Trọng Sinh: Chồng Yêu Là Kẻ Thù

Chương 2:

Mặc Niệm Diệp Châu

27/01/2021

Đêm hôm sau, AK quay trở về căn cứ tại quần đảo, sự yên tĩnh làm cô thoáng nghi ngờ, cứ như không còn một ai trong này vậy. Cô vẫn bình tĩnh đi về phía căn phòng trên tầng cao nhất, càng đi cô càng thấy kì lạ, quả thật là không có một bóng người. Đến nơi cô mở cửa bước vào phòng, vẫn là người đàn ông kia chờ cô, trong căn phòng vẫn âm u tối đen như vậy, chỉ heo hắt ánh đèn bàn mờ mờ.

Hắn ta rít một hơi thuốc, nhả khói ra, thờ ơ chất vấn: “ Làm xong rồi sao? Chắc chắn chết không? Có bị ai phát hiện không?”

“ Từ khi nào mà ông coi thường tôi quá vậy, một khi tôi đã muốn giết một ai đó thì người ta chắc chắn không thể thoát được, mà có thoát được thì cũng chỉ còn chút hơi tàn mà thôi, chả sống được bao lâu nữa, haha” cô mỉa mai trả lời

Hắn im lặng một hồi lâu, cô vẫn đứng đó chờ đợi, thời gian như thật chậm rãi lề mề trôi qua. Một tiếng đồng hồ trôi qua lặng lẽ, cô xoay người bỏ đi thì hắn gọi với lại.

“ Em để lại khẩu súng trên bàn, sau khi ra khỏi căn cứ, em sẽ được tự do. Hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau!”

AK gật đầu đồng ý, cô rút khẩu súng để lên bàn, xoay người bước ra khỏi căn phòng, bên ngoài trăng vẫn còn lên cao, cô nghĩ hắn sẽ không lừa cô vì từ khi gặp hắn đến nay hắn chưa bao giờ lừa cô một lần nào. Cô không về phòng dọn đồ bởi vì những món đồ đó cô không muốn chạm vào chúng một lần nào nữa, cô chỉ ước mình có thể ra khỏi nơi này nhanh một chút. Khi đi đến sân cỏ giữa căn cứ, đồng loạt những tiếng súng vang lên, từng viên đạn xuyên qua cơ thể mảnh khảnh đó, AK gục ngã ngay tại đó, máu tràn ra từ khắp nơi trên cơ thể. Mắt cô vẫn cứ nhìn chầm chầm vào cánh cổng cách đó không xa, như lưu luyến sự tự do ngay bên ngoài đó, hừ, đến khi chết cô vẫn không phải là một người tự do, vài giây sau cô từ từ nhắm mắt lại.

F*ck! Thật là đau!

Cơ thể chỗ quái nào cũng đau! Nhất là cổ họng, thật đau!

“Mau…. mau đẩy vào, nhanh lên…..nhanh lên”

“Bệnh nhân mất rất nhiều máu…. nhanh đi xem còn máu dữ trữ hay không?”

AK cố gắng mở mắt ra nhìn xem thử ai đang nói, nhưng trước tầm mắt của cô đan xen màu đỏ trắng, cô vẫn thấy ánh sáng mờ nhạt, cô bỗng giật mình trong lòng “mình không chết ư? Nhưng đau như thế này chắc cũng sắp chết rồi?”

“Bác sĩ….xin hãy cứu lấy con gái tôi….xin bác sĩ” giọng đàn ông trầm thấp vang bên tai cô

Dàn bác sĩ y tá đẩy nhanh băng ca vào phòng phẫu thuật: “ cứu sống bệnh nhân là chức trách của chúng tôi, xin người nhà cứ yên tâm, hãy chờ ở bên ngoài!”

******

Một lát sau

Một chiếc xe jeep đi với tốc độ như bay dừng ngay trước cổng bệnh viện, hai chàng trai đỡ một chàng trai khác vào khoa cấp cứu, ánh mắt bọn họ hoảng loạn, miệng không ngừng gọi:



“ Bác sĩ, cấp cứu…...nhanh cho người đến đây… cấp cứu với….!”

Hai y tá lật đạt chạy lại, một tay phụ đỡ, miệng luôn hỏi về tình trạng bệnh nhân, một trong hai thanh niên kia là Cố Duy Bắc,anh gấp gáp nói: “ Bị trúng đạn, bắn vào vùng ngực, vị trí viên đạn cách tim ba xăn ti, đã mất khá nhiều máu rồi, nhanh chóng phẫu thuật”

Hai cô y tá gật đầu, một người bắt đầu tiến hành sơ cứu, một người gấp gáp đi chuẩn bị phòng phẫu thuật. Sau đó đèn phòng phẫu thuật bật sáng, Cố Duy Bắc vô vai Đại Sơn bên cạnh trấn an:

“Đội trưởng sẽ không sao đâu, anh ấy mạng lớn lắm, bao nhiêu nhiệm vụ lớn nhỏ đều vượt qua được, ăn vài viên đạn không chết được đâu!”

Đại sơn vành mắt đỏ hoe: “Nhưng mà lần này là do tôi sơ xuất, nếu không phải tôi không chú ý thì sẽ không bị địch phát hiện, đội trưởng cũng sẽ không đỡ cho tôi viên đạn này”

“Được rồi, được rồi, cậu không cần tự trách, đợi đội trưởng tỉnh lại sẽ hành hạ cậu cho đến chết vì lần mắc sai lầm này, yên tâm đi. Cậu ngồi đây trông chừng, tôi đi báo cáo nhiệm vụ cho cấp trên, rồi còn báo cho mẹ đội trưởng nữa.”

Đại Sơn gật đầu, mắt lại nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.

**********

Sáng hôm sau

Tại bệnh viện Nhân Ái, thành phố A

Phòng bệnh VIP 300

Một thiếu nữ xinh đẹp nằm thở đều đều trên giường bệnh - Mặc Lạc Nhiên, gương mặt trái xoan nhợt nhạt, hàng lông mày lá liễu lâu lâu nhíu chặt lại vì đau đớn, sống mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi trái tim khép hờ. Nhìn cô như một thiên sứ ngủ say.

“Mẹ à, con nhỏ này sống dai như đĩa vậy, chiếc xe bị đâm đến biến dạng như vậy mà nó chỉ gãy chân và tay, đầu chỉ bị chấn động nhẹ! Đáng lẽ lúc đó chúng ta phải cắt luôn cả dây phanh của nó mới đúng!”

“Con điên à, làm vậy rất lộ liễu,bên cảnh sát phát hiện xe bị động tay động chân thì sẽ điều tra cả nguồn gốc của chiếc xe. Đó là xe mà mẹ nhận hối lộ của cổ đông Từ, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến Mặc thị, đến lúc đó ngay cả một xu con cũng không có, đã hiểu chưa?”

Trên sô pha phòng bệnh, Lâm Mỹ Hoa - mẹ kế của Mặc Lạc Nhiên đang ngồi thì thầm to nhỏ với cô gái, vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết nhưng ánh mắt lộ rõ tia ác độc là Mặc Linh Lan - em gái cùng cha khác mẹ của cô.



Bọn họ không biết, Mặc Lạc Nhiên nằm trên giường đã thức từ bao giờ, đã nghe hết những gì họ nói từ đầu tới cuối. Từ sau đêm hôm qua tỉnh dậy, AK đã biết mình đã được sống lại một lần nữa, sống lại trên cơ thể một cô gái tên Mạc Lạc Nhiên, vừa mới trải qua một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.

Sau đó, cô còn biết mình bị câm do di chứng của cuộc tự vẫn không thành lúc sáu tuổi,lúc đó vì mẹ cô vừa mới mất vì tai nạn chưa được bốn tháng ba cô đã cưới mẹ kế về. Quá đau lòng,tủi thân, uất ức cô đã nhảy xuống dòng sông băng lạnh buốt mà tự vẫn,nhờ phát hiện và cứu lên kịp thời mà cô còn sống,nhưng từ đó cô không nói nữa.

Bác sĩ bảo rất có thể cổ họng bị tổn thương do nước lạnh âm mấy chục độ, cũng có thể do đã kích quá lớn dẫn đến cô không muốn nói nữa, não sẽ theo nhu cầu của cơ thể mà không giao tiếp nữa.

Bao nhiêu đau đớn từ thể xác cho tới tinh thần,AK đã nhận lấy hết trong một đêm,sau khi tận lực suy nghĩ, vì ông trời đã cho cô sống lại một lần nữa với một cơ thể khác, thân phận khác thì cô sẽ cố gắng sống một cuộc sống mà kiếp trước mình đã hằng mong muốn.

Vậy mà sáng nay còn sốc hơn khi chính tai nghe được hung thủ thật sự lại là mẹ kế của mình.

Ha ha, Lạc Nhiên à, rốt cuộc cô đã sống như thế nào suốt hai mươi năm qua vậy. Nhưng ở trên trời cô hãy yên tâm đi, thù này tôi sẽ giúp cô trả lại gấp ngàn lần.

Mặc Lạc Nhiên chậm rãi mở mắt sau khi nghe hai mẹ con nhà kia toan tính đủ điều, cô nén đau xoay người ,quét ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ, rồi với lấy cái ly thuỷ tinh bên tủ đầu giường ném mạnh về phía sô pha.

Choang!!

Cái ly bay thẳng đạp vào tường vỡ vụn.

“Á….”

Hai mẹ con kia hét toáng lên,sợ hãi bật dậy khỏi sô pha, rồi quay phắt nhìn về phía giường bệnh. Thấy Mạc Lạc Nhiên ung dung ngồi đó, Lâm Mỹ Hoa chột dạ giật mình lần nữa, bà ta quát ầm lên:

“Con nhỏ câm kia, mày điên à, xém chút nữa hại chết tao rồi! Mới chết đi sống lại, hại cả Mặc gia loạn lên vì mày còn chưa đủ hả, lại muốn gây chuyện à!”

Mặc Lạc Nhiên chán ghét nhìn bọn họ,với tay lấy quyết sổ dùng để giao tiếp viết viết, rồi giơ lên cho bà ta xem.

“Mày giỏi! Lại dám bảo mẹ con tao cút! Đồ vong ơn bội nghĩa, tao ở đây cả đêm chăm sóc mày mà giờ mày phủi tay bảo mẹ con tao cút. Lát nữa tao sẽ nói với ba mày, coi mày chảnh choẹ được bao lâu!” Bà ta lại cao giọng, tay chỉ thẳng vào mặt Mạc Lạc Nhiên mà la lối.

Bỗng bên ngoài, một người đàn ông tầm năm mươi mấy tuổi mở cửa bước vào: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Chồng Yêu Là Kẻ Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook