Chương 152: Ngươi Muốn Gả Cho Ai
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Hoài Linh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Mùa thu năm nay, Bình thành Bắc Nguỵ đã có những thay đổi long trời lở đất.
Đầu tiên là Ẩn Vương liên hợp với tay sai của mình ở đại điện hoàng cung tổ chức một màn lấy máu nhận thân. Ngọc Vong Ngôn cho Sơn Tông dẫn người núp gần đấy quan sát toàn bộ quá trình. Kết quả của một màn lấy máu nhận thân là: Ẩn vương lật đổ âm mưu của hoàng hậu và Thái tử lúc trước vu oan hắn không phải là con vua, chứng minh việc lấy máu nhận thân lần trước là hai người kia âm thầm động tay động chân.
Hoàng đế Bắc Nguỵ vốn rất sủng ái mẫu thân của Ẩn vương là Thục phi, hiện tại biết Ẩn Vương là con của mình thì vô cùng vui mừng, đồng thời cũng vô cùng tức giận việc hoàng hậu và Thái tử hãm hại Ẩn vương, trong một thời gian ngắn biết được hai chuyện lớn khiến cơ thể chịu không nổi mà hộc máu.
Ngay sau đó Ẩn vương lại gọi lên hai nhân chứng, hai người này chính là hai nhân chứng sống lúc trước bắt được ở trong núi, lại còn ăn mặc y phục của binh lính Đại Nghiêu. Hai người này nói ra hết mọi thứ, cắn ngược lại bè cánh của hoàng hậu và Thái tử có ý muốn làm hại Ngọc Phách đế cơ, nghe xong mọi chuyện làm hoàng đế Bắc Nguỵ tức đến mức trực tiếp té xỉu, toàn bộ Thái y viện dốc lực chữa trị.
Sau khi Sơn Tông trở về lập tức đến chỗ Ngọc Vong Ngôn bẩm báo, Ngọc Vong Ngôn nhàn nhạt nói: “Bình thành sắp tới sẽ có một hồi gió tanh mưa máu, truyền lời cho Ngọc Phách, bảo nàng ở yên một chỗ đừng đi ra ngoài.”
Ba ngày sau, hoàng hậu Bắc Ngụy và Thái tử bắt đầu hành động.
Cung biến không hề có điềm báo nhưng lại làm cho máu chảy thành sông. Ngọc Phách trốn ở nơi của mình, chỉ dám mở một khe cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, thấy nhiều nô tì không kịp trốn tránh nên bị giết, thi thể và máu tươi nằm ngổn ngang. Vây cánh tham dự cung biến cùng với thế lực bảo vệ hoàng cung ở đại điện chiến đấu với nhau, máu tươi từ bậc thang chảy xuống nhìn như là một dòng sông nhỏ. Từng người từng người ngã xuống, hai bên đạp lên thi thể tiến lên điên cuồng chém giết, cung biến diễn ra từ sáng sớm đến hoàng hôn, trong cung đâu đâu cũng là máu.
Cuối giờ thân, cung biến kết thúc, trong bình thành xuất hiện nhiều đám cháy lớn. Lửa lớn thiêu đốt mọi nơi, trong tiếng lửa cháy còn lẫn những tiếng kêu thảm thiết, từng vệt máu bị bắn lên trên tường đã để lại từng vệt đen.
Người dân không ai dám ra khỏi cửa, tất cả đều run run rẩy rẩy canh giữ ở trong nhà, chỉ dám nhìn hé ra bên ngoài qua khung cửa sổ.
Đây là Ẩn vương đang giết người.
Khi cung biến sắp kết thúc thì thủ hạ của hắn mới hành động, nhanh chóng thu thập hết binh lính của hoàng hậu và Thái tử, cũng để trọng binh an bài tại đại điện, đe dọa phụ hoàng ốm yếu trên giường.
Đồng thời, thế lực của hắn tắm máu cho Bình thành, tiêu diệt toàn bộ thế lực của hoàng hậu và Thái tử một cách ngoan độc, dứt khoát, sạch sẽ.
“Người như vậy, chính là vô nhân tính……” Người phụ nữ mặc trang phục Lâu Lan sau khi cùng phu quân bàn bạc cả một đêm thì vẫn quyết định mắt nhắm mắt mở đối với việc tranh đấu của hai bên. Lúc này nàng đang cùng phu quân đứng ở trên tòa tháp cao nhất Bình thành, trong tay nghịch một con rắn vàng nhỏ, nhìn về phía những ánh lửa, châm chọc nói, “Cứ nhất định phải khiến cả Bình thành tắm trong máu tươi sao? Đang yên đang lành tự dưng khắp nơi toàn máu…”
“Thắng làm vua thua làm giặc. Không muốn bị nhổ cỏ tận gốc thì ngay từ đầu không nên tham gia, nếu không thì liên lụy người nhà là đương nhiên.” Giọng nói lạnh lùng vang lên. Phu quân nàng có danh xưng “Sói vương Bắc Nguỵ” – Thương tướng quân. Thương thị xưa nay luôn đứng ngoài cuộc, chỉ lo chiến sự, rời xa danh lợi mới có thể trường tồn đời đời.
Ngày hai mươi mốt tháng chín, bè cánh của hoàng hậu và Thái tử bị diệt toàn bộ, Ẩn vương thay hoàng đế Bắc Nguỵ ở trên giường bệnh ban ra chiếu chỉ ban chết. Ngay trong đêm đó, lụa trắng và rượu độc đã kết thúc sinh mạng của hai người đó.
Ngày hai mươi ba tháng chín, hoàng đế Bắc Ngụy trải qua sự chữa trị tận tình của Thái y viện nhưng vẫn không qua khỏi. Trước khi chết còn trừng mắt, không cam lòng bắt lấy tay của Ẩn vương dặn dò hắn ngày sau nhất định phải cẩn thận bọn gian nịnh.
Ngày hai mươi lăm tháng chín, Ẩn vương nhận chức vị Nhiếp Chính Vương Bắc Nguỵ, nâng đỡ tam thái tử lúc ấy mới năm tuổi đăng cơ hoàng đế, đồng thời ban ra chiếu chỉ, hứa hẹn sẽ chung sống hòa bình cùng Đại Nghiêu. Sau khi chiếu chỉ được ban ra, các bá tánh đều vui mừng khen ngợi, thân nhân của họ cũng không cần đi lên chiến trường nữa, sẽ không cần trải qua cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Ngày ba mươi tháng chín, Nhiếp Chính Vương Ẩn vương cùng tiểu hoàng đế triệu kiến đám người Ngọc Vong Ngôn ở Ngự thư phòng. Mấy ngày nay Ngọc Phách tinh thần không yên, người nàng sắp gả cho đã chết, mà nàng vẫn còn mang danh đế cơ hòa thân, ở trong cung chính là một thân phận khá xấu hổ. Hiện giờ đối mặt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế, Ngọc Phách yên tĩnh đứng trong Ngự thư phòng, dương cằm, duy trì tư thế của một đế cơ cao quý, khiêm nhường, nhưng đôi lông mày hơi cau lại lộ ra bất an của nàng.
“Ngọc Phách đế cơ, gần đây đã ủy khuất ngươi.” Nhiếp Chính Vương mặt mang nhàn nhạt ý cười, hai mắt không hề nhìn vào nàng nhưng Ngọc Phách lại cảm thấy chính mình như là bị xem hết toàn bộ, đứng ngồi không yên.
Nhiếp Chính Vương bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn gả cho ai?”
Lời vừa nói ra làm cho mấy người trong Ngự Thư đều hơi thay đổi sắc mặt.
Ngọc Phách kinh ngạc cùng Ngọc Vong Ngôn trao đổi ánh mắt, nhìn về phía Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương cười cười: “Ngươi thân là đế cơ hòa thân, một ngày không gả vào Nguyên thị hoàng tộc, chính là không hoàn thành sứ mệnh hòa thân. Thái tử đã chết, hiện tại người có thể cùng ngươi hòa thân chỉ có hoàng đế và bổn vương.”
“Nhiếp Chính Vương…” Ngọc Phách đế cơ không biết phải nói như thế nào.
Nhiếp Chính Vương trong tay cầm cái chuông, tiện tay gõ mấy cái, âm thanh trong trẻo vang lên cũng đem theo lời của hắn vang lên.
“Ngươi nếu làm hoàng hậu Bắc Nguỵ, trước mắt hoàng đế còn nhỏ nên ngươi phải hao tổn nhiều sức lực chăm sóc bệ hạ. Còn nếu làm Nhiếp Chính Vương phi, bổn vương hiện tại nắm toàn bộ chính sự, có chút không tiện, đại khái chỉ yêu cầu ngươi đọc sổ con, hỗ trợ phê chỉ thị linh tinh.”
Ngọc Phách động động môi, tầm mắt nhìn nghiêng sang một bên.
Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Ngọc Phách, lẳng lặng chờ đợi nàng trả lời. Lúc này hai bọn họ đều không thích hợp nói chuyện, tất cả phải dựa vào sự lựa chọn của Ngọc Phách.
“Ta… làm Vương phi.” Ngọc Phách đem tầm mắt trở về, hít sâu một hơi để ổn định lại suy nghĩ, nói một cách từ tốn, tự nhiên: “Để ta làm đôi mắt của Vương gia đi, hy vọng Bắc Nguỵ cùng Đại Nghiêu về sau mãi mãi hoà bình.”
Nhiếp Chính Vương không chút kinh ngạc, gật gật đầu, “Bổn vương hứa sẽ dùng hết năng lực của mình duy trì hòa bình hai nước, sau này ngươi cũng sẽ khá vất vả.”
Bảy ngày sau, Bắc Nguỵ Nhiếp Chính Vương cùng Đại Nghiêu Ngọc Phách đế cơ đại hôn, đó là một hôn lễ xa hoa long trọng, mang theo hi vọng hòa bình của bá tánh nhân dân hai nước.
Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở chỗ khách quý xem lễ. Khi thấy cảnh Nhiếp Chính Vương cùng Ngọc Phách bái đường, trong lòng Tiêu Sắt Sắt thật sự chúc phúc cho hai người. Không biết lý do gì nhưng nàng chính là cảm thấy Ngọc Phách về sau sẽ thật hạnh phúc, cuộc hòa thân này không phải là hố lửa, mà là một sự bắt đầu mới tràn ngập hy vọng.
Lúc sắp phải trở về Đại Nghiêu, Sơn Tông bỗng nhiên nói là muốn trở về Phi Hồng Sơn Trang thăm nghĩa muội cùng các huynh đệ sau đó sẽ xem xét trở về Thuận Kinh.
Ngọc Vong Ngôn tự nhiên tùy hắn đi, Tiêu Sắt Sắt còn nói: “Sơn Tông mệt mỏi cả năm thì nên cho hắn nghỉ phép dài hạn, hảo hảo nghỉ ngơi một phen.”
“Ta có thể đi ra ngoài một chút hay không?” Bàng Linh tóm được cơ hội này dò hỏi Tiêu Sắt Sắt, nàng thật sự không muốn quay về Cẩn vương phủ nữa.
“Bàng Linh muốn đi nơi nào?” Tiêu Sắt Sắt cười hỏi.
“Ta a, ta muốn đi tìm Giang Nguyên tiên sinh!” Bàng Linh nói xong, ánh mắt càng thêm sáng, “Nghệ thuật đúc kiếm của Giang Nguyên tiên sinh nổi tiếng như vậy, ta nhất định phải đi nhìn tận mắt, nếu có thể được tiên sinh đúc kiếm cho thì liệt tổ liệt tông của Bàng gia dù ở dưới cửu tuyền đều có thể mỉm cười!”
Giang Nguyên tiên sinh đúng là có từng đúc cho Sơn Tông bốn cây kiếm đen, đột nhiên nghe Bàng Linh nhắc tới người này, Sơn Tông nhìn nhìn chuôi kiếm của mình, khóe mắt hiện lên một mạt ý cười.
Mấy người lúc này vừa từ Ngự thư phòng đi ra không lâu đi qua một nữ tử mặc trang phục Lan Lâu đi về hướng cửa cung, vừa lúc nghe thấy được “Giang Nguyên tiên sinh” bốn chữ, nhíu nhíu mày, buồn bã nói: “Giang Nguyên chỉ là người nghiện kiếm không thôi……”
“Ngươi nói gì?” Bàng Linh bất mãn trong lòng vì thần tượng bị người khác coi thường, quay đầu nói: “Giang Nguyên tiên sinh mỹ danh truyền xa, ai mà chẳng biết hắn có thuật đúc kiếm xuất thần nhập hóa?”
Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ cười nói: “Vậy Bàng Linh, Giang Nguyên hiện tại ở nơi nào đâu? Ngươi muốn như thế nào đi tìm hắn?”
Bàng Linh theo bản năng ném mặt trừng mắt Sơn Tông, ý muốn hắn cho mình cái đáp án. Sơn Tông lại lắc lắc đầu, có điểm bất đắc dĩ buông tay nói: “Thanh kiếm này, cũng là người khác đưa cho.” Ý tứ chính là, hắn cũng chưa từng được gặp Giang Nguyên tiên sinh, cũng không biết nơi ở của Giang Nguyên.
Bàng Linh vốn định nói, nếu như vậy thì nàng tự mình đi hỏi thăm là ra, không nghĩ tới nữ tử kia cười lạnh một tiếng, nói: “Tìm hắn? Đi Lâu Lan là được…… Hắn ở tại Lâu Lan phía tây Đô Thành.”
“Sao ngươi biết được?” Bàng Linh vui vẻ, lập tức sáp lại hỏi thêm.
Nữ tử rất là khinh thường quét mắt qua nhìn mấy người, trong lòng ôm con rắn nhỏ đi tới, tức giận nói: “Hắn là ca ca ta ……”
Đột nhiên không khí yên tĩnh lãi, rồi qua một lúc lâu mới nghe thấy Bàng Linh khiếp sợ hô to: “Ngươi ngươi ngươi —— ca cangươi x!” Tiếng la rung trời động mà, “Nổi tiếng thiên hạ đại kiếm sư Giang Nguyên tiên sinh vậy mà là ca ca ngươi!”
Bàng Linh thề, đây là lần đầu tiên nghe thấy lời nói thật mà giống như đùa kiểu này.
“Thôi thôi, dù sao cũng đã biết nơi ở Giang Nguyên tiên sinh nên ta khởi hành đi Lâu Lan đây.” Bàng Linh cười đến trương dương diễm lệ.
Tiêu Sắt Sắt vội nói: “Bên kia Lâu Lan là Tây Vực, phong tục cũng khác biệt rất nhiều so với Trung Nguyên, ngươi một mình đi đến đó thật sự làm ta không yên lòng.” Nhìn mắt Sơn Tông, nói: “Sơn Tông, nếu không ngươi trước tiên hộ tống Bàng Linh đi Lâu Lan, sau đó mới đi Phi Hồng sơn trang gặp nghĩa muội ngươi, cũng không mất nhều thời gian đâu đúng không?”
Sơn Tông chuyển mắt nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, “Vương gia người xem…”
“Ngươi hộ tống Bàng Linh đi như vậy cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy được rồi.” Sơn Tông liền biết, Ngọc Vong Ngôn nhất định sẽ phụ họa Tiêu Sắt Sắt nói, “Bàng trắc phi, tại hạ sẽ bảo đảm ngươi dọc theo đường đi an toàn.”
“Ngươi vẫn là trực tiếp kêu tên của ta đi.” Bàng Linh mắt trợn nói.
Tiêu Sắt Sắt buồn cười, tiến đến Ngọc Vong Ngôn bên tai, nhỏ giọng nói: “Chàng cứ như vậy đem tiểu nương tử đưa cho Sơn Tông?”
Ngọc Vong Ngôn sắc mặt trầm xuống, ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, nghiêm mặt nói: “Sắt Sắt, ta không có tiểu nương tử.”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Mùa thu năm nay, Bình thành Bắc Nguỵ đã có những thay đổi long trời lở đất.
Đầu tiên là Ẩn Vương liên hợp với tay sai của mình ở đại điện hoàng cung tổ chức một màn lấy máu nhận thân. Ngọc Vong Ngôn cho Sơn Tông dẫn người núp gần đấy quan sát toàn bộ quá trình. Kết quả của một màn lấy máu nhận thân là: Ẩn vương lật đổ âm mưu của hoàng hậu và Thái tử lúc trước vu oan hắn không phải là con vua, chứng minh việc lấy máu nhận thân lần trước là hai người kia âm thầm động tay động chân.
Hoàng đế Bắc Nguỵ vốn rất sủng ái mẫu thân của Ẩn vương là Thục phi, hiện tại biết Ẩn Vương là con của mình thì vô cùng vui mừng, đồng thời cũng vô cùng tức giận việc hoàng hậu và Thái tử hãm hại Ẩn vương, trong một thời gian ngắn biết được hai chuyện lớn khiến cơ thể chịu không nổi mà hộc máu.
Ngay sau đó Ẩn vương lại gọi lên hai nhân chứng, hai người này chính là hai nhân chứng sống lúc trước bắt được ở trong núi, lại còn ăn mặc y phục của binh lính Đại Nghiêu. Hai người này nói ra hết mọi thứ, cắn ngược lại bè cánh của hoàng hậu và Thái tử có ý muốn làm hại Ngọc Phách đế cơ, nghe xong mọi chuyện làm hoàng đế Bắc Nguỵ tức đến mức trực tiếp té xỉu, toàn bộ Thái y viện dốc lực chữa trị.
Sau khi Sơn Tông trở về lập tức đến chỗ Ngọc Vong Ngôn bẩm báo, Ngọc Vong Ngôn nhàn nhạt nói: “Bình thành sắp tới sẽ có một hồi gió tanh mưa máu, truyền lời cho Ngọc Phách, bảo nàng ở yên một chỗ đừng đi ra ngoài.”
Ba ngày sau, hoàng hậu Bắc Ngụy và Thái tử bắt đầu hành động.
Cung biến không hề có điềm báo nhưng lại làm cho máu chảy thành sông. Ngọc Phách trốn ở nơi của mình, chỉ dám mở một khe cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, thấy nhiều nô tì không kịp trốn tránh nên bị giết, thi thể và máu tươi nằm ngổn ngang. Vây cánh tham dự cung biến cùng với thế lực bảo vệ hoàng cung ở đại điện chiến đấu với nhau, máu tươi từ bậc thang chảy xuống nhìn như là một dòng sông nhỏ. Từng người từng người ngã xuống, hai bên đạp lên thi thể tiến lên điên cuồng chém giết, cung biến diễn ra từ sáng sớm đến hoàng hôn, trong cung đâu đâu cũng là máu.
Cuối giờ thân, cung biến kết thúc, trong bình thành xuất hiện nhiều đám cháy lớn. Lửa lớn thiêu đốt mọi nơi, trong tiếng lửa cháy còn lẫn những tiếng kêu thảm thiết, từng vệt máu bị bắn lên trên tường đã để lại từng vệt đen.
Người dân không ai dám ra khỏi cửa, tất cả đều run run rẩy rẩy canh giữ ở trong nhà, chỉ dám nhìn hé ra bên ngoài qua khung cửa sổ.
Đây là Ẩn vương đang giết người.
Khi cung biến sắp kết thúc thì thủ hạ của hắn mới hành động, nhanh chóng thu thập hết binh lính của hoàng hậu và Thái tử, cũng để trọng binh an bài tại đại điện, đe dọa phụ hoàng ốm yếu trên giường.
Đồng thời, thế lực của hắn tắm máu cho Bình thành, tiêu diệt toàn bộ thế lực của hoàng hậu và Thái tử một cách ngoan độc, dứt khoát, sạch sẽ.
“Người như vậy, chính là vô nhân tính……” Người phụ nữ mặc trang phục Lâu Lan sau khi cùng phu quân bàn bạc cả một đêm thì vẫn quyết định mắt nhắm mắt mở đối với việc tranh đấu của hai bên. Lúc này nàng đang cùng phu quân đứng ở trên tòa tháp cao nhất Bình thành, trong tay nghịch một con rắn vàng nhỏ, nhìn về phía những ánh lửa, châm chọc nói, “Cứ nhất định phải khiến cả Bình thành tắm trong máu tươi sao? Đang yên đang lành tự dưng khắp nơi toàn máu…”
“Thắng làm vua thua làm giặc. Không muốn bị nhổ cỏ tận gốc thì ngay từ đầu không nên tham gia, nếu không thì liên lụy người nhà là đương nhiên.” Giọng nói lạnh lùng vang lên. Phu quân nàng có danh xưng “Sói vương Bắc Nguỵ” – Thương tướng quân. Thương thị xưa nay luôn đứng ngoài cuộc, chỉ lo chiến sự, rời xa danh lợi mới có thể trường tồn đời đời.
Ngày hai mươi mốt tháng chín, bè cánh của hoàng hậu và Thái tử bị diệt toàn bộ, Ẩn vương thay hoàng đế Bắc Nguỵ ở trên giường bệnh ban ra chiếu chỉ ban chết. Ngay trong đêm đó, lụa trắng và rượu độc đã kết thúc sinh mạng của hai người đó.
Ngày hai mươi ba tháng chín, hoàng đế Bắc Ngụy trải qua sự chữa trị tận tình của Thái y viện nhưng vẫn không qua khỏi. Trước khi chết còn trừng mắt, không cam lòng bắt lấy tay của Ẩn vương dặn dò hắn ngày sau nhất định phải cẩn thận bọn gian nịnh.
Ngày hai mươi lăm tháng chín, Ẩn vương nhận chức vị Nhiếp Chính Vương Bắc Nguỵ, nâng đỡ tam thái tử lúc ấy mới năm tuổi đăng cơ hoàng đế, đồng thời ban ra chiếu chỉ, hứa hẹn sẽ chung sống hòa bình cùng Đại Nghiêu. Sau khi chiếu chỉ được ban ra, các bá tánh đều vui mừng khen ngợi, thân nhân của họ cũng không cần đi lên chiến trường nữa, sẽ không cần trải qua cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Ngày ba mươi tháng chín, Nhiếp Chính Vương Ẩn vương cùng tiểu hoàng đế triệu kiến đám người Ngọc Vong Ngôn ở Ngự thư phòng. Mấy ngày nay Ngọc Phách tinh thần không yên, người nàng sắp gả cho đã chết, mà nàng vẫn còn mang danh đế cơ hòa thân, ở trong cung chính là một thân phận khá xấu hổ. Hiện giờ đối mặt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế, Ngọc Phách yên tĩnh đứng trong Ngự thư phòng, dương cằm, duy trì tư thế của một đế cơ cao quý, khiêm nhường, nhưng đôi lông mày hơi cau lại lộ ra bất an của nàng.
“Ngọc Phách đế cơ, gần đây đã ủy khuất ngươi.” Nhiếp Chính Vương mặt mang nhàn nhạt ý cười, hai mắt không hề nhìn vào nàng nhưng Ngọc Phách lại cảm thấy chính mình như là bị xem hết toàn bộ, đứng ngồi không yên.
Nhiếp Chính Vương bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn gả cho ai?”
Lời vừa nói ra làm cho mấy người trong Ngự Thư đều hơi thay đổi sắc mặt.
Ngọc Phách kinh ngạc cùng Ngọc Vong Ngôn trao đổi ánh mắt, nhìn về phía Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương cười cười: “Ngươi thân là đế cơ hòa thân, một ngày không gả vào Nguyên thị hoàng tộc, chính là không hoàn thành sứ mệnh hòa thân. Thái tử đã chết, hiện tại người có thể cùng ngươi hòa thân chỉ có hoàng đế và bổn vương.”
“Nhiếp Chính Vương…” Ngọc Phách đế cơ không biết phải nói như thế nào.
Nhiếp Chính Vương trong tay cầm cái chuông, tiện tay gõ mấy cái, âm thanh trong trẻo vang lên cũng đem theo lời của hắn vang lên.
“Ngươi nếu làm hoàng hậu Bắc Nguỵ, trước mắt hoàng đế còn nhỏ nên ngươi phải hao tổn nhiều sức lực chăm sóc bệ hạ. Còn nếu làm Nhiếp Chính Vương phi, bổn vương hiện tại nắm toàn bộ chính sự, có chút không tiện, đại khái chỉ yêu cầu ngươi đọc sổ con, hỗ trợ phê chỉ thị linh tinh.”
Ngọc Phách động động môi, tầm mắt nhìn nghiêng sang một bên.
Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Ngọc Phách, lẳng lặng chờ đợi nàng trả lời. Lúc này hai bọn họ đều không thích hợp nói chuyện, tất cả phải dựa vào sự lựa chọn của Ngọc Phách.
“Ta… làm Vương phi.” Ngọc Phách đem tầm mắt trở về, hít sâu một hơi để ổn định lại suy nghĩ, nói một cách từ tốn, tự nhiên: “Để ta làm đôi mắt của Vương gia đi, hy vọng Bắc Nguỵ cùng Đại Nghiêu về sau mãi mãi hoà bình.”
Nhiếp Chính Vương không chút kinh ngạc, gật gật đầu, “Bổn vương hứa sẽ dùng hết năng lực của mình duy trì hòa bình hai nước, sau này ngươi cũng sẽ khá vất vả.”
Bảy ngày sau, Bắc Nguỵ Nhiếp Chính Vương cùng Đại Nghiêu Ngọc Phách đế cơ đại hôn, đó là một hôn lễ xa hoa long trọng, mang theo hi vọng hòa bình của bá tánh nhân dân hai nước.
Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở chỗ khách quý xem lễ. Khi thấy cảnh Nhiếp Chính Vương cùng Ngọc Phách bái đường, trong lòng Tiêu Sắt Sắt thật sự chúc phúc cho hai người. Không biết lý do gì nhưng nàng chính là cảm thấy Ngọc Phách về sau sẽ thật hạnh phúc, cuộc hòa thân này không phải là hố lửa, mà là một sự bắt đầu mới tràn ngập hy vọng.
Lúc sắp phải trở về Đại Nghiêu, Sơn Tông bỗng nhiên nói là muốn trở về Phi Hồng Sơn Trang thăm nghĩa muội cùng các huynh đệ sau đó sẽ xem xét trở về Thuận Kinh.
Ngọc Vong Ngôn tự nhiên tùy hắn đi, Tiêu Sắt Sắt còn nói: “Sơn Tông mệt mỏi cả năm thì nên cho hắn nghỉ phép dài hạn, hảo hảo nghỉ ngơi một phen.”
“Ta có thể đi ra ngoài một chút hay không?” Bàng Linh tóm được cơ hội này dò hỏi Tiêu Sắt Sắt, nàng thật sự không muốn quay về Cẩn vương phủ nữa.
“Bàng Linh muốn đi nơi nào?” Tiêu Sắt Sắt cười hỏi.
“Ta a, ta muốn đi tìm Giang Nguyên tiên sinh!” Bàng Linh nói xong, ánh mắt càng thêm sáng, “Nghệ thuật đúc kiếm của Giang Nguyên tiên sinh nổi tiếng như vậy, ta nhất định phải đi nhìn tận mắt, nếu có thể được tiên sinh đúc kiếm cho thì liệt tổ liệt tông của Bàng gia dù ở dưới cửu tuyền đều có thể mỉm cười!”
Giang Nguyên tiên sinh đúng là có từng đúc cho Sơn Tông bốn cây kiếm đen, đột nhiên nghe Bàng Linh nhắc tới người này, Sơn Tông nhìn nhìn chuôi kiếm của mình, khóe mắt hiện lên một mạt ý cười.
Mấy người lúc này vừa từ Ngự thư phòng đi ra không lâu đi qua một nữ tử mặc trang phục Lan Lâu đi về hướng cửa cung, vừa lúc nghe thấy được “Giang Nguyên tiên sinh” bốn chữ, nhíu nhíu mày, buồn bã nói: “Giang Nguyên chỉ là người nghiện kiếm không thôi……”
“Ngươi nói gì?” Bàng Linh bất mãn trong lòng vì thần tượng bị người khác coi thường, quay đầu nói: “Giang Nguyên tiên sinh mỹ danh truyền xa, ai mà chẳng biết hắn có thuật đúc kiếm xuất thần nhập hóa?”
Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ cười nói: “Vậy Bàng Linh, Giang Nguyên hiện tại ở nơi nào đâu? Ngươi muốn như thế nào đi tìm hắn?”
Bàng Linh theo bản năng ném mặt trừng mắt Sơn Tông, ý muốn hắn cho mình cái đáp án. Sơn Tông lại lắc lắc đầu, có điểm bất đắc dĩ buông tay nói: “Thanh kiếm này, cũng là người khác đưa cho.” Ý tứ chính là, hắn cũng chưa từng được gặp Giang Nguyên tiên sinh, cũng không biết nơi ở của Giang Nguyên.
Bàng Linh vốn định nói, nếu như vậy thì nàng tự mình đi hỏi thăm là ra, không nghĩ tới nữ tử kia cười lạnh một tiếng, nói: “Tìm hắn? Đi Lâu Lan là được…… Hắn ở tại Lâu Lan phía tây Đô Thành.”
“Sao ngươi biết được?” Bàng Linh vui vẻ, lập tức sáp lại hỏi thêm.
Nữ tử rất là khinh thường quét mắt qua nhìn mấy người, trong lòng ôm con rắn nhỏ đi tới, tức giận nói: “Hắn là ca ca ta ……”
Đột nhiên không khí yên tĩnh lãi, rồi qua một lúc lâu mới nghe thấy Bàng Linh khiếp sợ hô to: “Ngươi ngươi ngươi —— ca cangươi x!” Tiếng la rung trời động mà, “Nổi tiếng thiên hạ đại kiếm sư Giang Nguyên tiên sinh vậy mà là ca ca ngươi!”
Bàng Linh thề, đây là lần đầu tiên nghe thấy lời nói thật mà giống như đùa kiểu này.
“Thôi thôi, dù sao cũng đã biết nơi ở Giang Nguyên tiên sinh nên ta khởi hành đi Lâu Lan đây.” Bàng Linh cười đến trương dương diễm lệ.
Tiêu Sắt Sắt vội nói: “Bên kia Lâu Lan là Tây Vực, phong tục cũng khác biệt rất nhiều so với Trung Nguyên, ngươi một mình đi đến đó thật sự làm ta không yên lòng.” Nhìn mắt Sơn Tông, nói: “Sơn Tông, nếu không ngươi trước tiên hộ tống Bàng Linh đi Lâu Lan, sau đó mới đi Phi Hồng sơn trang gặp nghĩa muội ngươi, cũng không mất nhều thời gian đâu đúng không?”
Sơn Tông chuyển mắt nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, “Vương gia người xem…”
“Ngươi hộ tống Bàng Linh đi như vậy cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy được rồi.” Sơn Tông liền biết, Ngọc Vong Ngôn nhất định sẽ phụ họa Tiêu Sắt Sắt nói, “Bàng trắc phi, tại hạ sẽ bảo đảm ngươi dọc theo đường đi an toàn.”
“Ngươi vẫn là trực tiếp kêu tên của ta đi.” Bàng Linh mắt trợn nói.
Tiêu Sắt Sắt buồn cười, tiến đến Ngọc Vong Ngôn bên tai, nhỏ giọng nói: “Chàng cứ như vậy đem tiểu nương tử đưa cho Sơn Tông?”
Ngọc Vong Ngôn sắc mặt trầm xuống, ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, nghiêm mặt nói: “Sắt Sắt, ta không có tiểu nương tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.