Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 109
Nhất Điều Trùng
10/05/2017
Ở lại trong cung thái tử phi thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình ẩn
dấu bí mật nhiều năm như vậy gần bị thái tử điện hạ lôi toàn bộ đi ra.
Tuy rằng thái tử phi biết mục đích thái tử đem theo Hoằng Thăng Hoằng
Tích vi phục xuất hành, nhưng là không hề để ở trong lòng. Thứ nhất,
thái tử từ đêm hôm đó vẫn lo lắng mình sẽ vô cớ biến mất, loại ý nghĩ
này hoàn toàn là dư thừa, hiện tại cuộc sống hằng ngày của mình trải qua cũng không tệ lắm, không có việc gì chạy trốn làm chi? Cho nên đối với
việc thái tử đem nhi tử mang đi để đề phòng mình bỏ trốn, cảm thấy vừa
bực mình vừa buồn cười. Thứ hai, thái tử chuyến này tất sẽ tìm cơ hội
tra hỏi hai người con trai, xem mình có dẫn bọn hắn đi về nhà mẹ đẻ hay
không. Đối với điểm ấy, thái tử phi vẫn như trước không lo lắng, tuy
rằng Hoằng Thăng và Hoằng Tích đều có đi đến không gian, nhưng vào thời
điểm đó bọn chúng cũng còn quá nhỏ, lúc Hoằng Thăng được tròn một tuổi,
sau khi thấy được trí nhớ tuyệt hảo của tiểu tử kia, liền không dám mang đi nữa, mấy năm trời trôi qua, có lúc chợt nghi vấn cái nơi hồi còn nhỏ mình đã đi tới, nhưng nó sẽ cho là mình khi còn bé đã làm một giấc mơ
kỳ quái thôi, thái tử làm sao có thể hỏi ra được đáp án.
Không thể không nói thái tử phi và thái tử đã làm phu thê nhiều năm, đối với bản chất của thái tử đã quá hiểu rõ, đoán gì trúng nấy. Cũng đồng dạng, thái tử cũng hiểu được thái tử phi của mình, biết người biết ta, mấy năm nay mới có thể nắm bắt thái tử phi, vợ chồng ân ái sống qua ngày. Đối với thái tử phi phòng thủ không một kẽ hở, thái tử lựa chọn hành động từ từ, hắn vững tin, con cọp cũng sẽ có lúc ngủ gà ngủ gật, người cũng không có khả năng không có bất luận cái sơ hở gì. Chỉ cần thái tử phi có một chút sơ sẩy, đó chính là cơ hội của hắn.
Vì vậy thái tử phi đang chẳng hề lo lắng chuyện gì mà dẫn theo tiểu nhi tử Viên Ninh, gặp bát phúc tấn cùng cửu phúc tấn đã đến Dục Khánh Cung trò chuyện, bên kia thái tử đã thành công đột phá phòng tuyến hai đứa con trai, chiếm được đáp án mong muốn.
Đương nhiên, thái tử phi còn chưa biết, lúc này, bát phúc tấn vẻ mặt hớn hở mà cùng thái tử phi bàn tán động thái mới nhất của các phu nhân ở kinh thành, nói đến bạn tốt của phái nữ là kính duyên phường mới đây nhất cho ra đời một loại son môi, màu sáng bóng thích hợp với da thịt của nàng nhất, lại nói bên trong có một loại mùi thơm khiến bát a ca không yêu không được.
Thái tử phi nghe được mí mắt giật giật, bát a ca thích mùi son thì có ảnh hưởng gì, nhưng mà biết được bát a ca thích nước hoa cái này cũng coi như một tin tình báo, ngẫm lại liền nói, “Chớ không phải là lần trước kính duyên phường đã cho ra nước hoa của nam tử sao?” Kính duyên phường là sản nghiệp của thái tử phi, đối với động thái bên trong điếm cũng coi như rõ như lòng bàn tay, lần trước chưởng quỹ truyền báo muốn mở dịch vụ cho nam giới, thái tử phi bởi vì bận chuyện chỉ phân phó để cho bọn họ tự xem xét, cũng không có nhúng tay vào, hôm nay nghe bát phúc tấn nói, có lẽ là nghiệp vụ cũng không tệ lắm.
“Không sai mà, nguyên bản ta chỉ cho rằng đàn bà con gái chúng ta mới cần mùi hương, không ngờ hôm nay đại quan quý nhân cũng đều dùng tới, lần trước ta nhất thời nảy lòng tham, chọn một lọ tặng bát gia, không ngờ hắn đúng là rất thích.” Bát phúc tấn đối với sự săn sóc của mình cảm thấy thoả mãn.
“Bát đệ muội, trả trách bát gia ngươi…” Thái tử phi không tiếc sắc mặt khen ngợi.
Cửu phúc tấn tịnh lệ động lòng người ở một bên trong mắt lại có chút buồn, những chuyện trước khi nàng và cửu a ca đại hôn nhóm a ca ai cũng đều biết đến, từ lúc tiến vào hoàng cùng đến nay, nàng cũng không sao được như ý, nàng làm sao lại không muốn cùng cửu a ca hảo hảo sống, nhưng nhìn lúc này mới tân hôn không bao lâu, cửu a ca bên ngoài đã an trí thiếp thất, đám mỹ nhân đó là từ các phủ nuôi dưỡng dâng tặng, lúc cửu a ca nói chuyện với nàng thì cũng chưa từng có sắc mặt tốt, ở nhà ngạch nương nói đối đãi lạnh nhạt chính là ý như vậy. Ngẫm lại, thầm lặng rớt không biết bao nhiêu nước mắt, bây giờ nghe bát phúc tấn cùng bát a ca sống hòa thuận như vậy, lại nhìn thấy tiểu a ca béo đô đô khả ái trong lòng thái tử phi, làm sao có thể không đỏ mắt, cứ theo việc cửu a ca lãnh đạm với nàng như vậy, hài tử cũng không biết lúc nào mới có đây.
“Bát tẩu, ngươi nói nước hoa có thật tốt như vậy không, không biết cửu gia có thể thích hay không?” Cửu phúc tấn có chút ngượng ngùng hỏi.
Nghe vậy, bát phúc tấn cùng thái tử phi hai người liếc nhau, nghe cửu phúc tấn nói, hai người làm sao không biết cửu phúc tấn là muốn lấy lòng lão cửu, thái tử phi không tiện nói chuyện cửu a ca, nhưng bát phúc tấn lại không giống, cửu a ca cùng bát a ca khá thân cận, bát phúc tấn ít nhiều nghe được một ít tập tính của cửu a ca.
“Cửu đệ muội, ngươi nếu là muốn tặng nước hoa cho cửu đệ, vậy có thời gian rảnh ta cùng ngươi đi kính duyên phường tìm mua một cái.” Bát phúc tấn sảng khoái nói, ngừng một chút, rồi hướng cửu phúc tấn cái cô gái dịu ngoan có chút không muốn tranh đấu này, “Cửu đệ muội, nếu ta nói ngươi là vợ cả của cửu đệ, cửu đệ đem mỹ nhân nhét vào trong phủ, ngươi nên đứng thẳng lưng mà đem hậu viện quản chặt!” Bát phúc tấn cũng biết rõ vì sao cửu a ca không thích khuê nữ nhà Đổng Ngạc, không phải là ngại sẽ không quản tốt hậu viện sao, nhưng nàng cũng không thể nói thẳng cửu a ca là ghét bỏ khuê nữ gia tộc các ngươi vô dụng, hiện giờ hắn thấy mặt ngươi đã không muốn nhìn. Nếu thật sự nói trắng ra như thế, hai bên chắc chắn không thu được kết quả tốt.
Nàng chỉ nói một câu như vậy, thái tử phi đã không nhịn được ngầm đá cho nàng một cước, bát phúc tấn nhìn cửu phúc tấn đã xấu hổ lúng túng cúi thấp đầu, cũng vội vàng ngừng nói.
“Cửu đệ cũng không phải người không nói lý, cửu đệ muội ngươi ở lâu chắc cũng là có thể hiểu rõ. Cửu đệ là một người hiếu thuận, ngươi lúc rảnh rỗi thì đi đến Duyên Hi Cung nhiều một chút.” Thái tử phi nói giảng hòa, thuận tiện chỉ cho cửu phúc tấn một con đường, chỉ cần có thể khiến Nghi phi cái vị bà bà này yêu thích, sống qua ngày cũng không sợ không được tốt. Trong lòng tiểu tử kia đã ngủ say, thái tử phi liền tự mình đứng dậy đưa hắn lên trên nhuyễn tháp. Ba hài tử, cái này tuyệt đối dính người.
“Em đã hiểu.” Cửu phúc tấn nhẹ giọng xác nhận, cảm giác được bát phúc tấn nhẹ nắm tay nàng, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, trước đây lúc còn chưa gả thì lo lắng đến mặt của cửu a ca cũng không gặp được, bà bà cũng không thích, những chị em dâu cũng không dễ ở chung, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác nhau, tóm lại là có người trong tâm còn thiện ý. Nhìn thái tử phi ôm tiểu nhi tử đến trên tháp thượng, lại có chút ước ao, bất tri bất giác đã nói ra, “Nhị tẩu, tiểu a ca thật béo tốt, ta cũng không biết bao giờ mới có thể có hài tử.”
Không trông cậy nổi vào đàn ông, chỉ có thể trông cậy vào đứa bé do chính mình sinh hạ hảo hảo nuôi lớn.
Nhưng không biết lời này đồng thời cũng chọc trúng vào nỗi đau của bát phúc tấn, nàng mỗi lần thấy ba hài tử của thái tử phi, đều trông thấy mà thèm. Cảm tình của nàng cùng bát a ca rất tốt, tuy rằng nàng đối với sinh hoạt của mình rất hài lòng, nhưng trong đó có một tia khuyết điểm, nàng đến bây giờ vẫn chưa từng sinh hạ cho bát a ca một đứa con nào. Nghĩ vậy, cùng là thở dài, “Nhị tẩu, hôm nay ta cũng buồn vậy.” Nói rồi giọng chút khó chịu, “Dù bát gia đối đãi với ta tốt, thế mà ta vẫn còn chưa có thai, trong lòng vẫn là bất an.”
Thái tử phi nghe đến mấy cái chuyện này, trong lòng nhất thời hô một câu, trời ạ, lại nữa rồi. Mỗi lần bát phúc tấn đến Dục Khánh Cung, thái tử phi thường hay nghe nhất là bát phúc tấn sống chết hỏi cách mang thai, thái tử phi liền bắt đắc dĩ cosplay bác sĩ phụ khoa đại phu cùng thầy thuốc tâm lý một hồi.
Muốn nói thế nào mới có thể sanh con, thế nào mới sinh được nhi tử, thái tử phi kỳ thực phi thường muốn chỉ điểm cho các nàng đến Quan Thế Âm miếu trong kinh thành này, nhưng nghe đến bát phúc tấn nói nàng đã đến những địa phương kia từ lâu, thái tử phi liền sáng suốt mà tiết kiệm nước bọt. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, kể qua loa cho bát phúc tấn xong, đối với cửu phúc tấn, thái tử phi cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên người đừng sầu, “Ngươi cùng cửu đệ mới kết hôn không lâu, không cần nóng ruột, ngày còn dài mà.”
Lại cùng bát phúc tấn cửu phúc tấn nói chuyện phiếm vài câu chuyện khác sau, cuối cùng cũng đem hai vị mỹ nữ đuổi ra khỏi cung, thái tử phi rốt cục thở ra một hơi dài, quả nhiên khó nhất là hưởng dụng mỹ nhân a, ứng phó chị em dâu quả nhiên là nhất đại học vấn từ xưa đến nay.
Trữ ma ma thấy thái tử phi hơi mệt chút, đối với bát phúc tấn cân cửu phúc tấn có chút oán giận, “Chủ tử, ngài nếu là mệt, hà tất phải gặp bát phúc tấn, cửu phúc tấn làm gì, ngăn lần tới tái kiến không phải là được rồi sao.”
Thái tử phi để Cam Thảo quạt cho mình, nghe xong lời Trữ ma ma lại cười nói, “Hôm nay thế nhưng lại là lần thứ nhất gặp cửu a ca phúc tấn, làm sao có thể không gặp.” Vấn đề cấp bậc lễ nghĩa.”Có điều nếu đến tiếp một phúc tấn nữa, bổn cung có thể sẽ không còn khí lực nữa.”
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy cung nữ truyền báo, tứ phúc tấn tới. Thái tử phi nghe vậy nhất thời yên lặng, “Làm sao có thể trùng hợp như vậy?”
Tứ phúc tấn qua đây cũng không phải để tán gẫu, mà là thật có sự, nguyên lai tứ a ca lưu lại kinh thành để ý chính vụ nói thánh giá sẽ sớm hồi kinh.
Thánh giá sớm hồi kinh, là bởi vì Khang Hi xuất hành bất lợi, cảm phong, thân thể có chút bất hảo. Thái y chẩn qua, để tránh tiếp tục không thích ứng với khí hậu, Khang Hi quyết định mang theo đám người thái tử thật nhanh hồi kinh, để bát a ca cùng tam a ca ở lại thu xếp công việc còn sót lại.
Ngày thứ hai buổi chiều sau khi thái tử phi thu được tin tức thánh giá hồi kinh, thánh giá liền xuất hiện ở Tử Cấm Thành. Rất nhanh, thái tử phi chờ ở Dục Khánh Cung liền gặp được thái tử.
Thái tử điện hạ một thân phong trần, râu tóc cũng không cạo, nhìn có chút uể oải, thái tử phi thấy vậy cũng căng thẳng trong lòng, bộ dáng thái tử thế này như là không được nghỉ ngơi tốt, lẽ nào thân thể Khang Hi thực sự không xong? Còn không có hỏi ra lời, thái tử đã cầm tay của thái tử phi nói, “Không có việc gì, đừng lo lắng. Cô còn muốn đi Càn Thanh Cung một chuyến. Hoằng Thăng Hoằng Tích liền ở lại Dục Khánh Cung.”
Nói xong cũng không dừng lại lâu, liền đi ra ngoài. Thái tử phi nhìn Hoằng Thăng, Hoằng Tích, hai tiểu tử kia rõ ràng cũng có chút uể oải, để cho bọn nó đi nghỉ ngơi trước, sau đó phân phó cung nhân chuẩn bị nước tắm rửa cho bọn hắn, mới hỏi Hoằng Thăng dọc theo đường đi đã xảy ra chuyện gì.
Hoằng Thăng lần thứ hai thấy ngạch nương, trong lòng hơi kích động còn mang theo chút chột dạ, nghe câu hỏi ngạch nương, thành thật trả lời, “Nguyên bản đến hành cung Vĩnh Định rồi, hết thảy đều tốt, cũng không nghĩ đến có người chặn trước ngự giá kêu oan. Hoàng mã pháp nổi cơn thịnh nộ, ban đêm cùng ngày hôm đó không biết sao lại cảm phong, có chút phát nhiệt.” Hoằng Thăng đối với chuyện minh oan cũng không có nói rõ ràng, thái tử phi cũng hiểu được sự tình cũng không có đơn giản như vậy, nhưng không thể tiếp tục truy vấn việc triều chính.
Cho dù biết thân thể Khang Hi có chút không tốt, thái tử phi lại không có bất kỳ ý tưởng gì, mệnh Khang Hi còn dài lắm, khẳng định không có việc gì, tiếp tục hỏi, “H oàng mã pháp của con nhất định sẽ không có việc gì, yên tâm đi.”
“Ừ, ngạch nương, nhi tử biết.” Hoằng Thăng gật đầu, sau khi nói xong có chút thấp thỏm nhìn về phía thái tử phi, “Ngạch nương, nhi tử có một việc muốn nói với người.”
Thái tử phi nghe vậy, mỉm cười kéo tay Hoằng Thăng qua, “Chuyện gì?”
Tiểu Hoằng Tích cái tên tiểu quỷ này cọ cọ người vào thái tử phi, tựa như ôm cánh tay của thái tử phi làm nũng, kéo dài thanh âm hô, “Ngạch nương…”
“Ngươi thì thế nào?” Thái tử phi bị hình dạng mèo con của hắn chọc cho nở nụ cười, “Có phải phạm vào chuyện xấu gì hay không?”
“Ngạch nương, nhi tử không có làm chuyện xấu mà.” Hoằng Tích ngượng ngùng vuốt cái ót, “Ngạch nương, chúng ta nói sợ người mất hứng.”
“Đây còn không phải là chuyện xấu?”
Hoằng Thăng Hoằng Tích lắc đầu, Hoằng Thăng làm chứng sự trong sạch của mình, mồm miệng thông minh mà đem chuyện trên đường thái tử hỏi này nọ nói ra, thấy vẻ mặt thái tử phi bình tĩnh, Hoằng Thăng sợ ngạch nương tưởng tượng lung tung, cuối cùng vội vàng nói bổ sung, “Ngạch nương, a mã cũng là lo lắng cho thân thể của người. A mã biết, nếu người có chuyện, trong lòng các con cũng là không dễ chịu. A mã không muốn ngay mặt hỏi người, cũng là sợ người biết sẽ thương tâm.”
“Các ngươi đều quan tâm ngạch nương, ngạch nương vui vẻ còn không kịp.” Thái tử phi mặt tràn đầy vui mừng nhìn nhi tử nhà mình, trong ngực lại đối với tên thái tử điện hạ giảo hoạt đâm vài dao.
“Ngạch nương, khi còn bé ngài dẫn chúng ta đi là địa phương nào nha?” Hoằng Tích cái tên hoạt bát này liền thắc mắc.
Hoằng Thăng cũng chăm chăm nhìn thái tử phi, hắn nhớ cũng không được rõ, thậm chí hoài nghi là chính mình khi còn bé nằm mộng, mãi đến có một ngày đệ đệ Hoằng Tích cũng nói chính hắn hình như cũng đi tới chỗ đó, hỏi hắn có hay không đi qua, hắn mới phát giác được có thể điều này không phải nằm mơ, đáp án nằm ở chỗ ngạch nương, nhưng ngạch nương không nói, hắn liền đem tất cả nghi vấn chôn thật sâu trong lòng, chẳng bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ hỏi ra.
Thái tử phi nghe vậy, nhẹ ngắt vành tai Hoằng Tích một cái, “Không nghĩ tới các ngươi cũng còn nhớ rõ a, đó là một địa phương tốt. Chờ sau khi a mã ngươi trở về, ngạch nương mang bọn ngươi cùng đi.”
Hai tên tiểu tử kia nghe vậy mắt đều sáng lên, vội hỏi, “Ngạch nương, thật vậy chăng?”
“Lừa các ngươi làm cái gì?” Thái tử phi cười nói.
“Ngươi quả thực quyết định như vậy?” Buổi tối thái tử trở về Dục Khánh Cung, được báo cho biết việc này, một nhà năm miệng đứng ở trong phòng thái tử phi, thái tử đối với quyết định này của thái tử phi cảm thấy hoài nghi, còn có một tia không xác định, “Quê nhà của ngươi cô cũng có thể đến?”
“Nga, ngươi đã không muốn đi, vậy quên đi.” Thái tử phi nói thẳng.
“Không, cô muốn đi.” Thái tử đương nhiên là có lòng hiếu kỳ.
“Ngươi không sợ đi rồi sẽ không quay về?” Thái tử phi trong lòng thầm nghĩ, nhưng không có nói ra khỏi miệng, nhìn Hoằng Thăng Hoằng Tích hai huynh đệ đều hưng phấn không thôi, chỉ nói, “Các ngươi nhớ kỹ, không thể đem những thứ nhìn thấy nói cho bất cứ người nào nghe, nếu bị tiết lộ, ngạch nương cũng không ở nổi cái mảnh quốc thổ này nữa.”
“Ngạch nương, nhi tử lập lời thề, nếu ngày sau tiết lộ chuyện hôm nay nhìn thấy ra, tất…” Hoằng Thăng dựng thẳng một bàn tay lên phát thệ, Hoằng Tích cũng vội vàng làm theo.
Thái tử phi lại cắt đứt, “Không cần phát thệ. Ngạch nương cũng không sợ, chỉ là lo lắng các ngươi.”
“Tĩnh Nghiên, ngươi không tin tưởng cô sao, cô là thái tử Đại Thanh triều, sẽ không ai dám đụng đến ngươi.” Thái tử biểu thị quyết tâm, “Hơn nữa ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người thứ sáu biết.” Viên Ninh tên tiểu tử kia chờ trưởng thành cứ để nó nghĩ là nằm mơ đi.
Thái tử phi nghe vậy nhất thời bật cười lên, chờ dẫn bọn hắn tiến vào thông đạo thấy được những thứ bên trong không gian rồi, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu được tại sao lại nên giữ kín miệng, “Được rồi. Đi, hôm nay coi như cho các ngươi tăng trưởng kiến thức vậy.”
Chợt cảm giác được một sức hút mạnh rồi như bị rơi xuống, thái tử nhịn không được nhắm mắt không yên tâm nói rằng, “Cứ đi như vậy không cần làm chuẩn bị gì sao?”
Mở mắt ra, trước mắt cũng đã là thế giới bên kia, bên tai truyền đến tiếng than hô sợ hãi của Hoằng Thăng và Hoằng Tích.
Không thể không nói thái tử phi và thái tử đã làm phu thê nhiều năm, đối với bản chất của thái tử đã quá hiểu rõ, đoán gì trúng nấy. Cũng đồng dạng, thái tử cũng hiểu được thái tử phi của mình, biết người biết ta, mấy năm nay mới có thể nắm bắt thái tử phi, vợ chồng ân ái sống qua ngày. Đối với thái tử phi phòng thủ không một kẽ hở, thái tử lựa chọn hành động từ từ, hắn vững tin, con cọp cũng sẽ có lúc ngủ gà ngủ gật, người cũng không có khả năng không có bất luận cái sơ hở gì. Chỉ cần thái tử phi có một chút sơ sẩy, đó chính là cơ hội của hắn.
Vì vậy thái tử phi đang chẳng hề lo lắng chuyện gì mà dẫn theo tiểu nhi tử Viên Ninh, gặp bát phúc tấn cùng cửu phúc tấn đã đến Dục Khánh Cung trò chuyện, bên kia thái tử đã thành công đột phá phòng tuyến hai đứa con trai, chiếm được đáp án mong muốn.
Đương nhiên, thái tử phi còn chưa biết, lúc này, bát phúc tấn vẻ mặt hớn hở mà cùng thái tử phi bàn tán động thái mới nhất của các phu nhân ở kinh thành, nói đến bạn tốt của phái nữ là kính duyên phường mới đây nhất cho ra đời một loại son môi, màu sáng bóng thích hợp với da thịt của nàng nhất, lại nói bên trong có một loại mùi thơm khiến bát a ca không yêu không được.
Thái tử phi nghe được mí mắt giật giật, bát a ca thích mùi son thì có ảnh hưởng gì, nhưng mà biết được bát a ca thích nước hoa cái này cũng coi như một tin tình báo, ngẫm lại liền nói, “Chớ không phải là lần trước kính duyên phường đã cho ra nước hoa của nam tử sao?” Kính duyên phường là sản nghiệp của thái tử phi, đối với động thái bên trong điếm cũng coi như rõ như lòng bàn tay, lần trước chưởng quỹ truyền báo muốn mở dịch vụ cho nam giới, thái tử phi bởi vì bận chuyện chỉ phân phó để cho bọn họ tự xem xét, cũng không có nhúng tay vào, hôm nay nghe bát phúc tấn nói, có lẽ là nghiệp vụ cũng không tệ lắm.
“Không sai mà, nguyên bản ta chỉ cho rằng đàn bà con gái chúng ta mới cần mùi hương, không ngờ hôm nay đại quan quý nhân cũng đều dùng tới, lần trước ta nhất thời nảy lòng tham, chọn một lọ tặng bát gia, không ngờ hắn đúng là rất thích.” Bát phúc tấn đối với sự săn sóc của mình cảm thấy thoả mãn.
“Bát đệ muội, trả trách bát gia ngươi…” Thái tử phi không tiếc sắc mặt khen ngợi.
Cửu phúc tấn tịnh lệ động lòng người ở một bên trong mắt lại có chút buồn, những chuyện trước khi nàng và cửu a ca đại hôn nhóm a ca ai cũng đều biết đến, từ lúc tiến vào hoàng cùng đến nay, nàng cũng không sao được như ý, nàng làm sao lại không muốn cùng cửu a ca hảo hảo sống, nhưng nhìn lúc này mới tân hôn không bao lâu, cửu a ca bên ngoài đã an trí thiếp thất, đám mỹ nhân đó là từ các phủ nuôi dưỡng dâng tặng, lúc cửu a ca nói chuyện với nàng thì cũng chưa từng có sắc mặt tốt, ở nhà ngạch nương nói đối đãi lạnh nhạt chính là ý như vậy. Ngẫm lại, thầm lặng rớt không biết bao nhiêu nước mắt, bây giờ nghe bát phúc tấn cùng bát a ca sống hòa thuận như vậy, lại nhìn thấy tiểu a ca béo đô đô khả ái trong lòng thái tử phi, làm sao có thể không đỏ mắt, cứ theo việc cửu a ca lãnh đạm với nàng như vậy, hài tử cũng không biết lúc nào mới có đây.
“Bát tẩu, ngươi nói nước hoa có thật tốt như vậy không, không biết cửu gia có thể thích hay không?” Cửu phúc tấn có chút ngượng ngùng hỏi.
Nghe vậy, bát phúc tấn cùng thái tử phi hai người liếc nhau, nghe cửu phúc tấn nói, hai người làm sao không biết cửu phúc tấn là muốn lấy lòng lão cửu, thái tử phi không tiện nói chuyện cửu a ca, nhưng bát phúc tấn lại không giống, cửu a ca cùng bát a ca khá thân cận, bát phúc tấn ít nhiều nghe được một ít tập tính của cửu a ca.
“Cửu đệ muội, ngươi nếu là muốn tặng nước hoa cho cửu đệ, vậy có thời gian rảnh ta cùng ngươi đi kính duyên phường tìm mua một cái.” Bát phúc tấn sảng khoái nói, ngừng một chút, rồi hướng cửu phúc tấn cái cô gái dịu ngoan có chút không muốn tranh đấu này, “Cửu đệ muội, nếu ta nói ngươi là vợ cả của cửu đệ, cửu đệ đem mỹ nhân nhét vào trong phủ, ngươi nên đứng thẳng lưng mà đem hậu viện quản chặt!” Bát phúc tấn cũng biết rõ vì sao cửu a ca không thích khuê nữ nhà Đổng Ngạc, không phải là ngại sẽ không quản tốt hậu viện sao, nhưng nàng cũng không thể nói thẳng cửu a ca là ghét bỏ khuê nữ gia tộc các ngươi vô dụng, hiện giờ hắn thấy mặt ngươi đã không muốn nhìn. Nếu thật sự nói trắng ra như thế, hai bên chắc chắn không thu được kết quả tốt.
Nàng chỉ nói một câu như vậy, thái tử phi đã không nhịn được ngầm đá cho nàng một cước, bát phúc tấn nhìn cửu phúc tấn đã xấu hổ lúng túng cúi thấp đầu, cũng vội vàng ngừng nói.
“Cửu đệ cũng không phải người không nói lý, cửu đệ muội ngươi ở lâu chắc cũng là có thể hiểu rõ. Cửu đệ là một người hiếu thuận, ngươi lúc rảnh rỗi thì đi đến Duyên Hi Cung nhiều một chút.” Thái tử phi nói giảng hòa, thuận tiện chỉ cho cửu phúc tấn một con đường, chỉ cần có thể khiến Nghi phi cái vị bà bà này yêu thích, sống qua ngày cũng không sợ không được tốt. Trong lòng tiểu tử kia đã ngủ say, thái tử phi liền tự mình đứng dậy đưa hắn lên trên nhuyễn tháp. Ba hài tử, cái này tuyệt đối dính người.
“Em đã hiểu.” Cửu phúc tấn nhẹ giọng xác nhận, cảm giác được bát phúc tấn nhẹ nắm tay nàng, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, trước đây lúc còn chưa gả thì lo lắng đến mặt của cửu a ca cũng không gặp được, bà bà cũng không thích, những chị em dâu cũng không dễ ở chung, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác nhau, tóm lại là có người trong tâm còn thiện ý. Nhìn thái tử phi ôm tiểu nhi tử đến trên tháp thượng, lại có chút ước ao, bất tri bất giác đã nói ra, “Nhị tẩu, tiểu a ca thật béo tốt, ta cũng không biết bao giờ mới có thể có hài tử.”
Không trông cậy nổi vào đàn ông, chỉ có thể trông cậy vào đứa bé do chính mình sinh hạ hảo hảo nuôi lớn.
Nhưng không biết lời này đồng thời cũng chọc trúng vào nỗi đau của bát phúc tấn, nàng mỗi lần thấy ba hài tử của thái tử phi, đều trông thấy mà thèm. Cảm tình của nàng cùng bát a ca rất tốt, tuy rằng nàng đối với sinh hoạt của mình rất hài lòng, nhưng trong đó có một tia khuyết điểm, nàng đến bây giờ vẫn chưa từng sinh hạ cho bát a ca một đứa con nào. Nghĩ vậy, cùng là thở dài, “Nhị tẩu, hôm nay ta cũng buồn vậy.” Nói rồi giọng chút khó chịu, “Dù bát gia đối đãi với ta tốt, thế mà ta vẫn còn chưa có thai, trong lòng vẫn là bất an.”
Thái tử phi nghe đến mấy cái chuyện này, trong lòng nhất thời hô một câu, trời ạ, lại nữa rồi. Mỗi lần bát phúc tấn đến Dục Khánh Cung, thái tử phi thường hay nghe nhất là bát phúc tấn sống chết hỏi cách mang thai, thái tử phi liền bắt đắc dĩ cosplay bác sĩ phụ khoa đại phu cùng thầy thuốc tâm lý một hồi.
Muốn nói thế nào mới có thể sanh con, thế nào mới sinh được nhi tử, thái tử phi kỳ thực phi thường muốn chỉ điểm cho các nàng đến Quan Thế Âm miếu trong kinh thành này, nhưng nghe đến bát phúc tấn nói nàng đã đến những địa phương kia từ lâu, thái tử phi liền sáng suốt mà tiết kiệm nước bọt. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, kể qua loa cho bát phúc tấn xong, đối với cửu phúc tấn, thái tử phi cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên người đừng sầu, “Ngươi cùng cửu đệ mới kết hôn không lâu, không cần nóng ruột, ngày còn dài mà.”
Lại cùng bát phúc tấn cửu phúc tấn nói chuyện phiếm vài câu chuyện khác sau, cuối cùng cũng đem hai vị mỹ nữ đuổi ra khỏi cung, thái tử phi rốt cục thở ra một hơi dài, quả nhiên khó nhất là hưởng dụng mỹ nhân a, ứng phó chị em dâu quả nhiên là nhất đại học vấn từ xưa đến nay.
Trữ ma ma thấy thái tử phi hơi mệt chút, đối với bát phúc tấn cân cửu phúc tấn có chút oán giận, “Chủ tử, ngài nếu là mệt, hà tất phải gặp bát phúc tấn, cửu phúc tấn làm gì, ngăn lần tới tái kiến không phải là được rồi sao.”
Thái tử phi để Cam Thảo quạt cho mình, nghe xong lời Trữ ma ma lại cười nói, “Hôm nay thế nhưng lại là lần thứ nhất gặp cửu a ca phúc tấn, làm sao có thể không gặp.” Vấn đề cấp bậc lễ nghĩa.”Có điều nếu đến tiếp một phúc tấn nữa, bổn cung có thể sẽ không còn khí lực nữa.”
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy cung nữ truyền báo, tứ phúc tấn tới. Thái tử phi nghe vậy nhất thời yên lặng, “Làm sao có thể trùng hợp như vậy?”
Tứ phúc tấn qua đây cũng không phải để tán gẫu, mà là thật có sự, nguyên lai tứ a ca lưu lại kinh thành để ý chính vụ nói thánh giá sẽ sớm hồi kinh.
Thánh giá sớm hồi kinh, là bởi vì Khang Hi xuất hành bất lợi, cảm phong, thân thể có chút bất hảo. Thái y chẩn qua, để tránh tiếp tục không thích ứng với khí hậu, Khang Hi quyết định mang theo đám người thái tử thật nhanh hồi kinh, để bát a ca cùng tam a ca ở lại thu xếp công việc còn sót lại.
Ngày thứ hai buổi chiều sau khi thái tử phi thu được tin tức thánh giá hồi kinh, thánh giá liền xuất hiện ở Tử Cấm Thành. Rất nhanh, thái tử phi chờ ở Dục Khánh Cung liền gặp được thái tử.
Thái tử điện hạ một thân phong trần, râu tóc cũng không cạo, nhìn có chút uể oải, thái tử phi thấy vậy cũng căng thẳng trong lòng, bộ dáng thái tử thế này như là không được nghỉ ngơi tốt, lẽ nào thân thể Khang Hi thực sự không xong? Còn không có hỏi ra lời, thái tử đã cầm tay của thái tử phi nói, “Không có việc gì, đừng lo lắng. Cô còn muốn đi Càn Thanh Cung một chuyến. Hoằng Thăng Hoằng Tích liền ở lại Dục Khánh Cung.”
Nói xong cũng không dừng lại lâu, liền đi ra ngoài. Thái tử phi nhìn Hoằng Thăng, Hoằng Tích, hai tiểu tử kia rõ ràng cũng có chút uể oải, để cho bọn nó đi nghỉ ngơi trước, sau đó phân phó cung nhân chuẩn bị nước tắm rửa cho bọn hắn, mới hỏi Hoằng Thăng dọc theo đường đi đã xảy ra chuyện gì.
Hoằng Thăng lần thứ hai thấy ngạch nương, trong lòng hơi kích động còn mang theo chút chột dạ, nghe câu hỏi ngạch nương, thành thật trả lời, “Nguyên bản đến hành cung Vĩnh Định rồi, hết thảy đều tốt, cũng không nghĩ đến có người chặn trước ngự giá kêu oan. Hoàng mã pháp nổi cơn thịnh nộ, ban đêm cùng ngày hôm đó không biết sao lại cảm phong, có chút phát nhiệt.” Hoằng Thăng đối với chuyện minh oan cũng không có nói rõ ràng, thái tử phi cũng hiểu được sự tình cũng không có đơn giản như vậy, nhưng không thể tiếp tục truy vấn việc triều chính.
Cho dù biết thân thể Khang Hi có chút không tốt, thái tử phi lại không có bất kỳ ý tưởng gì, mệnh Khang Hi còn dài lắm, khẳng định không có việc gì, tiếp tục hỏi, “H oàng mã pháp của con nhất định sẽ không có việc gì, yên tâm đi.”
“Ừ, ngạch nương, nhi tử biết.” Hoằng Thăng gật đầu, sau khi nói xong có chút thấp thỏm nhìn về phía thái tử phi, “Ngạch nương, nhi tử có một việc muốn nói với người.”
Thái tử phi nghe vậy, mỉm cười kéo tay Hoằng Thăng qua, “Chuyện gì?”
Tiểu Hoằng Tích cái tên tiểu quỷ này cọ cọ người vào thái tử phi, tựa như ôm cánh tay của thái tử phi làm nũng, kéo dài thanh âm hô, “Ngạch nương…”
“Ngươi thì thế nào?” Thái tử phi bị hình dạng mèo con của hắn chọc cho nở nụ cười, “Có phải phạm vào chuyện xấu gì hay không?”
“Ngạch nương, nhi tử không có làm chuyện xấu mà.” Hoằng Tích ngượng ngùng vuốt cái ót, “Ngạch nương, chúng ta nói sợ người mất hứng.”
“Đây còn không phải là chuyện xấu?”
Hoằng Thăng Hoằng Tích lắc đầu, Hoằng Thăng làm chứng sự trong sạch của mình, mồm miệng thông minh mà đem chuyện trên đường thái tử hỏi này nọ nói ra, thấy vẻ mặt thái tử phi bình tĩnh, Hoằng Thăng sợ ngạch nương tưởng tượng lung tung, cuối cùng vội vàng nói bổ sung, “Ngạch nương, a mã cũng là lo lắng cho thân thể của người. A mã biết, nếu người có chuyện, trong lòng các con cũng là không dễ chịu. A mã không muốn ngay mặt hỏi người, cũng là sợ người biết sẽ thương tâm.”
“Các ngươi đều quan tâm ngạch nương, ngạch nương vui vẻ còn không kịp.” Thái tử phi mặt tràn đầy vui mừng nhìn nhi tử nhà mình, trong ngực lại đối với tên thái tử điện hạ giảo hoạt đâm vài dao.
“Ngạch nương, khi còn bé ngài dẫn chúng ta đi là địa phương nào nha?” Hoằng Tích cái tên hoạt bát này liền thắc mắc.
Hoằng Thăng cũng chăm chăm nhìn thái tử phi, hắn nhớ cũng không được rõ, thậm chí hoài nghi là chính mình khi còn bé nằm mộng, mãi đến có một ngày đệ đệ Hoằng Tích cũng nói chính hắn hình như cũng đi tới chỗ đó, hỏi hắn có hay không đi qua, hắn mới phát giác được có thể điều này không phải nằm mơ, đáp án nằm ở chỗ ngạch nương, nhưng ngạch nương không nói, hắn liền đem tất cả nghi vấn chôn thật sâu trong lòng, chẳng bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ hỏi ra.
Thái tử phi nghe vậy, nhẹ ngắt vành tai Hoằng Tích một cái, “Không nghĩ tới các ngươi cũng còn nhớ rõ a, đó là một địa phương tốt. Chờ sau khi a mã ngươi trở về, ngạch nương mang bọn ngươi cùng đi.”
Hai tên tiểu tử kia nghe vậy mắt đều sáng lên, vội hỏi, “Ngạch nương, thật vậy chăng?”
“Lừa các ngươi làm cái gì?” Thái tử phi cười nói.
“Ngươi quả thực quyết định như vậy?” Buổi tối thái tử trở về Dục Khánh Cung, được báo cho biết việc này, một nhà năm miệng đứng ở trong phòng thái tử phi, thái tử đối với quyết định này của thái tử phi cảm thấy hoài nghi, còn có một tia không xác định, “Quê nhà của ngươi cô cũng có thể đến?”
“Nga, ngươi đã không muốn đi, vậy quên đi.” Thái tử phi nói thẳng.
“Không, cô muốn đi.” Thái tử đương nhiên là có lòng hiếu kỳ.
“Ngươi không sợ đi rồi sẽ không quay về?” Thái tử phi trong lòng thầm nghĩ, nhưng không có nói ra khỏi miệng, nhìn Hoằng Thăng Hoằng Tích hai huynh đệ đều hưng phấn không thôi, chỉ nói, “Các ngươi nhớ kỹ, không thể đem những thứ nhìn thấy nói cho bất cứ người nào nghe, nếu bị tiết lộ, ngạch nương cũng không ở nổi cái mảnh quốc thổ này nữa.”
“Ngạch nương, nhi tử lập lời thề, nếu ngày sau tiết lộ chuyện hôm nay nhìn thấy ra, tất…” Hoằng Thăng dựng thẳng một bàn tay lên phát thệ, Hoằng Tích cũng vội vàng làm theo.
Thái tử phi lại cắt đứt, “Không cần phát thệ. Ngạch nương cũng không sợ, chỉ là lo lắng các ngươi.”
“Tĩnh Nghiên, ngươi không tin tưởng cô sao, cô là thái tử Đại Thanh triều, sẽ không ai dám đụng đến ngươi.” Thái tử biểu thị quyết tâm, “Hơn nữa ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người thứ sáu biết.” Viên Ninh tên tiểu tử kia chờ trưởng thành cứ để nó nghĩ là nằm mơ đi.
Thái tử phi nghe vậy nhất thời bật cười lên, chờ dẫn bọn hắn tiến vào thông đạo thấy được những thứ bên trong không gian rồi, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu được tại sao lại nên giữ kín miệng, “Được rồi. Đi, hôm nay coi như cho các ngươi tăng trưởng kiến thức vậy.”
Chợt cảm giác được một sức hút mạnh rồi như bị rơi xuống, thái tử nhịn không được nhắm mắt không yên tâm nói rằng, “Cứ đi như vậy không cần làm chuẩn bị gì sao?”
Mở mắt ra, trước mắt cũng đã là thế giới bên kia, bên tai truyền đến tiếng than hô sợ hãi của Hoằng Thăng và Hoằng Tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.