Quyển 6 - Chương 261: Nguy cơ của thương hành (hạ)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
05/08/2015
Ôn Tuyền thôn trang có mưa nhỏ.
Mưa xuân kỳ thực rất bình thường, đôi khi kéo dài hai, ba ngày. Mưa giăng giăng giống như lông trâu, giống như kim thêu, giống như tơ mỏng đan xem dầy đặc, trên nóc nhà tựa như có một tầng khói mỏng mông lung.
Minh Cẩn thích ở bên ngoài chơi nhưng trời mưa không thể ra ngoài. Nên dính lấy Ôn Uyển nghe kể chuyện xưa. Ôn Uyển để một nửa thời gian kể chuyện xưa, một nửa thời gian để hai bé tự do hoạt động.
Hoàng đế nhận được tin mới nhất, sắc mặt liền rét lạnh: “Đưa tin tức này tới thôn trang.” Tin tức đưa qua tin tưởng rất mau Ôn Uyển sẽ quay trở lại. Ôn Uyển những cái khác đều tốt, chỉ không chịu được người ta khi dễ cô nhi quả phụ, hận nhất chính là loại người này.
Ôn Uyển nghe được mấy gia đình gặp tai nạn lần này đến thương hành náo loạn. Nói là tiền bồi thường cho người nhà người chết thiếu, khiến những cô nhi quả mẫu kia không cách nào sống được.
Trong đầu Ôn Uyển hiện lên một ý niệm, nhất định có người đang gây rối, tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng lúc: “Tiền bồi thường cho người nhà người chết cấp bao nhiêu đã có quy định, những người này trước đó đều biết. Nếu đã cầm đủ thì còn náo loạn cái gì? Giấy trắng mực đen, cho dù đến quan phủ, họ cũng không thụ lý. Lúc trước Ôn Uyển đã đưa ra chế định vạn nhất gặp chuyện không may tiền bồi thường là bao nhiêu rất rõ ràng. Thứ nhất là vì sợ xảy ra tranh cãi, thứ hai để thuyền công được yên tâm. Nếu thật sự gặp chuyện không may ít nhất vẫn còn một khoản tiền bồi thường cho thê nhi.
Sắc mặt Hạ Dao cũng đen lại: “Trước đó thương hành đã cấp số tiền kia. Nhưng tiền phát xuống đến tay nhà của những người bị hại lại chưa đến một nửa. Khương Lâm đã phái người đi thăm dò, là bị mấy quản sự lòng dạ đen tối nuốt phân nửa. Bây giờ quản sự này lấy được tiền liền chạy. Đã đóng cổng thành rồi , người này cũng được tìm ra nhưng mà đã chết, tiền cũng không cánh mà bay.”
Ôn Uyển lắc đầu thật đúng là họa vô đơn chí. Chuyện gì cũng xảy ra.
Hạ Dao tiếp tục nói: “Khương Lâm có đến ngân hàng mượn tiền nhưng bên ngân hàng quy định nhất định phải có vật thế chấp. Thương hành bên kia không lấy ra được bất cứ vật thế chấp nào. Cho nên hiện tại thương hành không lấy ra được khoản tiền lớn như vậy.” Khế ước đất, khế ước nhà, khế ước thuyền của thương hành đều nằm trong tay Ôn Uyển. Ai có thể cầm đi thế chấp.
Ôn Uyển lắc đầu: “Phân phó xuống dưới, ngày mai hồi kinh. Lá gan không nhỏ, đến tiền bồi thường cho người gặp nạn cũng dám nuốt riêng. Ta muốn xem bọn họ có mệnh hưởng hưởng hay không?” Một khi xử lý không tốt chuyện tiền bồi thường, mấy người phía dưới của thương hành sẽ xuất hiện náo loạn. Phía trên loạn còn dễ xử lý, chỉ cần đổi mấy người quản sự là được. Phía dưới loạn mới chính thức lay động căn bản, sau này muốn tuyển lại những người tài giỏi sẽ mất rất nhiều công phu. Hơn nữa những người này đều là bảo vật của thương hành, bởi vì họ có kinh nghiệm phong phú. Tuyển người mới sẽ không được như vậy. Hơn nữa vài chục vạn tiền bồi thường này, nếu không có người ở sau lưng động tay chân thì người này cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng không lấy được chớ đừng nói là số tiền kia còn không cánh mà bay. Những người này quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bởi vậy Ôn Uyển phải hồi kinh sớm hơn.
Ôn Uyển vào phòng, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đang ở trong. Ôn Uyển đi tới vuốt đầu Cẩn ca nhi: “Con ngoan, ngày mai phải về rồi.”
Duệ ca nhi thả đồ trong tay xuống, nghi ngờ hỏi: “Không phải đã nói là ở tới cuối tháng sao? Bây giờ mới ngày mười tám. Đã xảy ra chuyện gì ạ?” Không thể nào vô duyên vô cớ mà về.
Ôn Uyển ừ một tiếng: “Có chuyện xảy ra. Trong nhà có một cửa hàng xảy ra vấn đề, chết không ít người, chuyện xử lý sau đó xảy ra vấn đề, mẹ phải về giải quyết.”
Duệ ca nhi ồ một tiếng: “Vậy thì ngày mai trở về.”
Ôn Uyển trầm mặc không biết mở miệng ra sao với con trai. Nói sau này không có nhiều thời gian ở bên hai bé. Mặc dù lúc trước có nói qua nhưng đến khi chuyện xảy ra lại không biết mở miệng thế nào. Mặc dù Duệ ca nhi trưởng thành sớm, đã hiểu chuyện nhưng dù sao hiện tại bé vẫn là một bé con một tuổi rưỡi.
Duệ ca nhi kéo tay áo Ôn Uyển: “Mẹ, có phải là còn chuyện khác không?” Nhìn bộ dáng này của mẹ khẳng định là còn chuyện khác rồi.
Ôn Uyển gật đầu: “Ừ, lần này trở về mẹ sẽ bắt đầu bận rộn rồi, sau này không thể ở bên cạnh con và đệ đệ.” Một khi bắt đầu bận rộn, phân nửa thời gian phải bận rộn chuyện làm ăn rồi.
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, suy nghĩ kĩ một hồi rồi mới nói: “Không thể không làm ạ?” Nhớ lúc trước mẹ có nói phải ra ngoài kiếm tiền, không phải để trong nhà có nhiều tiền hơn mà để cha bé sớm về. Thời gian dài như vậy Duệ ca nhi biết mẹ bé không phải là một người xa xỉ. Mặc dù đồ bày biện trong phòng đều rất tinh xảo, phú quý nhưng chi phí ăn mặc của cả nhà không hề xa xỉ, lại càng không lãng phí. Dựa theo phẩm cấp của mẹ phải nói là keo kiệt mới đúng. Cho nên trong đầu Duệ ca nhi hiện lên đủ loại nghi vấn.
Ôn Uyển sờ đầu Duệ ca nhi, lại ôm Cẩn ca nhi vào ngực: “Mẹ không thể không làm. Mẹ làm thì cha các con mới sớm trở về. Mẹ muốn một nhà sớm ngày đoàn tụ.” Nàng rất hi vọng Bạch Thế Niên có thể sớm về để một nhà đoàn tụ, không muốn cuộc sống ngày ngày tưởng niệm như vậy.
Trong lòng Duệ ca nhi hiện lên mối nghi hoặc, cha đánh giặc cần quân phí khổng lồ. Mẹ kiếm tiền hẳn là nhiều hơn quân phí kia. Vậy phải bao nhiêu tiền nha. Được rồi, bé không hỏi nhưng còn một vấn đề bé vô cùng quan tâm: “Mẹ, vậy khi mẹ bận rộn không phải là bọn con mười ngày nửa tháng cũng không gặp được mẹ chứ?” Nếu là vậy bé kiên quyết không đồng ý.
Ôn Uyển khẽ cười: “Bé ngốc, đừng nói mười ngày nửa tháng, chỉ nửa ngày không thấy các con mẹ đã hoảng rồi. Mẹ vẫn ở trong phủ chỉ là không thể lúc nào cũng phụng bồi các con. Mấy tháng đầu sẽ bận rộn hơn một chút. Chờ qua mấy tháng này sẽ có nhiều thời gian bên các con.”
Duệ ca nhi ngẩng đầu: “Ý mẹ là chẳng qua mẹ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bọn con. Con và đệ đệ muốn gặp mẹ lúc nào cũng được. Mẹ, có phải ý này không?” Nếu vậy còn được. Bé cũng không phải đứa trẻ chưa cai sữa, không cần mẹ phải luôn theo bên người.
Ôn Uyển cắn mặt Duệ ca nhi: “Ừ, mẹ ở trong phủ xử lý công việc. Cục cưng và đệ đệ lúc nào muốn gặp mẹ đều có thể thấy. Mẹ muốn gặp cục cưng vào Tiểu Bảo tùy thời cũng có thể thấy.” Con còn nhỏ như vậy sao nàng đành lòng rời xa các bé chứ?
Duệ ca nhi gật đầu: “Mẹ cứ làm việc đi. Con sẽ chiếu cố đệ đệ.” Nếu là ở nhà xử lý công việc thì không có gì để phản đối. Nhưng mà tiền viện và hậu viện cũng có khoảng cách.
Ôn Uyển rất an tâm: “Cục cưng nhà ta là ngoan nhất.” Có Duệ ca nhi trông nom Cẩn ca nhi ít ra Cẩn ca nhi sẽ không khóc nháo. Nàng cũng có thể yên tâm.
Buổi tối, lúc đi ngủ Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đều rất yên tĩnh nghe Ôn Uyển kể chuyện xưa. Duệ ca nhi rất thích mỗi ngày nghe Ôn Uyển kể chuyện xưa. Không thể không thừa nhận mẹ bé kể chuyện xưa vô cùng mới mẻ và độc đáo.
Duệ ca nhi ngửa đầu: “Mẹ, những chuyện xưa này cũng là xem trên sách sao?” Có lần bé nghe Hạ Dao cô cô nói những chuyện xưa này là do mẹ nghĩ ra.
Ôn Uyển tạm ngừng lại, nếu nói là thấy trên sách, chờ nhóc này lớn lên lại không thấy sách này nàng phải trả lời thế nào: “Là mẹ tự nghĩ ra. Sao vậy, cục cưng không thích?”
Minh Duệ lắc đầu như trống bỏi: “Không phải không phải, con rất thích. Mẹ rất lợi hại. Chuyện xưa rất hay. Con muốn nghe mẹ kể chuyện xưa.”
Ôn Uyển hôn một cái: “Ừ, cục cưng yên tâm, dù mẹ bận rộn cũng sẽ kể chuyện xưa cho các con. Chỉ cần cục cưng không chê là được.” Mỗi ngày bỏ ra nửa canh giờ kể chuyện xưa nhất định là có thể làm được. Đây là thời gian dành cho các con làm sao có thể bỏ qua được.
Minh Duệ lắc đầu: “Sẽ không đâu. Mẹ muốn kể thì cứ kể.” Nghe đến già cũng không ngán.
Thương hành náo loạn vì chuyện tiền bồi thường. Người quan tâm đến thương hành đều ngay lập tức biết được. Hạo thân vương nhận được tin sắc mặt âm trầm: “Người đứng sau màn này là ai?”
Sau khi biết là thái tử, Hạo thân vương lập tức vỗ bàn: “Ngu xuẩn, một đám ngu xuẩn.” Thái tử ngu xuẩn đã đành, một đám phụ tá phía dưới cũng ngu xuẩn.
Phụ tá bên cạnh nhíu mày: “Lần này người phía sau đúng là nháo quá đáng. Chuyện lần này chỉ sợ sẽ không được như chúng ta dự kiến.”
Hạo thân vương lạnh giọng nói: “Với tính tình Ôn Uyển thương hành làm ăn không tốt nàng có thể không nhúng tay vào. Nhưng gây ra chuyện như vậy Ôn Uyển chắc chắn sẽ nhúng tay. Ngươi cứ nhìn đi, chưa đến hai ngày Ôn Uyển sẽ hồi kinh. Tất cả những gì chúng ta làm được lúc trước đều thất bại trong gang tấc.” Nếu đường biển này được bán ra, năm con đường còn lại ông vốn có thể chiếm một. Để lại cho con cháu vốn liếng thật dày. Hôm nay chỉ một việc này khiến mọi chuyện đều ngâm nước nóng.
Phụ tá cẩn thận nói: “Không đến mức đó đâu!” Thương hành sắp sụp đổ Ôn Uyển cũng không ra ngoài. Chỉ là đám người phía dưới gây chuyện Ôn Uyển lại ra.
Hạo thân vương lắc đầu: “Lần này Ôn Uyển nhất định sẽ ra mặt.” Dừng lại một chút sau đó Hạo thân vương thở dài nói: “Có lẽ chúng ta vừa bắt đầu đã là sai lầm. Cho đến bây giờ Ôn Uyển vẫn không buông tay việc chưởng quản thương hành. Chỉ là cho chúng ta một biểu hiện giả tạo. Thật ra thì Ôn Uyển đã sớm có lòng muốn ra làm việc lại, nếu không hoàng thượng cũng không bảo trì bình thản đến vậy.” Ông bắt đầu đã không hề nghĩ tới việc Ôn Uyển sinh xong sẽ lại ra chủ sự. Nhưng Ôn Uyển đã phủ nhận ông cũng tận mắt thấy Ôn Uyển thương hai đứa bé đến tận xương tủy. Nữ nhân mà, thành thân, sinh con ở nhà dạy con, làm một người mẹ tốt mới là vương đạo. Dĩ nhiên ông cũng nghĩ rằng Ôn Uyển sẽ không yên lặng ở đó. Một thương nhân tài hoa như vậy, nếu ẩn náu nhất định sẽ là tổn thất với triều đình Đại Tề. Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý. Nhưng từ biểu hiện của hoàng thượng thì thấy Ôn Uyển phục xuất là nhất định.
Hạo thân vương càng nghĩ càng thấy đúng, cuối cùng bật cười: “Nha đầu này, thật là có thể nhịn được.”
Phụ tá bên cạnh nói: “Bàn về tính nhẫn nại, tin rằng không ai có thể so với quận chúa Ôn Uyển.” Nhiều năm như vậy sự nhẫn nại của Ôn Uyển khiến hắn bội phục.
Hạo thân vương cảm thán một tiếng: “Đúng vậy, bàn về tính nhẫn nại, không ai có thể so với Ôn Uyển. Hơn nữa con lớn của nàng cũng rất nhẫn nại. Tính tình kia giống hệt Ôn Uyển. Nha đầu này làm cái gì cũng đều làm đến tốt nhất.” Làm ăn cũng vậy, sinh con cũng thế. Dường như không có chuyện gì nàng làm không tốt.
Sau khi Hạo thân vương thông suốt, phân phó: “Không có phân phó của ta, ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Phải xem xem. Nếu thực sự Ôn Uyển trở về trong hai ngày, thì suy đoán của ông sẽ không sai. Nếu không thì động thủ lần nữa cũng không muộn.
Mưa xuân kỳ thực rất bình thường, đôi khi kéo dài hai, ba ngày. Mưa giăng giăng giống như lông trâu, giống như kim thêu, giống như tơ mỏng đan xem dầy đặc, trên nóc nhà tựa như có một tầng khói mỏng mông lung.
Minh Cẩn thích ở bên ngoài chơi nhưng trời mưa không thể ra ngoài. Nên dính lấy Ôn Uyển nghe kể chuyện xưa. Ôn Uyển để một nửa thời gian kể chuyện xưa, một nửa thời gian để hai bé tự do hoạt động.
Hoàng đế nhận được tin mới nhất, sắc mặt liền rét lạnh: “Đưa tin tức này tới thôn trang.” Tin tức đưa qua tin tưởng rất mau Ôn Uyển sẽ quay trở lại. Ôn Uyển những cái khác đều tốt, chỉ không chịu được người ta khi dễ cô nhi quả phụ, hận nhất chính là loại người này.
Ôn Uyển nghe được mấy gia đình gặp tai nạn lần này đến thương hành náo loạn. Nói là tiền bồi thường cho người nhà người chết thiếu, khiến những cô nhi quả mẫu kia không cách nào sống được.
Trong đầu Ôn Uyển hiện lên một ý niệm, nhất định có người đang gây rối, tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng lúc: “Tiền bồi thường cho người nhà người chết cấp bao nhiêu đã có quy định, những người này trước đó đều biết. Nếu đã cầm đủ thì còn náo loạn cái gì? Giấy trắng mực đen, cho dù đến quan phủ, họ cũng không thụ lý. Lúc trước Ôn Uyển đã đưa ra chế định vạn nhất gặp chuyện không may tiền bồi thường là bao nhiêu rất rõ ràng. Thứ nhất là vì sợ xảy ra tranh cãi, thứ hai để thuyền công được yên tâm. Nếu thật sự gặp chuyện không may ít nhất vẫn còn một khoản tiền bồi thường cho thê nhi.
Sắc mặt Hạ Dao cũng đen lại: “Trước đó thương hành đã cấp số tiền kia. Nhưng tiền phát xuống đến tay nhà của những người bị hại lại chưa đến một nửa. Khương Lâm đã phái người đi thăm dò, là bị mấy quản sự lòng dạ đen tối nuốt phân nửa. Bây giờ quản sự này lấy được tiền liền chạy. Đã đóng cổng thành rồi , người này cũng được tìm ra nhưng mà đã chết, tiền cũng không cánh mà bay.”
Ôn Uyển lắc đầu thật đúng là họa vô đơn chí. Chuyện gì cũng xảy ra.
Hạ Dao tiếp tục nói: “Khương Lâm có đến ngân hàng mượn tiền nhưng bên ngân hàng quy định nhất định phải có vật thế chấp. Thương hành bên kia không lấy ra được bất cứ vật thế chấp nào. Cho nên hiện tại thương hành không lấy ra được khoản tiền lớn như vậy.” Khế ước đất, khế ước nhà, khế ước thuyền của thương hành đều nằm trong tay Ôn Uyển. Ai có thể cầm đi thế chấp.
Ôn Uyển lắc đầu: “Phân phó xuống dưới, ngày mai hồi kinh. Lá gan không nhỏ, đến tiền bồi thường cho người gặp nạn cũng dám nuốt riêng. Ta muốn xem bọn họ có mệnh hưởng hưởng hay không?” Một khi xử lý không tốt chuyện tiền bồi thường, mấy người phía dưới của thương hành sẽ xuất hiện náo loạn. Phía trên loạn còn dễ xử lý, chỉ cần đổi mấy người quản sự là được. Phía dưới loạn mới chính thức lay động căn bản, sau này muốn tuyển lại những người tài giỏi sẽ mất rất nhiều công phu. Hơn nữa những người này đều là bảo vật của thương hành, bởi vì họ có kinh nghiệm phong phú. Tuyển người mới sẽ không được như vậy. Hơn nữa vài chục vạn tiền bồi thường này, nếu không có người ở sau lưng động tay chân thì người này cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng không lấy được chớ đừng nói là số tiền kia còn không cánh mà bay. Những người này quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bởi vậy Ôn Uyển phải hồi kinh sớm hơn.
Ôn Uyển vào phòng, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đang ở trong. Ôn Uyển đi tới vuốt đầu Cẩn ca nhi: “Con ngoan, ngày mai phải về rồi.”
Duệ ca nhi thả đồ trong tay xuống, nghi ngờ hỏi: “Không phải đã nói là ở tới cuối tháng sao? Bây giờ mới ngày mười tám. Đã xảy ra chuyện gì ạ?” Không thể nào vô duyên vô cớ mà về.
Ôn Uyển ừ một tiếng: “Có chuyện xảy ra. Trong nhà có một cửa hàng xảy ra vấn đề, chết không ít người, chuyện xử lý sau đó xảy ra vấn đề, mẹ phải về giải quyết.”
Duệ ca nhi ồ một tiếng: “Vậy thì ngày mai trở về.”
Ôn Uyển trầm mặc không biết mở miệng ra sao với con trai. Nói sau này không có nhiều thời gian ở bên hai bé. Mặc dù lúc trước có nói qua nhưng đến khi chuyện xảy ra lại không biết mở miệng thế nào. Mặc dù Duệ ca nhi trưởng thành sớm, đã hiểu chuyện nhưng dù sao hiện tại bé vẫn là một bé con một tuổi rưỡi.
Duệ ca nhi kéo tay áo Ôn Uyển: “Mẹ, có phải là còn chuyện khác không?” Nhìn bộ dáng này của mẹ khẳng định là còn chuyện khác rồi.
Ôn Uyển gật đầu: “Ừ, lần này trở về mẹ sẽ bắt đầu bận rộn rồi, sau này không thể ở bên cạnh con và đệ đệ.” Một khi bắt đầu bận rộn, phân nửa thời gian phải bận rộn chuyện làm ăn rồi.
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, suy nghĩ kĩ một hồi rồi mới nói: “Không thể không làm ạ?” Nhớ lúc trước mẹ có nói phải ra ngoài kiếm tiền, không phải để trong nhà có nhiều tiền hơn mà để cha bé sớm về. Thời gian dài như vậy Duệ ca nhi biết mẹ bé không phải là một người xa xỉ. Mặc dù đồ bày biện trong phòng đều rất tinh xảo, phú quý nhưng chi phí ăn mặc của cả nhà không hề xa xỉ, lại càng không lãng phí. Dựa theo phẩm cấp của mẹ phải nói là keo kiệt mới đúng. Cho nên trong đầu Duệ ca nhi hiện lên đủ loại nghi vấn.
Ôn Uyển sờ đầu Duệ ca nhi, lại ôm Cẩn ca nhi vào ngực: “Mẹ không thể không làm. Mẹ làm thì cha các con mới sớm trở về. Mẹ muốn một nhà sớm ngày đoàn tụ.” Nàng rất hi vọng Bạch Thế Niên có thể sớm về để một nhà đoàn tụ, không muốn cuộc sống ngày ngày tưởng niệm như vậy.
Trong lòng Duệ ca nhi hiện lên mối nghi hoặc, cha đánh giặc cần quân phí khổng lồ. Mẹ kiếm tiền hẳn là nhiều hơn quân phí kia. Vậy phải bao nhiêu tiền nha. Được rồi, bé không hỏi nhưng còn một vấn đề bé vô cùng quan tâm: “Mẹ, vậy khi mẹ bận rộn không phải là bọn con mười ngày nửa tháng cũng không gặp được mẹ chứ?” Nếu là vậy bé kiên quyết không đồng ý.
Ôn Uyển khẽ cười: “Bé ngốc, đừng nói mười ngày nửa tháng, chỉ nửa ngày không thấy các con mẹ đã hoảng rồi. Mẹ vẫn ở trong phủ chỉ là không thể lúc nào cũng phụng bồi các con. Mấy tháng đầu sẽ bận rộn hơn một chút. Chờ qua mấy tháng này sẽ có nhiều thời gian bên các con.”
Duệ ca nhi ngẩng đầu: “Ý mẹ là chẳng qua mẹ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bọn con. Con và đệ đệ muốn gặp mẹ lúc nào cũng được. Mẹ, có phải ý này không?” Nếu vậy còn được. Bé cũng không phải đứa trẻ chưa cai sữa, không cần mẹ phải luôn theo bên người.
Ôn Uyển cắn mặt Duệ ca nhi: “Ừ, mẹ ở trong phủ xử lý công việc. Cục cưng và đệ đệ lúc nào muốn gặp mẹ đều có thể thấy. Mẹ muốn gặp cục cưng vào Tiểu Bảo tùy thời cũng có thể thấy.” Con còn nhỏ như vậy sao nàng đành lòng rời xa các bé chứ?
Duệ ca nhi gật đầu: “Mẹ cứ làm việc đi. Con sẽ chiếu cố đệ đệ.” Nếu là ở nhà xử lý công việc thì không có gì để phản đối. Nhưng mà tiền viện và hậu viện cũng có khoảng cách.
Ôn Uyển rất an tâm: “Cục cưng nhà ta là ngoan nhất.” Có Duệ ca nhi trông nom Cẩn ca nhi ít ra Cẩn ca nhi sẽ không khóc nháo. Nàng cũng có thể yên tâm.
Buổi tối, lúc đi ngủ Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đều rất yên tĩnh nghe Ôn Uyển kể chuyện xưa. Duệ ca nhi rất thích mỗi ngày nghe Ôn Uyển kể chuyện xưa. Không thể không thừa nhận mẹ bé kể chuyện xưa vô cùng mới mẻ và độc đáo.
Duệ ca nhi ngửa đầu: “Mẹ, những chuyện xưa này cũng là xem trên sách sao?” Có lần bé nghe Hạ Dao cô cô nói những chuyện xưa này là do mẹ nghĩ ra.
Ôn Uyển tạm ngừng lại, nếu nói là thấy trên sách, chờ nhóc này lớn lên lại không thấy sách này nàng phải trả lời thế nào: “Là mẹ tự nghĩ ra. Sao vậy, cục cưng không thích?”
Minh Duệ lắc đầu như trống bỏi: “Không phải không phải, con rất thích. Mẹ rất lợi hại. Chuyện xưa rất hay. Con muốn nghe mẹ kể chuyện xưa.”
Ôn Uyển hôn một cái: “Ừ, cục cưng yên tâm, dù mẹ bận rộn cũng sẽ kể chuyện xưa cho các con. Chỉ cần cục cưng không chê là được.” Mỗi ngày bỏ ra nửa canh giờ kể chuyện xưa nhất định là có thể làm được. Đây là thời gian dành cho các con làm sao có thể bỏ qua được.
Minh Duệ lắc đầu: “Sẽ không đâu. Mẹ muốn kể thì cứ kể.” Nghe đến già cũng không ngán.
Thương hành náo loạn vì chuyện tiền bồi thường. Người quan tâm đến thương hành đều ngay lập tức biết được. Hạo thân vương nhận được tin sắc mặt âm trầm: “Người đứng sau màn này là ai?”
Sau khi biết là thái tử, Hạo thân vương lập tức vỗ bàn: “Ngu xuẩn, một đám ngu xuẩn.” Thái tử ngu xuẩn đã đành, một đám phụ tá phía dưới cũng ngu xuẩn.
Phụ tá bên cạnh nhíu mày: “Lần này người phía sau đúng là nháo quá đáng. Chuyện lần này chỉ sợ sẽ không được như chúng ta dự kiến.”
Hạo thân vương lạnh giọng nói: “Với tính tình Ôn Uyển thương hành làm ăn không tốt nàng có thể không nhúng tay vào. Nhưng gây ra chuyện như vậy Ôn Uyển chắc chắn sẽ nhúng tay. Ngươi cứ nhìn đi, chưa đến hai ngày Ôn Uyển sẽ hồi kinh. Tất cả những gì chúng ta làm được lúc trước đều thất bại trong gang tấc.” Nếu đường biển này được bán ra, năm con đường còn lại ông vốn có thể chiếm một. Để lại cho con cháu vốn liếng thật dày. Hôm nay chỉ một việc này khiến mọi chuyện đều ngâm nước nóng.
Phụ tá cẩn thận nói: “Không đến mức đó đâu!” Thương hành sắp sụp đổ Ôn Uyển cũng không ra ngoài. Chỉ là đám người phía dưới gây chuyện Ôn Uyển lại ra.
Hạo thân vương lắc đầu: “Lần này Ôn Uyển nhất định sẽ ra mặt.” Dừng lại một chút sau đó Hạo thân vương thở dài nói: “Có lẽ chúng ta vừa bắt đầu đã là sai lầm. Cho đến bây giờ Ôn Uyển vẫn không buông tay việc chưởng quản thương hành. Chỉ là cho chúng ta một biểu hiện giả tạo. Thật ra thì Ôn Uyển đã sớm có lòng muốn ra làm việc lại, nếu không hoàng thượng cũng không bảo trì bình thản đến vậy.” Ông bắt đầu đã không hề nghĩ tới việc Ôn Uyển sinh xong sẽ lại ra chủ sự. Nhưng Ôn Uyển đã phủ nhận ông cũng tận mắt thấy Ôn Uyển thương hai đứa bé đến tận xương tủy. Nữ nhân mà, thành thân, sinh con ở nhà dạy con, làm một người mẹ tốt mới là vương đạo. Dĩ nhiên ông cũng nghĩ rằng Ôn Uyển sẽ không yên lặng ở đó. Một thương nhân tài hoa như vậy, nếu ẩn náu nhất định sẽ là tổn thất với triều đình Đại Tề. Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý. Nhưng từ biểu hiện của hoàng thượng thì thấy Ôn Uyển phục xuất là nhất định.
Hạo thân vương càng nghĩ càng thấy đúng, cuối cùng bật cười: “Nha đầu này, thật là có thể nhịn được.”
Phụ tá bên cạnh nói: “Bàn về tính nhẫn nại, tin rằng không ai có thể so với quận chúa Ôn Uyển.” Nhiều năm như vậy sự nhẫn nại của Ôn Uyển khiến hắn bội phục.
Hạo thân vương cảm thán một tiếng: “Đúng vậy, bàn về tính nhẫn nại, không ai có thể so với Ôn Uyển. Hơn nữa con lớn của nàng cũng rất nhẫn nại. Tính tình kia giống hệt Ôn Uyển. Nha đầu này làm cái gì cũng đều làm đến tốt nhất.” Làm ăn cũng vậy, sinh con cũng thế. Dường như không có chuyện gì nàng làm không tốt.
Sau khi Hạo thân vương thông suốt, phân phó: “Không có phân phó của ta, ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Phải xem xem. Nếu thực sự Ôn Uyển trở về trong hai ngày, thì suy đoán của ông sẽ không sai. Nếu không thì động thủ lần nữa cũng không muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.