Quyển 7 - Chương 196: Tra hỏi
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
20/01/2016
Ôn Uyển trở lại viện của mình, ngâm mình trong thùng tắm một trận thật sảng khoái, sau đó nằm lỳ ở trên giường để người ta xoa bóp cho nàng. Thoải mái đến mức ngủ thiếp đi, bữa ăn khuya cũng không ăn.
Hạ Hương lấy chăn đắp lên cho Ôn Uyển, lén lút nói: “Quận chúa quá cực khổ.”
Hạ Nhàn cũng cười nói: “Thật ra thì Quận chúa như vậy mới tốt.”
Hạ Hương biết ý của Hạ nhàn là gì. Quận chúa lo lắng tướng quân ở tiền tuyến, đại công tử và Nhị công tử hiện tại lại không ở bên cạnh, Quận chúa rất nhớ mong. Nếu không phải Quận chúa bận rộn, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì tâm tình lại khó chịu. Lúc trước giả bộ bệnh, khí sắc Quận chúa vẫn không quá tốt. Chính là do nghĩ đến trượng phu cùng nhi tử. Làm sao được như hiện tại, mặc dù nói bề bộn nhiều việc, nhưng khí sắc vẫn rất tốt.
Ôn Uyển vừa ngủ liền ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Hạ Hương vừa thấy nàng tỉnh lại, liền sai người bưng nước tới đây cho Ôn Uyển rửa mặt. Chờ Ôn Uyển ra khỏi phòng ngủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Ôn Uyển nhìn mấy nữ nhân lạ mặt, nhưng không hề thấy kỳ quái, trong viện của nàng muốn có thêm người, nhất định phải bẩm báo lại với nàng. Những người này chỉ cần nhìn bóng lưng thôi, không nói Ôn Uyển cũng biết.
Hạ Ảnh từ đám ám vệ chọn lựa ra hai nữ tử, từ trong phủ Quận chúa chọn lựa ra bốn. Ôn Uyển có khuynh hướng lựa chọn những nữ tử trong đám ám vệ ra hơn. Những nữ nhân này không chỉ trung thành, bọn họ còn được huấn luyện chuyên nghiệp, có bản lãnh trăm người có một không phải là nữ tử bình thường nào cũng có.
Ý của Ôn Uyển chính là chọn lựa trong đám ám vệ ra hai nữ tử để ở bên cạnh để sử dụng. Về phần bốn người khác thì sẽ đưa đến hầu hạ ở tiền viện.
Hai nữ tử Ôn Uyển muốn để bên cạnh sử dụng trước tiên sẽ được an bài ở hậu viện, một là vì muốn cho các nàng hiểu rõ tính tình của Ôn Uyển, hai cũng là để ma ma dạy quy củ tốt hơn. Hai người học quy củ lễ nghi cũng không phải là để làm đại gia khuê tú, nhưng lễ nghi bình thường thì chắc chắn phải học. Dù sao đi theo hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển cũng chính là đại biểu cho thể diện của Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy hai nữ tử này tuổi cũng trên dưới hai mươi tuổi, hai người có một cùng chung đặc thù, đó chính là lớn lên giống nhau. Miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú. Ôn Uyển nhìn xong cũng không tránh được nói thầm chẳng nhẽ trong đám ám vệ lại không có mỹ nữ (có mỹ nữ, nhưng mà không đưa cho ngươi).
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Các ngươi liền lấy chữ Thu làm chữ mở đầu đi, cứ gọi là Thu Vân Thu Nga.”
Chữ Hạ là đồng lứa với Hạ Dao. Tất nhiên là không thể dùng lại. Ôn Uyển vì muốn bớt việc dứt khoát liền trực tiếp dùng chữ Thu.
Hạ Hương nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, bốn cô nương khác cũng xin Quận chúa ban tên cho.”
Ôn Uyển quyết đoán khoát tay: “Ta không chọn những người kia, bốn người kia để cho Hạ Ảnh đặt tên đi.”
Để xem khả năng đặt tên của Hạ Ảnh thế nào. Tuy nhiên mấy Đại nha hoàn ở bên cạnh Ôn Uyển, ngay cả tên của Hạ Ảnh cũng là nàng ban cho. Cũng không biết có phải là do tên hay không, cả đời đều không chạy khỏi tâm lý ám ảnh. Đi theo bên cạnh mình cũng không dính chút sáng sủa nào.
Hạ Hương gật đầu, tên mà thôi, nơi nào lại phiền phức như Quận chúa nói vậy.
Ôn Uyển dùng xong điểm tâm sáng là phải lâm triều. Ô Uyển thật ra rất muốn hủy bỏ lâm triều. Đáng tiếc từ trên xuống dưới nhất trí phản đối. Ôn Uyển không thể làm gì khác hơn là đau khổ tiếp tục trải qua cuộc sống mỗi ngày gà chưa gáy sáng đã phải dậy.
Ôn Uyển hạ triều. Ở trong sân đánh quyền. Hạ Ảnh đã trở lại.
Trừ ngày đầu tiên Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Ôn Uyển, ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền đi ra ngoài, lần này đi một lần hai ngày mới trở về.
Hạ Ảnh vốn là đi gặp Kỳ Cừu trước. Nhưng nghe tướng lĩnh trông coi Kỳ Cừu nói, không có chỉ dụ tự tay Quận chúa viết, bọn họ không thể cho gặp. Ngay cả Hạ Ảnh là thân tín của Ôn Uyển cũng không thể được. Chỉ khi thấy chỉ dụ mới được gặp. Hạ Ảnh chỉ có thể trở lại tìm Ôn Uyển nói: “Quận chúa. Ta nghĩ muốn gặp Kỳ Cừu, tìm hiểu tình huống một chút.” Ôn Uyển gần đây biết Hạ Ảnh đang bận, nàng cũng không hỏi tới hành tung của Hạ Ảnh.
Ôn Uyển nghe thấy lời Hạ Ảnh nói……, lắc đầu: “Ngươi đi mời hắn tới đây. Ba ngày đã qua, hắn cũng đã nghỉ ngơi thật tốt rồi. Ta muốn nói chuyện với hắn một chút.”
Hiện tại tâm lý của Kỳ Cừu rất nhạy cảm, phải cẩn thận xử lý. Nàng phải tự thân xuất mã, đối với Hạ Ảnh, Ôn Uyển thật sự không yên lòng. Lấy tính tình của Hạ Ảnh, Hạ Ảnh đi làm chuyện này rất dễ thu được kết quả hoàn toàn ngược lại.
Hạ Ảnh nghe lời này. Do dự một chút. Hạ Ảnh cảm thấy chuyện ngày đó rất dễ dàng, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Quá mức dễ dàng ngược lại làm cho người ta có cảm giác không thật. Hạ Ảnh không tin Kỳ Cừu, cho nên không muốn để cho Ôn Uyển tiếp xúc với Kỳ Cừu quá nhiều.
Ôn Uyển thấy thần sắc Hạ Ảnh cười nói: “Ngươi không cần nghi ngờ Kỳ Cừu. Ngươi không có trải qua cái loại cuộc sống âm u như Kỳ Cừu, đối với cuộc sống thống khổ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu ngươi không yên tâm, đến lúc đó cứ ở bên cạnh ta. Nếu hắn có dị động ngươi liền xử trí cũng không muộn.”
Kết quả này cũng giống như lúc nàng lâm vào cảnh sống trong tuyệt vọng. Người chưa từng trải qua, sẽ vĩnh viễn không rõ loại thống khổ này. Thân thể bị tàn phá vĩnh viễn không thể bằng tinh thần bị tàn phá.
Hạ Ảnh im lặng nhìn Ôn Uyển. Cái gì gọi là nàng không biết cảm giác thống khổ khi không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nàng ban đầu chính là ám vệ đó có được hay không?
Ôn Uyển nhìn sang một cái liền đoán được ý nghĩ của Hạ Ảnh: “Ngươi và Kỳ Cừu không giống nhau .”
Hạ Ảnh là ám vệ. Nhưng đó là chức trách của nàng, đúng thế, chức trách ban đầu của Hạ Ảnh nàng không rõ ràng lắm. Nhưng mà tính chất của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Hạ Ảnh suy nghĩ cực nhanh lời nói của Ôn Uyển, Kỳ Cừu trong thời gian ba ngày ở đây cũng gặp phải ba lần bị ám sát ngầm. Kỳ Cừu còn bị mấy người bên cạnh hắn đầu độc trong nước trà, muốn độc chết hắn. Tuy nhiên đều bị Kỳ Cừu phát hiện liền để cho người xử lý: “Thật may Quận chúa anh minh, không đồng ý để cho Kỳ Cừu ở bên cạnh.”
Ôn Uyển cười khẽ: “Người mà Triệu vương cố ý tỉ mỉ lưu lại lại ngu như vậy hay sao? Bọn họ chẳng nhẽ lại không biết tính tình của Kỳ Cừu hay sao?”
Lúc đầu Ôn Uyển cũng không lo lắng Kỳ Cừu, mà là lo lắng người bên cạnh Kỳ Cừu. Nếu là tâm thuật bất chính, cũng không thể cho thích khách được lợi.
Sự thật chứng minh, điều Ôn Uyển băn khoăn là đúng. Mà trong ba ngày Kỳ Cừu ở trong này, đem mười hai người bên cạnh trừ đi chín, cho tới bây giờ bên cạnh chỉ để lại ba.
Ôn Uyển nghĩ như vậy cũng tốt, để cho Kỳ Cừu thấy được sự khác nhau. Cũng sẽ nói ra sự thật nhiều hơn một chút! Lại nói, không biết hung thủ phía sau màn là người như thế nào mà lại thần bí như vậy.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái: “Còn không mau đi mời.”
Năng lực của Hạ Ảnh vẫn không thể sánh bằng Hạ Dao. Nhưng bù lại, chuyện Hạ Ảnh có thể làm cũng không phải là Hạ Dao có thể làm .
Hạ Ảnh lên tiếng đi.
Ôn Uyển đang thương lượng chuyện chính sự với Mễ tướng.
Hạ Hương nhìn Ôn Uyển xử lý chính sự, lúc nào cũng hỏi ý kiến Mễ Tướng, sau đó suy tư rồi sau cùng mới có kết luận. Bộ dáng kia nào giống như hình tượng nhiếp chính Quận chúa cao cao tại thượng, người không biết tuyệt đối sẽ cho là Quận chúa cùng Mễ Tướng có quan hệ đồng liêu mà không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới ( ngươi nghĩ nhiều rồi. Quận chúa nhà ngươi coi mình như là một triều thần, hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không có cảm giác mình là vị nhiếp chính Quận chúa rất giỏi giang. Càng không cảm thấy nhiếp chính Quận chúa thì phải nổi trội hơn tất cả mọi người).
Mễ Tướng ở vị trí này cũng đã nhiều năm rồi, đối với triều chính tất nhiên là rõ như lòng bàn tay. Ban đầu Mễ Tướng cũng có nhiều lo lắng, cho dù biết Ôn Uyển thường cùng hoàng đế thương lượng chính sự. Nhưng dù sao cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Ôn Uyển xử lý chính sự, không có kinh nghiệm thực tế. Ngay cả thái tử ngồi trên ghế thái tử nhiều năm như vây, lại có nhiều năm kinh nghiệm nghe báo cáo và quyết định sự việc. Thời điểm xử lý triều chính còn xảy ra không ít sai lầm. Chứ đừng nói chi đến Lục hoàng tử, chính sự bị hắn làm cho lộn xộn như một đống đay rối. Cũng bởi vì như thế, Mễ Tướng rất lo lắng Ôn Uyển không thích ứng được. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mặc dù Quận chúa có chút, ừ, cố tình làm bậy. Nhưng xử lý triều chính lại rất cẩn thận, việc gì không rõ ràng lắm thì sẽ hỏi.
Ban đầu Mễ Tướng còn vui mừng. Nhưng mà càng về sau trong lòng ông liền âm thầm kêu khổ. Ôn Uyển không hiểu chuyện gì liền hỏi ông, mệt nhọc không chịu được. Ông rất lo lắng vạn nhất có cái gì không thỏa đáng, đến lúc đó đầu trò chịu trách nhiệm chính là ông. Dù sao trước kia Ôn Uyển không có ở trong triều đình, càng không trực tiếp nhúng tay vào chính sự. Nhưng mà ông đã nhập sĩ mấy chục năm rồi, chức Tể tướng cũng làm đã nhiều năm. Vạn nhất xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó thể diện của ông liền mất hết. Cho nên, Mễ Tướng vì chuyện này mà nơm nớp lo sợ, sợ làm sai.
Ôn Uyển phê duyệt xong tấu chương nào cũng đều được đưa qua tay ông nhìn một lần. Nếu như có gì không thỏa đáng, còn có thể đưa ra ý kiến. Cũng may có một điều để cho Mễ Tướng rất vui mừng là, Quận chúa vẫn luôn khiêm nhường học tập. Không có nhiều lòng mang nghi kỵ xem ông muốn mạo phạm uy nghiêm của nàng hay không, khiêu chiến quyền uy của nàng không ( Ôn Uyển hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không có loại ý nghĩ này).
Cũng bởi vì thái độ cẩn thận của Ôn Uyển, Mễ Tướng liền dốc toàn lực phụ tá. Ôn Uyển làm thời gian dài như vậy, chính sự đừng nói có cạm bẫy lớn. Cạm bẫy nhỏ cũng không xảy ra. Đây cũng là nguyên nhân triều thần ngoài việc oán hận Ôn Uyển có chút làm bậy, còn những chuyện khác cũng không nói lời oán hận (không kêu được vì không có chỗ kêu nha).
Hạ Hương đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu. Ôn Uyển gật đầu, hướng về phía Mễ Tướng nói một câu, liền đi ra ngoài.
Mễ Tướng tiễn bước Ôn Uyển đi ra ngoài, mình cũng không ở lại thư phòng. Mà đến chờ ở đại sảnh. Mặc dù thư phòng Ôn Uyển không phải là ngự thư phòng, nhưng quy củ như thế, ông không dám phá.
Ôn uyển nhìn thấy Kỳ Cừu, hôm nay Kỳ Cừu mặc một thân trang phục cẩm bào màu xanh ngọc thêu mãng văn, nổi bật lên khí chất hiên ngang. Khí tức âm trầm lúc trước Ôn Uyển nhìn thấy lúc này cũng không còn nữa.
Y phục là Ôn Uyển để cho người ta đưa qua. Ôn Uyển dựa theo quy cách của Vương Tôn chuẩn bị chi phí ăn mặc cho Kỳ Cừu. Cho nên trừ những thứ ám sát linh tinh đi, cuộc sống hiện tại của Kỳ Cừu cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ Ôn Uyển tưởng rằng có sự kiện đầu độc ám sát vân vân, sẽ làm tâm trạng Kỳ Cừu giống như đưa đám. Nhưng khi nhìn thấy tinh thần của Kỳ Cừu vẫn tốt vô cùng. Ôn Uyển liền xấu hổ, lúc này mới mấy ngày, làm sao cảm thấy được một người thay đổi. Năng lực điều tiết không khỏi quá tốt. So sánh với nàng mạnh hơn rất nhiều.
Ôn Uyển cũng không nghĩ lại, trước kia Kỳ Cừu không được Triệu vương coi trọng, làm con riêng hắn lại càng không chiếm được sự tôn trọng của những người khác, bị người ta xem thường bị khi nhục. Sau khi Triệu vương thất bại, vừa đông chạy tây trốn, bị cưỡng bách báo thù rửa hận, âm mưu soán vị. Hiện tại không cần chạy trốn, người áp bách hắn tất cả đều đã bị xử tử. Còn có gì có thể để cho hắn càng cảm thấy thư thái hơn đây?
Kỳ Cừu thấy nghi vấn của Ôn Uyển, cười nói: “Mặc dù mấy ngày nay cũng có ám sát, nhưng mà mấy ngày nay đều được ngủ thoải mái.”
Hạ Ảnh nói với những thứ ám sát đó với Ôn Uyển, thật ra những tên sát thủ này còn chưa áp sát được người Kỳ Cừu thì đã bị phát hiện, sau đó bị xử lý. Về phần hạ độc trong ăn uống. Năm đó Quỳnh ma ma được tiên hoàng Đế đưa cho Ôn Uyển sau sự kiện nàng bị trúng độc. Nhân tài có thể ở trong tay Quỳnh ma ma động tay động chận còn chưa có được sinh ra. Ở phủ Quận chúa, ra mặt chính là Hạ Nhàn, bản lãnh của Quỳnh ma ma cũng không có lộ ra. Trong thời gian ba ngày này, mọi người cũng chỉ biết rằng, phủ Quận chúa phái ra một lão đầu bếp nữ có bản lãnh không tầm thường.
Kỳ Cừu đối với người bên cạnh, trừ hai thiếp thân cùng hắn lớn lên thì những người khác hắn cũng không tin tưởng cho lắm. Lần này đem theo bọn họ, thật ra thì cũng là một loại khảo nghiệm khác.
Cũng bởi vì … thời gian ba ngày này, bất kể là từ ăn mặc chi phí, hay là người hầu hạ, Ôn Uyển đều sắp xếp rất thỏa đáng. Hơn nữa Ôn Uyển nói ba ngày, ba ngày nay không có bất kỳ người nào đến quấy rầy hắn. Từ các mặt này có thể thấy được, Ôn Uyển có thành ý mười phần.
Ôn Uyển cũng không muốn nói nhảm với Kỳ Cừu, nàng rất bận rộn: “Ta lần trước bảo ngươi nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, sau khi mấy người các ngươi yên ổn thì sẽ nói chuyện một lần cho xong. Hiện tại cũng đã qua ba ngày, hẳn là có thể nói chuyện rồi.”
Thái độ Ôn Uyển chính là, nếu là giao dịch, nhất định phải có hướng đi cụ thể. Thành ý của ta đã cho ra, ngươi cũng phải biểu lộ ra thành ý của ngươi.
Kỳ Cừu nghe ra được Ôn Uyển không xưng hô Bổn cung, mà dùng ta, trong lòng rất thoải mái. Điều này đại biểu Ôn Uyển dùng địa vị bình đẳng để nói chuyện với hắn. (Thật ra ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trong trường hợp đặc biệt thì Ôn Uyển mới luôn mồm bổn cung bổn cung, những trường hợp khác luôn dùng ta để chỉ bản thân).
Khí trời đầu tháng chín vẫn còn một tia nóng bức. Bên cạnh bàn đọc sách có bỏ một chậu đồng chạm hoa văn cây cỏ màu xanh.Bên trong thả đầy khối băng. Hạ Hương lại còn cầm một cái quạt tinh xảo bằng ngọc ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió. Khí lạnh thổi về hướng Ôn Uyển.
Kỳ Cừu ngồi đối diện Ôn Uyển, lâm vào trầm tư. Ôn Uyển cũng không gấp, để cho hắn suy nghĩ thật tốt. Kỳ Cừu kể từ năm hắn bắt đầu chạy trốn, hắn biết được những gì hắn đều kể hết.
Thu Vân và Thu nga lúc này đang múa bút thành văn. Mỗi một câu Kỳ Cừu nói ra đều được ghi lại rõ ràng. Không bị bỏ xót dù chỉ nửa điểm.
Tuy nhiên những chuyện của bản thân Kỳ Cừu chỉ nói tóm tắt, chủ yếu là kể lại tình huống xảy ra thời điểm gặp mặt vị tiền triều kia: “Người này tự xưng là hậu duệ hoàng thất tiền triều. Vẫn muốn khôi phục giang sơn của bọn họ.”
Hắn làm sao lại nguyện ý hợp tác cùng người như vậy, chẳng qua năm đó hắn vẫn còn là con nít. Cũng do người bên cạnh muốn báo thù, lại cấu kết với những người này.
Ôn Uyển mới không thèm để ý Kỳ Cừu dùng những lời này để giải vây cho bản thân. Hiện tại nàng chỉ nghĩ muốn bắt được cái người tự xưng là hậu duệ hoàng thất tiền triều.
Ôn Uyển cầm lấy bản ghi chép của Thu Vân cùng Thu nga ghi lại, xem lại một lần. Nói ra toàn bộ những điểm mình nghi ngờ, sau đó lại hỏi Kỳ Cừu. Kỳ Cừu cũng cố gắng. Kỳ Cừu nói hết ra những gì mình biết, ngay cả danh sách thu nạp quan viên cũng nói ra hết. Những quan viên trong danh sách thu nạp, một phần là những người trước kia tìm nơi nương tựa Triệu vương; một phần là sau này muốn mượn hơi.
Kỳ Cừu còn không biết. Ôn Uyển đang oán giận hắn vì tội quá thành thực. Nói ra nhiều người như vậy. Lại phải chết thêm rất nhiều người nữa.
Ôn Uyển cầm lấy danh sách này, mày nhíu lại giống như muốn kết lại với nhau. Thấy Hạ Ảnh ở bên cạnh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng: “Danh sách này có lẽ tạm thời vẫn không nên giao cho Lý Nghĩa.”
Nếu như một lần động đến nhiều quan viên như vậy, kinh thành làm sao yên ổn được. Nhưng Ôn Uyển lại lo lắng mặt trên sẽ bị loạn.
Hạ Ảnh há miệng, nhưng không đợi nàng nói chuyện. Ôn Uyển liền khoát khoát tay: “Chuyện này ta đã quyết định. Ngươi không cần nói thêm. Danh sách này chờ cậu hoàng đế trở lại ta sẽ đưa cho cậu hoàng đế.”
Ôn Uyển không tin Lý Nghĩa sẽ chịu đựng án binh bất động. Cho nên vẫn quyết định không giao cho Lý Nghĩa. Chờ hoàng đế trở lại xử lý. Hoàng đế trở lại, triều cục liền ổn định. Đến lúc đó xử trí những người này cũng không muộn.
Hạ Ảnh không lên tiếng nữa. Ôn Uyển nói như vậy. Đã cho thấy ý của nàng đã quyết, sẽ không sửa lại. Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Ôn Uyển cầm bản ghi chép Kỳ Cừu nói ra trong tay để nghiên cứu. Cả ngày nghiên cứu, nghiên cứu ra một vài vấn đề. Nhưng lại không có quá nhiều đầu mối liên quan đến hung thủ phía sau màn. Ôn Uyển không muốn nghĩ nữa, sợ mình nghĩ tới nghĩ lui lại chui vào ngõ cụt thì mệt.
Suy nghĩ một chút, thôi thì trước mắt cứ xử lý chính sự đã. Hạ Ảnh chờ sau khi Ôn Uyển đi tiền viện liền ra khỏi phủ Quận chúa. Đến trước khi ngủ Ôn Uyển cũng không thấy Hạ Ảnh trở lại. Trước khi ngủ Ôn Uyển nói với Hạ Hương: “Chờ Hạ Ảnh trở lại thì gọi ta.”
Kết quả đợi đến ngày thứ hai Ôn Uyển rời giường, vẫn không thấy Hạ Ảnh trở lại.
Mãi cho đến buổi trưa, Hạ Ảnh mới trở về. Trong tay cũng cầm rất nhiều tư liệu cho Ôn Uyển. Những tư liệu này là khẩu cung của những người bị bắt. Mấy ngày qua vẫn một mực tra hỏi, mãi cho đến mới vừa rồi mới tra hỏi xong.
Ôn Uyển nhận lấy rồi nhìn về phía Hạ Hương nói: “Để cho bọn họ đều về đi, có chuyện khẩn cấp trước cứ nói cùng Mễ đại nhân để ông ấy bẩm báo với ta. Chỗ của ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý.”
Chuyện triều chính không có nàng tham sự thì cũng không sao, nhưng mà chuyện này nàng không tham dự thì không thể được.
Không phải là tất cả mọi người đều có thể chịu đựng qua được cực hình. Còn không phải sao, trong mấy thành viên trọng yếu cũng có mấy người chịu cung khai. Ôn Uyển lấy mấy bản cung khai mà Hạ Ảnh nói là của phần tử quan trọng ra xem.
Ôn Uyển cẩn thận nhìn từng câu từng câu không bỏ cót xhữ nào, không thể bỏ qua dấu vết. Cuối cùng lại so sánh với lời Kỳ Cừu nói, Ôn Uyển có cảm giác, cảm thấy có sơ hở nơi nào đó. Nhưng vẫn không bắt được trọng điểm. Gấp đến độ Ôn Uyển muốn phát điên, rất muốn đập đồ.
Đến cuối cùng Ôn Uyển dứt khoát thả bản khẩu cung trong tay xuống. Đi tới trong viện. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời nóng rực làm cho Ôn Uyển thấy choáng váng. Hạ Hương không nhịn được nói: “Quận chúa, hiện tại ánh sáng rất chói mắt, người vậy sẽ làm mắt bị thương mất.”
Ôn Uyển gật đầu một cái. Trở lại phòng xem thêm vài bản khẩu cung, sau khi xem xong liền hỏi Hạ Ảnh: “Tại sao không có khẩu cung của Điền thị cùng Dư Kính?”
Nghi vấn trên hai người kia là do nàng phát hiện ra. Tại sao không có khẩu cung? Chỉ có một nguyên nhân, bọn họ còn không có cung khai.
Giống như Ôn Uyển lường trước được . Hai người này không cung khai. Dư Kính còn tốt, chỉ nói là mình bị oan uổng, cũng không có dính dáng đến Ôn Uyển. Điền thị lại mạnh mẽ nói Ôn Uyển đang quan báo tư thù, cố ý hãm hại Thích gia bọn họ. Luôn miệng nói Ôn Uyển muốn trả thù.
Mọi người triều Đại Tề đều biết Quận chúa không muốn bên cạnh tướng quân có những nữ nhân khác (không thể nói Quận chúa là đố phụ ), Điền thị nói như vậy, nghe vào tai người khác thì nhất định sẽ có người nghi ngờ này nọ. Đáng tiếc liên tục nói lên nghi ngờ như vậy nhưng lao tốt Thiên Lao cũng không thể đem tin tức truyền ra ngoài. Lời đồn về nhiếp chính Quận chúa. Không ai có lá gan truyền.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cố ý hãm hại? Trả thù? Rất thú vị.”
Đây đúng là muốn dời lực chú ý. Đến bây giờ Lý Nghĩa quả thật còn không tra ra được, sợ là trong lòng cũng nghĩ thầm có phải thật là nàng quan báo tư thù hay không? Ừ, chắc chắn là có hoài nghi.
Hạ Ảnh nhìn bộ dáng Ôn Uyển, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, có muốn gặp bọn họ hay không?”
Hạ Ảnh cảm thấy quan niệm của Ôn Uyển rất độc đáo. Hơn nữa rất am hiểu việc tìm được vấn đề từ những chi tiết nhỏ. Cho nên hi vọng Ôn Uyển có thể trợ giúp một chút.
Ôn Uyển cười: “Có phải ngươi cảm thấy việc của ta còn không đủ nhiều hay không, vẫn còn chưa gục xuống, nên ngươi rất muốn nhìn thấy phải không?”
Chuyện của bản thân đã đủ nhiều rồi, nàng phải bận rộn chuyện chính sự. Ngay cả chuyện tra hỏi cũng muốn để cho nàng tiếp nhận nữa. Thật nghĩ nàng là nữ siêu nhân à?
Chuyện của Kỳ Cừu tương đối đặc thù, nàng mới tự mình hỏi đến. Ôn Uyển không yên lòng giao Kỳ Cừu cho Hạ Ảnh cùng cái người là thủ lĩnh đám ám vệ kia. Mặc dù Ôn Uyển chưa từng thấy qua thủ lĩnh ám vệ, nhưng từ trong tâm Ôn Uyển không thích người này. Không phải bởi vì người này phòng bị nàng, mà là người này, tầm nhìn quá hẹp, đúng thế. Năng lực lại không quá lớn ( ngươi là bởi vì người khác phòng bị ngươi thôi, thật nhỏ mọn).
Hạ Ảnh thấy vẻ mặt Ôn Uyển châm chọc, cũng không dám nói nữa.
Ôn Uyển đối với thái độ của Hạ Ảnh cười lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy ta vẫn chưa làm hết sức sao? Vậy ngươi cảm thấy, ta nên như thế nào mới gọi là hết sức?”
Nàng mấy ngày qua loay hoay thật sự là ngay cả thời gian để nghĩ ngợi gì khác cũng không có, nhưng mà nhìn bộ dáng kia của Hạ Ảnh, thật giống như nàng còn không có làm hết sức. Phải biết rằng. Mấy ngày qua bản thân nàng còn không có thời gian làm những chuyện khác nữa. Buổi tối sau khi tắm rửa thì lên giường ngủ mất. Bất kể là ở hiện đại hay là ở nơi này, cho tới bây giờ nàng còn chưa từng khổ cực như vậy.
Hạ Ảnh cứng họng: “Quận chúa, ta cũng chỉ muốn cho Quận chúa nhìn một chút. Có thể từ chỗ bọn họ tìm ra được dấu vết hay không?” Nàng thật sự không có nghĩ như vậy.
Ôn Uyển lười nói với nàng. Nàng rất bận rộn, làm gì có thời gian đi theo Hạ Ảnh đấu tâm nhãn. Về phần mấy người bên kia, nàng không có nhiều tinh lực như vậy. Chính sự mỗi ngày cũng đã mệt chết người. Công việc liên tiếp mấy ngày, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có.
Ôn Uyển thật không hiểu, những kẻ cuồng công việc rốt cuộc lấy nhiệt tình ở đâu ra thế?
Hạ Ngữ đến thưa chuyện với Ôn Uyển. Hôm nay Hạ Ngữ mặc một bộ quần áo màu hồng mơi tinh, quần phía dưới màu xanh có thêu hoa cúc, chải lấy búi tóc tròn, trên búi tóc trừ cái cây trâm trân châu song hỷ ra, thì chỉ gắng hai đoá trâm hoa bằng bạc. Nhìn thế nào cũng không giống như một đại quản gia nội viện, không biết còn tưởng rằng là thái thái nhà ai.
Ôn Uyển bây giờ là nhiếp chính Quận chúa tất nhiên là người ở trong phủ nước lên thì thuyền lên. Ôn Uyển đề phòng giống như trước kia đã từng xảy ra chuyện mượn tên để làm loạn, lập tức để cho Hạ Thiêm cùng Hạ Ngữ quản nghiêm hạ nhân trong phủ. Nếu như xảy ra chuyện không may thì tự chịu lấy trọng trách. Trong phủ đệ vẫn bình yên vô sự. Nhưng ở trên mặt y phục , toàn bộ một lượt đều lên mấy cấp bậc.
Ôn Uyển nghe Hạ Ngữ bẩm báo nói Tam hoàng tử phi gửi thiệp tới, hơn nữa người đến còn báo có chuyện quan trọng cần thương nghị với Ôn Uyển. Hạ Thiêm cảm thấy chuyện đặc thù, cho nên để cho Hạ Ngữ tới thông báo.
Ôn Uyển nghe thấy Tam hoàng tử phi nói có chuyện quan trọng cần tìm nàng thương nghị. Nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng cùng Tam hoàng tử phi lại không quen thân, có thể có chuyện gì quan trọng cần thương nghị. Đoán chừng chính là thấy thái tử vô dụng, mắt thấy Tam hoàng tử muốn đứng lên, mà nàng hết lần này đến lần khác khi xử lý triều chính đều mang theo Linh Đông bên cạnh, cho nên muốn gặp nàng để nghe tiếng gió.
Ôn Uyển mới lười ứng phó đấy: “Ta bận rộn lắm, không có thời gian tiếp khách.”
Nàng sẽ không ủng hộ Tam hoàng tử thượng vị. Dĩ nhiên, cũng không đi phản đối Tam hoàng tử thượng vị. Nàng bồi dưỡng Linh Đông, cũng là tuân theo ý của hoàng đế.
Tam hoàng tử phi nghe thấy Ôn Uyển trả lời chắc chắn là không có thời gian tiếp khách, trên mặt cũng không có vẻ thất vọng. Bởi vì kết quả này vốn ở trong dự liệu.
Thật ra Tam hoàng tử phi lo lắng, Thái tử đổ, Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử đều bị phế. Mà mắt thấy trượng phu sắp lập được công trận. Lúc trở lại có thể thuận lí thành chương thượng vị. Lại cứ cố tình nửa đường nhảy ra một Linh Đông. Cũng không biết rốt cuộc là Ôn Uyển đang nghĩ cái gì.
Thái tử phi biết nàng sẽ không gặp được Ôn Uyển. Nhưng lại phái người tới đây nói muốn gặp Linh Đông. Ý chính là muốn Linh Đông trở về một chuyến.
Ôn Uyển cũng không gạt Linh Đông. Bình thường thì hài tử năm tuổi trong hoàng gia đã hiểu chuyện rồi. Hài tử mười tuổi, cái gì phải biết cũng đều biết. Linh Đông nên biết cái gì thì biết cái ấy. Ôn Uyển nói với Linh Đông chuyện Tam hoàng tử phi đến đây tìm.
Linh Đông nhìn Ôn Uyển, ánh mắt có chút khủng hoảng. Biết là một chuyện, nhưng trong lòng vẫn ôm một phần kỳ vọng. Hiện tại Ôn Uyển lại đâm cái tầng giấy mỏng này. Linh Đông cảm thấy không an lòng.
Ôn Uyển vuốt đầu Linh Đông: “Linh Đông, cô cô phải nói cho con biết một chuyện. Cô cô có thể đem tất cả những gì cô cô biết dạy lại cho con, nhưng cô cô sẽ không ra sức để giúp đỡ con. Có thể thượng vị hay không. Phải dựa vào chính bản thân con.”
Cho dù sau này Linh Đông trưởng thành, Ôn Uyển cũng không tỏ ra ủng hộ Linh Đông. Nhiều nhất cũng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ hắn một chút.
Linh Đông lôi kéo tay Ôn Uyển, mím môi, thật lâu vẫn không nói chuyện. Chẳng qua trong mắt lại có sự sợ hãi, sợ hãi thật sự. Hắn có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là cô cô cho. Bây giờ cô cô lại nói sau này sẽ mặc kệ hắn, sao hắn lại có thể không hoảng sợ cho được?
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “Linh Đông. Con có thể thượng vị được hay không, chủ yếu nhất không phải là bên cạnh con có bao nhiêu người có thực lực đến giúp đỡ. Chủ yếu nhất chính là hoàng gia gia của con đồng ý. Chỉ cần nhận được sự đồng ý của hoàng gia gia, đến lúc đó ông sẽ dọn hết tất cả những chướng ngại vật cho con. Ngược lại, nếu không chiếm được sự đồng ý của ông, người giúp đỡ con càng nhiều. Thế lực càng cường đại, sẽ phải chết càng nhanh. Con phải hiểu được một đạo lý, quyền uy của hoàng đế không thể mạo phạm, ghế rồng của hoàng đế tuyệt đối không được có nửa phần uy hiếp.”
Linh Đông giống như hiểu vừa giống như không hiểu.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đoạn thời gian này, khẳng định trong lòng con cũng có nghi ngờ. Tại sao cô cô không nghe lời khuyên của người phía dưới, cố ý tước quan của hơn mười quan viên?”
Năng lực xử lý chính sự của Ôn Uyển, triều thần phía dưới thật sự không có ý kiến. Nhưng mà thái độ của Ôn Uyển lại có vấn đề rất lớn. Tuyệt đối không phải là cấp trên có cư xử tốt. Đại thần phía dưới đều có đầy bụng bực tức.
Ôn Uyển đưa tay mở ra: “Cô cô là nhiếp chính quận chúa. Dượng con là Đại nguyên soái biên thành. Thận phận của hai người đều rất nhạy cảm. Hoàng gia gia con tin tưởng cô cô, cho nên ta và dượng con sẽ không có việc gì. Nhưng mà, cho dù hoàng gia gia tin tưởng cô cô, cô cô cũng phải nắm chắc mức độ nhất định.”
Linh Đông nghi ngờ nói: “Cô cô, cần nắm chắc mức độ gì vậy ạ?”
Ôn Uyển lôi kéo Linh Đông vào trong viện. Lúc này trong viện không có ai. Ôn Uyển nhìn cây tùng xanh tươi trong viện xuất thần.
Linh Đông không đánh động Ôn Uyển, chỉ đứng lẳng lặng chờ ở bên cạnh.
Ôn Uyển quay đầu lại: “Cái gọi là mức độ chính là điểm mấu chốt. Không cần biết cô cô làm cái gì, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hoàng gia gia, cô cô vẫn bình yên vô sự. Nhưng nếu vượt qua điểm mấu chốt đó, vậy thì sẽ đánh mất thánh tâm.”
Mất thánh tâm, cũng có nghĩa là lâm vào nguy hiểm.
Một trận gió thổi qua, ôn nhu, khiến cho toàn thân người ta thư sướng. Ôn Uyển vươn tay ra, thật giống như muốn cho ngọn gió kia vuốt ve nàng, vừa giống như nàng vuốt ve ngọn gió kia.
Linh Đông ngây người: “Cô cô, vậy điểm mấu chốt của Hoàng gia gia ở chỗ nào?”
Ôn Uyển cười khẽ: “Điểm mấu chốt của hoàng gia gia con, cũng xét tùy từng người. Chờ sau này con ở cùng hoàng gia gia một đoạn thời gian, con hãy từ từ xem xem, xem một chút xem điểm mấu chốt của hoàng gia gia đối với con ở chỗ nào. Linh Đông, sau này con ở bên cạnh hoàng gia gia lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác, không thể vượt qua giới tuyến này. Một khi vượt qua giới tuyến, con cũng sẽ mất đi cơ hội.”
Linh Đông nghe thấy Ôn Uyển nói, sau này hắn sẽ phải chung đụng một thời gian dài với hoàng gia gia. Liền giật mình nhìn Ôn Uyển: “Cô cô, con cùng hoàng gia gia….”
Ôn Uyển cười gật đầu: “Cô cô sẽ tranh thủ cơ hội này cho con. Tuy nhiên có thể nắm được cơ hội này hay không, liền xem chính bản thân con. Linh Đông, cô cô nói không giúp đỡ con, là không thể thể hiện ở trên mặt giúp đỡ con. Dù sao thân phận của cô cô và dượng rất nhạy cảm. Nhưng nên trợ giúp con cái gì thì tất nhiên sẽ không thể thiếu.”
Cái gọi là trợ giúp chính là đưa cho Linh Đông những tài liệu tốt nhất. Hiện tại Ôn Uyển đã đào tạo nhân tài cho Linh Đông. Làm chuẩn bị vì tương lai.
Linh Đông nghĩ đến hoàng đế, cả người không khỏi thấy khẩn trương.
Ôn Uyển cũng không nói thêm gì nữa, cái này cần chính bản thân Linh Đông thích ứng. Chung đụng thời gian dài một chút, cũng sẽ không sợ nữa.
Linh Đông đi hoàng cung. Ôn Uyển để cho mấy thiếp thân thị vệ đi theo Linh Đông, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho Linh Đông. Tuy rằng Ôn Uyển đã nghe Hạ Ảnh nói nghịch tặc trong kinh thành cơ bản tất cả đã bị bắt. Nhưng cái cơ bản này, rốt cuộc cũng chỉ là tám phần, hay chín phần. Ôn Uyển cũng không được biết.
Linh Đông đi được nửa canh giờ liền trở lại.
Ôn Uyển rất giật mình: “Sao vậy?”
Linh Đông khó xử nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: “Hoàng tổ mẫu nghe được tin con hồi cung, để cho con đi qua gặp người. Mẫu phi trấn an Hoàng tổ mẫu, Võ Chiêu liền đem con trở lại.”
Ôn Uyển nghe liền trầm mặc hồi lâu, vỗ vỗ lưng Linh Đông. Không nói gì. Thật ra thì không cần phải hỏi, lại càng không phải nghĩ. Ôn Uyển liền biết khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Sau khi Linh Đông trở về, cả người đều rất trầm mặc. Ôn Uyển thấy kỳ quái, hỏi Võ Chiêu đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Võ Chiêu quái dị: “Hoàng hậu muốn điện hạ Linh Đông cầu xin Quận chúa, thả nàng cùng Lục hoàng tử ra. Điện hạ Linh Đông nói đây là chuyện quốc gia đại sự, một hài tử như hắn không thể nói xen vào. Bị hoàng hậu khiển trách một trận.”
Không chỉ khiển trách, tiếp theo còn muốn trách phạt.
Ôn Uyển cười khẽ: “Có phải hoàng hậu điên rồi hay không?”
Không điên thì làm sao lại lấy Linh Đông ra trút giận. Giống như lời của Linh Đông, hắn chỉ là một hài tử. Làm sao có quyền lên tiếng.
Ôn Uyển cũng không nghĩ đến việc đi xử lí hoàng hậu, cho dù hoàng hậu như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chưa phế hậu thì vẫn là hoàng hậu. Bà ta thích hưởng thụ thế nào liền cấp cho hết, để bà ta hưởng thụ thời gian cuối cùng. Chờ cậu hoàng đế trở lại xử lý bà ấy. Nhưng thật ra Ôn Uyển cũng hi vọng bản thân hoàng hậu có thể tự mình hiểu lấy, không nên ép buộc miễn cưỡng. Càng ép buộc thì đến lúc đó càng không có người cầu xin cho.
Dĩ nhiên. Có lẽ chính hoàng hậu cũng quá rõ ràng, biết sớm muộn gì cũng chết. Cho lên mới liều mạng ép buộc. Dù sao thì im lặng cùng là một ngày mà ép buộc cũng là một ngày. Còn không bằng cứ ép buộc để cho mọi người cùng không tốt. Tuy nhiên cái gọi là mọi người, cũng không bao gồm cả Ôn Uyển.
Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh: “Lục hoàng tử hiện tại ra sao rồi?”
Hạ Ảnh châm chước một phen: “Lục hoàng tử muốn gặp Hà thị. Gặp không được thì mỗi ngày đều uống rượu. Uống rượu say liền đi ngủ. Cũng không quá ầm ĩ.”
Hiện tại đã thành một nửa tửu quỷ. Sở dĩ nói một nửa là bởi vì bây giờ Kỳ Phong một nửa vẫn đang mê man.
Ôn Uyển cũng không có lên tiếng. Quả thật dúng là không có chuyện gì bi thương hơn chuyện này.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, ngày hôm qua Lý Nghĩa tra ra được một chuyện. Ngọc gia cũng là tặc nhân. Quận chúa, Ngọc Phi Dương có thể tìm Quận chúa Cầu tình hay không?”
Ôn Uyển ồ lên một tiếng: “Ngọc Phi Dương cũng dính líu trong đó hay sao? Không phải chứ?”
Ngọc Phi Dương thuần túy chỉ là người làm ăn. Nói hắn là nghịch tặc Ôn Uyển cũng không tin. Có thể lúc vô ý bị dính líu vào.
Hạ Ảnh gật đầu: “Ngọc gia bị cuốn vào chuyện này. Ngọc Phi Dương cũng là người Ngọc gia.”
Mưu phản là tội chu di cửu tộc, Ngọc Phi Dương chạy không thoát được. Dĩ nhiên. Nếu có người nói tốt cho hắn có lẽ sẽ tránh được một kiếp. Dù sao Ngọc Phi Dương cũng đã vạch giới hạn rõ ràng với Ngọc gia.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện của Ngọc Phi Dương bảo Lý Nghĩa tra thật cẩn thận. Nếu như bị người khác lợi dụng, vô tình bị dính líu, hi vọng Lý Nghĩa xem xét xử trí. Những năm này Ngọc Phi Dương cũng cố gắng không ít cho chúng ta. Không thể bởi vì người ta không biết chuyện mà vẫn một gậy đánh chết người ta.
Sắc mặt Hạ Ảnh có chút khó xử: “Quận chúa, hay là chờ Lý đại nhân tra ra rõ ràng. Nếu như vô sự, chúng ta sẽ nói tốt giúp hắn một chút.”
Hiện tại trong lòng Lý đại nhân đều suy nghĩ đến việc bắt nghịch tặc. Nếu như lúc này lại đi nói giúp cho người khác, trong lòng Lý đại nhân nhất định sẽ có bất mãn.
Ôn Uyển không biết rằng. Lý Nghĩa bất mãn với nàng không chỉ là một chút mà thôi đâu! Không nói đến chuyện Dư Kính. Bên phía Điền thị, Lý Nghĩa cảm thấy không có vấn đề gì. Bọn họ phái người giám thị bên cạnh Thích Tuyền cùng Điền thị hơn mười năm, không có bất cứ dấu vết gì. Một người cho dù cẩn thận đến mức đi nữa, cũng không thể tránh khỏi việc lộ ra dấu vết! Nhưng tất cả đều không có. Không chỉ Điền thì không có, người bên cạnh cũng không có.
Đúng, Điền thị có hai con trai, đứa con trai thông minh thì chết sớm, Tiểu nhi tử ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều biết, bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, cũng đã khiến thân thể bị vét sạch. Nếu như Điền thị giống như lời Ôn Uyển nói thông minh lanh lợi, ừ, là nghịch tặc có thân phận trọng yếu. Cũng không thể để con mình như vậy. Hoàn toàn trở thành một gã phế vật quần áo lụa là (tiểu nhi tử Điền thi ba phần giống như Thích Tuyền, bảy phần giống như Điền thị, là nhi tử Điền thị không thể nghi ngờ).
Ôn uyển nghe nhíu chân mày, nhưng Hạ Ảnh vừa nói xong đã để ý đến. Suy nghĩ sau đó nói: “Cũng đừng để cho Lý Nghĩa vu oan giá họa.”
Thấy Hạ Ảnh muốn nói chuyện giúp Lý Nghĩa. Sắc mặt Ôn Uyển liền không vui: “Mấy ngày qua mặc dù ta bận nhiều việc chính sự, còn không có hỏi ngươi xem tình hình bên ngoài thế nào, những cũng không phải ta không biết chuyện gì đang xảy ra phía bên ngoài. Ngươi bảo Lý Nghĩa chú ý một chút. Không nên để cho lòng người bàng hoàng.”
Hạ Ảnh chờ Ôn Uyển nói xong, cười khổ nói: “Chuyện như vậy chúng ta cũng không khống chế được hết. Nếu như hiện tại buông lỏng sẽ hậu hoạn vô cùng. Quận chúa yên tâm, Lý đại nhân tự biết lấy chừng mực.
Ôn uyển hừ lạnh một tiếng: “Hi vọng hắn biết chừng mực. Không nên để cho lòng người hoang mang. Hiện tại cũng không giống như lúc cậu hoàng đế ở kinh thành.”
Phía trước có hai cuộc chiến sự, phía sau nhất định phải giữ vững. Nếu không sẽ chọc đến họa sát thân.
Hạ Ảnh vội vàng gật đầu: “Quận chúa yên tâm, lời này ta sẽ chuyện đến Lý đại nhân.
Hạ Hương lấy chăn đắp lên cho Ôn Uyển, lén lút nói: “Quận chúa quá cực khổ.”
Hạ Nhàn cũng cười nói: “Thật ra thì Quận chúa như vậy mới tốt.”
Hạ Hương biết ý của Hạ nhàn là gì. Quận chúa lo lắng tướng quân ở tiền tuyến, đại công tử và Nhị công tử hiện tại lại không ở bên cạnh, Quận chúa rất nhớ mong. Nếu không phải Quận chúa bận rộn, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì tâm tình lại khó chịu. Lúc trước giả bộ bệnh, khí sắc Quận chúa vẫn không quá tốt. Chính là do nghĩ đến trượng phu cùng nhi tử. Làm sao được như hiện tại, mặc dù nói bề bộn nhiều việc, nhưng khí sắc vẫn rất tốt.
Ôn Uyển vừa ngủ liền ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Hạ Hương vừa thấy nàng tỉnh lại, liền sai người bưng nước tới đây cho Ôn Uyển rửa mặt. Chờ Ôn Uyển ra khỏi phòng ngủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Ôn Uyển nhìn mấy nữ nhân lạ mặt, nhưng không hề thấy kỳ quái, trong viện của nàng muốn có thêm người, nhất định phải bẩm báo lại với nàng. Những người này chỉ cần nhìn bóng lưng thôi, không nói Ôn Uyển cũng biết.
Hạ Ảnh từ đám ám vệ chọn lựa ra hai nữ tử, từ trong phủ Quận chúa chọn lựa ra bốn. Ôn Uyển có khuynh hướng lựa chọn những nữ tử trong đám ám vệ ra hơn. Những nữ nhân này không chỉ trung thành, bọn họ còn được huấn luyện chuyên nghiệp, có bản lãnh trăm người có một không phải là nữ tử bình thường nào cũng có.
Ý của Ôn Uyển chính là chọn lựa trong đám ám vệ ra hai nữ tử để ở bên cạnh để sử dụng. Về phần bốn người khác thì sẽ đưa đến hầu hạ ở tiền viện.
Hai nữ tử Ôn Uyển muốn để bên cạnh sử dụng trước tiên sẽ được an bài ở hậu viện, một là vì muốn cho các nàng hiểu rõ tính tình của Ôn Uyển, hai cũng là để ma ma dạy quy củ tốt hơn. Hai người học quy củ lễ nghi cũng không phải là để làm đại gia khuê tú, nhưng lễ nghi bình thường thì chắc chắn phải học. Dù sao đi theo hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển cũng chính là đại biểu cho thể diện của Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy hai nữ tử này tuổi cũng trên dưới hai mươi tuổi, hai người có một cùng chung đặc thù, đó chính là lớn lên giống nhau. Miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú. Ôn Uyển nhìn xong cũng không tránh được nói thầm chẳng nhẽ trong đám ám vệ lại không có mỹ nữ (có mỹ nữ, nhưng mà không đưa cho ngươi).
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Các ngươi liền lấy chữ Thu làm chữ mở đầu đi, cứ gọi là Thu Vân Thu Nga.”
Chữ Hạ là đồng lứa với Hạ Dao. Tất nhiên là không thể dùng lại. Ôn Uyển vì muốn bớt việc dứt khoát liền trực tiếp dùng chữ Thu.
Hạ Hương nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, bốn cô nương khác cũng xin Quận chúa ban tên cho.”
Ôn Uyển quyết đoán khoát tay: “Ta không chọn những người kia, bốn người kia để cho Hạ Ảnh đặt tên đi.”
Để xem khả năng đặt tên của Hạ Ảnh thế nào. Tuy nhiên mấy Đại nha hoàn ở bên cạnh Ôn Uyển, ngay cả tên của Hạ Ảnh cũng là nàng ban cho. Cũng không biết có phải là do tên hay không, cả đời đều không chạy khỏi tâm lý ám ảnh. Đi theo bên cạnh mình cũng không dính chút sáng sủa nào.
Hạ Hương gật đầu, tên mà thôi, nơi nào lại phiền phức như Quận chúa nói vậy.
Ôn Uyển dùng xong điểm tâm sáng là phải lâm triều. Ô Uyển thật ra rất muốn hủy bỏ lâm triều. Đáng tiếc từ trên xuống dưới nhất trí phản đối. Ôn Uyển không thể làm gì khác hơn là đau khổ tiếp tục trải qua cuộc sống mỗi ngày gà chưa gáy sáng đã phải dậy.
Ôn Uyển hạ triều. Ở trong sân đánh quyền. Hạ Ảnh đã trở lại.
Trừ ngày đầu tiên Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Ôn Uyển, ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền đi ra ngoài, lần này đi một lần hai ngày mới trở về.
Hạ Ảnh vốn là đi gặp Kỳ Cừu trước. Nhưng nghe tướng lĩnh trông coi Kỳ Cừu nói, không có chỉ dụ tự tay Quận chúa viết, bọn họ không thể cho gặp. Ngay cả Hạ Ảnh là thân tín của Ôn Uyển cũng không thể được. Chỉ khi thấy chỉ dụ mới được gặp. Hạ Ảnh chỉ có thể trở lại tìm Ôn Uyển nói: “Quận chúa. Ta nghĩ muốn gặp Kỳ Cừu, tìm hiểu tình huống một chút.” Ôn Uyển gần đây biết Hạ Ảnh đang bận, nàng cũng không hỏi tới hành tung của Hạ Ảnh.
Ôn Uyển nghe thấy lời Hạ Ảnh nói……, lắc đầu: “Ngươi đi mời hắn tới đây. Ba ngày đã qua, hắn cũng đã nghỉ ngơi thật tốt rồi. Ta muốn nói chuyện với hắn một chút.”
Hiện tại tâm lý của Kỳ Cừu rất nhạy cảm, phải cẩn thận xử lý. Nàng phải tự thân xuất mã, đối với Hạ Ảnh, Ôn Uyển thật sự không yên lòng. Lấy tính tình của Hạ Ảnh, Hạ Ảnh đi làm chuyện này rất dễ thu được kết quả hoàn toàn ngược lại.
Hạ Ảnh nghe lời này. Do dự một chút. Hạ Ảnh cảm thấy chuyện ngày đó rất dễ dàng, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Quá mức dễ dàng ngược lại làm cho người ta có cảm giác không thật. Hạ Ảnh không tin Kỳ Cừu, cho nên không muốn để cho Ôn Uyển tiếp xúc với Kỳ Cừu quá nhiều.
Ôn Uyển thấy thần sắc Hạ Ảnh cười nói: “Ngươi không cần nghi ngờ Kỳ Cừu. Ngươi không có trải qua cái loại cuộc sống âm u như Kỳ Cừu, đối với cuộc sống thống khổ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu ngươi không yên tâm, đến lúc đó cứ ở bên cạnh ta. Nếu hắn có dị động ngươi liền xử trí cũng không muộn.”
Kết quả này cũng giống như lúc nàng lâm vào cảnh sống trong tuyệt vọng. Người chưa từng trải qua, sẽ vĩnh viễn không rõ loại thống khổ này. Thân thể bị tàn phá vĩnh viễn không thể bằng tinh thần bị tàn phá.
Hạ Ảnh im lặng nhìn Ôn Uyển. Cái gì gọi là nàng không biết cảm giác thống khổ khi không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nàng ban đầu chính là ám vệ đó có được hay không?
Ôn Uyển nhìn sang một cái liền đoán được ý nghĩ của Hạ Ảnh: “Ngươi và Kỳ Cừu không giống nhau .”
Hạ Ảnh là ám vệ. Nhưng đó là chức trách của nàng, đúng thế, chức trách ban đầu của Hạ Ảnh nàng không rõ ràng lắm. Nhưng mà tính chất của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Hạ Ảnh suy nghĩ cực nhanh lời nói của Ôn Uyển, Kỳ Cừu trong thời gian ba ngày ở đây cũng gặp phải ba lần bị ám sát ngầm. Kỳ Cừu còn bị mấy người bên cạnh hắn đầu độc trong nước trà, muốn độc chết hắn. Tuy nhiên đều bị Kỳ Cừu phát hiện liền để cho người xử lý: “Thật may Quận chúa anh minh, không đồng ý để cho Kỳ Cừu ở bên cạnh.”
Ôn Uyển cười khẽ: “Người mà Triệu vương cố ý tỉ mỉ lưu lại lại ngu như vậy hay sao? Bọn họ chẳng nhẽ lại không biết tính tình của Kỳ Cừu hay sao?”
Lúc đầu Ôn Uyển cũng không lo lắng Kỳ Cừu, mà là lo lắng người bên cạnh Kỳ Cừu. Nếu là tâm thuật bất chính, cũng không thể cho thích khách được lợi.
Sự thật chứng minh, điều Ôn Uyển băn khoăn là đúng. Mà trong ba ngày Kỳ Cừu ở trong này, đem mười hai người bên cạnh trừ đi chín, cho tới bây giờ bên cạnh chỉ để lại ba.
Ôn Uyển nghĩ như vậy cũng tốt, để cho Kỳ Cừu thấy được sự khác nhau. Cũng sẽ nói ra sự thật nhiều hơn một chút! Lại nói, không biết hung thủ phía sau màn là người như thế nào mà lại thần bí như vậy.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái: “Còn không mau đi mời.”
Năng lực của Hạ Ảnh vẫn không thể sánh bằng Hạ Dao. Nhưng bù lại, chuyện Hạ Ảnh có thể làm cũng không phải là Hạ Dao có thể làm .
Hạ Ảnh lên tiếng đi.
Ôn Uyển đang thương lượng chuyện chính sự với Mễ tướng.
Hạ Hương nhìn Ôn Uyển xử lý chính sự, lúc nào cũng hỏi ý kiến Mễ Tướng, sau đó suy tư rồi sau cùng mới có kết luận. Bộ dáng kia nào giống như hình tượng nhiếp chính Quận chúa cao cao tại thượng, người không biết tuyệt đối sẽ cho là Quận chúa cùng Mễ Tướng có quan hệ đồng liêu mà không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới ( ngươi nghĩ nhiều rồi. Quận chúa nhà ngươi coi mình như là một triều thần, hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không có cảm giác mình là vị nhiếp chính Quận chúa rất giỏi giang. Càng không cảm thấy nhiếp chính Quận chúa thì phải nổi trội hơn tất cả mọi người).
Mễ Tướng ở vị trí này cũng đã nhiều năm rồi, đối với triều chính tất nhiên là rõ như lòng bàn tay. Ban đầu Mễ Tướng cũng có nhiều lo lắng, cho dù biết Ôn Uyển thường cùng hoàng đế thương lượng chính sự. Nhưng dù sao cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Ôn Uyển xử lý chính sự, không có kinh nghiệm thực tế. Ngay cả thái tử ngồi trên ghế thái tử nhiều năm như vây, lại có nhiều năm kinh nghiệm nghe báo cáo và quyết định sự việc. Thời điểm xử lý triều chính còn xảy ra không ít sai lầm. Chứ đừng nói chi đến Lục hoàng tử, chính sự bị hắn làm cho lộn xộn như một đống đay rối. Cũng bởi vì như thế, Mễ Tướng rất lo lắng Ôn Uyển không thích ứng được. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mặc dù Quận chúa có chút, ừ, cố tình làm bậy. Nhưng xử lý triều chính lại rất cẩn thận, việc gì không rõ ràng lắm thì sẽ hỏi.
Ban đầu Mễ Tướng còn vui mừng. Nhưng mà càng về sau trong lòng ông liền âm thầm kêu khổ. Ôn Uyển không hiểu chuyện gì liền hỏi ông, mệt nhọc không chịu được. Ông rất lo lắng vạn nhất có cái gì không thỏa đáng, đến lúc đó đầu trò chịu trách nhiệm chính là ông. Dù sao trước kia Ôn Uyển không có ở trong triều đình, càng không trực tiếp nhúng tay vào chính sự. Nhưng mà ông đã nhập sĩ mấy chục năm rồi, chức Tể tướng cũng làm đã nhiều năm. Vạn nhất xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó thể diện của ông liền mất hết. Cho nên, Mễ Tướng vì chuyện này mà nơm nớp lo sợ, sợ làm sai.
Ôn Uyển phê duyệt xong tấu chương nào cũng đều được đưa qua tay ông nhìn một lần. Nếu như có gì không thỏa đáng, còn có thể đưa ra ý kiến. Cũng may có một điều để cho Mễ Tướng rất vui mừng là, Quận chúa vẫn luôn khiêm nhường học tập. Không có nhiều lòng mang nghi kỵ xem ông muốn mạo phạm uy nghiêm của nàng hay không, khiêu chiến quyền uy của nàng không ( Ôn Uyển hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không có loại ý nghĩ này).
Cũng bởi vì thái độ cẩn thận của Ôn Uyển, Mễ Tướng liền dốc toàn lực phụ tá. Ôn Uyển làm thời gian dài như vậy, chính sự đừng nói có cạm bẫy lớn. Cạm bẫy nhỏ cũng không xảy ra. Đây cũng là nguyên nhân triều thần ngoài việc oán hận Ôn Uyển có chút làm bậy, còn những chuyện khác cũng không nói lời oán hận (không kêu được vì không có chỗ kêu nha).
Hạ Hương đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu. Ôn Uyển gật đầu, hướng về phía Mễ Tướng nói một câu, liền đi ra ngoài.
Mễ Tướng tiễn bước Ôn Uyển đi ra ngoài, mình cũng không ở lại thư phòng. Mà đến chờ ở đại sảnh. Mặc dù thư phòng Ôn Uyển không phải là ngự thư phòng, nhưng quy củ như thế, ông không dám phá.
Ôn uyển nhìn thấy Kỳ Cừu, hôm nay Kỳ Cừu mặc một thân trang phục cẩm bào màu xanh ngọc thêu mãng văn, nổi bật lên khí chất hiên ngang. Khí tức âm trầm lúc trước Ôn Uyển nhìn thấy lúc này cũng không còn nữa.
Y phục là Ôn Uyển để cho người ta đưa qua. Ôn Uyển dựa theo quy cách của Vương Tôn chuẩn bị chi phí ăn mặc cho Kỳ Cừu. Cho nên trừ những thứ ám sát linh tinh đi, cuộc sống hiện tại của Kỳ Cừu cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ Ôn Uyển tưởng rằng có sự kiện đầu độc ám sát vân vân, sẽ làm tâm trạng Kỳ Cừu giống như đưa đám. Nhưng khi nhìn thấy tinh thần của Kỳ Cừu vẫn tốt vô cùng. Ôn Uyển liền xấu hổ, lúc này mới mấy ngày, làm sao cảm thấy được một người thay đổi. Năng lực điều tiết không khỏi quá tốt. So sánh với nàng mạnh hơn rất nhiều.
Ôn Uyển cũng không nghĩ lại, trước kia Kỳ Cừu không được Triệu vương coi trọng, làm con riêng hắn lại càng không chiếm được sự tôn trọng của những người khác, bị người ta xem thường bị khi nhục. Sau khi Triệu vương thất bại, vừa đông chạy tây trốn, bị cưỡng bách báo thù rửa hận, âm mưu soán vị. Hiện tại không cần chạy trốn, người áp bách hắn tất cả đều đã bị xử tử. Còn có gì có thể để cho hắn càng cảm thấy thư thái hơn đây?
Kỳ Cừu thấy nghi vấn của Ôn Uyển, cười nói: “Mặc dù mấy ngày nay cũng có ám sát, nhưng mà mấy ngày nay đều được ngủ thoải mái.”
Hạ Ảnh nói với những thứ ám sát đó với Ôn Uyển, thật ra những tên sát thủ này còn chưa áp sát được người Kỳ Cừu thì đã bị phát hiện, sau đó bị xử lý. Về phần hạ độc trong ăn uống. Năm đó Quỳnh ma ma được tiên hoàng Đế đưa cho Ôn Uyển sau sự kiện nàng bị trúng độc. Nhân tài có thể ở trong tay Quỳnh ma ma động tay động chận còn chưa có được sinh ra. Ở phủ Quận chúa, ra mặt chính là Hạ Nhàn, bản lãnh của Quỳnh ma ma cũng không có lộ ra. Trong thời gian ba ngày này, mọi người cũng chỉ biết rằng, phủ Quận chúa phái ra một lão đầu bếp nữ có bản lãnh không tầm thường.
Kỳ Cừu đối với người bên cạnh, trừ hai thiếp thân cùng hắn lớn lên thì những người khác hắn cũng không tin tưởng cho lắm. Lần này đem theo bọn họ, thật ra thì cũng là một loại khảo nghiệm khác.
Cũng bởi vì … thời gian ba ngày này, bất kể là từ ăn mặc chi phí, hay là người hầu hạ, Ôn Uyển đều sắp xếp rất thỏa đáng. Hơn nữa Ôn Uyển nói ba ngày, ba ngày nay không có bất kỳ người nào đến quấy rầy hắn. Từ các mặt này có thể thấy được, Ôn Uyển có thành ý mười phần.
Ôn Uyển cũng không muốn nói nhảm với Kỳ Cừu, nàng rất bận rộn: “Ta lần trước bảo ngươi nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, sau khi mấy người các ngươi yên ổn thì sẽ nói chuyện một lần cho xong. Hiện tại cũng đã qua ba ngày, hẳn là có thể nói chuyện rồi.”
Thái độ Ôn Uyển chính là, nếu là giao dịch, nhất định phải có hướng đi cụ thể. Thành ý của ta đã cho ra, ngươi cũng phải biểu lộ ra thành ý của ngươi.
Kỳ Cừu nghe ra được Ôn Uyển không xưng hô Bổn cung, mà dùng ta, trong lòng rất thoải mái. Điều này đại biểu Ôn Uyển dùng địa vị bình đẳng để nói chuyện với hắn. (Thật ra ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trong trường hợp đặc biệt thì Ôn Uyển mới luôn mồm bổn cung bổn cung, những trường hợp khác luôn dùng ta để chỉ bản thân).
Khí trời đầu tháng chín vẫn còn một tia nóng bức. Bên cạnh bàn đọc sách có bỏ một chậu đồng chạm hoa văn cây cỏ màu xanh.Bên trong thả đầy khối băng. Hạ Hương lại còn cầm một cái quạt tinh xảo bằng ngọc ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió. Khí lạnh thổi về hướng Ôn Uyển.
Kỳ Cừu ngồi đối diện Ôn Uyển, lâm vào trầm tư. Ôn Uyển cũng không gấp, để cho hắn suy nghĩ thật tốt. Kỳ Cừu kể từ năm hắn bắt đầu chạy trốn, hắn biết được những gì hắn đều kể hết.
Thu Vân và Thu nga lúc này đang múa bút thành văn. Mỗi một câu Kỳ Cừu nói ra đều được ghi lại rõ ràng. Không bị bỏ xót dù chỉ nửa điểm.
Tuy nhiên những chuyện của bản thân Kỳ Cừu chỉ nói tóm tắt, chủ yếu là kể lại tình huống xảy ra thời điểm gặp mặt vị tiền triều kia: “Người này tự xưng là hậu duệ hoàng thất tiền triều. Vẫn muốn khôi phục giang sơn của bọn họ.”
Hắn làm sao lại nguyện ý hợp tác cùng người như vậy, chẳng qua năm đó hắn vẫn còn là con nít. Cũng do người bên cạnh muốn báo thù, lại cấu kết với những người này.
Ôn Uyển mới không thèm để ý Kỳ Cừu dùng những lời này để giải vây cho bản thân. Hiện tại nàng chỉ nghĩ muốn bắt được cái người tự xưng là hậu duệ hoàng thất tiền triều.
Ôn Uyển cầm lấy bản ghi chép của Thu Vân cùng Thu nga ghi lại, xem lại một lần. Nói ra toàn bộ những điểm mình nghi ngờ, sau đó lại hỏi Kỳ Cừu. Kỳ Cừu cũng cố gắng. Kỳ Cừu nói hết ra những gì mình biết, ngay cả danh sách thu nạp quan viên cũng nói ra hết. Những quan viên trong danh sách thu nạp, một phần là những người trước kia tìm nơi nương tựa Triệu vương; một phần là sau này muốn mượn hơi.
Kỳ Cừu còn không biết. Ôn Uyển đang oán giận hắn vì tội quá thành thực. Nói ra nhiều người như vậy. Lại phải chết thêm rất nhiều người nữa.
Ôn Uyển cầm lấy danh sách này, mày nhíu lại giống như muốn kết lại với nhau. Thấy Hạ Ảnh ở bên cạnh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng: “Danh sách này có lẽ tạm thời vẫn không nên giao cho Lý Nghĩa.”
Nếu như một lần động đến nhiều quan viên như vậy, kinh thành làm sao yên ổn được. Nhưng Ôn Uyển lại lo lắng mặt trên sẽ bị loạn.
Hạ Ảnh há miệng, nhưng không đợi nàng nói chuyện. Ôn Uyển liền khoát khoát tay: “Chuyện này ta đã quyết định. Ngươi không cần nói thêm. Danh sách này chờ cậu hoàng đế trở lại ta sẽ đưa cho cậu hoàng đế.”
Ôn Uyển không tin Lý Nghĩa sẽ chịu đựng án binh bất động. Cho nên vẫn quyết định không giao cho Lý Nghĩa. Chờ hoàng đế trở lại xử lý. Hoàng đế trở lại, triều cục liền ổn định. Đến lúc đó xử trí những người này cũng không muộn.
Hạ Ảnh không lên tiếng nữa. Ôn Uyển nói như vậy. Đã cho thấy ý của nàng đã quyết, sẽ không sửa lại. Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Ôn Uyển cầm bản ghi chép Kỳ Cừu nói ra trong tay để nghiên cứu. Cả ngày nghiên cứu, nghiên cứu ra một vài vấn đề. Nhưng lại không có quá nhiều đầu mối liên quan đến hung thủ phía sau màn. Ôn Uyển không muốn nghĩ nữa, sợ mình nghĩ tới nghĩ lui lại chui vào ngõ cụt thì mệt.
Suy nghĩ một chút, thôi thì trước mắt cứ xử lý chính sự đã. Hạ Ảnh chờ sau khi Ôn Uyển đi tiền viện liền ra khỏi phủ Quận chúa. Đến trước khi ngủ Ôn Uyển cũng không thấy Hạ Ảnh trở lại. Trước khi ngủ Ôn Uyển nói với Hạ Hương: “Chờ Hạ Ảnh trở lại thì gọi ta.”
Kết quả đợi đến ngày thứ hai Ôn Uyển rời giường, vẫn không thấy Hạ Ảnh trở lại.
Mãi cho đến buổi trưa, Hạ Ảnh mới trở về. Trong tay cũng cầm rất nhiều tư liệu cho Ôn Uyển. Những tư liệu này là khẩu cung của những người bị bắt. Mấy ngày qua vẫn một mực tra hỏi, mãi cho đến mới vừa rồi mới tra hỏi xong.
Ôn Uyển nhận lấy rồi nhìn về phía Hạ Hương nói: “Để cho bọn họ đều về đi, có chuyện khẩn cấp trước cứ nói cùng Mễ đại nhân để ông ấy bẩm báo với ta. Chỗ của ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý.”
Chuyện triều chính không có nàng tham sự thì cũng không sao, nhưng mà chuyện này nàng không tham dự thì không thể được.
Không phải là tất cả mọi người đều có thể chịu đựng qua được cực hình. Còn không phải sao, trong mấy thành viên trọng yếu cũng có mấy người chịu cung khai. Ôn Uyển lấy mấy bản cung khai mà Hạ Ảnh nói là của phần tử quan trọng ra xem.
Ôn Uyển cẩn thận nhìn từng câu từng câu không bỏ cót xhữ nào, không thể bỏ qua dấu vết. Cuối cùng lại so sánh với lời Kỳ Cừu nói, Ôn Uyển có cảm giác, cảm thấy có sơ hở nơi nào đó. Nhưng vẫn không bắt được trọng điểm. Gấp đến độ Ôn Uyển muốn phát điên, rất muốn đập đồ.
Đến cuối cùng Ôn Uyển dứt khoát thả bản khẩu cung trong tay xuống. Đi tới trong viện. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời nóng rực làm cho Ôn Uyển thấy choáng váng. Hạ Hương không nhịn được nói: “Quận chúa, hiện tại ánh sáng rất chói mắt, người vậy sẽ làm mắt bị thương mất.”
Ôn Uyển gật đầu một cái. Trở lại phòng xem thêm vài bản khẩu cung, sau khi xem xong liền hỏi Hạ Ảnh: “Tại sao không có khẩu cung của Điền thị cùng Dư Kính?”
Nghi vấn trên hai người kia là do nàng phát hiện ra. Tại sao không có khẩu cung? Chỉ có một nguyên nhân, bọn họ còn không có cung khai.
Giống như Ôn Uyển lường trước được . Hai người này không cung khai. Dư Kính còn tốt, chỉ nói là mình bị oan uổng, cũng không có dính dáng đến Ôn Uyển. Điền thị lại mạnh mẽ nói Ôn Uyển đang quan báo tư thù, cố ý hãm hại Thích gia bọn họ. Luôn miệng nói Ôn Uyển muốn trả thù.
Mọi người triều Đại Tề đều biết Quận chúa không muốn bên cạnh tướng quân có những nữ nhân khác (không thể nói Quận chúa là đố phụ ), Điền thị nói như vậy, nghe vào tai người khác thì nhất định sẽ có người nghi ngờ này nọ. Đáng tiếc liên tục nói lên nghi ngờ như vậy nhưng lao tốt Thiên Lao cũng không thể đem tin tức truyền ra ngoài. Lời đồn về nhiếp chính Quận chúa. Không ai có lá gan truyền.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cố ý hãm hại? Trả thù? Rất thú vị.”
Đây đúng là muốn dời lực chú ý. Đến bây giờ Lý Nghĩa quả thật còn không tra ra được, sợ là trong lòng cũng nghĩ thầm có phải thật là nàng quan báo tư thù hay không? Ừ, chắc chắn là có hoài nghi.
Hạ Ảnh nhìn bộ dáng Ôn Uyển, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, có muốn gặp bọn họ hay không?”
Hạ Ảnh cảm thấy quan niệm của Ôn Uyển rất độc đáo. Hơn nữa rất am hiểu việc tìm được vấn đề từ những chi tiết nhỏ. Cho nên hi vọng Ôn Uyển có thể trợ giúp một chút.
Ôn Uyển cười: “Có phải ngươi cảm thấy việc của ta còn không đủ nhiều hay không, vẫn còn chưa gục xuống, nên ngươi rất muốn nhìn thấy phải không?”
Chuyện của bản thân đã đủ nhiều rồi, nàng phải bận rộn chuyện chính sự. Ngay cả chuyện tra hỏi cũng muốn để cho nàng tiếp nhận nữa. Thật nghĩ nàng là nữ siêu nhân à?
Chuyện của Kỳ Cừu tương đối đặc thù, nàng mới tự mình hỏi đến. Ôn Uyển không yên lòng giao Kỳ Cừu cho Hạ Ảnh cùng cái người là thủ lĩnh đám ám vệ kia. Mặc dù Ôn Uyển chưa từng thấy qua thủ lĩnh ám vệ, nhưng từ trong tâm Ôn Uyển không thích người này. Không phải bởi vì người này phòng bị nàng, mà là người này, tầm nhìn quá hẹp, đúng thế. Năng lực lại không quá lớn ( ngươi là bởi vì người khác phòng bị ngươi thôi, thật nhỏ mọn).
Hạ Ảnh thấy vẻ mặt Ôn Uyển châm chọc, cũng không dám nói nữa.
Ôn Uyển đối với thái độ của Hạ Ảnh cười lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy ta vẫn chưa làm hết sức sao? Vậy ngươi cảm thấy, ta nên như thế nào mới gọi là hết sức?”
Nàng mấy ngày qua loay hoay thật sự là ngay cả thời gian để nghĩ ngợi gì khác cũng không có, nhưng mà nhìn bộ dáng kia của Hạ Ảnh, thật giống như nàng còn không có làm hết sức. Phải biết rằng. Mấy ngày qua bản thân nàng còn không có thời gian làm những chuyện khác nữa. Buổi tối sau khi tắm rửa thì lên giường ngủ mất. Bất kể là ở hiện đại hay là ở nơi này, cho tới bây giờ nàng còn chưa từng khổ cực như vậy.
Hạ Ảnh cứng họng: “Quận chúa, ta cũng chỉ muốn cho Quận chúa nhìn một chút. Có thể từ chỗ bọn họ tìm ra được dấu vết hay không?” Nàng thật sự không có nghĩ như vậy.
Ôn Uyển lười nói với nàng. Nàng rất bận rộn, làm gì có thời gian đi theo Hạ Ảnh đấu tâm nhãn. Về phần mấy người bên kia, nàng không có nhiều tinh lực như vậy. Chính sự mỗi ngày cũng đã mệt chết người. Công việc liên tiếp mấy ngày, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có.
Ôn Uyển thật không hiểu, những kẻ cuồng công việc rốt cuộc lấy nhiệt tình ở đâu ra thế?
Hạ Ngữ đến thưa chuyện với Ôn Uyển. Hôm nay Hạ Ngữ mặc một bộ quần áo màu hồng mơi tinh, quần phía dưới màu xanh có thêu hoa cúc, chải lấy búi tóc tròn, trên búi tóc trừ cái cây trâm trân châu song hỷ ra, thì chỉ gắng hai đoá trâm hoa bằng bạc. Nhìn thế nào cũng không giống như một đại quản gia nội viện, không biết còn tưởng rằng là thái thái nhà ai.
Ôn Uyển bây giờ là nhiếp chính Quận chúa tất nhiên là người ở trong phủ nước lên thì thuyền lên. Ôn Uyển đề phòng giống như trước kia đã từng xảy ra chuyện mượn tên để làm loạn, lập tức để cho Hạ Thiêm cùng Hạ Ngữ quản nghiêm hạ nhân trong phủ. Nếu như xảy ra chuyện không may thì tự chịu lấy trọng trách. Trong phủ đệ vẫn bình yên vô sự. Nhưng ở trên mặt y phục , toàn bộ một lượt đều lên mấy cấp bậc.
Ôn Uyển nghe Hạ Ngữ bẩm báo nói Tam hoàng tử phi gửi thiệp tới, hơn nữa người đến còn báo có chuyện quan trọng cần thương nghị với Ôn Uyển. Hạ Thiêm cảm thấy chuyện đặc thù, cho nên để cho Hạ Ngữ tới thông báo.
Ôn Uyển nghe thấy Tam hoàng tử phi nói có chuyện quan trọng cần tìm nàng thương nghị. Nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng cùng Tam hoàng tử phi lại không quen thân, có thể có chuyện gì quan trọng cần thương nghị. Đoán chừng chính là thấy thái tử vô dụng, mắt thấy Tam hoàng tử muốn đứng lên, mà nàng hết lần này đến lần khác khi xử lý triều chính đều mang theo Linh Đông bên cạnh, cho nên muốn gặp nàng để nghe tiếng gió.
Ôn Uyển mới lười ứng phó đấy: “Ta bận rộn lắm, không có thời gian tiếp khách.”
Nàng sẽ không ủng hộ Tam hoàng tử thượng vị. Dĩ nhiên, cũng không đi phản đối Tam hoàng tử thượng vị. Nàng bồi dưỡng Linh Đông, cũng là tuân theo ý của hoàng đế.
Tam hoàng tử phi nghe thấy Ôn Uyển trả lời chắc chắn là không có thời gian tiếp khách, trên mặt cũng không có vẻ thất vọng. Bởi vì kết quả này vốn ở trong dự liệu.
Thật ra Tam hoàng tử phi lo lắng, Thái tử đổ, Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử đều bị phế. Mà mắt thấy trượng phu sắp lập được công trận. Lúc trở lại có thể thuận lí thành chương thượng vị. Lại cứ cố tình nửa đường nhảy ra một Linh Đông. Cũng không biết rốt cuộc là Ôn Uyển đang nghĩ cái gì.
Thái tử phi biết nàng sẽ không gặp được Ôn Uyển. Nhưng lại phái người tới đây nói muốn gặp Linh Đông. Ý chính là muốn Linh Đông trở về một chuyến.
Ôn Uyển cũng không gạt Linh Đông. Bình thường thì hài tử năm tuổi trong hoàng gia đã hiểu chuyện rồi. Hài tử mười tuổi, cái gì phải biết cũng đều biết. Linh Đông nên biết cái gì thì biết cái ấy. Ôn Uyển nói với Linh Đông chuyện Tam hoàng tử phi đến đây tìm.
Linh Đông nhìn Ôn Uyển, ánh mắt có chút khủng hoảng. Biết là một chuyện, nhưng trong lòng vẫn ôm một phần kỳ vọng. Hiện tại Ôn Uyển lại đâm cái tầng giấy mỏng này. Linh Đông cảm thấy không an lòng.
Ôn Uyển vuốt đầu Linh Đông: “Linh Đông, cô cô phải nói cho con biết một chuyện. Cô cô có thể đem tất cả những gì cô cô biết dạy lại cho con, nhưng cô cô sẽ không ra sức để giúp đỡ con. Có thể thượng vị hay không. Phải dựa vào chính bản thân con.”
Cho dù sau này Linh Đông trưởng thành, Ôn Uyển cũng không tỏ ra ủng hộ Linh Đông. Nhiều nhất cũng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ hắn một chút.
Linh Đông lôi kéo tay Ôn Uyển, mím môi, thật lâu vẫn không nói chuyện. Chẳng qua trong mắt lại có sự sợ hãi, sợ hãi thật sự. Hắn có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là cô cô cho. Bây giờ cô cô lại nói sau này sẽ mặc kệ hắn, sao hắn lại có thể không hoảng sợ cho được?
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “Linh Đông. Con có thể thượng vị được hay không, chủ yếu nhất không phải là bên cạnh con có bao nhiêu người có thực lực đến giúp đỡ. Chủ yếu nhất chính là hoàng gia gia của con đồng ý. Chỉ cần nhận được sự đồng ý của hoàng gia gia, đến lúc đó ông sẽ dọn hết tất cả những chướng ngại vật cho con. Ngược lại, nếu không chiếm được sự đồng ý của ông, người giúp đỡ con càng nhiều. Thế lực càng cường đại, sẽ phải chết càng nhanh. Con phải hiểu được một đạo lý, quyền uy của hoàng đế không thể mạo phạm, ghế rồng của hoàng đế tuyệt đối không được có nửa phần uy hiếp.”
Linh Đông giống như hiểu vừa giống như không hiểu.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đoạn thời gian này, khẳng định trong lòng con cũng có nghi ngờ. Tại sao cô cô không nghe lời khuyên của người phía dưới, cố ý tước quan của hơn mười quan viên?”
Năng lực xử lý chính sự của Ôn Uyển, triều thần phía dưới thật sự không có ý kiến. Nhưng mà thái độ của Ôn Uyển lại có vấn đề rất lớn. Tuyệt đối không phải là cấp trên có cư xử tốt. Đại thần phía dưới đều có đầy bụng bực tức.
Ôn Uyển đưa tay mở ra: “Cô cô là nhiếp chính quận chúa. Dượng con là Đại nguyên soái biên thành. Thận phận của hai người đều rất nhạy cảm. Hoàng gia gia con tin tưởng cô cô, cho nên ta và dượng con sẽ không có việc gì. Nhưng mà, cho dù hoàng gia gia tin tưởng cô cô, cô cô cũng phải nắm chắc mức độ nhất định.”
Linh Đông nghi ngờ nói: “Cô cô, cần nắm chắc mức độ gì vậy ạ?”
Ôn Uyển lôi kéo Linh Đông vào trong viện. Lúc này trong viện không có ai. Ôn Uyển nhìn cây tùng xanh tươi trong viện xuất thần.
Linh Đông không đánh động Ôn Uyển, chỉ đứng lẳng lặng chờ ở bên cạnh.
Ôn Uyển quay đầu lại: “Cái gọi là mức độ chính là điểm mấu chốt. Không cần biết cô cô làm cái gì, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hoàng gia gia, cô cô vẫn bình yên vô sự. Nhưng nếu vượt qua điểm mấu chốt đó, vậy thì sẽ đánh mất thánh tâm.”
Mất thánh tâm, cũng có nghĩa là lâm vào nguy hiểm.
Một trận gió thổi qua, ôn nhu, khiến cho toàn thân người ta thư sướng. Ôn Uyển vươn tay ra, thật giống như muốn cho ngọn gió kia vuốt ve nàng, vừa giống như nàng vuốt ve ngọn gió kia.
Linh Đông ngây người: “Cô cô, vậy điểm mấu chốt của Hoàng gia gia ở chỗ nào?”
Ôn Uyển cười khẽ: “Điểm mấu chốt của hoàng gia gia con, cũng xét tùy từng người. Chờ sau này con ở cùng hoàng gia gia một đoạn thời gian, con hãy từ từ xem xem, xem một chút xem điểm mấu chốt của hoàng gia gia đối với con ở chỗ nào. Linh Đông, sau này con ở bên cạnh hoàng gia gia lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác, không thể vượt qua giới tuyến này. Một khi vượt qua giới tuyến, con cũng sẽ mất đi cơ hội.”
Linh Đông nghe thấy Ôn Uyển nói, sau này hắn sẽ phải chung đụng một thời gian dài với hoàng gia gia. Liền giật mình nhìn Ôn Uyển: “Cô cô, con cùng hoàng gia gia….”
Ôn Uyển cười gật đầu: “Cô cô sẽ tranh thủ cơ hội này cho con. Tuy nhiên có thể nắm được cơ hội này hay không, liền xem chính bản thân con. Linh Đông, cô cô nói không giúp đỡ con, là không thể thể hiện ở trên mặt giúp đỡ con. Dù sao thân phận của cô cô và dượng rất nhạy cảm. Nhưng nên trợ giúp con cái gì thì tất nhiên sẽ không thể thiếu.”
Cái gọi là trợ giúp chính là đưa cho Linh Đông những tài liệu tốt nhất. Hiện tại Ôn Uyển đã đào tạo nhân tài cho Linh Đông. Làm chuẩn bị vì tương lai.
Linh Đông nghĩ đến hoàng đế, cả người không khỏi thấy khẩn trương.
Ôn Uyển cũng không nói thêm gì nữa, cái này cần chính bản thân Linh Đông thích ứng. Chung đụng thời gian dài một chút, cũng sẽ không sợ nữa.
Linh Đông đi hoàng cung. Ôn Uyển để cho mấy thiếp thân thị vệ đi theo Linh Đông, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho Linh Đông. Tuy rằng Ôn Uyển đã nghe Hạ Ảnh nói nghịch tặc trong kinh thành cơ bản tất cả đã bị bắt. Nhưng cái cơ bản này, rốt cuộc cũng chỉ là tám phần, hay chín phần. Ôn Uyển cũng không được biết.
Linh Đông đi được nửa canh giờ liền trở lại.
Ôn Uyển rất giật mình: “Sao vậy?”
Linh Đông khó xử nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: “Hoàng tổ mẫu nghe được tin con hồi cung, để cho con đi qua gặp người. Mẫu phi trấn an Hoàng tổ mẫu, Võ Chiêu liền đem con trở lại.”
Ôn Uyển nghe liền trầm mặc hồi lâu, vỗ vỗ lưng Linh Đông. Không nói gì. Thật ra thì không cần phải hỏi, lại càng không phải nghĩ. Ôn Uyển liền biết khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Sau khi Linh Đông trở về, cả người đều rất trầm mặc. Ôn Uyển thấy kỳ quái, hỏi Võ Chiêu đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Võ Chiêu quái dị: “Hoàng hậu muốn điện hạ Linh Đông cầu xin Quận chúa, thả nàng cùng Lục hoàng tử ra. Điện hạ Linh Đông nói đây là chuyện quốc gia đại sự, một hài tử như hắn không thể nói xen vào. Bị hoàng hậu khiển trách một trận.”
Không chỉ khiển trách, tiếp theo còn muốn trách phạt.
Ôn Uyển cười khẽ: “Có phải hoàng hậu điên rồi hay không?”
Không điên thì làm sao lại lấy Linh Đông ra trút giận. Giống như lời của Linh Đông, hắn chỉ là một hài tử. Làm sao có quyền lên tiếng.
Ôn Uyển cũng không nghĩ đến việc đi xử lí hoàng hậu, cho dù hoàng hậu như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chưa phế hậu thì vẫn là hoàng hậu. Bà ta thích hưởng thụ thế nào liền cấp cho hết, để bà ta hưởng thụ thời gian cuối cùng. Chờ cậu hoàng đế trở lại xử lý bà ấy. Nhưng thật ra Ôn Uyển cũng hi vọng bản thân hoàng hậu có thể tự mình hiểu lấy, không nên ép buộc miễn cưỡng. Càng ép buộc thì đến lúc đó càng không có người cầu xin cho.
Dĩ nhiên. Có lẽ chính hoàng hậu cũng quá rõ ràng, biết sớm muộn gì cũng chết. Cho lên mới liều mạng ép buộc. Dù sao thì im lặng cùng là một ngày mà ép buộc cũng là một ngày. Còn không bằng cứ ép buộc để cho mọi người cùng không tốt. Tuy nhiên cái gọi là mọi người, cũng không bao gồm cả Ôn Uyển.
Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh: “Lục hoàng tử hiện tại ra sao rồi?”
Hạ Ảnh châm chước một phen: “Lục hoàng tử muốn gặp Hà thị. Gặp không được thì mỗi ngày đều uống rượu. Uống rượu say liền đi ngủ. Cũng không quá ầm ĩ.”
Hiện tại đã thành một nửa tửu quỷ. Sở dĩ nói một nửa là bởi vì bây giờ Kỳ Phong một nửa vẫn đang mê man.
Ôn Uyển cũng không có lên tiếng. Quả thật dúng là không có chuyện gì bi thương hơn chuyện này.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, ngày hôm qua Lý Nghĩa tra ra được một chuyện. Ngọc gia cũng là tặc nhân. Quận chúa, Ngọc Phi Dương có thể tìm Quận chúa Cầu tình hay không?”
Ôn Uyển ồ lên một tiếng: “Ngọc Phi Dương cũng dính líu trong đó hay sao? Không phải chứ?”
Ngọc Phi Dương thuần túy chỉ là người làm ăn. Nói hắn là nghịch tặc Ôn Uyển cũng không tin. Có thể lúc vô ý bị dính líu vào.
Hạ Ảnh gật đầu: “Ngọc gia bị cuốn vào chuyện này. Ngọc Phi Dương cũng là người Ngọc gia.”
Mưu phản là tội chu di cửu tộc, Ngọc Phi Dương chạy không thoát được. Dĩ nhiên. Nếu có người nói tốt cho hắn có lẽ sẽ tránh được một kiếp. Dù sao Ngọc Phi Dương cũng đã vạch giới hạn rõ ràng với Ngọc gia.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện của Ngọc Phi Dương bảo Lý Nghĩa tra thật cẩn thận. Nếu như bị người khác lợi dụng, vô tình bị dính líu, hi vọng Lý Nghĩa xem xét xử trí. Những năm này Ngọc Phi Dương cũng cố gắng không ít cho chúng ta. Không thể bởi vì người ta không biết chuyện mà vẫn một gậy đánh chết người ta.
Sắc mặt Hạ Ảnh có chút khó xử: “Quận chúa, hay là chờ Lý đại nhân tra ra rõ ràng. Nếu như vô sự, chúng ta sẽ nói tốt giúp hắn một chút.”
Hiện tại trong lòng Lý đại nhân đều suy nghĩ đến việc bắt nghịch tặc. Nếu như lúc này lại đi nói giúp cho người khác, trong lòng Lý đại nhân nhất định sẽ có bất mãn.
Ôn Uyển không biết rằng. Lý Nghĩa bất mãn với nàng không chỉ là một chút mà thôi đâu! Không nói đến chuyện Dư Kính. Bên phía Điền thị, Lý Nghĩa cảm thấy không có vấn đề gì. Bọn họ phái người giám thị bên cạnh Thích Tuyền cùng Điền thị hơn mười năm, không có bất cứ dấu vết gì. Một người cho dù cẩn thận đến mức đi nữa, cũng không thể tránh khỏi việc lộ ra dấu vết! Nhưng tất cả đều không có. Không chỉ Điền thì không có, người bên cạnh cũng không có.
Đúng, Điền thị có hai con trai, đứa con trai thông minh thì chết sớm, Tiểu nhi tử ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều biết, bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, cũng đã khiến thân thể bị vét sạch. Nếu như Điền thị giống như lời Ôn Uyển nói thông minh lanh lợi, ừ, là nghịch tặc có thân phận trọng yếu. Cũng không thể để con mình như vậy. Hoàn toàn trở thành một gã phế vật quần áo lụa là (tiểu nhi tử Điền thi ba phần giống như Thích Tuyền, bảy phần giống như Điền thị, là nhi tử Điền thị không thể nghi ngờ).
Ôn uyển nghe nhíu chân mày, nhưng Hạ Ảnh vừa nói xong đã để ý đến. Suy nghĩ sau đó nói: “Cũng đừng để cho Lý Nghĩa vu oan giá họa.”
Thấy Hạ Ảnh muốn nói chuyện giúp Lý Nghĩa. Sắc mặt Ôn Uyển liền không vui: “Mấy ngày qua mặc dù ta bận nhiều việc chính sự, còn không có hỏi ngươi xem tình hình bên ngoài thế nào, những cũng không phải ta không biết chuyện gì đang xảy ra phía bên ngoài. Ngươi bảo Lý Nghĩa chú ý một chút. Không nên để cho lòng người bàng hoàng.”
Hạ Ảnh chờ Ôn Uyển nói xong, cười khổ nói: “Chuyện như vậy chúng ta cũng không khống chế được hết. Nếu như hiện tại buông lỏng sẽ hậu hoạn vô cùng. Quận chúa yên tâm, Lý đại nhân tự biết lấy chừng mực.
Ôn uyển hừ lạnh một tiếng: “Hi vọng hắn biết chừng mực. Không nên để cho lòng người hoang mang. Hiện tại cũng không giống như lúc cậu hoàng đế ở kinh thành.”
Phía trước có hai cuộc chiến sự, phía sau nhất định phải giữ vững. Nếu không sẽ chọc đến họa sát thân.
Hạ Ảnh vội vàng gật đầu: “Quận chúa yên tâm, lời này ta sẽ chuyện đến Lý đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.