Quyển 7 - Chương 164: Hoàng đế bị trọng thương
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
24/12/2015
Tháng tám so với cái nắng gắt như lửa của tháng bảy, thì mát mẻ hơn một chút.
Lúc này Ôn Uyển lại không cảm thấy một chút mát mẻ, trái lại trong lòng tràn đầy lo lắng. Đã bảy ngày rồi, vẫn không có nhận được một phong chiến báo ở biên thành. Quỷ dị nhất chính là, chính thức không có, ngay cả con đường tin tức tư nhân cũng không có, giống như là con đường tin tức bị người ngăn chặn lại.
Ôn Uyển lo lắng hỏi Hạ Ảnh: “Có tin tức hay không?” Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh lắc đầu, trên mặt tràn đầy sầu lo. Hai tay nhịn không được quấn cùng một chỗ. Loại tình huống này quá khác thường rồi, khác thường đến mức làm cho Ôn Uyển hoài nghi có phải biên thành xảy ra đại sự gì hay không?
Quả nhiên, vào ngày thứ chín kể từ khi mất đi tin tức ở biên thành, Ôn Uyển nhận được một tin tức như sấm sét giữa trời quang. Hoàng đế bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.
Ôn Uyển nghe được tin tức này, cả người đều sụp đổ, ngã nhào trên mặt đất. Hạ Ảnh bên cạnh lập tức đỡ Ôn Uyển ngồi lên trên ghế: “Quận chúa đừng hoảng hốt, tin tức này không nhất định là sự thật. Đợi hai ngày nữa, biên thành nhất định sẽ có tin tức đến.”
Vừa rồi Ôn Uyển bị kích động quá, lúc này tỉnh táo lại liền cảm thấy việc này có vô số điểm đáng ngờ. Ừ, muốn nói hiện tại hoàng đế bệnh nặng nguy tại sớm tối sau đó băng hà rồi, thì Ôn Uyển sẽ tin tưởng. Nhưng mà bị thích khách làm cho trọng thương, vậy thì quá hoang đường như chuyện một ngàn lẻ một đêm. Lúc hoàng đế tuổi trẻ, thân mình ở hoàn cảnh xấu cũng gặp vô số lần ám sát, tuy nhiên đều bình an, hiện tại trở thành hoàng đế, bên người cao thủ lớp lớp, còn có người thần kinh đi ám sát thành công, bị trọng thương sắp chết rồi. Cái này không phải buồn cười sao?
Ôn Uyển nhăn lông mày: “Cậu hoàng đế bị ám sát trọng thương hôn mê bất tỉnh. Chuyện lớn như vậy nếu không phải từ biên thành truyền tới đây. Người khác cũng không nói bừa được. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Chuyện này điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Tuy Ôn Uyển hoài nghi có chỗ giả dối nào đó, nhưng mà trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Hạ Ảnh trấn an Ôn Uyển nói: “Quận chúa đừng nóng vội, qua hai ngày sẽ nữa có tin tức. Đợi nhận được tin tức rồi nói sau. Quận chúa yên tâm, bên người hoàng thượng cao thủ vô số, thích khách kia đâu có thể tiếp cận được, nhất định là truyền sai.”
Ôn Uyển lắc đầu, xác suất ám sát quá thấp, mà khả năng truyền sai cũng không lớn. Ôn Uyển liên tiếp thở dài, hi vọng chuyện này thật sự chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
Đáng tiếc Ôn Uyển cho rằng sợ bóng sợ gió một hồi, thì trong kinh thành lại càng truyền càng mạnh liệt. Cuối cùng rơi vào tai nàng thì nói kỳ thật hoàng đế đã băng hà rồi. Chỉ là che giấu tin tức, nói thành trọng thương chưa tỉnh thôi.
Sắc mặt Ôn Uyển lạnh lẽo, vỗ bàn: “Tin tức truyền đi nhanh như vậy. Tình hình Thái tử cùng Ngũ hoàng tử còn có Lục hoàng tử bên kia như thế nào?”
Sắc mặt Hạ Ảnh cũng rất khó coi: “Quận chúa, thái tử đã nổi lên lòng bất chính rồi. Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đối với việc này đều sống chết mặc bây.” Nếu nói lúc trước thái tử còn có điều băn khoăn, vậy thì bây giờ đã ném hết tất cả cố kỵ vốn có, có một loại cảm giác rốt cục cũng được xoay người làm chủ nhân. Đương nhiên, trên mặt vẫn giả dạng bộ dáng rất bi thương, trong bí mật thì đã có động tác.
Thái Tử phi cũng có cảm giác giống Ôn Uyển, nàng cũng hiểu được tin tức này rất khác thường. Hoàng đế ở trong vạn quân mà bị ám sát. Được rồi, coi như hơn mười vạn quân kia đều bất tài cả. Vậy Ngự Lâm quân bên người hoàng đế ở đâu? Thị vệ thiếp thân bên người đâu? Tất cả đều chết sạch sao? Hoàng đế bị ám sát thành công, hiện tại trọng thương sắp chết, căn bản là không phù hợp logic.
Thái Tử phi thấy thái tử muộn như vậy vẫn chưa từ trong hoàng cung trở về, liền thấy lo lắng. Mặc dù nói thái tử là thái tử một quốc gia, nhưng lại không có đạo lý nghỉ đêm ở trong hoàng cung. Hậu cung còn nhiều phi tử trẻ tuổi như vậy, tình ngay lý gian, khó tránh được hiềm nghi.
Mãi cho đến nửa điên, thái tử mới trở lại Đông cung.
Thái tử phi vội vàng cho người đi mời. Thế nhưng mà nhận được tin tức, Thái tử đã đi Thúy Linh cung. Đợi đến hừng đông ngày hôm sau, thái tử lại đi xử lý triều chính.
Thái Tử phi nghĩ đến lại lo lắng bất an. Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng liền muốn đến đi xem thái độ của Ôn Uyển là gì? “Bãi giá, ta muốn đi phủ Tôn Quý Quận chúa.”
Ôn Uyển nghe được tin kiệu của Thái Tử phi Hải Như Vũ đến phủ Quận chúa, người tới nói Thái tử phi muốn gặp Quận chúa. Ôn Uyển nghe được là ‘muốn’, mà cũng không phải là ‘mong muốn’, liền nở nụ cười: “Hải Như Vũ cẩn thận từng li từng tý nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng nàng sẽ một mực cẩn thận. Không ngờ cũng giống thái tử, bị áp chế nhiều năm như vậy đáy lòng vẫn có oán khí. Dù cẩn thận thế nào thì cũng là người.” Nếu trước kia Hải Như Vũ muốn tới phủ Quận chúa, lần nào mà không phải đưa thiếp mời tới trước. Cho dù bái thiếp không được nhận lấy, cũng rất khách khí. Nhưng lần này lại một chút cũng không khách khí.
Ôn Uyển cũng biết, kỳ thật Hải Như Vũ rất vất vả. Ngẫm lại đường đường là một Thái Tử phi, ở trong đám nữ nhân coi như lão Nhị rồi. Qua nhiều năm như vậy lại phải lấy lòng nàng, cũng thật sự là làm khó nàng ta.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói “Thân thể ta không khoẻ, nên không đi ra ngoài đón. Mời Thái Tử phi vào nhà nói chuyện a!” Nói xong, Ôn Uyển nằm lên giường luôn.
Thái Tử phi vừa đến cửa phủ Quận chúa, đã được Hạ Ngữ tự mình đón đi vào, vừa đi vừa giải thích nói: “Thái Tử phi, hôm qua Quận chúa vừa nghe được Hoàng Thượng bị trọng thương, thoáng chốc liền ngất đi. Lúc này vẫn còn nằm ở trên giường không đứng dậy nổi.”
Thái Tử phi kinh ngạc, nếu như Ôn Uyển hôn mê bất tỉnh, thì nên mời thái y mới đúng. Thế nhưng hôm qua Thái Tử phi nhớ rõ phủ Quận chúa không có gọi thái y.
Thái Tử phi mang theo nghi kị tiến vào tiểu viện.
Trong viện không khí trong trẻo mát lành, đến trong phòng cũng không ngửi thấy một chút mùi vị thuốc. Hải Như Vũ đi vào phòng ngủ, thấy lúc này Ôn Uyển đang dựa vào một cái gối ôm màu xanh lá mạ, mặc một thân quần áo đỏ tươi, trên đầu vẫn còn mạt ngạch (*) màu hồng phấn. Lúc này sắc mặt Ôn Uyển có chút nhợt nhạt, nhìn xem hình như bộ dạng thân thể không khoẻ.
Ôn Uyển giơ tay lên: “Thân thể không khoẻ nên không đi ra ngoài nghênh đón tẩu được, đừng trách móc ta.” Trước kia Hải Như Vũ đến, tuy Ôn Uyển không tới cửa nghênh đón, nhưng mà thường xuyên ra tiểu viện đón người.
Hải Như Vũ nhìn bộ dáng Ôn Uyển nói chuyện hữu khí vô lực, trong mắt có chút hồ nghi. Bộ dạng này của Ôn Uyển, hẳn là Hoàng Thượng thật sự trọng thương. Không nên nha!
Nhưng Hạ Ảnh lại không chút khách khí nói: “Bộ dạng Quận chúa như vậy, đại phu nói phải cố gắng tĩnh tâm dưỡng bệnh, không thể vất vả. Nhưng mà Thái Tử phi là khách quý, người khác thì đừng nói tới.” Lời ám chỉ của Hạ Ảnh là có việc thì nói, không có việc gì thì để cho Quận chúa sớm nghỉ ngơi đi!
Sắc mặt Hải Như Vũ cứng đờ, trong khoảng thời gian này ai nói chuyện với nàng đều khách khí cả. Vừa đến phủ Quận chúa lại đụng phải cọng rơm cứng như vậy.
Hải Như Vũ nhìn về phía Ôn Uyển, Ôn Uyển cười nhạt một tiếng: “Thân thể ta không khỏe, đại phu nói phải tĩnh tâm dưỡng bệnh. Cũng là lúc trước ta quá vất vả rồi, mới có thể nóng giận công tâm.” Nói đến đây, trong mắt lại ngấn lệ: “Còn không biết rốt cuộc là tình huống gì. Như Vũ, bên phía Thái Tử có nhận được tin tức mới nhất không? Tin tức này là truyền sai, đúng không?” Hạ Ảnh đang chuẩn bị đưa khăn cho Ôn Uyển. Ôn Uyển lại không cần khăn, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hải Như Vũ vốn là có ý dò xét Ôn Uyển, thuận tiện cũng qua thăm nhi tử một chút. Lại không ngờ Ôn Uyển thật sự bị bệnh, bộ dạng như vậy không làm giả được: “Ôn Uyển, muội bệnh mà không mời thái y sao? Mời thái y nào vậy?”
Ôn Uyển mời đại phu, không phải ai khác, chính là lão ngự y về hưu Vương thái y. Thái y của hậu cung Ôn Uyển không tin được, mấy thái y tin được đều bị Hoàng đế đưa đến biên thành rồi. Không có biện pháp, chỉ đành lôi lão Vương thái y ra làm đại ân thôi.
Sắc mặt Hải Như Vũ không lộ ra, nhưng trong lòng đã có ý khác rồi, trấn an vài câu xong thì gọi Linh Đông tới. Thấy Linh Đông gầy hết nửa vòng, rất là đau lòng.
Ôn Uyển không chút ngại ngùng nói: “Gần đây bề bộn nhiều chuyện, cũng không có thời gian lo lắng cho Linh Đông. May mà đứa bé này hiểu chuyện, một mực ở bên người Minh Cẩn. Linh Đông, cô cô cũng bị bệnh rồi, đoạn thời gian này không thể dạy bảo con cái gì. Con quay trở lại Đông cung với mẫu phi đi thôi! Đợi thân thể cô cô tốt rồi thì đón con tới!” Chuyện của Minh Cẩn, không biết sau khi Linh Đông trở về có nói hay không? Thật mỏi mắt mong chờ a!
Hải Như Vũ còn chưa mở miệng nói, Linh Đông đã lắc đầu trước: “Không được, cô cô, bây giờ thân thể người không tốt. Dượng cùng bọn Minh Duệ đều không có ở bên cạnh. Minh Cẩn còn nằm ở trên giường dưỡng thương. Thời điểm này sao con có thể bỏ đi chứ?” Minh Cẩn bị thương còn chưa khỏe, Ôn Uyển cũng không cho người thăm viếng, một mực làm ổ trên giường.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông một cái, quay người nói với Như Vũ: “Như Vũ, ngươi hãy mang theo Linh Đông trở về đi ! Cái phủ đệ này cũng không biết còn có mấy ngày thời gian bình yên.” Ẩn ý của Ôn Uyển là không biết lúc nào cái thanh đao kia sẽ mổ sẻ nàng ra.
Hải Như Vũ trong lòng lộp bộp: “Muội đó, mệt nhọc quá độ mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi. Linh Đông nói cũng phải, muội đang bị bệnh, Minh Cẩn vẫn không thể xuống giường. Linh Đông tuy không làm được cái gì, nhưng mà cũng có thể giúp đỡ chiếu cố không phải sao? Cố gắng dưỡng bệnh đi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ôn Uyển cười khổ một tiếng, không có trả lời.
Sau khi Thái Tử phi đi ra ngoài, ngồi lên xe ngựa sắc mặt mới nổi lên nghi hoặc: “Ma ma, ngươi xem Ôn Uyển có phải sinh bệnh thật hay không?” Vừa rồi Dung ma ma một mực đi theo Thái Tử phi.
Dung ma ma cũng không quả quyết được: “Mặc kệ Quận chúa sinh bệnh hay không sinh bệnh, đều không có sao.” Nếu Hoàng đế đã không còn, chỗ dựa lớn nhất của Ôn Uyển Quận chúa sẽ không còn. Vẫn không phải là tùy ý Thái tử nhào nặn sao? Cho nên, lo nghĩ cũng là rất bình thường đấy. Nhưng nói hoàng đế không có việc gì, nếu thật sự không có việc gì, cũng không cần thời gian lâu vậy mà vận không có tin tức đến.
Thái Tử phi ngẫm lại, lắc đầu: “Không đúng, Ôn Uyển không phải người có thể để người ta tùy ý nhào nặn. Ta cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.” Ôn Uyển là người nào, người có thể điều binh khiển tướng, sẽ bị người ta tùy ý nắm giữ vận mệnh sao? Chỉ là đến cùng chỗ nào không đúng, nàng lại không nói được cái nguyên cớ ra. Hải Như Vũ chuẩn bị đợi Ôn Uyển khoẻ hơn, sẽ gọi Linh Đông về nhà một chuyến.
Ôn Uyển đợi Hải Như Vũ đi rồi, vén chăn lên, đứng dậy, bưng một ly nước ấm uống. Sau khi uống xong thì lâm vào trầm tư.
Hạ Ảnh đứng chờ ở bên cạnh. Ôn Uyển đặt chén trà xuống rồi nói: “Hạ Ảnh, tìm người, đưa Minh Cẩn đến hải khẩu đi.”
Hạ Ảnh đối với tư duy nhảy cóc của Ôn Uyển theo không kịp: “Quận chúa, vì sao đang lúc ở trên đầu sóng ngọn gió lại muốn đem Minh Cẩn đưa đi. Cái này…”
Đôi mắt của Ôn Uyển đặt ở trên cái bàn tròn gỗ lim, vuốt ve bức hoạ thêu trên khăn trải bàn: “Chính vì danh tiếng, mới phải để Minh Cẩn đi. Nếu không những người này làm sao biết ta lòng dạ rối loạn. Không cho bọn hắn bắt được cái đuôi, bắt được nhược điểm của ta, thì những người này làm sao chịu động.”
Hạ Ảnh trợn mắt há mồm: “Quận chúa, ý của người…”
Ôn Uyển đứng lên: “Ta vốn chỉ hoài nghi, nhưng sau khi gặp Hải Như Vũ, ta mới dám xác định. Hải Như Vũ gần đây trầm ổn, thế nhưng ngay cả Hải Như Vũ đều có chút kìm nén không được rồi. Người ở phía sau tất nhiên cũng không khác. Đã như vậy, thì hãy để cho bọn hắn tin tưởng nhiều một chút. Đợi sau khi tin tức của ngươi đến, lập tức an bài Minh Cẩn ra kinh.”
Ôn Uyển hoài nghi, cái gọi là thích khách ám sát, hoàng đế trọng thương chưa tỉnh, đều là giả. Mọi chuyện rất có thể là hoàng đế cố ý, cố ý phát ra tin tức này, sau đó truyền trở lại kinh thành. Muốn trong kinh thành loạn lên. Nước dậy sóng, thì yêu ma quỷ quái khắp nơi cũng phải hiện thân rồi.
Lúc này Ôn Uyển lại không cảm thấy một chút mát mẻ, trái lại trong lòng tràn đầy lo lắng. Đã bảy ngày rồi, vẫn không có nhận được một phong chiến báo ở biên thành. Quỷ dị nhất chính là, chính thức không có, ngay cả con đường tin tức tư nhân cũng không có, giống như là con đường tin tức bị người ngăn chặn lại.
Ôn Uyển lo lắng hỏi Hạ Ảnh: “Có tin tức hay không?” Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh lắc đầu, trên mặt tràn đầy sầu lo. Hai tay nhịn không được quấn cùng một chỗ. Loại tình huống này quá khác thường rồi, khác thường đến mức làm cho Ôn Uyển hoài nghi có phải biên thành xảy ra đại sự gì hay không?
Quả nhiên, vào ngày thứ chín kể từ khi mất đi tin tức ở biên thành, Ôn Uyển nhận được một tin tức như sấm sét giữa trời quang. Hoàng đế bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.
Ôn Uyển nghe được tin tức này, cả người đều sụp đổ, ngã nhào trên mặt đất. Hạ Ảnh bên cạnh lập tức đỡ Ôn Uyển ngồi lên trên ghế: “Quận chúa đừng hoảng hốt, tin tức này không nhất định là sự thật. Đợi hai ngày nữa, biên thành nhất định sẽ có tin tức đến.”
Vừa rồi Ôn Uyển bị kích động quá, lúc này tỉnh táo lại liền cảm thấy việc này có vô số điểm đáng ngờ. Ừ, muốn nói hiện tại hoàng đế bệnh nặng nguy tại sớm tối sau đó băng hà rồi, thì Ôn Uyển sẽ tin tưởng. Nhưng mà bị thích khách làm cho trọng thương, vậy thì quá hoang đường như chuyện một ngàn lẻ một đêm. Lúc hoàng đế tuổi trẻ, thân mình ở hoàn cảnh xấu cũng gặp vô số lần ám sát, tuy nhiên đều bình an, hiện tại trở thành hoàng đế, bên người cao thủ lớp lớp, còn có người thần kinh đi ám sát thành công, bị trọng thương sắp chết rồi. Cái này không phải buồn cười sao?
Ôn Uyển nhăn lông mày: “Cậu hoàng đế bị ám sát trọng thương hôn mê bất tỉnh. Chuyện lớn như vậy nếu không phải từ biên thành truyền tới đây. Người khác cũng không nói bừa được. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Chuyện này điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Tuy Ôn Uyển hoài nghi có chỗ giả dối nào đó, nhưng mà trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Hạ Ảnh trấn an Ôn Uyển nói: “Quận chúa đừng nóng vội, qua hai ngày sẽ nữa có tin tức. Đợi nhận được tin tức rồi nói sau. Quận chúa yên tâm, bên người hoàng thượng cao thủ vô số, thích khách kia đâu có thể tiếp cận được, nhất định là truyền sai.”
Ôn Uyển lắc đầu, xác suất ám sát quá thấp, mà khả năng truyền sai cũng không lớn. Ôn Uyển liên tiếp thở dài, hi vọng chuyện này thật sự chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
Đáng tiếc Ôn Uyển cho rằng sợ bóng sợ gió một hồi, thì trong kinh thành lại càng truyền càng mạnh liệt. Cuối cùng rơi vào tai nàng thì nói kỳ thật hoàng đế đã băng hà rồi. Chỉ là che giấu tin tức, nói thành trọng thương chưa tỉnh thôi.
Sắc mặt Ôn Uyển lạnh lẽo, vỗ bàn: “Tin tức truyền đi nhanh như vậy. Tình hình Thái tử cùng Ngũ hoàng tử còn có Lục hoàng tử bên kia như thế nào?”
Sắc mặt Hạ Ảnh cũng rất khó coi: “Quận chúa, thái tử đã nổi lên lòng bất chính rồi. Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đối với việc này đều sống chết mặc bây.” Nếu nói lúc trước thái tử còn có điều băn khoăn, vậy thì bây giờ đã ném hết tất cả cố kỵ vốn có, có một loại cảm giác rốt cục cũng được xoay người làm chủ nhân. Đương nhiên, trên mặt vẫn giả dạng bộ dáng rất bi thương, trong bí mật thì đã có động tác.
Thái Tử phi cũng có cảm giác giống Ôn Uyển, nàng cũng hiểu được tin tức này rất khác thường. Hoàng đế ở trong vạn quân mà bị ám sát. Được rồi, coi như hơn mười vạn quân kia đều bất tài cả. Vậy Ngự Lâm quân bên người hoàng đế ở đâu? Thị vệ thiếp thân bên người đâu? Tất cả đều chết sạch sao? Hoàng đế bị ám sát thành công, hiện tại trọng thương sắp chết, căn bản là không phù hợp logic.
Thái Tử phi thấy thái tử muộn như vậy vẫn chưa từ trong hoàng cung trở về, liền thấy lo lắng. Mặc dù nói thái tử là thái tử một quốc gia, nhưng lại không có đạo lý nghỉ đêm ở trong hoàng cung. Hậu cung còn nhiều phi tử trẻ tuổi như vậy, tình ngay lý gian, khó tránh được hiềm nghi.
Mãi cho đến nửa điên, thái tử mới trở lại Đông cung.
Thái tử phi vội vàng cho người đi mời. Thế nhưng mà nhận được tin tức, Thái tử đã đi Thúy Linh cung. Đợi đến hừng đông ngày hôm sau, thái tử lại đi xử lý triều chính.
Thái Tử phi nghĩ đến lại lo lắng bất an. Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng liền muốn đến đi xem thái độ của Ôn Uyển là gì? “Bãi giá, ta muốn đi phủ Tôn Quý Quận chúa.”
Ôn Uyển nghe được tin kiệu của Thái Tử phi Hải Như Vũ đến phủ Quận chúa, người tới nói Thái tử phi muốn gặp Quận chúa. Ôn Uyển nghe được là ‘muốn’, mà cũng không phải là ‘mong muốn’, liền nở nụ cười: “Hải Như Vũ cẩn thận từng li từng tý nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng nàng sẽ một mực cẩn thận. Không ngờ cũng giống thái tử, bị áp chế nhiều năm như vậy đáy lòng vẫn có oán khí. Dù cẩn thận thế nào thì cũng là người.” Nếu trước kia Hải Như Vũ muốn tới phủ Quận chúa, lần nào mà không phải đưa thiếp mời tới trước. Cho dù bái thiếp không được nhận lấy, cũng rất khách khí. Nhưng lần này lại một chút cũng không khách khí.
Ôn Uyển cũng biết, kỳ thật Hải Như Vũ rất vất vả. Ngẫm lại đường đường là một Thái Tử phi, ở trong đám nữ nhân coi như lão Nhị rồi. Qua nhiều năm như vậy lại phải lấy lòng nàng, cũng thật sự là làm khó nàng ta.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói “Thân thể ta không khoẻ, nên không đi ra ngoài đón. Mời Thái Tử phi vào nhà nói chuyện a!” Nói xong, Ôn Uyển nằm lên giường luôn.
Thái Tử phi vừa đến cửa phủ Quận chúa, đã được Hạ Ngữ tự mình đón đi vào, vừa đi vừa giải thích nói: “Thái Tử phi, hôm qua Quận chúa vừa nghe được Hoàng Thượng bị trọng thương, thoáng chốc liền ngất đi. Lúc này vẫn còn nằm ở trên giường không đứng dậy nổi.”
Thái Tử phi kinh ngạc, nếu như Ôn Uyển hôn mê bất tỉnh, thì nên mời thái y mới đúng. Thế nhưng hôm qua Thái Tử phi nhớ rõ phủ Quận chúa không có gọi thái y.
Thái Tử phi mang theo nghi kị tiến vào tiểu viện.
Trong viện không khí trong trẻo mát lành, đến trong phòng cũng không ngửi thấy một chút mùi vị thuốc. Hải Như Vũ đi vào phòng ngủ, thấy lúc này Ôn Uyển đang dựa vào một cái gối ôm màu xanh lá mạ, mặc một thân quần áo đỏ tươi, trên đầu vẫn còn mạt ngạch (*) màu hồng phấn. Lúc này sắc mặt Ôn Uyển có chút nhợt nhạt, nhìn xem hình như bộ dạng thân thể không khoẻ.
Ôn Uyển giơ tay lên: “Thân thể không khoẻ nên không đi ra ngoài nghênh đón tẩu được, đừng trách móc ta.” Trước kia Hải Như Vũ đến, tuy Ôn Uyển không tới cửa nghênh đón, nhưng mà thường xuyên ra tiểu viện đón người.
Hải Như Vũ nhìn bộ dáng Ôn Uyển nói chuyện hữu khí vô lực, trong mắt có chút hồ nghi. Bộ dạng này của Ôn Uyển, hẳn là Hoàng Thượng thật sự trọng thương. Không nên nha!
Nhưng Hạ Ảnh lại không chút khách khí nói: “Bộ dạng Quận chúa như vậy, đại phu nói phải cố gắng tĩnh tâm dưỡng bệnh, không thể vất vả. Nhưng mà Thái Tử phi là khách quý, người khác thì đừng nói tới.” Lời ám chỉ của Hạ Ảnh là có việc thì nói, không có việc gì thì để cho Quận chúa sớm nghỉ ngơi đi!
Sắc mặt Hải Như Vũ cứng đờ, trong khoảng thời gian này ai nói chuyện với nàng đều khách khí cả. Vừa đến phủ Quận chúa lại đụng phải cọng rơm cứng như vậy.
Hải Như Vũ nhìn về phía Ôn Uyển, Ôn Uyển cười nhạt một tiếng: “Thân thể ta không khỏe, đại phu nói phải tĩnh tâm dưỡng bệnh. Cũng là lúc trước ta quá vất vả rồi, mới có thể nóng giận công tâm.” Nói đến đây, trong mắt lại ngấn lệ: “Còn không biết rốt cuộc là tình huống gì. Như Vũ, bên phía Thái Tử có nhận được tin tức mới nhất không? Tin tức này là truyền sai, đúng không?” Hạ Ảnh đang chuẩn bị đưa khăn cho Ôn Uyển. Ôn Uyển lại không cần khăn, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hải Như Vũ vốn là có ý dò xét Ôn Uyển, thuận tiện cũng qua thăm nhi tử một chút. Lại không ngờ Ôn Uyển thật sự bị bệnh, bộ dạng như vậy không làm giả được: “Ôn Uyển, muội bệnh mà không mời thái y sao? Mời thái y nào vậy?”
Ôn Uyển mời đại phu, không phải ai khác, chính là lão ngự y về hưu Vương thái y. Thái y của hậu cung Ôn Uyển không tin được, mấy thái y tin được đều bị Hoàng đế đưa đến biên thành rồi. Không có biện pháp, chỉ đành lôi lão Vương thái y ra làm đại ân thôi.
Sắc mặt Hải Như Vũ không lộ ra, nhưng trong lòng đã có ý khác rồi, trấn an vài câu xong thì gọi Linh Đông tới. Thấy Linh Đông gầy hết nửa vòng, rất là đau lòng.
Ôn Uyển không chút ngại ngùng nói: “Gần đây bề bộn nhiều chuyện, cũng không có thời gian lo lắng cho Linh Đông. May mà đứa bé này hiểu chuyện, một mực ở bên người Minh Cẩn. Linh Đông, cô cô cũng bị bệnh rồi, đoạn thời gian này không thể dạy bảo con cái gì. Con quay trở lại Đông cung với mẫu phi đi thôi! Đợi thân thể cô cô tốt rồi thì đón con tới!” Chuyện của Minh Cẩn, không biết sau khi Linh Đông trở về có nói hay không? Thật mỏi mắt mong chờ a!
Hải Như Vũ còn chưa mở miệng nói, Linh Đông đã lắc đầu trước: “Không được, cô cô, bây giờ thân thể người không tốt. Dượng cùng bọn Minh Duệ đều không có ở bên cạnh. Minh Cẩn còn nằm ở trên giường dưỡng thương. Thời điểm này sao con có thể bỏ đi chứ?” Minh Cẩn bị thương còn chưa khỏe, Ôn Uyển cũng không cho người thăm viếng, một mực làm ổ trên giường.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông một cái, quay người nói với Như Vũ: “Như Vũ, ngươi hãy mang theo Linh Đông trở về đi ! Cái phủ đệ này cũng không biết còn có mấy ngày thời gian bình yên.” Ẩn ý của Ôn Uyển là không biết lúc nào cái thanh đao kia sẽ mổ sẻ nàng ra.
Hải Như Vũ trong lòng lộp bộp: “Muội đó, mệt nhọc quá độ mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi. Linh Đông nói cũng phải, muội đang bị bệnh, Minh Cẩn vẫn không thể xuống giường. Linh Đông tuy không làm được cái gì, nhưng mà cũng có thể giúp đỡ chiếu cố không phải sao? Cố gắng dưỡng bệnh đi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ôn Uyển cười khổ một tiếng, không có trả lời.
Sau khi Thái Tử phi đi ra ngoài, ngồi lên xe ngựa sắc mặt mới nổi lên nghi hoặc: “Ma ma, ngươi xem Ôn Uyển có phải sinh bệnh thật hay không?” Vừa rồi Dung ma ma một mực đi theo Thái Tử phi.
Dung ma ma cũng không quả quyết được: “Mặc kệ Quận chúa sinh bệnh hay không sinh bệnh, đều không có sao.” Nếu Hoàng đế đã không còn, chỗ dựa lớn nhất của Ôn Uyển Quận chúa sẽ không còn. Vẫn không phải là tùy ý Thái tử nhào nặn sao? Cho nên, lo nghĩ cũng là rất bình thường đấy. Nhưng nói hoàng đế không có việc gì, nếu thật sự không có việc gì, cũng không cần thời gian lâu vậy mà vận không có tin tức đến.
Thái Tử phi ngẫm lại, lắc đầu: “Không đúng, Ôn Uyển không phải người có thể để người ta tùy ý nhào nặn. Ta cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.” Ôn Uyển là người nào, người có thể điều binh khiển tướng, sẽ bị người ta tùy ý nắm giữ vận mệnh sao? Chỉ là đến cùng chỗ nào không đúng, nàng lại không nói được cái nguyên cớ ra. Hải Như Vũ chuẩn bị đợi Ôn Uyển khoẻ hơn, sẽ gọi Linh Đông về nhà một chuyến.
Ôn Uyển đợi Hải Như Vũ đi rồi, vén chăn lên, đứng dậy, bưng một ly nước ấm uống. Sau khi uống xong thì lâm vào trầm tư.
Hạ Ảnh đứng chờ ở bên cạnh. Ôn Uyển đặt chén trà xuống rồi nói: “Hạ Ảnh, tìm người, đưa Minh Cẩn đến hải khẩu đi.”
Hạ Ảnh đối với tư duy nhảy cóc của Ôn Uyển theo không kịp: “Quận chúa, vì sao đang lúc ở trên đầu sóng ngọn gió lại muốn đem Minh Cẩn đưa đi. Cái này…”
Đôi mắt của Ôn Uyển đặt ở trên cái bàn tròn gỗ lim, vuốt ve bức hoạ thêu trên khăn trải bàn: “Chính vì danh tiếng, mới phải để Minh Cẩn đi. Nếu không những người này làm sao biết ta lòng dạ rối loạn. Không cho bọn hắn bắt được cái đuôi, bắt được nhược điểm của ta, thì những người này làm sao chịu động.”
Hạ Ảnh trợn mắt há mồm: “Quận chúa, ý của người…”
Ôn Uyển đứng lên: “Ta vốn chỉ hoài nghi, nhưng sau khi gặp Hải Như Vũ, ta mới dám xác định. Hải Như Vũ gần đây trầm ổn, thế nhưng ngay cả Hải Như Vũ đều có chút kìm nén không được rồi. Người ở phía sau tất nhiên cũng không khác. Đã như vậy, thì hãy để cho bọn hắn tin tưởng nhiều một chút. Đợi sau khi tin tức của ngươi đến, lập tức an bài Minh Cẩn ra kinh.”
Ôn Uyển hoài nghi, cái gọi là thích khách ám sát, hoàng đế trọng thương chưa tỉnh, đều là giả. Mọi chuyện rất có thể là hoàng đế cố ý, cố ý phát ra tin tức này, sau đó truyền trở lại kinh thành. Muốn trong kinh thành loạn lên. Nước dậy sóng, thì yêu ma quỷ quái khắp nơi cũng phải hiện thân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.