Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 21:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Giống như kiếp trước đã thấy, những ngày tháng sau khi nàng ta bỏ trốn với Trình Vân Sóc cũng không có phong hoa tuyết nguyệt, ngược lại một nơi hỗn độn.
Đúng vậy, Lục Lệnh Quân lần đầu tiên gặp Hình Đại Dung là ở Giang Nam đời trước.
Hai người đã bỏ trốn định cư ở Giang Nam, trong lúc vô tình nàng gặp phải một lần, Hình Đại Dung ở trên đường ngang nhiên lôi kéo Trình Vân Sóc cãi nhau đòi tiền, Trình Vân Sóc mặc áo gấm cũ vẻ mặt không kiên nhẫn và ngại mất mặt kéo nàng ta vào trong nhà, đi hai bước, Hình Đại Dung liền khóc lớn nháo lên.
Tràng diện rất là náo nhiệt.
Sau đó mới nghe người ta nói hai người kia là tiểu thế tử của Ninh Dương Hầu phủ đã gây ra huyên náo tin lạ ở kinh thành.
Lục Lệnh Quân lúc ấy suy nghĩ thật lâu, vì sao hai người làm ra bất chấp vì yêu, bỏ trốn với nhau lại như vậy.
Bây giờ nàng đã hiểu, một là Hình Đại Dung lần đầu gặp quả thật mới lạ hấp dẫn người, nhưng nàng ta ngoại trừ mặt ngoài mới lạ độc đáo, bên trong tất cả đều là không thực tế.
Hai là muội muội tốt của nàng, từng chút từng chút một ép hai người phải ở cùng một chỗ, xúc động bỏ trốn vào thời điểm yêu nhau nồng nàn nhất.
Một thời gian sau, hai người nhanh chóng phát hiện, cuộc sống ngoài phong hoa tuyết nguyệt và tình yêu, còn có củi gạo dầu muối lông gà vỏ tỏi, một kỳ nữ không thực tế và một quý thiếu gia không biết khói lửa nhân gian thì có thể lãng mạn gì lâu dài.
Lục Lệnh Quân nghĩ thông suốt mỉm cười, độ khó trong Hầu phủ này quả nhiên là thấp hơn ở Lý gia kiếp trước nhiều.
*
Ngày kế tiếp.
Ngày thứ ba tân hôn, lại mặt.
Lục Lệnh Quân nghe Xuân Hạnh kể chuyện trong phủ khi đang rửa mặt chải đầu.
Bây giờ nàng ở trong phủ tìm hiểu tin tức là càng như cá gặp nước.
"Hôm qua Thế tử gia và vị kia về sến sẩm lắm, nghe người ta nói đến giờ cơm tối cửa phòng mới mở, bọn hạ nhân đưa cơm vào, Thế tử gia tự mình ở bên giường đút từng miếng cho vị kia ăn, hạ nhân nhìn thấy cũng muốn móc mắt." Xuân Hạnh ghen tị kể lại.
Xuân Hòa nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, "Thực không biết xấu hổ!"
"Nghe chưa xong đâu! Vị kia vừa ăn vừa hỏi Thế tử gia có yêu nàng hay không, nói yêu nàng nàng mới bằng lòng ăn."
"Ơ!" Xuân Hòa xấu hổ đến mặt không khỏi đỏ lên: "Ngươi đừng nói nữa, cái này cũng quá đáng!"
"Ai nói không phải chứ, người khắp sân đều nói vị kia chính là hồ ly tinh chuyển thế, suốt ngày yêu hay không yêu, khiến thế tử mê đến thần hồn điên đảo."
Chỉ có Sương Hồng sau khi nghe xong, vẻ mặt buồn rười rượi nhíu mày, "Thế tử sủng ái nàng như vậy, có khi nào hôm nay không cùng thiếu phu nhân trở về nhà hay không."
Phòng yên tĩnh, Xuân Hạnh và Xuân Hòa đều trầm mặc.
Các nàng ghen tị thì ghen tị, cười thì cười, cũng không thể quên đó là thân phận tình cảnh của các nàng.
Lục Lệnh Quân chính là phu nhân danh chính ngôn thuận của thế tử, vẫn luôn để tiểu thiếp đè đầu, như vậy làm sao làm người!
Hôm nay lại là ngày trọng đại, Lục Lệnh Quân nếu như chỉ có một mình trở về, vậy tuyệt đối sẽ bị người ta cười nhạo chết mất.
"Sẽ không."
Lục Lệnh Quân nhẹ nhàng giãn lông mi, vô cùng chắc chắn.
Lục Lệnh Quân nhìn người cực chuẩn.
Nàng và Trình Vân Sóc tiếp xúc không lâu, nhưng đối với hắn đã có bảy phần nắm chắc, Trình Vân Sóc xác thực bất chấp vì tình yêu, gan lớn dám làm, nhưng hắn cũng không phải là vô pháp vô thiên, chỉ lo người của mình.
Đúng vậy, Lục Lệnh Quân lần đầu tiên gặp Hình Đại Dung là ở Giang Nam đời trước.
Hai người đã bỏ trốn định cư ở Giang Nam, trong lúc vô tình nàng gặp phải một lần, Hình Đại Dung ở trên đường ngang nhiên lôi kéo Trình Vân Sóc cãi nhau đòi tiền, Trình Vân Sóc mặc áo gấm cũ vẻ mặt không kiên nhẫn và ngại mất mặt kéo nàng ta vào trong nhà, đi hai bước, Hình Đại Dung liền khóc lớn nháo lên.
Tràng diện rất là náo nhiệt.
Sau đó mới nghe người ta nói hai người kia là tiểu thế tử của Ninh Dương Hầu phủ đã gây ra huyên náo tin lạ ở kinh thành.
Lục Lệnh Quân lúc ấy suy nghĩ thật lâu, vì sao hai người làm ra bất chấp vì yêu, bỏ trốn với nhau lại như vậy.
Bây giờ nàng đã hiểu, một là Hình Đại Dung lần đầu gặp quả thật mới lạ hấp dẫn người, nhưng nàng ta ngoại trừ mặt ngoài mới lạ độc đáo, bên trong tất cả đều là không thực tế.
Hai là muội muội tốt của nàng, từng chút từng chút một ép hai người phải ở cùng một chỗ, xúc động bỏ trốn vào thời điểm yêu nhau nồng nàn nhất.
Một thời gian sau, hai người nhanh chóng phát hiện, cuộc sống ngoài phong hoa tuyết nguyệt và tình yêu, còn có củi gạo dầu muối lông gà vỏ tỏi, một kỳ nữ không thực tế và một quý thiếu gia không biết khói lửa nhân gian thì có thể lãng mạn gì lâu dài.
Lục Lệnh Quân nghĩ thông suốt mỉm cười, độ khó trong Hầu phủ này quả nhiên là thấp hơn ở Lý gia kiếp trước nhiều.
*
Ngày kế tiếp.
Ngày thứ ba tân hôn, lại mặt.
Lục Lệnh Quân nghe Xuân Hạnh kể chuyện trong phủ khi đang rửa mặt chải đầu.
Bây giờ nàng ở trong phủ tìm hiểu tin tức là càng như cá gặp nước.
"Hôm qua Thế tử gia và vị kia về sến sẩm lắm, nghe người ta nói đến giờ cơm tối cửa phòng mới mở, bọn hạ nhân đưa cơm vào, Thế tử gia tự mình ở bên giường đút từng miếng cho vị kia ăn, hạ nhân nhìn thấy cũng muốn móc mắt." Xuân Hạnh ghen tị kể lại.
Xuân Hòa nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, "Thực không biết xấu hổ!"
"Nghe chưa xong đâu! Vị kia vừa ăn vừa hỏi Thế tử gia có yêu nàng hay không, nói yêu nàng nàng mới bằng lòng ăn."
"Ơ!" Xuân Hòa xấu hổ đến mặt không khỏi đỏ lên: "Ngươi đừng nói nữa, cái này cũng quá đáng!"
"Ai nói không phải chứ, người khắp sân đều nói vị kia chính là hồ ly tinh chuyển thế, suốt ngày yêu hay không yêu, khiến thế tử mê đến thần hồn điên đảo."
Chỉ có Sương Hồng sau khi nghe xong, vẻ mặt buồn rười rượi nhíu mày, "Thế tử sủng ái nàng như vậy, có khi nào hôm nay không cùng thiếu phu nhân trở về nhà hay không."
Phòng yên tĩnh, Xuân Hạnh và Xuân Hòa đều trầm mặc.
Các nàng ghen tị thì ghen tị, cười thì cười, cũng không thể quên đó là thân phận tình cảnh của các nàng.
Lục Lệnh Quân chính là phu nhân danh chính ngôn thuận của thế tử, vẫn luôn để tiểu thiếp đè đầu, như vậy làm sao làm người!
Hôm nay lại là ngày trọng đại, Lục Lệnh Quân nếu như chỉ có một mình trở về, vậy tuyệt đối sẽ bị người ta cười nhạo chết mất.
"Sẽ không."
Lục Lệnh Quân nhẹ nhàng giãn lông mi, vô cùng chắc chắn.
Lục Lệnh Quân nhìn người cực chuẩn.
Nàng và Trình Vân Sóc tiếp xúc không lâu, nhưng đối với hắn đã có bảy phần nắm chắc, Trình Vân Sóc xác thực bất chấp vì tình yêu, gan lớn dám làm, nhưng hắn cũng không phải là vô pháp vô thiên, chỉ lo người của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.