Chương 77: Về Thăm Tiêu Gia
Tử Hằng
22/01/2023
Edit: Tư Nguyệt
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—-------------------------------
Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, nhìn Ngọc Vong Ngôn đang đứng trước mặt.
Quách Giai Di vẫn còn ở ngoài phòng, Lục Ý cũng lui ra, bởi vậy mà không khí trong trong phòng cũng cảm thấy áp lực.
“Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt.
“Nàng dựa vào đi.” Ngọc Vô Ngôn vẫn là tư thái nhẹ nhàng bâng quơ: “Nghỉ ngơi một chút, mai ta cùng nàng về lại mặt.”
Lại mặt?
Ngọc Vong Ngôn đã từng hứa hẹn, sẽ sắp xếp thời gian đưa Tiêu Sắt Sắt về thăm nhà. Nhưng an bài ngay lúc này lại quá đột ngột với Tiêu Sắt Sắt.
“Vương gia mang ta về Tiêu gia có phải là có chuyện muốn làm không?” Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngọc Vong Ngôn không nói. Tiêu Sắt Sắt nói: “Nếu ta đoán không sai, Vương gia muốn mang ta về thăm Tiêu gia chỉ là mượn cớ để tiện làm việc.”
Thấy mắt nàng có chút đau đớn vụt qua, Ngọc Vong Ngôn lộ vẻ áy náy: “Sắt Sắt, là bổn vương có lỗi với nàng.”
“Vương gia...”
“Là bổn vương thất hứa.”
“Vương gia không cần tự trách.” Tiêu Sắt Sắt cười: “Ta còn nhớ Vương gia từng nói, ta thay Vương gia chặn rượu, một ngày nào đó Vương gia sẽ vì ta chặn kiếm. Chỉ cần là vì những lời này, ngày mai về nhà ta có thể làm những gì, Vương gia cứ nói cho ta là được.”
“Sắt Sắt...” Cổ họng Ngọc Vong Ngôn nghẹn lại, nói: “Thường Hiếu có một muội muội ruột tên là Thường Huyễn Nhi, đang bị giam cầm ở Tiêu phủ.”
Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc: “Giam cầm? Ta chưa từng nghe qua chuyện này, Vương gia, nàng bị ai giam cầm? Tại sao lại bị giam cầm?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Nàng ấy bị Đại thiếu gia Tiêu phủ bí mật giam cầm ở sau viện, bổn vương biết được hắn vì ham muốn dung mạo của Thường Huyễn Nhi, muốn nạp nàng ấy làm thiếp. Nàng ấy không chịu nên bị hắn ta bắt nhốt ở Tiêu phủ.”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Thì ra là hắn... Tiết di nương từng nói với ta, đại ca không học vấn lại bất tài kém cỏi, hành vi ở bên ngoài rất không thận trọng.”
Ngọc Vong Ngôn gật đầu: “Bổn vương muốn cho huynh muội Thường Hiếu đoàn tụ, cho nên ta muốn giải quyết chuyện của Thường Huyễn Nhi.”
“Ta hiểu.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vương gia có kế hoạch gì, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc, như vậy sẽ toàn diện hơn.
“Được...” Ngọc Vong Ngôn ngồi ở trên giường đệm, nhỏ giọng thương lượng cùng Tiêu Sắt Sắt.
Mùng một tháng ba, hoa đào khắp thành rực rỡ, như bao quanh một đám mây màu đỏ.
Giữa những cánh hoa bay tán loạn, xe ngựa chạy một đường đến trước cửa Tiêu phủ.
Vì ngày đó là ngày lại mặt, sáng sớm sau khi Tiêu Sắt Sắt thức dậy đã tỉ mỉ mang y phục, lông mi dùng phấn hình xoắn ốc phác họa, son điểm hai gò má, đôi môi dùng màu hoa anh đào nhẹ nhàng cùng đồ trang sức trên búi tóc tinh tế cầu kỳ. Y phục được Quách Giai Di giúp đỡ lựa chọn, cành hoa màu nho trắng dài đến nửa người. Mũ trắng che phủ màu xanh da trời của vạt váy trước ngực, phối cùng màu trắng trong thuần khiết, hoa văn cao quý xa hoa.
Ngọc Vong Ngôn đỡ nàng xuống xe ngựa, ngước mắt lên nhìn thì thấy Tiêu Khác và lão thái thái ra đón.
“Cẩn vương tới sớm rồi.” Tiêu Khác hành lễ.
Lão thái thái cũng thi lễ vấn an.
“Nhạc phụ, lão thái thái.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay, bảo nô tài đi theo khiêng lễ vật vào Tiêu phủ.
“Phụ thân, nãi nãi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhẹ, dáng vẻ hiền thục.
Tiêu Khác vội vàng đỡ nàng, nói: “Cẩn vương phi tuyệt đối đừng khách khí như vậy, làm Tiêu mỗ đây thật là thụ sủng nhược kinh.”
Tiêu Sắt Sắt hành lễ: “Hành lễ với phụ thân là điều nên làm.”
“Đúng vậy, người một nhà đừng nói lời nói khách sáo.” Lão thái thái trên mặt thì tươi cười, đáy mắt lại lạnh băng.
Nói chuyện một hồi, Tiêu Khác vội mời Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt vào phủ. Chính sảnh của Tiêu phủ đã chuẩn bị tốt, tỳ nữ Tiêu phủ rót trà, trà vừa đủ độ ấm, Ngọc Vong Ngôn nói chuyện cùng bọn họ cả buổi sáng.
Tiêu Sắt Sắt uống một chút trà, liền nói nhớ Tiêu phủ, muốn đi dạo trong viện một chút, rời khỏi chính sảnh.
Dựa theo thương lượng của nàng và Ngọc Vong Ngôn tối hôm qua, Thường Huyễn Nhi kia bị giam giữ gần Phù Dung viện. Phù Dung viện là viện của Tiêu Văn Thúy. Gần đó có 1 cái phòng cũ, hoang sơ, rách nát, chắc là nơi đại thiếu gia nhốt Thường Huyễn Nhi.
Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng đi đến, tránh người trên đường đi tới nơi đó.
Trước cửa, có bốn gia đinh đang canh giữ, Tiêu Sắt Sắt thấy cửa phòng bị khoá, toàn bộ nhà gỗ chỉ có hai song sắt nhỏ.
Nàng đến gần, thấy được các gia đinh bắt đầu đề phòng.
“Nơi này là cấm địa của Tiêu phủ, đi mau đi mau.”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta là tứ tiểu thư của Tiêu phủ, hiện giờ là Cẩn vương phi.”
“Cẩn, Cẩn vương phi?” Bọn gia đinh có chút khó xử: “Bọn tiểu nhân không biết Vương phi giá lâm, xin Vương phi tha tội. Chỉ là… chỉ là đây là cấm địa của Tiêu phủ, xin Vương phi đừng đến gần.”
“Người nào mới có thể tới gần?” Tiêu Sắt Sắt không nhanh không chậm hỏi.
“Cái này... cái này thì phải được lão gia hoặc đại thiếu gia cho phép.”
Mắt đẹp của Tiêu Sắt Sắt tối lại.
Xem ra là Tiêu Khác biết chuyện đại thiếu gia giam giữ Thường Huyễn Nhi, hơn nữ còn cho phép đại thiếu gia làm như vậy, coi như nắm lấy được nhược điểm của Thường Hiếu.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Vừa nãy ta đi ngang qua, ở xa nhìn thấy có một cô nương ở trong đây.”
Sắc mặt bọn gia đinh khẩn trương.
“Yên tâm, không cần mở cửa.” Tiêu Sắt Sắt đến gần hai song sắt: “Nhìn ở xa cô nương kia rất xinh đẹp, ta đến gần nhìn một chút.”
Bọn gia đinh cũng không thể ngăn cản Tiêu Sắt Sắt, đành phải cẩn thận nhìn nàng tới gần.
Một tấm song sắt, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, bên trong lại u tối ẩm ướt. Có một cái giường ở một góc tối tăm, bàn nhỏ trên đầu giường còn đốt nửa cây nến.
Có một nữ tử ngồi trên đầu giường, dùng khăn xoa nước mắt, đau lòng khóc nức nở.
“Nàng là ai?” Tiêu Sắt Sắt hỏi.
Gia đinh đáp: “Nàng là… con của nô tỳ Tiêu phủ, phạm phải sai lầm, bị nhốt ở nơi này.”
Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là một người đáng thương, bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời, ngay cả khăn lau nước mắt cũng cũ rồi.”
Nàng lấy ra một cái khăn, nói với Thường Huyễn Nhi: “Cô nương, chỗ ta có một cái khăn sạch sẽ tự thêu, ngươi cầm dùng đi.”
Thường Huyễn Nhi khóc nức nở, nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt.
“Lại đây cầm đi, đây là ý tốt của ta.”
Thấy ngữ điệu của Tiêu Sắt Sắt mềm ấm, thái độ kiên định, Thường Huyễn Nhi do dự một lát rồi đứng dậy đi tới, nhận lấy chiếc khăn từ Tiêu Sắt Sắt.
“Đa tạ.” Giọng nói của nàng ấy đã khàn khàn, khi nói chuyện, khoé mắt đỏ hoe lại có nước mắt rơi xuống.
Thường Huyễn Nhi nhìn chiếc khăn trắng này, một góc khăn có thêu hoa sen tím, có hiệu ứng đổi màu. Một đoá hoa nhỏ, dùng ít nhất hai mươi sợi tơ, trình tự tự nhiên, hài hoà.
Thường Huyễn Nhi kinh ngạc, giơ mắt lên theo bản năng, muốn nhìn nữ tử thêu khăn này là mỹ nhân thế nào nhưng Tiêu Sắt Sắt đã nhẹ nhàng xoay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh dưới áo váy màu xanh càng có vẻ thon dài động lòng người.
Thường Huyễn Nhi ngơ ngẩn vuốt ve khăn, đột nhiên, cảm nhận được trên khăn lõm xuống, cúi đầu nhìn kỹ, không nghĩ tới mặt trái của khăn thêu mấy hàng chữ nhỏ.
Thường Huyễn Nhi vội vàng trở lại đầu giường, theo ánh nến, thấy rõ chữ của Tiêu Sắt Sắt trên khăn tay, trong lòng khiếp sợ.
Suy nghĩ một lát, Thường Huyễn Nhi tới gần cửa sổ, nói với gia đinh bên ngoài: “Các ngươi đi bẩm báo với đại thiếu gia, nói là ta nghĩ thông rồi, hy vọng ngày mai đi ra ngoài hóng gió, mời hắn đi cùng.”
Hai gia đinh cho rằng Thường Huyễn Nhi chịu đi theo đại thiếu gia, đương nhiên thấy vui, một người tung ta tung tăng chạy đi.
Tiêu Sắt Sắt sau khi rời đi phòng nhỏ, cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, cổ áo của áo choàng không được kín, lọt gió.
Nàng túm cổ áo, dùng một tay đè lại, quay đầu lại thì thấy cảnh Thường Huyễn Nhi nói chuyện với bọn gia đinh, lòng yên tâm lại. Quay đầu muốn nhanh bước rời đi, lại đột nhiên thấy một người hoa hoè loè loẹt đang ở trước mắt: “Được lắm, Tiêu Sắt Sắt, quả nhiên là ngươi.”
Thì ra là Tiêu Văn Thúy, một mặt thoa đậm phấn son, chỉ vào Tiêu Sắt Sắt mắng: “Đồ ngốc, ngươi hại ta và mẹ ta bị nhốt mấy tháng, bây giờ ngươi còn dám trở về!”
“Tại sao lại không dám trở về?” Mắt Tiêu Sắt Sắt biến lạnh rồi lại bình tĩnh như thường.
“Nữ tử đã xuất giá trở về thăm nhà là chuyện đương nhiên.”
“Phi!” Tiêu Văn Thúy hung tợn nói: “Đồ ngốc, đừng tưởng gả cho Cẩn vương là ghê gớm! Cẩn vương là của ta! Hắn tuyệt đối sẽ không thích đồ ngốc như ngươi!”
Tiêu Sắt Sắt hơi cười, một nụ cười khiến người cảm thấy ớn lạnh: “Nhị tỷ tỷ không biết ta đã hết ngốc rồi sao? Xem ra trong khoảng thời gian này, nhị tỷ đúng là bị ngăn cách với thế gian, chuyện mà bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo, vậy mà ngươi không biết.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Văn Thúy chấn động: “Ngươi không ngốc? Sao có thể, ngươi rõ ràng chính là kẻ ngốc, từ lúc nào ngươi trở nên thông minh?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quát: “Được lắm, trưởng tỷ nói không sai, quả nhiên là ngươi giả ngu!”
Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa gì sao? Thời gian tỷ tỷ bị nhốt chắc là chưa hết đi, ta khuyên nhị tỷ mau trở về, nếu không bị phụ thân nhìn thấy, người xui xẻo chính là tỷ tỷ.” Tiêu Văn Thúy tức giận: “Tiện nhân.”
“Mắng ta cũng vô dụng.” Tâm tình Tiêu Sắt Sắt vốn là không vui, không muốn lãng phí thời gian với Tiêu Văn Thúy, liền đi thẳng lướt qua người Tiêu Văn Thúy.
Nhưng khi nghiêng người đi qua, khoé mắt Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy, mặt của Tiêu Văn Thúy vặn vẹo giống như mấy con giun đang bò, cực kì vặn vẹo, đáy mắt phát ra lửa giận.
Vậy mà Tiêu Văn Thúy rút một cây đao từ trong y phục, chém tới hướng Tiêu Sắt Sắt: “Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai.”
Một đao này thật sự dọa người, Tiêu Sắt Sắt né tránh, vội vàng lùi lại mấy bước, lạnh giọng quát: “Tiêu Văn Thúy, ngươi điên rồi!”
“Tiện nhân, ai cho ngươi lừa ta, xem ta chém chết ngươi.” Giờ phút này Tiêu Văn Thúy như ăn **, một đao chém hụt, lại chém một đao.
Tiêu Sắt Sắt nghiêng người, mạo hiểm né tránh, người lảo đảo, bắt được cái cây bên cạnh.
“Tiêu Văn Thúy, nơi này là Tiêu phủ, ngươi nếu không muốn gây ra đại hoạ thì nhanh chóng dừng tay lại.”
“Phi! Ta không giết ngươi không được!” Tiêu Văn Thúy giơ đao lên, hùng hổ chạy về phía Tiêu Sắt Sắt.
Ở bên này không có người, gia đinh bên Thường Huyễn Nhi lại không tới, Tiêu Sắt Sắt vốn định hô to, lại lo lắng Tiêu Văn Thúy sẽ điên cuồng lấy đao trực tiếp chém nàng. Tiêu Sắt Sắt chỉ đành phải né tránh không ngừng, vì để giữ thăng bằng, không thể không liên tục vịn vào cành hoa, bàn tay bị cọ xát đến trầy xước, Tiêu Sắt Sắt vừa né tránh vừa hướng tới chính sảnh mà chạy, đem lực chú ý phát huy đến cực hạn.
Không biết kiên trì bao lâu, tim Tiêu Sắt Sắt đã đập rất nhanh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Nàng chạy tới gần hồ nước, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu xám, đang nhanh chóng chạy tới phía nàng.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—-------------------------------
Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, nhìn Ngọc Vong Ngôn đang đứng trước mặt.
Quách Giai Di vẫn còn ở ngoài phòng, Lục Ý cũng lui ra, bởi vậy mà không khí trong trong phòng cũng cảm thấy áp lực.
“Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt.
“Nàng dựa vào đi.” Ngọc Vô Ngôn vẫn là tư thái nhẹ nhàng bâng quơ: “Nghỉ ngơi một chút, mai ta cùng nàng về lại mặt.”
Lại mặt?
Ngọc Vong Ngôn đã từng hứa hẹn, sẽ sắp xếp thời gian đưa Tiêu Sắt Sắt về thăm nhà. Nhưng an bài ngay lúc này lại quá đột ngột với Tiêu Sắt Sắt.
“Vương gia mang ta về Tiêu gia có phải là có chuyện muốn làm không?” Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngọc Vong Ngôn không nói. Tiêu Sắt Sắt nói: “Nếu ta đoán không sai, Vương gia muốn mang ta về thăm Tiêu gia chỉ là mượn cớ để tiện làm việc.”
Thấy mắt nàng có chút đau đớn vụt qua, Ngọc Vong Ngôn lộ vẻ áy náy: “Sắt Sắt, là bổn vương có lỗi với nàng.”
“Vương gia...”
“Là bổn vương thất hứa.”
“Vương gia không cần tự trách.” Tiêu Sắt Sắt cười: “Ta còn nhớ Vương gia từng nói, ta thay Vương gia chặn rượu, một ngày nào đó Vương gia sẽ vì ta chặn kiếm. Chỉ cần là vì những lời này, ngày mai về nhà ta có thể làm những gì, Vương gia cứ nói cho ta là được.”
“Sắt Sắt...” Cổ họng Ngọc Vong Ngôn nghẹn lại, nói: “Thường Hiếu có một muội muội ruột tên là Thường Huyễn Nhi, đang bị giam cầm ở Tiêu phủ.”
Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc: “Giam cầm? Ta chưa từng nghe qua chuyện này, Vương gia, nàng bị ai giam cầm? Tại sao lại bị giam cầm?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Nàng ấy bị Đại thiếu gia Tiêu phủ bí mật giam cầm ở sau viện, bổn vương biết được hắn vì ham muốn dung mạo của Thường Huyễn Nhi, muốn nạp nàng ấy làm thiếp. Nàng ấy không chịu nên bị hắn ta bắt nhốt ở Tiêu phủ.”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Thì ra là hắn... Tiết di nương từng nói với ta, đại ca không học vấn lại bất tài kém cỏi, hành vi ở bên ngoài rất không thận trọng.”
Ngọc Vong Ngôn gật đầu: “Bổn vương muốn cho huynh muội Thường Hiếu đoàn tụ, cho nên ta muốn giải quyết chuyện của Thường Huyễn Nhi.”
“Ta hiểu.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vương gia có kế hoạch gì, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc, như vậy sẽ toàn diện hơn.
“Được...” Ngọc Vong Ngôn ngồi ở trên giường đệm, nhỏ giọng thương lượng cùng Tiêu Sắt Sắt.
Mùng một tháng ba, hoa đào khắp thành rực rỡ, như bao quanh một đám mây màu đỏ.
Giữa những cánh hoa bay tán loạn, xe ngựa chạy một đường đến trước cửa Tiêu phủ.
Vì ngày đó là ngày lại mặt, sáng sớm sau khi Tiêu Sắt Sắt thức dậy đã tỉ mỉ mang y phục, lông mi dùng phấn hình xoắn ốc phác họa, son điểm hai gò má, đôi môi dùng màu hoa anh đào nhẹ nhàng cùng đồ trang sức trên búi tóc tinh tế cầu kỳ. Y phục được Quách Giai Di giúp đỡ lựa chọn, cành hoa màu nho trắng dài đến nửa người. Mũ trắng che phủ màu xanh da trời của vạt váy trước ngực, phối cùng màu trắng trong thuần khiết, hoa văn cao quý xa hoa.
Ngọc Vong Ngôn đỡ nàng xuống xe ngựa, ngước mắt lên nhìn thì thấy Tiêu Khác và lão thái thái ra đón.
“Cẩn vương tới sớm rồi.” Tiêu Khác hành lễ.
Lão thái thái cũng thi lễ vấn an.
“Nhạc phụ, lão thái thái.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay, bảo nô tài đi theo khiêng lễ vật vào Tiêu phủ.
“Phụ thân, nãi nãi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhẹ, dáng vẻ hiền thục.
Tiêu Khác vội vàng đỡ nàng, nói: “Cẩn vương phi tuyệt đối đừng khách khí như vậy, làm Tiêu mỗ đây thật là thụ sủng nhược kinh.”
Tiêu Sắt Sắt hành lễ: “Hành lễ với phụ thân là điều nên làm.”
“Đúng vậy, người một nhà đừng nói lời nói khách sáo.” Lão thái thái trên mặt thì tươi cười, đáy mắt lại lạnh băng.
Nói chuyện một hồi, Tiêu Khác vội mời Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt vào phủ. Chính sảnh của Tiêu phủ đã chuẩn bị tốt, tỳ nữ Tiêu phủ rót trà, trà vừa đủ độ ấm, Ngọc Vong Ngôn nói chuyện cùng bọn họ cả buổi sáng.
Tiêu Sắt Sắt uống một chút trà, liền nói nhớ Tiêu phủ, muốn đi dạo trong viện một chút, rời khỏi chính sảnh.
Dựa theo thương lượng của nàng và Ngọc Vong Ngôn tối hôm qua, Thường Huyễn Nhi kia bị giam giữ gần Phù Dung viện. Phù Dung viện là viện của Tiêu Văn Thúy. Gần đó có 1 cái phòng cũ, hoang sơ, rách nát, chắc là nơi đại thiếu gia nhốt Thường Huyễn Nhi.
Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng đi đến, tránh người trên đường đi tới nơi đó.
Trước cửa, có bốn gia đinh đang canh giữ, Tiêu Sắt Sắt thấy cửa phòng bị khoá, toàn bộ nhà gỗ chỉ có hai song sắt nhỏ.
Nàng đến gần, thấy được các gia đinh bắt đầu đề phòng.
“Nơi này là cấm địa của Tiêu phủ, đi mau đi mau.”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta là tứ tiểu thư của Tiêu phủ, hiện giờ là Cẩn vương phi.”
“Cẩn, Cẩn vương phi?” Bọn gia đinh có chút khó xử: “Bọn tiểu nhân không biết Vương phi giá lâm, xin Vương phi tha tội. Chỉ là… chỉ là đây là cấm địa của Tiêu phủ, xin Vương phi đừng đến gần.”
“Người nào mới có thể tới gần?” Tiêu Sắt Sắt không nhanh không chậm hỏi.
“Cái này... cái này thì phải được lão gia hoặc đại thiếu gia cho phép.”
Mắt đẹp của Tiêu Sắt Sắt tối lại.
Xem ra là Tiêu Khác biết chuyện đại thiếu gia giam giữ Thường Huyễn Nhi, hơn nữ còn cho phép đại thiếu gia làm như vậy, coi như nắm lấy được nhược điểm của Thường Hiếu.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Vừa nãy ta đi ngang qua, ở xa nhìn thấy có một cô nương ở trong đây.”
Sắc mặt bọn gia đinh khẩn trương.
“Yên tâm, không cần mở cửa.” Tiêu Sắt Sắt đến gần hai song sắt: “Nhìn ở xa cô nương kia rất xinh đẹp, ta đến gần nhìn một chút.”
Bọn gia đinh cũng không thể ngăn cản Tiêu Sắt Sắt, đành phải cẩn thận nhìn nàng tới gần.
Một tấm song sắt, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, bên trong lại u tối ẩm ướt. Có một cái giường ở một góc tối tăm, bàn nhỏ trên đầu giường còn đốt nửa cây nến.
Có một nữ tử ngồi trên đầu giường, dùng khăn xoa nước mắt, đau lòng khóc nức nở.
“Nàng là ai?” Tiêu Sắt Sắt hỏi.
Gia đinh đáp: “Nàng là… con của nô tỳ Tiêu phủ, phạm phải sai lầm, bị nhốt ở nơi này.”
Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là một người đáng thương, bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời, ngay cả khăn lau nước mắt cũng cũ rồi.”
Nàng lấy ra một cái khăn, nói với Thường Huyễn Nhi: “Cô nương, chỗ ta có một cái khăn sạch sẽ tự thêu, ngươi cầm dùng đi.”
Thường Huyễn Nhi khóc nức nở, nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt.
“Lại đây cầm đi, đây là ý tốt của ta.”
Thấy ngữ điệu của Tiêu Sắt Sắt mềm ấm, thái độ kiên định, Thường Huyễn Nhi do dự một lát rồi đứng dậy đi tới, nhận lấy chiếc khăn từ Tiêu Sắt Sắt.
“Đa tạ.” Giọng nói của nàng ấy đã khàn khàn, khi nói chuyện, khoé mắt đỏ hoe lại có nước mắt rơi xuống.
Thường Huyễn Nhi nhìn chiếc khăn trắng này, một góc khăn có thêu hoa sen tím, có hiệu ứng đổi màu. Một đoá hoa nhỏ, dùng ít nhất hai mươi sợi tơ, trình tự tự nhiên, hài hoà.
Thường Huyễn Nhi kinh ngạc, giơ mắt lên theo bản năng, muốn nhìn nữ tử thêu khăn này là mỹ nhân thế nào nhưng Tiêu Sắt Sắt đã nhẹ nhàng xoay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh dưới áo váy màu xanh càng có vẻ thon dài động lòng người.
Thường Huyễn Nhi ngơ ngẩn vuốt ve khăn, đột nhiên, cảm nhận được trên khăn lõm xuống, cúi đầu nhìn kỹ, không nghĩ tới mặt trái của khăn thêu mấy hàng chữ nhỏ.
Thường Huyễn Nhi vội vàng trở lại đầu giường, theo ánh nến, thấy rõ chữ của Tiêu Sắt Sắt trên khăn tay, trong lòng khiếp sợ.
Suy nghĩ một lát, Thường Huyễn Nhi tới gần cửa sổ, nói với gia đinh bên ngoài: “Các ngươi đi bẩm báo với đại thiếu gia, nói là ta nghĩ thông rồi, hy vọng ngày mai đi ra ngoài hóng gió, mời hắn đi cùng.”
Hai gia đinh cho rằng Thường Huyễn Nhi chịu đi theo đại thiếu gia, đương nhiên thấy vui, một người tung ta tung tăng chạy đi.
Tiêu Sắt Sắt sau khi rời đi phòng nhỏ, cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, cổ áo của áo choàng không được kín, lọt gió.
Nàng túm cổ áo, dùng một tay đè lại, quay đầu lại thì thấy cảnh Thường Huyễn Nhi nói chuyện với bọn gia đinh, lòng yên tâm lại. Quay đầu muốn nhanh bước rời đi, lại đột nhiên thấy một người hoa hoè loè loẹt đang ở trước mắt: “Được lắm, Tiêu Sắt Sắt, quả nhiên là ngươi.”
Thì ra là Tiêu Văn Thúy, một mặt thoa đậm phấn son, chỉ vào Tiêu Sắt Sắt mắng: “Đồ ngốc, ngươi hại ta và mẹ ta bị nhốt mấy tháng, bây giờ ngươi còn dám trở về!”
“Tại sao lại không dám trở về?” Mắt Tiêu Sắt Sắt biến lạnh rồi lại bình tĩnh như thường.
“Nữ tử đã xuất giá trở về thăm nhà là chuyện đương nhiên.”
“Phi!” Tiêu Văn Thúy hung tợn nói: “Đồ ngốc, đừng tưởng gả cho Cẩn vương là ghê gớm! Cẩn vương là của ta! Hắn tuyệt đối sẽ không thích đồ ngốc như ngươi!”
Tiêu Sắt Sắt hơi cười, một nụ cười khiến người cảm thấy ớn lạnh: “Nhị tỷ tỷ không biết ta đã hết ngốc rồi sao? Xem ra trong khoảng thời gian này, nhị tỷ đúng là bị ngăn cách với thế gian, chuyện mà bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo, vậy mà ngươi không biết.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Văn Thúy chấn động: “Ngươi không ngốc? Sao có thể, ngươi rõ ràng chính là kẻ ngốc, từ lúc nào ngươi trở nên thông minh?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quát: “Được lắm, trưởng tỷ nói không sai, quả nhiên là ngươi giả ngu!”
Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa gì sao? Thời gian tỷ tỷ bị nhốt chắc là chưa hết đi, ta khuyên nhị tỷ mau trở về, nếu không bị phụ thân nhìn thấy, người xui xẻo chính là tỷ tỷ.” Tiêu Văn Thúy tức giận: “Tiện nhân.”
“Mắng ta cũng vô dụng.” Tâm tình Tiêu Sắt Sắt vốn là không vui, không muốn lãng phí thời gian với Tiêu Văn Thúy, liền đi thẳng lướt qua người Tiêu Văn Thúy.
Nhưng khi nghiêng người đi qua, khoé mắt Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy, mặt của Tiêu Văn Thúy vặn vẹo giống như mấy con giun đang bò, cực kì vặn vẹo, đáy mắt phát ra lửa giận.
Vậy mà Tiêu Văn Thúy rút một cây đao từ trong y phục, chém tới hướng Tiêu Sắt Sắt: “Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai.”
Một đao này thật sự dọa người, Tiêu Sắt Sắt né tránh, vội vàng lùi lại mấy bước, lạnh giọng quát: “Tiêu Văn Thúy, ngươi điên rồi!”
“Tiện nhân, ai cho ngươi lừa ta, xem ta chém chết ngươi.” Giờ phút này Tiêu Văn Thúy như ăn **, một đao chém hụt, lại chém một đao.
Tiêu Sắt Sắt nghiêng người, mạo hiểm né tránh, người lảo đảo, bắt được cái cây bên cạnh.
“Tiêu Văn Thúy, nơi này là Tiêu phủ, ngươi nếu không muốn gây ra đại hoạ thì nhanh chóng dừng tay lại.”
“Phi! Ta không giết ngươi không được!” Tiêu Văn Thúy giơ đao lên, hùng hổ chạy về phía Tiêu Sắt Sắt.
Ở bên này không có người, gia đinh bên Thường Huyễn Nhi lại không tới, Tiêu Sắt Sắt vốn định hô to, lại lo lắng Tiêu Văn Thúy sẽ điên cuồng lấy đao trực tiếp chém nàng. Tiêu Sắt Sắt chỉ đành phải né tránh không ngừng, vì để giữ thăng bằng, không thể không liên tục vịn vào cành hoa, bàn tay bị cọ xát đến trầy xước, Tiêu Sắt Sắt vừa né tránh vừa hướng tới chính sảnh mà chạy, đem lực chú ý phát huy đến cực hạn.
Không biết kiên trì bao lâu, tim Tiêu Sắt Sắt đã đập rất nhanh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Nàng chạy tới gần hồ nước, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu xám, đang nhanh chóng chạy tới phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.