Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 108
Nhất Điều Trùng
10/05/2017
Thánh giá ùn ùn khởi hành, so với củ cải đỏ đã có kinh nghiệm, Hoằng
Tích lần đầu tiên được cho phép ra khỏi cung nhưng thật ra rất cao hứng, cũng không quản thái tử phi ở đằng sau sợ hắn vẫn còn nhỏ chuẩn bị đem
hắn giữ ở bên người, đã quyết đoán cấp tốc chuẩn bị hành lý đi theo.
Dọc theo đường đi, thánh giá đi một chút dừng một chút, tiểu tử kia cũng hứng thú dạt dào ngó đông ngó tây, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, còn hận mình không có cánh chim theo đuổi bầu trời tự do.
Thái tử đem nhi tử mang ra khỏi cung lai theo bọn chúng chơi, dù gì đi nữa Hoằng Thăng và Hoằng Tích đều đặt ở trước mặt, luôn ở bên trong phạm vi tầm mắt hắn cũng không thể có chuyện gì, hơn nữa hai người con trai rõ ràng cũng rất thích xuất hành, hắn cái vị a mã này khó có được cơ hội làm chuyện tốt một lần.
Hoằng Thăng đã đến độ tuổi có thể cưỡi tiểu mã, để rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa, cũng không có chọn ngồi xe ngựa, Hoằng Tích ngồi ở trên xe ngựa đợi một trận, đối với việc cưỡi ngựa có chút chờ mong, mắt to luôn luôn liếc về phía Hoằng Thăng bên kia, còn cố ý ở trước mặt thái tử lộ ra bộ dáng đáng thương.
Hoằng Tích vốn là ngày thường luôn ở bên cạnh thái tử phi, thái tử nhìn hắn giả trang đáng thương đơn giản là cùng một khuôn đúc của thái tử phi đi ra ngoài, nghĩ đến thái tử phi làm mặt xấu, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. “Thật sự muốn cưỡi ngựa như vậy?”
“Ừ!” Hoằng Tích dùng sức gật đầu, ngẩng đầu hoan hỷ nói, “A mã, ta sau này là ba đồ lỗ (tráng sĩ) của Đại Thanh, cưỡi ngựa cũng phải luyện từ nhỏ.”
Thái tử nghe xong, nhìn nhị nhi tử chân tay có một khúc ngắn cũn, đáy lòng cười thầm, nét mặt cũng không biểu hiện gì, “Ngươi còn quá nhỏ, không được.”
“A mã, a mã, để ta ngồi vào lòng cũng được a.” Hoằng Tích nghe vậy, quyết định lui một bước.
Thái tử nhìn bên ngoài mã xa, khí trời tốt, vừa vặn Hoằng Thăng cũng nhìn lại, lộ một nụ cười thật to cho hắn, thiếu niên nho nhỏ ngồi trên lưng ngựa anh khí bừng bừng phấn chấn, thấy vậy thái tử âm thầm kiêu ngạo, liền cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, sửa lời nói, “A mã mang ngươi đi một vòng.”
“A mã ngươi thực sự thật tốt quá!” Hoằng Tích thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cực kỳ cao hứng.
Thái tử gọi người phân phó vài câu, liền thấy thị vệ dắt thớt mã của hắn tới, xuống xe xoay người nhảy qua thớt mã, sau đó đem Hoằng Tích được thị vệ ẵm tới bế lên, Hoằng Tích lòng tràn đầy vui mừng vì được như ý nguyện, hướng về phía ca ca đang ở một bên dương dương đắc ý, tay nhỏ bé nắm dây cương làm ra vẻ kêu to hai câu, “Giá, giá!”
Thái tử một tay ghì dây cương, một tay sờ đầu Hoằng Tích một cái, “Hoằng Tích, chớ lộn xộn.”
“Vâng, a mã.” Hoằng Tích càng tỏ ra ngoan ngoãn, tiểu tử kia vẻ mặt tươi cười mà vuốt mông ngựa a mã nhà mình, “A mã ngươi thật tốt, nếu không phải người mang ta đi theo, ngạch nương còn không chịu đây. A mã tốt nhất!”
Thái tử nghe vậy, cánh tay lôi kéo dây cương cứng đờ, nghĩ đến mục đích chính khi mình mang theo nhi tử xuất hành, hơi có chút chột dạ, lại nhìn thấy tiểu tử kia vui vẻ như vậy, nội tâm cảm khái một câu vô tri quả thật là hạnh phúc.
Thái tử gia rất thoải mái mà lại sờ sờ ót Hoằng Tích, vuốt vuốt bím tóc hắn, rồi mới thúc giục ngựa tiến lên trước.
Theo ở sau xe ngựa thái tử còn có bát a ca, tứ a ca còn có tam a ca, nhìn thấy một màn này, đều bị cảm khái, thật không nghĩ tới thái tử vị nhị ca này lại là một người cha hiền yêu con như vậy.
Đại a ca đang cưỡi ngựa cũng nhìn thấy, nhưng có chút ngầm phân cao thấp mà nghĩ, chờ con trai trưởng của hắn lớn hơn một chút, hắn cũng muốn mang nhi tử đi cưỡi ngựa bắn tên, để hắn dìm thái tử xuống.
Nghĩ vậy, đại a ca thúc chân vào bụng ngựa tăng tốc nhưng mãi mà không thể vượt qua vị trí thái tử, rất bực mình liền thúc ngựa đến bên người Hoằng Thăng, chuẩn bị làm Hoằng Thăng trưởng tử của thái tử này gây xích mích ly gián một cái.
Hành trình cũng chỉ mới nửa ngày, thánh giá liền dừng lại ở hành cung đã định sẵn trên lộ trình, thái tử cùng mấy a ca đi theo Khang Hi yết kiến quan viên nơi đây xong, được Khang Hi cho phép tự do hành động, thái tử trở lại sân viện nhỏ đã được an bài tốt của mình, liền thấy Hoằng Tích Hoằng Thăng hai huynh đệ mỗi một người tự ôm nửa quả dưa hấu, xem chừng phải đến cả chục cân, phía sau đi theo mấy người nô tài, hắn vừa nhìn, tức giận gân xanh trên mặt ẩn hiện, Hà Ngọc Trụ tinh mắt vừa thấy liền lập tức quát đám thái giám thị vệ này, “Các ngươi chiếu cố tiểu chủ tử thế nào lại để chủ tử tự mình ôm dưa hấu!”
“A mã, không liên quan đến bọn họ.” Hoằng Thăng thấy mọi người sợ đến quỳ xuống, liền giải thích, “Con và đệ đệ đang nóng ruột muốn ăn dưa, bọn họ chỉ là nghe lời của con mà thôi.”
Hoằng Tích đã bào gần phân nửa miếng dưa gần đến cả chục cân, quơ muỗng nhỏ múc một muỗng thịt dưa, quyến rũ mà trình lên cho a mã nhà mình, “A mã, ăn dưa đi, dưa rất ngọt a.”
Thái tử cũng chỉ có thể nguôi giận, chỉ đành mặc kệ hai đứa con trai đối với dưa tây đầy khát vọng, hừ lạnh phất tay áo, xoay người liền vào phòng, lưu lại một câu, “Hoằng Thăng Hoằng Tích, theo cô tiến vào.”
“Vâng, a mã.” Hoằng Tích len lén hướng về phía ca ca le lưởi, ngoan ngoãn đáp ứng.
Hoằng Thăng nhưng lại có chút không nghĩ ra, không biết vì sao sắc mặt a mã lại có chút không đúng. Lẽ nào lúc nãy đại bá nói với hắn những lời này, a mã đã biết nên mất hứng? Đại bá là cố ý gây xích mích ly gián muốn cho a mã mất hứng, ngay đến hắn cũng biết, a mã làm sao còn bị lừa như vậy?
Hai đứa ngoan ngoãn vào nhà, đi vào, thái tử đã khôi phục vẻ mặt như thường, để cho người bưng dưa và trái cây điểm tâm cùng nước trà lên xong, liền vẫy lui cung nhân phục vụ.
Thấy hai đứa con trai đứng nghiêm, thấy vậy thái tử đang vì chuyện của thái tử phi có chút phiền lòng mà rất nhanh lắng xuống, thái tử phi lại càng không phải nói, nàng đối với hài tử là luôn nuông chiều ở trong lòng, nghĩ vậy giương mắt lại thấy Hoằng Thăng Hoằng Tích đều vẻ mặt thành thật, làm a mã bọn nó, thái tử làm sao không biết trước mắt đều là hai tiểu quỷ.
Lời trong bụng thái tử vòng vo mấy vòng vẫn chưa nói ra khỏi miệng, Hoằng Thăng chờ đợi đến có chút thấp thỏm, a mã chẳng lẽ là thật sự mất hứng chuyện hắn và đại bá, nhưng đó cũng không phải là hắn muốn bắt chuyện, rõ ràng là đại bá quấn lấy hắn, hắn thực tại có chút oan uổng. Cũng không thể đại bá đi đến gần thì hắn liền bỏ chạy, nếu thật như vậy, đến trước mặt hoàng mã pháp rồi chính là hắn bất kính trưởng bối nha.
Hơn nữa, đại bá nói a mã cưng đệ đệ, hắn chưa từng để bụng đây. A mã nếu thật bởi vì việc này mà trách hắn, hắn cũng sẽ là mất hứng khó chịu a.
Trong đầu Hoằng Thăng đã thầm nghĩ đối sách, nhận thấy ống tay áo có chút nặng, nhìn qua chỉ thấy đệ đệ gạo nếp cao đang hướng mắt nhìn mình đầy nghi vấn, khóe mắt thỉnh thoảng liếc đến a mã lúc này cũng đồng dạng rơi vào trầm tư sắc mặt liên tục biến đổi. “A mã, người gọi chúng con tiến vào, hẳn là có việc phân phó?” Hoằng Thăng nhịn không được mở miệng trước.
Không biết thái tử cũng đang vì mình kêu oan, chưa từng có trượng phu lo lắng thê tử sẽ vô duyên vô cớ biến mất, hắn đường đường một thái tử gia lại có ngày lo lắng như vậy, ngay đến thái tử phi rốt cuộc là người hay là yêu đều không biết rõ, hắn không oán người nào đó thì oán ai? Hôm nay còn phải đem nhi tử mang theo bên người để khống chế thái tử phi, càng nghĩ thái tử gia lại càng nghẹn khuất, nghe được câu hỏi của Hoằng Thăng, thái tử nghĩ đến mục đích của chính mình, vẫn suy nghĩ một chút mới lên tiếng hỏi.
“A mã tìm các ngươi đích xác có việc. Hoằng Thăng, a mã hỏi ngươi, ngạch nương ngươi có từng mang ngươi đến một địa phương kỳ quái nào hay không?” Thái tử nghĩ rất đơn giản, thái tử phi nói mang Viên Ninh về với ông bà, đồng dạng là Hoằng Thăng và Hoằng Tích khẳng định cũng đã đến quê nhà thái tử phi.
“Địa phương kỳ quái?” Hoằng Thăng nghe xong cũng ngờ vực, “A mã, địa phương thế nào mới tính là kỳ quái?”
“Chính là ngươi ở hoàng cung chưa thấy qua.” Thái tử nói, lại bổ sung, “Loại bỏ những sở viện ngươi đã từng đến.”
“Vậy không có.” Hoằng Thăng lắc đầu, ngạch nương rốt cuộc đã mang hắn đến địa phương kỳ quái nào, nghĩ tới cũng không có chỗ nào kỳ quái a.
Thái tử thấy Hoằng Thăng không có đáp án, liền nhìn về phía Hoằng Tích, “Hoằng Tích, còn ngươi?”
Hoằng Tích phùng má lắc đầu, “A mã, không có địa phương kỳ quái.”
Thái tử nghe vậy con ngươi sáng lên, “Không có địa phương kỳ quái, vậy khẳng có chút khác biệt, là địa phương nào?”
Hoằng Tích nghe xong lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn nên nói cái địa phương gì? Nháy mắt hướng ca ca xin giúp đỡ, Hoằng Thăng không nói gì nhìn trời, a mã sao lại hứng thú với chuyện của đám con nít như vậy, quá không để ý thân phận. Thái tử vừa thấy chỉ biết hai tiểu tử này khẳng định biết một ít việc, duỗi bàn tay ra, “Nói với a mã thì có cái gì không thể nói chứ?”
“A mã, ta không nói gì a.” Hoằng Tích vội hỏi, “Ngạch nương không có mang ta đi đến địa phương kỳ quái nào cả.”
“Hoằng Thăng Hoằng Tích, các ngươi can đảm dám gạt a mã?” Giọng nói thái tử mang theo sự uy hiếp, hai cái tiểu tử này, nghĩ lại vừa nghĩ, càng là ép hỏi như thế lại càng không chiếm được đáp án, nghe lí do thoái thác của bọn nó, khẳng định cũng là bởi vì hỏi quá đột ngột, bọn nó có chút bối rối không có cách nào xâu chuỗi khẩu cung, quyết định dọa bọn nó một cái, “A mã hôm nay hỏi các ngươi, là vì lo lắng cho an nguy của ngạch mẹ các ngươi. Các ngươi nếu không nói sự thật. Xảy ra chuyện thì tính làm sao?”
Nghe xong lời thái tử nói, Hoằng Thăng Hoằng Tích hai mặt nhìn nhau, trong mắt dẫn theo tia khẩn trương, giọng nói Hoằng Tích mang theo nóng ruột, “A mã, chuyện người hỏi cùng ngạch nương có quan hệ gì? Ngạch nương làm sao vậy?”
Bọn họ mới xuất hành nửa ngày mà, ngạch nương tại sao lại có thể xảy ra chuyện?
Hoằng Thăng cũng nhìn a mã nhà mình, hai mắt nhìn chăm chú tỉ mỉ, rất sợ bỏ qua biến hóa rất nhỏ trên mặt a mã, để có thể nhìn ra xem a mã là đang hù dọa bọn họ, “A mã, ngài nói rõ ràng đi.”
Thái tử thấy hai người con trai hoài nghi hắn, vội vàng thương cảm thở dài, cũng không biện giải trong lời nói của mình là thật hay giả, đưa ra chứng cứ cho hai người con trai thấy, “Các ngươi còn nhớ rõ, ngạch nương các ngươi sanh xong Viên Ninh liền mê man mấy ngày không?”
“Nhớ kỹ.” Hai tiểu tử vội vàng gật đầu, lúc đó đều làm bọn họ lo lắng muốn chết, làm sao có thể quên, bây giờ nhớ đến vẫn còn sợ, nếu ngạch nương không tỉnh lại nữa, bọn họ chắc chắn thương tâm đến cực điểm.
“Vậy các ngươi biết không, thái y nói ngạch nương các ngươi có lẽ là ăn phải thứ gì mới có thể bị như vậy.” Thái tử đem thái y của thái y viện kéo qua làm bồi chứng, cái gọi là thái y nói hoàn toàn là do chính hắn nghĩ ra được.
“Ai dám ám hại ngạch nương!” Hoằng Thăng nghe vậy trong mắt lệ ý chợt lóe lên, hắn không phải là hài đồng không hiểu chuyện, nghe được thái tử nói đầu tiên liền hoài nghi có người làm hại ngạch nương.
Thái tử thấy Hoằng Thăng từ từ cắn câu, lại bắt đầu hướng dẫn từng bước, “Cô ngay từ đầu cũng tưởng có người ám hại, nhưng sau lại kiểm tra một lượt, kỳ thực điều không phải. Ngươi ngạch nương là tự mình uống thuốc.”
Hoằng Thăng mở to mắt rõ ràng không tin, Hoằng Thăng tuy rằng nghe được có chút không rõ ràng lắm, nhưng biết đó không phải là chuyện tốt, vẻ mặt sốt ruột, “A mã, ngạch nương vì sao phải uống thuốc.”
“Các ngươi cũng không biết, Giáng Phúc, ngạch nương ngươi trước đây lúc sinh ngươi có chút gian nan, ” Thái tử cân nhắc câu chữ, “Thật vất vả mới sinh hạ ngươi, thái y liền chẩn đoán ngạch nương ngươi không thể lại có thai. Nhưng sau đó ngạch nương ngươi lại có thai, sinh Hoằng Tích, rồi Viên Ninh hiện giờ nữa. Nếu không phải sau khi sinh rơi vào mê man, cô chỉ sợ thế nào cũng không nghĩ ra, ngạch nương ngươi vì muốn sinh thiêm con nối dòng cho cô, quả là đã dùng thân thể của chính mình ra đặt cược, ăn xong không biết là thuốc gì, hiện giờ tác dụng của loại thuốc kia chậm rãi bắt đầu, liền đối với thân thể có tổn hại, bằng không làm sao sẽ mê man. Ngày sau, cũng không biết còn bị như vậy nữa không, nếu lỡ như…”
Nếu lỡ như lần thứ hai mê man vẫn không tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ? Hoằng Thăng sắc mặt trắng bệch, vành mắt cũng đỏ, nghe được thái tử phi trước đây khó sinh mà sinh hạ hắn, việc này là hắn lần đầu tiên từ chính miệng a mã xác thực lại, mà không phải tin vịt trong cung tung ra, “Ngạch nương rốt cuộc ăn thuốc gì, thái y không tra được sao?”
Thái tử lắc đầu, “Cô không muốn đi hỏi ngạch nương ngươi, sợ hỏi sẽ thương tâm, Dục Khánh Cung cũng không có loại cấm dược sinh tử này, ở trong hậu cung cũng chưa nghe nói qua, cung nhân hầu hạ bên người ngạch nương ngươi, a mã cũng đã điều tra, cũng không có người nào có lá gan cho thái tử phi uống thuốc độc, chỉ có thể là ngạch nương ngươi tự tìm ăn vào. Thuốc từ đâu tới, a mã cũng không tra được cụ thể đầu mối, ít ngày trước có thu được chút vết tích, cho nên mang bọn huynh đệ ngươi đi ra, thuận tiện hỏi các ngươi, khi còn bé ngạch nương các ngươi có mang bọn ngươi đi qua địa phương nào hay không, thuốc có thể là từ chỗ đó lấy được.”
“A mã, ngạch nương vẫn luôn ở trong cung, cơ hội xuất cung cũng không nhiều, có thể đi đến chỗ nào được sao?” Giọng Hoằng Thăng nói có chút u buồn, cau mày vẫn là như vậy, nhưng cho dù biểu tình trên mặt che giấu rất tốt, nhưng rầu rỉ trong lòng lại bị thái tử nhìn ra vài phần.
Hoằng Tích quá nhỏ, đầu óc không bắt kịp Hoằng Thăng, lúc này vẻ mặt buồn bã.
“Hoằng Thăng, Hoằng Tích, nghĩ cho thân thể ngạch nương các ngươi, các ngươi không được gạt cô!” Thái tử nói đến đây, giọng phát ra trầm trọng.
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến ngay cả kim khâu rơi xuống đều có thể nghe được âm hưởng, qua hồi lâu mới nghe Hoằng Thăng thở nhẹ ra, thấp giọng nói rằng, “A mã, nhi tử đích xác có mơ hồ nhớ mình đã đi tới một chỗ.
Dọc theo đường đi, thánh giá đi một chút dừng một chút, tiểu tử kia cũng hứng thú dạt dào ngó đông ngó tây, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, còn hận mình không có cánh chim theo đuổi bầu trời tự do.
Thái tử đem nhi tử mang ra khỏi cung lai theo bọn chúng chơi, dù gì đi nữa Hoằng Thăng và Hoằng Tích đều đặt ở trước mặt, luôn ở bên trong phạm vi tầm mắt hắn cũng không thể có chuyện gì, hơn nữa hai người con trai rõ ràng cũng rất thích xuất hành, hắn cái vị a mã này khó có được cơ hội làm chuyện tốt một lần.
Hoằng Thăng đã đến độ tuổi có thể cưỡi tiểu mã, để rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa, cũng không có chọn ngồi xe ngựa, Hoằng Tích ngồi ở trên xe ngựa đợi một trận, đối với việc cưỡi ngựa có chút chờ mong, mắt to luôn luôn liếc về phía Hoằng Thăng bên kia, còn cố ý ở trước mặt thái tử lộ ra bộ dáng đáng thương.
Hoằng Tích vốn là ngày thường luôn ở bên cạnh thái tử phi, thái tử nhìn hắn giả trang đáng thương đơn giản là cùng một khuôn đúc của thái tử phi đi ra ngoài, nghĩ đến thái tử phi làm mặt xấu, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. “Thật sự muốn cưỡi ngựa như vậy?”
“Ừ!” Hoằng Tích dùng sức gật đầu, ngẩng đầu hoan hỷ nói, “A mã, ta sau này là ba đồ lỗ (tráng sĩ) của Đại Thanh, cưỡi ngựa cũng phải luyện từ nhỏ.”
Thái tử nghe xong, nhìn nhị nhi tử chân tay có một khúc ngắn cũn, đáy lòng cười thầm, nét mặt cũng không biểu hiện gì, “Ngươi còn quá nhỏ, không được.”
“A mã, a mã, để ta ngồi vào lòng cũng được a.” Hoằng Tích nghe vậy, quyết định lui một bước.
Thái tử nhìn bên ngoài mã xa, khí trời tốt, vừa vặn Hoằng Thăng cũng nhìn lại, lộ một nụ cười thật to cho hắn, thiếu niên nho nhỏ ngồi trên lưng ngựa anh khí bừng bừng phấn chấn, thấy vậy thái tử âm thầm kiêu ngạo, liền cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, sửa lời nói, “A mã mang ngươi đi một vòng.”
“A mã ngươi thực sự thật tốt quá!” Hoằng Tích thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cực kỳ cao hứng.
Thái tử gọi người phân phó vài câu, liền thấy thị vệ dắt thớt mã của hắn tới, xuống xe xoay người nhảy qua thớt mã, sau đó đem Hoằng Tích được thị vệ ẵm tới bế lên, Hoằng Tích lòng tràn đầy vui mừng vì được như ý nguyện, hướng về phía ca ca đang ở một bên dương dương đắc ý, tay nhỏ bé nắm dây cương làm ra vẻ kêu to hai câu, “Giá, giá!”
Thái tử một tay ghì dây cương, một tay sờ đầu Hoằng Tích một cái, “Hoằng Tích, chớ lộn xộn.”
“Vâng, a mã.” Hoằng Tích càng tỏ ra ngoan ngoãn, tiểu tử kia vẻ mặt tươi cười mà vuốt mông ngựa a mã nhà mình, “A mã ngươi thật tốt, nếu không phải người mang ta đi theo, ngạch nương còn không chịu đây. A mã tốt nhất!”
Thái tử nghe vậy, cánh tay lôi kéo dây cương cứng đờ, nghĩ đến mục đích chính khi mình mang theo nhi tử xuất hành, hơi có chút chột dạ, lại nhìn thấy tiểu tử kia vui vẻ như vậy, nội tâm cảm khái một câu vô tri quả thật là hạnh phúc.
Thái tử gia rất thoải mái mà lại sờ sờ ót Hoằng Tích, vuốt vuốt bím tóc hắn, rồi mới thúc giục ngựa tiến lên trước.
Theo ở sau xe ngựa thái tử còn có bát a ca, tứ a ca còn có tam a ca, nhìn thấy một màn này, đều bị cảm khái, thật không nghĩ tới thái tử vị nhị ca này lại là một người cha hiền yêu con như vậy.
Đại a ca đang cưỡi ngựa cũng nhìn thấy, nhưng có chút ngầm phân cao thấp mà nghĩ, chờ con trai trưởng của hắn lớn hơn một chút, hắn cũng muốn mang nhi tử đi cưỡi ngựa bắn tên, để hắn dìm thái tử xuống.
Nghĩ vậy, đại a ca thúc chân vào bụng ngựa tăng tốc nhưng mãi mà không thể vượt qua vị trí thái tử, rất bực mình liền thúc ngựa đến bên người Hoằng Thăng, chuẩn bị làm Hoằng Thăng trưởng tử của thái tử này gây xích mích ly gián một cái.
Hành trình cũng chỉ mới nửa ngày, thánh giá liền dừng lại ở hành cung đã định sẵn trên lộ trình, thái tử cùng mấy a ca đi theo Khang Hi yết kiến quan viên nơi đây xong, được Khang Hi cho phép tự do hành động, thái tử trở lại sân viện nhỏ đã được an bài tốt của mình, liền thấy Hoằng Tích Hoằng Thăng hai huynh đệ mỗi một người tự ôm nửa quả dưa hấu, xem chừng phải đến cả chục cân, phía sau đi theo mấy người nô tài, hắn vừa nhìn, tức giận gân xanh trên mặt ẩn hiện, Hà Ngọc Trụ tinh mắt vừa thấy liền lập tức quát đám thái giám thị vệ này, “Các ngươi chiếu cố tiểu chủ tử thế nào lại để chủ tử tự mình ôm dưa hấu!”
“A mã, không liên quan đến bọn họ.” Hoằng Thăng thấy mọi người sợ đến quỳ xuống, liền giải thích, “Con và đệ đệ đang nóng ruột muốn ăn dưa, bọn họ chỉ là nghe lời của con mà thôi.”
Hoằng Tích đã bào gần phân nửa miếng dưa gần đến cả chục cân, quơ muỗng nhỏ múc một muỗng thịt dưa, quyến rũ mà trình lên cho a mã nhà mình, “A mã, ăn dưa đi, dưa rất ngọt a.”
Thái tử cũng chỉ có thể nguôi giận, chỉ đành mặc kệ hai đứa con trai đối với dưa tây đầy khát vọng, hừ lạnh phất tay áo, xoay người liền vào phòng, lưu lại một câu, “Hoằng Thăng Hoằng Tích, theo cô tiến vào.”
“Vâng, a mã.” Hoằng Tích len lén hướng về phía ca ca le lưởi, ngoan ngoãn đáp ứng.
Hoằng Thăng nhưng lại có chút không nghĩ ra, không biết vì sao sắc mặt a mã lại có chút không đúng. Lẽ nào lúc nãy đại bá nói với hắn những lời này, a mã đã biết nên mất hứng? Đại bá là cố ý gây xích mích ly gián muốn cho a mã mất hứng, ngay đến hắn cũng biết, a mã làm sao còn bị lừa như vậy?
Hai đứa ngoan ngoãn vào nhà, đi vào, thái tử đã khôi phục vẻ mặt như thường, để cho người bưng dưa và trái cây điểm tâm cùng nước trà lên xong, liền vẫy lui cung nhân phục vụ.
Thấy hai đứa con trai đứng nghiêm, thấy vậy thái tử đang vì chuyện của thái tử phi có chút phiền lòng mà rất nhanh lắng xuống, thái tử phi lại càng không phải nói, nàng đối với hài tử là luôn nuông chiều ở trong lòng, nghĩ vậy giương mắt lại thấy Hoằng Thăng Hoằng Tích đều vẻ mặt thành thật, làm a mã bọn nó, thái tử làm sao không biết trước mắt đều là hai tiểu quỷ.
Lời trong bụng thái tử vòng vo mấy vòng vẫn chưa nói ra khỏi miệng, Hoằng Thăng chờ đợi đến có chút thấp thỏm, a mã chẳng lẽ là thật sự mất hứng chuyện hắn và đại bá, nhưng đó cũng không phải là hắn muốn bắt chuyện, rõ ràng là đại bá quấn lấy hắn, hắn thực tại có chút oan uổng. Cũng không thể đại bá đi đến gần thì hắn liền bỏ chạy, nếu thật như vậy, đến trước mặt hoàng mã pháp rồi chính là hắn bất kính trưởng bối nha.
Hơn nữa, đại bá nói a mã cưng đệ đệ, hắn chưa từng để bụng đây. A mã nếu thật bởi vì việc này mà trách hắn, hắn cũng sẽ là mất hứng khó chịu a.
Trong đầu Hoằng Thăng đã thầm nghĩ đối sách, nhận thấy ống tay áo có chút nặng, nhìn qua chỉ thấy đệ đệ gạo nếp cao đang hướng mắt nhìn mình đầy nghi vấn, khóe mắt thỉnh thoảng liếc đến a mã lúc này cũng đồng dạng rơi vào trầm tư sắc mặt liên tục biến đổi. “A mã, người gọi chúng con tiến vào, hẳn là có việc phân phó?” Hoằng Thăng nhịn không được mở miệng trước.
Không biết thái tử cũng đang vì mình kêu oan, chưa từng có trượng phu lo lắng thê tử sẽ vô duyên vô cớ biến mất, hắn đường đường một thái tử gia lại có ngày lo lắng như vậy, ngay đến thái tử phi rốt cuộc là người hay là yêu đều không biết rõ, hắn không oán người nào đó thì oán ai? Hôm nay còn phải đem nhi tử mang theo bên người để khống chế thái tử phi, càng nghĩ thái tử gia lại càng nghẹn khuất, nghe được câu hỏi của Hoằng Thăng, thái tử nghĩ đến mục đích của chính mình, vẫn suy nghĩ một chút mới lên tiếng hỏi.
“A mã tìm các ngươi đích xác có việc. Hoằng Thăng, a mã hỏi ngươi, ngạch nương ngươi có từng mang ngươi đến một địa phương kỳ quái nào hay không?” Thái tử nghĩ rất đơn giản, thái tử phi nói mang Viên Ninh về với ông bà, đồng dạng là Hoằng Thăng và Hoằng Tích khẳng định cũng đã đến quê nhà thái tử phi.
“Địa phương kỳ quái?” Hoằng Thăng nghe xong cũng ngờ vực, “A mã, địa phương thế nào mới tính là kỳ quái?”
“Chính là ngươi ở hoàng cung chưa thấy qua.” Thái tử nói, lại bổ sung, “Loại bỏ những sở viện ngươi đã từng đến.”
“Vậy không có.” Hoằng Thăng lắc đầu, ngạch nương rốt cuộc đã mang hắn đến địa phương kỳ quái nào, nghĩ tới cũng không có chỗ nào kỳ quái a.
Thái tử thấy Hoằng Thăng không có đáp án, liền nhìn về phía Hoằng Tích, “Hoằng Tích, còn ngươi?”
Hoằng Tích phùng má lắc đầu, “A mã, không có địa phương kỳ quái.”
Thái tử nghe vậy con ngươi sáng lên, “Không có địa phương kỳ quái, vậy khẳng có chút khác biệt, là địa phương nào?”
Hoằng Tích nghe xong lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn nên nói cái địa phương gì? Nháy mắt hướng ca ca xin giúp đỡ, Hoằng Thăng không nói gì nhìn trời, a mã sao lại hứng thú với chuyện của đám con nít như vậy, quá không để ý thân phận. Thái tử vừa thấy chỉ biết hai tiểu tử này khẳng định biết một ít việc, duỗi bàn tay ra, “Nói với a mã thì có cái gì không thể nói chứ?”
“A mã, ta không nói gì a.” Hoằng Tích vội hỏi, “Ngạch nương không có mang ta đi đến địa phương kỳ quái nào cả.”
“Hoằng Thăng Hoằng Tích, các ngươi can đảm dám gạt a mã?” Giọng nói thái tử mang theo sự uy hiếp, hai cái tiểu tử này, nghĩ lại vừa nghĩ, càng là ép hỏi như thế lại càng không chiếm được đáp án, nghe lí do thoái thác của bọn nó, khẳng định cũng là bởi vì hỏi quá đột ngột, bọn nó có chút bối rối không có cách nào xâu chuỗi khẩu cung, quyết định dọa bọn nó một cái, “A mã hôm nay hỏi các ngươi, là vì lo lắng cho an nguy của ngạch mẹ các ngươi. Các ngươi nếu không nói sự thật. Xảy ra chuyện thì tính làm sao?”
Nghe xong lời thái tử nói, Hoằng Thăng Hoằng Tích hai mặt nhìn nhau, trong mắt dẫn theo tia khẩn trương, giọng nói Hoằng Tích mang theo nóng ruột, “A mã, chuyện người hỏi cùng ngạch nương có quan hệ gì? Ngạch nương làm sao vậy?”
Bọn họ mới xuất hành nửa ngày mà, ngạch nương tại sao lại có thể xảy ra chuyện?
Hoằng Thăng cũng nhìn a mã nhà mình, hai mắt nhìn chăm chú tỉ mỉ, rất sợ bỏ qua biến hóa rất nhỏ trên mặt a mã, để có thể nhìn ra xem a mã là đang hù dọa bọn họ, “A mã, ngài nói rõ ràng đi.”
Thái tử thấy hai người con trai hoài nghi hắn, vội vàng thương cảm thở dài, cũng không biện giải trong lời nói của mình là thật hay giả, đưa ra chứng cứ cho hai người con trai thấy, “Các ngươi còn nhớ rõ, ngạch nương các ngươi sanh xong Viên Ninh liền mê man mấy ngày không?”
“Nhớ kỹ.” Hai tiểu tử vội vàng gật đầu, lúc đó đều làm bọn họ lo lắng muốn chết, làm sao có thể quên, bây giờ nhớ đến vẫn còn sợ, nếu ngạch nương không tỉnh lại nữa, bọn họ chắc chắn thương tâm đến cực điểm.
“Vậy các ngươi biết không, thái y nói ngạch nương các ngươi có lẽ là ăn phải thứ gì mới có thể bị như vậy.” Thái tử đem thái y của thái y viện kéo qua làm bồi chứng, cái gọi là thái y nói hoàn toàn là do chính hắn nghĩ ra được.
“Ai dám ám hại ngạch nương!” Hoằng Thăng nghe vậy trong mắt lệ ý chợt lóe lên, hắn không phải là hài đồng không hiểu chuyện, nghe được thái tử nói đầu tiên liền hoài nghi có người làm hại ngạch nương.
Thái tử thấy Hoằng Thăng từ từ cắn câu, lại bắt đầu hướng dẫn từng bước, “Cô ngay từ đầu cũng tưởng có người ám hại, nhưng sau lại kiểm tra một lượt, kỳ thực điều không phải. Ngươi ngạch nương là tự mình uống thuốc.”
Hoằng Thăng mở to mắt rõ ràng không tin, Hoằng Thăng tuy rằng nghe được có chút không rõ ràng lắm, nhưng biết đó không phải là chuyện tốt, vẻ mặt sốt ruột, “A mã, ngạch nương vì sao phải uống thuốc.”
“Các ngươi cũng không biết, Giáng Phúc, ngạch nương ngươi trước đây lúc sinh ngươi có chút gian nan, ” Thái tử cân nhắc câu chữ, “Thật vất vả mới sinh hạ ngươi, thái y liền chẩn đoán ngạch nương ngươi không thể lại có thai. Nhưng sau đó ngạch nương ngươi lại có thai, sinh Hoằng Tích, rồi Viên Ninh hiện giờ nữa. Nếu không phải sau khi sinh rơi vào mê man, cô chỉ sợ thế nào cũng không nghĩ ra, ngạch nương ngươi vì muốn sinh thiêm con nối dòng cho cô, quả là đã dùng thân thể của chính mình ra đặt cược, ăn xong không biết là thuốc gì, hiện giờ tác dụng của loại thuốc kia chậm rãi bắt đầu, liền đối với thân thể có tổn hại, bằng không làm sao sẽ mê man. Ngày sau, cũng không biết còn bị như vậy nữa không, nếu lỡ như…”
Nếu lỡ như lần thứ hai mê man vẫn không tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ? Hoằng Thăng sắc mặt trắng bệch, vành mắt cũng đỏ, nghe được thái tử phi trước đây khó sinh mà sinh hạ hắn, việc này là hắn lần đầu tiên từ chính miệng a mã xác thực lại, mà không phải tin vịt trong cung tung ra, “Ngạch nương rốt cuộc ăn thuốc gì, thái y không tra được sao?”
Thái tử lắc đầu, “Cô không muốn đi hỏi ngạch nương ngươi, sợ hỏi sẽ thương tâm, Dục Khánh Cung cũng không có loại cấm dược sinh tử này, ở trong hậu cung cũng chưa nghe nói qua, cung nhân hầu hạ bên người ngạch nương ngươi, a mã cũng đã điều tra, cũng không có người nào có lá gan cho thái tử phi uống thuốc độc, chỉ có thể là ngạch nương ngươi tự tìm ăn vào. Thuốc từ đâu tới, a mã cũng không tra được cụ thể đầu mối, ít ngày trước có thu được chút vết tích, cho nên mang bọn huynh đệ ngươi đi ra, thuận tiện hỏi các ngươi, khi còn bé ngạch nương các ngươi có mang bọn ngươi đi qua địa phương nào hay không, thuốc có thể là từ chỗ đó lấy được.”
“A mã, ngạch nương vẫn luôn ở trong cung, cơ hội xuất cung cũng không nhiều, có thể đi đến chỗ nào được sao?” Giọng Hoằng Thăng nói có chút u buồn, cau mày vẫn là như vậy, nhưng cho dù biểu tình trên mặt che giấu rất tốt, nhưng rầu rỉ trong lòng lại bị thái tử nhìn ra vài phần.
Hoằng Tích quá nhỏ, đầu óc không bắt kịp Hoằng Thăng, lúc này vẻ mặt buồn bã.
“Hoằng Thăng, Hoằng Tích, nghĩ cho thân thể ngạch nương các ngươi, các ngươi không được gạt cô!” Thái tử nói đến đây, giọng phát ra trầm trọng.
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến ngay cả kim khâu rơi xuống đều có thể nghe được âm hưởng, qua hồi lâu mới nghe Hoằng Thăng thở nhẹ ra, thấp giọng nói rằng, “A mã, nhi tử đích xác có mơ hồ nhớ mình đã đi tới một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.