Quyển 7 - Chương 197: Dư Kính bi thương.
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
21/01/2016
Người trong nhà Mễ Tướng tới, sau khi đi ra ngoài một hồi, lúc trở về rõ ràng trạng thái của Mễ Tướng không đúng lắm. Trong lòng Ôn Uyển nói thầm, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì? Nhưng đây là chuyện riêng của nhà người ta, Ôn Uyển cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà tiếp theo, không đến mười phút đồng hồ, Mễ Tướng lại đi ra thêm lần nữa, rất rõ ràng là có chuyện không ổn.
Ôn Uyển có chút kỳ quái. Bình thường mà nói, trừ phi là trời sập xuống, nếu không rất khó có thể đả động đến cựu thần có định lực giống như Mễ Tướng. Chẳng lẽ thật là trời sập xuống: “Có chuyện gì, hãy nói cùng Bổn cung. Nếu là chuyện khó khăn quá, ông cứ trở về nghỉ ngơi nửa ngày.” Ôn Uyển thật không muốn để Mễ Tướng đi. Để ông ấy đi, rất nhiều chuyện Ôn Uyển phải tự mình xử lý hơi có chút quá sức.
Ôn Uyển không hỏi còn tốt, vừa hỏi Mễ Tướng liền quỳ trên mặt đất, vừa nói quản giáo không nghiêm, xin Ôn Uyển trách phạt. Ôn Uyển thế mới biết tiểu nhi tử Mễ tướng bị bắt. Tội danh chính là cấu kết cùng với nghịch tặc. Hiện tại đã bị bắt đi rồi, người trong nhà lo lắng không yên. Đây cũng không phải là chuyện uống rượu hoa đơn giản.
Có một câu tục ngữ rất hay, một nhà sẽ có một con cháu bất tài. Tiểu nhi tử của Mễ tướng, mặc dù không phải là quần là áo lụa, lại có Mễ tướng quản thúc, cũng sẽ không làm ra chuyện xấu xa gì. Nhưng người này là người thích hưởng thụ không thích làm việc ( ăn uống chơi gái đánh bạc không phải là không muốn, nhưng là không có can đảm làm)
Tối ngày hôm qua Ôn Uyển còn nói với Hạ Ảnh, động tác của Lý Nghĩa quá lớn rồi. Mấy ngày qua đã bắt rất nhiều người, người dính líu càng tra càng nhiều. Từ vương công quý tộc, cho tới dân chúng bình dân. Chỉ cần bị dính líu vào trong, thì đều bị bắt vào ngục. Mặc dù Ôn Uyển cũng rất bất mãn, lo lắng chuyện này dẫn tới lòng người bàng hoàng, rất bất lợi đối với ổn định triều cục. Chẳng qua là Ôn Uyển có kiêng kỵ của mình, nên cũng mặc kệ hắn.
Hiện tại tiểu nhi tử Mễ tướng đều xảy ra vấn đề. Mễ Tướng cũng tương đương có chút thông đồng cùng nghịch tặc, Ôn Uyển dĩ nhiên không tin. Ôn Uyển cũng hiểu, vì một chuyện này của tiểu nhi tử. Sợ rằng Mễ Tướng không vững vàng nổi. Tội mưu phản không phải là tội nhỏ, một khi chứng thực được thì cả nhà đều bị chém. Ôn Uyển than thở một tiếng, hiện tại mặc kệ cũng không được nữa. Vạn nhất Mễ Tướng ngã, nàng sẽ mệt chết.
Bởi vì Ôn Uyển không biết tình huống cụ thể. Nên không dám hứa hẹn với Mễ Tướng gì cả: “Mễ đại nhân, chuyện nghịch tặc lần này có chuyên gia chịu trách nhiệm, tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm. Ông xem như vậy có được hay không, hiện tại ta sẽ sai người đi hỏi một chút xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Đợi có câu trả lời chắc chắn, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ông yên tâm, chỉ cần là bị oan uổng , ta nhất định bảo bọn họ thả người.”
Dĩ nhiên Mễ Tướng vô cùng cảm kích. Mễ Tướng cũng tin tưởng con mình sẽ không làm ra chuyện hồ đồ đến mức này.Tiểu nhi tử tuy không nên người, nhưng mà rất hiếu thuận, sẽ không làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Ôn Uyển chờ sau khi Mễ Tướng đi ra ngoài. Liền hướng về phía Hạ Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Bắt người bình thường thì lợi hại như thế, còn đầu não phía sau truy lùng nửa năm, ngay cả cọng lông cũng không bắt được. Cũng không biết cậu hoàng đế để lại một người như thế làm cái gì?”
Chức trách của Ôn Uyển chính là bảo đảm an toàn hậu phương, bảo đảm cho tiền tuyến tất cả thuận lợi. Hiện nay Lý Nghĩa lại làm huyên náo vua và dân khiến lòng người trên dưới bàng hoàng, cũng chính là hủy đi bệ đứng của nàng. Lúc trước nhịn một chút thì coi như xong, nhưng hiện tại uy hiếp đến lợi ích của nàng ( gia tăng gánh nặng cho Ôn Uyển. Chính là uy hiếp đến lợi ích của nàng ). Nàng khẳng định không thể ngồi nhìn không để ý tới.
Ôn Uyển để cho người dưới đi thám thính tin tức cụ thể. Biết được tiểu nhi tử của Mễ Tướng thật ra chỉ cùng những thứ nghịch tặc kia ăn cơm, cũng không có làm chuyện gì. Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, bắt sai rồi thì đem người thả ra là được. Lý Nghĩa cũng rất nể tình, lập tức thả tiểu nhi tử của Mễ Tướng đại nhân.
Lúc này Hạ Hương đến nói với Ôn Uyển, trong thời gian này Lý đại nhân đã giết rất nhiều người. Chờ Ôn Uyển nghe được những thi thể này đều dùng xe thồ mang ném tới bãi tha ma. Lập tức không bình tĩnh được.
Ôn Uyển bình tĩnh hỏi: “Những người này thật sự có tham dự trong đó, hay chỉ là có dính líu với nghịch tặc.”
Ôn Uyển cho rằng không phải tất cả mọi người đều có dính líu với nghịch tặc.
Hạ Hương trầm mặc một chút sau nói: “Có rất nhiều người, cũng là vô tội.”
Liền nói cho Ôn Uyển biết một chút tình hình cụ thể.
Ôn Uyển đối với chuyện lần này có rất nhiều người chết đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi nghe được Lý Nghĩa này lại có loại thủ đoạn giống như đồ tể, trong lòng vẫn phát lạnh. Thế này thì sao còn là ám vệ .Rõ ràng chính là một đồ tể. Ừ, không đúng, phải là biến thái mới đúng.Ôn Uyển không phản đối việc dùng cực hình, ngay cả dùng cực hình xảy ra chết người Ôn Uyển cũng không có ý kiến. Nhưng thủ đoạn đừng tàn nhẫn như vậy.
Ôn Uyển nghĩ một lúc lâu, hướng về phía Hạ Ảnh nói: “Ngươi nói với Lý Nghĩa, thi thể nên được xử lý thích đáng. Nếu cứ để vậy mà vứt đến bãi tha ma. Đến lúc đó có thể sẽ dẫn phát bệnh truyện nhiễm.”
Đã chém đầu thị chúng giữa phố xá sầm uất, như vậy chứng minh là có chứng cớ xác thực, những người này là tội nhân. Mọi người không có gì để nói. Như bây giờ, tất cả mọi người chỉ dám giận mà không dám nói, hơn nữa trong lòng lại khủng hoảng sợ lúc nào mình sẽ rơi đầu. Thật sự rất bất lợi cho thế cục. Ôn Uyển không muốn ra mặt cũng không thể được.
Hạ Ảnh vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, ta nhất định đem lời của Quận chúa nói với hắn.”
Ôn Uyển viết thư cho người ta tám trăm dặm hỏa tốc mang đến biên thành. Thật chất Ôn Uyển yêu cầu hoàng đế đổi một người khác hữu dụng hơn đến để xử lí việc này. Ôn Uyển thật sự chán ngán cái tên Lý Nghĩa biến thái này rồi. Cũng không biết tại sao cậu hoàng đế lại muốn dùng một người như vậy?Thật đúng là quá biến thái, Ôn Uyển không thích nhất chính là giao thiệp cùng với biến thái. Vẫn là đổi lại người bình thường vẫn là tốt nhất.
Lúc trước Lý Nghãi cũng đã nghe thấy hoàng đế nói, nếu như Ôn Uyển hỏi tới, thì tất cả mọi chuyện quan trọng đều phải nghe theo Ôn Uyển. Chẳng qua lúc trước Ôn Uyển không muốn để ý tới này việc. Hiện tại nếu Ôn Uyển hỏi tới, Lý Nghĩa tất nhiên nghe theo phân phó của Ôn Uyển. Cho nên Lý Nghĩa cũng đã thu liễm không ít.
Tiểu nhi tử của Mễ Tướng rất nhanh đã được đưa trở về. Có bị hình phạt, tuy nhiên đại phu đã nói chỉ cần nuôi dưỡng thật tốt thì tất cả đều vô sự. Như vậy cũng khiến cho Mễ Tướng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Uyển đang ở bên trong thư phòng thương nghị chính sự cùng các đại thần. Nghe thấy Hạ Ảnh tới đây nói: “Quận chúa, Tống tiên sinh đã tới. Đang chờ ở ngoài thư phòng.”
Ôn Uyển có chút kinh ngạc. Nàng không nhận được tin tức Lão sư trở lại kinh thành. Ôn Uyển nghĩ tới đây không nhịn được lắc đầu, Lão sư đã vô cùng lo lắng tới đây, có lẽ là vì chuyện của Dư Kính. Thật tâm Ôn Uyển không muốn để ý tới chuyện của Dư Kính. Nhưng nếu Lão sư muốn hỏi tới, muốn cầu xin nàng, không để ý tới cũng không được.
Cũng là Dư Kính có vận khí tốt, Ôn Uyển liền dùng bằng tốc độ nhanh nhất để thông suốt cải cách với Quan Văn phía dưới. Tống Lạc Dương vốn dĩ ở địa phương cách kinh thành không xa. Biết bây giờ Ôn Uyển đang xử lý công việc, cũng biết được kinh thành không sao liền mang theo người nhà trở lại kinh thành.
Trên đường trở lại đụng phải người Phương Hi phái đi. Tống Lạc Dương biết lão bằng hữu gặp nạn, nghe được người Phương Hi phái đi nói có thể Dư Kính bị oan uổng. Lập tức vội vả gấp rút trở về. Muốn hỏi một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Tống Lạc Dương là người duy nhất không cần bẩm báo có thể trực tiếp gặp Ôn Uyển. Hạ Thiêm đích thân đưa Tống Lạc Dương đi vào. Trên đường còn như có như không hỏi một vài vấn đề. Tống Lạc Dương nhận được câu trả lời chắc chắn, biết không phải là giả , cũng yên lòng để người dẫn tới thư phòng.
Hạ Thiêm bị sự kiện Thạch đại nhân giả lần trước dọa sợ. Sau lại biết được. Thạch đại nhân thật đã bị bọn họ ám sát. May mà cao thủ bên cạnh Quận chúa nhiều như mây, mới không để cho thích khách được như ý. Mà Tống tiên sinh là người Quận chúa để ý nhất, nếu như là giả, vậy thì đúng là rất tồi tệ.
Ý của Tống Lạc Dương rất rõ ràng: “Ôn Uyển. Nhất định là nghĩ sai chỗ nào rồi hả? Dư Kính làm sao lại là người bên phản tặc?”
Tội cấu kết phản tặc là trọng tội tru di cửu tộc. Dư Kính đang tốt lành tại sao lại cấu kết với phản tặc đây? Tống Lạc Dương trăm lần không tin.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Lão sư, chuyện phản tặc là chuyện quan trọng, cậu hoàng đế đặc biệt phái người đến để xử lý việc này. Con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Ôn Uyển cũng không dám nói thật. Bởi vì ban đầu Dư Kính từng hại nàng, cho nên mới hoài nghi Dư Kính có vấn đề. Nếu như nói như thế, đoán chừng lão sư sẽ giáo huấn nàng năm ba ngày.
Trong tay Lý Nghĩa cũng không có bằng chứng chứng minh Dư Kính liên quan với phản tặc. Hơn nữa bản thân Dư Kính cũng lên tiếng phủ nhận. Đúng lúc Ôn Uyển không muốn quản chuyện này nên chuyện này vẫn để đấy.
Tống Lạc Dương cùng Dư Kính có hơn ba mươi năm làm lão bằng hữu. Làm sao có thể ngồi nhìn cả nhà lão bằng hữu bị chôn. Nếu như không có đường có cửa thì cũng thôi, nhưng Ôn Uyển bây giờ là nhiếp chính quận chúa, cho dù Ôn Uyển không quản, nhưng chỉ cần Ôn Uyển mở miệng. Chuyện này vẫn có đường cứu vãn. Nếu không, cũng chỉ có thể nhìn Dư gia chịu cảnh diệt môn thôi.
Những năm này, Tống lạc Dương là người duy nhất đối tốt với nàng mà không cần báo đáp. Hơn nữa cũng chưa bao giờ yêu cầu Ôn Uyển làm gì. Cho dù có yêu cầu gì thì cũng là vì muốn tốt cho Ôn Uyển (giống như biên tập sáchChuyện cầu khẩn lần này, cũng là lần đầu tiên.
Ôn Uyển thật sự không muốn quản chuyện của Dư Kính. Nhưng hiện tại lại không được: “Lão sư, trước tiên người cứ gặp Dư Kính đã. Xem ông ta nói như thế nào. Bên con cũng sẽ hỏi người phụ trách vụ án lần này một chút xem sao, xem xem bên phía hắn có chứng cứ xác thực hay không? Người thấy như vậy có được không?”
Đây đã là bước lùi lớn nhất của Ôn Uyển rồi.
Tống Lạc Dương gật đầu: “Cũng được.”
Dư Kính chắc là đang bị nhốt ở thiên lao. Không có sự cho phép của Ôn Uyển, người bình thương hoàn toàn không gặp được.
Tống Lạc Dương cầm trong tay chỉ dụ Ôn Uyển đưa cho, lại giương mắt lên nhìn Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu vàng hơi đỏ, không nhịn được có chút cảm khái. Ai có thể tưởng tượng được, ban đầu thời điểm ông thu nhận Ôn Uyển, Ôn Uyển vẫn còn là một người câm. Thời điểm thu nhận Ôn Uyển làm học trò còn vấp phải vô số tranh cãi, vài người bạn tốt bên cạnh đều nói lời khuyên. Nhưng ai có thể tưởng tượng được đến. Nữ hài tử câm năm đó, hôm nay đã lên đến vị trí chỉ có thể ngước đầu lên mà nhìn.
Thời điểm Ôn Uyển vào triều xử lý chính sự. Đều mặc một thân triều phục. Chẳng qua khác ở chỗ, triều phục của hoàng đế là Long, trên triều phục của Ôn Uyển lại được thêu Phượng Hoàng, dĩ nhiên, móng Phượng Hoàng bị thiếu hơn so với Phượng hoàng trên phượng bào của hoàng hậu.
Vẫn nói y phục tôn người, lời này cũng rất có đạo lý. Ôn Uyển mặc một thân trang phục này. Không nhìn uyển chuyển hàm xúc giống như trước kia mà lại có một khí thế khiếp người.
Ôn Uyển cười nói: “Lão sư, sao vậy? Trên người con có gì không đúng hay sao?”
Ôn Uyển đoán có lẽ lão sư bị y phục trên người mình dọa sợ. Thử nghĩ xem, lão sư chính là thiên hạ đệ nhất ẩn sĩ. Hết lần này đến lần khác lại dạy ra một Quận chúa đệ nhất thiên hạ.
Tống Lạc Dương cười lắc đầu: “Không có, trông rất có tinh thần.”
Nói với Ôn Uyển thêm hai câu, liền cầm chỉ dụ đi ra ngoài.
Hạ Ảnh đối với sự kiện lần này cũng không nói chen vào. Những người khác nàng có thể nói, nhưng mà Tống Lạc Dương, thôi, vẫn là không nên nói. Không thể nói người này trước mặt Quận chúa.
Nếu Ôn Uyển biết suy nghĩ của Hạ Ảnh, nhất định sẽ trợn trắng mắt. Đấy là đương nhiên, làm gì có nữ nhi nào lại nguyện ý để người khác nói xấu cha mình. Cho dù là người thân cận nhất cũng không thể nói.
Tống Lạc Dương vừa đến đại môn phủ Quận chúa, chỉ thấy Phương Hi đã chờ ở bên ngoài. Phương Hi biết Tống Lạc Dương có chỉ dụ trong tay, có thể đi thăm Dư Kính, trong bụng liền thở phào nhẹ nhõm: “Có thể nắm được chỉ dụ trong tay là tốt rồi. Ông phải hỏi thật kỹ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nếu như bãi quan vân vân thì cũng coi như xong. Nhưng bị liên lụy vào chuyện như vậy thì thật rất kỳ quái. Những đại thần khác đơn giản chỉ có người nhà hoặc họ hàng thân thích bị dính líu vào. Trực tiếp bị giam giống như Dư Kính cũng không có mấy người.
Tống Lạc Dương khẽ cười nói: “Ông yên tâm, nếu thật sự Dư Kính bị hãm hại. Ta sẽ nhờ Ôn Uyển sửa lại án sai cho ông ấy.”
Tống Lạc Dương có lòng tin như vậy, là vì không tin Dư Kính thật sự làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế này. Chỉ cần không có liên quan, mà là bị hãm hại, Tống Lạc Dương có thể cầu xin Ôn Uyển sửa lại án sai cho Dư Kính.
Phương Hi nghe xong cười khổ: “Ông còn nhớ ngày xưa lúc ngươi thu Ôn Uyển làm học trò, chúng ta đều phản đối không? Ai biết được Ôn Uyển lại phát triển được như ngày hôm nay. Lại nói, mấy người chúng ta đều thơm lây từ ông.”
Chuyện Hoa gia, nếu như không có Ôn Uyển xoay sở. Lúc đầu cũng không được xử nhẹ như thế. Chuyện Tưởng gia cũng là Ôn Uyển ra sức giúp đỡ. Ngay chính ông, Ôn Uyển cũng gián tiếp xả giận giúp ông.
Ông chỉ có duy nhất một đích nữ là Vũ Đồng, từ nhỏ đã được nâng niu che chở như một bảo bối. Nhưng mà nữ nhi còn trẻ tuổi đã phải ra đi. Phu nhân cũng vì nữ nhi đi đến bước đường như thế mà thương tâm, mấy năm nay thân thể vẫn không thể tốt lên. Còn vẫn luôn nói với ông. Đều do bà sai. Ban đầu Phương phu nhân nhìn thấy Ôn Uyển bộc lộ tài năng, cho là Ôn Uyển như vậy thật không tốt, lo lắng cách xử sự của Ôn Uyển sẽ làm ảnh hưởng đến nữ nhi. Khiến cho nữ nhi cách xa Ôn uyển. Đến nỗi để cho nữ nhi trở nên xa lạ với Ôn Uyển. Nếu nữ nhi giống như cô nương Hoa gia. Đi lại thân mật với Ôn Uyển, học được hai phần bản lãnh của Ôn Uyển thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng Phương Hi cũng khổ sở, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sao lại không bi thương? Nhưng nữ nhi đã không còn, khổ sở hay thương tâm cũng không có tác dụng gì. Về phần nói muốn báo thù vân vân, Hà thị là phụ nhân hậu viện, ông cũng không dám đưa tay đến hậu viện của hoàng tử. Điều duy nhất có thể làm. Chính là tránh xa Lục hoàng tử. Không nghĩ tới lần này Ôn uyển lại nhốt Lục hoàng tử lại, trực tiếp nhốt Hà thị vào thiên lao. Coi như gián tiếp đã giúp bọn họ thở ra một ngụm ức khí.
Tống Lạc Dương cũng không nghĩ đến Ôn Uyển có ngày hôm nay: “Ta đi thiên lao gặp ông ấy. Ông thì không nên đi. Sẽ có ảnh hưởng không tốt tới ông.”
Ông không làm quan trong triều, không có lợi ích liên quan với những người này. Cộng thêm sau lưng lại có Ôn uyển làm chỗ dựa, sẽ không có người nào có can đảm làm gì ông. Phương Hi thì không giống, bây giờ ông ấy là Hình Bộ thượng thư. Vốn dĩ phải kiêng kị một chút. Nếu không bị bắt được nhược điểm thì sẽ là chuyện rất phiền toái.
Phương Hi gật đầu: “Được.”
Phương Hi cũng là người có năng lực giúp đỡ bạn bè. Nhưng nếu vượt qua phạm vi thế lực của ông, dù sao ông cũng còn có người nhà. Chỉ có thể làm theo khả năng.
Tống Lạc Dương ở thiên lao ngây người nửa canh giờ. Đây cũng là do quản sự biết Tống Lạc Dương là lão sư của Ôn Uyển, cũng cho Tống lạc Dương đủ mặt mũi. Nếu không, đừng nói nửa canh giờ, nói với ngươi được hai câu đã là tốt lắm rồi.
Dư Kính nói với Tống Lạc Dương, chính ông cũng không hiểu được. So sánh với Điền thị vẫn luôn nói Ôn Uyển quan báo tư thù. Dư Kính không hề nói rằng Ôn Uyển quan báo tư thù. Nguyên nhân rất đơn giản, lấy địa vị của Ôn Uyển, nếu vì sự kiện ban đầu kia mà ghi thù. Ông đã sớm chết rồi, nói không chừng đã hóa thành nắm đất rồi.
Nếu Ôn Uyển là người bụng dạ hẹp hòi hoặc là người thích giết chóc, ông có thể lo lắng Ôn Uyển muốn toàn gia bọn họ chôn cùng. Nhưng tác phong làm việc của Ôn Uyển đều biểu hiện ra Ôn Uyển không phải là người thích giết chóc. Bản thân lại càng không tư lợi, đưa toàn gia bọn họ vào chỗ chết. Bị giam ở thiên lao thời gian dài như vậy, Dư Kính cũng không nghĩ ra được sai lầm chỗ nào. Ông làm sao cũng không hiểu được. Tại sao bọn họ lại nghi ông cấu kết với phản tặc. Nhưng nếu như không hiểu, đến nơi này cũng chẳng khác gì đặt chân vào điện Diêm Vương.
Tống Lạc Dương đến, khiến cho Dư Kính cảm thấy hi vọng. Cuối cùng suy nghĩ hồi lâu, vẫn hi vọng muốn gặp được Ôn uyển một lần. Những chuyện khác ông không có lời gì để nói. Dù sao Tống Lạc Dương không ở trong triều đình, rất nhiều chuyện không tiện nói.
Tống Lạc Dương ra khỏi thiên lao, vốn dĩ muốn trực tiếp đi gặp Ôn Uyển. Nhưng vừa đến phủ Quận chúa liền bị Hạ Thiêm kéo đi tắm rửa thay quần áo một trận, rửa sạch toàn thân một lần mới được đi. Hạ Thiêm không muốn Tống lạc Dương đem xui xẻo trong thiên lao cho Ôn Uyển.
Tống Lạc Dương nói với Ôn Uyển rất đơn giản. Dư Kính không cấu kết cùng phản tặc, chính ông ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tống Lạc Dương cho rằng có người mưu hại Dư Kính.
Ôn Uyển nghe xong rất muốn ói, mưu hại cái gì? Sao ta lại muốn mưu hại ông ta? Rõ ràng chính bản thân Dư Kính làm chuyện xấu để lại dấu vết.
Bản thân Ôn Uyển cũng khẳng định không lộ ra tiếng gió. Trầm ngâm hồi lâu nói: “Lão sư, nếu Dư Kính hi vọng có thể gặp được con. Nể mặt lão sư, con sẽ đích thân đến hỏi. Nếu như Dư Kính thật sự bị hãm hại, ta nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ông ấy. Người xem thế có được không?”
Cho dù Dư Kính thật sự trong sạch, nhưng con đường làm quan của Dư Kính cũng chấm dứt. Ban đầu muốn dùng nàng làm bàn đạp, hiện tại cũng nên trả giá nhận về toàn bộ.
Dư Kính cũng không tin người trong thiên lao, lại càng không tin tưởng những người tra án này.Có ý của Tống Lạc Dương, nhất định Ôn Uyển sẽ gặp hắn.
Tống Lạc Dương vốn muốn ở trong phủ Quận chúa chờ tin tức. Nhưng thật sự Ôn Uyển bân rộn nhiều việc, không thể giống như trước kia nói chuyện trời đất cùng với Tống Lạc Dương. Tống Lạc Dương cũng không muốn đi về phía hậu viện chờ tin tức, cho nên đành về nhà chờ tin tức.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Quận chúa, muốn gặp ở phủ Quận chúa phải không?”
Ôn Uyển im lặng nhìn Hạ Ảnh: “Không gặp ở trong phủ Quận chúa, chẳng lẽ lại muốn ta đến thiên lao thăm bọn họ. Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi lắm hả?”
Những người này rất nguy hiểm, nhốt tại Hình Bộ cùng Đại lý tự cũng không an toàn, cho nên Lỹ Nghĩa liền nhốt bọn họ vào thiên lao. Những người này đều do trọng binh canh gác, cộng thêm địa hình thiên lao hiểm trở, nghĩ muốn cứu người. Đó là điều không có khả năng. Mà Thiên lao cùng phủ Quận chúa cách nhau một khoảng. Ôn Uyển đi một chuyến, cũng đủ thời gian để xử lý những chuyện khác.
Hạ Ảnh lo lắng có phức tạp.
Ôn Uyển nghe thấy thành ngữ phức tạp kia, mặt mày liền động. Ôn Uyển từ Dư Kính lại nhớ đến Điền thị . Ôn Uyển nghĩ đến Điền thị bẩm sinh đã có những quy củ cùng lễ nghi. Thật lòng, Ôn Uyển càm thấy lễ nghi của mình không được tốt như Điền thị. Nàng sáu tuổi mới được học những điều này. Lúc ấy cũng chỉ vì muốn thích ứng với xã hội này. Nhưng mà địa vị nàng cao, chỉ có người khác hành lễ với nàng, nàng rất ít khi hành lễ với người khác. Hơn nữa nàng cũng không thích đi ra ngoài. Cho nên cũng không có người để ý. Sau này địa vị thân phận ngày càng cao, về mặt quy củ càng không có ai dám nói gì nàng.
Nhưng Ôn Uyển nhớ rất rõ ràng. Ban đầu ma ma dạy nàng lễ nghi cũng đã nói, nữ tử quý tộc đại gia thiên kim chân chính, lễ nghi quy củ đều đã khắc vào tận xương, luôn tự động phát ra ngoài. Nội tâm Ôn Uyển rất rõ, quy củ lễ nghi của nàng, thật ra cũng chỉ là tầm trung trung. Cũng bởi vì như thế. Mới có thể kinh ngạc đối với lễ nghi qui củ của Điền thị. Bây giờ liền liên tưởng đến lời Kỳ Cừu nói, người kia chính là hậu duệ hoàng thất tiền triều, khiến cho Ôn Uyển không thể không suy nghĩ nhiều: “Như vậy, trước tiên ngươi mang Dư Kính đến đây. Chờ sau khi ta gặp xong Dư Kính, ta muốn gặp mặt Điền thị.”
Hạ Ảnh không rõ. Tại sao đột nhiên Quận chúa muốn gặp Điền thị? Lúc trước muốn để nàng gặp thì nàng không muốn, nhưng bây giờ chính bản thân lại đề nghị muốn gặp.
Hạ Ảnh cũng nói chuyện Phương Hi vì chuyện của Dư Kính mà chạy trước chạy sau. Nếu không phải vì Phương Hi, có lẽ Tống Lạc Dương sẽ không hồi kinh nhanh như vậy. Ít nhất cũng phải nửa tháng hoặc một tháng nữa.
Ôn Uyển đối với hành động của Phương Hi cũng rất tán thưởng: “Nhớ tới năm đó Hoa gia bị tịch thu tài sản, Phương đại nhân là người duy nhất bôn ba vì Hoa gia. Sau đó Tưởng gia gặp chuyện không may, ông ấy cũng bôn ba giúp đỡ. Hôm nay Dư Kính gặp chuyện không may, ông ấy vẫn không màng sống chết giúp đỡ. Thật là đáng quý.”
Càng ở địa vị cao, lại càng khó thoát thân. Bao nhiêu người ở thời điểm ngươi đắc ý thì xưng huynh gọi đệ, chờ ngươi sa sút. Đừng nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có thể không dẫm thêm cho ngươi hai cước mà chỉ bình tĩnh bàng quang nhìn cũng đã là hiền hậu lắm rồi. Người như Phương Hi, thật rất tốt.
Ánh mắt Hạ Ảnh lóe lóe: “Quận chúa, chức phó tướng vẫn còn trống. Nếu không, để cho Phương Hi đảm nhiệm đi.”
Phương Hi ở trong quan trưởng chìm nổi ba mươi năm, đảm đương chức phó tướng là điều có thể làm được.
Ôn Uyển lắc đầu: “Làm việc cần dựa theo qui củ.”
Năng lực của Phương Hi thừa sức làm phó tướng. Có thể phải vào nội các. Có một quy định bất thành văn, đó chính là một nửa người trong nội các đều là nằm hạng đầu của tiến sĩ. thời điểm khoa cử năm đó Phương Hi đứng hàng thứ bốn mươi còn kém rất xa.
Dĩ nhiên, cái này không trở thành quy định bởi vì nó không có văn bản quy định. Nếu hoàng đế muốn nâng đỡ, chỉ cần có uy vọng lại có năng lực thì những người khác cũng không dám lên tiếng.
Vấn đề ở chỗ Ôn Uyển không phải là hoàng đế, nàng không muốn bởi vì một Phương Hi, lại bị người ta phỉ nhổ. Lúc trước bị phỉ nhổ thì không nói, ít nhất còn được chỗ tốt, được tiếng giàu lòng nhân ái. Chuyện này thì nửa điểm lòng nhân ái nàng cũng không nhận được, lưng còn phải đeo danh tiếng làm người không khách quan, nàng không muốn. Khen ngợi là một chuyện, có giúp đỡ hay không lại là một chuyện khác.
Lúc Dư Kính được đưa tới, đúng lúc Ôn Uyển vừa ăn xong.
Trước khi Dư Kính đến đã rửa mặt mũi. Trên người mặc một thân trường bào xám tro, người cực kì gầy gò, thật giống như gặp một trận gió thổi liền bay. Không phấn chấn đắc ý giống như lúc còn làm Binh bộ Thượng thư. Ngược lại lại giống như một lão đầu sắp vào quan tài.
Ôn Uyển nhìn Dư Kính một cái, có thể ở trong thiên lao chịu đựng qua khổ hình, kiên trì kêu mình oan uổng. Cũng coi như là một nhân tài.
Dư Kính nhìn thấy trên người Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu vàng hơi đỏ, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu lạy ba cái: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ôn Uyển ngồi ở bên trên, trong lòng cũng cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần. Nhớ lần đầu tiên gặp mặt, lão sư còn để mình châm trà cho ông ấy. Không nghĩ tới trong nháy mắt, Dư Kính lại rơi xuống trình độ này. Không biết lão sư nhìn thấy Dư Kính, trong lòng cảm giác như thế nào? Có lẽ cũng cảm thấy rất khổ sở đi!
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi! Chuyện này bổn cung vỗn dĩ không muốn quản, là lão sư đến cầu tình giúp ngươi. Bổn cung liền cho ngươi một cơ hội, hi vọng ngươi nói thật. Ngươi nên biết, thời kì bây giờ rất nhạy cảm, chỉ cần triều đình nhận định ngươi phạm vào tội mưu phản, không kể đến việc thật hay không thật, đều bị xét nhà diệt tộc. Đừng nói thê tử nhi tử tôn tử của ngươi, chính là nữ nhi con rể cháu ngoại trai các loại,……tất cả đều bị xử trảm.”
Ôn Uyển nói những lời này là muốn uy hiếp Dư Kính. Ta cho ngươi cơ hội, nếu như không muốn nói dối, liền nói ra một lí do để nàng có thể tin tưởng được.
Trong lòng Ôn Uyển rất tiếc nuối, cũng không hi vọng đây là thật. Nhưng nàng sẽ không đưa tay ra cứu viện, không phải là nàng không muốn, mà là nàng không thể. Đây chính là vấn đề nguyên tắc, một khi vượt ranh giới, liền dính lửa trên người. Có thể bảo toàn người Dư gia hay không, mạng của những người Dư gia, liền trông vào cả Dư Kính.
Dư Kính nhìn Ôn Uyển, trong lòng chuyển qua vô số tâm tư. Cuối cùng nói: “Quận chúa, thần thật sự không cấu kết cùng phản tặc. Nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn rồi.”
Ôn Uyển cười đến châm chọc: “Ý ngươi là, ta đây báo thù riêng hả? Ngươi cảm thấy. Ta muốn ngươi chết, còn phải đợi đến ngày hôm nay.”
Nếu nàng muốn Dư Kính chết. Dư Kính sớm đã chết một nghàn một vạn lần rồi. Còn chờ tới bây giờ hay sao?
Trong lòng Dư Kính lộp bộp, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Quận chúa. Động tác của Dư Kính so với ý nghĩ trong lòng nhanh hơn. Lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất: “Quận chúa. Tội thần không dám. Tội thần tuyệt đối không có ý này. Quận chúa, thần thật sự không có cùng những phản tặc kia có nửa điểm dính líu, kính xin Quận chúa tra xét.”
Sở dĩ Ôn Uyển muốn gặp Dư Kính. Không chỉ vì Tống Lạc Dương. Mà còn ngày đó Kỳ Cừu nói với nàng rất nhiều, đề cập tới tên rất nhiều người, nhưng lại không nhắc đến Dư Kính. Rất rõ ràng, Kỳ Cừu căn bản không biết có một người là Dư Kính. Phải biết rằng, Dư Kính là Binh Bộ thượng thư. Nếu biết dùng tốt thì đó chính là một vũ khí lợi hại. Ngày đó Ôn Uyển hoài nghi Dư Kính cho dù không phải là phản tặc cũng có thể là người bị Triệu vương mua chuộc. Nhưng trong thời gian này Hạ Ảnh lại nói Dư Kính không có bất cứ hành động gì không bình thường. Lúc trước Hà thị cũng không có dị động gì, nhưng trong khoảng thời gian này lại dị thường sinh động. Những người khác bị giám thị cũng đều có dị động. Nhưng Dư Kính lại không có nửa điểm dị động.
Sau khi tổng kết lại. Ôn Uyển cảm thấy rất kì quái. Ôn Uyển biết được tình huống như vậy chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là Dư Kính thật sự không có nửa điểm quan hệ với đám người kia, hoặc là nhân vật ẩn giấu sâu nhất. Nếu như Dư Kính giải trừ được nghi ngờ của nàng, thật sự oan uổng thì Ôn Uyển sẽ thuận theo lão sư, thả Dư kính cùng với Dư gia. Nhưng nếu như Dư Kính không nói ra được nguyên cớ. Nàng sẽ không chút lưu tình.
Ôn Uyển cũng lười phải nói quanh co với Dư Kính, nói thẳng: “Thật ra ban đầu cậu hoàng đế căn bản không hề nghi ngờ ngươi có liên quan với phản tặc, là ta hoài nghi. Ban đầu lúc ngươi xử lí vấn đề quân nhu quá mức vội vàng. Cái này không phù hợp với tính tình của ngươi. Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi muốn thượng vị, không tiếc đắc tội hoàng hậu cùng thái tử, thậm chí ngay cả ta ngươi cũng dám kê làm đá đặt chân. Ngươi nói là mình oan uổng, cũng phải nói cho ta biết ngươi oan uổng như thế nào?”
Con ngươi Dư Kính mở lớn, ông thật không nghĩ tới bởi vì chuyện này mà hoài nghi ông. Hiện tại biết được mới cười khổ: “Thì ra là như vậy. Quận chúa, thần thật sự không cấu kết cùng phản tặc. Về chuyện theo lời Quận chúa nói. Đúng thật là có nguyên nhân.”
Dư Kính cũng không oán hận, Quận chúa hoài nghi là bình thường. Ban đầu lúc ông làm chuyện này, quả thật quá vội vàng. Nhưng có biện pháp gì, ông cũng là bị bắt buộc.
Ôn Uyển không lên tiếng, rốt cuộc là như thế nào, nghe xong liền phán đoán tiếp. bây giờ nói mình oan uổng, vẫn còn sớm lắm. Có phải oan uổng hay không, để nàng nghe xong mới kết luận được.
Dư Kính cắn răng. Đem tiền căn hậu quả nói ra. Lúc quân nhu xảy ra vấn đề, Dư Kính thật nghĩ tới giũ bỏ trách nhiệm. Nhưng ông cũng biết một khi ông giũ bỏ trách nhiệm, đến lúc đó ông sẽ đắc tội hoàng hậu cùng thái tử. Nên nhất định phải nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa.
Đáng tiếc, không đợi ông nghĩ ra được biện pháp ổn thỏa, đã có người viết một phong thơ cho ông, yêu cầu ông trong vòng một ngày, đem chuyện này mượn tay Ôn Uyển đưa lên hoàng thượng.
Ngày đó Dư Kính cũng không nguyện ý sử dụng biện pháp như vậy. nhưng không có biện pháp, thủ đoạn uy hiếp của đối phương quá sắc bén. Nếu như nhược điểm của ông bị lan truyền, người một nhà ông liền xong rồi. Cho nên, chỉ có thể nghe theo ý tứ của đối phương, thông qua Ôn uyển công bố chuyện này ra ngoài, đánh lạc hướng. Làm sao Dư Kính không biết đối phương muốn mượn tay mình. Để cho Ôn Uyển kết thù với hoàng hậu, kết thành cừu hận không chết không thôi. Mà ông đến cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt.
Ôn Uyển có chút buồn bực, một phong thơ lại có thể làm cho Dư Kính nghe lời như thế. Đây là cái dạng thư tín gì đây! Thật sự là hiếm lạ.
Dư Kính thở dài một hơi, bởi vì nhược điểm của ông đã bị người ta nắm….. Thì ra Dư Kính cũng không phải là con nối dòng của Dư gia, mà do mẫu thân ông cùng một người ngoài sinh ra. Thật ra thì cũng không có thể nói Dư Kính là con riêng, phụ thân của Dư Kính hàng năm ngã bệnh ở giường, từ đầu đến cuối không có năng lực sinh con nói dòng. Nhưng đừng nói huynh đệ ruột thịt, ngay cả họ hàng xa cũng không có con trai để nhận nuôi. Cha ông không muốn không có con trai chăm sóc lúc tuổi già, cuối cùng đã nhận Dư Kính. Chờ sau khi phụ thân hắn qua đời, cha đẻ ông cứ tới đây để bức bách mẹ con con, mẫu thân ông không muốn, hai bên xảy ra tranh chấp. Dư Kính nhỡ tay giết chết người. Mẫu thân ông cũng kinh sợ trước biến cố này, mấy ngày sau liền qua đời.
Sau khi ông chôn cất mẫu thân, liền rời khỏi chỗ nơi đó. Sau lại được quý nhân giúp đỡ, thông qua khoa cử từng bước từng bước đi lên, cuối cùng cưới Dư phu nhân. Vốn tưởng rằng chuyện này đã sớm trở thành quá khứ, không nghĩ tới lại bị người ta bắt được nhược điểm. Nắm được xương sườn mềm của ông.
Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, lại còn như vậy nữa hả.
Dư Kính cười khổ: “Quận chúa, đúng là Ngũ hoàng tử bắt được nhược điểm này của thần. Hắn không chỉ muốn thần bán mạng cho hắn, còn muốn thần trên mặt thì đầu nhập vào Tam hoàng tử, để phản mưu kế.”
Ôn Uyển không cho rằng Dư Kính nói láo. Ngược lại, Ôn Uyển cũng thật tin tưởng cách giải thích này. Phải biết rằng thời đại này tư sinh tử không có địa vị . Chớ đừng nói đến Dư Kính còn giết chết cha ruột của mình. Dĩ nhiên, quá trình Ôn Uyển không có hứng thú tìm hiểu. Chẳng qua có cái nhược điểm này trong tay, một khi công bố ra ngoài thì Dư Kính cũng xong luôn. Về phần nói tìm Tam hoàng tử làm nơi nương tựa. Ôn Uyển lại có nghi ngờ đối với chuyện này, thái tử vẫn còn, hoàng đế đang lúc tráng niên Dư Kính cũng không phải là Bình Thượng Đường khờ khạo, không có đầu óc lại muốn sớm đứng vào phe phái. Sau này lúc hoài nghi Dư Kính, nàng cho là Dư Kính cũng có ý mưu vị. Hôm nay Dư Kính nói ra lý do này cũng xem như hợp lý.
Ôn Uyển tin tưởng thì vẫn tin tưởng, nhưng những chuyện này nhất định phải chứng cớ rõ ràng: “Ngũ hoàng tử đã chết, ngươi nói những thứ này ai có thể làm chứng cho ngươi?” Không có chứng cớ nói gì cũng chỉ uổng công.
Thật ra thì Ôn Uyển biết, cho dù Ngũ hoàng tử không chết, hắn cũng không thể làm chứng cho Dư Kính. Hoàng tử bắt nhược điểm của trọng thần uy hiếp trọng thần bán mạng cho mình. Là phạm vào chuyện đại kị.
Dư Kính đem địa điểm ông giấu thư Ngũ hoàng tử viết cho ông nói cho Ôn Uyển biết. Cấu kết với hoàng tử kết bè kết cánh, cùng cấu kết với phản tặc, tính chất không giống nhau. Như vế trước thì cho dù bị điều tra ra, kết cục xui xẻo nhất cũng bất quá là chém đầu thị chúng, người nhà bị bán hoặc là sung quân. Còn vế sau. Cái gì đều không cần nói, xét nhà diệt tộc, ác hơn một chút là diệt cửu tộc ( tộc của vợ cũng ở trong đó).
Cũng bởi vì biết chênh lệch này, Dư Kính mới không thể không đem chuyện nói thẳng ra. Dư Kính biết Ôn Uyển làm việc công bằng hợp lý, ông không làm chuyện gì, sẽ không vì chuyện này dính líu đến người nhà của ông. Hiện tại Ngũ hoàng tử cũng đã chết, kết quả xấu nhất đơn giản chính là tháo mũ quan, bị đày đi. Sẽ không dính líu tới vợ con.
Ôn Uyển gật đầu: “Nếu như thật sự oan uổng, không có quan hệ cùng phản tặc. Ta sẽ xử lý theo lẽ công bằng”
Xét nhà diệt tộc, mặc dù trong nhà Dư Kính không có thân thích, nhưng quan hệ thông gia lại rất nhiều, bằng hữu cũng rất nhiều. Nếu là thật sự dính líu đi vào, không chết mấy trăm người cũng không được.
Dư Kính được Ôn Uyển hứa hẹn, lập tức trong mắt rưng rưng: “Tạ ơn ân điển của Quận chúa.”
Mặc dù ông không có cấu kết cùng phản tặc. Nhưng nếu như Ôn Uyển ghen ghét chuyện ban đầu, chuyện này không nhúng tay vào, khoanh tay đứng nhìn, ông cùng người nhà cũng chỉ còn con đường chết. Gặp được Ôn Uyển, cũng là vận may của ông.
Ôn Uyển nhìn ông một cái: “Ngươi nên thấy may mắn vì ngươi có bằng hữu như lão sư của ta.”
Nếu không phải Lão sư cầu tình, còn lâu nàng mới nguyện ý quản cái chuyện khỉ gió này.
Ôn Uyển phất tay làm cho người ta dẫn Dư Kính đi. Sau khi Đám người kia đi, Ôn Uyển nhìn về Hạ Ảnh hỏi: “Chuyện này ngươi hẳn là nên cho ta một câu trả lời thích đáng.”
Dư Kính tìm nơi nương tựa vào Tam hoàng tử, lại ngầm cấu kết với Ngũ hoàng tử, Ôn Uyển không tin Hạ Ảnh không biết.
Hạ Ảnh cũng nghe không ra những lời Dư Kính nói có sơ hở gì. Ôn Uyển hỏi đến, Hạ Ảnh tất nhiên sẽ nói chi tiết: “Ta vốn tưởng rằng Dư Kính muốn dựa hơi Ngũ hoàng tử. Cho nên mới náo loạn như vậy.”
Những chuyện này tất nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của ám vệ. Nhưng đây không phải là trọng điểm truy xét, cho nên không nói với Ôn Uyển.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó hỏi: “Cậu hoàng đế có biết chuyện này không?”
Đừng nói cho nàng biết là cậu hoàng đế vẫn luôn biết. Nhưng lại không nói cho nàng biết.
Quả nhiên hoàng đế vẫn luôn biết chân tướng. Chẳng qua là sau khi hoàng đế biết được, cho rằng Dư Kính có tư tâm nhưng không giết. Quả thật là vận khí của Dư Kính rất tốt, nếu như hoàng đế bây giờ đang ở đây, cho dù vì bất mãn mà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, chắc chắn Dư Kính sẽ mất đầu.
Ôn Uyển cũng không buồn bực, vì hoàng đế mà buồn bực chính là tự tìm phiền phức cho mình:”Ngươi đi đem thư tín lấy ra. Về phần phải xử trí như thế nào, trước cứ giam lại. Chờ cậu hoàng đế trở lại rồi xử trí.” Nàng cũng không biết xử lý như thế nào, vẫn cứ giam giữ đi! Cho dù không có cấu kết cùng phản tặc, nhưng quân thần không thể kết đảng, Dư Kính vẫn phạm vào kiêng kỵ của hoàng đế.
Hạ Ảnh rất muốn cười, Đại Lý Tự đã hết chỗ mất rồi còn đâu.
Trời vừa xế chiều, lại xảy ra một chuyện khiến cho Ôn Uyển buồn bực không dứt. Lý Nghĩa đưa tới một phần danh sách cần phê duyệt. Muốn Ôn Uyển phê duyệt, nếu như Ôn Uyển phê duyệt, thì những người này toàn bộ đều bị xử chém.
Ôn Uyển nhìn danh sách kia, cảm thấy tay như bị đâm. Một lần quyết định chính là hơn ba trăm người, chắc chắn sau này vẫn còn: “Chính Lý Nghĩa xử lý đi, đừng tìm ta.”
Nàng mới không cần phê duyệt cái loại danh sách này đâu.
Hạ Ảnh thấy thế nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, một nhóm lớn như vậy bị chém đầu, nhất định cần phải có người phê duyệt. Lý Nghĩa không làm chủ được chuyện này.”
Thấy Ôn Uyển nhìn mình chằm chằm, Hạ Ảnh cười khổ: “Quận chúa, quyền lợi của Lý Nghĩa chỉ có thể xét duyệt phạm nhân. Những phạm nhân kia phần lớn cũng là không chịu được hình phạt mà chết. Không phải là do Lý Nghĩa giết. Những người này, tất cả đều đã trải qua xét duyệt. Muốn giết thì phải có ý kiến phê duyệt của Quận chúa mới được.”
Hạ Ảnh nói với Ôn Uyển, danh sách phạm nhân bị xử trảm, tất cả đều do đích thân hoàng đế phê duyệt. Tình huống bây giờ nguy cấp, phải có đồng ý của Ôn Uyển thì nhóm này mới bị xử trảm.
Ôn Uyển nhìn danh sách kia, cảm thấy trên tay mình giống như đang cầm một củ khoai lang nóng. Nàng là thật không muốn tạo ra sát nghiệt này. Nhưng mà ở vị trí này, thì phải làm chuyện như vậy: “Để ta hỏi lại thêm đã.”
Ôn Uyển tìm Phương Hi, đàm luận chuyện này cùng Phương Hi. Phương Hi đưa ra câu trả lời chắc chắn rất rõ ràng, vẫn nên dựa theo trình tự để làm, vốn nên là như vậy. Ôn Uyển nghe xong, lầm bầm muốn trốn tránh cũng không được.
Ôn Uyển có chút kỳ quái. Bình thường mà nói, trừ phi là trời sập xuống, nếu không rất khó có thể đả động đến cựu thần có định lực giống như Mễ Tướng. Chẳng lẽ thật là trời sập xuống: “Có chuyện gì, hãy nói cùng Bổn cung. Nếu là chuyện khó khăn quá, ông cứ trở về nghỉ ngơi nửa ngày.” Ôn Uyển thật không muốn để Mễ Tướng đi. Để ông ấy đi, rất nhiều chuyện Ôn Uyển phải tự mình xử lý hơi có chút quá sức.
Ôn Uyển không hỏi còn tốt, vừa hỏi Mễ Tướng liền quỳ trên mặt đất, vừa nói quản giáo không nghiêm, xin Ôn Uyển trách phạt. Ôn Uyển thế mới biết tiểu nhi tử Mễ tướng bị bắt. Tội danh chính là cấu kết cùng với nghịch tặc. Hiện tại đã bị bắt đi rồi, người trong nhà lo lắng không yên. Đây cũng không phải là chuyện uống rượu hoa đơn giản.
Có một câu tục ngữ rất hay, một nhà sẽ có một con cháu bất tài. Tiểu nhi tử của Mễ tướng, mặc dù không phải là quần là áo lụa, lại có Mễ tướng quản thúc, cũng sẽ không làm ra chuyện xấu xa gì. Nhưng người này là người thích hưởng thụ không thích làm việc ( ăn uống chơi gái đánh bạc không phải là không muốn, nhưng là không có can đảm làm)
Tối ngày hôm qua Ôn Uyển còn nói với Hạ Ảnh, động tác của Lý Nghĩa quá lớn rồi. Mấy ngày qua đã bắt rất nhiều người, người dính líu càng tra càng nhiều. Từ vương công quý tộc, cho tới dân chúng bình dân. Chỉ cần bị dính líu vào trong, thì đều bị bắt vào ngục. Mặc dù Ôn Uyển cũng rất bất mãn, lo lắng chuyện này dẫn tới lòng người bàng hoàng, rất bất lợi đối với ổn định triều cục. Chẳng qua là Ôn Uyển có kiêng kỵ của mình, nên cũng mặc kệ hắn.
Hiện tại tiểu nhi tử Mễ tướng đều xảy ra vấn đề. Mễ Tướng cũng tương đương có chút thông đồng cùng nghịch tặc, Ôn Uyển dĩ nhiên không tin. Ôn Uyển cũng hiểu, vì một chuyện này của tiểu nhi tử. Sợ rằng Mễ Tướng không vững vàng nổi. Tội mưu phản không phải là tội nhỏ, một khi chứng thực được thì cả nhà đều bị chém. Ôn Uyển than thở một tiếng, hiện tại mặc kệ cũng không được nữa. Vạn nhất Mễ Tướng ngã, nàng sẽ mệt chết.
Bởi vì Ôn Uyển không biết tình huống cụ thể. Nên không dám hứa hẹn với Mễ Tướng gì cả: “Mễ đại nhân, chuyện nghịch tặc lần này có chuyên gia chịu trách nhiệm, tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm. Ông xem như vậy có được hay không, hiện tại ta sẽ sai người đi hỏi một chút xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Đợi có câu trả lời chắc chắn, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ông yên tâm, chỉ cần là bị oan uổng , ta nhất định bảo bọn họ thả người.”
Dĩ nhiên Mễ Tướng vô cùng cảm kích. Mễ Tướng cũng tin tưởng con mình sẽ không làm ra chuyện hồ đồ đến mức này.Tiểu nhi tử tuy không nên người, nhưng mà rất hiếu thuận, sẽ không làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Ôn Uyển chờ sau khi Mễ Tướng đi ra ngoài. Liền hướng về phía Hạ Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Bắt người bình thường thì lợi hại như thế, còn đầu não phía sau truy lùng nửa năm, ngay cả cọng lông cũng không bắt được. Cũng không biết cậu hoàng đế để lại một người như thế làm cái gì?”
Chức trách của Ôn Uyển chính là bảo đảm an toàn hậu phương, bảo đảm cho tiền tuyến tất cả thuận lợi. Hiện nay Lý Nghĩa lại làm huyên náo vua và dân khiến lòng người trên dưới bàng hoàng, cũng chính là hủy đi bệ đứng của nàng. Lúc trước nhịn một chút thì coi như xong, nhưng hiện tại uy hiếp đến lợi ích của nàng ( gia tăng gánh nặng cho Ôn Uyển. Chính là uy hiếp đến lợi ích của nàng ). Nàng khẳng định không thể ngồi nhìn không để ý tới.
Ôn Uyển để cho người dưới đi thám thính tin tức cụ thể. Biết được tiểu nhi tử của Mễ Tướng thật ra chỉ cùng những thứ nghịch tặc kia ăn cơm, cũng không có làm chuyện gì. Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, bắt sai rồi thì đem người thả ra là được. Lý Nghĩa cũng rất nể tình, lập tức thả tiểu nhi tử của Mễ Tướng đại nhân.
Lúc này Hạ Hương đến nói với Ôn Uyển, trong thời gian này Lý đại nhân đã giết rất nhiều người. Chờ Ôn Uyển nghe được những thi thể này đều dùng xe thồ mang ném tới bãi tha ma. Lập tức không bình tĩnh được.
Ôn Uyển bình tĩnh hỏi: “Những người này thật sự có tham dự trong đó, hay chỉ là có dính líu với nghịch tặc.”
Ôn Uyển cho rằng không phải tất cả mọi người đều có dính líu với nghịch tặc.
Hạ Hương trầm mặc một chút sau nói: “Có rất nhiều người, cũng là vô tội.”
Liền nói cho Ôn Uyển biết một chút tình hình cụ thể.
Ôn Uyển đối với chuyện lần này có rất nhiều người chết đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi nghe được Lý Nghĩa này lại có loại thủ đoạn giống như đồ tể, trong lòng vẫn phát lạnh. Thế này thì sao còn là ám vệ .Rõ ràng chính là một đồ tể. Ừ, không đúng, phải là biến thái mới đúng.Ôn Uyển không phản đối việc dùng cực hình, ngay cả dùng cực hình xảy ra chết người Ôn Uyển cũng không có ý kiến. Nhưng thủ đoạn đừng tàn nhẫn như vậy.
Ôn Uyển nghĩ một lúc lâu, hướng về phía Hạ Ảnh nói: “Ngươi nói với Lý Nghĩa, thi thể nên được xử lý thích đáng. Nếu cứ để vậy mà vứt đến bãi tha ma. Đến lúc đó có thể sẽ dẫn phát bệnh truyện nhiễm.”
Đã chém đầu thị chúng giữa phố xá sầm uất, như vậy chứng minh là có chứng cớ xác thực, những người này là tội nhân. Mọi người không có gì để nói. Như bây giờ, tất cả mọi người chỉ dám giận mà không dám nói, hơn nữa trong lòng lại khủng hoảng sợ lúc nào mình sẽ rơi đầu. Thật sự rất bất lợi cho thế cục. Ôn Uyển không muốn ra mặt cũng không thể được.
Hạ Ảnh vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, ta nhất định đem lời của Quận chúa nói với hắn.”
Ôn Uyển viết thư cho người ta tám trăm dặm hỏa tốc mang đến biên thành. Thật chất Ôn Uyển yêu cầu hoàng đế đổi một người khác hữu dụng hơn đến để xử lí việc này. Ôn Uyển thật sự chán ngán cái tên Lý Nghĩa biến thái này rồi. Cũng không biết tại sao cậu hoàng đế lại muốn dùng một người như vậy?Thật đúng là quá biến thái, Ôn Uyển không thích nhất chính là giao thiệp cùng với biến thái. Vẫn là đổi lại người bình thường vẫn là tốt nhất.
Lúc trước Lý Nghãi cũng đã nghe thấy hoàng đế nói, nếu như Ôn Uyển hỏi tới, thì tất cả mọi chuyện quan trọng đều phải nghe theo Ôn Uyển. Chẳng qua lúc trước Ôn Uyển không muốn để ý tới này việc. Hiện tại nếu Ôn Uyển hỏi tới, Lý Nghĩa tất nhiên nghe theo phân phó của Ôn Uyển. Cho nên Lý Nghĩa cũng đã thu liễm không ít.
Tiểu nhi tử của Mễ Tướng rất nhanh đã được đưa trở về. Có bị hình phạt, tuy nhiên đại phu đã nói chỉ cần nuôi dưỡng thật tốt thì tất cả đều vô sự. Như vậy cũng khiến cho Mễ Tướng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Uyển đang ở bên trong thư phòng thương nghị chính sự cùng các đại thần. Nghe thấy Hạ Ảnh tới đây nói: “Quận chúa, Tống tiên sinh đã tới. Đang chờ ở ngoài thư phòng.”
Ôn Uyển có chút kinh ngạc. Nàng không nhận được tin tức Lão sư trở lại kinh thành. Ôn Uyển nghĩ tới đây không nhịn được lắc đầu, Lão sư đã vô cùng lo lắng tới đây, có lẽ là vì chuyện của Dư Kính. Thật tâm Ôn Uyển không muốn để ý tới chuyện của Dư Kính. Nhưng nếu Lão sư muốn hỏi tới, muốn cầu xin nàng, không để ý tới cũng không được.
Cũng là Dư Kính có vận khí tốt, Ôn Uyển liền dùng bằng tốc độ nhanh nhất để thông suốt cải cách với Quan Văn phía dưới. Tống Lạc Dương vốn dĩ ở địa phương cách kinh thành không xa. Biết bây giờ Ôn Uyển đang xử lý công việc, cũng biết được kinh thành không sao liền mang theo người nhà trở lại kinh thành.
Trên đường trở lại đụng phải người Phương Hi phái đi. Tống Lạc Dương biết lão bằng hữu gặp nạn, nghe được người Phương Hi phái đi nói có thể Dư Kính bị oan uổng. Lập tức vội vả gấp rút trở về. Muốn hỏi một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Tống Lạc Dương là người duy nhất không cần bẩm báo có thể trực tiếp gặp Ôn Uyển. Hạ Thiêm đích thân đưa Tống Lạc Dương đi vào. Trên đường còn như có như không hỏi một vài vấn đề. Tống Lạc Dương nhận được câu trả lời chắc chắn, biết không phải là giả , cũng yên lòng để người dẫn tới thư phòng.
Hạ Thiêm bị sự kiện Thạch đại nhân giả lần trước dọa sợ. Sau lại biết được. Thạch đại nhân thật đã bị bọn họ ám sát. May mà cao thủ bên cạnh Quận chúa nhiều như mây, mới không để cho thích khách được như ý. Mà Tống tiên sinh là người Quận chúa để ý nhất, nếu như là giả, vậy thì đúng là rất tồi tệ.
Ý của Tống Lạc Dương rất rõ ràng: “Ôn Uyển. Nhất định là nghĩ sai chỗ nào rồi hả? Dư Kính làm sao lại là người bên phản tặc?”
Tội cấu kết phản tặc là trọng tội tru di cửu tộc. Dư Kính đang tốt lành tại sao lại cấu kết với phản tặc đây? Tống Lạc Dương trăm lần không tin.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Lão sư, chuyện phản tặc là chuyện quan trọng, cậu hoàng đế đặc biệt phái người đến để xử lý việc này. Con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Ôn Uyển cũng không dám nói thật. Bởi vì ban đầu Dư Kính từng hại nàng, cho nên mới hoài nghi Dư Kính có vấn đề. Nếu như nói như thế, đoán chừng lão sư sẽ giáo huấn nàng năm ba ngày.
Trong tay Lý Nghĩa cũng không có bằng chứng chứng minh Dư Kính liên quan với phản tặc. Hơn nữa bản thân Dư Kính cũng lên tiếng phủ nhận. Đúng lúc Ôn Uyển không muốn quản chuyện này nên chuyện này vẫn để đấy.
Tống Lạc Dương cùng Dư Kính có hơn ba mươi năm làm lão bằng hữu. Làm sao có thể ngồi nhìn cả nhà lão bằng hữu bị chôn. Nếu như không có đường có cửa thì cũng thôi, nhưng Ôn Uyển bây giờ là nhiếp chính quận chúa, cho dù Ôn Uyển không quản, nhưng chỉ cần Ôn Uyển mở miệng. Chuyện này vẫn có đường cứu vãn. Nếu không, cũng chỉ có thể nhìn Dư gia chịu cảnh diệt môn thôi.
Những năm này, Tống lạc Dương là người duy nhất đối tốt với nàng mà không cần báo đáp. Hơn nữa cũng chưa bao giờ yêu cầu Ôn Uyển làm gì. Cho dù có yêu cầu gì thì cũng là vì muốn tốt cho Ôn Uyển (giống như biên tập sáchChuyện cầu khẩn lần này, cũng là lần đầu tiên.
Ôn Uyển thật sự không muốn quản chuyện của Dư Kính. Nhưng hiện tại lại không được: “Lão sư, trước tiên người cứ gặp Dư Kính đã. Xem ông ta nói như thế nào. Bên con cũng sẽ hỏi người phụ trách vụ án lần này một chút xem sao, xem xem bên phía hắn có chứng cứ xác thực hay không? Người thấy như vậy có được không?”
Đây đã là bước lùi lớn nhất của Ôn Uyển rồi.
Tống Lạc Dương gật đầu: “Cũng được.”
Dư Kính chắc là đang bị nhốt ở thiên lao. Không có sự cho phép của Ôn Uyển, người bình thương hoàn toàn không gặp được.
Tống Lạc Dương cầm trong tay chỉ dụ Ôn Uyển đưa cho, lại giương mắt lên nhìn Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu vàng hơi đỏ, không nhịn được có chút cảm khái. Ai có thể tưởng tượng được, ban đầu thời điểm ông thu nhận Ôn Uyển, Ôn Uyển vẫn còn là một người câm. Thời điểm thu nhận Ôn Uyển làm học trò còn vấp phải vô số tranh cãi, vài người bạn tốt bên cạnh đều nói lời khuyên. Nhưng ai có thể tưởng tượng được đến. Nữ hài tử câm năm đó, hôm nay đã lên đến vị trí chỉ có thể ngước đầu lên mà nhìn.
Thời điểm Ôn Uyển vào triều xử lý chính sự. Đều mặc một thân triều phục. Chẳng qua khác ở chỗ, triều phục của hoàng đế là Long, trên triều phục của Ôn Uyển lại được thêu Phượng Hoàng, dĩ nhiên, móng Phượng Hoàng bị thiếu hơn so với Phượng hoàng trên phượng bào của hoàng hậu.
Vẫn nói y phục tôn người, lời này cũng rất có đạo lý. Ôn Uyển mặc một thân trang phục này. Không nhìn uyển chuyển hàm xúc giống như trước kia mà lại có một khí thế khiếp người.
Ôn Uyển cười nói: “Lão sư, sao vậy? Trên người con có gì không đúng hay sao?”
Ôn Uyển đoán có lẽ lão sư bị y phục trên người mình dọa sợ. Thử nghĩ xem, lão sư chính là thiên hạ đệ nhất ẩn sĩ. Hết lần này đến lần khác lại dạy ra một Quận chúa đệ nhất thiên hạ.
Tống Lạc Dương cười lắc đầu: “Không có, trông rất có tinh thần.”
Nói với Ôn Uyển thêm hai câu, liền cầm chỉ dụ đi ra ngoài.
Hạ Ảnh đối với sự kiện lần này cũng không nói chen vào. Những người khác nàng có thể nói, nhưng mà Tống Lạc Dương, thôi, vẫn là không nên nói. Không thể nói người này trước mặt Quận chúa.
Nếu Ôn Uyển biết suy nghĩ của Hạ Ảnh, nhất định sẽ trợn trắng mắt. Đấy là đương nhiên, làm gì có nữ nhi nào lại nguyện ý để người khác nói xấu cha mình. Cho dù là người thân cận nhất cũng không thể nói.
Tống Lạc Dương vừa đến đại môn phủ Quận chúa, chỉ thấy Phương Hi đã chờ ở bên ngoài. Phương Hi biết Tống Lạc Dương có chỉ dụ trong tay, có thể đi thăm Dư Kính, trong bụng liền thở phào nhẹ nhõm: “Có thể nắm được chỉ dụ trong tay là tốt rồi. Ông phải hỏi thật kỹ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nếu như bãi quan vân vân thì cũng coi như xong. Nhưng bị liên lụy vào chuyện như vậy thì thật rất kỳ quái. Những đại thần khác đơn giản chỉ có người nhà hoặc họ hàng thân thích bị dính líu vào. Trực tiếp bị giam giống như Dư Kính cũng không có mấy người.
Tống Lạc Dương khẽ cười nói: “Ông yên tâm, nếu thật sự Dư Kính bị hãm hại. Ta sẽ nhờ Ôn Uyển sửa lại án sai cho ông ấy.”
Tống Lạc Dương có lòng tin như vậy, là vì không tin Dư Kính thật sự làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế này. Chỉ cần không có liên quan, mà là bị hãm hại, Tống Lạc Dương có thể cầu xin Ôn Uyển sửa lại án sai cho Dư Kính.
Phương Hi nghe xong cười khổ: “Ông còn nhớ ngày xưa lúc ngươi thu Ôn Uyển làm học trò, chúng ta đều phản đối không? Ai biết được Ôn Uyển lại phát triển được như ngày hôm nay. Lại nói, mấy người chúng ta đều thơm lây từ ông.”
Chuyện Hoa gia, nếu như không có Ôn Uyển xoay sở. Lúc đầu cũng không được xử nhẹ như thế. Chuyện Tưởng gia cũng là Ôn Uyển ra sức giúp đỡ. Ngay chính ông, Ôn Uyển cũng gián tiếp xả giận giúp ông.
Ông chỉ có duy nhất một đích nữ là Vũ Đồng, từ nhỏ đã được nâng niu che chở như một bảo bối. Nhưng mà nữ nhi còn trẻ tuổi đã phải ra đi. Phu nhân cũng vì nữ nhi đi đến bước đường như thế mà thương tâm, mấy năm nay thân thể vẫn không thể tốt lên. Còn vẫn luôn nói với ông. Đều do bà sai. Ban đầu Phương phu nhân nhìn thấy Ôn Uyển bộc lộ tài năng, cho là Ôn Uyển như vậy thật không tốt, lo lắng cách xử sự của Ôn Uyển sẽ làm ảnh hưởng đến nữ nhi. Khiến cho nữ nhi cách xa Ôn uyển. Đến nỗi để cho nữ nhi trở nên xa lạ với Ôn Uyển. Nếu nữ nhi giống như cô nương Hoa gia. Đi lại thân mật với Ôn Uyển, học được hai phần bản lãnh của Ôn Uyển thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng Phương Hi cũng khổ sở, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sao lại không bi thương? Nhưng nữ nhi đã không còn, khổ sở hay thương tâm cũng không có tác dụng gì. Về phần nói muốn báo thù vân vân, Hà thị là phụ nhân hậu viện, ông cũng không dám đưa tay đến hậu viện của hoàng tử. Điều duy nhất có thể làm. Chính là tránh xa Lục hoàng tử. Không nghĩ tới lần này Ôn uyển lại nhốt Lục hoàng tử lại, trực tiếp nhốt Hà thị vào thiên lao. Coi như gián tiếp đã giúp bọn họ thở ra một ngụm ức khí.
Tống Lạc Dương cũng không nghĩ đến Ôn Uyển có ngày hôm nay: “Ta đi thiên lao gặp ông ấy. Ông thì không nên đi. Sẽ có ảnh hưởng không tốt tới ông.”
Ông không làm quan trong triều, không có lợi ích liên quan với những người này. Cộng thêm sau lưng lại có Ôn uyển làm chỗ dựa, sẽ không có người nào có can đảm làm gì ông. Phương Hi thì không giống, bây giờ ông ấy là Hình Bộ thượng thư. Vốn dĩ phải kiêng kị một chút. Nếu không bị bắt được nhược điểm thì sẽ là chuyện rất phiền toái.
Phương Hi gật đầu: “Được.”
Phương Hi cũng là người có năng lực giúp đỡ bạn bè. Nhưng nếu vượt qua phạm vi thế lực của ông, dù sao ông cũng còn có người nhà. Chỉ có thể làm theo khả năng.
Tống Lạc Dương ở thiên lao ngây người nửa canh giờ. Đây cũng là do quản sự biết Tống Lạc Dương là lão sư của Ôn Uyển, cũng cho Tống lạc Dương đủ mặt mũi. Nếu không, đừng nói nửa canh giờ, nói với ngươi được hai câu đã là tốt lắm rồi.
Dư Kính nói với Tống Lạc Dương, chính ông cũng không hiểu được. So sánh với Điền thị vẫn luôn nói Ôn Uyển quan báo tư thù. Dư Kính không hề nói rằng Ôn Uyển quan báo tư thù. Nguyên nhân rất đơn giản, lấy địa vị của Ôn Uyển, nếu vì sự kiện ban đầu kia mà ghi thù. Ông đã sớm chết rồi, nói không chừng đã hóa thành nắm đất rồi.
Nếu Ôn Uyển là người bụng dạ hẹp hòi hoặc là người thích giết chóc, ông có thể lo lắng Ôn Uyển muốn toàn gia bọn họ chôn cùng. Nhưng tác phong làm việc của Ôn Uyển đều biểu hiện ra Ôn Uyển không phải là người thích giết chóc. Bản thân lại càng không tư lợi, đưa toàn gia bọn họ vào chỗ chết. Bị giam ở thiên lao thời gian dài như vậy, Dư Kính cũng không nghĩ ra được sai lầm chỗ nào. Ông làm sao cũng không hiểu được. Tại sao bọn họ lại nghi ông cấu kết với phản tặc. Nhưng nếu như không hiểu, đến nơi này cũng chẳng khác gì đặt chân vào điện Diêm Vương.
Tống Lạc Dương đến, khiến cho Dư Kính cảm thấy hi vọng. Cuối cùng suy nghĩ hồi lâu, vẫn hi vọng muốn gặp được Ôn uyển một lần. Những chuyện khác ông không có lời gì để nói. Dù sao Tống Lạc Dương không ở trong triều đình, rất nhiều chuyện không tiện nói.
Tống Lạc Dương ra khỏi thiên lao, vốn dĩ muốn trực tiếp đi gặp Ôn Uyển. Nhưng vừa đến phủ Quận chúa liền bị Hạ Thiêm kéo đi tắm rửa thay quần áo một trận, rửa sạch toàn thân một lần mới được đi. Hạ Thiêm không muốn Tống lạc Dương đem xui xẻo trong thiên lao cho Ôn Uyển.
Tống Lạc Dương nói với Ôn Uyển rất đơn giản. Dư Kính không cấu kết cùng phản tặc, chính ông ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tống Lạc Dương cho rằng có người mưu hại Dư Kính.
Ôn Uyển nghe xong rất muốn ói, mưu hại cái gì? Sao ta lại muốn mưu hại ông ta? Rõ ràng chính bản thân Dư Kính làm chuyện xấu để lại dấu vết.
Bản thân Ôn Uyển cũng khẳng định không lộ ra tiếng gió. Trầm ngâm hồi lâu nói: “Lão sư, nếu Dư Kính hi vọng có thể gặp được con. Nể mặt lão sư, con sẽ đích thân đến hỏi. Nếu như Dư Kính thật sự bị hãm hại, ta nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ông ấy. Người xem thế có được không?”
Cho dù Dư Kính thật sự trong sạch, nhưng con đường làm quan của Dư Kính cũng chấm dứt. Ban đầu muốn dùng nàng làm bàn đạp, hiện tại cũng nên trả giá nhận về toàn bộ.
Dư Kính cũng không tin người trong thiên lao, lại càng không tin tưởng những người tra án này.Có ý của Tống Lạc Dương, nhất định Ôn Uyển sẽ gặp hắn.
Tống Lạc Dương vốn muốn ở trong phủ Quận chúa chờ tin tức. Nhưng thật sự Ôn Uyển bân rộn nhiều việc, không thể giống như trước kia nói chuyện trời đất cùng với Tống Lạc Dương. Tống Lạc Dương cũng không muốn đi về phía hậu viện chờ tin tức, cho nên đành về nhà chờ tin tức.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Quận chúa, muốn gặp ở phủ Quận chúa phải không?”
Ôn Uyển im lặng nhìn Hạ Ảnh: “Không gặp ở trong phủ Quận chúa, chẳng lẽ lại muốn ta đến thiên lao thăm bọn họ. Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi lắm hả?”
Những người này rất nguy hiểm, nhốt tại Hình Bộ cùng Đại lý tự cũng không an toàn, cho nên Lỹ Nghĩa liền nhốt bọn họ vào thiên lao. Những người này đều do trọng binh canh gác, cộng thêm địa hình thiên lao hiểm trở, nghĩ muốn cứu người. Đó là điều không có khả năng. Mà Thiên lao cùng phủ Quận chúa cách nhau một khoảng. Ôn Uyển đi một chuyến, cũng đủ thời gian để xử lý những chuyện khác.
Hạ Ảnh lo lắng có phức tạp.
Ôn Uyển nghe thấy thành ngữ phức tạp kia, mặt mày liền động. Ôn Uyển từ Dư Kính lại nhớ đến Điền thị . Ôn Uyển nghĩ đến Điền thị bẩm sinh đã có những quy củ cùng lễ nghi. Thật lòng, Ôn Uyển càm thấy lễ nghi của mình không được tốt như Điền thị. Nàng sáu tuổi mới được học những điều này. Lúc ấy cũng chỉ vì muốn thích ứng với xã hội này. Nhưng mà địa vị nàng cao, chỉ có người khác hành lễ với nàng, nàng rất ít khi hành lễ với người khác. Hơn nữa nàng cũng không thích đi ra ngoài. Cho nên cũng không có người để ý. Sau này địa vị thân phận ngày càng cao, về mặt quy củ càng không có ai dám nói gì nàng.
Nhưng Ôn Uyển nhớ rất rõ ràng. Ban đầu ma ma dạy nàng lễ nghi cũng đã nói, nữ tử quý tộc đại gia thiên kim chân chính, lễ nghi quy củ đều đã khắc vào tận xương, luôn tự động phát ra ngoài. Nội tâm Ôn Uyển rất rõ, quy củ lễ nghi của nàng, thật ra cũng chỉ là tầm trung trung. Cũng bởi vì như thế. Mới có thể kinh ngạc đối với lễ nghi qui củ của Điền thị. Bây giờ liền liên tưởng đến lời Kỳ Cừu nói, người kia chính là hậu duệ hoàng thất tiền triều, khiến cho Ôn Uyển không thể không suy nghĩ nhiều: “Như vậy, trước tiên ngươi mang Dư Kính đến đây. Chờ sau khi ta gặp xong Dư Kính, ta muốn gặp mặt Điền thị.”
Hạ Ảnh không rõ. Tại sao đột nhiên Quận chúa muốn gặp Điền thị? Lúc trước muốn để nàng gặp thì nàng không muốn, nhưng bây giờ chính bản thân lại đề nghị muốn gặp.
Hạ Ảnh cũng nói chuyện Phương Hi vì chuyện của Dư Kính mà chạy trước chạy sau. Nếu không phải vì Phương Hi, có lẽ Tống Lạc Dương sẽ không hồi kinh nhanh như vậy. Ít nhất cũng phải nửa tháng hoặc một tháng nữa.
Ôn Uyển đối với hành động của Phương Hi cũng rất tán thưởng: “Nhớ tới năm đó Hoa gia bị tịch thu tài sản, Phương đại nhân là người duy nhất bôn ba vì Hoa gia. Sau đó Tưởng gia gặp chuyện không may, ông ấy cũng bôn ba giúp đỡ. Hôm nay Dư Kính gặp chuyện không may, ông ấy vẫn không màng sống chết giúp đỡ. Thật là đáng quý.”
Càng ở địa vị cao, lại càng khó thoát thân. Bao nhiêu người ở thời điểm ngươi đắc ý thì xưng huynh gọi đệ, chờ ngươi sa sút. Đừng nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có thể không dẫm thêm cho ngươi hai cước mà chỉ bình tĩnh bàng quang nhìn cũng đã là hiền hậu lắm rồi. Người như Phương Hi, thật rất tốt.
Ánh mắt Hạ Ảnh lóe lóe: “Quận chúa, chức phó tướng vẫn còn trống. Nếu không, để cho Phương Hi đảm nhiệm đi.”
Phương Hi ở trong quan trưởng chìm nổi ba mươi năm, đảm đương chức phó tướng là điều có thể làm được.
Ôn Uyển lắc đầu: “Làm việc cần dựa theo qui củ.”
Năng lực của Phương Hi thừa sức làm phó tướng. Có thể phải vào nội các. Có một quy định bất thành văn, đó chính là một nửa người trong nội các đều là nằm hạng đầu của tiến sĩ. thời điểm khoa cử năm đó Phương Hi đứng hàng thứ bốn mươi còn kém rất xa.
Dĩ nhiên, cái này không trở thành quy định bởi vì nó không có văn bản quy định. Nếu hoàng đế muốn nâng đỡ, chỉ cần có uy vọng lại có năng lực thì những người khác cũng không dám lên tiếng.
Vấn đề ở chỗ Ôn Uyển không phải là hoàng đế, nàng không muốn bởi vì một Phương Hi, lại bị người ta phỉ nhổ. Lúc trước bị phỉ nhổ thì không nói, ít nhất còn được chỗ tốt, được tiếng giàu lòng nhân ái. Chuyện này thì nửa điểm lòng nhân ái nàng cũng không nhận được, lưng còn phải đeo danh tiếng làm người không khách quan, nàng không muốn. Khen ngợi là một chuyện, có giúp đỡ hay không lại là một chuyện khác.
Lúc Dư Kính được đưa tới, đúng lúc Ôn Uyển vừa ăn xong.
Trước khi Dư Kính đến đã rửa mặt mũi. Trên người mặc một thân trường bào xám tro, người cực kì gầy gò, thật giống như gặp một trận gió thổi liền bay. Không phấn chấn đắc ý giống như lúc còn làm Binh bộ Thượng thư. Ngược lại lại giống như một lão đầu sắp vào quan tài.
Ôn Uyển nhìn Dư Kính một cái, có thể ở trong thiên lao chịu đựng qua khổ hình, kiên trì kêu mình oan uổng. Cũng coi như là một nhân tài.
Dư Kính nhìn thấy trên người Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu vàng hơi đỏ, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu lạy ba cái: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ôn Uyển ngồi ở bên trên, trong lòng cũng cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần. Nhớ lần đầu tiên gặp mặt, lão sư còn để mình châm trà cho ông ấy. Không nghĩ tới trong nháy mắt, Dư Kính lại rơi xuống trình độ này. Không biết lão sư nhìn thấy Dư Kính, trong lòng cảm giác như thế nào? Có lẽ cũng cảm thấy rất khổ sở đi!
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi! Chuyện này bổn cung vỗn dĩ không muốn quản, là lão sư đến cầu tình giúp ngươi. Bổn cung liền cho ngươi một cơ hội, hi vọng ngươi nói thật. Ngươi nên biết, thời kì bây giờ rất nhạy cảm, chỉ cần triều đình nhận định ngươi phạm vào tội mưu phản, không kể đến việc thật hay không thật, đều bị xét nhà diệt tộc. Đừng nói thê tử nhi tử tôn tử của ngươi, chính là nữ nhi con rể cháu ngoại trai các loại,……tất cả đều bị xử trảm.”
Ôn Uyển nói những lời này là muốn uy hiếp Dư Kính. Ta cho ngươi cơ hội, nếu như không muốn nói dối, liền nói ra một lí do để nàng có thể tin tưởng được.
Trong lòng Ôn Uyển rất tiếc nuối, cũng không hi vọng đây là thật. Nhưng nàng sẽ không đưa tay ra cứu viện, không phải là nàng không muốn, mà là nàng không thể. Đây chính là vấn đề nguyên tắc, một khi vượt ranh giới, liền dính lửa trên người. Có thể bảo toàn người Dư gia hay không, mạng của những người Dư gia, liền trông vào cả Dư Kính.
Dư Kính nhìn Ôn Uyển, trong lòng chuyển qua vô số tâm tư. Cuối cùng nói: “Quận chúa, thần thật sự không cấu kết cùng phản tặc. Nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn rồi.”
Ôn Uyển cười đến châm chọc: “Ý ngươi là, ta đây báo thù riêng hả? Ngươi cảm thấy. Ta muốn ngươi chết, còn phải đợi đến ngày hôm nay.”
Nếu nàng muốn Dư Kính chết. Dư Kính sớm đã chết một nghàn một vạn lần rồi. Còn chờ tới bây giờ hay sao?
Trong lòng Dư Kính lộp bộp, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Quận chúa. Động tác của Dư Kính so với ý nghĩ trong lòng nhanh hơn. Lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất: “Quận chúa. Tội thần không dám. Tội thần tuyệt đối không có ý này. Quận chúa, thần thật sự không có cùng những phản tặc kia có nửa điểm dính líu, kính xin Quận chúa tra xét.”
Sở dĩ Ôn Uyển muốn gặp Dư Kính. Không chỉ vì Tống Lạc Dương. Mà còn ngày đó Kỳ Cừu nói với nàng rất nhiều, đề cập tới tên rất nhiều người, nhưng lại không nhắc đến Dư Kính. Rất rõ ràng, Kỳ Cừu căn bản không biết có một người là Dư Kính. Phải biết rằng, Dư Kính là Binh Bộ thượng thư. Nếu biết dùng tốt thì đó chính là một vũ khí lợi hại. Ngày đó Ôn Uyển hoài nghi Dư Kính cho dù không phải là phản tặc cũng có thể là người bị Triệu vương mua chuộc. Nhưng trong thời gian này Hạ Ảnh lại nói Dư Kính không có bất cứ hành động gì không bình thường. Lúc trước Hà thị cũng không có dị động gì, nhưng trong khoảng thời gian này lại dị thường sinh động. Những người khác bị giám thị cũng đều có dị động. Nhưng Dư Kính lại không có nửa điểm dị động.
Sau khi tổng kết lại. Ôn Uyển cảm thấy rất kì quái. Ôn Uyển biết được tình huống như vậy chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là Dư Kính thật sự không có nửa điểm quan hệ với đám người kia, hoặc là nhân vật ẩn giấu sâu nhất. Nếu như Dư Kính giải trừ được nghi ngờ của nàng, thật sự oan uổng thì Ôn Uyển sẽ thuận theo lão sư, thả Dư kính cùng với Dư gia. Nhưng nếu như Dư Kính không nói ra được nguyên cớ. Nàng sẽ không chút lưu tình.
Ôn Uyển cũng lười phải nói quanh co với Dư Kính, nói thẳng: “Thật ra ban đầu cậu hoàng đế căn bản không hề nghi ngờ ngươi có liên quan với phản tặc, là ta hoài nghi. Ban đầu lúc ngươi xử lí vấn đề quân nhu quá mức vội vàng. Cái này không phù hợp với tính tình của ngươi. Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi muốn thượng vị, không tiếc đắc tội hoàng hậu cùng thái tử, thậm chí ngay cả ta ngươi cũng dám kê làm đá đặt chân. Ngươi nói là mình oan uổng, cũng phải nói cho ta biết ngươi oan uổng như thế nào?”
Con ngươi Dư Kính mở lớn, ông thật không nghĩ tới bởi vì chuyện này mà hoài nghi ông. Hiện tại biết được mới cười khổ: “Thì ra là như vậy. Quận chúa, thần thật sự không cấu kết cùng phản tặc. Về chuyện theo lời Quận chúa nói. Đúng thật là có nguyên nhân.”
Dư Kính cũng không oán hận, Quận chúa hoài nghi là bình thường. Ban đầu lúc ông làm chuyện này, quả thật quá vội vàng. Nhưng có biện pháp gì, ông cũng là bị bắt buộc.
Ôn Uyển không lên tiếng, rốt cuộc là như thế nào, nghe xong liền phán đoán tiếp. bây giờ nói mình oan uổng, vẫn còn sớm lắm. Có phải oan uổng hay không, để nàng nghe xong mới kết luận được.
Dư Kính cắn răng. Đem tiền căn hậu quả nói ra. Lúc quân nhu xảy ra vấn đề, Dư Kính thật nghĩ tới giũ bỏ trách nhiệm. Nhưng ông cũng biết một khi ông giũ bỏ trách nhiệm, đến lúc đó ông sẽ đắc tội hoàng hậu cùng thái tử. Nên nhất định phải nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa.
Đáng tiếc, không đợi ông nghĩ ra được biện pháp ổn thỏa, đã có người viết một phong thơ cho ông, yêu cầu ông trong vòng một ngày, đem chuyện này mượn tay Ôn Uyển đưa lên hoàng thượng.
Ngày đó Dư Kính cũng không nguyện ý sử dụng biện pháp như vậy. nhưng không có biện pháp, thủ đoạn uy hiếp của đối phương quá sắc bén. Nếu như nhược điểm của ông bị lan truyền, người một nhà ông liền xong rồi. Cho nên, chỉ có thể nghe theo ý tứ của đối phương, thông qua Ôn uyển công bố chuyện này ra ngoài, đánh lạc hướng. Làm sao Dư Kính không biết đối phương muốn mượn tay mình. Để cho Ôn Uyển kết thù với hoàng hậu, kết thành cừu hận không chết không thôi. Mà ông đến cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt.
Ôn Uyển có chút buồn bực, một phong thơ lại có thể làm cho Dư Kính nghe lời như thế. Đây là cái dạng thư tín gì đây! Thật sự là hiếm lạ.
Dư Kính thở dài một hơi, bởi vì nhược điểm của ông đã bị người ta nắm….. Thì ra Dư Kính cũng không phải là con nối dòng của Dư gia, mà do mẫu thân ông cùng một người ngoài sinh ra. Thật ra thì cũng không có thể nói Dư Kính là con riêng, phụ thân của Dư Kính hàng năm ngã bệnh ở giường, từ đầu đến cuối không có năng lực sinh con nói dòng. Nhưng đừng nói huynh đệ ruột thịt, ngay cả họ hàng xa cũng không có con trai để nhận nuôi. Cha ông không muốn không có con trai chăm sóc lúc tuổi già, cuối cùng đã nhận Dư Kính. Chờ sau khi phụ thân hắn qua đời, cha đẻ ông cứ tới đây để bức bách mẹ con con, mẫu thân ông không muốn, hai bên xảy ra tranh chấp. Dư Kính nhỡ tay giết chết người. Mẫu thân ông cũng kinh sợ trước biến cố này, mấy ngày sau liền qua đời.
Sau khi ông chôn cất mẫu thân, liền rời khỏi chỗ nơi đó. Sau lại được quý nhân giúp đỡ, thông qua khoa cử từng bước từng bước đi lên, cuối cùng cưới Dư phu nhân. Vốn tưởng rằng chuyện này đã sớm trở thành quá khứ, không nghĩ tới lại bị người ta bắt được nhược điểm. Nắm được xương sườn mềm của ông.
Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, lại còn như vậy nữa hả.
Dư Kính cười khổ: “Quận chúa, đúng là Ngũ hoàng tử bắt được nhược điểm này của thần. Hắn không chỉ muốn thần bán mạng cho hắn, còn muốn thần trên mặt thì đầu nhập vào Tam hoàng tử, để phản mưu kế.”
Ôn Uyển không cho rằng Dư Kính nói láo. Ngược lại, Ôn Uyển cũng thật tin tưởng cách giải thích này. Phải biết rằng thời đại này tư sinh tử không có địa vị . Chớ đừng nói đến Dư Kính còn giết chết cha ruột của mình. Dĩ nhiên, quá trình Ôn Uyển không có hứng thú tìm hiểu. Chẳng qua có cái nhược điểm này trong tay, một khi công bố ra ngoài thì Dư Kính cũng xong luôn. Về phần nói tìm Tam hoàng tử làm nơi nương tựa. Ôn Uyển lại có nghi ngờ đối với chuyện này, thái tử vẫn còn, hoàng đế đang lúc tráng niên Dư Kính cũng không phải là Bình Thượng Đường khờ khạo, không có đầu óc lại muốn sớm đứng vào phe phái. Sau này lúc hoài nghi Dư Kính, nàng cho là Dư Kính cũng có ý mưu vị. Hôm nay Dư Kính nói ra lý do này cũng xem như hợp lý.
Ôn Uyển tin tưởng thì vẫn tin tưởng, nhưng những chuyện này nhất định phải chứng cớ rõ ràng: “Ngũ hoàng tử đã chết, ngươi nói những thứ này ai có thể làm chứng cho ngươi?” Không có chứng cớ nói gì cũng chỉ uổng công.
Thật ra thì Ôn Uyển biết, cho dù Ngũ hoàng tử không chết, hắn cũng không thể làm chứng cho Dư Kính. Hoàng tử bắt nhược điểm của trọng thần uy hiếp trọng thần bán mạng cho mình. Là phạm vào chuyện đại kị.
Dư Kính đem địa điểm ông giấu thư Ngũ hoàng tử viết cho ông nói cho Ôn Uyển biết. Cấu kết với hoàng tử kết bè kết cánh, cùng cấu kết với phản tặc, tính chất không giống nhau. Như vế trước thì cho dù bị điều tra ra, kết cục xui xẻo nhất cũng bất quá là chém đầu thị chúng, người nhà bị bán hoặc là sung quân. Còn vế sau. Cái gì đều không cần nói, xét nhà diệt tộc, ác hơn một chút là diệt cửu tộc ( tộc của vợ cũng ở trong đó).
Cũng bởi vì biết chênh lệch này, Dư Kính mới không thể không đem chuyện nói thẳng ra. Dư Kính biết Ôn Uyển làm việc công bằng hợp lý, ông không làm chuyện gì, sẽ không vì chuyện này dính líu đến người nhà của ông. Hiện tại Ngũ hoàng tử cũng đã chết, kết quả xấu nhất đơn giản chính là tháo mũ quan, bị đày đi. Sẽ không dính líu tới vợ con.
Ôn Uyển gật đầu: “Nếu như thật sự oan uổng, không có quan hệ cùng phản tặc. Ta sẽ xử lý theo lẽ công bằng”
Xét nhà diệt tộc, mặc dù trong nhà Dư Kính không có thân thích, nhưng quan hệ thông gia lại rất nhiều, bằng hữu cũng rất nhiều. Nếu là thật sự dính líu đi vào, không chết mấy trăm người cũng không được.
Dư Kính được Ôn Uyển hứa hẹn, lập tức trong mắt rưng rưng: “Tạ ơn ân điển của Quận chúa.”
Mặc dù ông không có cấu kết cùng phản tặc. Nhưng nếu như Ôn Uyển ghen ghét chuyện ban đầu, chuyện này không nhúng tay vào, khoanh tay đứng nhìn, ông cùng người nhà cũng chỉ còn con đường chết. Gặp được Ôn Uyển, cũng là vận may của ông.
Ôn Uyển nhìn ông một cái: “Ngươi nên thấy may mắn vì ngươi có bằng hữu như lão sư của ta.”
Nếu không phải Lão sư cầu tình, còn lâu nàng mới nguyện ý quản cái chuyện khỉ gió này.
Ôn Uyển phất tay làm cho người ta dẫn Dư Kính đi. Sau khi Đám người kia đi, Ôn Uyển nhìn về Hạ Ảnh hỏi: “Chuyện này ngươi hẳn là nên cho ta một câu trả lời thích đáng.”
Dư Kính tìm nơi nương tựa vào Tam hoàng tử, lại ngầm cấu kết với Ngũ hoàng tử, Ôn Uyển không tin Hạ Ảnh không biết.
Hạ Ảnh cũng nghe không ra những lời Dư Kính nói có sơ hở gì. Ôn Uyển hỏi đến, Hạ Ảnh tất nhiên sẽ nói chi tiết: “Ta vốn tưởng rằng Dư Kính muốn dựa hơi Ngũ hoàng tử. Cho nên mới náo loạn như vậy.”
Những chuyện này tất nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của ám vệ. Nhưng đây không phải là trọng điểm truy xét, cho nên không nói với Ôn Uyển.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó hỏi: “Cậu hoàng đế có biết chuyện này không?”
Đừng nói cho nàng biết là cậu hoàng đế vẫn luôn biết. Nhưng lại không nói cho nàng biết.
Quả nhiên hoàng đế vẫn luôn biết chân tướng. Chẳng qua là sau khi hoàng đế biết được, cho rằng Dư Kính có tư tâm nhưng không giết. Quả thật là vận khí của Dư Kính rất tốt, nếu như hoàng đế bây giờ đang ở đây, cho dù vì bất mãn mà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, chắc chắn Dư Kính sẽ mất đầu.
Ôn Uyển cũng không buồn bực, vì hoàng đế mà buồn bực chính là tự tìm phiền phức cho mình:”Ngươi đi đem thư tín lấy ra. Về phần phải xử trí như thế nào, trước cứ giam lại. Chờ cậu hoàng đế trở lại rồi xử trí.” Nàng cũng không biết xử lý như thế nào, vẫn cứ giam giữ đi! Cho dù không có cấu kết cùng phản tặc, nhưng quân thần không thể kết đảng, Dư Kính vẫn phạm vào kiêng kỵ của hoàng đế.
Hạ Ảnh rất muốn cười, Đại Lý Tự đã hết chỗ mất rồi còn đâu.
Trời vừa xế chiều, lại xảy ra một chuyện khiến cho Ôn Uyển buồn bực không dứt. Lý Nghĩa đưa tới một phần danh sách cần phê duyệt. Muốn Ôn Uyển phê duyệt, nếu như Ôn Uyển phê duyệt, thì những người này toàn bộ đều bị xử chém.
Ôn Uyển nhìn danh sách kia, cảm thấy tay như bị đâm. Một lần quyết định chính là hơn ba trăm người, chắc chắn sau này vẫn còn: “Chính Lý Nghĩa xử lý đi, đừng tìm ta.”
Nàng mới không cần phê duyệt cái loại danh sách này đâu.
Hạ Ảnh thấy thế nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, một nhóm lớn như vậy bị chém đầu, nhất định cần phải có người phê duyệt. Lý Nghĩa không làm chủ được chuyện này.”
Thấy Ôn Uyển nhìn mình chằm chằm, Hạ Ảnh cười khổ: “Quận chúa, quyền lợi của Lý Nghĩa chỉ có thể xét duyệt phạm nhân. Những phạm nhân kia phần lớn cũng là không chịu được hình phạt mà chết. Không phải là do Lý Nghĩa giết. Những người này, tất cả đều đã trải qua xét duyệt. Muốn giết thì phải có ý kiến phê duyệt của Quận chúa mới được.”
Hạ Ảnh nói với Ôn Uyển, danh sách phạm nhân bị xử trảm, tất cả đều do đích thân hoàng đế phê duyệt. Tình huống bây giờ nguy cấp, phải có đồng ý của Ôn Uyển thì nhóm này mới bị xử trảm.
Ôn Uyển nhìn danh sách kia, cảm thấy trên tay mình giống như đang cầm một củ khoai lang nóng. Nàng là thật không muốn tạo ra sát nghiệt này. Nhưng mà ở vị trí này, thì phải làm chuyện như vậy: “Để ta hỏi lại thêm đã.”
Ôn Uyển tìm Phương Hi, đàm luận chuyện này cùng Phương Hi. Phương Hi đưa ra câu trả lời chắc chắn rất rõ ràng, vẫn nên dựa theo trình tự để làm, vốn nên là như vậy. Ôn Uyển nghe xong, lầm bầm muốn trốn tránh cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.