Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 35:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Thu Lăng biết dù sao thân phận của nàng ấy cũng rất thấp, nhưng ngày sau trong nhà có chủ mẫu vào cửa, ít nhất nàng ấy cũng có thể làm quý thiếp.
Có tình nghĩa trước đó với Trình Vân Sóc, chủ mẫu vừa mới vào cửa cũng sẽ không dễ dàng đụng đến nàng ấy.
Nhưng mà Hình Đại Dung kia tính là cái thứ gì chứ.
Hình Đại Dung vừa mới vào Dao Quang Các ngày đầu tiên đã đuổi nàng ấy ra ngoài, còn không cho nàng ấy quay về bên người phu nhân, bảo Trình Vân Sóc đưa nàng ấy đến Phật đường, ở chung với những những di nương cầu phúc cho lão hầu gia.
Còn nói đó mới là nơi mà loại người như nàng ấy nên ở.
Thu Lăng đã ôm một bụng lửa giận từ lâu rồi, nhưng mà lão hầu gia và phu nhân đều hết cách với Trình Vân Sóc và Hình Đại Dung, nàng ấy chỉ đành khổ sở mà ở lại Phật đường.
Nàng ấy không ngờ rằng có một ngày mình còn được thả ra, còn được nâng thành di nương.
Hiện tại cuối cùng cũng chờ được mây tan thấy trăng sáng, làm gì còn cần Xuân Hạnh ở bên cạnh nhắc nhở chứ, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ báo thù!
Lục Lệnh Quân làm nàng ấy tự chọn lựa viện, nàng ấy lập tức chọn viện gần Dao Quang Các nhất.
Chính là vì muốn xử lý tên Hình Đại Dung này!
“Chúng ta đi thôi!”
Buổi trưa đầu thu có ánh nắng mặt trời vô cùng thích hợp.
Hoa viên Hầu phủ nổi lên từng gợn sóng.
Vài ba đôi uyên ương cùng màu bơi trên mặt hồ, cành liễu rũ xuống phản chiếu mặt nước thành màu xanh ngọc.
Một nữ tử mặc áo hồng dẫn theo hai nha hoàn đến bên hồ ngắm cảnh, đang lúc chơi đùa thoải mái, lại gặp được một nữ nhân mặc chính trang màu đỏ nhạt từ đối diện đi đến.
Ở thời đại này màu đỏ cực kỳ chú trọng.
Đầu tiên chỉ có những ngày quan trọng nữ tử mới có thể mặc màu đỏ, chẳng hạn như kết hôn, ngày hội quan trọng, con cái kết hôn.
Hơn nữa chỉ có chính thất mới có thể mặt màu đỏ rực, tiểu thiếp trắc thất đều chỉ có thể mặc đồ đỏ nhạt.
Từ xa nhìn lại, Hình Đại Dung chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức chú ý đến nữ nhân mặc chính trang đỏ nhạt kia.
Trên đầu nàng ấy còn đeo một bộ trang sức bằng bạc, một cây trâm vàng.
Hình Đại Dung đã ở thời đại này mấy tháng rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể xác định, đây không phải là nha hoàn.
Nàng ta còn đang khó hiểu không biết đó là ai, lập tức nhìn thấy Thu Lăng hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt nàng ta.
Hình Đại Dung thấy người này rất quen mắt, lại tạm thời không nhớ ra được đã gặp được ở đâu, nhưng mà hai nha hoàn đứng phía sau nàng ta lại đều vui sướng reo lên.
“Thu Lăng!”
“Thu Lăng?” Hình Đại Dung đọc lại cái tên này, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, cuối cùng cũng nhớ ra: “Ai thả ngươi ra!”
“Cô nương còn nhớ ta à.” Thu Lăng mỉa mai nói: “Ta còn tưởng rằng cô nương đã quên sạch tất cả các nữ nhân trong Dao Quang Các rồi chứ.”
Sắc mặt Hình Đại Dung nghiêm lại nói: “Ngươi không ở trong Phật đường hầu hạ những di nương hạ tiên kia, niệm kinh với bọn họ, đến nơi này làm gì!”
“Hạ tiện?” Thu Lăng cười mỉa nói: “Chúng ta là di nương hạ tiện, vậy còn ngươi? Ở trong phủ này, ngươi thậm chí còn không phải là di nương! Không môi không sinh không danh không phận ở bên cạnh thế tử của chúng ta, không phải là còn hạ tiện hơn cả ta sao!”
“Ngươi! Ta và các ngươi không giống nhau!”
“Đúng vậy, ngươi đương nhiên là không giống chúng ta rồi, chúng ta làm gì đê tiện như ngươi chứ! Ít nhiều gì chúng ta cũng là con nhà lành, ngươi thì sao, một tiện kỳ thanh lâu chỉ biết bán đứng vẻ ngoài để quyến rũ nam nhân, càng đê tiện hơn nhiều! Ai biết ngươi đã bị bao nhiêu người ngủ! Dơ chết đi được!”
Có tình nghĩa trước đó với Trình Vân Sóc, chủ mẫu vừa mới vào cửa cũng sẽ không dễ dàng đụng đến nàng ấy.
Nhưng mà Hình Đại Dung kia tính là cái thứ gì chứ.
Hình Đại Dung vừa mới vào Dao Quang Các ngày đầu tiên đã đuổi nàng ấy ra ngoài, còn không cho nàng ấy quay về bên người phu nhân, bảo Trình Vân Sóc đưa nàng ấy đến Phật đường, ở chung với những những di nương cầu phúc cho lão hầu gia.
Còn nói đó mới là nơi mà loại người như nàng ấy nên ở.
Thu Lăng đã ôm một bụng lửa giận từ lâu rồi, nhưng mà lão hầu gia và phu nhân đều hết cách với Trình Vân Sóc và Hình Đại Dung, nàng ấy chỉ đành khổ sở mà ở lại Phật đường.
Nàng ấy không ngờ rằng có một ngày mình còn được thả ra, còn được nâng thành di nương.
Hiện tại cuối cùng cũng chờ được mây tan thấy trăng sáng, làm gì còn cần Xuân Hạnh ở bên cạnh nhắc nhở chứ, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ báo thù!
Lục Lệnh Quân làm nàng ấy tự chọn lựa viện, nàng ấy lập tức chọn viện gần Dao Quang Các nhất.
Chính là vì muốn xử lý tên Hình Đại Dung này!
“Chúng ta đi thôi!”
Buổi trưa đầu thu có ánh nắng mặt trời vô cùng thích hợp.
Hoa viên Hầu phủ nổi lên từng gợn sóng.
Vài ba đôi uyên ương cùng màu bơi trên mặt hồ, cành liễu rũ xuống phản chiếu mặt nước thành màu xanh ngọc.
Một nữ tử mặc áo hồng dẫn theo hai nha hoàn đến bên hồ ngắm cảnh, đang lúc chơi đùa thoải mái, lại gặp được một nữ nhân mặc chính trang màu đỏ nhạt từ đối diện đi đến.
Ở thời đại này màu đỏ cực kỳ chú trọng.
Đầu tiên chỉ có những ngày quan trọng nữ tử mới có thể mặc màu đỏ, chẳng hạn như kết hôn, ngày hội quan trọng, con cái kết hôn.
Hơn nữa chỉ có chính thất mới có thể mặt màu đỏ rực, tiểu thiếp trắc thất đều chỉ có thể mặc đồ đỏ nhạt.
Từ xa nhìn lại, Hình Đại Dung chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức chú ý đến nữ nhân mặc chính trang đỏ nhạt kia.
Trên đầu nàng ấy còn đeo một bộ trang sức bằng bạc, một cây trâm vàng.
Hình Đại Dung đã ở thời đại này mấy tháng rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể xác định, đây không phải là nha hoàn.
Nàng ta còn đang khó hiểu không biết đó là ai, lập tức nhìn thấy Thu Lăng hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt nàng ta.
Hình Đại Dung thấy người này rất quen mắt, lại tạm thời không nhớ ra được đã gặp được ở đâu, nhưng mà hai nha hoàn đứng phía sau nàng ta lại đều vui sướng reo lên.
“Thu Lăng!”
“Thu Lăng?” Hình Đại Dung đọc lại cái tên này, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, cuối cùng cũng nhớ ra: “Ai thả ngươi ra!”
“Cô nương còn nhớ ta à.” Thu Lăng mỉa mai nói: “Ta còn tưởng rằng cô nương đã quên sạch tất cả các nữ nhân trong Dao Quang Các rồi chứ.”
Sắc mặt Hình Đại Dung nghiêm lại nói: “Ngươi không ở trong Phật đường hầu hạ những di nương hạ tiên kia, niệm kinh với bọn họ, đến nơi này làm gì!”
“Hạ tiện?” Thu Lăng cười mỉa nói: “Chúng ta là di nương hạ tiện, vậy còn ngươi? Ở trong phủ này, ngươi thậm chí còn không phải là di nương! Không môi không sinh không danh không phận ở bên cạnh thế tử của chúng ta, không phải là còn hạ tiện hơn cả ta sao!”
“Ngươi! Ta và các ngươi không giống nhau!”
“Đúng vậy, ngươi đương nhiên là không giống chúng ta rồi, chúng ta làm gì đê tiện như ngươi chứ! Ít nhiều gì chúng ta cũng là con nhà lành, ngươi thì sao, một tiện kỳ thanh lâu chỉ biết bán đứng vẻ ngoài để quyến rũ nam nhân, càng đê tiện hơn nhiều! Ai biết ngươi đã bị bao nhiêu người ngủ! Dơ chết đi được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.