Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ

Chương 186: Vì Muốn Hạ Sát

Tử Hằng

07/02/2023

Edit: Phương Trúc

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Ở phía sau điện, Ngọc Vong Ngôn đem Tiêu Sắt Sắt đặt ở trên giường, gọi một vài ma ma và cung tì chiếu cố Tiêu Sắt Sắt. Còn có bà vú bế tiểu hài tử tới, Tiêu Sắt Sắt lại uống một chén thuốc bổ, lúc này, Hà Hoan mang theo Tiêu Trí Viễn tới.

“Tỷ tỷ.”

Thấy Tiêu Sắt Sắt, Tiêu Trí Viễn trên mặt đỏ đỏ trắng trắng, cúi đầu nhìn chân, do dự mà không biết mở miệng như thế nào.

Tiêu Sắt Sắt lắc lắc đầu, cười nói: "Mọi người tới đúng lúc lắm, Trí Viễn, có một số việc ngày sau ta sẽ chậm rãi giải thích cho đệ, nhưng mà hiện tại, Tiêu gia chắc chắn đã chịu tai họa ngập đầu, ta muốn giữ đệ lại rồi nói sau.”

Tiêu Trí Viễn đang cúi thấp, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt sau một lúc lâu, lại hạ thấp xuống, rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ nói những việc đó, ta nghĩ ta đoán được là cái gì rồi.”

Tiêu Sắt Sắt nhướng nhướng chân mày.

Tiêu Trí Viễn nhỏ giọng ám chỉ nói: “Tối đó chúng ta từ Bắc Nguỵ trở lại Đại Nghiêu, tỷ tỷ cùng Dật Phàm huynh nói chuyện, ta… Ta đều nghe được.”

Tiêu Sắt Sắt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Tối đó, nàng cùng Trương Dật Phàm nói chuyện, nói mình là mượn xác hoàn hồn Trương Cẩm Sắt. Những điều đó, Trí Viễn đều đã nghe được rồi sao?

Sau này Trí Viễn cũng không đem việc này nói ra, thậm chí bọn Tiêu Khác cũng không biết. Trong lòng Tiêu Sắt Sắt chua chát, rõ ràng mình không phải tỷ tỷ của hắn, Trí Viễn lại còn vì nàng giữ kín như bưng, nhưng nàng, nàng đã vì hắn làm cái gì chưa?

Cái gì cũng không có làm.

Còn muốn để hắn trơ mắt nhìn Tiêu gia huỷ diệt.

“Tỷ tỷ, ta không có trách người, thật sự không trách người.” Tiêu Trí Viễn thanh âm rầu rĩ, tuy rằng nói ra lời trong lòng, thế nhưng chỉ cảm thấy hỗn loạn bi thống: “Cha cùng đại tỷ cũng không biết chạy đi đâu…”

Lòng Tiêu Sắt Sắt mềm xuống, an ủi nói: “Đệ đệ phải vì mình sống, hành vi của bọn họ đem tới họa diệt tộc, ngươi bi thương nhưng cũng không thể tinh thần sa sút, nhất định phải thật tỉnh táo, sống cho bản thân mình thật tốt. Mặt khác…”

Tiêu Sắt Sắt xin lỗi cười cười: “Cảm ơn đệ vì ta mà suy nghĩ, không có nói ra bí mật của ta.”

Tiêu Trí Viễn nhấp môi, như là tích tụ can đảm, lớn tiếng nói: “Ta mặc kệ người có bí mật gì, trong lòng ta, tỷ chính là tỷ tỷ ruột thịt của ta! Là người thân cùng ta sống nương tựa lẫn nhau!”

“Đệ…” Tiêu Sắt Sắt trong lòng cay chát dần chuyển thành cảm động, nàng hơi hơi ngồi dậy, Tiêu Trí Viễn cũng đến gần, đầu nằm trong lòng ngực của nàng.

“Trí Viễn, đệ đệ tốt…” Tiêu Sắt Sắt ôm chặt Tiêu Trí Viễn, vỗ đầu hắn. Đệ đệ, đệ chính là lễ vật mà ông trời tặng cho ta sau khi trọng sinh.

Thoáng nhìn trên tay áo Tiêu Trí Viễn dính một chút mực, Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Đệ là thí sinh thi đình sao, nói không chừng có thể trở thành quan tam phẩm. Nếu mà để người nhà biết, Tiêu ngũ thiếu gia tài hoa hơn người còn là đứa nhỏ sao? Nhưng thế nào mới tốt?”

Tiêu Trí Viễn vội buông lỏng Tiêu Sắt Sắt ra, trong mắt một lần nữa trở nên rực rỡ lấp lánh, tràn ngập tự tin nói: “Mặc kệ lần này khảo hạch như thế nào, ta đều sẽ chứng minh bản thân mình. Ta sẽ tiếp tục nỗ lực, Đường Thành Tiêu thị nếu có suy bại, cũng còn có Tiêu Trí Viễn ta ở đây!”

Tiêu Sắt Sắt vui mừng cười cười, thấy đệ đệ lại có một mặt ý chí chiến đấu vào tương lai, nàng liền an tâm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Hà Hoan đi theo Ngọc Vong Ngôn đi qua một tấm bình phong, Ứng Trường An tới đưa chén thuốc cho Tiêu Sắt Sắt cũng bị Ngọc Vong Ngôn gọi vào sau bình phong, mơ hồ nghe thấy ba người đang nói chuyện.



Tiêu Sắt Sắt nhìn bình phong bên kia, khóe môi gợi lên một nụ cười tươi không dễ phát hiện.

Qua một lúc sau, Ngọc Vong Ngôn ôm hài tử, cùng Ứng Trường An cùng nhau ra đó, Hà Hoan không biết đi nơi nào.

Đúng lúc có tên thái giám tới báo, mời Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt đi đến thiên điện một chuyến, Thiên Anh đế muốn gặp bọn họ.

Ngọc Vong Ngôn này liền đem hài tử giao cho một lão ma ma, bế Tiêu Sắt Sắt lên, đi một đường.

Đi ở hành lang dài phía dưới, Tiêu Sắt Sắt xoa xoa ngực Ngọc Vong Ngôn, lẩm bẩm: “Chàng nói, Thiên Anh đế gọi chúng ta có phải muốn đem đối sách xử phạt Đường Thành Tiêu thị nói cho chúng ta biết hay không?”

“Có lẽ, chỉ là…” Không biết sao, trong lòng có chút dự cảm bất an, Ngọc Vong Ngôn không có nói ra, chỉ ôn nhu mà nói: “Suy nghĩ nhiều mệt.”

Tiêu Sắt Sắt buồn cười, nàng cũng không biết, ở thiên điện chờ nàng, là một tin dữ.

Thiên Anh đế băng hà.

Trước khi hắn đi có lưu lại đại nội tổng quản viết giùm chiếu thư, trên chiếu thư nét mực còn chưa khô.

Đại nội tổng quản cẩn thận đem chiếu thư cuốn lên, giao vào tay Tiêu Sắt Sắt. Ngọc Vong Ngôn đem nàng thả xuống, đến gần Thiên Anh đế.

Thiên Anh đế nằm trên giường, biểu tình an tĩnh, khóe miệng có một nụ cười chưa tiêu tan, nhìn kỹ, nụ cười kia không có một phần tiếc nuối nào cả.

Hắn đã an bài tốt tất cả, trước khi chết cũng được kinh hỉ một lần. Ngọc Vong Ngôn nắm lấy tay của Thiên Anh đế, bi thương dâng lên, cũng mang cho hắn một loại tâm kỳ diệu.

Phụ hoàng sẽ không còn bị công vụ hay thứ gì khác dày vò, thương tổn do thân nhân phản bội, hắn cũng sẽ không bao giờ bị tra tấn nữa. Lúc chết mang theo kinh hỉ đi gặp mẫu phi.

Người chết không hề mệt mỏi, người còn sống thì tưởng nhớ, kết cục này cũng không quá xấu.

“Cẩn Vương điện hạ, xin ngài nén bi thương.” Đại nội tổng quản cầm phất trần, quỳ gối trước mặt Ngọc Vong Ngôn, dập đầu lạy ba cái, nói: “Lão nô đi theo Hoàng Thượng mấy chục năm, trong nhà lại có huynh đệ kế tục gia nghiệp, lão nô không có vướng bận, chỉ muốn khẩn cầu tiến đến hoàng lăng vì Hoàng Thượng thủ lăng, không bao giờ bước ra hoàng lăng một bước.”

Ngọc Vong Ngôn hiểu suy tính của đại nội tổng quản, về thân thế của mình, trừ bản thân và Sắt Sắt, Thiên Anh đế, cũng chỉ có đại nội tổng quản biết tất cả. Ở trong cung, biết nhiều không phải chuyện tốt, đại nội tổng quản nếu còn muốn sống, cũng chỉ có thể để Ngọc Vong Ngôn thấy hắn không phải là sự uy hiếp.

Tự thỉnh đi thủ lăng đến chết, là như thế.

Ngọc Vong Ngôn gật gật đầu, đồng ý yêu cầu của đại nội tổng quản, cũng nói: “Công công yên tâm, toàn bộ chi phí ngươi ăn mặc trong hoàng lăng, nhất định đầy đủ. Ngươi là người phụ hoàng tín nhiệm nhất bên người, chỉ cần giữ kín như bưng, bổn vương sẽ xét cho ngươi về nhà thăm người thân.”

Nghe ân điển trong lời nói, đại nội tổng quản yên tâm, khấu đầu mà hô lên, “Lão nô đa tạ điện hạ thành toàn, điện hạ thiên tuế.”

“Đứng lên đi.” Ngọc Vong Ngôn ý bảo hắn bình thân, nói: “Việc phụ hoàng băng hà, tạm thời gác lại, đợi thời cơ tới, bổn vương sẽ tự công bố. Đêm nay ngươi ở trong thiên điện ‘chăm sóc’ phụ hoàng, không được để lộ tiếng gió.”

“Lão nô cẩn tuân điện hạ ý chỉ.”

Đem sự tình giao cho đại nội tổng quản, Ngọc Vong Ngôn yên tâm. Hắn lần thứ hai làm bạn Thiên Anh đế trong chốc lát, rồi đem chiếu thư giấu ở trong y phục, bế Tiêu Sắt Sắt lên, rời khỏi thiên điện.

Chưa đi đến sau điện thì thấy Ứng Trường An và hai tỳ nữ chạy đến, biểu tình rất sốt ruột, hơi thở có phần hổn hển.



Vừa thấy hai người đến, Ứng Trường An cuống quít nói: “Đến không được! Chuyện lớn rồi! Không biết ai đem tiểu hài bắt đi!”

Hai cung tì đi theo liền quỳ trên mặt đất dập đầu, trong miệng liên tục kêu xin tha, Tiêu Sắt Sắt ý bảo các nàng nói rõ ràng ngọn nguồn, trong đó một người nói: “Bọn nô tỳ vốn dĩ đang ở cùng tiểu thế tử, cũng không biết sao lại thế này, qua một lát phát hiện không thấy tiểu thế tử, khi bọn nô tỳ kiểm kê nhân số, phát hiện thiếu một số người! Không biết… Không biết là ai trà trộn vào đây, bắt mất tiểu thế tử!”

Tiêu Sắt Sắt sắc mặt trắng như tuyết, hai hốc mắt đều đỏ, quở mắng: “Các ngươi thật vô dụng, nhiều người như vậy còn không trông được một hài tử!”

“Vương phi nương nương thứ tội!” Hai cung tì cung kính dập đầu.

Lúc này nơi xa lại chạy tới một ma ma, thân hình to tròn, thân mình run run.

Nàng vọt tới trước mặt hai người, lấy ra một tờ giấy, thở hổn hển nói: “Cẩn vương điện hạ, Vương phi nương nương, bọn nô tài lục soát qua hậu điện, ở cửa đại điện tìm được tờ giấy này.”

Hai người cùng Ứng Trường An nhìn tờ giấy, quả nhiên là có người bắt tiểu thế tử, lưu lại tờ giấy này.

Chữ viết trên tờ giấy, đối với Tiêu Sắt Sắt mà nói một chút cũng không xa lạ.

Tiêu Thư Đồng, là nàng!

“Đi mau.” Tiêu Sắt Sắt cắn cắn môi dưới, nghĩ đến hài tử, ánh mắt trở nên thập phần phức tạp.

Vị tỷ tỷ này của mình làm việc thật quá đáng, đầu tiên là hạ cho nàng “Huyễn nhớ tán” hại nàng thiếu chút nữa bỏ mạng, hiện tại lại đem chủ ý đánh tới con của nàng! Nếu Tiêu Thư Đồng đối với nàng như vậy, nàng cũng không thể cho nàng một con ngựa!

Tháp chuông.

Tiêu Thư Đồng quả nhiên ở chỗ này.

Nàng đứng ở tầng cao nhất của gác chuông, cách mặt đất ước chừng có năm trượng, trong lòng ngực ôm tã lót, đúng là đồ tiểu thế tử.

Tiêu Sắt Sắt được Ngọc Vong Ngôn ôm, đi vào bên dưới gác chuông, đi theo còn có một đội cận vệ cùng Trương Dật Phàm, đám người Tiêu Trí Viễn.

Tiêu Thư Đồng trang điểm và ăn mặc thành cung tỳ, mọi người lập tức hiểu ra, thì ra Tiêu Thư Đồng cải trang thành cung tỳ rồi trốn đi, xen lẫn trong Tiêu Lan Điện, tùy thời xuống tay.

Tiêu Trí Viễn thấy cha mình tạo phản, lại tận mắt nhìn thấy việc mà đích tỷ làm, nhịn không được hô: “Đại tỷ, ngươi muốn làm gì? Vì sao muốn trộm đi cháu ngoại ngươi?”

Trương Dật Phàm cầm theo kiếm, oán giận nói: “Con mọt sách ngươi còn nhìn không ra? Nàng đây là uy hiếp chúng ta, muốn đem hài tử ngã chết!”

“Cái, cái gì?” Tiêu Trí Viễn kinh hãi, vội vàng hô to với Tiêu Thư Đồng: “Đại tỷ, ngươi xuống dưới nhanh lên! Không thể làm như vậy được!”

“Trí Viễn.” Tiêu Sắt Sắt ý bảo hắn bình tĩnh một ít, sinh xong hài tử suy yếu, làm nàng không sức lực hét lớn với Tiêu Thư Đồng. Nhưng giờ phút này chung quanh an tĩnh, giọng nói của Tiêu Sắt Sắt như giọt nước rơi vào lá sen, một giọt một giọt đều thực rõ ràng.

“Tỷ tỷ, ngươi lén quay về Tiêu Lan Điện là vì đối phó với ta. Ta ngoài ý muốn lâm bồn, Vong Ngôn ở bên cạnh ta, ngươi tìm không thấy cơ hội xuống tay, liền chọn hài tử của ta phải không?”

Trên gác chuông truyền đến âm thanh lạnh lùng của Tiêu Thư Đồng: “Đúng vậy.”

“Vậy ngươi có biết, Nhị điện hạ cùng Tưởng quý phi đều đã chết không?” Tiêu Sắt Sắt thanh âm lạnh một tầng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook