Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 110: hội đấu giá

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

12/12/2014

Sau khi Ôn Uyển trở về liền toàn tâm vùi đầu vào trù tính nên hành động thế nào, tính toán đến cảm thấy không sai biệt lắm Ôn Uyển mới đi tìm hoàng đế.

Hoàng đế rất vui mừng, tuy nhiên lại phải có một con dê làm mồi. Bởi vì Ôn Uyển không tiện ra mặt nên con dê này nghiễm nhiên Hạo Thân vương được chọn lựa đầu tiên.

Hạo Thân vương buồn cười: ” Việc ngân hàng lúc trước ta còn tưởng rằng cháu muốn ta làm cái gì. Không ngờ cháu lại muốn cầm mặt của ta đi làm mặt tiền cho cửa hàng của cháu. Lần trước là vụ làm ăn của Lưu Ly phường. Sự tình lần này cháu không nên đem mặt ta ra làm mặt tiền cho cửa hàng tiếp nữa nhé.”

Ôn Uyển thúc bách: “Dạ, việc này không chỉ có việc mặt tiền của cửa hàng mà còn có chuyện phạm tội, cũng không phải việc ông chú nguyện ý hay không nguyện ý làm.”

Hạo thân vương vừa cười ha ha vừa nói chính mình không sợ đắc tội ai. Sau khi Ôn Uyển nghe xong mới đưa bản thảo mình làm cho ông ấy xem. Bản thảo lần này so với lần trước càng thêm kỹ càng. Hoàng đế nhìn qua cho rằng cũng không tệ còn khen thưởng Ôn Uyển một phen.

Sau khi Hạo thân vương xem xong cảm thấy không tệ, nhưng cũng nói: “Chỉ lo sẽ có người nói đoạt lợi của thương hộ, đối với thanh danh của Hoàng Thượng có điểm không tốt.”

Ôn Uyển vứt một ánh mắt khinh thường: “Hừ, ai muốn đệ lên sổ con. Được, liền cho hắn đi kiếm bạc đi. Những quan viên này mỗi ngày đều kêu nghèo, còn cậu hoàng đế mỗi ngày đều vì tiền bạc mà phát sầu. Hiện tại cháu có biện pháp tốt có thể trù tính được một số lớn tiền bạc, bọn hắn còn dám nói. Còn nói nhảm nhiều nữa cháu sẽ giam bọn hắn lại, để cho bọn hắn một tháng mỗi ngày đều được uống cháo loãng.”

Đây là lần đầu tiên Hạo thân vương chứng kiến bộ dáng hung hăng càn quấy bá đạo của Ôn Uyển, cười ha ha: “Tốt, có khí thế, cuối cùng cũng đã trưởng thành. Còn nhớ trước kia có chuyện gì là cháu liền co rúm lại, không phải trốn đi khóc thì chính là chạy đến thôn trang lảng tránh. Ha ha, tốt, như vậy tốt. Nhưng mà biện pháp này của cháu xác thực sẽ đắc tội với một số người. Sợ là qua một thời gian ngắn, vương phủ của bổn vương cũng bị người khác đạp nát, cháu cũng chạy không thoát đâu.” Nói như vậy, cũng là biến tướng đã đồng ý.

Ôn Uyển lầm bầm cái sự tích trốn đến thôn trang kia đã xảy ra từ đời nào rồi. Nếu hắn không nhắc đến nàng cũng quên mất cái đoạn biệt khuất lịch sử kia.

“Bản thảo này làm cũng không tệ lắm, rất có tính khả quan. Nhưng mà bên trong vẫn có nhiều chỗ cần sửa sang chỉnh đốn.” dù sao Ôn Uyển đối với việc này cũng có chỗ không quen, khó tránh khỏi sẽ có sơ hở. Hạo Thân vương chỉ ra từng cái cho nàng, sau đó hai người lại tiếp tục thảo luận. Thảo luận đến mức người bên dưới gọi ăn cơm đều không hay biết. Ôn Uyển chỉ dùng qua loa bữa trưa, sau đó hai người lại tiếp tục ở cùng một chỗ thương lượng chi tiết, tỉ mỉ. Cứ như vậy thảo luận hai ngày, sửa đổi bản thảo không ít mới tính là tương đối hoàn thiện.

Hai người phân công, bên ngoài có Hạo thân vương ra mặt, bên trong có Ôn Uyển trù tính. Rất nhanh sau đó hoàng đế lại để cho Hộ bộ tương trợ phủ nội vụ an bài hội đấu giá. Hộ bộ cùng Hạo thân vương thương lượng mất ba ngày mới đánh giá các tình tiết nhỏ cẩn thận lại một lần. Được Hạo thân vương đánh nhịp hai ba câu nói, việc này rất nhanh được lưu truyền ra bên ngoài. Việc này sau khi truyền ra, kinh thành liền xôn xao một mảnh.

Quyền độc quyền mua bán trà, gốm sứ, dược liệu, hương liệu….Một loạt danh mục toàn bộ đều đem bán đấu giá.

“Phú thương Giang Nam, Tấn thương, Việt thương, Huy thương….đều là nhân vật có tiền, nhất định phải cam đoan những người này đều đến cạnh tranh, nếu không, cho dù là đấu giá chúng ta cũng sẽ bị thiệt thòi lớn.” Ôn Uyển nhìn tình hình kinh thành mặc dù đã bị làm cho xáo trộn nhưng mà dường như những thương nhân kia đều kiêng kị, không thấy có động tác gì cả. Ôn Uyển âm thầm buồn bực.

Đã qua hơn một tháng, rất nhiều phú thương cũng đã đến kinh thành nhưng đều không có động tĩnh gì, vẫn còn đang đứng ở một bên nhìn xem tình hình khiến cho Ôn Uyển không biết họ đang suy nghĩ gì? Ôn Uyển cùng Hạo Thân Vương thương lượng cả buổi, cũng không biết sai lầm ở chỗ nào. Cuối cùng bất đắc dĩ phải tìm một người trong cuộc để hiểu rõ tình huống.

Ngọc Phi Dương có chút hiểu rõ: “Ta biết ngay vụ này là do quận chúa nghĩ ra mà!” Ôn Uyển hỏi hết nghi vấn của mình, không hiểu vì cái gì mà không thấy chút động tĩnh gì cả. Dựa theo chuyện này mà nói, đó là chuyện tốt, vừa có được tên tuổi, thanh danh lại vang xa, việc buôn bán cũng theo đó mà đi lên.

“Đó là bởi vì mặc dù có rất nhiều người động tâm nhưng phủ nội vụ ngang ngược càn rỡ đã thành thói, chỉ có bọn hắn nuốt người khác. Những nhà đại thương hộ kia mặc dù có tiền nhưng trong lòng bọn hắn đều cảm thấy không chắc chắn. Cho dù bây giờ bọn hắn đấu giá chụp được đến tay rồi, nhưng đến lúc đó phủ nội vụ đổi ý, bọn hắn phải làm sao bây giờ? Chính là tự đập vào răng mình lấy máu mà nuốt xuống bụng. Cho nên, bọn họ mặc dù tim nóng nhưng vẫn đang muốn xem chừng thái độ thế nào”. Ngọc Phi Dương cười giải thích.

“Đến hoàng gia mà còn không tin được? Việc này đã chiêu cáo với người trong thiên hạ, còn có người dám chơi xấu hay sao? Không cần thanh danh rồi hả?” Ôn Uyển trợn mắt há hốc mồm. Triều đình lúc nào thì có danh tiếng như vậy rồi.

Ngọc Phi Dương cũng rất thẳng thắn: “Khoan hãy nói, cái văn tự kia không phải là ví dụ chứng minh điển hình sao? Muốn cho những thương nhân kia tin tưởng phủ nội vụ có thể thực hiện lời hứa thật đúng là rất khó. Hơn nữa, ai biết lúc nào những vị quyền quý kia vừa ý sản nghiệp mà bọn hắn kiếm được, lại buộc họ đưa không, thế lực đằng sau bọn họ không đủ mạnh, đến lúc đó thì biết phải làm sao.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Ôn Uyển choáng váng, suy nghĩ mất nửa ngày mới ra, chả lẽ lại thành công toi rồi. Việc này cũng nên trách nàng trước khi làm không có chuẩn bị đầy đủ.



Ngọc Phi Dương xem bộ dáng đau đầu của Ôn Uyển nói: “Cũng không phải là không có biện pháp? Mấu chốt phải xem người đứng đầu là ai?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không phải ta không muốn ra mặt? Nhiều cuộc làm ăn trước đó mặc dù không nói cũng biết đều có tay của ta nhúng vào, nhưng ta chưa từng xuất đầu lộ diện qua, sản nghiệp cũng không treo trên danh nghĩa của ta. Nếu nói ta là người đứng đầu liệu có người để ý tới hay không?”

Ngọc Phi Dương ha ha cười: “Quận chúa quá khiêm tốn, thiên hạ ai mà không biết đại danh của Hưng Quốc quận chúa. Có câu nói kia của người, hội thương nhân kia liền có được danh dự thật lớn. Còn nữa ngân hàng Quảng Nguyên già trẻ không gạt, chỉ cần người đứng ra, ta tin tưởng, những thương nhân kia tuyệt đối sẽ không tiếp tục đứng một bên nhìn tình hình nữa. Thương nhân không tin tưởng Hạo thân vương, không tin tưởng phủ nội vụ nhưng tuyệt đối tin tưởng Hưng Quốc quận chúa.”

“Cậu hoàng đế đưa cái văn tự kia cho ngươi rốt cuộc được bao nhiêu tiền. Ngươi nói ra một con số đi ta lập tức trả lại cho ngươi, tránh cho ngươi khỏi phải nhớ thương. Khi đó quốc khố không có tiền, cũng không phải không muốn đưa cho ngươi, lần nào ngươi cũng cằn nhằn, cậu hoàng đế giàu có tứ hải lại tham chút bạc kia của ngươi sao?” Ôn Uyển không vui nói.

“Được được được, không nói, về sau sẽ không bao giờ nhắc tới lần nữa. Tiền này Hoàng thượng đã sớm trả, ta chỉ nhắc tới làm ví dụ thôi.” Ngọc Phi Dương lập tức cười, hắn thật không dám nói, cái giấy trắng kia hắn đã sớm đem đốt đi. Hắn muốn chết mới dám đòi Hoàng Thượng hai mươi vạn lượng bạc kia.

“Ta bên này ra mặt, vấn đề ngược lại cũng không lớn, nhưng mà bên chỗ Ngự Sử liền có chuyện để nói. Đoán chừng, tấu chương đến tố cáo ta xếp thành núi cao. Ta đến giờ còn chưa bị giám quan vạch tội qua, được rồi, vì giúp cậu hoàng đế vượt qua cửa ải khó khăn này, ta đành phải dùng đến thủ đoạn mềm dẻo rồi.” Ôn Uyển bĩu môi.

Ôn Uyển rời Túy Tương lâu, trực tiếp đi hoàng cung nói chuyện lần này với hoàng đế. Mặc dù trong lòng hoàng đế không vui, nhưng mà người của phủ nội vụ phủ quả thật rất có thế lực. Trước đây lúc hắn chưa lên ngôi, không ít lần đã bị thua thiệt, đồ đạc thường xuyên bị cắt xén.

Hoàng đế nghĩ lấy đại cục làm trọng liền đáp ứng.

Ôn Uyển vẫn không yên lòng nói: “Cậu hoàng đế, người thật muốn con ra mặt sao? Những cái Ngự Sử kia chỉ một ngụm nước bọt nhỏ thôi chắc chắn cũng dìm con chết đuối. Cậu hoàng đế, đến lúc đó người nên kiên định đứng bên phía của con nha. Không thể dao động đó.”

Hoàng đế nhìn bộ dạng sợ chết của Ôn Uyển thì nhịn không được bật cười .

Lúc này hội đấu giá có Ôn Uyển ra mặt đứng phía sau, hơn nữa lại trịnh trọng hứa hẹn với hội thương gia, nếu như cạnh tranh thành công , mặc kệ là ai cũng không có quyền ngầm chiếm quyền lợi mà bọn hắn có được. Nếu có, cứ đến tìm nàng, nàng nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.

Lời này của Ôn Uyển vừa ra, tên tuổi Ôn Uyển lớn như vậy, mọi người vẫn tương đối tin tưởng. Những phú thương đang đứng một bên xem động tĩnh liền bắt đầu khởi động, sôi nổi đến phủ nội vụ báo danh.

Cùng lúc đó, giám quan tấu chương vạch tội như khóa lấy Ôn Uyển, giống như tuyết rơi bay đến ngự án của hoàng đế. Hoàng đế nhìn tấu chương vạch tội Ôn Uyển trên bàn, một nói Ôn Uyển thân là quận chúa tôn quý, sao có thể cùng những thương hộ thấp hèn trộn lẫn một chỗ; hai là nói nữ tử không được tham gia vào chính sự, việc này của Ôn Uyển chính là liên quan đến chính vụ.

Hoàng đế đem tấu chương áp xuống dưới, giám quan vạch tội đến lợi hại rồi, hắn liền hỏi lũ giám quan phong hào của Ôn Uyển là cái gì? Hoàng đế giận dữ phát tác với một đám, những người khác tạm thời rụt đầu về.

Ôn Uyển nhận được tin tức cũng không nhàn rỗi, lập tức sờ đến Hàn Quốc Trụ, vị giám quan Ngự Sử bất hạnh kia. Ôn Uyển kêu hoàng đế để ý một chút, giúp đỡ phối hợp một chút, một mình nàng sẽ làm không được. Hoàng đế cười muốn xem Ôn Uyển đến cùng đùa nghịch trò gì khiến cho Hàn Quốc Trụ phải tự động nhượng bộ.

Hàn gia rất nhanh không mua được đồ ăn, vải vóc ở bên ngoài, ngân hàng tư nhân cũng không hầu hạ, tất cả các thương gia đều nói không quan hệ mua bán với bọn họ nữa. Một chữ, các ngươi không phải xem thường thương hộ sao? Vậy ngươi còn quan hệ mua bán với chúng ta làm cái gì?

Hàn phủ muốn cất bước cũng khó. Hàn Quốc Trụ bị vợ hiền, nhi nữ hiếu thuận, tôn nhi cháu gái đáng thương khóc cầu đến tâm phiền ý loạn, không làm sao được phải nhượng bộ, không vạch tội, cũng không đồng ý, bảo trì trầm mặc. Hắn vừa lui liền khiến hết thảy đều trở lại bình thường. Nhưng mà vị xui xẻo thứ hai lại bắt đầu.

Việc này rất nhanh liền được truyền ra ngoài. Mọi người rốt cuộc biết vị quận chúa kia thoạt nhìn ôn hòa nhưng thủ đoạn mềm dẻo lại dọa người. Những Ngự Sử biết thủ đoạn mềm dẻo của Ôn Uyển rồi, vừa muốn xuất hiện lại đều rụt đầu trở về.



“Ha ha, ha ha, Uyển nhi, con làm sao lại nghĩ ra dùng chiêu này để đối phó với Ngự Sử. Những thương gia kia nghe lời con như vậy sao?” Hoàng đế nhận được tin tức bật cười ha ha.

“Bọn hắn làm gì sợ những thương gia kia, bọn họ chỉ sợ chỗ dựa của con là có cậu hoàng đế, bằng không làm sao thông thuận như vậy. Nhưng mà, cậu hoàng đế, lần này con đã vì cậu mà bị mắng. Sau này cậu không thể đem nó biến thành nợ cũ, nói con tham gia vào chính sự, cả gan làm loạn, mang con ra chém đầu làm gương nha.” Ôn Uyển vuốt cổ, nàng vô cùng tiếc cái đầu yêu quý của mình.

“Ta nói con sao mỗi ngày đều nhớ thương cái cổ kia đến vậy, cũng chưa thấy qua người sợ chết thế này bao giờ. Cái miễn tử kim bài kia con mỗi ngày đều đeo, cái kim bài đó có thể sử dụng được ba lần, không phải một lần. Không cần phải lo lắng, đến lúc đó không có, cậu lại cho con một cái khác.” Hoàng đế buồn cười.

Ôn Uyển nghĩ đến một việc, lập tức đổi hướng gió: “Nửa tháng nữa liền đấu giá rồi. Đoán chừng người đến thăm cầu tình càng cuồng nhiệt hơn, vẫn là nên trốn tránh xa bọn hắn một chút. Con phải ở lại đây rồi, đến lúc đó trực tiếp đi phủ nội vụ xem đấu giá là được. Đúng rồi, cậu hoàng đế, cậu đã hứa giao toàn quyền quyết định cho con phụ trách nên con có một cái chủ ý.”

Hoàng đế cười hỏi “Chủ ý gì?”

“Con đoán có rất nhiều người nhất định sẽ không mang đủ tiền, vậy nhất định sẽ muốn đi mượn tiền rồi. Cái ngân hàng kia của con không phải được dịp làm ăn sao? Việc làm ăn tìm tới cửa, chẳng lẽ lại tặng cho người khác. Thật là may mắn nha, cậu nói xem có đúng hay không? Cho nên con nghĩ, nếu bọn hắn không mang đủ tiền thì có thể đến ngân hàng Quảng Nguyên mượn tiền. Đến lúc đó phủ nội vụ phát một cái thông báo, nói là chỉ nhận ngân phiếu của ngân hàng Quảng Nguyên, không cần phải đưa bạc tới, sau ba ngày phải đem bạc giao tới. Nếu như là ngân phiếu ngân hàng liền bớt việc rồi, không sợ không có nhiều tiền, cậu nói có đúng không?” Ôn Uyển cười ha ha.

“Con thật biết lấy quyền mưu tư (lấy quyền lực kiếm lợi lộc cho riêng mình)” hoàng đế cười ha ha. Cái này không phải là biếu không tiền sao?

“Cái gì gọi là lấy quyền mưu tư. Mưu tư cũng là mưu tư cho cậu mà, cậu xem con vì gom góp cho cậu đã hao phí đến mệt mỏi đến thời gian uống miếng nước cũng không có. Đợi số tiền kia sau khi về đến sổ sách, cậu phải cho con đi đến bảo khố chọn đồ nhé.” Ôn Uyển thừa cơ đòi điều kiện, tư kho của hoàng đế thứ tốt thật sự là nhiều lắm, khiến Ôn Uyển nhìn đến quen mắt nha. Hận không thể cầm đại rương hòm đến mang toàn bộ về nhà, có thể biến thành đồ của chính mình là tốt nhất. Mỗi ngày nhìn nhìn ngó ngó cho đỡ thèm cũng không tệ.

“Tốt, chờ con thực sự giải quyết xong cái vấn đề khó khăn lớn này, cậu liền để cho con đi chọn, chọn nhiều thêm vài món tốt cũng không ngại.” Ôn Uyển bĩu môi, cái gì gọi là vài món, nhỏ mọn. Ý muốn dùng đại rương hòm đi ôm trân bảo về liền rơi vào khoảng không.

Quả nhiên, phủ nội vụ vừa dán thông báo có thể dùng ngân phiếu của ngân hàng Quảng Nguyên đến thay. Các phú thương thiếu tiền liền lập tức chạy đến ngân hàng Quảng Nguyên mượn tiền, làm người của ngân hàng Quảng Nguyên bận đến thời gian ăn cơm cũng không có. Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn rất hưng phấn, buôn bán càng tốt, bọn hắn được chia hoa hồng càng nhiều, đương nhiên tiền lương hàng tháng cũng nhiều (có thêm tiền tăng ca).

Ôn Uyển không biết là tất cả mọi người hiện đang đứng nhìn xem hành động lần này của nàng. Người trong hoàng thân quốc thích đều rất bảo hộ nàng, nguyên nhân rất đơn giản, việc Ôn Uyển thành lập hoàng gia Cơ Kim Hội, người trong tông thất ai cũng biết rồi. Đã có mấy người đến dò xét muốn nhờ cậy, Ôn Uyển nói, chỉ cần thủ tục đầy đủ hết là có thể nhờ cậy được. Những người này ai cũng không dám cam đoan lúc dùng cần tới tiền bạc có thể xuôi gió xuôi nước, cho nên đều ủng hộ Ôn Uyển.

Huyên Quận Vương có chút buồn bực: “Không biết sao biểu muội Ôn Uyển lại muốn làm chuyện này, sẽ ảnh hưởng lớn tới thanh danh của phụ hoàng.”

Từ Trọng Nhiên lắc đầu: “Chỉ cần trù ra một số bạc lớn thì chút ít thanh danh ấy cũng không tổn hại được anh minh của hoàng thượng. Ta thì lại cảm thấy rất hứng thú, không biết lần này Ôn Uyển quận chúa có thể thu vào bao nhiêu bạc?”

Huyên Quận Vương trong nháy mắt cảm thấy tức cười, Ôn Uyển đã ra tay thì còn có thể là số lượng nhỏ hay sao?

Nửa tháng sau đến Ôn Uyển cũng phải kinh hãi lắp bắp, không ngờ lại có thể cho vay ra ngoài hơn ba trăm vạn lượng bạc, hiện tại bên trong ngân hàng tư nhân của bọn hắn cũng chỉ có hơn ba trăm vạn lượng bạc. Tất cả ngân phiếu đều bị mượn ra ngoài, tiền lãi ngắn hạn là cao nhất đấy, cứ như vậy tính toán xuống, chẳng phải có hơn sáu mươi vạn lượng bạc vào tay rồi sao? Trong bụng Ôn Uyển nở hoa, không nói cái khác, chính mình bận rộn hơn một tháng lại có thể buôn bán lời được hơn sáu mươi vạn ah.

Hạ Dao cầm bái thiếp tới nói: “Quận chúa, Lục vương phi đưa bái thiếp đến, quận chúa gặp hay không gặp?”

Ôn Uyển khẽ cười, nàng không rảnh cùng các nàng kiện cáo, đang bận đến chóng hết cả mặt rồi, liền trực tiếp cự tuyệt.

Vũ Đồng lần đầu hạ bái thiếp, Ôn Uyển lại không nể tình, nên ở trước mặt Kỳ Phong có chút ngại ngùng. Kỳ Phong không để ý lắm, nói: “Không sao, tính biểu tỷ vốn chính là như vậy.”

Vũ Đồng thấy Kỳ Phong đối với tính tình của Ôn Uyển rất quen thuộc, lại nhớ đến lúc trước đã từng nghe có tin đồn, trong lòng trượng phu ngưỡng mộ Ôn Uyển, muốn lấy Ôn Uyển nhưng Ôn Uyển lại không muốn gả, trong nội tâm nàng liền chua xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook