Quyển 6 - Chương 260: Nguy Cơ của Thương hành (thượng)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
05/08/2015
Ôn Uyển lạnh giọng nói một câu: “Ngu xuẩn.” Cũng không biết cậu đưa người thế nào vào. Người như vậy chỉ tăng thêm phiền toái. Cho dù bán đi ba con thuyền có thể đổi lấy bình yên, thương hành có tổng cộng sáu đường vận chuyển hàng, bán đi một còn năm thương hành vẫn kiếm được lợi. Nhưng làm ăn phải có phép tắc, cần nhường thì nên nhường, không nên nhường thì nửa bước cũng không nhường. Bởi vì một khi thỏa hiệp những người này sẽ được voi đòi tiên. Bây giờ chỉ là một đường vận chuyển hàng, một khi con đường này bán ra, năm con đường vận chuyển khác cũng không bảo vệ được. Bị moi ra chỉ là vấn đề thời gian.
Hạ Hương cũng rất lo lắng về việc thương hành xuất hiện tình huống như vậy: “Quận chúa, bỏ qua như vậy sao?” Thương hành là ban đầu quận chúa bỏ ra rất nhiều công sức, cứ bỏ qua như vậy.
Ôn Uyển không lên tiếng, một lát sau nói: “Ta đi xem Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi.” Không phải Ôn Uyển không tin Hạ Hương, chẳng qua bây giờ chưa phải thời điểm nàng tỏ thái độ.
Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi chơi ghép tranh. Một dạy rất nghiêm túc, một học rất nghiêm túc. Ôn Uyển nhìn thấy, trên môi nở nụ cười.
Hai anh em thấy Ôn Uyển vào liền vội chạy đến chân nàng: “Mẹ.” Ôn Uyển bế Cẩn ca nhi, dắt tay Duệ ca nhi, Duệ ca nhi rất có phong phạm ca ca, không có ghen tỵ.
Ôn Uyển cùng các con chơi ghép tranh, Duệ ca nhi thấy Ôn Uyển để xuống một miếng , vội vàng nói: “Sai rồi, sai rồi, không phải để ở chỗ này mà để ở kia.” Ôn Uyển đặt ở chỗ Duệ ca nhi chỉ. Kết quả chứng minh Ôn Uyển đúng rồi.
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, trên mặt có sự nghi ngờ.
Ghép xong, Ôn Uyển khen hai bé, cũng không chỉ khen mỗi mình Duệ ca nhi. Hơn nữa khiến Duệ ca nhi cảm thấy kỳ quặc là mỗi lần mẹ đều khoa trương khen Cẩn ca nhi. Rõ ràng mỗi lần đệ đệ chỉ giúp chuyển đồ thôi.
Hạ Dao đưa vài quả cam vào: “Quận chúa, kinh thành mang tới. Vừa mới tới, quận chúa nếm thử đi.” Bởi vì Ôn Uyển từng nói không cho phép Hạ Dao bàn chuyện với Ôn Uyển trước mặt hai đứa bé nên Hạ Dao không có nói.
Ôn Uyển thấy trên đĩa có sáu quả cam màu da cam, vừa nhìn đã muốn ăn: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, có muốn ăn không? Muốn ăn thì nói, mẹ bóc cho các con.” Về chuyện của các con, chỉ cần Ôn Uyển có ở đó, thì sẽ không làm phiền người khác mà tự mình làm.
Duệ ca nhi gật đầu: “Ăn ạ.” Nói xong hai tay nhấc lên, một quả cho Cẩn ca nhi, tự mình cầm một quả, ánh mắt lấp lánh nhìn Ôn Uyển.
Cái này thì Ôn Uyển biết rồi, tiểu tử này thích ăn cam. Ôn Uyển bóc một quả nhưng chỉ lấy một nửa chia cho hai anh em, nửa còn lại để một lát nữa hai đứa ăn.
Ôn Uyển ra khỏi phòng mới hỏi: “Cậu hoàng đế có ý gì?” Bán hay không bán ba con thuyền cuối cùng còn phải xem ý kiến của hoàng đế. Hoàng đế thì sao, cuối cùng lại hỏi ý kiến nàng. Hoàng đế cầm tiền nhưng không phải là người làm việc.
Hạ Dao nhẹ giọng: “Ý hoàng thượng là hỏi quận chúa xem nên xử trí như thế nào? Còn có, quận chúa khi nào thì trở về tiếp nhận.” Hoàng đế tất nhiên hi vọng Ôn Uyển tiếp nhận.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Nói với cậu hoàng đế chờ ta trở về liền tiếp nhận. Hiện tại cứ để bọn họ ầm ĩ đi. Ta muốn nhìn xem bọn họ có thể lăn qua lăn lại thành cái dạng gì?”
Nghiễm nhiên hàng hóa của thương hành đều tồn lại, không có tiền nhập hàng. Trước kia đều kí sổ, hiện không thể kí sổ nữa, muốn trả bạc ngay. Triệu Hoan muốn mượn từ ngân hàng trước một trăm vạn. Nhưng Du trưởng quỹ cần vật thế chấp. Thế chấp, có thể, thương hành lấy một con thuyền ra làm thế chấp là được. Nhưng khế ước thuyền ở chỗ nào? Dường như ở chỗ hoàng thượng đó.
Thuyền không đi được, một ngày tổn thất hơn vạn lượng bạc. Triệu Hoan giờ mới biết đây không phải chuyện dành cho người làm. Bên ngoài có hổ nhìn chằm chằm, người bên dưới lại không nghe mệnh lệnh. Hắn hoàn toàn là vật trang trí. Muốn nói với hoàng đế thôi việc nhưng hắn còn chưa có gan này.
Hạo thân vương xoay xoay viên ngọc thạch tròn xoe, hoàng đế không nhả miệng là khẳng định. Một khi bán thì sẽ giảm mỗi năm một trăm vạn lợi nhuận. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy bán đi chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Từ Trọng Nhiên hỏi: “Phụ thân, phía bên Quận chúa Ôn Uyển có phản ứng gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao quận chúa Ôn Uyển đến nửa điểm phản ứng cũng không có. Điều này có chút không phù hợp với tính tình quận chúa Ôn Uyển. Bất kể thế nào, thương hành vẫn là do quận chúa tạo dựng”
Hạo thân vương cũng hiểu ý tứ này: “Con nói hoàng thượng sở dĩ không buông miệng là xem ý tứ Ôn Uyển?” Nha đầu kia bây giờ còn đang cùng hai con trai lang thang trong rừng đào. Cuộc sống trôi qua nhàn nhã khỏi phải nói. So với ông lão nhân gia này còn dễ chịu hơn. Có thể bỏ con cái xuống tiếp nhận cục diện rối rắm này sao? Hạo thân vương cảm thấy không có khả năng.
Từ Trọng Nhiên gật đầu: “Con thấy vậy. Nếu muốn bán thuyền thì phải đánh tiếng với quận chúa Ôn Uyển. Nhưng thái độ hoàng đế cương quyết như vậy con lo quận chúa Ôn Uyển sẽ ra ngoài tiếp nhận lại.”
Hạo thân vương lắc đầu: “Không đâu. Hai đứa bé còn nhỏ quá, sao nàng có thể buông con cái không quản mà đi quản sản nghiệp? Hai đứa bé là sinh mạng của Ôn Uyển, nàng sẽ không làm vậy.” Hạo thân vương đã tận mắt thấy Ôn Uyển đối xử với hai đứa bé, đó tuyệt đối là để ở trong tim.
Từ Trọng Nhiên thấy Hạo thân vương khẳng định như vậy cũng không nói gì nữa. Bình thường mà nói, trẻ con trên một tuổi quả thật vẫn cần mẫu thân chiếu cố. Đặc biệt là Ôn Uyển đặt toàn bộ tâm tư vào hai đứa bé. Rốt cuộc như thế nào thì bọn họ chỉ có thể chờ.
Trong lần này thái tử cũng ra sức rất nhiều cho nên hoàng đế không nhả ra, hắn cũng rất gấp gáp. Phụ tá bên cạnh kiến nghị: “Điện hạ, hiện tại lùi không được nữa, chỉ có thể gia tăng lực. Thương hành đã chống đỡ không nổi rồi.” Đẩy một cái thôi thương hành nhất định là không xong. Đến lúc đó cho dù hoàng thượng không muốn, cũng phải bỏ con đường vận chuyển hàng hóa này. Khi đó chẳng phải tiền tài cuồn cuộn chảy vào sao?
Thái tử gật đầu.
Sau khi Như Vũ nghe được chuyện của thái tử, đã nói thái tử không nên nóng vội. Nhưng thái tử có thể không vội sao, muốn làm chuyện gì cũng phải có tiền, không tiền thì cái gì cũng không làm được. Nếu có thể nhận được thương hành thì không cần lo lắng về tiền nong nữa.
Như Vũ rất lo lắng nhưng quyết định của thái tử không phải điều nàng có thể thay đổi được. Như Vũ cười khổ với Dung ma ma: “Thái tử thật làm như Ôn Uyển buông tay không quản vậy.” Chuyện làm ăn lớn như vậy, Ôn Uyển sẽ không bỏ qua thương hành.
Dung ma ma có thể làm gì đây? Tất nhiên chỉ có thể an ủi thái tử phi: “Quận chúa hiện tại vẫn muốn chăm con, không quản nhiều như vậy được đâu.” Thật ra Dung ma ma cũng cảm thấy thái tử quá nóng nảy. Phải biết rằng càng nôn nóng thì càng dễ gặp chuyện không may.
Như Vũ lắc đầu: “Không thể nào. Ôn Uyển sẽ không thực sự buông tay không quản. Nàng hiện tại chỉ lạnh nhạt quan sát, chờ cơ hội tiếp nhận lại. Nàng vì con cái có thể buông tay nhưng sẽ không để người khác phá hủy tâm huyết của nàng.” Tự mình buông bỏ, không quản sự tình nhưng tâm huyết bị hủy hoại lại là chuyện khác. Tính toán thương hành như vậy coi Ôn Uyển không tồn tại, thật coi Ôn Uyển là bùn đất sao ? Thái tử bỏ ra càng nhiều thì tổn thất càng thảm trọng. Hơn nữa thái tử thật cho rằng hoàng thượng không nói gì tức là cái gì cũng không biết sao ? Đứng đầu thương hành là hoàng thượng chứ không phải Ôn Uyển. Nếu thật bị tính kế hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào ? Nhưng nàng biết thì được cái gì, thái tử đã lún vào quá sâu, không rút chân ra được.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không chút hoang mang nhưng hoàng thượng đã đứng ngồi không yên: “Quận chúa, hoàng thượng hỏi khi nào thì người trở về.” Hoàng thượng hi vọng Ôn Uyển thật sớm trở về.
Ôn Uyển khẽ cười: “Không vội, cuối tháng thì về. Vẫn còn hơn nửa tháng nữa đó!” Nói xong liền cúi đầu tiếp tục vẽ tranh tăng thêm chương mục cho sách vỡ lòng của nàng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển dạo này quá mê muội vì quyển sách này rồi. Đến nghĩ về tướng quân cũng ít đi, hơn nửa tháng này cũng chỉ hỏi một chút thân thể thế nào. Biết khỏi rồi cũng không hỏi nữa, hiện tại bỏ toàn tâm toàn ý vào viết sách. Hạ Dao ra ngoài nhìn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ. Cẩn ca nhi cuộn một thân bụi bặm ở kia cười ha ha.
Hạ Dao lắc đầu. Cũng chỉ có quận chúa mới nuôi con như vậy, không biết còn tưởng dã tiểu tử đó. Nhưng mà như vậy cũng có chỗ tốt, hai đứa bé được nuôi thả, ngược lại thân thể đều rất khỏe mạnh.
Hoàng đế được tin là Ôn Uyển cuối tháng trở về: “Nha đầu này, người nên nôn nóng không phải con sao, sao lại thành trẫm rồi ?”
Nếu Ôn Uyển ở chỗ này tuyệt đối muốn ói. Tiền lời mấy năm của thương hành đều bị hoàng đế cầm đi, nàng chỉ được cái tiếng thôi. Nếu không phải nàng kiến thiết đảo, không thể rời bỏ thương hành, nàng mới không quản thương hành có đóng cửa hay không ? Bởi vì thương hành đóng cửa tổn thất thảm trọng nhất là hoàng đế, chứ không phải nàng. Nàng đương nhiên không vội.
Hạ Nhàn bận rộn trong viện. Bây giờ viện của Bạch Thế Niên đã sớm thay đổi. Trong viện có không ít hoa, bốn góc còn trồng cây. Hoàn toàn dựa theo kết cấu, bố cục của phủ quận chúa. Bạch Thế Niên để Hạ Nhàn tùy ý làm. Dù sao hưởng thụ vẫn là hắn.
Diệp Tuần nhìn Hạ Nhàn bận rộn như con ong mật, một người lao động chân tay cần cù chăm chỉ.
Hôm nay Hạ Nhàn mặc áo lụa trắng, quần xanh nhạt, gấu quần được viền hoa văn tinh mĩ, phía ngoài bao bọc bởi lụa xen lẫn vải bông. Mặt trái xoan, lông mày dài, da trắng nõn, tư hình (dung nhan, hình dáng) xinh đẹp, phong thái rạng ngời.
Hạ Nhàn thấy Diệp Tuần vẫn nhìn mình, vẻ mặt liền không vui: “Có việc?”
Mặt già của Diệp Tuần đỏ lên: “Không có việc gì.”
Hạ Nhàn lấy làm khó hiểu nhìn thoáng qua Diệp Tuần. Xoay người đi vào phòng bên. Tìm một bộ xiêm y đưa vào phòng ngủ. Bạch Thế Niên hiện tại đã có thể chủ sự rồi, hôm nay còn phải đi ra ngoài.
Lúc Bạch Thế Niên đi ra, Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên mặc một bộ trường y màu xanh ngọc, bên hông đeo đai lưng bằng vân cẩm hoa văn chìm, tóc dài dùng trâm ngọc hổ văn vén lên đơn giản, bên hông đeo thu thủy kiếm. Phong thần như ngọc, khí vũ hiên ngang.
Diệp Tuần lại cúi đầu nhìn mình một chút. Trên người mặc một bộ y phục màu trắng vẽ sơn thủy đã phai bạc màu, buộc ngang đầu một chiếc khăn cùng màu viền bạc. Dường như tùy tiện một tên lính quèn đã có thể hạ gục cho đo đất. Hơn nữa tuổi đã một bó, đã là nửa lão đầu rồi.
Bạch Thế Niên thấy Diệp Tuần nhìn mình ngẩn người: “Sao vậy? Có gì không thỏa đáng sao?” Cúi đầu nhìn lại mình, không có gì không thỏa đáng mà! Bây giờ thân thể của hắn đã tốt, trong lòng nhẹ nhõm. Hơn nữa lại nhận được tin tức hoàng đế đã hạ thánh chỉ hắn tiếp nhận vị trí của Thích Tuyền. Hôm nay hắn bắt đầu tiếp nhận toàn bộ.
Sắc mặt Diệp Tuần khó coi: “Đi.”
Lúc trở về trời đã đổ mưa. Diệp Tuần và Bạch Thế Niên vội bước nhanh hơn, thì thấy phía trước có một người lính đi tới, trong tay cầm hai cái ô: “Tướng quân, quân sư, Hạ Nhàn cô nương bảo thuộc hạ mang ô cho hai người.” Nói xong liền đưa cho mỗi người một cái ô.
Bạch Thế Niên thản nhiên nhận lấy ô, Diệp Tuần có chút thụ sủng nhược kinh. Khi trở về, Hạ Nhàn bưng lên cho Bạch Thế Niên một bát nước gừng, Diệp Tuần cũng có nhưng chỉ là nhân tiện!!
Hạ Hương cũng rất lo lắng về việc thương hành xuất hiện tình huống như vậy: “Quận chúa, bỏ qua như vậy sao?” Thương hành là ban đầu quận chúa bỏ ra rất nhiều công sức, cứ bỏ qua như vậy.
Ôn Uyển không lên tiếng, một lát sau nói: “Ta đi xem Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi.” Không phải Ôn Uyển không tin Hạ Hương, chẳng qua bây giờ chưa phải thời điểm nàng tỏ thái độ.
Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi chơi ghép tranh. Một dạy rất nghiêm túc, một học rất nghiêm túc. Ôn Uyển nhìn thấy, trên môi nở nụ cười.
Hai anh em thấy Ôn Uyển vào liền vội chạy đến chân nàng: “Mẹ.” Ôn Uyển bế Cẩn ca nhi, dắt tay Duệ ca nhi, Duệ ca nhi rất có phong phạm ca ca, không có ghen tỵ.
Ôn Uyển cùng các con chơi ghép tranh, Duệ ca nhi thấy Ôn Uyển để xuống một miếng , vội vàng nói: “Sai rồi, sai rồi, không phải để ở chỗ này mà để ở kia.” Ôn Uyển đặt ở chỗ Duệ ca nhi chỉ. Kết quả chứng minh Ôn Uyển đúng rồi.
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, trên mặt có sự nghi ngờ.
Ghép xong, Ôn Uyển khen hai bé, cũng không chỉ khen mỗi mình Duệ ca nhi. Hơn nữa khiến Duệ ca nhi cảm thấy kỳ quặc là mỗi lần mẹ đều khoa trương khen Cẩn ca nhi. Rõ ràng mỗi lần đệ đệ chỉ giúp chuyển đồ thôi.
Hạ Dao đưa vài quả cam vào: “Quận chúa, kinh thành mang tới. Vừa mới tới, quận chúa nếm thử đi.” Bởi vì Ôn Uyển từng nói không cho phép Hạ Dao bàn chuyện với Ôn Uyển trước mặt hai đứa bé nên Hạ Dao không có nói.
Ôn Uyển thấy trên đĩa có sáu quả cam màu da cam, vừa nhìn đã muốn ăn: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, có muốn ăn không? Muốn ăn thì nói, mẹ bóc cho các con.” Về chuyện của các con, chỉ cần Ôn Uyển có ở đó, thì sẽ không làm phiền người khác mà tự mình làm.
Duệ ca nhi gật đầu: “Ăn ạ.” Nói xong hai tay nhấc lên, một quả cho Cẩn ca nhi, tự mình cầm một quả, ánh mắt lấp lánh nhìn Ôn Uyển.
Cái này thì Ôn Uyển biết rồi, tiểu tử này thích ăn cam. Ôn Uyển bóc một quả nhưng chỉ lấy một nửa chia cho hai anh em, nửa còn lại để một lát nữa hai đứa ăn.
Ôn Uyển ra khỏi phòng mới hỏi: “Cậu hoàng đế có ý gì?” Bán hay không bán ba con thuyền cuối cùng còn phải xem ý kiến của hoàng đế. Hoàng đế thì sao, cuối cùng lại hỏi ý kiến nàng. Hoàng đế cầm tiền nhưng không phải là người làm việc.
Hạ Dao nhẹ giọng: “Ý hoàng thượng là hỏi quận chúa xem nên xử trí như thế nào? Còn có, quận chúa khi nào thì trở về tiếp nhận.” Hoàng đế tất nhiên hi vọng Ôn Uyển tiếp nhận.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Nói với cậu hoàng đế chờ ta trở về liền tiếp nhận. Hiện tại cứ để bọn họ ầm ĩ đi. Ta muốn nhìn xem bọn họ có thể lăn qua lăn lại thành cái dạng gì?”
Nghiễm nhiên hàng hóa của thương hành đều tồn lại, không có tiền nhập hàng. Trước kia đều kí sổ, hiện không thể kí sổ nữa, muốn trả bạc ngay. Triệu Hoan muốn mượn từ ngân hàng trước một trăm vạn. Nhưng Du trưởng quỹ cần vật thế chấp. Thế chấp, có thể, thương hành lấy một con thuyền ra làm thế chấp là được. Nhưng khế ước thuyền ở chỗ nào? Dường như ở chỗ hoàng thượng đó.
Thuyền không đi được, một ngày tổn thất hơn vạn lượng bạc. Triệu Hoan giờ mới biết đây không phải chuyện dành cho người làm. Bên ngoài có hổ nhìn chằm chằm, người bên dưới lại không nghe mệnh lệnh. Hắn hoàn toàn là vật trang trí. Muốn nói với hoàng đế thôi việc nhưng hắn còn chưa có gan này.
Hạo thân vương xoay xoay viên ngọc thạch tròn xoe, hoàng đế không nhả miệng là khẳng định. Một khi bán thì sẽ giảm mỗi năm một trăm vạn lợi nhuận. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy bán đi chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Từ Trọng Nhiên hỏi: “Phụ thân, phía bên Quận chúa Ôn Uyển có phản ứng gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao quận chúa Ôn Uyển đến nửa điểm phản ứng cũng không có. Điều này có chút không phù hợp với tính tình quận chúa Ôn Uyển. Bất kể thế nào, thương hành vẫn là do quận chúa tạo dựng”
Hạo thân vương cũng hiểu ý tứ này: “Con nói hoàng thượng sở dĩ không buông miệng là xem ý tứ Ôn Uyển?” Nha đầu kia bây giờ còn đang cùng hai con trai lang thang trong rừng đào. Cuộc sống trôi qua nhàn nhã khỏi phải nói. So với ông lão nhân gia này còn dễ chịu hơn. Có thể bỏ con cái xuống tiếp nhận cục diện rối rắm này sao? Hạo thân vương cảm thấy không có khả năng.
Từ Trọng Nhiên gật đầu: “Con thấy vậy. Nếu muốn bán thuyền thì phải đánh tiếng với quận chúa Ôn Uyển. Nhưng thái độ hoàng đế cương quyết như vậy con lo quận chúa Ôn Uyển sẽ ra ngoài tiếp nhận lại.”
Hạo thân vương lắc đầu: “Không đâu. Hai đứa bé còn nhỏ quá, sao nàng có thể buông con cái không quản mà đi quản sản nghiệp? Hai đứa bé là sinh mạng của Ôn Uyển, nàng sẽ không làm vậy.” Hạo thân vương đã tận mắt thấy Ôn Uyển đối xử với hai đứa bé, đó tuyệt đối là để ở trong tim.
Từ Trọng Nhiên thấy Hạo thân vương khẳng định như vậy cũng không nói gì nữa. Bình thường mà nói, trẻ con trên một tuổi quả thật vẫn cần mẫu thân chiếu cố. Đặc biệt là Ôn Uyển đặt toàn bộ tâm tư vào hai đứa bé. Rốt cuộc như thế nào thì bọn họ chỉ có thể chờ.
Trong lần này thái tử cũng ra sức rất nhiều cho nên hoàng đế không nhả ra, hắn cũng rất gấp gáp. Phụ tá bên cạnh kiến nghị: “Điện hạ, hiện tại lùi không được nữa, chỉ có thể gia tăng lực. Thương hành đã chống đỡ không nổi rồi.” Đẩy một cái thôi thương hành nhất định là không xong. Đến lúc đó cho dù hoàng thượng không muốn, cũng phải bỏ con đường vận chuyển hàng hóa này. Khi đó chẳng phải tiền tài cuồn cuộn chảy vào sao?
Thái tử gật đầu.
Sau khi Như Vũ nghe được chuyện của thái tử, đã nói thái tử không nên nóng vội. Nhưng thái tử có thể không vội sao, muốn làm chuyện gì cũng phải có tiền, không tiền thì cái gì cũng không làm được. Nếu có thể nhận được thương hành thì không cần lo lắng về tiền nong nữa.
Như Vũ rất lo lắng nhưng quyết định của thái tử không phải điều nàng có thể thay đổi được. Như Vũ cười khổ với Dung ma ma: “Thái tử thật làm như Ôn Uyển buông tay không quản vậy.” Chuyện làm ăn lớn như vậy, Ôn Uyển sẽ không bỏ qua thương hành.
Dung ma ma có thể làm gì đây? Tất nhiên chỉ có thể an ủi thái tử phi: “Quận chúa hiện tại vẫn muốn chăm con, không quản nhiều như vậy được đâu.” Thật ra Dung ma ma cũng cảm thấy thái tử quá nóng nảy. Phải biết rằng càng nôn nóng thì càng dễ gặp chuyện không may.
Như Vũ lắc đầu: “Không thể nào. Ôn Uyển sẽ không thực sự buông tay không quản. Nàng hiện tại chỉ lạnh nhạt quan sát, chờ cơ hội tiếp nhận lại. Nàng vì con cái có thể buông tay nhưng sẽ không để người khác phá hủy tâm huyết của nàng.” Tự mình buông bỏ, không quản sự tình nhưng tâm huyết bị hủy hoại lại là chuyện khác. Tính toán thương hành như vậy coi Ôn Uyển không tồn tại, thật coi Ôn Uyển là bùn đất sao ? Thái tử bỏ ra càng nhiều thì tổn thất càng thảm trọng. Hơn nữa thái tử thật cho rằng hoàng thượng không nói gì tức là cái gì cũng không biết sao ? Đứng đầu thương hành là hoàng thượng chứ không phải Ôn Uyển. Nếu thật bị tính kế hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào ? Nhưng nàng biết thì được cái gì, thái tử đã lún vào quá sâu, không rút chân ra được.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không chút hoang mang nhưng hoàng thượng đã đứng ngồi không yên: “Quận chúa, hoàng thượng hỏi khi nào thì người trở về.” Hoàng thượng hi vọng Ôn Uyển thật sớm trở về.
Ôn Uyển khẽ cười: “Không vội, cuối tháng thì về. Vẫn còn hơn nửa tháng nữa đó!” Nói xong liền cúi đầu tiếp tục vẽ tranh tăng thêm chương mục cho sách vỡ lòng của nàng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển dạo này quá mê muội vì quyển sách này rồi. Đến nghĩ về tướng quân cũng ít đi, hơn nửa tháng này cũng chỉ hỏi một chút thân thể thế nào. Biết khỏi rồi cũng không hỏi nữa, hiện tại bỏ toàn tâm toàn ý vào viết sách. Hạ Dao ra ngoài nhìn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ. Cẩn ca nhi cuộn một thân bụi bặm ở kia cười ha ha.
Hạ Dao lắc đầu. Cũng chỉ có quận chúa mới nuôi con như vậy, không biết còn tưởng dã tiểu tử đó. Nhưng mà như vậy cũng có chỗ tốt, hai đứa bé được nuôi thả, ngược lại thân thể đều rất khỏe mạnh.
Hoàng đế được tin là Ôn Uyển cuối tháng trở về: “Nha đầu này, người nên nôn nóng không phải con sao, sao lại thành trẫm rồi ?”
Nếu Ôn Uyển ở chỗ này tuyệt đối muốn ói. Tiền lời mấy năm của thương hành đều bị hoàng đế cầm đi, nàng chỉ được cái tiếng thôi. Nếu không phải nàng kiến thiết đảo, không thể rời bỏ thương hành, nàng mới không quản thương hành có đóng cửa hay không ? Bởi vì thương hành đóng cửa tổn thất thảm trọng nhất là hoàng đế, chứ không phải nàng. Nàng đương nhiên không vội.
Hạ Nhàn bận rộn trong viện. Bây giờ viện của Bạch Thế Niên đã sớm thay đổi. Trong viện có không ít hoa, bốn góc còn trồng cây. Hoàn toàn dựa theo kết cấu, bố cục của phủ quận chúa. Bạch Thế Niên để Hạ Nhàn tùy ý làm. Dù sao hưởng thụ vẫn là hắn.
Diệp Tuần nhìn Hạ Nhàn bận rộn như con ong mật, một người lao động chân tay cần cù chăm chỉ.
Hôm nay Hạ Nhàn mặc áo lụa trắng, quần xanh nhạt, gấu quần được viền hoa văn tinh mĩ, phía ngoài bao bọc bởi lụa xen lẫn vải bông. Mặt trái xoan, lông mày dài, da trắng nõn, tư hình (dung nhan, hình dáng) xinh đẹp, phong thái rạng ngời.
Hạ Nhàn thấy Diệp Tuần vẫn nhìn mình, vẻ mặt liền không vui: “Có việc?”
Mặt già của Diệp Tuần đỏ lên: “Không có việc gì.”
Hạ Nhàn lấy làm khó hiểu nhìn thoáng qua Diệp Tuần. Xoay người đi vào phòng bên. Tìm một bộ xiêm y đưa vào phòng ngủ. Bạch Thế Niên hiện tại đã có thể chủ sự rồi, hôm nay còn phải đi ra ngoài.
Lúc Bạch Thế Niên đi ra, Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên mặc một bộ trường y màu xanh ngọc, bên hông đeo đai lưng bằng vân cẩm hoa văn chìm, tóc dài dùng trâm ngọc hổ văn vén lên đơn giản, bên hông đeo thu thủy kiếm. Phong thần như ngọc, khí vũ hiên ngang.
Diệp Tuần lại cúi đầu nhìn mình một chút. Trên người mặc một bộ y phục màu trắng vẽ sơn thủy đã phai bạc màu, buộc ngang đầu một chiếc khăn cùng màu viền bạc. Dường như tùy tiện một tên lính quèn đã có thể hạ gục cho đo đất. Hơn nữa tuổi đã một bó, đã là nửa lão đầu rồi.
Bạch Thế Niên thấy Diệp Tuần nhìn mình ngẩn người: “Sao vậy? Có gì không thỏa đáng sao?” Cúi đầu nhìn lại mình, không có gì không thỏa đáng mà! Bây giờ thân thể của hắn đã tốt, trong lòng nhẹ nhõm. Hơn nữa lại nhận được tin tức hoàng đế đã hạ thánh chỉ hắn tiếp nhận vị trí của Thích Tuyền. Hôm nay hắn bắt đầu tiếp nhận toàn bộ.
Sắc mặt Diệp Tuần khó coi: “Đi.”
Lúc trở về trời đã đổ mưa. Diệp Tuần và Bạch Thế Niên vội bước nhanh hơn, thì thấy phía trước có một người lính đi tới, trong tay cầm hai cái ô: “Tướng quân, quân sư, Hạ Nhàn cô nương bảo thuộc hạ mang ô cho hai người.” Nói xong liền đưa cho mỗi người một cái ô.
Bạch Thế Niên thản nhiên nhận lấy ô, Diệp Tuần có chút thụ sủng nhược kinh. Khi trở về, Hạ Nhàn bưng lên cho Bạch Thế Niên một bát nước gừng, Diệp Tuần cũng có nhưng chỉ là nhân tiện!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.