Chương 54: Bệnh tim đột phát.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Đàn ông toàn bọn lời ngon tiếng ngọt! Nhìn cái mặt bạn là tôi rõ rành
rành a! Bạn là muốn mời mọi người đi ăn, rồi cố ý đòi này đòi nọ ——”
Hứa Nam nhặt ra miếng thịt nhỏ đến không thể nhỏ hơn để vào bát Giang Cách, nói: “Nè, đây là quà cảm ơn của mình dành cho bữa ăn nhạt nhẽo của bạn!”
“Vâng vâng. Đàn ông không có mống nào tốt, thế Chu Ngạn của bạn tốt lắm phải không?” Giang Cách xòe tay, ra vẻ bất đắc dĩ.
Hứa Nam lập tức giơ tay chém phập phập, Giang Cách nhanh chóng né, “Rồi, rồi, tôi không nói nữa. Con gái ý mà, nói không là có, nói có là không!” Nụ cười của Giang Cách lọt vào mắt Hứa Nam đầy tính khiêu chiến, Hứa Nam tức giận mắng: “Bạn mới nói có là không! Cả nhà bạn đều nói có là không!”
Nhìn gương mặt Giang Cách biến thành màu của lá, Hứa Nam cảm thấy mấy món ăn khó nuốt này cũng có thể trôi xuống dạ dày, bụng cười gian: muốn theo tôi đấu bạn còn non lắm! Về nhà tu luyện tám trăm năm nữa mới đủ khả năng nghe con. Hừ hừ! Ai bảo chọc tôi! Cho bạn tức chết đi!
Giang Cách mặc niệm: quân tử không đấu với tiểu nhân, quân tử không đấu với tiểu nhân, càng niệm càng thấy lời Khổng Tử là châm ngôn cuộc đời, nhất châm kiến huyết, khiến con người tỉnh ngộ, như vậy… Tóm lại, bạn Giang Cách đang tư tưởng trong trầm mặc.
“Đúng rồi, tháng này thi xong là họp phụ huynh nhỉ?” Hứa Nam gạt nửa bát cơm vào miệng, đột nhiên nhớ ra hỏi Tô Phi.
“Thầy Dư bảo, sau khi thi xong sẽ họp phụ huynh. Có chuyện gì sao?” Tô Phi cau mày nhớ lại lời Dư Dương nói thứ sáu tuần trước.
“Còn chuyện gì khác ngoài mấy người có thành tích kém sợ bị mắng chứ!” Giang Cách trêu tức, nhìn mặt Hứa Nam hết xanh lại hồng.
Hứa Nam lườm Giang Cách, buông đũa, nâng cằm ai oán, “Mình định đợi thi tháng này xong rồi sẽ học tử tế, ai ngờ lại đóng sổ luôn…”
“Ha ha, bạn văn vẻ quá rồi đó.” Giang Cách cười, “Tôi nói không sai mà, đúng là có người sợ bị mắng!”
“Hứ, có gì mà sợ?” Hứa Nam ngồi thẳng dậy, nắm chặt nắm đấm, “Giang Cách, bạn cứ chờ đấy! Lần sau tôi sẽ bắt bạn nhìn với con mắt khác xưa!”
“Ngàn vạn không nên à!” Giang Cách chân thành khuyên nhủ, “Bạn cứ từ từ một chút, không chừng còn đứng áp chót. Tôi sợ bạn xúc động quá mức, làm kẻ chốt sổ lại quay ra đổ lỗi cho tôi là không được đâu. Bạn Hứa Nam à, bạn không nên hành động theo cảm tính!”
“Bạn nhớ kỹ cho tôi!” Hứa Nam rống to, bàn tay không to lắm đập suýt tan bàn ăn.
Giang Cách rụt đầu, không khỏi nghi ngờ lời vừa nói là trăng trối của bản thân. Tự nhiên quên mất con người thật của Hứa Nam, đó là nữ Rambo hàng thật giá thật đó nha! Oa oa! Có ai bán thuốc hối hận không? Cho Giang Cách mua một lọ to thật to nha!
“Mấy đứa này nô đủ chưa? Còn nô nữa thì biến ra ngoài hết!” Bác đầu bếp đùng đùng chạy ra, mấy tảng mỡ xoắn xuýt cùng nếp nhăn nhảy tưng tưng lên cực kỳ dọa người! Hứa Nam sợ đến nhảy ra sau lưng Tô Phi tìm kiếm che chở.
“Có mấy đứa mà nô như vỡ chợ, giữa trưa không cho ai nghỉ cả.” Bác gái xoay người, vừa đi vừa lải nhải mắng, những người xung quanh kính sợ nhìn Hứa Nam. Có thể la lối om sòm dưới mí mắt cọp mẹ, chị này coi như có cốt khí!
Có ai biết, cô nhãi Hứa Nam này chẳng qua đánh bậy đánh bạ. Hôm nay là ngày đầu tiên Hứa Nam đến căn tin xếp hàng ăn cơm!
Giang Cách buông hai tay che lỗ tai, lạnh nhạt: “Giờ thì bạn nổi tiếng rồi đó!”
Hứa Nam tự thấy mình đã thành nhân vật nóng, vội ngồi xuống, vùi đầu tập trung ăn cơm.
Tô Phi đã lưng lửng bụng, dừng đũa, bưng bát canh nước lọc lên uống, bên tai truyền đến giọng điệu đầy cảm xúc của Giang Cách, “Mình vốn cho rằng thịt là nguyên liệu nấu ăn, ăn lâu như vậy mới hiểu rằng, thịt chỉ là gia vị.”
“Phốc!” Tiếng phát ra từ chỗ của nhân vật nóng của buổi trưa hôm nay. Trên mặt sàn bên cạnh chỗ ngồi của nhân vật nóng, mấy trăm hạt cơm trắng bóng đang quây quần lúc nhúc. Sau khi thực hiện trải nghiệm “tiên nữ tán cơm” đầy thú vị, tiên cô Hứa Nam trực tiếp chuyển vai minh tinh phim hành động, thảm thiết hú lên một tiếng, vụt dậy thần tốc, vọt lẹ ra cửa, thanh âm văng vẳng, “Tô Phi, tớ đi trước.”
Tô Phi cùng Giang Cách nhìn nhau một giây, ăn ý nối gót Hứa Nam, sau lưng bám theo một đám học sinh xa lạ, tất cả cùng chung một mục đích: Chạy!
Buổi tối, anh ba và anh tư ngồi trong phòng Tô Phi, to tiếng thảo luận một bài tập, Tô Phi muốn làm bộ không nghe thấy cũng không xong.
Tô Phi bất đắc dĩ quay đầu về phía hai người trên sofa: “Anh ba, anh tư, sao các anh không về phòng? Các anh không lo em đang chơi máy tính ảnh hưởng đến các anh sao?” Các anh mau về phòng cãi nhau đi, phòng em không phải cái chợ mà ầm ĩ như vậy đâu!
“Em sáu, em biết là phòng bọn anh không đẹp, không thoải mái bằng phòng em mà, bọn anh thích phòng em lắm đó! Em sáu, không phải em không thích tụi anh chứ?” Tô Trù dựng thẳng thân mình, tiện thể kéo thằng nhóc Tô Bằng nằm nhoài trên sofa ngồi thẳng dậy.
Tô Bằng phụ họa gật đầu, lấy tay áo chùi vụn đồ ăn bên mép, chỉ vào một bài tập trong đề kiểm tra: “Em sáu, bài này lạ lắm! Đáp án của anh và anh ba không trùng nhau, anh thấy cách làm của anh mới đúng, anh ba cứ bảo sai thôi.”
Tô Trù lườm Tô Bằng, “Em tư nói cái vậy, cách của anh mới đúng. Điểm vật lý của em tư đã bao giờ vượt qua anh chưa mà đòi. Cách làm của anh mới đúng nè.”
Tô Phi rời bàn học, đọc đề bài gây tranh cãi kia, đối chiếu đáp án của hai anh trai, cười khẽ, “Hai anh đừng cãi nhau nữa, các anh đều giải sai rồi, đề này không khó lắm, chủ yếu là…”
Tô Phi viết chi tiết bài giải ra nháp, Tô Trù và Tô Bằng ngồi hai bên xem. Đến lúc Tô Phi giảng xong, phần đánh lừa của đề bài bị lộ diện đành xấu hổ cụp đuôi chạy mất.
“Em sáu cực kỳ lợi hại nha, đề khó như vậy mà em vẫn giải được!” Tô Bằng trong sáng nhiệt liệt hoan hô Tô Phi. Tô Trù vẫn còn đắm mình trong lời giải, mãi mới hài lòng đặt bút bi xuống, “Nửa tháng tiếp sau… Hai anh phải nhờ em sáu rồi…”
Bốn luồng điện từ mãnh liệt rọi về phía Tô Phi, Tô Phi hạ bả vai, “Các anh còn cứ nhìn như vậy, em nghĩ em không làm nổi đâu.”
“Không sao, không sao, mấy anh em nhà mình là cùng nhau học tập, hợp tác cùng tiến bộ thôi mà.” Tô Bằng không để ý xua tay, “Nói vậy là em đồng ý rồi nha.”
Hình như cái gì em cũng chưa nói mà, Tô Phi thầm nói trong đầu, cơ hồ nhìn ra mười lăm ngày nước sôi lửa bỏng tiếp theo.
Ngày hôm sau, hệt như những gì Tô Phi suy nghĩ, mỗi phút mỗi giây ba người dính nhau như sam. Nửa tháng nỗ lực quá đủ để nâng thành tích của Tô Trù và Tô Bằng lên một bậc, dù sao ngày thường thành tích của hai người đều không quá kém.
Ngày công bố kết quả thi đại học, hai anh em Tô Trù, Tô Bằng đúng như dự đoán thuận lợi tiến vào đại học X, nhưng hai người đều không nhập học. Tô Trù và Tô Bằng đã trúng tuyển một trường đại học danh tiếng bên Mỹ, cùng trường nhưng khác khoa.
Tháng tám sẽ phải sang Mỹ báo danh, vậy nên, dưới sự chủ chi của hai ông bố, Tô Trù và Tô Bằng chủ trì một bữa tiệc chiêu đãi các bạn bè nối khố ở tiểu khu Minh Hải, phá phách một ngày trời. Ngày hôm sau, Tô Trù và Tô Bằng từ biệt người thân, kéo hành lý ra sân bay.
Đảo mắt đã hết cấp ba, Tô Phi cảm thấy không khí trong nhà giờ thanh tĩnh rất nhiều, các anh họ đều đã vào đại học, đặc biệt là anh ba và anh tư khó có thể thấy mặt trong một thời gian dài, anh cả và anh hai mỗi tuần đều về nhà một lần
—— ta là thời gian phân cách tuyến ——
Gia đình Chu Ngạn dự định chờ Chu Ngạn tốt nghiệp cấp 3 sẽ chuyển về Thượng Hải, Hứa Nam biết tin, điền vào hồ sơ thi tất cả các trường đại học ở Thượng Hải, Tô Phi cảm thán: con gái lớn rồi, đủ lông cánh rồi, không nuôi nổi nữa! Không nuôi nổi nữa a!
Một buổi chiều tan học, Tô Phi thu dọn sách vở, chưa kịp ra cửa đã bị Thẩm Diên Thành ngăn lại. Tô Phi nhớ lại lời tỏ tình “oanh liệt” ngày trước, không nhịn được nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Diên Thành cười đến lả tả cánh đào, “Tôi đâu có phúc khí chọc giận bạn lần nữa. Sở Hải quyết định gia nhập quân đội, không thi đại học, bọn tôi muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Sở Hải. Tôi muốn mời bạn tham gia, cả lớp đồng ý đến hết rồi, bạn đừng từ chối.”
Tô Phi có chút không hiểu, nhưng vừa muốn trả lời, di động trong túi rung lên, là cô năm gọi đến, vội đi ra ngoài nghe điện thoại.
Thẩm Diên Thành im lặng nhìn Tô Phi đi ra ngoài, túi sách vẫn còn trong phòng, không cần lo Tô Phi lén chuồn mất, nếu phải chờ đến hôm sau mới hỏi lại thì muộn mất.
“Phi Phi, con chưa về nhà sao? Con về ngay đi, ông nội có chuyện rồi!” Lời Tô Trí Mẫn khiến Tô Phi trở tay không kịp, hoảng hốt, “Cô năm, cô nói cái gì? Ông nội, ông nội làm sao? Buổi sáng lúc con đi học ông vẫn còn khỏe mạnh mà!” Sáng nay ông nội còn dắt tay Tô Phi ra cửa, phúc hậu cười dặn Phi Phi của ông về nhà sớm nhé, mới nửa ngày trôi qua đã xảy ra chuyện là sao?
“Ai! Chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại, Phi Phi con về nhanh đi! Ông nội đang trong bệnh viện…” Tô Trí Mẫn đọc xong địa điểm liền dập máy.
Tô Phi chạy như gió vào phòng, Thẩm Diên Thành hổn hển phía sau, “Này, bạn chưa trả lời tôi đâu!”
“Diên Thành, thôi đi, cũng khá đông rồi.” Không biết Sở Hải đã đứng ngoài cửa từ khi nào, Thẩm Diên Thành tức giận, “Đây là lần họp mặt cuối cùng của lớp, con bé kia chẳng nể mặt ai cả!”
Sở Hải cụp mắt, nói nhẹ như không, “Không phải…”
Tiếu Hàn đứng sau Sở Hải, “A Hải, nói thật, đôi khi anh không hiểu nổi chú…”
Tô Phi gọi xe trực tiếp đi tới bệnh viện, đưa lái xe một tờ Bác Mao đỏ tươi, không đợi trả tiền thừa đã vội chạy lên phòng cấp cứu tầng ba, người thân trong nhà đang vây kín bên ngoài.
“Ông nội, ông nội thế nào rồi?” Tô Phi thở phì phò hỏi chú út, Tô Trí Thận yên lặng vỗ lưng giúp Tô Phi thuận khí, “Bệnh tim của ông nội tái phát đột ngột, bây giờ vẫn đang cấp cứu…”
Tô Trí Mẫn nức nở: “Ông nội đứng ở cổng tiểu khu chờ con… Thấy có đám người… đánh nhau… đi ra ngăn… thế là… tuổi cao vậy rồi…làm việc không phân nặng nhẹ…” Tô Trí Mẫn nói đứt quãng, cả nhà họ Tô chỉ có cô út mới dám chất vấn ông nội Tô.
Hơn ba tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới đi ra, “May mà anh chị kịp đưa bác vào bệnh viện, chậm thêm phút nữa thì không cứu nổi nữa rồi, anh chị nên quan tâm bác nhiều hơn một chút, bác có bệnh tim!”
Bác sĩ bất mãn nhìn đám người vây quanh, bệnh nghề nghiệp tái phát, “Tuy người đã được cứu về, nhưng bình thường các anh chị nên dành thời gian chăm sóc bác, đừng để bác chịu xúc động lớn…”
Hứa Nam nhặt ra miếng thịt nhỏ đến không thể nhỏ hơn để vào bát Giang Cách, nói: “Nè, đây là quà cảm ơn của mình dành cho bữa ăn nhạt nhẽo của bạn!”
“Vâng vâng. Đàn ông không có mống nào tốt, thế Chu Ngạn của bạn tốt lắm phải không?” Giang Cách xòe tay, ra vẻ bất đắc dĩ.
Hứa Nam lập tức giơ tay chém phập phập, Giang Cách nhanh chóng né, “Rồi, rồi, tôi không nói nữa. Con gái ý mà, nói không là có, nói có là không!” Nụ cười của Giang Cách lọt vào mắt Hứa Nam đầy tính khiêu chiến, Hứa Nam tức giận mắng: “Bạn mới nói có là không! Cả nhà bạn đều nói có là không!”
Nhìn gương mặt Giang Cách biến thành màu của lá, Hứa Nam cảm thấy mấy món ăn khó nuốt này cũng có thể trôi xuống dạ dày, bụng cười gian: muốn theo tôi đấu bạn còn non lắm! Về nhà tu luyện tám trăm năm nữa mới đủ khả năng nghe con. Hừ hừ! Ai bảo chọc tôi! Cho bạn tức chết đi!
Giang Cách mặc niệm: quân tử không đấu với tiểu nhân, quân tử không đấu với tiểu nhân, càng niệm càng thấy lời Khổng Tử là châm ngôn cuộc đời, nhất châm kiến huyết, khiến con người tỉnh ngộ, như vậy… Tóm lại, bạn Giang Cách đang tư tưởng trong trầm mặc.
“Đúng rồi, tháng này thi xong là họp phụ huynh nhỉ?” Hứa Nam gạt nửa bát cơm vào miệng, đột nhiên nhớ ra hỏi Tô Phi.
“Thầy Dư bảo, sau khi thi xong sẽ họp phụ huynh. Có chuyện gì sao?” Tô Phi cau mày nhớ lại lời Dư Dương nói thứ sáu tuần trước.
“Còn chuyện gì khác ngoài mấy người có thành tích kém sợ bị mắng chứ!” Giang Cách trêu tức, nhìn mặt Hứa Nam hết xanh lại hồng.
Hứa Nam lườm Giang Cách, buông đũa, nâng cằm ai oán, “Mình định đợi thi tháng này xong rồi sẽ học tử tế, ai ngờ lại đóng sổ luôn…”
“Ha ha, bạn văn vẻ quá rồi đó.” Giang Cách cười, “Tôi nói không sai mà, đúng là có người sợ bị mắng!”
“Hứ, có gì mà sợ?” Hứa Nam ngồi thẳng dậy, nắm chặt nắm đấm, “Giang Cách, bạn cứ chờ đấy! Lần sau tôi sẽ bắt bạn nhìn với con mắt khác xưa!”
“Ngàn vạn không nên à!” Giang Cách chân thành khuyên nhủ, “Bạn cứ từ từ một chút, không chừng còn đứng áp chót. Tôi sợ bạn xúc động quá mức, làm kẻ chốt sổ lại quay ra đổ lỗi cho tôi là không được đâu. Bạn Hứa Nam à, bạn không nên hành động theo cảm tính!”
“Bạn nhớ kỹ cho tôi!” Hứa Nam rống to, bàn tay không to lắm đập suýt tan bàn ăn.
Giang Cách rụt đầu, không khỏi nghi ngờ lời vừa nói là trăng trối của bản thân. Tự nhiên quên mất con người thật của Hứa Nam, đó là nữ Rambo hàng thật giá thật đó nha! Oa oa! Có ai bán thuốc hối hận không? Cho Giang Cách mua một lọ to thật to nha!
“Mấy đứa này nô đủ chưa? Còn nô nữa thì biến ra ngoài hết!” Bác đầu bếp đùng đùng chạy ra, mấy tảng mỡ xoắn xuýt cùng nếp nhăn nhảy tưng tưng lên cực kỳ dọa người! Hứa Nam sợ đến nhảy ra sau lưng Tô Phi tìm kiếm che chở.
“Có mấy đứa mà nô như vỡ chợ, giữa trưa không cho ai nghỉ cả.” Bác gái xoay người, vừa đi vừa lải nhải mắng, những người xung quanh kính sợ nhìn Hứa Nam. Có thể la lối om sòm dưới mí mắt cọp mẹ, chị này coi như có cốt khí!
Có ai biết, cô nhãi Hứa Nam này chẳng qua đánh bậy đánh bạ. Hôm nay là ngày đầu tiên Hứa Nam đến căn tin xếp hàng ăn cơm!
Giang Cách buông hai tay che lỗ tai, lạnh nhạt: “Giờ thì bạn nổi tiếng rồi đó!”
Hứa Nam tự thấy mình đã thành nhân vật nóng, vội ngồi xuống, vùi đầu tập trung ăn cơm.
Tô Phi đã lưng lửng bụng, dừng đũa, bưng bát canh nước lọc lên uống, bên tai truyền đến giọng điệu đầy cảm xúc của Giang Cách, “Mình vốn cho rằng thịt là nguyên liệu nấu ăn, ăn lâu như vậy mới hiểu rằng, thịt chỉ là gia vị.”
“Phốc!” Tiếng phát ra từ chỗ của nhân vật nóng của buổi trưa hôm nay. Trên mặt sàn bên cạnh chỗ ngồi của nhân vật nóng, mấy trăm hạt cơm trắng bóng đang quây quần lúc nhúc. Sau khi thực hiện trải nghiệm “tiên nữ tán cơm” đầy thú vị, tiên cô Hứa Nam trực tiếp chuyển vai minh tinh phim hành động, thảm thiết hú lên một tiếng, vụt dậy thần tốc, vọt lẹ ra cửa, thanh âm văng vẳng, “Tô Phi, tớ đi trước.”
Tô Phi cùng Giang Cách nhìn nhau một giây, ăn ý nối gót Hứa Nam, sau lưng bám theo một đám học sinh xa lạ, tất cả cùng chung một mục đích: Chạy!
Buổi tối, anh ba và anh tư ngồi trong phòng Tô Phi, to tiếng thảo luận một bài tập, Tô Phi muốn làm bộ không nghe thấy cũng không xong.
Tô Phi bất đắc dĩ quay đầu về phía hai người trên sofa: “Anh ba, anh tư, sao các anh không về phòng? Các anh không lo em đang chơi máy tính ảnh hưởng đến các anh sao?” Các anh mau về phòng cãi nhau đi, phòng em không phải cái chợ mà ầm ĩ như vậy đâu!
“Em sáu, em biết là phòng bọn anh không đẹp, không thoải mái bằng phòng em mà, bọn anh thích phòng em lắm đó! Em sáu, không phải em không thích tụi anh chứ?” Tô Trù dựng thẳng thân mình, tiện thể kéo thằng nhóc Tô Bằng nằm nhoài trên sofa ngồi thẳng dậy.
Tô Bằng phụ họa gật đầu, lấy tay áo chùi vụn đồ ăn bên mép, chỉ vào một bài tập trong đề kiểm tra: “Em sáu, bài này lạ lắm! Đáp án của anh và anh ba không trùng nhau, anh thấy cách làm của anh mới đúng, anh ba cứ bảo sai thôi.”
Tô Trù lườm Tô Bằng, “Em tư nói cái vậy, cách của anh mới đúng. Điểm vật lý của em tư đã bao giờ vượt qua anh chưa mà đòi. Cách làm của anh mới đúng nè.”
Tô Phi rời bàn học, đọc đề bài gây tranh cãi kia, đối chiếu đáp án của hai anh trai, cười khẽ, “Hai anh đừng cãi nhau nữa, các anh đều giải sai rồi, đề này không khó lắm, chủ yếu là…”
Tô Phi viết chi tiết bài giải ra nháp, Tô Trù và Tô Bằng ngồi hai bên xem. Đến lúc Tô Phi giảng xong, phần đánh lừa của đề bài bị lộ diện đành xấu hổ cụp đuôi chạy mất.
“Em sáu cực kỳ lợi hại nha, đề khó như vậy mà em vẫn giải được!” Tô Bằng trong sáng nhiệt liệt hoan hô Tô Phi. Tô Trù vẫn còn đắm mình trong lời giải, mãi mới hài lòng đặt bút bi xuống, “Nửa tháng tiếp sau… Hai anh phải nhờ em sáu rồi…”
Bốn luồng điện từ mãnh liệt rọi về phía Tô Phi, Tô Phi hạ bả vai, “Các anh còn cứ nhìn như vậy, em nghĩ em không làm nổi đâu.”
“Không sao, không sao, mấy anh em nhà mình là cùng nhau học tập, hợp tác cùng tiến bộ thôi mà.” Tô Bằng không để ý xua tay, “Nói vậy là em đồng ý rồi nha.”
Hình như cái gì em cũng chưa nói mà, Tô Phi thầm nói trong đầu, cơ hồ nhìn ra mười lăm ngày nước sôi lửa bỏng tiếp theo.
Ngày hôm sau, hệt như những gì Tô Phi suy nghĩ, mỗi phút mỗi giây ba người dính nhau như sam. Nửa tháng nỗ lực quá đủ để nâng thành tích của Tô Trù và Tô Bằng lên một bậc, dù sao ngày thường thành tích của hai người đều không quá kém.
Ngày công bố kết quả thi đại học, hai anh em Tô Trù, Tô Bằng đúng như dự đoán thuận lợi tiến vào đại học X, nhưng hai người đều không nhập học. Tô Trù và Tô Bằng đã trúng tuyển một trường đại học danh tiếng bên Mỹ, cùng trường nhưng khác khoa.
Tháng tám sẽ phải sang Mỹ báo danh, vậy nên, dưới sự chủ chi của hai ông bố, Tô Trù và Tô Bằng chủ trì một bữa tiệc chiêu đãi các bạn bè nối khố ở tiểu khu Minh Hải, phá phách một ngày trời. Ngày hôm sau, Tô Trù và Tô Bằng từ biệt người thân, kéo hành lý ra sân bay.
Đảo mắt đã hết cấp ba, Tô Phi cảm thấy không khí trong nhà giờ thanh tĩnh rất nhiều, các anh họ đều đã vào đại học, đặc biệt là anh ba và anh tư khó có thể thấy mặt trong một thời gian dài, anh cả và anh hai mỗi tuần đều về nhà một lần
—— ta là thời gian phân cách tuyến ——
Gia đình Chu Ngạn dự định chờ Chu Ngạn tốt nghiệp cấp 3 sẽ chuyển về Thượng Hải, Hứa Nam biết tin, điền vào hồ sơ thi tất cả các trường đại học ở Thượng Hải, Tô Phi cảm thán: con gái lớn rồi, đủ lông cánh rồi, không nuôi nổi nữa! Không nuôi nổi nữa a!
Một buổi chiều tan học, Tô Phi thu dọn sách vở, chưa kịp ra cửa đã bị Thẩm Diên Thành ngăn lại. Tô Phi nhớ lại lời tỏ tình “oanh liệt” ngày trước, không nhịn được nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Diên Thành cười đến lả tả cánh đào, “Tôi đâu có phúc khí chọc giận bạn lần nữa. Sở Hải quyết định gia nhập quân đội, không thi đại học, bọn tôi muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Sở Hải. Tôi muốn mời bạn tham gia, cả lớp đồng ý đến hết rồi, bạn đừng từ chối.”
Tô Phi có chút không hiểu, nhưng vừa muốn trả lời, di động trong túi rung lên, là cô năm gọi đến, vội đi ra ngoài nghe điện thoại.
Thẩm Diên Thành im lặng nhìn Tô Phi đi ra ngoài, túi sách vẫn còn trong phòng, không cần lo Tô Phi lén chuồn mất, nếu phải chờ đến hôm sau mới hỏi lại thì muộn mất.
“Phi Phi, con chưa về nhà sao? Con về ngay đi, ông nội có chuyện rồi!” Lời Tô Trí Mẫn khiến Tô Phi trở tay không kịp, hoảng hốt, “Cô năm, cô nói cái gì? Ông nội, ông nội làm sao? Buổi sáng lúc con đi học ông vẫn còn khỏe mạnh mà!” Sáng nay ông nội còn dắt tay Tô Phi ra cửa, phúc hậu cười dặn Phi Phi của ông về nhà sớm nhé, mới nửa ngày trôi qua đã xảy ra chuyện là sao?
“Ai! Chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại, Phi Phi con về nhanh đi! Ông nội đang trong bệnh viện…” Tô Trí Mẫn đọc xong địa điểm liền dập máy.
Tô Phi chạy như gió vào phòng, Thẩm Diên Thành hổn hển phía sau, “Này, bạn chưa trả lời tôi đâu!”
“Diên Thành, thôi đi, cũng khá đông rồi.” Không biết Sở Hải đã đứng ngoài cửa từ khi nào, Thẩm Diên Thành tức giận, “Đây là lần họp mặt cuối cùng của lớp, con bé kia chẳng nể mặt ai cả!”
Sở Hải cụp mắt, nói nhẹ như không, “Không phải…”
Tiếu Hàn đứng sau Sở Hải, “A Hải, nói thật, đôi khi anh không hiểu nổi chú…”
Tô Phi gọi xe trực tiếp đi tới bệnh viện, đưa lái xe một tờ Bác Mao đỏ tươi, không đợi trả tiền thừa đã vội chạy lên phòng cấp cứu tầng ba, người thân trong nhà đang vây kín bên ngoài.
“Ông nội, ông nội thế nào rồi?” Tô Phi thở phì phò hỏi chú út, Tô Trí Thận yên lặng vỗ lưng giúp Tô Phi thuận khí, “Bệnh tim của ông nội tái phát đột ngột, bây giờ vẫn đang cấp cứu…”
Tô Trí Mẫn nức nở: “Ông nội đứng ở cổng tiểu khu chờ con… Thấy có đám người… đánh nhau… đi ra ngăn… thế là… tuổi cao vậy rồi…làm việc không phân nặng nhẹ…” Tô Trí Mẫn nói đứt quãng, cả nhà họ Tô chỉ có cô út mới dám chất vấn ông nội Tô.
Hơn ba tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới đi ra, “May mà anh chị kịp đưa bác vào bệnh viện, chậm thêm phút nữa thì không cứu nổi nữa rồi, anh chị nên quan tâm bác nhiều hơn một chút, bác có bệnh tim!”
Bác sĩ bất mãn nhìn đám người vây quanh, bệnh nghề nghiệp tái phát, “Tuy người đã được cứu về, nhưng bình thường các anh chị nên dành thời gian chăm sóc bác, đừng để bác chịu xúc động lớn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.