Linh.”
Hà Hoan lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, sờ tai nói: “Đúng, tiểu thư nói đúng, thuộc hạ với đại ca luôn bôn ba, mấy năm nay cũng đi qua nhiều nước.”
“Chứ sao nữa, từ sau khi các ngươi tìm được ta, Hà Cụ đã cùng chạy đến Hồ Dương, hiện tại lại đến Bắc Ngụy.” Tiêu Sắt Sắt vừa nói vừa cười với Ngọc Vong Ngôn, sâu trong đáy mắt hai người đều cất giấu loại tình cảm phức tạp.
Những điều này đều được đạo sĩ nhìn thấy, khuôn mặt đạo sĩ lạnh nhạt, lại trở lại ngồi trước bàn dài, đánh một khúc đàn linh hoạt kỳ ảo xa xưa.
Ngũ âm cùng phát, một khúc tri âm tri kỷ, tiếng đàn như một dòng nước chảy mà mọi người có thể che giấu lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.