Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 49:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Được những lời này, Hình Đại Dung lập tức kiêu căng ngạo mạn nhìn Khang Bình nói: “Ngươi có nghe thấy chưa!”
“Vâng.”
“Đừng có bày cái mặt như trái khổ qua này ra với ta, các ngươi đều là người có ánh mắt thiển cực, chỉ biết nhìn chằm chằm vào mấy món lợi nhỏ, chờ xem sau này ta sẽ trải rộng sự nghiệp của mình ra khắp kinh thành, kiếm bộn tiền như thế nào! Còn có nước dưa hấu, nước trái cây này nọ, mấy thứ này không được thiếu! Biết chưa!”
“Vâng.” Khang Bình cúi đầu, không dám nói thêm cái gì nữa
Ông ta nhìn thấy Hình Đại Dung đi dạo quanh toàn bộ tửu lầu, vừa lòng nhìn nhà hàng tiệc đứng phiên bản sao chép thấp kém của mình, lại chỉ ra vài chỗ sai, sau đó mới kết thúc.
Xong việc rồi, Khang Bình mới cẩn thận hỏi: “Thế tử, Hình cô nương, nhà hàng tiệc đứng này ra giá bao nhiêu tiền?”
Định giá hả?
Hỏi Hình Đại Dung chuyện này, nàng ta làm gì biết nên ra giá bao nhiêu chứ, hiếm khi nàng ta lộ ra vẻ tin cậy hỏi Khang Bình: “Mấy thứ này đại khái nên ra giá bao nhiêu?”
Mặt Khang Bình lộ ra vẻ nghiêm túc, cuối cùng nói: “Thấp nhất cũng phải là một trăm văn một người.”
Tiệc đứng không giới hạn số lượng nàng ta làm ra tuyệt đối chỉ thích hợp cho những người giàu có đến ăn, không chỉ vì giá vốn cao mà nếu người nghèo vào ăn bọn họ sẽ ăn càng nhiều.
Một trăm văn là ngạch cửa vô cùng quan trọng, bảo đảm ít nhất người đi vào đều là người giàu có có chút của cải.
Chỉ như thế, Khang Bình còn lo lắng sợ cảm giác mới mẻ trôi qua rồi, không biết còn có bao nhiêu người giàu có đồng ý đến ăn uống.
Ông ta vừa mới nói xong, Hình Đại Dung lập tức trừng to mắt: “Sao ngươi lại lòng dạ hiểm độc như thế hả!”
Nàng ta cũng biết được một ít giá trị tiền bạc trong thời đại này.
Lúc trước khi ở thanh lâu, khách nhân uống một bình hoa tửu cũng chỉ thu phí một trăm văn, cái tên Khang Bình này dám bảo tiệc đứng của nàng ta cũng bán vé với giá đắt như thế!
Cái này thì ai mà ăn nổi chứ!
“Hình cô nương, đây đã là giá thấp nhất ta tính ra rồi, ngươi có biết hiện tại thịt heo, thịt dê bao nhiêu tiền một cân, gà vịt bao nhiêu tiền một con không...”
“Đừng có lôi mấy cái chuyện vô dụng này nói với ta! Tiệc đứng của ta phải làm cho tất cả người thường đều có thể ăn được, Thu Quỳ, nha hoàn như ngươi một tháng sẽ nhận được tiền tiêu vặt bao nhiêu?”
“Cô nương, một tháng ta có bốn tiền, cũng chính là bốn trăm văn.”
“Vậy định giá bốn mươi văn! Người già và trẻ em giảm nửa giá! Ngày khai trương tất cả mọi người đều nửa giá!”
“A!”
Khang Bình hít hà một hơi.
Lúc này đến cả Trình Vân Sóc cũng không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Hình Đại Dung.
Hắn cũng không phải là có khái niệm về tiền bạc nhiều gì, chỉ là chính hắn cũng biết nếu dùng bốn mươi văn mà muốn ăn thịt uống rượu trong kinh thành, đây là chuyện không tưởng.
“Vân Sóc! Chàng phải biết rằng ta là đi theo con đường số lượng, càng nhiều người mới càng có thể kiếm được tiền, hơn nữa không phải chàng đã nói là giao toàn quyền nhà hàng tiệc đứng này cho ta phụ trách rồi sao? Ta bảo đảm có thể tạo ra một đế quốc thương nghiệp vô cùng đặc biệt cho chàng!”
Khang Bình: “...”
Trình Vân Sóc bị nàng ta làm nũng đành nói: “Được rồi, đều nghe lời nàng.”
Khang Bình: “...”
Hình Đại Dung lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Vậy ngày mai khai trương đi! Ta bảo đảm sẽ nổi tiếng ngay lập tức luôn!”
Lục Lệnh Quân nhận được tin tức ngày mai nhà hàng tiệc đứng sẽ khai trương, cười nhạt.
Nhà hàng tiệc đứng này đúng là cực kỳ mới lạ.
Chỉ trong chớp mắt, ngày hôm sau.
Phố đông khua chiêng gõ trống, pháo nổ vang trời.
Tụ Phúc Lâu trang hoàng hơn một tháng lại khai trương lần nữa, làm cho vô số người ở bên đường dừng lại hóng chuyện.
Sau khi tiếng vang vô cùng náo nhiệt kết thúc, Khang Bình từ trong Tụ Phúc Lâu đi ra, kéo xuống chiêu bài đỏ rực mới tinh xuống, mấy chữ to lộ ra trước mặt mọi người.
Tiệc đứng Tụ Phúc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều trở nên nhộn nhịp ồn ào.
“Tiệc đứng Tụ Phúc?”
“Tiệc đứng là cái gì?”
“Vâng.”
“Đừng có bày cái mặt như trái khổ qua này ra với ta, các ngươi đều là người có ánh mắt thiển cực, chỉ biết nhìn chằm chằm vào mấy món lợi nhỏ, chờ xem sau này ta sẽ trải rộng sự nghiệp của mình ra khắp kinh thành, kiếm bộn tiền như thế nào! Còn có nước dưa hấu, nước trái cây này nọ, mấy thứ này không được thiếu! Biết chưa!”
“Vâng.” Khang Bình cúi đầu, không dám nói thêm cái gì nữa
Ông ta nhìn thấy Hình Đại Dung đi dạo quanh toàn bộ tửu lầu, vừa lòng nhìn nhà hàng tiệc đứng phiên bản sao chép thấp kém của mình, lại chỉ ra vài chỗ sai, sau đó mới kết thúc.
Xong việc rồi, Khang Bình mới cẩn thận hỏi: “Thế tử, Hình cô nương, nhà hàng tiệc đứng này ra giá bao nhiêu tiền?”
Định giá hả?
Hỏi Hình Đại Dung chuyện này, nàng ta làm gì biết nên ra giá bao nhiêu chứ, hiếm khi nàng ta lộ ra vẻ tin cậy hỏi Khang Bình: “Mấy thứ này đại khái nên ra giá bao nhiêu?”
Mặt Khang Bình lộ ra vẻ nghiêm túc, cuối cùng nói: “Thấp nhất cũng phải là một trăm văn một người.”
Tiệc đứng không giới hạn số lượng nàng ta làm ra tuyệt đối chỉ thích hợp cho những người giàu có đến ăn, không chỉ vì giá vốn cao mà nếu người nghèo vào ăn bọn họ sẽ ăn càng nhiều.
Một trăm văn là ngạch cửa vô cùng quan trọng, bảo đảm ít nhất người đi vào đều là người giàu có có chút của cải.
Chỉ như thế, Khang Bình còn lo lắng sợ cảm giác mới mẻ trôi qua rồi, không biết còn có bao nhiêu người giàu có đồng ý đến ăn uống.
Ông ta vừa mới nói xong, Hình Đại Dung lập tức trừng to mắt: “Sao ngươi lại lòng dạ hiểm độc như thế hả!”
Nàng ta cũng biết được một ít giá trị tiền bạc trong thời đại này.
Lúc trước khi ở thanh lâu, khách nhân uống một bình hoa tửu cũng chỉ thu phí một trăm văn, cái tên Khang Bình này dám bảo tiệc đứng của nàng ta cũng bán vé với giá đắt như thế!
Cái này thì ai mà ăn nổi chứ!
“Hình cô nương, đây đã là giá thấp nhất ta tính ra rồi, ngươi có biết hiện tại thịt heo, thịt dê bao nhiêu tiền một cân, gà vịt bao nhiêu tiền một con không...”
“Đừng có lôi mấy cái chuyện vô dụng này nói với ta! Tiệc đứng của ta phải làm cho tất cả người thường đều có thể ăn được, Thu Quỳ, nha hoàn như ngươi một tháng sẽ nhận được tiền tiêu vặt bao nhiêu?”
“Cô nương, một tháng ta có bốn tiền, cũng chính là bốn trăm văn.”
“Vậy định giá bốn mươi văn! Người già và trẻ em giảm nửa giá! Ngày khai trương tất cả mọi người đều nửa giá!”
“A!”
Khang Bình hít hà một hơi.
Lúc này đến cả Trình Vân Sóc cũng không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Hình Đại Dung.
Hắn cũng không phải là có khái niệm về tiền bạc nhiều gì, chỉ là chính hắn cũng biết nếu dùng bốn mươi văn mà muốn ăn thịt uống rượu trong kinh thành, đây là chuyện không tưởng.
“Vân Sóc! Chàng phải biết rằng ta là đi theo con đường số lượng, càng nhiều người mới càng có thể kiếm được tiền, hơn nữa không phải chàng đã nói là giao toàn quyền nhà hàng tiệc đứng này cho ta phụ trách rồi sao? Ta bảo đảm có thể tạo ra một đế quốc thương nghiệp vô cùng đặc biệt cho chàng!”
Khang Bình: “...”
Trình Vân Sóc bị nàng ta làm nũng đành nói: “Được rồi, đều nghe lời nàng.”
Khang Bình: “...”
Hình Đại Dung lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Vậy ngày mai khai trương đi! Ta bảo đảm sẽ nổi tiếng ngay lập tức luôn!”
Lục Lệnh Quân nhận được tin tức ngày mai nhà hàng tiệc đứng sẽ khai trương, cười nhạt.
Nhà hàng tiệc đứng này đúng là cực kỳ mới lạ.
Chỉ trong chớp mắt, ngày hôm sau.
Phố đông khua chiêng gõ trống, pháo nổ vang trời.
Tụ Phúc Lâu trang hoàng hơn một tháng lại khai trương lần nữa, làm cho vô số người ở bên đường dừng lại hóng chuyện.
Sau khi tiếng vang vô cùng náo nhiệt kết thúc, Khang Bình từ trong Tụ Phúc Lâu đi ra, kéo xuống chiêu bài đỏ rực mới tinh xuống, mấy chữ to lộ ra trước mặt mọi người.
Tiệc đứng Tụ Phúc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều trở nên nhộn nhịp ồn ào.
“Tiệc đứng Tụ Phúc?”
“Tiệc đứng là cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.