Quyển 7 - Chương 165: Hạ Ảnh có át chủ bài
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
26/12/2015
Edit: Hoa vô tử
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển ở trong thư phòng xem tình báo Hạ Ảnh vừa đưa tới và cẩn thận suy nghĩ. Ôn Uyển thấy đau đầu, xoa huyệt thái dương. Hoàng đế làm như vậy rõ ràng chính là muốn để cho những con chuột âm thầm ẩn núp hiện thân. Về phần người bắt chuột, tất nhiên không thể là nàng. Ôn Uyển thực bội phục cậu hoàng đế ah, lần này hạ thủ quá lớn đi. Ông không nghĩ qua làm thế trong kinh thành có thể sẽ xáo trộn sao?
Ôn Uyển liên tiếp thở dài, bất kể như thế nào, vụ đùa giỡn này còn phải dựa theo ý tứ hoàng đế mà làm tiếp. Đầu tiên là phải khiến cho những người này tin tưởng hoàng đế trọng thương chưa tỉnh là tin tức thật sự. Làm sao phán đoán, tất nhiên là phán đoán từ chỗ của nàng rồi. Đến bây giờ nàng không rời kinh được rồi, nhưng mà Minh Cẩn có thể ah. Về phần tương lai, thì đi một bước thì tính một bước vậy. Tin tưởng hoàng đế hẳn là sớm có an bài. Khụ, thực bi ai, sớm biết như vậy còn không bằng tìm thế thân, sau đó nàng cũng chuồn đi (ngươi chuồn không được).
Không tới ba ngày, Ôn Uyển nhận được thư tín của Bạch Thế Niên, đều là một số sự tình thông thường, đơn giản là bảo Ôn Uyển bảo trọng thân thể vân vân. Thời gian viết thơ là 18 ngày trước đó. Cái phong thư này cũng không có gì đặc biết cả, trước kia viết thư nhà cũng đại đa số là viết như vậy. Ôn Uyển dùng mật mã đọc đã nói với Bạch Thế Niên để đọc bức phong gia tín này.
Nàng có thể thở phào một cái rồi. Hoàng đế quả nhiên không có việc gì, thích khách là có, nhưng mà thích khách còn chưa tới Long trướng đã bị giết sạch rồi. Hoàng đế bây giờ sinh long hoạt hổ lắm, về phần tại sao lại truyền ra tin tức hoàng đế bị trọng thương? Đúng như Ôn Uyển đã đoán trước. Hoàng đế chuẩn bị câu cá, hoàng đế thả dây dài để con cá mắc câu, Ôn Uyển phụ trách bắt cá.
Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Đây là động tác trong khoảng thời gian gần đây Ôn Uyển thường xuyên làm: “Cậu hoàng đế có biết việc này nguy hiểm thế nào hay không ah?” Kinh thành rối loạn, thì hậu phương sẽ rối loạn. Đến lúc đó nàng vạn nhất trấn thủ không được kinh thành thì phải làm sao bây giờ? Dù sao mấy hoàng tử đó mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Hạ Ảnh nhìn bộ dáng Ôn Uyển mặt ủ mày chau: “Quận chúa, làm sao vậy?”
Ôn Uyển nói ra cho Hạ Ảnh: “Cậu hoàng đế rốt cuộc là muốn như thế nào ah? Dù ta có ba đầu sáu tay. Ta cũng không trấn được cả đám quan lại đó? Cung biến năm đó là bởi vì ta có thể tìm được kim bài lệnh tiễn, nhưng cũng có Hạ Dao giúp đỡ. Hiện tại trong kinh thành, còn có quân lính bên ngoài kinh thành có thể nghe theo điều khiển của ta sao? Cậu hoàng đế đến cùng muốn làm cái gì? Kinh thành một khi bất ổn. Đến lúc đó tiền tuyến phải làm sao bây giờ? Không công mà lui là chuyện nhỏ, sợ là sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.” Kinh thành rối loạn, thì rất có thể thiện hạ sẽ rối loạn theo. Đến lúc đó kẻ gặp nạn chính là ai. Tất nhiên là dân chúng rồi.
Hạ Ảnh nghe xong tiền căn hậu quả, nhìn Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Quận chúa yên tâm, sẽ không loạn đâu.” Về phần tại sao Hạ Ảnh lại tự tin như vậy, Ôn Uyển không được biết. Hiện tại Ôn Uyển phải làm là dựa theo kịch bản của hoàng đế mà hát tiếp.
Kỳ thật Ôn Uyển cũng không có gì phải sợ cả. Chỉ cần hoàng đế không có việc gì, nàng cái gì cũng không sợ. Đương nhiên, nếu như hoàng đế có việc. Hiện tại việc Ôn Uyển phải làm không phải giao thiệp tốt với thái tử. Mà là nghĩ cách tranh thủ thời gian an bài đường lui rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, bộ dạng trấn tĩnh đi qua đi lại trên mặt đất, không nhanh không chậm mà an bài công việc. Chẳng qua Ôn Uyển đối với việc Hạ Ảnh tự tin như vậy, vẫn còn có chút nghi kị: “Có phải ngươi có cái gì gạt ta hay không? Cậu hoàng đế cho ngươi át chủ bài gì?” Không nắm chắc bài sao có thể nắm chắc khí thế.
Hạ Ảnh lập tức lắc đầu: “Không có.”
Ôn Uyển cũng không hỏi nữa. Nhưng mà nghĩ đến cửa lớn nhà nàng lúc này đang có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, bây giờ mọi cử động của nàng đều chạy không khỏi con mắt của người khác. Hiện tại Ôn Uyển thấy vô cùng may mắn là khi hoàng đế xuất chinh đã đưa hai nhi tử đi. Nếu không, cứ tình huống như vậy, nàng thật sự là lo lắng đến điên. Thoáng chốc Ôn uyển lại ngẩn người rồi. Chỉ cần nghĩ đến nhi tử, Ôn Uyển sẽ ngẩn người.
Minh Duệ và Minh Cẩn ở trên thôn trang, ngoại trừ lo lắng cha mẹ ở kinh thành và biên thành, thì cuộc sống hàng ngày trôi qua rất là phong phú. Sau chuyện lần này Minh Cẩn thật sự đã hiểu chuyện rất nhiều, cũng ổn trọng rất nhiều rồi.
Hạ Dao nhìn thấy vậy trong lòng vừa chua xót lại vui mừng.
Võ Tinh và Hạ Dao chưa từng đi ra tiểu viện (ra tiểu viện cũng không có người biết rõ), ra ngoài đều là mấy tôi tớ. Bởi vì làm việc ít xuất hiện, cộng thêm lúc trước thả ra tiếng gió, những người địa phương cũng không hoài nghi gì.
Sơ hở thì không có lộ ra. Nhưng mà Minh Cẩn lại lộ tài rồi. Mỗi ngày ở trong phòng, buồn bực không chịu được. Minh Cẩn muốn lôi kéo Minh Duệ đi ra ngoài. Minh Duệ vừa cười vừa nói: “Buồn bực thì để cho Điêu thúc đi theo đệ ra ngoài đi một chút. Huynh thân thể không tốt sao có thể đi với đệ ra ngoài chơi được.” Đối ngoại là Hạ Dao thân thể không tốt, hài tử cùng đi theo. Cũng bởi vì tính tình Minh Cẩn, cho nên không có nói là Minh Cẩn. Hơn nữa còn một điều cần lo lắng chính là tướng mạo Minh Duệ rất giống Bạch Thế Niên. Ở hải khẩu này có không ít người tòng quân giải ngũ. Ai dám khẳng định thôn này không có một người nào giải ngũ trùng hợp lại từng bái kiến Bạch Thế Niên chứ? Đến lúc đó giải thích thế nào sẽ là một chuyện phiền phức. Cho nên hai người ở trước mặt thôn dân vẫn không có lộ mặt qua.
Minh Cẩn đi theo Điêu thị vệ đi dạo phía sau núi. Bắt được một con thỏ béo mập. Trời nóng, ở bờ suối rửa tay. Cũng thật là vừa đúng lúc, một người thôn dân làm việc bên ngoài không biết thế nào đi nằm ngủ ở bờ suối, thấy Minh Cẩn gầy nhỏ rửa tay bên trên có đeo hạt châu tê giác.
Cái hạt châu này là lễ vật Minh Duệ đưa cho Minh Cẩn, đồ vật quý trọng này ở trong mắt hai hài tử cũng không coi vào đâu. Nhưng mà trong mắt thôn dân, cái kia thật đúng là vật quý trọng nhưng hết lần này đến lần khác bị người thôn dân này biết được. Mà người thôn dân này là dân cờ bạc, có chút ánh mắt, biết rõ trên cổ tay Minh Cẩn đeo chuỗi hạt tử này giá trị một hai trăm lượng vàng, vậy trong nhà đó sẽ có bao nhiêu thứ tốt.
Thị vệ tất nhiên là phát hiện có người ẩn núp ở trong bụi cỏ. Liền liếc mắt nhìn nhau, hắn đang suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu không? Một người khác lắc đầu, bây giờ là dưới ban ngày ban mặt giết người, thứ nhất là sẽ chọc đến nhiều phiền toái, thứ hai cũng không muốn để cho Minh Cẩn chứng kiến.
Dân cờ bạc này cũng có một chút tâm nhãn đấy. Sau khi trở về lặng lẽ nghe ngóng, biết rõ đây là thê tử một phú thương mang theo nhi tử đến dưỡng bệnh. Bên người có mấy tôi tớ, mỗi tháng hai nam bộc sẽ có một người đi nội thành mua hàng hóa, lưu lại một nam bộc cùng ba phụ nữ và trẻ em giữ nhà.
Dân cờ bạc này nghe được tôi tớ mỗi lần đi ra ngoài đều mua được rất nhiều thứ tốt trở về, kết luận là người nhà có tiền. Dân cờ bạc nghĩ đến chính mình thiếu một khoản nợ lớn, vì vậy liền đem chủ ý đánh tới căn nhà ngói xanh này rồi.
Người này cũng không phải là không có đầu óc, lập tức rời khỏi thôn. Hai thị vệ một người đưa Minh Cẩn trở về, một người theo dõi người này, nhìn xem phải chăng bọn hắn bị người này phát hiện tung tích.
Kết quả thị vệ đi theo, nhìn thấy người nọ đi thị trấn mời mấy người muốn tiền mà không muốn mạng, đi làm thịt một đám dê béo nhà bọn hắn. Dựa theo người nọ nói, không làm thịt ăn thì rất đáng tiếc. Chỉ cầm một phối kiện( vật phối hợp trang phục) nhỏ đã trên trăm lượng. Mà trong nhà cũng đều là những người tay trói gà không chặt, lại là bên ngoài đến đây, không phải người địa phương. Cho dù chết cũng sẽ trở thành vụ án không đầu mối. Nhưng tiền tài ở trong đó, tất nhiên là có đến vài ngàn lượng.
Nguyệt hắc phong cao (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả).
Minh Cẩn biết là mình đã gây ra chuyện, cảm thấy rất vô tội. Hạ Dao khẽ thở dài: “Quận chúa một mực đều nói phải cẩn thận coi chừng, ta vẫn luôn rất cẩn thận đấy. Không ngờ vẫn gây ra chuyện rồi. Minh Cẩn, về sau phải cẩn thận hơn rồi. Không có chúng ta phân phó, không thể lại chạy loạn nữa.”
Minh Cẩn trải qua chuyện lần này, cũng thành thật hơn rồi. Mỗi ngày đi theo Minh Duệ học tập, luyện võ, loay hoay không dừng.
Thế nhưng lúc này Chương huyện lại xảy ra một án mạng đặc biệt lớn. Trong một nhà căn nhà bị chết bảy người, đều là những du côn lưu manh trong thành. Dân thành Chương huyện tất nhiên là vỗ tay vui mừng, những người này chết chưa hết tội. Nhưng mà Huyện lệnh và bộ khoái thì đau đầu rồi. Nguyên nhân cái chết, tra không ra. Trên người không có ngoại thương gì, cũng không có trúng độc, giống như là bỗng nhiên bảy người tự chết vậy. Cuối cùng cái án này trở thành nghi án chưa giải quyết của Chương huyện.
Bên phía biên thành, Bạch Thế Niên cũng rất lo lắng. Bạch Thế Niên cho rằng hoàng đế quá tự đại. Vì dẫn xuất nghịch tặc sau lưng đi ra, không tiếc hạ một bàn cờ loạn này. Ừ, hoàng đế đánh sai quân cờ không sao, nhưng lại đem Ôn Uyển đưa vào hiểm địa. Nếu như trong kinh thành thực sự xuất hiện phản loạn, bên người Ôn Uyển chỉ có 2000 người, có thể bảo vệ tốt nàng sao? Trong kinh thành và bên ngoài ngoài thành có đến hơn mười vạn đại quân, 2000 người có thể làm cái gì? Bạch Thế Niên không dám phản bác kế hoạch của hoàng đế, nhưng lại rất lo lắng.
Hoàng đế thấy bộ dáng Bạch Thế Niên lo lắng không thôi, thì cười lắc đầu: “Còn giống Đại Nguyên Soái biên quan không? Ngay cả một nửa của Ôn Uyển đều không bằng, cũng không biết lúc trước trẫm làm sao lại đem Ôn Uyển gả cho khanh.” Nhìn một cái vẻ mặt này xem, thật không có tiền đồ, người không biết còn tưởng có chuyện gì. Mỗi ngày đều ưu sầu, chỗ nào giống bộ dạng một Đại Nguyên Soái biên quan nên có, giống như rất uất ức vậy.
Bạch Thế Niên bị Hoàng đế triệt triệt để để khinh bỉ.
Bạch Thế Niên bị khinh bỉ một chút cũng không hổ thẹn, ngược lại mặt dày mày dạn hỏi hoàng đế: “Hoàng Thương, thật sự không sơ hở tý nào sao? Bây giờ chỉ còn một mình Ôn Uyển ở trong kinh thành thôi?” Hiện tại Ôn Uyển như một khối thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một ngụm. Hoàng đế không lo lắng nhưng hắn lo lắng. Thật vất vả mới thấy được hi vọng về nhà, hắn không muốn lão bà của mình gặp chuyện không may.
Hoàng đế thấy bộ dạng không có tiền đồ của Bạch Thế Niên, cười mắng: “May mắn là trẫm tự mình đến đốc chiến. Nếu không thì bộ dáng này của khanh trẫm thật sự lo lắng đó.” Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, sao có thể làm nên đại sự chứ? Trước kia còn cảm thấy Bạch Thế Niên là một nhân vật, kết quả bây giờ lại thật lề mề. Ừ, dường như cái này cũng không phải chuyện xấu gì?
Bạch Thế Niên trong lòng oán thầm. Nếu người không đến mà êm đẹp ở yên trong kinh thành. Ta cũng tránh được lo âu về sau, ở đâu mà có bộ dạng lo lắng này. Đem Ôn Uyển đặt ở vị trí nguy hiểm như vậy. Hắn có thể yên tâm sao? Hoàng đế có thể làm được, đó là bởi vì không phải con gái mình tất nhiên không đau lòng. Hơn nữa nữ nhi của người nhiều như vậy, mất một cũng không sao cả. Nhưng hắn chỉ có một thê tử thôi, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì?
Hoàng đế bất đắc dĩ, không thể không trấn an nam nhân đang bất an ở trước mắt: “Yên tâm, trẫm đã lập kế hoạch rồi, Ôn Uyển không có việc gì đâu. Còn có, Ôn Uyển mạnh hơn khanh nhiều. Dù nguy hiểm nó cũng có thể bảo vệ bản thân bình an.” Bạch Thế Niên so với Ôn Uyển, không phải chênh lệch chỉ một chút thôi đâu. Tại sao trước kia ông lại cảm thấy Bạch Thế Niên tốt chứ? Hiện tại nhìn lại thật sự là nhìn lầm ah!
Bạch Thế Niên trở lại doanh trướng của mình, thở dài một hơi. Diệp Tuần thấy thần sắc Bạch thế Niên bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Làm sao? Lại bị hoàng đế mắng sao?”
Bạch Thế Niên quan sát chung qunah, buông đầu nón trụ của mình xuống: “Không phải ngươi bảo ta phải nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản sao? Không bị mắng như vậy, mới là kỳ quái đó.” Đương nhiên, Bạch Thế Niên không phải diễn trò, mà thật sự lo lắng sợ hãi. Vì hắn không hề che dấu, không đè nén những mặt trái cảm xúc này nữa. Trái lại, hắn đem những mặt trái cảm xúc này toàn bộ bày ra. Là thật sự rõ ràng, không phải là giả để lừa gạt ánh mắt của hoàng đế.
Diệp Tuần bảo Bạch Thế Niên làm vậy là vì tốt cho Bạch Thế Niên. Lần này việc hoàng đế cần phải làm, Diệp Tuần cũng có thể suy đoán được ba bốn phần. Vợ chồng hai người đồng thời lập nhiều đại công, sau khi hoàng đế trở về kinh, địa vị hai người đó là khá nhạy cảm. Cho nên ý của Diệp Tuần là để cho Bạch Thế Niên yếu thế. Đương nhiên không phải biểu hiện rất yếu, nhưng lại biểu hiện chìm đắm vào nhi nữ tình trường. Nói cách khác, nhược điểm của Bạch Thế Niên là Ôn Uyển. Hoàng đế tín nhiệm Ôn Uyển, nhược điểm của Bạch Thế Niên lại là Ôn Uyển. Tất nhiên nghi kỵ sẽ ít đi một chút. Những điểm này cũng đều là Diệp Tuần phòng ngừa chu đáo.
Bạch Thế Niên cảm thấy rất có lý, nên cũng chiếu theo mà làm, hiệu quả không tệ. (Diệp Tuần nói: không phải hiệu quả không tệ, bản thân ngươi chính là một tên thê nô. Ta chỉ là bảo ngươi phát huy bản sắc thôi).
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển ở trong thư phòng xem tình báo Hạ Ảnh vừa đưa tới và cẩn thận suy nghĩ. Ôn Uyển thấy đau đầu, xoa huyệt thái dương. Hoàng đế làm như vậy rõ ràng chính là muốn để cho những con chuột âm thầm ẩn núp hiện thân. Về phần người bắt chuột, tất nhiên không thể là nàng. Ôn Uyển thực bội phục cậu hoàng đế ah, lần này hạ thủ quá lớn đi. Ông không nghĩ qua làm thế trong kinh thành có thể sẽ xáo trộn sao?
Ôn Uyển liên tiếp thở dài, bất kể như thế nào, vụ đùa giỡn này còn phải dựa theo ý tứ hoàng đế mà làm tiếp. Đầu tiên là phải khiến cho những người này tin tưởng hoàng đế trọng thương chưa tỉnh là tin tức thật sự. Làm sao phán đoán, tất nhiên là phán đoán từ chỗ của nàng rồi. Đến bây giờ nàng không rời kinh được rồi, nhưng mà Minh Cẩn có thể ah. Về phần tương lai, thì đi một bước thì tính một bước vậy. Tin tưởng hoàng đế hẳn là sớm có an bài. Khụ, thực bi ai, sớm biết như vậy còn không bằng tìm thế thân, sau đó nàng cũng chuồn đi (ngươi chuồn không được).
Không tới ba ngày, Ôn Uyển nhận được thư tín của Bạch Thế Niên, đều là một số sự tình thông thường, đơn giản là bảo Ôn Uyển bảo trọng thân thể vân vân. Thời gian viết thơ là 18 ngày trước đó. Cái phong thư này cũng không có gì đặc biết cả, trước kia viết thư nhà cũng đại đa số là viết như vậy. Ôn Uyển dùng mật mã đọc đã nói với Bạch Thế Niên để đọc bức phong gia tín này.
Nàng có thể thở phào một cái rồi. Hoàng đế quả nhiên không có việc gì, thích khách là có, nhưng mà thích khách còn chưa tới Long trướng đã bị giết sạch rồi. Hoàng đế bây giờ sinh long hoạt hổ lắm, về phần tại sao lại truyền ra tin tức hoàng đế bị trọng thương? Đúng như Ôn Uyển đã đoán trước. Hoàng đế chuẩn bị câu cá, hoàng đế thả dây dài để con cá mắc câu, Ôn Uyển phụ trách bắt cá.
Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Đây là động tác trong khoảng thời gian gần đây Ôn Uyển thường xuyên làm: “Cậu hoàng đế có biết việc này nguy hiểm thế nào hay không ah?” Kinh thành rối loạn, thì hậu phương sẽ rối loạn. Đến lúc đó nàng vạn nhất trấn thủ không được kinh thành thì phải làm sao bây giờ? Dù sao mấy hoàng tử đó mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Hạ Ảnh nhìn bộ dáng Ôn Uyển mặt ủ mày chau: “Quận chúa, làm sao vậy?”
Ôn Uyển nói ra cho Hạ Ảnh: “Cậu hoàng đế rốt cuộc là muốn như thế nào ah? Dù ta có ba đầu sáu tay. Ta cũng không trấn được cả đám quan lại đó? Cung biến năm đó là bởi vì ta có thể tìm được kim bài lệnh tiễn, nhưng cũng có Hạ Dao giúp đỡ. Hiện tại trong kinh thành, còn có quân lính bên ngoài kinh thành có thể nghe theo điều khiển của ta sao? Cậu hoàng đế đến cùng muốn làm cái gì? Kinh thành một khi bất ổn. Đến lúc đó tiền tuyến phải làm sao bây giờ? Không công mà lui là chuyện nhỏ, sợ là sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.” Kinh thành rối loạn, thì rất có thể thiện hạ sẽ rối loạn theo. Đến lúc đó kẻ gặp nạn chính là ai. Tất nhiên là dân chúng rồi.
Hạ Ảnh nghe xong tiền căn hậu quả, nhìn Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Quận chúa yên tâm, sẽ không loạn đâu.” Về phần tại sao Hạ Ảnh lại tự tin như vậy, Ôn Uyển không được biết. Hiện tại Ôn Uyển phải làm là dựa theo kịch bản của hoàng đế mà hát tiếp.
Kỳ thật Ôn Uyển cũng không có gì phải sợ cả. Chỉ cần hoàng đế không có việc gì, nàng cái gì cũng không sợ. Đương nhiên, nếu như hoàng đế có việc. Hiện tại việc Ôn Uyển phải làm không phải giao thiệp tốt với thái tử. Mà là nghĩ cách tranh thủ thời gian an bài đường lui rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, bộ dạng trấn tĩnh đi qua đi lại trên mặt đất, không nhanh không chậm mà an bài công việc. Chẳng qua Ôn Uyển đối với việc Hạ Ảnh tự tin như vậy, vẫn còn có chút nghi kị: “Có phải ngươi có cái gì gạt ta hay không? Cậu hoàng đế cho ngươi át chủ bài gì?” Không nắm chắc bài sao có thể nắm chắc khí thế.
Hạ Ảnh lập tức lắc đầu: “Không có.”
Ôn Uyển cũng không hỏi nữa. Nhưng mà nghĩ đến cửa lớn nhà nàng lúc này đang có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, bây giờ mọi cử động của nàng đều chạy không khỏi con mắt của người khác. Hiện tại Ôn Uyển thấy vô cùng may mắn là khi hoàng đế xuất chinh đã đưa hai nhi tử đi. Nếu không, cứ tình huống như vậy, nàng thật sự là lo lắng đến điên. Thoáng chốc Ôn uyển lại ngẩn người rồi. Chỉ cần nghĩ đến nhi tử, Ôn Uyển sẽ ngẩn người.
Minh Duệ và Minh Cẩn ở trên thôn trang, ngoại trừ lo lắng cha mẹ ở kinh thành và biên thành, thì cuộc sống hàng ngày trôi qua rất là phong phú. Sau chuyện lần này Minh Cẩn thật sự đã hiểu chuyện rất nhiều, cũng ổn trọng rất nhiều rồi.
Hạ Dao nhìn thấy vậy trong lòng vừa chua xót lại vui mừng.
Võ Tinh và Hạ Dao chưa từng đi ra tiểu viện (ra tiểu viện cũng không có người biết rõ), ra ngoài đều là mấy tôi tớ. Bởi vì làm việc ít xuất hiện, cộng thêm lúc trước thả ra tiếng gió, những người địa phương cũng không hoài nghi gì.
Sơ hở thì không có lộ ra. Nhưng mà Minh Cẩn lại lộ tài rồi. Mỗi ngày ở trong phòng, buồn bực không chịu được. Minh Cẩn muốn lôi kéo Minh Duệ đi ra ngoài. Minh Duệ vừa cười vừa nói: “Buồn bực thì để cho Điêu thúc đi theo đệ ra ngoài đi một chút. Huynh thân thể không tốt sao có thể đi với đệ ra ngoài chơi được.” Đối ngoại là Hạ Dao thân thể không tốt, hài tử cùng đi theo. Cũng bởi vì tính tình Minh Cẩn, cho nên không có nói là Minh Cẩn. Hơn nữa còn một điều cần lo lắng chính là tướng mạo Minh Duệ rất giống Bạch Thế Niên. Ở hải khẩu này có không ít người tòng quân giải ngũ. Ai dám khẳng định thôn này không có một người nào giải ngũ trùng hợp lại từng bái kiến Bạch Thế Niên chứ? Đến lúc đó giải thích thế nào sẽ là một chuyện phiền phức. Cho nên hai người ở trước mặt thôn dân vẫn không có lộ mặt qua.
Minh Cẩn đi theo Điêu thị vệ đi dạo phía sau núi. Bắt được một con thỏ béo mập. Trời nóng, ở bờ suối rửa tay. Cũng thật là vừa đúng lúc, một người thôn dân làm việc bên ngoài không biết thế nào đi nằm ngủ ở bờ suối, thấy Minh Cẩn gầy nhỏ rửa tay bên trên có đeo hạt châu tê giác.
Cái hạt châu này là lễ vật Minh Duệ đưa cho Minh Cẩn, đồ vật quý trọng này ở trong mắt hai hài tử cũng không coi vào đâu. Nhưng mà trong mắt thôn dân, cái kia thật đúng là vật quý trọng nhưng hết lần này đến lần khác bị người thôn dân này biết được. Mà người thôn dân này là dân cờ bạc, có chút ánh mắt, biết rõ trên cổ tay Minh Cẩn đeo chuỗi hạt tử này giá trị một hai trăm lượng vàng, vậy trong nhà đó sẽ có bao nhiêu thứ tốt.
Thị vệ tất nhiên là phát hiện có người ẩn núp ở trong bụi cỏ. Liền liếc mắt nhìn nhau, hắn đang suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu không? Một người khác lắc đầu, bây giờ là dưới ban ngày ban mặt giết người, thứ nhất là sẽ chọc đến nhiều phiền toái, thứ hai cũng không muốn để cho Minh Cẩn chứng kiến.
Dân cờ bạc này cũng có một chút tâm nhãn đấy. Sau khi trở về lặng lẽ nghe ngóng, biết rõ đây là thê tử một phú thương mang theo nhi tử đến dưỡng bệnh. Bên người có mấy tôi tớ, mỗi tháng hai nam bộc sẽ có một người đi nội thành mua hàng hóa, lưu lại một nam bộc cùng ba phụ nữ và trẻ em giữ nhà.
Dân cờ bạc này nghe được tôi tớ mỗi lần đi ra ngoài đều mua được rất nhiều thứ tốt trở về, kết luận là người nhà có tiền. Dân cờ bạc nghĩ đến chính mình thiếu một khoản nợ lớn, vì vậy liền đem chủ ý đánh tới căn nhà ngói xanh này rồi.
Người này cũng không phải là không có đầu óc, lập tức rời khỏi thôn. Hai thị vệ một người đưa Minh Cẩn trở về, một người theo dõi người này, nhìn xem phải chăng bọn hắn bị người này phát hiện tung tích.
Kết quả thị vệ đi theo, nhìn thấy người nọ đi thị trấn mời mấy người muốn tiền mà không muốn mạng, đi làm thịt một đám dê béo nhà bọn hắn. Dựa theo người nọ nói, không làm thịt ăn thì rất đáng tiếc. Chỉ cầm một phối kiện( vật phối hợp trang phục) nhỏ đã trên trăm lượng. Mà trong nhà cũng đều là những người tay trói gà không chặt, lại là bên ngoài đến đây, không phải người địa phương. Cho dù chết cũng sẽ trở thành vụ án không đầu mối. Nhưng tiền tài ở trong đó, tất nhiên là có đến vài ngàn lượng.
Nguyệt hắc phong cao (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả).
Minh Cẩn biết là mình đã gây ra chuyện, cảm thấy rất vô tội. Hạ Dao khẽ thở dài: “Quận chúa một mực đều nói phải cẩn thận coi chừng, ta vẫn luôn rất cẩn thận đấy. Không ngờ vẫn gây ra chuyện rồi. Minh Cẩn, về sau phải cẩn thận hơn rồi. Không có chúng ta phân phó, không thể lại chạy loạn nữa.”
Minh Cẩn trải qua chuyện lần này, cũng thành thật hơn rồi. Mỗi ngày đi theo Minh Duệ học tập, luyện võ, loay hoay không dừng.
Thế nhưng lúc này Chương huyện lại xảy ra một án mạng đặc biệt lớn. Trong một nhà căn nhà bị chết bảy người, đều là những du côn lưu manh trong thành. Dân thành Chương huyện tất nhiên là vỗ tay vui mừng, những người này chết chưa hết tội. Nhưng mà Huyện lệnh và bộ khoái thì đau đầu rồi. Nguyên nhân cái chết, tra không ra. Trên người không có ngoại thương gì, cũng không có trúng độc, giống như là bỗng nhiên bảy người tự chết vậy. Cuối cùng cái án này trở thành nghi án chưa giải quyết của Chương huyện.
Bên phía biên thành, Bạch Thế Niên cũng rất lo lắng. Bạch Thế Niên cho rằng hoàng đế quá tự đại. Vì dẫn xuất nghịch tặc sau lưng đi ra, không tiếc hạ một bàn cờ loạn này. Ừ, hoàng đế đánh sai quân cờ không sao, nhưng lại đem Ôn Uyển đưa vào hiểm địa. Nếu như trong kinh thành thực sự xuất hiện phản loạn, bên người Ôn Uyển chỉ có 2000 người, có thể bảo vệ tốt nàng sao? Trong kinh thành và bên ngoài ngoài thành có đến hơn mười vạn đại quân, 2000 người có thể làm cái gì? Bạch Thế Niên không dám phản bác kế hoạch của hoàng đế, nhưng lại rất lo lắng.
Hoàng đế thấy bộ dáng Bạch Thế Niên lo lắng không thôi, thì cười lắc đầu: “Còn giống Đại Nguyên Soái biên quan không? Ngay cả một nửa của Ôn Uyển đều không bằng, cũng không biết lúc trước trẫm làm sao lại đem Ôn Uyển gả cho khanh.” Nhìn một cái vẻ mặt này xem, thật không có tiền đồ, người không biết còn tưởng có chuyện gì. Mỗi ngày đều ưu sầu, chỗ nào giống bộ dạng một Đại Nguyên Soái biên quan nên có, giống như rất uất ức vậy.
Bạch Thế Niên bị Hoàng đế triệt triệt để để khinh bỉ.
Bạch Thế Niên bị khinh bỉ một chút cũng không hổ thẹn, ngược lại mặt dày mày dạn hỏi hoàng đế: “Hoàng Thương, thật sự không sơ hở tý nào sao? Bây giờ chỉ còn một mình Ôn Uyển ở trong kinh thành thôi?” Hiện tại Ôn Uyển như một khối thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một ngụm. Hoàng đế không lo lắng nhưng hắn lo lắng. Thật vất vả mới thấy được hi vọng về nhà, hắn không muốn lão bà của mình gặp chuyện không may.
Hoàng đế thấy bộ dạng không có tiền đồ của Bạch Thế Niên, cười mắng: “May mắn là trẫm tự mình đến đốc chiến. Nếu không thì bộ dáng này của khanh trẫm thật sự lo lắng đó.” Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, sao có thể làm nên đại sự chứ? Trước kia còn cảm thấy Bạch Thế Niên là một nhân vật, kết quả bây giờ lại thật lề mề. Ừ, dường như cái này cũng không phải chuyện xấu gì?
Bạch Thế Niên trong lòng oán thầm. Nếu người không đến mà êm đẹp ở yên trong kinh thành. Ta cũng tránh được lo âu về sau, ở đâu mà có bộ dạng lo lắng này. Đem Ôn Uyển đặt ở vị trí nguy hiểm như vậy. Hắn có thể yên tâm sao? Hoàng đế có thể làm được, đó là bởi vì không phải con gái mình tất nhiên không đau lòng. Hơn nữa nữ nhi của người nhiều như vậy, mất một cũng không sao cả. Nhưng hắn chỉ có một thê tử thôi, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì?
Hoàng đế bất đắc dĩ, không thể không trấn an nam nhân đang bất an ở trước mắt: “Yên tâm, trẫm đã lập kế hoạch rồi, Ôn Uyển không có việc gì đâu. Còn có, Ôn Uyển mạnh hơn khanh nhiều. Dù nguy hiểm nó cũng có thể bảo vệ bản thân bình an.” Bạch Thế Niên so với Ôn Uyển, không phải chênh lệch chỉ một chút thôi đâu. Tại sao trước kia ông lại cảm thấy Bạch Thế Niên tốt chứ? Hiện tại nhìn lại thật sự là nhìn lầm ah!
Bạch Thế Niên trở lại doanh trướng của mình, thở dài một hơi. Diệp Tuần thấy thần sắc Bạch thế Niên bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Làm sao? Lại bị hoàng đế mắng sao?”
Bạch Thế Niên quan sát chung qunah, buông đầu nón trụ của mình xuống: “Không phải ngươi bảo ta phải nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản sao? Không bị mắng như vậy, mới là kỳ quái đó.” Đương nhiên, Bạch Thế Niên không phải diễn trò, mà thật sự lo lắng sợ hãi. Vì hắn không hề che dấu, không đè nén những mặt trái cảm xúc này nữa. Trái lại, hắn đem những mặt trái cảm xúc này toàn bộ bày ra. Là thật sự rõ ràng, không phải là giả để lừa gạt ánh mắt của hoàng đế.
Diệp Tuần bảo Bạch Thế Niên làm vậy là vì tốt cho Bạch Thế Niên. Lần này việc hoàng đế cần phải làm, Diệp Tuần cũng có thể suy đoán được ba bốn phần. Vợ chồng hai người đồng thời lập nhiều đại công, sau khi hoàng đế trở về kinh, địa vị hai người đó là khá nhạy cảm. Cho nên ý của Diệp Tuần là để cho Bạch Thế Niên yếu thế. Đương nhiên không phải biểu hiện rất yếu, nhưng lại biểu hiện chìm đắm vào nhi nữ tình trường. Nói cách khác, nhược điểm của Bạch Thế Niên là Ôn Uyển. Hoàng đế tín nhiệm Ôn Uyển, nhược điểm của Bạch Thế Niên lại là Ôn Uyển. Tất nhiên nghi kỵ sẽ ít đi một chút. Những điểm này cũng đều là Diệp Tuần phòng ngừa chu đáo.
Bạch Thế Niên cảm thấy rất có lý, nên cũng chiếu theo mà làm, hiệu quả không tệ. (Diệp Tuần nói: không phải hiệu quả không tệ, bản thân ngươi chính là một tên thê nô. Ta chỉ là bảo ngươi phát huy bản sắc thôi).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.