Chương 60: Sẽ Không Hại Ngươi
Tử Hằng
16/01/2023
Edit: Tư Nguyệt
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—-------------------
“Vong Ngôn.” Bỗng nhiên Dư Thu Thủy nói:”Ngươi phải đáp ứng mẫu phi một chuyện.”
“Người nói đi.”
“Ngươi... Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng đừng làm Khuynh Vân bị tổn thương, được không?”
Tim của Ngọc Vong Ngôn lúc này rất đau, mấy năm nay mẫu phi bị bắt nhốt trong hoàng cung, mặc dù nàng chỉ yêu phụ vương, nhưng dù sao Ngọc Khuynh Vân cũng là con ruột một tay nàng nuôi lớn, đương nhiên là sẽ có tình mẫu tử.
Chuyện này không khác nào là khoét một đao vào tim hắn, hắn thở ra một hơi, nói một cách trịnh trọng: “Mẫu phi cứ yên tâm, tứ điện hạ cũng là đệ đệ của ta.”
“Được, được rồi... Là ta làm các ngươi thêm phiền phức.” Dư Thu Thủy khóc lóc, nàng đột nhiên đẩy bả vai Ngọc Vong Ngôn.
“Vong Ngôn, ngươi đi mau, không cần ở đây lâu. Mẫu phi sợ sẽ có người phát hiện ngươi ở chỗ này, đi!”
“Mẫu phi...”
“Mau, đi mau… Ngươi đi mau đi !” Dư Thu Thủy đẩy Ngọc Vong Ngôn tới cạnh cửa sổ.
“Mẫu phi, người phải bảo trọng.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay cáo từ rồi cẩn thận đẩy cửa sổ ra, một cái nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Xác định là Ngọc Vong Ngôn đã rời đi an toàn, Dư Thu Thủy đóng cửa sổ lại, xoá sạch dấu vết của Ngọc Vong Ngôn để lại rồi mở cửa phòng ra.
Ngoài điện, cung nữ vừa được sai đi ra ngoài khom lưng với nàng, cung kính nói: “Quý phi nương nương.”
“Tứ điện hạ có đến thăm bổn cung không?”
“Bẩm quý phi nương nương, tứ điện hạ không đến.”
Dư Thu Thủy lạnh lùng nói: “Vài ngày trước tứ điện hạ có tặng cho bổn cung ít trầm hương, các ngươi vào nhà kho lấy tới đây, đốt bên trong điện Thu Thủy. Bổn cung mệt mỏi, muốn đốt hương nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Bên ngoài điện Thu Thủy, Ngọc Vong Ngôn đã đi xa.
Nhìn lại cung điện hoa lệ kia, tường đỏ cao cao, giống như bụi gai không thể vượt qua.
Ngọc Vong Ngôn không dám ở lâu, nhanh chóng đi dọc theo đường mòn đen nhánh, trở về điện Tiêu Lan.
Trên đường trở về điện Tiêu Lan, Ngọc Vong Ngôn đi ngang qua vườn mai. Hồng mai do tay Ngọc Khuynh Vân trồng ra, dưới ánh trăng đẹp đẽ mà thê lương, giống như hoa phục màu đỏ của Tiêu Sắt Sắt.
Ngọc Vong Ngôn vô tình nhìn thấy, có người đứng lặng dưới gốc cây mai, lấy tay áo lau nước mắt, nức nở khóc.
Cảm thấy được có người tới gần, nàng kinh hoảng nhìn Ngọc Vong Ngôn, vội vàng dùng tay áo che mặt muốn rời đi.
“Nương nương xin dừng bước.” Ngọc Vong gọi nàng lại.
Ở trong Đế Cung, thấy nam nhân cần phải che mặt, chỉ có phi tần của Thiên Anh đế.
Nữ tử sợ hãi run lên, hơi bỏ tay áo xuống, lộ ra một đôi mắt phượng sáng tỏ.
Ngay lập tức, Ngọc Vong Ngôn nhận ra nàng: “Vinh tần nương nương.”
“Ngài là...”
“Tại hạ là Cẩn vương Ngọc Vong Ngôn.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay.
Vinh tần hành lễ: “Tần thiếp… Tham kiến Cẩn vương điện hạ.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Nương nương là trưởng bối.”
Vinh tần là mẹ đẻ của Ngọc Khuynh Hàn, nhỏ hơn Dư Thu Thủy vài tuổi. Theo quy củ của Đại Nghiêu, phi vị từ tần trở xuống không được nuôi con, cho nên Ngọc Khuynh Hàn và Ngọc Phách đều được coi là con của Tương quý phi.
Ngọc Khuynh Hàn nhìn rất giống Vinh tần, cũng có đôi mắt phượng giống y như Vinh tần.
Ngọc Vong Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Vì sao nương nương ở đây khóc một mình?”
“Tần thiếp...” Nhìn mặt Vinh tần đầy khổ sở.
Ngọc Vong Ngôn: “Bổn vương biết có một số điều không nên nói nhưng bổn vương biết, nương nương khóc là vì lục điện hạ.”
Vinh tần bị nói trúng, chỉ biết im lặng.
Ngọc Vong Ngôn lẩm bẩm: “Lục điện hạ và Ngọc Phách đế cơ ăn nhờ ở đậu, mỗi bước đi đều là nguy hiểm. Ngọc Phách đế cơ từng nói với bổn vương, nhị điện hạ và Tương quý phi lấy người uy hiếp huynh muội bọn họ.”
Vinh tần lại khóc.
“Hơn nữa... Bổn vương còn biết, trước khi Vương phi xuất giá, lục điện hạ vì bị người khác lấy mẹ đẻ cùng muội muội uy hiếp, phải lẻn vào Tiêu phủ hủy hoại thanh danh của Vương phi nhưng vô tình lại biến thành Tiêu tam tiểu thư.”
Vinh tần hít một hơi rồi quỳ gối trên mặt đất: “Cầu Cẩn vương điện hạ không đem chuyện này nói ra ngoài, ngài đừng hận lục điện hạ, có hận thì hận tần thiếp đi, để tần thiếp gánh thay lục điện hạ!”
“Nương nương mau đứng lên.” Ngọc Vong Ngôn đỡ Vinh tần dậy, thấy nàng lại muốn quỳ, duỗi tay chắn lại, không nhanh không chậm nói: “Bổn vương nếu muốn vạch trần chuyện này thì đã nói rồi, đâu cần tới hôm nay mới nói với nương nương.”
Vinh tần lẩm bẩm khóc: “Đều là tại ta và Ngọc Phách nên lục điện hạ mới bị uy hiếp...”
“Bổn vương biết.” Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, nói: “Bổn vương sẽ không tiết lộ việc này, chỉ là bổn vương thấy nương nương ở đây khóc thút thít, muốn nói cho người nếu muốn kết thúc những ngày đau khổ như thế này, thì phải biết nhẫn nhịn.”
“Ta có thể nhịn.” Vinh tần nói: “Chỉ cần là vì lục điện hạ, bắt tần thiếp làm gì cũng được, kể cả cái mạng này Cẩn vương có muốn lấy thì cũng có thể lấy đi.”
Ngọc Vong Ngôn trầm giọng nói: “Nếu không còn mạng, sự nhẫn nhịn và cẩn trọng của lục điện hạ có còn ý nghĩa gì nữa.”
“Tần thiếp....” Vinh tần khóc thút thít một cách mềm yếu.
Ngọc Vong Ngôn chắp tay: “Nương nương, đã qua nửa giờ Tuất, không nên tiếp tục đi lại trong cung, mời trở về đi.”
“Tần thiếp...”
“Nương nương, bổn vương và lục điện hạ là người cùng thuyền.”
Nghe thấy lời này, nhìn Ngọc Vong Ngôn đi xa, Vinh tần vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Câu cuối cùng của Cẩn vương là muốn nàng tin tưởng hắn sao?
Nữ nhân ở trong Đế Cung lâu rồi sẽ không dám tin tưởng ai hết.
Vinh tần âm thầm siết chặt cổ tay áo.
Chỉ cần lục điện hạ không có chuyện gì, chỉ cần không tổn thương lục điện hạ, nàng có thể tin tưởng Cẩn vương. Nhưng nếu lục điện hạ bị hắn ảnh hưởng, nàng không sợ thay lục điện hạ trừ khử hết dù có phải trả giá cái gì đi nữa.
Đêm càng đen, càng lạnh lẽo.
Giờ tuất hai khắc, Tiêu Sắt Sắt buông 《Dụ Thế Minh Ngôn》 xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy âm thanh của nữ tử.
“Xin hỏi, các ngươi có ai nhặt được một bộ diêu(*) không?”
*đồ trang sức được trang trí bằng dây lủng lẳng của nữ nhân.
Tiêu Sắt Sắt mở mắt quay ra nhìn, ngoài dự đoán, người tới lại là Triệu Phóng Yên, lúc nãy bỏ trận đấu giữa chừng bây giờ đang rất sốt ruột, dò hỏi cung nữ trong thiên điện: “Bộ diêu của ta không tìm thấy, trong điện Tiêu Lan cũng tìm không ra, sang bên này hỏi các ngươi một chút.”
Cung nữ hành lễ: “Thưa Triệu tiểu thư, bọn nô tì không nhặt được bộ diêu nào cả.”
Triệu Phóng Yên có chút thất vọng: “Thôi vậy, ta đi chỗ khác tìm xem.”
Nàng đi vội nên cũng không thấy Tiêu Sắt Sắt ở cung điện. Còn Tiêu Sắt Sắt tinh mắt thấy túi tiền cột bên hông có chút lỏng, thời điểm Triệu Phóng Yên bước ra thiên điện, túi tiền rơi xuống, mà bởi vì các cung nữ đang bận rộn nên không thấy.
Tiêu Sắt Sắt nhìn trời, nghĩ Ngọc Vong Ngôn còn chưa về, nói với cung nữ: “Ta có chuyện phải đi ra ngoài, nếu Cẩn vương có lại đây tìm ta thì nói với chàng rằng ta có chuyện muốn nói với Triệu tiểu thư, phiền chàng chờ ta một chút."
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Tiêu Sắt Sắt nhặt túi tiền Triệu Phóng Yên làm rớt lên, đi ra ngoài điện tìm.
Vừa nãy Triệu Phóng Yên đi rất sốt ruột, cho nên lúc Tiêu Sắt Sắt đi tìm nàng đã không thấy nàng đâu.
Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một lát, đi dọc theo phiến đã vụn, đi tìm sâu bên trong Đế Cung.
Đường này thật lạnh, Tiêu Sắt Sắt hà ra hơi lạnh, hơi lạnh bao quanh nàng một cách mờ mịt.
Cầm theo đèn dầu, hình như nàng nghe thấy đằng sau bụi cây phía trước, có một nam một nữ đang nói chuyện.
Tiêu Sắt Sắt tắt đèn, lặng lẽ tới gần, thò ra nửa khuôn mặt tránh ở đằng sau cây, không ngờ là thấy Ngọc Khuynh Vân và Triệu Phóng Yên.
“Triệu tiểu thư, ngươi một lòng thích ta, ta xin nhận, còn các chuyện khác ta không muốn nói nhiều.”
Tiêu Sắt Sắt nháy mắt hiểu rõ chuyện đang xảy ra, thì ra người Triệu Phóng Yên thích là Ngọc Khuynh Vân.
Triệu Phóng Yên cắn môi nói: “Cô mẫu là Hoàng hậu, cố ý bắt ta làm Thái tử phi, ta biết tứ điện hạ sẽ không vì cứu ta mà chấp nhận tấm lòng của ta, cho nên... đêm nay hẹn tứ điện hạ ra đây là muốn nhắc nhở tứ điện hạ một chuyện.”
“Triệu tiểu thư, ngươi nói đi.”
Triệu Phóng Yên nói: “Vừa rồi ở điện Tiêu Lan, lúc ta tỉ thí nhạc cụ, ta đột nhiên không thi nữa, không biết tứ điện hạ có nhớ hay không.”
“Ta có nhớ.” Thần sắc Ngọc Khuynh Vân ôn hoà: “Ta còn để ý tới, thời điểm Triệu tiểu thư đánh đàn có nhìn ngoài cửa sổ, rồi nét mặt có thay đổi.”
“Tứ điện hạ còn nhớ rõ như vậy, Phóng Yên rất vui.” Mặt Triệu Phóng Yên chua xót, ngay sau đó lại bình tĩnh nói: “Tứ điện hạ, lúc đó ta hoảng loạn là vì thấy ngôi sao số mệnh của ngươi xảy ra vấn đề.”
“Vậy sao? Ngươi nói là... ngôi sao số mệnh của ta.” Ngọc Khuynh Vân cảm thấy thái quá.
Nhưng Triệu Phóng Yên rất nghiêm túc: “Tứ điện hạ, Phóng Yên cầu xin người nghe ta nói, sắp tới đừng tới gần nơi có nước nếu không sẽ gặp kiếp sinh tử.”
“Kiếp sinh tử?” Ngọc Khuynh Vân không tin. Triệu Phóng Yên nói: “Tứ điện hạ, Phóng Yên có thể xem hiện tượng của ngôi sao, có thể đoán mệnh, huống chi ta ái mộ điện hạ, lẽ nào lại có thể hại điện hạ cơ chứ.”
Ngọc Khuynh Vân nhu hoà nói: “Triệu tiểu thư, không phải ta nghi ngờ mục đích của ngươi, mà là hy vọng ngươi có thể nhẹ nhàng một chút, nói đến chiêm tinh quỷ thần, đều là vô căn cứ, đừng làm nó ảnh hưởng đến phán đoán và việc làm của bản thân.”
Triệu Phóng Yên mở tung ánh sáng ở đáy mắt: “Nói như vậy, tứ điện hạ không nghe lời khuyên của Phóng Yên."
“Ý tốt của Triệu tiểu thư, ta xin nhớ.” Triệu Phóng Yên quật cường nói: “Tứ điện hạ, coi như là Phóng Yên cầu người, trong khoảng thời gian này đừng tới gần nơi có nước. Điện hạ không tiếp thu tấm lòng của ta, nhưng không thể không quan tâm tính mạng của mình.”
Ngọc Khuynh Vân nhợt nhạt cười, đáy mắt như pháo hoa: “Vậy được rồi, lời khuyên của Triệu tiểu thư ta xin ghi nhớ. Muộn rồi, ta tiễn tiểu thư tới cửa cung.”
“Không cần.” Triệu Phóng Yên hành lễ: “Tứ điện hạ nghỉ ngơi sớm chút, Phóng Yên biết đường, có thể tự trở về.”
“Triệu tiểu thư đi thong thả, trên đường cẩn thận.”
Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, Tiêu Sắt Sắt nhìn theo hướng rời đi của Triệu Phóng Yên.
Nàng không hổ là Triệu tiểu thư của Hồ Dương, cho dù bị người ái mộ từ chối vẫn bĩnh tĩnh kể rõ mọi việc, từ đầu tới cuối đều không để cảm xúc lộ ra quá mức.
Tiêu Sắt Sắt bật mồi lửa, thắp sáng đèn, đèn sáng cũng làm Ngọc Khuynh Vân thấy được sự tồn tại của nàng.
Tiêu Sắt Sắt đi ra.
“Tứ điện hạ, lời nói vừa rồi của các ngươi ta đều nghe được.” Nàng không nghĩ giấu giếm gì hết: “Triệu tiểu thư ở điện Tiêu Lan có nói về lòng ái mộ đối với nam nhân kia, ta còn tưởng rằng nữ tử tài mạo song toàn, trang trọng khéo léo như nàng, nam nhân đó sẽ vui vẻ chấp nhận nàng.”
Ngọc Khuynh Vân buồn cười đáp: “Không phải ai cũng thích nữ tử có tài mạo, có phong phạm đại gia tộc.”
“Nói vậy, chẳng lẽ tứ điện hạ cũng có người trong lòng?”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—-------------------
“Vong Ngôn.” Bỗng nhiên Dư Thu Thủy nói:”Ngươi phải đáp ứng mẫu phi một chuyện.”
“Người nói đi.”
“Ngươi... Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng đừng làm Khuynh Vân bị tổn thương, được không?”
Tim của Ngọc Vong Ngôn lúc này rất đau, mấy năm nay mẫu phi bị bắt nhốt trong hoàng cung, mặc dù nàng chỉ yêu phụ vương, nhưng dù sao Ngọc Khuynh Vân cũng là con ruột một tay nàng nuôi lớn, đương nhiên là sẽ có tình mẫu tử.
Chuyện này không khác nào là khoét một đao vào tim hắn, hắn thở ra một hơi, nói một cách trịnh trọng: “Mẫu phi cứ yên tâm, tứ điện hạ cũng là đệ đệ của ta.”
“Được, được rồi... Là ta làm các ngươi thêm phiền phức.” Dư Thu Thủy khóc lóc, nàng đột nhiên đẩy bả vai Ngọc Vong Ngôn.
“Vong Ngôn, ngươi đi mau, không cần ở đây lâu. Mẫu phi sợ sẽ có người phát hiện ngươi ở chỗ này, đi!”
“Mẫu phi...”
“Mau, đi mau… Ngươi đi mau đi !” Dư Thu Thủy đẩy Ngọc Vong Ngôn tới cạnh cửa sổ.
“Mẫu phi, người phải bảo trọng.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay cáo từ rồi cẩn thận đẩy cửa sổ ra, một cái nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Xác định là Ngọc Vong Ngôn đã rời đi an toàn, Dư Thu Thủy đóng cửa sổ lại, xoá sạch dấu vết của Ngọc Vong Ngôn để lại rồi mở cửa phòng ra.
Ngoài điện, cung nữ vừa được sai đi ra ngoài khom lưng với nàng, cung kính nói: “Quý phi nương nương.”
“Tứ điện hạ có đến thăm bổn cung không?”
“Bẩm quý phi nương nương, tứ điện hạ không đến.”
Dư Thu Thủy lạnh lùng nói: “Vài ngày trước tứ điện hạ có tặng cho bổn cung ít trầm hương, các ngươi vào nhà kho lấy tới đây, đốt bên trong điện Thu Thủy. Bổn cung mệt mỏi, muốn đốt hương nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Bên ngoài điện Thu Thủy, Ngọc Vong Ngôn đã đi xa.
Nhìn lại cung điện hoa lệ kia, tường đỏ cao cao, giống như bụi gai không thể vượt qua.
Ngọc Vong Ngôn không dám ở lâu, nhanh chóng đi dọc theo đường mòn đen nhánh, trở về điện Tiêu Lan.
Trên đường trở về điện Tiêu Lan, Ngọc Vong Ngôn đi ngang qua vườn mai. Hồng mai do tay Ngọc Khuynh Vân trồng ra, dưới ánh trăng đẹp đẽ mà thê lương, giống như hoa phục màu đỏ của Tiêu Sắt Sắt.
Ngọc Vong Ngôn vô tình nhìn thấy, có người đứng lặng dưới gốc cây mai, lấy tay áo lau nước mắt, nức nở khóc.
Cảm thấy được có người tới gần, nàng kinh hoảng nhìn Ngọc Vong Ngôn, vội vàng dùng tay áo che mặt muốn rời đi.
“Nương nương xin dừng bước.” Ngọc Vong gọi nàng lại.
Ở trong Đế Cung, thấy nam nhân cần phải che mặt, chỉ có phi tần của Thiên Anh đế.
Nữ tử sợ hãi run lên, hơi bỏ tay áo xuống, lộ ra một đôi mắt phượng sáng tỏ.
Ngay lập tức, Ngọc Vong Ngôn nhận ra nàng: “Vinh tần nương nương.”
“Ngài là...”
“Tại hạ là Cẩn vương Ngọc Vong Ngôn.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay.
Vinh tần hành lễ: “Tần thiếp… Tham kiến Cẩn vương điện hạ.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Nương nương là trưởng bối.”
Vinh tần là mẹ đẻ của Ngọc Khuynh Hàn, nhỏ hơn Dư Thu Thủy vài tuổi. Theo quy củ của Đại Nghiêu, phi vị từ tần trở xuống không được nuôi con, cho nên Ngọc Khuynh Hàn và Ngọc Phách đều được coi là con của Tương quý phi.
Ngọc Khuynh Hàn nhìn rất giống Vinh tần, cũng có đôi mắt phượng giống y như Vinh tần.
Ngọc Vong Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Vì sao nương nương ở đây khóc một mình?”
“Tần thiếp...” Nhìn mặt Vinh tần đầy khổ sở.
Ngọc Vong Ngôn: “Bổn vương biết có một số điều không nên nói nhưng bổn vương biết, nương nương khóc là vì lục điện hạ.”
Vinh tần bị nói trúng, chỉ biết im lặng.
Ngọc Vong Ngôn lẩm bẩm: “Lục điện hạ và Ngọc Phách đế cơ ăn nhờ ở đậu, mỗi bước đi đều là nguy hiểm. Ngọc Phách đế cơ từng nói với bổn vương, nhị điện hạ và Tương quý phi lấy người uy hiếp huynh muội bọn họ.”
Vinh tần lại khóc.
“Hơn nữa... Bổn vương còn biết, trước khi Vương phi xuất giá, lục điện hạ vì bị người khác lấy mẹ đẻ cùng muội muội uy hiếp, phải lẻn vào Tiêu phủ hủy hoại thanh danh của Vương phi nhưng vô tình lại biến thành Tiêu tam tiểu thư.”
Vinh tần hít một hơi rồi quỳ gối trên mặt đất: “Cầu Cẩn vương điện hạ không đem chuyện này nói ra ngoài, ngài đừng hận lục điện hạ, có hận thì hận tần thiếp đi, để tần thiếp gánh thay lục điện hạ!”
“Nương nương mau đứng lên.” Ngọc Vong Ngôn đỡ Vinh tần dậy, thấy nàng lại muốn quỳ, duỗi tay chắn lại, không nhanh không chậm nói: “Bổn vương nếu muốn vạch trần chuyện này thì đã nói rồi, đâu cần tới hôm nay mới nói với nương nương.”
Vinh tần lẩm bẩm khóc: “Đều là tại ta và Ngọc Phách nên lục điện hạ mới bị uy hiếp...”
“Bổn vương biết.” Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, nói: “Bổn vương sẽ không tiết lộ việc này, chỉ là bổn vương thấy nương nương ở đây khóc thút thít, muốn nói cho người nếu muốn kết thúc những ngày đau khổ như thế này, thì phải biết nhẫn nhịn.”
“Ta có thể nhịn.” Vinh tần nói: “Chỉ cần là vì lục điện hạ, bắt tần thiếp làm gì cũng được, kể cả cái mạng này Cẩn vương có muốn lấy thì cũng có thể lấy đi.”
Ngọc Vong Ngôn trầm giọng nói: “Nếu không còn mạng, sự nhẫn nhịn và cẩn trọng của lục điện hạ có còn ý nghĩa gì nữa.”
“Tần thiếp....” Vinh tần khóc thút thít một cách mềm yếu.
Ngọc Vong Ngôn chắp tay: “Nương nương, đã qua nửa giờ Tuất, không nên tiếp tục đi lại trong cung, mời trở về đi.”
“Tần thiếp...”
“Nương nương, bổn vương và lục điện hạ là người cùng thuyền.”
Nghe thấy lời này, nhìn Ngọc Vong Ngôn đi xa, Vinh tần vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Câu cuối cùng của Cẩn vương là muốn nàng tin tưởng hắn sao?
Nữ nhân ở trong Đế Cung lâu rồi sẽ không dám tin tưởng ai hết.
Vinh tần âm thầm siết chặt cổ tay áo.
Chỉ cần lục điện hạ không có chuyện gì, chỉ cần không tổn thương lục điện hạ, nàng có thể tin tưởng Cẩn vương. Nhưng nếu lục điện hạ bị hắn ảnh hưởng, nàng không sợ thay lục điện hạ trừ khử hết dù có phải trả giá cái gì đi nữa.
Đêm càng đen, càng lạnh lẽo.
Giờ tuất hai khắc, Tiêu Sắt Sắt buông 《Dụ Thế Minh Ngôn》 xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy âm thanh của nữ tử.
“Xin hỏi, các ngươi có ai nhặt được một bộ diêu(*) không?”
*đồ trang sức được trang trí bằng dây lủng lẳng của nữ nhân.
Tiêu Sắt Sắt mở mắt quay ra nhìn, ngoài dự đoán, người tới lại là Triệu Phóng Yên, lúc nãy bỏ trận đấu giữa chừng bây giờ đang rất sốt ruột, dò hỏi cung nữ trong thiên điện: “Bộ diêu của ta không tìm thấy, trong điện Tiêu Lan cũng tìm không ra, sang bên này hỏi các ngươi một chút.”
Cung nữ hành lễ: “Thưa Triệu tiểu thư, bọn nô tì không nhặt được bộ diêu nào cả.”
Triệu Phóng Yên có chút thất vọng: “Thôi vậy, ta đi chỗ khác tìm xem.”
Nàng đi vội nên cũng không thấy Tiêu Sắt Sắt ở cung điện. Còn Tiêu Sắt Sắt tinh mắt thấy túi tiền cột bên hông có chút lỏng, thời điểm Triệu Phóng Yên bước ra thiên điện, túi tiền rơi xuống, mà bởi vì các cung nữ đang bận rộn nên không thấy.
Tiêu Sắt Sắt nhìn trời, nghĩ Ngọc Vong Ngôn còn chưa về, nói với cung nữ: “Ta có chuyện phải đi ra ngoài, nếu Cẩn vương có lại đây tìm ta thì nói với chàng rằng ta có chuyện muốn nói với Triệu tiểu thư, phiền chàng chờ ta một chút."
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Tiêu Sắt Sắt nhặt túi tiền Triệu Phóng Yên làm rớt lên, đi ra ngoài điện tìm.
Vừa nãy Triệu Phóng Yên đi rất sốt ruột, cho nên lúc Tiêu Sắt Sắt đi tìm nàng đã không thấy nàng đâu.
Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một lát, đi dọc theo phiến đã vụn, đi tìm sâu bên trong Đế Cung.
Đường này thật lạnh, Tiêu Sắt Sắt hà ra hơi lạnh, hơi lạnh bao quanh nàng một cách mờ mịt.
Cầm theo đèn dầu, hình như nàng nghe thấy đằng sau bụi cây phía trước, có một nam một nữ đang nói chuyện.
Tiêu Sắt Sắt tắt đèn, lặng lẽ tới gần, thò ra nửa khuôn mặt tránh ở đằng sau cây, không ngờ là thấy Ngọc Khuynh Vân và Triệu Phóng Yên.
“Triệu tiểu thư, ngươi một lòng thích ta, ta xin nhận, còn các chuyện khác ta không muốn nói nhiều.”
Tiêu Sắt Sắt nháy mắt hiểu rõ chuyện đang xảy ra, thì ra người Triệu Phóng Yên thích là Ngọc Khuynh Vân.
Triệu Phóng Yên cắn môi nói: “Cô mẫu là Hoàng hậu, cố ý bắt ta làm Thái tử phi, ta biết tứ điện hạ sẽ không vì cứu ta mà chấp nhận tấm lòng của ta, cho nên... đêm nay hẹn tứ điện hạ ra đây là muốn nhắc nhở tứ điện hạ một chuyện.”
“Triệu tiểu thư, ngươi nói đi.”
Triệu Phóng Yên nói: “Vừa rồi ở điện Tiêu Lan, lúc ta tỉ thí nhạc cụ, ta đột nhiên không thi nữa, không biết tứ điện hạ có nhớ hay không.”
“Ta có nhớ.” Thần sắc Ngọc Khuynh Vân ôn hoà: “Ta còn để ý tới, thời điểm Triệu tiểu thư đánh đàn có nhìn ngoài cửa sổ, rồi nét mặt có thay đổi.”
“Tứ điện hạ còn nhớ rõ như vậy, Phóng Yên rất vui.” Mặt Triệu Phóng Yên chua xót, ngay sau đó lại bình tĩnh nói: “Tứ điện hạ, lúc đó ta hoảng loạn là vì thấy ngôi sao số mệnh của ngươi xảy ra vấn đề.”
“Vậy sao? Ngươi nói là... ngôi sao số mệnh của ta.” Ngọc Khuynh Vân cảm thấy thái quá.
Nhưng Triệu Phóng Yên rất nghiêm túc: “Tứ điện hạ, Phóng Yên cầu xin người nghe ta nói, sắp tới đừng tới gần nơi có nước nếu không sẽ gặp kiếp sinh tử.”
“Kiếp sinh tử?” Ngọc Khuynh Vân không tin. Triệu Phóng Yên nói: “Tứ điện hạ, Phóng Yên có thể xem hiện tượng của ngôi sao, có thể đoán mệnh, huống chi ta ái mộ điện hạ, lẽ nào lại có thể hại điện hạ cơ chứ.”
Ngọc Khuynh Vân nhu hoà nói: “Triệu tiểu thư, không phải ta nghi ngờ mục đích của ngươi, mà là hy vọng ngươi có thể nhẹ nhàng một chút, nói đến chiêm tinh quỷ thần, đều là vô căn cứ, đừng làm nó ảnh hưởng đến phán đoán và việc làm của bản thân.”
Triệu Phóng Yên mở tung ánh sáng ở đáy mắt: “Nói như vậy, tứ điện hạ không nghe lời khuyên của Phóng Yên."
“Ý tốt của Triệu tiểu thư, ta xin nhớ.” Triệu Phóng Yên quật cường nói: “Tứ điện hạ, coi như là Phóng Yên cầu người, trong khoảng thời gian này đừng tới gần nơi có nước. Điện hạ không tiếp thu tấm lòng của ta, nhưng không thể không quan tâm tính mạng của mình.”
Ngọc Khuynh Vân nhợt nhạt cười, đáy mắt như pháo hoa: “Vậy được rồi, lời khuyên của Triệu tiểu thư ta xin ghi nhớ. Muộn rồi, ta tiễn tiểu thư tới cửa cung.”
“Không cần.” Triệu Phóng Yên hành lễ: “Tứ điện hạ nghỉ ngơi sớm chút, Phóng Yên biết đường, có thể tự trở về.”
“Triệu tiểu thư đi thong thả, trên đường cẩn thận.”
Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, Tiêu Sắt Sắt nhìn theo hướng rời đi của Triệu Phóng Yên.
Nàng không hổ là Triệu tiểu thư của Hồ Dương, cho dù bị người ái mộ từ chối vẫn bĩnh tĩnh kể rõ mọi việc, từ đầu tới cuối đều không để cảm xúc lộ ra quá mức.
Tiêu Sắt Sắt bật mồi lửa, thắp sáng đèn, đèn sáng cũng làm Ngọc Khuynh Vân thấy được sự tồn tại của nàng.
Tiêu Sắt Sắt đi ra.
“Tứ điện hạ, lời nói vừa rồi của các ngươi ta đều nghe được.” Nàng không nghĩ giấu giếm gì hết: “Triệu tiểu thư ở điện Tiêu Lan có nói về lòng ái mộ đối với nam nhân kia, ta còn tưởng rằng nữ tử tài mạo song toàn, trang trọng khéo léo như nàng, nam nhân đó sẽ vui vẻ chấp nhận nàng.”
Ngọc Khuynh Vân buồn cười đáp: “Không phải ai cũng thích nữ tử có tài mạo, có phong phạm đại gia tộc.”
“Nói vậy, chẳng lẽ tứ điện hạ cũng có người trong lòng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.