Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 24:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
"Vì sao?"
Mọi người trong nhà đều hỏi.
"Chẳng lẽ lại để cho nàng một mình lại mặt." Trong mắt Lục Hàm Nghi đều là sự đắc ý khi xem kịch hay: "Đêm tân hôn đầu tiên Trình Vân Sóc đã vứt bỏ nàng đi tìm tiện thiếp, nàng ở Hầu phủ còn không bằng một tiện thiếp, sao Trình Vân Sóc lại theo nàng về lại mặt chứ."
Lời của Lục Hàm Nghi khiến cho tất cả nữ nhân trong nhà đều yên lặng, tất cả đều nhìn về phía nàng ta.
Phủ Ninh Dương Hầu kín miệng, cộng thêm Lục Lệnh Quân căn bản không ầm ĩ nên chuyện xấu Trình Vân Sóc vào đêm tân hôn đầu tiên đã vứt bỏ nàng đi tìm tiện thiếp căn bản không truyền tới.
Dù sao thời đại này nữ tử ở nhà chồng bị uất ức muốn tìm trợ giúp cũng chỉ có thể tìm nhà mẹ đẻ.
Chỉ cần Lục Lệnh Quân không nói không ồn ào, bên phía Lục gia trong lúc nhất thời rất khó biết nàng ở Hầu phủ rốt cuộc như thế nào.
"Nhị tiểu thư, thật hay giả?"
"Là Lệnh Quân tự nói với ngươi sao?"
Nhóm di nương, thẩm nương, cữu mẫu nhao nhao hỏi.
Ngay cả Liễu thị cũng nói: "Sao ngươi biết?"
Lục Hàm Nghi liếc nhìn mọi người một chút, sao nàng ta biết được ư, đương nhiên là nàng ta biết rồi.
Đời trước, nàng ta đã trải qua như thế mà.
Đồ khốn Trình Vân Sóc này vào đêm đại hôn đã tới làm nhục nàng ta, mở miệng chính là nói không muốn cưới nàng ta, cả đời chỉ thích tiện nữ nhân này, nàng ta tức giận đến mức đập phá đồ đạc, đánh nhau cấu xé hắn.
Ngày hôm sau ầm ĩ đến chỗ Tần thị, Tần thị này y như một lão tiện nhân đạo đức giả.
Luôn miệng nói làm chủ cho nàng ta, nhưng ngay cả tiện thiếp kia cũng không gọi tới, nhà ai gặp phải chuyện này mà không giết luôn thanh lâu tiện tỳ này ngay tại chỗ.
Chỉ cho nàng ta chìa khoá chưởng nhà để trấn an nàng ta, khi đó nàng ta còn trẻ tuổi không nhìn ra được nhiều thứ phức tạp trong đó.
Về sau mới biết được căn bản chỉ là lừa nàng ta.
Cho chìa khoá không cho người, làm chút chuyện cũng phải xin ý kiến của nàng ta, tính gì là coi trọng nàng ta.
Tên khốn Trình Vân Sóc này lại còn nhiều lần sỉ nhục nàng ta, nơi bỉ ôi chán ghét Ninh Dương Hầu này, nàng ta không tin có thể đối xử tốt với Lục Lệnh Quân.
Hôm nay lại mặt, nàng ta đã chuẩn bị xong để xem trò cười của Lục Lệnh Quân, để nhục nhã nàng.
Nhìn mọi người trước mắt, đương nhiên Lục Hàm Nghi không thể nói cho bọn họ về chuyện nàng ta có sức mạnh kỳ quái loạn thần loạn quỷ trọng sinh kia được, nàng ta chớp mắt: "Chuyện này thì phải kể thêm nữa, công tử bột của phủ Ninh Dương Hầu kia có đức hạnh gì khắp kinh thành có ai mà không biết, sủng ái một tiện hóa thanh lâu lên đến trời, Lục Lệnh Quân nhàm chán kia lấy cái gì để tranh với nàng ta, ta chắc chắn nàng gả tới Trình Vân Sóc cũng không đụng tới nàng một chút! Ở đó không hề có chút địa vị nào."
Lục Hàm Nghi nói đến hớn hở mặt mày, đúng lúc này, đại nha hoàn bên ngoài phòng của Liễu thị thông báo: "Phu nhân, đại tiểu thư đến lại mặt rồi!"
Lời vừa dứt, Lục Hàm Nghi đang vô cùng phấn khởi sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Lục Lệnh Quân quay về rồi?
Nàng còn mặt mũi mà lại mặt sao?
Lục Hàm Nghi sắc mặt hơi căng thẳng bĩu môi: "Tám phần là về cáo trạng."
"Hàm Nghi, đừng nói nữa."
"Có cái gì mà không được nói, ta cam đoan nàng sẽ khóc sướt mướt đi vào cáo trạng, mọi người cứ đợi mà xem."
Lục Hàm Nghi dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, đang chờ đợi để xem màn biểu diễn thê thảm của Lục Lệnh Quân.
Liễu thị ở bên cạnh không biết vì sao mà nữ nhi của mình lại chắc chắn như vậy, nhưng nói thật, bà ta cũng muốn nhìn thấy như thế.
Mọi người trong nhà đều hỏi.
"Chẳng lẽ lại để cho nàng một mình lại mặt." Trong mắt Lục Hàm Nghi đều là sự đắc ý khi xem kịch hay: "Đêm tân hôn đầu tiên Trình Vân Sóc đã vứt bỏ nàng đi tìm tiện thiếp, nàng ở Hầu phủ còn không bằng một tiện thiếp, sao Trình Vân Sóc lại theo nàng về lại mặt chứ."
Lời của Lục Hàm Nghi khiến cho tất cả nữ nhân trong nhà đều yên lặng, tất cả đều nhìn về phía nàng ta.
Phủ Ninh Dương Hầu kín miệng, cộng thêm Lục Lệnh Quân căn bản không ầm ĩ nên chuyện xấu Trình Vân Sóc vào đêm tân hôn đầu tiên đã vứt bỏ nàng đi tìm tiện thiếp căn bản không truyền tới.
Dù sao thời đại này nữ tử ở nhà chồng bị uất ức muốn tìm trợ giúp cũng chỉ có thể tìm nhà mẹ đẻ.
Chỉ cần Lục Lệnh Quân không nói không ồn ào, bên phía Lục gia trong lúc nhất thời rất khó biết nàng ở Hầu phủ rốt cuộc như thế nào.
"Nhị tiểu thư, thật hay giả?"
"Là Lệnh Quân tự nói với ngươi sao?"
Nhóm di nương, thẩm nương, cữu mẫu nhao nhao hỏi.
Ngay cả Liễu thị cũng nói: "Sao ngươi biết?"
Lục Hàm Nghi liếc nhìn mọi người một chút, sao nàng ta biết được ư, đương nhiên là nàng ta biết rồi.
Đời trước, nàng ta đã trải qua như thế mà.
Đồ khốn Trình Vân Sóc này vào đêm đại hôn đã tới làm nhục nàng ta, mở miệng chính là nói không muốn cưới nàng ta, cả đời chỉ thích tiện nữ nhân này, nàng ta tức giận đến mức đập phá đồ đạc, đánh nhau cấu xé hắn.
Ngày hôm sau ầm ĩ đến chỗ Tần thị, Tần thị này y như một lão tiện nhân đạo đức giả.
Luôn miệng nói làm chủ cho nàng ta, nhưng ngay cả tiện thiếp kia cũng không gọi tới, nhà ai gặp phải chuyện này mà không giết luôn thanh lâu tiện tỳ này ngay tại chỗ.
Chỉ cho nàng ta chìa khoá chưởng nhà để trấn an nàng ta, khi đó nàng ta còn trẻ tuổi không nhìn ra được nhiều thứ phức tạp trong đó.
Về sau mới biết được căn bản chỉ là lừa nàng ta.
Cho chìa khoá không cho người, làm chút chuyện cũng phải xin ý kiến của nàng ta, tính gì là coi trọng nàng ta.
Tên khốn Trình Vân Sóc này lại còn nhiều lần sỉ nhục nàng ta, nơi bỉ ôi chán ghét Ninh Dương Hầu này, nàng ta không tin có thể đối xử tốt với Lục Lệnh Quân.
Hôm nay lại mặt, nàng ta đã chuẩn bị xong để xem trò cười của Lục Lệnh Quân, để nhục nhã nàng.
Nhìn mọi người trước mắt, đương nhiên Lục Hàm Nghi không thể nói cho bọn họ về chuyện nàng ta có sức mạnh kỳ quái loạn thần loạn quỷ trọng sinh kia được, nàng ta chớp mắt: "Chuyện này thì phải kể thêm nữa, công tử bột của phủ Ninh Dương Hầu kia có đức hạnh gì khắp kinh thành có ai mà không biết, sủng ái một tiện hóa thanh lâu lên đến trời, Lục Lệnh Quân nhàm chán kia lấy cái gì để tranh với nàng ta, ta chắc chắn nàng gả tới Trình Vân Sóc cũng không đụng tới nàng một chút! Ở đó không hề có chút địa vị nào."
Lục Hàm Nghi nói đến hớn hở mặt mày, đúng lúc này, đại nha hoàn bên ngoài phòng của Liễu thị thông báo: "Phu nhân, đại tiểu thư đến lại mặt rồi!"
Lời vừa dứt, Lục Hàm Nghi đang vô cùng phấn khởi sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Lục Lệnh Quân quay về rồi?
Nàng còn mặt mũi mà lại mặt sao?
Lục Hàm Nghi sắc mặt hơi căng thẳng bĩu môi: "Tám phần là về cáo trạng."
"Hàm Nghi, đừng nói nữa."
"Có cái gì mà không được nói, ta cam đoan nàng sẽ khóc sướt mướt đi vào cáo trạng, mọi người cứ đợi mà xem."
Lục Hàm Nghi dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, đang chờ đợi để xem màn biểu diễn thê thảm của Lục Lệnh Quân.
Liễu thị ở bên cạnh không biết vì sao mà nữ nhi của mình lại chắc chắn như vậy, nhưng nói thật, bà ta cũng muốn nhìn thấy như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.