Trọng Sinh: Chồng Yêu Là Kẻ Thù
Chương 3:
Mặc Niệm Diệp Châu
28/01/2021
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Mỹ Hoa thấy người đàn ông đó bước vào thì thái độ quay phắt 180 độ, chạy lại cầm tay ông, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:
“A Dũng, anh xem,hai mẹ con em ở đây thức trắng cả đêm chăm sóc cho Lạc Nhiên, vậy mà mới mở mắt ra con đã đập phá đồ đạc, chọi cả ly thuỷ tinh vào người em, còn bảo mẹ con em cút ra khỏi đây nữa. Anh mau khuyên bảo con nằm xuống nghỉ ngơi đi anh”
Mặc Linh Lan cũng xen vào vài câu, vành mắt đỏ hoe nhìn ông: “Đúng đó ba, chị Nhiên đáng sợ lắm, có khi đâm xe mạnh quá ảnh hưởng đến não rồi, ba mau gọi bác sĩ đến xem cho chị đi. Lỡ như điên thật thì làm sao? Nếu vậy sau này chị ấy phải sống cả đời trong viện tâm thần à, như vậy thì còn gì là tương lai nữa.”
Người đàn ông mặc quân phục vừa bước vào đó là Mặc Dũng, là ba ruột của cô. Ông vỗ vỗ vào tay bà ta trấn an,rồi đi lại phía Mặc Lạc Nhiên một cách từ từ, giống như ông tin vào lời của Linh Lan nói vậy.
“Lạc Nhiên, con vừa mới thuẫn thuật, bình tĩnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Để ba gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho con” Ông nhỏ nhẹ khuyên bảo, đưa tay dìu cô nằm xuống giường.
Mặc Lạc Nhiên hất tay ông ra, viết vào giấy: Không cần,tôi ổn không cần gọi bác sĩ, mấy người mau cút ra khỏi chỗ này, tôi muốn yên tĩnh.
Mặc Dũng thoáng kinh ngạc nhìn cô, con gái ông mà lại tỏ ra thái độ như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ nó làm trái ý ông, cũng chưa bao giờ nói nặng lời với ông. Vậy mà hôm nay, nó bảo ông cút,lời lẽ nặng nề, ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Viết xong, Mặc Lạc Nhiên quăn quyển sổ qua một bên rồi xoay người nằm xuống giường, trùm mềnh nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến bọn họ nữa. Mặc Dũng mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, quay người kéo hai mẹ con ra khỏi phòng. Cô chỉ định đợi bọn họ đi xa rồi lại dậy, ai ngờ vừa nằm đã thiếp đi lúc nào không hay, có lẽ vì cơ thể quá mệt mỏi.
*****
Lúc Mặc Lạc Nhiên tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối thui, cô ngồi dậy với lấy cây nạn bên cạnh giường, khó khăn rời giường đi vào phòng tắm.
Vào đó, cô bật đèn, nhìn vào gương thì không khỏi cảm thán trong lòng “cô gái này thật đẹp!”. Mặc Lạc Nhiên đưa tay lên chạm vào từng nơi trên mặt, từ đôi mắt đến gò má, mọi thứ đều hoàn hảo, mặc dù trên mặt có vài vết thương còn mới nhưng cũng rất đẹp. Cũng có lẽ vì kiếp trước cô đã không có được một khuôn mặt hoàn chỉnh cho nên bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này sẽ thuộc về mình, cô không khỏi xúc động, hốc mắt đỏ hoe, vài giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống. Cô lại cảm thán trong lòng, người đẹp thì khóc cũng đẹp mà! Cô như đắm chìm vào ký ức của kiếp trước, cứ như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Cốc cốc
“Tiểu thư….cô ở bên trong à?”
Tiếng gọi bên ngoài đã lôi cô trở về trong mớ suy nghĩ mông lung, cô hé cửa nhìn ra ngoài
“Là tôi, dì Vu đây,ông chủ kêu tôi đem bữa tối đến cho cô”
Hoá ra là dì Vu, người giúp việc lâu đời của Mặc gia, trong tiềm thức của cơ thể này, dì ấy là một người dịu dàng hiền lành, từ lúc mẹ thân chủ mất dì ấy là người chăm sóc cho cô từ miếng ăn giấc ngủ.
Mặc Lạc Nhiên khẽ gật đầu chào bà, rồi đưa tay lên ra hiệu dì chờ cô một chút, sau đó cô đóng cửa nhanh chóng giải quyết nổi buồn rồi lại khó khăn trở ra ngoài. Thấy cô đi ra, dì Vu vội vã chạy lại giúp cô trở lại giường, tay chân lanh lẹ bày bữa tối ra, miệng liếng thoắt vui vẻ nói:
“Cũng may ông trời phù hộ tiểu thư, đêm đó tôi nghe người ta gọi điện báo tin của cô, tôi xém lên cả cơn đau tim! Bây giờ cô không sao là tốt rồi, mau, mau ăn đi.”
Dì Vu mở cặp lồng giữ nhiệt ra, mùi thơm lan toả khắp phòng bay thẳng đến mũi cô. Lúc nãy thì chẳng sao, giờ thấy một bàn đồ ăn thơm phức thì bụng cô lại réo in ỏi, cô cảm thấy bây giờ mình có thể ăn cả con trâu cũng được nữa.
Cô xấu hổ nhìn bà, rồi bắt đầu cầm đũa lên ăn, may là cô gãy tay trái chứ không lại không biết làm sao. Dì Vu đặt bát canh đến trước mặt cô, mắt đỏ hoe nói:
“Tiểu thư, canh xương này tôi hầm cả ngày nay rồi, trưa có đem vào cho cô mà thấy cô ngủ say quá, tôi không gọi cô dậy, bây giờ cô mau uống đi, bị thương đến xương cốt phải uống canh xương nhiều vào mới nhanh khỏi”
Mặc Lạc Nhiên cầm bút viết: “ Dì yên tâm, con sẽ uống hết mà”
“Dì Vu, dì thật tốt, có dì ở đây con cảm thấy bớt cô đơn.” Cô lại hí hoáy viết rồi lại nhìn bà trìu mến, hốc mắt lại đỏ. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác quan tâm, yêu thương như thế này.
“Đừng khóc, đừng khóc. Cô mau ăn đi, thật ra ông chủ rất thương cô, chỉ là đàn ông thường không thể hiện tình cảm ra ngoài, cô hãy thông cảm cho ông chủ, ông làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Cô đừng giận ông chủ nữa, từ ngày hôm đó ông chủ tiều tuỵ đi rất nhiều, giờ lại thêm việc này, ông ấy rất đau lòng. Khi nào về nhà cô đừng gây gổ với ông chủ nữa nhé! À, còn cái này, là cậu Hai đưa cho tôi, bảo tôi đem vào cho cô.”
Nói rồi bà lục trong giỏ xách, lấy ra một cái hộp dẹp màu đen đưa cho cô. Mặc Lạc Nhiên cầm lấy cái hộp, mở ra mới biết là điện thoại, loại mới ra hồi đầu tháng này. Cô thầm nhớ thử cậu Hai là ai? Cô lấy điện thoại mở nguồn lên thì thấy một tờ giấy rơi ra, bên trong có vài dòng chữ, nét chữ rất đẹp.
‘ Nhiên Nhiên, vụ tai nạn làm điện thoại của em hư rồi, anh đã đi làm lại sim cho em, cũng đã bỏ vào máy luôn rồi. Cuộc sống không điện thoại rất nhàm chán. Anh hi vọng em thích nó, hết bận việc công ty anh sẽ đến thăm em. Anh trai luôn yêu em ‘
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, có thể là coi thường, mặc dù từ khi tỉnh dậy cô chưa gặp người anh trai này, nhưng có lẽ thân chủ của cơ thể này không yêu thương anh trai của mình lắm. Nhưng dù sao cô cũng đang không có điện thoại để liên lạc, người ta tặng thì mình nhận thôi.
Ăn cơm xong, Mặc Lạc Nhiên buồn chán nằm trên giường, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài quang đãng có thật nhiều sao trời, cô muốn ngắm sao, đi dạo. Dì Vu vừa dọn dẹp xong, quay lại thấy cảnh này, liền đi lại mỉm cười nói với cô:
“ Tiểu thư, tôi đi lấy xe lăn đẩy cô đi một vòng cho thoải mái đầu óc nhé, ở trong này đến tôi còn thấy ngột ngạt nữa là.”
Cô viết: ‘ Dì thật hiểu con, làm phiền dì rồi”
“Không sao, cô đợi tôi một lát.”
Mười phút sau, Dì Vu quay lại với chiếc xe lăn, cô chống nạn đi lại ngồi xuống, ra hiệu cho bà đẩy xe đi.
Bên đằng sau bệnh viện có một vườn hoa thật lớn, chính giữa có một đài phun nước nhỏ. Mặc Lạc Nhiên được bà đẩy đi vài vòng ngắm cảnh, cả hai vừa đi vừa trò chuyện. Bây giờ cũng đã 8 giờ tối, ngoài vườn hoa khá vắng vẻ, lúc cô đi ngang qua khu nhà đối diện có thấy một bác sĩ đứng trong góc tối, đang nói chuyện điện thoại,nhìn từ xa thì có vẻ khá là đẹp trai nhưng cô không quan tâm lắm.
Cô bảo với bà hãy kể về chuyện trước đây cho cô nghe, bởi vì cô cảm thấy sau khi tỉnh dậy cô không có nhiều ký ức của nguyên chủ nhiều, có lẽ vụ tai nạn đã khiến cô ấy mất trí nhớ. Đi được vài vòng, cô lại viết vào giấy bảo bà Vu quay về phòng lấy điện thoại và áo khoác mỏng cho cô. Mặc dù trời đang vào hè, nhưng ở bên ngoài lâu bị gió thổi nhiều cũng cảm thấy lạnh, huống chi cơ thể cô hiện giờ không được tốt.
Khi dì Vu đi xa, cô lặng lẽ nhìn lên ngắm sao, cô cảm thấy mình thật may mắn khi được sống lại một lần nữa, cô tự nhủ sau này sẽ sống thật tốt. Đang suy nghĩ mông lung về những dự định sau này, thì bất thình lình xuất hiện trước mặt cô là một người đàn ông. Khoảng bốn mươi mấy tuổi, đầu hói, bụng thì bự, mắt hí mũi to, nở một nụ cười gian xảo nhìn cô, khắp người toàn mùi rượu, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để những người tới gần nhận ra.
“ Cô bé, sao tối rồi còn ngồi ở đây?”
Mặc Lạc Nhiên cau mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn một cái rồi đưa tay đẩy xe đi về hướng khác.
Lâm Mỹ Hoa thấy người đàn ông đó bước vào thì thái độ quay phắt 180 độ, chạy lại cầm tay ông, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:
“A Dũng, anh xem,hai mẹ con em ở đây thức trắng cả đêm chăm sóc cho Lạc Nhiên, vậy mà mới mở mắt ra con đã đập phá đồ đạc, chọi cả ly thuỷ tinh vào người em, còn bảo mẹ con em cút ra khỏi đây nữa. Anh mau khuyên bảo con nằm xuống nghỉ ngơi đi anh”
Mặc Linh Lan cũng xen vào vài câu, vành mắt đỏ hoe nhìn ông: “Đúng đó ba, chị Nhiên đáng sợ lắm, có khi đâm xe mạnh quá ảnh hưởng đến não rồi, ba mau gọi bác sĩ đến xem cho chị đi. Lỡ như điên thật thì làm sao? Nếu vậy sau này chị ấy phải sống cả đời trong viện tâm thần à, như vậy thì còn gì là tương lai nữa.”
Người đàn ông mặc quân phục vừa bước vào đó là Mặc Dũng, là ba ruột của cô. Ông vỗ vỗ vào tay bà ta trấn an,rồi đi lại phía Mặc Lạc Nhiên một cách từ từ, giống như ông tin vào lời của Linh Lan nói vậy.
“Lạc Nhiên, con vừa mới thuẫn thuật, bình tĩnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Để ba gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho con” Ông nhỏ nhẹ khuyên bảo, đưa tay dìu cô nằm xuống giường.
Mặc Lạc Nhiên hất tay ông ra, viết vào giấy: Không cần,tôi ổn không cần gọi bác sĩ, mấy người mau cút ra khỏi chỗ này, tôi muốn yên tĩnh.
Mặc Dũng thoáng kinh ngạc nhìn cô, con gái ông mà lại tỏ ra thái độ như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ nó làm trái ý ông, cũng chưa bao giờ nói nặng lời với ông. Vậy mà hôm nay, nó bảo ông cút,lời lẽ nặng nề, ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Viết xong, Mặc Lạc Nhiên quăn quyển sổ qua một bên rồi xoay người nằm xuống giường, trùm mềnh nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến bọn họ nữa. Mặc Dũng mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, quay người kéo hai mẹ con ra khỏi phòng. Cô chỉ định đợi bọn họ đi xa rồi lại dậy, ai ngờ vừa nằm đã thiếp đi lúc nào không hay, có lẽ vì cơ thể quá mệt mỏi.
*****
Lúc Mặc Lạc Nhiên tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối thui, cô ngồi dậy với lấy cây nạn bên cạnh giường, khó khăn rời giường đi vào phòng tắm.
Vào đó, cô bật đèn, nhìn vào gương thì không khỏi cảm thán trong lòng “cô gái này thật đẹp!”. Mặc Lạc Nhiên đưa tay lên chạm vào từng nơi trên mặt, từ đôi mắt đến gò má, mọi thứ đều hoàn hảo, mặc dù trên mặt có vài vết thương còn mới nhưng cũng rất đẹp. Cũng có lẽ vì kiếp trước cô đã không có được một khuôn mặt hoàn chỉnh cho nên bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này sẽ thuộc về mình, cô không khỏi xúc động, hốc mắt đỏ hoe, vài giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống. Cô lại cảm thán trong lòng, người đẹp thì khóc cũng đẹp mà! Cô như đắm chìm vào ký ức của kiếp trước, cứ như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Cốc cốc
“Tiểu thư….cô ở bên trong à?”
Tiếng gọi bên ngoài đã lôi cô trở về trong mớ suy nghĩ mông lung, cô hé cửa nhìn ra ngoài
“Là tôi, dì Vu đây,ông chủ kêu tôi đem bữa tối đến cho cô”
Hoá ra là dì Vu, người giúp việc lâu đời của Mặc gia, trong tiềm thức của cơ thể này, dì ấy là một người dịu dàng hiền lành, từ lúc mẹ thân chủ mất dì ấy là người chăm sóc cho cô từ miếng ăn giấc ngủ.
Mặc Lạc Nhiên khẽ gật đầu chào bà, rồi đưa tay lên ra hiệu dì chờ cô một chút, sau đó cô đóng cửa nhanh chóng giải quyết nổi buồn rồi lại khó khăn trở ra ngoài. Thấy cô đi ra, dì Vu vội vã chạy lại giúp cô trở lại giường, tay chân lanh lẹ bày bữa tối ra, miệng liếng thoắt vui vẻ nói:
“Cũng may ông trời phù hộ tiểu thư, đêm đó tôi nghe người ta gọi điện báo tin của cô, tôi xém lên cả cơn đau tim! Bây giờ cô không sao là tốt rồi, mau, mau ăn đi.”
Dì Vu mở cặp lồng giữ nhiệt ra, mùi thơm lan toả khắp phòng bay thẳng đến mũi cô. Lúc nãy thì chẳng sao, giờ thấy một bàn đồ ăn thơm phức thì bụng cô lại réo in ỏi, cô cảm thấy bây giờ mình có thể ăn cả con trâu cũng được nữa.
Cô xấu hổ nhìn bà, rồi bắt đầu cầm đũa lên ăn, may là cô gãy tay trái chứ không lại không biết làm sao. Dì Vu đặt bát canh đến trước mặt cô, mắt đỏ hoe nói:
“Tiểu thư, canh xương này tôi hầm cả ngày nay rồi, trưa có đem vào cho cô mà thấy cô ngủ say quá, tôi không gọi cô dậy, bây giờ cô mau uống đi, bị thương đến xương cốt phải uống canh xương nhiều vào mới nhanh khỏi”
Mặc Lạc Nhiên cầm bút viết: “ Dì yên tâm, con sẽ uống hết mà”
“Dì Vu, dì thật tốt, có dì ở đây con cảm thấy bớt cô đơn.” Cô lại hí hoáy viết rồi lại nhìn bà trìu mến, hốc mắt lại đỏ. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác quan tâm, yêu thương như thế này.
“Đừng khóc, đừng khóc. Cô mau ăn đi, thật ra ông chủ rất thương cô, chỉ là đàn ông thường không thể hiện tình cảm ra ngoài, cô hãy thông cảm cho ông chủ, ông làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Cô đừng giận ông chủ nữa, từ ngày hôm đó ông chủ tiều tuỵ đi rất nhiều, giờ lại thêm việc này, ông ấy rất đau lòng. Khi nào về nhà cô đừng gây gổ với ông chủ nữa nhé! À, còn cái này, là cậu Hai đưa cho tôi, bảo tôi đem vào cho cô.”
Nói rồi bà lục trong giỏ xách, lấy ra một cái hộp dẹp màu đen đưa cho cô. Mặc Lạc Nhiên cầm lấy cái hộp, mở ra mới biết là điện thoại, loại mới ra hồi đầu tháng này. Cô thầm nhớ thử cậu Hai là ai? Cô lấy điện thoại mở nguồn lên thì thấy một tờ giấy rơi ra, bên trong có vài dòng chữ, nét chữ rất đẹp.
‘ Nhiên Nhiên, vụ tai nạn làm điện thoại của em hư rồi, anh đã đi làm lại sim cho em, cũng đã bỏ vào máy luôn rồi. Cuộc sống không điện thoại rất nhàm chán. Anh hi vọng em thích nó, hết bận việc công ty anh sẽ đến thăm em. Anh trai luôn yêu em ‘
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, có thể là coi thường, mặc dù từ khi tỉnh dậy cô chưa gặp người anh trai này, nhưng có lẽ thân chủ của cơ thể này không yêu thương anh trai của mình lắm. Nhưng dù sao cô cũng đang không có điện thoại để liên lạc, người ta tặng thì mình nhận thôi.
Ăn cơm xong, Mặc Lạc Nhiên buồn chán nằm trên giường, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài quang đãng có thật nhiều sao trời, cô muốn ngắm sao, đi dạo. Dì Vu vừa dọn dẹp xong, quay lại thấy cảnh này, liền đi lại mỉm cười nói với cô:
“ Tiểu thư, tôi đi lấy xe lăn đẩy cô đi một vòng cho thoải mái đầu óc nhé, ở trong này đến tôi còn thấy ngột ngạt nữa là.”
Cô viết: ‘ Dì thật hiểu con, làm phiền dì rồi”
“Không sao, cô đợi tôi một lát.”
Mười phút sau, Dì Vu quay lại với chiếc xe lăn, cô chống nạn đi lại ngồi xuống, ra hiệu cho bà đẩy xe đi.
Bên đằng sau bệnh viện có một vườn hoa thật lớn, chính giữa có một đài phun nước nhỏ. Mặc Lạc Nhiên được bà đẩy đi vài vòng ngắm cảnh, cả hai vừa đi vừa trò chuyện. Bây giờ cũng đã 8 giờ tối, ngoài vườn hoa khá vắng vẻ, lúc cô đi ngang qua khu nhà đối diện có thấy một bác sĩ đứng trong góc tối, đang nói chuyện điện thoại,nhìn từ xa thì có vẻ khá là đẹp trai nhưng cô không quan tâm lắm.
Cô bảo với bà hãy kể về chuyện trước đây cho cô nghe, bởi vì cô cảm thấy sau khi tỉnh dậy cô không có nhiều ký ức của nguyên chủ nhiều, có lẽ vụ tai nạn đã khiến cô ấy mất trí nhớ. Đi được vài vòng, cô lại viết vào giấy bảo bà Vu quay về phòng lấy điện thoại và áo khoác mỏng cho cô. Mặc dù trời đang vào hè, nhưng ở bên ngoài lâu bị gió thổi nhiều cũng cảm thấy lạnh, huống chi cơ thể cô hiện giờ không được tốt.
Khi dì Vu đi xa, cô lặng lẽ nhìn lên ngắm sao, cô cảm thấy mình thật may mắn khi được sống lại một lần nữa, cô tự nhủ sau này sẽ sống thật tốt. Đang suy nghĩ mông lung về những dự định sau này, thì bất thình lình xuất hiện trước mặt cô là một người đàn ông. Khoảng bốn mươi mấy tuổi, đầu hói, bụng thì bự, mắt hí mũi to, nở một nụ cười gian xảo nhìn cô, khắp người toàn mùi rượu, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để những người tới gần nhận ra.
“ Cô bé, sao tối rồi còn ngồi ở đây?”
Mặc Lạc Nhiên cau mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn một cái rồi đưa tay đẩy xe đi về hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.