Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 44:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Trong phòng khách nhỏ, có không ít người.
Mấy đại quản gia ma ma trong phủ theo thường lệ đến tìm Lục Lệnh Quân để báo cáo sự vụ trong nhà, Thu di nương ngồi bên cạnh nàng khóc sướt mướt.
Lục Lệnh Quân vừa nghe khóc lóc kể lể, vừa dùng bàn tính viết trên sổ sách.
Đầu ngón tay nàng hơi ngưng lại một chút, dừng lại trước một trang sổ.
"Sửa bức tường mà cần một trăm lượng?"
"Vâng, thiếu phu nhân, vẫn là tính toán dựa theo tu sửa bức tường này lúc trước."
Lục Lệnh Quân càng tràn đầy tinh lực, nàng vội vàng khoát tay với Thu di nương ở bên cạnh, bảo nàng ấy trước tiên đừng khóc nữa: "Bức tường này trước đó cũng đã từng được tu sửa sao?"
Hôm nay nàng nhận báo cáo từ quản sự ma ma, bức tường phía tây trong nhà bị sụp đổ.
Quản sự ma ma tới báo cáo với nàng chuyện sửa tường.
Trước kia những chuyện này đều báo cáo với Tần thị, bây giờ Tần thị đã đi tĩnh dưỡng, chỉ cần không phải chuyện đại sự thì đều giao cho Lục Lệnh Quân xử lý.
Nàng liếc một chút đã nhìn ra có chuyện ẩn giấu bên trong ở bức tường cần sửa này.
"Bẩm thiếu phu nhân, ba tháng trước trời mưa to, bị xối nước hư hại đã từng sửa một lần, cũng là một trăm lượng."
Lục Lệnh Quân nghe đến chỗ này: "Dẫn người phụ trách sửa tường lần trước và sổ sách mang tới đây cho ta."
"Vâng!"
Đại ma ma đi rồi, Lục Lệnh Quân lại dặn dò Sương Hồng: "Ngươi đến phía tây xem bức tường này một chút, rồi cầm mấy miếng gạch vỡ về."
"Vâng!"
Rất nhanh, đại ma ma đã dẫn quản sự tu sửa bức tường lúc trước và sổ sách tới.
Quản sự này họ Thôi, là người ở sống chết trong phủ, trước kia phụ mẫu đều đã từng hầu hạ lão hầu gia, có điều bây giờ đã đến thôn trang để dưỡng lão, trong phủ hắn ta phụ trách chuyện mua sắm, người trong phủ đều gọi hắn ta là Thôi Đại.
Thôi Đại vui vẻ đi tới, nhìn thấy Lục Lệnh Quân nịnh nọt nói: "Thiếu phu nhân cát tường, thiếu phu nhân vạn phúc kim an."
"Đừng dẻo mồm, Thôi Đại, ta hỏi ngươi, ba tháng trước bức tường ở phía Tây là do ngươi phụ trách tu sửa sao?" Lục Lệnh Quân dịu dàng hỏi.
Giọng nói của Lục Lệnh Quân rất ôn hoà, nhìn thì chính là rất dễ nói chuyện.
Cộng thêm nàng vào phủ mới gần một tháng, vẫn luôn diễn xuất là người có tính khí tốt, ngay cả vị trong phòng thế tử gia kia múa đến trước mặt nàng, nàng cũng chưa từng trách phạt nửa phần, chỉ khiến cho Thôi Đại buông lỏng cảnh giác: "Là ta, thiếu phu nhân, người cứ yên tâm, lần này ta nhất định sửa thật tốt, khiến người hài lòng."
Lục Lệnh Quân tiếp tục ấm giọng thì thầm: "Sổ sách sửa tường lần trước đưa cho ta xem một chút."
Thôi Đại không hề hay biết dâng lên một bản sổ sách.
Lục Lệnh Quân lật giở đám chữ như chó cào kia đọc lên: "Gạch Thanh Hoa năm văn tiền một viên, ngươi mua mười ngàn viên?"
"Vâng, thiếu phu nhân có chỗ không biết, gạch Thanh Hoa này là gạch tốt nhất, rắn chắc dùng bền."
"Công nhân mười người, thời hạn công trình một tháng, tiền công ba mươi lượng?"
"Vâng, bức tường kia dài mười mấy trượng, sửa chậm một chút, làm chậm nhưng được việc."
"Trộn khuấy vật liệu linh tinh tiêu tốn hai mươi lượng?"
"Vâng, phu nhân không biết chứ, những tạp liệu này đáng quý."
Thôi Đại vẻ mặt chân thành, cười hì hì đáy mắt đều là sự khôn khéo, nói láo không chớp mắt.
Ngay cả Tần thị là lão chủ mẫu vô cùng kinh nghiệm cỡ này cũng khó có khả năng nhìn ra chuyện bí mật được che giấu bên trong, Lục Lệnh Quân chỉ là một đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng lại ít tuổi nào biết được giá cả của gạch với tường.
Chọn mua vật liệu cấp thấp nhất, khoản hạng mục riêng này là thứ dễ tham ô nhất, bọn họ báo bao nhiêu, chỉ cần có mắt sáng thì tuyệt đối có thể phê duyệt.
Hắn ta cười vui ứng phó, một giây sau một bản sổ sách đập thẳng vào mặt hắn ta.
"Ngươi thật sự là to gan!"
Lục Lệnh Quân đột nhiên đứng dậy, tính cách dịu dàng trước đó lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thôi Đại đang quỳ ở bên dưới: "Cho ngươi một cơ hội, lần trước sửa tường rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu tiền?"
Mấy đại quản gia ma ma trong phủ theo thường lệ đến tìm Lục Lệnh Quân để báo cáo sự vụ trong nhà, Thu di nương ngồi bên cạnh nàng khóc sướt mướt.
Lục Lệnh Quân vừa nghe khóc lóc kể lể, vừa dùng bàn tính viết trên sổ sách.
Đầu ngón tay nàng hơi ngưng lại một chút, dừng lại trước một trang sổ.
"Sửa bức tường mà cần một trăm lượng?"
"Vâng, thiếu phu nhân, vẫn là tính toán dựa theo tu sửa bức tường này lúc trước."
Lục Lệnh Quân càng tràn đầy tinh lực, nàng vội vàng khoát tay với Thu di nương ở bên cạnh, bảo nàng ấy trước tiên đừng khóc nữa: "Bức tường này trước đó cũng đã từng được tu sửa sao?"
Hôm nay nàng nhận báo cáo từ quản sự ma ma, bức tường phía tây trong nhà bị sụp đổ.
Quản sự ma ma tới báo cáo với nàng chuyện sửa tường.
Trước kia những chuyện này đều báo cáo với Tần thị, bây giờ Tần thị đã đi tĩnh dưỡng, chỉ cần không phải chuyện đại sự thì đều giao cho Lục Lệnh Quân xử lý.
Nàng liếc một chút đã nhìn ra có chuyện ẩn giấu bên trong ở bức tường cần sửa này.
"Bẩm thiếu phu nhân, ba tháng trước trời mưa to, bị xối nước hư hại đã từng sửa một lần, cũng là một trăm lượng."
Lục Lệnh Quân nghe đến chỗ này: "Dẫn người phụ trách sửa tường lần trước và sổ sách mang tới đây cho ta."
"Vâng!"
Đại ma ma đi rồi, Lục Lệnh Quân lại dặn dò Sương Hồng: "Ngươi đến phía tây xem bức tường này một chút, rồi cầm mấy miếng gạch vỡ về."
"Vâng!"
Rất nhanh, đại ma ma đã dẫn quản sự tu sửa bức tường lúc trước và sổ sách tới.
Quản sự này họ Thôi, là người ở sống chết trong phủ, trước kia phụ mẫu đều đã từng hầu hạ lão hầu gia, có điều bây giờ đã đến thôn trang để dưỡng lão, trong phủ hắn ta phụ trách chuyện mua sắm, người trong phủ đều gọi hắn ta là Thôi Đại.
Thôi Đại vui vẻ đi tới, nhìn thấy Lục Lệnh Quân nịnh nọt nói: "Thiếu phu nhân cát tường, thiếu phu nhân vạn phúc kim an."
"Đừng dẻo mồm, Thôi Đại, ta hỏi ngươi, ba tháng trước bức tường ở phía Tây là do ngươi phụ trách tu sửa sao?" Lục Lệnh Quân dịu dàng hỏi.
Giọng nói của Lục Lệnh Quân rất ôn hoà, nhìn thì chính là rất dễ nói chuyện.
Cộng thêm nàng vào phủ mới gần một tháng, vẫn luôn diễn xuất là người có tính khí tốt, ngay cả vị trong phòng thế tử gia kia múa đến trước mặt nàng, nàng cũng chưa từng trách phạt nửa phần, chỉ khiến cho Thôi Đại buông lỏng cảnh giác: "Là ta, thiếu phu nhân, người cứ yên tâm, lần này ta nhất định sửa thật tốt, khiến người hài lòng."
Lục Lệnh Quân tiếp tục ấm giọng thì thầm: "Sổ sách sửa tường lần trước đưa cho ta xem một chút."
Thôi Đại không hề hay biết dâng lên một bản sổ sách.
Lục Lệnh Quân lật giở đám chữ như chó cào kia đọc lên: "Gạch Thanh Hoa năm văn tiền một viên, ngươi mua mười ngàn viên?"
"Vâng, thiếu phu nhân có chỗ không biết, gạch Thanh Hoa này là gạch tốt nhất, rắn chắc dùng bền."
"Công nhân mười người, thời hạn công trình một tháng, tiền công ba mươi lượng?"
"Vâng, bức tường kia dài mười mấy trượng, sửa chậm một chút, làm chậm nhưng được việc."
"Trộn khuấy vật liệu linh tinh tiêu tốn hai mươi lượng?"
"Vâng, phu nhân không biết chứ, những tạp liệu này đáng quý."
Thôi Đại vẻ mặt chân thành, cười hì hì đáy mắt đều là sự khôn khéo, nói láo không chớp mắt.
Ngay cả Tần thị là lão chủ mẫu vô cùng kinh nghiệm cỡ này cũng khó có khả năng nhìn ra chuyện bí mật được che giấu bên trong, Lục Lệnh Quân chỉ là một đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng lại ít tuổi nào biết được giá cả của gạch với tường.
Chọn mua vật liệu cấp thấp nhất, khoản hạng mục riêng này là thứ dễ tham ô nhất, bọn họ báo bao nhiêu, chỉ cần có mắt sáng thì tuyệt đối có thể phê duyệt.
Hắn ta cười vui ứng phó, một giây sau một bản sổ sách đập thẳng vào mặt hắn ta.
"Ngươi thật sự là to gan!"
Lục Lệnh Quân đột nhiên đứng dậy, tính cách dịu dàng trước đó lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thôi Đại đang quỳ ở bên dưới: "Cho ngươi một cơ hội, lần trước sửa tường rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu tiền?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.