Trọng Sinh: Chồng Yêu Là Kẻ Thù

Chương 1:

Mặc Niệm Diệp Châu

26/01/2021

***********************

“Đây là nhiệm vụ cuối cùng của em, có muốn làm không? Chỉ cần xong việc tôi sẽ trả cho em sự tự do như em hằng mong muốn”

Trong căn phòng nhỏ tại một quần đảo xa xôi, người đàn ông ngồi trong bóng tối, hai chân gác lên bàn làm việc, tư thế thoải mái mang lại vẻ lười biếng nhưng ánh mắt đem lại một tầng lãnh đạm. Ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói những lời vừa rồi thật thờ ơ, qua loa.

“ Ông nghĩ là tôi tin sao? Sống mười lăm năm với bàn tay đẫm máu này rồi thì làm sao có thể sống cuộc sống như một người bình thường? Ông thả tôi đi nhưng những kẻ ngoài kia có chắc sẽ bỏ qua cho tôi?”

Cô bình thản nói, nhưng bàn tay cầm súng đã siết chặt từ bao giờ. Tự do ư? Cô cũng muốn lắm chứ nhưng cô còn chưa trả thù cho cha mẹ mình mà, làm sao có thể buông bỏ chấp niệm đã hằn sâu trong tim cô được.

Hắn nhếch môi nở một nụ cười xấu xa, đôi mắt đen vẫn nhìn cô không chớp mắt.

“ Em cứ đọc nhiệm vụ lần này trước rồi hãy cho tôi câu trả lời mới được, đây là một món hời lớn mà tôi dành cho em đấy!”

Nói xong hắn ném một phông thư, phông thư màu xám bay thẳng đến tay cô, cô chậm rãi mở nó ra , đập vào mắt cô là dòng chữ đỏ chót. Nhìn thấy nội dung bên trong, ánh mắt cô kích động, hai tay siết chặt đến nổi khớp xương trắng bệch run rẩy.

“Nói cũng đã nói rồi, xem cũng đã xem rồi, thế có làm hay không, cơ hội chỉ có một!”

“Làm!”

********

Thành phố D



Khách sạn Tinh Phát, phòng số 1306

Một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau khi vừa đẩy cửa phòng ra, từng lớp quần áo bị xé toạc, âm thanh thở dốc và rên rỉ lẫn lận với nhau đầy dụ hoặc. Hai thân thể chỉ còn độc nhất món đồ lót, người đàn ông vẫn đè cô gái lên cánh cửa hôn lấy hôn để, đôi tay mơn trớn lên xuống khắp người cô gái, lúc nhẹ nhàng lúc lại mạnh bạo như thể chỉ muốn nuốt trọn cô vào người để cô không chạy mất.

Đúng lúc anh bế bổng cô đi về phía giường thì ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô rút cây trâm búi tóc ra, đâm thật mạnh vào sau lưng anh, một dòng máu từ từ chảy theo tấm lưng nhỏ từng giọt xuống nền nhà, anh khẽ rên lên một tiếng rồi ngã ngữa ra giường. Đôi mắt anh bắt đầu mờ mịt vào vài giây sau khi cây trâm cắm xuống, cô đẩy anh ra rồi từ từ đứng dậy đi vào phòng tắm. Lúc quanh ra lại thì cô đã mặc một bộ đồ đen bó sát người, tay cầm một khẩu súng có lắp ống giảm thanh, cô nhìn gã đàn ông đã ngồi bệch dưới đất từ lúc nào miệng khẽ cười

“Không hổ danh là lão đại băng RE, có thể ngồi dậy với chừng đó lượng thuốc độc là quá tài giỏi rồi!”

“AK, 6 tháng qua em mất tích cũng chỉ để chuẩn bị cho tôi một liều thuốc này thôi sao, kỹ năng giết người của em xuống cấp quá rồi” Người đàn ông thở hổn hển chậm rãi ngước mặt lên nhìn, đôi mày rậm, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi mắt đen thẩm như vực sâu không đáy, cùng với đôi môi mỏng nhợt nhạt khó khăn nói chuyện.

AK mỉm cười thật tươi dù vậy nhưng ánh mắt lộ rõ sự hận thù cao ngất trời đang cháy bỏng, cô quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, lòng thầm than người đàn ông này thật là cực phẩm mà, gường mặt và cở thể sao có thể đẹp như vậy cơ chứ, mặc dù như vậy cũng không thể che lấp lòng dạ độc ác, bẩn thỉu và biến thái của anh ta. Ai cũng có thể không nhìn rõ bản chất của anh ta nhưng cô thì có thể, vì chính cô đã được chứng kiến điều đó trước ngay mắt mình. Thật ghê tởm!

“ Rupky, anh nghĩ tôi chuẩn bị 6 tháng để ra tay với anh chỉ với một mũi thuốc độc, anh sai rồi, tôi còn nhiều trò lắm, nhưng thật sự hôm nay tôi không có thời gian để chơi đùa cùng với anh, chúng ta giải quyết nhanh gọn rồi tạm biệt nhau nào” AK vừa nói vừa lên đạn cho khẩu súng cô đang cầm trên tay rồi nhắm thẳng vào đầu Rupky.

Anh khẽ cười, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng, nhìn cô say đắm, nhưng rồi cơn đau từ lục phũ ngủ tạng dâng lên khiến anh đau đến tê tâm liệt phế, máu hộc ra từ miệng càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn cố gắng nói:

“Em nghĩ là với bản lĩnh của em mà có thể ra tay với tôi sao, nếu không phải tôi cố ý lơ là bỏ qua cho em thì em nghĩ mình có thể đi được đến bước này?”

“Tôi chả cần biết và cũng chả cần quan tâm đến quá trình chỉ quan tâm đến kết quả, và tôi đã thành công, tôi nói cho anh biết chỉ cần anh còn sống trên đời này thì tôi sẽ đuổi cùng giết tận đến khi nào anh chết hoặc tôi chết mới thôi!”

Từng câu từng chữ cô nói ra cũng là từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh, anh cũng không hiểu tại sao mình lại yêu cô gái này. Có ai như anh lại đi yêu người suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn có giết anh, không biết bao nhiêu lần. Anh yêu ánh mắt, đôi môi, gương mặt một bên bị bỏng vì axit, cơ thể mảnh khảnh và cả sự thù hận của cô. Nếu cô đã muốn giết anh như vậy thì anh sẽ thành toàn cho cô.

“Lý do?”

“Tôi nghĩ với bản lĩnh của anh thì anh đã sớm biết vì sao tôi muốn giết anh rồi chứ, cần gì phải hỏi tôi” Cô lạnh nhạt trả lời rồi nhắm vào đùi anh mà bắn.



Đoàng

Máu từ đùi anh chảy ra lênh láng, anh khẽ rên lên một tiếng, thở hổn hển, nhíu đôi mắt phủ một màn mờ mịt nhìn cô, cố gắng nhìn thật rõ cô rồi lại mỉm cười thều thào nói: “ Anh không biết”

AK híp đôi mắt, nổi giận quát: “ Anh không biết, con m* nó, anh nhìn đi! Gương mặt này, đôi tay đẫm máu này chính anh ban tặng cho tôi đó. Đáng lẽ tôi cũng có được cuộc sống như bao cô gái khác, được ba mẹ yêu thương, được đi học, rồi lớn lên yêu đương kết hôn sinh con. Vậy mà chính anh đã cướp đi gia đình của tôi, tương lai của tôi! Lúc đó anh tàn nhẫn như vậy,ác độc như vậy rồi giờ anh lại nói anh không biết”

“Chỉ vì cha tôi trễ tiền lãi vài tháng không đóng cho anh, nên anh đến phá nát nhà cửa, cho người cưỡng bức mẹ tôi trước mặt cha tôi cho đến chết, rồi phun axit vào nửa khuôn mặt tôi, rồi giết cha tôi trước mắt tôi. Khi đó tôi chỉ mới mười tuổi thôi, chỉ mười tuổi thôi, vậy mà anh nhẫn tâm cướp hết mọi thứ của tôi trong vòng một đêm.”

Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy sẹo, bao nhiêu ký ức đau thương ùa về trong tâm trí cô, đó là nỗi ám ảnh có thể nói là suốt cả cuộc đời này cô không bao giờ quên được. Ánh đèn mập mờ trong phòng, một người đau thương, một người dằn vặt.

Chất độc đã ngấm sâu vào cơ thể anh, máu cứ từ trong miệng trào ra mỗi lúc một nhiều, anh cố gắng nhìn cô một lúc rồi ngước mặt nhìn lên trần nhà,thều thào nói:

“Nếu anh nói đêm đó không phải là anh thì sao? Ha, mà cho dù bây giờ có nói gì thì em vẫn sẽ ra tay thôi, anh vẫn sẽ thành toàn cho em…..”

Anh lấy hết sức còn xót lại trong người, giọng anh cứng rắng gầm lên: “ nếu được sống lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ đè em dưới mình mà giày vò cho đến chết!”

“ Ồ thế thì anh cứ cố gắng có được tôi trước đã” cô cười khẩy nói với anh, rồi nhắm họng súng đen ngòm vào trán anh mà bắn

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Xong việc cô xoay người giắt khẩu súng vào một bên hông rồi đi đến bên cửa sổ, đạp người nhảy ra khỏi căn phòng, rơi xuống con đường nhỏ vắng vẻ bên hông khách sạn.

*********

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Chồng Yêu Là Kẻ Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook