Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 20: Thân Bằng

Tối Á Miêu Miêu

02/04/2017

CHƯƠNG 21: THÂN BẰNG

.

Cám ơn Zin và NanaYJ  và mauxanhvamauhong đã gợi ý chỗ mình không biết. (^_^). 

.

Một nhà Lâm Đại Tráng tuy rằng đóng cửa từ chối tiếp khách, bất đắc dĩ phải làm như không nhìn thấy ai, đem bọn họ đều đuổi đi, vẫn là có chút khó khăn. Đã nhiều ngày Trương Huệ Nương nhận được rất nhiều lời mời đi ngắm hoa từ những danh môn thế gia trong thành Từ Châu. Trong đó cũng có tri phủ phu nhân cùng tri huyện phu nhân, hơn nữa cả hai đều phái xe ngựa tới đón đưa. Hai vị phu nhân này mời, Trương Huệ Nương cũng không thể từ chối, đành phải mang theo tiểu nữ nhi Lâm Tú Nhi tham gia. Cũng may mấy phu nhân này cũng có mời Tần gia thái thái cùng Lâm Cẩm Nhi, có các nàng bồi ở bên, Trương Huệ Nương cảm giác tự tại không ít.

 

Ngày hôm đó Trương Huệ Nương cùng Lâm Tú Nhi vừa trở về, ngay khi các nàng vừa tới cửa ngoài đã nghe thấy rất nhiều âm thanh ồn ào, và nhiều người vây quanh xem náo nhiệt. Đi vào vừa thấy nguyên lai là hai người Kha Mỹ Lệ cùng Lâm Đại Lực, chỉ nghe Kha Mỹ Lệ tại cửa viện lớn tiếng khóc gọi:

 

“Đại ca, chúng ta sai, đại ca tha thứ chúng ta đi, ta cùng Đại Lực biết sai. Chúng ta là thành tâm thành ý van cầu ngươi tha thứ a. Đại ca cầu ngươi a…”

 

Nguyên lai Vương chủ bộ từ Huyện thái gia biết được chuyện Lâm Gia Bảo làm tiểu thị của Thái tử điện hạ, nhất thời cảm thấy trên mặt có quang, mặc kệ nói như thế nào bọn họ cùng Lâm gia vẫn có quan hệ thông gia. Sau đó,Vương chủ bộ trở về liền cùng trong nhà nói, Lâm Xuân Nhi nghe được tin tức này hận không thể cắn răng.  Lâm Gia Bảo này như thế nào may mắn  như vậy đâu…Vương chủ bộ nói với con dâu:

 

“Xuân nhi a… trăng tròn của nhi tử đường ca ngươi, ngươi như thế nào không đi ăn mừng một chút đâu!”

 

Lâm Xuân Nhi lẩm bẩm nói: “Mấy ngày này thân mình có chút không thoải mái, cho nên… Ta sẽ không đi.”

 

Vương thái thái ở một bên hỏi: “Có từng phái người đưa lễ chưa?”

 

“Đưa , chính mình đặt mua một ít.”

 

Lâm Xuân Nhi không dám nói nàng căn bản không có tặng lễ, tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cũng không nhiều. Một nhà Vương chủ bộ cũng không có giàu có như trong tưởng tượng của nàng, toàn gia chủ yếu dựa vào bổng lộc Vương chủ bộ của công công. Tướng công tuy nói là đọc sách, kỳ thật chính là một kẻ phong hoa tuyết nguyệt. Bà bà là quản gia, đối với tiền tài luôn thật cẩn thận.

 

Mấy lần trước, Lâm Xuân Nhi toàn dùng tiền của chính mình mua chút lễ vật đưa đi đến nhà Lâm Đại Tráng, mong  có thể hàn gắng quan hệ với nhà bọn họ, đối với nàng cũng có thể giúp đỡ một chút. Nhưng mỗi lần lễ vật đưa qua đều bị trả trở về, Lâm Xuân Nhi nghĩ nhà đại bá gia nếu đã không nhận như vậy, nên cũng chậm chậm không để ý tới . Không nghĩ tới lần này Lâm Gia Bảo cư nhiên lại may mắn như vậy, còn khiến cho Thái tử điện hạ phái người đưa trăng tròn lễ về cho nhi tử của Lâm Gia Văn. Khiến cho một nhà Lâm Đại Tráng nở mặt như vậy ai… Lâm Xuân Nhi càng nghĩ càng ghen tị…

 

Vương phu nhân đối với con dâu bất mãn nói: “Xuân Nhi, ta nói ngươi, trăng tròn nhi tử của đường ca nhà ngươi, thật là chuyện tốt a, ngươi như thế nào không nói với ta. Nêu ngươi nói thì nhà của chúng ta có thể hảo hảo bị một phần lễ đi, như bây giờ quá thất lễ. Ngươi đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện…”

 

“Bà bà, ta biết sai.”

 

Lâm Xuân Nhi không dám phản bác, âm thầm nghĩ bất kể như thế nào nhất định phải cùng một nhà Lâm Đại Tráng hòa hảo, như vậy về sau nàng tại Vương gia có thể có địa vị tốt hơn.

 

Ngày thứ hai, Lâm Xuân Nhi trở về nhà mẹ đẻ, hai năm nay Lâm Đại Lực cùng Kha Mỹ Lệ tại Lâm gia thôn không quá như ý, người trong thôn đều không thế nào phản ứng bọn họ, mà Lâm Đại Lực bọn họ cảm thấy chính mình có giá trị thật cao , có chút khinh thường người trong thôn. Đến một năm trước, Lâm Đại Lực bọn họ cảm thấy trụ trong thôn không có ý nghĩa, liền dọn nhà đi vào thị trấn. Tại trong thị trấn mở ra một cửa hàng tạp hóa nhỏ, sinh ý không tốt cũng không xấu.

 

“Xuân nhi ngươi tại sao trở về ?”

 

Thời điểm Lâm Xuân Nhi tới, Lâm Đại Lực vừa lúc đi đưa hàng , Kha Mỹ Lệ ở lại cửa hàng chỉ huy tiểu nhị chỉnh lý hàng hóa. Nhị nữ nhi của Kha Mỹ Lệ là Lâm Hạ Nhi hôm nay cũng ở đó, vội vàng pha trà cấp tỷ tỷ, lấy lòng mà nói:

 

“Đại tỷ uống trà, đại tỷ hôm nay xuyên xiêm y thật xinh đẹp a, nhìn khí sắc tỷ tỷ thật tốt!”

 

Lâm Hạ Nhi lớn lên giống Kha Mỹ Lệ, tuổi còn nhỏ mà đã có nét, sau này lớn lên khẳng định là một tiểu mỹ nhân.

 

Lâm Xuân Nhi hưởng thụ lời khen tặng cùng hâm mộ của muội muội, muội muội Lâm Hạ Nhi lớn lên giống nương, miệng lại ngọt, cho nên so với nàng lúc còn ở nhà trước kia, Lâm Hạ Nhi được chăm sóc tốt hơn nhiều.

 

”Ta làm thân xiêm y này cũng còn có dư một ít, lần sau phái người đưa tới cho ngươi, hẳn là còn có thể may một chiếc váy.”

 

Lâm Hạ Nhi điềm điềm cảm tạ tỷ tỷ, nàng biết hoàn cảnh hiện tại trong nhà có tốt hơn trước đều nhờ tỷ tỷ. Lâm Hạ Nhi thực hâm mộ tỷ tỷ có thể làm Thiếu nãi nãi quan gia, bất quá bằng vẻ đẹp của nàng, tương lai nhất định phải gả vào chỗ còn tốt hơn so tỷ tỷ.

 

”Tỷ tỷ lần sau nếu có tri huyện phu nhân mời đi ngắm hoa, cũng mang ta cùng đi đi.”

 

“Ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ mang ngươi đi …”

 

Lâm Xuân Nhi làm sao không biết tâm tư của Lâm Hạ Nhi, bất quá điều này cũng không có gì. Nếu là muội muội gả vào chỗ tốt, đối với nàng cũng là một loại trợ lực, nàng mừng rỡ duy trì.

 

“A! Thiếu chút nữa quên chính sự. Nương, các ngươi chuẩn bị lễ vật, đưa đến nhà đại bá đi.” Lâm Xuân Nhi nói với Kha Mỹ Lệ.

 

“Tại sao lại muốn đi a, không phải chỉ là thi đậu tú tài sao, sang năm còn không biết có thi đậu hay không đâu. Có rất nhiều lão tú tài còn chưa thi đỗ kia kìa. Hà tất vội vàng đi, ta mới không đi.” Kha Mỹ Lệ ghét nhất chính là Trương Huệ Nương.

 

Trương Huệ Nương trước kia bị nói là khắc mệnh, Lâm Đại Tráng lại trước sau như một mà đối tốt với Trương Huệ Nương như vậy. Mà ngay cả khi Trương Huệ Nương sinh ra một song nhi, Lâm Đại Tráng vẫn luôn xem nàng như là bảo bối. Trong khi đó, khi nàng liên tiếp sinh hai nữ nhi thì Lâm Đại Lực liền có chút khó chịu với nàng. Sau đó, Trương Huệ Nương càng là hảo mệnh sinh được long phượng thai, người trong thôn cũng khoe nàng có phúc khí. Kha Mỹ Lệ ở trong lòng hừ lạnh, liền tính nhi tử thi đậu tú tài lại như thế nào! Đọc sách hay thi cử gì đều cũng phải tốn tiền,  cuộc sống hàng ngày trong nhà Lâm Đại Tráng còn không tốt được như nhà của bọn họ đâu.

 

Kha Mỹ Lệ cảm thấy hiện tại Lâm gia bọn họ có cửa hàng, đại nữ nhi cũng thường thường trợ cấp một chút, hiện tại tiểu nhi tử lại đọc sách trong trường, tương lai cũng có thể thi đậu tú tài, tóm lại hiện tại cuộc sống thật dễ chịu đâu. Hai lần trước là đáp yêu cầu của đại nữ nhi mang lễ đi tặng, cư nhiên đều bị trả trở về. Thật sự không biết xấu hổ a, Kha Mỹ Lệ cảm thấy chính mình không tất yếu lại đi lấy lòng Trương Huệ Nương mặt lạnh, hay nói đơn giản là sẽ không đi nữa.

 

“Nương, lần này bất đồng . Lâm Gia Bảo ở trong cung làm tiểu thị của Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ đều phái người đi tham gia trăng tròn của gia tôn tử nhà đại bá nữa!”

 

Lâm Xuân Nhi đem chuyện của Lâm Gia Bảo nói cho Kha Mỹ Lệ nghe.

 

“Thái tử điện hạ! Đây chính là thật sự?”

 



Kha Mỹ Lệ cùng Lâm Hạ Nhi kinh hô, hai người đều không thể tin được. Bọn họ một nhà từ khi đi đến Huyền Trong, cũng rất ít trở về Lâm gia thôn, tin tức cũng không có linh thông như Lâm Xuân Nhi.

 

“Nghe nói Thái tử điện hạ là chiến thần hạ phàm, anh dũng vô cùng đâu…”

 

Lâm Hạ Nhi từng nghe thuyết thư ở tửu lâu trong thành, trong đó cũng có ca tụng về những  chiến tích vĩ đại của Thái tử điện hạ.

 

“Thiên chân vạn xác , Huyện thái gia đều tự mình đi , ngay cả tri phủ đại nhân đều phái người đưa lễ tới.” Lâm Xuân Nhi ghen tị mà nói, việc đó có bao nhiêu thể diện a!

 

“Nha! Thật sự là không thể tưởng được a, Trương Huệ Nương kia khẳng định đắc ý lắm .” Kha Mỹ Lệ căm giận nghĩ, “Ai… phải chi lúc trước Hạ Nhi lớn hơn hai tuổi thì Lâm Gia Bảo làm sao được tiến cung a [Y-H: nhớ lại coi là tại ai.. xời]… Hạ Nhi của chúng ta đẹp hơn Lâm Gia Bảo kia nhiều.”

 

Lâm Hạ Nhi cũng ở một bên tiếc hận ảo não, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo không thành bộ dáng.

 

“Tóm lại ngươi cùng phụ thân ngày mai hồi Lâm gia thôn đi, cần phải cầu đại bá tha thứ. Nếu hai nhà khôi phục quan hệ, ta về sau tại Vương gia cũng sẽ có nhiều thể diện hơn, đối nhà chúng ta, đối đệ đệ, đối Nhị muội chính là đều tốt .” Lâm Xuân Nhi cẩn thận dặn dò, “Ngươi cùng phụ thân liền đi *phục cái nhuyễn*[NanaYJ: nhẹ nhàng thuyết phục] đi.”

 

Kha Mỹ Lệ nghĩ sẽ ăn nói khép nép trước mặt Trương Huệ Nương, cũng rất không vui lòng. Nhưng đành phải bất đắc dĩ mà gật đầu, đại nữ nhi nói rất có đạo lý.

 

” Song nhi kia nhìn văn văn tĩnh tĩnh , không nghĩ đến có tâm cơ như vậy, cũng không biết dùng thủ đoạn gì để được Thái tử điện hạ coi trọng…”

 

Buổi tối Lâm Đại Lực trở về nghe Kha Mỹ Lệ thuật lại lời đại nữ nhi nói, rất là đồng ý.

 

” Quan hệ thân thích này nhất định không thể chặt đứt!”

 

Vì thế mới có một màn cho Trương Huệ Nương cùng Lâm Tú Nhi nhìn thấy. Trương Huệ Nương nghĩ nếu không phải vì bọn họ thì  bảo bối Gia Bảo của nàng như thế nào sẽ bị tiến cung, như thế nào sẽ làm tiểu thị Thái tử điện hạ đâu, cho nên không khách khí nói,

 

“Các ngươi đây là tới làm cái gì, sớm nói qua hai nhà đã cắt đứt liên hệ. Nhà của chúng ta không chào đón các ngươi!”

 

Kha Mỹ Lệ giống như không cảm nhận được Trương Huệ Nương tức giận, khóc đến lợi hại hơn .

 

”Đại tẩu, ta đây quỳ xuống, thỉnh ngươi cùng đại ca đừng giận  ta cùng Đại Lực nữa.”

 

Nói xong Kha Mỹ Lệ liền quỳ gối ở ngay cửa vìện, mặc cho Trương Huệ Nương như thế nào kéo cũng không chịu đứng lên.

 

”Đại tẩu, nếu  ngươi không tha thứ cho ta, ta liền không đứng dậy.”

 

Lâm Đại Lực cũng quỳ xuống theo, lúc này người trong thôn đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Lâm Đại Tráng đi ra nhìn thấy cửa nhà nháo không ra thể thống gì, liền nói:

 

”Đều vào đi…”

 

Sau khi Kha Mỹ Lệ cùng Lâm Đại Lực vào phòng lại quỳ xuống, Kha Mỹ Lệ lại nói .

 

”Đại ca, đại tẩu a! Các ngươi liền tha thứ chúng ta đi, lúc ấy chúng ta bị tiền mê tâm hồn …”

 

“Đại ca ta biết sai, ta biết lúc trước ta  được  miễn gia pháp. Trong lòng Các ngươi khẳng định rất giận, đại ca ngươi đánh ta đi, nếu đánh ta có thể nguôi giận, vậy ngươi liền hung hăng mà đánh ta đi…”

 

Lâm Đại Lực xuất ra mộc côn, dùng sức đánh hai cái vào đầu mình [ui], sau đó đưa mộc côn cho Lâm Đại Tráng. Lâm Đại Tráng nhìn trên trán đệ đệ chảy ra máu tươi, thở dài.

 

”Ngươi cần gì phải làm như vậy chứ…”

 

Kha Mỹ Lệ ở một bên cũng khóc, “Xuân Nhi nhà của chúng ta cũng quá khổ a, tuy nhìn bề ngoài như thế, nhưng rốt cuộc là một tân nương xung hỉ, hàng ngày a… Nhà của chúng ta tiền bạc lại ít, Xuân Nhi lại không có nhà mẹ đẻ huynh đệ dựa vào ai…”

 

“Đại ca, ta gần đây luôn nhớ tới những ngày gian khổ của chúng ta lúc trước. Khi đó cha mẹ đi, ta lại nhỏ, đều là đại ca đem ta nuôi lớn a… Đại ca vì ta ăn không ít khổ. Ta thật sự là bị quỷ mê tâm hồn , thật thật là không nên…” Lâm Đại Lực nói xong liền khóc ròng.

 

Lâm Đại Tráng nghe đệ đệ Lâm Đại Lực nói xong, hồi tưởng lại trước đây cũng không khỏi có chút cảm khái.

 

“Đại ca, chúng ta rốt cuộc là huynh đệ một mẫu. Cha mẹ ở suối vàng khẳng định cũng không nguyện ý nhìn thấy huynh đệ chúng ta bất hòa a…” Lâm Đại Lực nhìn thấy Lâm Đại Tráng có chút buông lỏng, lại quỳ xuống.”Đại ca, vì cha mẹ, tha thứ ta đây một lần đi.”

 

Lâm Đại Tráng nghe hắn nói đến không biết làm sao, nhìn nhìn Trương Huệ Nương thấy nàng trầm mặc không nói. Thở dài, “Các ngươi trước đứng lên đi.”

 

Trương Huệ Nương trong lòng rõ ràng, Lâm Đại Tráng mặc dù ngoài miệng nói cùng Lâm Đại Lực đoạn tuyệt quan hệ, nhưng trong lòng vẫn là cố niệm thân tình, quan tâm đệ đệ mà mình tự tay nuôi lớn.

 

“Mau đứng lên đi, đại ca tha thứ chúng ta …” Kha Mỹ Lệ thấy thế lập tức thu hồi khuôn mặt khóc, lộ ra khuôn mặt tươi cười.”Đại ca, đại tẩu, chuyện trước đây là chúng ta làm không đúng. Cũng may Gia Bảo nhà các ngươi ở trong cung rất tốt, tương lai có vinh hoa phú quý thì chớ quên chúng ta a…”

 

Lâm Đại Lực thấy sắc mặt Trương Huệ Nương lại biến đen , vội đẩy Kha Mỹ Lệ, “Ngươi này bà nương… Nói cái gì đó!”

 

Lâm Đại Lực vứt cho Kha Mỹ Lệ một ánh mắt ra hiệu, “Ha ha, đại ca, đại tẩu đừng để ý a! *Các ngươi cái này đệ muội chính là cái này đức hạnh người.”*

 

Kha Mỹ Lệ cũng lanh trí, lập tức dời đi đề tài.”Gia Văn đâu? Như thế nào không thấy…”



 

“Gia Văn tại phòng ôn thư u…” Lâm Đại Tráng trả lời.

 

“Đang ôn thư a… vậy thì không nên quấy rầy hắn, Gia Văn thật sự là dụng công đâu, phu quân Xuân Nhi chúng ta cũng là một người yêu đọc sách , về sau có thể trông thấy, thảo luận văn vẻ gì đó ha hả…” Kha Mỹ Lệ tiếu a a mà nói.

 

“Vậy tiểu tôn tử đâu? Có thể để chúng ta trông thấy không? Đây chính là tôn tử đầu tiên của Lâm gia chúng ta nga…” Lâm Đại Lực cũng nói.

 

“Đúng vậy, đúng vậy! Đại tẩu ngươi xem, đây là ta cố ý đặt làm ở trong một cửa hàng bạc tốt nhất trong thị trấn, vàng mười nga.” Kha Mỹ Lệ cười đem trường mệnh khóa đưa cho Trương Huệ Nương.

 

Vươn tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, Trương Huệ Nương đành phải nhận lấy, bảo Tú Nhi đi gọi Ngô thị ôm hài tử đi ra. Vốn là sợ chọc đến hài tử, nên nãy giờ bọn họ bảo Ngô thị cứ ở trong phòng, đừng đi ra.

 

Trong chốc lát, Ngô thị đem Bác Ca Nhi bị bao thành ngọn nến đi ra, Kha Mỹ Lệ từ khi thấy Bác Ca Nhi lộ diện liền khen lên.

 

” Hài tử hảo tuấn a… Đại tẩu các ngươi dưỡng thực hảo a, nhìn đứa nhỏ này rất khỏe mạnh a…”

 

“Khanh khách…” Bác Ca Nhi giống như cảm giác được người khen, khanh khách vui vẻ mà cười không ngừng.

 

“Đại ca, đại tẩu a, nhà các ngươi hiện tại bất đồng ngày xưa , như thế nào cũng không mua vài hạ nhân hầu hạ. Các ngươi cũng có thể dùng ít sức chút, hưởng phúc a… Nhà của ta có hai tiểu nha đầu hầu hạ không tồi, nếu không ta ngày mai đem các nàng đưa lại đây…”

 

“Không cần không cần, trong nhà cũng không có nhiều việc, không cần phải có hạ nhân.” Trương Huệ Nương không cảm thấy bọn họ hiện tại có cái gì bất đồng với ngày xưa.

 

Đến buổi tối một nhà Lâm Đại Tráng rốt cục tiễn bước vợ chồng Lâm Đại Lực.

 

Kế tiếp mấy ngày, một nhà Lâm Đại Lực thường xuyên tới cửa bái phỏng, ngày một lúc lâu , trong Lâm gia thôn đều biết Lâm Đại Tráng cùng Lâm Đại Lực hai nhà lại hòa hảo. Sau, Lâm Xuân Nhi cũng mang theo phu quân tới bái phỏng. Phu quân Lâm Xuân Nhi tự cho là mình giỏi giang, thường xuyên trích văn chương muốn Lâm Gia Văn bình. Lâm Gia Văn nhìn những văn chương không có nhận thức đó liền đau đầu, hảo tâm nhắc nhở vài câu, không nghĩ đến phu quân Lâm Xuân Nhi còn không phục, cảm thấy đường ca này cố ý làm thấp đi tài hoa của mình.

 

Tướng công Lâm Xuân Nhi lại tới mấy lần liền không nguyện ý cùng Lâm Xuân Nhi lại đây, hắn cho rằng học thức của Lâm Gia Văn cũng không được tốt lắm. Phỏng chừng là vận khí tốt mới thi đậu tú tài đi, nhìn xem bộ dạng mãng phu của Lâm Gia Văn, căn bản không giống một người đọc sách, chỗ nào có khí độ thư sinh giống hắn a [Y-H: người ta là con nhà nông mà, làm sao có tướng như ông được, thiệt tình]… Nghĩ thế liền đối với khoa khảo năm sau tràn ngập tin tưởng, hắn hiện tại ngay cả Đồng Sinh đều không có thi đậu,  nhất định là do vận khí quá kém , có lẽ phải đi đến miếu đốt thắp hương mới được…[trời]

 

Nương của Chu Hải ở trong lòng lo lắng, nói với Chu Mẫu:

 

“Ngươi nói… việc hôn nhân của Đại Hải cùng Lỵ Nhi … Sẽ không có biến cố gì đi…”

 

“Làm sao có a… nhân phẩm của Đại Tráng bọn họ ngươi còn không tin được a…” Chu Mẫu hoàn toàn không lo lắng.

 

“Kia đến là…” nương Chu Hải ngẫm lại cũng yên tâm xuống.”Trương Huệ Nương thật là hảo phúc khí a, mỗi một hài tử đều xuất sắc như vậy.”

 

“Đại Hải của chúng ta cũng không kém a, gần đây tiểu tử Đại Hải kia cũng thật giỏi, hai ngày trước săn về một con gấu mù , da kia bán được không ít bạc rồi đó… Năm nay trong thu hoạch cũng không tồi, chờ thêm năm, chúng ta cũng đem phòng ở chỉnh chỉnh đi. Năm sau Đại Hải bọn họ thành thân cũng có tân phòng tốt để ở.”

 

Chu Mẫu quy hoạch cho sang năm. Hài tử cố gắng như vậy, bọn họ làm cha mẹ tự nhiên cũng muốn giúp đỡ một phen.

 

Mấy ngày nay trong lòng Chu Hải cũng không bình tĩnh, vừa mới cùng Lâm Lỵ Nhi định thân, trong lòng phi thường vui sướng. Lâm Lỵ Nhi là một cô nương rất có sức sống, rất có chủ kiến, tuy rằng có người trong thôn sẽ cảm thấy nàng mạnh mẽ, nhưng Chu Hải biết là, Lâm Lỵ Nhi là cô nương mà hắn từ nhỏ đã thích, hắn chính là thích phần ngay thẳng cùng suất thật của nàng. Sau  khi Lâm Gia Bảo tiến cung, Lâm Lỵ Nhi ở trước mặt hắn khóc rất lâu. Lâm Lỵ Nhi nói với hắn rằng Gia Bảo là vì nàng, mới chủ động tiến cung . Lâm Gia Bảo rõ ràng nhỏ hơn  nàng, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc hôn nhân của nàng cùng Chu Hải, mới chủ động yêu cầu tiến cung.

 

Chu Hải vẫn luôn tràn ngập cảm kích đối với Lâm Gia Bảo, lần này nghe tin tức Lâm Gia Bảo làm tiểu thị của Thái tử điện hạ cũng thực giật mình. Ở trong lòng khẩn cầu thượng thiên cam đoan Lâm Gia Bảo có thể bình an sống ở trong cung. Chu Hải biết cứ như vậy, cuộc sống sau này của Lâm gia khẳng định sẽ càng ngày càng tốt. Chu Hải nghĩ chính mình cũng phải cố gắng , chờ Lâm Lỵ Nhi gả cho hắn, hắn cũng sẽ cố gắng làm cho nàng hạnh phúc hơn.

 

Lâm Gia Bảo nhận được thư trong nhà gởi tới rất là kích động, nhìn đại ca vìết rất nhiều chuyện phát sinh trong nhà. Nhị tỷ cùng Đại Hải ca ca sang năm cũng sẽ thành thân , thật vui vẻ thay cho Nhị tỷ bọn họ. Lâm Gia Bảo đem thư nhìn một lần lại một lần, sau đó cẩn thận mà đem thư nhà đặt ở hòm.

 

“Nhị tỷ sang năm cùng với Đại Hải ca ca thành thân .” Lâm Gia Bảo cười nói.

 

“Đại Hải ca ca…” Hiên Vìên Hãn Thừa nhướng mày.

 

“Đúng vậy, Đại Hải ca ca rất tốt. Ta lúc nhỏ, Đại Hải ca ca còn mang ta cùng Nhị tỷ đi ngọn núi trích dã quả, chơi thật khá nha?”

 

Lâm Gia Bảo nhớ lại chuyện khi còn bé, tuổi của y cùng Nhị tỷ còn có Đại Hải ca ca là xấp xỉ, bọn họ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

 

“Về sau không cần tái gọi là Đại Hải ca ca , ngươi phải gọi là Nhị tỷ phu …”

 

Đại Hải ca ca cái,  xưng hô thân thiết như thế làm Hiên Vìên Hãn Thừa cảm thấy khó chịu , nên cố ý sửa đúng cho Gia Bảo.

 

“Ta biết rồi, Đại Hải ca ca từ nhỏ liền nói phải làm Nhị tỷ phu của ta đó, có đôi khi Nhị tỷ đối với hắn rất hung , Đại Hải ca ca cũng không sinh khí.” Lâm Gia Bảo cười hì hì nói .

 

“Ngoan bảo đối tướng công ta hung, tướng công ta cũng sẽ không sinh khí.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe Gia Bảo nói toàn điều tốt về Đại Hải ca ca kia, trong lòng có chút ăn vị.

 

“Ta mới không hung dữ a…” Lâm Gia Bảo hai tay giương nanh múa vuốt, tưởng tượng mình là một tiểu lão hổ.”Oa nha…” (^_^)

 

Hiên Vìên Hãn Thừa mãnh liệt đẩy Gia Bảo ngã xuống giường, ở trên người Gia Bảo âu yếm hôn môi, “Ngoan bảo… ngoan bảo của ta…” Người này thật sự là ái nhân bảo bối của hắn. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook