Quyển 5 - Chương 109: Hồi ức
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
12/12/2014
Nàng ra nước ngoài vào lúc mới mười hai tuổi, cuộc sống ở Mỹ bốn năm
đã dần ổn định. Vào một năm khi du học sinh người Hoa tổ chức họp mặt,
nàng đã gặp được Mã Tuấn, đó là một người con trai rất chu đáo và hòa
nhã. Sau đó không bao lâu thì nàng và Mã Tuấn thành một đôi.
Hơn bốn năm, ngoại trừ đến trường, làm việc vặt ở bên ngoài, tất cả tâm tư của nàng đều đặt vào Mã Tuấn. Biết Mã Tuấn không quen ăn cơm Tây nên nàng cố gắng học nấu ăn… Trong hơn bốn năm này, nàng đối với Mã Tuấn tận tâm hết lòng, bạn bè ở bên cạnh nàng đều nói: nàng có thể được tuyển vào vị trí cô con dâu tốt nhất thế giới rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng với Mã Tuấn cùng nhau trở về nước. Lúc ấy Bác cả nói sẽ cho nàng ở cơ sở rèn luyện một năm để hiểu rõ công ty hoạt động như thế nào mới sắp xếp chức vị sau. Nàng không phản đối, cũng hiểu được không nên phản đối, Ôn gia dưỡng dục nàng, bản thân nàng cũng nên đóng góp một phần sức lực.
Bác cả biết Mã Tuấn nên bảo nàng trước hết đừng cho Mã Tuấn biết rõ gia thế của nhà nàng, lúc trước là như thế nào thì về sau cũng cứ như vây.
Ôn Uyển hiểu bác cả lo lắng Mã Tuấn ham muốn thân phận, địa vị này của nàng mà không phải chân chính muốn kết hôn với nàng nhưng nàng tin tưởng Mã Tuấn không phải là người như thế. Nhiều năm qua nàng không hề nói cho Mã Tuấn biết nàng là con gái của Ôn gia, chỉ nói mình là cô nhi, một là nàng đối với Ôn gia không có mấy thiện cảm, hai là nàng cảm thấy không nhất thiết phải nói ra.
Nàng dựa theo ứng cử mà vào làm ở xí nghiệp của Ôn thị, cuối cùng được cho vào làm ở bộ phận thiết kế. Sáu tuổi, khi nàng đến Ôn gia thì vẫn một mực ở đó dưỡng bệnh, khi khỏi bệnh lại liên tục ở ký túc của trường học. Mười hai tuổi thì xuất ngoại, ở nước ngoài tám năm, sau khi về nước cũng chỉ trở lại Ôn gia có một lần nên ngoại trừ người của Ôn gia ra thì không có một người nào biết nàng là Tam tiểu thư của Ôn gia.
Ở xí nghiệp của Ôn thị, nàng chỉ là một người đi du học bình thường trở về. Mã Tuấn thì đi làm ở Phác thị, là gia tộc có danh vọng địa vị chỉ đứng sau Ôn thị. Lúc trước hai người vốn có nói, sau khi về nước liền kết hôn, thế nhưng sau khi về nước Mã Tuấn lại nói trước mắt nên lấy sự nghiệp làm trọng. Mặc dù nàng rất thất vọng nhưng vẫn hiểu được, nên không cưỡng ép hắn. Thật ra nàng luôn muốn có một gia đình, có một cục cưng thuộc về mình cho nên nàng mới muốn sau khi về nước liền kết hôn. Nàng đối với cuộc sống không có yêu cầu quá cao, có một người chồng thật lòng yêu thương nàng, có một đứa con thật đáng yêu và một mái nhà thật ấm áp là đủ.
Theo thời gian, chức vị của Mã Tuấn càng ngày càng cao, công tác cũng càng ngày càng bận rộn, xã giao cũng càng ngày càng nhiều, nên thường xuyên về muộn hoặc là không trở về nhà, thậm chí đôi khi nàng có thể cảm thấy được mùi vị của son phấn.
Mặc dù trong nội tâm nàng có chút khủng hoảng, nhưng nghĩ đến tình cảm hơn năm năm, cũng đã từng thề non hẹn biển yêu nhau một đời một kiếp, sống đến đầu bạc răng long. Vì những lời hẹn thề ấy nàng nguyện ý dùng toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Một năm sau, Bác cả nói rèn luyện như vậy là đủ rồi, nên để cho nàng vào ban giám đốc. Bác cả dự định cho nàng với Mã Tuấn trước khi kết hôn sẽ đi gặp các vị trưởng bối trong nhà, sau đó mới cho nàng vào ban giám đốc.
Nàng lại một lần nữa nghiêm túc cùng Mã Tuấn nói đến chuyện kết hôn. Mã Tuấn lại nói là đang bận rộn, nàng nói có thể đi làm giấy hôn thú trước, hôn lễ có thể để lùi lại sau, khi nào có thời gian thì lại bổ sung, bây giờ cũng có rất nhiều người đều làm như vậy. Thế nhưng Mã Tuấn lại nói phải đi công tác mất nửa tháng.
Thời điểm nàng đang cùng khách hàng thảo luận chuyện hợp đồng, nàng nhìn thấy người vốn đang đi công tác ở bên ngoài lại đang rất thân mật ở cùng một chỗ với một người con gái khác. Nhìn bộ dạng hai người thân thân mật mật, không cần phải hỏi cũng biết là quan hệ yêu đương. Lúc đó nàng chết sững người, bước lên phía trước lúc nào không hay biết.
Sau khi người con gái đó biết thân phận của nàng liền quay ra hỏi Mã Tuấn, ánh mắt của anh sao lại kém như vậy. Một người không có phẩm vị, không chút tư sắc, không chút thú vị như vậy làm sao anh lại có thể để mắt tới được?
Nàng nhìn Mã Tuấn, Mã Tuấn lắc đầu nói: “Đã sớm chia tay rồi.”
Nàng cũng không còn nhớ rõ cảm nhận lúc ấy thế nào nữa, chỉ nhớ là mình uống say đến mức không còn biết điều gì nữa, may mà vị khách hàng kia có lòng tốt đưa nàng về chỗ trọ. Sau khi giúp nàng mở cửa vào nhà xong, lúc đang định rời đi thì gặp Mã Tuấn mở cửa vào nhà, Mã Tuấn vừa thấy vị khách hàng kia liền giận dữ động thủ đánh vị khách hàng đó đến mức phải nhập viện.
Công ty nhanh chóng biết được chuyện này, việc này đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với công ty. Có một lần nàng bị trưởng phòng, một người luôn chướng mắt nàng, suốt ngày lo lắng nàng đoạt mất vị trí của bà ta, mãnh liệt yêu cầu sa thải nàng, may mà vị khách hàng kia cũng là người tốt, giải thích chuyện này không hề liên quan đến nàng, nàng cũng là người vô tội, không thể đối đãi hà khắc với nàng như vậy.
Mã Tuấn vì chuyện này nên kiên quyết muốn cùng nàng chia tay. Lúc ấy nàng cảm thấy rất buồn cười, là ai nên cùng với ai chia tay đây. Hắn muốn trèo cao hơn nhưng bây giờ vì nàng mà hắn trở thành người bị hại. Lúc ấy nàng mắng hắn khó nghe vô cùng, đoán chừng hai đời nhà hắn cũng bị nàng tàn nhẫn đem ra mắng hết một lượt. Nàng vốn không phải là người biết mắng chửi người, nhưng lần đó, nàng lại dùng lời nói ác độc nhất mà chửi rủa hắn.
Nửa tháng sau, nàng nhận được thiệp mời kết hôn của Mã Tuấn. Mọi thứ trước mắt nàng trở nên nhạt nhòa, lúc ấy nàng chỉ có một cảm giác là phải đi tìm Mã Tuấn, cũng không biết tại sao lúc ấy phải chạy đi tìm hắn, nàng nghĩ mình đúng là muốn đi tìm nhục nhã mà. Nhưng lúc ấy, đầu óc nàng thật sự không nghĩ được gì cả, chỉ muốn biết đến tột cùng là vì cái gì. Hơn năm năm tình cảm chỉ có thể đổi được một cái kết quả như vậy.
Lời của Mã Tuấn đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai nàng: “Vì cái gì sao? Bởi vì anh không có tiền, bởi vì em cũng không có tiền, chúng ta đều không có thân phận địa vị, phải sống ở dưới tầng chót của xã hội, lúc nào cũng bị người khác xem thường. Anh muốn trở nên nổi bật, anh không muốn bị người khác xem thường. Kết hôn với cô ấy, anh sẽ không cần phải khổ cực như vậy nữa, không cần phải ở nhà trọ, không cần vì nhà ở, vì xe cộ, vì tiền đồ mà vất vả. Kết hôn với cô ấy, anh có thể bước vào giới xã hội thượng lưu. Ôn Uyển, không phải anh không yêu em, nhưng anh không muốn phải trải qua cuộc sống này nữa. Anh không muốn bị người khác xem thường.”
Tình cảm hơn năm năm chỉ vì một cái lí do cứng nhắc như vậy đánh cho tan nát. Nàng muốn khóc nhưng lại không khóc được, muốn rơi lệ nhưng nước mắt sớm đã cạn rồi.
Cô gái kia còn lạnh lùng khuyên bảo nàng đừng có đến quấy rối vị hôn phu của nàng ta nữa, còn nói nàng về sau nên cách xa bọn họ một chút. Còn nói, muốn trách thì trách bản thân không giữ được Mã Tuấn. Nàng đột nhiên bật cười, cười đến bi thương, có bao nhiêu tan nát trong đó cũng chỉ có bản thân nàng mới biết.
Nàng luôn chờ mong có một cái gia đình thuộc về nàng, không muốn lại bị vứt bỏ thêm lần nữa thế nhưng cuối cùng vẫn bị vứt bỏ. Cái gì mà một đời một kiếp, cái gì mà cùng trời cuối đất, hóa ra cũng chỉ là gạt người mà thôi, lừa người mà thôi. Là nàng ngốc mới tin tưởng, cho nên bị thương tổn cũng là đáng đời.
Lúc nàng tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện. Ngồi bên cạnh giường là một người con trai rất anh tuấn, hắn nói lúc hắn đang đi trên đường lớn thì nhìn thấy nàng té xỉu, hắn liền đưa nàng tới bệnh viện. Sau khi nói cám ơn hắn xong, nàng trở về phòng trọ, nhìn phòng trọ quen thuộc, nơi đã từng có những kí ức ngọt ngào, giờ đây trong mắt nàng đã biến thành chuyện cười.
Nàng nhịn không được mà cười lên, cười đến tuyệt vọng, cười đến vô vọng, đến bản thân nàng cũng không biết mình đang cười cái gì nữa. Cả ngày nàng nhốt mình trong phòng, không bước ra khỏi cửa, cứ như vậy mà ngơ ngác ngây ngốc ở một chỗ, không ăn không uống, cả người cứ ngơ ngẩn.
Nếu không phải Bác cả tìm đến, đoán chừng nàng sẽ chết đói ở trong phòng. Bác cả đến trả lại phòng trọ, rồi đưa nàng trở về Ôn gia. Ít nhất trở lại Ôn gia còn có người chăm sóc nàng, có người bưng đồ ăn uống cho nàng, không đến mức chết đói chết khát, chết cũng không có người biết.
Nàng nhốt mình trong nhà hơn nửa tháng thì bị Bác cả lôi ra ngoài, để chuyên viên trang điểm phục trang cho nàng. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng không có lấy một chút sức sống trong gương, nàng cảm thấy buồn cười, vì một người con trai như vậy có đáng giá không? Không đáng.
Bác cả mang nàng đi dự tiệc cưới của họ, đến sân bãi nhìn thấy cặp đôi kia, trong nội tâm nàng oán hận Bác cả sao lại nhẫn tâm như thế, dùng phương thức đau đớn nhất để kích thích nàng.
Nhìn cảnh Mã Tuấn cùng cô gái kia nói sẽ yêu nhau một đời một kiếp, trao đổi nhẫn cưới cho nhau, nước mắt của nàng lã chã rơi xuống. Đây chính là cảnh mà nàng đã từng tưởng tượng, bối cảnh vẫn thế, chỉ đổi cô dâu mà thôi.
Bác cả nói với mọi người xung quanh là nàng bị cảm động, cũng muốn được kết hôn. Bác nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, cẩn thận săn sóc, dịu dàng an ủi.
Chung quanh có rất nhiều người đều nở nụ cười mập mờ, có một ít người lại dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng. Bởi vì Bác cả đối với nàng quá mức quan tâm, khiến trong mắt mọi người đều tràn đầy nghi ngờ. Tại xã hội này, một người có tiền tầm tuổi bác mang theo một cô gái tuổi còn trẻ lại vừa xinh đẹp, còn hành vi mập mờ, là quan hệ như thế nào, rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ ra.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, trong quá trình chờ mời rượu, Bác cả cùng với một người làm ăn ở một bên nói chuyện phiếm. Bởi vì Bác cả tận lực không giới thiệu, chính nàng cũng không chủ động nói ra thân phận cho nên có một vài cô gái xinh đẹp, lần lượt đến hỏi nàng có bí quyết gì mà có thể câu dẫn được Ôn tiên sinh.
Nhìn các nàng ở đằng kia bàn luận, nàng cũng biết mấy người này đều là “Tiểu Tam”. Thật ra nàng biết những năm gần đây Bác cả luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy, là người rất yêu gia đình, cũng rất yêu con cái của mình, một người đàn ông tốt mà giới xã hội thượng lưu ai cũng biết. Thậm chí được đánh giá là người mà đám phụ nữ chào đón nhất, cũng là người mà đám phụ nữ muốn gả tới.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho rất nhiều phụ nữ có mặt ở đây thất vọng cực độ, nhưng lại để cho rất nhiều cô gái xinh đẹp thấy được hi vọng.
Đối mặt với sự suy đoán tìm tòi nghiên cứu của họ, nàng không giải thích, cũng lười đi giải thích. Bữa tiệc rất nhanh liền bắt đầu, nàng ngồi ở giữa một đám con gái, có rất nhiều người nhìn nàng với ánh mắt rất phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét, lại có chút hả hê, cái gì cũng có.
“Mới nói cô quê mùa xong, nhanh như vậy đã biến thành đại mỹ nữ rồi. Không ngờ cô cũng có bản lĩnh thật, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã câu được nhà giàu nhất. Nghe nói Ôn tiên sinh nổi danh quân tử, không làm chuyện xằng bậy cũng không nuôi dưỡng tiểu lão bà. Ba mươi mấy năm qua luôn giữ mình trong sạch. Cô đã dùng biện pháp gì câu dẫn ông ta, để cho ông ta phá lệ thế.” Lúc cô dâu đến mời rượu liền cảm thấy rất hứng thú hỏi nàng.
Sắc mặt chú rể ở bên cạnh vô cùng phức tạp.
Lúc ấy nàng chỉ ưu nhã nhấp một hớp rượu, nhàn nhạt cười nói: “Tôi tất nhiên là có bản lãnh rồi.” Sau khi đau đớn tột cùng qua đi, cái còn lại cũng chỉ là chết lặng mà thôi, nên đối với chế nhạo của cô dâu, nàng không thèm để ở trong lòng.
“Hừ, không nghĩ tới, cô còn có bản lĩnh này, đến chủ tịch mà cũng câu dẫn được, không biết thì thật là nhìn không ra. Lợi hại, bội phục, về sau có phải không cần đi làm nữa không.” Bà trưởng phòng kia rất chọn thời cơ mà xuất hiện.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không đoạt vị trí của bà. Một cái chủ quản mà thôi, tôi còn không đặt trong mắt.” Đây chính là lời mà trong lòng nàng vẫn muốn nói ra trước đây.
“Đúng thế, chỉ cần cô dỗ dành chủ tịch vui vẻ thì nhà ở, xe hơi, tiền bạc, cái gì cũng có rồi. Có điều nên coi chừng, chủ tịch phu nhân mà biết sẽ xé cô thành ba khúc đấy.” Bà ta cười nhạo, nhìn nàng vô cùng khinh thường.
“Xin chào, tôi họ Phác, là chú của cô dâu hôm nay. Cám ơn Vi vi tiểu thư tới tham gia hôn sự của cháu gái tôi.” Một người đàn ông mập mạp nhìn cũng dễ gần rất có lễ phép đi tới trò chuyện với nàng.
Địa vị của Phác gia trên thương trường chỉ đứng sau tập đoàn Ôn thị, về buôn bán hai nhà cũng xem như là đối tác, vì có nhiều sản nghiệp hợp tác chung.
Thái độ của nàng rất lạnh. Lại không để cho tổng giám đốc mặt mũi như vậy, chẳng phải muốn để cho người ta sượng mặt hay sao?
“Chẳng phải chỉ là một cái “Tiểu Tam”, chảnh chọe cái gì.” Rất nhiều người bắt đầu nghị luận, tiếng nói càng lúc càng lớn, nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường.
Phác tiên sinh một chút cũng không tức giận, vẫn đang cười ha hả: “Không biết Vi vi tiểu thư có hứng thú đến tập đoàn của chúng tôi làm việc hay không, đến chỗ của chúng tôi, cô có thể lên làm chức vị giám đốc.”
Vừa rồi hắn mới biết được mấy vụ làm ăn trước của công ty mình đều bị cô gái nhìn có vẻ mỏng manh trước mắt này nhẹ nhàng cướp đi. Bởi vì đề án của nàng trù tính vô cùng xuất sắc, đến ngay cả mình lúc nhìn qua cũng không thể không khen ngợi một tiếng. Bên đối phương có một người có năng lực công tác như vậy lại bị một cái bà lão áp chế gắt gao, thành quả còn bị người ta trộm cướp, đến bây giờ vẫn là một công nhân viên bình thường. Mình đã ném ra ngoài cành ô-liu như vậy không sợ cô gái này không lập tức đáp ứng.
Quả nhiên, nghe xong điều kiện này, con mắt của rất nhiều người đều sáng lên. Làm giám đốc của tập đoàn Phác thị, lương một năm cũng phải ba bốn trăm vạn, còn chưa nói đến phúc lợi đãi ngộ, được cung cấp nhà ở, xe cộ. Không nghĩ đến cô gái này lại có thể được tập đoàn Phác thị chú ý.
“Không có hứng thú.” Ôn Uyển vẫn tích chữ như vàng. Người bên cạnh nghe xong, sắc mặt đều thay đổi, không ngờ một cái “Tiểu Tam” lại còn bày đặt bộ dáng thanh cao.
“Đợi lúc nào Vi vi tiểu thư có hứng thú thì có thể tùy thời tới tìm ta.” Phác tiên sinh lập tức lấy ra danh thiếp, Ôn Uyển không có ý định tiếp nhưng lại có một đôi tay thay nàng tiếp lấy.
Bác cả cười ha hả đi tới, cười đến đắc ý: “Anh Phác, nhanh như vậy đã muốn tới nạy góc tường nhà tôi rồi, nhưng mà tâm ý vẫn không đủ.”
Phác chủ tịch cười: “Anh Ôn, một nhân tài tốt như vậy lại chỉ để cho cô ấy làm một công nhân viên nho nhỏ. Vì quyền lợi riêng tư của anh, anh không nên lãng phí một nhân tài như vậy, đây không giống tác phong làm người của anh nhé.”
“Tôi chính là cố ý để cho con bé đi cơ sở rèn luyện một năm. Hiện tại đủ một năm thì cũng nên gọi về rồi. Tôi đã xin để cho con bé gia nhập ban giám đốc rồi. Về phần đến lúc đó an bài công tác gì liền để con bé tự chọn.” Bác cả mặt mày hớn hở, cũng bởi vì cái mặt mày hớn hở này mới khiến cho người khác hiểu lầm, bởi vì nàng giống mẹ, không giống ba lắm. Bầu không khí ở xã hội này là như vậy, người ta lúc nào cũng không suy nghĩ theo chiều hướng tích cực mà chỉ biết suy nghĩ những thứ dơ bẩn.
Người ở bên cạnh nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, nghĩ sai rồi sao?
“Rèn luyện? Vi vi tiểu thư là người nhà của anh hay sao?” Thông qua cuộc nói chuyện này, Phác chủ tịch liền ngửi ra có chỗ không bình thường.
“Tôi họ Ôn, tên độc nhất một chữ Uyển, ở Ôn gia xếp vị trí thứ ba” Chỉ một câu nhàn nhạt lại khiến cho tròng mắt của mọi người xung quanh đều muốn rớt hết ra ngoài.
“Đến đây, giới thiệu một chút với mọi người đây là cháu gái Ôn Uyển của tôi. Đi du học ở Mỹ tám năm, năm trước ở đại học Princeton lấy được hai bằng thạc sĩ kinh tế mậu dịch và quản lí công thương. Sau khi tốt nghiệp về nước, tôi vì muốn rèn luyện con bé cho nên mới để nó tới cơ sở một năm. Tương lai có khả năng sẽ tiếp quản chức vụ của tôi.” Bác cả thấy nàng cuối cùng cũng nói ra thân phận của mình thì vô cùng vui vẻ đến bên người nàng giới thiệu. Mấy câu ngắn như vậy, lại khiến cho sắc mặt rất nhiều người đại biến. Ôn tiên sinh nói ra mấy chữ thay vị này, ý nghĩa sẽ khác biệt hoàn toàn.
Bà trưởng phòng kia nghe thấy lời Bác cả xong, mặt thoáng một phát trắng bệch, hai chân đều run lên. Ôn Uyển nhìn thấy cảm thấy thật buồn cười, người như vậy thật có tiềm năng. “Ha ha, Ôn tiên sinh có ý định bồi dưỡng cháu gái tiếp quản công việc mà không phải bồi dưỡng con trai thành người nối nghiệp sao?” chủ tịch Phác cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi.
“Hai đứa con trai của tôi không có thiên phú buôn bán như Ôn Uyển và cha mẹ của con bé. Nếu không phải đứa em trai thứ ba cùng em dâu đi sớm như vậy, thì hiện tại người chấp chưởng ở Ôn gia là nó rồi, tôi cũng cũng không cần khổ cực như vậy. Các người cũng biết, người chính thức khiến Ôn gia rạng danh không phải là tôi mà em trai và em dâu của tôi.” Bác cả cười.
“Không biết cháu gái của ngài đã có bạn trai chưa?” Một vị đại thúc lập tức hỏi.
Bác cả giả bộ rất bất đắc dĩ mà nói với vị đại thúc kia: “Không có, hiện tại vẫn còn một mình, mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì đều ở trong nhà nên lần này mang theo con bé cùng đi mong có thể làm quen được vài vị anh tuấn. Khụ, không phải tôi khoe khoang đâu, cháu gái này của tôi tài hoa dào dạt, tính tình cũng rất tốt, khuyết điểm duy nhất là tính cách hướng nội cho nên nhất định phải tìm một người có tính hướng ngoại một chút thì tôi mới có thể yên tâm được.”
Lời này vừa nói ra, trong mắt của rất nhiều người nhìn nàng hiện lên sự nóng bỏng. Giống như nàng là một đống vàng vậy.
Mã Tuấn thì hận không thể một ngụm nuốt lấy nàng, có phẫn nộ, có oán hận, có không cam lòng, còn có hối hận. Cô dâu đứng bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch.
Trong nội tâm Ôn Uyển cười khổ, Bác cả làm cái gì vậy, muốn cho Mã Tuấn hối hận sao, cho dù hắn hối hận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Rất nhanh liền có một đám người muốn tiến tới làm quen, khiến nàng chán ghét không nói nên lời, mới vừa rồi còn khinh bỉ phỉ nhổ, giờ lại muốn trình diễn ân cần cái gì.
“Em nói em là cô nhi ? Vì cái gì là người của Ôn gia mà không nói cho anh biết?” Mã Tuấn hận cực độ.
Lúc ấy nàng cảm thấy thật buồn cười: “Không phải tôi không muốn nói, là tôi cảm thấy chẳng có gì để nói. Tất cả những gì tôi có đều nằm trong tay bác cả. Nếu như Bác cả không vui thì tôi làm sao còn là Ôn Uyển vinh hoa phú quý kia, cuộc sống nghèo khó hay không đều do Bác cả muốn hay không muốn mà thôi”
Đôi mắt Mã Tuấn đỏ ngầu, không cam lòng mà gào lên: “Vậy em vì cái gì mà một chút tin tức cũng không nói cho anh biết, anh vẫn luôn nghĩ em là cô nhi. Vì cái gì, năm năm chúng ta ở cùng một chỗ, em cái gì cũng không nói với anh.”
Nàng cười nhạo nói: “Chưa nói không phải rất tốt sao? Nếu như nói ra thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay rồi. Nếu như nói ra tôi cũng sẽ không biết hóa ra anh cũng chỉ là người yêu tiền thôi. Nói yêu tôi, cái anh gọi là thiên trường địa cửu chính là cái dạng này sao? Thật ra anh cũng không cần phải phẫn nộ như vậy. Anh cứ coi chuyện ngày hôm nay chỉ là giấc mơ, tôi vẫn là Ôn uyển trước kia, là một người không tiền, không nơi nương tựa chẳng phải OK rồi à. Người anh lấy chính là thiên kim nhà giàu, tiền đồ như gấm, anh đã có thể bước vào giới xã hội thượng lưu rồi.”
Mã Tuấn vẫn ôm hi vọng nói với nàng: “Không. không phải như thế. I love you, anh thật sự rất yêu em. Chỉ vì anh chịu không được châm chọc khiêu khích của người ta. Ôn Uyển, em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh có được không.”
Lúc ấy nàng vô cùng kinh ngạc, nhìn Mã Tuấn giống như nhìn người ngoài hành tinh. Yêu nhau năm năm, vậy mà nàng không biết hắn lại là người như vậy, mắt mình mù mới có thể quen hắn: “Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho loại người vì tiền mà vứt bỏ tôi, rồi lại vì tiền mà quay trở lại sao. Mã Tuấn, trong mắt anh tôi là đứa con gái ngu xuẩn không có nguyên tắc vậy à? Hóa ra trong mắt anh tôi là đứa gọi thì đến, đuổi thì đi sao, tôi là sủng vật của anh à?”
Ngày hôm sau, bác cả đem tất cả tài sản và cổ phần của ba mẹ nàng trao lại cho nàng. Nói về sau Ôn gia phải nhờ nàng đến chèo chống rồi.
Sau khi chuyện này truyền đi, tất cả mọi người ai cũng biết nàng là người nối nghiệp của Ôn gia. Người theo đuổi cuồn cuộn như nước sông Trường Giang. Đáng tiếc, nàng đối với tình yêu đã hết hy vọng, đối với những người đàn ông tốt cũng chỉ đứng ở đằng xa mà nhìn lại.
Lời của bác cả làm rung động toàn bộ Ôn gia. Nàng cũng không có ý muốn làm người nối nghiệp của Ôn gia. Hơn nữa nàng biết tính cách của nàng căn bản không phù hợp làm người đứng đầu. Thế nhưng trong mắt mợ cả và bác hai, mợ hai còn có cô dượng, thì nàng chính là người có dã tâm, vì vậy suốt ngày tranh luận, chửi mắng nàng.
Ôn Uyển có chút phiền chán, khẳng định mình sẽ không làm người nối nghiệp của Ôn gia, còn mạnh mẽ yêu cầu được chuyển đi.
Bác cả nghe xong thì thở dài, muốn nàng đáp ứng lúc Ôn gia gặp nguy hiểm nhất định phải xuất thủ tương trợ. Nàng đáp ứng rồi mới đồng ý cho nàng chuyển đi, cuối cùng nàng cũng được chuyển ra ngoài.
Sau khi Lưu Thiến về nước thì ở cùng với nàng. Một thời gian sau đã dần dần cùng với người con trai bỏ rơi nàng ở cùng một chỗ.
Bác cả bỗng nhiên qua đời, trong Ôn gia bị đưa tới sóng to gió lớn. Nhưng nàng không tham dự, chỉ lẳng lặng đứng ngoài quan sát, thừa dịp rung chuyển bắt đầu thu mua lại cổ phiếu. Nhìn bác hai nhảy ra nói muốn làm người cầm quyền, nhìn anh cả họ sứt đầu mẻ trán, nhìn anh hai họ liên hợp với người ngoài đối phó anh ruột của hắn, nhìn xem cô cô lưỡng lự không biết nên giúp ai. Nàng vẫn duy trì trầm mặc như trước.
Đối với lôi kéo, ám chỉ Ôn Uyển chỉ trầm mặc ứng đối, chẳng qua không nghĩ tới Lưu Thiến lại rót rượu nàng, lừa gạt nàng ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần của công ty.
Lưu Thiến quá đề cao bản thân rồi. Nàng đã sớm biết bộ mặt thật của người đàn ông kia cho nên lúc Lưu Thiến ở cùng một chỗ với hắn, nàng đã cho người đi tra xét bối cảnh hiện tại của hắn. Nàng đã khuyên bảo qua mấy lần, kết quả hai người càng chạy càng xa, không nghĩ tới, Lưu Thiến lại vì người đàn ông này mà hạ thuốc nàng, muốn lừa gạt cổ phần công ty trong tay nàng.
Cùng lúc đó nàng nhận được bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình. Bản thân lại bị mắc phải căn bệnh ngàn người mới có một người, có tiền cũng vô phương cứu chữa. Nhìn Lưu Thiến vẫn còn ở trước mặt mình vui vẻ, bộ dáng không có một chút áy náy nào, tim nàng cũng nguội lạnh đi nhưng cái gì cũng chưa nói.
Bản thân nàng đã hứa với bác cả, lúc Ôn gia gặp nạn sẽ ra tay giúp đỡ, có lẽ bác cũng đã sớm dự cảm được, sớm muộn gì Ôn gia cũng sẽ gặp nạn. Nàng đã làm xong biện pháp ứng đối. Mặc dù khả năng buôn bán của anh cả cũng bình thường nhưng lại có lòng dạ tốt, làm người khoan hậu, có thể dung chứa người khác. Dưới sự dẫn dắt của hắn, không nói Ôn thị phát triển cỡ nào, chỉ cần gìn giữ thì không có vấn đề. Nàng muốn tôi luyện cho anh cả nhiều hơn, hiểu thêm một chút lòng người, nên mới một mực không ra tay, nhìn bọn hắn ầm ĩ đủ rồi mới ra tay thu dọn lại.
Đối với lòng dạ khó lường của Phác gia, mặc dù tin tưởng anh cả trải qua chuyện tình lần này sẽ đề cao cảnh giác nhưng vẫn sợ cái vạn nhất. Nên thừa dịp lúc tập đoàn Phác thị vội vàng đi thu mua chiếm đoạt tập đoàn Ôn thị, nàng đã bỏ rất nhiều công sức đi thu thập rất nhiều tư liệu, đưa cho người trong cuộc, chờ đợi Phác gia sẽ là chuyện rung động so với Ôn gia còn oanh liệt hơn nhiều lần. Trong vòng mười năm, có lẽ Ôn thị sẽ vô sự.
Nàng làm như vậy đã coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Ôn gia và sự quan tâm của Bác cả đối với nàng. Về phần mười năm sau thế nào nàng cũng không muốn quản nữa.
Thời gian của nàng không còn nhiều nữa rồi, mấy năm này nàng không được nghỉ ngơi nhiều nên muốn đi đi lại lại một chút, về sau nếu có thể tự do bay lượn được như chim chóc thì càng tốt. Không ngờ lại đến nơi này.
Có lẽ là ông trời thấy nàng đáng thương nên cho nàng đến chỗ này, ở đây nàng nhận được sự yêu thương của ông ngoại và cậu. Có lẽ ông trời rủ lòng thương a.
Về phần tình yêu, đời trước tim đã bị người nọ làm tổn thương sâu sắc, nàng đối với tình yêu không ôm kỳ vọng gì cả. Nhìn những nữ nhân bên cạnh, và nam nhân cổ đại đều là ngựa giống, thì muốn tìm một người thủy chung như một, có trách nhiệm, không vì mê lợi quyền thế thì chỉ là chuyện nghìn lẻ một đêm của Ả rập mà thôi.
Vốn định đến một thời điểm thuận lợi thì tìm một người nam nhân thuận mắt gả cho, lại không nghĩ rằng trong ngẫu nhiên sai sót đụng phải người kia, hơn nữa hắn có thể vì nàng mà một mực giữ vững lời hứa hẹn. Nàng thừa nhận nàng cũng có chút động tâm, thế nhưng con đường phía trước rất gian nan. Nàng không có lòng tin nhưng nàng nguyện ý thử một lần, chỉ hi vọng người nam nhân kia đừng làm cho nàng thất vọng.
Ở chỗ tối Hạ Dao và Võ Tinh nhìn bộ dạng chán nản của Ôn Uyển cũng cảm thấy có chút buồn bã nhưng tính tình Quận chúa thế nào bọn hắn hiểu quá rõ rồi, không ngờ đã trải qua nhiều cực khổ, nàng vẫn có thể kiên cường như thế. Nếu như bọn hắn biết Ôn Uyển còn có một đời trước khổ sở, thì không biết có nên thán phục hay không?
Hơn bốn năm, ngoại trừ đến trường, làm việc vặt ở bên ngoài, tất cả tâm tư của nàng đều đặt vào Mã Tuấn. Biết Mã Tuấn không quen ăn cơm Tây nên nàng cố gắng học nấu ăn… Trong hơn bốn năm này, nàng đối với Mã Tuấn tận tâm hết lòng, bạn bè ở bên cạnh nàng đều nói: nàng có thể được tuyển vào vị trí cô con dâu tốt nhất thế giới rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng với Mã Tuấn cùng nhau trở về nước. Lúc ấy Bác cả nói sẽ cho nàng ở cơ sở rèn luyện một năm để hiểu rõ công ty hoạt động như thế nào mới sắp xếp chức vị sau. Nàng không phản đối, cũng hiểu được không nên phản đối, Ôn gia dưỡng dục nàng, bản thân nàng cũng nên đóng góp một phần sức lực.
Bác cả biết Mã Tuấn nên bảo nàng trước hết đừng cho Mã Tuấn biết rõ gia thế của nhà nàng, lúc trước là như thế nào thì về sau cũng cứ như vây.
Ôn Uyển hiểu bác cả lo lắng Mã Tuấn ham muốn thân phận, địa vị này của nàng mà không phải chân chính muốn kết hôn với nàng nhưng nàng tin tưởng Mã Tuấn không phải là người như thế. Nhiều năm qua nàng không hề nói cho Mã Tuấn biết nàng là con gái của Ôn gia, chỉ nói mình là cô nhi, một là nàng đối với Ôn gia không có mấy thiện cảm, hai là nàng cảm thấy không nhất thiết phải nói ra.
Nàng dựa theo ứng cử mà vào làm ở xí nghiệp của Ôn thị, cuối cùng được cho vào làm ở bộ phận thiết kế. Sáu tuổi, khi nàng đến Ôn gia thì vẫn một mực ở đó dưỡng bệnh, khi khỏi bệnh lại liên tục ở ký túc của trường học. Mười hai tuổi thì xuất ngoại, ở nước ngoài tám năm, sau khi về nước cũng chỉ trở lại Ôn gia có một lần nên ngoại trừ người của Ôn gia ra thì không có một người nào biết nàng là Tam tiểu thư của Ôn gia.
Ở xí nghiệp của Ôn thị, nàng chỉ là một người đi du học bình thường trở về. Mã Tuấn thì đi làm ở Phác thị, là gia tộc có danh vọng địa vị chỉ đứng sau Ôn thị. Lúc trước hai người vốn có nói, sau khi về nước liền kết hôn, thế nhưng sau khi về nước Mã Tuấn lại nói trước mắt nên lấy sự nghiệp làm trọng. Mặc dù nàng rất thất vọng nhưng vẫn hiểu được, nên không cưỡng ép hắn. Thật ra nàng luôn muốn có một gia đình, có một cục cưng thuộc về mình cho nên nàng mới muốn sau khi về nước liền kết hôn. Nàng đối với cuộc sống không có yêu cầu quá cao, có một người chồng thật lòng yêu thương nàng, có một đứa con thật đáng yêu và một mái nhà thật ấm áp là đủ.
Theo thời gian, chức vị của Mã Tuấn càng ngày càng cao, công tác cũng càng ngày càng bận rộn, xã giao cũng càng ngày càng nhiều, nên thường xuyên về muộn hoặc là không trở về nhà, thậm chí đôi khi nàng có thể cảm thấy được mùi vị của son phấn.
Mặc dù trong nội tâm nàng có chút khủng hoảng, nhưng nghĩ đến tình cảm hơn năm năm, cũng đã từng thề non hẹn biển yêu nhau một đời một kiếp, sống đến đầu bạc răng long. Vì những lời hẹn thề ấy nàng nguyện ý dùng toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Một năm sau, Bác cả nói rèn luyện như vậy là đủ rồi, nên để cho nàng vào ban giám đốc. Bác cả dự định cho nàng với Mã Tuấn trước khi kết hôn sẽ đi gặp các vị trưởng bối trong nhà, sau đó mới cho nàng vào ban giám đốc.
Nàng lại một lần nữa nghiêm túc cùng Mã Tuấn nói đến chuyện kết hôn. Mã Tuấn lại nói là đang bận rộn, nàng nói có thể đi làm giấy hôn thú trước, hôn lễ có thể để lùi lại sau, khi nào có thời gian thì lại bổ sung, bây giờ cũng có rất nhiều người đều làm như vậy. Thế nhưng Mã Tuấn lại nói phải đi công tác mất nửa tháng.
Thời điểm nàng đang cùng khách hàng thảo luận chuyện hợp đồng, nàng nhìn thấy người vốn đang đi công tác ở bên ngoài lại đang rất thân mật ở cùng một chỗ với một người con gái khác. Nhìn bộ dạng hai người thân thân mật mật, không cần phải hỏi cũng biết là quan hệ yêu đương. Lúc đó nàng chết sững người, bước lên phía trước lúc nào không hay biết.
Sau khi người con gái đó biết thân phận của nàng liền quay ra hỏi Mã Tuấn, ánh mắt của anh sao lại kém như vậy. Một người không có phẩm vị, không chút tư sắc, không chút thú vị như vậy làm sao anh lại có thể để mắt tới được?
Nàng nhìn Mã Tuấn, Mã Tuấn lắc đầu nói: “Đã sớm chia tay rồi.”
Nàng cũng không còn nhớ rõ cảm nhận lúc ấy thế nào nữa, chỉ nhớ là mình uống say đến mức không còn biết điều gì nữa, may mà vị khách hàng kia có lòng tốt đưa nàng về chỗ trọ. Sau khi giúp nàng mở cửa vào nhà xong, lúc đang định rời đi thì gặp Mã Tuấn mở cửa vào nhà, Mã Tuấn vừa thấy vị khách hàng kia liền giận dữ động thủ đánh vị khách hàng đó đến mức phải nhập viện.
Công ty nhanh chóng biết được chuyện này, việc này đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với công ty. Có một lần nàng bị trưởng phòng, một người luôn chướng mắt nàng, suốt ngày lo lắng nàng đoạt mất vị trí của bà ta, mãnh liệt yêu cầu sa thải nàng, may mà vị khách hàng kia cũng là người tốt, giải thích chuyện này không hề liên quan đến nàng, nàng cũng là người vô tội, không thể đối đãi hà khắc với nàng như vậy.
Mã Tuấn vì chuyện này nên kiên quyết muốn cùng nàng chia tay. Lúc ấy nàng cảm thấy rất buồn cười, là ai nên cùng với ai chia tay đây. Hắn muốn trèo cao hơn nhưng bây giờ vì nàng mà hắn trở thành người bị hại. Lúc ấy nàng mắng hắn khó nghe vô cùng, đoán chừng hai đời nhà hắn cũng bị nàng tàn nhẫn đem ra mắng hết một lượt. Nàng vốn không phải là người biết mắng chửi người, nhưng lần đó, nàng lại dùng lời nói ác độc nhất mà chửi rủa hắn.
Nửa tháng sau, nàng nhận được thiệp mời kết hôn của Mã Tuấn. Mọi thứ trước mắt nàng trở nên nhạt nhòa, lúc ấy nàng chỉ có một cảm giác là phải đi tìm Mã Tuấn, cũng không biết tại sao lúc ấy phải chạy đi tìm hắn, nàng nghĩ mình đúng là muốn đi tìm nhục nhã mà. Nhưng lúc ấy, đầu óc nàng thật sự không nghĩ được gì cả, chỉ muốn biết đến tột cùng là vì cái gì. Hơn năm năm tình cảm chỉ có thể đổi được một cái kết quả như vậy.
Lời của Mã Tuấn đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai nàng: “Vì cái gì sao? Bởi vì anh không có tiền, bởi vì em cũng không có tiền, chúng ta đều không có thân phận địa vị, phải sống ở dưới tầng chót của xã hội, lúc nào cũng bị người khác xem thường. Anh muốn trở nên nổi bật, anh không muốn bị người khác xem thường. Kết hôn với cô ấy, anh sẽ không cần phải khổ cực như vậy nữa, không cần phải ở nhà trọ, không cần vì nhà ở, vì xe cộ, vì tiền đồ mà vất vả. Kết hôn với cô ấy, anh có thể bước vào giới xã hội thượng lưu. Ôn Uyển, không phải anh không yêu em, nhưng anh không muốn phải trải qua cuộc sống này nữa. Anh không muốn bị người khác xem thường.”
Tình cảm hơn năm năm chỉ vì một cái lí do cứng nhắc như vậy đánh cho tan nát. Nàng muốn khóc nhưng lại không khóc được, muốn rơi lệ nhưng nước mắt sớm đã cạn rồi.
Cô gái kia còn lạnh lùng khuyên bảo nàng đừng có đến quấy rối vị hôn phu của nàng ta nữa, còn nói nàng về sau nên cách xa bọn họ một chút. Còn nói, muốn trách thì trách bản thân không giữ được Mã Tuấn. Nàng đột nhiên bật cười, cười đến bi thương, có bao nhiêu tan nát trong đó cũng chỉ có bản thân nàng mới biết.
Nàng luôn chờ mong có một cái gia đình thuộc về nàng, không muốn lại bị vứt bỏ thêm lần nữa thế nhưng cuối cùng vẫn bị vứt bỏ. Cái gì mà một đời một kiếp, cái gì mà cùng trời cuối đất, hóa ra cũng chỉ là gạt người mà thôi, lừa người mà thôi. Là nàng ngốc mới tin tưởng, cho nên bị thương tổn cũng là đáng đời.
Lúc nàng tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện. Ngồi bên cạnh giường là một người con trai rất anh tuấn, hắn nói lúc hắn đang đi trên đường lớn thì nhìn thấy nàng té xỉu, hắn liền đưa nàng tới bệnh viện. Sau khi nói cám ơn hắn xong, nàng trở về phòng trọ, nhìn phòng trọ quen thuộc, nơi đã từng có những kí ức ngọt ngào, giờ đây trong mắt nàng đã biến thành chuyện cười.
Nàng nhịn không được mà cười lên, cười đến tuyệt vọng, cười đến vô vọng, đến bản thân nàng cũng không biết mình đang cười cái gì nữa. Cả ngày nàng nhốt mình trong phòng, không bước ra khỏi cửa, cứ như vậy mà ngơ ngác ngây ngốc ở một chỗ, không ăn không uống, cả người cứ ngơ ngẩn.
Nếu không phải Bác cả tìm đến, đoán chừng nàng sẽ chết đói ở trong phòng. Bác cả đến trả lại phòng trọ, rồi đưa nàng trở về Ôn gia. Ít nhất trở lại Ôn gia còn có người chăm sóc nàng, có người bưng đồ ăn uống cho nàng, không đến mức chết đói chết khát, chết cũng không có người biết.
Nàng nhốt mình trong nhà hơn nửa tháng thì bị Bác cả lôi ra ngoài, để chuyên viên trang điểm phục trang cho nàng. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng không có lấy một chút sức sống trong gương, nàng cảm thấy buồn cười, vì một người con trai như vậy có đáng giá không? Không đáng.
Bác cả mang nàng đi dự tiệc cưới của họ, đến sân bãi nhìn thấy cặp đôi kia, trong nội tâm nàng oán hận Bác cả sao lại nhẫn tâm như thế, dùng phương thức đau đớn nhất để kích thích nàng.
Nhìn cảnh Mã Tuấn cùng cô gái kia nói sẽ yêu nhau một đời một kiếp, trao đổi nhẫn cưới cho nhau, nước mắt của nàng lã chã rơi xuống. Đây chính là cảnh mà nàng đã từng tưởng tượng, bối cảnh vẫn thế, chỉ đổi cô dâu mà thôi.
Bác cả nói với mọi người xung quanh là nàng bị cảm động, cũng muốn được kết hôn. Bác nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, cẩn thận săn sóc, dịu dàng an ủi.
Chung quanh có rất nhiều người đều nở nụ cười mập mờ, có một ít người lại dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng. Bởi vì Bác cả đối với nàng quá mức quan tâm, khiến trong mắt mọi người đều tràn đầy nghi ngờ. Tại xã hội này, một người có tiền tầm tuổi bác mang theo một cô gái tuổi còn trẻ lại vừa xinh đẹp, còn hành vi mập mờ, là quan hệ như thế nào, rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ ra.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, trong quá trình chờ mời rượu, Bác cả cùng với một người làm ăn ở một bên nói chuyện phiếm. Bởi vì Bác cả tận lực không giới thiệu, chính nàng cũng không chủ động nói ra thân phận cho nên có một vài cô gái xinh đẹp, lần lượt đến hỏi nàng có bí quyết gì mà có thể câu dẫn được Ôn tiên sinh.
Nhìn các nàng ở đằng kia bàn luận, nàng cũng biết mấy người này đều là “Tiểu Tam”. Thật ra nàng biết những năm gần đây Bác cả luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy, là người rất yêu gia đình, cũng rất yêu con cái của mình, một người đàn ông tốt mà giới xã hội thượng lưu ai cũng biết. Thậm chí được đánh giá là người mà đám phụ nữ chào đón nhất, cũng là người mà đám phụ nữ muốn gả tới.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho rất nhiều phụ nữ có mặt ở đây thất vọng cực độ, nhưng lại để cho rất nhiều cô gái xinh đẹp thấy được hi vọng.
Đối mặt với sự suy đoán tìm tòi nghiên cứu của họ, nàng không giải thích, cũng lười đi giải thích. Bữa tiệc rất nhanh liền bắt đầu, nàng ngồi ở giữa một đám con gái, có rất nhiều người nhìn nàng với ánh mắt rất phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét, lại có chút hả hê, cái gì cũng có.
“Mới nói cô quê mùa xong, nhanh như vậy đã biến thành đại mỹ nữ rồi. Không ngờ cô cũng có bản lĩnh thật, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã câu được nhà giàu nhất. Nghe nói Ôn tiên sinh nổi danh quân tử, không làm chuyện xằng bậy cũng không nuôi dưỡng tiểu lão bà. Ba mươi mấy năm qua luôn giữ mình trong sạch. Cô đã dùng biện pháp gì câu dẫn ông ta, để cho ông ta phá lệ thế.” Lúc cô dâu đến mời rượu liền cảm thấy rất hứng thú hỏi nàng.
Sắc mặt chú rể ở bên cạnh vô cùng phức tạp.
Lúc ấy nàng chỉ ưu nhã nhấp một hớp rượu, nhàn nhạt cười nói: “Tôi tất nhiên là có bản lãnh rồi.” Sau khi đau đớn tột cùng qua đi, cái còn lại cũng chỉ là chết lặng mà thôi, nên đối với chế nhạo của cô dâu, nàng không thèm để ở trong lòng.
“Hừ, không nghĩ tới, cô còn có bản lĩnh này, đến chủ tịch mà cũng câu dẫn được, không biết thì thật là nhìn không ra. Lợi hại, bội phục, về sau có phải không cần đi làm nữa không.” Bà trưởng phòng kia rất chọn thời cơ mà xuất hiện.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không đoạt vị trí của bà. Một cái chủ quản mà thôi, tôi còn không đặt trong mắt.” Đây chính là lời mà trong lòng nàng vẫn muốn nói ra trước đây.
“Đúng thế, chỉ cần cô dỗ dành chủ tịch vui vẻ thì nhà ở, xe hơi, tiền bạc, cái gì cũng có rồi. Có điều nên coi chừng, chủ tịch phu nhân mà biết sẽ xé cô thành ba khúc đấy.” Bà ta cười nhạo, nhìn nàng vô cùng khinh thường.
“Xin chào, tôi họ Phác, là chú của cô dâu hôm nay. Cám ơn Vi vi tiểu thư tới tham gia hôn sự của cháu gái tôi.” Một người đàn ông mập mạp nhìn cũng dễ gần rất có lễ phép đi tới trò chuyện với nàng.
Địa vị của Phác gia trên thương trường chỉ đứng sau tập đoàn Ôn thị, về buôn bán hai nhà cũng xem như là đối tác, vì có nhiều sản nghiệp hợp tác chung.
Thái độ của nàng rất lạnh. Lại không để cho tổng giám đốc mặt mũi như vậy, chẳng phải muốn để cho người ta sượng mặt hay sao?
“Chẳng phải chỉ là một cái “Tiểu Tam”, chảnh chọe cái gì.” Rất nhiều người bắt đầu nghị luận, tiếng nói càng lúc càng lớn, nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường.
Phác tiên sinh một chút cũng không tức giận, vẫn đang cười ha hả: “Không biết Vi vi tiểu thư có hứng thú đến tập đoàn của chúng tôi làm việc hay không, đến chỗ của chúng tôi, cô có thể lên làm chức vị giám đốc.”
Vừa rồi hắn mới biết được mấy vụ làm ăn trước của công ty mình đều bị cô gái nhìn có vẻ mỏng manh trước mắt này nhẹ nhàng cướp đi. Bởi vì đề án của nàng trù tính vô cùng xuất sắc, đến ngay cả mình lúc nhìn qua cũng không thể không khen ngợi một tiếng. Bên đối phương có một người có năng lực công tác như vậy lại bị một cái bà lão áp chế gắt gao, thành quả còn bị người ta trộm cướp, đến bây giờ vẫn là một công nhân viên bình thường. Mình đã ném ra ngoài cành ô-liu như vậy không sợ cô gái này không lập tức đáp ứng.
Quả nhiên, nghe xong điều kiện này, con mắt của rất nhiều người đều sáng lên. Làm giám đốc của tập đoàn Phác thị, lương một năm cũng phải ba bốn trăm vạn, còn chưa nói đến phúc lợi đãi ngộ, được cung cấp nhà ở, xe cộ. Không nghĩ đến cô gái này lại có thể được tập đoàn Phác thị chú ý.
“Không có hứng thú.” Ôn Uyển vẫn tích chữ như vàng. Người bên cạnh nghe xong, sắc mặt đều thay đổi, không ngờ một cái “Tiểu Tam” lại còn bày đặt bộ dáng thanh cao.
“Đợi lúc nào Vi vi tiểu thư có hứng thú thì có thể tùy thời tới tìm ta.” Phác tiên sinh lập tức lấy ra danh thiếp, Ôn Uyển không có ý định tiếp nhưng lại có một đôi tay thay nàng tiếp lấy.
Bác cả cười ha hả đi tới, cười đến đắc ý: “Anh Phác, nhanh như vậy đã muốn tới nạy góc tường nhà tôi rồi, nhưng mà tâm ý vẫn không đủ.”
Phác chủ tịch cười: “Anh Ôn, một nhân tài tốt như vậy lại chỉ để cho cô ấy làm một công nhân viên nho nhỏ. Vì quyền lợi riêng tư của anh, anh không nên lãng phí một nhân tài như vậy, đây không giống tác phong làm người của anh nhé.”
“Tôi chính là cố ý để cho con bé đi cơ sở rèn luyện một năm. Hiện tại đủ một năm thì cũng nên gọi về rồi. Tôi đã xin để cho con bé gia nhập ban giám đốc rồi. Về phần đến lúc đó an bài công tác gì liền để con bé tự chọn.” Bác cả mặt mày hớn hở, cũng bởi vì cái mặt mày hớn hở này mới khiến cho người khác hiểu lầm, bởi vì nàng giống mẹ, không giống ba lắm. Bầu không khí ở xã hội này là như vậy, người ta lúc nào cũng không suy nghĩ theo chiều hướng tích cực mà chỉ biết suy nghĩ những thứ dơ bẩn.
Người ở bên cạnh nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, nghĩ sai rồi sao?
“Rèn luyện? Vi vi tiểu thư là người nhà của anh hay sao?” Thông qua cuộc nói chuyện này, Phác chủ tịch liền ngửi ra có chỗ không bình thường.
“Tôi họ Ôn, tên độc nhất một chữ Uyển, ở Ôn gia xếp vị trí thứ ba” Chỉ một câu nhàn nhạt lại khiến cho tròng mắt của mọi người xung quanh đều muốn rớt hết ra ngoài.
“Đến đây, giới thiệu một chút với mọi người đây là cháu gái Ôn Uyển của tôi. Đi du học ở Mỹ tám năm, năm trước ở đại học Princeton lấy được hai bằng thạc sĩ kinh tế mậu dịch và quản lí công thương. Sau khi tốt nghiệp về nước, tôi vì muốn rèn luyện con bé cho nên mới để nó tới cơ sở một năm. Tương lai có khả năng sẽ tiếp quản chức vụ của tôi.” Bác cả thấy nàng cuối cùng cũng nói ra thân phận của mình thì vô cùng vui vẻ đến bên người nàng giới thiệu. Mấy câu ngắn như vậy, lại khiến cho sắc mặt rất nhiều người đại biến. Ôn tiên sinh nói ra mấy chữ thay vị này, ý nghĩa sẽ khác biệt hoàn toàn.
Bà trưởng phòng kia nghe thấy lời Bác cả xong, mặt thoáng một phát trắng bệch, hai chân đều run lên. Ôn Uyển nhìn thấy cảm thấy thật buồn cười, người như vậy thật có tiềm năng. “Ha ha, Ôn tiên sinh có ý định bồi dưỡng cháu gái tiếp quản công việc mà không phải bồi dưỡng con trai thành người nối nghiệp sao?” chủ tịch Phác cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi.
“Hai đứa con trai của tôi không có thiên phú buôn bán như Ôn Uyển và cha mẹ của con bé. Nếu không phải đứa em trai thứ ba cùng em dâu đi sớm như vậy, thì hiện tại người chấp chưởng ở Ôn gia là nó rồi, tôi cũng cũng không cần khổ cực như vậy. Các người cũng biết, người chính thức khiến Ôn gia rạng danh không phải là tôi mà em trai và em dâu của tôi.” Bác cả cười.
“Không biết cháu gái của ngài đã có bạn trai chưa?” Một vị đại thúc lập tức hỏi.
Bác cả giả bộ rất bất đắc dĩ mà nói với vị đại thúc kia: “Không có, hiện tại vẫn còn một mình, mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì đều ở trong nhà nên lần này mang theo con bé cùng đi mong có thể làm quen được vài vị anh tuấn. Khụ, không phải tôi khoe khoang đâu, cháu gái này của tôi tài hoa dào dạt, tính tình cũng rất tốt, khuyết điểm duy nhất là tính cách hướng nội cho nên nhất định phải tìm một người có tính hướng ngoại một chút thì tôi mới có thể yên tâm được.”
Lời này vừa nói ra, trong mắt của rất nhiều người nhìn nàng hiện lên sự nóng bỏng. Giống như nàng là một đống vàng vậy.
Mã Tuấn thì hận không thể một ngụm nuốt lấy nàng, có phẫn nộ, có oán hận, có không cam lòng, còn có hối hận. Cô dâu đứng bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch.
Trong nội tâm Ôn Uyển cười khổ, Bác cả làm cái gì vậy, muốn cho Mã Tuấn hối hận sao, cho dù hắn hối hận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Rất nhanh liền có một đám người muốn tiến tới làm quen, khiến nàng chán ghét không nói nên lời, mới vừa rồi còn khinh bỉ phỉ nhổ, giờ lại muốn trình diễn ân cần cái gì.
“Em nói em là cô nhi ? Vì cái gì là người của Ôn gia mà không nói cho anh biết?” Mã Tuấn hận cực độ.
Lúc ấy nàng cảm thấy thật buồn cười: “Không phải tôi không muốn nói, là tôi cảm thấy chẳng có gì để nói. Tất cả những gì tôi có đều nằm trong tay bác cả. Nếu như Bác cả không vui thì tôi làm sao còn là Ôn Uyển vinh hoa phú quý kia, cuộc sống nghèo khó hay không đều do Bác cả muốn hay không muốn mà thôi”
Đôi mắt Mã Tuấn đỏ ngầu, không cam lòng mà gào lên: “Vậy em vì cái gì mà một chút tin tức cũng không nói cho anh biết, anh vẫn luôn nghĩ em là cô nhi. Vì cái gì, năm năm chúng ta ở cùng một chỗ, em cái gì cũng không nói với anh.”
Nàng cười nhạo nói: “Chưa nói không phải rất tốt sao? Nếu như nói ra thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay rồi. Nếu như nói ra tôi cũng sẽ không biết hóa ra anh cũng chỉ là người yêu tiền thôi. Nói yêu tôi, cái anh gọi là thiên trường địa cửu chính là cái dạng này sao? Thật ra anh cũng không cần phải phẫn nộ như vậy. Anh cứ coi chuyện ngày hôm nay chỉ là giấc mơ, tôi vẫn là Ôn uyển trước kia, là một người không tiền, không nơi nương tựa chẳng phải OK rồi à. Người anh lấy chính là thiên kim nhà giàu, tiền đồ như gấm, anh đã có thể bước vào giới xã hội thượng lưu rồi.”
Mã Tuấn vẫn ôm hi vọng nói với nàng: “Không. không phải như thế. I love you, anh thật sự rất yêu em. Chỉ vì anh chịu không được châm chọc khiêu khích của người ta. Ôn Uyển, em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh có được không.”
Lúc ấy nàng vô cùng kinh ngạc, nhìn Mã Tuấn giống như nhìn người ngoài hành tinh. Yêu nhau năm năm, vậy mà nàng không biết hắn lại là người như vậy, mắt mình mù mới có thể quen hắn: “Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho loại người vì tiền mà vứt bỏ tôi, rồi lại vì tiền mà quay trở lại sao. Mã Tuấn, trong mắt anh tôi là đứa con gái ngu xuẩn không có nguyên tắc vậy à? Hóa ra trong mắt anh tôi là đứa gọi thì đến, đuổi thì đi sao, tôi là sủng vật của anh à?”
Ngày hôm sau, bác cả đem tất cả tài sản và cổ phần của ba mẹ nàng trao lại cho nàng. Nói về sau Ôn gia phải nhờ nàng đến chèo chống rồi.
Sau khi chuyện này truyền đi, tất cả mọi người ai cũng biết nàng là người nối nghiệp của Ôn gia. Người theo đuổi cuồn cuộn như nước sông Trường Giang. Đáng tiếc, nàng đối với tình yêu đã hết hy vọng, đối với những người đàn ông tốt cũng chỉ đứng ở đằng xa mà nhìn lại.
Lời của bác cả làm rung động toàn bộ Ôn gia. Nàng cũng không có ý muốn làm người nối nghiệp của Ôn gia. Hơn nữa nàng biết tính cách của nàng căn bản không phù hợp làm người đứng đầu. Thế nhưng trong mắt mợ cả và bác hai, mợ hai còn có cô dượng, thì nàng chính là người có dã tâm, vì vậy suốt ngày tranh luận, chửi mắng nàng.
Ôn Uyển có chút phiền chán, khẳng định mình sẽ không làm người nối nghiệp của Ôn gia, còn mạnh mẽ yêu cầu được chuyển đi.
Bác cả nghe xong thì thở dài, muốn nàng đáp ứng lúc Ôn gia gặp nguy hiểm nhất định phải xuất thủ tương trợ. Nàng đáp ứng rồi mới đồng ý cho nàng chuyển đi, cuối cùng nàng cũng được chuyển ra ngoài.
Sau khi Lưu Thiến về nước thì ở cùng với nàng. Một thời gian sau đã dần dần cùng với người con trai bỏ rơi nàng ở cùng một chỗ.
Bác cả bỗng nhiên qua đời, trong Ôn gia bị đưa tới sóng to gió lớn. Nhưng nàng không tham dự, chỉ lẳng lặng đứng ngoài quan sát, thừa dịp rung chuyển bắt đầu thu mua lại cổ phiếu. Nhìn bác hai nhảy ra nói muốn làm người cầm quyền, nhìn anh cả họ sứt đầu mẻ trán, nhìn anh hai họ liên hợp với người ngoài đối phó anh ruột của hắn, nhìn xem cô cô lưỡng lự không biết nên giúp ai. Nàng vẫn duy trì trầm mặc như trước.
Đối với lôi kéo, ám chỉ Ôn Uyển chỉ trầm mặc ứng đối, chẳng qua không nghĩ tới Lưu Thiến lại rót rượu nàng, lừa gạt nàng ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần của công ty.
Lưu Thiến quá đề cao bản thân rồi. Nàng đã sớm biết bộ mặt thật của người đàn ông kia cho nên lúc Lưu Thiến ở cùng một chỗ với hắn, nàng đã cho người đi tra xét bối cảnh hiện tại của hắn. Nàng đã khuyên bảo qua mấy lần, kết quả hai người càng chạy càng xa, không nghĩ tới, Lưu Thiến lại vì người đàn ông này mà hạ thuốc nàng, muốn lừa gạt cổ phần công ty trong tay nàng.
Cùng lúc đó nàng nhận được bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình. Bản thân lại bị mắc phải căn bệnh ngàn người mới có một người, có tiền cũng vô phương cứu chữa. Nhìn Lưu Thiến vẫn còn ở trước mặt mình vui vẻ, bộ dáng không có một chút áy náy nào, tim nàng cũng nguội lạnh đi nhưng cái gì cũng chưa nói.
Bản thân nàng đã hứa với bác cả, lúc Ôn gia gặp nạn sẽ ra tay giúp đỡ, có lẽ bác cũng đã sớm dự cảm được, sớm muộn gì Ôn gia cũng sẽ gặp nạn. Nàng đã làm xong biện pháp ứng đối. Mặc dù khả năng buôn bán của anh cả cũng bình thường nhưng lại có lòng dạ tốt, làm người khoan hậu, có thể dung chứa người khác. Dưới sự dẫn dắt của hắn, không nói Ôn thị phát triển cỡ nào, chỉ cần gìn giữ thì không có vấn đề. Nàng muốn tôi luyện cho anh cả nhiều hơn, hiểu thêm một chút lòng người, nên mới một mực không ra tay, nhìn bọn hắn ầm ĩ đủ rồi mới ra tay thu dọn lại.
Đối với lòng dạ khó lường của Phác gia, mặc dù tin tưởng anh cả trải qua chuyện tình lần này sẽ đề cao cảnh giác nhưng vẫn sợ cái vạn nhất. Nên thừa dịp lúc tập đoàn Phác thị vội vàng đi thu mua chiếm đoạt tập đoàn Ôn thị, nàng đã bỏ rất nhiều công sức đi thu thập rất nhiều tư liệu, đưa cho người trong cuộc, chờ đợi Phác gia sẽ là chuyện rung động so với Ôn gia còn oanh liệt hơn nhiều lần. Trong vòng mười năm, có lẽ Ôn thị sẽ vô sự.
Nàng làm như vậy đã coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Ôn gia và sự quan tâm của Bác cả đối với nàng. Về phần mười năm sau thế nào nàng cũng không muốn quản nữa.
Thời gian của nàng không còn nhiều nữa rồi, mấy năm này nàng không được nghỉ ngơi nhiều nên muốn đi đi lại lại một chút, về sau nếu có thể tự do bay lượn được như chim chóc thì càng tốt. Không ngờ lại đến nơi này.
Có lẽ là ông trời thấy nàng đáng thương nên cho nàng đến chỗ này, ở đây nàng nhận được sự yêu thương của ông ngoại và cậu. Có lẽ ông trời rủ lòng thương a.
Về phần tình yêu, đời trước tim đã bị người nọ làm tổn thương sâu sắc, nàng đối với tình yêu không ôm kỳ vọng gì cả. Nhìn những nữ nhân bên cạnh, và nam nhân cổ đại đều là ngựa giống, thì muốn tìm một người thủy chung như một, có trách nhiệm, không vì mê lợi quyền thế thì chỉ là chuyện nghìn lẻ một đêm của Ả rập mà thôi.
Vốn định đến một thời điểm thuận lợi thì tìm một người nam nhân thuận mắt gả cho, lại không nghĩ rằng trong ngẫu nhiên sai sót đụng phải người kia, hơn nữa hắn có thể vì nàng mà một mực giữ vững lời hứa hẹn. Nàng thừa nhận nàng cũng có chút động tâm, thế nhưng con đường phía trước rất gian nan. Nàng không có lòng tin nhưng nàng nguyện ý thử một lần, chỉ hi vọng người nam nhân kia đừng làm cho nàng thất vọng.
Ở chỗ tối Hạ Dao và Võ Tinh nhìn bộ dạng chán nản của Ôn Uyển cũng cảm thấy có chút buồn bã nhưng tính tình Quận chúa thế nào bọn hắn hiểu quá rõ rồi, không ngờ đã trải qua nhiều cực khổ, nàng vẫn có thể kiên cường như thế. Nếu như bọn hắn biết Ôn Uyển còn có một đời trước khổ sở, thì không biết có nên thán phục hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.