Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 45:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Thôi Đại thấy vậy, lập tức chột dạ, nhưng hắn ta vẫn không nắm chắc rốt cuộc Lục Lệnh Quân biết bao nhiêu: "Thiếu, thiếu phu nhân, ta không có..."
"Choang" một tiếng, mấy viên gạch nát đập tới.
Lục Lệnh Quân từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Ngươi nói cho ta biết, đây chính là gạch Thanh Hoa tốt nhất à? Sao ta lại thấy giống như gạch Thanh Thổ bình thường nhất?"
"Thiếu phu nhân..." Sắc mặt Thôi Đại trắng nhợt.
Lục Lệnh Quân tiếp tục nói: "Trên thị trường loại gạch Thanh Thổ này một văn tiền hai viên, ngay cả gạch Thanh Hoa cũng chỉ ba văn tiền một viên, càng không cần phải nói mua nhiều thì sẽ có ưu đãi, rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu tiền gạch."
"Còn có tiền nhân công, mười người sửa một tháng ba mươi lượng, sửa một viện tử còn được, ngươi lại sửa cho ta một bức tường thấp vài chục trượng!"
"Tiền trộn khuấy nguyên vật liệu ngươi lại còn dám ba hoa, tiền nhân công ba mươi lượng ngươi bỏ ra, đốc công nhà ai còn tìm ngươi đòi tiền trộn khuấy nguyên liệu?"
"Một trăm lạng bạc ròng ngươi chỉ sửa cho ta một bức tường nát như thế, Thôi Đại, ngươi thật sự là rất to gan! Ngươi không tham ô chín mươi lượng thì cũng đến tám mươi!"
Hắn ta làm sao biết, Lục Lệnh Quân không chỉ biết giá cả của những cơ sở hạ tầng này, còn có kinh nghiêm sinh hoạt khá phong phú.
Đời trước nàng đi theo Lý Nhị xử lý khắp nơi, muốn một đường thăng chức, mọi việc đều phải đích thân phụ trách, gần gũi dân sinh, nàng không chỉ biết giá gạch, giá nhân công, giá cả của mỗi một loại cây trồng đều phải thuộc nằm lòng, quy trình của một số ngành nghề cũng phải nắm rõ.
Thứ vớ vẩn này mà cũng muốn lừa gạt nàng, quả thực là buồn cười.
Thôi Đại nghe thấy Lục Lệnh Quân vạch trần từng chuyện mà hắn ta che giấu trong việc sửa tường, còn tính chuẩn ra rốt cuộc hắn ta đã tham ô bao nhiêu tiền, Thôi Đại lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Thiếu phu nhân, nô tài, nô tài thật sự không có?"
"Không có?" Lục Lệnh Quân cười lạnh một tiếng: "Ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi không tham ô, hay là bị người khác lừa gạt?"
"Ta bị người lừa gạt! Những người đó lừa gạt ta! Nhà chúng ta đời đời làm việc trong phủ, ta nào dám lừa gạt gia chủ chứ? Nhất định là bọn họ kiếm lợi bên trong!" Thôi Đại khóc lóc nước mắt dài, tình ý thiết tha.
Lục Lệnh Quân nào có dễ bị lừa như vậy, nàng nhìn Thôi Đại: "Được rồi, ngươi gọi chủ quán gạch mà trước đó ngươi mua để sửa tường, cùng với nhân công đến đây cho ta. Ta cho ngươi cơ hội để đối chất ngay tại chỗ, nếu như có nửa điểm không khớp, cũng đừng trách ta không khách khí!"
Nếu như muốn hắn ta chết vậy thì cho hắn ta chết rõ ràng.
Thôi Đại nghe đến chỗ này, cuối cùng không diễn nữa, hắn ta quỳ trên mặt đất nhận sai: "Thiếu phu nhân, Thôi Đại sai rồi, Thôi Đại không dám nữa! Người nể tình nhà chúng ta đều tận tâm tận lực phục vụ Hầu phủ mà tha cho ta lần này đi! Ta nhất định sẽ trả lại tiền."
Lục Lệnh Quân lạnh lùng nhìn Thôi Đại: "Trả lại? Vậy thì thôi! Người đâu, kéo Thôi Đại ra ngoài, phạt 20 trượng lớn, bãi miễn tất cả sự vụ, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, nhổ hết tất cả tiền mà ngươi đã tham ô ra, thiếu một văn tiền nào thì ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Nàng vừa dứt lời, Thôi Đại kêu gào thê thảm, gia đinh trong viện lập tức tiến lên kéo người đi.
Lục Lệnh Quân nhanh chóng quyết đoán xử trí Thôi Đại, trực tiếp chấn nhiếp những người khác.
Trước đó nàng vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, không tranh với người khác, một phen này khiến cho tất cả mọi người đều biết chủ mẫu của bọn họ không phải là đại tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước, muốn lừa gạt nàng, không có cửa đâu!
Ngay sau đó thái độ của những người khác với Lục Lệnh Quân đều cung kính hơn rất nhiều.
"Choang" một tiếng, mấy viên gạch nát đập tới.
Lục Lệnh Quân từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Ngươi nói cho ta biết, đây chính là gạch Thanh Hoa tốt nhất à? Sao ta lại thấy giống như gạch Thanh Thổ bình thường nhất?"
"Thiếu phu nhân..." Sắc mặt Thôi Đại trắng nhợt.
Lục Lệnh Quân tiếp tục nói: "Trên thị trường loại gạch Thanh Thổ này một văn tiền hai viên, ngay cả gạch Thanh Hoa cũng chỉ ba văn tiền một viên, càng không cần phải nói mua nhiều thì sẽ có ưu đãi, rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu tiền gạch."
"Còn có tiền nhân công, mười người sửa một tháng ba mươi lượng, sửa một viện tử còn được, ngươi lại sửa cho ta một bức tường thấp vài chục trượng!"
"Tiền trộn khuấy nguyên vật liệu ngươi lại còn dám ba hoa, tiền nhân công ba mươi lượng ngươi bỏ ra, đốc công nhà ai còn tìm ngươi đòi tiền trộn khuấy nguyên liệu?"
"Một trăm lạng bạc ròng ngươi chỉ sửa cho ta một bức tường nát như thế, Thôi Đại, ngươi thật sự là rất to gan! Ngươi không tham ô chín mươi lượng thì cũng đến tám mươi!"
Hắn ta làm sao biết, Lục Lệnh Quân không chỉ biết giá cả của những cơ sở hạ tầng này, còn có kinh nghiêm sinh hoạt khá phong phú.
Đời trước nàng đi theo Lý Nhị xử lý khắp nơi, muốn một đường thăng chức, mọi việc đều phải đích thân phụ trách, gần gũi dân sinh, nàng không chỉ biết giá gạch, giá nhân công, giá cả của mỗi một loại cây trồng đều phải thuộc nằm lòng, quy trình của một số ngành nghề cũng phải nắm rõ.
Thứ vớ vẩn này mà cũng muốn lừa gạt nàng, quả thực là buồn cười.
Thôi Đại nghe thấy Lục Lệnh Quân vạch trần từng chuyện mà hắn ta che giấu trong việc sửa tường, còn tính chuẩn ra rốt cuộc hắn ta đã tham ô bao nhiêu tiền, Thôi Đại lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Thiếu phu nhân, nô tài, nô tài thật sự không có?"
"Không có?" Lục Lệnh Quân cười lạnh một tiếng: "Ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi không tham ô, hay là bị người khác lừa gạt?"
"Ta bị người lừa gạt! Những người đó lừa gạt ta! Nhà chúng ta đời đời làm việc trong phủ, ta nào dám lừa gạt gia chủ chứ? Nhất định là bọn họ kiếm lợi bên trong!" Thôi Đại khóc lóc nước mắt dài, tình ý thiết tha.
Lục Lệnh Quân nào có dễ bị lừa như vậy, nàng nhìn Thôi Đại: "Được rồi, ngươi gọi chủ quán gạch mà trước đó ngươi mua để sửa tường, cùng với nhân công đến đây cho ta. Ta cho ngươi cơ hội để đối chất ngay tại chỗ, nếu như có nửa điểm không khớp, cũng đừng trách ta không khách khí!"
Nếu như muốn hắn ta chết vậy thì cho hắn ta chết rõ ràng.
Thôi Đại nghe đến chỗ này, cuối cùng không diễn nữa, hắn ta quỳ trên mặt đất nhận sai: "Thiếu phu nhân, Thôi Đại sai rồi, Thôi Đại không dám nữa! Người nể tình nhà chúng ta đều tận tâm tận lực phục vụ Hầu phủ mà tha cho ta lần này đi! Ta nhất định sẽ trả lại tiền."
Lục Lệnh Quân lạnh lùng nhìn Thôi Đại: "Trả lại? Vậy thì thôi! Người đâu, kéo Thôi Đại ra ngoài, phạt 20 trượng lớn, bãi miễn tất cả sự vụ, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, nhổ hết tất cả tiền mà ngươi đã tham ô ra, thiếu một văn tiền nào thì ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Nàng vừa dứt lời, Thôi Đại kêu gào thê thảm, gia đinh trong viện lập tức tiến lên kéo người đi.
Lục Lệnh Quân nhanh chóng quyết đoán xử trí Thôi Đại, trực tiếp chấn nhiếp những người khác.
Trước đó nàng vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, không tranh với người khác, một phen này khiến cho tất cả mọi người đều biết chủ mẫu của bọn họ không phải là đại tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước, muốn lừa gạt nàng, không có cửa đâu!
Ngay sau đó thái độ của những người khác với Lục Lệnh Quân đều cung kính hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.