Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 34:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Từ trước đến nay người đời đều là yêu nhau dễ, ở chung khó.
Có biết bao nhiêu thâm tình đều sẽ bị bao phủ trong mấy việc vặt củi gạo mắm muối, biết bao nhiều tình cảm sâu đậm sẽ dần dần biến mất trong những lần tam quan khác nhau.
Đến cuối cùng thì tình yêu là phải xem cách ở chung giữa người với người.
Ngoại trừ cảm giác tim đập thình thịch hoa lệ lúc đầu ra, lộ ra toàn bộ cõi lòng của hai người ra, đại đa số đều là có thể dùng một câu lan nhân nhứ quả[1] để khái quát.
[1] Lan nhân nhứ quả: Ý muốn nói hôn nhân nam nữ ban đầu đều rất mỹ mãn hạnh phúc, cuối cùng lại ly dị.
Lục Lệnh Quân cứ từ từ mà xem thôi.
Quyết định xong chuyện nạp thiếp, ngày thứ hai, nàng đã uống được chén trà của thiếp thất.
Thu Lăng vô cùng cung kính kính trà cho Lục Lệnh Quân, ánh mắt khi nhìn về phía Lục Lệnh Quân giống như nhìn thấy cha mẹ của mình.
“Suốt đời này nô tỳ cũng không dám quên ân tình của chủ mẫu, sau này nô tỳ nhất định sẽ tận tâm phụng dưỡng chủ mẫu, làm trâu làm ngựa cho chủ mẫu.”
Thu Lăng kích động nói.
“Sau này hầu hạ thế tử cho tốt, sớm ngày sinh hạ lân nhi cho thế tử là đủ rồi.” Lục Lệnh Quân cười nhận lấy trà thiếp thất của nàng ấy, cho Sương Hồng một ánh mắt ra hiệu, để nàng ấy đưa lên một cái bao lì xì to.
Thu Lăng vui vẻ nhận lấy bao lì xì, Lục Lệnh Quân không chỉ nâng nàng ấy lên làm thiếp thất, còn cho nàng ấy ở trong một viện riêng.
Viện đó cách Dao Quang Các rất gần.
“Bên cạnh ngươi cùng không có ai hầu hạ, thế này đi, ta tạm thời kêu Xuân Hạnh trong viện của ta đi theo ngươi, sau này người coi trọng nha hoàn nào trong phủ thì nói với ta, ta lại sắp xếp nàng ta cho ngươi.”
“Vâng, đa tạ chủ mẫu.” Thu Lăng vô cùng kích động nói.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng ấy chính là người có nha hoàn!
Không bao giờ là nha hoàn bị người ta sai khiến!
Xuân Hạnh và Lục Lệnh Quân dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không hề có ý kiến gì, đi theo bên cạnh Thu Lăng.
Lục Lệnh Quân lại thưởng cho nàng ấy hai bộ quần áo, một ít trang sức, để các nàng vẻ vang từ viện của nàng đi ra ngoài.
Hai người các nàng vừa mới ra khỏi viện của Lục Lệnh Quân, Xuân Hạnh lập tức nói với Thu Lăng.
“Thu di nương, ngươi phải biết rằng muốn có chỗ đứng trong phủ này, người ngươi muốn lấy lòng không phải thiếu phu nhân, mà là thế tử.”
Thu Lăng nghe xong lời Xuân Hạnh nói, nắm chặt lấy khăn tay: “Ta đương nhiên là biết.”
Nói xong, nàng ấy lập tức ngẩng cao đầu đi về phía Dao Quang Các.
Hiện tại Thu Lăng đã hai mươi, còn lớn hơn Trình Vân Sóc một tuổi.
Nàng ấy là người hầu của Hầu phủ, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Trình Vân Sóc chăm sóc cho hắn.
Cha mẹ nàng ấy một người làm việc cho lão Hầu gia, một người hầu hạ lão thái thái cũ.
Lúc lão thái thái còn sống, gia đình nàng ấy là hạ nhân cực kỳ có quyền lên tiếng trong Hầu phủ.
Đến cả Tần thị cũng phải nể mặt cả gia đình nàng ấy đôi phần.
Làm lão nhân trong phủ, trước kia Thu Lăng ở Dao Quang Các cũng là đại nha hoàn nhất đẳng.
Nàng ấy đi theo Trình Vân Sóc cùng nhau lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Trình Vân Sóc cứ luôn mồm gọi nàng ấy là Thu Lăng tỷ tỷ, áo lót, giày vớ của hắn cũng đều do chính tay Thu Lăng khâu vá, Trình Vân Sóc được thứ gì mới lạ thú vị cũng sẽ nghĩ chia sẻ cho nàng ấy đầu tiên.
Lại lớn hơn chút nữa, bọn họ cũng thuận theo tự nhiên trở thành thông phòng duy nhất của Trình Vân Sóc.
Có biết bao nhiêu thâm tình đều sẽ bị bao phủ trong mấy việc vặt củi gạo mắm muối, biết bao nhiều tình cảm sâu đậm sẽ dần dần biến mất trong những lần tam quan khác nhau.
Đến cuối cùng thì tình yêu là phải xem cách ở chung giữa người với người.
Ngoại trừ cảm giác tim đập thình thịch hoa lệ lúc đầu ra, lộ ra toàn bộ cõi lòng của hai người ra, đại đa số đều là có thể dùng một câu lan nhân nhứ quả[1] để khái quát.
[1] Lan nhân nhứ quả: Ý muốn nói hôn nhân nam nữ ban đầu đều rất mỹ mãn hạnh phúc, cuối cùng lại ly dị.
Lục Lệnh Quân cứ từ từ mà xem thôi.
Quyết định xong chuyện nạp thiếp, ngày thứ hai, nàng đã uống được chén trà của thiếp thất.
Thu Lăng vô cùng cung kính kính trà cho Lục Lệnh Quân, ánh mắt khi nhìn về phía Lục Lệnh Quân giống như nhìn thấy cha mẹ của mình.
“Suốt đời này nô tỳ cũng không dám quên ân tình của chủ mẫu, sau này nô tỳ nhất định sẽ tận tâm phụng dưỡng chủ mẫu, làm trâu làm ngựa cho chủ mẫu.”
Thu Lăng kích động nói.
“Sau này hầu hạ thế tử cho tốt, sớm ngày sinh hạ lân nhi cho thế tử là đủ rồi.” Lục Lệnh Quân cười nhận lấy trà thiếp thất của nàng ấy, cho Sương Hồng một ánh mắt ra hiệu, để nàng ấy đưa lên một cái bao lì xì to.
Thu Lăng vui vẻ nhận lấy bao lì xì, Lục Lệnh Quân không chỉ nâng nàng ấy lên làm thiếp thất, còn cho nàng ấy ở trong một viện riêng.
Viện đó cách Dao Quang Các rất gần.
“Bên cạnh ngươi cùng không có ai hầu hạ, thế này đi, ta tạm thời kêu Xuân Hạnh trong viện của ta đi theo ngươi, sau này người coi trọng nha hoàn nào trong phủ thì nói với ta, ta lại sắp xếp nàng ta cho ngươi.”
“Vâng, đa tạ chủ mẫu.” Thu Lăng vô cùng kích động nói.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng ấy chính là người có nha hoàn!
Không bao giờ là nha hoàn bị người ta sai khiến!
Xuân Hạnh và Lục Lệnh Quân dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không hề có ý kiến gì, đi theo bên cạnh Thu Lăng.
Lục Lệnh Quân lại thưởng cho nàng ấy hai bộ quần áo, một ít trang sức, để các nàng vẻ vang từ viện của nàng đi ra ngoài.
Hai người các nàng vừa mới ra khỏi viện của Lục Lệnh Quân, Xuân Hạnh lập tức nói với Thu Lăng.
“Thu di nương, ngươi phải biết rằng muốn có chỗ đứng trong phủ này, người ngươi muốn lấy lòng không phải thiếu phu nhân, mà là thế tử.”
Thu Lăng nghe xong lời Xuân Hạnh nói, nắm chặt lấy khăn tay: “Ta đương nhiên là biết.”
Nói xong, nàng ấy lập tức ngẩng cao đầu đi về phía Dao Quang Các.
Hiện tại Thu Lăng đã hai mươi, còn lớn hơn Trình Vân Sóc một tuổi.
Nàng ấy là người hầu của Hầu phủ, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Trình Vân Sóc chăm sóc cho hắn.
Cha mẹ nàng ấy một người làm việc cho lão Hầu gia, một người hầu hạ lão thái thái cũ.
Lúc lão thái thái còn sống, gia đình nàng ấy là hạ nhân cực kỳ có quyền lên tiếng trong Hầu phủ.
Đến cả Tần thị cũng phải nể mặt cả gia đình nàng ấy đôi phần.
Làm lão nhân trong phủ, trước kia Thu Lăng ở Dao Quang Các cũng là đại nha hoàn nhất đẳng.
Nàng ấy đi theo Trình Vân Sóc cùng nhau lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Trình Vân Sóc cứ luôn mồm gọi nàng ấy là Thu Lăng tỷ tỷ, áo lót, giày vớ của hắn cũng đều do chính tay Thu Lăng khâu vá, Trình Vân Sóc được thứ gì mới lạ thú vị cũng sẽ nghĩ chia sẻ cho nàng ấy đầu tiên.
Lại lớn hơn chút nữa, bọn họ cũng thuận theo tự nhiên trở thành thông phòng duy nhất của Trình Vân Sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.