Quyển 5 - Chương 108: cầu nhi cầu nữ
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
12/12/2014
Thời điểm Ôn Uyển đang phát sầu thì Thuần Vương tới.
Thuần Vương vừa vào cửa liền nói với Ôn Uyển: “Ôn Uyển, may mà có cháu. Hiện tại Kim Lâu của ta buôn bán đặc biệt tốt. Mỗi tháng ít nhất cũng có ba bốn ngàn lượng bạc nhập sổ, vẫn là bàn tay vàng của cháu chỉ tốt.”
Ôn Uyển vội vàng tố khổ: “Vô sự không lên điện tam bảo, cậu sẽ không lại muốn cháu nghĩ ra việc buôn bán gì đó chứ? Cháu đã nói với cậu rồi, hiện tại cháu mỗi ngày đều bận muốn chết, đến thời gian uống hớp trà cũng không có.”
“Có phải phủ nội vụ gần đây muốn đánh một lượng lớn đồ trang sức mới, đang tìm kiếm người hợp tác không? Nếu chúng ta có thể chiếm được một danh ngạch thì lợi nhuận hằng năm về sau khẳng định nhiều hơn hiện tại rất nhiều. Nhưng mà hàng năm phủ nội vụ hợp tác đều là cửa hàng trang sức Kim Quý của Hạo Thân vương. Cậu muốn tìm cháu kiếm biện pháp, xem có thể được chia một nửa số lượng hay không?” Thuần Vương cười thương lượng.
Ôn Uyển lập tức cự tuyệt: “Đủ rồi, Hạo thân vương là ông chú, quyền thế còn lớn hơn cháu, cậu lại bảo cháu đi đánh cái chủ ý này, đến lúc đó bị ông ấy gọt chết đến không tìm được chỗ mà khóc đó. Hơn nữa, cháu còn nghe nói cửa hàng trang sức của Hạo Thân vương vừa là cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành cũng là cửa hàng buôn bán tốt nhất, tay nghề của thợ thủ công ở đấy có thể so sánh với người của phủ nội vụ. Nếu cậu tranh được hơn nhà người ta, vụ buôn bán này chính cậu tự đi làm.”
“Cửa hàng đồ trang sức Kim Quý đã làm hơn mười năm rồi, cũng nên nhường lại, không thể độc chiếm mãi được. Cháu đi nói Hoàng Thượng đi, lời của cháu Hoàng Thượng nhất định sẽ cân nhắc. Việc này mà thành công cháu có thể chiếm được một nửa, cháu cũng nên suy nghĩ một chút cho bản thân.” Thuần Vương vội vàng khuyên bảo.
Ôn Uyển không để ý hắn: “Hơn mười năm, tiền phí hàng năm phải đưa cho phủ nội vụ cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Thuần Vương bĩu môi, thuận miệng tiếp lời nói: “Mất phí gì chứ? Hạo thân vương thúc thân phận quý trọng, lại là chưởng quản phủ nội vụ, không nói đến điểm cung ứng đồ trang sức, chỉ cần có vụ buôn bán nào ông ta đều nhúng tay vào. Có điều, ông ta không chiếm được chút tiện nghi nào ở trên người cháu. Những năm này, ông ta đã cùng hợp tác với phủ nội vụ làm đồ trang sức cho hoàng gia đã có tên tuổi, người khác tôn bọn ông ta nắm quyền, tiền lời buôn bán so với chúng ta nhiều hơn rất nhiều.”
“Chờ một chút, cậu nói là ông chú chỉ dựa vào địa vị, nhà người nào quan hệ vững chắc chính là người đó mà không cần phải dùng tiền tranh cử được, tất cả đồ phủ nội vụ sở hữu đều là như thế à?” Mắt Ôn Uyển sáng ngời, nếu thực như vậy, nàng có thể giúp cậu hoàng đế giải quyết vấn đề tiền bạc khó khăn kia.
“Đúng vậy a, dùng tiền tranh cử cái gì? Cháu lại nghĩ đến ý kiến gì hay sao? Có ý kiến hay cũng không được quên ta.” Thuần Vương nhìn con mắt Ôn Uyển lóe sáng liền nói rõ tâm tư của mình.
“Việc làm ăn này cậu muốn dính cũng không thể dính nổi, nếu thực đi làm cháu tối đa cũng chỉ có thể làm chân chạy. Ha ha, Cậu Thuần Vương, cậu trở về đi, cháu phải lập tức đi thu thập tư liệu, nhìn xem có khả năng làm được hay không?” Ôn Uyển nói xong đã chạy đi thư phòng. Tư liệu ở thư phòng không đủ, nàng liền gọi Hạ Ảnh tới, liệt kê ra một tờ danh sách, trên đó toàn bộ đều là tư liệu nàng muốn.
Ôn Uyển mất thời gian một ngày sửa sang lại tư liệu đang có, phát hiện thấy rất có tính khả quan. Xem ra khoản tiền lớn đang cần đã tìm được chỗ để lấy rồi.
Ôn Uyển từ cửa ngự thư phòng đi vào, nhẹ giọng kêu lên: “ Cậu hoàng đế, cậu hoàng đế.” Tiếng nói rất nhẹ nhàng, êm tai không nói nên lời.
Ôn Uyển thấy hoàng đế đang cùng Hộ bộ thượng thư đàm luận liền thành thực đứng ở một bên không lên tiếng. Hoàng đế nhìn sắc mặt Ôn Uyển thì mang theo ý cười: “Có chuyện tốt gì nói cho cậu nghe xem.”
Ôn Uyển thấy hoàng đế không có ý muốn lảng tránh liền vừa cười vừa nói: “Cậu hoàng đế, người không phải nói đang thiếu tiền sao? Con mất hai ngày suy nghĩ đến nát óc, rốt cục cũng nghĩ được một biện pháp. Con đã viết một bản thảo sơ lược, viết xong liền chạy tới đây. Cậu hoàng đế, người nhìn xem, nếu có thể thực hiện sẽ thu được một số tiền lớn rồi, hơn nữa còn không bị gián đoạn đâu.”
Hoàng đế tiếp nhận sổ con của Ôn Uyển đưa tới, nhìn thấy đôi mắt trông mong muốn biết như thế nào của Hộ bộ thượng thư đại nhân, liền nói: “Khanh đi xuống đi.”
Thượng Thư đại nhân một chút cũng không muốn đi ra ngoài,nhưng biết làm sao được, hoàng đế đã lên tiếng rồi. Sau khi rời khỏi liền canh giữ ở bên ngoài cửa Ngự Thư phòng, đợi hoàng đế cùng quận chúa bàn xong việc, lại đi vào tiếp tục đàm luận cũng không muộn.
Hoàng đế xem hết bản thảo của Ôn Uyển, lại nghe Ôn Uyển trình bày rõ ràng ý định của mình từng cái một, Hoàng đế cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng mà hoàng đế vẫn cau mày.
Ôn Uyển không hiểu tại sao, nhưng hoàng đế cũng có lo lắng của mình: “Ôn Uyển, với biện pháp này cháu thử tính sơ bộ xem có thể trù hoạch được bao nhiêu bạc.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cụ thể bao nhiêu cháu không cách nào đoán được, bởi vì tư liệu không giống nhau. Nhưng mà cháu đoán có thể được năm sáu trăm vạn a. Thừa sức cung cấp quân nhu cho biên quan một năm rồi. Cậu hoàng đế, người hiện đang do dự cái gì?”
Con mắt hoàng đế sáng ngời, nếu như có nhiều tiền bạc như vậy, việc này xác thực nên để cho Ôn Uyển đi làm. Hoàng đế lập tức bảo Tôn công công đi tuyên Hạo Thân vương tới. Bây giờ chưởng quản phủ nội vụ chính là Hạo Thân vương.
Mũi của Hạo thân vương rất linh, cười nói:” Năm trước vì ngân hàng Quảng Nguyên, phủ nội vụ đã bị cháu chuyển ra hơn sáu mươi vạn lượng bạc. Ta tính sơ một ít thấy tiền lời cũng phải trên mười cái trăm lượng bạc rồi. Không ngờ mới hơn một năm sau cháu lại quay về tìm ta, cứ tiếp tục như vậy về sau phải viết sổ nợ thôi. Nói đi, cháu lại muốn từ phủ nội vụ chuyển ra cái gì nữa. Ta quả thật muốn nhìn xem cháu có thể chuyển đi ra thứ gì nữa.”
Ôn Uyển bốn lượng đẩy ngàn vàng: “Ông chú, ngài nên đưa sổ trên danh nghĩa phủ nội vụ cho cháu xem qua, cháu mới có thể trả lời rõ được. Hiện tại, có chút khó trả lời nha.”
Hạo thân vương phân phó: “Trên người nha đầu này ai cũng không thể chiếm được một chút lợi lộc nào. Tốt, tiểu Hỉ tử, mang quận chúa đi phủ nội vụ, truyền lời bảo Đường quan nghe theo lời quận chúa mà làm.”
Đợi Ôn Uyển đi rồi, Hạo thân vương nhìn hoàng đế: “Hoàng Thượng, việc buôn bán trên danh nghĩa của Ôn Uyển có phải đều là của người không?”
Hoàng đế ừ một tiếng.
Cũng vì một tiếng ừ này, khiến hai mắt của Hạo thân vương đều sáng lên. Năm ngoái tiền lời của tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa Ôn Uyển, tuy hắn không biết nhưng năm trước năm ngoái đoán chừng cũng có sáu bảy triệu lượng. Toàn bộ số tiền này nếu thật sự đều tiến vào tư kho của hoàng đế quả thật là hâm mộ chết hắn.
Ôn Uyển làm tổ trong phòng sổ sách của phủ nội vụ một ngày, xem khái quát tất cả mọi thứ một lần. Khi trở về phủ đệ, lại sai người đi nghe ngóng những chuyện xấu ở trong phủ nội vụ, xem có khác biệt với thương hộ bình thường lớn đến bao nhiêu.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, công chúa Tư Thông đã mang thai.”
Nếu Hạ Dao không nói, nàng cũng quên mất còn có hai người này. Nàng bận muốn chết, ở đâu ra thời gian rảnh rỗi đi chú ý chuyện riêng tư của người khác. Ôn Uyển nghe xong nở nụ cười: “Tào Tụng những ngày này phải chăng cùng hiền thê mỹ thiếp trôi qua rất thoải mái.”
Hạ Dao cười nói: “Công chúa Tư Thông rất hiền lành, không ngược đãi Đan Nương. Lại nói, ở phủ công chúa được cung cấp đồ ăn thức uống cũng tốt nhưng mà từ khi kết hôn đến giờ, hai người không hề gặp mặt nhau.”
Ôn Uyển cười cười: “Xem ra là có tiến bộ.”
Hạ Dao gật đầu: “Có điều Tào Tụng tự biết con đường làm quan vô vọng, nên đặt cả tâm tư vào hội họa. Trong ngày thường, còn đi tìm tiên sinh (Tống Lạc Dương) bình luận một hai. Tiên sinh nói, tầm mắt của Tào Tụng đã bớt hẹp hòi đi một tí. Nếu như nguyện ý nghiên cứu tiếp, đi nhiều nơi hơn một chút để mở rộng tầm mắt thì giới hội hoạ sẽ có một chỗ cho hắn cắm dùi.”
Ôn Uyển không ngờ lão sư mà lại đánh giá cao Tào Tụng như vậy. Đáng tiếc, muốn cho Tào Tụng đi ra ngoài du ngoạn, Tư Thông chắc chắn sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, đây là việc nhà người ta, Ôn Uyển nhìn lên thấy bầu trời cũng không tệ, trời râm, không phơi nắng được. Bỗng nhiên muốn đi ra khu vực ngoại thành hít thở không khí mới mẻ, mấy tháng này thật sự là mệt muốn chết rồi.
Ôn Uyển thuộc về trường phái nghĩ là làm liền, nên vừa nghĩ đã đứng lên, phủi tay nói: “Hạ Dao, chuẩn bị một chút. Ta muốn đi ra ngoài dạo. Mỗi ngày đều suy nghĩ nhiều như vậy, ta sợ đại não quá mức mệt nhọc. Đầu óc của ta cần nghỉ ngơi một chút, nên ra ngoài đi dạo thôi.”
Thời điểm Ôn Uyển quay trở ra, nhớ tới hình như hôm nay là ngày Thượng Đường và Chân Chân đi thắp nhang cầu con trai, liền hỏi lại Hạ Dao, thật sự đúng là hôm nay. Đúng lúc nàng muốn ra cửa nên đã đuổi theo hai người họ.
Ôn Uyển đối với việc cổ đại cầu con trai cũng có chút tò mò. Thượng Đường và Chân Chân vì biểu hiện thành kính, nên dựa theo yêu cầu, từ chân núi leo lên. Ôn Uyển đi một hồi cảm thấy mệt mỏi đã ngồi kiệu của mình cùng nhau đi lên. Nàng rất hiếu kỳ không biết dáng vẻ miếu thờ ra sao, đặc biệt là miếu cầu tử.
Đến giữa sườn núi, mấy người họ trông thấy một cái nhà nho nhỏ liền đánh giá ngôi miếu này một chút, tường màu xám đã bị bong tróc không ít, nhìn không ra màu sắc gạch bên trong, hiển nhiên, ngôi miếu này có niên đại rất lâu rồi.
Trong miếu, chụ trì là một vị sư thái mặt mũi rất hiền lành, Ôn Uyển vốn chỉ muốn cho Chân Chân cầu một cái để an tâm nhưng khi nhìn thấy vị sư thái giống như giếng cổ kia, Ôn Uyển có chút trầm mặc.
“Sư phụ, tín nữ và phu quân tới cầu con trai, thỉnh sư phụ thành toàn.” Chân Chân sau khi nghỉ ngơi một hồi đã hồi phục hai phần sức lực, rất chân thành quỳ xuống cầu vị lão sư thái kia.
Sư thái cầm một tờ giấy màu vàng, sau khi lấy nước phù phép liền để cho hai vợ chồng uống, hai người mỗi người một ngụm uống xuống.
Lúc ban đầu Ôn Uyển cũng tin phục vị sư thái kia, nhưng nghe xong lời này, lại nhìn động tác của vị thần côn kia, không có hình dạng thì có chút nghi hoặc. Hẳn lại là một thần côn, chỉ là thần côn cũng có phân biệt thật giả, Giác Ngộ đại sư thật sự là thần côn chân chính, còn không biết vị nữ thần côn này có mấy thành hỏa hầu.
“Nữ thí chủ, ngươi chính là người đại phú đại quý. Lúc còn nhỏ tuy cơ khổ, cũng may có tâm địa Bồ Tát đã cho ngươi gặp dữ hóa lành. Nhưng nhân duyên của ngươi lại không thuận, may mắn trời cao rủ lòng thương thí chủ có một tấm lòng hết sức chân thành nên thành toàn mong muốn của ngươi. Chén nước thần này liền ban cho nữ thí chủ”, đạo ánh vàng lòe qua liền biến thành chén nước bưng đưa cho Ôn Uyển.
“Sư phụ, không phải nói: muốn cầu con trai phải có song phương vợ chồng hợp tác sao? Ta còn chưa có thành thân, tạ ơn lòng tốt của sư phụ.” Ôn Uyển vội vàng uyển chuyển cự tuyệt. Ôn Uyển mới không uống đâu, ai biết nó có độc hay không? Đồ vật của thần côn này không thể tùy tiện ăn vào.
“Thí chủ, ở trước mặt Bồ Tát không được phép nói dối.” Sư thái nói ngắn ngủn một câu, Ôn Uyển bị dọa thành miệng chữ O rồi. Chén nước trong tay sư thái thoáng một phát đổ vào trong miệng của Ôn Uyển, Ôn Uyển một ngụm nuốt mất.
Lúc Ôn Uyển phản ứng lại, muốn nôn ra thì đáng tiếc nôn thế nào cũng không được. Ôn Uyển không oán hận lão sư thái, nhưng lại rất tức giận với Hạ Dao. Hạ Dao cúi đầu, Ôn Uyển nói thầm trong lòng, đợi chút nữa trở về sẽ tìm ngươi tính sổ cũng không muộn.
Sư thái rất bình thản nói: “Thí chủ, trời cao ban cho ngươi đấy, ngươi nên cố gắng quý trọng, chớ để cô phụ tấm lòng của trời cao, tự mình giải quyết cho tốt.”
Chân Chân quỳ gối trước mặt Tống Tử nương nương, thành tâm cầu nguyện: “Tống Tử nương nương ở trên nếu có linh thiêng xin cho tín nữ lần này có thể hạ sinh quý tử, tín nữ nhất định sẽ đúc tượng vàng cho Tống Tử nương nương.”
Ôn Uyển suy nghĩ, nước cũng đã uống hết rồi chết thì chết a. Vì vậy cũng quỳ gối xuống trước mặt Tống Tử nương nương. Khó có thể đến được một chuyến, cũng không thể đi một chuyến tay không. Ôn Uyển rất thành kính mà quỳ xuống, trong nội tâm lầm bầm nói: “Tống Tử nương nương, hi vọng người có thể để cho ta đạt được ước muốn, cho ta có một trai một gái thì đời này của ta liền viên mãn không tiếc nuối điều gì nữa”
Lúc đoàn người xuống núi, Chân Chân ha ha cười nói: “Ôn Uyển, sư phụ nói những lời đó với ngươi là có ý gì? Hẳn là ngươi trong mộng cũng đã cùng ai đó kết hôn rồi. Chúng ta còn đang suy nghĩ ngươi sẽ gả cho dạng người nào, nào biết rằng ngươi sớm đã thành gia thất rồi hả?” Chân Chân cảm thấy vị sư thái này vô cùng bản lĩnh, dường như nhi tử phảng phất đang vẫy tay với nàng, cho nên tâm tình cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu, dường như gông xiềng trên người đã được giải thoát nên bắt đầu nói đùa.
Ôn Uyển không tiếp lời, sắc mặt Hạ Dao tuy không lộ ra nhưng sắc mặt Hạ Ảnh lại rất khó coi, lạnh lùng nói: “Thất phu nhân, có lời trêu chọc có thể nói, có những lời không thể nói, hi vọng sẽ không có lần sau. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Vui đùa cái kiểu gì thế, việc kết hôn cũng có thể đem ra nói giỡn được hay sao?
Sắc mặt Chân Chân ngượng ngùng, đùa giỡn của nàng đúng là có chút quá phận.
Ôn Uyển cũng không có nói gì.
Sau khi đoàn người tách ra được một khoảng cách khá xa, Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào Hạ Dao nói: “Tại sao mới rồi không ngăn cản, vạn nhất đó là chén nước độc thì sao? Ngươi không sợ ta bị hạ độc chết sao?”
Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Quận chúa, vì sao người lại nguyện ý đi cùng Cửu phu nhân? Chẳng lẽ chỉ đến để leo núi, ngắm hoa xem cây sao? Quận chúa, bộ dáng quỳ lúc nãy của người so với Cửu phu nhân còn thành kính hơn? Có phải người cũng cầu thất tử bát nữ hay không? Con cháu về sau đầy cả sảnh đường?”
Hạ Dao dùng mật âm truyền vào trong lỗ tai của Ôn Uyển nên người khác không nghe được. Ôn Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, lại nói ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại cùng đi lên. Tuy nàng cũng rất muốn có hài tử nhưng mà đến giờ trượng phu còn chưa có, chạy đi đâu mà đòi hài tử. Mặc dù nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn khiển trách: “Cái nữ nhân chết tiệt kia, ngươi không ngậm miệng được sao?”
Hạ Dao vui vẻ hớn hở nói: “Quận chúa, không có gì phải thẹn thùng cả, một năm sau thân thể của người đã khỏi hẳn, đến lúc đó người nhất định phải lập gia đình rồi. Lúc nãy ta cũng chú ý đến vị sư thái kia, biết rõ bà ta không biết võ công, ánh mắt cũng rất thanh tịnh cho nên quận chúa không cần phải lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Sau khi Ôn Uyển xuống núi, sắc trời cũng đã tối rồi. Nghĩ một lúc liền quyết định đi thôn trang ở phía trước nghỉ một đêm, dù sao chỗ đó cũng gần. Nếu giờ mà quay trở lại kinh thành thì phải nửa đêm mới về tới.
Bữa tối rất phong phú: rau xanh xào đậu giác, dưa leo, trứng muối trộn dấm chua, ốc đồng, thịt thỏ với nấm hầm cách thủy, măng xào thịt khô. Một bàn đồ ăn tất cả đều là món ăn dân dã trong núi, thật khó có được một bữa hưởng thụ thế này, cộng thêm nơi đây không khí cũng mát mẻ, tâm tình cũng vì thế mà cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng Thượng Đường liền đi nghỉ. Ôn Uyển lại không ngủ được, bèn đi tới chuồng ngựa, dắt ngựa ra sân bãi, còn bản thân lại đi lên phía trên chuồng ngựa, chung quanh chuồng ngựa đều là núi, ban đêm vô cùng náo nhiệt, có tiếng ve, tiếng ếch kêu, rất dễ nghe.
Đi bộ trong núi đá thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số động vật nhỏ nhanh nhẹn chạy qua ở bên cạnh. Một con hươu nhỏ đứng cách Ôn Uyển không xa, thấy Ôn Uyển nhìn mình, nó cũng hiếu kỳ tròn mắt nhìn, Ôn Uyển bỗng muốn đùa nó, mắt cũng trợn tròn nhìn lại. Bị Ôn Uyển trừng mắt nhìn như vậy, nó thoáng run rẩy, xoạt một cái bỏ chạy vào trong rừng.
Nội tâm của Ôn Uyển vốn đang cao hứng, bỗng nhiên bị ngắt giữa chừng liền nở nụ cười. Trong lòng dần yên tĩnh trở lại, tiếp tục đi tiếp, tới lúc không muốn đi nữa liền ngồi xuống, lẳng lặng nhìn núi cao xung quanh, không biết từ lúc nào trong đầu lại hiện về những chuyện của kiếp trước.
Thuần Vương vừa vào cửa liền nói với Ôn Uyển: “Ôn Uyển, may mà có cháu. Hiện tại Kim Lâu của ta buôn bán đặc biệt tốt. Mỗi tháng ít nhất cũng có ba bốn ngàn lượng bạc nhập sổ, vẫn là bàn tay vàng của cháu chỉ tốt.”
Ôn Uyển vội vàng tố khổ: “Vô sự không lên điện tam bảo, cậu sẽ không lại muốn cháu nghĩ ra việc buôn bán gì đó chứ? Cháu đã nói với cậu rồi, hiện tại cháu mỗi ngày đều bận muốn chết, đến thời gian uống hớp trà cũng không có.”
“Có phải phủ nội vụ gần đây muốn đánh một lượng lớn đồ trang sức mới, đang tìm kiếm người hợp tác không? Nếu chúng ta có thể chiếm được một danh ngạch thì lợi nhuận hằng năm về sau khẳng định nhiều hơn hiện tại rất nhiều. Nhưng mà hàng năm phủ nội vụ hợp tác đều là cửa hàng trang sức Kim Quý của Hạo Thân vương. Cậu muốn tìm cháu kiếm biện pháp, xem có thể được chia một nửa số lượng hay không?” Thuần Vương cười thương lượng.
Ôn Uyển lập tức cự tuyệt: “Đủ rồi, Hạo thân vương là ông chú, quyền thế còn lớn hơn cháu, cậu lại bảo cháu đi đánh cái chủ ý này, đến lúc đó bị ông ấy gọt chết đến không tìm được chỗ mà khóc đó. Hơn nữa, cháu còn nghe nói cửa hàng trang sức của Hạo Thân vương vừa là cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành cũng là cửa hàng buôn bán tốt nhất, tay nghề của thợ thủ công ở đấy có thể so sánh với người của phủ nội vụ. Nếu cậu tranh được hơn nhà người ta, vụ buôn bán này chính cậu tự đi làm.”
“Cửa hàng đồ trang sức Kim Quý đã làm hơn mười năm rồi, cũng nên nhường lại, không thể độc chiếm mãi được. Cháu đi nói Hoàng Thượng đi, lời của cháu Hoàng Thượng nhất định sẽ cân nhắc. Việc này mà thành công cháu có thể chiếm được một nửa, cháu cũng nên suy nghĩ một chút cho bản thân.” Thuần Vương vội vàng khuyên bảo.
Ôn Uyển không để ý hắn: “Hơn mười năm, tiền phí hàng năm phải đưa cho phủ nội vụ cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Thuần Vương bĩu môi, thuận miệng tiếp lời nói: “Mất phí gì chứ? Hạo thân vương thúc thân phận quý trọng, lại là chưởng quản phủ nội vụ, không nói đến điểm cung ứng đồ trang sức, chỉ cần có vụ buôn bán nào ông ta đều nhúng tay vào. Có điều, ông ta không chiếm được chút tiện nghi nào ở trên người cháu. Những năm này, ông ta đã cùng hợp tác với phủ nội vụ làm đồ trang sức cho hoàng gia đã có tên tuổi, người khác tôn bọn ông ta nắm quyền, tiền lời buôn bán so với chúng ta nhiều hơn rất nhiều.”
“Chờ một chút, cậu nói là ông chú chỉ dựa vào địa vị, nhà người nào quan hệ vững chắc chính là người đó mà không cần phải dùng tiền tranh cử được, tất cả đồ phủ nội vụ sở hữu đều là như thế à?” Mắt Ôn Uyển sáng ngời, nếu thực như vậy, nàng có thể giúp cậu hoàng đế giải quyết vấn đề tiền bạc khó khăn kia.
“Đúng vậy a, dùng tiền tranh cử cái gì? Cháu lại nghĩ đến ý kiến gì hay sao? Có ý kiến hay cũng không được quên ta.” Thuần Vương nhìn con mắt Ôn Uyển lóe sáng liền nói rõ tâm tư của mình.
“Việc làm ăn này cậu muốn dính cũng không thể dính nổi, nếu thực đi làm cháu tối đa cũng chỉ có thể làm chân chạy. Ha ha, Cậu Thuần Vương, cậu trở về đi, cháu phải lập tức đi thu thập tư liệu, nhìn xem có khả năng làm được hay không?” Ôn Uyển nói xong đã chạy đi thư phòng. Tư liệu ở thư phòng không đủ, nàng liền gọi Hạ Ảnh tới, liệt kê ra một tờ danh sách, trên đó toàn bộ đều là tư liệu nàng muốn.
Ôn Uyển mất thời gian một ngày sửa sang lại tư liệu đang có, phát hiện thấy rất có tính khả quan. Xem ra khoản tiền lớn đang cần đã tìm được chỗ để lấy rồi.
Ôn Uyển từ cửa ngự thư phòng đi vào, nhẹ giọng kêu lên: “ Cậu hoàng đế, cậu hoàng đế.” Tiếng nói rất nhẹ nhàng, êm tai không nói nên lời.
Ôn Uyển thấy hoàng đế đang cùng Hộ bộ thượng thư đàm luận liền thành thực đứng ở một bên không lên tiếng. Hoàng đế nhìn sắc mặt Ôn Uyển thì mang theo ý cười: “Có chuyện tốt gì nói cho cậu nghe xem.”
Ôn Uyển thấy hoàng đế không có ý muốn lảng tránh liền vừa cười vừa nói: “Cậu hoàng đế, người không phải nói đang thiếu tiền sao? Con mất hai ngày suy nghĩ đến nát óc, rốt cục cũng nghĩ được một biện pháp. Con đã viết một bản thảo sơ lược, viết xong liền chạy tới đây. Cậu hoàng đế, người nhìn xem, nếu có thể thực hiện sẽ thu được một số tiền lớn rồi, hơn nữa còn không bị gián đoạn đâu.”
Hoàng đế tiếp nhận sổ con của Ôn Uyển đưa tới, nhìn thấy đôi mắt trông mong muốn biết như thế nào của Hộ bộ thượng thư đại nhân, liền nói: “Khanh đi xuống đi.”
Thượng Thư đại nhân một chút cũng không muốn đi ra ngoài,nhưng biết làm sao được, hoàng đế đã lên tiếng rồi. Sau khi rời khỏi liền canh giữ ở bên ngoài cửa Ngự Thư phòng, đợi hoàng đế cùng quận chúa bàn xong việc, lại đi vào tiếp tục đàm luận cũng không muộn.
Hoàng đế xem hết bản thảo của Ôn Uyển, lại nghe Ôn Uyển trình bày rõ ràng ý định của mình từng cái một, Hoàng đế cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng mà hoàng đế vẫn cau mày.
Ôn Uyển không hiểu tại sao, nhưng hoàng đế cũng có lo lắng của mình: “Ôn Uyển, với biện pháp này cháu thử tính sơ bộ xem có thể trù hoạch được bao nhiêu bạc.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cụ thể bao nhiêu cháu không cách nào đoán được, bởi vì tư liệu không giống nhau. Nhưng mà cháu đoán có thể được năm sáu trăm vạn a. Thừa sức cung cấp quân nhu cho biên quan một năm rồi. Cậu hoàng đế, người hiện đang do dự cái gì?”
Con mắt hoàng đế sáng ngời, nếu như có nhiều tiền bạc như vậy, việc này xác thực nên để cho Ôn Uyển đi làm. Hoàng đế lập tức bảo Tôn công công đi tuyên Hạo Thân vương tới. Bây giờ chưởng quản phủ nội vụ chính là Hạo Thân vương.
Mũi của Hạo thân vương rất linh, cười nói:” Năm trước vì ngân hàng Quảng Nguyên, phủ nội vụ đã bị cháu chuyển ra hơn sáu mươi vạn lượng bạc. Ta tính sơ một ít thấy tiền lời cũng phải trên mười cái trăm lượng bạc rồi. Không ngờ mới hơn một năm sau cháu lại quay về tìm ta, cứ tiếp tục như vậy về sau phải viết sổ nợ thôi. Nói đi, cháu lại muốn từ phủ nội vụ chuyển ra cái gì nữa. Ta quả thật muốn nhìn xem cháu có thể chuyển đi ra thứ gì nữa.”
Ôn Uyển bốn lượng đẩy ngàn vàng: “Ông chú, ngài nên đưa sổ trên danh nghĩa phủ nội vụ cho cháu xem qua, cháu mới có thể trả lời rõ được. Hiện tại, có chút khó trả lời nha.”
Hạo thân vương phân phó: “Trên người nha đầu này ai cũng không thể chiếm được một chút lợi lộc nào. Tốt, tiểu Hỉ tử, mang quận chúa đi phủ nội vụ, truyền lời bảo Đường quan nghe theo lời quận chúa mà làm.”
Đợi Ôn Uyển đi rồi, Hạo thân vương nhìn hoàng đế: “Hoàng Thượng, việc buôn bán trên danh nghĩa của Ôn Uyển có phải đều là của người không?”
Hoàng đế ừ một tiếng.
Cũng vì một tiếng ừ này, khiến hai mắt của Hạo thân vương đều sáng lên. Năm ngoái tiền lời của tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa Ôn Uyển, tuy hắn không biết nhưng năm trước năm ngoái đoán chừng cũng có sáu bảy triệu lượng. Toàn bộ số tiền này nếu thật sự đều tiến vào tư kho của hoàng đế quả thật là hâm mộ chết hắn.
Ôn Uyển làm tổ trong phòng sổ sách của phủ nội vụ một ngày, xem khái quát tất cả mọi thứ một lần. Khi trở về phủ đệ, lại sai người đi nghe ngóng những chuyện xấu ở trong phủ nội vụ, xem có khác biệt với thương hộ bình thường lớn đến bao nhiêu.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, công chúa Tư Thông đã mang thai.”
Nếu Hạ Dao không nói, nàng cũng quên mất còn có hai người này. Nàng bận muốn chết, ở đâu ra thời gian rảnh rỗi đi chú ý chuyện riêng tư của người khác. Ôn Uyển nghe xong nở nụ cười: “Tào Tụng những ngày này phải chăng cùng hiền thê mỹ thiếp trôi qua rất thoải mái.”
Hạ Dao cười nói: “Công chúa Tư Thông rất hiền lành, không ngược đãi Đan Nương. Lại nói, ở phủ công chúa được cung cấp đồ ăn thức uống cũng tốt nhưng mà từ khi kết hôn đến giờ, hai người không hề gặp mặt nhau.”
Ôn Uyển cười cười: “Xem ra là có tiến bộ.”
Hạ Dao gật đầu: “Có điều Tào Tụng tự biết con đường làm quan vô vọng, nên đặt cả tâm tư vào hội họa. Trong ngày thường, còn đi tìm tiên sinh (Tống Lạc Dương) bình luận một hai. Tiên sinh nói, tầm mắt của Tào Tụng đã bớt hẹp hòi đi một tí. Nếu như nguyện ý nghiên cứu tiếp, đi nhiều nơi hơn một chút để mở rộng tầm mắt thì giới hội hoạ sẽ có một chỗ cho hắn cắm dùi.”
Ôn Uyển không ngờ lão sư mà lại đánh giá cao Tào Tụng như vậy. Đáng tiếc, muốn cho Tào Tụng đi ra ngoài du ngoạn, Tư Thông chắc chắn sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, đây là việc nhà người ta, Ôn Uyển nhìn lên thấy bầu trời cũng không tệ, trời râm, không phơi nắng được. Bỗng nhiên muốn đi ra khu vực ngoại thành hít thở không khí mới mẻ, mấy tháng này thật sự là mệt muốn chết rồi.
Ôn Uyển thuộc về trường phái nghĩ là làm liền, nên vừa nghĩ đã đứng lên, phủi tay nói: “Hạ Dao, chuẩn bị một chút. Ta muốn đi ra ngoài dạo. Mỗi ngày đều suy nghĩ nhiều như vậy, ta sợ đại não quá mức mệt nhọc. Đầu óc của ta cần nghỉ ngơi một chút, nên ra ngoài đi dạo thôi.”
Thời điểm Ôn Uyển quay trở ra, nhớ tới hình như hôm nay là ngày Thượng Đường và Chân Chân đi thắp nhang cầu con trai, liền hỏi lại Hạ Dao, thật sự đúng là hôm nay. Đúng lúc nàng muốn ra cửa nên đã đuổi theo hai người họ.
Ôn Uyển đối với việc cổ đại cầu con trai cũng có chút tò mò. Thượng Đường và Chân Chân vì biểu hiện thành kính, nên dựa theo yêu cầu, từ chân núi leo lên. Ôn Uyển đi một hồi cảm thấy mệt mỏi đã ngồi kiệu của mình cùng nhau đi lên. Nàng rất hiếu kỳ không biết dáng vẻ miếu thờ ra sao, đặc biệt là miếu cầu tử.
Đến giữa sườn núi, mấy người họ trông thấy một cái nhà nho nhỏ liền đánh giá ngôi miếu này một chút, tường màu xám đã bị bong tróc không ít, nhìn không ra màu sắc gạch bên trong, hiển nhiên, ngôi miếu này có niên đại rất lâu rồi.
Trong miếu, chụ trì là một vị sư thái mặt mũi rất hiền lành, Ôn Uyển vốn chỉ muốn cho Chân Chân cầu một cái để an tâm nhưng khi nhìn thấy vị sư thái giống như giếng cổ kia, Ôn Uyển có chút trầm mặc.
“Sư phụ, tín nữ và phu quân tới cầu con trai, thỉnh sư phụ thành toàn.” Chân Chân sau khi nghỉ ngơi một hồi đã hồi phục hai phần sức lực, rất chân thành quỳ xuống cầu vị lão sư thái kia.
Sư thái cầm một tờ giấy màu vàng, sau khi lấy nước phù phép liền để cho hai vợ chồng uống, hai người mỗi người một ngụm uống xuống.
Lúc ban đầu Ôn Uyển cũng tin phục vị sư thái kia, nhưng nghe xong lời này, lại nhìn động tác của vị thần côn kia, không có hình dạng thì có chút nghi hoặc. Hẳn lại là một thần côn, chỉ là thần côn cũng có phân biệt thật giả, Giác Ngộ đại sư thật sự là thần côn chân chính, còn không biết vị nữ thần côn này có mấy thành hỏa hầu.
“Nữ thí chủ, ngươi chính là người đại phú đại quý. Lúc còn nhỏ tuy cơ khổ, cũng may có tâm địa Bồ Tát đã cho ngươi gặp dữ hóa lành. Nhưng nhân duyên của ngươi lại không thuận, may mắn trời cao rủ lòng thương thí chủ có một tấm lòng hết sức chân thành nên thành toàn mong muốn của ngươi. Chén nước thần này liền ban cho nữ thí chủ”, đạo ánh vàng lòe qua liền biến thành chén nước bưng đưa cho Ôn Uyển.
“Sư phụ, không phải nói: muốn cầu con trai phải có song phương vợ chồng hợp tác sao? Ta còn chưa có thành thân, tạ ơn lòng tốt của sư phụ.” Ôn Uyển vội vàng uyển chuyển cự tuyệt. Ôn Uyển mới không uống đâu, ai biết nó có độc hay không? Đồ vật của thần côn này không thể tùy tiện ăn vào.
“Thí chủ, ở trước mặt Bồ Tát không được phép nói dối.” Sư thái nói ngắn ngủn một câu, Ôn Uyển bị dọa thành miệng chữ O rồi. Chén nước trong tay sư thái thoáng một phát đổ vào trong miệng của Ôn Uyển, Ôn Uyển một ngụm nuốt mất.
Lúc Ôn Uyển phản ứng lại, muốn nôn ra thì đáng tiếc nôn thế nào cũng không được. Ôn Uyển không oán hận lão sư thái, nhưng lại rất tức giận với Hạ Dao. Hạ Dao cúi đầu, Ôn Uyển nói thầm trong lòng, đợi chút nữa trở về sẽ tìm ngươi tính sổ cũng không muộn.
Sư thái rất bình thản nói: “Thí chủ, trời cao ban cho ngươi đấy, ngươi nên cố gắng quý trọng, chớ để cô phụ tấm lòng của trời cao, tự mình giải quyết cho tốt.”
Chân Chân quỳ gối trước mặt Tống Tử nương nương, thành tâm cầu nguyện: “Tống Tử nương nương ở trên nếu có linh thiêng xin cho tín nữ lần này có thể hạ sinh quý tử, tín nữ nhất định sẽ đúc tượng vàng cho Tống Tử nương nương.”
Ôn Uyển suy nghĩ, nước cũng đã uống hết rồi chết thì chết a. Vì vậy cũng quỳ gối xuống trước mặt Tống Tử nương nương. Khó có thể đến được một chuyến, cũng không thể đi một chuyến tay không. Ôn Uyển rất thành kính mà quỳ xuống, trong nội tâm lầm bầm nói: “Tống Tử nương nương, hi vọng người có thể để cho ta đạt được ước muốn, cho ta có một trai một gái thì đời này của ta liền viên mãn không tiếc nuối điều gì nữa”
Lúc đoàn người xuống núi, Chân Chân ha ha cười nói: “Ôn Uyển, sư phụ nói những lời đó với ngươi là có ý gì? Hẳn là ngươi trong mộng cũng đã cùng ai đó kết hôn rồi. Chúng ta còn đang suy nghĩ ngươi sẽ gả cho dạng người nào, nào biết rằng ngươi sớm đã thành gia thất rồi hả?” Chân Chân cảm thấy vị sư thái này vô cùng bản lĩnh, dường như nhi tử phảng phất đang vẫy tay với nàng, cho nên tâm tình cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu, dường như gông xiềng trên người đã được giải thoát nên bắt đầu nói đùa.
Ôn Uyển không tiếp lời, sắc mặt Hạ Dao tuy không lộ ra nhưng sắc mặt Hạ Ảnh lại rất khó coi, lạnh lùng nói: “Thất phu nhân, có lời trêu chọc có thể nói, có những lời không thể nói, hi vọng sẽ không có lần sau. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Vui đùa cái kiểu gì thế, việc kết hôn cũng có thể đem ra nói giỡn được hay sao?
Sắc mặt Chân Chân ngượng ngùng, đùa giỡn của nàng đúng là có chút quá phận.
Ôn Uyển cũng không có nói gì.
Sau khi đoàn người tách ra được một khoảng cách khá xa, Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào Hạ Dao nói: “Tại sao mới rồi không ngăn cản, vạn nhất đó là chén nước độc thì sao? Ngươi không sợ ta bị hạ độc chết sao?”
Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Quận chúa, vì sao người lại nguyện ý đi cùng Cửu phu nhân? Chẳng lẽ chỉ đến để leo núi, ngắm hoa xem cây sao? Quận chúa, bộ dáng quỳ lúc nãy của người so với Cửu phu nhân còn thành kính hơn? Có phải người cũng cầu thất tử bát nữ hay không? Con cháu về sau đầy cả sảnh đường?”
Hạ Dao dùng mật âm truyền vào trong lỗ tai của Ôn Uyển nên người khác không nghe được. Ôn Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, lại nói ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại cùng đi lên. Tuy nàng cũng rất muốn có hài tử nhưng mà đến giờ trượng phu còn chưa có, chạy đi đâu mà đòi hài tử. Mặc dù nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn khiển trách: “Cái nữ nhân chết tiệt kia, ngươi không ngậm miệng được sao?”
Hạ Dao vui vẻ hớn hở nói: “Quận chúa, không có gì phải thẹn thùng cả, một năm sau thân thể của người đã khỏi hẳn, đến lúc đó người nhất định phải lập gia đình rồi. Lúc nãy ta cũng chú ý đến vị sư thái kia, biết rõ bà ta không biết võ công, ánh mắt cũng rất thanh tịnh cho nên quận chúa không cần phải lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Sau khi Ôn Uyển xuống núi, sắc trời cũng đã tối rồi. Nghĩ một lúc liền quyết định đi thôn trang ở phía trước nghỉ một đêm, dù sao chỗ đó cũng gần. Nếu giờ mà quay trở lại kinh thành thì phải nửa đêm mới về tới.
Bữa tối rất phong phú: rau xanh xào đậu giác, dưa leo, trứng muối trộn dấm chua, ốc đồng, thịt thỏ với nấm hầm cách thủy, măng xào thịt khô. Một bàn đồ ăn tất cả đều là món ăn dân dã trong núi, thật khó có được một bữa hưởng thụ thế này, cộng thêm nơi đây không khí cũng mát mẻ, tâm tình cũng vì thế mà cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng Thượng Đường liền đi nghỉ. Ôn Uyển lại không ngủ được, bèn đi tới chuồng ngựa, dắt ngựa ra sân bãi, còn bản thân lại đi lên phía trên chuồng ngựa, chung quanh chuồng ngựa đều là núi, ban đêm vô cùng náo nhiệt, có tiếng ve, tiếng ếch kêu, rất dễ nghe.
Đi bộ trong núi đá thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số động vật nhỏ nhanh nhẹn chạy qua ở bên cạnh. Một con hươu nhỏ đứng cách Ôn Uyển không xa, thấy Ôn Uyển nhìn mình, nó cũng hiếu kỳ tròn mắt nhìn, Ôn Uyển bỗng muốn đùa nó, mắt cũng trợn tròn nhìn lại. Bị Ôn Uyển trừng mắt nhìn như vậy, nó thoáng run rẩy, xoạt một cái bỏ chạy vào trong rừng.
Nội tâm của Ôn Uyển vốn đang cao hứng, bỗng nhiên bị ngắt giữa chừng liền nở nụ cười. Trong lòng dần yên tĩnh trở lại, tiếp tục đi tiếp, tới lúc không muốn đi nữa liền ngồi xuống, lẳng lặng nhìn núi cao xung quanh, không biết từ lúc nào trong đầu lại hiện về những chuyện của kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.