Trọng Sinh: Chồng Yêu Là Kẻ Thù
Chương 4:
Mặc Niệm Diệp Châu
30/01/2021
Mặc Lạc Nhiên vừa đẩy xe đi thì bị giựt ngược lại, cô quay đầu nhìn thì thấy gã đàn ông hai tay đang giữ xe lăn của cô lại. Cô cau mày nhìn ông ta, tỏ vẻ khó chịu, hắn thấy cô quay lại thì cười nói:
“Cô bé giờ này còn ở đây hóng gió, chắc là có tâm sự, chú cũng có tâm sự, ở lại đây tâm sự với chú đi”
Mặc Lạc Nhiên: “....”
Tâm sự cái quái gì?
“ Sao cô bé không nói gì?”
“Chuyện khó nói sao? Bạn trai giận à? Hay chia tay rồi?”
“Nhìn cô bé cũng đâu đến nổi tệ”
Ông ta miệng thì cứ lải nhải nhưng tay bắt đầu không an phận, đặt lên vai cô mơn trớn. Mặc Lac Nhiên nổi hết cả da vịt da gà, một tay cố gắng di chuyển chiếc xe lăn, nhưng gã say này lấy đâu ra sức, cứ giữ khư khư chiếc xe lăn, làm cô không thể di chuyển được. Bất đắc dĩ cô mới nhìn ông ta, chỉ vào miệng mình ý bảo mình không nói chuyện được, rồi vẫy tay tậm biệt ông, bảo ông thả tay ra cho cô đi về.
Ông ta thấy vậy liền cười hề hề, mắt nhìn từ trên xuống nhắm vào nơi cổ áo hở ra của cô.
“Ồ, hoá ra là bị câm, vậy thì….. càng tốt”
“Cô bé ở đâu chú đưa về!”
Vừa dứt câu ông ta đã đẩy xe cô đi về hướng nhà vệ sinh cuối toà nhà phía sau vườn hoa, mà phòng bệnh của cô lại ở toà nhà phía trước vườn hoa. Thấy ông ta đẩy mình đi như vậy, cô hoảng hốt vùng vẫy khỏi xe. Lúc này cô thầm rủa cái thân tàn ma dại này, nếu không phải vừa gãy tay gãy chân thì cô đã vặn cổ chết ông ta luôn rồi.
“Cô bé, chỉ phục vụ ông đây một đêm thôi, cần quái gì mấy thằng thanh niên chán đời ngoài kia, ông đây dư sức bao nuôi cô bé!”
Nhìn cô vùng vẫy mạnh như vậy, ông quyết định bế vác cô lên, vứt chiếc xe lăn vào bụi cây ven đường mòn. Bị dốc ngược lên một cách bất ngờ như vậy, Mặc Lạc Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác buồn nôn kéo tới, cô lấy tay bịt miệng ngăn cảm giác nôn lại, chân cứ vùng vẫy phản kháng. Khi đã điều chỉnh cơ thể ổn định, cô ngóc đầu lên, vung tay đập một cái thật mạnh vào gáy ông ta.
“Á..”
Ông ta hét lên một tiếng, cú đập làm cả hai ngã nhào ra đất, đầu cô bị đập một cái thật mạnh, khá là đau. Cô chống tay cố gắng ngồi dậy chạy đi, nào ngờ bị ông ta chụp lấy một bên chân mà kéo ngược lại, cô lại ngã sấp mặt.
Con m* nó, đã say rồi lấy sức đâu mà mạnh thế!
Chỉ xui là từ đầu đến cuối hành động vừa rồi của ông ta đã lọt vào mắt của một vị bác sĩ ở gần đó.
Mặc Lạc Nhiên bị ông ta lôi lại một cái, rồi lật người cô lại mà ngồi lên, một tay ông ta ghì chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, hai chân kẹp chặt cơ thể cô. Tay còn lại giật phăng cái áo bệnh nhân của cô,lộ ra cơ thể nhỏ nhắn, làn da trắng muốt, chiếc áo ngực ôm sát làm tăng thêm phần đẫy đà, cái eo nhỏ nhắn. Hắn bất chợt nuốt nước miếng ực một cái rồi cười khà khà như trúng mánh.
Bàn tay hắn sờ tới đâu cô nổi hết da gà tới đó, những hình ảnh mẹ cô bị cưỡng bức ở kiếp trước ùa về, cơ thể bất giác căng cứng, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi xen lẫn căm hận. Vừa ập đầu xuống hôn hít vài chỗ thì ông ta bị một bàn tay túm lấy áo và quăn mạnh về phía sau.
“Mẹ kiếp, thằng nào?..... Là thằng nào phá hỏng chuyện tốt của tao?” Ông ta chật vật bò dậy, miệng không ngừng mắng chửi.
“Giở trò đồi bại trong bệnh viện của tôi? Có phải ông chán sống rồi phải không?”
Vị bác sĩ cất giọng lạnh tanh nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta. Đối diện với ánh mắt đó, ông ta lạnh toát cả sống lưng,miệng lắp bắp nói:
“Mày...mày...tao...tao chỉ muốn giúp cô bé đi về phòng bệnh thôi..rồi cô bé nói mệt nên tao kiểm tra giúp thôi…”
“ Ông không cần phải thanh minh với tôi, đi mà thanh minh biện giải với cảnh sát ấy”
Dứt lời anh ta từ trong túi áo ra một dây vải, cột tay gã say kia lại,chân còn cố tình đạp một cái vào hạ bộ của hắn rồi lấy điện thoại ra gọi
“Kêu bảo vệ ra sau vườn hoa đi….ừ…báo cảnh sát luôn…nhớ trích xuất camera làm bằng chứng...ừ...nhanh nhanh!”
Mặc Lạc Nhiên túm chặt hai vạt áo lại, lồm cồm bò dậy, lòng bàn tay bị trầy nhẹ,rỉ máu. Anh ta thấy vậy liền cởi áo blouse ra khoác lên người cô,rồi lại vòng qua định bế cô lên thì bị cô đẩy ra. Từ xa, dì Vu cùng vài bảo vệ chạy tới.
“Tiểu thư!....ôi trời ơi...cô có sao không?...hu hu,là lỗi của tôi….đáng ra tôi không nên để cô ở lại một mình”
Anh bảo vệ: “ Viện trưởng Hoắc, xảy ra chuyện lần này là đội bảo vệ bất cẩn, xin ngài trách phạt”
Viện trưởng? Trẻ như vậy đã làm viện trưởng rồi?
Mặc Lạc Nhiên được dì Vu đỡ ngồi lên xe lăn nghe được thì thầm nghĩ trong lòng, mắt vô tình liếc nhìn anh ta.
Chắc giỏi lắm! Có cơ hội mình phải tìm anh ta để hỏi thử có thể chữa khỏi bệnh câm của mình không. Dù gì cũng không phải bị bẩm sinh
Dì Vu đẩy cô đi được một đoạn thì thấy anh ta chạy theo tới đây, tay còn xách theo một cái túi giấy. Cô khó hiểu nhìn anh ta nhưng vẫn gật đầu một cái chào hỏi.
Dì Vu mỉm cười hỏi: “ viện trưởng Hoắc, có việc gì vậy?”
“Dì để tôi đẩy cô ấy về cho, tôi cũng phải xử lý vết thương trên tay cô ấy nữa”
Anh ta vừa cười vừa chỉ vào lòng bàn tay Mặc Lạc Nhiên mà nói. Cô vẫn im lặng nhìn anh ta. Nhìn kỹ thì mới thấy được hoá ra đây là một anh chàng siêu cấp đẹp trai, lông mày rậm, mũi cao, môi mỏng, da trắng lại cộng thêm cặp kính nên nhìn tổng thể toát lên vẻ thư sinh mọt sách.
Giọng nói thì trầm ấm, vì làm bác sĩ nên người anh thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, dáng người anh cao, chắc khoảng mét bảy mét tám gì đó,cơ thể cân đối.
Bên ngoài khoác áo blouse bên trong mặc áo sơ sinh xanh lam nhạt, nhìn chất liệu là biết hàng xịn rồi, quần âu ôm lấy đôi chân thẳng tắp của anh.
Đẩy cô về phòng bệnh thì anh ta liền lấy bông gòn và ô xi già trong túi giấy ra, chăm chú xử lý vết thương cho cô. Lúc anh ta xong việc định đi về thì cô chìa quyển sổ ra trước mặt anh.
“ Mặc Lạc Nhiên - anh có thể gọi tôi là cô Mặc”
Anh ta thích thú nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng trả lời: “ Hoắc Hoành, cô cứ gọi bác sĩ Hoắc là được”
“Không biết bác sĩ Hoắc có thể dành thời gian quý báu của mình ở lại trao đổi về bệnh tình của tôi một chút được không?”
Viết xong cô đưa cho Hoắc Hoành đọc, mắt ra hiệu cho dì Vu tránh đi một lúc, bà ấy gật đầu rồi âm thầm lui ra.
“Cô Mặc có việc gì cứ nói, hiện tại tôi cũng đang rảnh” Hoắc Hoành kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
“Anh có thể xem qua bệnh câm của tôi một chút được không?” Mặc Lạc Nhiên đẩy quyển sổ đến trước mặt anh ta.
Hoắc Hoành nhíu mày khó hiểu nhìn cô: “ Bệnh?... Không phải cô bị câm bẩm sinh à?”
Mặc Lạc Nhiên: “...”
Anh bác sĩ ơi, anh có thấy ai bị câm bẩm sinh mà nghe được như tôi không?
Nghĩ rồi cô mới bắt đầu trình bày nguyên nhân dẫn đến bệnh câm của cô cho anh ta hiểu. Nghe xong, Hoắc Hoành thoáng ngạc nhiên nhìn cô.
“ Cô há miệng to ra tôi xem nào.”
Nói rồi anh lấy đen pin nhỏ soi vào trong khoang miệng của cô kiểm tra, rồi lại bóp bóp cổ cô.
“ Tôi thấy cô không nói được không phải do tổn thương dây thanh quản, họng hay lưỡi. Rất có thể sau khi cô nhảy xuống sông băng, đầu đã đập vào cái gì đó cộng thêm chướng ngại tâm lý lúc đó nên dẫn đến tổn thương ở đây”
Vừa nói tay anh vừa gõ gõ vào đầu cô.
“ Hiện tại cô cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đích thân chụp CT não cho cô, để xem thử có phải bị tổn thương vùng broca* không?”
( *Vùng broca: vùng có liên quan đến sản xuất ngôn ngữ trong não)
Hai người trao đổi một lúc nữa thì Hoắc Hoành mới rời đi, sau đó Mặc Lạc Nhiên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Cô bé giờ này còn ở đây hóng gió, chắc là có tâm sự, chú cũng có tâm sự, ở lại đây tâm sự với chú đi”
Mặc Lạc Nhiên: “....”
Tâm sự cái quái gì?
“ Sao cô bé không nói gì?”
“Chuyện khó nói sao? Bạn trai giận à? Hay chia tay rồi?”
“Nhìn cô bé cũng đâu đến nổi tệ”
Ông ta miệng thì cứ lải nhải nhưng tay bắt đầu không an phận, đặt lên vai cô mơn trớn. Mặc Lac Nhiên nổi hết cả da vịt da gà, một tay cố gắng di chuyển chiếc xe lăn, nhưng gã say này lấy đâu ra sức, cứ giữ khư khư chiếc xe lăn, làm cô không thể di chuyển được. Bất đắc dĩ cô mới nhìn ông ta, chỉ vào miệng mình ý bảo mình không nói chuyện được, rồi vẫy tay tậm biệt ông, bảo ông thả tay ra cho cô đi về.
Ông ta thấy vậy liền cười hề hề, mắt nhìn từ trên xuống nhắm vào nơi cổ áo hở ra của cô.
“Ồ, hoá ra là bị câm, vậy thì….. càng tốt”
“Cô bé ở đâu chú đưa về!”
Vừa dứt câu ông ta đã đẩy xe cô đi về hướng nhà vệ sinh cuối toà nhà phía sau vườn hoa, mà phòng bệnh của cô lại ở toà nhà phía trước vườn hoa. Thấy ông ta đẩy mình đi như vậy, cô hoảng hốt vùng vẫy khỏi xe. Lúc này cô thầm rủa cái thân tàn ma dại này, nếu không phải vừa gãy tay gãy chân thì cô đã vặn cổ chết ông ta luôn rồi.
“Cô bé, chỉ phục vụ ông đây một đêm thôi, cần quái gì mấy thằng thanh niên chán đời ngoài kia, ông đây dư sức bao nuôi cô bé!”
Nhìn cô vùng vẫy mạnh như vậy, ông quyết định bế vác cô lên, vứt chiếc xe lăn vào bụi cây ven đường mòn. Bị dốc ngược lên một cách bất ngờ như vậy, Mặc Lạc Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác buồn nôn kéo tới, cô lấy tay bịt miệng ngăn cảm giác nôn lại, chân cứ vùng vẫy phản kháng. Khi đã điều chỉnh cơ thể ổn định, cô ngóc đầu lên, vung tay đập một cái thật mạnh vào gáy ông ta.
“Á..”
Ông ta hét lên một tiếng, cú đập làm cả hai ngã nhào ra đất, đầu cô bị đập một cái thật mạnh, khá là đau. Cô chống tay cố gắng ngồi dậy chạy đi, nào ngờ bị ông ta chụp lấy một bên chân mà kéo ngược lại, cô lại ngã sấp mặt.
Con m* nó, đã say rồi lấy sức đâu mà mạnh thế!
Chỉ xui là từ đầu đến cuối hành động vừa rồi của ông ta đã lọt vào mắt của một vị bác sĩ ở gần đó.
Mặc Lạc Nhiên bị ông ta lôi lại một cái, rồi lật người cô lại mà ngồi lên, một tay ông ta ghì chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, hai chân kẹp chặt cơ thể cô. Tay còn lại giật phăng cái áo bệnh nhân của cô,lộ ra cơ thể nhỏ nhắn, làn da trắng muốt, chiếc áo ngực ôm sát làm tăng thêm phần đẫy đà, cái eo nhỏ nhắn. Hắn bất chợt nuốt nước miếng ực một cái rồi cười khà khà như trúng mánh.
Bàn tay hắn sờ tới đâu cô nổi hết da gà tới đó, những hình ảnh mẹ cô bị cưỡng bức ở kiếp trước ùa về, cơ thể bất giác căng cứng, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi xen lẫn căm hận. Vừa ập đầu xuống hôn hít vài chỗ thì ông ta bị một bàn tay túm lấy áo và quăn mạnh về phía sau.
“Mẹ kiếp, thằng nào?..... Là thằng nào phá hỏng chuyện tốt của tao?” Ông ta chật vật bò dậy, miệng không ngừng mắng chửi.
“Giở trò đồi bại trong bệnh viện của tôi? Có phải ông chán sống rồi phải không?”
Vị bác sĩ cất giọng lạnh tanh nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta. Đối diện với ánh mắt đó, ông ta lạnh toát cả sống lưng,miệng lắp bắp nói:
“Mày...mày...tao...tao chỉ muốn giúp cô bé đi về phòng bệnh thôi..rồi cô bé nói mệt nên tao kiểm tra giúp thôi…”
“ Ông không cần phải thanh minh với tôi, đi mà thanh minh biện giải với cảnh sát ấy”
Dứt lời anh ta từ trong túi áo ra một dây vải, cột tay gã say kia lại,chân còn cố tình đạp một cái vào hạ bộ của hắn rồi lấy điện thoại ra gọi
“Kêu bảo vệ ra sau vườn hoa đi….ừ…báo cảnh sát luôn…nhớ trích xuất camera làm bằng chứng...ừ...nhanh nhanh!”
Mặc Lạc Nhiên túm chặt hai vạt áo lại, lồm cồm bò dậy, lòng bàn tay bị trầy nhẹ,rỉ máu. Anh ta thấy vậy liền cởi áo blouse ra khoác lên người cô,rồi lại vòng qua định bế cô lên thì bị cô đẩy ra. Từ xa, dì Vu cùng vài bảo vệ chạy tới.
“Tiểu thư!....ôi trời ơi...cô có sao không?...hu hu,là lỗi của tôi….đáng ra tôi không nên để cô ở lại một mình”
Anh bảo vệ: “ Viện trưởng Hoắc, xảy ra chuyện lần này là đội bảo vệ bất cẩn, xin ngài trách phạt”
Viện trưởng? Trẻ như vậy đã làm viện trưởng rồi?
Mặc Lạc Nhiên được dì Vu đỡ ngồi lên xe lăn nghe được thì thầm nghĩ trong lòng, mắt vô tình liếc nhìn anh ta.
Chắc giỏi lắm! Có cơ hội mình phải tìm anh ta để hỏi thử có thể chữa khỏi bệnh câm của mình không. Dù gì cũng không phải bị bẩm sinh
Dì Vu đẩy cô đi được một đoạn thì thấy anh ta chạy theo tới đây, tay còn xách theo một cái túi giấy. Cô khó hiểu nhìn anh ta nhưng vẫn gật đầu một cái chào hỏi.
Dì Vu mỉm cười hỏi: “ viện trưởng Hoắc, có việc gì vậy?”
“Dì để tôi đẩy cô ấy về cho, tôi cũng phải xử lý vết thương trên tay cô ấy nữa”
Anh ta vừa cười vừa chỉ vào lòng bàn tay Mặc Lạc Nhiên mà nói. Cô vẫn im lặng nhìn anh ta. Nhìn kỹ thì mới thấy được hoá ra đây là một anh chàng siêu cấp đẹp trai, lông mày rậm, mũi cao, môi mỏng, da trắng lại cộng thêm cặp kính nên nhìn tổng thể toát lên vẻ thư sinh mọt sách.
Giọng nói thì trầm ấm, vì làm bác sĩ nên người anh thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, dáng người anh cao, chắc khoảng mét bảy mét tám gì đó,cơ thể cân đối.
Bên ngoài khoác áo blouse bên trong mặc áo sơ sinh xanh lam nhạt, nhìn chất liệu là biết hàng xịn rồi, quần âu ôm lấy đôi chân thẳng tắp của anh.
Đẩy cô về phòng bệnh thì anh ta liền lấy bông gòn và ô xi già trong túi giấy ra, chăm chú xử lý vết thương cho cô. Lúc anh ta xong việc định đi về thì cô chìa quyển sổ ra trước mặt anh.
“ Mặc Lạc Nhiên - anh có thể gọi tôi là cô Mặc”
Anh ta thích thú nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng trả lời: “ Hoắc Hoành, cô cứ gọi bác sĩ Hoắc là được”
“Không biết bác sĩ Hoắc có thể dành thời gian quý báu của mình ở lại trao đổi về bệnh tình của tôi một chút được không?”
Viết xong cô đưa cho Hoắc Hoành đọc, mắt ra hiệu cho dì Vu tránh đi một lúc, bà ấy gật đầu rồi âm thầm lui ra.
“Cô Mặc có việc gì cứ nói, hiện tại tôi cũng đang rảnh” Hoắc Hoành kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
“Anh có thể xem qua bệnh câm của tôi một chút được không?” Mặc Lạc Nhiên đẩy quyển sổ đến trước mặt anh ta.
Hoắc Hoành nhíu mày khó hiểu nhìn cô: “ Bệnh?... Không phải cô bị câm bẩm sinh à?”
Mặc Lạc Nhiên: “...”
Anh bác sĩ ơi, anh có thấy ai bị câm bẩm sinh mà nghe được như tôi không?
Nghĩ rồi cô mới bắt đầu trình bày nguyên nhân dẫn đến bệnh câm của cô cho anh ta hiểu. Nghe xong, Hoắc Hoành thoáng ngạc nhiên nhìn cô.
“ Cô há miệng to ra tôi xem nào.”
Nói rồi anh lấy đen pin nhỏ soi vào trong khoang miệng của cô kiểm tra, rồi lại bóp bóp cổ cô.
“ Tôi thấy cô không nói được không phải do tổn thương dây thanh quản, họng hay lưỡi. Rất có thể sau khi cô nhảy xuống sông băng, đầu đã đập vào cái gì đó cộng thêm chướng ngại tâm lý lúc đó nên dẫn đến tổn thương ở đây”
Vừa nói tay anh vừa gõ gõ vào đầu cô.
“ Hiện tại cô cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đích thân chụp CT não cho cô, để xem thử có phải bị tổn thương vùng broca* không?”
( *Vùng broca: vùng có liên quan đến sản xuất ngôn ngữ trong não)
Hai người trao đổi một lúc nữa thì Hoắc Hoành mới rời đi, sau đó Mặc Lạc Nhiên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.