Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 9:
Chu Đại Bạch
25/10/2024
Lục Lệnh Quân nhìn mấy nha hoàn đưa tới trước mặt, "Các ngươi tên gì?"
"Nô tỳ Xuân Hạnh."
"Nô tỳ Xuân Hòa."
Hai nha hoàn xinh đẹp ngửa đầu nói.
Hai người bọn họ dáng dấp không tệ, môi đỏ răng trắng, mặt mày thanh tú, đều là mười sáu mười bảy tuổi, đang độ tuổi xuân thì.
Còn lại bốn nha hoàn thô sử đều cúi đầu, tuổi chừng mười ba, tướng mạo đều rất bình thường, các nàng lần lượt tên là Tiểu Vi, Tiểu Cầm, Tiểu Duyệt, Tiểu Nhị.
Mà một trong hai ma ma kia là Vạn ma ma đi theo bên cạnh Liễu thị nhiều năm, một người khác là mới đưa tới, gọi An ma ma.
"Cô nương, phu nhân bảo chúng ta đi theo người, ngày sau giữ cửa cho ngài, tất nhiên không để người chịu ủy khuất ở Hầu phủ." Vạn ma ma nói.
Lục Lệnh Quân cười gật đầu với các nàng, "Được nha, các ngươi đã theo ta, về sau là người của ta, chỉ cần làm việc cho tốt, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Vâng, tiểu thư."
Lục Lệnh Quân gọi Chỉ Nhiễm chia ra bao lì xì cho các nàng, đuổi các nàng đi xuống.
Lúc lui ra, trong mắt Vạn ma ma không ngăn được đắc ý.
Một bộ mười phần chắc chín, vững vàng nắm được Lục Lệnh Quân.
"Tiểu thư, những người đó tất nhiên là tai mắt phu nhân phái tới giám thị ngài."
Người đi rồi, Chỉ Nhiễm nói.
Lục Lệnh Quân cười nhạt, môi đỏ chỉ phun ra hai chữ, "Không sợ."
Nàng biết, nàng đương nhiên biết.
Nhưng ngoại trừ Xuân Hạnh và Xuân Hòa, những người khác giống hệt người đời trước thưởng cho nàng.
Nàng đối với các nàng sớm đã rõ như lòng bàn tay, càng là biết rõ toàn bộ nhược điểm cùng điểm yếu của các nàng.
Không thể không nói trùng sinh thật tốt, giống như mở ra thiên nhãn, một đống người không chỗ che thân ở trước mặt nàng.
Đời trước Xuân Hạnh và Xuân Hòa không cho nàng, nói chung là đời này nàng phải gả cho tiểu thế tử, di nương cũng phải tìm một người đẹp.
Thấy Lục Lệnh Quân vẫn phong khinh vân đạm như vậy, Chỉ Nhiễm chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình gần đây lại thay đổi không ít.
Tiểu thư nhà nàng có phải quá phật hệ hay không.
Như vậy thật sự có thể được sao?
Có thể bị người khi dễ hay không!
Không được, ngày sau nàng ấy phải nhìn kỹ hơn, cẩn thận hơn một chút, quyết không thể để cho người ta khi dễ tiểu thư!
Lụa hỉ đỏ chót kết đầy Lục gia, Ninh Dương Hầu phủ cùng với Lý gia.
Chuyện linh tinh trước hôn nhân đều đã kết thúc, sau đêm khuya Lục gia lại càng thêm náo nhiệt.
Bởi vì chính thức chuẩn bị kết hôn.
Lục Lệnh Quân chỉ chợp mắt mấy canh giờ đã bị Hỉ Nương gọi dậy, rửa mặt mở mặt, Hỉ bà dùng hai sợi dây nhỏ cuốn sạch lông trên cổ trên mặt Lục Lệnh Quân, hiện ra làn da bóng loáng.
Mở mặt có nghĩa là sau này không còn là nha đầu nữa, mà là một người trưởng thành chân chính.
Lục Lệnh Quân nhìn mi liễu mắt hạnh trong gương, làn da như ngọc của mình, không khỏi mỉm cười.
Nàng không ngờ lại lập gia đình.
Sau khi mở mặt liền bắt đầu trang điểm búi tóc, bảy tám Hỉ nương bận rộn, từ rạng sáng vẫn bận rộn đến gà gáy.
Đợi đến hừng đông, nàng đã mặc hỉ phục đỏ thẫm diễm lệ nhất, đầu nặng trĩu châu ngọc phủ khăn hỉ yên tĩnh ngồi ở trong phòng, dưới quá trình phức tạp cùng từng tiếng chúc phúc, nghênh đón kiệu hỉ đón dâu.
Lục Lệnh Quân do một thứ đệ có vài phần quen biết với nàng cõng lên kiệu.
Đón dâu, lên kiệu, xuống kiệu, bước qua chậu than, qua cửa, bái đường... đưa vào động phòng.
Đáng tiếc, lần này nàng hoàn toàn không có rung động cùng chờ mong của tiểu cô nương như lần đầu tiên.
Nàng bị giày vò cả ngày như búp bê, đợi đến khi thành lễ, cuối cùng cũng đưa vào động phòng.
Trong Hầu phủ phi thường náo nhiệt, thanh âm huyên náo mãi cho đến nửa đêm mới ngừng lại.
Cửa phòng Lục Lệnh Quân rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Lục Lệnh Quân còn đắp khăn voan đỏ, ánh nến bập bùng, ở trong tầm nhìn có hạn, nàng nhìn thấy một đôi giày nam nhân màu đỏ chót.
"Ngươi chính là Lục gia?"
"Nô tỳ Xuân Hạnh."
"Nô tỳ Xuân Hòa."
Hai nha hoàn xinh đẹp ngửa đầu nói.
Hai người bọn họ dáng dấp không tệ, môi đỏ răng trắng, mặt mày thanh tú, đều là mười sáu mười bảy tuổi, đang độ tuổi xuân thì.
Còn lại bốn nha hoàn thô sử đều cúi đầu, tuổi chừng mười ba, tướng mạo đều rất bình thường, các nàng lần lượt tên là Tiểu Vi, Tiểu Cầm, Tiểu Duyệt, Tiểu Nhị.
Mà một trong hai ma ma kia là Vạn ma ma đi theo bên cạnh Liễu thị nhiều năm, một người khác là mới đưa tới, gọi An ma ma.
"Cô nương, phu nhân bảo chúng ta đi theo người, ngày sau giữ cửa cho ngài, tất nhiên không để người chịu ủy khuất ở Hầu phủ." Vạn ma ma nói.
Lục Lệnh Quân cười gật đầu với các nàng, "Được nha, các ngươi đã theo ta, về sau là người của ta, chỉ cần làm việc cho tốt, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Vâng, tiểu thư."
Lục Lệnh Quân gọi Chỉ Nhiễm chia ra bao lì xì cho các nàng, đuổi các nàng đi xuống.
Lúc lui ra, trong mắt Vạn ma ma không ngăn được đắc ý.
Một bộ mười phần chắc chín, vững vàng nắm được Lục Lệnh Quân.
"Tiểu thư, những người đó tất nhiên là tai mắt phu nhân phái tới giám thị ngài."
Người đi rồi, Chỉ Nhiễm nói.
Lục Lệnh Quân cười nhạt, môi đỏ chỉ phun ra hai chữ, "Không sợ."
Nàng biết, nàng đương nhiên biết.
Nhưng ngoại trừ Xuân Hạnh và Xuân Hòa, những người khác giống hệt người đời trước thưởng cho nàng.
Nàng đối với các nàng sớm đã rõ như lòng bàn tay, càng là biết rõ toàn bộ nhược điểm cùng điểm yếu của các nàng.
Không thể không nói trùng sinh thật tốt, giống như mở ra thiên nhãn, một đống người không chỗ che thân ở trước mặt nàng.
Đời trước Xuân Hạnh và Xuân Hòa không cho nàng, nói chung là đời này nàng phải gả cho tiểu thế tử, di nương cũng phải tìm một người đẹp.
Thấy Lục Lệnh Quân vẫn phong khinh vân đạm như vậy, Chỉ Nhiễm chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình gần đây lại thay đổi không ít.
Tiểu thư nhà nàng có phải quá phật hệ hay không.
Như vậy thật sự có thể được sao?
Có thể bị người khi dễ hay không!
Không được, ngày sau nàng ấy phải nhìn kỹ hơn, cẩn thận hơn một chút, quyết không thể để cho người ta khi dễ tiểu thư!
Lụa hỉ đỏ chót kết đầy Lục gia, Ninh Dương Hầu phủ cùng với Lý gia.
Chuyện linh tinh trước hôn nhân đều đã kết thúc, sau đêm khuya Lục gia lại càng thêm náo nhiệt.
Bởi vì chính thức chuẩn bị kết hôn.
Lục Lệnh Quân chỉ chợp mắt mấy canh giờ đã bị Hỉ Nương gọi dậy, rửa mặt mở mặt, Hỉ bà dùng hai sợi dây nhỏ cuốn sạch lông trên cổ trên mặt Lục Lệnh Quân, hiện ra làn da bóng loáng.
Mở mặt có nghĩa là sau này không còn là nha đầu nữa, mà là một người trưởng thành chân chính.
Lục Lệnh Quân nhìn mi liễu mắt hạnh trong gương, làn da như ngọc của mình, không khỏi mỉm cười.
Nàng không ngờ lại lập gia đình.
Sau khi mở mặt liền bắt đầu trang điểm búi tóc, bảy tám Hỉ nương bận rộn, từ rạng sáng vẫn bận rộn đến gà gáy.
Đợi đến hừng đông, nàng đã mặc hỉ phục đỏ thẫm diễm lệ nhất, đầu nặng trĩu châu ngọc phủ khăn hỉ yên tĩnh ngồi ở trong phòng, dưới quá trình phức tạp cùng từng tiếng chúc phúc, nghênh đón kiệu hỉ đón dâu.
Lục Lệnh Quân do một thứ đệ có vài phần quen biết với nàng cõng lên kiệu.
Đón dâu, lên kiệu, xuống kiệu, bước qua chậu than, qua cửa, bái đường... đưa vào động phòng.
Đáng tiếc, lần này nàng hoàn toàn không có rung động cùng chờ mong của tiểu cô nương như lần đầu tiên.
Nàng bị giày vò cả ngày như búp bê, đợi đến khi thành lễ, cuối cùng cũng đưa vào động phòng.
Trong Hầu phủ phi thường náo nhiệt, thanh âm huyên náo mãi cho đến nửa đêm mới ngừng lại.
Cửa phòng Lục Lệnh Quân rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Lục Lệnh Quân còn đắp khăn voan đỏ, ánh nến bập bùng, ở trong tầm nhìn có hạn, nàng nhìn thấy một đôi giày nam nhân màu đỏ chót.
"Ngươi chính là Lục gia?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.