Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 47:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Lục Lệnh Quân vươn ngón tay chọc nhẹ vào đầu nàng ấy nói: “Ngươi có lắm ý xấu thật đó.”
“Chủ mẫu, ta thật sự đứng về phe của ngươi, tiểu hồ ly tinh kia chắc chắn sẽ phá hoại hết toàn bộ gia nghiệp của Hầu phủ chúng ta, chúng ta không đi xem sao được chứ!”
Lục Lệnh Quân cười nhạt nói: “Được rồi, chờ khai trương chúng ta lại đi qua đó xem.”
“Được!”
Thu Lăng nghe được những lời này, vui vẻ hưng phấn đi ra khỏi viện của Lục Lệnh Quân.
Chờ nàng ấy đi về Thu Hương Viện của mình, lập tức đụng trúng Hình Đại Dung đang dẫn theo nha hoàn đi dạo.
Hôm nay mặt mày Hình Đại Dung sáng rực, trông có vẻ rất yêu đời, không chỉ đơn giản là vì dạo gần đây nàng ta và Trình Vân Sóc đã giải quyết hiềm khích trước đó, làm huề lại với nhau, càng là vì hôm nay hắn nói với nàng ta, nhà hàng tiệc đứng mà lúc trước hắn hứa với nàng ta đã có thể khai trương rồi.
Hình Đại Dung nghe được lời này, lập tức cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Thân là một người xuyên không, ngoại trừ việc thu hoạch được một tình yêu oanh oanh liệt liệt có một không hai ra, chuyện quan trọng nhất còn không phải là dùng các thứ mới lạ ở hiện đại làm mấy người cổ này bất ngờ hết hồn sao!
Nàng ta đã nghĩ kỹ rồi, nàng ta muốn mở nhà hàng tiệc đứng.
Một khi mở nhà hàng tiệc đứng, bảo đảm sẽ làm cho toàn bộ kinh thành đều giật mình hết hồn, nàng ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày nhà hàng tiệc đứng của nàng ta đều sẽ đông kín khách, mỗi một khách hàng đi vào ăn cơm, nhìn thấy một đống đồ ăn muôn màu muôn vẻ, rực rỡ xa hoa kia đều sẽ vô cùng hết hồn, mà nàng ta thì sẽ kiếm lời được bộn tiền.
Hiện tại chuyện khai trương đã được quyết định, Hình Đại Dung cảm thấy vô cùng sung sướng thoải mái, nàng ta nhìn thấy Thu Lăng từ đằng xa đi đến, lập tức kiêu căng ngạo mạn cố ý cản đường của nàng ấy.
Thu Lăng đi sang bên trái thì nàng ta nhích sang bên trái, Thu Lăng đi bên phải thì nàng ta cũng bước ngang sang phải.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thu Lăng ngừng lại.
“Không phải ngươi giỏi lắm sao?” Hình Đại Dung cười lạnh nhìn nàng ta: “Sao thế tử gia không đến chỗ của ngươi nữa rồi?”
“Làm gì có ai có thủ đoạn giỏi hơn ngươi chứ, hồ ly tinh có xuất thân thanh lâu!”
“Có phải ngoại trừ thanh lâu ra, ngươi không còn biết mắng cái gì khác nữa không?”
“Nếu không thì thế nào, ngươi ngoại trừ mấy bản lĩnh học được từ trong thanh lâu ra thì còn biết cái gì nữa?”
Ui cha! Vậy chẳng phải là chọc trúng chỗ Hình Đại Dung đang muốn khoe sao!
Hình Đại Dung lập tức thay đổi dáng vẻ, dùng ánh mắt kiêu căng khinh thường nhìn về phía Thu Lăng: “Ngươi cho rằng ta sẽ là loại nữ nhân phong kiến yếu đuối, rời xa nam nhân là sẽ sống không được sao! Ta hiểu biết rất nhiều thứ! Ta tùy ý lấy ra một thứ cũng đủ để làm ngươi sợ hết hồn!”
“Ngươi biết cái gì hả?” Thu Lăng nhướng mày.
Lúc này ánh mắt Hình Đại Dung trở nên vô cùng sắc bén, ra vẻ âm u nói: “Ăn, mặc, ở, đi lại, ta sẽ thay đổi toàn bộ thế giới trên khắp các phương diện!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Thu Lăng cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Có cái gì buồn cười hả?” Hình Đại Dung nhìn thấy nàng ấy như thế, cứ như là đang nhìn một con khỉ: “Ngươi cứ chờ mà xem đi! Đến lúc đó ta sẽ được ghi danh trong sách sử, làm người mà ngươi ngưỡng mộ, cho dù có nhón chân cũng với không tới, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiện tại ngươi buồn cười đến mức nào!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha!”
Thu Lăng ôm bụng cười to không ngừng.
Hình Đại Dung liếc mắt nhìn nàng ấy, ánh mắt như đang nhìn một con khỉ, dẫn theo nha hoàn tiến về phía trước: “Đi thôi, chúng ta đi xem nhà hàng tiệc đứng của ta!”
Ngoài phủ, phố đông.
Chờ đến khi Hình Đại Dung mang theo người đến Tụ Phúc Lâu thì Khang Bình đã ở bên trong tiếp đãi Trình Vân Sóc.
“Vân Sóc!”
“Đại Dung, nàng đã đến rồi.” Trình Vân Sóc nhìn thấy nàng ta đến, mỉm cười nói: “Nàng nhìn xem có đúng với ý của nàng không?”
Hình Đại Dung vui vẻ đi vào, đập vào mắt chính là khu vực trưng bày trái cây và các loại điểm tâm đúng như nàng ta đã yêu cầu.
“Sao trái cây lại ít thế này?” Hình Đại Dung chỉ nhìn thấy một ít dưa hấu, đào, lê, táo đỏ, quả khô và một ít bánh tự làm: “Không có chuối, dứa và sầu riêng sao?”
“Hửm?” Trình Vân Sóc và Khang Bình đều khó hiểu.
Lúc này Hình Đại Dung lại lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, thời đại này còn chưa có mấy thứ này, thôi vậy, vậy bày thêm một chút điểm tâm đi! Dùng điểm tâm chất đầy nơi này, ít quá sẽ khó coi lắm.”
Khang Bình nghe thế lập tức nhíu chặt mày.
Bà cô của ta ơi, nàng ta có biết điểm tâm đắt bao nhiêu không hả?
“Chủ mẫu, ta thật sự đứng về phe của ngươi, tiểu hồ ly tinh kia chắc chắn sẽ phá hoại hết toàn bộ gia nghiệp của Hầu phủ chúng ta, chúng ta không đi xem sao được chứ!”
Lục Lệnh Quân cười nhạt nói: “Được rồi, chờ khai trương chúng ta lại đi qua đó xem.”
“Được!”
Thu Lăng nghe được những lời này, vui vẻ hưng phấn đi ra khỏi viện của Lục Lệnh Quân.
Chờ nàng ấy đi về Thu Hương Viện của mình, lập tức đụng trúng Hình Đại Dung đang dẫn theo nha hoàn đi dạo.
Hôm nay mặt mày Hình Đại Dung sáng rực, trông có vẻ rất yêu đời, không chỉ đơn giản là vì dạo gần đây nàng ta và Trình Vân Sóc đã giải quyết hiềm khích trước đó, làm huề lại với nhau, càng là vì hôm nay hắn nói với nàng ta, nhà hàng tiệc đứng mà lúc trước hắn hứa với nàng ta đã có thể khai trương rồi.
Hình Đại Dung nghe được lời này, lập tức cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Thân là một người xuyên không, ngoại trừ việc thu hoạch được một tình yêu oanh oanh liệt liệt có một không hai ra, chuyện quan trọng nhất còn không phải là dùng các thứ mới lạ ở hiện đại làm mấy người cổ này bất ngờ hết hồn sao!
Nàng ta đã nghĩ kỹ rồi, nàng ta muốn mở nhà hàng tiệc đứng.
Một khi mở nhà hàng tiệc đứng, bảo đảm sẽ làm cho toàn bộ kinh thành đều giật mình hết hồn, nàng ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày nhà hàng tiệc đứng của nàng ta đều sẽ đông kín khách, mỗi một khách hàng đi vào ăn cơm, nhìn thấy một đống đồ ăn muôn màu muôn vẻ, rực rỡ xa hoa kia đều sẽ vô cùng hết hồn, mà nàng ta thì sẽ kiếm lời được bộn tiền.
Hiện tại chuyện khai trương đã được quyết định, Hình Đại Dung cảm thấy vô cùng sung sướng thoải mái, nàng ta nhìn thấy Thu Lăng từ đằng xa đi đến, lập tức kiêu căng ngạo mạn cố ý cản đường của nàng ấy.
Thu Lăng đi sang bên trái thì nàng ta nhích sang bên trái, Thu Lăng đi bên phải thì nàng ta cũng bước ngang sang phải.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thu Lăng ngừng lại.
“Không phải ngươi giỏi lắm sao?” Hình Đại Dung cười lạnh nhìn nàng ta: “Sao thế tử gia không đến chỗ của ngươi nữa rồi?”
“Làm gì có ai có thủ đoạn giỏi hơn ngươi chứ, hồ ly tinh có xuất thân thanh lâu!”
“Có phải ngoại trừ thanh lâu ra, ngươi không còn biết mắng cái gì khác nữa không?”
“Nếu không thì thế nào, ngươi ngoại trừ mấy bản lĩnh học được từ trong thanh lâu ra thì còn biết cái gì nữa?”
Ui cha! Vậy chẳng phải là chọc trúng chỗ Hình Đại Dung đang muốn khoe sao!
Hình Đại Dung lập tức thay đổi dáng vẻ, dùng ánh mắt kiêu căng khinh thường nhìn về phía Thu Lăng: “Ngươi cho rằng ta sẽ là loại nữ nhân phong kiến yếu đuối, rời xa nam nhân là sẽ sống không được sao! Ta hiểu biết rất nhiều thứ! Ta tùy ý lấy ra một thứ cũng đủ để làm ngươi sợ hết hồn!”
“Ngươi biết cái gì hả?” Thu Lăng nhướng mày.
Lúc này ánh mắt Hình Đại Dung trở nên vô cùng sắc bén, ra vẻ âm u nói: “Ăn, mặc, ở, đi lại, ta sẽ thay đổi toàn bộ thế giới trên khắp các phương diện!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Thu Lăng cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Có cái gì buồn cười hả?” Hình Đại Dung nhìn thấy nàng ấy như thế, cứ như là đang nhìn một con khỉ: “Ngươi cứ chờ mà xem đi! Đến lúc đó ta sẽ được ghi danh trong sách sử, làm người mà ngươi ngưỡng mộ, cho dù có nhón chân cũng với không tới, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiện tại ngươi buồn cười đến mức nào!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha!”
Thu Lăng ôm bụng cười to không ngừng.
Hình Đại Dung liếc mắt nhìn nàng ấy, ánh mắt như đang nhìn một con khỉ, dẫn theo nha hoàn tiến về phía trước: “Đi thôi, chúng ta đi xem nhà hàng tiệc đứng của ta!”
Ngoài phủ, phố đông.
Chờ đến khi Hình Đại Dung mang theo người đến Tụ Phúc Lâu thì Khang Bình đã ở bên trong tiếp đãi Trình Vân Sóc.
“Vân Sóc!”
“Đại Dung, nàng đã đến rồi.” Trình Vân Sóc nhìn thấy nàng ta đến, mỉm cười nói: “Nàng nhìn xem có đúng với ý của nàng không?”
Hình Đại Dung vui vẻ đi vào, đập vào mắt chính là khu vực trưng bày trái cây và các loại điểm tâm đúng như nàng ta đã yêu cầu.
“Sao trái cây lại ít thế này?” Hình Đại Dung chỉ nhìn thấy một ít dưa hấu, đào, lê, táo đỏ, quả khô và một ít bánh tự làm: “Không có chuối, dứa và sầu riêng sao?”
“Hửm?” Trình Vân Sóc và Khang Bình đều khó hiểu.
Lúc này Hình Đại Dung lại lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, thời đại này còn chưa có mấy thứ này, thôi vậy, vậy bày thêm một chút điểm tâm đi! Dùng điểm tâm chất đầy nơi này, ít quá sẽ khó coi lắm.”
Khang Bình nghe thế lập tức nhíu chặt mày.
Bà cô của ta ơi, nàng ta có biết điểm tâm đắt bao nhiêu không hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.