Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 25:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Lục Lệnh Quân không phải nữ nhi ruột của bà ta, mẫu thân nàng mất sớm, sau này lại đi theo lão phu nhân, sau khi lão phu nhân qua đời thì xây một viện tử ở riêng, từ nhỏ đã không quen không thân với bà ta, nếu không phải nàng ngoan ngoãn thận trọng, từ trước tới giờ không gây chuyện kiếm chuyện, bà ta đã giày vò nàng từ lâu rồi.
Lần này hai nữ nhi đồng thời được nghị thân, bà ta ngàn vạn lần không muốn đẩy việc hôn nhân với phủ Ninh Dương Hầu tốt như vậy cho người ngoài, sợ Lục Lệnh Quân sống tốt hơn Lục Hàm Nghi, nhưng nếu thật sự giống như nữ nhi của mình nói.
Bị gả đi lại gặp phải chuyện đau khổ như vậy, vậy thì gả nàng đi cũng là cản lại tai hoạ cho nữ nhi của mình!
Cuộc sống của nàng càng không tốt, trong lòng bà ta sẽ càng thấy yên ổn.
Thế nên, trong mắt bà ta cũng hiện lên mấy phần chờ mong chuẩn bị xem kịch vui, nhóm di nương, cô mẫu, cữu mẫu trong phòng cũng sôi nổi cười nhạo nghi ngờ nhìn về phía cửa.
Lúc này, cửa mở ra.
Lục Lệnh Quân đầu đội Thải Vân quan, trên người khoác Phù Quang gấm dẫn theo nha hoàn tôi tới đi vào trong phòng.
Buổi sáng ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, người trước mắt như tiên quý hạ phàm điểm xuyết ánh hào quang mây ngũ sắc, trong nháy mắt tất cả mọi người trợn cả mắt lên.
Một lúc lâu sau, mới có một vị di nương mở miệng: "Đây, đây là Lệnh Quân sao?"
Lục Lệnh Quân nhìn thoáng qua di nương vừa lên tiếng, là Mạnh di nương trong hậu viện của phụ thân nàng, người cõng nàng ra khỏi phủ lúc nàng xuất giá cũng là thứ tử của Mạnh di nương.
"Bây giờ mới được mấy ngày, di nương đã không nhận ra sao?" Lục Lệnh Quân tươi cười nói.
Trong nháy mắt trong phòng đã sôi nổi trở lại.
"Thật sự là không nhận ra!"
"Bây giờ toàn thân khí phái, chúng ta cũng không dám nhận!"
"Ai nói không phải chứ! Lệnh Quân vừa mới bước vào, ta còn tưởng rằng là tiên nhân trên trời hay là đại quý nhân nào đó ở trong cung!"
"Ta cũng có cảm giác này, toàn thân khí phái như này ta cũng chỉ nhìn thấy ở trong đám vương công quý tộc!"
"Thảo nào người ta nói công Hầu phủ dưỡng người! Các ngươi xem Lệnh Quân mới gả đi được mấy ngày, trở về đã hoàn toàn khác biệt với chúng ta."
Thân thích anh em đồng hao của Lục gia hầu như tất cả đều là tiểu thế gia thanh liêm cùng đẳng cấp, thậm chí tính toán đến quê nhà, còn có thân thích nghèo làm ruộng kiếm ăn.
Trong mọi người, chỉ có Lục Lệnh Quân là được gả cao nhất tốt nhất.
Được gả vào Hầu phủ.
Thật sự là công lao cho thị tộc, kéo bọn họ ra khỏi rãnh trời chênh lệch.
Một đám người nịnh bợ Lục Lệnh Quân, Lục Hàm Nghi ngồi phía trên nhìn thấy một màn này, mắt trợn trừng, nàng ta xoắn vặn chiếc khăn trong tay, mẫu thân nàng ta gọi mấy lần cũng không nghe thấy.
Lúc này Lục Lệnh Quân mới chầm chậm tiến lên: "Thỉnh an mẫu thân."
Liễu thị vội vàng đứng lên, ra vẻ thân mật kéo nàng lên giường ngồi: "Quân Nhi đa lễ rồi, mau đến đây, cho mẫu thân nhìn kỹ một cái."
Lục Lệnh Quân đi theo tiến lên.
Chủ toạ là một cái sập dài, Lục Hàm Nghi đã ngồi ở bên phải, Liễu thị kéo Lục Lệnh Quân ngồi ở bên trái.
Cả quá trình, Lục Hàm Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Thải Vân quan và Phù Quang gấm trên người nàng.
"Ngươi lấy đâu ra Phù Quang gấm và Thải Vân quan!"
"Mẹ chồng tặng!"
Lục Lệnh Quân nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, sự ghen ghét trong đáy mắt Lục Hàm Nghi đã sắp bốc lên đến đỉnh đầu rồi.
Đời trước nàng ta ở Hầu phủ vài chục năm, cũng đã nhìn thấy hai món bảo bối giấu dưới đáy hòm này của Tần thị.
Lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy đã vô cùng yêu thích, nhưng Tần thị chưa bao giờ tặng cho nàng ta.
Cho dù nàng ta đã nhiều lần nói bóng nói gió nhưng Tần thị cũng không nhả ra.
Làm sao mà Lục Lệnh Quân vừa vào cửa đã cho nàng.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!
Đây quả thực là muốn chọc giận chết nàng ta!
Lúc này, ma ma của Liễu thị lại thì thầm vài câu bên tai bà ta, Liễu thị kinh ngạc trong chốc lát, quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Lục Lệnh Quân: "Quân Nhi, nghe nói mẹ chồng của con đã để cho con chưởng nhà rồi à?"
Lục Lệnh Quân ở Hầu phủ, thông tin qua lại không tiện, lần này nàng đến, rất nhanh, tin tức đã được truyền ra từ nha hoàn bên cạnh Lục Lệnh Quân.
Trên mặt Lục Lệnh Quân không có nửa điểm bất thường, thản nhiên liếc nhìn ba người Xuân Hạnh, Xuân Hoà còn có Sương Hồng mà mình dẫn về một chút: "Đúng vậy, mẹ chồng khoan dung hiền hậu, tôn trọng ta, bảo ta học quản gia trước."
Nàng vừa dứt lời, cả phòng lại lần nữa vang lên những lời nịnh nọt.
"Ai u! Lệnh Quân của chúng ta thật sự là gả được cho nhà tốt rồi."
"Còn không phải sao? Tân nương tử vừa mới vào cửa, mẹ chồng đã phó thác trách nhiệm quản gia, người ta thật là tốt biết bao nhiêu."
"Suy cho cùng cũng là Hầu phủ, hào môn đại hộ làm việc cũng không tầm thường!"
"Cũng phải là Lệnh Quân của chúng ta tài giỏi, đổi lại là người bình thường có mấy ai có thể chịu đựng được!"
Những tiếng nói lấy lòng vang lên liên tiếp, một tiếng hừ lạnh ghen tị lại lần nữa vang lên: "Thôi đi."
Lần này hai nữ nhi đồng thời được nghị thân, bà ta ngàn vạn lần không muốn đẩy việc hôn nhân với phủ Ninh Dương Hầu tốt như vậy cho người ngoài, sợ Lục Lệnh Quân sống tốt hơn Lục Hàm Nghi, nhưng nếu thật sự giống như nữ nhi của mình nói.
Bị gả đi lại gặp phải chuyện đau khổ như vậy, vậy thì gả nàng đi cũng là cản lại tai hoạ cho nữ nhi của mình!
Cuộc sống của nàng càng không tốt, trong lòng bà ta sẽ càng thấy yên ổn.
Thế nên, trong mắt bà ta cũng hiện lên mấy phần chờ mong chuẩn bị xem kịch vui, nhóm di nương, cô mẫu, cữu mẫu trong phòng cũng sôi nổi cười nhạo nghi ngờ nhìn về phía cửa.
Lúc này, cửa mở ra.
Lục Lệnh Quân đầu đội Thải Vân quan, trên người khoác Phù Quang gấm dẫn theo nha hoàn tôi tới đi vào trong phòng.
Buổi sáng ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, người trước mắt như tiên quý hạ phàm điểm xuyết ánh hào quang mây ngũ sắc, trong nháy mắt tất cả mọi người trợn cả mắt lên.
Một lúc lâu sau, mới có một vị di nương mở miệng: "Đây, đây là Lệnh Quân sao?"
Lục Lệnh Quân nhìn thoáng qua di nương vừa lên tiếng, là Mạnh di nương trong hậu viện của phụ thân nàng, người cõng nàng ra khỏi phủ lúc nàng xuất giá cũng là thứ tử của Mạnh di nương.
"Bây giờ mới được mấy ngày, di nương đã không nhận ra sao?" Lục Lệnh Quân tươi cười nói.
Trong nháy mắt trong phòng đã sôi nổi trở lại.
"Thật sự là không nhận ra!"
"Bây giờ toàn thân khí phái, chúng ta cũng không dám nhận!"
"Ai nói không phải chứ! Lệnh Quân vừa mới bước vào, ta còn tưởng rằng là tiên nhân trên trời hay là đại quý nhân nào đó ở trong cung!"
"Ta cũng có cảm giác này, toàn thân khí phái như này ta cũng chỉ nhìn thấy ở trong đám vương công quý tộc!"
"Thảo nào người ta nói công Hầu phủ dưỡng người! Các ngươi xem Lệnh Quân mới gả đi được mấy ngày, trở về đã hoàn toàn khác biệt với chúng ta."
Thân thích anh em đồng hao của Lục gia hầu như tất cả đều là tiểu thế gia thanh liêm cùng đẳng cấp, thậm chí tính toán đến quê nhà, còn có thân thích nghèo làm ruộng kiếm ăn.
Trong mọi người, chỉ có Lục Lệnh Quân là được gả cao nhất tốt nhất.
Được gả vào Hầu phủ.
Thật sự là công lao cho thị tộc, kéo bọn họ ra khỏi rãnh trời chênh lệch.
Một đám người nịnh bợ Lục Lệnh Quân, Lục Hàm Nghi ngồi phía trên nhìn thấy một màn này, mắt trợn trừng, nàng ta xoắn vặn chiếc khăn trong tay, mẫu thân nàng ta gọi mấy lần cũng không nghe thấy.
Lúc này Lục Lệnh Quân mới chầm chậm tiến lên: "Thỉnh an mẫu thân."
Liễu thị vội vàng đứng lên, ra vẻ thân mật kéo nàng lên giường ngồi: "Quân Nhi đa lễ rồi, mau đến đây, cho mẫu thân nhìn kỹ một cái."
Lục Lệnh Quân đi theo tiến lên.
Chủ toạ là một cái sập dài, Lục Hàm Nghi đã ngồi ở bên phải, Liễu thị kéo Lục Lệnh Quân ngồi ở bên trái.
Cả quá trình, Lục Hàm Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Thải Vân quan và Phù Quang gấm trên người nàng.
"Ngươi lấy đâu ra Phù Quang gấm và Thải Vân quan!"
"Mẹ chồng tặng!"
Lục Lệnh Quân nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, sự ghen ghét trong đáy mắt Lục Hàm Nghi đã sắp bốc lên đến đỉnh đầu rồi.
Đời trước nàng ta ở Hầu phủ vài chục năm, cũng đã nhìn thấy hai món bảo bối giấu dưới đáy hòm này của Tần thị.
Lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy đã vô cùng yêu thích, nhưng Tần thị chưa bao giờ tặng cho nàng ta.
Cho dù nàng ta đã nhiều lần nói bóng nói gió nhưng Tần thị cũng không nhả ra.
Làm sao mà Lục Lệnh Quân vừa vào cửa đã cho nàng.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!
Đây quả thực là muốn chọc giận chết nàng ta!
Lúc này, ma ma của Liễu thị lại thì thầm vài câu bên tai bà ta, Liễu thị kinh ngạc trong chốc lát, quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Lục Lệnh Quân: "Quân Nhi, nghe nói mẹ chồng của con đã để cho con chưởng nhà rồi à?"
Lục Lệnh Quân ở Hầu phủ, thông tin qua lại không tiện, lần này nàng đến, rất nhanh, tin tức đã được truyền ra từ nha hoàn bên cạnh Lục Lệnh Quân.
Trên mặt Lục Lệnh Quân không có nửa điểm bất thường, thản nhiên liếc nhìn ba người Xuân Hạnh, Xuân Hoà còn có Sương Hồng mà mình dẫn về một chút: "Đúng vậy, mẹ chồng khoan dung hiền hậu, tôn trọng ta, bảo ta học quản gia trước."
Nàng vừa dứt lời, cả phòng lại lần nữa vang lên những lời nịnh nọt.
"Ai u! Lệnh Quân của chúng ta thật sự là gả được cho nhà tốt rồi."
"Còn không phải sao? Tân nương tử vừa mới vào cửa, mẹ chồng đã phó thác trách nhiệm quản gia, người ta thật là tốt biết bao nhiêu."
"Suy cho cùng cũng là Hầu phủ, hào môn đại hộ làm việc cũng không tầm thường!"
"Cũng phải là Lệnh Quân của chúng ta tài giỏi, đổi lại là người bình thường có mấy ai có thể chịu đựng được!"
Những tiếng nói lấy lòng vang lên liên tiếp, một tiếng hừ lạnh ghen tị lại lần nữa vang lên: "Thôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.